Teal Swan Transcripts 634
Vạch trần “Mánh tâm lý” phụ thuộc lẫn
nhau
03-12-2022
Thành thật mà
nói với bạn, từ đồng phụ thuộc là một lựa chọn từ ngữ cực kỳ tệ, vì đồng phụ
thuộc, cuối cùng thì, là một kiểu liên hệ trong các mối quan hệ mà một người
thích nghi - và nó chẳng liên quan gì đến việc “phụ thuộc”.
Tôi có thể viết
hẳn một cuốn sách về đồng phụ thuộc. Không phải là “có thể”, mà là chắc chắn viết
được luôn. Về điều gì khiến nó hình thành, về những hành vi đi kèm với nó.
Nhưng điều quan trọng mà bạn cần hiểu hôm nay là: đây là một kiểu liên hệ mà
con người chọn lấy, rồi mang nó theo suốt đời khi họ trưởng thành. Họ chọn kiểu
này và điều chỉnh bản thân thành như vậy bởi vì họ đang sống trong một môi trường
xã hội không lành mạnh.
Nếu bạn muốn tìm
hiểu thêm về chủ đề này, bạn có thể xem các video của tôi có tựa đề: Sự
thật về chứng ái kỷ và chứng phụ thuộc cảm xúc, cũng như video: Sự
phụ thuộc lẫn nhau không liên quan gì đến sự phụ thuộc.
Điều quan trọng
cần hiểu, để phục vụ cho những thông tin tôi sắp chia sẻ với bạn trong video
này, là: những người chọn kiểu liên hệ mà ta gọi là đồng phụ thuộc làm vậy vì họ
ở trong một môi trường khiến họ cảm thấy rằng không ai thật sự quan tâm đến lợi
ích của họ, không ai thật sự nhìn về phía họ, không ai là đồng minh cho sự an
toàn hay hạnh phúc của họ.
Vì vậy, họ quyết
định rằng cách sống sót tốt nhất là đáp ứng nhu cầu của chính mình bằng cách hy
sinh những phần của bản thân để họ hòa theo lợi ích của người khác. Họ tạo ra một
“hợp đồng cảm xúc đồng điều” với người đó, nơi mà nhu cầu của họ được thỏa mãn
một cách mang tính thao túng để đổi lấy việc họ hy sinh như vậy.
Bạn cũng thường
nghe ở khắp nơi rằng: người đồng phụ thuộc đặt nhu cầu của chính mình xuống thấp
trong khi lại ảnh tập trung vào nhu cầu của người khác. Điều này không đúng. Nó
chỉ trông có vẻ như vậy bên ngoài thôi. Thực chất, sự ám ảnh về nhu cầu của người
khác chỉ đơn giản là cách họ dùng để đáp ứng nhu cầu của chính họ.
Trong bất kỳ mối
quan hệ nào, sự hòa hợp là cảm giác về “chúng ta”. Nó là cảm giác gắn bó, đồng
điệu, thống nhất, đồng điệu, cùng đứng về một phía - về cơ bản là ngược lại với
xung đột, ngược với việc chống đối lẫn nhau. Cách hình dung dễ nhất về sự hòa hợp
là nghĩ đến hai dòng suối nhập lại thành một - nhưng “một” đó lớn hơn trước. Đó
là sự hài hòa, và hòa hợp là điều mà ai cũng muốn trong các mối quan hệ. Vì rốt
cuộc, đó là thứ khiến chúng ta cảm thấy tốt.
Vậy nên, tất cả
chúng ta đều muốn hòa hợp - nhưng không phải bằng mọi giá. Còn nếu chúng ta đã
chọn kiểu liên hệ đồng phụ thuộc, điều khiến ta khác với người khác là: chúng
ta theo đuổi sự hòa hợp bằng mọi giá. Chúng ta sẵn sàng thực hiện những hành vi
gây hại cho chính mình và cho những người có quan hệ với mình, chỉ để có được sự
hòa hợp đó.
