Teal Swan Transcripts 584
Sự thật về chứng ái kỷ và chứng phụ thuộc
cảm xúc
12-03-2022
Sự thật về chứng
ái kỷ và chứng phụ thuộc cảm xúc là: chúng không phải là các rối loạn nhân
cách. Chúng là những chiến lược thích nghi trong mối quan hệ. Giờ thì, sau khi
tôi vừa nói thẳng với bạn một sự thật như vậy ngay từ đầu, để tôi giải thích
thêm...
Một số người nhận
thức được rằng họ đã lớn lên trong một gia đình có vấn đề, nhưng phần lớn thì
không. Thực tế, nhiều người thậm chí không hề biết rằng họ trưởng thành trong một
môi trường gia đình rối loạn chức năng, hoặc hoàn toàn phủ nhận điều đó. Và dĩ
nhiên, điều này càng nghiêm trọng hơn bởi vì con người có xu hướng “bình thường
hóa” bất cứ môi trường nào mà họ đã lớn lên trong đó.
Để hiểu rõ hơn về
điều này, tôi khuyên bạn nên xem video của tôi có tựa đề: Cách
mà việc bình thường hóa đang làm hại bạn và làm hại xã hội.
Khi tôi nói “rối
loạn chức năng”, điều đó có nghĩa là gì?
“Rối loạn chức
năng” có nghĩa là cách mà hệ thống gia đình vận hành – đặc biệt là cách mà nhu
cầu của từng thành viên được đáp ứng – lại mang tính phá hoại đối với chính những
cá nhân trong gia đình đó. Nó làm suy yếu thay vì củng cố sự lành mạnh của từng
thành viên.
Cách mà các mối
quan hệ trong gia đình vận hành gây ra sự xáo trộn về cảm xúc, tinh thần và thể
chất cho các thành viên. Do đó, ta không thể nói rằng hệ thống gia đình đó đang
“hoạt động tốt”.
Sự thật ẩn giấu
trong một hệ thống gia đình rối loạn chức năng là thế này – và tôi sẽ nói rõ
cho bạn hiểu: Mỗi thành viên trong gia đình thực chất đều chỉ quan tâm đến bản
thân mình. Mỗi người đều đang theo đuổi lợi ích riêng, và không ai thực sự quan
tâm một cách bền bỉ, đáng tin cậy đến phúc lợi của người khác ngoài chính mình.
Khi tôi nói rằng
đây là “sự thật ẩn giấu”, thì nó thật sự rất ẩn giấu. Bởi vì nhiều mối quan hệ
trong kiểu gia đình như vậy được xây dựng theo cách “gaslight” – tức là khiến
người ta cảm thấy rằng thực tế là ngược lại hoàn toàn. Thay vì thấy rõ mọi người
đều chỉ vì bản thân, thì trên bề mặt lại trông như: “Tôi đã hy sinh tất cả cuộc
đời mình vì bạn”.
Ví dụ, trong một
gia đình có một người cha hoặc mẹ dành trọn cuộc đời để đẩy con mình đạt thành
tích trong một môn thể thao nào đó. Đứa con đó có thể lớn lên và trở thành một
người trưởng thành mang đầy rối loạn tâm lý, cảm xúc, thậm chí là thể chất.
Nhưng câu chuyện mà họ tự kể lại có thể là: “Trời ơi, tôi thật may mắn vì cha mẹ
đã hy sinh tất cả để tôi có thể thành công và theo đuổi ước mơ của mình.”
Trên thực tế,
người cha hoặc mẹ đó có thể đã bị thúc đẩy bởi nhu cầu và mong muốn cá nhân của
chính họ trong suốt quá trình đó - bất kể điều đó gây hại thế nào cho đứa con. Những
nhu cầu đó có thể là: củng cố hình ảnh bản thân tích cực, tạo ra “sợi dây nợ nần
vô hình” để con cái phải đền đáp, hoặc thỏa mãn sự thành công “thông qua người
khác”.
Khi điều này xảy
ra, dù đứa trẻ không nhận ra một cách có ý thức, thì ở mức tiềm thức, nó cảm thấy
có gì đó sai sai. Nhưng thay vì nhìn thấy vấn đề thật sự, nó lại hướng vào
trong và kể cho bản thân câu chuyện rằng: “Chắc hẳn có gì đó rất sai ở tôi.”
Vì vậy, bất kể
câu chuyện họ kể với chính mình là gì, họ vẫn sẽ chịu đựng và phải trải nghiệm
mọi hậu quả tiêu cực, phá hoại đến từ mô thức rối loạn của gia đình.
