Teal Swan Transcripts 375
Cách vượt qua chứng rối loạn ăn uống: Chứng
biếng ăn
22-09-2018
Chứng
biếng ăn là
một dạng rối loạn ăn uống, và giống như tất cả các rối loạn ăn uống khác, nó ít
liên quan đến thức ăn hơn là về cách đối phó với nỗi đau cảm xúc. Vì lý do này,
chứng biếng ăn nên được xem như một dạng nghiện hành vi.
Người mắc chứng
này đối phó với một nỗi đau cảm xúc cụ thể mà họ phải chịu đựng bằng cách kiểm
soát cơ thể của mình, đặc biệt là về cân nặng. Họ thường mắc phải sự nhận thức
sai lệch về cân nặng của bản thân (chứng rối loạn hình ảnh cơ thể) cũng như nỗi
sợ hãi tột độ về việc tăng cân. Điều này dẫn đến những hành vi như: hạn chế ăn
uống nghiêm ngặt đến mức nhịn đói, lạm dụng thuốc nhuận tràng, thụt tháo, thuốc
lợi tiểu, thuốc hỗ trợ giảm cân và tập thể dục quá mức. Một số người mắc chứng
biếng ăn còn có hành vi ăn uống vô độ rồi nôn ra tương tự như chứng cuồng ăn,
nhưng vẫn có những điểm khác biệt quan trọng giữa hai rối loạn này.
Đối với một người
mắc chứng biếng ăn, tất cả những hành vi này có thể dẫn đến tình trạng cân nặng
thấp bất thường. Đây là một dạng nghiện hành vi không chỉ gây hại cho sức khỏe
tổng thể, mà còn có thể đe dọa tính mạng. Để hiểu được động cơ phía sau chứng
nghiện hành vi này, chúng ta cần đi sâu vào những trải nghiệm trong quá khứ mà
người mắc chứng biếng ăn từng trải qua. Tất cả họ đều có một dạng sang chấn
liên quan đến cảm giác hoàn toàn mất kiểm soát.
Khi còn nhỏ,
chúng ta vốn dĩ đã hoàn toàn không kiểm soát được cuộc sống của mình. Không phải
đùa khi tôi nói rằng hạnh phúc thời thơ ấu của bạn phụ thuộc rất nhiều vào việc
những “người cai ngục” của bạn có dễ chịu hay không. “Người cai ngục” ở đây
chính là những người lớn trong đời bạn. Họ là người đưa ra các quyết định, và sự
hài lòng của bạn phụ thuộc vào một điều: khả năng của họ trong việc thực sự thấu
hiểu bạn để biết điều gì là tốt nhất cho bạn. Mức độ an toàn của chúng ta trong
thời thơ ấu, cũng như trong các mối quan hệ sau này, liên quan trực tiếp đến khả
năng tin tưởng rằng khi ta ở trong tình trạng mất kiểm soát và họ là người nắm
quyền kiểm soát, thì họ vẫn có thể đặt lợi ích tốt nhất của ta lên hàng đầu.
Nhưng hãy thành thật, rất nhiều người không làm được điều đó. Thay vào đó, họ
chỉ quan tâm đến lợi ích của riêng họ, ngay cả khi điều đó gây tổn hại cho ta.
Chúng ta trở thành công cụ cho sự thỏa mãn của họ.
Điều này có thể
xảy ra ở mức độ nhẹ hơn, chẳng hạn như một người liên tục chỉ trích ta, buộc ta
phải thay đổi bản thân để vừa lòng họ. Nhưng nó cũng có thể xảy ra ở mức độ
nghiêm trọng hơn nhiều, khi ta tồn tại chỉ để thỏa mãn họ và thậm chí bị lạm dụng
tình dục. Tất cả điều này hình thành nên niềm tin: “Tôi hoàn toàn mất kiểm
soát, và vì họ là người nắm quyền, tôi chỉ có thể mong đợi đau đớn.” Hiển nhiên
đây là một “nhà tù” khủng khiếp để phải sống trong đó. Nó tạo ra sự lo âu thường
trực. Khi ai đó chỉ quan tâm đến lợi ích của chính họ, họ sẽ không thấy, không
nghe, không cảm nhận và không hiểu bạn. Điều đó có nghĩa là bạn bị cô lập, ngay
cả khi bạn ở bên họ.