Ví dụ, đa phần
chúng ta lớn lên trong những gia đình nơi sự khác biệt đồng nghĩa với xung đột.
Thế nên, để tạo hòa hợp, ta từ bỏ tính chân thật của mình, biến mình thành giống
người khác, hoặc thành phiên bản mà họ muốn ta trở thành. Hoặc, vì hòa hợp, ta
học cách dung túng cho những hành vi sai lệch, rối loạn của người khác - một
khó khăn rất lớn của sự đồng phụ thuộc.
Và điều đáng nói
nữa là: người có kiểu liên hệ đồng phụ thuộc hoàn toàn sẵn lòng giả vờ hòa hợp.
Lý do sâu xa là vì ta học được - từ môi trường khi lớn lên và cả từ xã hội hiện
tại - rằng: mọi thứ không phải hòa hợp đều cực kỳ nguy hiểm. Hòa hợp trở thành
cách ta tránh đau đớn và đáp ứng nhu cầu của mình. Ta quyết định rằng cách duy
nhất để sống sót là tạo hòa hợp - dù có phải giả vờ. Dù có phải làm những điều
gây tổn thương hay bóp méo chính mình để có được nó.
Bản chất nó là:
tôi phải làm bất cứ điều gì với chính mình để tạo hòa hợp; và phải làm bất cứ
điều gì - dù gây hại người khác - để tạo hòa hợp, thì tôi cũng sẽ làm. Nó là một
cơ chế sinh tồn đúng nghĩa.
Điều này có
nghĩa gì?
Nó có nghĩa là:
nếu bạn có kiểu đồng phụ thuộc trong các mối quan hệ, thì bạn không chỉ “thích”
sự hòa hợp. Hòa hợp, đối với bạn, giống như một chiếc phao bạn bám lấy khi đang
bị kẹt giữa đại dương trong cơn bão.
Điều cực kỳ quan
trọng là hiểu mối quan hệ - thường là ở mức vô thức - mà người thuộc phổ đồng
phụ thuộc có với sự hòa hợp, bởi chính mối quan hệ này mở ra cánh cửa cho một
“mánh tâm lý” cực mạnh. Nó mở ra cánh cửa để ai đó có thể ở trong trạng thái
hoàn toàn không chân thật, nhưng lại tin tuyệt đối rằng họ đang rất chân thật.
Ý tôi là như vậy.
Hay đúng hơn, đây chính là “mánh”.
Nếu bạn đã chấp
nhận kiểu liên hệ đồng phụ thuộc, bạn quan tâm đến sự hòa hợp đến mức - thường
là vô thức - nó được hệ thống bên trong bạn ghi nhận như giá trị tối cao của bạn,
và vì vậy trở thành ưu tiên số một.
Điều này có
nghĩa là: buông bỏ bất kỳ sự thật cá nhân nào khác của bạn để tạo sự hòa hợp với
ai đó sẽ khiến bạn cảm thấy nhẹ nhõm. Nó sẽ mang lại cảm giác dễ chịu, cảm giác
đúng đắn và cảm giác chân thật - bởi vì khi làm vậy, bạn đang hành động đúng
theo giá trị vô thức quan trọng nhất của mình.
Để bạn hiểu rõ
hơn “mánh tâm lý” này, tôi có một ví dụ.
Tom kết hôn với
Sandy. Tom đã chấp nhận kiểu liên hệ đồng phụ thuộc.
Sự thật - nghĩa
là phần chân thật trong Tom - là anh ấy hơi thích cảm giác mạo hiểm. Anh ấy cảm
thấy sống động hơn khi anh ấy mạo hiểm. Và anh này rất thích phiêu lưu.
Nhưng vấn đề là:
Sandy hoàn toàn không như vậy. Cô ấy thích sự ổn định, thích nếp sống đều đặn. Cô
ấy là người cực kỳ yêu căn nhà của mình. Cô ấy thích ở nhà với đàn mèo và khu
vườn. Sandy sẽ khó chịu bất cứ khi nào Tom mạo hiểm, hoặc khi Tom đề nghị thay
đổi thói quen hằng ngày, hoặc khi anh rủ cô đi một chuyến phiêu lưu nào đó. Những
chuyện đó khiến cô khó chịu.
