Teal Swan Transcripts 296
Sự phân mảnh (Căn bệnh toàn cầu)
19-08-2017
Trước khi một
sinh vật sống trải qua chấn thương, nó ở trong trạng thái gắn kết. Ta có thể
nói rằng người đó ở trong trạng thái hợp nhất, cảm nhận sự hòa nhập và trọn vẹn
trong chính bản thân mình.
Chấn thương,
theo định nghĩa, là một trải nghiệm gây đau khổ mà không thể được giải quyết.
Giờ đây, chấn
thương vượt xa hơn những gì ta thường nghĩ, như chiến tranh hay lạm dụng tình dục.
Chấn thương bao gồm cả những điều mà ta cho là bình thường.
Việc chào đời
trong các cơ sở y tế chính thống ngày nay là một chấn thương. Việc cai sữa là một
chấn thương. Cảm giác ghen tị dữ dội khi không có cách nào giải quyết tình huống
đó khi bạn mới sáu hay bảy tuổi cũng là một chấn thương. Những loại chấn thương
này hầu như tất cả chúng ta đều trải qua, không, thực ra là tất cả chúng ta đều
trải qua, thế nhưng ta lại không coi đó là chấn thương.
Vấn đề là, nếu
khi còn nhỏ ta không có cách để giải quyết và hòa nhập trải nghiệm chấn thương
đó, ta buộc phải tách rời khỏi nó. Ý thức vận hành giống như nước. Vì vậy, bạn
có thể hình dung quá trình tách rời trong ý thức giống như một dòng sông. Nếu
nhìn từ trên cao xuống, bạn sẽ thấy dòng sông lớn thường tách ra thành những
nhánh nhỏ. Và mỗi lần như vậy, lượng nước trong dòng chính sẽ ít đi.
Tại thời điểm xảy
ra chấn thương, khi ta tách rời, một phần ý thức của ta tách ra khỏi ý thức
chính, giống hệt như con sông ấy. Ý thức của ta bị phân tách, giống như dòng
sông bị chia nhánh. Đây là một hành động tự bảo vệ. Ta sẽ dễ hiểu hơn về tác động
của quá trình phân tách ý thức này nếu hình dung nó qua sự ảnh hưởng tới tính
cách. Ta phải tưởng tượng rằng khi phân tách, ta đã phân mảnh bản ngã.
Giờ tôi sẽ giúp
bạn hiểu điều này một cách dễ dàng. Hãy hình dung, và thực tế đúng là như vậy,
bạn chỉ có một cơ thể. Nhưng bạn thường nghĩ rằng mình cũng chỉ có một nhân
cách sống trong cơ thể đó và điều khiển nó. Tuy nhiên, khi sự phân tách xảy ra,
chuyện đó không còn đúng nữa. Bên trong, nhân cách của bạn bị tách ra, giống
như các cặp song sinh dính liền.
Nếu bạn chưa biết,
song sinh dính liền là hai đứa trẻ sinh đôi chung một cơ thể nhưng lại có hai
nhân cách hoàn toàn khác nhau. Bên trong ta có thể có hàng trăm “cặp song sinh
dính liền” như vậy. Tất cả đều chung một cơ thể, cơ thể của bạn, nhưng mỗi “người”
lại có danh tính riêng, nhu cầu riêng, quan điểm riêng, điểm mạnh, điểm yếu và
thậm chí cả ngoại hình riêng.
Ví dụ, trong cơ
thể tôi có thể tồn tại một khía cạnh là nữ chiến binh, một khía cạnh là đô đốc
hải quân nam giới, một khía cạnh là đứa trẻ đang khóc, một khía cạnh là nữ
hoàng, một khía cạnh là con mèo, một khía cạnh là sinh vật ngoài hành tinh, hay
một khía cạnh là ác quỷ. Một số thậm chí có thể tự nói tên mình nếu tôi hỏi. Số
lượng này không có giới hạn; tôi từng thấy có người chỉ có ba “khía cạnh”, cũng
có người có hàng trăm.
