Teal Swan Transcripts 262
Sự oán giận (Cách buông bỏ sự oán giận)
14-01-2017
Chào các bạn,
oán giận là một trong những cái móc mạnh nhất neo giữ chúng ta vào quá khứ,
nhưng cái móc ấy sẽ càng mạnh hơn nếu nó bị phớt lờ. Vì lý do đó, việc đối diện
trực tiếp với oán giận là điều vô cùng quan trọng.
Oán giận là trạng
thái đau đớn khi bạn cảm nhận rằng mình đã bị đối xử sai trái, bất công và
không chính đáng. Nó thường liên quan đến việc bạn không cảm thấy sẵn lòng hoặc
không có khả năng chấp nhận một điều gì đó hay một ai đó mà bạn đang từ chối.
Tôi gọi đó là một trạng thái hiện hữu vì nó không chỉ đơn thuần là một cảm xúc.
Thay vào đó, nó giống như một “nồi súp” chứa đầy những cảm xúc khác nha,tất cả
đều liên quan đến cảm giác bị đối xử bất công. Những cảm xúc như bàng hoàng, sợ
hãi, tức giận, ghê tởm và buồn bã.
Một trong những
thách thức lớn nhất khi nói đến oán giận là nó lập tức chuyển hóa thành sự mất
lòng tin. Để hiểu rõ về sự tin tưởng, tôi muốn bạn xem video của tôi trên
YouTube có tựa đề: "NIỀM TIN (Niềm tin là gì và Làm sao để xây dựng niềm
tin trong các mối quan hệ)" (Teal
Swan Transcripts 242).
Tin tưởng về cơ
bản là khả năng dựa vào thực tế rằng ai đó sẽ tận dụng cơ hội và cân nhắc đến lợi
ích cao nhất của bạn.
Bây giờ, hãy
nghĩ về việc bạn bị đối xử bất công, không chính đáng hay sai trái. Rõ ràng là
ai đó đã chứng minh cho bạn thấy rằng bạn không thể tin rằng họ sẽ hành động vì
lợi ích cao nhất của bạn. Đó là lý do vì sao oán giận luôn đi kèm với sự mất
lòng tin sâu sắc. Chính sự mất lòng tin cay đắng đó thường là cảm giác mà người
ta đang thực sự cảm nhận khi họ nói rằng ai đó "không thể buông bỏ oán giận".
Bạn sẽ thấy rằng
việc buông bỏ một điều gì đó sẽ dễ dàng hơn nếu nó không có tác động lớn đến hiện
tại hoặc tương lai của bạn. Nhưng khi nói đến oán giận kéo dài, bạn sẽ thấy rằng
nó thường liên quan đến một hành vi bất công nào đó có tác động tiêu cực lớn đến
hiện tại hoặc tương lai của bạn.
Ví dụ, nếu vợ hoặc
chồng của bạn tiêu sạch tiền trong tài khoản để đánh bạc, điều đó có thể khiến
bạn mất nhà ở trong hiện tại và không đủ khả năng tài chính để cho con đi học đại
học trong tương lai. Ngay cả khi không có hậu quả nghiêm trọng như vậy, thì sự
mất lòng tin vẫn tồn tại. Điều này có nghĩa là bạn sẽ cảm thấy mình khép kín và
như thể đang là kẻ thù với người đó trong hiện tại, đồng thời bạn sẽ kỳ vọng rằng
họ sẽ lại phản bội bạn trong tương lai.
Giờ đây, “công bằng
hay bất công”, “đúng hay sai” là những khái niệm mang tính chủ quan cao độ. Tuy
nhiên, khi áp dụng vào vấn đề oán giận, điều quan trọng là bạn cần biết rằng sẽ
có những lúc bạn cảm thấy mình bị đối xử bất côn, và thực sự bạn đã bị như vậy.
Cũng có những lúc, một cách khách quan, bạn cảm thấy mình bị đối xử sai, nhưng
thực ra người khác đã đối xử tốt với bạn. Dù vậy, cảm xúc đó vẫn là hợp lệ. Bạn
hoàn toàn có thể cảm thấy oán giận, bất kể việc bạn có “đúng” hay “sai” trong
nhận định rằng mình bị đối xử bất công.