Giờ, Sandy không
phải là người tài giỏi trong giao tiếp quan hệ, nhưng thú vị là cô ấy không
mang kiểu ái kỷ. Cô ấy không có kiểu liên hệ ái kỷ với người khác.
Dù vậy, điều này
không hề ngăn Tom rơi vào những hành vi đồng phụ thuộc khi đối diện với Sandy.
Tom không biết
phải xử lý sự “không tương hợp” trong một mối quan hệ như thế nào. Và mỗi khi
Sandy khó chịu, cảm giác “không hòa hợp” với cô ấy trở nên kinh hoàng đến mức
anh cảm nhận nó trong từng tế bào cơ thể.
Sự bám víu tuyệt
vọng của anh vào sự hòa hợp bị kích hoạt, và Tom bắt đầu cố phủ nhận sự thật rằng
anh yêu phiêu lưu, cố loại bỏ xu hướng thích mạo hiểm của mình.
Tom làm điều này
bằng rất nhiều cách. Hãy xem một vài cách trong đó.
Anh phủ nhận,
kìm nén và từ bỏ phần con người thích mạo hiểm, phần con người khao khát phiêu
lưu. Anh biến phần đó thành “kẻ thù” bên trong mình. Bởi vì anh phải phủ nhận,
kìm nén và từ bỏ bất cứ điều gì có thể đe dọa đến sự hòa hợp với Sandy.
Anh quyết định rằng
sở thích mạo hiểm không phải là sự thật về bản thân mình - nó chỉ là một “nghiện
ngập không lành mạnh”.
Và để củng cố ý
tưởng mới này - vốn tình cờ giúp anh hòa hợp với Sandy - anh đọc hàng loạt sách
về sự nguy hiểm của việc mạo hiểm, về cách nó là một dạng nghiện. Anh xem vô số
phim tài liệu về những hậu quả tệ hại xảy đến với những người thích mạo hiểm.
Anh đi dự các buổi
chia sẻ của Phật giáo về sống trong giây phút hiện tại, về vẻ đẹp của những điều
bình dị. Anh tự quyết rằng chỉ cần muốn, thì việc khám phá khu phố của chính
mình cũng có thể xem như một cuộc phiêu lưu.
Anh ép mình tuân
theo nếp sống đều đặn và tham gia các hoạt động “ở nhà” giống Sandy: đọc sách,
nấu ăn, làm vườn, xem TV, đi dạo quanh khu phố.
Và vấn đề là: Ban
đầu, làm vậy khiến anh cảm thấy rất dễ chịu, rất đúng đắn.
Tại sao?
Vì ngay lúc anh
bắt đầu làm như vậy, anh có được sự hòa hợp trở lại. Và vì đó là ưu tiên số một,
là nhu cầu trọng yếu nhất của anh, toàn bộ hệ thần kinh của anh dịu xuống. Vì
nó cảm thấy quá đúng và quá dễ chịu, anh sẽ có cảm giác đây là điều chân thật -
ít nhất là trong giai đoạn đầu.
Và đây mới chính
là mánh tâm lý thật sự: Nó thật sự “chân thật”.
Nó chân thật vì
ưu tiên lớn nhất của anh là sự hòa hợp, và anh vừa hành động đúng theo ưu tiên
đó - cho dù phải hy sinh mọi phần khác của chính mình.
Khoan đã - đây
là toàn cảnh:
Những gì anh vừa
làm là: Anh phải từ bỏ và phủ nhận vô số yếu tố chân thật khác của bản thân… chỉ
để giữ một sự thật duy nhất của anh: rằng ưu tiên hàng đầu của anh là sự hòa hợp.
