Teal Swan Transcripts 299 - 🪟🤍💎Làm Thế Nào Để Sống Thật Với Chính Mình

 

Teal Swan Transcripts 299


Làm Thế Nào Để Sống Thật Với Chính Mình

 

09-09-2017




"Chân thật" là một từ bạn thường nghe vang lên trong các nhóm tự cải thiện bản thân, các phòng tư vấn tâm lý và các cộng đồng tâm linh. Bản thân tôi cũng đang dẫn dắt một phong trào về sự chân thật. Nhưng rốt cuộc điều đó nghĩa là gì? Trong video này, tôi sẽ nói cho bạn biết. Một thứ gì đó chân thật thì không phải là bản sao.

 

Nó là thật, là nguyên gốc, và là sự thật. Khi áp dụng khái niệm chân thật vào một người, chúng ta phải thừa nhận rằng mỗi người khi đến với cuộc đời này đều là một biểu hiện độc nhất của ý thức Nguồn. Điều này có nghĩa là mỗi người mang theo một bản chất riêng, giống như một “chữ ký” năng lượng, và trong bản chất ấy đã ẩn chứa mục đích riêng, suy nghĩ riêng, cảm xúc riêng, khát khao riêng, nhu cầu riêng, và vai trò riêng trong vũ trụ rộng lớn này. Quá trình sống của chúng ta trên hành tinh này lẽ ra phải là một hành trình khai mở, giống như một đóa hoa đang nở. Bạn có thể hình dung mỗi người như một đóa sen.

 

Bản chất độc đáo ấy, vốn đã được mã hóa cùng với mục đích sống và mọi yếu tố khác liên quan đến sự chân thật, giống như một viên ngọc nằm bên trong đóa sen. Nếu ta được phép tự do khai mở, đóa sen ấy sẽ tự nhiên hé nở, để lộ viên ngọc. Nhưng quá trình xã hội hóa trên Trái Đất lại không diễn ra như vậy. Nếu chúng ta cho phép khía cạnh chân thật của mỗi người được khai mở, thì việc nuôi dạy và xã hội hóa trẻ sẽ trở thành quá trình giúp một đứa trẻ được phát triển. Nếu ta không can thiệp vào quá trình ấy mà chỉ đơn giản đáp ứng những nhu cầu độc nhất của đứa trẻ, mọi thứ sẽ tự nhiên diễn ra như vậy.

 

Nhưng chúng ta đang sống trong một thế giới mà quá trình xã hội hóa, và cả việc làm cha mẹ, thường lại trở thành rào cản cho sự phát triển đó. Khi ta đến thế giới này, mọi người không nhìn ta như một đóa sen cần được chăm sóc để hé nở, nhằm khám phá điều bí ẩn, sự nhiệm màu và món quà mà ta mang đến. Thay vào đó, họ nhìn ta như một khối nguyên liệu thô cần được đúc khuôn. Gần như là họ cho rằng ta chẳng hề có một bản chất sẵn có nào, và họ biết rõ ta “nên” trở thành gì, nên họ cố gắng nặn ta thành hình mẫu đó.

 

Họ bảo rằng có những điều được chấp nhận, và nếu làm những điều ấy thì ta sẽ “ngoan” và được an toàn. Còn những điều khác thì không được chấp nhận, và nếu làm, ta sẽ bị xem là “hư” và không an toàn. Thế nên, tất cả những phần dễ bị tổn thương của ta, những gì thật nhất nhưng có thể bị chối bỏ, đều phải giấu đi. Ta bắt đầu quá trình tự chia tách bản thân. Ta đưa ra những phần khiến mình được yêu thương và an toàn trước thế giới, còn những phần khác thì cất giấu.