Điều đầu tiên
quan trọng cần hiểu là: trong một hệ thống gia đình rối loạn, rất hiếm khi - nếu
không muốn nói là gần như không bao giờ - có ai trong gia đình thừa nhận rằng họ
đang rối loạn. Thực tế, câu chuyện mà họ kể sẽ hoàn toàn ngược lại. Nghĩa là gần
như tất cả mọi người trong gia đình đó đều sẽ phủ nhận hoàn toàn rằng ai cũng
chỉ đang vì bản thân mình.
Nếu trong một hệ
thống gia đình, mọi người đều chỉ lo cho bản thân, thì hệ thống đó - và những mối
quan hệ bên trong nó - không còn là nơi an toàn nữa.
Định nghĩa của một
mối quan hệ không an toàn là: mối quan hệ với một người không thể xem bạn là một
phần của họ, và vì thế không thể cảm nhận lợi ích tốt nhất của bạn như là một
phần lợi ích của chính họ. Đó là trạng thái của sự tách biệt và mất kết nối,
nơi họ không thể thấy bạn, cảm nhận bạn, lắng nghe bạn hay thấu hiểu bạn để biết
được điều gì thật sự là tốt nhất cho bạn. Nói cách khác, đó là thiếu sự hòa điệu
và thiếu tình yêu.
Trong một hệ thống
gia đình như vậy, một người có thể chống lại hạnh phúc của bạn để bảo vệ lợi
ích riêng của họ. Các thành viên trong gia đình bắt đầu chơi những “trò chơi tổng
bằng không” – tức là, một người thắng thì người kia phải thua. Và đó là công thức
cho đau khổ, xung đột, thậm chí là bạo hành.
Khi chúng ta là
một phần của kiểu gia đình như thế, để đảm bảo cho sự an toàn của bản thân,
chúng ta chỉ có một lựa chọn duy nhất: Tham gia vào cuộc chơi bảo vệ lợi ích cá
nhân của chính mình, và tìm ra bất kỳ chiến lược thích nghi nào có thể giúp ta
an toàn hơn, đáp ứng tốt hơn các nhu cầu của mình trong môi trường đó.
Có vô số chiến
lược mà một đứa trẻ có thể sử dụng. Dưới đây chỉ là vài ví dụ: Chúng có thể trở
nên chống đối, hoặc trở thành những người cầu toàn, thành công vượt trội; chúng
có thể học cách thao túng, hoặc trở nên vô hình, hoặc làm “người làm hài lòng người
khác”, người cổ vũ, người chăm sóc, người hòa giải, người gánh trách nhiệm cho
cả nhà, người tự hy sinh, “đứa con vàng” hoặc “con dê tế thần”…
Điều quan trọng
cần hiểu là: trước khi đứa trẻ chọn và áp dụng chiến lược cụ thể nào, nó phải đối
mặt với một lựa chọn quan trọng:
1. Đi “qua cửa
chính” - nghĩa là trực tiếp theo đuổi lợi ích của riêng mình, chống lại những
thành viên khác trong gia đình để giành lấy điều mình cần và muốn.
2. Hoặc, đi “qua
cửa sau” - nghĩa là trở nên nhạy bén, hòa điệu với nhu cầu và lợi ích của người
khác trong gia đình, rồi thao túng mối quan hệ bằng cách thích nghi, chiều theo
họ để có thể được đáp ứng nhu cầu của chính mình một cách gián tiếp và an toàn
hơn.
Và chính tại điểm
lựa chọn này, chúng ta thấy sự hình thành của chứng ái kỷ và chứng phụ thuộc cảm
xúc trong đời sống con người.
Những người phát
triển kiểu thích nghi “ái kỷ” ở mức tiềm thức đã quyết định rằng: Vì không ai
thật sự quan tâm đến lợi ích và hạnh phúc của họ, thế giới là một nơi thù địch,
và họ phải tồn tại bằng cách tách mình ra khỏi người khác, cắt đứt kết nối và
chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân của mình - bất kể điều đó ảnh hưởng ra sao đến
người khác.
Ví dụ, một đứa
trẻ phát triển kiểu quan hệ này với cha mẹ và gia đình có thể sẽ:
- Không thể thừa
nhận rằng mình cần cha mẹ.
- Thường xuyên
xung đột với họ.
- Từ chối sự đáp
trả, không muốn “cho đi” lại.
- Khó cảm nhận
được sự đồng cảm với người khác trong gia đình.
- Luôn muốn chiếm
lĩnh mọi cuộc trò chuyện, bị ám ảnh với thành tích và sự thành công của bản
thân.