Chính vì vậy, chứng
biếng ăn cũng không ngoại lệ khi nói về nghiện ngập: tất cả các dạng nghiện đều
bắt nguồn từ sự cô lập. Những người mắc chứng biếng ăn từng và đang bị cô lập về
mặt cảm xúc, và điều đó tạo ra nỗi đau dữ dội. Một nhận thức phổ biến ở những
người này là: bất kể họ cố gắng thế nào, cũng không bao giờ hiệu quả. Chính cảm
giác hoàn toàn mất kiểm soát trong việc tạo dựng cuộc sống của mình dẫn đến rối
loạn này.
Một số ví dụ:
- Dù tôi cố gắng
thế nào để làm vừa lòng người lớn và tránh bị chỉ trích, thì chỉ trích cũng
không bao giờ dừng lại.
- Dù tôi cố gắng
thế nào để thao túng người lớn nhằm được đáp ứng nhu cầu hoặc giữ an toàn, nó
cũng không hiệu quả.
- Dù tôi cố gắng
thế nào để được yêu thương, chấp nhận và cảm thấy thuộc về, điều đó cũng không
bao giờ trở thành hiện thực.
- Dù tôi cố gắng
thế nào để đạt được những điều tôi muốn trong đời, tôi cũng không làm được.
Về cơ bản, mong
muốn của họ hoàn toàn phụ thuộc vào người lớn. Nhưng trong cuộc sống, họ lại
nhìn quanh và thấy những người khác dường như có thể đạt được điều đó. Có thể
đó là một người anh chị em thực sự cảm thấy mình thuộc về, hoặc một người khác
có khả năng làm mọi cách để được đáp ứng nhu cầu. Và rồi, tận sâu bên trong,
cái lõi trong khái niệm về bản thân của người mắc chứng biếng ăn là: “Tôi là một
kẻ thất bại thảm hại, vì tôi hoàn toàn mất kiểm soát mọi thứ.” Nếu ai khác làm
được mà bạn thì không, điều đó nói gì về bạn? Chính kiểu tư duy này tạo ra chứng
biếng ăn, và nó nhanh chóng chuyển hóa thành sự tự căm ghét bản thân.
Trong những trải
nghiệm đầu đời như thế này, không có tình yêu thực sự. Và đây chính là điều khó
chấp nhận nhất đối với một người mắc chứng rối loạn này. Bởi vì tất cả chúng ta
đều muốn tin rằng mình đã được yêu thương. Nhưng thực tế không phải vậy. Bởi vì
yêu thương nghĩa là xem ai đó như một phần của chính mình. Nếu làm được điều
đó, bạn không thể tách biệt lợi ích của họ khỏi lợi ích của bạn. Chúng hòa làm
một. Nhưng người mắc chứng biếng ăn lại học tình yêu theo một cách sai lệch, và
vì thế mà họ hình thành sự gắn kết tiêu cực với tình yêu. Với họ, tình yêu thường
được trải nghiệm như một dạng lạm dụng.
Bởi vì “tình yêu
giả tạo” diễn ra theo cách méo mó và độc hại, nên việc trao đổi năng lượng qua
lại giữa con người trở thành điều nguy hiểm. Chẳng hạn, chấp nhận một điều gì
đó có thể đồng nghĩa bạn mắc nợ người trao nó. Còn cho đi một điều gì đó có thể
đồng nghĩa bạn sẽ bị từ chối. Do đó, lựa chọn an toàn nhất là không nhận gì hết,
và rất cẩn thận khi cho đi.
Nếu bạn phụ thuộc
vào một người không thực sự quan tâm đến lợi ích của bạn, mà chỉ quan tâm đến lợi
ích của họ, thì cách tốt nhất để thoát ra là gì? Chính là cố gắng không phụ thuộc
vào họ. Rõ ràng, nếu bạn cần điều gì đó từ ai, bạn sẽ phụ thuộc vào họ, họ sẽ nắm
quyền kiểm soát. Và vì vậy, cách duy nhất để giành lại quyền kiểm soát là tìm
cách không cần đến họ nữa.
Cách duy nhất để
giành lại quyền kiểm soát chính là tự nguyện nhịn ăn. Quan trọng là phải nhận
ra rằng người mắc chứng biếng ăn không chỉ tự tước đoạt bản thân khỏi thức ăn,
mà còn tự tước đoạt khỏi mọi dạng năng lượng khác: lời khen, niềm vui, sự âu yếm
qua tiếp xúc, sự hiện diện của người khác, v.v.