 

Cứ như thể ta không cho một số cánh sen hé mở, để giữ viên ngọc ẩn bên trong, nhằm hòa nhập với thế giới, được yêu thương và cảm thấy an toàn. Điều này đồng nghĩa với việc nhân cách của ta, về bản chất, là giả tạo. Bởi những phần bạn phơi bày cho thế giới thấy, tức “tính cách”, thực chất chỉ là những yếu tố giúp bạn được chấp nhận và an toàn nhất trong môi trường sống của mình. Và điều đó thay đổi tùy vào hoàn cảnh bên ngoài, văn hóa hay môi trường mà bạn lớn lên. Tính cách chỉ là phần ta bám vào hoặc phát triển để bảo vệ bản thân khỏi sự dễ bị tổn thương, trong những tình huống cụ thể lúc ta trưởng thành.

 

Ta kìm nén, chối bỏ, phủ nhận và cắt bỏ những khía cạnh khiến mình dễ bị tổn thương hoặc bị phản đối. Bằng cách này, chúng bị đẩy xuống tiềm thức, bị chôn vùi ngoài tầm nhận thức, và ta thậm chí không biết chúng còn tồn tại. Để hiểu rõ hơn quá trình này, tôi khuyên bạn nên xem video của tôi mang tên “Phân mảnh - Căn bệnh toàn cầu” (Teal Swan Transcripts 296).

 

Chúng ta chỉ có thể sống thật đến mức độ mà ta hiện tại hiểu rõ chính mình. Điều đó thật đáng sợ, bởi nó có nghĩa là ta chỉ có thể chân thật đến mức độ mà ta tự nhận thức về bản thân. Và đáng sợ hơn nữa là phần lớn con người chúng ta đang bị kìm nén trong tiềm thức. Tóm gọn lại, hầu hết chúng ta không thật sự hiểu rõ chính mình. Phần lớn chúng ta, về cơ bản, chỉ là những bản sao. Chúng ta là những bản sao của những gì mình thấy ở sự  thành công ở người khác. Chúng ta không thật và không phản ánh điều cốt lõi chân thật bên trong.

 

Cam kết sống theo hướng khai mở thường trở thành điều mà chính ta phải chủ động nắm lấy và cho phép nó diễn ra, bất chấp thế giới xung quanh. Chúng ta phải gỡ bỏ từng lớp ảo tưởng để tìm ra điều gì là thật về bản thân. Quá trình trở nên chân thật, tức là tìm lại bản chất của mình, đi theo nó và cho phép nó được chia sẻ với thế giới, chẳng khác gì quá trình thức tỉnh.

 

Vì sự thức tỉnh, tôi sẽ đưa ra cho bạn vài gợi ý về cách sống thật với chính mình.

 

Bước một: Cách đơn giản nhất để hiểu về sự chân thật, ngoài việc khám phá bản chất bẩm sinh của bạn, là đó chính là việc chủ động hàn gắn những sự bất đồng nhất giữa thế giới bên trong và thế giới bên ngoài của bạn. Nghĩa là, những gì bên trong phải hoàn toàn giống với những gì bạn thể hiện ra bên ngoài. Đây là điều đối lập với hình ảnh “sói đội lốt cừu”.

 

Tôi biết nhiều người đã nghe câu này. Rõ ràng, nếu là cừu mặc lốt sói hay sói mặc lốt cừu thì đều không chân thật, vì bên trong không phản ánh đúng những gì bên ngoài. Có vô số kiểu bất đồng nhất như vậy ở con người.

 

Ví dụ, hãy xét một người đàn ông ghét công việc của mình. Trong thâm tâm, anh ấy thật sự muốn làm điều gì khác. Như vậy, công việc bên ngoài không khớp với mong muốn bên trong, đây là sự không chân thật.

 

Khi một người nói rằng họ thích ai đó hoặc tỏ ra như vậy, trong khi thật ra họ ghét và chẳng muốn ở gần, đó là không chân thật.

Khi một người nói mình không có năng khiếu nghệ thuật, vì đã kìm nén khía cạnh ấy từ lâu, đó cũng là không chân thật.

Khi một người chối bỏ cảm xúc của mình vì tin rằng cảm xúc đó là không được chấp nhận, đó là không chân thật.

