Teal Swan Transcripts 301
Lòng trắc ẩn (Và cách nuôi dưỡng lòng trắc
ẩn)
24-09-2017
Lòng trắc ẩn là
một dạng kết nối vượt ra ngoài suy nghĩ và lý trí. Nó xuất hiện một cách tự
nhiên và tự phát. Lòng trắc ẩn là cảm giác kết nối tự nhiên nảy sinh khi chúng
ta trải qua sự đồng cảm sâu sắc với người khác. Nói cách khác, nó tự nhiên xuất
hiện từ trải nghiệm hoặc sự chia sẻ cảm giác đau đớn. Trong cảm xúc chung, cũng
như trong sự thấu hiểu chung, luôn tồn tại một sự hòa hợp vốn có.
Khi chúng ta cảm
nhận lòng trắc ẩn, chúng ta cảm thấy nỗi buồn, sự thấu hiểu và mối quan tâm đối
với nỗi khổ của ai đó hoặc một điều gì đó. Và khi có sự đồng cảm trong nỗi đau ấy,
kéo theo nỗi buồn và sự quan tâm dành cho họ, điều đó sẽ thôi thúc chúng ta thay
đổi hành vi của mình đối với họ. Ta sẽ thể hiện lòng thương xót và tình yêu
thay vì sự tàn nhẫn và tách biệt. Hãy nhớ lại một lần bạn xem một bộ phim và chứng
kiến nhân vật gặp phải một sự kiện đau buồn. Ngay khoảnh khắc đó, bạn lập tức đồng
cảm với nhân vật ấy.
Điều đó có nghĩa
là vào giây phút ấy, không chỉ bạn cảm nhận được nỗi đau chung và kết nối với
nhân vật, mà bạn còn hiểu họ hoàn toàn. Đây chính là điều tôi gọi là lòng trắc ẩn.
Lòng trắc ẩn xuất hiện ngay lập tức khi ta thấy ai đó trải qua nỗi đau mà ta
cũng từng trải qua. Và vì đồng cảm với nỗi đau đó, ta hiểu được người ấy cần
gì. Khi ta không đồng cảm với ai đó, ta sẽ cảm thấy khác biệt và tách rời khỏi
họ.
Đây là lý do vì
sao ngành công nghiệp thịt hiện nay phát triển mạnh mẽ. Chẳng hạn, vì chúng ta
lớn lên cùng chú chó Golden Retriever, thú cưng trong gia đình, ta gắn bó và đồng
cảm với nó. Khi chó bị đau, ta cảm thấy lòng trắc ẩn. Đó là lý do việc ăn thịt
chó nhà mình khiến ta rùng mình. Nhưng hầu hết chúng ta lại không đồng cảm với
loài bò. Ta không cảm thấy sự đồng điệu với chúng, không đồng cảm với nỗi đau của
chúng. Vì vậy, thật dễ dàng để ta ngồi xuống và ăn một chiếc hamburger.
Khi một người đã
từng trải qua cùng loại nỗi đau với ai đó, họ sẽ không thể nào gây ra cùng nỗi
đau đó cho người kia, bởi vì họ biết cảm giác ấy thế nào. Đây là lý do nhiều
người từng chịu đựng bạo hành nghiêm trọng thường từ bỏ việc ăn thịt hoàn toàn.
Chúng ta không cảm
thấy lòng trắc ẩn, và vì thế lại tạo ra sự tàn nhẫn đối với những thứ mà ta
không đồng cảm. Nếu ta tự xem mình hoàn toàn tỉnh táo, ta sẽ không có lòng trắc
ẩn đối với những người mắc bệnh tâm thần. Ta sẽ coi họ là mối nguy cho xã hội,
tức giận vì họ không thể “tự vượt qua”, và xa lánh họ. Không đồng cảm với họ
khiến ta không hề hiểu nhu cầu của họ, và ta sẽ làm đủ mọi điều khiến nỗi khổ của
họ tăng lên thay vì giảm xuống. Một ví dụ
khác là ta thường không có lòng trắc ẩn với loài nhện. Ta sẵn sàng giẫm nát
chúng bằng gót giày và nghĩ rằng đó là hành động tốt.
