Teal Swan Transcripts 411 - 🤯🚫🌀Sự thật về Dẫn kênh (Channeling)

 

Teal Swan Transcripts 411


Sự thật về Dẫn kênh (Channeling)

 

09-03-2019





Chào mừng bạn đến với lĩnh vực tâm linh. Vùng đất của sự hỗn loạn. Có quá nhiều người với quá nhiều quan điểm khác nhau, và nhiều quan điểm mâu thuẫn nhau. Gần như không thể biết được rốt cuộc điều gì đúng, điều gì sai trong mảnh đất đầy ý kiến trái ngược này. Và sự hỗn loạn ấy càng tăng lên khi một vài quan điểm đó được đưa ra bởi những người “dẫn kênh”. Vì lý do đó, tôi sẽ làm rõ giúp bạn một vài điều về dẫn kênh và những người dẫn kênh hiện nay, để giảm bớt sự hoang mang bạn đang có.

 

Mọi thứ trong vũ trụ này đều được tạo thành từ ý thức. Mọi thứ tồn tại. Điều đó có nghĩa rất thú vị; nó có nghĩa là về mặt kỹ thuật, mọi thứ đều có thể được dẫn kênh. Những gì một “diễn viên phương pháp nhập tâm” (method actor) biết, mà hầu hết mọi người không biết, là họ không bị giới hạn bởi quan điểm cá nhân của mình.

 

Bây giờ, điều duy nhất ngăn chúng ta tiếp cận các ý thức khác là sự đồng nhất của ta với ý thức của riêng mình. Điều một diễn viên phương pháp nhập tâm biết là họ thực sự có thể tiếp nhận ý thức của một người hay một thứ gì đó hoàn toàn khác bằng cách buông bỏ ý thức và quan điểm của chính họ trước tiên. Họ có thể nhập vai sâu đến mức họ thậm chí không còn liên hệ với bản thân mình nữa. Thường thì một diễn viên phương pháp nhập tâm “chết đi”, hoặc trong khi vai diễn tăm tối bi kịch nhất của họ, hoặc sau đó, vì chính lý do này.

 

Khi điều đó xảy ra, một người không hề đang giả vờ. Khi giả vờ, bạn dùng trí óc để tưởng tượng xem sẽ như thế nào nếu mình là một điều khác. Khi ta giả vờ, ta đang trải nghiệm điều gì đó khác thông qua lăng kính của ý thức riêng mình. Những gì một diễn viên phương pháp làm là loại bỏ hoàn toàn lớp lọc này. Anh hay cô ấy có chủ ý chọn để bị chiếm hữu. Đó là một dạng bị chiếm hữu tự nguyện. Họ cho phép cơ thể mình bị chiếm lấy bởi một luồng ý thức khác.

 

Tương tự như một chiếc radio cho phép chính nó bị chi phối bởi một kênh cụ thể đang được phát ở một tần số cụ thể. Một diễn viên phương pháp nhập tâm rất giỏi trong việc này. Tại sao?

 

Bởi vì thường diễn viên phương pháp nhập tâm có sự nắm bắt bản sắc cá nhân của mình rất kém. Điều đó có thể gây hại cho họ ở một vài phương diện, nhưng khi nói tới sự nghiệp, đó là một lợi thế lớn. Đó là lý do họ thấy quá trình này dễ dàng. Nhưng đây là điều; tất cả mọi người thực ra đều có khả năng làm điều này. Nhưng hầu hết mọi người hoàn toàn bị đồng nhất (với bản thân). Đó là lý do họ không thể làm được.

