Teal Swan Transcripts 473 - 📚🌐🚫Buổi phát trực tiếp Hỏi & Đáp trên Facebook

 

Teal Swan Transcripts 473


Buổi phát trực tiếp Hỏi & Đáp trên Facebook

 

23-03-2020




Chào mọi người. Cảm ơn các bạn đã cùng tham gia với chúng tôi trong khoảng thời gian đầy điên rồ mà chúng ta đang sống. Tôi rất háo hức được thực hiện buổi Hỏi & Đáp hôm nay và bắt đầu công việc này – điều mà tôi tin là cực kỳ quan trọng ngay lúc này. Rất vui được có các bạn ở đây.

 

Tôi muốn nói qua một vài điều mà chúng tôi đang thực hiện. Chúng tôi sẽ có một vài chương trình giảm giá cho các tài liệu của Teal. Cụ thể là giảm 35% cho khóa học “Yêu bản thân”, và nếu bạn là thành viên cao cấp, thì sẽ được giảm 50%. Ngoài ra, chúng tôi cũng sẽ triển khai thêm một số ưu đãi khác, vì chúng tôi hiểu rằng tình hình tài chính hiện giờ rất khó khăn với mọi người. Nên thật sự, chúng tôi rất trân trọng việc bạn có mặt ở đây và háo hức được tiếp tục với những gì mình đang làm.

 

Nếu bạn muốn xem các ưu đãi, hãy truy cập tealswan.com.

 

Hôm nay chúng ta sẽ có buổi Hỏi & Đáp kéo dài một giờ. Và tôi cũng muốn nhắc rằng - nếu bạn đăng ký khóa học “Yêu bản thân”, chúng tôi sẽ tổ chức thêm một buổi Hỏi & Đáp riêng tư khác dành riêng cho những người tham gia khóa học đó vào cuối tháng này, xem như một phần thưởng nho nhỏ.

 

Giờ thì bắt đầu nhé. Rất vui được gặp lại tất cả các bạn, mong được đọc bình luận và lắng nghe chia sẻ của các bạn.

 

------------

 

Căn phòng này hơi chật... Xin chào tất cả mọi người. Tôi ước rằng hôm nay chúng ta có thể gặp nhau trong những hoàn cảnh tốt đẹp hơn của thế giới, nhưng thực tế thì không phải vậy. Dù sao, tôi vẫn muốn giúp các bạn với bất kỳ điều gì các bạn đang gặp phải.

 

Chúng tôi đã in ra rất nhiều câu hỏi mà các bạn gửi đến. Tôi sẽ để trực giác của mình dẫn lối để chọn những câu hỏi hôm nay, vì thật sự không có đủ thời gian - không ai trong đội của tôi có đủ thời gian để đọc hết. Chúng tôi có tới 96 trang câu hỏi, các bạn ạ!

 

Điều đầu tiên tôi muốn nói hôm nay là về trạng thái “đóng băng” (freeze). Tôi đã chọn bức tranh tần số này - chuyển hóa nỗi sợ - để mở đầu, vì như các bạn biết, trong bài blog tôi viết về “Những câu hỏi của năm 2020”, chủ đề của cả năm nay chính là học cách làm chủ nỗi sợ. Và ngay lúc này, điều đó lại càng đúng hơn bao giờ hết.




Khi con người rơi vào trạng thái sợ hãi, họ bước vào trạng thái “đóng băng”. Rất nhiều người hỏi rằng phải làm gì khi bị rơi vào trạng thái đó. Điều đầu tiên tôi muốn nói là: ngay lúc này, việc kỳ vọng bản thân biết phải đi hướng nào là điều... khá ngốc nghếch.

 

Rất nhiều người mong rằng họ có thể ra quyết định mà không sợ hối tiếc, hoặc rằng họ có thể không rơi vào trạng thái “chiến hay chạy”, hay “đóng băng”. Nhưng đó là kỳ vọng không thực tế, vì bạn đang đối mặt với sự bất định hoàn toàn. Mọi thông tin đều đang thay đổi từng giây. Và khi thông tin thay đổi liên tục như vậy, bạn không thể đưa ra một quyết định chắc chắn nào cả.

 

Ví dụ, nếu tổng thống hôm nay tuyên bố: “Tình hình này sẽ kéo dài, và các bạn sẽ phải cách ly cho đến mùa thu”, thì hiển nhiên bạn sẽ đưa ra những quyết định rất khác so với khi bạn nghĩ rằng chỉ là cách ly hai tuần.

 

Vì vậy, tôi muốn bạn hiểu rằng việc bạn đang “đóng băng”, không biết phải chọn gì - đó là điều rất bình thường và tự nhiên khi mọi thứ còn quá mơ hồ. Khi thông tin thay đổi chóng mặt như vậy, điều duy nhất bạn có thể làm là: Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, và sau khi đã chuẩn bị xong, hãy dồn năng lượng của mình vào những gì bạn muốn tạo ra.

 

Cách dễ hiểu nhất là hình ảnh một kiến trúc sư khi xây một tòa nhà: họ thiết kế công trình đó với khả năng xảy ra động đất trong đầu - nghĩa là họ chuẩn bị cho điều tệ nhất. Nhưng trong suốt quá trình xây dựng, họ không hề hoảng loạn; họ vẫn đang tạo ra điều họ mong muốn. Hãy xem đó là một phép ẩn dụ cho loại năng lượng mà bạn nên duy trì ngay lúc này.

 

Nhiều người nghĩ rằng việc “đóng băng” là xấu, nhưng thật ra nó là một phản ứng thông minh khi bạn chưa có đủ thông tin. Như tôi đã nói, bạn phải chuẩn bị cho điều tệ nhất, nhưng đừng đưa ra quyết định vội vàng.

 

Nếu bạn đã xem bản cập nhật mà tôi đăng hôm qua, tôi có nói rằng: điều nguy hiểm nhất lúc này là hành động trong trạng thái phản ứng. Khi con người phản ứng trong sợ hãi, họ trở nên cực kỳ mất an toàn. Vì vậy, phản ứng “đóng băng” thực ra là một phản ứng trực giác tự nhiên, giúp bạn dừng lại khi cảm nhận sâu sắc rằng “bây giờ chưa phải lúc để hành động”.

 

Hôm qua tôi cũng chia sẻ một hình ảnh ẩn dụ: Hãy tưởng tượng bùn bị khuấy lên trong nước. Khi bạn bước xuống hồ hay biển, bùn và cát dưới đáy bị khuấy lên, khiến nước trở nên đục ngầu - bạn không thể nhìn rõ được gì cả. Trong lúc ấy, điều quan trọng nhất là đừng di chuyển. Hãy để bùn lắng xuống rồi mới nhìn lại cho rõ.

 

Tương tự, phản ứng “đóng băng” lúc này có thể đang bảo vệ bạn, giúp bạn dừng lại, chờ cho “bùn” lắng xuống - tức là khi tâm bạn sáng rõ và tĩnh tại, thì bạn mới có thể ra quyết định từ sự hiểu biết sâu thẳm bên trong.

 

Một số bạn đang bối rối, không biết khi nào quyết định của mình là do trực giác, hay chỉ là phản ứng cảm xúc. Hãy nhớ rằng trực giác không mang năng lượng cảm xúc mãnh liệt như hưng phấn hay hoảng sợ. Nó giống như một sự biết vững vàng, ổn định, có thể đi kèm với vài cảm giác trong cơ thể, nhưng không dao động mạnh.

 

Nếu bạn đang trong trạng thái “rung lên” vì năng lượng, cảm xúc dâng trào, tim đập nhanh hay cổ họng siết lại - thì đó không phải trực giác. Trực giác là cảm giác rất sâu, vững, và bình an, như ở “vùng bụng” chứ không phải “vùng đầu hay cổ”.

 

Vì vậy, hãy để “bùn” trong tâm lắng xuống, rồi ra quyết định từ sự hiểu biết sâu ấy.

 

Còn nếu bạn đang rơi vào trạng thái “đóng băng” đến mức không thể làm được gì, gần như tê liệt hoàn toàn, thì tôi sẽ nói với bạn điều này: Trạng thái “đóng băng” cần những mức độ hiện diện thật sâu sắc.

 

Ý tôi là những mức độ hiện diện thật mãnh liệt - nghĩa là hoàn toàn không chuyển động. Đây là điều mà đa số mọi người không hề biết. Vì vậy, trải nghiệm thân thể là một trong những phương pháp hiệu quả nhất giúp bạn thoát khỏi trạng thái “đóng băng”.

 

Để thực hành, bạn hãy ngồi trên ghế hoặc nằm xuống, nhắm mắt lại, rồi giữ cơ thể thật yên tĩnh. Tôi muốn bạn tập trung toàn bộ sự chú ý vào những gì đang diễn ra trong cơ thể ở mức độ cảm nhận vật lý. Cảm giác đó có thể giống như bạn đang bị đông cứng trong xi măng.

 

Đôi khi, “đóng băng” xảy ra bên ngoài của những cảm xúc cực kỳ mạnh mẽ, ví dụ như khi bị sốc, bên trong cơ thể có thể đầy năng lượng chuyển động, nhưng bên ngoài thì gần như bất động. Dù thế nào đi nữa, bạn vẫn cần đưa ý thức của mình vào trong trạng thái đông cứng đó.

 

Nếu ví năng lượng trong cơ thể như nước, thì nó cũng có nhiều dạng:

 

- Dạng hơi nước (giống không khí) – năng lượng nhẹ, linh động.

