Teal Swan Transcripts 097 - Ranh giới cá nhân và Sự thống nhất (Cách phát triển ranh giới lành mạnh)

 

Teal Swan Transcripts 097


Ranh giới cá nhân và Sự thống nhất (Cách phát triển ranh giới lành mạnh)

 

14-12-2013




Hôm nay, tôi quyết định trả lời một câu hỏi mà tôi đã nhận được lặp đi lặp lại trong suốt hai năm qua. Đó là câu hỏi về ranh giới. Ranh giới là gì? Làm sao để thiết lập những ranh giới lành mạnh? Và đặc biệt là, làm thế nào để dung hòa khái niệm ranh giới với ý tưởng rằng chúng ta đang sống trong một Vũ trụ nơi mọi thứ là Một?

 

Chúng ta đang tồn tại trong một thực tại vật lý ba chiều, và vì thế, chúng ta nhận thức được bản thân. Điều này tạo ra cảm nhận về một ranh giới, tức là một sự phân cách giữa chính mình và những gì ta xem là “người khác”.

 

Ranh giới là gì? 

 

Ranh giới là những nguyên tắc hướng dẫn cách một người liên hệ giữa bản thân với thế giới xung quanh. Chúng là những quy tắc ứng xử được hình thành từ sự pha trộn giữa niềm tin, quan điểm, thái độ, trải nghiệm trong quá khứ và sự học hỏi từ xã hội. Ranh giới cá nhân vận hành theo hai chiều, ảnh hưởng đến cả những tương tác đi vào và đi ra giữa con người với nhau. Ranh giới giúp định hình cá tính một người bằng cách làm rõ điều mình thích hay không thích, điều gì đúng hay sai với bản thân.

 

Việc định nghĩa rõ những điều này giúp chúng ta biết cách mình muốn và không muốn người khác đối xử với mình. Dưới đây là một số dấu hiệu cho thấy bạn có thể đang có những ranh giới không lành mạnh:

 

- Nói “không” trong khi thật sự bạn muốn nói “có”. Hoặc nói “có” khi bạn thật ra muốn nói “không”.

- Cảm thấy tội lỗi khi phải từ chối.

- Hành động ngược lại với giá trị hay sự chính trực của bản thân để làm vừa lòng người khác.

- Không lên tiếng khi bạn có điều cần nói.

- Chấp nhận quan điểm hay niềm tin của người khác chỉ để được chấp nhận.

- Không phản ứng khi ai đó đối xử tệ với bạn.

- Chấp nhận đụng chạm thể xác hay quan hệ tình dục khi bạn không muốn.

- Để bản thân bị làm phiền hoặc bị gián đoạn để chiều theo mong muốn, nhu cầu của người khác.

- Cho đi quá mức chỉ để được nhìn nhận là “có ích”.

- Quá dính mắc vào vấn đề hay khó khăn của người khác.

- Không xác định rõ và không giao tiếp về nhu cầu cảm xúc trong mối quan hệ.

 

Nhưng điều quan trọng cần hiểu là: vấn đề lớn nhất không nằm ở việc người khác vi phạm ranh giới của bạn, mà là ở chỗ chính bạn đã vi phạm ranh giới của chính mình. Khi bạn để người khác vượt qua ranh giới của mình, bạn đang tự chối bỏ chính mình. Bạn đang không sống thật với cảm giác của mình. Điều đó là một sự phản bội bản thân. Mỗi lần bạn làm trái với ranh giới cá nhân, là bạn đang phủ nhận và bỏ rơi chính mình.

 

Ranh giới có thể trở nên rất phức tạp nếu ta định nghĩa chúng theo những khái niệm lý trí như đúng – sai, muốn – không muốn, hoặc theo những gì người khác cho là lành mạnh hoặc không. Thực tế, có nhiều dạng ranh giới: ranh giới thể chất, cảm xúc, tinh thần, tâm linh và cả tình dục.

