Teal Swan Transcripts 270 - 🩹🧊🤥Cách vạch trần sự tự lừa dối – Hiểu đúng về cơ chế phủ nhận

 

Teal Swan Transcripts 270


Cách vạch trần sự tự lừa dối – Hiểu đúng về cơ chế phủ nhận

 

11-03-2017




Xin chào các bạn. Một cơ chế đối phó là một sự thích nghi mà chúng ta tạo ra để có thể đối mặt với những căng thẳng trong môi trường sống, những điều mà ta cảm thấy không thể thay đổi hay loại bỏ. Rõ ràng, sự thích nghi này khiến chúng ta có cảm giác rằng mình đang kiểm soát được cảm xúc và trải nghiệm của bản thân. Có thể lập luận rằng, một số cơ chế đối phó giúp ta cảm thấy dễ chịu, và điều đó là tích cực với chúng ta.

 

Tuy nhiên, cũng có những cách khiến ta cảm thấy dễ chịu nhưng thực chất lại gây hại. Ta có thể hiểu điều này bằng ví dụ: việc đắm mình trong rượu là một cơ chế đối phó mà nhiều người sử dụng để đối phó với sự căng thẳng trong công việc. Rất dễ nhận thấy cách đối phó này không chỉ gây hại cho người uống, mà còn cho cả những người xung quanh họ.

 

Ngược lại, nếu ta dùng một cơ chế đối phó như việc thay đổi ý nghĩa mà mình gán cho một trải nghiệm đau đớn nằm ngoài tầm kiểm soát, thì điều đó có thể mang lại lợi ích rất lớn cho người đang đau khổ, thậm chí còn có thể tốt cho cả những người xung quanh họ. Nhưng điều ta cần nhìn nhận là: có thể chính cơ chế đối phó mà bạn nghĩ là đang giúp mình, thực ra lại đang gây hại, chỉ là bạn chưa nhận ra.

 

Phủ nhận là một cơ chế đối phó mang tính hủy hoại và đặc biệt phổ biến trong cộng đồng tâm linh và phát triển bản thân. Phủ nhận là từ chối chấp nhận hoặc thừa nhận sự thật của một điều gì đó tiêu cực.

 

Ví dụ: một người bị vợ/chồng bỏ rơi, nhưng lại tiếp tục nghĩ, nói và hành xử như thể người bạn đời chỉ đang đi nghỉ mát.

 

Tôi không thể nói hết mức độ phổ biến của phủ nhận. Nó thường phát sinh khi ta cảm thấy không thể chấp nhận, không thể thay đổi, không thể loại bỏ một điều đau đớn nào đó, và trong cơn tuyệt vọng để thoát khỏi nỗi đau ấy, ta chọn cách phủ nhận nó. Nhưng đây là một trạng thái vô thức mạnh mẽ.

 

Bởi để rơi vào phủ nhận, một người phải ngưng nhìn thấy, cảm nhận và tiếp nhận bất kỳ bằng chứng nào mâu thuẫn với niềm tin ấy. Ở một mức độ nào đó, họ phải sống trong một cái bong bóng, tách biệt khỏi thế giới. Lúc này bạn có thể nghĩ rằng phủ nhận là một công cụ tốt. Rốt cuộc thì, trong vũ trụ vận hành theo Luật Hấp Dẫn, bất cứ điều gì bạn tập trung vào, bạn sẽ thu hút nhiều hơn nữa.

 

Vậy nên, rõ ràng là đừng tập trung vào điều tiêu cực, mà hãy tập trung vào điều tích cực. Nếu vậy, phủ nhận hẳn là tốt chứ gì? Bởi bạn chỉ nhìn vào điều tích cực, không màng đến tiêu cực, và rồi bạn sẽ thu hút toàn những điều tốt đẹp. Phải không? - Sai rồi.

 

Tại sao?

 

Bởi vì bản thân phủ nhận là một trạng thái kháng cự. Đó là sự đè nén. Là hành động chống lại điều mình không mong muốn. Là từ chối chấp nhận một điều gì đó. Là cuộc chiến với những gì đang hiện hữu, và bất cứ điều gì ta chống lại thì sẽ tiếp tục tồn tại.