Khi chúng ta quá bận tâm về việc thấy mình là “người tốt” đến mức không dám thừa nhận những mặt bên trong mình mà có thể không được xem là tốt, đó là không chân thật.

Khi ta có hai tài khoản Facebook, một cho người thân, đồng nghiệp, và một cho những gì ta thật sự quan tâm nhưng sợ bị phán xét, đó là không chân thật.

Khi ta là người đồng tính nhưng giả vờ là dị tính, ta đang sống không chân thât.

 

Thẳng thắn mà nói, cả xã hội của chúng ta đang dựa trên những sự giả vờ như vậy. Nhưng đã đến lúc chấm dứt điều này, vì nó là một trong những rào cản lớn nhất của sự thức tỉnh.

 

Câu hỏi then chốt để sống là: Liệu có bất kỳ sự bất đồng nhất nào giữa con người bên ngoài và bên trong tôi không?

 

Bước hai: Một điều nghiêm trọng hơn cả việc cố tình sống không chân thật là thậm chí không chịu thừa nhận, hoặc tệ hơn là không nhận ra, rằng bên trong và bên ngoài của mình đang bất đồng. Tôi rất mong sống trong một thế giới nơi mọi người có thể chân thật 24/7. Nhưng hãy thực tế, chẳng ai có thể chịu nổi mức độ thành thật ấy. Thêm vào đó, thế giới hiện tại cũng không được thiết kế cho điều đó.

 

Bạn thử tưởng tượng hôm nay bước vào phòng sếp và nói: “Nghe này, tôi ghét ông.” - thực tế là như vậy - thì chuyện gì sẽ xảy ra?

 

Chắc chắn không ổn cho bạn.

 

Vì vậy, điều quan trọng hơn rất nhiều so với việc xóa bỏ toàn bộ những bất đồng nhất, là ý thức được về chúng. Sẽ có lúc bạn cần phải “cố ý không chân thật” một cách có ý thức. Những tình huống này buộc ta phải tự vấn lại góc nhìn (có thể hạn chế) của mình và đối chiếu với lương tâm, đó là lời kêu gọi mạnh mẽ để ta thức tỉnh.

 

Hãy bước vào hành trình sống thật với sự hiểu biết rằng trở nên chân thật là nhận thức được điều gì là thật về mình, rồi từ đó, bạn mới có thể chọn một cách có ý thức cách chia sẻ sự thật ấy với thế giới, thậm chí chọn chia sẻ phần nào, tùy theo góc nhìn của bạn luôn tiến hóa và mở rộng. Kẻ thù lớn nhất của sự chân thật không phải là giả vờ, mà là sự phủ nhận. Vì lý do này, tôi muốn bạn xem tập Ask Teal có tiêu đề “Cách vạch trần sự tự lừa dối – Hiểu đúng về cơ chế phủ nhận” (Teal Swan Transcripts 270).

 

Bước ba: Nếu muốn sống chân thật, chúng ta phải sẵn sàng chấp nhận việc bị đánh giá xấu, cả trong mắt mình lẫn người khác. Nghe thì có vẻ dễ, đúng không? - Không hề.

 

Sự bám chấp lớn nhất của bản ngã là nhu cầu được xem là “người tốt”. Nỗi xấu hổ là kẻ thù số một của bản ngã, và nỗi xấu hổ xuất phát từ cảm giác “có gì đó sai và tệ về mình”. Vì vậy, thật sự không dễ để thừa nhận những điều trong ta mà bản thân hoặc người khác sẽ phán xét là xấu.

 

Thậm chí, thừa nhận những điều đó trước thế giới còn khó hơn. Nhưng đây là điều kiện tiên quyết để sống chân thật. Chúng ta phải đối diện và làm việc với những gì thật về bản thân. Và sự thật bao gồm cả hai cực, tích cực và tiêu cực. Thực tế là, hầu hết mọi người chỉ sẵn sàng sống chân thật khi họ đã giả tạo quá lâu, đến mức nỗi đau trở nên cực hạn, và khi đó, hậu quả của việc sống thật cũng đáng để chấp nhận. Nhưng tôi kêu gọi bạn hãy sống thật trước khi bị dồn vào bước đường cùng như vậy.