- Dạng lỏng – đây là trạng thái khỏe mạnh nhất cho cơ thể con người.

- Và dạng rắn (băng) – chính là khi năng lượng bị “đóng băng”.

 

Khi bạn đang ở trong trạng thái “băng”, bạn cần mang toàn bộ sự chú ý của mình tới đó, với hình dung rằng ý thức của bạn là một tia sáng, và tia sáng đó sẽ từ từ làm tan băng. Nếu bạn từng chiếu ánh sáng lên băng, bạn sẽ thấy quá trình tan chảy diễn ra rất chậm - từng giọt nhỏ tí tách rơi ra. Và đó chính là mức độ kiên nhẫn và hiện diện mà bạn cần có khi đối diện với trạng thái “đóng băng”.

 

Hãy ngồi yên với nó, tiếp tục ở đó, cho đến khi bạn bắt đầu cảm thấy sự cứng đờ ấy tan chảy, trở nên mềm hơn, giống như nước.

 

Đó là điều quan trọng nhất mà tôi muốn nói về chủ đề này.

 

(Blake vừa nhắc tôi thêm một ý nữa...)

 

Được rồi, hãy nói về việc chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhé?

 

---

 

Với những bạn đang thực hành “tư duy sáng tạo thực tại”, điều này sẽ khá khó khăn, vì... hầu hết những người trong giới tâm linh đều khuyên rằng “đừng nuôi dưỡng nỗi sợ”, “đừng nghĩ đến kịch bản tồi tệ”, “hãy tập trung vào điều bạn muốn tạo ra và tin rằng nó sẽ xảy ra”.

 

Nhưng thực tế, kiểu tập trung tuyệt đối đó rất hiếm. Trong đời tôi, có lẽ tôi chỉ từng gặp ba người thật sự có khả năng duy trì sự tập trung tinh khiết như vậy.

 

Với đa số mọi người, ví dụ như khi bạn thắt dây an toàn trong xe, hành động đó giúp bạn giảm bớt lo lắng. Nhờ đó bạn có thể tập trung lái xe và không suốt ngày nghĩ tới chuyện tai nạn. Đó cũng chính là cách “chuẩn bị cho tình huống xấu nhất” nên diễn ra - nó giúp bạn bớt kháng cự, bớt hoảng sợ, để tâm trí được yên ổn hơn.

 

Vì vậy, với nhiều người trong các bạn, một chút chuẩn bị thực tế lại giúp giải tỏa nỗi lo, thay vì khiến bạn hoảng loạn.

 

Tuy nhiên, tôi cũng muốn nhấn mạnh rằng: Việc chuẩn bị cho điều tệ nhất đôi khi khiến con người rơi vào hoảng loạn hoàn toàn và trở nên ích kỷ hơn.

 

Khi tôi đăng video gần đây về COVID-19, tôi đã nói rõ: Không chỉ đại dịch này là một biểu hiện của cách vận hành mang tính ái kỷ trong thế giới, mà chính nỗi sợ hãi khiến chúng ta vội vã chuẩn bị cho tương lai cũng có thể đẩy chúng ta vào những tầng ái kỷ sâu hơn.

 

Nhiều người muốn tôi nói về lòng tham, nhưng thật lòng mà nói, tôi không muốn đi sâu vào chủ đề đó, vì lòng tham chỉ là một dạng ham muốn mãnh liệt xuất phát từ sự tập trung vào cái “tôi”.

 

Tôi ước mình có thể giúp mọi người hiểu điều này: Không có thứ gọi là “vô ngã” tuyệt đối.

 

Điều này nghe có vẻ khó hiểu, nhưng thật ra vấn đề của chúng ta không phải là “có cái tôi”, mà là chúng ta không nhận ra rằng mọi thứ trong vũ trụ đều là một phần của “tôi”.

 

Vì vậy, tôi muốn những ai đang xem và đủ cởi mở hãy bắt đầu sự chuyển đổi nhận thức này: Không phải là “cần trở nên vô ngã”, mà là nhận ra tất cả đều là chính mình.

 

Hãy suy ngẫm điều đó, vì nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cách bạn phản ứng trong giai đoạn này.

 

Ví dụ, việc tích trữ một lượng vừa phải thực phẩm hay tài nguyên lúc này là hợp lý. Nhưng khi làm điều đó, hãy nhớ rằng mọi người xung quanh, đặc biệt là trong khu vực bạn sống, cũng là một phần của bạn.

 

Vì vậy, câu hỏi bạn nên tự hỏi là: “Nếu mọi người đều làm giống tôi bây giờ, chuyện gì sẽ xảy ra?”

 

Đây là câu hỏi rất quan trọng khi bạn thực hiện những hành động được cho là “chuẩn bị khôn ngoan”.

Hãy tự hỏi: “Liệu việc này có đang khiến ai đó bị thiếu đi nhu yếu phẩm cơ bản không?”

Hãy ý thức và có trách nhiệm với hành động của mình.

 

Nếu bạn đang sống trong khu vực phong tỏa, phải chuẩn bị thực phẩm vì không thể ra ngoài, thì hãy làm từng bước nhỏ. Việc này không chỉ giúp giảm tải cho chuỗi cung ứng, mà còn giúp người khác có cơ hội mua đủ dùng.

 

Ví dụ, nếu bạn nghĩ rằng nên chuẩn bị đồ ăn cho hai tuần, một tháng, hay lâu hơn, thì hãy mua dần dần, không cần gom quá nhiều cùng lúc.

 

---

 

Nhiều người đang chuẩn bị vật chất, nhưng lại quên chuẩn bị về tinh thần và cảm xúc. Trong khi đó, những ai xem video của tôi đều biết rằng tâm trí và cảm xúc còn ảnh hưởng đến sức khỏe tổng thể nhiều hơn cả thể chất. Thế nhưng, hiện tại, thế giới chỉ đang nghĩ đến sự sinh tồn, chứ không nghĩ đến sức khỏe tinh thần của con người.

 

Vậy nên, khi tôi nói “chuẩn bị cho điều tệ nhất”, ý tôi là:

- Hãy nghĩ xem trong tình huống tồi tệ nhất, điều tốt nhất cho tinh thần và cảm xúc của bạn là gì.

- Trong tình huống tồi tệ nhất, điều tốt nhất cho thể chất của bạn là gì.

Và hãy lên kế hoạch cho cả hai.

 

Tôi khuyến khích mọi người nên có kế hoạch cho cả trường hợp tốt nhất và tệ nhất. Thật lòng, phải rất cân nhắc tôi mới nói điều này trước công chúng, nhưng tôi tin đây là lúc cần nói ra. Và có lẽ, một số bạn đang bắt đầu cảm nhận được điều tôi đã nói ngay trong câu đầu tiên của bài blog năm 2020: “Đây là năm mà tôi đã sợ phải viết về nó suốt bốn năm qua.”

 

Vì sự thật là chúng ta không thể tránh khỏi một cuộc khủng hoảng kinh tế.

 

Ngay cả những quyết định đã được đưa ra rồi, họ cũng không thể rút lại được nữa. Vậy nên tôi muốn cùng bạn đi theo hướng của một sự thấu hiểu - và đây chính là điều cần hiểu. Con người đã khao khát một sự thay đổi, họ đã vô thức kêu gọi điều đó từ rất lâu. Và bạn – người đã thực hành “shadow work” (làm việc với bóng tối nội tâm) – hiểu rõ sự thay đổi đó có thể đau đớn đến mức nào. Phải có sự rung chuyển, sụp đổ của những cấu trúc cũ để cái mới có thể được thiết lập.

 

Và câu hỏi lớn mà mỗi người chúng ta cần tự trả lời lúc này là: “Điều đó nên là gì? Tôi thật sự muốn thế giới này trông như thế nào?”

 

Vì ngay bây giờ, chúng ta đang làm chính xác điều mà bất kỳ ai cũng làm khi một khuôn mẫu cũ trồi lên để được thay đổi hoàn toàn - chúng ta bắt đầu bám víu vào những gì quen thuộc. Nhưng việc bám víu vào cái cũ sẽ chẳng giúp ích được gì cho chúng ta cả.

 

Vấn đề là: “Được rồi, rất nhiều cấu trúc hiện tại – những thứ đã tồn tại lâu nay – rất có thể sẽ sụp đổ. Vậy tôi muốn thay thế nó bằng điều gì?”

 

Và đó chính là lúc cần bắt đầu hành động hướng tới những điều đó. Đây là phần “xây dựng” trong toàn bộ cuộc thảo luận này mà tôi đã nói với bạn – giống như việc chuẩn bị cho một trận động đất lớn nhất, bạn cần chứng minh được kiểu tòa nhà nào có thể đứng vững.

 

Để trung thực với chính mình, tôi muốn chia sẻ sự thật thẳng thắn nhất. Tất nhiên, khi chuẩn bị cho điều tệ nhất, trong việc giải trí, chúng ta vẫn cần có phần thoải mái cảm xúc và tinh thần - đó là nhu cầu tự nhiên. Nhưng bên cạnh việc tìm kiếm việc giải trí, còn rất nhiều điều khác để làm. Với những ai đang ở đây, đang đi qua giai đoạn này, chúng ta thật sự cần tập trung năng lượng vào việc “muốn tạo ra điều gì”. Tin tôi đi, có rất nhiều điều đáng để tập trung vào.

