Teal Swan Transcripts 474
Mô thức “Mảnh ghép bị chỉnh sửa” trong
các mối quan hệ
28-03-2020
Kết nối và cảm
giác thuộc về thông qua kết nối đó chính là nhu cầu lớn nhất của một con người
trong thế giới vật chất. Xét cho cùng, chúng ta là loài phụ thuộc vào mối quan
hệ. Giờ, có những người cảm thấy rằng họ thực sự đã có sự kết nối và cảm giác
thuộc về trong gia đình mình. Khi điều này xảy ra, nó cho phép họ có không gian
để tìm được một người bạn đời tương thích, bởi vì họ không đang tuyệt vọng tìm
kiếm nơi nào đó để thuộc về càng nhanh càng tốt.
Ngược lại, hãy
nhận ra rằng có rất nhiều người không cảm thấy sự kết nối hay cảm giác thuộc về
với gia đình. Hoặc có thể ở một thời điểm nào đó, vì một lý do nào đó, họ đánh
mất nó. Khi đó, họ rơi vào một khủng hoảng hiện sinh, vì họ trở nên tuyệt vọng
- tuyệt vọng tìm một nơi nào đó họ có thể hòa nhập, nơi họ cảm thấy mình thuộc
về và nhận được sự kết nối mà họ không tìm thấy ở đâu khác. Điều này tạo ra một
“phức cảm trẻ mồ côi”, cho dù cha mẹ hay người thân của họ vẫn còn sống hay
không.
Vấn đề là, điều
đó khiến họ thiếu kiên nhẫn trong việc tìm kiếm người bạn đời tương thích, họ dễ
dàng nhảy ngay vào các mối quan hệ và cố gắng hòa nhập, thuộc về càng nhanh
càng tốt. Vì thế, họ không còn chỗ để thực sự xem xét sự tương thích. Rõ ràng,
điều này dẫn đến con đường của khổ đau.
Khi ta có những mô
thức như vậy, mỗi khi gặp ai đó, ta sẽ nhìn quanh để tìm điểm tương đồng. Và
khi phát hiện ra những điểm giống nhau - dù rất nhỏ - ta không chờ đợi để xem
mình có thực sự phù hợp không, mà lập tức quyết định rằng “Chúng ta hợp nhau rồi!”
-“Đây chính là nơi tôi thuộc về!”
Ban đầu, cảm
giác đó thật tuyệt vời, bởi vì cuối cùng nhu cầu tuyệt vọng bên trong ta cũng
được đáp ứng. Cuối cùng ta cảm thấy thỏa mãn. Nhưng khi mối quan hệ tiếp diễn,
những “khác biệt” không thể dung hòa dần hiện ra. Khi đó, ta bắt đầu đánh mất cảm
giác thuộc về, và rơi vào vòng lặp tuyệt vọng muốn lấy lại nó, trong khi đang
chịu rất nhiều đau đớn. Bởi vì rồi ta phải đối diện với sự thật: có thể ta
không thực sự thuộc về nơi này.
Hãy tưởng tượng,
một mảnh ghép nhỏ trong trò xếp hình ban đầu nghĩ rằng, khi cái “nút” của nó khớp
vào một rãnh nào đó: “À, đây chính là chỗ của mình.” Nhưng một thời gian sau,
nó nhận ra: “Khoan đã, thật ra đây không phải chỗ của mình.” Thế là nó cầm dao,
cố cắt xén chính mình để vừa với những khe hở của các mảnh ghép xung quanh.
Không chỉ đau
lòng khi chứng kiến điều đó, mà nó cũng không hiệu quả. Ta vẫn có thể thấy những
vết cắt, thấy rõ rằng nó không vừa khít. Tệ hơn, mảnh ghép đó đã cắt bỏ những
phần vốn là bản chất của nó, và điều này chắc chắn sẽ gây đau khổ về lâu dài.