Khi trưởng
thành, những người có xu hướng ái kỷ có thể không thật sự thấy, nghe hay cảm nhận
được người khác, và vì thế, họ cũng không hề quan tâm đến người khác. Họ có thể
lợi dụng người khác để đáp ứng nhu cầu của mình, gây tổn hại cho người khác mà
không hề nhận ra nỗi đau mà họ đang tạo ra. Họ có thể tập trung thái quá vào những
thành tựu “vĩ đại” của bản thân để che giấu sự tự ti sâu bên trong. Và họ có thể
“dụ” người khác bằng cách bước vào một mối quan hệ với họ, thể hiện sự chú ý,
ngưỡng mộ và âu yếm quá mức để khiến người kia bị thu hút, trở nên lệ thuộc và
cảm thấy có nghĩa vụ với họ - từ đó họ vừa có quyền lực, vừa cảm thấy được nâng
cao giá trị bản thân vì đã “chinh phục” được người đó.
Những người phát
triển kiểu thích nghi trong mối quan hệ dưới dạng phụ thuộc cảm xúc thì lại hiểu
rằng: vì mọi người xung quanh đều chỉ quan tâm đến lợi ích riêng của mình, nên
cách tốt nhất để họ sinh tồn và phát triển trong môi trường đó là - từ bỏ, cho
đi, hoặc thậm chí không bao giờ hình thành một bản sắc cá nhân rõ ràng. Họ làm
vậy để thích nghi, để đáp ứng kỳ vọng của người khác, để được người khác chấp
thuận, để hòa vào những nhu cầu và mong muốn của người khác. Bằng cách đó, họ
hình thành một “hợp đồng cảm xúc ngầm” ở tầng tiềm thức: nếu tôi đáp ứng nhu cầu
của bạn, thì bằng cách nào đó, nhu cầu của tôi cũng sẽ được đáp ứng.
Bạn sẽ thường
nghe người ta nói rằng “những người phụ thuộc cảm xúc đặt nhu cầu của người
khác lên trên nhu cầu của chính mình”. Nhưng điều này không thật sự đúng - nó
chỉ trông như vậy bên ngoài mà thôi. Sự thật là: việc họ bận tâm đến nhu cầu của
người khác chính là phương pháp họ dùng để đáp ứng nhu cầu của chính mình.
Ví dụ, một đứa
trẻ phát triển kiểu quan hệ phụ thuộc cảm xúc có thể không bao giờ đưa ra quyết
định riêng, hoặc từ bỏ bản sắc của chính mình để hòa vào mong muốn và giá trị của
cha mẹ. Những đứa trẻ này sống cả đời chỉ để làm hài lòng người khác trong hệ
thống gia đình, đặc biệt là người mà chúng cho là “nguy hiểm nhất” - tức là người
có quyền lực, người có thể khiến chúng tổn thương. Chúng sẽ không bao giờ khẳng
định ý kiến của mình, luôn cố gắng “sửa chữa” mọi vấn đề trong gia đình, tất cả
chỉ để cảm thấy mình được an toàn và ổn định.
Khi trưởng
thành, những người này thường không phân biệt rõ ràng ranh giới của bản thân và
của người khác. Họ có thể trở nên thụ động–hung hăng, không giao tiếp thẳng thắn;
họ có thể hy sinh mọi nhu cầu và mong muốn của mình chỉ để được người khác chấp
thuận; họ có thể ám ảnh với việc chứng minh rằng mình là người tốt, và họ cũng
có thể “dụ” người khác bằng cách bước vào một mối quan hệ rồi bắt chước người
kia, khiến đối phương tin rằng họ giống nhau, rằng họ thật sự tương thích -
trong khi thực ra không phải vậy.
Bất kỳ ai lớn
lên trong một hệ thống xã hội hoặc gia đình rối loạn chức năng đều mang trong
mình một nỗi sợ sâu sắc, một nỗi đau mất mát sâu sắc liên quan đến các mối quan
hệ, cũng như một cuộc đấu tranh nội tâm về bản ngã của chính mình. Bởi vì trong
một hệ thống như vậy, không có tình yêu thật sự, chỉ có vỏ bọc của tình yêu. Và
vì vậy, bất kỳ ai trưởng thành trong môi trường đó đều tin sâu thẳm trong tiềm
thức rằng: bản chất của họ là không thể được yêu thương.
Điều quan trọng
cần hiểu là: điểm chung giữa người ái kỷ và người phụ thuộc cảm xúc chính là cảm
giác xấu hổ ở tầng sâu nhất của bản thân. Cảm giác xấu hổ này là nền tảng khiến
họ phải sống cả đời đi tìm cách khiến bản thân cảm thấy “tốt đẹp hơn”. Cả hai đều
đã học được rằng: trong một thế giới không có tình yêu, họ không thể nhận được
tình yêu hay được đáp ứng nhu cầu một cách tự nhiên từ người khác. Vì thế, họ
phải chống lại hoặc thao túng người khác để có được điều mình muốn.