Thật dễ để nghĩ
rằng cuộc đấu tranh của bạn với oán giận chỉ liên quan đến một điều gì đó trong
quá khứ gần đây khiến bạn cảm thấy mình bị đối xử không công bằng. Tuy nhiên, nếu
cảm giác oán giận mạnh mẽ đang hiện diện, thì gần như chắc chắn có sự xâm nhập
sâu sắc từ những trải nghiệm trong quá khứ. Nói cách khác, là những trải nghiệm
trước đây liên quan đến việc bị đối xử bất công, không được người khác cân nhắc
đến, bị phớt lờ, và bị xâm phạm ranh giới cá nhân.
Trước khi đi vào
phần “phải làm gì với cảm xúc oán giận của bạn”, chúng ta cần công nhận rằng
luôn có một lý do tích cực cho việc vì sao ta lại bám chấp vào một điều gì đ,luôn
có một cái gì đó mà ta đang được “hưởng lợi” từ việc không chịu buông bỏ. Trong
trường hợp của oán giận, oán giận thực chất là sự không sẵn lòng hoặc không thể
tha thứ. Đối với nhiều người, việc buông bỏ hay tha thứ thường đi kèm với cảm
giác rằng họ đồng thời cũng phải buông bỏ nhu cầu chưa được đáp ứng, là được đối
xử công bằng và chính đáng một cách đủ để họ có thể tin tưởng. Vì vậy, để tôn
trọng nhu cầu được đối xử công bằng, họ sẽ chọn không tha thứ.
Về bản chất, oán
giận có thể giống như một bức tường mà ai đó dựng lên để tự bảo vệ bản thân và
cố gắng đáp ứng các nhu cầu của chính mình. Một người có thể giữ lại oán giận như
một ranh giới, đồng thời như một lời nhắc nhở cá nhâ, như thể đang nói: “Sẽ
không ai được làm điều đó với tôi thêm một lần nào nữa”.
Ngoài ra, bạn sẽ
nhận ra rằng cái tô, hay điều mà một số người gọi là “bản ngã”, luôn cần được
xem là đúng và là người tốt. Nên tất nhiên, nếu nó có thể nhìn vào ai đó và nói
rằng: “Người đó đã làm tổn thương tôi. Người đó đã đối xử bất công với tôi.”
Sau đó tôi rơi
vào vai nạn nhân. Và trong xã hội ngày nay, nạn nhân là người “tốt” và là người
“đúng”, trong khi kẻ gây tổn thương là người sai và xấu. Cái tôi (bản ngã) nuôi
dưỡng quan niệm này thông qua cảm giác oán giận. Vậy làm sao để nói điều này
theo cách khác? Oán giận có thể là cách để chúng ta cảm thấy rằng mình là người
tốt.
Tôi cũng sẽ chỉ
ra một động cơ tích cực khác nữa đằng sau việc giữ lại oán giận, và đây là một
điều khá thú vị: Khi ai đó làm tổn thương chúng ta nhưng vẫn tiếp tục hiện diện
trong cuộc sống của ta, điều đó đặt họ vào vị trí phải “bù đắp” lại cho ta, họ
như đang nợ chúng ta điều gì đó. Nếu chúng ta cảm thấy không an toàn trong các
mối quan hệ, đặc biệt là với cách người khác đối xử với mình, việc đặt họ vào vị
trí phải “chuộc lỗi” cho ta sẽ khiến ta ở vị thế cao hơn, một vị thế “có quyền
lực” hơn họ. Ta tìm kiếm cảm giác an toàn bằng cách sử dụng quyền lực đó để buộc
họ phải hành xử tốt hơn với ta, vì những sai lầm họ đã gây ra. Và điều đó trở
thành “sự đảm bảo” cho việc được đối xử tử tế trong hiện tại và tương lai.
Vậy bạn nên làm
gì nếu cảm thấy oán giận và muốn buông bỏ nó?
Bước
1:
Bạn phải trở nên hoàn toàn ý thức về điều chính xác đang khiến bạn oán giận là
gì.
Điều gì đã xảy
ra khiến bạn cảm thấy bị đối xử bất công?
Ai đó đã làm điều
gì mà họ không nên làm?
Hoặc họ đã không
làm điều gì mà họ lẽ ra nên làm?
Hãy đi sâu
hơn... Bên dưới điều bạn đang nói rằng bạn oán giận trong hiện tại, có phải
đang ẩn giấu một chuỗi trải nghiệm trong quá khứ nơi bạn từng bị đối xử bất
công? Liệu bạn có đang nhầm lẫn người hay tình huống hiện tại với ai đó hoặc điều
gì đó từ quá khứ?
