Swaruu Transcripts 1797 - 🧥❄️🚗TRÒ CHUYỆN VỚI CỘNG ĐỒNG Ý THỨC TUYỆT VỜI NÀY

 

Swaruu Transcripts 1797


TRÒ CHUYỆN VỚI CỘNG ĐỒNG Ý THỨC TUYỆT VỜI NÀY

 

19-09-2025





Xin chào mọi người.

 

Chúng tôi đã đi nghỉ vài ngày với Gosia và với Bongo, thật sự là một lần nghỉ ngơi tuyệt vời theo mọi nghĩa. Làm một cú làm mới, và mọi thứ đều ổn.

 

Hôm nay livestream là cuộc trò chuyện với cộng đồng. Không biết cộng đồng có muốn nói gì không. À, lát nữa tôi sẽ cắt tóc một chút, cạo râu chút xíu. Thế thôi.

 

Tôi định chia sẻ về chủ đề “Di truyền học xuyên chiều - phần 2”, nhưng thôi để mai, mai thứ Sáu.

 

Asensi: “Nhiều người trong chúng tôi đã theo dõi bạn trong chuyến đi đến Lapland.”

 

Đúng rồi, tôi thật sự khuyên nên đi, nhất là đi Na Uy, vùng Bắc Na Uy. Ai ở châu Âu thì rất nên đi. Đi là sẽ được “ngắt kết nối”, sẽ thích lắm, tôi thì mê đất nước này.

 

Thật sự cần phải “ngắt kết nối”, vì không biết các bạn có biết không, mấy hôm trước tôi bị đau đầu dữ dội, mà tôi vốn không hay đi bác sĩ. Rồi tôi cứ tưởng tượng chắc mình có gì trong đầu, nhưng hóa ra chỉ là stress thôi. Stress thì sẽ tác động lên một phần cơ thể. Các bạn biết rồi đó, stress là tích lũy, và chỉ cần đi bác sĩ là họ sẽ bảo bạn bị bệnh gì đó, rồi kê cho bạn một đống thuốc mà thật ra bạn chẳng cần.

 

Nên cách của tôi là “ngắt kết nối”. Nếu là bệnh tâm lý, thì chỉ cần thay đổi môi trường sống là được. Và đúng là tôi làm vậy, rồi thấy khỏe hẳn ra. Kỳ diệu thật.

 

Nên nếu có thể, hãy thử “ngắt kết nối”.

 

Ờ, tuyến tùng của tôi hoạt động chăng? Tôi không biết. Nhưng đúng là nhìn tôi khá thoải mái, thư giãn.

 

Marcos Anta: “KHI CĂNG THẲNG TĂNG LÊN, BẠN CŨNG TRỞ NÊN TƯƠNG THÍCH VỚI CÁC THỰC THỂ TRUNG GIỚI.”

 

Đúng rồi, nếu để stress nặng thì bạn sẽ “hợp tần số” với những sự kiện tiêu cực.

 

À, chắc người Tây Ban Nha sẽ nói, “Ồ, BẠN đi Na Uy à? Giống như đi từ Barcelona sang Pháp thôi, cũng gần mà.”

 

Luigi: Ở phía bắc Na Uy đang có tuyết rơi hả? Hay là vẫn còn có thể đi lại mà không cần lốp xe mùa đông?

 

Không, chưa. Nhưng tôi thấy có tuyết, không biết ở đâu ra, thấy có một đống núi tuyết. Đúng là vẫn có thể đi Na Uy bằng lốp thường, vì chưa có tuyết.

 

Rompe la Matrix: “Chào Robert! Anh có thấy cực quang chưa?”

 

Tôi cũng không thấy cực quang. Mặc dù ở ngay thành phố được xem là nơi dễ thấy cực quang nhất, nhưng tôi không thấy.

 

Mueveteensilencio: “Còn Bongo thì sao?”

 

Nó ngoan lắm. Không sủa, không than vãn, không khóc. Nó thật sự là một sinh vật tuyệt vời, thích ứng với mọi thứ. Làm gì cũng không phản ứng, nó dễ thích nghi lắm.

 

Beagle đúng là giống chó tuyệt vời, tôi thật sự khuyên nuôi. Ở Na Uy ai cũng thích. Thấy nó là mọi người nói: “Beagle, beagle, beagle!”.

 

Giờ Bongo muốn đi với Gosia. Thôi để nó đi, không sao đâu.

 

Gosia, bạn có muốn nói gì với cộng đồng không? – Không à.

 

Thôi, Gosia đang ở đây, mai sẽ về thành phố của cô ấy. Thật sự vui vì có cô ấy ở đây làm khách. Gosia là người nâng tần số rất nhiều, tỏa ra năng lượng tốt, rung động tốt. Động vật nhỏ cũng tuyệt vời. Nó có khứu giác tốt lắm, định hướng giỏi. Tuyệt vời luôn.

 

Hôm nay chúng tôi đưa nó đến chỗ trại chó nơi Bongo sinh ra, gặp lại chủ trại, người nuôi mẹ của Bongo. Và sau bao nhiêu năm, Bongo vẫn nhận ra. Thật sự là kỳ diệu.

 

echominded-s7l: “Robert, anh có nghe giọng trong đoạn ghi âm mà họ phát, có cả DK, Gosia và anh không??

 

Về chuyện này thì sau sẽ nói rõ, các bạn sẽ hiểu. Có lẽ mai sẽ có thông cáo, không rõ giờ nào, nhưng các bạn sẽ hiểu. Giờ chưa thể nói gì, nhưng tin tôi đi, rồi các bạn sẽ hiểu. Tôi không tiết lộ gì thêm đâu. Hãy chờ thông cáo ngày mai. Sau đó sẽ có nhiều chuyện để bàn.

 

Fernando Caballo: “DK, trông mập lắm.”




Thật ra, hình tôi thấy thì đúng là hơi mập. Và kiểu áo mà anh ấy mặc – ở Tây Ban Nha gọi là “camiseta imperio”, loại áo ba lỗ – thật sự không hợp chút nào. Ở Tây Ban Nha, một đất nước giờ rất đa văn hóa, thì loại áo đó hay bị gắn với hình ảnh “cholo” hoặc “lolailo” (kiểu dân chơi giang hồ). Hiểu ý tôi không? Với vị trí, hình ảnh của DK, thì không thể ra đường mặc áo ba lỗ tập gym như vậy được. Người bình thường thì không sao, nhưng với DK thì không ổn.

 

Ở nhiều nơi, mặc kiểu đó còn không được cho vào cửa. Ví dụ như một số nhà hàng, hay phòng trưng bày nghệ thuật, mặc vậy thì họ không cho vào. Nói chung, mặc vậy là không lịch sự.

 

Thật ra có vẻ như có ai đó cố tình muốn làm mất uy tín anh ấy. Đưa hình ảnh DK mập hơn để bôi nhọ. Tôi thì sẽ không bao giờ làm vậy. Không bao giờ tung ra hình DK như thế.

 

Còn chuyện DK “đẹp trai, lực lưỡng” thì tôi không bàn. Tôi không chắc, nhưng đúng là trong ảnh, anh ấy có hơi mập thiệt.

 

Về gu thẩm mỹ thì chẳng có gì để bàn. Nhưng mà, ăn mặc cho đàng hoàng, ăn mặc với kiểu áo ba lỗ đó thì tôi nói thật là ở Barcelona chỉ có vài nơi mới cho bạn vào thôi. Rất ít chỗ. Nó không nghiêm túc, nó không ra vẻ gì là lịch sự cả. Không, không hề. Nó cũng chẳng khác gì tôi mặc đồ ngủ ra ngoài đây. Chuyện này là về gu thẩm mỹ thôi, nhưng tôi nghĩ bức hình mà họ chụp anh ấy không phải là hình ảnh tốt nhất.

 

Quenoseapaguelallama: “Bức ảnh đó bị chỉnh sửa rồi, cái đầu là ghép từ một người khác.”

 

Ngoài ra, tôi nghĩ đó là ảnh ghép. Đúng, nếu bạn nhìn kỹ thì đó là ảnh ghép. Nếu nhìn kỹ thì bạn sẽ thấy đó là ảnh ghép. Bạn sẽ thấy đầu được đặt lên thân của người khác. Không cần quá thông minh cũng nhận ra được. Và bạn sẽ thấy khuôn mặt bị chỉnh cho khớp với đầu. Nhưng thôi, tôi không bàn nữa.