 

Hãy chấp nhận sự thật về bản thân, bất kể bạn đánh giá nó là tốt hay xấu. Ở một mức độ nào đó, tất cả chúng ta đều vật lộn với “thực tại như nó đang diễn ra”. Có thể nói, đó là một phần lý do khiến loài người tiến bộ mạnh mẽ đến vậy. Chúng ta không hài lòng với việc ngồi trong hang gõ công cụ, nên đã xây dựng cả xã hội như hôm nay. Điều đó thật đáng ngưỡng mộ, nhưng nó cũng cản trở chúng ta.

 

Nếu ta không sẵn sàng chấp nhận điều gì đó, ta sẽ liên tục chống lại thực tại, đến mức thậm chí không muốn thừa nhận rằng nó tồn tại. Mà chấp nhận chính là điều ngược lại với phủ nhận và né tránh.

 

Vậy “chấp nhận” một điều gì đó nghĩa là gì?

 

Nó có nghĩa là thừa nhận rằng điều đó hợp lý hoặc đúng đắn. Khi làm điều này, bản thể của bạn sẽ đồng ý tiếp nhận và tiêu hóa nó như một sự thật, thay vì cố gắng chống lại, không thừa nhận và không tiếp nhận nó. Hãy nhớ rằng, chấp nhận không liên quan gì đến việc bạn đồng tình hay phản đối một điều gì đó. Nó cũng không liên quan đến việc bạn có muốn thay đổi nó hay không.

 

Việc chấp nhận đơn giản chỉ là có thể thừa nhận rằng điều gì đó là hợp lý, và đủ hợp lý để bạn cho phép sự thừa nhận đó đi vào, thay vì chống lại và giữ nó ở ngoài.

 

Bước bốn: Trọng tâm của việc sống chân thật là dám dễ bị tổn thương.

 

Vì quá trình mà tôi đã mô tả trước đó, nơi chúng ta che giấu sự tổn thương của mình đằng sau những khía cạnh bảo vệ bản thân, những gì giúp ta an toàn, nên phần lớn sự thật thật sự của ta bị ẩn trong những khía cạnh dễ bị tổn thương ấy.

 

Nhiều người trong chúng ta nghĩ rằng mình đang bộc lộ toàn bộ sự thật về bản thân và cảm xúc của mình, nhưng thực tế là ta chỉ đang bộc lộ những phần giúp ta an toàn. Ta chỉ nói sự thật thông qua những khía cạnh bảo vệ mình, chứ không phải là phần dễ tổn thương ẩn sau đó.

 

Ý tôi là thế này: bạn có thể nghĩ rằng nói ra “Biết không? Bạn quá ích kỷ nên chẳng quan tâm đến ai ngoài bản thân và những gì bạn muốn làm” là chân thật. Nhưng thực ra đó chỉ là một phản ứng phòng vệ, và nó chỉ thể hiện cơn giận của ta, vốn chỉ là một phần rất nhỏ của sự thật.

 

Sống chân thật có thể sẽ giống như thế này hơn: “Điều đó thật đáng sợ. Nó khiến tôi cảm thấy mình vô hình và không có giá trị.” Một trong những cách tốt nhất để bộc lộ bản thân một cách chân thật là tự hỏi: “Điều ngược lại với việc tự vệ lúc này là gì?” hoặc “Tôi đang cố bảo vệ điều gì?”.

 

Điều mà bạn đang cố bảo vệ chính là sự dễ bị tổn thương mà bạn cần bộc lộ một cách chân thật.

 

Liên quan đến sự chân thật, việc bộc lộ nghĩa là nói toàn bộ sự thật, không chỉ một phần. Điều đó bao gồm cả một dải đầy đủ các cảm xúc. Vì vậy, tôi muốn bạn xem video của tôi có tiêu đề “Cách bộc lộ cảm xúc của bạn” (Teal Swan Transcripts 056).

