Teal Swan Transcripts 157
Làm
Thế Nào Để Đối Mặt Với Cơn Giận
21-12-2014
Chào mọi
người. Hôm nay chúng ta sẽ nói về cơn giận. Cơn giận chắc chắn là một trong những
trạng thái cảm xúc bị sợ hãi nhiều nhất mà chúng ta từng trải qua. Cơn giận bị
xã hội phản đối, cả ở dạng bộc phát lẫn bị động. Đặc biệt là bởi vì cơn giận vốn
nổi tiếng trong việc tạo ra xung đột xã hội. Nhưng sự kháng cự và sợ hãi của
chúng ta đối với cơn giận chỉ khiến nó tồn tại dai dẳng hơn.
Vậy cơn giận
là gì?
Cơn giận là
một phản ứng cảm xúc xuất hiện khi bạn cảm nhận rằng mình đang bị đe dọa. Hãy
suy nghĩ về điều đó trong một phút. Cơn giận luôn đến như hệ quả của cảm giác bị
đe dọa. Nghĩa là nó xuất hiện khi bạn cảm thấy mình đang bị làm tổn thương, bị
gây đau đớn, bị thiệt hại, dù là điều đó đã xảy ra hay chỉ là bạn nghĩ rằng nó
sắp xảy ra.
Khi chúng
ta tức giận, cơ chế sinh tồn của chúng ta đã được kích hoạt. Hãy nhớ rằng tôi
không chỉ nói đến cơ chế sinh tồn về mặt thể chất, mà còn là về mặt cảm xúc và
tinh thần. Cảm xúc này là một phần nguyên nhân của phản ứng “chiến đấu hoặc bỏ
chạy”. Cơn giận là một cách né tránh. Nó là một động lực nhằm bảo vệ bản thân.
Cơn giận là
phản ứng cảm xúc phát sinh khi bị đe dọa đến mức cảm thấy sợ hãi, thường là do
nỗi đau đã xảy ra với bạn hoặc bạn nghĩ nó sắp đến. Khi một người lựa chọn có ý
thức để hành động nhằm ngăn chặn mối đe dọa từ bên ngoài, thì cơn giận sẽ trở
thành cảm xúc chủ đạo về mặt hành vi, nhận thức và tâm lý. Cơn giận tạo khoảng
cách giữa bạn và mối đe dọa. Và đây chính là lý do thật sự vì sao cơn giận gây
tổn thương cho người khác, nó tạo ra sự chia cách giữa bạn và họ.
Cơn giận đối
lập với sự hợp nhất và tình yêu. Nó đối lập với sự gắn kết xã hội. Nó chia rẽ
chúng ta. Nếu chúng ta cảm nhận có một mối đe dọa, điều đó có nghĩa là chúng ta
cảm thấy bất lực, rằng mình không có khả năng kiểm soát điều gì đó đã hoặc đang
xảy ra. Không có trạng thái rung động nào thấp hơn sự bất lực. Và khi ở trong
trạng thái bất lực, bạn sẽ hút vào mình những trải nghiệm có tần số rung động cực
kỳ thấp, bao gồm cả những thứ có thể đe dọa đến tính mạng.
Vì lý do
đó, linh hồn đã tạo ra cơ chế bảo vệ chính nó. Để có thể phát triển, chúng ta cần
sống đủ lâu để sử dụng chiều không gian vật chất như một công cụ mở rộng. Vì vậy,
cơn giận được tạo ra để kéo bạn ra khỏi tần số rung động của những cảm xúc khiến
bạn trở thành một “nam châm” hút vào những hoàn cảnh có thể đe dọa đến sự tồn tại
của bạn. Cơ chế tự bảo vệ ở mức độ cảm xúc xuất hiện dưới hình thức của cái mà
tôi gọi là cảm xúc che phủ. Những trạng thái cảm xúc như thù hận và giận dữ
chính là những cảm xúc che phủ. Chúng được thiết kế để che lấp rung động nằm
phía bên dưới, nhằm ngăn bạn khỏi việc phải cảm nhận những cảm xúc rung động thấp
hơn đó.
Cơn giận
che phủ nỗi đau và nỗi sợ, vì sợ hãi và tổn thương là những trạng thái bất lực.
Nó che lấp chúng để ta không mắc kẹt trong tần số đó và không trở thành “nam
châm” hút vào những trải nghiệm có thể đe dọa đến sự tồn tại của chính mình. Rõ
ràng, giận dữ mang lại cảm giác đỡ hơn những trạng thái bất lực như sợ hãi hay
bị tổn thương.