Và mỗi khía cạnh
đều có một đối cực. Tại khoảnh khắc chấn thương, có sự phân tách giữa “cái tôi
dễ tổn thương” và “cái tôi đối phó để bảo vệ sự dễ tổn thương ấy”.
Sai lầm của xã hội
là không tin rằng con người có nhiều nhân cách. Ta chỉ gán nhãn như “rối loạn
nhận dạng phân ly” cho những người có nhiều nhân cách đến mức họ thay đổi rõ rệt
từng phút, ví dụ như vừa nói “Xin chào, tôi là Nancy” rồi ngay sau đó lại bảo
“Tôi không biết bạn đang nói với ai, tôi mới ba tuổi”.
Những người tách
rời ở mức độ này, ta gọi họ là mắc chứng đa nhân cách. Nhưng sự thật là, không
một ai trên hành tinh này không có nhiều nhân cách, vấn đề chỉ là ở mức độ nào.
Tôi biết có thể bạn đang phản kháng lại ý tưởng này, nhưng hãy suy nghĩ thử:
bao nhiêu lần bạn từng nói ai đó “có nhiều mặt”, bao nhiêu lần bạn so sánh ai
đó như “Jekyll và Hyde”, bao nhiêu lần chính bạn cảm thấy bị giằng xé giữa hai
quyết định? Đây đều là những biểu hiện của mâu thuẫn giữa các “cặp song sinh
dính liền” bên trong chúng ta.
Điều cực kỳ quan
trọng là: mức độ khổ đau nội tâm của ta tỷ lệ thuận với mức độ hòa hợp (hoặc thiếu hòa hợp) giữa các bản thể bên trong.
Thế giới bên ngoài phản chiếu trạng thái bên trong con người. Nhìn ra thế giới:
không ngày nào trôi qua mà không có chiến tranh, diệt chủng, lò mổ, hận thù, phủ
nhận sự thật. Và hiển nhiên, không ngày nào mà những kiểu tương tác này không
diễn ra bên trong chính chúng ta.
Cho đến khi ta
tái hòa nhập, bên trong ta luôn tồn tại những nhân cách yêu thương nhân cách
khác, nhân cách ghét nhân cách khác, nhân cách bảo vệ, nhân cách muốn kiểm
soát, nhân cách phủ nhận sự tồn tại của nhân cách khác, và cả những nhân cách
không biết về sự tồn tại của các nhân cách khác.
Như tôi đã nói,
khi có một nhân cách được tạo ra, luôn có một nhân cách đối cực. Vào khoảnh khắc
chấn thương, bạn phân tách thành “cái tôi dễ tổn thương” và “cái tôi bảo vệ cái
tôi dễ tổn thương”.
Và đây là thông
tin vô cùng quan trọng: ta luôn đồng nhất bản thân với nhân cách bảo vệ. Chính
“cặp song sinh” này là thứ ta nghĩ là nhân cách thật của mình. Nhưng sự thật,
nhân cách của bạn hoàn toàn là giả tạo. Dù bạn tin nó thật đến đâu, nó vẫn chỉ
là sự kết hợp của các nhân cách từng bảo vệ bạn trong hoàn cảnh cụ thể thời thơ
ấu.
Ví dụ, xét đến
nghề nghiệp của tôi, bạn sẽ thấy tôi đồng nhất với khía cạnh “người hiểu biết
và giảng dạy toàn cầu”. Có thể khía cạnh hiểu biết mọi thứ này được tạo ra để đối
phó với một chấn thương bất ngờ mà tôi không hiểu. Vì thế, bên trong tôi có thể
tồn tại một “đứa trẻ bên trong” đầy sợ hãi và hoang mang, hoàn toàn không hiểu
điều gì đang diễn ra.
Nói cách khác,
chúng ta sinh ra với tiềm năng nguyên bản, nhưng tiềm năng này bị phân loại. Ta
đồng nhất với những nhân cách từng bảo vệ mình và kìm nén, phủ nhận, chối bỏ những
khía cạnh không bảo vệ ta, những phần mang sự tổn thương của ta. Vấn đề là khi
ta phủ nhận, chối bỏ, loại trừ, não bộ sẽ quyết định: “Thôi khỏi để ý đến nó nữa,
vì tập trung vào nó chẳng giải quyết được gì. Nếu đã chối bỏ, vậy thì hãy làm
cho nó biến mất khỏi ý thức.” Và thế là nó trở thành tiềm thức. Những khía cạnh
này hoàn toàn xa lạ với bạn, dù chúng có thể rất rõ ràng với người khác.
