Teal Swan Transcripts 399
SỰ THA THỨ? (Một cách tiếp cận hoàn toàn
mới về Sự tha thứ)
12-01-2019
Như nhiều bạn đã
biết, tôi từng bị lạm dụng nghiêm trọng trong thời thơ ấu. Và ngồi đây hôm nay,
tôi có thể nói với bạn rằng tôi đã hoàn toàn tha thứ cho người đàn ông đã từng
lạm dụng tôi. Vì lý do này, tôi có thừa trải nghiệm, vừa với tư cách là một người
thầy dạy về sự thật phổ quát, vừa với tư cách là một người sống sót, để nói với
bạn về sự tha thứ.
Nhiều người
trong các bạn thắc mắc tại sao tôi chưa từng dạy trực tiếp về tha thứ trước
đây. Lý do là vì tha thứ là một cái bẫy tâm linh quá lớn, và cách mà con người
thường xử lý sự tha thứ thì lại gây tổn hại đến mức tôi thà rằng mọi người
không tập trung vào nó còn hơn.
Vậy tha thứ là
gì?
Tha thứ là sự
buông bỏ oán hận hay giận dữ và nhu cầu phải trả thù đối với ai đó mà bạn cảm
thấy đã làm tổn thương mình. Tha thứ mang đến một sự nhẹ nhõm sâu sắc. Một sự
giải tỏa căng thẳng sâu xa diễn ra khi bạn tha thứ, bởi vì bạn không còn bị mắc
kẹt trong cảm giác không thể tiến lên trong cuộc sống chỉ vì điều đã xảy ra. Bạn
không còn cảm thấy cần đến sự trả thù hay bù đắp từ họ để có thể bước tiếp. Bạn
cũng không còn bị dày vò bởi cảm giác oán hận, giận dữ hay phản kháng với họ.
Tôi sẽ bắt đầu
buổi nói chuyện này bằng một khẳng định rõ ràng: Nếu bạn không nhớ được gì khác
từ toàn bộ bài nói, thì hãy nhớ điều này, bạn không thể ép buộc sự tha thứ.
Không quan trọng bạn muốn tha thứ đến mức nào. Bạn cũng không thể “cố gắng” tha
thứ cho ai đó. Ngộ nhận lớn nhất về sự tha thứ là người ta nghĩ rằng bạn có thể
chọn để tha thứ cho ai đó, rằng bạn chỉ cần quyết định là xong. Như thể bên
trong có một cái nút đỏ nào đó, và nếu bạn chưa bấm cái nút đó, thì hẳn là bạn
kém trí tuệ, hoặc bằng cách nào đó lại thích thú với việc từ chối buông bỏ.
Người ta muốn bạn
tha thứ vì hai lý do. Lý do đầu tiên là tự nhiên thôi, họ muốn bạn cảm thấy dễ
chịu. Rõ ràng, nếu họ thấy bạn đang giận dữ, oán hận và khao khát trả thù, thì
hiển nhiên là bạn đang không ổn. Họ muốn thúc ép quá trình đó để bạn sớm cảm thấy
tốt hơn. Lý do thứ hai là khi bạn ở trong trạng thái cảm xúc đau đớn ấy, nó khiến
họ cũng cảm thấy khó chịu. Đúng không?
Khi chứng kiến
ai đó đau khổ, điều đó sẽ khơi gợi trong họ những cảm xúc tiêu cực. Và nhiều
người không thể chịu đựng nổi cảm xúc tiêu cực của chính họ. Bảo ai đó tha thứ
thực ra chính là một dạng lạm dụng cảm xúc. Bởi vì, không chỉ là bạn đang ám chỉ
rằng họ không nên cảm thấy như vậy và cần phải dừng cảm thấy như vậy, mà bạn
còn khiến họ thấy xấu hổ vì họ chưa thay đổi được cảm xúc của mình. Thêm nữa,
khi bạn đòi hỏi ai đó phải tha thứ, đặc biệt là khi bạn yêu cầu họ tha thứ cho
người đã gây tổn thương cho họ, thì bạn thậm chí còn tệ hơn một kẻ bàng quan. Bạn
trở thành kẻ đồng lõa với hành động sai trái của người kia, và vì thế bạn vô
tình tiếp tay cho tội lỗi.
Bạn muốn tha thứ
cũng vì hai lý do.
Thứ nhất, tự
nhiên thôi, bạn muốn mình cảm thấy dễ chịu. Như tôi đã nói, nếu bạn đang oán hận,
đang giận dữ, nếu bạn cảm thấy mình không thể tiến lên do một điều gì đó đã xảy
ra, thì hiển nhiên bạn sẽ muốn cảm thấy khác đi.
Nhưng lý do thứ
hai là: bạn không thể ở trong trạng thái không tha thứ mà vẫn cảm thấy mình là
một người tốt. Tha thứ được xem là một điều cực kỳ cao quý, còn không tha thứ lại
bị coi là xấu xa, nên bạn không thể ở trong trạng thái không tha thứ mà vẫn thấy
tự tin về bản thân. Bạn sẽ cảm thấy mình buộc phải tha thứ để duy trì một hình ảnh
tích cực về chính mình.
Tuy nhiên, có một
trường hợp ngược lại, đó là khi nói về tha thứ cho chính mình. Chúng ta thường
có quan niệm đảo ngược trong việc này. Chúng ta tin rằng tha thứ cho bản thân
là tự thả lỏng, dung túng cho chính mình, trong khi thật ra ta không nên làm vậy.
Chúng ta còn tin rằng có điều gì đó rất cao quý trong việc không bao giờ tha thứ
cho bản thân. Bởi vì nếu bạn không tha thứ cho mình, bạn sẽ không bao giờ quên,
và vì thế, bạn sẽ không lặp lại sai lầm đó. Đây là cách chúng ta tạo ra một bầu
không khí của sự chuộc lỗi.