Nhưng còn
những người nói rằng cơn giận khiến họ cảm thấy tồi tệ hơn cả trầm cảm, sợ hãi
hay tội lỗi thì sao?
Nếu đó là
trường hợp của bạn, thì có nghĩa là bạn đã lớn lên trong một môi trường xã hội
tin rằng cơn giận là xấu đến mức nó biến bạn thành một người xấu. Bạn đã nhận
thức được rằng cơn giận gây tổn thương cho người khác, và việc làm tổn thương
người khác khiến bạn trở nên tồi tệ, mà người xấu thì không được yêu thương.
Đây là di sản còn sót lại từ kiểu giáo dục dựa trên trừng phạt và phần thưởng.
Con người
phụ thuộc vào mối quan hệ, nên tình yêu tương đương với sự sống còn. Vì vậy, mỗi
lần bạn cảm thấy giận, cơ chế “chiến đấu hoặc bỏ chạy” sẽ bị kích hoạt ở mức tiềm
thức. Bạn bắt đầu cảm thấy bất lực bởi vì niềm tin cốt lõi của bạn là: bạn sẽ bị
bỏ rơi, bị tổn thương hoặc bị cô lập nếu bạn tức giận. Nói cách khác, cơn giận
tự bản thân nó đã trở thành một tác nhân gây kích hoạt đối với bạn. Điều này đặc
biệt đúng nếu bạn lớn lên trong môi trường tôn giáo.
Hầu hết các
tôn giáo lớn đều có những cảnh báo, thậm chí trong cả kinh điển, về hậu quả cá
nhân và tinh thần của cơn giận. Nhưng chúng ta không còn sống trong thời kỳ đồ
đá nữa. Phần lớn chúng ta không còn sống trong hang động, ném đá vợ hay hiến tế
dê cho thần linh.
Vì vậy, đã
đến lúc bắt kịp thời đại. Cơn giận không sai. Nó không xấu, không ác. Nó đã
đóng vai trò sống còn trong việc bảo vệ sự tồn tại của chúng ta. Cơn giận kéo bạn
ra khỏi sự bất lực và nỗi đau của việc bị tổn thương hay bị đe dọa. Đây là lý
do vì sao người ta nói rằng cơn giận có thể được sử dụng như nhiên liệu. Nó khiến
mối nguy trông nhỏ hơn và khiến bạn cảm thấy tự tin hơn. Nó tạo ra một luồng
năng lượng cực lớn. Cơn giận có nghĩa là bạn cảm thấy mình có quyền chọn lựa.
Mà sự chọn lựa là tự do.
Đây là lý
do tại sao cơn giận xuất hiện ở vùng vỏ trán ổ mắt trong các nghiên cứu hình ảnh
não bộ.
Như tôi đã
nói trước đó, cơn giận là “kẻ thù số một” trong xã hội. Điều này là một vấn đề
nghiêm trọng trong một vũ trụ được điều hành bởi luật hấp dẫn. Vì những người
không cho phép bản thân trải nghiệm cơn giận thực ra đang mắc kẹt trong những
trạng thái rung động còn thấp hơn cả cơn giận. Trong một vũ trụ vận hành theo
luật hấp dẫn, điều này có nghĩa là: những người không cho phép mình tức giận sẽ
trở thành “nam châm” hút vào các trải nghiệm tương ứng với các trạng thái rung
động còn thấp hơn cả giận dữ.
Tôi muốn
nói thế này: Khi bạn đang giận, bạn sẽ thu hút những chuyện như va quẹt xe nhẹ,
cãi cọ, và những phiền toái xuất hiện khắp nơi. Nhưng khi bạn đang ở trạng thái
bất lực, bạn sẽ hút vào mình những trải nghiệm có tần số thấp hơn rất nhiều,
như bi kịch, mất đi người thân, bị làm hại… Vì vậy, một người đang trong cơn giận
thực ra đang ở trong trạng thái tần số cao hơn một người không cho phép bản
thân cảm nhận cơn giận của mình.
Từ chối cơn
giận cũng là một vấn đề xã hội nghiêm trọng. Những người không được phép bộc lộ
cơn giận, những người bị phủ nhận hoặc không được chấp nhận cảm xúc đó, sẽ bị đẩy
lùi trở lại vào các trạng thái rung động thấp hơn, như bất lực hay oán hận.
Năng lượng của những trạng thái cảm xúc đó sẽ tích tụ dần, cho đến khi họ không
còn lựa chọn nào khác ngoài việc hành động để tự cứu mình khỏi những cảm xúc ấy.
Và đó chính là lúc thế giới chứng kiến những điều như giết người.