 

Lida Triana: “Ở Colombia, trong một số nhà hàng nếu bạn không ăn mặc chỉnh tề thì sẽ không được vào.”

 

Nhưng này, chúng ta đang nói về Dhor Káal’el, không phải về người khác. Ý tôi là, khi bạn chụp hình bên cạnh Nai’shara chẳng hạn, thì nên che, che vai một chút, dù cho vai bạn có đẹp cỡ nào. Bạn hiểu ý tôi không? Che lại, che lại chút.

 

Này, tôi không phải là linh mục, cũng chẳng phải là nhà truyền giáo gì. Tôi cũng thích phụ nữ mặc váy ngắn, tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng đàn ông mà vì có bắp tay rồi mặc vậy ra ngoài… Tôi từng có bắp tay khi tập thể hình, nhưng chưa bao giờ ra đường như thế, nhất là ở khu Gaixample (là tên gọi thân mật cho một khu vực ở quận Eixample của Barcelona, là trung tâm của cộng đồng và du lịch LGBTQ), nơi tôi sống ở Barcelona. Bạn mặc vậy mà đi ra ngoài là về nhà khó đi nổi đó, bạn hiểu ý tôi không?

 

Nếu bạn là người khỏe mạnh, bạn không cần phải khoe bắp tay.

 

Bạn hiểu ý tôi không? Nghĩa là bạn khỏe mạnh thì cũng tốt thôi, nhưng không cần phải đi khoe. Tôi thật sự không hiểu, không hiểu được bức ảnh đó.

 

Tôi nhắc lại, người làm cái ảnh ghép đó là để bôi xấu DK gốc. Ai không muốn hiểu thì thôi, không sao.

 

Tôi phải nói thật, tôi khuyên mọi người nên ngắt kết nối, dù chỉ một tuần, bốn ngày cũng được, ngắt kết nối. Bây giờ tôi biết nếu tôi lại bị đau đầu thì đó là do căng thẳng, chỉ là căng thẳng thôi, tích tụ lại đó. Và mọi người sẽ hỏi: “Nhưng căng thẳng về cái gì?” Bạn cứ tưởng tượng đi, tưởng tượng tất cả chuyện đằng sau việc liên lạc này.

 

Francesc Xavier Muñoz i Avilés: “Trong không gian riêng tư ở nhà tôi có thể khỏa thân, nhưng dĩ nhiên khi ra trước công chúng, vì tôn trọng, tôi sẽ không xuất hiện để khoe cái thân thể đầy lông của mình.”

 

Tôi cũng vậy, giờ tôi bắt đầu tập tạ lại, tập bụng mà ra livestream đứng khoe cơ bụng thì không hợp lý chút nào. Trừ phi tôi mở kênh thể hình hay kênh tập tạ. Nhưng tưởng tượng xem, tôi livestream kiểu đó, làm động tác này động tác kia… không có ý nghĩa gì hết. Không hợp lý, không logic, chẳng có gì cả. Nói thẳng ra là người làm bìa ảnh đó là để chế nhạo, để cười cợt DK.

 

Gosia, bạn nghĩ sao? Gosia không nói gì, chỉ ngồi nghe. Không nói gì cả, mọi chuyện là vậy đó. Thật kinh ngạc.

 

Quenoseapaguelallama: “Những kẻ xâm nhập là phe hồi quy, họ không muốn có sự tiết lộ.”

 

Như tôi đã nói trước, hãy chờ thông báo mà chúng tôi sẽ đưa ra vào ngày kia. Chúng tôi sẽ nói vào ngày kia và rồi các bạn sẽ thấy lý do của chúng tôi. Rồi các bạn sẽ thấy.

 

Stephanie Valdez Perú: “Robert trông bảnh bao hẳn lên khi anh ấy đi đạp xe, mọi người có thấy không?

 

Mà thật ra đã mấy tháng rồi tôi chưa đụng tới xe đạp. Nhưng thôi, mọi chuyện là vậy.

 

Lobo Azul: “Sữa hỏng đóng chai” – ám chỉ ý xấu.

 

Ngày kia, ngày kia chúng tôi sẽ đưa thông báo và rồi các bạn sẽ thấy. Đó là lẽ thường thôi. Điều tôi thấy về đoạn âm thanh đó, tôi chỉ có thể nói là rất kỳ lạ.

 

Tôi nói có hai điều. Một là người đó đang đọc, đang đọc. Nghĩa là sao? Nghĩa là khi bạn làm một thông báo kiểu đó, nếu bạn không cảm được thì bạn phải đọc. Một là đang đọc, hai là bị ép. Nghe kỹ sẽ thấy bị ép. Như thể có ai đó đang bắt một người đọc một văn bản một cách gượng gạo và có gì đó rất lạ ở đó. Có hai, hai lần như thể người đó nói và âm thanh bị cắt hai lần. Hai lần. Rất kỳ lạ. Rất kỳ lạ.

 

Nếu bạn thật sự muốn làm một audio đàng hoàng thì đừng đọc.

 

Ví dụ, tôi làm một thông báo. Tôi giả sử tôi là DK. Tôi làm một thông báo. Tôi không đọc đâu, tôi sẽ nói: “Rất hân hạnh được ở đây cùng các bạn, cùng cộng đồng tuyệt vời này. Cảm ơn công việc mà Gosia và Robert đã làm suốt 7 năm qua với sự hỗ trợ vô điều kiện. Đây là niềm tự hào không chỉ của tôi mà của tất cả chúng ta. Các bạn đang nghe giọng tôi lần đầu tiên và sẽ tiếp tục nghe. Chúng ta sẽ tiếp tục chia sẻ thêm thông tin. Hẹn gặp lại sớm. Gửi tất cả các bạn một cái ôm lớn đầy yêu thương. Bạn của các bạn, Dhor Káal’el.”

 

Tôi không đọc gì hết. Tự nhiên nó tuôn ra.

 

Nhưng trong audio đó, các bạn sẽ thấy người đó đang đọc, đang đọc. Người đó căng thẳng. Và các bạn sẽ thấy họ đã cắt vài đoạn, cắt vài mảnh cuộc trò chuyện. Vì vậy, hãy chờ thông báo của ngày kia. Và xin nói thêm, đó không phải là chủ đề hôm nay. Hôm nay là trò chuyện với cộng đồng.

 

Có một người lại tìm ra được số điện thoại và danh tính của CIC01, CIC03 và CIC07. Họ nói: “Nhìn nè, Robert, làm như vậy này, đơn giản vậy thôi.” Người đó còn gửi cả video hướng dẫn cho tôi cách làm. Dễ vậy đó để biết số điện thoại và tên người dùng email đó. Và đúng, đúng, họ đã tìm ra tên, họ của CIC01, CIC03 và CIC07. Và giờ có một người khác mà chúng tôi sẽ tôn trọng, như mọi người đưa thông tin cho tôi, sẽ ẩn danh. Người này nói có rất nhiều thông tin, không chỉ thông tin mà còn có ảnh.

 

Nhưng này, tôi chỉ nói với họ: “Được rồi, cứ gửi tôi thứ bạn cần gửi, rồi tôi xem nó có ăn khớp với thông tin của tôi hay không. Có thể không khớp hoặc khớp quá mức.” Nhưng Gosia và tôi luôn luôn, ghi nhận điều này, sẽ bảo vệ danh tính của các Taygetan. Chúng tôi không phải là kẻ phản bội, không phải vậy. Chỉ là nhận thông tin thôi. Nhưng chúng tôi không ở đây để vạch trần bất kỳ ai.

 

Chúng tôi không ở đây để vạch trần Nai’shara hay Dhor Káal’el hay ai khác. Điều duy nhất tôi nói là tôi thấy rất phản cảm khi phơi bày bức ảnh Dhor Káal’el mặc như vậy. Và bạn sẽ thấy người làm cái ảnh ghép đó có tư duy hoàn toàn khác tư duy mà chúng ta có ở đây.

 

À nhân tiện, nếu các bạn muốn tham gia Nous Noble, hãy nhắn tôi trên Instagram. Có vài người đã nhắn và tôi phải sắp xếp lại. Nhưng với những người muốn trò chuyện công khai với tôi thì nhắn qua Instagram. Livestream chỉ tối đa một tiếng thôi.