Lý do chính khiến
bạn không thể ép buộc sự tha thứ là bởi sự không tha thứ gắn liền với những cảm
xúc tiêu cực. Bạn không thể chỉ đơn giản tắt đi một cảm xúc tiêu cực. Không thể
chỉ chọn bấm một cái nút đỏ nào đó để rồi cảm xúc ấy biến mất. Cảm xúc không vận
hành theo cách đó.
Lý do là vì cảm
xúc không bao giờ nói dối. Chúng luôn luôn là một sự phản chiếu hoàn hảo và
chính xác của một nhận thức mà bạn đang nắm giữ. Điều này có nghĩa là, để cảm
thấy khác đi, bạn buộc phải thay đổi hoàn toàn góc nhìn của mình. Và điều này
nói thì dễ hơn làm, đúng không? Thay đổi nhận thức hiếm khi đơn giản chỉ là bấm
một cái nút đỏ để rồi nhìn mọi thứ hoàn toàn khác hẳn.
Hãy lấy ví dụ một
người bị một tài xế say rượu đâm phải. Giả sử khi bị đâm, người đó bị liệt.
Không thể nào mà chỉ sau một đêm, họ bỗng cảm thấy tuyệt vời và xem đó như một
phước lành vì mình bị liệt. Để có thể xem đó là một phước lành thay vì là một lời
nguyền mỗi khi phải tự kéo mình lên xe lăn, cần nhiều hơn rất nhiều so với việc
chỉ quyết định coi nó là điều tốt.
Còn một điều nữa.
Tôi không thể đếm hết số người đã bắt tay tôi, nhìn thẳng vào mặt tôi và nói:
“Tôi đã hoàn toàn tha thứ cho họ.” Và điều đó hoàn toàn là giả dối. Thực chất,
đó chỉ là một cách né tránh và đè nén thông qua sự phân mảnh. Sự né tránh tâm
linh chính là ung thư của thế giới tâm linh. Nó cũng là ung thư trong các cộng
đồng tôn giáo. Và đáng tiếc, sự né tránh này không chỉ dừng lại ở các cộng đồng
tâm linh, mà còn lan ra cả xã hội nói chung.
Né tránh hay che
đậy là hành động sử dụng niềm tin để né tránh việc đối diện hoặc chữa lành những
cảm xúc đau đớn, những vết thương chưa được giải quyết, và những nhu cầu chưa
được đáp ứng. Nó là một trạng thái né tránh. Và vì là né tránh nên cũng chính
là kháng cự. Niềm tin trong bất kỳ truyền thống tâm linh nào, thậm chí cả những
niềm tin xã hội, đều có thể cung cấp cho ta vô số lý do để sống trong sự giả dối.
Chúng có thể biện minh cho việc né tránh những khía cạnh không mong muốn của cảm
xúc và trạng thái hiện hữu, để hướng tới cái được xem là “giác ngộ hơn” hay
“cao quý hơn”.
Trong thế giới
ngày nay, chúng ta rất ít kiên nhẫn để thực sự đối diện và bước qua nỗi đau.
Chúng ta thường thích các giải pháp tức thời, giúp làm tê liệt nỗi đau. Khi ta
dùng tâm linh để che đậy vấn đề và cố né tránh chúng, ta đang sử dụng mục tiêu
“siêu việt tâm linh” để cố vượt lên trên những gì thô ráp, lộn xộn và rất thật
của đời sống con người, trước khi ta thật sự đối diện và làm hòa với nó. Điều
này có thể được xem là một sự siêu việt giả tạo và vội vã. Và nó nguy hiểm vì tạo
ra một sự chia tách nghiêm trọng bên trong. Nó tạo nên một khoảng cách rõ rệt
giữa nơi ta thật sự đang ở và nơi ta nghĩ mình nên ở. Điều đó khiến ta dối trá
với chính mình, tự lừa mình, và thực sự tương tác với thế giới bằng hình ảnh của
một “cái tôi giả tạo”.
Khi bị tổn
thương, thường thì ta đè nén, phủ nhận, và chối bỏ phần nào trong chính mình
đang chịu đau đớn, chưa được giải tỏa, và đang cần những điều cần thiết để cảm
thấy bình an. Thay vào đó, ta lại đồng nhất mình với một phần khác trong bản
thân vốn “vượt trên tất cả”. Né tránh về cơ bản giống như bạn bị gãy chân nhưng
lại phủ nhận nó, dán băng cá nhân lên một vết gãy hở, rồi bối rối vì sao nó
mưng mủ. Chúng ta không thể chữa lành trừ khi thừa nhận ta thật sự là ai và
đang ở đâu.
Để bạn hiểu rõ
hơn, tôi muốn bạn xem ba video của tôi:
- Sự
thật đáng buồn về hầu hết các Bậc thầy tâm linh
- Phân
mảnh – Căn bệnh toàn cầu
Cần có sự nhận
thức rất tinh tế mới có thể phân biệt ai đó thực sự đã tha thứ, hay họ chỉ dựng
nên một bản ngã khiến họ tin rằng mình đã vượt lên tất cả, trong khi thực chất
họ chỉ đang đè nén, phủ nhận và chối bỏ phần bị tổn thương trong chính mình, vốn
vẫn chưa vượt qua được gì cả. Nhưng tôi sẽ cho bạn một mẹo: Người nào thật sự
đã tha thứ, họ sẽ không bao giờ bảo bạn phải tha thứ cho bất kỳ điều gì.