Nếu chứng biếng
ăn tiến triển quá xa, thì sự tự căm ghét bản thân và nhu cầu kiểm soát này cuối
cùng sẽ quay sang chống lại chính sự sống.
Vậy, cuộc sống
là gì?
Cuộc sống về cơ
bản chính là các mối quan hệ. Khi bạn nói “cuộc sống của tôi”, tức là bạn đang
nói về những mối quan hệ bạn có với mọi thứ. Giờ thì, rõ ràng nếu chúng ta đang
mắc chứng biếng ăn, thì các mối quan hệ trong cuộc sống của chúng ta không hề dễ
chịu. Kết quả là, cuộc sống trở nên không còn dễ chịu. Về cơ bản, chúng ta bắt
đầu cảm nhận về cuộc sống giống như cách chúng ta từng cảm nhận về những người
đã định hình cuộc sống đó, chúng ta cảm thấy mình hoàn toàn mất kiểm soát.
Chúng ta cảm nhận về chính cuộc sống như thể nó không hề quan tâm đến lợi ích tốt
nhất của mình. Và thế là chúng ta tẩy chay cuộc sống.
Khi chúng ta
khép lại, không chỉ với thức ăn và các dạng tiếp nhận năng lượng khác, mà còn với
chính cuộc sống, thì điều đó trở thành một mong muốn từ vô thức hướng đến cái
chết.
Với một người mắc
chứng biếng ăn, cũng giống như với một người mắc OCD (rối loạn ám ảnh cưỡng chế),
họ có xu hướng tìm đến bất kỳ điều nhỏ nhặt nào mà họ có thể kiểm soát. Và thường
thì điều này được thể hiện qua việc kiểm soát cơ thể, điều khá mỉa mai, bởi lẽ
thể chất chính là thứ mà hầu hết những người mắc chứng biếng ăn từng cảm thấy
hoàn toàn mất kiểm soát vào một thời điểm nào đó. Điều đó khiến việc có thể kiểm
soát một phần nào đó của nó trở nên cực kỳ hấp dẫn.
Một người mắc chứng
biếng ăn thường kiểm soát:
- Họ có ăn hay
không, ăn cái gì và tại sao.
- Họ ăn bao
nhiêu.
- Cơ thể họ có
được phép giữ lại thức ăn hay phải nôn ra.
- Họ có ép cơ thể
đào thải qua nhuận tràng hay tập luyện đến mức ép cơ thể sụt cân.
- Bất kỳ điều gì
liên quan đến việc cơ thể họ sẽ như thế nào hoặc trông ra sao.
Nhưng trọng tâm
thường vẫn nằm ở cân nặng. Trong đời một người mắc chứng biếng ăn, thường có một
thời điểm họ đã gắn liền giá trị bản thân với việc trở nên ốm gầy. Và điều đó
khiến nó trở thành một mục tiêu cực kỳ hấp dẫn để kiểm soát – kiểm soát việc
tôi có thể có lòng tự trọng, kiểm soát việc tôi có được người khác coi trọng
hay không. Với người mắc chứng biếng ăn, việc được kiểm soát theo cách này
chính là công cụ để giảm nhẹ nỗi đau, nỗi đau của cảm giác hoàn toàn mất kiểm
soát, nỗi đau của việc thiếu giá trị bản thân, nỗi đau của cảm giác là một kẻ
thất bại, và sau cùng nhưng không kém phần quan trọng: nỗi đau của sự lo âu thường
trực. Bởi vì như ta đã học được, họ không thể tin tưởng ai khác trong việc quan
tâm đến lợi ích tốt nhất của mình.
Vậy thì, giờ bạn
đã hiểu rằng biếng ăn là một cách đối phó, người mắc chứng này nên làm gì?
Bước
1. Nhận diện đây là một dạng nghiện hành vi.
Vì đây là một dạng
nghiện hành vi, nó phải được điều trị như cách điều trị một chứng nghiện. Chứng
nghiện hoạt động bằng cách kéo bạn tránh xa một kiểu đau đớn nào đó. Và miễn là
bạn còn tiếp tục làm vậy, bạn sẽ tiếp tục dính vào hành vi gây nghiện đó. Mà bản
chất của các hành vi hoặc chất gây nghiện là khiến chúng ta suy sụp, chứ không
bao giờ bổ sung cho sức khỏe.