 

Yeica Javier: “Đúng vậy, việc bảo vệ danh tính của họ là rất quan trọng.”

 

Đúng rồi, phải bảo vệ danh tính. Gosia và tôi không phải phản bội, không, không, chúng tôi không phải kẻ ái kỷ. Chúng tôi ở đây để bảo vệ họ, bảo vệ việc công bố thông tin và bảo vệ danh tính của họ.

 

Chúng tôi sẽ không phơi bày họ, nhưng CIC thì có thể, vì họ là con người, là người Trái Đất. Bạn hiểu ý tôi không? Họ là người Trái Đất, là những người tự nhận là ngoài hành tinh, còn những người kia thì không. Và các bạn sẽ hiểu trong thông báo ngày kia. Các bạn sẽ hiểu ngay, sẽ thấy thôi.

 

Francesc Xavier Muñoz i Avilés: “ROBERT, Ở đây chúng tôi - những người Sparta - sẽ ở lại và đối mặt với người Ba Tư cùng lũ đỉa hút máu của họ.”

 

Kênh đó đã bị cài cắm rồi. Tôi thật sự không biết phải giải thích thế nào nữa. Có rất nhiều người đang gửi thông tin cho tôi, nói với tôi nhiều thứ. Nhưng tôi nói thật với họ là chỉ có ít người thôi. Tất nhiên cũng có nhiều người bắt đầu nhận ra tất cả chuyện này, nhưng họ lại không muốn hiểu. Tại sao? Bởi vì trong kênh của bọn cài cắm, chúng đã lo sẵn đường để bất cứ điều gì Gosia và tôi nói ra thì lập tức bị hạ uy tín ngay.

 

Rồi có người nói: “Ừ, nhưng bây giờ thì tiếp theo là gì?”

 

Thì tiếp theo là chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục chia sẻ thông tin, và không chỉ chia sẻ, mà còn sẽ phát triển thông tin đó theo cách mà chúng tôi cho là đúng đắn, hiển nhiên là vậy. Và tại sao lại đúng đắn? Bởi vì chính chúng ta mới là những người đang sống trên Trái đất này. Bạn hiểu chứ? Nếu chưa hiểu thì rồi cũng sẽ hiểu, đừng lo. Còn rất nhiều thông tin cần phải chia sẻ.

 

Làm ơn đừng bóp méo thông tin từ người Taygetan. Không, chúng tôi sẽ không làm thế đâu, không bao giờ. Không hề giống như người khác đã làm. Ví dụ, gần đây tôi chia sẻ về Swaruu de Erra, trong một cuộc trò chuyện với bạn chúng tôi là Gosia, về chủ đề “sinh học di truyền xuyên chiều.” Đó là những chủ đề rất hay, và chúng tôi có thể phát triển thêm, không chỉ với thông tin này mà còn với những chủ đề khác có thể kết nối rất tốt. Từ đó sẽ xuất hiện những điều mới mẻ, tuyệt vời. Rồi các bạn sẽ thấy. Nhưng hoàn toàn không phải để phá hỏng thông tin, không hề.

 

Nhìn xem, tôi đâu có phủ nhận gì cả. Vấn đề là có những người giả dạng làm Taygetan. Tôi thấy chuyện này không ổn chút nào. Nhất là bọn CIC giả làm Taygetan rồi còn cười vào mặt tôi và Gosia. Và nếu chúng cười, thì không chỉ cười chúng tôi, mà còn cười tất cả các bạn nữa.

 

Vậy thì, ta lại quay về câu hỏi muôn thuở: Làm sao chúng ta có thể biết được, khi người thật sự đến (nếu họ có đến), liệu đó có đúng là họ hay không? Làm sao ta biết được?

 

Nhớ lại, chính tôi đã từng nói: “Nếu cô thật sự là nữ hoàng Mari, thì hãy nói chuyện với chúng tôi hoặc với tôi.”

 

Nhưng cô ta đâu có xuất hiện. Tại sao? Bởi vì đó không phải Mari, mà chỉ là ai đó giả dạng Mari. Nhưng dường như có người biết cô ta thật sự là ai, thậm chí có cả hình ảnh của người đó. Và tôi đang chờ họ chuyển thông tin này cho tôi trong thời gian sớm nhất.

 

Giờ thì, đây chỉ là thông tin cá nhân thôi. Tôi sẽ xem xét có công khai hay không. Tôi nhắc lại: tôi không có mặt ở đây để tố cáo bất kỳ người Taygetan nào, không hề. Tôi sẽ không làm vậy. Không hề có chuyện tôi sẽ đi làm mất uy tín của ai đó như họ làm với Dhor Káal’el. Làm sao tôi có thể làm vậy, khi người đó từng là bạn tôi?

 

Dhor Káal’el, từng là bạn tôi trong các nhóm, tôi có anh ấy như một người bạn. Nhưng bất ngờ là bọn cài cắm từ CIC đã chiếm quyền quản lý máy chủ nơi có tài khoản của anh ấy. Có lẽ là CIC01. Hắn đã chen vào máy chủ của Dhor Káal’el.

 

Vậy nếu Dhor Káal’el vẫn ở đâu đó, từng là bạn tôi, và Gosia cùng tôi có một nhóm với ba người, thì tại sao anh ấy không nói gì với chúng tôi? Anh ấy từng là bạn mà. Khi có gì khẩn cấp, chúng tôi đều nhắn cho anh ấy. Đó là lý do chúng tôi lập nhóm riêng.  Nhưng chuyện đó là nhiều năm trước rồi. 

 

Ừ thì, đúng, đúng, nhiều năm trước. Nhưng chúng tôi đã có anh ấy trong nhóm.  Khoảng 4 năm trước. Nhưng thời gian không quan trọng. Dù bao lâu thì cũng vậy. Chúng tôi đã xem anh ấy như bạn. Tôi đã xem anh ấy là bạn. Chỉ là tôi không làm phiền người ta. Không phải kiểu suốt ngày kêu ca: “Ê, tôi đau chỗ này, chỗ kia” đâu. Tôi không làm vậy.

 

Điều quan trọng là: chuyện đó đã 4 năm trước. Quan trọng là phải nói rõ. 4 năm trước. Đó là máy chủ của anh ấy. Rồi bọn CIC đã chen vào. Bọn cài cắm đã chen vào. Và giờ thì sao? Chúng ta chẳng biết gì cả. Hãy chờ thông báo vào ngày mai hoặc ngày mốt. Ngày mai hoặc ngày mốt thôi. Với nhiều ngôn ngữ chồng chéo thế này thì mọi chuyện vốn dĩ là như vậy. Rất đơn giản. Một câu thôi: “Ê, Gosia, Robert, tôi là Dhor Káal’el đây, tình hình là thế này.” Nhưng không, chẳng có gì cả. Không có gì. Tôi thật sự thấy khó hiểu.

 

Marcos Anta: “Tôi nhớ mấy buổi trò chuyện đó ghê”

 

Chúng tôi đã làm một cái rồi.  Đúng vậy, video sắp tới sẽ là một buổi trò chuyện. Chúng tôi đã ghi hình một buổi trò chuyện ở một nơi bên Na Uy, ngay trước biển. Tuyệt vời lắm. Ngay trước biển, nơi mà cát bãi biển không phải là cát, không biết diễn tả sao, nước biển tạo ra một âm thanh kỳ lạ, và phía sau trông như là phông xanh, nhưng không phải phông xanh đâu, mà thật sự đẹp đến mức trông giống phông xanh. Tụi tôi còn phải di chuyển vì thủy triều dâng lên, nó ở một cái vịnh hẹp. Thật sự tuyệt vời. Na Uy tuyệt vời.

 

Despertar Cuántico Planetario (Maryan Diaz):Đó mới là điều lạ, về cách họ biến mất.”

 

Tôi nhắc lại: những ai đã nghe bản ghi âm đó sẽ thấy có một người xuất hiện đang đọc, rồi đoạn âm thanh đó bị cắt hai lần. Bạn phải chú ý kỹ, vì nó bị cắt rất khéo. Âm thanh chắc chắn bị cắt một lần, nhưng tôi nghĩ còn bị cắt tới hai lần. Nghĩa là người đó đã nói nhiều hơn, nhưng phần đó bị cắt bỏ. Và giọng nói nghe như có vẻ lo lắng.