 

Việc dẫn kênh có chủ ý đơn giản là một từ khác cho việc bị chiếm hữu có chủ ý. Tôi biết khái niệm “bị chiếm hữu” khiến người ta rất, rất khó chịu. Và nó mang một ý nghĩa là ai đó thậm chí không hề muốn, mà chuyện ấy chỉ xảy ra với họ. Nhưng thực ra không có sự khác biệt thực sự nào giữa bị chiếm hữu và việc dẫn kênh. Một số người mà chúng ta gọi là dẫn kênh, giống như diễn viên phương pháp nhập tâm, đặc biệt thành thạo trong quá trình tách rời bản thân, để tạo ra không gian mở hoàn toàn cho phép cơ thể họ hoạt động như một chiếc radio, nhận một kênh đang được phát ở một tần số nhất định. Họ thích nghi để cho phép bản thân bị chiếm hữu.

 

Về mặt kỹ thuật, như tôi đã nói trước đó, vì mọi thứ trong vũ trụ này đều được tạo thành từ ý thức, về mặt kỹ thuật bất cứ thứ gì tồn tại đều có thể được dẫn kênh. Nhưng khi chúng ta nói về “dẫn kênh” trong lĩnh vực tâm linh, chúng ta đang nói đến một điều cụ thể. Những kênh như Abraham Hicks hay Jane Roberts và Seth, hay Jay-Z Knight và Ramtha, hay Lee Carroll và Kryon. Những gì chúng ta đang đề cập đến khi nói về các kênh trong lĩnh vực tâm linh như thế này là một người đang dẫn kênh với một thực thể cụ thể, hoặc với  một ý thức nhóm cụ thể, vì mục đích đánh thức nhân loại.

 

Rõ ràng, nếu những gì họ đang dẫn kênh là một sinh thể phi vật chất hoặc một ý thức nhóm phi vật chất, thì những dòng ý thức này tồn tại ở một chiều không gian cao hơn. Điều đó có nghĩa là, về mặt kỹ thuật, họ có một quan điểm khách quan hơn so với chúng ta trong thực tại thời gian-không gian vật chất. Vì lý do này, họ có một góc nhìn rất giá trị để chia sẻ. Góc nhìn tần số cao hơn này là lý do tại sao việc lấy ý kiến của họ, lấy quan điểm của họ, lại có thể tốt đến vậy. Nó cũng là lý do tại sao chỉ nghe tần số những gì họ truyền đạt cũng có thể khiến ta cảm thấy dễ chịu. Và ngoài việc mang lại lợi ích, còn có vài điều bạn cần hiểu về dẫn kênh và việc truyền kênh. Nếu không, bạn sẽ rơi vào thế giới bối rối khi nghe họ.

 

1. Một ý thức đang được dẫn kênh bị giới hạn bởi ý thức của người đang truyền kênh nó.

 

Bất cứ khi nào một ý thức đi qua một kênh, nó bị biến đổi vì nó đang được truyền qua một thiết bị dịch thuật. Những người dẫn kênh giỏi nhất trên thế giới đơn giản là những người có thể thay đổi nó ít nhất. Chúng ta gọi những người này là kênh trong (clear channels).

 

Hãy nghĩ về điều này; không có ngôn ngữ nào thật sự tồn tại vượt ra ngoài các chiều mà thời gian và không gian tồn tại. Điều đó sẽ không hợp lý, phải không? Bạn phải tự nhận mình tách rời khỏi điều gì đó thì mới cần phải giao tiếp bằng ngôn ngữ. Chưa kể, chính chúng ta trên hành tinh này còn có vấn đề với ngôn ngữ. Bạn nghĩ việc dịch, lấy ví dụ như từ tiếng Swahili sang tiếng Anh, sẽ như thế nào? Biết được điều đó, thì sẽ có vấn đề gì khi chuyển một ngôn ngữ ngoài hành tinh thành tiếng Anh, hay tương tự?