Ngoài ra, nếu ai
đó chỉ né tránh thay vì thật sự tha thứ, thì điều gì sẽ phản chiếu ra ngoài thế
giới?
Họ sẽ gặp đủ loại
người phản ánh phần bị đè nén của chính họ: những người cực kỳ giận dữ với họ
vì cái “cách sống siêu thoát” kia.
Khi ta quay lưng
lại với nỗi đau hay né tránh nơi mình đang ở, thật ra là ta đang bỏ rơi chính
mình. Nhưng đó chưa phải là phần đáng sợ nhất. Không chỉ bỏ rơi bản thân, ta
còn tự gieo mầm cho những điều chưa được giải quyết quay trở lại, nhưng ở mức độ
lớn hơn. Đến lúc nào đó, ta vẫn buộc phải đối diện với những gì mình thật sự phải
đối diện. Và phải thật sự hòa nhập những trạng thái cảm xúc đau đớn ấy, rồi
hình thành một góc nhìn mới thay đổi nhận thức của phần bị tổn thương nhất
trong ta. Chứ không phải một góc nhìn chỉ để tiếp tục đè nén, phủ nhận và chối
bỏ chúng.
Tha thứ thật sự
xảy ra khi tất cả các phần trong ta đều có thể bước tiếp và cảm thấy dễ chịu
khi làm vậy. Không chỉ một vài phần trong chúng ta.
Vậy thì, phải
làm gì để đạt đến trạng thái tha thứ?
1.
Khi bạn hoặc ai đó đang ở trong trạng thái đau đớn vì cảm thấy bị tổn thương bởi
một người khác, hãy loại bỏ hoàn toàn khái niệm tha thứ khỏi tâm trí.
Hãy quên nó đi.
Tôi muốn bạn tập trung vào chữa lành thay vì tha thứ. Tha thứ ngụ ý rằng phải
có một sự chữa lành sâu sắc xảy ra. Nhưng bạn sẽ nhận ra rằng, nếu thật sự cam
kết đi theo con đường chữa lành, thì sự tha thứ sẽ tự nhiên đến với bạn. Nó là
kết quả tất yếu của việc đi những bước trước đó trên con đường chữa lành. Nó
không phải thứ mà bạn ép buộc.
Nhưng để hiểu điều
này, chúng ta cần nói về chữa lành là gì.
Mọi thứ đều là
năng lượng. Mọi sự tồn tại đều được cấu thành từ cùng một dạng năng lượng. Năng
lượng chỉ là năng lượng tiềm năng, cho đến khi có những mô thức khác nhau xuất
hiện trong nó. Chính những mô thức này quyết định năng lượng đó trở thành một
cái bàn chải đánh răng, hay một cảm xúc, hay một cái cây.
Mô thức giống
như bản thiết kế của sự tồn tại vật chất. Vì mọi thứ đều là mô thức, nên mọi dạng
bệnh tật cũng là những mô thức cụ thể. Để chữa lành một điều gì đó nghĩa là phải
thay đổi mô thức ấy. Nói cách khác, chữa lành chính là thay đổi một mô thức. Nó
là đối nghịch của sự lặp lại và trì trệ.
Vậy giờ ta cần
xem xét làm thế nào để thay đổi một mô thức. Khi một điều gì đó chưa được chữa
lành, nó đang thể hiện một mô thức mà ta không thích. Do đó, để chữa lành, ta cần
thay đổi mô thức đó từ một trạng thái không mong muốn sang một trạng thái mong
muốn. Điều này thường đồng nghĩa với việc thay đổi mô thức sang điều ngược lại.
Và từ đây, bạn sẽ có một sự hiểu biết rất sâu sắc về bản chất của chữa lành: nó
chính là thay đổi một mô thức sang điều ngược lại.
Ví dụ: nếu chân
ta bị gãy, thì để chữa lành, ta phải thay đổi mô thức “gãy” sang ngược lại, tức
là gắn lại/xương liền lại. Nếu ta cảm thấy bị hạ thấp, chữa lành chính là cảm
thấy được trân trọng. Nếu ta bị lạm dụng, chữa lành chính là được đối xử với
tình thương. Nếu ta cảm thấy bất lực, chữa lành chính là cảm thấy có sức mạnh.
Nếu ta bị mắc kẹt, chữa lành chính là có thể chuyển động.
Giờ khi bạn đã
hiểu rằng chữa lành nghĩa là trải nghiệm điều ngược lại, hãy nhìn lại tình huống
khiến bạn bị tổn thương, hay tình huống mà bạn đang vật lộn với sự tha thứ. Ở
đó có mô thức nào? Trạng thái ngược lại mà bạn cần chuyển sang là gì? Những trải
nghiệm ngược lại mà bạn cần có là gì? Mô thức ngược lại đó sẽ là gì? Đó mới phải
là trọng tâm của bạn, chứ không phải tha thứ.
Đôi khi việc
thay đổi một mô thức như vậy, chẳng hạn chuyển từ bất lực sang có sức mạnh, lại
rất đơn giản. Nó chỉ cần thay đổi một niềm tin. Nhưng nhiều khi, nó khó khăn
hơn. Có khi việc chuyển đổi một mô thức sang điều ngược lại đòi hỏi phải thay đổi
nhiều niềm tin, trải qua nhiều trải nghiệm khác nhau, và chữa lành nhiều lớp
khác nhau.
Nếu bạn nhìn vào
một người thật sự đã tha thứ, tức là bạn đang thấy một người đã chuyển sang mô
thức đối nghịch. Họ đã và đang sống trong trạng thái đã được chữa lành đó.