 

Được rồi, tôi đang cố gắng thừa nhận mọi thứ này - hãy kiên nhẫn với tôi một chút nhé.

 

Ồ, có người hỏi: “Làm sao tôi có thể biết được chuyện gì đang xảy ra trong thế giới của người khác?”

 

Chờ chút, tôi sẽ trả lời câu hỏi đó sau. Xin lỗi, tôi đang bị dồn áp lực rất nhiều.

 

Một số bạn thắc mắc chính xác là tại sao hoặc bằng cách nào chuyện này lại đang xảy ra với loài người, trong cấu trúc phản chiếu của vũ trụ. Tôi sẽ phải nói thật với bạn điều này… Tôi đang rất, rất cẩn trọng khi tìm cách giải thích mà không khiến mọi người cảm thấy tội lỗi hay ghét bỏ chính mình, vì điều tôi mong muốn là nhân loại được hòa nhập, chứ không bị loại bỏ.

 

Hiện nay, loài người trên Trái Đất đang hành xử giống như một ký sinh trùng – hay nói chính xác hơn, giống như một tế bào ung thư. Nó không còn phản ứng theo những tín hiệu tự nhiên giúp nó sống hòa hợp với phần còn lại của hệ thống tài nguyên trên Trái Đất. Bất cứ khi nào điều đó xảy ra trong một hệ thống lớn hơn – và ta phải thừa nhận rằng nhân loại chỉ là một đơn vị trong một hệ thống lớn – ta có thể gọi hệ thống đó là Trái Đất, hay gọi lớn hơn nữa là vũ trụ. Bất cứ khi nào có một tế bào hoặc một sinh thể lệch hướng, không còn mang lại lợi ích cho tổng thể, thì nó sẽ bị nhắm đến để được điều chỉnh.

 

Đây chính là lý do tại sao hiện nay có quá nhiều sự chú ý từ các sinh thể khác trong vũ trụ hướng về Trái Đất. Bởi có một mong muốn to lớn là khiến “tế bào nhân loại” - đang hành xử như ký sinh hoặc tế bào ung thư - quay trở lại trạng thái cân bằng và hòa hợp với hệ sinh thái mà nó là một phần.

 

Công cụ mạnh mẽ nhất mà vũ trụ đang sử dụng để giúp con người tỉnh thức, tự nhận thức, chính là “cấu trúc gương phản chiếu”. Vũ trụ sẽ làm gì với một sinh thể lệch hướng quá xa? Vũ trụ sẽ giam nó trong một “ảnh ba chiều phản chiếu”.

 

Hãy tưởng tượng, nếu bạn bị nhốt trong một bong bóng mà bên trong được bao phủ bởi gương phản chiếu 360 độ - bạn có thể hình dung được sự tăng cường phản chiếu sẽ như thế nào, khi mọi thứ xung quanh bạn đều là chính bạn.

 

Hiện nay, loài người đang cư xử một cách hoàn toàn theo kiểu ái kỷ. Đó là điều tôi đã nói trong bản cập nhật trước về lý do tại sao đại dịch xảy ra ngay từ đầu. Con người không xem lợi ích của người khác như là một phần của chính mình. Bên trong họ bị phân mảnh. Và điều này tạo ra thực tế rằng: họ không coi lợi ích của người khác, hay của các sinh thể khác trong hệ sinh thái này, là lợi ích của mình.

 

Vì vậy, khi vũ trụ giam họ trong “ảnh ba chiều phản chiếu”, thì tất cả những gì họ có thể nhìn thấy chính là chính họ - là sự phản chiếu của những gì họ đang có. Do đó, những gì bạn sẽ chứng kiến trong thế giới này, là kết quả của việc vũ trụ đang đặt nhân loại vào trong “bẫy gương phản chiếu” - không chỉ vì lợi ích của nhân loại, mà còn vì lợi ích của toàn vũ trụ.

 

Và nếu con người đang ở trong trạng thái ái kỷ, vậy điều gì sẽ được phóng đại trong tấm gương phản chiếu đó?

 

Câu trả lời là: con người hành động chỉ vì lợi ích của riêng mình.

 

Và đây chính là nơi quyền năng của bạn xuất hiện. Sức mạnh của bạn nằm ở khả năng thay đổi sự phản chiếu đó. Tôi biết cảm giác bất lực khi người khác không thay đổi, khi bạn nhìn thấy cách họ phản ứng, cảm thấy tức giận vì họ chỉ đáp lại bằng cùng một năng lượng: “Tôi cũng sẽ không quan tâm đến bạn.” Bạn thấy đấy, giờ người ta còn cãi nhau vì giấy vệ sinh và vô số chuyện nhỏ nhặt khác.

 

Nhưng tôi muốn để lại cho bạn điều này: bạn có quyền năng thay đổi sự phản chiếu đó. Hoàn toàn có thể. Và khi bạn thay đổi phản chiếu của mình, bạn sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người trong cuộc sống của bạn.

 

Tôi ước gì tôi có thể cho bạn thấy được hiệu ứng gợn sóng khi bạn thay đổi chỉ một cách hành xử, một suy nghĩ, hay một hành động.

 

Vậy nên, khi biết rằng bạn đang bị “mắc kẹt trong một anh ba chiều phản chiếu”, câu hỏi quan trọng nhất mà bạn có thể tự hỏi mình trong năm nay là: “Tôi muốn tấm gương này phản chiếu điều gì?”

 

Tôi có muốn cái anh ba chiều phản chiếu quanh mình phản chiếu lại sự tích trữ ích kỷ không? Hay tôi muốn nó phản chiếu lại lòng tốt? Tôi có muốn nó phản chiếu lại chủ nghĩa ái kỷ không? Hay tôi muốn nó phản chiếu lại sự kết nối? - Đó chính là câu hỏi.

 

Và nếu bạn muốn nó phản chiếu điều gì, thì bạn phải trở thành điều đó. Nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng thật ra đây là một trong những chân lý mạnh mẽ nhất từng được nói ra trong lịch sử loài người: “Bạn trở thành điều bạn muốn thấy trong thế giới này.”

 

Và điều đó đặc biệt khó khăn khi vũ trụ đang đặt bạn dưới áp lực khổng lồ như hiện nay. Tôi thật sự rất tôn trọng điều đó.

 

 

 

 

--------------------------

 

 

 

 

Chúng ta có thêm vài câu hỏi về hối tiếc.

 

Hối tiếc thực ra xuất phát từ việc không biết liệu quyết định mình đưa ra có đúng hay không.

 

Như tôi đã nói, lượng thông tin đang thay đổi cực kỳ nhanh, nên tính linh hoạt là yếu tố then chốt – thật sự là chìa khóa sống còn.

 

Và tôi cần bạn hiểu điều này: với những ai đang hoảng loạn nghĩ rằng “Ôi, tôi là người không thể đưa ra quyết định đúng” - thì không, hiện giờ chẳng ai có thể cả. Không ai có thể đưa ra quyết định hoàn hảo trong một đại dương đầy biến động và thông tin đổi thay liên tục. Chúng ta tất cả đều đang ở trong cùng một đại dương của sự bất định. Và trong đại dương bất định đó, sự linh hoạt chính là tất cả.

 

Vì vậy, tôi muốn bạn ghi nhớ rằng: Người có thể xoay chuyển hướng đi chỉ trong nửa giây - nhưng làm điều đó từ một không gian có chủ ý, chứ không phải phản ứng bốc đồng - chính là người sẽ vượt qua giai đoạn này tốt nhất.

 

----------

Giờ, đây là một câu hỏi thú vị - và tôi nghĩ nhiều người trong chúng ta đang thấy mình trong hoàn cảnh này: “Bạn có gợi ý gì về việc phải làm khi luôn cảm thấy bị kẹt trong những tình huống thua–thua, hay phải thỏa hiệp không?”


Phần lớn chúng ta đang hoặc sẽ rơi vào những tình huống thua–thua, ví dụ như rất nhiều người trên thế giới hiện nay đang mất việc.

 

Vậy nên, hãy nói một chút về điều này. Một tình huống thua–thua là một thiết kế để thúc đẩy tự nhận thức.

 

Tự nhận thức, trong vũ trụ này, đã từng – và vẫn đang – là ưu tiên tối cao.

 

Ý tôi là: khi bạn biết điều gì không mong muốn, thì bạn cũng biết điều gì là mong muốn. Vũ trụ đang tìm cách hiểu chính nó thông qua việc các sinh thể - không chỉ con người, mà mọi loài - đi qua sự tương phản của tồn tại, để nhận ra điều gì mình thật sự muốn, rồi hướng đến và tạo ra điều đó. Sự sáng tạo đó lại sinh ra những khao khát mới, rồi chúng ta lại đi theo hướng đó - xa rời điều không mong muốn - và tiếp tục tạo ra cái mới. Đó chính là cái mà ta gọi là sự mở rộng - diễn ra cả ở cấp độ cá nhân lẫn cấp độ vũ trụ.

 

Vậy nên, bạn có thể hiểu rằng: cái mong muốn và không mong muốn đều là thiết kế cho sự tự nhận thức.

Khi ta biết mình muốn gì, ta biết mình là ai.