 

Nhưng tôi sẽ làm cho mọi thứ trở nên đơn giản: Ranh giới của bạn chính là cảm xúc của bạn. 

 

Cảm xúc sẽ luôn cho bạn biết khi nào một ranh giới bị vượt qua. Miễn là bạn lắng nghe cảm xúc của mình, bạn sẽ biết ranh giới của mình là gì.

 

Ví dụ, nếu ai đó nói điều gì đó khiến bạn tổn thương, nghĩa là họ đã vượt qua ranh giới cảm xúc của bạn. Cảm giác tổn thương đó chính là tín hiệu cho thấy ranh giới của bạn cần được đánh giá lại. Hoặc nếu ai đó mời bạn đến một buổi tiệc, bạn cảm thấy không muốn đi, nhưng bạn vẫn đi, bạn đã vi phạm ranh giới của chính mình, và cảm xúc tiêu cực sẽ phản ánh điều đó.

 

Vì thế, việc kết nối với cảm xúc suốt cả ngày, mỗi ngày là điều vô cùng quan trọng. 

 

Chúng ta có thể hình dung ranh giới là một đường ranh giới độc nhất, xác định và phân biệt niềm hạnh phúc cá nhân, sự chính trực cá nhân, khát khao cá nhân, nhu cầu cá nhân, và điều quan trọng nhất, sự thật cá nhân với phần còn lại của thế giới.

 

Người không lắng nghe và tôn trọng cảm xúc của chính mình là người vi phạm ranh giới của bản thân. Người không lắng nghe và tôn trọng cảm xúc của người khác là người vi phạm ranh giới của người khác.  Nó đơn giản như vậy thôi.

 

Hãy thực hành cảm nhận xem mọi thứ khiến bạn cảm thấy như thế nào. Lắng nghe cảm xúc của bạn. Lắng nghe cảm xúc của bạn. Vì cảm xúc chính là biểu hiện của ranh giới bên trong bạn. Bạn phải bắt đầu lắng nghe và tôn trọng những cảm xúc đó nếu bạn muốn sống một cuộc đời xứng đáng để sống. Nếu bạn muốn tận hưởng trải nghiệm sống này. Nếu bạn muốn sống đúng với sự thật cá nhân của mình.

 

Nhưng điều cần hiểu là: sự thật cá nhân, thứ mà ranh giới thực chất là, chỉ có thể được tiết lộ bởi chính bạn. Xã hội không thể nói cho bạn ranh giới của bạn là gì. Cha mẹ bạn cũng không thể. Bạn bè bạn cũng không thể. Chỉ có bạn mới biết được ranh giới của chính mình.

 

Nhưng đó lại chính là điều mà xã hội, bạn bè, gia đình, người yêu, tất cả đều cố gắng làm: Họ cố nói cho bạn biết ranh giới của bạn nên là gì, không nên là gì, là gì, không là gì. Nhưng họ không thể bước vào cơ thể bạn để cảm nhận giúp bạn. 

 

Vì vậy, điều cốt lõi là chúng ta không chỉ phải biết mình là ai và thật sự muốn gì, mà còn cần phải biết rằng mình được người khác biết đến với tư cách là chính mình, với những gì mình thật sự muốn.

 

Khi chúng ta cảm thấy xấu hổ về con người thật của mình và những điều mình mong muốn, đó là lúc ranh giới của ta yếu ớt. Chúng ta bị tách khỏi bản ngã đích thực từ khi còn là trẻ nhỏ để có thể hòa nhập với gia đình, với xã hội. Chúng ta phải xây dựng một bản dạng được chấp nhận bởi những người xung quanh, một cái tôi giả. Đó là một chiến lược sinh tồn. 

 

Chúng ta trở thành con người mà ta nghĩ rằng mình “nên” trở thành, và cảm thấy xấu hổ về con người thật bên trong.