Ý tôi là thế
này: Giả sử bạn nhận ra rằng lý do bạn có những mối quan hệ tồi tệ trong đời sống
trưởng thành là vì mô thức quan hệ mà bạn đã học từ cha mẹ. Khả năng cao là nếu
bạn cứ thấy rằng chẳng có sự chữa lành nào cả, mà chỉ là sự lặp lại, thì bạn vẫn
chưa tha thứ cho cha mẹ. Tuy nhiên, khi bạn bước vào một mối quan hệ tuyệt vời
và khi bạn cảm thấy thật sự gần gũi với người đó, cảm thấy như mình đang trải
nghiệm điều ngược lại, thì khả năng cao là bạn sẽ tha thứ cho ba mẹ.
Tôi đã tạo ra một
tiến trình có thể đóng vai trò quan trọng trong việc chữa lành những mô thức
này và giúp bạn thay đổi tần số, từ một mô thức không mong muốn sang mô thức
mong muốn ngược lại. Tiến trình này được gọi là Quy trình hoàn thiện. Nếu bạn
muốn học tiến trình này và bắt đầu áp dụng ngay hôm nay, đặc biệt là với những
gì bạn đang khó khăn trong việc tha thứ, thì tôi khuyên bạn hãy tìm đọc quyển
sách của tôi, mà tựa đề rất rõ ràng là: Quy
trình hoàn thiện.
2.
Bạn cần phải ngừng chống lại việc mình đang ở đâu.
Thay vào đó, bạn
phải chấp nhận nơi mình đang ở. Điều đó có nghĩa là chấp nhận những trạng thái
cảm xúc đau đớn. Có nghĩa là chấp nhận rằng ngay tại khoảnh khắc này bạn chưa ở
trong không gian của sự tha thứ. Chấp nhận không có nghĩa là tán đồng với tình
trạng bạn đang ở, mà là thừa nhận thực tại: bạn đang ở đúng nơi đó. Thay vì chạy
trốn khỏi những cảm xúc đau đớn và phần trong bạn đang cảm nhận chúng, hãy hiện
diện hoàn toàn, vô điều kiện cùng chúng. Hãy lắng nghe những sự thật cá nhân
quan trọng mà mỗi cảm xúc đang truyền tải.
Tôi sẽ đưa cho bạn
từng bước một. Với mỗi cảm xúc, bạn cần làm như sau:
1. Bạn phải nhận
thức được cảm xúc đó.
2. Bạn phải quan
tâm đến cảm xúc đó, nghĩa là xem nó hợp lý và quan trọng.
3. Hãy lắng nghe
cảm xúc một cách thấu cảm, như thể bạn thật sự cố gắng hiểu nó và thông điệp ẩn
sau nó. Điều này cho phép bạn cảm thấy an toàn để dễ bị tổn thương mà không sợ
bị phán xét. Hãy tìm cách thấu hiểu, chứ không phải xem bạn có đồng ý hoàn toàn
hay không.
4. Hãy công nhận
và xác thực cảm xúc bạn đang có. Điều này có thể bao gồm việc tìm từ ngữ để gọi
tên trạng thái cảm xúc, hoặc từ ngữ đi kèm với bất kỳ cảm giác nào đang diễn ra
trong trạng thái không thể tha thứ này.
Khi chúng ta xác
thực một cảm xúc, điều đó rất khác so với xác thực một ý nghĩ.
Ví dụ, ngay lúc
này bạn nghĩ: “Tôi thật thảm hại.”
Xác thực ý nghĩ
đó không phải là: “Bạn đúng rồi! Tôi thật sự thảm hại.”
Nó giống như thế
này hơn: “Tôi hoàn toàn có thể hiểu rằng với hoàn cảnh này, bạn sẽ thấy mình thật
thảm hại.” hoặc “Bạn sẽ cảm thấy như thể mình thật thảm hại.” hoặc “Bất kỳ ai
trong hoàn cảnh của bạn cũng sẽ cảm thấy như vậy.”
Mục đích là làm
cho bạn cảm thấy đúng khi có cảm xúc đó, thay vì sai khi có nó. Nó không phải
là việc xem ý nghĩ đằng sau nó có chính xác hay không.
5. Cho phép bản
thân cảm nhận đúng như bạn cảm thấy và trải nghiệm đầy đủ cảm xúc đó trước khi
bạn tiến đến bất kỳ sự giải quyết nào.
Điều bạn cần làm
là cho bản thân và người khác không gian để sẵn sàng và chọn, bằng ý chí tự do,
bước lên nấc thang rung động cao hơn so với cảm xúc của họ. Về cơ bản, đây là
bước mà chúng ta hiện diện vô điều kiện cùng cảm xúc thay vì cố sửa chữa chúng.
6. Sau, và chỉ
sau khi chúng ta đã cảm nhận trọn vẹn, chấp nhận và xác thực cảm xúc của mình,
đây là lúc chúng ta có thể chủ động tìm cách cải thiện cảm nhận của mình. Nói
cách khác, đây là bước mà bạn tìm ra cách mới để nhìn vào điều gì đó, từ đó
thay đổi đáng kể cách bạn cảm thấy về tình huống đó.
Thường thì khi
chúng ta chấp nhận một thực tại đau đớn với mình, một thực tại mà chúng ta đã
chống đối, tức là ngược lại với chấp nhận, thì tự nhiên chúng ta sẽ cảm thấy một
nỗi buồn đau. Rất thường xuyên khi chúng ta không thể tha thứ cho ai đó, đó là
vì chúng ta cảm thấy mình đã mất mát điều gì đó trong trải nghiệm ấy. Vì vậy, dễ
hiểu thôi, nỗi buồn đau là một cảm xúc rất tự nhiên để cảm thấy. Và nỗi buồn
đau không phải là thứ bạn có thể ép mình đi qua. Nó là một tiến trình bạn phải
cho phép nó tự diễn ra trong bạn.