 

Một ví dụ kinh điển mà chúng ta đã thấy điều này là với Kinh Thánh. Hãy chú ý ngôn ngữ mà Kinh Thánh ban đầu được viết, nó dẫn tới việc dịch rất tệ khi chuyển sang tiếng Anh. Tại sao? Bởi vì khi người ta nói về Chúa Jesus tự xưng là “Con của Thiên Chúa”, điều không được hiểu là ý nghĩa của “con” trong nền văn hoá đó là “mở rộng”. Tương tự như một họa sĩ coi một bức tranh là một phần mở rộng của chính mình. Vì vậy khả năng lớn hơn là dịch thành “Tôi là một tác phẩm hay một phần mở rộng của Thiên Chúa” hơn là: “Tôi là con ruột trực tiếp của Thiên Chúa” như chúng ta hiểu trong tiếng Anh, nghĩa là một hậu duệ duy nhất.

 

Trong một vũ trụ với mười hai chiều riêng biệt, ngôn ngữ bắt đầu sụp đổ, khoảng từ chiều thứ năm trở lên. Và hầu hết những sinh thể đang truyền kênh, tồn tại từ ý thức sáu chiều trở lên. Điều này có nghĩa là ngay cả việc tìm một ngôn ngữ để truyền đạt thông tin mà các sinh thể hay thực thể này phát ra, cũng chỉ là một trò chơi ghép nối. Đó là việc tìm từ ngữ gần nhất với tần số của khái niệm. Và tin tôi đi, điều này giới hạn rất, rất nhiều.

 

Ngoài ra, nếu một người dẫn kênh có một lối suy nghĩ cố định, hay một hệ thống niềm tin cố định, điều đó sẽ kìm hãm khả năng họ có thể xử lý và dịch thông tin. Ví dụ, nếu ai đó tuân theo khái niệm Kinh Thánh, tất cả những gì được nhận qua kênh của họ sẽ bị lọc qua khái niệm về sự hiểu biết Kinh Thánh trong thực tại thời-không của họ. Rất giới hạn, phải không?

 

Cũng cần lưu ý, sự thao túng là một vấn đề cực kỳ lớn khi nói về dẫn kênh. Nếu bạn quá khao khát nhận được một câu trả lời cụ thể, khả năng cao là bạn sẽ dẫn kênh với điều gì đó phù hợp với câu trả lời đó, bất kể liệu đó có thực sự là câu trả lời mà các thực thể này muốn truyền đạt hay không. Vì vậy chúng ta phải hiểu rằng những người dẫn kênh là những thiết bị dịch sống. Một số kênh đơn giản là giỏi hơn rất nhiều so với những kênh khác. Để trở thành một kênh thực sự xuất sắc, bạn phải sẵn sàng không có một quan điểm ổn định cố định nào, và cho phép “tấm thảm nhận thức” bị kéo ra khỏi dưới chân bạn liên tục. Bạn phải là chuyên gia trong việc mở rộng quan điểm và tách rời hoàn toàn bản thân.

 

Ngay cả khi một thực thể chọn một người vì họ có tâm trí đủ trống để không mâu thuẫn với tần số bằng những suy nghĩ đối lập, hoặc khi họ buông lỏng bản sắc cá nhân đủ để trở thành kênh trong hơn, vẫn cần rất nhiều nỗ lực cá nhân để nâng ý thức của họ đủ cao, để phù hợp với ý thức mà họ đang nhận, và để duy trì sự phù hợp đó. Đây là cách duy nhất để những gì được dẫn kênh trở nên tinh khiết và thực sự là những gì được truyền đạt, thay vì chỉ là một khái niệm bị ép vào thực tại nhận thức giới hạn của người dẫn kênh.

 

2. Mọi người thường nghĩ rằng những thực thể đang truyền kênh, hay những hướng dẫn tinh thần (những thực thể chiều cao hơn này) luôn đúng vì họ luôn có quan điểm tối thượng.