Chứng ái kỷ và
chứng phụ thuộc cảm xúc tồn tại trên một phổ (mức độ nặng nhẹ khác nhau), và bạn
có thể dễ dàng thấy sự tương tác giữa hai kiểu này trong nhiều người. Chúng
không khác gì những kiểu thích nghi rối loạn khác - đều là những chiến lược
quan hệ phức tạp và méo mó mà con người học được để cảm thấy an toàn trong môi
trường gia đình của họ. Và cách hành xử đó trong gia đình trở thành khuôn mẫu mặc
định mà họ mang theo vào tất cả các mối quan hệ khác trong đời.
Để hiểu rõ hơn về
khái niệm “hành vi rối loạn chỉ là sự thích nghi”, tôi khuyên bạn nên xem video
của tôi có tựa đề: Gốc
rễ của bệnh tâm thần là sự bất an
Một dấu hiệu rõ
ràng cho thấy chứng ái kỷ và chứng phụ thuộc cảm xúc thật ra là những chiến lược
quan hệ mang tính thích nghi, bất kể chúng có rối loạn hay không, đó là: Chúng
chỉ xuất hiện trong bối cảnh của mối quan hệ, chứ không phải trong mọi khía cạnh
của đời sống. Chúng nảy sinh từ tổn thương trong mối quan hệ.
Một dấu hiệu
khác là: một người có thể dao động qua lại giữa hai kiểu này trong các mối quan
hệ của họ.
Ví dụ: có người
trong mối quan hệ này sẽ hành xử như một “người ái kỷ”, nhưng trong một mối
quan hệ khác, lại trở thành “người phụ thuộc cảm xúc”. Thậm chí trong chính
cùng một mối quan hệ, họ có thể bắt đầu bằng cách hành xử như một người phụ thuộc
cảm xúc, cho đến khi nhận ra rằng “Chiến lược này không hiệu quả chút nào”, rồi
họ đảo ngược hoàn toàn sang phía ái kỷ - ngay trong cùng một mối quan hệ đó.
Thật ra, cả ái kỷ
lẫn phụ thuộc cảm xúc đều là các chiến lược quan hệ mang tính ái kỷ, chỉ khác
nhau ở hình thức: một kiểu là công khai, còn kiểu kia là ẩn giấu.
Bạn có thể nói rằng
mỗi kiểu đều chứa mầm mống của kiểu kia: bên trong mỗi người ái kỷ có một phần
phụ thuộc cảm xúc ẩn giấu, và bên trong mỗi người phụ thuộc cảm xúc cũng có một
phần ái kỷ ẩn giấu.
Cả hai đều lớn
lên trong môi trường xã hội không an toàn, nơi họ chứng kiến những chiến lược
quan hệ trái ngược nhau - và tin rằng mọi môi trường xã hội đều như thế. Điều
thú vị là: cả người ái kỷ và người phụ thuộc cảm xúc đều nhận thức rõ ràng về
điểm yếu của chiến lược mà người kia sử dụng.
Khi lớn lên
trong một môi trường “ai lo cho thân người đó”, con người học đủ mọi chiến lược
để sinh tồn và đáp ứng nhu cầu của mình trong hệ thống đó.
Vì vậy, khi ta
nhìn vào một người ái kỷ, điều ta thật sự thấy chỉ là tập hợp các chiến lược họ
dùng để sinh tồn, và khi ta nhìn vào một người phụ thuộc cảm xúc, cũng là một tập
hợp chiến lược tương tự, chỉ khác hình thức thể hiện.
Việc một người
chọn dùng chiến lược nào - ái kỷ hay phụ thuộc cảm xúc - còn phụ thuộc vào vô số
yếu tố, chi tiết, sắc thái và hoàn cảnh cụ thể trong từng mối quan hệ, từng gia
đình hoặc hệ thống xã hội mà họ sinh sống.
Trong một thế giới
mà những mối quan hệ rối loạn chức năng lại trở thành điều phổ biến, công việc
lớn nhất của cuộc đời chúng ta là thoát ra khỏi những mô thức quan hệ méo mó ấy,
và thay vào đó, xây dựng những mô thức quan hệ và hệ thống xã hội nuôi dưỡng, củng
cố và đảm bảo hạnh phúc cho từng cá nhân trong đó.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Nếu bạn thích
video này, hãy nhấn thích, đăng ký kênh của tôi, và chia sẻ video này với bạn
bè. Bạn cũng có thể bật biểu tượng chuông để nhận thông báo khi tôi đăng video
mới.
Tôi muốn cảm ơn
bạn - vì lòng can đảm mà bạn có khi dám bước vào nhận thức của chính mình.
Hẹn gặp bạn
trong video tiếp theo.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=oDrLjhcecDA
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.