Một người
có thể cho phép bản thân chấp nhận và trải qua cơn giận một cách trọn vẹn là
người không cần phải hành động để cảm thấy khá hơn. Họ không trút giận lên người
khác.
Chúng ta đã
nói trước đó rằng cơn giận là một cơ chế tự bảo vệ. Nhìn từ góc độ đó, dễ thấy
rằng cơn giận có liên quan mật thiết đến ranh giới cá nhân. Nếu bạn đang giận,
không có ngoại lệ, điều đó luôn có nghĩa là bản thể bạn đang cố nói với bạn rằng
ranh giới của bạn đã bị xâm phạm hoặc sắp bị xâm phạm.
Vậy điều gì
xảy ra khi bạn tức giận với chính mình? Nó có nghĩa là bạn đang xâm phạm ranh
giới của chính mình, hoặc đã từng làm thế. Bạn đã khiến bản thân phải sợ chính
mình, không còn tin tưởng chính mình. Nếu bạn ghét bản thân, cảm xúc đó đang
nói rằng bạn đã làm tổn thương mình. Bạn nhìn chính mình như một mối đe dọa.
Tôi không
thể tiếp tục nếu không nói điều này: Nếu bạn là một người thường xuyên tức giận,
đó không phải là một khiếm khuyết về tính cách. Bạn có đầy đủ lý do để cảm thấy
như vậy. Điều đó có nghĩa là trong cuộc sống của bạn đang tồn tại một mối đe dọa
liên tục, và đã đến lúc bạn cần nhìn lại cuộc sống mình và xác định rõ đó là
gì.
Nếu bạn thường
xuyên tức giận, nghĩa là bạn đang nhìn bản thân và cuộc sống của mình theo cách
khiến bạn cảm thấy bất lực. Vì vậy, bạn cứ lặp lại chu kỳ: rơi vào trạng thái bất
lực, rồi kéo mình trở lại giận dữ, lại rơi xuống bất lực, rồi lại quay về giận
dữ... Đó là một mô thức rung động lặp lại.
Hãy tự hỏi:
điều gì khiến bạn cảm thấy bất lực đến vậy?
Người cảm
thấy bất lực là người hay tức giận.
Người sợ
hãi là người hay tức giận.
Nhưng sự tự
bảo vệ không chỉ là để sinh tồn. Nó còn liên quan đến tính toàn vẹn và sự
nguyên vẹn của bản thân.
Những người
chỉ được yêu thương có điều kiện, nghĩa là một phần con người họ bị chối bỏ,
trong khi phần khác được chấp nhận, sẽ bị phân mảnh. Họ tách rời. Họ không thể
giữ được sự toàn vẹn. Tổng thể con người họ, về bản chất, đã bị từ chối. Và vì
vậy, người đó sẽ cảm thấy tức giận.
Đây chính
là lý do thật sự vì sao thanh thiếu niên lại giận dữ đến thế.
Chúng ta cần
ngừng việc đổ lỗi cho hormone và cho rằng tuổi teen chỉ giận dữ hay trầm cảm vì
sinh lý. Đó là tào lao bậc nhất. Thanh thiếu niên giận dữ là vì áp lực xã hội
tăng cao. Các mối đe dọa đến sự toàn vẹn của họ xuất hiện từ mọi phía. Họ bị ép
buộc phải vi phạm ranh giới của chính mình, bởi cha mẹ, thầy cô, và bạn bè, mỗi
ngày.
Những điều
từng được chấp nhận khi họ còn là trẻ con thì giờ không còn được chấp nhận nữa.
Họ buộc phải trở thành những gì xã hội mong muốn. Và bạn nên hiểu rằng điều đó sẽ
dẫn đến phản kháng.
Vậy sự phản
kháng đó thật sự là gì?
Đó là sự phản
kháng lại việc bị nói rằng: tổng thể con người của họ là không đáng yêu, và rằng
họ phải chối bỏ phần bên trong mình mà xã hội không còn chấp nhận.
Chúng ta
yêu cầu họ phải trở thành cái mà chúng ta muốn họ trở thành, để khiến chúng ta
cảm thấy vui lòng và tự hào, ngay cả khi điều đó làm tổn thương chính họ. Đồng
thời, chúng ta lại nói rằng họ phải trở nên độc lập và có chính kiến. Đó là một
thứ ngược đời, gây rối loạn tinh thần.
Sự ép buộc
phải “hòa nhập” làm tan vỡ trái tim một con người. Chúng ta đang làm tan vỡ
trái tim con cái mình. Chúng ta khiến chúng bất lực, rồi đổ lỗi cho hormone, và
trừng phạt chúng vì sự nổi loạn đó.