 

Nhưng còn một thiết kế sâu sắc hơn nữa để phát triển sự tự nhận thức - đó là tình huống thua–thua. Tình huống này buộc bạn phải lựa chọn giữa hai hệ quả đều không mong muốn. Và nếu bạn từng ở trong tình huống đó - tôi tin là ai trong chúng ta cũng từng - bạn sẽ hiểu rằng: Không có gì cho bạn thấy rõ bản thân mình hơn là khi bạn buộc phải chọn giữa hai điều tồi tệ và phải nhìn thấy ưu tiên thật sự của chính mình.

 

Nghe có vẻ tệ, nhưng điều đó cũng được thiết kế để dạy bạn về tự do.

 

Tự do là một trong những khái niệm trọng yếu nhất trong vũ trụ rộng lớn này. Nó không chỉ là thứ mà vũ trụ đang cố dạy bạn - nó là một nguyên tắc nền tảng, giống như tình yêu vậy. Chúng ta biết rằng ý thức Nguồn chính là tình yêu, và cũng là sự lựa chọn - chính là “ý chí tự do” mà ta nói đến.

 

Một tình huống thua–thua được tạo ra để dạy bạn về tự do, bằng cách đặt bạn dưới áp lực cực lớn. Nhiều người trong các bạn sẽ gặp khó khăn với những tình huống thua–thua nếu bạn không nhận ra lựa chọn thứ ba. Tôi sẽ nói về điều này nhiều trong suốt phần còn lại của năm - bởi phần lớn những gì chúng ta đang trải qua có liên quan đến trạng thái tâm lý ái kỷ, tức là thiếu khả năng xem “người khác” như một phần của “chính mình.”

 

Nếu trong cuộc đời bạn, không ai từng cố tìm ra lựa chọn thứ ba - tôi không nói đến “thỏa hiệp”, mà là một phương án mà cả bạn và người kia đều cảm thấy đúng - thì bạn đang mắc phải “sự thất bại trong việc nhận ra lựa chọn thứ ba.” Bạn sẽ trở thành kiểu người nhìn thấy lợi ích của mình và lợi ích của người khác như hai thực thể đối lập mà bạn không thể thay đổi được. Và điều đó sẽ tiếp tục đưa bạn đến những tình huống “thua–thua” lặp đi lặp lại.

 

Rất nhiều vấn đề trong số này bắt nguồn từ những trải nghiệm đầu đời, nơi không ai từng xem lợi ích của bạn là một phần của họ, hay ngược lại. Và với những ai chưa biết - tôi đã tạo ra một quy trình đặc biệt để vượt qua dạng tổn thương này, gọi là “Quy trình Hoàn Thiện” (The Completion Process). Tôi đã viết hẳn một cuốn sách cùng tên, và bạn cũng có thể tìm thấy thông tin cũng như những người hướng dẫn quy trình này tại trang completionprocess.com.

 

Một điều tôi phải nói thêm: Khi bạn bị kẹt trong các tình huống “thua–thua”, thường là vì vũ trụ đang dẫn bạn đến gần hơn với “gót chân Achilles” của mình, để bạn có thể nhận ra và tích hợp phần yếu điểm sâu nhất bên trong mình.

 

Giờ thì, tôi nói “gót chân Achilles” là gì?

 

Về cơ bản, đó là bất cứ điều gì trong cuộc đời bạn tạo ra quá nhiều áp lực khiến bạn gục ngã, và vì thế người khác luôn đạt được điều họ muốn. Nên tôi nghĩ rằng nếu bạn thấy mình đang ở trong một tình huống “thua-thua”, thì bạn nên tìm ra đâu là “gót chân Achilles” của mình - và khi đã có thời gian rảnh, hãy tập trung thực sự vào việc hợp nhất phần đó. Bởi vì khi bạn không còn “gót chân Achilles” nữa, vũ trụ - và cả những người trong đó - sẽ khó mà đẩy bạn vào tình huống “thua-thua” như trước.

 

--------

 

Giờ đến một câu hỏi: “Tôi thường thấy cộng đồng tâm linh dường như né tránh cái ác và sự tha hóa trong thế giới này, nhưng nếu tập trung vào nó thì tôi lại cảm thấy bi quan. Làm sao để tìm được sự cân bằng lành mạnh giữa việc nhận thức và chuẩn bị cho điều tệ nhất mà không thực sự khiến nó trở thành hiện thực?”

 

Được rồi, câu trả lời của tôi liên quan đến điều đó - đến việc ở trong “năng lượng” của việc xây dựng. Nhớ tôi có nói về việc xây một tòa nhà chứ? Bạn sẽ xây tòa nhà như thể một trận động đất có thể xảy ra và khiến nó sụp đổ, đồng thời vẫn xây dựng điều mà bạn thật sự mong muốn.

 

Lĩnh vực tâm linh là một cơ chế đối phó. Đa số người chỉ dùng nó để trốn tránh. Tôi sẽ nói sâu hơn về điều này chút nữa. Rõ ràng là rất quan trọng để có sự nhận thức về những gì đang diễn ra. Nhưng khi bạn bắt đầu trở nên bi quan, kiểu như “Tôi không biết phải làm gì với thế giới này vì tôi ghét nó quá”, thì điều quan trọng là phải có lòng trắc ẩn đối với bản ngã con người.

 

Nếu bạn hiểu được bản ngã của chính mình, thì bạn sẽ dễ cảm thông hơn với bản ngã của người khác. Cái mà ta gọi là “cái ác” hay “sự tha hóa” thật ra chỉ là nỗ lực tuyệt vọng để tự bảo vệ. Nói cách khác, chính sự cố gắng giữ an toàn cho bản thân là thứ khiến con người trở nên “xấu xa”. Thực ra, trong thế giới này không có cái gọi là “ác” thật sự. Mỗi khi bạn nhìn từ góc độ của cái mà ta cho là “ác”, bạn sẽ thấy một mức độ tổn thương sâu sắc - và là những cách không mấy tích cực để bảo vệ sự tổn thương đó.

 

--------

 

Giờ đến một câu hỏi thú vị khác: “Có đúng là khả năng yêu bản thân có thể dễ dàng bị mất đi từ thời thơ ấu không? Vì lúc đó ta còn quá nhỏ để nhận ra.”

 

Tôi sẽ nói thẳng luôn: Đúng vậy. Nếu bạn không yêu bản thân, thì bạn đã đánh mất khả năng đó từ thời thơ ấu rồi - không bao giờ sai cả. Tôi không biết bạn có muốn tôi giải thích thêm không, vì câu hỏi vốn là: “Có đúng là khả năng yêu bản thân có thể dễ dàng bị mất trong thời thơ ấu không?” - Câu trả lời là: Luôn luôn. Nó bị đánh mất trong quá trình xã hội hóa diễn ra trong gia đình.

 

Những câu hỏi này hay đấy, tôi thích kiểu vậy.

 

----------

 

Câu hỏi tiếp theo: “Những người không thể hiện cảm xúc và sống kiểu che đậy mọi thứ dưới một tấm chăn hạnh phúc khiến tôi cực kỳ khó chịu. Tôi cảm giác như bị ngộp thở khi ở gần họ. Tôi muốn tìm sự thấu hiểu và cảm thông, nhưng tôi không thể. Làm sao tôi có thể đối diện điều này mà không bị ảnh hưởng cá nhân?”

 

Tôi sẽ trả lời ngắn gọn, giống như cách những bậc thầy tâm linh xưa thường cho bạn một “câu thiền” để bạn tự nghiền ngẫm. Tôi sẽ cho bạn một câu trả lời ngắn gọn nhé - sẵn sàng chưa? À, và bạn không cô đơn đâu. Hầu hết những người đang theo dõi buổi nói chuyện này, hay những ai đồng cảm với nội dung của tôi, đều có cảm giác giống bạn về những người thích “giấu mọi thứ dưới tấm chăn hạnh phúc”.

 

Câu trả lời của tôi là thế này: Nếu bạn muốn thật sự hiểu và cảm thông cho họ, điều đầu tiên bạn phải nhận ra là - rõ ràng, điều đó đã từng khiến bạn tổn thương. Có lẽ bạn đã ở trong một hoàn cảnh vô cùng đau khổ, và những người xung quanh lại tô vẽ lên nó, khiến bạn không nhận được sự cứu giúp nào. Nhưng điều bạn cần thấy là: khát khao sự thật của bạn đến từ cùng một nơi - và cùng một lý do - với khát khao phủ nhận của họ.

 

------------

 

Giờ đến câu hỏi tiếp theo, rất hay: “Liệu việc nhận dạng có chọn lọc có thể phục vụ cho quá trình hợp nhất không? Nếu ai đó chọn đồng nhất với một phần mạnh mẽ trong bản thân, giúp họ thoát khỏi phần nạn nhân và nâng cao tần số, rồi từ đó họ ở vị trí tốt hơn để hợp nhất. Vậy việc nhận dạng có chọn lọc tạm thời có thể giúp ích cho quá trình hợp nhất dài hạn không?

 

Không. Hoàn toàn không!

 

Đó là việc cố ý chọn tách rời, nghĩ rằng tách khỏi một phần nào đó của bản thân sẽ giúp mình tiến bộ. Không hề. Hoàn toàn không.

 

Tuy nhiên, có sự khác biệt lớn giữa “nhấn mạnh” hoặc “cân bằng” một số khía cạnh của bản thân - và “chối bỏ” một phần của mình.