Vậy ta cần làm
gì để giải quyết một chứng nghiện?
Chúng ta phải đi
theo hướng ngược lại. Ta phải tiến thẳng vào và đối diện với tất cả nỗi đau mà
ta từng cố tránh. Ta phải đi vào vết thương mà chứng nghiện này đang tìm cách
che đậy hoặc đối phó. Và tốt nhất là có sự hỗ trợ. Theo tôi, quá trình tốt nhất
để làm điều này là The Completion Process (Quy
trình hoàn thiện). Bạn có thể tìm sách đó để tìm hiểu toàn bộ cũng như tìm
một người hướng dẫn nếu muốn.
Bước
2. Học cách kiểm soát, nhưng theo cách có ý thức.
Hầu hết các
chuyên gia về biếng ăn dường như chọn con đường đưa người mắc chứng này thoát
khỏi nhu cầu kiểm soát. Nhưng đây thực sự là cách tiếp cận tệ nhất để chữa lành
biếng ăn. Bởi vì điều mà người mắc chứng này cần chính là kiểm soát.
Một số người, đặc
biệt là trên hành trình phát triển tinh thần, cần học cách buông bỏ kiểm soát.
Nhưng với người mắc chứng biếng ăn, thì ngược lại, họ cần có ý thức kiểm soát
cuộc sống của mình. Về cơ bản, họ cần nhận ra rằng mình có khả năng kiểm soát
theo những cách dẫn đến kết quả tích cực hoặc trạng thái cảm xúc tích cực.
Hãy nghĩ về điều
này: chứng nghiện hành vi của biếng ăn, xét về bản chất, chỉ là một nỗ lực vô
thức để làm điều đó.
Một số cách để
thực hành:
- Hình dung có ý
thức: mỗi ngày 5 phút, hình dung điều bạn muốn và quan sát cách nó xuất hiện
trong thực tế.
- Thiết kế một
ngày theo cách của bạn: quyết định chỉ làm những điều khiến bạn thực sự cảm thấy
tốt, rồi lên kế hoạch và thực hiện nó. Như vậy, bạn đã kiểm soát những gì xảy
ra trong ngày của mình.
- Xử lý tình huống
nhỏ với sự kiểm soát có ý thức: ví dụ, nếu có gì đó bị đổ, hãy dọn dẹp và trong
khi làm vậy, tự nhắc nhở rằng bạn đang kiểm soát tình huống và biến nó thành một
điều tốt hơn. Hãy cảm nhận cảm giác dễ chịu khi bạn có thể kiểm soát và thay đổi
hoàn cảnh.
- Sáng tạo nghệ
thuật: chẳng hạn vẽ, viết, hay bất kỳ hoạt động nào mà bạn kiểm soát được sản
phẩm cuối cùng.
Có vô vàn cách để
bạn học cách có ý thức kiểm soát và nhìn thấy rằng mình thật sự có thể. Nhưng
hãy chắc chắn rằng bạn bắt đầu từ những mục tiêu nhỏ, khả thi. Bởi vì cảm giác
thất bại trong việc kiểm soát hoặc thất bại trong việc tạo ra một cuộc sống dễ
chịu vốn dĩ đã ăn sâu trong người mắc chứng biếng ăn. Nên khi thực hiện, hãy đặt
ra những mục tiêu mà bạn có thể thực sự hoàn thành. Như vậy, nó sẽ giúp củng cố
mạnh mẽ hơn cảm giác rằng bạn có khả năng kiểm soát, thay vì chọn những điều
không thể đạt được.
Bước
3.
Hãy có những người trong đời bạn, những
người có thể và thật sự xem lợi ích cao nhất của bạn như một phần lợi ích cao
nhất của họ.
Và tin tôi đi, bạn
cần loại bỏ khỏi đời mình những người không thể và không bao giờ làm được điều
đó. Điều này sẽ ngày càng dễ dàng hơn khi bạn đi sâu vào những vết thương tận gốc
vốn là nguyên nhân thật sự của cả chứng nghiện hành vi này. Sẽ dễ dàng hơn để bạn
thấy ai trong đời nên giữ lại và ai cần buông bỏ.