Tom không hài
lòng với cuộc sống của mình, vì anh đang phủ nhận sự thật về chính mình để bám
theo sự thật rằng anh muốn sự hòa hợp trong hôn nhân. Hết lần này đến lần khác,
cảm giác không hài lòng này trồi lên mặt nước. Và mỗi khi nó trồi lên, anh lại
bị thúc đẩy phá vỡ khuôn mẫu, đi phiêu lưu, hoặc bùng nổ theo cách nào đó.
Nhưng khi điều
đó xảy ra, nó lại đe dọa sự hòa hợp - nên anh lập tức kìm nó xuống. Và khi anh
kìm xuống, lại một lần nữa, anh cảm thấy nhẹ nhõm. Anh cảm thấy mình trở lại
đúng hướng, làm điều đúng đắn, điều chân thật - đơn giản vì anh lấy lại được sự
hòa hợp.
Ngay cả hôm nay,
Tom vẫn có thể nhìn thẳng vào mắt bạn và nói: “Bạn biết đó, chúng tôi chỉ là
hai người thích ở nhà. Cuối ngày thì có quá nhiều vẻ đẹp trong sự giản dị của
cuộc sống hằng ngày. Và thật lòng, tôi nghĩ ngày nay người ta bị cuốn vào việc
đi tìm cảm giác mạnh đến độ họ quên mất vẻ đẹp của sự đơn giản.”
Mánh tâm lý nằm ở
chỗ: Sự bám víu vào hòa hợp của bạn hoạt động như một màn khói che lấp những sự
thật cá nhân.
Và vì bạn thật sự
muốn hòa hợp, nên bất kỳ điều gì bạn làm để đạt được nó - kể cả việc thiếu
trung thực hoặc không chân thật - cũng có thể mang lại cảm giác như thể bạn
đang trung thực và chân thật với chính mình.
Nếu bạn là người
đang vật lộn với mánh tâm lý này, đây là một vài gợi ý:
1. Nhận ra khi
nào một sự thật cá nhân mang lại cho bạn sự hòa hợp với ai đó - và do đó, bạn
có thể rơi vào cái bẫy của mô thức này. Và nếu một “sự thật” nào đó mang lại
hòa hợp, thì sự thật đó cần được xem với sự nghi ngờ.
Những người mắc
mô thức này, cứ mỗi khi họ có một “sự thật” xuất hiện và nó mang lại hòa hợp với
người khác, họ không hề hoài nghi, không hề xem xét lại. Họ lập tức nuốt trọn
nó. Trong tiếng Mỹ có câu “hook, line, and sinker”, nghĩa là: nuốt ngay lập tức
mà không suy xét, vì nó mang lại cảm giác quá dễ chịu.
Bạn cần tự hỏi rằng
“sự thật” đó có thật sự là sự thật của chính bạn hay chỉ là điều bạn đang làm để
đạt được sự hòa hợp.
Bên cạnh đó, bạn
thật sự cần - thật sự cần - xem xét lại mối quan hệ của bạn với sự thỏa hiệp
trong các mối quan hệ. Bạn không thể rơi vào mô thức đồng phụ thuộc mà lại
không tin - ở một mức độ nào đó - vào việc thỏa hiệp trong các mối quan hệ.
Vậy, bạn đã bao
giờ xem xét mối quan hệ của mình với việc thỏa hiệp chưa?
Về bản chất, bạn
hoàn toàn sẵn lòng từ bỏ hoặc thay đổi những điều thuộc về chính mình - thậm
chí lệch khỏi tính chân thật - chỉ để đạt được sự hòa hợp trong các mối quan hệ.
Vì lý do này, bạn
nên xem hai video của tôi:
- Tại
sao bạn không bao giờ nên thỏa hiệp trong một mối quan hệ
- Bạn
xây dựng mối quan hệ dựa trên sự thỏa hiệp hay sự tương hợp?
2. Bạn cần làm
quen và ghi nhớ sự khác nhau giữa hai trạng thái cảm giác hoàn toàn khác nhau
này.