Nếu bạn
đang giận dữ, thì đó là điều đúng đắn với bạn. Không có gì sai xảy ra với bạn cả.
Chỉ là bạn có thể chưa biết tại sao mình lại cảm thấy giận dữ đến như vậy.
Nhưng tôi có thể đảm bảo với bạn rằng, một khi bạn tìm ra được lý do khiến mình
tức giận đến thế, bạn sẽ nhận ra rằng có một nguyên nhân hoàn toàn hợp lý cho cảm
xúc đó. Nói chung, một nguyên tắc tốt là không nên hành động dựa trên những trạng
thái cảm xúc tiêu cực. Vậy nên, khi bạn đang giận, thì không phải là ý hay nếu
bạn đấm vào tường, gây gổ hoặc làm hại ai đó. Nhưng, chúng ta cũng không thể phủ
nhận, kìm nén hay chối bỏ cơn giận của mình, bởi vì cơn giận đó sẽ không tự biến
mất. Thay vào đó, nó sẽ dẫn đến một vụ bùng nổ, hoặc một triệu chứng thể chất
nào đó.
Chúng ta
không cần phải kìm nén hay chối bỏ cơn giận, nhưng chúng ta cũng không cần phải
hành động theo nó. Vậy thì, chính xác chúng ta nên làm gì với cơn giận?
#1. Đừng
đánh lạc hướng bản thân khỏi cơn giận.
Một mẹo phổ
biến mà người ta hay bảo bạn khi tức giận là hãy đánh lạc hướng bản thân khỏi
nó. Tôi hoàn toàn không đồng tình. Việc chúng ta cần làm là nhận diện cơn giận
của mình và gọi tên nó: "Tôi đang giận!"
#2. Hãy
quan tâm đến cảm giác giận dữ của mình bằng cách xem nó là hợp lý và quan trọng.
Chúng ta
không nên tìm cách "kiểm soát" cơn giận, mà nên chăm sóc nó như thể đó
là một đứa trẻ đang khóc. Chúng ta phải thừa nhận và công nhận cơn giận theo
cách cho thấy rằng ta hoàn toàn có quyền cảm thấy như vậy. Chúng ta phải hiểu
lý do thực sự khiến mình tức giận. Việc hiểu cơn giận thực sự rất đơn giản,
nhưng nó đòi hỏi sự can đảm, vì nó đòi hỏi chúng ta sẵn sàng đối diện với sự tổn
thương và thừa nhận điều đó. Nếu ta đang giận, có nghĩa là ta cảm thấy bị đe dọa.
Vậy nên, có
vài câu hỏi chúng ta cần tự hỏi mình khi cảm thấy giận, để tìm đến gốc rễ của
cơn giận đó. Chúng ta cần hỏi: "Tôi đang cảm thấy bị đe dọa bởi điều
gì?"
Khi tìm ra
điều khiến ta cảm thấy bị đe dọa, hãy hỏi: "Tại sao điều đó lại khiến tôi
thấy bị đe dọa đến vậy?"
Và sau khi
trả lời xong, hãy hỏi ba câu quan trọng nhất liên quan đến cơn giận:
1. "Điều
gì trong đó đã làm tôi tổn thương đến mức này?"
2.
"Tôi thực sự sợ điều gì trong tình huống này?"
3.
"Nhu cầu nào của tôi trong tình huống này đang không được đáp ứng?"
Nếu ta cảm
thấy bị đe dọa, điều đó có nghĩa là ta đang cảm thấy dễ bị tổn thương. Câu hỏi
là: "Dễ tổn thương bởi điều gì?"
Ví dụ, tôi
có thể cực kỳ giận dữ khi sếp của tôi thăng chức cho người đồng nghiệp ngồi cạnh
tôi, nhưng khi nhìn vào gốc rễ tổn thương của cơn giận đó, tôi có thể nhận ra rằng
điều đó khiến tôi cảm thấy mình không đủ giỏi, và làm tôi sợ rằng mình sẽ không
thể tiến bộ hay thành công trong tương lai.
Lắng nghe
cơn giận của bạn.
Hãy lắng
nghe điều nó đang nói với bạn về những điều chưa ổn trong cuộc sống của bạn, và
bạn cần làm gì hoặc thay đổi điều gì để tạo ra một cuộc sống dễ chịu hơn. Bạn sẽ
thấy rằng chỉ riêng việc nhận diện được nỗi đau đang ẩn dưới cơn giận đã giúp
xoa dịu nó phần nào. Bạn cũng đang bắt đầu xử lý nguyên nhân thật sự của cơn giận,
thay vì chỉ đối phó với triệu chứng bên ngoài là sự tức giận. Ngoài ra, khi bạn
sẵn sàng cảm nhận một cách có ý thức những cảm xúc như giận dữ, tổn thương và sợ
hãi, bạn đang bước vào trạng thái "cho phép". Mà giận dữ lại là một
trạng thái của sự kháng cự. Vì vậy, cơn giận không thể tồn tại lâu trong bầu
không khí của sự cho phép.