Rõ ràng là vì
không ai quan tâm đến lợi ích cao nhất của bạn, nên bạn chưa bao giờ được thấy,
được lắng nghe, được cảm nhận và được thấu hiểu. Và vì vậy bạn đã cực kỳ cô đơn
từ trong bản chất. Sự cô đơn, như tôi đã nói, chính là thứ nằm bên dưới mọi chứng
nghiện. Nếu bạn muốn vượt qua điều này, bạn phải kết nối với con người. Bạn phải
thật sự gần gũi và thân mật với họ. Và bạn chỉ có thể làm điều đó với những người
bạn tin tưởng.
Niềm tin là khả
năng dựa vào sự thật rằng họ có thể thấy, nghe, cảm nhận và hiểu bạn, để biết lợi
ích cao nhất của bạn là gì và hành động theo nó. Điều bạn hướng tới là: “Tôi mất
kiểm soát với người bạn này”, hoặc “Tôi mất kiểm soát với người bạn đời này”,
“Tôi mất kiểm soát với đồng nghiệp này” và nhờ vậy tôi biết rằng mình an toàn.
Một khi bạn ở
trong những mối quan hệ như vậy, bạn sẽ có thể tái kết nối cơ thể một cách trực
tiếp và sâu sắc về niềm tin. Bạn sẽ có thể buông bỏ sự kiểm soát. Và hơn thế nữa,
bạn sẽ cảm thấy an toàn khi tiếp nhận năng lượng cũng như trao đi năng lượng.
Bước
4:
Mang tình yêu đến cho sự tự ghét bản
thân.
Tự ghét bản thân
là một cơ chế đối phó đi kèm chặt chẽ với chứng biếng ăn. Giờ, bạn có thể thấy
khó hiểu tại sao tôi lại nói rằng sự tự ghét bản thân lại có thể là một cơ chế
đối phó. Nhưng đúng là vậy. Để hiểu sâu cơ chế này và khám phá cách chữa lành
nó, tôi muốn bạn xem video của tôi có tựa đề: “Tự
Ghét Bản Thân (Cơ Chế Đối Phó Nguy Hiểm Nhất)”.
Bước
5: Khám phá câu chuyện của bạn và giải quyết nó.
Mỗi người, không
ngoại lệ, khi mắc chứng biếng ăn, đều đang sống với một câu chuyện sai lầm, một
“câu chuyện giả dối về bản thân tôi”. Câu chuyện sai này không chỉ bao gồm những
điều tiêu cực sai sự thật, mà còn cả những điều tích cực cũng sai. Và cả hai mặt
của đồng xu này đều đang giữ bạn trong vòng kìm kẹp.
Ví dụ: ta có thể
mang trong mình một câu chuyện rằng bản thân mình xấu xí, tồi tệ, ghê tởm, đen
tối hay vô giá trị. Nhưng đồng thời cũng có một câu chuyện khác về bản thân rằng
mình có quyền năng huyền bí, rằng mình luôn luôn hy sinh, rằng mình xuất thân
hoàng tộc hay bất kỳ điều gì khác nhằm phủ định câu chuyện tiêu cực. Đó là một
cái nhìn phân cực về bản thân. Nó đến từ những phần trong con người bạn vốn đã
tiếp nhận hình ảnh tiêu cực từ thời thơ ấu, và những phần khác được hình thành
để bù đắp và đối phó lại với những phần đó.
Một điều rất
quan trọng cần hiểu về chứng biếng ăn là bản thân rối loạn này thường được dệt
vào trong câu chuyện tích cực về bản thân, vốn cũng là sai, và điều đó làm cho
biếng ăn rất khó thay đổi. Dù câu chuyện về bản thân ta giữ là tiêu cực, tích cực
hay cả hai, ta phải bắt đầu bắn thủng nó để nó vỡ ra.
Đây là ý tôi khi
nói rằng bản thân rối loạn này thường được chống đỡ bởi câu chuyện tích cực.
Ví dụ: nếu câu
chuyện tích cực về bản thân tôi là “Tôi là một con người tâm linh”, thì tôi có
thể tự nói với mình rằng vì thức ăn làm tôi bám chặt vào thân thể vật chất quá
nhiều và lấy đi bản chất thiêng liêng của tôi. Như vậy, câu chuyện tích cực này
đang giữ tôi mắc kẹt trong chính chứng rối loạn. Để vượt qua biếng ăn, bạn phải
làm tan rã tâm lý cái câu chuyện sai về bản thân này.