 

Tôi ví dụ nhé: Khi bạn đã bắt đầu hợp nhất các phần bên trong mình, bạn có thể sử dụng rất nhiều nguồn lực nội tại. Giả sử bạn có một phần cực kỳ lý trí - bạn có thể chọn “đưa phần đó ra trước” trong tình huống cần thiết, để dùng nguồn lực đó đối diện thế giới. Nhưng điều quan trọng là: bạn không làm vậy để tránh né phần khác của mình, hay để đạt được một nơi mà bạn mới có thể hợp nhất. Nếu làm vậy, đó vẫn là bỏ rơi bản thân.

 

Điều tôi muốn mọi người dừng lại là: đừng bỏ rơi chính mình nữa.

Nếu bạn muốn sử dụng một phần nội tại để hỗ trợ trong tình huống nào đó, điều đầu tiên bạn phải làm là nói chuyện với phần đối lập - phần mà bạn đang muốn tránh, thường là “phần nạn nhân”. Bạn phải nói chuyện với phần đó, khiến nó đồng ý cho phần kia được phép “tiếp quản”. Như vậy, nó cũng đang chủ động lựa chọn - chứ không phải bị bạn ép buộc.

 

Thường thì những phần “nạn nhân” này, khi hiểu rằng điều đó có lợi cho mình, chúng sẽ hợp tác.

 

---------

 

Giờ thì đến phần thú vị về tình yêu bản thân và cô đơn.

 

Câu hỏi là: “Tình yêu bản thân và cô đơn có liên quan thế nào?”

 

Giả sử tôi có một tấm kính - nó tượng trưng cho toàn thể vũ trụ, nghĩa là không có gì nằm ngoài nó. Giờ tôi làm vỡ nó ra. Bây giờ tôi không còn một khối thống nhất nữa, mà là nhiều mảnh vụn. Mỗi mảnh nhỏ này vẫn giữ bản chất của tấm kính ban đầu. Tự do ý chí là một trong những đặc tính đó.

 

Điều này có nghĩa là: nếu tự do ý chí là đặc tính của tấm kính, thì khi nó vỡ ra, mỗi mảnh nhỏ đều có tự do ý chí riêng. Và chính điều đó tạo ra sự đối lập.

 

Giờ hãy nhìn vào “cô đơn”. Cái tôi vừa mô tả - sự vỡ vụn đó - chính là sự chia tách. Và đó chính là cô đơn.

 

Còn tình yêu là điều ngược lại.

 

Yêu là khi bạn đưa một phần nào đó trở lại với bản thân, là quá trình mà các mảnh vỡ trở về hợp nhất với tấm kính lớn - nhưng bằng tự do ý chí của chúng.

 

Nói cách khác, khi bạn hiểu rằng bạn là một mảnh nhỏ của Nguồn, và trong bạn lại có những phần nhỏ hơn bị tách rời, thì yêu bản thân chính là quá trình ngược lại của sự phân mảnh nội tâm - và chính sự phân mảnh đó là nguyên nhân thật sự của cảm giác cô đơn.

 

Được rồi, bạn cảm thấy cô đơn vì cùng một lý do mà Nguồn từng cảm thấy cô đơn. Khi Nguồn “tách ra”, nó bắt đầu có khả năng nhận thức một thứ gì đó khác với chính nó, nhưng lại chẳng có gì ở đó cả, đúng không? Vậy điều gì đã tạo ra cảm giác cô đơn bên trong ý thức của Nguồn? Nếu Nguồn là toàn bộ năng lượng đã, đang và sẽ tồn tại, là vô hạn, thì nghĩa là không có gì ở bên ngoài để nó “liên hệ” cùng. Do đó, điều tạo nên cảm giác cô đơn không phải vì thật sự có cái gì khác, mà là nhận thức rằng “có thể có cái khác”, và nhận thức đó chỉ xuất hiện ngay khoảnh khắc sự phân mảnh xảy ra trong chính nó.

 

Điều này có nghĩa là cảm giác cô đơn thật sự chỉ xuất hiện khi sự phân mảnh nội tâm xảy ra. Và vì tình yêu bản thân là điều ngược lại với sự phân mảnh nội tâm, nên tình yêu bản thân chính là phương thuốc chữa lành cô đơn.

 

Và tất nhiên, khi bạn bắt đầu hợp nhất những mảnh vỡ bên trong mình - nhớ rằng bạn là một mảnh của vũ trụ lớn - thì vũ trụ bên ngoài sẽ phản chiếu điều đó. Đó là lý do vì sao khi bạn bắt đầu hàn gắn bên trong, bạn sẽ thấy xuất hiện bạn bè, người yêu, và sự hòa hợp trong đời sống. Tôi đã giải thích sâu hơn về điều này trong quyển “Giải mã nỗi cô đơn”. Và vâng, các bạn đoán đúng - tôi viết quyển sách đó chính là dành cho năm nay. Nếu bạn quan tâm đến những khái niệm đó, tôi thật sự khuyên bạn nên đọc. Như tôi đã nói, năm nay nhiều người sẽ có rất nhiều thời gian rảnh hơn trước đây.

 

--------

 

Tiếp theo, một người hỏi: “Phản ứng đầu tiên của tôi là chống lại mọi thứ đang xảy ra trên thế giới. Tôi muốn tấn công bất kỳ ai đang gieo rắc nỗi sợ hãi và hoảng loạn tập thể. Liệu có cách nào để trở nên mềm mỏng hơn trong tình huống này không? Làm việc với sự phản kháng có giúp ích gì cho tôi lúc này không?”

 

Công cụ tốt nhất - và tôi nói thật, việc xử lý sự phản kháng của chính bạn luôn luôn hiệu quả - nhưng công cụ mạnh nhất bạn có thể dùng trong hoàn cảnh này là: “Tôi đối diện với nỗi sợ của người khác như thế nào?”

 

Hãy nói về việc bước ra khỏi cái “bong bóng ái kỷ” của mình - điều này cực kỳ quan trọng. Hãy chuyển sang trạng thái tư duy như thế này: “Mọi người đang hành xử không an toàn vì họ cảm thấy không an toàn.”

 

Bạn hiểu chứ?

 

Người ta đi cướp bóc vì họ cảm thấy thiếu thốn nguồn lực. Người ta dự trữ lương thực một cách hoảng loạn, gần như ám ảnh, vì họ quá sợ hãi.

 

Vậy nếu gốc rễ của những hành vi khủng khiếp bạn đang thấy ngoài kia là nỗi sợ, thì sức mạnh thật sự của bạn nằm ở chỗ: “Làm sao tôi có thể giúp xoa dịu nỗi sợ đó?” “Làm sao tôi giúp họ giải tỏa sự kháng cự?”

 

Tôi rất thích câu này. Và đây là một câu hỏi khác, khá hay: “Tôi thường lo âu hơn vào những ngày bình thường so với khi thế giới có đại dịch. Sao lại như vậy chứ?”

 

Tôi cười vì điều này thật thú vị.

 

Lý do là: bạn có thể coi những người hay lo âu hoặc dễ hoảng loạn là như những vận động viên luyện tập trước cho khủng hoảng. Những người thường xuyên sống trong trạng thái lo âu đã có quá nhiều kinh nghiệm đối mặt với hoảng loạn, nên khi sự kiện thật sự xảy ra, họ đã sẵn sàng.

 

Điều thứ hai: người hay lo âu thường tự tạo ra “vòng xoáy” khiến cơn hoảng loạn tệ hơn - họ kể cho mình những câu chuyện khiến cảm xúc tăng lên. Ví dụ: nếu bạn bị tai nạn xe nghiêm trọng và lên cơn hoảng loạn, bạn sẽ nghĩ: “Điều này hợp lý thôi.” Mọi phản ứng cơ thể đều có ngữ cảnh nên bạn không thấy “có gì sai”.

 

Nhưng nhiều người vốn đã cảm nhận được nỗi bất an của tập thể, nên dù chưa có chuyện gì cụ thể xảy ra, họ vẫn đã “đón sóng” của điều đó suốt 1, 2, thậm chí 4 năm qua. Vì vậy khi thế giới thật sự rơi vào khủng hoảng, họ đột nhiên thấy nhẹ nhõm: “À, hóa ra không phải mình bị điên khi lo lắng! Giờ mọi thứ có bối cảnh rồi.”

 

Đó là lý do - thậm chí là lý do chính - khiến những người vốn hay lo âu lại thấy bớt lo âu hơn trong đại dịch. Vì giờ họ không còn nghĩ: “Có gì đó sai với tôi” nữa.

 

--------

 

Tiếp theo, câu hỏi khác: “Làm sao chúng ta có thể duy trì sự hòa hợp trong những giai đoạn cách ly, đặc biệt khi bị buộc phải ở nhà?

 

Câu trả lời là: bạn phải hiểu rõ nhu cầu của mình, và tìm cách đáp ứng chúng bằng những phương pháp sáng tạo nhất có thể. Tôi đã nói khá nhiều về công nghệ - dù hình thức kết nối qua mạng có nhiều mặt tiêu cực, nhưng nó cũng có mặt tích cực thật sự. Nếu chính phủ buộc bạn phải “giãn cách xã hội”, thì đây chính là cách để kết nối. Nếu nhu cầu của bạn là sự gắn kết, hãy tận dụng công nghệ này tối đa luôn.

 

Đó chỉ là một ví dụ. Ngoài ra, bạn còn có nhu cầu thể chất: hãy đảm bảo bạn vẫn vận động, đừng chỉ ăn đồ khô hay đóng hộp. Tôi biết nhiều người đang tích trữ thực phẩm như đậu phộng, mì gói, nhưng đừng quên cơ thể vẫn cần thức ăn tươi sống để khỏe mạnh.