 

Phủ nhận không hiệu quả, bởi trừ khi bạn biết rõ mình đang ở đâu và muốn đến đâu, bạn sẽ không thể vạch ra con đường từ điểm A đến điểm B. Bạn sẽ không thể tìm ra cách để vượt qua vấn đề. Bạn sẽ không thể giải quyết bất cứ điều gì.

 

Để dễ hiểu sự khác biệt giữa “hiện thực hóa đích thực” và “sự đè nén/phủ nhận”, hãy tưởng tượng thế này:

 

Bạn lên máy bay bay qua đại dương, nhưng giữa hành trình, đèn cảnh báo dầu thấp bật sáng. Thay vì làm gì đó để xử lý, bạn rơi vào trạng thái phủ nhận, vì không thể chấp nhận chuyện này xảy ra khi đang ở giữa không trung. Vậy là bạn lấy một miếng băng keo và dán lên đèn cảnh báo ấy, rồi cố quên luôn sự hiện diện của nó. Việc làm đó sẽ giúp được gì cho bạn? - Không nhiều đâu.

 

Phủ nhận không chỉ đơn giản là không thừa nhận rằng có vấn đề. Một số người vẫn nhận ra có vấn đề, nhưng sự phủ nhận của họ thể hiện qua việc giảm nhẹ tác động của vấn đề, bào chữa cho nó, quên đi nó hoặc hợp lý hóa nó. Với ví dụ trên, ta dễ thấy cách chúng ta phủ nhận điều gì đó mang tính vật chất. Nhưng bạn biết không? Việc phủ nhận những điều phi vật chất, như suy nghĩ hoặc cảm xúc, lại còn dễ hơn gấp mười lần. Và tôi có thể nói rằng, điều số một mà chúng ta đang phủ nhận, chính là cảm xúc.

 

Suy cho cùng, chúng ta vẫn đang sống trong “thời đại tăm tối về mặt cảm xúc”. Chúng ta không muốn chấp nhận cảm xúc thật của chính mình, cũng không muốn chấp nhận cảm xúc của người khác. Kết quả là, chúng ta liên tục sống trong trạng thái chiến tranh với chính mình và với nhau. Để hiểu rõ hơn cách đối diện với cảm xúc, tôi khuyến khích bạn xem video trên YouTube của tôi có tựa đề “Lời kêu gọi đánh thức cảm xúc” (Teal Swan Transcripts 143).

 

Nhưng giờ, hãy nói về tác động của phủ nhận trong các mối quan hệ. Ta có thể bắt đầu ngay từ thời thơ ấu, bởi phần lớn các mô thức hình thành từ đó. Hãy nhìn vào một người cha hoặc mẹ không thể đối mặt với cảm xúc tiêu cực mà họ cảm thấy khi con mình bị đau khổ. Họ không biết cách giải quyết. Họ không biết phải làm gì. Và thế là họ rơi vào phủ nhận. Họ phủ nhận cảm xúc của đứa trẻ. Họ từ chối chấp nhận cảm xúc đó là thật hay hợp lệ.

 

Họ xem nhẹ, phủ nhận, từ chối công nhận, hoặc ngắt kết nối và xa lánh đứa trẻ. Đứa trẻ ấy không được thấy, không được lắng nghe, không được cảm nhận hay thấu hiểu bởi cha mẹ. Đứa trẻ trở nên tuyệt vọng vì muốn nỗi đau của mình được công nhận, và có thể phát triển những rối loạn để thể hiện nỗi đau ấy một cách vật chất mà cha mẹ không thể phủ nhận.  Ví dụ, tôi chưa từng gặp một thiếu niên nào tự rạch cơ thể mình mà lại không có ít nhất một người chăm sóc chính đang sử dụng cơ chế phủ nhận như một cách đối phó.

 

Phủ nhận trong một mối quan hệ khiến cho chính mối quan hệ đó trở nên bất khả thi.

 

Tại sao?

 

Bởi vì phủ nhận có nghĩa là hai người đang sống trong hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Nó giống như đang cố gắng có một mối quan hệ với ai đó đang ở trên sao Hỏa, nhưng bạn lại chẳng thể giao tiếp với họ. Trớ trêu thay, người đang trong trạng thái phủ nhận thường không cảm thấy đau đớn vì sự khác biệt đó. Chính người còn lại mới là người đang chịu đựng nỗi đau sâu sắc vì không sống cùng thực tại với đối phương. Chính người đang đau khổ mới là người sống trong địa ngục.

 

Tại sao?