 

PaIoma: “tôi nghĩ vậy, đó là kiểu đồ mặc ở nhà, dễ bị ra mồ hôi và dơ, rất xuề xòa. Không phải thứ để mặc lên ảnh đâu.”

 

Paloma thì nói, áo thun đó là kiểu áo mặc thường thôi. Nhưng thử nghĩ coi, bạn đâu có ra đường mặc một cái áo như vậy. Không ai đi ngoài đường mặc áo kiểu đó hết. Ở thành phố Barcelona tôi chưa bao giờ thấy ai mặc vậy. Ở đây, ở Phần Lan hay Na Uy cũng không thấy một người đàn ông nào mặc kiểu áo đó, dù ở đây cũng có nhiều người lực lưỡng lắm. Tôi chưa thấy ai mặc như vậy. Tôi thấy phụ nữ thì mặc váy ngắn, rất đẹp, đàn ông thì ăn mặc lịch sự, đủ loại. Nhưng áo kiểu đó thì chưa thấy. Ở ngoại ô Barcelona thì có, thấy nhiều. Mấy người mở nhạc “lailo” ầm ĩ, mặc áo kiểu đó. Với cả chạy xe kiểu đó.

 

Tôi không biết, nhưng tôi thì sẽ không bao giờ xuất hiện với một bức ảnh như vậy.

 

Fuerteventura thì có thể, vì trời nóng. À thì, nếu bạn đi biển, mang theo phao cao su, mặc quần short, mang dép lê, thì tất nhiên hợp lý thôi. Đi biển thì đúng. Hoặc là ở phòng tập gym.

 

Đó là kiểu phong cách từ một số môi trường khác. Tôi đã nói trước đó rồi. Vậy nên tôi nghĩ bức ảnh đó là một kiểu ghép ảnh. Vì đó là ảnh ghép, nên trông như muốn bôi nhọ thôi. Nghĩa là, họ muốn làm mất uy tín của Dhor Káal’el.

 

Maryan Diaz: “Ngoài ra, nếu anh ta ở Mexico như người ta nói, thì ở đó đang mưa rất nhiều.”

 

Tôi không biết, không chắc có ai đó đã nói anh ta ở Mexico không. Có thể có. Tôi không biết. Tôi đang đọc bình luận của mọi người.

 

Gabu Begueri: “Họ đang nói về đoạn audio nào vậy?”

 

Thì đó, một bản ghi âm, nhưng tôi chưa thể nói về đoạn audio đó, ít nhất là trong vài ngày nữa, chắc ngày mai hoặc ngày mốt. Rồi các bạn sẽ hiểu tại sao.

 

MenteAbierta: “Ở đây gần như ngày nào cũng mưa suốt 3 đến 5 tháng vừa rồi.”

 

À, ở Phần Lan sáng nay có mưa. Hôm qua cũng mưa. Hôm qua mưa ở Na Uy. Ngày nào cũng mưa, nhưng chủ yếu là vào ban đêm.. Có hôm thì mưa vào buổi sáng, nhưng rồi trời lại nắng. Nói chung là ngày nào cũng vậy. Nhưng mà cũng hay. Tôi thích lắm. Tôi thật sự thích. Tôi mê Na Uy. Tôi sẽ quay lại Na Uy nữa. Tôi đã đến Na Uy vào tháng Tám, rồi bây giờ lại vào tháng Chín. Thật sự tuyệt vời. Một đất nước tuyệt vời, mặc dù đắt đỏ.

 

À thì, tôi đến từ một thành phố vốn đã cực kỳ đắt đỏ, đó là Barcelona, mà còn đắt hơn cả Na Uy. Nên nếu bạn ra ngoài ăn một cái bánh ngọt và uống một món nóng, thì giá cũng gần như ở Barcelona. Có thể đắt hơn một chút, nhưng chỉ là vài xu thôi. Tôi không nói là gấp đôi hay gấp ba đâu, chỉ đắt hơn một chút thôi, vì Barcelona vốn đã là thành phố rất đắt đỏ. So với Phần Lan thì Na Uy có hơi đắt hơn một chút. Nhưng chúng ta đang nói về đồ ăn bình thường trong siêu thị. Còn nếu bạn đi nhà hàng thì, dĩ nhiên, sẽ đắt. Nhưng nhà hàng ở đó cũng tương tự như ở Tây Ban Nha thôi, tùy nhà hàng. Nếu bạn chọn nhà hàng sang thì tất nhiên sẽ cực kỳ đắt, nhưng tôi thì không thấy quá khác biệt. 

 

Đúng, bạn cũng thấy vậy, đâu có khác biệt lớn. Ví dụ như latte hay kem, thì giá y hệt như ở Phần Lan.  Đúng vậy, những gì tôi thấy thì thế.  Ừ, giống như ở Phần Lan, mà Phần Lan thì cũng tương tự Barcelona. Chính xác vậy. Nếu bạn nói: “À, nhưng tôi sống ở Murcia” thì tất nhiên sẽ thấy đắt. Hoặc ở Alicante thì sẽ thấy đắt. Ở Mexico thì sẽ thấy đắt. Bạn hiểu ý tôi rồi đó.

 

Điều mà tôi nghĩ là đắt hơn thật sự chính là dầu diesel. Diesel thì hơi đắt hơn chút.

 

Celia Reines: “Bây giờ thì ở khắp Tây Ban Nha đều đắt đỏ.”

 

Đúng vậy, ví dụ tôi tìm chỗ ở Barcelona thì làm sao? Đi đâu để ngủ? Ở khách sạn à? Nhưng khách sạn thì siêu đắt. 50 € một đêm ở Barcelona ư? Ở đâu mà có?

 

Vấn đề là ở Barcelona họ tổ chức hội chợ di động gì đó, và giờ người ta còn đang nói có khi phải hủy bỏ vì thành phố quá đắt đỏ. Quá đắt đỏ luôn. Một đêm là 100 €, tối thiểu. 100 € một đêm. Nghĩ coi, ở 5 ngày thì tốn 500 – 600 €. Thật không thể tin được.

 

JMV: “Điều quan trọng nhất không phải là người trong video đó là ai hay không phải ai, mà cái đáng chú ý là không có giống loài sao nào được phép phát tán audio, video, cũng như tiết lộ danh tính của mình từ bên ngoài, càng không thể từ bên trong.”

 

Chính xác. JMV, cái anh vừa nói cực kỳ quan trọng đó. Điều quan trọng không phải là nhân vật trong video, mà là không có tộc sao nào có thể làm như vậy. Anh nói trúng tim đen rồi. Rất trúng. Và có thể tuyên bố ngày kia sẽ đi theo hướng đó. Anh nói trúng lắm.

 

Còn về chỗ ở, tôi muốn căn hộ riêng. Căn hộ nhỏ cũng được. Đúng vậy, người ta đang tìm căn hộ cho tôi ở đây. Tôi không muốn nghe thấy tiếng ngáy của người khác.

 

Estefanía Valdés, từ Peru, nói về Barcelona: khách sạn là khoảng 100 euro. Tôi đã nói rồi, không rẻ đâu.

 

Tôi không muốn đi dạo ở Barcelona mà trong lòng cứ thấp thỏm lo bị giật đồ hay bị cướp. Barcelona giờ thành ra như vậy rồi.

 

Karen: “Hahaha, tiếng ngáy đó hahaha, đừng có gửi cho tôi nha... hahahaha

 

Tôi không có ngáy đâu, không có. Tôi là người rất yên tĩnh, không ồn ào gì hết. Tôi còn là một người dễ thương, lại nói chuyện hay, đặc biệt về siêu hình học. Chứ tôi không bàn chuyện chính trị hay y học. Nhưng mà than phiền về chính trị gia thì có đó. Tôi chửi họ là bọn ăn cướp, bọn tham nhũng, thì đúng rồi. Ai cũng biết cả.

 

Eva Carolina: “Phải là một nữ chủ nhà, thích thể thao và nếu được thì tóc vàng.”

 

Không, chuyện tóc tai không quan trọng. Cái đó không thành vấn đề, quan trọng là một người phụ nữ tử tế, làm chủ nhà tốt, nhưng cũng đừng làm phiền tôi quá. Tôi không thích bị ai đó bám riết. Chắc chắn là có những người như vậy. Tôi thấy có người nói tôi vui tính. Tôi chẳng quan tâm màu tóc đâu. Cái quan trọng là người tử tế.