#3. Hãy hiện
diện vô điều kiện với bất cứ cảm xúc nào xuất hiện sau các bước trên, dù đó là
giận dữ, sợ hãi, tổn thương hay bất cứ điều gì khác.
Chúng ta phải
hiện diện với những cảm xúc đó một cách trọn vẹn và cho phép mình đắm chìm trong
chúng. Chúng ta phải tích hợp những cảm xúc đó. Nếu bạn muốn hiểu rõ hơn về quá
trình này, hãy xem video của tôi có tên: “Cách chữa lành cơ thể cảm xúc.” (Teal Swan Transcripts 124)
Và khi bạn
đã làm được điều đó, dưới đây là một số kỹ thuật khác bạn có thể thử:
#4. Thở.
Tôi không
phải là người ưa thích các kỹ thuật thở, dù nhiều người cho rằng đó là một
trong những cách tốt nhất để xử lý cơn giận. Với tôi, nó giống như đang cố gắng
đục thủng một tảng băng bằng thìa nhựa. Nhưng có một kỹ thuật thở nhất định dường
như luôn giúp làm dịu hệ thần kinh quá kích thích trong não.
Để thực hiện,
bạn hãy hít sâu trong 4 nhịp đếm, thở ra trong 8 nhịp đếm. Nếu muốn, bạn có thể
giữ hơi thở trong 6 nhịp đếm giữa lúc hít vào và thở ra. Thực hiện điều này 12
lần trước khi quay lại nhịp thở bình thường.
#5. Viết ra
giấy.
Hãy viết xuống
cơn giận của bạn. Giận dữ là một trạng thái lộn xộn. Những ai đã từng trải nghiệm
sâu sắc nó thì sẽ hiểu rõ tôi đang nói gì. Việc viết ra và diễn tả hết cảm xúc
tức giận giúp bạn làm rõ cơn giận của mình. Viết lách giúp tâm trí và cảm xúc của
bạn kết nối với nhau. Ngoài ra, khi bạn biểu đạt hết sự tức giận, bạn sẽ thấy
mình có thể tiếp cận được với những cảm xúc tổn thương và sợ hãi ở bên dưới, giống
như vớt lớp dầu trên mặt nước để thấy được phần nước trong bên dưới.
#6. Xả cảm xúc.
Hiện có một
cuộc tranh luận lớn về việc liệu có nên thể hiện hay "xả" cơn giận
hay không. Giận dữ không nhất thiết phải được bộc lộ ra mới được xem là không bị
kìm nén, miễn là bạn đang đối diện với những cảm xúc thực sự nằm bên dưới n, là
nỗi đau và sự sợ hãi.
Nhiều
nghiên cứu về xả cảm xúc và sự tức giận cho thấy việc xả giận thường khiến trạng
thái quá kích thích trong hệ thần kinh không giảm đi, mà còn có thể khiến bạn
hung hăng hơn. Nhưng tôi nghĩ nguyên nhân là vì những nghiên cứu đó chỉ xét xả
cảm xúc đơn lẻ, mà không kết hợp với các phương pháp nhận thức trị liệu. Xả cảm
xúc không phải là sự chữa lành nếu nó không đi kèm với việc giải quyết nguyên
nhân gốc rễ của cảm xúc tiêu cực.
Và thật vậy,
khi ta xử lý được nguyên nhân thật sự, ta sẽ không còn cảm thấy nhu cầu phải
"xả" cơn giận. Nhiều người thực ra dùng xả cảm xúc để tránh đối mặt với
chính cơn giận, và với tổn thương nằm bên dưới nó.
Ví dụ, tôi
có thể đánh lạc hướng bản thân khỏi cơn giận bằng cách tập thể dục, chơi game bạo
lực, đấm tường, lao đầu vào công việc hoặc một mục tiêu nào đó. Những kiểu chuyển
hướng như vậy có thể gây hại vì chúng không cho phép ta tiếp cận và xử lý
nguyên nhân thật sự của cơn giận, và như vậy thì không thể chữa lành.