Nhiều người giàu
không có lòng trắc ẩn với người nghèo vì họ không đồng cảm được với họ. Họ tưởng
tượng người nghèo là lười biếng, rồi thay đổi luật để tăng chi phí sinh hoạt mà
không tăng lương, khiến việc tồn tại về tài chính ngày càng khó khăn. Tóm lại,
sẽ không có sự thay đổi tích cực thực sự nào đến với một người mà họ không đồng
cảm đủ sâu để hiểu góc nhìn và nhu cầu của người kia.
Hôm nay, tôi sẽ
khiến ý niệm về lòng trắc ẩn trở nên đơn giản đến mức bạn sẽ không bao giờ quên
được. Tôi sẽ khiến nó không còn trừu tượng, để bạn không thể viện lý do rằng
mình không biết cách thể hiện lòng trắc ẩn.
Lòng trắc ẩn tự
nhiên nảy sinh khi ta đồng cảm với nỗi khổ của ai đó. Do đó, tất cả những gì ta
cần làm để cảm nhận lòng trắc ẩn và biết phải hành động thế nào là cố ý tìm kiếm
điểm tương đồng giữa mình và nỗi đau của họ. Nếu ta sợ hãi việc tìm kiếm sự
tương đồng ấy, ta cần xem lại điều đó.
Có gì tệ đến mức
khiến ta không thể đồng cảm với người này?
Điều gì tệ hại sẽ
xảy ra nếu nỗi khổ của mình giống như họ?
Điều gì sẽ xảy
ra nếu tôi kết nối với họ?
Nếu tôi xem mình
là giống họ thay vì khác biệt?
Và đây là điều
quan trọng: Chúng ta cần thách thức một cách đầy trắc ẩn với những câu trả lời
hoặc suy nghĩ xuất hiện khi ta đặt những câu hỏi ấy. Ta cần chăm sóc một cách đầy
trắc ẩn phần bên trong mình, phần quá sợ hãi để đủ dễ tổn thương mà đồng cảm với
nỗi khổ của ai đó, chỉ vì những hậu quả mà ta nghĩ sẽ xảy ra khi làm vậy.
Sự thiếu lòng trắc
ẩn chỉ tồn tại khi ta duy trì ý niệm rằng mình khác biệt với một thứ nào đó.
Lòng trắc ẩn bắt đầu từ việc tìm kiếm điểm tương đồng giữa mình và điều đó. Hãy
làm ngược lại với điều cái tôi của bạn thường làm, đó là tìm kiếm sự khác biệt.
Vì vậy, nếu bạn đang vật lộn để có lòng trắc ẩn với một điều gì đó, hãy dành thời
gian ở bên điều đó, tìm hiểu và thấu hiểu nó. Từ đó, nếu vẫn chưa cảm nhận được,
hãy cố ý tìm kiếm những điểm tương đồng giữa bạn và nó.
Sau đó, hãy xem
bạn có thể tìm cách đồng cảm với nỗi đau của họ hay không. Nỗi đau của bạn giống
nỗi đau của họ ở điểm nào? Bạn có nhận ra nỗi đau ấy không? Hãy nhìn lại quãng
đời mình: Khi nào bạn đã trải qua một nỗi đau giống như vậy?
Hãy nhớ lại cảm
giác ấy. Hãy nhớ bạn đã nghĩ gì. Lúc đó bạn thực sự cần điều gì khi đang ở
trong nỗi đau đó? Sự kết nối của lòng trắc ẩn sẽ tự nhiên xuất hiện khi ta chọn
góc nhìn này thay vì góc nhìn khiến ta tách rời và khác biệt với họ. Nếu ta thiếu
lòng trắc ẩn với những thứ bên ngoài mình, điều đó cho thấy ta cũng thiếu lòng
trắc ẩn với những thứ bên trong mình.
Lý do là do sự
phân mảnh. Khi chúng ta trải qua sang chấn, tức là những tình huống gây căng thẳng
và không thể giải quyết được trong thời thơ ấu, ta buộc phải tách rời khỏi nó.
Tách rời có nghĩa là khiến bản thân tách biệt khỏi một trải nghiệm hoặc một điều
gì đó.
Bạn thấy hướng
đi của vấn đề này rồi chứ?
Ý thức của chúng
ta sẽ bị tách ra khi ta làm điều này như một cách để tự bảo vệ. Ta đẩy một phần
bản thân, phần đang trải qua nỗi đau, ra xa mình, từ chối, phủ nhận, chối bỏ
nó, và đồng nhất bản thân với phần không cảm thấy sự dễ bị tổn thương ấy. Nhưng
vì ta không thể trở thành hai con người khác nhau vào cùng một thời điểm, nên
thay vào đó, cảm nhận về cái tôi của ta trở nên phân mảnh. Vậy nên, dù chỉ có một
cơ thể, bên trong cơ thể đó, ta lại có nhiều “cái tôi” nội tại khác nhau. Một số
phần bị ta chôn sâu vào tiềm thức và không bao giờ cho phép chúng trồi lên ánh
sáng.
