Teal Swan Transcripts 412
Ép buộc người khác (Cách Phá Hủy Mối
Quan Hệ Của Bạn Với Chính Mình)
16-03-2019
Tôi muốn bạn tưởng
tượng về một chiếc xe ủi đất. Khi một chiếc xe ủi đất gặp phải bất cứ điều gì
chống lại hoặc kháng cự nó, nó sẽ làm gì? Nó cứ chạy thẳng qua và cán lên mọi
thứ nằm trên đường đi. Về cơ bản, nó đang chơi một trò chơi tổng bằng không. Nó
sẽ không dừng lại để cân nhắc. Nó sẽ không dừng lại để cố gắng tạo ra một sự
hòa giải nào đó, để có sự đồng thuận giữa nó với bất cứ thứ gì mà nó đang... đối
mặt trong sự kháng cự đó. Ý tôi nói về trò chơi tổng bằng không, tức là nó chơi
theo kiểu: "Tôi thắng thì bạn thua." "Tôi đạt được điều mình muốn
còn bạn thì không."
Ép buộc người
khác – hành động kiểu này trong các mối quan hệ thì sao? Mỗi khi gặp sự phản đối,
họ chỉ đơn giản là ủi thẳng qua mà không hề cân nhắc đến phía còn lại, bên đang
tạo ra sự phản kháng hoặc đối lập đó. Đó là người cha người mẹ chẳng hề quan
tâm con mình khổ sở ở trường ra sao mà nói: "Con sẽ phải đi học, bất kể thế
nào, và đừng có than vãn gì cả." Đó là người bạn trai chẳng buồn nghe cô
gái nói rằng cô ấy sợ và không muốn, thay vào đó nắm tay cô kéo đi ép nhảy xuống
vách núi cùng mình. Đó là vị thầy tâm linh nói rằng: "Mọi thứ đều đến từ sự
kết nối của bạn với Thượng đế. Bạn không nên cần bất cứ điều gì hay bất kỳ ai,
nếu bạn cần thì đó là vì bạn mắc kẹt trong ảo tưởng."
Điểm chung trong
tất cả những tình huống này chính là sự không dung nạp. Dung nạp có nghĩa là
dành chỗ trong sự cân nhắc của bạn để bao gồm cả mong muốn hoặc nhu cầu của người
khác. Khi chúng ta ép buộc người khác, tức là ta từ chối dung nạp. Đây là công
thức cho thảm họa. Không có cách nào để một ai đó hoặc một điều gì đó bị ép buộc
mà lại cảm thấy ổn cả. Bởi vì, theo định nghĩa, đó là một trò chơi tổng bằng
không. Làm sao có ai có thể chấp nhận việc nhu cầu của họ không được đáp ứng,
và lợi ích tốt nhất của họ thậm chí còn không được xem xét?
Điều quan trọng
nhất để hiểu về "ép buộc" chính là nó hoàn toàn hủy diệt lòng tin.
Tin tưởng ai đó hay điều gì đó là dựa vào nó để đặt lợi ích tốt nhất của bạn
lên hàng đầu. Rõ ràng, khi ta ép buộc, ta chẳng làm gì giống như thế cả. Vậy
nên, không thể nào bạn tin tưởng được một người ép buộc bạn. Nếu chúng ta ép buộc, ta cũng không hành động từ tình yêu. Yêu
thương nghĩa là coi một điều gì đó như một phần của chính mình. Rõ ràng, nếu một
phần trong bạn nói "không" còn một phần khác nói "có",
nhưng cái phần nói "có" lại chạy thẳng cán qua cái phần nói
"không" mà chẳng bao giờ nhận thấy có hậu quả gì với chính nó khi làm
thế, thì điều đó có nghĩa là nó không xem phần kia như là một phần của chính
mình. Đúng không? Đây chính là công thức hủy hoại các mối quan hệ. Đặc biệt bởi
vì khi bạn ép buộc cái gì đó, bạn đã tự đặt mình không phải là đồng minh, mà là
đối thủ, là kẻ thù.