Sự phân mảnh là
một chức năng của ý thức, và ý thức là tất cả mọi thứ. Nếu bạn hiểu khái niệm về
Thượng Đế, là “tất cả” nhưng cũng là một thực thể có ý thức, thì điều đó có
nghĩa là cánh cửa nhà tắm của bạn cũng có ý thức, từng phần cơ thể bạn cũng có
ý thức. Vì ý thức ở khắp nơi, bất cứ thứ gì cũng có thể bị phân mảnh. Và điều
này cũng áp dụng cho cơ thể. Một trong những nguyên nhân chính gây bệnh ở cơ thể
con người, và không chỉ con người, mà cả động vật, thực vật, cũng chính là sự
phân mảnh.
Tôi sẽ cho bạn một
ví dụ về điều tôi muốn nói.
Giả sử có một
người phụ nữ từng trải qua chấn thương tình dục khi còn nhỏ. Chấn thương đó đã
khiến tử cung của cô rơi vào trạng thái phân mảnh. Ý thức của buồng trứng khác
với ý thức của ống dẫn trứng, khác với ý thức của tử cung, và cũng khác với ý
thức của âm đạo. Giả sử cô ấy bị vô sinh nhưng bác sĩ không tìm thấy nguyên
nhân thể chất nào. Nếu hình dung buồng trứng của cô ấy như những “tế bào tí
hon” có thể nói chuyện với chúng ta, chúng có thể nói: “Tôi không muốn có con.
Mọi thứ quý giá đều bị lấy đi khỏi tôi.” Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cơ thể
không tạo ra trứng khỏe mạnh.
Ở một người phụ
nữ khác có vấn đề tương tự, sự bất đồng trong ý thức của buồng trứng này có thể
chuyển thành hội chứng buồng trứng đa nang, nơi cơ thể cố giữ lại và không
phóng thích trứng. Nếu ta trò chuyện với tử cung của người phụ nữ này, nó có thể
cảm thấy ấm áp, đầy sự nuôi dưỡng và nói: “Tôi rất háo hức tạo ra sự sống. Tôi
đã sẵn sàng.” Nhưng nếu nói chuyện với cổ tử cung, nó có thể phản ứng dữ dội:
“Biến đi! Sẽ không có gì đi qua tôi nữa.” Lúc này cổ tử cung đóng vai trò như một
kẻ bảo vệ chống lại mọi thứ, kể cả tinh trùng.
Như bạn thấy, chỉ
một phần trong rất nhiều phần bên trong cô ấy muốn có con, nên năng lượng của
cô ấy không thực sự đồng nhất với việc thụ thai, dù cô ấy có thể nói thẳng với
bạn rằng đó là điều cô muốn nhất trong đời. Mọi thứ đều có ý thức, và vì vậy mọi
thứ đều có thể được trò chuyện để hiểu, để cảm nhận, để biết nhu cầu của nó, và
để làm mọi thứ có thể giúp nó hòa nhập vào tổng thể theo cách hài hòa hơn.
Có nhiều chiến
lược giúp tái hòa nhập những phần bị phân mảnh trong con người do chấn thương.
Nhưng trước hết, tôi khuyên bạn nên bắt đầu bằng việc nhận thức được chúng. Muốn
làm vậy, bạn cần chú ý khi có sự thay đổi năng lượng trong nhân cách, trong cảm
xúc, hay trong cách bạn thể hiện ra thế giới.
Tôi sẽ đưa ra
vài ví dụ”
Khi ta đối diện
với thế giới bên ngoài hoặc các tình huống từ bên ngoài, thường sẽ có một “cuộc
tiếp quản” của một nhân cách nào đó, thường là nhân cách bảo vệ trong phổ nhân
cách của chúng ta. Một trong những “cặp song sinh dính liền” bên trong ta sẽ
giành quyền kiểm soát cơ thể.