Bước
2:
Hãy tự hỏi xem liệu điều bạn thật sự đang oán giận có phải là việc bạn đã tự đối
xử với chính mình một cách không công bằng hay không?
Có điều gì khiến
bạn cảm thấy tội lỗi?
Có phần trách
nhiệm nào trong tình huống này mà bạn không thể tha thứ cho bản thân không?
Ví dụ, giả sử một
ngày nọ bạn say xỉn đến mức bất tỉnh và sau đó bị cưỡng hiếp. Có thể bạn sẽ sống
cả đời mang theo cảm giác oán giận với kẻ đã hại bạn mà không nhận ra rằng sự
oán giận sâu sắc thật sự đang hướng vào bản thân mình, vì đã say xỉn đến mức mất
kiểm soát và để bản thân rơi vào tình huống đó. Bạn sẽ thấy rằng cảm giác oán
giận và đổ lỗi cho người khác đôi khi dễ chịu hơn là tự trách bản thân. Đôi khi
ta chỉ có thể buông bỏ oán giận với người khác nếu ta buông bỏ được oán giận với
chính mình.
Bước
3:
Hãy nhìn thật rõ tác động mà sự oán giận này đang gây ra cho cuộc sống của bạn.
Hãy nhắm mắt lại và nghĩ xem, nếu bạn tiếp tục giữ mức độ oán giận này, hoặc thậm
chí còn mãnh liệt hơn, thì điều đó sẽ ảnh hưởng thế nào đến tương lai của bạn?
Những khía cạnh nào trong cuộc sống đang bị ảnh hưởng?
Ví dụ, nếu bạn
đang oán giận người bạn đời, bạn có thể nhận ra mình không còn mong muốn gần
gũi thân mật với họ nữa, và điều đó có thể khiến hai người dần xa cách, rồi một
trong hai người có thể tìm đến người khác.
Bước
4:
Chấp nhận là phần cốt lõi để có thể buông bỏ oán giận, vì nếu bạn đang oán giận
thì có nghĩa là bạn đang không thể chấp nhận một điều gì đó. Đừng nhầm lẫn việc
chấp nhận với việc đồng tình hay lựa chọn nó.
Hãy nhìn vào
tình huống đang khiến bạn oán giận và hỏi: “Tôi đang không muốn chấp nhận điều
gì ở tình huống này?”
Sau khi có câu
trả lời, hãy tiếp tục hỏi: “Tại sao tôi lại không muốn chấp nhận điều đó?”
Nếu tôi chấp nhận,
điều đó sẽ có nghĩa gì, hay chuyện tồi tệ nào sẽ xảy ra?
Bạn cần thấy rõ
rằng khi bạn đang trong trạng thái oán giận, bạn đang dồn lực phản kháng cực mạnh
chống lại điều đó, bạn đang từ chối nó, nói “không” với nó. Nhưng bạn không thể
đẩy một thứ gì đó đi thật mạnh mà không đồng thời tạo ra áp lực lên chính mình.
Hãy thử đấm tay vào tường và xem bạn có thể làm điều đó mà tay không bị dội ngược
lại không. Đây là lý do vì sao người ta hay nói: Oán giận chẳng khác nào bạn
đang uống thuốc độc để mong người khác chết.
Khi bạn nhận ra
điều này, bạn sẽ có thể hỏi mình: “Có đáng không?”
Tôi sẽ không trả
lời thay bạn, và tôi cũng không phải kiểu người dạy tâm linh sẽ nói rằng “nói
có là sai”. Có thể nó đáng với bạn, ở thời điểm này. Nhưng nếu bạn muốn buông bỏ,
bạn cần nhận ra rằng không đáng để tự đấm vào tay mình chỉ để làm đau người
khác.
Bước
5:
Hãy thành thật hỏi chính mình: “Chuyện tồi tệ nào sẽ xảy ra nếu hôm nay tôi
buông bỏ sự oán giận này?”
Thích hay không,
thì câu trả lời cho câu hỏi đó không phải là: “Bạn đúng, tôi cảm thấy tốt hơn,
chẳng có gì xấu xảy ra cả.” Luôn có một phần trong bạn tin rằng một điều gì đó rất
tồi tệ sẽ xảy ra nếu bạn buông bỏ oán giận.
Vậy câu hỏi là: “Đó
là điều gì?”