Nhưng video này
thực sự không nói về mối quan hệ của bạn với người khác. Tập này là về việc bạn
ép buộc chính mình. Đây mới là dạng ép buộc gây hại
nhất. Và tôi sẽ thành thật với bạn, cho dù bạn có giỏi đến đâu trong việc không
ép buộc người khác ở thực tại không-thời gian này, bạn vẫn ép buộc chính bản
thân mình. Con người, nói chung, đã được dạy rõ ràng để làm như vậy. Và điều tồi
tệ nhất trong toàn bộ động lực này là ta thậm chí còn không nhận ra khi nào
mình đang ép buộc chính mình. Và đặc biệt ta không thấy được mức độ tổn hại mà
nó gây ra.
Khái niệm "
ép buộc" sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu bạn coi bản thân mình là một thực thể
đơn nhất. Nếu tôi là một thực thể đơn nhất tên là Teal, tôi chỉ có một thân thể,
một tâm trí, một trạng thái cảm xúc, thì làm sao tôi có thể ép buộc chính mình?
Đúng chứ? Khái niệm "tự ép buộc" chỉ có ý nghĩa khi bạn nhìn nhận bản
thân như điều mà bạn thật sự muốn. Thay vì thống nhất, bạn lại phân mảnh.
Ý thức vận hành
giống như dòng nước. Nếu bạn nhìn một dòng sông từ trên cao, bạn sẽ thấy con
sông lớn thường chia thành nhiều nhánh nhỏ. Do chấn thương xảy ra trong đời sống
của mọi người (vấn đề chỉ là mức độ nhiều hay ít), ý thức của chúng ta tách ra
như một con sông. Nó phân chia, thay vì toàn vẹn, ta trở nên phân mảnh. Cách dễ
hiểu nhất để hình dung quá trình phân chia này (sự phân mảnh) là: bất cứ khi
nào ta gặp chấn thương, bản ngã của ta tách thành hai. Và điều này có thể lặp
đi lặp lại nhiều lần, hết lần này đến lần khác. Nghĩa là, mặc dù ta chỉ có một
cơ thể, nhưng bên trong cơ thể ấy lại có nhiều "cái tôi".
Cách dễ hình
dung nhất, theo tôi, là tưởng tượng bên trong cơ thể bạn có cả một tập hợp những
cặp song sinh dính liền. Lý do tôi gọi là "song sinh dính liền" (giờ
gọi là song sinh kết hợp) là vì dù chúng có cấu trúc nhân cách khác nhau (quan
điểm khác nhau), chúng vẫn phải chia sẻ một thân thể. Và đây là điểm cực kỳ
quan trọng để hiểu: một số "cặp song sinh" bên trong ta là những phần
mà ta đồng nhất, chấp nhận, sở hữu, thể hiện ra thế giới. Nhưng số khác thì ngược
lại. Ta chối bỏ, phủ nhận, kìm nén, ruồng bỏ, thậm chí không hề biết chúng tồn
tại.
Ta có những lý
do chính đáng để chấp nhận một số phần trong mình và loại bỏ số khác, nhưng dù
ta nhìn nhận thế nào thì kết quả vẫn là ta bị phân cực. Bạn đã từng trải qua sự
phân cực này bất cứ khi nào phải đưa ra một quyết định mà một phần trong bạn
nói "có", còn phần khác lại nói "không". Vậy đa số mọi người
làm gì khi gặp tình huống này? Ta chơi trò chơi tổng bằng không. Ta đưa ra quyết
định sao cho phần "có" thắng và phần "không" thua.
Để bạn hiểu rõ
hơn việc "ép buộc" trông như thế nào đối với những "cặp song
sinh bên trong" này, tôi muốn bạn tưởng tượng một phần trong bạn đang ngồi
trên chiếc xe ủi đất, còn phần kia đóng vai người biểu tình đang đứng trước chiếc
xe ủi đó và hô "không". Khi điều này xảy ra, không hề có nỗ lực nào để
giải quyết giữa các phần, để có thể thiết lập sự đồng thuận, đưa ra một lựa chọn
vì lợi ích tốt nhất của cả hai. Người cầm lái chiếc xe ủi chỉ đơn giản là chạy
thẳng qua và cán lên phần kia – kẻ đang cố phản đối. Điều này tạo ra một bầu
không khí mất lòng tin bên trong. Điều này tạo ra một bầu không khí đối kháng nội
tâm. Bạn sẽ không thể cảm thấy an toàn trong chính con người mình. Để hiểu rõ
hơn quá trình phân mảnh này và cách nó thật sự vận hành, hãy xem video của tôi
có tựa đề: Phân
mảnh (Căn bệnh toàn cầu).