Chúng ta cũng có
những câu chuyện sai lầm liên quan đến người khác và cả thế giới. Tất cả đều phải
được tháo gỡ. Ví dụ, ta thường tự nhủ rằng “Không ai thích người béo”. Nhưng nếu
điều đó không đúng thì sao? Nếu, chẳng hạn,
đàn ông bị thu hút nhiều hơn bởi thân hình phụ nữ thập niên 1950, nơi phụ nữ có
đường cong và cả da sần? Nếu tồn tại cả những trang hẹn hò chỉ dành cho những
người tìm bạn đời mập mạp, béo tròn, và họ cho rằng gầy mới là ghê tởm?
Bước
6: Dành trọn cho sự chân thật.
Rõ ràng, trước
đây bạn không thể sống thật, và lý do chính đáng là: ngày đó, hậu quả cho sự
chân thật là quá nghiêm trọng. Nhưng bây giờ không còn như vậy nữa, và cũng
không thể như vậy được. Trước đây, bạn “ở trong sự giám sát”, nghĩa là không có
cách nào để thoát ra, mọi nhu cầu của bạn đều phụ thuộc vào những người lớn
trong đời bạn, và đó chính là cuộc đời bạn. Lúc ấy, từ bỏ sự chân thật để tránh
phải gánh chịu quá nhiều hậu quả là một chiến lược thiên tài.
Nhưng nếu bạn vẫn
tiếp tục làm điều tương tự bây giờ, thì bạn sẽ sống một đời khổ sở. Càng sống
thật bao nhiêu, bạn sẽ càng hạnh phúc bấy nhiêu. Bạn sẽ không còn cảm thấy khó
chịu trong chính cơ thể mình. Bạn sẽ ngừng sống để tìm sự chấp thuận và né
tránh xung đột. Bạn sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của chủ nghĩa cầu toàn, vốn thật
ra chỉ là cách thao túng để được đáp ứng nhu cầu. Mọi người sẽ bị cuốn hút bởi
con người thật của bạn. Và nhờ vậy bạn sẽ biết được cảm giác thật sự được trân
trọng vì bản chất vốn có của mình là gì. Bạn sẽ ngừng mô thức tự chối bỏ nhu cầu
bản thân và liên tục thu hút những người cũng chối bỏ nhu cầu của bạn. Đồng thời,
bạn sẽ không còn cảm thấy tách rời khỏi vai trò của mình trong đời, nơi bạn thật
sự thuộc về. Để học cách làm điều này, hãy xem video của tôi có tựa đề: “Làm
Sao Để Sống Thật”.
Bước
7: Chữa lành mối quan hệ của bạn với cơ thể.
Sự thật là: bạn
đang đối xử với cơ thể mình giống như cách những người lớn trong đời đã đối xử
với bạn. Nghĩa là, bạn hoàn toàn kiểm soát nó mà không hề nghĩ đến lợi ích cao
nhất của nó. Bạn đã tách rời khỏi cơ thể và hành xử tàn nhẫn với nó. Để tháo gỡ
điều này, tôi muốn bạn làm công việc hòa nhập với cơ thể, cụ thể là bạn có thể
đối xử với cơ thể mình, hoặc thậm chí với từng phần riêng biệt trên cơ thể, như
thể đó là một phần riêng rẽ. Để học cách làm điều này, hãy xem video của tôi có
tựa đề: “Phân
Mảnh – Căn Bệnh Toàn Cầu”.
Bước
8:
Tôi muốn bạn nhắm mắt lại, trở nên cực kỳ ý thức về cảm xúc mà bạn đang cố đạt
được hoặc đang đạt được thông qua chứng biếng ăn.
Cảm xúc hoặc cảm
giác nào bạn nhận được khi cơ thể bạn trông giống như bạn muốn?
Tự bỏ đói bản
thân mang lại cho bạn điều gì mà không gì khác mang lại được?
Cảm giác thế nào
khi bên trong cơ thể “sạch sẽ”? Khi gầy đi?
Khi bạn hoàn
toàn kiểm soát kỷ luật với những gì đi vào cơ thể?
Cảm giác thế nào
khi bạn thấy người khác ăn uống những thứ khiến họ béo lên?
Cảm xúc hay cảm
giác đó là gì mà bạn dường như không thể cảm nhận được trong đời nếu thiếu nó?