Một bên là cảm
giác của một điều gì đó thật sự, hoàn toàn là sự thật. Còn bên kia là cảm giác
xảy ra trong cơ thể bạn khi hệ thần kinh được điều hòa xuống - khi bạn thoát khỏi
nguy hiểm hoặc khi bạn đạt được một nhu cầu tuyệt vọng nào đó của mình, ví dụ:
sự hòa hợp.
Một bài tập bạn
có thể làm để cảm nhận rõ sự khác biệt giữa hai loại cảm giác này - để bạn nhận
ra chúng:
- Đầu tiên, hãy
nhắm mắt lại và tưởng tượng bạn đang trong một cuộc xung đột. Hãy tưởng tượng bạn
đang gặp rắc rối.
- Sau đó, trong
hình dung đó, hãy tưởng tượng bạn thoát khỏi rắc rối - nghĩa là bạn tạo được sự
hòa hợp với ai đó - để họ, thay vì khó chịu với bạn, lại vui vẻ, chấp nhận bạn,
cảm thấy tốt về bạn; và bạn cảm nhận được sự hòa hợp đó, cảm giác “chúng ta”, cảm
giác đồng điệu. Hãy cảm nhận cảm giác đó trong cơ thể bạn: sự dịu xuống của hệ
thần kinh, cảm giác nhẹ nhõm.
- Tiếp theo,
chuyển sang một hình dung khác. Trong hình dung này, bạn sẽ tưởng tượng một sự
thật mà bạn không thể khiến nó trở thành không đúng, cho dù bạn cố đến mức nào.
Đó có thể là điều mà bạn hoàn toàn tin tưởng, hoặc một điều bạn không thể phủ
nhận - ví dụ như: “Tôi sinh ra ở thành phố nơi tôi đã sinh ra.”
Hãy cảm nhận
cách mà “sự thật” đó tạo ra một cảm giác vững chắc ở vùng trung tâm cơ thể bạn -
giống như một khối ổn định, chắc chắn nằm ngay lõi bản thể của bạn.
Đó là hai hương
vị cảm giác hoàn toàn khác nhau.
- Một bên là sự
thật - cảm giác xảy ra khi điều gì đó thật sự là chân lý.
- Bên còn lại là
cảm giác khi bạn vừa thoát khỏi nguy hiểm.
Việc bạn quen thuộc
và cảm nhận đầy đủ sự khác biệt giữa hai cảm giác này là cực kỳ quan trọng - bởi
vì bạn đang nhầm lẫn hai cảm giác ấy là một.
Hãy chú ý rằng cả
hai đều mang cảm giác “đúng đắn”, nhưng chúng là hai kiểu đúng đắn hoàn toàn
khác nhau.
3. Nhận ra rằng nếu
bạn rơi vào mánh tâm lý này, bạn đang vận hành cơ chế đối phó gọi là “phủ nhận”.
Vì vậy, bạn nên
tìm hiểu về “phủ nhận”. Bạn có thể làm điều này bằng cách xem video của tôi: Cách
vạch trần sự tự lừa dối – Hiểu đúng về cơ chế phủ nhận
Thêm nữa, sự thật
là: bạn đang nói dối chính mình. Không chỉ là nói dối người khác.
Khi tôi dùng từ
“nói dối”, tôi không có ý là bạn cố tình lừa người ta. Bạn chỉ đơn giản là sẵn
lòng làm gần như bất kỳ điều gì vì sự hòa hợp - ngay cả khi điều đó đồng nghĩa
với việc nói dối. Nó không xuất phát từ ác ý, nhưng bạn đang nói dối người khác
và nói dối chính mình - điều này mới là phần quan trọng nhất.
Bạn không thành
thật với chính mình. Vì rốt cuộc, thật khó để tạo sự hòa hợp nếu bạn biết rằng
bạn đang nói dối bản thân - đúng không? Như vậy sẽ tạo ra một sự bất hòa nội
tâm mà đa số mọi người không thể sống chung lâu dài.
Và vì thế, dễ
dàng hơn là… phủ nhận bên trong. Dễ dàng hơn là… không trung thực với chính
mình.