Ví dụ, tôi cảm
nhận rằng mình đã mất cả tuổi thơ và sẽ chẳng bao giờ lấy lại được, vì kẻ đã lạm
dụng tôi lúc nhỏ. Trường hợp của tôi, để có thể chữa lành, tôi buộc phải thương
tiếc tuổi thơ đã mất đó.
Còn một điều nữa,
hầu hết chúng ta đã khiến cho một số trạng thái cảm xúc trở nên quá “sai trái”
đến mức chúng ta thật sự ngăn cản người khác có thể chữa lành. Chúng ta khiến
cho cảm giác muốn trả thù, cảm giác giận dữ, cảm giác cuồng nộ trở nên sai trái
đến mức một người không thể nào bước lên nấc thang rung động cao hơn để đi đến
trạng thái tha thứ. Chúng ta cứ tiếp tục ép họ quay lại trạng thái bất lực.
Tôi sẽ cho bạn một
ví dụ. Trong tuổi thơ của tôi, tôi đã phải tưởng tượng, và thực tế cách duy nhất
để cải thiện cảm nhận của mình đối với toàn bộ tình huống, đó là tưởng tượng cảnh
thiêu sống người đàn ông này. Tôi đã phải tưởng tượng cảnh thiêu rụi toàn bộ tuổi
thơ mình xuống đất. Lặp đi lặp lại. Cho đến khi tôi sẵn sàng chấp nhận sự thật
rằng chẳng có gì tôi có thể làm để dựng lại tuổi thơ ấy. Tôi buộc phải tiến
lên, từ nơi tôi đang ở, với những gì tôi có.
Để bạn có thể hiểu
chi tiết hơn về điều này, tôi muốn bạn xem một vài video của tôi. Video thứ nhất
là: “Chấp
nhận nó (Chìa khóa để buông bỏ)”. Video thứ hai là: “Khi
cách duy nhất để ổn là không ổn”. Và video thứ ba là: “Làm
sao để đối diện với cơn giận dữ”.
Nếu chúng ta
dành cả đời để chống lại những gì đã xảy ra, mà thật ra đó chính là điều chúng
ta đang làm khi không thể chấp nhận một điều gì đó đã xảy ra, thì chúng ta đang
dồn tất cả năng lượng của mình vào việc chống lại cái đã xảy ra, thay vì đặt
năng lượng của mình vào điều mình muốn có.
3.
Sự tha thứ xảy ra khi chúng ta thật sự có thể thay đổi góc nhìn mà phần bị tổn
thương nhất trong ta đang nắm giữ đối với tình huống.
Điều thú vị là
những góc nhìn có thể thay đổi cách ta nhìn nhận sự việc chỉ sau một đêm thì lại
có mặt ở khắp nơi. Điều quan trọng là phải làm việc với những góc nhìn này theo
cách mà những góc nhìn mới được thêm vào không hàm ý rằng ta không nên giữ góc
nhìn hiện tại.
Tôi sẽ cho bạn một
ví dụ: Giả sử tôi cảm thấy bị tổn thương bởi mẹ mình. Nếu ai đó đến và nói: “Bạn
biết không, mẹ bạn đã có một tuổi thơ còn tệ hơn bạn nhiều.” hoặc “Thật ra, bà
đã làm tốt nhất trong khả năng của mình rồi.” Vâng, đó là một góc nhìn, nhưng
nó là một góc nhìn đầy sự đổ lỗi. Góc nhìn đó ngụ ý rằng tôi không nên có góc
nhìn hiện tại.
Vì vậy, điều
chúng ta đang tìm kiếm với những góc nhìn này không phải là tìm một góc nhìn
làm vô hiệu hóa góc nhìn của mình, mà là tìm một góc nhìn đơn giản chỉ làm cho
phần bị tổn thương nhất trong ta cảm thấy dễ chịu hơn về tình huống. Góc nhìn
có thể thay đổi cảm nhận sẽ khác nhau cho từng người và từng tình huống.
Sau nhiều năm
trên con đường chữa lành, đã có một tình huống xảy ra với tôi. Tôi có một ký ức.
Nó không phải ký ức bị chôn vùi, chỉ đơn giản là một ký ức tôi chưa từng nhìn
nhận theo cách này. Khi còn nhỏ, kẻ đã lạm dụng tôi đặc biệt bị kích động bởi
gió lớn. Bất cứ khi nào gió thổi dữ dội, hắn bắt đầu cư xử rất lạ lùng, và sau
đó tôi bị cưỡng hiếp. Đây không phải là hành vi hắn thường làm với tôi. Sau khi
làm điều đó, hắn trông rất khổ sở, rồi bỏ chạy đi đâu tôi thường không rõ. Một
ngày nọ, sau khi hắn thực hiện hành vi ấy, tôi đã nhìn thấy hắn chạy ra một
cánh đồng. Tôi quan sát hắn, thấy hắn quỳ gối, khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa
đung đưa người tới lui.
Điều xảy ra với
tôi vào ngày hôm đó, khi ký ức ấy hiện về, là tôi đã nhận ra chuyện gì đang diễn
ra. Đó là một cú kích hoạt. Lúc đó tôi đã trong quá trình hồi phục đủ lâu từ những
sang chấn tuổi thơ để hiểu thế nào là kích hoạt. Tôi có thể nhìn thấy cú kích
hoạt của hắn. Và những gì tôi thấy không còn là một con quái vật trong lốt người.
Những gì tôi thấy là một người đàn ông tuyệt vọng đến mức đã làm điều duy nhất
hắn cần nhất: kéo một người khác vào địa ngục của hắn, vì hắn hoàn toàn cô đơn,
tuyệt vọng và không biết làm thế nào thoát ra khỏi nơi ấy.