 

Thực ra không phải vậy. Tôi biết những gì tôi sắp nói sẽ khiến một số bạn cảm thấy bất an hơn trong vũ trụ rộng lớn, nhưng đây là điều bạn cần biết. Những sinh thể tồn tại ở các cõi cao hơn này vẫn có ý thức. Họ vẫn có bản sắc. Họ vẫn có quan điểm. Điều đó có nghĩa là quan điểm của họ có thể không thực sự là quan điểm khách quan. Điều đó có nghĩa là họ có động cơ. Họ có quan điểm cứng nhắc, có thể cởi mở hoặc không cởi mở để thay đổi. Điều đó có nghĩa họ có quan điểm như con người.

 

Điều đó có nghĩa ngay cả quan điểm của các sinh thể ngoài chiều không gian  này, bao gồm những người hướng dẫn tinh thần, cũng có thể bị giới hạn. Những sinh thể này cũng đang trong quá trình mở rộng nhận thức. Sự mở rộng của họ được tạo ra thông qua việc dạy dỗ và hỗ trợ trải nghiệm cuộc sống của người khác. Phần lớn thời gian họ chỉ đơn giản nhìn từ một góc nhìn cao hơn, khách quan hơn so với chúng ta.

 

Đó là lý do tại sao việc lấy quan điểm của họ rất giá trị. Nhưng điều đó không có nghĩa là không tồn tại những ý thức khác, khách quan hơn ý thức của họ. Ví dụ, bạn có thể nói rằng một trẻ mẫu giáo trung bình ngày nay có quan điểm về thế giới tổng thể mở rộng hơn so với một con kiến. Nhưng dễ thấy là có rất nhiều người, và đó chỉ là con người thôi, chưa kể đến các sinh thể khác trong vũ trụ của chúng ta, có ý thức và sự hiểu biết về thế giới ngày nay rộng hơn nhiều so với trẻ mẫu giáo trung bình.

 

Lý do để nghe những sinh thể đang truyền kênh là vì họ giữ quan điểm rộng lớn hơn nhiều so với con người vật chất bình thường. Tuy nhiên, đừng bao giờ rơi vào cái bẫy nghĩ rằng không tồn tại một ý thức nào khiến quan điểm của họ trở nên giới hạn. Nói cách khác, trong vũ trụ này tồn tại các mức ý thức mà sẽ nhìn nhận các quan điểm của những người hướng dẫn tinh thần và các sinh thể truyền kênh như cách chúng ta nhìn nhận quan điểm của một con kiến: Rằng nó bị giới hạn một cách đáng yêu.

 

3. Để thấy được cách mà rất nhiều thực thể này đến từ ý thức chiều thứ 11, bạn cần phải nắm bắt và hiểu rất rõ về ý thức chiều thứ 11.

 

Và cũng phải thấy tại sao đây là một vấn đề lớn khi ý thức chiều thứ 11 được truyền đạt đến một con người vật chất. Khi một thực thể hoặc nhóm thực thể đến từ ý thức chiều thứ 11, họ đến từ một quan điểm nhất định. Và đó là một quan điểm bác bỏ các quan điểm ở các chiều thấp hơn. Với ý thức chiều thư 11, không tồn tại khái niệm về cái chết. Không tồn tại thời gian và không gian. Đau đớn hoàn toàn là ảo tưởng. Từ quan điểm chiều thứ 11, việc tích hợp là vô nghĩa, vì mục đích mở rộng vũ trụ thông qua tích cực và tiêu cực không chỉ hiển nhiên mà còn được những ai tồn tại ở tần số chiều đó lựa chọn rõ ràng. Trong ý thức chiều thứ 11, ý chí tự do là tuyệt đối đối với sự tồn tại của bạn.

 

Từ quan điểm chiều vật chất, cái chết tồn tại. Đau đớn cũng tồn tại, hoàn toàn không phải là ảo tưởng. Thời gian và không gian tồn tại. Việc tích hợp là cần thiết, vì từ quan điểm 3D, chúng ta liên tục bị ảnh hưởng bởi sự phân mảnh, một thực tại nơi sự tách biệt tồn tại.