Ví dụ, bạn đang
xếp hàng và ai đó nổi giận, bắt đầu quát tháo. Lúc này bạn cảm thấy một sự thay
đổi năng lượng rõ rệt: tư thế đứng thay đổi, bạn cảm thấy như đang mặc áo giáp.
Nhân cách bảo vệ bạn trong tình huống này đã tiếp quản cơ thể, và bạn bắt đầu
hành động như nó, có thể giống một cầu thủ bóng bầu dục, mạnh mẽ, giọng trầm,
không ngại va chạm và sẵn sàng đối diện trực tiếp vấn đề.
Trong một tình
huống khác, bạn về nhà và ngay khi bước vào cửa, bạn cảm thấy bình tĩnh hơn. Có
thể bạn thấy vợ mình, và ngay lập tức một sự thay đổi năng lượng xuất hiện, bạn
cảm thấy mình trẻ lại, dễ bị tổn thương khi nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Đây là một
cuộc tiếp quản của một nhân cách khác, có thể là “đứa trẻ bên trong” nhìn thấy
hình bóng của mẹ trong vợ bạn và chỉ muốn được ôm ấp, vỗ về. Bạn sẽ tự hỏi:
“Sao tất cả những điều này lại có thể xảy ra trong một con người?”
Trong một tình
huống nữa, bạn phải làm bài kiểm tra. Đột nhiên bạn cảm thấy như một “thiên
tài” trỗi dậy, hoàn toàn truy cập được vào phần thông minh nhất của mình. Cơ thể
thậm chí có thể cảm thấy khác đi, bạn cảm thấy cao và gầy thay vì lực lưỡng như
cầu thủ bóng bầu dục trước đó. Đây là một cuộc tiếp quản của một “cặp song
sinh” khác với danh tính hoàn toàn mới, đảm nhận vai trò làm bài kiểm tra một
cách hiệu quả nhất.
Đó mới chỉ là gặp
ba nhân cách phụ khác nhau. Ta có thể dùng nhận thức này để nhận ra mình đang ở
trong nhân cách nào, và đồng thời tìm ra nhân cách đối cực của nó.
Ví dụ, nếu tôi
đang ở trong nhân cách “tướng lĩnh chiến tranh”, thì nhân cách đối cực có thể
là “bông hoa cúc”.
Một phương pháp
là nhắm mắt và yêu cầu nhìn thấy phần đó của bản thân trong tâm trí. Cứ để hình
ảnh xuất hiện theo cách tự nhiên. Nếu cần, ta có thể xem phần đó có tên hay
không, quan sát hành vi, góc nhìn, nhu cầu, động cơ của nó, đặt câu hỏi, khám
phá mối quan hệ của nó với các phần khác bên trong ta. Đây chính là cách tiếp cận
của các phương pháp như “làm việc với đứa trẻ bên trong”, “làm việc với các phần”,
“đối thoại giọng nói”, và “liệu pháp hệ thống gia đình nội tâm”.
Nếu bạn muốn
khám phá sâu hơn sự phân mảnh bên trong và hướng đến sự hòa nhập, tôi khuyên bạn
nên chủ động tìm đến những liệu pháp này. Chúng có thể mang lại lợi ích lớn.
Nhưng như bạn biết,
tôi thường đẩy mọi thứ lên thêm vài bậc. Nên giờ tôi sẽ tiết lộ một cách khác để
trải nghiệm “diễn viên nội tâm” bên trong bạn, mà diễn viên Hollywood biết mà
người khác không biết, rằng diễn xuất có thể vượt xa việc “giả vờ”. Bạn có thể
thực sự tiếp nhận ý thức của một thứ khác bằng cách buông bỏ hoàn toàn ý thức
hiện tại của mình.
Nói thẳng ra,
tôi có thể buông bỏ “Teal Swan” để cho một ý thức khác nhập vào cơ thể mình.