Điều thật sự
thay đổi trong tôi là tôi nhận ra mình cũng từng trải qua cùng một khao khát ấy.
Khi bạn bước vào đời với một tuổi thơ như tôi, bạn sẽ cảm thấy mình chẳng bao
giờ có thể hòa nhập. Thật sự như địa ngục khi ngồi nhìn người ta cười. Như địa
ngục khi nhìn họ sum vầy trong gia đình. Nó khiến bạn cảm thấy mình là người
duy nhất không thể kết nối với bất kỳ ai, vì chẳng ai có thể hiểu được mức độ
đau khổ hay nơi mà bạn đang sống về mặt cảm xúc và tinh thần. Tôi đã nhiều lần
nghĩ rằng mình chỉ muốn người khác trải qua những gì tôi từng trải, để họ có thể
hiểu tôi.
Và khi tôi hiểu
rằng tuổi thơ tôi diễn ra như thế là vì một người đàn ông đang ở trong trạng
thái cảm xúc ấy, tôi không còn có thể xem hắn là một người hoàn toàn tách biệt
với tôi nữa. Tôi nhận ra rằng hắn thật sự đã thành công trong việc khiến một
người hoàn toàn thấu hiểu hắn. Và từ sự hiểu biết đó, tôi không thể mong muốn
hình phạt dành cho hắn ở bất kỳ điểm nào. Chỉ một suy nghĩ đó thôi, một góc
nhìn đó thôi, đã phá vỡ toàn bộ mô thức tức giận, oán hận, và nhu cầu đòi hỏi
gì đó từ hắn. Nó phá vỡ mạnh đến mức tôi bật khóc. Và kể từ ngày hôm đó, toàn bộ
cách nghĩ của tôi về tuổi thơ mình đã thay đổi.
Việc đem đến sự
chữa lành cho những người như hắn trở thành phần quan trọng nhất trong sứ mệnh
của tôi trên hành tinh này. Chữa lành những nơi chốn đau khổ mà cả hai chúng
tôi đã trải qua mãnh liệt đến vậy. Và tôi nhận ra, chỉ từ sự thay đổi góc nhìn ấy,
rằng nếu tôi không đi qua trải nghiệm kiểu đó thì hôm nay tôi chỉ là một phần
tư người thầy mà tôi đang có. Tại sao? Bởi tôi sẽ có rất nhiều thông tin tâm
linh siêu việt nhưng hoàn toàn không biết cách kết nối những thông tin đó với một
trạng thái đau khổ, trạng thái làm cho những kiến thức tâm linh ấy nghe chẳng
khác gì một mớ vô nghĩa.
Vì vậy, không chỉ
trong khoảnh khắc đó, với sự thay đổi góc nhìn duy nhất ấy, tôi có thể hoàn
toàn tha thứ cho hắn, mà còn cảm thấy biết ơn vì điều đã xảy ra, khi nhìn thấy
nó gắn kết với cái gọi là mục đích cuộc đời tôi. Nhưng đây là điều quan trọng:
nếu trước đó ai đó gợi ý cho tôi giữ góc nhìn như vậy về hắn, trước khi tôi sẵn
sàng, trước khi tôi thật sự được xác thực trong nỗi đau của mình, tôi sẽ không
thể nào tiếp nhận. Nó sẽ tạo ra tác dụng ngược. Giống như việc ép một người liệt
nửa người đứng dậy chạy chỉ một tuần sau tai nạn vậy.
4.
Lòng trắc ẩn và sự thấu cảm.
Đây không phải
là thứ có thể bị ép buộc. Nó không bao giờ nên được thực hiện quá sớm. Và thật
sự là một hình thức lạm dụng khi yêu cầu ai đó phải cảm thấy thấu cảm và trắc ẩn
với người đã làm tổn thương họ. Đó không phải là trách nhiệm của bạn. Về cơ bản,
điều đó chẳng khác nào bắt một người mở lòng với kẻ đang giẫm đạp nó. Đây phải
là điều mà một người thật sự muốn tìm kiếm, không phải để họ cảm thấy mình là
người tốt hay làm điều đúng đắn, mà là vì họ đã sẵn sàng chấm dứt cảm giác căng
thẳng khủng khiếp mà sự oán hận và nhu cầu trả thù tạo ra.
Trắc ẩn là một dạng
kết nối, bởi nó nảy sinh khi ta cảm thấy một sự đồng cảm với người khác. Nó xảy
ra khi ta trải qua một cảm giác đau đớn tương đồng. Trong những cảm xúc được
chia sẻ luôn có sự hòa hợp. Khi ta cảm thấy cùng một thứ với người khác, ta
không thể nào xem họ là tách biệt với mình nữa. Nó buộc ta phải đồng nhất,
nhưng trong trường hợp này, sự đồng nhất ấy lại tạo ra sự hợp nhất thay vì chia
rẽ. Việc có chung nỗi đau, và do đó là nỗi buồn, sự thương cảm dành cho họ, khiến
ta phải thay đổi góc nhìn, cảm xúc, và hành động của mình đối với người đó.
Hãy nhớ lại một
lần bạn xem phim, có một nhân vật phản diện hoặc kẻ xấu nào đó, một nhân vật
gây tranh cãi mà đa số sẽ phản ứng kiểu: “Trời, tôi không chịu nổi hắn.” Nhưng
khi bạn xem, liệu bạn có đồng cảm với nỗi đau nào đó của nhân vật ấy không? Và
từ việc đồng cảm với nỗi đau đó, bạn có nhìn người này theo một lăng kính khác
so với đa số không? Bạn có còn thấy hắn là kẻ phản diện không? Bạn có đẩy hắn
ra xa, hay trong khoảnh khắc ấy bạn lại cảm thấy có sự cộng hưởng nào đó với
nhân vật này? Đó chính là lòng trắc ẩn.