 

Nếu tôi là bạn, trong thời gian bị cách ly, tôi sẽ ngồi xuống lập danh sách các nhu cầu của mình, rồi động não (có thể rủ người khác cùng) để tìm cách đáp ứng chúng trong khuôn khổ luật pháp hiện tại.

 

 

 

 

 

--------------------

 

 

 

 

 

 

Một người khác hỏi:Với tôi, cảm giác như sau cuộc khủng hoảng này, chúng ta sẽ bước sang một giai đoạn tốt đẹp hơn. Liệu tôi có đang ảo tưởng không? Điều đó sẽ xảy ra sớm hay còn rất lâu nữa?”

 

Câu hỏi này hơi khó, vì thật ra, bạn đang không hoàn toàn ở trong thực tế. Chúng ta có thể đạt đến một nơi tốt đẹp hơn, nhưng câu hỏi là: ngắn hạn hay dài hạn?

 

Tôi tin rằng chúng ta không đi qua những chuyện như thế này chỉ để rồi “rơi vào hố sâu”. Không hề. Mục đích của vũ trụ không phải để hủy diệt nhân loại, mà là để đẩy đến một điểm sôi, nơi con người buộc phải chọn sống đúng với giá trị thật của mình.

 

Và từ những trải nghiệm như vậy, nhân loại thực sự tiến hóa. Nhưng trong ngắn hạn, mọi thứ sẽ ngược lại: đó là giai đoạn “nồi áp suất” - nơi con người bị ép đến mức phải quyết định điều gì thật sự quan trọng. Khi con người bị dồn vào bước đường đó, nhân loại sẽ phân cực. Như tôi đã nói trong bài blog năm 2020: năm nay là năm của xung đột và phân cực. Khi áp lực tăng cao, con người có thể bộc lộ cả phần tốt nhất lẫn tệ nhất của mình - và bạn sẽ chứng kiến cả hai.

 

Sẽ rất đau đớn khi thấy một số điều xảy ra. Nhưng cũng sẽ rất đẹp khi thấy những điều khác trỗi dậy.

 

Và câu hỏi bạn cần tự hỏi là:  “Tôi muốn đứng về phía nào trong đó?”

 

Và khi tôi nói “phía nào”, tôi không có ý nói theo kiểu “Lightworkers Unite – những người mang ánh sáng hãy đoàn kết lại”. Tôi ghét kiểu đó, vì nó vẫn là sự phân mảnh.

 

Khi tôi nói “đứng vững về phía điều bạn muốn tạo ra”, tôi có ý rằng bạn phải hợp nhất tất cả các phần của mình, kể cả phần muốn cướp bóc, phần đang sợ hãi đến mức muốn mua súng. Tất cả những phần đó đều thuộc về bạn. Và khi bạn thật sự chấp nhận và làm chủ chúng, bạn sẽ có quyền lựa chọn thật sự:

 

– Làm sao chăm sóc phần dễ tổn thương đó của mình?

– Làm sao đưa ra quyết định đúng đắn để giữ sự hòa hợp, an toàn, và vẫn tạo ra điều mình mong muốn mà không đẩy người khác ra xa?

 

Trước khi tiếp tục, tôi muốn nói thêm: một số câu hỏi các bạn gửi thật sự rất tuyệt vời, nhưng không thể trả lời ngắn gọn trong khuôn khổ buổi hội thảo này. Vì vậy tôi đã quyết định sẽ làm thêm một vài tập video riêng để đào sâu hơn về những chủ đề đó.

 

Nhưng tôi đã quyết định rằng, chừng nào cuộc xung đột này vẫn còn diễn ra, tôi sẽ tiếp tục dạy về những điều có liên quan trực tiếp đến những gì đang xảy ra trên thế giới. Thật sự, đó là điều tôi đang tập trung vào lúc này. Nhiều câu hỏi mà các bạn gửi đến, tôi sẽ làm thành những tập riêng biệt. Những chủ đề như “làm sao để không ghét nhân loại”, “làm sao đối diện cảm giác họ đang phá hủy mọi thứ mà mình không thể kiểm soát được”, v.v... Đây là những câu hỏi tuyệt vời, thật sự rất đáng để bàn sâu hơn.

 

---------

 

Một người hỏi: “Dịch bệnh khiến tôi bị kẹt trong nhà với gia đình đầy rối loạn. Làm sao tôi có thể vượt qua và tìm thấy bình an trong khi bị buộc phải ở đây?”

 

Tình huống của bạn cũng chính là điều mà rất nhiều người khác sẽ gặp phải. Giữa bạn và tôi, một trong những suy nghĩ đầu tiên của tôi khi nghe tin phong tỏa là: “Chuyện gì sẽ xảy ra trong những ngôi nhà có vấn đề?” Nghĩ đến những đứa trẻ bị kẹt với cha mẹ nghiện rượu, hay những người nóng giận, căng thẳng đến mức họ sẽ chìm sâu hơn vào hành vi gây nghiện và trút mọi thứ lên người khác.

 

Câu trả lời là: đây chính là thời điểm để bạn học cách làm chủ các mối quan hệ.

 

À đúng rồi - đây là lý do mà tôi đã nói về chủ đề này suốt những năm qua. Tin tốt là tôi có rất nhiều video hướng dẫn cách làm chủ mối quan hệ, thật sự nhiều đến mức buồn cười. Nếu bạn bắt đầu thực hành điều đó ngay trong chính ngôi nhà của mình, thì đó là chìa khóa. Nhưng riêng với bạn, lý do mà bạn bị “mắc kẹt” ở đó với gia đình trong hoàn cảnh này, là để bạn buộc phải học cách làm chủ các mối quan hệ - và quan trọng hơn, là học cách chấp nhận và hòa nhập những phần trong chính mình mà bạn ghét, được phản chiếu qua các thành viên trong gia đình.

 

Ví dụ, nếu bạn có một người cha hay mẹ luôn đổ lỗi cho người khác, điều này khiến bạn tổn thương, thì đây là lúc để bạn hòa nhập phần bên trong mình cũng có xu hướng đổ lỗi đó. Khi bạn có thể ôm trọn và hiểu phần đó trong chính mình, bạn sẽ biết cách đối diện và ứng xử với người ngoài mang tính cách tương tự.

 

----------

 

Giờ sang câu hỏi tiếp theo: “Làm sao tôi có thể truyền cảm hứng cho con gái 21 tuổi tìm kiếm sự thật và sự hướng dẫn bên trong mình, thay vì tìm ra bên ngoài - ví dụ như mạng xã hội, sự so sánh, vật chất, hay chọn nghề chỉ vì mức lương cao?

 

Câu trả lời rất đơn giản: hãy giúp con cảm thấy được yêu thương và được đón nhận, đặc biệt là những phần của con mà bạn thấy con không yêu thương chính mình. Đừng giảng đạo, đừng thuyết phục hay chỉ trích, vì điều đó chỉ làm giảm lòng tự tin của con.

 

Nếu tôi gặp một cô gái tìm kiếm sự công nhận trên mạng xã hội, thì tôi hiểu rằng tất cả những gì cô ấy đang làm là tìm cách để cảm thấy được yêu thương và được chấp nhận. Và điều cô ấy cần là được cảm nhận điều đó trong chính cơ thể mình. Nếu là một người mẹ, tôi sẽ dành thời gian nói với con những điều tích cực về cơ thể, về vẻ đẹp của con, và cũng thành thật thừa nhận những chỗ mà tôi đã từng làm sai.

 

Thật khó cho cha mẹ để nhìn nhận rằng chính mình đã góp phần tạo ra những mô thức khiến con khổ, rồi lại bực bội vì chúng. Ví dụ, có những cha mẹ cố gắng dạy con không được “ích kỷ”, không được “đòi hỏi sự chú ý”, và hậu quả là đứa trẻ lớn lên phải đè nén nhu cầu được nhìn thấy, được công nhận - rồi sau này, nó lại khao khát nổi tiếng để bù vào khoảng trống đó. Và cha mẹ lại xấu hổ, chỉ trích con vì điều đó. Nó trở thành một vòng lặp tự duy trì.

 

Để thoát ra khỏi vòng này, cha mẹ cần thay đổi cách nhìn: thấy rõ điều con đang cố gắng đạt được qua hành vi mà mình không thích, rồi nhìn nhận phần trách nhiệm của mình trong việc tạo ra điều đó, và sau đó thay đổi hành vi.

 

Điều này giúp con “tỉnh ra” về mặt nhận thức. Và bên cạnh đó, hãy liên tục thể hiện tình yêu thương, sự thích thú và trân trọng với những phần trong con mà con đang cố gắng thay đồi thông qua vật chất hay mạng xã hội.

 

--------

 

Giờ tới câu hỏi kế: “Tôi nghĩ mình sống khá chân thật, nhưng lại sợ sự giả tạo ở người khác. Tại sao vậy?”

 

Bạn sợ sự giả tạo vì nó nguy hiểm. Rất dễ hiểu. Khi ai đó không thật, bạn sẽ không biết phải làm gì với thông tin họ cho bạn. Giống như nếu tôi nói rằng tôi yêu màu hồng, nhưng thật ra lại ghét màu hồng, và bạn mua cho tôi một món quà màu hồng, rồi bị tôi từ chối - rõ ràng điều đó khiến bạn tổn thương. Người ta đưa ra quyết định dựa trên sự thật. Khi không có sự thật, chúng ta dễ đưa ra quyết định sai lầm. Đó là lý do vì sao sự giả tạo làm ta cảm thấy bất an.