Trong quá trình tự cắt xén mình, nó còn nhận được một thông điệp khủng khiếp:
“Mình không thể thuộc về nơi nào nếu là chính mình.” Điều đó khiến lòng tự trọng
của nó giảm sút, vì bạn không thể cắt bỏ một phần của bản thân mà không ngầm
nói với chính mình rằng: “Phần này của tôi là không ổn, và phần kia cũng không ổn.”
Trở lại với trải
nghiệm của con người, tôi muốn cho bạn vài ví dụ cụ thể về những người mang mô
thức này - những ví dụ có thật và cho thấy tại sao nó không hiệu quả.
Một người phụ nữ
mang mô thức này rất khao khát có một cuộc sống lớn, nhiều thành công, và có
người cùng cô xây dựng cuộc đời đó - một người có thể chu cấp tài chính cho cô,
vì cô không muốn làm điều đó một mình. Cô muốn có một người bạn đồng hành thật
sự. Rồi cô gặp một người đàn ông tử tế, biết quan tâm về mặt cảm xúc, và điều
đó khiến cô cảm thấy tốt một thời gian - bởi vì đây cũng là một nhu cầu của cô.
Nhưng có vài vấn
đề. Thứ nhất, người đàn ông này đã có con riêng từ cuộc hôn nhân trước. Thứ
hai, anh ta hoàn toàn không có hứng thú hay động lực cá nhân nào để theo đuổi
cuộc sống lớn, thành công hay giàu có. Thật ra, anh ta hài lòng với cuộc sống
đơn giản, nơi phần lớn thời gian chỉ dành để kết nối cảm xúc.
Rồi cô nhận ra điều
ưu tiên hàng đầu của anh là đứa con, chứ không phải cô. Điều đó khiến cô đau đớn
mỗi khi đứa trẻ xuất hiện. Cô cũng phải đối diện sự thật rằng nếu muốn thành
công về tài chính và có cuộc sống lớn, mọi áp lực đều đặt lên vai cô - tất cả mọi
thứ. Điều này khiến cô căng thẳng, mất dần sự tôn trọng với anh ta, nhưng cô không
muốn đối diện sự thật rằng mình không hợp với anh, vì cô đã xa cách với gia
đình và không còn nơi nào để đi. Người đàn ông này là tất cả những gì cô có.
Vì vậy, cô bắt đầu
đi dự các buổi hội thảo tâm linh, cố thuyết phục bản thân rằng một cuộc sống
đơn giản mới là đúng đắn, rằng khát khao thành công và sung túc của mình chỉ là
sự thiếu hiểu biết và “thiếu nhận thức tâm linh”, nên cô nên thay đổi.
Cô cố “chữa
lành” nỗi tổn thương khiến cô cần được ưu tiên. Sự thật trong lòng cô “Tôi cần
được ưu tiên” biến thành “Tôi chỉ cần được ưu tiên khi con anh không có ở đây”.
Nhưng sự thật bị chỉnh sửa đó không phải là sự thật thật sự, vì mỗi khi người
đàn ông đặt nhu cầu của con lên trên nhu cầu của cô, cô vẫn đau.
Sự thật của cô
“Tôi muốn một người đàn ông có thể chăm sóc tôi về tài chính” biến thành “Tôi
có thể là người thành công về tài chính nếu anh ấy hỗ trợ tôi về mặt cảm xúc.”
Nhưng sự thật bị chỉnh sửa đó cũng không thật, vì mỗi khi cô phải trả tiền cho
thứ gì đó, hoặc thấy anh ta chơi thể thao, xem phim thay vì cố gắng cải thiện
tình hình tài chính của họ, cô lại thấy oán giận anh.
Và cuối cùng,
như tất cả các mối quan hệ không tương thích khác, mối quan hệ này suy sụp, để
lại hai con người chìm trong cảm giác xấu hổ về chính bản thân mình - về con
người họ, về điều họ muốn, về ưu tiên của họ, về nhu cầu của họ... về tất cả mọi
thứ.