Khi điều này xảy ra trong lĩnh vực tâm linh, ta gọi đó là “nhập”. Một diễn viên
phương pháp thực chất đang ở trong trạng thái “tự nguyện bị nhập” khi họ diễn.
Họ thực sự trở thành nhân vật đó, không phải giả vờ.
Kết quả là, điểm
hấp dẫn năng lượng xung quanh họ thay đổi, và đó thường là lý do tại sao một số
người qua đời sau những vai diễn khó khăn, đen tối nhất. Khi ta “giả vờ”, ta vẫn
trải nghiệm qua bộ lọc ý thức của mình. Nhưng “phương pháp diễn viên” thì gỡ bỏ
hoàn toàn bộ lọc này. Lý do họ làm được dễ dàng là vì mức độ đồng nhất với bản
thân của họ rất yếu. Thẳng thắn mà nói, họ có những vấn đề về nhận dạng. Phần lớn
các diễn viên xuất sắc ở Hollywood có cảm giác về cái tôi rất mong manh, nên họ
có thể dễ dàng buông bỏ và nhập vai thứ khác. Điều này rất hữu ích nếu bạn muốn
kiếm hàng triệu đô ở Hollywood, nhưng trong đời sống hàng ngày thì có thể gây rắc
rối.
Tuy nhiên, ai
cũng có thể học cách làm điều này và biến nó thành lợi thế cho mình. Ta thậm chí
có thể chủ ý phân tách ý thức để một phần trải nghiệm trạng thái bị nhập, một
phần khác chứng kiến chính mình trải nghiệm trạng thái “nhập” đó, đây là cách
an toàn hơn. Việc “chủ động nhập” có thể được dùng như một công cụ để hiểu bất
cứ điều gì ẩn trong tiềm thức và để hàn gắn mối quan hệ giữa các phần bị tách rời
bên trong bạn.
Có rất nhiều ứng
dụng khác cho kỹ thuật này, nhưng tôi sẽ không đề cập đến chúng trong video này
vì một số ứng dụng khá nguy hiểm đối với, tạm gọi là, công dân bình thường.
Thay vào đó, tôi sẽ hướng dẫn bạn một phiên bản an toàn để sử dụng kỹ thuật
này.
Ví dụ, sử dụng
phép so sánh trước đó, bạn có thể quyết định cho phép ý thức của buồng trứng
trái tiếp quản cơ thể mình. Bạn có thể tự nhủ trong tâm hoặc lựa chọn bằng ý định
của mình: “Tôi chấp nhận trở thành buồng trứng trái của mình.” Sau đó, bạn
buông bỏ.
Tức là, bạn
buông bỏ khái niệm “nếu tôi đang là Teal Swan” và cho phép năng lượng trong buồng
trứng trái tràn vào toàn bộ cơ thể bạn, gần như đang lấp đầy mọi khoảng trống.
Lúc này, bạn chính là buồng trứng của mình. Điều đó có nghĩa là khi bạn nói hoặc
viết, bạn sẽ đang nói hoặc viết dưới danh xưng “tôi”, nhưng “tôi” lúc này không
còn là Teal Swan nữa mà là buồng trứng. Đừng suy nghĩ về câu trả lời mà bạn đưa
ra.
Bạn muốn bài tập
này giống như một dạng dòng ý thức, tức là trả lời mà không qua suy nghĩ. Bạn
có thể để người khác đặt câu hỏi cho mình hoặc tự hỏi và tự trả lời, viết ra dưới
góc nhìn của buồng trứng trái hoặc buồng trứng phải. Đó là dạng bài tập bạn nên
thực hiện. Nếu bạn không muốn là người “tự nguyện bị nhập”, bạn có thể nhờ người
khác đóng vai phần đó của bạn. Họ có thể trở thành buồng trứng trái của bạn và
bạn có thể trò chuyện với chính buồng trứng trái của mình.