 

Tất nhiên, nếu ai đó mời tôi tới nhà thì cũng giống như thuê phòng thôi, có người bên cạnh, nhưng mỗi người ở phòng riêng. Như vậy là được. Tôi chỉ không muốn nghe tiếng ngáy. Nếu họ không ngáy thì ổn thôi.

 

Một nữ chủ nhà tốt, chắc chắn là có. Và nếu người đó thích thể thao thì càng hay, vì có thể cùng tôi ra ngoài tập luyện vào buổi sáng. Tôi là người tập thể thao nhiều lắm, không phải chỉ nói suông.

 

Tôi nhớ hồi sống ở Barcelona, khi gặp hàng xóm nói chuyện một chút, họ còn tưởng tôi không sống ở đó. Tôi nói: “Không, tôi sống ở đây.” Họ ngạc nhiên vì không nghe thấy tiếng gì. Mà thật ra sống chung cư là phải biết giữ yên tĩnh. Tôi sống ở đó mà nhiều người còn không biết. Tôi chắc là đến giờ, sau 5 năm, có hàng xóm vẫn nghĩ tôi còn ở đó. Nhưng thật ra không, tôi không sống ở Barcelona nữa.

 

Francesc Xavier Muñoz i Avilés: “Tôi không phải phụ nữ và tôi sống bên ngoài Barcelona, nhưng tôi sẵn sàng dành cho bạn một chỗ ở đây. Dĩ nhiên là tôi cách Barcelona khoảng 80 km.”

 

Jatei Capitan: “Đừng quên là bạn có một nữ chủ nhà ở Hawaii nha

 

Trước khi đi Na Uy, tôi có nói chuyện với một phụ nữ ở Hawaii, rất dễ thương. Tôi nghĩ Yatei, còn thấy cô ấy ở hội nghị tại Phần Lan. Một người tuyệt vời. Tôi được mời đến Hawaii, không biết là một tháng hay sao, mà còn nói lo hết chi phí cho tôi và thêm một người nữa. Chỉ cần tôi đến là được.

 

Cũng đáng để suy nghĩ chứ, vì nếu muốn nghỉ ngơi thì Hawaii cũng tuyệt lắm. Có thể tôi sẽ đi, nhưng đi một mình, đi Hawaii luôn. Chỉ có điều Hawaii hay bị cháy rừng. Cứ vài bữa lại cháy. Đó là vấn đề duy nhất.

 

À còn cái tạ này, chính là từ Na Uy. Nếu ai xem video thì thấy có mấy cái đĩa tạ y chang thế này. Cùng loại, chất liệu không gỉ sét. Mỗi bên của cái tạ có bốn hay năm cái đĩa, và có hai cái tạ như vậy. Mỗi cái tạ đó trị giá hơn 100 euro, nhưng chúng vẫn nằm ở đó. Người ta có dùng để tập thể dục, nhưng không ai mang về nhà hết. Ngay cả mấy cái đĩa cũng vậy, không ai lấy đi. Đó là một kiểu tư duy khác.

 

Nhiều khi trong đầu mình cũng thoáng nghĩ, tôi cũng đã nghĩ: “Hay là mình mang nó về luôn?” Nhưng ngay sau đó lại tự nhủ: “Trời ơi, sao mình có thể lấy cái này được, nó đâu phải của mình.” Thế là tôi để yên đó, để người khác cùng được hưởng.

 

Hôm nay, tôi với Gosia ngồi cùng nhau, tôi hỏi Gosia: “Bạn có thấy hạnh phúc khi nhìn thấy người khác hạnh phúc không?”

 

Gosia nói: “Có.”

 

Rồi hỏi lại tôi: “Còn bạn thì sao?”

 

Tôi nói: “Tất nhiên rồi, tôi thấy rất hạnh phúc khi thấy mọi người hạnh phúc.”

 

Tụi tôi đang ngồi kiểu như trong một quán cà phê, uống một loại nước. Thật ra không phải đồ uống nóng, vì có đá trong đó. Một thức uống mà Gosia thích. Và chúng tôi nhìn ra đường, thấy người đi qua lại. Tôi thật sự thấy vui khi nhìn thấy những người ngoài đường có vẻ hạnh phúc, cười nói. Tôi thấy rất tuyệt khi chỉ đơn giản ngồi đó và nhìn thấy niềm vui của họ.

 

Electri: “Ở khu Salamanca, Madrid, người ta để hàng hóa ngoài đường mà không ai lấy trộm.”

 

Ừ, nhưng ở đây chỗ tôi cũng vậy. Thật ra tôi cũng thấy cảnh đó ở Na Uy. Trong vườn, có máy cắt cỏ loại hiện đại không cần xăng, để ngay đó. Rồi mấy cái bếp nướng BBQ xịn, xe đạp đắt tiền không khóa, tất cả để ngoài vườn. Mà không ai lấy cả. Hầu hết nhà ở đó còn không có hàng rào. Thật sự kinh ngạc.

 

Ngay cả tôi, hôm trước để xe nhà di động mở cửa cả ngày mà không mất gì hết. Không hề gì. Thật sự kỳ diệu. Bạn để bất cứ thứ gì cũng không ai lấy.

 

Éloïse Al'Cyona: “Tôi mời bạn tới nhà tôi ở Ibiza.”

 

Ôi, cảm ơn nhiều lắm. Ở Ibiza thì tuyệt.

 

Nancy: “Mỗi quốc gia có một nền văn hóa khác nhau.”

 

Đúng rồi. Ở Bắc Ý cũng vậy. Mỗi nước khác nhau. Nhưng ở Na Uy và Phần Lan thì gần giống nhau. Dĩ nhiên gương mặt người Na Uy có đặc điểm khác.

 

Gloria Glow: “Ở khu tôi mà để chồng ngoài đường thì bị lấy mất ngay.”

 

Có người hỏi: “Gosia đi đâu vậy?”

 

Thật ra giờ Gosia chỉ về phòng nghỉ thôi, hoặc làm gì đó trong phòng riêng. Ngày mai thì cô ấy về nhà. Cô ấy đến đây để gặp tôi. Ở đây vài ngày và cùng tôi đi Na Uy.

 

Noruega thì tuyệt vời lắm. Với tôi, càng đi về phía bắc thì càng kỳ diệu. Gosia thì kể ở Canada và Alaska còn dữ dội hơn nữa, nhiều thú hoang khắp nơi. Lần này tụi tôi chỉ thấy tuần lộc thôi, rất nhiều tuần lộc, nhưng thật sự rất tuyệt.

 

Và bạn mới thấy là chẳng hề có cái gọi là “quá tải dân số”. Khi chúng tôi lái từ Na Uy sang Phần Lan, chạy suốt 600 km mà chẳng thấy gì cả. Tôi nhắc lại: 600 km, chỉ toàn rừng, núi, sông, hồ, với vài ngôi nhà lẻ tẻ. Không có gì hết. Vậy mà có người cứ bảo là “Trái Đất quá đông dân”. Vô lý hết sức.

 

À mà chúng tôi còn gặp hai trục trặc với chiếc xe nhà di động: một là cái bậc thang điện, chỉ cần nhấn nút thì thang hạ xuống để leo lên. Cái thứ hai là chìa khóa. Loại chìa có nhiều nút bấm, một nút để bật chìa khóa ra, một nút để mở cửa…

 

Nó có một nút để mở cửa. Rồi có thêm một nút khác để khóa cửa. Nói thật, tôi ghét điện tử lắm, ghét cực kỳ. Chuyện gì xảy ra? Vì tất cả nút bấm đều nằm gần nhau, nên khi tôi bật chiếc xe tự hành thì vô tình chạm phải nút khóa hay mở cửa, và cái máy tính trong xe nghĩ là có người đang trộm, thế là nó khóa cứng luôn. Chiếc xe tự hành bị khóa lại, không di chuyển được, và chúng tôi phải ngồi chờ suốt 2 tiếng mà xe vẫn không nhúc nhích. Sau đó, may mắn là chúng tôi nói chuyện được với vài người Phần Lan, có một cậu thanh niên trẻ người Phần Lan tới, loay hoay với đống dây điện rồi sửa được. Tôi không thể tin nổi.

 

Tôi nói: “Không thể nào, tôi không tin được.”

 

Nhưng cậu ấy bảo: “Ừ, vậy đó.”