Lòng trắc ẩn lập
tức sinh ra khi ta bắt gặp một nỗi đau mà ta có thể liên hệ. Vì vậy, tất cả những
gì bạn cần làm để nuôi dưỡng sự thấu cảm và lòng trắc ẩn trong chính mình là
tìm cách liên hệ nỗi đau của bạn với nỗi đau của họ. Điều này không chỉ thay đổi
góc nhìn của ta về họ, thay đổi cảm xúc ta dành cho họ, mà còn thay đổi cả hành
động mà ta thực hiện đối với người đó. Để hiểu sâu hơn, bạn có thể xem video của
tôi có tựa: “Lòng
trắc ẩn (Và cách nuôi dưỡng lòng trắc ẩn)”.
5.
Biết ơn hoặc trân trọng.
Cũng giống như
bước trước, điều này không thể bị ép buộc và không bao giờ nên được thực hiện
quá sớm. Đây chính là điều mà tôi thấy thường xuyên xảy ra nhất trong các cộng
đồng tâm linh. Khi ai đó trải qua một điều đau đớn, phản ứng “né tránh” phổ biến
nhất mà người khác đưa ra là: “Mọi thứ đến đều để ban phước cho bạn.”
Nếu bạn cố khiến
ai đó cảm thấy biết ơn hay trân trọng một người đã làm tổn thương họ, hoặc một
tình huống đã làm họ đau khổ – quá sớm – thì đó là một dạng lạm dụng. Nó chẳng
khác nào bảo ai đó hôn bàn tay vừa tát họ, nếu không thì họ phải cảm thấy tồi tệ
về việc mình chưa tiến hóa.
Thường thì, cũng
như những bước trước, bước này xảy ra một cách tự nhiên như là kết quả của những
bước đã trải qua. Đây là bước mà một người phải hoàn toàn sẵn sàng. Và khi đó,
họ bắt đầu thấy được sự thật lớn hơn mang tính chân lý phổ quát rằng: tất cả những
gì đến với ta thật sự đều mang lại phước lành. Miễn là điều này không bị thúc
ép quá sớm, đây là bước mà ta bắt đầu thấy được tình huống đã mang đến điều gì
cho cuộc đời mình thay vì chỉ lấy đi. Đây là bước mà ta nhận ra những điều tích
cực có thể nảy sinh từ nó, thậm chí cả những điều tích cực trong chính người mà
ta từng cho là đã làm tổn thương ta.
6.
Cuối cùng, ta phải đối diện với bước tha thứ được gọi là: “Từ chối tha thứ.”
Cũng giống như tất
cả các bước và cảm xúc trước đó, đây là một trạng thái hoàn toàn tự nhiên và
thường xảy ra. Oán hận là một phần rất lớn của sự tha thứ. Ta không thể thật sự
ý thức về sự oán hận mà không ý thức về ý định tích cực tiềm ẩn bên dưới nó. Đó
chính là sự từ chối tha thứ.
Buông bỏ hay tha
thứ khiến hầu hết mọi người cảm thấy rằng họ đồng thời phải từ bỏ nhu cầu chưa
được đáp ứng: được đối xử công bằng và chính trực theo cách tạo ra niềm tin. Do
đó, nó mang lại cảm giác phản bội chính mình. Và vì thế, để tôn trọng nỗi đau của
họ cũng như nhu cầu được đối xử công bằng, họ sẽ không tha thứ.
Thực chất, oán hận
giống như một bức tường mà ta dựng lên để bảo vệ mình và để cố gắng đáp ứng nhu
cầu của bản thân. Một người thường giữ sự oán hận như một cách bảo vệ và như một
lời nhắc nhở rằng: “Sẽ không ai được phép đối xử với tôi như thế nữa.” Nó về cơ
bản là một dạng ranh giới mà ta dựng nên khi từng bị tổn thương bởi ai đó.
Cũng có thể nói
rằng, thường thì khi một người bị tổn thương, đặc biệt là khi họ bị lạm dụng,
cái nhìn về bản thân của họ bị ăn mòn đến mức họ tuyệt vọng tìm mọi cách để cảm
thấy mình còn chút giá trị. Và đôi khi cách duy nhất để họ cảm thấy mình là một
người tốt, là ở trong vai trò nạn nhân. Tại sao? Bởi xã hội nhìn nạn nhân là
“người tốt”, còn kẻ gây hại là “kẻ xấu”.
Do đó, nhiều khi
ta bị mắc kẹt trong việc tha thứ, vì cách duy nhất để cảm thấy mình là một người
tốt chính là tiếp tục ở trong vai trò nạn nhân. Đây cũng là một cách để duy trì
sự an toàn xã hội. Bởi cảm giác là: nếu ai đó làm tổn thương bạn, thì họ phải đền
bù cho bạn theo một cách nào đó. Điều này khiến ta cảm thấy an toàn hơn trong
các mối quan hệ thân mật, vì nó có nghĩa rằng ai đó đang mắc nợ ta. Nếu ai đó mắc
nợ bạn, nghĩa là họ đã làm điều gì sai với bạn, thì họ đã “bị trói buộc” rồi.
Nó gần như là cách bạn đang nói: “Ừ, giờ thì bạn không thể làm thêm điều xấu
nào khác với tôi nữa.” Và điều đó khiến ta cảm thấy an toàn hơn. Nếu bạn đang mắc
nợ tôi theo cách nào đó, thì bây giờ tôi an toàn hơn so với trước kia.
