Teal Swan Transcripts 264
Sự thật đáng buồn về hầu hết các Bậc thầy
tâm linh
28-01-2017
Xin chào mọi người.
Để giúp bạn dễ
hiểu hơn hôm nay, tôi muốn bạn hãy hình dung làn da của bạn giống như một cái
bình chứa, và bên trong cái bình chính đó có rất nhiều bình nhỏ hơn. Một số người
có nhiều bình nhỏ hơn người khác. Bên trong mỗi cái bình nhỏ đó là một con người,
một cá thể với tính cách riêng, trải nghiệm riêng, niềm tin riêng, cách nhìn nhận
thế giới riêng, sở thích riêng. Về cơ bản, mỗi khía cạnh đó bên trong bạn, mỗi
“người” đó, chính là một bản ngã riêng biệt. Bạn không phải là một thể đơn lẻ.
Bạn là một tập hợp.
Bạn có thể ngưng
nghĩ rằng mình là một con người duy nhất, để có thể nắm bắt được sự thật về
cách mà cuộc sống của bạn, trong hình hài con người thật sự vận hành. Chúng tôi
gọi mỗi “người” trong các bình nhỏ đó là một “phần”. Những phần này đang ở những
giai đoạn phát triển khác nhau, và chúng có mối quan hệ riêng biệt với nhau.
Con người không sinh ra đã như thế. Những phần này được tạo ra qua chấn thương.
Một người sẽ tự phân mảnh chính mình để có thể đối phó với thế giới.
Chúng ta cho
phép một số phần nhất định bước ra khỏi cái bình nhỏ của chúng và đi vào cơ thể
ta, để rồi chúng hiện diện và bắt đầu điều khiển ta. Khi điều này xảy ra, ta tưởng
rằng ta chính là phần đó đang trỗi dậy. Ta nghĩ rằng niềm tin của nó chính là
niềm tin trọn vẹn của mình. Nhận thức của nó là nhận thức của mình. Cảm xúc của
nó là cảm xúc của mình. Về cơ bản, ta đồng nhất bản thân với từng phần một khi
nó xuất hiện. Trong hàng ngàn năm qua, con người có xu hướng quyết định phần
nào trong bản thân là có thể chấp nhận được, thường chỉ là một phần, và rồi
hoàn toàn đồng nhất mình với phần đó, trong khi chối bỏ tất cả những phần còn lại,
không cho chúng được công nhận hay bước ra ngoài. Việc này được gọi là “đồng nhất
chọn lọc”.
Một vị guru (bậc
thầy tâm linh) là người đã chọn đồng nhất mình với chỉ một phần duy nhất trong
con người họ. Khi bắt đầu quá trình thực hành nghiêm ngặt, nếu có bất kỳ phần
nào trong họ trỗi dậy mà họ không hoàn toàn chấp nhận, phần không phù hợp với
hình ảnh mà họ đã chọn là thích hợp, họ sẽ phớt lờ nó. Họ phủ nhận nó.
Họ chỉ tập trung
toàn bộ sự chú ý vào cảm xúc của phần mà họ đã chọn đó, hướng nhận thức về góc
nhìn duy nhất đó và hành động theo nó. Đây chính là kỷ luật của họ. Họ không
tôn trọng sự thật hay hiện thực của bất kỳ phần nào khác trong bản thân ngoại
trừ phần duy nhất mà họ cho phép hiện hữu như là “cái tôi” duy nhất tồn tại.
Đây là kỷ luật của sự tự-bỏ-rơi bản ngã. Nhưng dù họ có thích hay không, những
phần mà họ phủ nhận đó cũng là một phần của họ.
Giờ thì phần buồn
nhất là: đối với một guru, danh tính của họ được xây dựng dựa trên khái niệm mà
họ có về một “bậc đã giác ngộ”, dù khái niệm đó có phản ánh sự thật hay không.