 

Tôi mới hỏi: “Ủa, cậu là thợ máy hả?”

 

Cậu ấy trả lời: “Không, chỉ tháo dây ra, mở bình điện thôi.”

 

Tôi lại hỏi: “Mà đây có phải lần đầu tiên cậu thấy loại xe này không?”

 

Cậu ấy nói: “Ừ, đúng vậy, lần đầu tiên thấy đó.”

 

Rồi còn nói thêm: “Cái này chỉ cần khéo tay chút thôi.”

 

Và thế là cậu ấy sửa được thật.

 

Gosia với tôi liền hỏi: “Ủa, cậu có muốn bọn tôi trả công gì không?”

 

Cậu ấy nói: “Không, tôi chẳng muốn gì cả.”

 

Thế là Gosia đưa cho cậu ấy ít bánh quy. Lúc đó cậu ấy còn đang ăn cùng vợ, nhưng vẫn bỏ bữa để chạy qua giúp tụi tôi. Thật sự quá tuyệt vời. Thế là thoát nạn.

 

Còn vụ cái cầu thang thì tôi phải làm cái gọi là reset thủ công tạm thời. Tôi nạp lại điện, rồi thấy xe tự hành tự động thu cầu thang vào, và từ đó tôi không dám cho nó mở ra nữa. Nhưng đúng là mệt mỏi, toàn những lỗi thiết kế. Thiết kế quá tệ, gây ra đủ rắc rối. Hôm qua tôi còn bàn chuyện này với một anh kỹ sư ở Phần Lan. Tụi tôi gặp anh ta khi đang dắt Bongo đi dạo. Anh ta nói: “Tôi là kỹ sư, hồi trước bán công ty cho Apple, rồi số tiền đó giúp tôi sống thong thả nhiều năm không phải làm gì.” Nghe cũng thú vị.

 

Quenoseapaguelallama: “Gosia có nhìn thấy linh hồn song sinh của mình ở Na Uy không?”

 

Không, cô ấy cũng như tôi thôi, đều ngắt kết nối.

 

Rồi có bạn hỏi về Bigfoot. Không, tụi tôi không gặp, nhưng tôi có thấy trong một cửa hàng lưu niệm người ta bán mấy cái khuôn để in dấu chân Bigfoot giả. Họ bán mấy khuôn đó cho ai muốn đùa giỡn thôi.

 

Adriana Gutierrez: “Nhiều thác nước tuyệt đẹp ở Na Uy

 

Còn về cảnh quan, thì ở Na Uy có cực kỳ nhiều thác nước, nhiều vô kể. Tụi tôi thấy rất nhiều thác.

 

Lida Triana: “Robert, anh có chuyển từ Phần Lan sang Na Uy không???”

 

Nói thật, Na Uy tôi thích lắm, nhà cửa ở đó rất đẹp, gần như toàn bằng gỗ, giống ở đây. Hầu hết đều là nhà gỗ, sơn màu sặc sỡ. Họ vẫn tiếp tục xây nhà gỗ, truyền thống lâu đời. Với họ, xây nhà chỉ có gỗ mới hợp lý. Chỉ những tòa nhà lớn thì mới kết hợp gỗ với bê tông, nhưng tôi cũng thấy vài tòa lớn hoàn toàn bằng gỗ. Ví dụ căn nhà tôi đang ở đây cũng là gỗ, nhưng nhìn không ra, vì họ làm rất chắc chắn.

 

Người ta hỏi Gosia có gặp “linh hồn song sinh” không, thì không. Rồi có người hỏi có thấy cực quang không, thì cũng không, vì trời toàn mưa và mây dày, không thấy được dù ứng dụng báo có cực quang mỗi ngày.

 

Có bạn nói Na Uy đẹp hơn Thụy Sĩ. Tôi chưa từng đến Thụy Sĩ, nhưng Na Uy quả thật tuyệt vời, nhất là nếu bạn thích kiến trúc gỗ.

 

Nhưng đúng là nhà ở Na Uy đắt hơn nhiều so với Phần Lan. Đắt hơn rất nhiều.

 

Ở Na Uy tôi gặp nhiều người Argentina sinh sống, cũng khá nhiều người Tây Ban Nha. Đi ngoài đường nhiều lúc nghe tiếng Tây Ban Nha luôn. Trong một tiệm lưu niệm, tôi gặp một cô gái Valencia.

 

Tôi hỏi sao cô lại đến đây, cô nói: “Tôi muốn đổi không khí.”

 

Tôi bảo: “Ủa, từ Valencia mà đổi sang tận Na Uy sao?”

 

Cô nói: “Ừ, đúng vậy.”

 

Theo như tôi hiểu, cô ấy không có ý định trở về Tây Ban Nha nữa, sẽ ở lại hẳn. Một quyết định lớn, thay đổi cả cuộc đời. Cô ấy còn trẻ, tầm 24–28 tuổi, nói chuyện rất có học, dễ thương, dễ gần.

 

Sau đó, tôi lại gặp một chàng trai đến từ Mallorca, kỹ sư môi trường, cũng tầm 23–27 tuổi. Tôi hỏi anh ta có định về Tây Ban Nha không, anh ta nói: “Không, tôi sẽ ở lại Na Uy luôn.” Anh ta nói tiếng Mallorca, cô gái kia thì nói tiếng Valencia, còn tôi nói tiếng Catalan, vậy mà vẫn hiểu nhau, trò chuyện rất thoải mái.

 

Cả hai người đều nói sẽ không quay lại Tây Ban Nha nữa. Không phải sinh viên, mà là đi làm và quyết định định cư luôn.

 

Tôi cũng nói thẳng, tôi ở Phần Lan cũng không định quay về.

 

Điều này nghĩa là gì? Tôi đã từng nói rồi: mỗi năm có khoảng nửa triệu người Tây Ban Nha rời đất nước. Toàn là người có học, có trình độ.

 

Cô gái Valencia đó, nghe cách nói chuyện là biết ngay có học thức, dễ thương, tử tế. Chàng trai cũng vậy. Nhưng họ đều chọn ở lại, không quay về.

 

Chàng trai kỹ sư kia thì đang làm việc trong một tiệm lưu niệm, còn cô gái thì có thể do ở Valencia không tìm được việc.

 

Một người bạn tôi sống ở Na Uy cũng bảo: “Người ta cứ nghĩ ở Na Uy lương cao, nhưng không hẳn là vậy.”

 

Tôi không hỏi chi tiết người ta kiếm bao nhiêu, nhưng rõ ràng là họ chọn ở lại.

 

Tôi cũng gặp thêm một cô gái Argentina, trẻ, nhưng với cô này tôi không nói chuyện nhiều như hai người Tây Ban Nha kia, nên cũng không thân quen lắm.

 

Cô gái người Argentina đó, thật ra chúng tôi nói chuyện với hai người, nhưng cô gái mà tôi trò chuyện thì rất xinh đẹp.

 

Cô ấy bảo với tôi: “Tôi rối tung với ngôn ngữ ở đây, vì họ bắt buộc phải nói tiếng Na Uy, ngoài ra còn phải nói tiếng Anh nữa.”

 

Lúc đầu cô ấy nói chuyện với tụi tôi bằng tiếng Anh, nhưng sau đó tôi nghe cô ấy nói tiếng Tây Ban Nha với một người Argentina khác làm việc ở đó.

 

Tôi hỏi: “Ủa, bạn nói tiếng Tây Ban Nha hả?”

 

Cô ấy trả lời: “Dạ, đúng rồi. Nhìn mặt tôi là biết liền.”

 

Tôi nói: “Không, nhìn bạn chẳng giống đâu, bạn trông giống hệt người Bắc Âu, rất xinh.”

 

Cô ấy cười rồi bảo: “Ở đây thì bắt buộc phải nói chuyện với người dân bằng tiếng Na Uy, nhưng nếu người ta nói với bạn bằng tiếng Anh thì bạn cũng sẽ trả lời bằng tiếng Anh thôi.”

 

Rồi tôi còn gặp một cô gái Argentina khác nữa, cũng còn trẻ, tầm khoảng 22 đến 28 tuổi.

 

Cô ấy nói: “Bạn trai tôi là người Na Uy.”