 

Bởi vì điều đau đớn nhất mà bạn có thể trải qua không phải là nỗi đau từ sự việc đang xảy ra, mà là cảm giác cô đơn trong nỗi đau ấy. Nỗi đau đòi hỏi phải có sự hiện diện.

 

Phủ nhận chính là đối lập với sự hiện diện.

 

Để thực sự giúp ai đó vượt qua nỗi đau, cảm xúc ấy cần được thừa nhận, được nhìn thấy, được xem là hợp lệ và được thấu hiểu. Nếu không, tất cả những hành động bạn cho là giúp đỡ thực ra chẳng giúp gì cả. Chúng chỉ là những nỗ lực để áp đặt thực tại “hạnh phúc” của bạn lên thực tại “đau đớn” của người khác. Về bản chất, đó là một cuộc chiến giữa các góc nhìn.

 

Nhiều người sử dụng cơ chế phủ nhận không hiểu vì sao mọi điều họ làm cho người khác đều không bao giờ là đủ. Hoặc vì sao, dù họ cố gắng thế nào, người khác vẫn có vẻ giận dữ với họ?

 

Lý do là vì họ không thể rời khỏi trạng thái phủ nhận đủ lâu để bước vào thế giới nội tâm của người khác, để thật sự nhìn thấy điều người đó cần. Người sử dụng phủ nhận như cơ chế đối phó thường gặp khó khăn lớn trong các mối quan hệ, và thường không thể duy trì được mối quan hệ lâu dài, trừ khi họ ở với người cũng có cùng cơ chế phủ nhận. Bởi vì, một cách mặc định, phủ nhận là đối đầu.

 

Họ chiến đấu với thực tại tiêu cực của người khác.

 

Tư duy của họ là: “Bạn sai về thực tại của bạn”, hoặc “Bạn sai khi nghĩ hay cảm nhận như vậy”.

 

Tư duy của họ là: “Tôi không nhìn thấy bạn, không cảm nhận bạn, không nghe bạn, và không hiểu bạn, bởi vì làm vậy quá đau đớn với tôi.”

 

Thông điệp ẩn sâu bên dưới là: “Tôi không thể dung hòa thực tại của bạn vào thực tại của tôi mà vẫn cảm thấy ổn, nên tôi chọn để bạn cô độc trong nỗi đau, còn tôi thì giữ lấy cảm giác bình yên của mình.”

 

Nhưng ẩn sâu trong bóng tối, dưới tầng vô thức của người đang sống trong phủ nhận, là một giọng nói rất nhỏ thì thầm: “Bạn đang nói dối chính mình.”

 

Và nếu bạn cho rằng mình là một người tâm linh, thì hãy cảnh giác. Tôi không thể đếm nổi có bao nhiêu “công cụ tâm linh” bị con người sử dụng để nuôi dưỡng sự phủ nhận thay vì dẫn đến thức tỉnh. Chính vì lý do này mà tôi đã thực hiện một tập video có tên “Sự né tránh tâm linh” (Teal Swan Transcripts 120). Bạn có thể tìm nó trên YouTube nếu muốn.

 

Ví dụ, việc “tập trung vào điều tích cực” có thể trở thành một công cụ tiếp tay cho phủ nhận. Để hiểu thêm về điều này, bạn có thể xem video khác của tôi trên YouTube có tựa đề “Bước tiếp theo trong trò chơi (Sự giác ngộ thứ cấp) (Teal Swan Transcripts 267)”.

 

Khái niệm “bạn có thể tạo ra thực tại của riêng mình bằng những gì bạn tập trung vào” cũng có thể bị dùng sai để củng cố phủ nhận. Niềm tin rằng “không ai có thể làm tổn thương bạn, trừ khi bạn để họ làm thế” cũng vậy. Việc thay đổi ý nghĩa của một trải nghiệm cũng có thể bị dùng để phủ nhận. Và danh sách ấy cứ tiếp tục dài ra.

 

Rốt cuộc, điều cốt lõi là: chúng ta đến đây để mở rộng.

 

Và mở rộng nghĩa là trở nên có ý thức.

 

Vì vậy, rõ ràng, nếu bạn đang trong trạng thái phủ nhận, bạn đang hoàn toàn không ý thức về một điều gì đó. Thức tỉnh là mở rộng nhận thức. Là khả năng chứa đựng mọi sự thật trong ý thức của bạn. Không phải là việc ép mình tập trung vào điều bạn muốn là thật.

