Teal Swan Transcripts 300
Bạn có cần không gian riêng không? Nếu
có, bạn đang không sống thật với chính mình
17-09-2017
Bạn có thường
xuyên cảm thấy mình cần thời gian cho riêng mình không? Bạn có xem mình là người
thật sự cần và thích ở một mình không?
Về mặt sinh học,
chúng ta là một loài sống theo bầy đàn. Sự tồn tại của loài người phụ thuộc vào
việc ở bên nhau, vào sự kết nối.
Thực tế, kết nối
là nhu cầu hàng đầu của con người.
Vậy làm sao mà bạn
lại cảm thấy tốt hơn khi ở một mình?
Làm sao mà bạn lại
cần nhiều không gian riêng đến vậy?
Tôi muốn bạn để
ý rằng khi bạn cần thời gian một mình hoặc cần không gian riêng, điều đó chưa
bao giờ bao gồm con chó, con mèo hay cây cối trong nhà bạn. Nhưng chúng cũng là
sinh vật sống và thú cưng của bạn cần bạn. Bạn đâu có quay sang nói với con chó
của mình rằng: “Này, giờ tôi cần không gian và thời gian cho riêng mình.”
Vậy thì sự khác
biệt nằm ở đâu?
Tại sao chuyện
này lại liên quan tới con người?
Hôm nay tôi sẽ
nói với bạn một điều mà phần lớn mọi người sẽ thấy gây tranh cãi ngay khi nghe.
Đó là, nếu bạn tự nhận mình là người thích ở một mình và cần rất nhiều không
gian riêng, điều đó có nghĩa là bạn đang gặp khó khăn với việc sống thật với
chính mình.
Sự khác biệt giữa
con chó và một con người là khi ở với chó, bạn cảm thấy mình hoàn toàn có thể sống
đúng với mong muốn, nhu cầu, góc nhìn, cảm xúc, suy nghĩ riêng, và làm bất cứ
điều gì bạn muốn. Còn khi ở với con người, bạn lại không cảm thấy có thể làm những
điều đó. Giữa con người bên trong bạn và cách bạn thể hiện ra bên ngoài khi ở cạnh
người khác có một sự không đồng nhất lớn. Điều này tạo ra cả áp lực lẫn sự kiệt
sức. Thật khó để hành xử khác với những gì bạn cảm thấy.
Thật khó để làm
điều bạn không muốn làm. Thật khó để điều chỉnh từng lời nói và hành động theo
phản ứng mà bạn mong nhận từ họ. Tổn thương do vướng mắc
là một vấn đề khó và cực kỳ phổ biến ở loài người. Về cơ bản, tổn thương do
vướng mắc nghĩa là chẳng ai lắng nghe ranh giới của bạn.
Nó xảy ra như thế
này: Trong một gia đình mà một hoặc nhiều người lớn từ chối nhìn nhận đứa trẻ
là một cá thể riêng biệt, thay vào đó xem nó như phần nối dài của chính mình, đứa
trẻ sẽ không được phép có mong muốn, nhu cầu, góc nhìn, cảm xúc hay suy nghĩ
riêng. Nếu làm trái, sẽ có hậu quả. Để duy trì kết nối an toàn mà chúng cần với
người lớn đó, chúng buộc phải đánh mất cảm nhận về bản thân, phải từ bỏ quyền tự
chủ. Vì vậy, khao khát phát triển cái tôi cá nhân ở chúng mạnh mẽ như khao khát
hòa nhập ở những người từng chịu tổn thương bị bỏ rơi.
Nếu bạn từng trải
qua tổn thương dạng do vướng mắc, dù bạn nhận ra hay không, thì khi có ai bước
vào phòng, bạn lập tức cảm thấy mình phải bỏ qua bản thân để đáp ứng nhu cầu,
mong muốn của họ. Bạn phải biến mình thành một phiên bản làm họ hài lòng. Bạn sẽ
cố gắng tạo kết nối bằng cách đoán trước phản ứng của họ với mọi điều bạn nói
hoặc làm, để chỉ nói và làm những gì sẽ nhận được phản ứng tích cực, và tránh
những điều có thể gây phản ứng tiêu cực. Bạn sẽ lập tức đánh mất sự chân thật của
mình để đổi lấy kết nối. Giống như đang bước đi trên mảnh kính vỡ.
Sự căng thẳng và
áp lực vì không thể tự nhiên sẽ xuất hiện ngay lập tức. Vấn đề là, điều này
không phụ thuộc vào việc người đó có thật sự sẵn sàng chấp nhận toàn bộ con người
bạn, kể cả ranh giới của bạn, hay không. Bạn sẽ tự động phản ứng như vậy bất cứ
khi nào ở cạnh người khác. Nói một cách đơn giản, người khác chính là tác nhân
khiến bạn không thể là chính mình. Nếu bạn để ý, cảm giác mà bạn có khi ở gần
người khác thật sự đáng sợ.