Rất nhiều lần,
chúng ta không tha thứ vì ta giữ người khác trong cái “tâm thế phải đền bù cho
tôi” để cảm thấy an toàn hơn trong mối quan hệ. Nếu bạn không tin tưởng ai đó
vì họ đã đối xử bất công với bạn, thì việc bạn cố kiểm soát tình huống theo
cách này là rất thường gặp. Thông qua cảm giác tội lỗi.
Vì lý do đó, tôi
muốn bạn hãy thành thật tự hỏi bản thân:
- “Điều tệ hại
nào mà tôi sợ sẽ xảy ra nếu hôm nay tôi tha thứ cho người mà tôi đang oán giận?”
- “Hoặc nếu tôi
tha thứ cho chính mình vì vai trò của tôi trong tình huống ấy thì sao?”
Ví dụ, có thể
câu trả lời sẽ là:
- “Nếu tôi tha
thứ cho anh/cô ấy, thì tôi coi những gì họ đã làm với tôi là chấp nhận được,
trong khi nó hoàn toàn không chấp nhận được.”
- “Nếu tôi tha
thứ cho họ, họ sẽ không bao giờ biết họ đã làm tôi tổn thương đến mức nào, và họ
sẽ lại làm điều đó với tôi lần nữa.”
- “Nếu tôi tha
thứ cho họ, tôi chẳng khác nào một bao cát hay một tấm thảm chùi chân – thật thảm
hại.”
- “Nếu tôi tha
thứ cho họ, tôi sẽ chẳng bao giờ nhận được sự công bằng và cách đối xử chính trực
mà tôi cần.”
Sau đó, hãy thử
chất vấn lại góc nhìn này. Để hiểu sâu hơn, bạn có thể xem video của tôi có tựa
đề: “Sự
oán giận (Cách buông bỏ sự oán giận).”
Cơn giận, sự oán
hận, và mong muốn hay nhu cầu được đền bù mà bạn cảm thấy là điều hoàn toàn tự
nhiên. Và đúng vậy, bất kỳ ai trong hoàn cảnh của bạn cũng sẽ cảm thấy giống
như vậy. Nhưng rồi sẽ đến một ngày rất quan trọng trong đời bạn, khi bạn nhận
ra rằng: cơn giận đó, sự oán hận đó, và nhu cầu báo đáp, vốn là thứ nằm ngoài tầm
kiểm soát của bạn, thật ra chẳng khác nào chất độc đang ăn mòn bạn từ bên
trong. Và việc cứ giữ chất độc ấy thay vì tìm cách bước ra khỏi nó, cũng giống
như uống thuốc độc và nghĩ rằng nó sẽ làm hại người khác. Điều đó sẽ không bao
giờ xảy ra.
Bạn cần biết rằng
con người lúc nào cũng được dẫn dắt một cách tự nhiên về phía sự mở rộng của bản
thân. Điều này có nghĩa là tất cả mọi người đều đang được dẫn dắt theo hướng chữa
lành. Nó cũng có nghĩa rằng, nếu bạn đang ở trong trạng thái thiếu tha thứ, thì
tất cả các bạn đều sẽ được dẫn dắt một cách tự nhiên về phía tha thứ. Nghĩa là
bạn không cần ép buộc người khác phải tha thứ, và bạn cũng không cần ép buộc
chính mình phải tha thứ. Điều đó là không thể tránh khỏi: nếu bạn cứ tiếp tục
bước đi trên con đường chữa lành, tức là biến đổi trải nghiệm của mình sang trạng
thái đối nghịch với nó, thì sớm muộn bạn cũng sẽ đi đến tha thứ.
Nhưng để thú vị
hơn, bạn có thể tự hỏi mình:
- “Tôi cần gì để
có thể buông bỏ tình huống này?”
- “Tôi cần gì để
có thể tha thứ cho tình huống này?”
- “Với những gì
tôi đang có và từ nơi tôi đang đứng, tôi có thể làm gì?”
Khi bạn tha thứ
cho ai đó, nó giống như bạn thả một người tù ra khỏi ngục, chỉ để phát hiện rằng
người tù đó chính là bạn bấy lâu nay. Và tha thứ luôn là kết quả của việc hoàn
toàn thay đổi góc nhìn mà bạn đang giữ về một điều gì đó.
Và đây là một
góc nhìn cho bạn hôm nay: nếu bạn thoát ra khỏi cái nhìn hạn hẹp chỉ xoay quanh
nỗi đau, bạn sẽ thấy rằng tất cả chúng ta đều chỉ là những nạn nhân của những nạn
nhân.
Và bạn không thể
ép buộc sự tha thứ, bởi vì bạn không thể ép buộc quá trình chữa lành. Tha thứ
không phải là quên đi. Bạn không thể mãi tự dối mình rằng bạn đang ở một nơi
trong khi thực tế là bạn chưa đến đó. Bạn không thể chỉ dựa vào ý chí để ép
mình tha thứ, chỉ vì bạn biết đó là một trạng thái tốt đẹp hơn.
Tha thứ chính là
chữa lành tình trạng đau đớn trong chính đời sống của bạn. Bạn chưa thật sự tha
thứ, cho đến khi bạn đạt đến trạng thái có thể tìm thấy sự chấp thuận chân thật
đối với việc nó đã xảy ra, đến mức chẳng còn gì để tha thứ nữa.
Và góc nhìn này
là điều mà tất cả mọi người đều có tiềm năng sẵn có bên trong để chạm đến. Đó
là một góc nhìn mà con người chắc chắn sẽ đạt tới, miễn là ta chịu lùi lại đủ
lâu để cho phép tiến trình đó diễn ra trong chính họ, để rồi họ có thể tự mình
chạm tới.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=Nmd6b-PEO4k
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.