 

Làm sao để biết bạn đang sống với một cái tôi giả? 

 

- Bạn sợ người khác nghĩ xấu về mình.

- Bạn không biết thật sự mình muốn gì.

- Bạn để người khác nói cho bạn biết mình nên nghĩ gì, tin gì, cảm thấy gì.

- Bạn làm những việc mình thật sự không muốn làm, nói “có” khi bạn thật ra muốn nói “không”, hoặc nói “không” khi bạn thật ra muốn nói “có”.

- Bạn sợ để người khác biết cảm xúc thật của mình.

- Bạn sợ bị phán xét.

 

Khi nhắc đến “vi phạm ranh giới”, đa phần mọi người nghĩ đến những hành động xâm lấn, như cưỡng bức, khi ai đó làm điều gì đó hướng về bạn, mang tính chủ động, áp đặt.

 

Nhưng cũng có một dạng vi phạm khác: vi phạm theo chiều xa cách. Đó là khi một người mà bạn thân thiết rút lui khỏi bạn. Họ vượt qua một ranh giới cảm xúc theo chiều ra xa, tách biệt bạn. Đó cũng là một dạng vi phạm ranh giới, và đôi khi còn là dạng gây đau đớn nhất.

 

Những người lớn lên với cha mẹ thường xuyên phủ nhận cảm xúc của mình, sẽ gặp khó khăn rất lớn trong việc thiết lập ranh giới lành mạnh. Họ có thể thường xuyên vi phạm ranh giới của chính mình, và cho phép người khác làm điều đó. Thậm chí, họ có thể không có ranh giới nào cả.

 

Một kịch bản rất thường thấy là: Một đứa trẻ bắt đầu cảm thấy giận dữ vì cha mẹ lúc nào cũng bận rộn làm việc và không bao giờ có thời gian ở bên chúng. Đứa trẻ bày tỏ sự tức giận của mình và bị phủ nhận. Người cha hoặc mẹ nói: “Ba/mẹ dành thời gian cho con nhiều hơn bất kỳ phụ huynh nào khác mà ba/mẹ biết.” Và đứa trẻ bị làm cho xấu hổ vì bị xem là vô ơn. Đứa trẻ học được rằng cảm xúc của mình là “không đúng” và rằng mình nên cảm thấy xấu hổ khi cảm thấy như vậy. Tức giận là điều không thể chấp nhận, vì thế đứa trẻ tạo ra một cái tôi giả không thể thể hiện sự tức giận. Có thể là một cái tôi giả luôn nói "cảm ơn" mọi lúc.

 

Theo thời gian, đứa trẻ tin rằng con người thật của mình là vui vẻ và biết ơn. Chúng chưa bao giờ thực sự thừa nhận rằng sâu thẳm bên trong, mình đang rất tức giận. Lý do khiến con người khó thiết lập ranh giới là:

 

1. Chúng ta đặt nhu cầu và cảm xúc của người khác lên trước. 

2. Chúng ta không hiểu chính mình. 

3. Chúng ta không cảm thấy mình có quyền. 

4. Chúng ta tin rằng thiết lập ranh giới sẽ làm tổn hại đến mối quan hệ. 

5. Chúng ta chưa bao giờ được học cách có những ranh giới lành mạnh.

 

Hầu hết chúng ta khi còn nhỏ đều được bảo rằng cảm xúc của mình là sai, hoặc không nên cảm thấy như vậy. Chúng ta được bảo rằng những gì ta thấy là không đúng, rằng những gì ta nghĩ mình muốn thực ra không phải là điều ta muốn, hoặc không nên muốn điều đó. Chúng ta đã sống một cuộc đời mà sự thật cá nhân của mình liên tục bị chối bỏ, hết lần này đến lần khác.