Bạn rất có thể
đang ở trong mô thức tự đánh lừa bản thân. Để làm như vậy, bạn đang rơi vào mô
thức kìm nén, phủ nhận, từ bỏ và “diễn giải lại” cảm xúc của chính mình.
Điều này nghĩa
là bạn kể cho mình những câu chuyện để che mờ sự thật mà cảm xúc đang mang
theo. Mỗi cảm xúc đều là một “người vận chuyển sự thật cá nhân”. Nó chứa những
thông tin hoàn toàn hợp lệ về điều gì là chân thật đối với bạn. Nhưng nếu bạn nằm
trong mô thức đồng phụ thuộc, bạn sẽ không nhìn vào nó. Bạn sẽ không dành thời
gian để thật sự cảm nhận nó và khám phá xem sự thật nào đang nằm trong cảm xúc
đó.
Thay vào đó, khi
cảm xúc trồi lên, bạn sẽ không làm gì khác ngoài việc kể cho mình một câu chuyện
có tác dụng củng cố sự hòa hợp.
Tôi cho bạn một
ví dụ nhanh.
Giả sử có một
người phụ nữ đang mắc mô thức này, và chồng cô bị bệnh. Sự thật là: cô không muốn
chăm sóc chồng.
Thế là cô bắt đầu
cảm thấy vô số cảm xúc tiêu cực xuất hiện.
Và sự thật nằm
trong cảm xúc đó là: “Tôi ghét phải chăm sóc chồng. Tôi không muốn bỏ năng lượng
ra để mang súp cho anh ấy hay làm những việc quanh nhà mà bình thường anh ấy
làm.” Và đó mới chính là lý do cô cảm thấy tồi tệ.
Nhưng nếu cô ấy
đang ở trong mô thức đặt sự hòa hợp lên trên tất cả, thì khi cảm xúc đó trồi
lên, cô ấy sẽ kể cho mình một câu chuyện củng cố sự hòa hợp, thay vì thật sự
nhìn thẳng vào nó. Kiểu như: “Tôi chỉ là ghét khi anh ấy cảm thấy tệ thôi. Tim
tôi đau lắm khi thấy ảnh nằm trên giường mà đau đớn như vậy.”
Được rồi, thêm một
lần nữa: bạn đang rơi vào mô thức kìm nén, phủ nhận, từ bỏ và diễn giải lại cảm
xúc của chính mình - kể cho bản thân những câu chuyện để che mờ sự thật mà các
cảm xúc đó đang mang theo.
Điều cực kỳ quan
trọng là bạn phải nhận ra cảm xúc của mình và lắng nghe sự thật cá nhân mà
chúng đang mang theo.
Khi có điều gì
đó “không ổn” trong cuộc sống của bạn - đặc biệt là trong mối quan hệ - nhưng bạn
không biết vì sao, khả năng rất cao là bạn không thành thật với chính mình, bởi
vì sự thật của bạn đang đe dọa cảm giác hòa hợp mà bạn muốn duy trì với ai đó trong
cuộc đời mình.
Nếu bạn thấy
mình rơi vào mô thức tự phá hoại, hoặc phá vỡ lời hứa của chính mình, điều đó
nghĩa là bạn không thành thật với bản thân. Nếu bạn phàn nàn nhưng không hành động,
điều đó cũng nghĩa là bạn không thành thật với bản thân.
Và đây là vấn đề:
Để thật sự trung thực với chính mình và với người khác, bạn sẽ phải đối mặt với
nguy cơ mất đi sự hòa hợp - và đó là lý do việc có một mối quan hệ “có ý thức”
với sự hòa hợp là cực kỳ quan trọng.
4. Nếu bạn đang ở
trong mô thức mà ta có thể gọi là “gắn bó với hòa hợp”, thì những vấn đề trong
mối quan hệ của bạn sẽ cứ lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác. Về bản chất,
sự thật luôn tìm cách trồi lên.