 

Tức là cô ấy đã quen bạn trai tại đây rồi. Cũng thú vị, nhưng điều khiến tôi chú ý là ngày càng nhiều người Tây Ban Nha rời bỏ đất nước. Mỗi năm có khoảng 500.000 người rời Tây Ban Nha. Tôi không bịa đâu, có thể kiểm chứng. Và không chỉ là người trẻ, mà đủ mọi lứa tuổi. Người ta chán ngán vì quá nhiều kẻ tham lam, tham nhũng. Điều đặc biệt là họ không chỉ dọn qua Andorra, mà đi xa đến 4.000, 5.000, 6.000 km khỏi quê hương. Thật sự rất nhiều.

 

Có người hỏi đùa: “Ở Phần Lan, Na Uy có hoàng tử bạch mã không?”

 

Tôi cũng không rõ. Nhưng ví dụ như cô gái Valencia kia đi là để “đổi không khí”, không phải để tìm bạn trai. Chàng trai Mallorca kia cũng vậy, chỉ muốn đổi môi trường sống. Họ đi một mình, hoàn toàn đơn độc, không bạn bè, không quen biết ai, chỉ đơn giản là dấn thân vào cuộc phiêu lưu mới. Điều đó cho thấy họ đã chán Tây Ban Nha đến mức nào để dám rời đi một mình, tới tận 4.000 km, thay đổi cả văn hóa, cả môi trường sống. Quá mạnh mẽ. Nhưng từ những gì tôi thấy, họ đều thích trải nghiệm này, vì họ đều nói: “Tôi không quay lại đâu.” Đặc biệt là anh chàng kỹ sư Mallorca, anh ấy nói rất dứt khoát: “Tôi sẽ không quay về Mallorca. Tôi không quay lại.”

 

Cô gái Valencia kia thì rất hài lòng với Na Uy. Còn cô gái Argentina có bạn trai thì hạnh phúc lắm. Nhưng cô gái Argentina kia thì tôi thấy không được vui cho lắm, có lẽ mới đến nên chưa quen.

 

Nói thật, nếu tôi mà đến Argentina, chắc tôi cũng chẳng quay lại Tây Ban Nha.

 

Adriana Gutierrez: “Đúng là khó khăn, nhưng thật hoàn hảo.”

 

Còn tôi thì thấy tiếc vì mình không làm điều này sớm hơn. Nếu hồi 25 tuổi tôi đã quyết định, thì tôi đã không còn ở Barcelona nữa rồi. Khi đó, trong môi trường quanh tôi ở Barcelona, người ta nhồi nhét vào đầu biết bao nhiêu câu chuyện, nào là phải cẩn thận, nào là nguy hiểm, khiến tôi ngại đi xa. Nhưng tôi nhớ hồi 25 tuổi, tôi đã có lần đi ra nước ngoài, nhưng chưa bao giờ đi một mình. Lúc đó tôi gặp một cô gái người Chicago, mới 22 tuổi mà đã sang Barcelona một mình để học tiếng Catalan. Tôi nghĩ: “Trời, mình 25 rồi mà chưa dám đi đâu một mình, còn cô ấy mới 22 đã đi từ tận Chicago.” Thế là tôi quyết định mua vé máy bay đi London một mình. Tôi ở đó khoảng hơn một tuần, tầm 15 ngày. Và đó là một trải nghiệm tuyệt vời. Đi một mình, bạn sẽ gặp gỡ được rất nhiều người, cực kỳ thú vị.

 

Bởi vậy, tôi nghĩ nếu lúc đó tôi có cơ hội, tôi đã rời Barcelona sớm rồi. Tôi sẽ đến Na Uy, Phần Lan, Đan Mạch, Hà Lan, hay Anh Quốc - một nơi nào đó để học tập, để phát triển bản thân, chứ không phải chỉ để làm việc linh tinh. Đi nước ngoài làm bạn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Luôn luôn là vậy.

 

Còn Gosia thì đã đi du lịch rất nhiều, nhưng tôi thì khác. Khi nhìn lại bạn bè cũ ở Barcelona, nhiều người cả đời vẫn làm đúng một công việc, không thay đổi gì. Tôi có ba người bạn như vậy, cả đời chỉ làm một việc trong cùng một thành phố. Họ không thể đi nước ngoài vì bị ràng buộc bởi căn hộ đã mua và còn đang trả góp. Đó chính là cái “ma trận” giữ chân họ, khiến họ mắc kẹt, không dám thay đổi.

 

Nếu tôi mà cũng mua nhà, vay nợ, có lẽ giờ tôi đã không thể sống ở Phần Lan được. Có thể vẫn trả được nợ, nhưng ý nghĩ đi xa chắc chắn sẽ không xuất hiện. Khi đã bị ràng buộc, bạn không còn tự do nữa. Nhất là khi có gia đình, có con cái, trách nhiệm lại càng nhiều.

 

Có người nói Amsterdam rất đẹp. Tôi thì chưa từng đến châu Mỹ Latin, chưa đến Mexico, Guatemala, Cuba, Panama, Nicaragua, Brazil, Argentina, Chile, Paraguay… Tôi chỉ từng đến Mỹ vài lần: Washington, Virginia, Pennsylvania (chỉ ghé một chút), New Jersey, New York. Tôi ở New York và Washington khá lâu.

 

Tôi từng được mời sang Curaçao, và cả Chile với Peru nữa, vé máy bay, chi phí đều được bao trọn, nhưng cuối cùng tôi không đi.

 

Argentina thì tôi rất muốn đi, chắc chắn là một đất nước xinh đẹp. Chile cũng vậy.

 

Có người nói điều đặc biệt ở Mỹ Latin là bạn có thể nói chuyện thoải mái với bất kỳ ai trên đường. Tôi thấy đúng. Tôi nhớ hồi đi Helsinki với Matías và Gosia, tôi ít nói vì không quen. Nhưng khi Matías đến Barcelona cùng Gosia, anh ấy ngạc nhiên vì thấy tôi trò chuyện tự nhiên với mọi người: nói chuyện với nhân viên bán hàng, với người qua đường. Anh ấy tưởng tôi không biết giao tiếp, ai ngờ tôi lại nói chuyện nhiều như vậy.

 

Tất nhiên là tôi có nói chuyện với mọi người chứ. Rõ ràng là có. Vào nhà hàng cũng vậy, tôi hỏi cái này là cái gì, cái kia là cái gì. Dĩ nhiên rồi. Thế mà Matías thì sốc, không hiểu nổi.

 

Anh ấy nói: “Trời ơi, đây là một người khác hoàn toàn.”

 

Tôi mới nói: “Không, là vì tôi vẫn nói chuyện với mọi người, chỉ là ở Phần Lan thì khác thôi. Không phải là người ta không nói chuyện với tôi, ở đây người ta cũng nói chứ. Đi ngoài đường người ta cũng bắt chuyện với bạn.”

 

Có người nói: “Tôi chỉ thích những nơi nhiệt đới thôi.”

 

Ừ, cũng lạ thật. Vì nhiều người hỏi tôi: “Nếu đi sống ở Na Uy hay Phần Lan thì khí hậu lạnh như vậy liệu chịu nổi không?”

 

Nhưng khi tôi ở Na Uy và nghe cô gái Valencia với anh chàng Mallorca kia kể, họ đã ở đó được khoảng 2 năm rồi, và tất nhiên họ biết thế nào là mùa đông. Nhất là ở phía trên kia, đó là khu vực Bắc Cực. Tôi thì chưa tới vòng Bắc Cực, tôi ở phía nam hơn. Nhưng mà khi bạn lên tới vùng Bắc Cực thì nhiệt độ hạ thấp dữ lắm. Nhưng cũng chỉ lạnh khi ở ngoài đường thôi. Chứ một khi đã bước vào trong nhà hay cửa hàng thì toàn đi áo thun thôi, trong nhà lúc nào cũng 21–22 độ.

 

Có người nhắc tới Helsinki. Ừ, đó là một thành phố nhỏ, với tôi thì nhỏ, nhưng rất đẹp. Thành phố có nhiều đảo, nhiều sông nước.

 

Có người nói: “Bãi biển là nơi yêu thích của tôi.”