Một người đàn
ông mang mô thức này thật sự rất muốn có được một công việc nhất định. Anh ta
thấy rõ nhu cầu của công ty đối với vị trí đó. Thay vì xem xét thật sự năng lực
và mong muốn chân thật của bản thân, anh ta lại đóng vai và thể hiện thật tốt để
thuyết phục được nhà tuyển dụng. Anh ta phải thay đổi, che giấu, phủ nhận đủ thứ
về chính mình để “phù hợp” với công việc đó. Theo thời gian, điều này không chỉ
khiến anh ta không còn chút hài lòng nào với công việc, mà còn làm việc không
hiệu quả, thiếu động lực, khiến bộ phận nhân sự cảm thấy bị lừa.
Một người phụ nữ
khác có mô thức này, hết mối quan hệ này đến mối quan hệ khác, và mỗi lần cô bắt
đầu một mối quan hệ mới, toàn bộ tính cách của cô lại thay đổi. Có lần cô quen
một người mê xe Harley Davidson. Cô nhuộm tóc đen, mua xe mô tô (dù trước đó
chưa bao giờ thích, thậm chí không đủ khả năng tài chính để mua), thay đổi
phong cách ăn mặc, gửi con đi học thêm để có thể chạy xe với anh ta và bạn bè mỗi
ngày.
Khi chia tay người
đó, cô lại quen một người theo đạo Thiên Chúa. Và chuyện gì xảy ra? Đúng vậy -
cô nhuộm tóc vàng, ăn mặc kín đáo hơn, bắt đầu làm những việc “người mẹ tốt”
nên làm, đi nhà thờ - trong khi trước đó, dù có ép thế nào cô cũng không chịu
bước chân vào nhà thờ. Rồi khi chia tay người đó, cô lại bỏ hết mọi thứ. Sau
đó, cô quen một người đàn ông yêu chó, thế là cô cũng mua một con. Nhưng khi mối
quan hệ đó kết thúc, con chó bị nhốt trong chuồng suốt năm năm không ai chăm.
Đôi khi, cả hai
người trong một cặp đôi đều mang mô thức này, và đây là lúc mọi thứ trở nên cực
kỳ rối rắm. Cả hai đều chỉnh sửa sự thật bên trong mình để cố hòa hợp với nhau,
và họ tưởng rằng đó là điều tốt - là “sự thỏa hiệp”, là cách khiến mối quan hệ
bền vững. Nhưng thỏa hiệp không thực sự hiệu quả. Nó rất khác với việc tìm ra một
lựa chọn thứ ba - một cách đáp ứng thật sự nhu cầu của hai người tương thích.
Thỏa hiệp có
nghĩa là: “Tôi chịu một chút đau, bạn chịu một chút đau.” Nhưng nếu cứ làm như
vậy hết lần này đến lần khác, cả hai rồi cũng sẽ chìm trong đau khổ. Thỏa hiệp
là một dạng hy sinh bản thân, và bản thể của bạn sẽ không cảm ơn bạn vì điều
đó.
Hy vọng đến đây
bạn đã hiểu mô thức này vận hành như thế nào, và có thể bạn đã nhận ra một ai
đó trong đời mình (hoặc chính bạn) đang thể hiện rõ mô
thức ấy.
Vấn đề đầu tiên
bạn cần hiểu về động lực này là: khi mắc kẹt trong nó, bạn sẽ vi phạm ranh giới
của chính mình, kể cả sự thật cá nhân, chỉ để giữ mối quan hệ.
Để hiểu thêm về
khái niệm ranh giới, bạn nên xem video của tôi có tên: Ranh
giới cá nhân và Sự hợp nhất (Làm sao để phát triển ranh giới lành mạnh).
Một phần trong sự
thật cá nhân, cũng là một phần trong ranh giới của bạn, chính là mong muốn. Nếu
bạn có mô thức “mảnh ghép bị chỉnh sửa”, bạn sẽ thấy mình liên tục cố gắng loại
bỏ hoặc thay đổi một số mong muốn nhất định - điều vốn dĩ là bất khả thi. Để hiểu
sâu hơn, hãy xem video của tôi: Bạn
không thể chữa lành để xóa bỏ một mong muốn.