 

Và đây là điều quan trọng: bất kỳ phương pháp nào bạn đang dùng để nuôi dưỡng cho sự phủ nhận, thì theo định nghĩa, đó là kẻ thù của sự thức tỉnh, của nhận thức và của sự giác ngộ.

 

Vì lợi ích của chính bạn, dưới đây là một vài dấu hiệu cảnh báo cho thấy bạn có thể đang ở trong trạng thái phủ nhận:

 

- Bạn không thể cùng nhìn một vấn đề dưới một góc độ chung với ai đó, dù cố gắng đến đâu.

- Những người xung quanh thường phản ứng gay gắt vì họ cảm thấy bạn không thật sự lắng nghe hoặc nhìn thấy những gì họ đang truyền tải.

- Bạn thường thấy bối rối trong các mối quan hệ, không hiểu điều gì đang diễn ra.

- Bạn có xu hướng kiểm soát mọi thứ và ám ảnh với những gì mình không thể kiểm soát, trong khi lại phớt lờ, giảm nhẹ hoặc không ưu tiên những thứ thực sự cần thay đổi.

- Bạn thường đưa ra giải pháp cho người khác thay vì hiện diện, đặt câu hỏi và thật sự tò mò để hiểu thế giới nội tâm của họ.

- Bạn hay phán xét người khác vì sự tiêu cực của họ, nhất là khi họ không thể (hay bạn nghĩ là không muốn) thoát khỏi trạng thái tiêu cực.

- Khi gặp mâu thuẫn hoặc vấn đề, bạn lập tức đổ lỗi cho người khác.

- Bạn luôn có lý do cho mọi chuyện.

- Bạn tỏ ra quá tự tin, ngay cả trong những tình huống rõ ràng đang đổ vỡ.

- Bạn có cảm giác như mình bị cả thế giới quay lưng, mọi người đều chống lại bạn, kể cả gia đình hay bạn bè.

- Triết lý sống của bạn là: “Muốn làm cho ra hồn thì phải tự làm.”

- Những khoảnh khắc tồi tệ thường bị xóa mờ bởi vài khoảnh khắc tích cực hiếm hoi.

- Các mối quan hệ của bạn hay đổ vỡ bất ngờ, không dấu hiệu báo trước.

- Bạn thấy mọi người xung quanh thường “làm quá lên”.

- Bạn có thái độ phủ nhận đối với cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực: “Chuyện đó vô ích, chẳng để làm gì, chỉ gây hại thôi.”

- Bạn thường mơ mộng về việc mọi thứ sẽ khác với hiện tại.

- Bạn chỉ tập trung vào khả năng có kết quả tốt, mà bỏ qua các nguy cơ tiềm ẩn hoặc thực tại đang xảy ra.

- Bạn không muốn làm phiền người khác bằng vấn đề của mình.

- Bạn nhận ra mình dường như không có cảm xúc nào đó, hoặc đã phát triển những cách để ngăn không cho bản thân cảm nhận cảm xúc ngay khi nó xuất hiện.

- Bạn là người thích giải quyết vấn đề kiểu “lao vào sửa ngay”, và ghét việc nói mãi về vấn đề vì cho rằng nó tốn thời gian.

- Và đặc biệt nhất: bạn sống theo triết lý rằng mình đơn giản là chọn lọc thực tại nào sẽ được chấp nhận.

 

Vậy bạn nên làm gì nếu muốn thoát khỏi phủ nhận?

 

Bước đầu tiên, bạn phải tự hỏi: “Tôi có sẵn sàng cảm nhận không?”

 

Bởi vì ở trung tâm của phủ nhận, chính là sự không sẵn lòng tuyệt đối để cảm nhận cảm xúc khó chịu.

 

Bất cứ điều gì khiến bạn khó chịu, bạn sẽ không thừa nhận. Vậy làm sao để chữa lành điều đó? Hãy làm điều ngược lại.

 

Lý do bạn sử dụng cơ chế đối phó bằng phủ nhận là vì bạn không muốn cảm nhận cảm xúc tiêu cực hay nỗi đau của chính mình. Và sự thật là, cho đến khi bạn có thể thành thật trả lời -“Đúng, tôi muốn cảm nhận nó”- cho câu hỏi này, thì bạn vẫn sẽ tiếp tục vật lộn với sự phủ nhận.