 

Trong thực tại 3D, việc tích hợp là vô cùng cần thiết, bởi vì chúng ta không có quyền tự do ý chí thực sự. Hầu hết chúng ta đang vận hành, thực tế, từ một không gian hoàn toàn tất định. Trong khi đó, thực tại chiều thứ 11 thấy lý do để tích hợp, vì nó tin rằng nó đã được tích hợp. Và đó chính là vấn đề.

 

- Từ ý thức 11 chiều, nó đã tích hợp.

- Từ ý thức 3 chiều, nó chưa tích hợp.

 

Vì vậy, ý thức chiều thứ 11 thực ra không thực sự được tích hợp với phần còn lại của vũ trụ. Nó chỉ nghĩ là nó đã tích hợp. Nó nghĩ như vậy giống như một người tự ái nghĩ rằng mọi người đều là phần mở rộng của chính mình. Bởi vì nó không trải nghiệm cái chết, nó không coi cái chết là thực tại. Vì không tồn tại sự tách biệt trong chiều thứ 11, hay đúng hơn, nhận thức về sự tách biệt không tồn tại, mặc dù sự tách biệt tồn tại trong vũ trụ, nên không có đau khổ. Đau khổ chỉ là ảo tưởng, vì tất cả đau khổ đều do một dạng tách biệt nào đó gây ra.

 

Bởi vì nó không trải nghiệm sự phân mảnh, nó không nằm trong nhận thức tách biệt đó, nên nó không nghĩ rằng sự phân mảnh tồn tại. Bởi vì nó nhìn thực tại 3D như một trải nghiệm học tập dạng toàn ảnh do nó tạo ra, nên nó không nhìn “thực tại” 3D giống như cách chúng ta nhìn. Giống như cách chúng ta không coi một trò chơi video mà ta tạo ra là “thực tại”. Nó sẽ không nhận ra sự khác biệt giữa chính nó và quan điểm chiều thấp hơn, để thực sự tìm ra yếu tố thống nhất tạo ra sự tích hợp giữa các chiều.

 

Nếu bạn không thể mở rộng đủ để tích hợp quan điểm chiều thứ 11 với quan điểm của chiều thứ 3, thực tế là bạn đang tăng cường sự tách biệt vốn có trong vũ trụ. Bạn vô tình và không biết rằng mình đang đứng về phía sự tách biệt, và do đó chịu đau khổ. Và bạn sẽ bị đồng nhất có chọn lọc với quan điểm phi vật chất của mình, gây bất lợi cho quan điểm vật chất của bạn. Những người thầy giảng từ quan điểm này là một trong những người nguy hiểm nhất đang đi trên hành tinh ngày nay, nhưng họ không nghĩ vậy.

 

Cách dễ hình dung nhất là tưởng tượng bạn ngồi trên ghế và chơi một trò chơi thực tế ảo, trong đó bạn chọn một nhân vật cho trò chơi. Nếu bạn đến từ quan điểm chiều thứ 11, bạn không quên rằng bạn đã tạo ra nhận vật đó và bạn không quên rằng về mặt kỹ thuật bạn đang ngồi trên ghế. Bạn biết mình không phải avatar. Bạn không gặp vấn đề lớn với trò chơi, vì bạn biết đó chỉ là trò chơi. Nhưng tin tôi đi, nếu bạn thực sự mắc kẹt trong quan điểm của nhận vật, không còn nhớ về phần bạn đang ngồi trên ghế, bạn sẽ thấy đây là một vấn đề, đặc biệt nếu trò chơi của bạn là Grand Theft Auto và bạn gặp tai nạn xe.

 

Sự thất bại của ý thức thuộc về các sinh thể tồn tại ở chiều thứ 11 trong việc thực sự sở hữu thực tại 3D, là lý do khiến các kênh khó trở thành hướng dẫn chính xác qua quá trình sống. Họ thường dẫn người ta vào sự kháng cự đối với chính bản thân 3D của mình.