 

Bước năm: Gốc rễ của sự chân thật là biết mình cảm thấy thế nào và dám nói ra điều đó với người khác.

 

Hiện tại, chúng ta đang sống trong thời kỳ tăm tối về cảm xúc. Một trong những điều mà chúng ta bị xấu hổ nhiều nhất, bất kể bạn lớn lên ở nền văn hóa nào, chính là cảm xúc của mình. Chúng ta không được công nhận cảm xúc.

 

Vì vậy, khả năng tiếp cận cảm xúc của chính mình bị hạn chế vô cùng. Nhưng cảm xúc của bạn hoạt động giống như một chiếc la bàn, nó luôn cho bạn biết mình đang ở đâu, đang nghĩ gì, và thực tại của bạn ngay lúc này là gì. Nếu bạn không thể tiếp cận cảm xúc và không thể thừa nhận chúng với chính mình, thì bạn không biết mình đang ở vị trí nào. Và khi không biết mình đang ở đâu, bạn không thể làm gì với điều đó cả.

 

Bạn chỉ có thể làm việc với một điều gì đó khi nó là thật. Bạn cũng không thể giao tiếp với người khác theo cách mà họ có thể làm gì với cảm xúc của bạn. Họ không thể giúp cải thiện cảm xúc của bạn nếu chính bạn cũng không biết mình đang cảm thấy thế nào. Cũng giống như một chiếc la bàn chỉ cho bạn biết vị trí và hướng đi, cảm xúc sẽ cho bạn biết rung động mà bạn đang giữ và hướng cần đi để cải thiện tần số cá nhân, sao cho hoàn cảnh bên ngoài của bạn hòa hợp với đời sống bên trong hoặc bản chất của bạn.

 

Cảm xúc cũng là cánh cửa dẫn bạn đến việc khám phá những giới hạn tiềm thức đang ngăn cản sự chân thật của bạn. Chúng ta không hiểu cảm xúc và không hiểu mục đích của nó. Tôi muốn bạn hiểu cảm xúc rõ hơn. Vì vậy, tôi đề nghị bạn xem video của tôi có tiêu đề “Tiếng gọi thức tỉnh cảm xúc” (Teal Swan Transcripts 143).

 

Bước sáu: Hãy nhận thức về suy nghĩ và niềm tin của mình.

 

Niềm tin và suy nghĩ là một thứ khá thú vị, vì chúng có thể là sự phản ánh trực tiếp bản chất của bạn, hoặc chính là thứ che lấp bản chất đó.

 

Thực tế của tôi có thể là tôi đang nghĩ rằng “Sẽ chẳng ai yêu tôi cả”. Suy nghĩ đó có thể đang ngăn tôi khám phá bản chất thật sự của mình. Bản thân suy nghĩ ấy có thể là một ảo tưởng, nhưng nó vẫn là thật, vì tôi thật sự đang nghĩ về nó. Và tôi chỉ có thể đặt câu hỏi và nhận ra đó là ảo tưởng nếu tôi thừa nhận rằng nó tồn tại. Tôi chỉ có thể thay đổi một niềm tin cốt lõi khi tôi biết nó ở đó.

 

Tôi muốn bạn nhận thức rằng sự thật và ảo tưởng đều là một phần của cái gọi là “thực tại”.

 

Bước bảy: Hầu hết chúng ta không nhìn bản thân một cách khách quan. Chúng ta không thật sự thấy những hành động của mình. Điều này xảy ra vì khi đang sống trong cuộc đời, chúng ta nhìn qua góc nhìn hạn hẹp của mình, chứ không phải quan sát mình đang nhìn từ góc nhìn ấy, như cách người khác nhìn chúng ta.

 

Đó là một phần lý do tại sao bạn dễ dàng nhận ra điều gì đang xảy ra với người khác hơn là với chính mình. Còn đối với người khác, bạn lại là một ẩn số. Vì vậy, tôi muốn bạn tập thói quen quan sát khách quan.