 

----------

 

Câu kế tiếp: “Tôi đã có những mối quan hệ dài liên tiếp suốt đời, và giờ mới độc thân lần đầu. Tôi thấy không an toàn khi không có bạn đời. Liệu tôi nên học cách cảm thấy an toàn khi độc lập, hay nên đi theo mong muốn - tức là bắt đầu một mối quan hệ mới ngay?”

 

Trong trường hợp của bạn, đừng né tránh mong muốn của mình. Đừng cố giữ khoảng cách để “an toàn hơn”, vì vấn đề không nằm ở việc bạn liên tục có quan hệ hay phụ thuộc vào ai đó. Vấn đề là bạn đang chịu ảnh hưởng của “lớp phủ” - tức là những cơ chế đối phó khiến bạn không nhìn thấy người thật trước mặt mình, nên mối quan hệ nào rồi cũng tan vỡ. Tôi có cả một video nói riêng về chủ đề này. Trong thời gian này, tôi khuyên bạn hãy quan sát cách bạn sử dụng “lớp phủ” để đối phó, phá vỡ nó, thay vì tránh né các mối quan hệ mới.

 

----------

 

Và cuối cùng, có người hỏi: “Có thể nào tạo ra một mối quan hệ hoàn toàn an toàn không? Tôi muốn gần gũi, thân mật, nhưng lại không tìm được ai đủ hiện diện cảm xúc. Tôi tự tách mình khỏi mọi người.”

 

Câu này mang tính triết học hơn. Chúng ta đang ở trong những thân thể tách biệt, và chính sự tách biệt này tạo ra cảm giác “tôi” - nhưng đồng thời cũng khiến ta có ý chí tự do, và do đó, khả năng đối nghịch nhau. Sự tách biệt vốn dĩ đã mang yếu tố “không an toàn” trong nó. Nhưng đó là điều mà chúng ta đã chọn khi đầu thai vào thân thể riêng biệt này.

 

Tuy nhiên, nếu nói đến một mối quan hệ “cảm thấy an toàn”, thì hoàn toàn có thể. Nó phụ thuộc vào việc cả hai người trong mối quan hệ coi người kia như một phần của chính mình. Khi đó, lợi ích của họ chính là lợi ích của bạn. Không ai có thể cảm thấy ổn khi thấy người kia đau khổ. Nó chấm dứt trò chơi “bên thắng bên thua”. Khi hai người thật sự nhìn nhau như một phần của chính mình, không thể có thua-thua, chỉ có cùng thắng.

 

Và đó là điều khiến một mối quan hệ trở nên an toàn thật sự. Nếu điều này không khả thi, tôi đã chẳng dạy các bạn suốt thời gian qua.

 

Vậy nên, câu trả lời là: Hãy học cách làm điều đó với người khác - để chấm dứt trò chơi tách biệt.

 

----------

 

Tôi sắp hết thời gian, nhưng để tôi xem thử có câu hỏi nào thật sự quan trọng cần trả lời ngay không. À, cái này hay nè: “Thực hành tâm linh như thiền, yoga, asana, các bài thở, kundalini... thường mang lại tác dụng rất tốt cho cuộc sống của tôi - cả ngay lúc đó lẫn tích lũy theo thời gian. Tuy nhiên, tôi đang đến giai đoạn cảm thấy bị ‘mắc kẹt’, như thể tôi không thể cảm thấy tốt và cân bằng trừ khi tôi duy trì lịch tập này. Bạn có lời khuyên nào không?”

 

Nếu bạn đang trong tình huống “không thể cảm thấy tốt trừ khi làm A, B, C...”, như bạn nói, thì điều đó nghĩa là bạn đang dùng những việc đó để đối phó.

Vậy, tại sao “đối phó” lại là vấn đề? Tôi sẽ giải thích. Bởi vì “đối phó” - theo định nghĩa - nghĩa là bạn tin rằng mình không thể thay đổi một điều gì đó. Nói cách khác, bạn đang dùng việc đó để che lấp một thực tế nào đó.

 

Ví dụ, hãy tưởng tượng bạn bị nhốt trong tù. Bạn bị kẹt, không thể thoát ra, và bạn sẽ phải làm nhiều thứ để “đối phó” với nỗi đau của hoàn cảnh đó.

 

Tương tự, nếu bạn phải thiền, tập yoga, thở đúng cách... thì mới cảm thấy tốt, điều đó nghĩa là bạn đang dùng chúng để đối phó với một điều gì đó chưa được nhìn nhận.

 

Hầu hết mọi người thường làm vậy khi họ đã đè nén quá sâu nguyên nhân thật sự khiến họ khổ, đến mức chỉ còn cảm nhận phần cảm xúc dư âm nổi lên, rồi họ lại “đè” nó xuống bằng các thực hành tâm linh. Và thật ra, điều này cực kỳ phổ biến - rất nhiều người dùng thực hành tâm linh như một cách trốn tránh cảm xúc.

 

Vì vậy, điều quan trọng là bạn cần đi theo hướng ngược lại. Nếu là tôi trong hoàn cảnh bạn, tôi sẽ hỏi bản thân: “Điều gì ẩn bên dưới tất cả những thực hành này - điều gì trồi lên khi tôi ngừng làm chúng?”

 

Tôi biết, trong tình hình hiện tại của thế giới, điều này nghe có vẻ khó, nhưng nếu là bạn, tôi sẽ ngưng các thực hành đó một, hai, hoặc ba ngày, rồi quan sát điều gì nổi lên. Khi sự khó chịu xuất hiện, tôi sẽ đối diện trực tiếp với nó, ngồi cùng nó, cảm nhận nó, và cố ý nhận thức rõ xem mình đang cố né tránh điều gì.

 

Bởi vì chúng ta chỉ dùng cơ chế “đối phó” khi nghĩ rằng mình bất lực trong một tình huống nào đó - trong khi thật ra, ta không hề bất lực, chỉ là “nghĩ” vậy thôi. Nhưng nếu không dám đi vào và nhìn rõ, ta sẽ không bao giờ thật sự thay đổi được nó.

 

Tôi muốn bạn sống một cuộc đời mà việc thực hành tâm linh là một sự bổ sung làm phong phú cuộc sống, chứ không phải thứ bạn phải làm để tránh nỗi đau.

 

--------

 

Câu hỏi tiếp theo tôi rất thích: “Tôi là một nhà khoa học, nhưng cũng rất quan tâm đến tâm linh. Một phần trong tôi cảm thấy đây là sự mâu thuẫn, và tôi thấy xấu hổ với niềm tin của mình trước đồng nghiệp. Làm sao để tôi có thể hoàn toàn chấp nhận bản thân?”

 

Thật ra, để có thể chấp nhận bản thân trong hoàn cảnh này, bạn cần nhìn thấy “bóng tối” trong khoa học.

Một nhà khoa học thật sự - người xứng đáng được gọi là “nhà khoa học” - là người mở lòng với cái chưa biết, cởi mở với mọi khả năng, kể cả tâm linh, vì họ hiểu rằng vũ trụ vẫn chưa được khám phá hết.

 

Nhiều nhà khoa học hiện nay (tôi không nói tất cả, nhưng nhiều người) lại hành xử như các tín đồ tôn giáo cực đoan - bám chặt vào niềm tin của mình và xem mọi thứ khác là sai.

 

Điều bạn cần hiểu là: Khoa học là một cách nhìn thế giới, một cách quan sát, thí nghiệm, đo lường để hiểu sâu hơn về hiện thực.

Vì thế, khoa học chỉ là một góc nhìn trong nhiều góc nhìn khác - cũng như thực hành tâm linh là một cách khác để nhìn thế giới.

 

Khoa học có thể mang lại góc nhìn ít giới hạn hơn một số cách khác, nhưng nó vẫn là một phần nhỏ trong bức tranh toàn thể. Nhận thức khách quan thật sự còn rộng hơn nhiều. Và nếu một “nhà khoa học” không thể nhận ra điều đó, thì họ chưa phải là nhà khoa học thật sự.

 

Vì vậy, cách bạn có thể chấp nhận bản thân hoàn toàn là nhận ra rằng bạn đang là nhà khoa học đúng nghĩa hơn nhiều người tự nhận là nhà khoa học - bởi vì bạn mở lòng với những cách nhìn khác nhau, chứ không chỉ một hướng duy nhất.

 

-----

 

Cuối cùng, tôi sẽ kết thúc bằng câu hỏi này - tôi rất thích nó: “Bạn nói rằng mục đích của cuộc sống là ‘theo đuổi niềm vui’, nhưng bạn cũng nói ‘hãy tránh xa tôi nếu lý do bạn học tâm linh chỉ để cảm thấy dễ chịu’. Hai điều đó có vẻ trái ngược nhau. Tôi phải hiểu sao đây?

 

Tôi thật sự thích khi các bạn hỏi về những điểm tưởng như mâu thuẫn thay vì vội vàng đưa ra giả định.

 

Câu trả lời của tôi là: “Đối phó khác với sáng tạo.”