Đó chỉ là một
cách làm tê liệt tạm thời cảm xúc. Tôi đã xả năng lượng ra ngoài, nhưng tôi
chưa làm gì để giải quyết các vấn đề gốc rễ đang khiến tôi giận. Những người
nghiện xả cảm xúc thường là những người dùng nó để tránh phải đối diện trực tiếp
với cảm giác tổn thương và sợ hãi bên dưới cơn giận.
Để cải thiện
trạng thái cảm xúc tiêu cực một cách thực sự, ta phải giải quyết nguyên nhân gốc
rễ của nó. Vì vậy, đừng bận tâm đến xả cảm xúc nếu bạn không định giải quyết
nguyên nhân thật sự của cơn giận và tạo ra sự thay đổi trong nhận thức.
Xả cảm xúc tự
nó không mang lại kết quả lâu dài cho bất kỳ cảm xúc nào, nhưng nó có thể là một
công cụ bổ sung tuyệt vời. Và ta có thể làm điều đó theo cách lành mạnh, đồng
thời không né tránh những trạng thái cảm xúc đau đớn.
Một ví dụ
là nghệ thuật. Khi bạn tạo ra nghệ thuật từ một nơi đầy giận dữ, thì nó thật sự
có thể giúp người khác đang ở trong trạng thái rung động thấp hơn cơn giận nâng
cao tần số của họ lên đến mức của sự tức giậ, một bước tiến gần hơn với sự chữa
lành.
Tôi hoàn
toàn tin rằng có lẽ tôi đã không thể sống sót qua những năm thiếu niên nếu
không nhờ những ban nhạc giận dữ như Limp Bizkit và Tool. Một vài cách phổ biến
để chuyển hóa cơn giận là hét vào gối, chạy bộ, đến một nơi mà không có nguy cơ
làm tổn thương bất kỳ ai hay thứ gì rồi ném đá, vẽ tranh giận dữ, mua những chiếc
dĩa hoặc ly cũ rồi đập vỡ chúng ở một nơi và theo cách không gây nguy hiểm cho
bạn hoặc người khác, đấm bao cát, vật lộn với một người đồng ý, nói chuyện, nhảy
múa, duỗi người hoặc vận động cơ thể theo cách giúp giải phóng năng lượng, hoặc
bạn có thể khóc. Hãy nhớ rằng bạn đang tìm cách để xả ra.
Khi bạn
đang căng cứng cơ bắp hoặc kiềm chế hành vi của mình, bạn đang cố gắng kiểm
soát cơn giận và điều này chỉ khiến tình huống tồi tệ hơn. Đừng cản trở dòng
năng lượng này. Giận dữ muốn được di chuyển, muốn được tuôn chảy, muốn được giải
phóng... Vì thế, hãy để năng lượng ấy được tuôn chảy. Khi bạn chuyển hóa cơn giận,
hãy để việc chuyển hóa đó là mục tiêu duy nhất của bạn. Đừng hướng sự giận dữ của
mình về phía một mục tiêu cụ thể. Hãy hình dung nó giống như việc bạn đang để
cho chất độc nóng bỏng, náo loạn ấy được thoát ra khỏi cơ thể mình. Chỉ có bạn
mới biết được, dựa vào cảm nhận bên trong, rằng bạn đang chuyển hóa cơn giận để
tránh né nó và đánh lạc hướng bản thân khỏi nó, hay bạn đang chủ động để cơn giận
ấy tuôn chảy theo cách mang tính thanh tẩy. Theo quan sát của tôi, xả cảm xúc đặc
biệt hiệu quả với những người bị ức chế cảm xúc mãn tính hoặc hay tự ức chế
mình. Chỉ có bạn mới biết được liệu xả cảm xúc có thực sự hiệu quả với bạn
trong việc giải phóng cơn giận hay không.
Và chúng ta
cần nhớ rằng nếu ta thay đổi nhận thức nền tảng bên dưới, thì trạng thái cảm
xúc giận dữ sẽ không còn tồn tại nữa, và sẽ chẳng còn gì để biểu lộ nữa. Có một
quan điểm phổ biến là ta có thể biến cơn giận thành động lực. Thật ra tôi không
mấy thích ý tưởng này. Tôi không ủng hộ việc biến cơn giận thành động lực, bởi
vì giận dữ thực chất là một trạng thái kháng cự. Đó là sự kháng cự lại những trạng
thái rung động thấp hơn. Kháng cự làm lu mờ sự phán đoán và trực giác của chúng
ta. Chúng ta thường đưa ra những quyết định tồi tệ từ một trạng thái đầy tổn
thương. Nếu chúng ta thúc đẩy bản thân tiến về phía trước bằng cơn giận, thì hành
động đó đang được thúc đẩy bởi sự bất an, sợ hãi và đau đớn.