 

Một trong những cách tốt nhất để làm điều này là ngồi xuống và bắt đầu thiền, giống như bạn vẫn làm bất kỳ bài thiền nào khác. Nhưng khi bạn nhắm mắt lại, hãy tưởng tượng rằng mình bước ra khỏi cơ thể, để có thể quan sát chính mình. Hãy luyện tập điều này một chút. Sau đó, bạn có thể mang góc nhìn này và áp dụng để quan sát bản thân suốt cả ngày. Rõ ràng, nếu bạn giống như một con ruồi trên tường hay một con chim, bạn sẽ không gắn bó mật thiết với “người” là bạn, và vì vậy sẽ dễ dàng hơn để nhìn thấy thực tế về việc bạn hiện diện trong thế giới như thế nào, khi tương tác với người khác. Đây chính là bản chất của việc quan sát khách quan.

 

Hãy tưởng tượng bạn đang theo dõi chính mình khi tranh luận, hoặc khi ở trong bất kỳ tình huống nào khác. Đây là một trong những cách tốt nhất để trở nên trung thực về con người thật của bạn. Một điều tuyệt vời khác của quá trình quan sát khách quan là bạn sẽ thấy được mức độ “không chân thật” của mình. Bạn sẽ thấy những khoảnh khắc như khi bạn đứng đó, và một người bạn hoàn toàn không ưa lại tiến đến và nói: “Chào!”, và bạn đáp lại: “Ồ, chào bạn!”, với vẻ thân thiện giả tạo. Bạn sẽ thấy mình đã làm vậy. Điều này cho bạn rất nhiều thông tin về con người thật và cảm xúc thật của bạn ngay lúc đó.

 

Nếu bạn muốn đưa điều này lên một cấp độ cao hơn, hãy tự quay phim mình. Nhưng tốt nhất là có thể quay mà bạn không biết mình đang bị quay. Tôi không biết bạn sẽ làm thế nào để đạt được điều này, nhưng giả sử bạn quyết định quay bản thân. Điều tôi muốn bạn chú ý là cảm giác căng thẳng trong cơ thể khi biết rằng ai đó đang quan sát mình. Hãy để ý xem hành động của bạn thay đổi thế nào khi biết có khán giả. Đó chính là dấu hiệu cho thấy bạn đang không chân thật. Nếu bạn thậm chí có cảm giác đó, thì tức là bạn đang không sống thật.

 

Bạn chỉ có thể làm việc với những gì là thật, trừ khi bạn biết và thừa nhận điều mình thật sự nghĩ, thật sự cảm nhận, thật sự muốn, thật sự cần và thật sự làm. Còn nếu không, bạn đang làm việc với ảo tưởng và sẽ chẳng đi đến đâu cả. Giống như việc xây một lâu đài trên không, tất yếu nó sẽ sụp đổ.

 

Bất kỳ điều gì trong cuộc sống cũng có thể hoặc là đúng với bản chất độc đáo của chúng ta, hoặc là thứ đang ngăn cản ta khám phá bản chất độc đáo đó. Bất kỳ việc gì bạn làm khiến bạn tự nhận thức về bản thân hơn đều là một bước tiến đến sự chân thật. Chân thật là trạng thái cao nhất mà một con người có thể đạt được. Trong những năm tới, chân thật sẽ thay thế khái niệm “giác ngộ” để trở thành mục tiêu thực sự của tâm linh. Chúng ta sẽ tiến gần hơn và gần hơn nữa đến bản chất thật của mình.

 

Đây thực sự là một tin rất tốt, vì điều đó có nghĩa là cuộc sống của chúng ta và xã hội xung quanh sẽ trở thành một nơi giúp chúng ta nở rộ như con người thật của mình, thay vì trở thành thứ nhào nặn, kìm nén và che giấu chúng ta hoàn toàn.

 

Chúc bạn một tuần tốt lành.

 

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=vgWBIVQ1qAQ

 

https://tealswan.com/

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.