Để bạn dễ hình
dung, tôi sẽ đưa thêm vài ví dụ tối giản về những tình huống chúng ta có thể
rơi vào khi đang ép buộc chính mình:
- Một phần trong
bạn không muốn kết hôn, nhưng bạn vẫn tiến hành.
- Bạn sợ hãi,
nhưng bạn nói: "Tôi ổn", bởi vì bạn đã được dạy rằng nỗi sợ không nên
tồn tại.
- Hoàn cảnh đã
thay đổi nhưng bạn lập kế hoạch từ nhiều tháng trước, nên bạn không thay đổi kế
hoạch và vẫn tiếp tục.
- Bạn ở trong một
nhóm và mọi người đều muốn làm một việc mà bạn không muốn, nhưng bạn buộc mình
phải tham gia.
- Cơ thể bạn nói
đã đến giới hạn, nhưng bạn không chấp nhận rằng mình có giới hạn, nên bạn cứ cố.
- Bạn thật sự muốn
có công việc để làm điều mình yêu thích, nhưng bạn không muốn làm gia đình thất
vọng, nên bạn làm theo ý họ thay vì ý mình.
- Bạn mệt mỏi,
kiệt sức nhưng vẫn buộc mình phải dậy và làm điều phải làm ngày này qua ngày
khác, bất kể cảm thấy thế nào.
- Bạn đau khổ vì
mất đi một người, nhưng bạn phủ nhận.
- Bạn chỉ tập
trung vào những ký ức đẹp.
- Bạn cảm thấy tồi
tệ về bản thân, nhưng bạn ngồi xuống lặp đi lặp lại câu: "Tôi yêu và chấp
nhận chính mình" 50 lần.
- Bạn là người
tâm linh nhưng bạn tức giận, mà người tâm linh thì "không được tức giận",
nên bạn kìm nén cảm xúc đó và tập yoga.
- Bạn cảm thấy một
điều gì đó, nhưng bạn phản kháng và phủ nhận cảm xúc đó vì bạn đã quyết định rằng
mình không nên cảm thấy như vậy.
Bạn thấy đó. Ta
có thể ép buộc chính mình bằng nhiều cách, về mặt cảm xúc, tinh thần và thể chất.
Và tôi sẽ thành thật với bạn, ta có thể dùng đủ loại công cụ, biện minh, niềm
tin và kỹ thuật để duy trì quá trình ép buộc này. Mỗi khi chúng ta gặp phải sự
căng thẳng nội tâm, và tin tôi đi, ta phải học cách nhạy bén với nó, bởi vì
cách ta đã sống cuộc đời mình, và bởi vì cách xã hội dạy dỗ chúng ta, là phớt lờ
sự kháng cự nội tâm đó. Vậy nên hầu hết chúng ta còn chẳng nhận ra khi nó đang
diễn ra.
Vì vậy, trước
tiên ta phải nhạy bén nhận ra rằng cuộc chơi kéo co đó đang diễn ra bên trong
mình. Sau đó, ta phải tạo ra sự hòa giải với nó, để hai phía đối lập ấy có thể
cùng đi về một hướng. Để hiểu rõ hơn về điều này, hãy xem video của tôi có tựa
đề: Khẩn
cấp! Hãy xử lý sự kháng cự của bạn trước khi làm bất cứ điều gì khác.
Nếu chúng ta
không xử lý sự kháng cự này mà thay vào đó lại ủi thẳng qua nó, thì chúng ta sẽ
phải đau khổ vì điều đó. Chúng ta sẽ phải đau khổ, bởi vì khi ta không làm điều
này, tức là ta không thực sự làm việc cùng với chính mình, mà đang làm điều gì
đó bất chấp bản thân mình. Ta sẽ đau khổ vì hành động đó phá hủy sự tin tưởng
vào bản thân, và cùng với nó là cảm giác an toàn và vững chắc bên trong.