 

Ngay cả khi một nhân vật trong trò chơi nhận ra: “Khoan đã, đây không phải tất cả con người tôi. Tôi cũng là sinh thể đang ngồi trên ghế,” điều đó không có nghĩa họ không trải nghiệm cái chết trong trò chơi đó. Dù thực tại khác nhau trong các chiều khác nhau, không có nghĩa mỗi thực tại không thực sự tồn tại. Điều này có nghĩa rằng dù quan điểm chiều thứ 11 có muốn thừa nhận hay không, cái chết là thực tại. Sự đau khổ là thực tại. Vì vậy, ý tưởng rằng đau khổ là ảo tưởng là sai.

 

Để hiểu rõ hơn về tất cả điều này, xem video của tôi: Sự thật đáng buồn về hầu hết các Bậc thầy tâm linh, và nhận ra rằng hầu hết những người hướng dẫn tinh thần, bản chất là những Guru được đồng nhất với quan điểm chiều thứ 11, vì đó là nơi họ tồn tại, và họ không có cơ thể vật chất.

 

Một thực thể thường truyền kênh từ quan điểm chiều thứ 11 sẽ nói: “Tất nhiên chúng tôi có cơ thể, vì chúng tôi là bạn. Chúng tôi đang trải nghiệm vật chất và phi vật chất.”

 

Nhưng thành thật mà nói, bạn trong vật chất có cảm nhận sự tách biệt không?

 

Thất bại của chiều thứ 11 là không nhận ra rằng sự tách biệt là thực tại đối với những ai trong trải nghiệm 3D. Họ phải phát triển “Nhận thức về bản thân” - khả năng giữ không gian cho ảo tưởng về đau khổ, đồng thời nhận ra rằng đau khổ hoàn toàn không phải là ảo tưởng. Họ phải giữ không gian cho những chân lý hoàn toàn mâu thuẫn, và không chỉ phủ nhận thực tại 3D bằng quan điểm chiều thứ 11 của mình. Xem thêm video: “Tại sao các vị Thầy Tâm Linh lại mâu thuẫn đến vậy?”

 

4. Những thực thể truyền kênh từ các tần số chiều cao hơn này không có sự gắn bó với tính trung thực như con người.

 

Trung thực thực sự là một giá trị của con người. Những sinh thể này sẽ nói cho bạn bất cứ điều gì bạn cần nghe vào thời điểm đó, vì lợi ích của sự mở rộng cá nhân của bạn. Điều này đặc biệt đúng nếu việc mở rộng cá nhân của một con người vật chất là mục tiêu hoặc mục đích tối thượng của việc dẫn kênh từ đầu. Họ sẽ nói bất cứ điều gì bạn cần nghe, bất kể nó có đúng hay không.

 

Đó là lý do tại sao rất nhiều khi các thực thể lần đầu truyền kênh, họ sẽ có một thông điệp nhất định để phát đi cho nhân loại. Dựa trên cách ý thức con người tiếp nhận thông tin, họ sẽ điều chỉnh thông điệp để đạt được điều họ muốn, theo hướng thay đổi cụ thể.

 

Ví dụ, vào những năm 1980, nhiều sinh thể truyền kênh đã xuống để cảnh báo loài người, về những gì con người phù hợp, dựa trên quá trình sáng tạo vô thức của họ. Họ nhanh chóng nhận ra rằng việc cảnh báo con người không khiến con người thay đổi tập trung để tạo ra điều khác, mà ngược lại, khiến họ tập trung vào điều đó và tạo ra nó. Vì vậy, nhiều thực thể đã thay đổi chiến lược và thay vì cảnh báo con người vật chất, họ nói rằng: “Mọi thứ trong tương lai của các bạn đều tuyệt vời,” nhằm giúp con người buông bỏ sự kháng cự. Chúng ta không thể gọi đó là sự thật hoàn toàn, vì hầu hết những sinh thể này, với ý thức chiều thứ 11, nhìn thấy tất cả các khả năng con đường sống trên Trái Đất.