Mô thức này cũng
gây tổn thương lớn cho người khác. Vì sao? Bởi vì ban đầu, ta tự bán mình như
thể là người hoàn toàn tương thích với họ. Nhưng theo thời gian, họ dần nhận ra
rằng mối quan hệ “tưởng như hoàn hảo” ấy thật ra không hề hoàn hảo, và rằng chúng
ta rất khác so với hình ảnh ta từng thể hiện. Dĩ nhiên, họ sẽ cảm thấy bị lừa dối.
Có thể ta thậm chí là điều ngược lại với những gì mình từng nói. Và rồi, ta
cũng nhận ra rằng ta không thật sự ổn với những gì mình từng đồng ý.
Chúng ta đã được
dạy rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả, rằng nếu đủ tỉnh thức, đủ nhận biết,
đủ yêu thương, ta có thể hòa hợp trong một mối quan hệ “tốt đẹp” với bất kỳ ai,
bất kỳ điều gì. Nhưng đó là sự hiểu sai hoàn toàn về khái niệm “bất tương
thích”.
Để hiểu rõ hơn về
điều này, hãy xem video của tôi: Sự
không tương hợp (Một thực tế khắc nghiệt trong các mối quan hệ).
Mô thức “mảnh
ghép bị chỉnh sửa” chính là sự từ chối thừa nhận và chấp nhận sự bất tương
thích, bởi vì nếu làm vậy, họ sẽ phải đối diện với việc mất đi cảm giác kết nối
và thuộc về. Vì thế, với những người không có nơi nào khác để thuộc về, họ thà chỉnh
sửa bản thân để hòa nhập còn hơn là thừa nhận rằng mình không tương thích. Họ
nghĩ rằng nếu làm vậy, mình sẽ hoàn toàn cô đơn, không có nơi nào để kết nối,
thay vì có được chút ít cảm giác thuộc về - dù là trong một hoàn cảnh không
tương thích. Đây là mô thức của sự đói khát và tuyệt vọng.
Một điều bạn cần
hiểu thật sâu về bản chất con người là: đa số mọi người thà sống lay lắt với những
mảnh vụn và chịu thiếu thốn, còn hơn là mạo hiểm đối diện cảnh hoàn toàn trống
rỗng và tuyệt thực tinh thần. Và chính điều đó là những gì những người mắc kẹt
trong mô thức “mảnh ghép bị chỉnh sửa” tin rằng họ đang phải đối diện.
Nếu bạn là người
có mô thức này, tôi muốn bạn hiểu rằng điều đó hoàn toàn hợp lý. Như tôi đã
nói, nhu cầu kết nối và thuộc về là nhu cầu lớn nhất của con người. Bất kỳ ai
thiếu điều đó đều sẽ rơi vào trạng thái tuyệt vọng sâu sắc. Vì vậy, mô thức này
có thể hiểu được, và nó không có nghĩa là bạn có gì sai.
Tôi chỉ muốn bạn
nhận ra rằng: nếu bạn phải chỉnh sửa bản thân để hòa hợp ở đâu đó, thì cũng như
mảnh ghép kia, nó không phải là sự hòa hợp thật sự. Nói cách khác, nếu bạn phải
lệch khỏi sự thật cá nhân và đặc biệt là những mong muốn sâu sắc của mình để
hòa nhập vào một nơi nào đó - thì đó không phải là sự thuộc về thật sự.
Bạn không thể gọi
đó là “thuộc về” nếu chỉ có ngón chân út của bạn vừa khớp, hay thậm chí chỉ một
nửa con người bạn được chấp nhận. Cũng giống như mảnh ghép không thể gọi là “vừa”
nếu nó chỉ khớp với một góc nhỏ hay nửa cạnh xung quanh.