Rõ ràng, với
gốc rễ rung động như thế, kết quả sẽ không khả quan. Chúng ta chỉ đơn thuần là
đang dùng sức mạnh của cơn giận để lao ngược dòng về phía mục tiêu của mình. Điều
chúng ta cần là hành động dựa trên cảm hứng, thứ sinh ra từ các trạng thái cảm
xúc tích cực. Hành động mang tính xây dựng thật ra không tương thích về mặt
rung động với trạng thái giận dữ. Có thể điều gì đó khiến ta giận dữ lại giúp
ta nhận ra một ý tưởng hay, và ý tưởng ấy làm ta cảm thấy được truyền cảm hứng,
nhưng trong trường hợp đó, ta không còn hành động từ cơn giận nữa, mà là từ cảm
hứng. Ta thực chất đã bước lên một nấc cao hơn trong thang rung động. Nhưng việc
chuyển hóa cơn giận thành hành động mang tính xây dựng là một điều mâu thuẫn.
Hãy phát
triển sự thấu cảm và lòng trắc ẩn. Hãy cố gắng tìm điểm tương đồng giữa bạn và
người đang khiến bạn giận dữ. Cố gắng hiểu họ một cách trọn vẹn. Đặc biệt là cố
gắng hiểu nỗi sợ và sự tổn thương đang nằm bên dưới những gì họ đang làm khiến
bạn tức giận.
Sự thấu cảm
và lòng trắc ẩn có thể triệt tiêu hoàn toàn cơn giận, nhưng điều đó không thể
giả tạo được. Một điều đúng đắn khác cần làm là nhận ra những gì bạn đang phóng
chiếu ra ngoài. Để tìm hiểu sâu hơn về khái niệm phóng chiếu, bạn có thể xem
video YouTube của tôi với tựa đề: “Sự phóng chiếu.
#8. Âm nhạc.
Âm nhạc là
rung động thuần khiết. Khi ở trong môi trường có âm nhạc, chúng ta buộc phải đồng
bộ hóa với tần số rung động của nó. Ta có thể tận dụng điều này một cách nghiêm
túc. Nếu bạn đang gặp khó khăn trong việc cảm nhận cơn giận của mình vì bạn đã
xem cơn giận như kẻ thù, hãy bật những bản nhạc giận dữ. Điều đó sẽ cho phép bạn
để cơn giận ấy tuôn qua mình. Nếu bạn cảm thấy mình đã sẵn sàng bước qua cơn giận,
hãy nghe những bản nhạc khiến bạn cảm thấy mạnh mẽ và được truyền cảm hứng. Loại
âm nhạc này sẽ đối trọng lại cảm giác bất lực, sợ hãi và tổn thương.
#9. Tìm đến
nước.
Không quan
trọng nước ở hình thức nào, có thể là một viên đá lạnh, một cái hồ, đại dương,
vòi sen, bồn tắm hay chỉ là một giọt nước nhỏ rỉ ra từ vòi. Hãy nghĩ về cơn giận,
nó giống như một ngọn lửa bên trong. Đó là cảm giác của nó. Và thuốc giải cho lửa
là gì? Rõ ràng là nước. Và nước mang một trong những rung động gần gũi nhất với
năng lượng nguồn. Nước thanh tẩy chúng ta, cân bằng chúng ta, và trung hòa các
năng lượng tiêu cực. Vì vậy, hãy tìm đến nước theo bất kỳ hình thức nào đang gọi
mời bạn.
#10. Chọn một
điều khiến bạn cảm thấy tốt hơn để tập trung vào.
Chọn điều
gì đó khiến bạn cảm thấy an toàn hoặc mạnh mẽ, vì đó là những trạng thái rung động
đối lập với trạng thái giận dữ. Điều này có thể đơn giản như xem kênh ẩm thực,
viết ra những khía cạnh tích cực của tình huống khiến bạn giận, hoặc nghĩ về một
lĩnh vực nào đó trong cuộc sống của bạn đang diễn ra rất tốt, điều gì đó khiến
bạn cảm thấy được truyền cảm hứng, có động lực hoặc cảm thấy mạnh mẽ. Cảm xúc
tiêu cực là dấu hiệu cho thấy bạn đang cảm thấy thiếu hụt điều mà bạn cần và
khao khát. Vậy nên, điều bạn cần và muốn là gì? Chúng ta có thể dùng nhận thức
sắc bén của mình về điều không mong muốn để xác định điều mình mong muốn, và rồi
không ngần ngại mà hướng về những điều đó.