 

1. Hãy xem xét kỹ lý do tại sao bạn lại sợ cảm nhận cảm xúc tiêu cực đến vậy. Hãy xem điều đó bắt đầu từ đâu.

 

2. Hãy nhìn lại cuộc sống của bạn, đặc biệt là quá khứ, những tình huống khó khăn mà bạn từng trải qua, và tự hỏi:

 

Lúc đó tôi đã phủ nhận điều gì?

Và nếu tôi thoát ra khỏi sự phủ nhận đó, tôi sẽ hành động khác đi như thế nào?

 

Bạn cần bắt đầu thấy rõ sự tàn phá mà phủ nhận đã gây ra trong đời mình, từ đó mới có khao khát thay đổi nó.

 

3. Nếu bạn đang đối phó bằng phủ nhận, hãy can đảm mời những người bạn tin tưởng góp ý cho bạn về cách họ nghĩ bạn đang phủ nhận điều gì trong cuộc sống. Nhưng đừng hỏi miệng. Hãy yêu cầu họ viết ra danh sách những biểu hiện của bạn mà họ cho là phủ nhận. Sau đó, hãy ngồi xuống, đọc danh sách ấy.  Khi đọc, trước tiên hãy quan sát xem bạn có kháng cự gì với những điều họ viết không.

 

Tiếp theo, hãy thật sự mở lòng đón nhận nó, như thể bạn đang tò mò khám phá xem điều đó có thể đúng đến mức nào, thay vì tìm cách phòng thủ và chứng minh họ sai.

 

4. Nếu phủ nhận là cơ chế đối phó của bạn, thì chắc chắn bạn đã phủ nhận chính mình trong suốt nhiều năm. Đây là một mối quan hệ tự ngược đãi mà bạn đã hình thành với chính bản thân mình. Vì vậy, bạn cần phải ngừng phủ nhận bản thân.

 

Điều này bắt đầu bằng việc ngừng phủ nhận những nhu cầu thật sự của bạn.

Những người sống trong phủ nhận thường rất khó sống thật với bản thân, rất kém trong việc thiết lập ranh giới, và rất khó khăn khi nói ra những gì mình thực sự muốn và cần.

 

Tôi khuyến khích bạn làm rõ những nhu cầu và khát khao của chính mình. Nếu cần hỗ trợ, hãy xem video của tôi trên YouTube có tựa đề “Đáp ứng nhu cầu của bạn!” (Teal Swan Transcripts 173).

 

5. Hãy tự hỏi bản thân, điều gì thực sự khiến tôi sợ hãi và phủ nhận?

 

Hãy lập một danh sách.

 

Phủ nhận thường ăn sâu trong tiềm thức. Nhưng hiếm khi nó đủ mạnh để hoàn toàn dập tắt giọng nói bên trong vẫn đang thì thầm rằng: “Đây mới là sự thật.”

 

Với mỗi mục trong danh sách những điều bạn sợ rằng mình đang phủ nhận, hãy tự hỏi: Nếu tôi không phủ nhận điều này, và nếu giọng nói bên trong kia đang cố nói với tôi về một sự thật khó chịu ẩn dưới tình huống đó, thì nó đang cố nói gì?

 

Viết câu trả lời ra. Rồi xem liệu bạn có thể chấp nhận được sự thật đó không.

 

6. Hãy tìm đến một người bạn tin tưởng, chia sẻ những sự thật đau đớn mà bạn vừa viết ra.

 

Bản năng muốn cô lập bản thân và che giấu những điều mà chính bạn cũng không muốn thừa nhận là rất mạnh mẽ. Nhưng nó cản trở sự chữa lành.

 

Khi họ đã hiện diện đầy đủ với thực tại đau đớn ấy cùng bạn, hãy nhờ họ giúp bạn tập trung vào một giải pháp thật sự, dựa trên thực tế mà bạn vừa thừa nhận.

 

7. Hãy nhận ra rằng sự xấu hổ chính là cố lõi của sự phủ nhận.

 

Chúng ta không thể thừa nhận điều gì đó vì nó khiến ta cảm thấy xấu hổ. Ta không thể thừa nhận với chính mình, cũng không thể thừa nhận với người khác, vì ta sợ cái cách người khác sẽ nhìn mình sau đó.