Nỗi sợ thật sự của
bạn là bạn không thuộc về bất kỳ nơi nào, với bất kỳ ai. Nhưng tôi phải nói với
bạn - về mặt phổ quát, điều này là không thể xảy ra. Đó là tin tốt cho bạn. Vì
nếu bạn chưa tìm thấy nơi đó, thì nó vẫn đang ở ngoài kia - hoặc bạn có thể tự
tạo nên “bức tranh ghép” của riêng mình, để những mảnh ghép thật sự thuộc về bạn
có thể tìm đến.
Và cách duy nhất
để làm được điều đó - vâng, cách duy nhất - là trở nên hoàn toàn chân thật. Chỉ
khi bạn thật sự là chính mình, người khác mới nhìn thấy bạn là ai và biết mình có
thể khớp với bạn ở đâu. Chỉ khi đó, bạn mới có thể trung thực thừa nhận nơi nào
mình hợp, nơi nào mình không hợp.
Vì vậy, sự thuộc
về thật sự không thể tồn tại nếu thiếu tính chân thật. Vì lý do này, bạn sẽ được
lợi nếu xem ba video của tôi:
1. Làm
Thế Nào Để Sống Thật Với Chính Mình
2. Cảm
giác gắn kết và Làm thế nào để cảm thấy mình hòa nhập
Bạn chỉ có thể chân
thật tới mức bạn hiểu rõ chính mình. Nói cách khác, bạn chỉ có thể chân thật tới
mức bạn ý thức được bản thân. Mà thật lòng mà nói, rất nhiều thứ bên trong con
người đã bị kìm nén, phủ nhận, chối bỏ, đến mức đa số người ta không thật sự biết
mình là ai. Vì thế, con đường nhận thức bản thân là phần thiết yếu để tìm ra sự
chân thật của bạn.
Công việc quan
trọng nhất mà bạn cần làm phía trước là chấp nhận, thừa nhận và bộc lộ lại những
phần trong bạn mà bạn đã từng chối bỏ từ lâu. Bạn phải can đảm để sống thật,
can đảm để nhìn thấu chính mình, để nói thật với bản thân và với người khác.
Có rất nhiều phần
trong mỗi con người không dám thể hiện sự thật của mình, vì sợ rằng sẽ không
bao giờ được yêu thương vì điều đó. Có rất nhiều sự thật trong bản thân khiến
ta cảm thấy xấu hổ. Và phải có dũng khí thật sự mới có thể đối mặt với nỗi xấu
hổ ấy - để nó không khiến bạn phải tiếp tục “chỉnh sửa” bản thân.
Lý do khiến sống
chân thật cần lòng dũng cảm, là bởi rất nhiều phần trong tính chân thật của ta
gắn liền với cảm giác xấu hổ. Ta đã được dạy (hoặc bị nhồi vào đầu) rằng: nếu
điều gì đó là sự thật về ta, thì điều đó “không ổn”, rằng nếu điều đó là thật,
ta là người tồi tệ, không đáng được yêu - và vì vậy, “tôi sẽ không bao giờ tìm
được nơi thuộc về.”
Đó chính là lời
dối trá. Mọi thứ bị đảo ngược. Người ta nói dối bạn rằng, nếu bạn thể hiện những
phần đó, bạn sẽ chẳng thuộc về đâu cả. Nhưng sự thật là: khi bạn ngừng nói dối,
bạn sẽ tìm thấy nơi bạn thật sự thuộc về.
Tất nhiên, để sống
chân thật cần rất nhiều dũng khí - nhưng nó xứng đáng.
Vì một ngày nào
đó, bạn sẽ đứng ở một nơi và nói:
“Tôi đang ở đúng
chỗ của mình.”
“Đây chính là
nơi tôi thuộc về.”
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Nếu bạn thích
video này, hãy chia sẻ, nhấn thích và đăng ký kênh của tôi để xem thêm nội dung
tương tự.
Tôi thật sự muốn
cảm ơn bạn, vì đã can đảm bước vào không gian nhận thức này, không chỉ vì chính
bạn, mà còn vì những người xung quanh bạn.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=C1aJbXDWh0I
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.