Giả sử bạn hình
dung một guru là người luôn tha thứ, không bao giờ giận dữ, người yêu đời và
luôn giữ tâm trạng tích cực. Nếu họ trải qua một điều gì đó trong cuộc sống khiến
một phần bên trong họ nổi giận, thì phần đó phải bị chối bỏ, phủ nhận, từ khước,
đày xuống ngục tối. Họ phải chọn đồng nhất với hình ảnh mà họ cho là "đúng
chuẩn", phần mà họ cho là phù hợp với trạng thái “guru”, khái niệm về một
guru. “Tôi không giận.” Thế là họ nhảy sang góc nhìn đó. Ban đầu, điều đó sẽ có
vẻ giả tạo. Họ đang diễn, diễn vở kịch “Tôi không hề giận họ.” Diễn cảnh “Tôi
đang ở trong trạng thái tha thứ thuần khiết, tích cực tuyệt đối.” Nhưng rồi
theo thời gian, họ sẽ đồng nhất mạnh mẽ đến mức nhầm lẫn phần đó là toàn bộ bản
thể của mình.
Vấn đề với việc
đồng nhất hoàn toàn chỉ với một bản ngã, là bạn sẽ không thể thừa nhận bất kỳ
khía cạnh nào khác trong con người mình. Và đây là lúc nó trở nên cực kỳ nguy
hiểm.
Tại sao?
Bởi vì mọi hành
vi của người đó sẽ phải được diễn giải thông qua lăng kính của cái bản ngã duy
nhất kia. Hãy tưởng tượng có một phần trong bạn có xu hướng ấu dâm, nhưng bạn
không thể thừa nhận rằng phần đó tồn tại. Có thể đó là một phần đang tuyệt vọng
muốn tìm lại sự ngây thơ thông qua những đứa trẻ. Đây là cách mà một guru có thể
quan hệ tình dục với nhiều đứa trẻ, bởi vì họ có một “lý do” rơi vào phạm trù của
bản ngã mà họ đã chọn để đồng nhất. Một bản ngã có thể nói rằng: “Tôi đang chữa
lành cho chúng bằng cách làm điều này.”
Nói một cách nhẹ
nhàng, một guru có lẽ là người đồng nhất chọn lọc với bản thân mạnh nhất trong
tất cả. Và đó là lý do vì sao đã đến lúc khái niệm về guru không còn nên tồn tại
nữa, ít nhất là dưới hình thức mà nó đã tồn tại suốt hàng ngàn năm qua (thông
qua sự đồng nhất chọn lọc).
Họ
thắc mắc:
“Tại
sao người ta lại có thể tàn nhẫn đến thế với một guru?”
“Làm Sao Mà Những
Điều Như Vậy Lại Có Thể Xảy Ra Với Họ?”
Lý do là vì tất
cả những điều đó chính là sự phản chiếu từ những phần bên trong họ đã bị chôn
vùi. Những phần mà họ không cho phép được hiện diện trong thân thể vật chất của
mình. Ví dụ, rất nhiều người, kể cả các guru, khi cắt đứt khỏi những phần không
thể chấp nhận trong chính họ, thì đồng thời cũng đã loại bỏ luôn những phần “trẻ
thơ” bên trong. Vì suy cho cùng, trẻ em không thể kiểm soát cảm xúc như một guru
nên làm. Một guru thì không thể là guru nếu họ mất kiểm soát với cảm xúc của
mình.
Và vì thế, bạn sẽ
thấy những đứa con thực sự của các guru ngoài đời bắt đầu “mất” khỏi cuộc đời họ.
Có thể là qua đời, hoặc bị vợ/chồng đưa đi, hoặc chính họ từ chối gặp con
mình... và còn nhiều trường hợp khác. Tất cả những điều đó là phản ánh bên
ngoài cho việc những phần “trẻ thơ” bên trong họ đã bị cắt đứt và mất kết nối.
Tất cả những phần này trong bản thể cần phải được tích hợp trọn vẹn. Chúng cần
được đưa về gần với bản thể, và được phép dung hợp theo cách mà một con người
trở nên thống nhất.
Nhiều người
trong các bạn từng nghe câu: "Bạn muốn nuôi con sói nào?" - đây là một
trong những nguyên tắc tâm linh nổi tiếng nhất. Bạn sẽ chọn nuôi con sói tiêu cực
hay con sói tích cực? Những ai chỉ nuôi con sói tích cực và bỏ đói con sói tiêu
cực, thật ra không hiểu rằng con sói tiêu cực cũng là một phần của chính mình.