Nó giống như
ngay khi một ai đó xuất hiện quanh bạn, bạn bắt đầu đánh mất bản thân. Ngay lập
tức, bạn mất liên lạc với nhu cầu, mong muốn, suy nghĩ thật sự của mình, với sự
thật bên trong của mình; bạn chỉ còn cảm giác như đang hòa tan vào mọi thứ xung
quanh. Và cách duy nhất để lấy lại cảm giác về bản thân là đẩy họ ra xa. Khi bạn
tách khỏi người khác, tức là bạn đã đẩy họ ra hoặc bỏ đi để ở một mình, lúc đó
bạn mới không còn phải đồng bộ cảm xúc với ai khác. Và ngay lúc đó, bạn mới nhận
ra được mình cần gì.
Bạn có thể cảm nhận
được mong muốn của mình. Bạn có thể tìm ra sự thật nội tâm. Bạn có thể cảm nhận
chính mình. Nhưng phải thừa nhận rằng, những người như vậy, từng chịu tổn
thương dạng hòa nhập và đánh mất bản thân ngay khi ở gần người khác, luôn ở
trong tình huống khó xử: một phần của bạn thật sự cần kết nối, nhưng một phần
khác lại ước gì mình không cần đến nó, vì cái giá để kết nối là đánh mất chính
mình.
Còn ở góc độ ngược
lại, những người có mối quan hệ với bạn thật sự rất khổ. Vì họ cảm thấy bị bạn
đẩy ra xa. Lý do là vì cảm giác đó là thật. Để có lại cảm giác về bản thân, bạn
liên tục, một cách bộc phát, đẩy họ ra, chỉ để có thể cảm thấy chính mình. Thường
thì người ta sẽ để cho mình bị đẩy ra một vài lần, nhưng rồi việc này dần bào
mòn lòng tự trọng của họ. Và cuối cùng, họ rời bỏ bạn.
Lúc đó, bạn sẽ
nói: “Đấy, thấy chưa? Nếu tôi không thể là đúng như những gì người khác muốn, họ
sẽ bỏ đi.” Và thế là bạn lại càng chối bỏ bản thân hơn nữa. Chu kỳ này cứ thế lặp
đi lặp lại.
Khi bạn không ý
thức được cơ chế này, thì chỉ thông qua sự va chạm kiểu chống đối và phản kháng
lại người khác, bạn mới cảm nhận được bản thân mình như một cá thể độc lập, và
thực tế điều này lại khiến bạn cảm thấy an toàn hơn. Bạn không thấy an toàn khi
đánh mất chính mình, vì trong trường hợp này, đánh mất bản thân không phải là
“hợp nhất thành một”, mà là biến thành người kia trong khi họ lại không trở
thành bạn. Điều này khiến bạn cảm giác như mình đang bị họ nuốt chửng, bị họ hấp
thu, và mất đi ý chí tự do. Vì vậy, bạn liên tục dao động giữa việc đẩy người
khác ra và lại cần họ.
Các mối quan hệ
sẽ không khiến bạn cảm thấy an toàn nếu khoảng cách quá gần. Thế nên, mối quan
hệ của bạn thường trở thành thế này: bạn không thể để ai quá gần; nếu họ tiến lại
gần, bạn phải đẩy họ ra; nhưng nếu họ rời xa, bạn lại chạy theo.
Tôi gọi đây là
“hội chứng dây thun” trong các mối quan hệ, bởi vì nó giống như hai người cứ
liên tục co giãn thế này, chỉ cho phép khoảng cách giữa họ dừng ở một mức nhất
định, không bao giờ để khoảng cách ấy khép lại hoàn toàn vì nỗi sợ bị “nuốt chửng”.
Điều cốt lõi là: việc đẩy người khác ra không phải là điều tốt, nhất là khi bạn
đang đẩy ra những người mình yêu thương. Nó làm tổn thương họ, và cuối cùng
cũng làm tổn thương chính bạn. Đó là phản ứng của bạn trước một mối đe dọa, mối
đe dọa mang tên “bị hòa tan”.
Ở một mình có thể
là công cụ tốt để kết nối lại với chính mình, nhưng hãy nhớ: nó chỉ là một công
cụ. Về bản chất, con người không thật sự cần điều đó về mặt sinh học. Nếu bạn cảm
thấy phản kháng ngay khi nghe câu này, thì phản ứng đó đã nói lên điều gì đó về
bạn rồi. Và bây giờ, tôi sẽ đưa ra một tuyên bố mang tính “cách mạng”:
Với cấu tạo của
con người, nếu bạn có thể hoàn toàn sống thật với chính mình khi ở bên người
khác, thì bạn sẽ không thực sự cần không gian riêng. Bạn không cần tin lời tôi,
cứ thử mà xem. Đó là lý do tại sao có những người bạn cảm thấy dễ dàng ở bên dù
trong hoàn cảnh nào, còn những người khác thì không. Nhưng đó là sự thật về
loài người.