 

Điều này có nghĩa là: bạn cần can đảm để cảm nhận cảm xúc xấu hổ, và nhận diện nó bên trong mình. Sự xấu hổ chính là cảm xúc mà bạn đang tìm mọi cách trốn chạy thông qua phủ nhận.

 

Vì vậy, trước hết, bạn cần cho phép mình cảm nhận sự xấu hổ đó. Bởi vì chính việc không dám cảm nhận là thứ đang giữ bạn kẹt lại trong phủ nhận. Sau đó, tôi đề nghị bạn xem video của tôi trên YouTube: “Cách Vượt Qua Cảm Giác Xấu Hổ” (Teal Swan Transcripts 167).

 

8. Hãy cảm nhận cơ thể bạn mỗi khi bạn căng cứng và có phản ứng phòng vệ. Cơ chế phòng vệ đó chính là phủ nhận.

 

Vì vậy, khi bạn thấy mình bắt đầu căng thẳng, phản ứng lại, thì rất có thể bạn đang bước vào phủ nhận. Khi điều này xảy ra, hãy nhắm mắt lại và tự hỏi: Tôi đang cảm thấy xấu hổ về điều gì? Tôi thật sự xấu hổ vì điều gì?

 

Đó mới là điều bạn cần truyền đạt ra ngoài.

 

Sự xấu hổ này chính là cánh cửa giúp bạn bước qua phủ nhận. Và tôi muốn bạn truyền đạt điều đó cho cả những người trong cuộc sống của bạn.

 

Bạn có thể nói thế này: “Nhìn nè, tôi thật sự gặp vấn đề với sự xấu hổ, nó cực kỳ lớn đối với tôi. Vì vậy, khi bạn truyền đạt điều gì đó mà khiến tôi cảm thấy như mình là kẻ xấu, là người sai hoàn toàn, thì xin hãy truyền đạt theo cách bớt đe dọa hơn. Bởi vì điều đầu tiên tôi làm sẽ là… phủ nhận.”

 

Bởi vì bạn, với tư cách người sử dụng phủ nhận, điều bạn thật sự cần làm để giải quyết vấn đề là mở lòng và chấp nhận thực tại của người khác, chứ không phải phủ nhận nó. Đó là phần mà họ có thể hỗ trợ bạn bằng cách truyền đạt nhẹ nhàng hơn, và bạn có thể góp phần bằng cách đối diện thật sự với sự xấu hổ ẩn sau cơ chế phòng vệ đó.

 

9. Hãy nhận ra rằng, dù bạn là người yêu thích sự kiểm soát, thì khi rơi vào phủ nhận, bạn thật ra đã từ bỏ hoàn toàn quyền kiểm soát của mình.

 

Tại sao?

 

Bởi nếu bạn không sẵn lòng nhận ra điều gì thật sự đang xảy ra, thì bạn không có bất kỳ cơ hội nào để thay đổi điều đó.

 

Và chuyện gì sẽ xảy ra?

 

Nó sẽ tự nhiên tiếp diễn, có hoặc không có sự đồng ý của bạn.

 

10. Hãy xem video của tôi trên YouTube có tựa đề “Cách buông bỏ cơ chế đối phó” (Teal Swan Transcripts 243) và áp dụng chiến lược trong video ấy vào trường hợp phủ nhận.

 

Hãy can đảm đối diện với cuộc sống của mình, nhận ra rằng mình đã từng sống trong phủ nhận, và rồi dùng sự chấp nhận sự thật đau đớn ấy để hành động một cách chủ động và có cảm hứng, đó là chìa khóa để tạo ra một cuộc sống mà bạn thực sự chủ động kiến tạo.

 

Bạn sẽ ngạc nhiên với hiệu quả của những việc bạn làm khi xuất phát từ điểm chấp nhận đó, chúng sẽ tạo ra những thay đổi thật sự và lâu dài.

 

Bằng cách bước ra khỏi phủ nhận, bạn sẽ kinh ngạc trước mối quan hệ mới mà bạn có thể có với chính bản thân mình, cuộc sống tuyệt vời mà bạn có thể tạo ra, và đặc biệt là những mối quan hệ tuyệt vời mà bạn có thể xây dựng.

 

Chúc bạn một tuần thật tốt lành.

 

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=mcg1WPuMX5M

 

https://tealswan.com/

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.