Bạn đang bỏ đói một phần của bản thân. Bạn đang đồng nhất có chọn lọc, chứ
không phải đang tích hợp.
Tôi đã giảng dạy
về tính chân thực. Giờ chúng ta hãy đưa khái niệm chân thực này lên một tầm cao
hơn.
Tính chân thực
không phải là con người bạn với tư cách là một thể riêng biệt tách khỏi các phần
còn lại. Tính chân thực là toàn bộ các phần đó là ai. Và đồng thời, cũng không
phần nào là bạn. Đó chính là con người thật của bạn. Tính chân thực là việc cho
phép các khía cạnh khác nhau bên trong cùng nhau quyết định về một bản chất cốt
lõi. Đó là sự hợp nhất. Đó chính là tích hợp.
Vậy thì, tại sao
con người không làm điều này ngay từ đầu?
Bởi vì nó khó
hơn vô hạn. Việc chọn lọc đồng nhất với một phần không cảm thấy đau đớn trong một
hoàn cảnh nào đó dễ hơn rất nhiều so với việc đưa vào bản thể một phần đang cảm
thấy đau đớn.
Nói cách khác:
Việc tích hợp một phần đang đau đớn khó hơn gấp bội so với việc ném phần đó vào
một cái bình, rồi sau đó giam vào ngục tối.
Vì vậy, trong
hàng ngàn năm qua, thực hành tiêu chuẩn của các guru là đồng nhất chọn lọc. Và
họ dạy các đệ tử của mình thực hành đồng nhất chọn lọc, cho đến khi cả một hệ
thống tư tưởng được hình thành dựa trên nền tảng này. Trong Thiên Chúa giáo, điều
đó có thể là: “Hãy trở nên giống như Chúa Jesus.” Tức là không được chấp nhận bất
kỳ phần nào khác ngoài hình ảnh đó. Trong Phật giáo thì là: “Hãy trở thành Phật.”
Tức là không được để bất kỳ phần nào không phải là Phật được phép hiện diện.
Đây là một hình thức ý thức đã lỗi thời.
Vì thế, bước tiếp
theo trong "trò chơi" này, về cơ bản, là sự phi-đồng-nhất - không còn
là phần nào cả. Không sở hữu phần nào. Không tích hợp phần nào. Một số vị thầy
đã đến và truyền dạy thực hành này, nhưng trong phương pháp này, không còn cái
tôi. Đó là trạng thái vô-ngã. Về bản chất, nó là việc loại bỏ chính mình ra khỏi
trò chơi của cuộc đời.
Và rồi vũ trụ đã
yêu cầu bước tiếp theo của trò chơi, và chính là bước này: Vũ trụ muốn thấy sự hiện
thân của một bản thể hợp nhất. Trò chơi có ý thức của sự sống.
Bạn có thể dùng phi-đồng-nhất
theo ba cách: Một là bạn dùng nó để tiếp tục đồng nhất chọn lọc với một bản ngã
duy nhất. Hai là bạn dùng nó để không đồng nhất với bất kỳ nhân cách nào, tức
là ở trong trạng thái hiện hữu thuần khiết, không gắn với bất kỳ bản thể nào.
Ba là, bạn dùng phi-đồng-nhất như một bản chất tách rời, để từ đó tạo ra sự hợp
nhất thông qua toàn bộ sự đa dạng của các phần bên trong, từ đó trở thành một bản
thể hiện thân hợp nhất.
Giờ tôi sẽ cảnh
báo bạn: việc thực hành phi-đồng-nhất để tạo ra sự tích hợp chân thực là điều
vô cùng khó khăn, nhất là trong một thế giới tin rằng đồng nhất chọn lọc mới là con đường dẫn đến điều tốt đẹp, đến sự
đúng đắn, đến hạnh phúc, và đến sức khỏe.
Khi bạn bắt đầu
quá trình tích hợp thật sự này, và tin tôi đi, tôi sẽ nói sâu về quá trình này
suốt sự nghiệp của mình, bạn sẽ không có khoảng thời gian dễ dàng đâu, vì bản
ngã của bạn sẽ so sánh bạn với người khác. Nó tồn tại trong trạng thái so sánh.