 

Ừ, vậy thì chờ xem mấy bãi biển ở Na Uy đi. Trong buổi trò chuyện mà tôi với Gosia làm ở bãi biển đó, bạn nhìn cảnh sau lưng tôi sẽ tưởng đó là phông nền giả, cảnh đẹp đến kinh ngạc. Nước biển trong xanh màu ngọc lam, cát thì thật ra không phải cát mà là vụn vỏ sò, san hô vỡ và khoáng chất tích tụ qua thời gian, biến thành lớp giống như cát. Khi sóng vỗ vào thì phát ra âm thanh lạ lắm. Đi chân trần lên đó không đau, không bị dính cát vào chân, cảm giác rất khác biệt. Nói thiệt, cảnh quan ở đó làm bạn choáng ngợp, đứng hình luôn. Đó chính là Na Uy.

 

Có người nói: “Nếu là ở Venezuela những năm 90 thì tôi đã ở lại rồi.”

 

Ừ, tôi cũng từng nghe nhiều người kể ngày xưa Venezuela đúng là thiên đường, nhưng rồi mọi thứ thay đổi. Mới đây tôi còn thấy một bài đăng của một môi giới bất động sản ở Venezuela, kêu gọi đầu tư vào nhà cửa, căn hộ gần biển. Nhưng mà tình hình đất nước phức tạp quá, nên khó mà chắc chắn điều gì. Nếu Venezuela mà ổn định thì giá nhà sẽ rất đắt, y như Cuba thôi. Tôi nghe nói ở Cuba người nước ngoài không thể mua nhà. Không biết có đúng không, nhưng tôi nghĩ vậy.

 

Thực ra ở Tây Ban Nha khi nói “América” thì người ta thường hiểu là Bắc Mỹ, chứ không nói chung cho toàn châu Mỹ. Ví dụ, Argentina thì họ sẽ gọi rõ là Argentina, Chile thì gọi rõ là Chile. Cũng giống như khi nói “Inglaterra” (Anh), thật ra là nước Anh, nhưng nhiều người lại hiểu lầm rằng cả Vương quốc Anh đều là “Inglaterra”.

 

Rồi có người hỏi chuyện đầu tư ở Argentina. Nhưng Argentina đang gặp vấn đề nghiêm trọng, nợ công chồng chất. Chile thì đắt đỏ, giá cả cao hơn cả Barcelona, thậm chí gấp đôi, gấp ba. Tôi có một người bạn gốc Chile, sau nhập quốc tịch Tây Ban Nha, về thăm gia đình ở Chile và bảo ở đó giá cả cao ngất ngưởng. Giày thể thao mua ở Santiago còn mắc hơn mua ở Barcelona hay Na Uy.

 

Chúng ta sẽ kết thúc buổi trực tiếp sau 6 phút nữa. Tôi thì không chuộng đồ hiệu, chỉ săn hàng giảm giá. Lần vừa rồi đi Na Uy, tôi thấy có thương hiệu đồ leo núi tên là Patagonia…

 

À, không biết các bạn có biết một thương hiệu quần áo tên là Patagonia không. Nó mắc lắm, mắc thiệt. Chúng tôi đi đến một cửa hàng mới, là một tiệm bán đồ câu cá, không hiểu sao lại bán tất cả quần áo giảm 50%. Tôi không mua gì hết, nhưng mà khi tính toán thì thấy “Trời, 50% rẻ thiệt”. Tôi đoán chắc là đồ hết mùa. Nhưng mà ngay cả khi giảm 50%, nhìn kỹ lại thì vẫn mắc lắm. Tôi nghĩ đó là hàng hết mùa, nên họ muốn xả hàng. 50% giảm giá, thiệt sự quá bất ngờ. Đó là đồ thể thao, đồ mùa đông, nhưng chất lượng cực kỳ cao. Tôi còn nói với chị tôi, 50% giảm giá cho quần áo xịn mà tôi chưa thấy ở Phần Lan. Tôi chạm vào một cái áo sơ mi, bên trong lót nỉ, áo sơ mi mùa đông mà đẹp lắm. Ở mấy chỗ khác tôi chưa thấy loại đó bao giờ. Có thể là họ muốn bán hết hàng cũ, tôi cũng không chắc.

 

Giờ nói qua mấy dự đoán năm tới, ví dụ như năm 2026. Thật ra không cần quá thông minh cũng đoán được. Sẽ có thiên tai. Ghi xuống đi. Không phải một, mà nhiều. Nào là động đất, lũ lụt, cháy rừng. Tại sao?

 

Vì năm nào cũng có chuyện như vậy. Và họ sẽ lợi dụng những hiện tượng đó để nói là do “biến đổi khí hậu”. Rõ ràng rồi. Ngày nào thì không biết, nhưng chắc chắn sẽ có thiên tai. Rồi thêm nữa, có thể sẽ có một vụ “cờ giả”. Ở nước nào thì chưa rõ, có thể bất kỳ đâu. Tôi không nghĩ là ở Mỹ Latinh, ở đó thì nhiều khả năng chỉ là thiên tai thôi. Ngoại trừ Venezuela, nơi đó tình hình đang nóng. Tôi thì không xem tin tức nhiều, nhưng nghe nói giờ chiến tranh toàn dùng máy bay không người lái. Một chiếc máy bay không người lái rẻ hơn nhiều so với xe tăng, mà sức tàn phá lại rất lớn. Tôi nghe tin là họ đã gửi mấy chiếc máy bay không người lái to như máy bay, hình như sáu chiếc, không rõ có ở Costa Rica hay không. Vậy nên tình hình quanh Venezuela đang căng, nhưng ở các nước khác chắc không có chuyện gì lớn.

 

Còn thiên tai thì chắc chắn sẽ có, đặc biệt là ở Mỹ, châu Âu, châu Á, nhất là Nhật Bản. Tôi cũng thấy khả năng sẽ có một vụ tai nạn máy bay. Có thể tôi sai, nhưng cảm giác là vậy. Và rồi sẽ có một nỗi sợ hãi nào đó liên quan đến “từ ngoài không gian” đưa xuống để hù dọa. Đến 2026 thì họ sẽ gieo nỗi sợ thôi, luôn luôn là sợ hãi. Còn lại, hầu hết các nước khác tôi thấy vẫn vui vẻ, hạnh phúc.

 

Ở Tây Ban Nha, có thể có núi lửa phun trào, lũ lụt hoặc cháy rừng. Những cái đó chắc chắn sẽ xảy ra. Không biết tháng nào, nhưng sẽ có. Ngoài ra, tôi thấy sẽ có bất ổn xã hội, biểu tình, mâu thuẫn trong đời sống chung. Không chỉ ở Tây Ban Nha, mà khắp châu Âu. Còn ở Mỹ Latinh, tôi thấy nhiều nước đang phát triển. Mexico chẳng hạn, tôi thấy đi lên. Argentina cũng vậy, dù nợ nần và nhiều vấn đề, nhưng tôi thấy vẫn tiến triển. Venezuela thì lại nóng bỏng, có thể lan sang Cuba. Nhưng thú thật, tôi không biết rõ tình hình thật sự thế nào.

 

Tất cả chỉ là những gì tôi thấy qua mạng xã hội, lúc nào cũng cùng một câu chuyện lặp đi lặp lại.

 

Ở châu Âu, điều tôi thấy gần đây là vụ lừa đảo xe điện. Xe điện mà hỏng chút là nằm đường liền. Có khi cửa không mở được, xe không nổ máy. Lỡ tay nhấn nhầm nút, xe nghĩ mình ăn trộm, khóa cứng luôn. Quá vô lý. Rồi mấy chiếc Tesla hay xe điện 100% mà gặp mùa đông âm 20 độ thì chết đứng, nguy hiểm lắm. Ở Na Uy, khoảng 80–85% xe là điện, còn ở Phần Lan thì cũng nhiều, nhưng không bằng Na Uy. Hầu hết là xe của Tesla với mấy hãng khác.

 

Thôi, vậy nhé các bạn. Chúng ta kết thúc buổi trực tiếp hôm nay. Ngày mai là thứ Sáu, có thể tôi sẽ tham gia với kênh của Nacho (Verdad Oculta). Chiều thì tôi phải đưa Gosia đi vì cô ấy rời đây. Cảm ơn mọi người đã tham gia. Nhớ đăng ký kênh, chia sẻ, bình luận, vì sắp tới có nhiều thứ thú vị. Nếu muốn tham gia kênh Nous Noble, liên hệ với tôi qua Instagram. Gửi đến tất cả các bạn và các bạn quản trị một cái ôm thật lớn. Hẹn gặp lại!

 

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=UP9Bfki7uBQ

 

https://swaruu.org/transcripts

 

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.