Điều khó nhất mà
con người phải học là: “Tôi có thể vừa là chính tôi, vừa có bạn.” Nếu bạn gặp
khó khăn trong việc sống thật trong các mối quan hệ, hoặc cảm thấy rằng mối
quan hệ xóa sạch toàn bộ bản sắc của bạn, thì việc đầu tiên bạn cần làm và cam
kết với bản thân là: rèn luyện các ranh giới cá nhân.
Khi một người có
ý thức kém về ranh giới, họ sẽ nghĩ “ranh giới” là hàng rào ngăn cản người khác
làm điều mình không muốn. Nhưng thật ra, ranh giới là bất cứ điều gì thể hiện một
lời “không” của bạn, và cũng là bất cứ điều gì thể hiện một lời “có” của bạn.
Ví dụ, nếu ai đó
nói: “Tôi thích kem vani” - đó là một ranh giới, vì nó định nghĩa họ là ai, sở
thích của họ. Nếu tôi nói: “Tôi thích kem sô-cô-la” - đó cũng là ranh giới, vì
nó thể hiện sở thích và nhu cầu riêng của tôi. Nếu tôi nói: “Ồ, thú vị đấy, tôi
cũng thích vani” - vẫn là một ranh giới. Bởi vì dù chúng ta đồng ý hay không, sở
thích cá nhân vẫn là điều riêng biệt của mỗi người.
Ranh giới là một
đường tưởng tượng xác định rõ ràng hạnh phúc cá nhân, cảm xúc cá nhân, suy nghĩ
cá nhân, sự liêm chính cá nhân, mong muốn và nhu cầu cá nhân của bạn, và quan
trọng nhất là sự thật bên trong của bạn, so với phần còn lại của thế giới. Để
xác lập ranh giới cá nhân, bạn phải nhận thức được những điều này là gì, rồi sống
đúng với chúng, kể cả khi ở bên người khác.
Sẽ có xung đột
ranh giới trong các mối quan hệ. Nếu bạn sống thật, sẽ có lúc ai đó nói: “Chờ
đã, điều đó hoàn toàn trái với những gì tôi muốn hoặc cần.” Không sao, vì khi
đó, chúng ta có thể trò chuyện để giải quyết xung đột về nhu cầu. Bạn không cần
lập tức từ bỏ bản thân để giữ kết nối. Nói cách khác, đó là lúc để giải quyết
mâu thuẫn, chứ không phải lúc để cả hai bên bỏ ranh giới chỉ vì muốn duy trì mối
quan hệ.
Để hiểu rõ hơn về
ranh giới, bạn có thể xem video của tôi mang tên “Ranh giới cá nhân và Sự hợp
nhất (Cách phát triển ranh giới lành mạnh)” (Teal Swan Transcripts 097). Và rõ ràng, xuyên suốt video này, tôi
đang nói với bạn rằng nếu bạn tự nhận mình là người cần không gian riêng, thì bạn
đang gặp vấn đề về việc sống thật với chính mình. Hãy trở nên chân thật.
Nếu muốn biết
cách làm, hãy xem video “Làm Thế Nào Để Sống Thật Với Chính Mình” (Teal Swan Transcripts 299) trên YouTube.
Hãy cam kết sống
thật, bất kể là khi bạn ở một mình hay khi có người khác trong phòng. Nếu bạn
làm được, sẽ có một quá trình “thanh lọc tự nhiên” diễn ra. Nếu trước đây bạn
không sống thật, rất có thể bạn đang bị bao quanh bởi những người yêu thích chiếc
“mặt nạ” của bạn, chứ không phải con người thật của bạn. Khi đó, sẽ có những
người nói: “Thôi, tôi đi đây.” Họ đến vì chiếc mặt nạ, chứ không phải vì bạn thật
sự.
Tuy nhiên, vũ trụ
không thích khoảng trống, nó sẽ tìm cách lấp đầy. Và khi những người kia rời
đi, chỗ trống ấy sẽ được lấp bởi những người thật sự có thể yêu thương bạn vì
con người thật của bạn. Khi những người này bước vào đời bạn, bạn sẽ không cần
không gian riêng với họ. Bạn sẽ cảm thấy hoàn toàn tự do, giống như khi ở bên
con chó của mình, vì bạn có thể là chính mình trọn vẹn. Sẽ không còn áp lực,
không mất bản thân, và gần như không còn nỗi sợ bị ai đó nuốt chửng.
Sự thật là: trừ
khi bạn sẵn sàng cho ai đó thấy con người thật của mình, nghĩa là những gì chân
thật về bạn, những gì bạn thật sự nghĩ, thật sự cảm nhận, thật sự mong muốn,
cùng các khát khao, suy nghĩ, cảm xúc chân thật, thì sẽ không ai có thể chạm đến
cốt lõi của bạn. Họ chỉ đang giao tiếp với chiếc mặt nạ. Và như vậy, sẽ không
ai thật sự yêu bạn vì con người thật của bạn.
Mà điều bạn muốn,
chính là kết nối. Kết nối với con người thật của mình. Vậy hãy can đảm để thực
hiện bước này.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=ctrylHAC5a4
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.