Một số người mắc
chứng biếng ăn, những người ý thức được tình trạng của mình, sẽ nói với bạn rằng
cảm giác đó giống như sự thỏa mãn mãnh liệt khi trừng phạt ai đó trong đời họ.
Một số người khác sẽ nói rằng cảm giác cơ thể hoàn toàn “sạch sẽ” bên trong khiến
họ thấy mình như không khí, không ai có thể nắm bắt được họ, nên họ cảm thấy an
toàn hơn. Có người lại nói rằng khi họ kiểm soát được điều gì đó, họ có được một
cảm giác tràn ngập khắp cơ thể, cảm giác giải tỏa mạnh mẽ, lần hiếm hoi trong đời
họ không còn lo âu. Tôi cần bạn nhận diện và thật sự quen thuộc với cảm giác mà
bạn đang tìm kiếm thông qua chứng biếng ăn. Sau đó, tôi muốn bạn ngồi xuống và
động não: “Làm sao tôi có thể có được cảm giác đó theo những cách có lợi cho
tôi thay vì gây hại cho tôi?” Hãy mời người khác tham gia vào quá trình động
não này cùng bạn.
Bước
9: Tập trung vào sự an toàn.
Thực tế là: có
những người trên hành tinh này, rất nhiều người, cần phải thoát ra khỏi vùng an
toàn của họ. Nhưng bạn không phải là một trong số đó. Nếu bạn đang vật lộn với
chứng biếng ăn, bạn cần phải xác định vùng an toàn của mình thay vì phá bỏ nó.
Bạn cần tìm hiểu an toàn nghĩa là gì, và nắm quyền chủ động trong việc tạo ra
nó. Nếu bạn đang mắc chứng biếng ăn, bạn cảm thấy mình phải tự chống đỡ một
mình. Vì vậy, bạn cảm thấy không an toàn và không được bảo vệ. Điều này có
nghĩa là trong mọi tình huống mà bạn bắt đầu cảm thấy bất an hoặc lo lắng, thay
vì cố gạt nó đi, hãy dùng cảm giác bất an đó như một hồi chuông cảnh báo. Khi
chuông cảnh báo vang lên, tôi muốn bạn hỏi bản thân: “Ngay lúc này, tôi có thể
làm gì để khiến tình huống này cảm thấy an toàn hơn một chút?”
Giờ, không phải
lúc nào câu trả lời cũng sẽ là những điều cực đoan như bạn hay nghĩ, chẳng hạn
như: “Ồ, để cảm thấy an toàn hơn tôi chỉ cần chạy ra khỏi nhà hàng.” Không. Đôi
khi nó đơn giản như việc: nếu tôi mặc một chiếc áo khoác phồng, tôi sẽ thấy dễ
chịu hơn trong tình huống xã hội. Nhưng bạn cần có trải nghiệm nhận ra rằng bạn
không thấy ổn, rồi hành động để cảm thấy khá hơn, và thấy được mức độ kiểm soát
bạn có đối với trải nghiệm của mình.
Hãy viết ra một
danh sách an toàn. Trong danh sách này, tôi muốn bạn ghi mọi thứ bạn có thể
nghĩ ra, mà bạn biết rằng khiến bạn cảm thấy an toàn. Càng quen thuộc với cảm
giác an toàn dành riêng cho bạn, bạn càng dễ xác định những điều đó. Có thể là
nghe một số âm thanh nhất định, có thể là nước ấm, có thể là ai đó nhẹ nhàng chọc
lét bạn. Danh sách này có thể dài hàng chục cây số. Và khi bạn cảm thấy bất an,
tôi muốn bạn lấy danh sách đó ra, chọn một điều trong đó, và hành động để làm
điều đó.
Bước
10: Trao sự hiện diện đầy yêu thương và sự thấu hiểu cho nỗi lo lắng của bạn.
Người mắc chứng
biếng ăn thường lo lắng. Tại sao?
Ai mà chẳng lo lắng
nếu đã học được rằng không ai quan tâm đến lợi ích cao nhất của bạn, kể cả vũ
trụ này. Bạn sẽ cố gắng đi trước một bước. Bằng cách lo lắng, bạn đang cố tìm
hiểu điều gì sắp xảy ra để có thể làm bất cứ điều gì nhằm ngăn chặn nó. Nhưng bạn
đang sống trong trạng thái lo lắng liên tục. Bạn cần thấy điều này về chính
mình, và có sự đồng cảm sâu sắc cho lý do tại sao. Để hiểu sâu về lo lắng cũng
như biết cần làm gì với nó, hãy xem video của tôi có tựa đề: “Làm
Sao Để Ngừng Lo Lắng” và “Làm
Sao Để Ngừng Mong Đợi Điều Tồi Tệ Nhất”.