 

Điều đó khiến hầu hết chúng ta cảm thấy điên rồ, và như thể không thể tin tưởng chính mình. Vì thế, chúng ta bắt đầu làm ngược lại những gì mình cảm thấy và mong muốn, và khi làm vậy, ta phản bội chính bản thân. Sự phản bội nội tâm này khiến ta ngừng tin tưởng bản thân. Niềm tin vào chính mình chính là vấn đề của ranh giới. Chỉ đơn giản vậy thôi. Nếu bạn không tin tưởng chính mình, thì ranh giới của bạn không khỏe mạnh. Nghĩa là bạn đang quen với việc từ bỏ sự thật cá nhân của mình và chối bỏ cảm xúc của bản thân. Sự phản bội bên trong này khiến bạn cảm thấy không an toàn khi ở với chính mình. Và ai lại cảm thấy an toàn bên một người luôn bỏ rơi họ?

 

Và đó chính là điều bạn đã và đang làm với chính mình. Không có gì ngạc nhiên khi bạn không thể tin tưởng bản thân. Chúng ta cảm thấy không an toàn với chính mình khi ta chứng kiến bản thân đưa ra những quyết định khiến ta không thoải mái, hoặc hành xử không đúng với con người thật của mình. Khi ta phớt lờ cảm xúc thật, chối bỏ sự thật bên trong, ta trở thành người không đáng tin đối với chính mình.

 

Cách duy nhất để bắt đầu xây dựng lại lòng tin với bản thân là học cách kết nối lại với cảm xúc và tôn trọng cách mình thực sự cảm thấy. Việc duy trì một cái tôi giả bằng cách chối bỏ con người thật, chối bỏ những mong muốn thật sự, chối bỏ cảm xúc thật sự, đó là rào cản lớn nhất cho sự thân mật. Chúng ta không thể có được mối quan hệ tốt đẹp với người khác, bởi cái tôi giả kia như một chiếc mặt nạ mà ta không cho ai vượt qua. Thậm chí hơn thế, đó là chiếc mặt nạ mà chính ta cũng không dám vượt qua. Ta bị thuyết phục rằng chiếc mặt nạ đó là chính mình. Nó chiếm lấy cá tính, chiếm lấy bản sắc, chiếm lấy cảm nhận về cái tôi đến mức ta không còn biết mình là ai, mình muốn gì… Ta hoang mang, ta lạc lối giữa cuộc đời.

 

Để có được sự thân mật, một mối quan hệ sâu sắc với ai đó, là để cho sự thật trọn vẹn, đầy đủ, không giới hạn về con người thật của bạn gặp gỡ một ai đó ở nơi trái tim. Bạn không thể làm điều đó nếu giữa bạn và người kia có một chiếc mặt nạ.

 

Chúng ta khao khát có một người hiểu được cảm xúc của mình. Nhưng chính chúng ta còn chẳng hiểu mình đang cảm thấy thế nào. Ta kết thúc bằng việc có một mối quan hệ "tiện lợi" với chính mình. Ta chỉ lắng nghe sự thật cá nhân của mình khi điều đó không gây rắc rối. Chúng ta không nhận ra rằng chính ta đang tạo ra những rắc rối mà ta cố gắng tránh, chỉ vì ta không lắng nghe cảm xúc và sự thật bên trong mình mọi lúc, dù điều đó có gây rắc rối hay không.

 

Tóm lại: Không thể nào bạn biết mình là ai, thích gì, tin vào điều gì, hay muốn gì, trừ khi bạn biết chính xác mình cảm thấy thế nào.

 

Con người cần có ranh giới lành mạnh để có những mối quan hệ lành mạnh. Đó là cách duy nhất để bước vào một mối quan hệ mà không đánh mất chính mình hoàn toàn.