Để tôi nói cho bạn
điều này: Sống đúng với điều gì thật sự đúng với bạn không hề khó. Bạn chẳng cần
phải cố gắng. Thật ra, cái phần “nỗ lực” và “kỷ luật” chỉ xuất hiện khi bạn phải
hành động ngược lại với điều đúng với bạn.
Thực tế, bạn sẽ
cảm thấy như mình phải siết chặt bản thân, phải rất kỷ luật, để làm một điều gì
đó bất chấp việc có một phần trong bạn không đồng ý. Nếu bạn phải cố gắng quá
nhiều, phải kỷ luật quá mức, phải ép bản thân làm điều gì đó bất chấp những phần
khác của bạn phản đối - đó là dấu hiệu cho thấy bạn đang phủ nhận, kìm nén và từ
bỏ một sự thật cá nhân nào đó.
Ví dụ: Hãy tưởng
tượng một người đàn ông muốn một mối quan hệ nơi anh ấy không phải chịu trách
nhiệm, và được người khác chăm sóc. Nhưng anh ta lại bước vào một mối quan hệ với
một người phụ nữ hoàn toàn không muốn làm điều đó.
Thế là anh ta phải
nỗ lực chống lại sự thật này. Và anh sẽ nhận ra điều đó, bởi vì “sống đúng với
sự thật của mình” là bản năng tự nhiên. Anh ta sẽ trượt vào các hành vi như
không chịu trách nhiệm, hoặc để người khác buộc phải chăm sóc mình. Những “cú
trượt” này thường dẫn đến xung đột lặp lại.
Như tôi đã nói,
một điều bạn cần quan sát là: sự thật cứ trồi lên hoài.
Kiểu như:
- “Tại sao tôi
không dừng được chuyện này?”
- “Tại sao tôi
không ngừng nghĩ về điều đó?”
- “Tại sao tôi
không ngừng cảm thấy như vậy?”
Nó cứ tiếp tục xảy
ra.
5. Hãy cam kết học
hỏi và làm chủ cách xây dựng mối quan hệ.
Vấn đề là: Nếu bạn
rơi vào phổ đồng phụ thuộc trong kiểu liên hệ, bạn rất sợ con người. Bạn sợ các
mối quan hệ. Bạn gắn chúng với đau đớn. Bạn không biết cách vừa giữ được bản
thân, vừa giữ được người khác. Tất cả những gì bạn từng biết về các mối quan hệ
là “trò chơi tổng bằng 0” hoặc là sự thao túng.
Bạn không biết
cách có một xung đột và sau đó tạo ra một sự giải quyết thật sự - một sự giải
quyết mà cả hai vẫn giữ được sự thật của mình.
Bạn đang bước đi
trong một đại dương những cơ chế đối phó khi nói đến các mối quan hệ. Bạn cũng
có xu hướng xoa dịu người khác ngay cả trước khi có xung đột.
Điều này nghĩa
là gì?
Nó nghĩa là:
trong các mối quan hệ, bạn phải học lại từ đầu rất nhiều thứ, và bỏ đi rất nhiều
thứ mà bạn đã học sai.
Điều quan trọng
là phải biết rằng: nếu một người đủ mức đồng phụ thuộc, họ không cần phải ở
trong mối quan hệ với một người mang kiểu liên hệ ái kỷ thì mới thể hiện những
hành vi này.
Thật ra, một
“câu chuyện đùa mà không buồn cười chút nào” là: để một người bị xem là kẻ ái kỷ
khi họ ở cạnh một người đủ mức đồng phụ thuộc, tất cả những gì họ cần có… là một
ý kiến hoặc một sở thích cá nhân.
Khi một người có
kiểu ái kỷ ở trong mối quan hệ với người đồng phụ thuộc, điều đó chỉ khiến mô
thức của cả hai bên càng được củng cố mạnh mẽ hơn - từ cả hai phía. Và khi mô
thức được củng cố như vậy, nó trở nên vô cùng khó phá vỡ.