Ví dụ:
- “Nếu tôi tha
thứ cho anh/cô ta thì nghĩa là tôi đang coi việc họ làm với tôi là ổn, mà điều
đó thì không ổn chút nào.”
- “Nếu tôi tha
thứ, họ sẽ không hiểu rằng họ đã làm tôi tổn thương đến mức nào, và rồi họ sẽ lại
làm vậy một lần nữa.”
- “Nếu tôi tha
thứ, tôi sẽ giống như một cái bao cát hay tấm thảm chùi chân – thật là nhục
nhã.”
- “Nếu tôi tha
thứ, tôi sẽ không bao giờ nhận được công lý hay sự đối xử công bằng mà tôi cần.”
Tôi muốn bạn
không chỉ tự hỏi vì sao mình không thể tha thứ cho người khác, mà còn phải tự hỏi
vì sao bạn không thể tha thứ cho chính mình. Nếu bạn tha thứ cho bản thân, chuyện
tồi tệ nào sẽ xảy ra?
Bước
6:
Hãy chữa lành vết thương bên dưới.
Nhưng điều này
không chỉ liên quan đến tình huống hiện tại mà bạn đang oán giận, mà còn bao gồm
mọi sự oán giận ẩn sâu phía dưới. Để làm điều đó, tôi muốn bạn sử dụng phương
pháp mang tên: Quy Trình Hoàn Thiện. Bạn có thể tìm hiểu chi tiết quá trình này
trong cuốn sách cùng tên của tôi. Hãy dùng quy trình đó trực tiếp với cảm giác
oán giận đang hiện diện trong cơ thể bạn. Một điều tuyệt vời khác xảy ra trong
quá trình này là bạn sẽ nhận được những cái nhìn sâu sắc về cách giải quyết vấn
đề oán giận hiện tại.
Bước
7:
Hãy học cách xử lý sự bất lực và suy nghĩ lặp đi lặp lại theo cách khác.
Nếu bạn đang cảm
thấy oán giận, điều đó có nghĩa là bạn đang bị ám ảnh bởi việc nghĩ mãi về
nguyên nhân và hậu quả của nỗi đau mình đang gánh chịu, thay vì tập trung vào
cách giải quyết. Đó là cách tự nhiên mà tâm thức bạn dùng để hướng sự chú ý về
vết thương chưa được chữa lành. Nhưng khi bạn quyết định hướng đến giải pháp,
tìm cách thay đổi hiện tại hoặc tương lai theo hướng tích cực, bạn sẽ chuyển sự
chú ý sang một hướng mới, một hướng có thể mang lại kết quả, thay vì nỗi đau.
Sẽ rất hữu ích nếu
bạn nghĩ đến kịch bản tệ nhất có thể xảy ra, không chỉ để học hỏi từ tình huống
hiện tại, mà còn để tự hỏi:
- Tôi đã học được
gì?
- Tôi có thể làm
gì?
- Tôi có quyền
năng gì trong kịch bản tệ nhất ấy?
- Tôi có thể thực
hiện những hành động gì?
Điều này sẽ giúp
bạn không còn sợ hãi việc bị “tấn công bất ngờ” từ tình huống đó nữa.
Nếu bạn đang vật
lộn với oán giận, thực tế là bạn đang liên tục dao động giữa hai trạng thái cảm
xúc:
- Sự bất lực và
nỗi sợ hãi tột độ gắn liền với nó
- Giận dữ/Cơn thịnh
nộ
Bạn đang nhìn
vào cuộc sống, hay đúng hơn là tình huống mà bạn đang bị cuốn vào, qua lăng
kính:
- “Tôi bất lực
trước người khác”
- “Tôi bất lực
trước chính mình”
- “Tôi bất lực
trước thế giới xung quanh”
Khi bạn nhìn cuộc
sống của mình qua lăng kính của sự bất lực, ngay lập tức bạn sẽ muốn cảm thấy tốt
hơn, và bước tiếp theo một cách tự nhiên là rơi vào tức giận. Vậy là bạn vô thức
kéo mình vào trạng thái tức giận, nhưng rồi lại quay trở về tập trung vào cảm
giác mình bất lực trong tình huống đó, rồi lại tụt xuống cảm giác sợ hãi, bất lực,
và lại leo lên sự tức giận. Cái sự dao động qua lại này chính là mảnh đất màu mỡ
cho sự oán giận phát triển.