 

Vậy, làm thế nào để khái niệm ranh giới hòa hợp với ý tưởng rằng chúng ta đang sống trong một vũ trụ hợp nhất? Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng khoan hãy vội. Nếu tôi đang ôm trọn con người thật của mình, những gì tôi thật sự muốn, thật sự cần, thật sự cảm nhận, thì tôi đang ôm trọn biểu hiện độc nhất của nguồn năng lượng vũ trụ mà tôi chính là nó. Tôi thực ra đang đồng điệu hơn với một vũ trụ hợp nhất, hơn là khi tôi đánh mất ranh giới của mình. Bởi khi đó, tôi đang chối bỏ biểu hiện chân thật của mình như một phần mở rộng của Nguồn.

 

Nói cách khác, tôi đang ôm trọn biểu hiện duy nhất của Nguồn mà tôi có, thay vì xem mình là tách biệt khỏi người khác hoặc khỏi Nguồn.

 

Và như vậy, ranh giới cá nhân không mâu thuẫn với tâm linh. Chúng ta chỉ đơn giản đang dùng từ "ranh giới", một từ thường gắn với khái niệm kháng cự. Theo một nghĩa nào đó, để có ranh giới, bạn phải phân biệt được giữa bản thân mình và phần còn lại của thế giới. Nhưng ta không cần phải cố gắng làm điều đó, bởi bộ não vật lý của ta làm việc đó thay rồi.

 

Ngay khi bạn bước vào trải nghiệm vật chất, như một con người, trải nghiệm đó sẽ nói với bạn rằng bạn là một cá thể tách biệt khỏi phần còn lại của vũ trụ. Nên không cần tốn quá nhiều công sức để thấy mình là “một cái tôi.” Việc bạn có cảm nhận tách biệt đã luôn là một phần của kế hoạch, vì góc nhìn đó giúp thúc đẩy quá trình mở rộng nhận thức của chính vũ trụ.

 

Vậy nên, tất cả chúng ta đều đang trải nghiệm cái tôi cá nhân và cái gọi là “người khác.” Nhưng góc nhìn này gây ra rất nhiều đau khổ, cho đến khi ta cho phép bản thân đi theo hướng của hạnh phúc cá nhân, thứ cuối cùng sẽ dẫn ta đến nhận thức rằng tất cả là một, và rằng bất cứ điều gì phục vụ hạnh phúc cá nhân của ta, cũng đang phục vụ mọi thứ còn lại.

 

Nhưng đây mới là điều quan trọng nhất: Ranh giới không phải là về việc chống lại những điều bạn không muốn. Đây là lý do nhiều người nghĩ rằng ranh giới là không lành mạnh, vì ta thường gắn chúng với sự kháng cự. Và tôi có thể nói rằng, nếu bạn đang chống lại một điều gì đó bạn không muốn, thì bạn không đang sống trong sự đồng điệu.

 

Và đó không phải là ranh giới lành mạnh. Đó là ranh giới không lành mạnh.

 

Những người đi qua cuộc đời trong trạng thái kháng cự người khác xâm phạm mình theo bất kỳ cách nào, không phải là biểu tượng của sự lành mạnh, mà là của sự không lành mạnh. Họ đang tập trung vào điều họ không muốn, họ đang chống lại điều họ không muốn. Ranh giới của họ được dựng nên để đẩy lùi điều họ không muốn. Chứ không phải để giữ gìn hạnh phúc của họ, mặc dù họ nghĩ là vậy.

 

Việc kháng cự sự xâm phạm từ thế giới bên ngoài cũng không lành mạnh như việc không có ranh giới và để thế giới liên tục xâm lấn thực tại của bạn.

 

Những người xây dựng bức tường chống lại sự thân mật không phải là những người có ranh giới lành mạnh. Họ đang sống trong sự kháng cự với thế giới.

 

Một ranh giới không lành mạnh là một ranh giới chống lại thế giới và tìm cách nói cho người khác biết họ được phép và không được phép cư xử thế nào. Nhưng chúng ta không thể kiểm soát cách người khác cư xử. Ta không thể kiểm soát họ làm gì và không làm gì.