Khi bạn so sánh mình với một người đang đồng nhất chọn lọc, bạn sẽ thấy mình
như thể đang thiếu sót. Bạn sẽ cảm nhận rõ các phần trong bạn chưa ở trạng thái
hoàn hảo về sức khỏe, hạnh phúc hay niềm vui, những điều mà cái bản ngã được chọn
của người kia dường như đang trải qua.
Tôi có một ví dụ
cho bạn: Hãy tưởng tượng bạn gặp tai nạn xe với tốc độ 70 dặm/giờ, lật xe trên
đường cao tốc, và toàn bộ xương trong người bạn đều vỡ nát. Có thể bạn sẽ chọn
cắt bỏ một chi. Nếu bạn làm vậy, bạn sẽ không phải trải qua quá trình đau đớn để
xương liền lại, để các mảnh vỡ gắn kết trở lại. Bạn sẽ thoát khỏi nỗi đau nhanh
hơn. Nhưng điều mà vũ trụ thực sự yêu cầu bạn, ở cấp độ đa chiều, là: hãy là
người bị tai nạn, nhưng cho phép tất cả các phần bị phân mảnh trong bản thân được
trở về và hàn gắn lại, thay vì cắt bỏ.
Khi bạn đau đớn
trong quá trình này, vì bạn so sánh mình với người khác, các “guru” khác, những
người thầy tâm linh, có vẻ như họ đang ở một nơi tốt đẹp hơn bạn, thì đó thường
là vì bạn đang so sánh với một người đang đồng nhất chọn lọc. Họ không ở trong
quá trình tích hợp, nên đương nhiên họ trông có vẻ “lành mạnh” hơn. Đơn giản vì
bản ngã mà họ chọn để nhìn cuộc sống, và loại bỏ mọi phần còn lại, không nằm
trong đau khổ.
Phần khó là: những
người đồng nhất chọn lọc đó sẽ mong bạn cũng phải như vậy. Họ sẽ nói với bạn rằng
mọi thứ dễ lắm. Dễ như việc chuyển sang bản ngã cảm thấy hạnh phúc mọi lúc. Dễ
như tha thứ. Dễ như buông bỏ. Dễ như sống trong hiện tại. Bởi vì họ đang sống
trong trạng thái đồng nhất chọn lọc. Nếu bạn chọn tích hợp những phần đang đau
đớn, những phần không mang quan điểm “giác ngộ” của bản ngã guru, bạn có thể sẽ
phải chịu đau lâu hơn. Nhưng điều quan trọng là: cũng giống như nạn nhân bị gãy
xương, bạn có thể chịu đau lâu hơn người chọn cách cắt bỏ. Nhưng kết quả bạn nhận
được sau cùng, sẽ là một bản thể hợp nhất. Một bản ngã trọn vẹn.
Sự thật là, những
phần bên trong này, khi được tích hợp, sẽ dung hợp thành một thể, và qua đó, cả
vũ trụ cũng sẽ hợp nhất. Đó chính là điều mà vũ trụ thật sự muốn khi nhân loại
hàng ngàn năm trước từng hình dung về Cha (người trưởng thành), Con (đứa trẻ
bên trong), và Thánh Thần (cái tôi cao hơn) - tất cả trở thành một.
Bí mật là: hạt
giống của mỗi phần đều nằm trong phần còn lại. Ví dụ, nếu bạn cắt đứt khỏi đứa
trẻ bên trong, bạn sẽ không thể tiếp cận trọn vẹn với cái tôi cao hơn. Bạn chỉ
có thể hành động theo một bản ngã được chọn, trông có vẻ như bạn đã chạm đến trạng
thái của cái tôi cao hơn, nhưng không thực sự như vậy.
Và vì thế tôi ở
đây để nói với bạn rằng: thời đại của sự đồng nhất chọn lọc đã chính thức chấm
dứt.
Lời kêu gọi mới
từ ý thức là: một cách có ý thức, hãy cho phép những phần bị phân mảnh trong bản
thể - những phần khác nhau được dung hợp thành một bản chất duy nhất: điểm kỳ dị
thần thánh.
Đây chính là kế
hoạch thật sự của vũ trụ dành cho việc hiện thân ngay từ đầu.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=a7qVTGxDB8I
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.