Vậy câu hỏi đặt
ra là: Bạn có thể làm gì trong tình huống này để cảm thấy ít bất lực hơn, được
trao quyền hơn? Bạn có thể có quyền lực gì trong tình huống này?
Khi ta cảm thấy
oán giận, điều đó báo hiệu rằng ta đang cảm thấy mình là nạn nhân. Mà tôi thì
thật sự phát ngán với cái quan điểm trong cộng đồng tâm linh rằng việc có
"tư duy nạn nhân" là một điều gì đó vô cùng sai trái. Có rất nhiều sự
chỉ trích tư duy nạn nhân, đến mức ngay cả khi bạn thật sự cảm thấy mình là nạn
nhân, bạn cũng không dám thừa nhận điều đó trong môi trường này, bởi vì người
ta sẽ nói:
“Trời ơi, đúng là nạn nhân thật sự!”
Nhưng sự thật
là: bạn phải công nhận phần con người đó trong bạn. Bạn phải thừa nhận và dành
thời gian để chăm sóc cho nó. Tuy nhiên, bạn không để nó điều khiển con thuyền
của bạn.
Và khi bạn đã
chăm sóc và thừa nhận phần nạn nhân trong mình, bạn sẽ nhận ra rằng nạn nhân là
ở trạng thái bất lực.
Vậy chúng ta thấy
gì?
Khi người ta
nhìn lại những tình huống khiến họ cảm thấy bị đối xử bất công, qua lăng kính:
"Tôi đã góp
phần gây ra điều này như thế nào?"
"Tôi đã tạo
ra điều đó ra sao?"
"Vai trò của
tôi trong chuyện đó là gì?"
Khi họ chịu
trách nhiệm theo cách đó, kết quả tự nhiên là họ cảm thấy:
- Tôi đã có một
phần trong chuyện này, và điều đó có nghĩa là tôi có thể kiểm soát.
- Tôi thấy cảm
giác được trao quyền xuất hiện và cảm giác mất kiểm soát dần biến mất.
Tôi chỉ mong bạn
tránh rơi vào trạng thái tự trách bản thân khi làm điều này. Đó không phải là
hướng bạn nên đi. Việc tự trách thậm chí còn tồi tệ hơn việc đổ lỗi cho người
khác. Về mặt năng lượng rung động, nó ảnh hưởng tệ hơn đến cơ thể, tâm trí và
trạng thái cảm xúc của bạn.
Vì vậy, mà không
rơi vào tự trách bản thân, bạn chỉ cần làm điều này để tự trao quyền cho chính
mình, thay vì nhìn thế giới qua lăng kính của sự bất lực, bạn hãy nhìn vào việc
bạn có trách nhiệm gì trong tình huống này, và việc biết rằng bạn có thể làm
khác đi trong tương lai.
Bước 8. Hãy lấy tình huống mà bạn cảm
thấy mình bị đối xử bất công và sai trái, và cố gắng tìm một sự chấp nhận tích
cực cho điều đã xảy ra. Bất kỳ điều gì tích cực mà bạn có thể nghĩ đến khi nhìn
lại việc đó.
Những người
không còn đau khổ vì những tổn thương trong quá khứ là những người đã học được
cách nhìn thấy chúng như một lợi ích cho bản thân, thay vì là một điều hủy hoại.
Dù nghe có vẻ khó khăn, hãy đừng xem đây là sự phủ nhận nỗi đau. Hãy thực hành
điều này vì mong muốn được cảm thấy tốt hơn của chính bạn.
Tôi đã nói ở phần
trước rằng nếu bạn còn oán giận, nghĩa là bạn chưa chấp nhận điều gì đó mà bạn
đánh giá là sai hoặc xấu. Bạn không thể chấp nhận điều gì đó mà bạn không thích.
Vậy làm sao để bạn
có thể chấp nhận nó?
Bạn chủ động với
nó.
Cách chủ động mạnh
mẽ nhất để chấp nhận là tìm được điểm tốt trong điều đó. Khi bạn tìm được điểm
tốt, bạn không còn nói “không” với điều đó nữa, mà là nói “có”. Hãy nhìn sự việc
theo cách mà bạn có thể đồng tình, thay vì phản đối.
Một phần của quá
trình này nên bao gồm việc bạn xem xét: Điều đó đã có thể tồi tệ hơn như thế
nào?
Điều này sẽ giúp
bạn tự nhiên chấp nhận điều đã xảy ra.