 

Chúng ta chỉ có thể kiểm soát những gì chúng ta làm và không làm. Vì vậy, ranh giới lành mạnh, khác với những ranh giới mà ta thường quen, như hàng rào hay luật lệ, không mang tính kháng cự, và do đó, hòa hợp với tính nhất thể của vũ trụ. Ranh giới lành mạnh không nhằm kiểm soát người khác có thể hay không thể làm gì với bạn. Chúng hoàn toàn là về việc bạn tự xác định và đi theo cảm giác hạnh phúc, mong muốn cá nhân, và sự thật nội tâm của chính mình. Đó là trạng thái của tự nhận thức, chính trực và yêu bản thân. Bạn không thể có những điều này nếu bạn đang chống đối thế giới, và bạn cũng không thể có nếu bạn để thế giới định nghĩa bạn là ai, bạn muốn gì và cảm thấy thế nào.

 

Việc có một ý thức lành mạnh về bản thân không chỉ phục vụ chính bạn, mà còn phục vụ cả vũ trụ. Và cuối cùng thì, hạnh phúc của bạn cũng là hạnh phúc của mọi người, vì tất cả chúng ta là Một.

 

Tôi muốn bạn thực hiện một hành động. Hãy lấy một tờ giấy và cây bút, rồi viết ra mười điều khiến bạn không vui nhất trong hiện tại. Có thể đó là những điều người khác đang làm với bạn mà bạn không thích, hoặc đơn giản là một tình huống nào đó bạn không còn thấy hài lòng. Sau đó, nhìn vào danh sách này, tôi muốn bạn tự hỏi:

 

- “Có phải tôi đang vượt qua một ranh giới nào đó của chính mình trong những trải nghiệm này, điều đã khiến cảm xúc tiêu cực của tôi trỗi dậy không?”

- “Tôi thật sự cảm thấy thế nào về những điều hoặc trải nghiệm mà tôi vừa liệt kê?”

 

Ví dụ:

 

- “Vợ/chồng tôi về nhà sau giờ làm việc là bật tivi và phớt lờ tôi.” 

- “Điều này khiến tôi cảm thấy bị từ chối và không được yêu thương. Như thể trong tôi đang trỗi dậy một khoảng trống cô đơn.” 

- “Bằng cách làm điều đó, anh/cô ấy đang xâm phạm một ranh giới cảm xúc, bởi vì tôi không thể chấp nhận việc bị đối xử như thế này.” 

- “Vì vậy, tôi sẽ viết một bức thư cho người ấy, bày tỏ cảm xúc của mình.”

 

Phần cuối cùng này cực kỳ quan trọng. Nó là bước hành động. Là bạn quyết định điều gì cần làm để kéo chính mình trở lại trạng thái hòa hợp với sự thật nội tâm, và tôn trọng cảm xúc hiện tại của mình. Việc tạo ra sự thay đổi dựa trên cảm xúc thực sự là điều thiết yếu. Hãy quyết định những hành động cụ thể bạn có thể làm. Việc tự biểu đạt là điều tối quan trọng trong tình huống này.

 

Trong trường hợp này, bạn có thể chọn nói “không” lần tới khi ai đó yêu cầu bạn làm điều gì đó. Có thể bạn sẽ gọi điện và rút lui khỏi một cam kết mà bạn đã hứa. Có thể bạn sẽ thiết lập một ranh giới bằng cách nói điều gì đó khi ai đó làm tổn thương bạn, ví dụ như: “Làm ơn đừng cản trở nỗ lực bỏ thuốc của tôi nữa, và cũng đừng nhắc tôi đã thất bại bao nhiêu lần.” 

 

Hoặc bạn cũng có thể thiết lập ranh giới bằng cách đưa ra một yêu cầu tích cực, như: “Tôi thật sự sẽ rất trân trọng nếu bạn có thể giúp tôi thành công lần này.”