Để hiểu rõ quá
trình này diễn ra như thế nào, hãy xem video của tôi có tựa đề “Sự phân mảnh –
căn bệnh toàn cầu” (Teal Swan Transcripts
296).
Khi ta tách rời
và ngừng đồng nhất với một phần bên trong mình, sự tách biệt ấy sẽ khiến ta tự
nhiên ngừng liên hệ với nó. Ta nói với chính mình: “Không, không, không, đó
không phải là tôi. Không đời nào.”
Và rõ ràng, khi
đó ta mất luôn lòng trắc ẩn với nó. Nhưng vấn đề là, nó vẫn là một phần của ta.
Nếu ta mất lòng trắc ẩn với một phần của bản thân, tức là ta đang đối xử tàn nhẫn
với chính mình. Và ta sẽ cảm nhận điều đó ngay trong trải nghiệm sống của mình.
Đây là lý do vì sao ta có thể tiếp tục lặp lại cùng kiểu bạo hành đã từng xảy
ra với mình khi còn nhỏ.
Đây là lý do cha
mẹ có thể ép ta từ bỏ ước mơ thật sự của mình để theo đuổi thứ “hợp lý” và “thực
tế” mà họ chọn, rồi sau đó chính ta lại ép con mình làm điều tương tự. Vì ta
không còn liên hệ với kiểu tổn thương đã từng gây ra cho mình, nên cũng không đồng
cảm với kiểu tổn thương mà điều đó gây ra cho con. Để giải thoát bản thân khỏi
khổ đau, ta cần tái hợp nhất những phần này. Ta cần kết nối lại với chúng. Ta cần
kéo chúng lại gần để chúng cảm nhận rằng chúng là một phần của ta.
Làm điều ngược lại
với việc đẩy chúng ra xa. Để làm được điều này, ta áp dụng cùng cách tiếp cận
mà ta dùng với người khác khi muốn thể hiện lòng trắc ẩn, nhưng lần này là dành
cho phần bên trong bản thân mà ta đang chối bỏ. Lấy ví dụ dễ hiểu nhất: “đứa trẻ
bên trong” - một khái niệm được nhắc rất nhiều trong lĩnh vực tự chữa lành, tâm
lý học, và tâm linh, chính là một phần bị phân mảnh của bạn. Ta phát triển lòng
trắc ẩn cho bản thân khi hiện diện với đứa trẻ bên trong, khi tìm hiểu và thấu
hiểu nó.
Những bước tiếp
theo sẽ dễ dàng hơn, vì bạn vốn đã có sự gắn kết với nó, bởi nó là một phần của
bạn. Nhưng nếu sự kết nối chưa tự nhiên xảy ra, bạn có thể chủ động tìm kiếm điểm
tương đồng giữa bạn và đứa trẻ bên trong. Từ đó, hãy xem bạn có thể tìm cách đồng
cảm với nỗi đau của nó hay không. Nỗi đau của bạn và của nó giống nhau ở điểm
nào? Bạn có nhận ra nỗi đau đó không? Hãy để đứa trẻ bên trong cho bạn thấy quá
khứ của mình. Hãy nhớ lại khi bạn từng trải qua nỗi đau ấy.
Hãy nhớ cảm giác
đó như thế nào. Hãy nhớ những suy nghĩ bạn đã có. Khi ấy, bạn thực sự cần điều
gì? Giờ đây, làm sao bạn có thể mang điều đó đến cho bản thân và cho người
khác?
Sự kết nối của
lòng trắc ẩn với phần này của bản thân sẽ tự nhiên xuất hiện khi ta chọn góc
nhìn ấy, thay vì góc nhìn khiến ta tách biệt và khác với đứa trẻ bên trong, hoặc
tệ hơn, giả định rằng vì ta đã là người lớn nên đứa trẻ ấy không hề tồn tại.