Để bạn có thể hiểu
sâu hơn một chút, tin tưởng nghĩa là: tôi có thể dựa vào điều gì đó để nó đặt lợi
ích tốt nhất của tôi lên hàng đầu. Vậy nên, nếu ta nhìn vào sự mất lòng tin với
bản thân, gốc rễ của nó chính là những phần bên trong ta đang chơi trò chơi tổng
bằng không với nhau. Nếu một phần trong bạn không xem phần kia là một phần của
chính nó, không đặt lợi ích tốt nhất của nó lên hàng đầu, thì dĩ nhiên phần kia
có đầy đủ lý do và quyền để mất lòng tin vào phần này.
Nhưng vấn đề là:
cả hai đều ở trong cùng một cơ thể bạn. Do đó, cái cách mà một phần cảm thấy –
phần vừa bị bảo rằng: "Mày không xứng đáng được quan tâm."
"Không, mày sẽ thua và tao sẽ thắng." "Không, mày bất lực trước
việc tao làm bất cứ điều gì tao muốn, bất chấp lợi ích tốt nhất của mày."
– bạn sẽ cảm nhận được tất cả những điều đó trong cơ thể mình.
Và trước hết,
chúng ta sẽ phải chịu khổ trong đời sống nếu ép buộc bản thân, bởi vì cả hai phần
trong ta đều mang một thông điệp vô cùng quý giá và quan trọng về sự thật cá
nhân của chúng ta (bức tranh toàn diện về sự thật của bản thân). Nếu thiếu bức
tranh toàn diện ấy, nếu không thật sự hiểu sâu sắc góc nhìn của cả hai phần đối
lập đó, thì ta không thể đi đến được điều gì là thật sự đúng và phù hợp với
mình.
Đã đến lúc cam kết
thực hành hòa nhập thay vì ép buộc bản thân. Tôi gọi đó là "thực
hành" vì bạn hãy nhớ: bạn đã thực hành ép buộc chính mình bao lâu nay rồi.
Nếu bạn kỳ vọng mình sẽ không bao giờ ép buộc bản thân nữa, bạn sẽ thất bại. Và
như vậy là tàn nhẫn. Điều bạn có thể làm là tiếp tục thực hành hòa nhập, hết lần
này đến lần khác. Thực hành sự đồng thuận, hết lần này đến lần khác. Cho đến
khi nó trở thành một kỹ năng bạn đã thuần thục. Và càng giỏi việc này với chính
mình, bạn sẽ càng giỏi việc tìm ra sự đồng thuận và hòa nhập với những người
khác. Điều này mở ra mọi loại mối quan hệ tích cực trong cuộc sống của bạn.
Bạn biết sự đau
đớn thế nào khi bị người khác ép buộc. Bạn biết sự
đau đớn thế nào khi không hề được xem xét gì cả, bởi vì ai đó đã quyết định sẵn
trong đầu. Bạn biết sự đau đớn thế nào khi chẳng được dung nạp chút nào và phải
chịu khổ vì điều đó. Vậy thì tại sao bạn lại chấp nhận để bất kỳ phần nào trong
chính mình phải cảm thấy như vậy? Hãy hướng tới việc để những "cặp song
sinh bên trong" của bạn cùng chung một nhịp.
Để hiểu rõ hơn về
việc này và cách thực hiện, hãy xem hai video của tôi có tựa đề: Cùng
Nhìn Về Một Hướng (Lời khuyên về mối quan hệ) và Đồng
cảm (Chìa khóa của một mối quan hệ tốt đẹp). Và khi xem những video này,
hãy áp dụng tất cả những gì tôi nói trong đó cho các phần bên trong bạn, chứ
không chỉ như với một ai đó bên ngoài mà bạn có mối quan hệ.
Nếu ta muốn có
những mối quan hệ tốt đẹp – những mối quan hệ được xây dựng trên tình yêu, sự
tin tưởng và nhận thức – thì ta phải đặt mình vào các mối quan hệ với những người
không ep buộc ta. Và ta cũng phải ở trong các mối quan hệ nơi ta không ep buộc
người khác, và đặc biệt là không ép buộc chính mình.
Chúc bạn có một
tuần thật tốt đẹp.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=BKO5t6d0kMk
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.