 

Tôi muốn bạn nhớ rằng: theo thời gian, ranh giới của bạn sẽ được đánh giá lại. Ranh giới không phải thứ bất biến, chúng được sinh ra để luôn thay đổi và tiến hóa. Có thể khi cuộc sống bạn thay đổi, một mối quan hệ mới, một đứa trẻ mới chào đời, bạn sẽ phải đánh giá lại ranh giới của mình. Vì cảm xúc của bạn liên quan đến việc muốn làm gì hay không muốn làm gì sẽ thay đổi. Hãy cho phép điều đó xảy ra. Ranh giới của bạn sẽ thay đổi trong suốt cuộc đời. Nhưng điều quan trọng là khi chúng thay đổi, chúng phải thay đổi theo cảm xúc của bạn, chứ không phải theo cách người khác nghĩ bạn nên cảm thấy.

 

Chúng ta cũng có thể giúp nhau chữa lành liên quan đến ranh giới, và điều đó rất đơn giản. Hãy nhớ điều này: Bất cứ khi nào bạn đang trò chuyện với ai đó, hãy dừng lại và nói với họ rằng bạn muốn họ nói cho bạn biết cảm xúc thật của họ, mà không sợ cách bạn sẽ phản ứng. Hãy trấn an họ rằng điều bạn thật sự muốn là họ được sống đúng với cảm xúc thật và mong muốn thật của chính họ. Điều đó sẽ cho phép họ là chính mình, và thực sự xác định ranh giới khi ở bên cạnh bạn.

 

Hãy tưởng tượng nếu chúng ta sống trong một thế giới nơi mọi người đều cho nhau quyền đó, thay vì cứ đi khắp nơi và cố nói người khác nên hay không nên đặt ranh giới ở đâu.

 

Tóm lại là: nếu bạn muốn sống một cuộc đời hạnh phúc và đưa ra những lựa chọn đúng đắn cho chính mình, bạn cần biết mình cảm thấy thế nào, thừa nhận điều đó và thể hiện điều đó ra. Việc phát triển ranh giới là một phần thiết yếu để tìm ra con người thật của mình. Và vì vậy, đó cũng là một phần thiết yếu của hành trình tâm linh và thành công trong cuộc sống.

 

Chúng ta không cần phải chống đối người khác để làm điều đó. Thay vào đó, ta cần cho phép chính mình được là mình, và thể hiện sự thật về bản thân một cách liên tục. Như tôi đã nói, việc xác định ranh giới có thể phức tạp, cho đến khi bạn đơn giản hóa nó, và hiểu rằng: ranh giới của bạn luôn được phản ánh qua cảm xúc của bạn. Ranh giới của bạn chính là cảm xúc của bạn.

 

Nếu bạn muốn làm điều gì đó, thì hãy làm và bạn không vượt ranh giới. Nếu bạn không muốn làm điều gì đó, nhưng lại vẫn làm, thì bạn đã vi phạm ranh giới của chính mình. Nó đơn giản như thế.

 

Là một người soi sáng tâm linh, công việc của tôi là đưa ra cho bạn lời khuyên để sống một cuộc đời mà bạn thật sự yêu thích. Và lời khuyên số một của tôi là: hãy theo đuổi hạnh phúc. Mà điều đó cũng chính là theo đuổi cảm xúc của bạn.

 

Bạn không thể chối bỏ con người thật của mình. 

Bạn không thể chối bỏ mong muốn thật sự của mình. 

Bạn không thể chối bỏ cảm xúc của mình mà không phải trả giá bằng một mức độ hạnh phúc giảm sút.

 

Vì vậy, càng sống đúng với sự thật nội tâm của mình, và càng trân trọng cảm xúc của mình, bạn sẽ càng hạnh phúc hơn.

 

Đó là lời hứa sâu sắc nhất của tôi.

 

Chúc bạn một tuần thật tốt lành.

 

 

 

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=hnKU-hL2Uag

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.