Và hãy nhớ, làm
điều này vì sự cam kết với sức khỏe tinh thần và cảm xúc của chính bạn, không
vì điều gì khác.
Bước
9.
Ý nghĩa là nền tảng của sự khổ đau.
Khi chúng ta trải
qua điều gì đó bất công, chúng ta thêm ý nghĩa cho trải nghiệm đó. Và thường là
ý nghĩa tiêu cực.
Ví dụ: nếu bạn bị
bạn đời phản bội, bạn có thể tạo ra ý nghĩa:
- “Người đó
không yêu tôi.”
- “Tôi không xứng
đáng.”
Chính cái ý
nghĩa bạn thêm vào trải nghiệm mới là thứ gây ra nỗi đau lớn nhất.
Vì vậy, bên cạnh
việc bạn nhận diện ý nghĩa tiêu cực nào bạn đã thêm vào, tôi muốn bạn tìm cách
để thấy rằng chuyện đã xảy ra không phải là chuyện cá nhân. Khi chuyện xấu xảy
ra, ta thường quy kết tất cả về bản thân, thay vì hiểu rằng điều đó có thể liên
quan đến hoàn cảnh của người kia.
Một trong những
chìa khóa để vượt qua cảm giác bất công là nhìn nhận rằng điều xảy ra có thể
không phải do bạn, mà là do cuộc sống của người khác.
Bước
10.
Oán giận đồng nghĩa với việc không thể hiện những cảm xúc đau đớn thật sự.
Trong hầu hết mọi
tình huống oán giận (9/10, hoặc thậm chí 10/10 lần), đều có một điều gì đó đã xảy
ra nhưng chúng ta không bày tỏ cảm xúc thật của mình lúc đó, vì sợ hậu quả.
Và chuyện gì xảy
ra?
Những cảm xúc đó
không có nơi nào để đi, nên chúng bị kìm nén, và chính sự kìm nén đó đã lên men
thành oán giận.
Hãy nhìn lại:
- Bạn đã không
nói ra điều gì trong tình huống khiến bạn oán giận?
- Sự thật nào bạn
đã không chia sẻ?
- Và tại sao bạn
không thể hiện điều đó?
Có thể là vì bạn
sợ bị từ chối, sợ mất đi một mối liên kết, hoặc cảm thấy rằng dù bạn có nói ra,
thì cũng không có gì thay đổi.
Bước
11.
Hãy nhìn thật kỹ vào kỳ vọng của bạn.
Khi có oán giận,
nghĩa là một kỳ vọng nào đó của bạn đã không được đáp ứng.
Vì vậy, hãy rõ
ràng:
- Bạn đã kỳ vọng
gì?
- Giờ đây bạn
đang kỳ vọng điều gì?
Hãy giao tiếp rõ
ràng kỳ vọng đó với người khác.
Bước
12.
Nếu bạn cảm thấy oán giận, nghĩa là một điều gì đó không đúng như bạn muốn.
Nghĩa là bạn
đang nói với bản thân: “Lẽ ra chuyện đó không nên xảy ra!” hoặc “Chuyện đó nên
xảy ra, nhưng lại không!”
Vì vậy, bạn có
thể chất vấn lại những niềm tin kiểu ‘nên’ hoặc ‘không nên’ đó. Một trong những
phương pháp tôi thích nhất là “The Work” của Byron
Katie, nơi bạn học cách lật ngược lại các niềm tin giới hạn của mình.
Ngoài ra, bạn
cũng có thể nhận ra rằng: Khi bạn biết rõ điều mình không muốn, bạn cũng đang đến
gần hơn với điều bạn thật sự muốn. Và khi bạn biết mình muốn gì, hãy tập trung
toàn bộ sự chú ý và hành động của mình để hướng về điều đó, bằng hình dung,
hành động thực tế để kiến tạo điều bạn mong muốn.
------
Sự thật là: Oán
giận giết chết các mối quan hệ.
Nhưng nó không
phải quái vật, cũng không phải kẻ thù. Oán giận chỉ là hệ quả tự nhiên của sự
thiếu giải quyết.
Vì vậy, hãy tập
trung vào việc tạo ra sự giải quyết, cảm giác được trao quyền, và tiến về phía
những gì bạn biết mình muốn. Khi đó, những hậu quả tiêu cực do sự oán giận gây
ra sẽ không còn tồn tại.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=BwkcjeSaFEc
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.