Hãy nghĩ xem nhận
thức của bạn về khía cạnh này của bản thân sẽ tuyệt vời thế nào nếu bạn bắt đầu
trò chuyện với nó như vậy. Hãy biết rằng bất cứ điều gì được nói hoặc cảm nhận
trong quá trình này đều hợp lệ và xuất hiện vì một lý do quan trọng. Bạn cần hiểu
rằng nếu ai đó chấp nhận ở trong trạng thái bị “nhập” bởi một phần của bạn, bạn
phải quan sát họ với thái độ rằng bất cứ điều gì họ nói chính là phần đó của bạn
đang trực tiếp nói.
Điều rất thường
gặp là khi chúng ta thấy những khía cạnh của bản thân bị chôn vùi trong tiềm thức,
phản ứng đầu tiên thường là từ chối, phủ nhận và gạt bỏ, kiểu “Tôi không thấy
điều đó đúng với mình”. Nhưng trong bài tập này, nhiệm vụ của bạn là hỏi: “Điều
này đúng với tôi thế nào?”, “Nếu coi như nó đúng, thì nó đúng với tôi ra sao?”.
Khi kết thúc, bạn
có thể tự nhủ hoặc nói với người kia (nếu họ là người thực hiện): “Giờ tôi giải
phóng bản thân khỏi việc trở thành buồng trứng trái của mình hoặc “Giờ tôi giải
phóng bạn khỏi việc trở thành buồng trứng trái của tôi”.
Để giúp bản thân
quay trở lại, bạn có thể “tái sở hữu” nhân cách của mình. Ví dụ: “Giờ tôi tái sở
hữu nhân cách của mình với tư cách là Teal Swan. Hôm nay là năm 2017 (hoặc năm
hiện tại). Tôi đang ở nơi này. Tôi… tuổi. Tôi làm nghề này…” – kiểu như hiệu chỉnh
lại bản thân về nhân dạng của mình.
Hãy đảm bảo khi
làm việc này, bạn không mang thái độ rằng bất kỳ phần nào của bạn là xấu, phải
thay đổi, hoặc buộc phải hợp nhất với các phần khác, vì tất cả những điều đó đều
là sự kháng cự với tính độc lập của từng phần. Đây là sự không chấp nhận việc
chúng bị phân mảnh, và tôi có thể nói rằng chúng có lý do chính đáng để như vậy.
Bạn nên làm việc
này với thái độ đầy lòng trắc ẩn và mong muốn thực sự hiểu để đáp ứng nhu cầu của
nó, đưa nó đến gần bạn hơn thay vì đẩy nó ra xa. Mục tiêu của sự tái hợp nhất
không phải là ép các phần bị phân mảnh hợp lại thành một, cũng không phải là chọn
lọc chỉ đồng nhất với một phần và loại bỏ phần khác. Mục tiêu là nhận ra rằng bạn
vừa đồng thời là tất cả các phần, tất cả những “cặp song sinh dính liền”, vừa
không phải là bất kỳ phần nào trong số đó.
Cũng tồn tại một
phần của bạn như ở vị trí trung tâm, quan sát tất cả. Cách tốt nhất để hình
dung phần này là nghĩ về ký hiệu vô cực (∞). Có một điểm ở giữa và hai cực ở
hai bên. Điều này giống như những phần bảo vệ sự mong manh của bạn và những phần
chính là sự mong manh ấy. Ở giữa là một “bạn” có thể nhìn tất cả, không hoàn
toàn đồng nhất với phần nào, nhưng vẫn có thể giúp đáp ứng nhu cầu của tất cả.
Nói cách khác, phần này chính là nhận thức thuần khiết, ngồi ở trung tâm của vô
thức và ý thức.
Tôi biết rằng với
một chủ đề rộng và sâu như thế này, bạn sẽ còn nhiều câu hỏi chưa được trả lời
và nhiều hàm ý chưa được bàn tới. Lý do tôi không nói sâu hơn là vì tôi muốn bạn
suy ngẫm về khái niệm “phân mảnh” trong vũ trụ suốt tuần này, quan sát sự phân
mảnh trong chính mình và trong thế giới. Hãy nghĩ về những hàm ý của trạng thái
phân mảnh ấy, cả bên trong bản thân bạn và bên ngoài thế giới. Bởi vì, suy cho
cùng, đó chính là căn bệnh toàn cầu.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=EeUlPO2iXb4
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.