Rốt cuộc, ở
trong mối quan hệ với một người sẵn sàng hủy hoại bạn chỉ để phục vụ lợi ích của
họ, bạn sẽ có vô số lý do và động lực để tạo ra sự hòa hợp với họ.
KHI ĐIỀU GÌ ĐÓ
LÀ “THẬT”, nó rất ổn định và rất vững chắc - ngay cả khi nó không dễ chịu.
Nhưng với việc bạn
liên tục đi tìm sự hòa hợp, và mỗi khi bạn tìm thấy sự hòa hợp thì chỉ cảm được
“sự nhẹ nhõm”, nên chẳng có sự ổn định nào cả. Không có nền tảng vững chắc nào
cả. Chỉ có sự giải tỏa.
Bạn đang tìm thứ
“cảm thấy dễ chịu” - ngay cả khi nó không có sự ổn định hay chân thật.
Bên dưới cách bạn
hành xử và nói năng, cảm giác nó sẽ giống như: “Chấp nhận tôi đi. Chấp nhận tôi
đi. Chấp nhận tôi đi.”
Điều duy nhất bạn
đang kiếm tìm là hệ thần kinh của bạn được thư giãn - biến nó thành một chiến
lược sinh tồn. Chiến lược tạo ra “trải nghiệm hòa hợp giả” trong các mối quan hệ
để cố duy trì kết nối thật ra không hiệu quả. Nó chỉ giúp bạn có sự nhẹ nhõm
trong khoảnh khắc. Nó không giúp bạn xây dựng một mối quan hệ dựa trên điều gì
thật sự đúng. Vậy nên, hoàn toàn không có “mối quan hệ thật”.
Nếu đây là mô thức
của bạn, bạn sẽ dễ dàng khiến người khác “bị lừa”.
Tại sao?
Vì điều đầu tiên
bạn tìm kiếm - ngay cả trước khi thật sự quen ai - là hòa hợp. Vậy nên, bạn sẽ
làm bất cứ điều gì để tạo ra hòa hợp, dù điều đó không thật sự đúng với bạn.
Và như vậy, bạn
có nguy cơ rất thật khiến người khác tin rằng bạn là một người mà bạn không phải
như vậy, hoặc tin rằng bạn có những sự thật mà thực ra bạn không có - ví dụ như
thích một điều mà bạn thật ra không thích.
Ban đầu, họ có
thể nghĩ rằng bạn là “đối tác hoàn hảo”. Nhưng sau đó, họ phát hiện ra có một
con người khác đang ẩn bên dưới.
Làm sao bạn có
thể có một mối quan hệ với một người luôn thay đổi bản thân để trở thành điều
mà họ nghĩ bạn muốn?
Làm sao bạn có
thể cảm thấy vững vàng với một người như vậy?
Nếu bạn không thể
“giữ chặt” họ ở bất kỳ điều gì, bạn đang xây dựng mối quan hệ với một kẻ “biến
hình”. Điều bạn nghĩ là tương hợp hôm nay, ngày mai sẽ không còn tương hợp nữa.
Kết quả là: Bạn
sẽ không tìm được sự tương hợp thật sự. Bạn không thể xây dựng sự an toàn thật
sự trong mối quan hệ đó.
Đó là công thức
hoàn hảo để xây dựng một cuộc đời hoàn toàn ngược lại những gì bạn muốn - và
ngược lại với con người thật của bạn.
Bạn không thể
kìm nén, phủ nhận, từ bỏ những sự thật cá nhân - ngay cả để duy trì sự thật rằng
“hòa hợp là ưu tiên hàng đầu của bạn” - bởi vì những sự thật đó sẽ trồi lên bằng
đủ mọi cách tinh vi và vô thức.
Về bản chất, đây
là công thức khiến các mối quan hệ trở nên không an toàn, đau đớn, và rất có thể
kết thúc. Và trên tất cả, nó là một quá trình của tự ghét bỏ chính mình.
Chúc bạn một tuần
thật tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=YCk3QBHphN8
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.