Bước
11: Phát triển mối quan hệ tích cực với thức ăn.
Biếng ăn là một
rối loạn ăn uống. Nghĩa là thức ăn gắn chặt với rối loạn này. Và mối quan hệ của
chúng ta với thức ăn càng tích cực bao nhiêu, việc ăn uống càng dễ dàng bấy
nhiêu. Nhưng có một điều: hầu hết mọi người nghĩ rằng kiểm soát thức ăn theo bất
kỳ cách nào cũng không tốt cho người mắc chứng biếng ăn. Thực ra không phải vậy.
Việc kiểm soát thức ăn có thể rất có lợi cho người mắc chứng biếng ăn, miễn là
họ thật sự hiểu rõ điều gì mới là lợi ích cao nhất cho cơ thể mình. Và đây là
chỗ mà hầu hết những người mắc chứng biếng ăn thất bại.
Người mắc chứng
biếng ăn có mối quan hệ với cơ thể giống như cha mẹ họ từng có với họ: kiểm
soát hoàn toàn cơ thể nhưng không vì lợi ích cao nhất của nó. Vì vậy, hãy chú ý
kỹ: nếu bạn đang mắc chứng biếng ăn, có khả năng rất cao là bạn nghĩ một số điều
nào đó thật sự có lợi cho cơ thể bạn, nhưng thực ra hoàn toàn không phải. Nếu bạn
thật sự đặt lợi ích cao nhất của cơ thể lên hàng đầu, thì việc kiểm soát những
gì bạn ăn thực ra lại là điều lành mạnh. Để biết thêm cách làm điều này, hãy
xem video của tôi có tựa đề: “Làm
Sao Cải Thiện Mối Quan Hệ Với Thực Phẩm”.
Nếu việc tập thể
dục là một phần trong chứng biếng ăn của bạn, bạn cũng phải làm điều tương tự với
việc tập luyện. Bạn phải tập luyện với lợi ích cao nhất của cơ thể trong tâm
trí. Điều đó có thể đồng nghĩa với việc tập ít hơn, hoặc tập theo hình thức
hoàn toàn khác. Điều thường thấy khi chúng ta mắc chứng biếng ăn là: ta chẳng
bao giờ làm điều gì vì cơ thể, mà lại làm mọi thứ chống lại nó. Nhưng điều đáng
sợ là ta lại tự nhủ rằng ta đang làm điều đó vì cơ thể. Đây thực ra là tự đánh
lừa bản thân. Đó là một trong những hành vi tự bạo tàn nhất bạn có thể làm: làm
điều gì đó chống lại chính mình, nhưng lại thuyết phục bản thân rằng bạn đang
làm vì mình. Bất cứ khi nào bạn làm điều gì chống lại cơ thể, nó sẽ phản tác dụng.
Cũng như nhiều vấn
đề khác, tôi có thể viết cả một cuốn sách về chứng biếng ăn và cách vượt qua
nó. Nhưng trong video này, tôi đã liệt kê những điều quan trọng nhất cần hiểu,
cần áp dụng để chữa lành khỏi chứng rối loạn này. Nếu bạn bắt đầu thực hiện những
bước này, tôi hứa với bạn, bạn sẽ thấy sự cải thiện.
Tin hay không
tùy bạn, nhưng hoàn toàn có thể có những mối quan hệ mà ở đó, người khác xem lợi
ích cao nhất của bạn như một phần lợi ích cao nhất của họ, và nhờ vậy bạn cảm
thấy an toàn trong mối quan hệ đó. Hoàn toàn có thể để bạn tiếp nhận năng lượng
từ cuộc sống một cách an toàn, mà không phải chịu hậu quả nào. Hoàn toàn có thể
để con người thật của bạn không chỉ thành công, mà còn hơn cả đủ đầy. Hoàn toàn
có thể để bạn có ý thức tạo ra, và kiểm soát việc tạo dựng một cuộc đời thật sự
khiến bạn thấy dễ chịu. Thực tế, bạn đến đây chính là để làm điều đó.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=G4803ivCSV8
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.