Khi làm được điều này, ánh sáng của lòng trắc ẩn sẽ khiến những phần bị phân mảnh
được hợp nhất trở lại. Ta sẽ cảm thấy trọn vẹn hơn. Sự xấu hổ sẽ tan biến dưới
ánh sáng của lòng trắc ẩn như ánh nắng làm tan băng. Ta sẽ hành động với bản
thân theo cách phù hợp với lòng trắc ẩn.
Tôi sẽ đưa ra một
ví dụ về cách quá trình tách rời bên trong liên quan đến việc mất lòng trắc ẩn.
Hãy tưởng tượng một chính trị gia phần lớn thời gian là tàn nhẫn và độc đoán.
Hãy tưởng tượng rằng từ rất lâu trong thời thơ ấu, ông ta có một người cha hay
làm nhục và từ chối cảm xúc của mình. Và để giữ được tình yêu của người cha ấy,
ông buộc phải cắt bỏ phần bản thân cảm thấy mình là kẻ thất bại, cùng nỗi đau của
cảm giác rằng mình có thể không đủ tốt.
Ông ta phải đồng
nhất với khía cạnh “kẻ chiến thắng” của mình. Ông ta phải che đậy phần cảm thấy
mình không đủ tốt bằng những thành tựu, để không bao giờ phải đối diện với phần
đó. Ông ta phải đẩy xa bất kỳ cảm giác, suy nghĩ, hành động hay con người nào
mà cha ông từng gắn với “kẻ thua cuộc”. Ông ta phải xem mình khác biệt hoàn
toàn với họ. Và giờ đây, vì đã đẩy họ ra quá xa, phần con người mà ông đồng nhất
không thể nào đồng cảm với họ được nữa.
Giờ đây, ông ta
chính là người gọi tất cả bọn họ là “kẻ thua cuộc”. Ông ta là người thực hiện
những hành động khiến họ khổ sở hơn và tin rằng họ đáng phải chịu như vậy. Và cho
đến khi ông ta chấp nhận lại phần bản thân cảm thấy mình “không đủ tốt”, để có
thể cảm thông với nó, phần đã chịu đựng nỗi đau của sự từ chối và bị làm nhục từ
người cha, thì ông ta sẽ không thể đồng cảm với những người mà ông đã xếp vào
nhóm “khác tôi” chỉ vì họ là “kẻ thua cuộc”. Ông sẽ tiếp tục tạo ra sự chia rẽ
và tàn nhẫn với những con người này, và sẽ không thể đáp ứng nhu cầu của họ.
Thế giới này vận
hành như một tấm gương vô tư. Điều đó có nghĩa là, sự phân mảnh mà bạn thấy
trên thế giới, chiến tranh, định kiến, lò mổ, chính là sự phản chiếu trọn vẹn của
sự phân mảnh đang xảy ra bên trong mỗi chúng ta. Khi lòng trắc ẩn là trạng thái
bên trong ta, thì nó cũng sẽ là trạng thái của thế giới bên ngoài ta. Thường
thì dễ dàng hơn để cảm nhận sự đồng điệu với nỗi đau của người khác hơn là với
niềm vui của họ. Nhiều người tranh luận rằng chúng ta nên cảm nhận lòng trắc ẩn
và sự kết nối cả trong niềm vui, chứ không chỉ trong nỗi đau. Tôi không phản đối
điều đó, nhưng thực tế là niềm vui vốn dĩ không cần đến ta như cách mà nỗi đau
cần.
Vì sao?
Bởi vì niềm vui
đã hoạt động tốt rồi. Niềm vui không phải là thứ đang gây ra vấn đề trên hành
tinh này. Nỗi đau mới là nguyên nhân. Chính sự thiếu lòng trắc ẩn của chúng ta
mới đang tạo ra những vấn đề trên hành tinh này. Chính việc chúng ta không lựa
chọn kết nối sâu sắc với nhau và không xem mình giống nhau mới đang gây ra những
vấn đề này.
Lòng trắc ẩn có
lẽ là điều quan trọng bậc nhất mà nhân loại cần phát triển ngay lúc này. Và
thành thật mà nói, sự tồn vong của loài người giờ đây hoàn toàn phụ thuộc vào
nó. Đây không còn là một đặc quyền xa xỉ nữa. Chúng ta không còn ở thời điểm có
thể chờ lòng trắc ẩn tự nhiên xuất hiện một ngày nào đó.
Chúng ta đang ở
giai đoạn tiến hóa mà tại đó, ta phải chủ động giúp nó nảy sinh. Chúc bạn một
tuần tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=ZMUHtuhiVTk
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.