#11. Đôi
khi, chúng ta cần học cách rằng việc bộc lộ cảm xúc của mình một cách trực tiếp
với người khác là điều hoàn toàn ổn.
Nhưng ta cần
phải rõ ràng rằng tại sao ta lại muốn làm điều đó, điều gì là thứ tôi thực sự
mong muốn khi bộc lộ cơn giận này với người kia? Có thể ta nhận ra rằng điều ta
thực sự muốn là sự thấu hiểu và công nhận. Nhưng nếu ta muốn được công nhận,
thì khả năng rất cao là ta sẽ không nhận được điều đó từ người mà ta đang trút
giận vào. Tuy nhiên, ta cũng có thể nhận ra rằng lý do khiến mình muốn bày tỏ
cơn giận với người khác, là vì ta muốn gửi đến chính mình thông điệp rằng “tôi
hoàn toàn ở đây vì chính tôi”. Rằng “tôi luôn ủng hộ và bảo vệ bản thân mình”.
Khi rơi vào
trường hợp này, việc bày tỏ cơn giận với người khác là một ý tưởng rất tốt. Nếu
chúng ta đã quyết định rằng mục tiêu của mình là gắn kết và hợp nhất với người
khác, rằng ranh giới của chúng ta đã đủ lành mạnh để không cần phải dùng sức mà
áp đặt nó lên ai, thì điều chúng ta cần làm không phải là giữ im lặng, mà là để
lộ “bụng mềm” của mình ra trước những người mà ta đang giận.
Điều đó có
nghĩa là, một khi ta nhận ra nỗi sợ sâu xa và nỗi đau sâu sắc ẩn bên dưới cơn
giận, thì ta bày tỏ điều đó với người mà ta đang giận. Đúng vậy, điều này đòi hỏi
sự can đảm đúng như bạn nghĩ, nhưng bạn sẽ phải kinh ngạc với kết quả mà nó
mang lại.
Đây là sự
khác biệt giữa việc chửi rủa một người đã lừa dối bạn, gọi họ bằng những cái
tên cay độc và nói rằng bạn ghét họ, với việc nói rằng hành động phản bội đó đã
khiến bạn cảm thấy tệ về bản thân, cảm thấy mình không đủ tốt, và cảm thấy như
thể bạn đang quay trở lại là một đứa trẻ từng bị phản bội.
Hãy cho người
kia biết nhu cầu của bạn. Đặc biệt là nhu cầu nào của bạn không được đáp ứng
trong tình huống đó. Điều này sẽ giúp dễ dàng hơn trong việc tìm ra cách để đáp
ứng nhu cầu ấy trong hoàn cảnh cụ thể đó.
#12. Nếu bạn
cảm thấy hoàn toàn bất lực trong việc xử lý cơn giận của mình, thì việc mời ai
đó vào để giúp bạn xử lý và làm rõ cơn giận đó là một ý tưởng rất hay. Hãy chắc
chắn rằng người mà bạn chọn là người có kinh nghiệm với cơn giận. Điều đó có
nghĩa là họ nhìn nhận cơn giận là hợp lệ, không xem nó là điều sai trái. Họ cần
phải công nhận giận dữ như một cảm xúc chính đáng thì mới có thể thật sự đồng
hành cùng bạn một cách đầy đủ qua quá trình xử lý cảm xúc ấy.
Và nếu bạn
đang gặp khó khăn nghiêm trọng trong việc quản lý cơn giận giữa bạn và một người
khác, thì việc mời một người thứ ba không thiên vị vào cuộc có thể sẽ cực kỳ hữu
ích. Điều này sẽ giúp nâng cao rung động hiện tại của bạn, để bạn không bị kẹt
trong trạng thái giận dữ, và cũng không bị mắc kẹt trong những rung động thấp
hơn cơn giận.
Cơn giận
cũng có một vẻ đẹp riêng, sẽ không có giận dữ nếu không có ý chí tự do. Trong
cơn giận, có một sự thừa nhận về quyền được lựa chọn. Và lựa chọn tốt nhất
chính là đối diện với sự tổn thương sâu sắc nằm bên dưới cơn giận ấy. Nhưng giận
dữ không phải là xấu, cũng không phải là sai.
Nó chỉ là một
triệu chứng đang cho bạn biết rằng có điều gì đó trong cuộc sống của bạn đang bị
lệch khỏi sự hài hòa, và đang cần được chăm sóc bằng tình yêu và sự chú ý vô điều
kiện.
Chúc bạn một
tuần thật tốt lành.
Link gốc của
bài viết
https://www.youtube.com/watch?v=ED7s-fbTF_M
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.