 

Những gì họ nhìn thấy là loài người đang lao về phía một cuộc chiến tranh thế giới thứ ba. Nhưng rõ ràng, bạn không thể cảnh báo mọi người về điều đó mà không khiến họ tạo ra nó, đúng không? Vậy bạn làm gì? Bạn kể cho họ nghe về một xã hội lý tưởng?

 

Sự thật mà nhiều sinh thể đang truyền kênh nắm giữ thực ra là: sự thật tự nó, thường dẫn con người vào trạng thái kháng cự thay vì sáng tạo có ý thức. Vì vậy họ không có động cơ to lớn, được liên kết với sự mở rộng cá nhân và mở rộng vũ trụ, để dạy bạn điều gì là chân thật.

 

5. Có điều gì đó vượt ra ngoài thực tại chiều thứ 11.

 

Có điều gì đó vượt lên trên sự hợp nhất. Nếu bạn muốn tìm hiểu thêm về điều này, xem video của tôi: Sự hợp nhất không phải là chân lý tối thượng của Vũ trụ.

 

Sự mở rộng vũ trụ là điều mà khía cạnh ý thức này, tồn tại vượt ra ngoài chiều thứ 11, đã tiến hóa vượt qua. Vì vậy, ý thức khách quan nhất trong vũ trụ cho đến nay đã vượt qua ý tưởng về sự mở rộng vũ trụ thông qua sự phân cực (đối lập giữa tích cực – tiêu cực, mong muốn – không mong muốn). Vũ trụ đã nhận ra “sự chia tách” của chính nó. Bằng “chia tách”, tôi muốn nói đến các cực. Nó đã nhận ra rằng sự phân cực chính nó, mặc dù là nền tảng để mở rộng trong vũ trụ này, thực ra là nguyên nhân của đau khổ.

 

Điều đó có nghĩa rằng đối với khía cạnh tối thượng của ý thức vũ trụ này, việc tích hợp trở thành ham muốn mới. Việc tạo ra hay trở thành hoàn toàn tích cực không còn là ham muốn chủ đạo trong ý thức Nguồn. Đó là lý do bạn sẽ thấy các thực thể truyền kênh ý thức này bắt đầu “về hưu”. Việc tạo ra hay trở thành hoàn toàn tích cực không còn là ham muốn trong bạn khi bạn nhận ra mọi thứ đều là một phần của bản thân. Và đó chính là điều mà vũ trụ đã làm: bạn không còn nhìn mọi thứ từ góc nhìn phân cực.

 

Khi đó, ham muốn tích hợp không đến từ ý tưởng rằng bạn phải chấp nhận những gì bạn không muốn, hay thích những gì bạn không thích. Thực tế, nó không thể đến từ ý tưởng đó. Tích hợp được nhìn nhận như con đường duy nhất để chấm dứt kháng cự. Sự phân cực, bao gồm mong muốn và không mong muốn, tích cực và tiêu cực, tự nó là một trạng thái kháng cự. Nó là sự kháng cự với con người và bản chất thực sự của vũ trụ. Và vì vậy, con đường duy nhất để vũ trụ trở nên chân thật là tích hợp.

 

Tôi yêu việc dẫn kênh thông tin. Tôi yêu dẫn kênh. Góc nhìn của họ có thể vô cùng hữu ích để phá vỡ những quan niệm hạn hẹp mà nhiều bạn đang có trong nhận thức 3D. Tuy nhiên, nếu bạn không hiểu những điều này về những người dẫn kênh và việc truyền kênh, bạn có thể dẫn bản thân lạc sâu vào con đường bối rối và quan điểm hạn hẹp.

 

Vậy đã đến lúc mở rộng tâm trí của bạn.

 

Chúc bạn một tuần tốt lành.

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=Z833b1J_kyw

 

https://tealswan.com/

 

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.