 

Được rồi, để tôi giải thích. Một số người hiểu sai khi tôi nói “hãy theo niềm vui của bạn.” Tôi từng dạy rằng hệ thống cảm xúc là một dạng hệ thống dẫn đường, đúng không? Nên khi bạn theo niềm vui của mình, tức là bạn đang theo chiếc la bàn bên trong. Nhưng tôi cũng từng nói với bạn rồi, đúng không? Là nó có một chút nguy hiểm, bởi vì dù ai cũng có một cái la bàn, thì nhiều khi nó đã bị “làm sai lệch”. Nên “phía bắc” của nó không thật sự chỉ đúng hướng bắc, nghĩa là nó không hoàn toàn đáng tin cậy.

 

Nhưng khi tôi nói “theo niềm vui của bạn là mục đích của cuộc sống”, ý tôi muốn nói đến điều lớn hơn nhiều. Giờ thì sẵn sàng mở rộng ra toàn thể vũ trụ nha?

 

Vũ trụ - tổng thể của ý thức Nguồn - đã “chơi đùa” đủ lâu đến mức nó bắt đầu tự hỏi: “Khoan đã, tại sao tôi lại nghĩ ý nghĩ đó? Tôi là gì? Chúng ta đang làm gì vậy?” - Nó bắt đầu tự chất vấn. Vấn đề là, vào thời điểm đó, nó nhận ra rằng chính nó là đấng đang tạo ra mọi thứ mà nó nghĩ tới.

 

Vậy thì còn gì nữa? Nếu tôi - với tư cách là Vũ trụ Vĩ Đại - đang tạo ra mọi thứ ngay khoảnh khắc tôi muốn thấy chúng, thay vì chúng vốn đã tồn tại sẵn, thì điều đó có nghĩa là tất cả những gì tôi có - chính là năng lượng tiềm năng. Và điều đó cũng có nghĩa là chỉ có một lý do duy nhất để sáng tạo: khát vọng.

 

Nói cách khác, ở cấp độ cao nhất của chân lý vũ trụ, điều xảy ra bên trong ý thức Nguồn chính là sự sáng tạo chỉ vì niềm vui khi được sáng tạo. Niềm vui của sự sáng tạo - đó chính là câu trả lời. Nó lớn hơn rất nhiều so với câu “hãy làm điều khiến bạn vui”. Dù trên phương diện thể chất, ta vẫn có thể thực hành điều đó một phần, nhưng ý tôi muốn nói là điều lớn lao hơn rất nhiều. Khi tôi nói “hãy theo niềm vui của bạn”, đó là một khái niệm mang tính phổ quát hơn, có nghĩa là với ý chí tự do, bạn đang thật sự tạo ra mọi thứ. Và lý do duy nhất để làm bất kỳ điều gì là vì điều đó mang lại cảm giác tốt đẹp cho bạn.

 

Từ góc nhìn của Nguồn, “cảm giác” là một khái niệm hơi khó nắm bắt, nhưng tôi hy vọng bạn hiểu ý. Giờ thì hầu hết mọi người trong thế giới tâm linh không phải đang sáng tạo, mà là đang trốn chạy khỏi điều họ không muốn. Hai năng lượng này hoàn toàn khác nhau.

 

Phần lớn mọi người - nếu tôi đứng trên sân khấu trước biển người - đều giống như đang nói thầm: “Hãy nói điều gì đó khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn đi.”

 

Nhưng tại sao tôi phải làm thế? Nếu tôi nói ra điều gì đó khiến họ cảm thấy khá hơn trong khoảnh khắc này, họ sẽ quay về cuộc hôn nhân tệ hại của mình, lại khổ sở, lại đau đớn, rồi lại tìm đến tôi để “uống liều thuốc giảm đau tinh thần” khác, rồi lại trở về cuộc sống cũ, rồi lại quay lại tìm tôi để “chích” thêm liều nữa. Đó là một cách kiếm tiền tuyệt vời - nhưng là một cách vô cùng phi đạo đức để làm nghề này.

 

Vậy nên, điều tôi thật sự muốn là giúp con người tạo ra - không chỉ là “tìm thấy một chiếc la bàn tốt hơn”, nghĩa là nó thật sự chỉ đúng hướng, rồi theo nó để mở rộng. Tôi muốn bạn hiểu rằng, rốt cuộc thì, Vũ trụ - mà bạn là một phần của nó - đã quyết định rằng lý do duy nhất để sáng tạo ra bất kỳ điều gì là vì bạn muốn ở đó, vì điều mà ta có thể gọi là niềm vui.

 

Tôi cũng muốn bạn hiểu rằng, cách duy nhất để làm được điều đó là phải ở trong hiện thực, chứ không phải bay lơ lửng giữa những đám mây. Và khi tôi nói “hiện thực”, nó không có nghĩa giống như cách cha mẹ bạn từng nói “hãy đối diện với thực tế đi” - kiểu “chấp nhận sống trong hoàn cảnh tệ hại mà bạn không thể thay đổi.” Không. Không, không, không! Hiện thực bao gồm cả khả năng sáng tạo. Đó mới là một phần của hiện thực.

 

Tôi cần mọi người ở trong hiện thực, bởi đó là nền tảng duy nhất của sức mạnh cá nhân, và cũng là nền tảng duy nhất cho sự sáng tạo thật sự.

 

Vì vậy, “đối phó” - điều mà hầu hết mọi người muốn tôi giúp họ làm - chính là đối nghịch với “sáng tạo”, điều mà tôi thật sự đang khuyến khích họ làm.

 

Tôi là kiểu người dẫn con người đến với sự thật. Tôi sẽ nói cho bạn biết sự thật, để bạn có thể dùng nó mà tạo ra đúng thứ bạn muốn tạo ra. Điều đó có nghĩa là: nếu bạn không muốn nghe sự thật mà chỉ muốn “cảm thấy dễ chịu”, thì bạn nên tìm một “giáo viên tâm linh” khác - người sẽ chỉ nói những điều dễ nghe, giúp bạn thấy tốt hơn, mà không bao giờ nói thật với bạn. Nói cách khác: hãy chạy xa khỏi tôi.

 

Tôi hy vọng điều đó giúp bạn hiểu rõ hơn.

 

---------

 

Rồi, tôi đã nói hơi quá giờ như thường lệ. Nhưng như tôi đã nói, những ai chưa được trả lời câu hỏi hôm nay - tôi hy vọng rằng những câu hỏi của người khác cũng giúp bạn phần nào. Tôi sẽ dùng những câu hỏi mà các bạn gửi hôm nay để thiết kế các tập sắp tới.

 

Và tôi muốn bạn nhớ điều này, như tôi đã nói từ đầu: Vũ trụ này đang “giam” bạn trong một tấm gương ba chiều phản chiếu chính bạn. Nó đang phản chiếu lại mọi thứ bạn có. Vậy nên, bạn phải chắc chắn rằng bản thân đang “là” đúng điều bạn muốn nhìn thấy phản chiếu lại. Nếu bạn mang tư tưởng đó trong từng hành động, tôi nghĩ đó chính là hình thức an toàn lớn nhất mà bạn có thể tìm được trong thế giới này, ngay vào lúc này.

 

Tôi sẽ tiếp tục đăng các bản cập nhật trên Instagram để bạn có thêm định hướng và cảm giác được hỗ trợ trong thời gian đầy biến động này. Và tôi không muốn bạn quên rằng - dù có vẻ như thế giới đang “chia cắt phần Christ trong mỗi người ra khỏi chúng ta” - tôi vẫn ở đây, được chứ? Tôi ở đây, chúng ta cùng ở trong chuyện này, và bây giờ, tôi nghĩ chúng ta gắn kết hơn bao giờ hết.

 

Tôi không biết một ai thật sự “ở trong hiện thực” mà lại cảm thấy ổn ngay lúc này cả. Nên hiểu điều đó, tôi sẽ sớm liên lạc lại với các bạn khi thời điểm thích hợp - và chắc chắn là ngày mai.

 

Cảm ơn mọi người. Chúng ta sẽ có một buổi trực tiếp khác, thông qua khóa học về tình yêu bản thân vào cuối tháng này. Nếu bạn muốn tham gia, hãy đăng ký nhé. Buổi trực tiếp đó được tổ chức riêng cho những người tham gia khóa học, để tôi có thể giúp họ giải quyết những gì sắp hiện lên trong quá trình học.

 

Blake: Đúng rồi, buổi livestream đó sẽ tập trung vào những khối cản trở xuất hiện trong tiến trình tự yêu bản thân. Dĩ nhiên, Teal vẫn sẽ cập nhật mỗi ngày trên Instagram, và sâu hơn nữa trong phần Premium, để mọi người nắm bắt được những gì đang diễn ra trong vũ trụ.

 

Teal: Phải, các bạn vẫn ở đây, tôi vẫn ở đây. Chúng ta đang cùng nghe, cùng trải qua, và đó chính là điều chúng ta cần làm.

 

Blake: Ngoài ra, tôi muốn nhắc là tuần này sẽ có thêm nhiều người phải cách ly hơn, nên hãy nhớ rằng Teal từng viết cuốn sách về nỗi cô đơn, và thật sự - nó dành cho thời điểm này. Hãy trò chuyện với nhau, kết nối với nhau. Thật may vì chúng ta có Internet và những công cụ như thế này. Đây thật ra là cơ hội tuyệt vời để nhìn lại bản thân và bước sâu vào hành trình này.

 

Rất vui được gặp các bạn trong buổi trực tiếp hôm nay. Gửi tình yêu đến tất cả mọi người.

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=MDEZhLugqe8

 

https://tealswan.com/

 

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html

 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.