Teal Swan Transcripts 368
Làm thế nào để cải thiện mối quan hệ của
bạn với thực phẩm
28-08-2018
Ở thời điểm này
trong tiến trình tiến hóa của loài người, ăn uống là một phần trong cuộc sống của
tất cả chúng ta, và điều đó sẽ không thay đổi sớm đâu. Chúng ta đang có một mối
quan hệ với thức ăn mà mình ăn, dù thích hay không. Một số người có mối quan hệ
tuyệt vời với thức ăn. Với những người như vậy, về cơ bản đó là triết lý “sống
để ăn” thay vì “ăn để sống”. Tôi thuộc nhóm này. Nhưng với một số người trong
chúng ta, lại không thích thức ăn đến vậy. Thế thì chúng ta phải làm gì để cải
thiện mối quan hệ này?
Nếu nhìn kỹ, một
con người, bất kể sống ở đâu trên Trái đất, dành hơn 1 tiếng mỗi ngày chỉ để ăn
và uống. Chưa kể việc đi mua sắm hay chuẩn bị đồ ăn. Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là chúng ta nên có một mối quan hệ tốt đẹp với thức ăn.
Có nhiều trải
nghiệm có thể, và thực sự đã, dẫn đến một mối quan hệ không lành mạnh với thức
ăn. Những sang chấn gây ra sự bất hòa này thường xoay quanh vấn đề về sự đón nhận
trong các mối quan hệ, vấn đề về sự sung túc, và những sang chấn liên quan trực
tiếp đến thức ăn. Đa phần bắt nguồn từ các sang chấn liên quan đến sự thiếu thốn,
đến việc đón nhận trong mối quan hệ, đến hình ảnh cơ thể, và dĩ nhiên là đến thức
ăn. Nhưng thay vì đi sâu vào từng cách riêng lẻ khiến chúng ta hình thành mối
quan hệ tiêu cực với thức ăn, tôi sẽ đi thẳng vào việc đưa cho bạn vài gợi ý để
cải thiện mối quan hệ này.
Bước
một:
Khám phá mối quan hệ của bạn với thức ăn.
Bạn cảm thấy thế
nào về thức ăn?
Bạn cảm thấy thế
nào về việc ăn?
Nếu một sinh vật
ngoài hành tinh đáp xuống Trái đất để quan sát khách quan thói quen ăn uống của
bạn, họ sẽ thấy gì?
Giả sử bạn có thể
nhìn bản thân qua con mắt của họ, bạn sẽ cảm thấy sao trước những quan sát đó?
Bạn có nhận ra
điểm nào đáng lo ngại không?
Ví dụ, bạn có cư
xử như thể mình không quan tâm mình ăn gì và xem việc phải ăn uống là phiền phức?
Hay bạn kiểm soát quá mức về những gì mình ăn?
Bạn có cảm thấy
tội lỗi khi ăn?
Bạn có lo lắng sẽ
mập lên khi ăn không?
Bước
hai:
Để trực diện đối mặt và giải quyết những vấn đề chưa được xử lý hoặc các sang
chấn trước đây liên quan đến thức ăn, bạn cần nhận ra rằng nếu có sang chấn
quanh việc ăn uống, thì một số tình huống, thậm chí là những món ăn cụ thể, sẽ
gây ra phản ứng cảm xúc và cả phản ứng cơ thể nơi bạn. Bạn có thể dùng chính phản
ứng đó để lần ra sang chấn gốc rễ và từ đó giải quyết những vấn đề, niềm tin
tiêu cực còn tồn đọng. Để học cách làm điều này, tôi gợi ý bạn thử Quy
trình Hoàn thiện (The Completion Process). Tôi đã giải thích chi tiết về quy trình này
trong quyển sách có tên y như vậy.
Ngoài ra, những
sang chấn liên quan đến thức ăn cũng khiến chúng ta phân mảnh, giống như bất kỳ
sang chấn nào khác. Vì vậy, chúng ta có những “phiên bản bản thân” phân cực
xoay quanh khái niệm ăn uống. Để hiểu rõ hơn về khái niệm này, và để biết cách
hòa nhập những phần này trong nội tâm, hãy xem video của tôi có tựa đề: Phân
mảnh – Căn bệnh toàn cầu.
Việc đối diện và
hòa nhập sang chấn gốc rễ trong mối quan hệ tiêu cực với thức ăn chính là một
trong những bước mạnh mẽ nhất mà chúng ta có thể thực hiện để cải thiện mối
quan hệ đó.
Bước
ba:
Hãy có một góc nhìn mới.
Hãy tưởng tượng
rằng thức ăn là nghệ thuật. Nếu chỉ là một loại thực phẩm đơn thuần được Trái đất
nuôi dưỡng, thì đó chính là nghệ thuật của Trái đất. Nếu bạn tin vào Nguồn hay
Thượng Đế, thì đó là nghệ thuật của Nguồn hay Thượng Đế. Nếu ai đó lấy những “mảnh
ghép nghệ thuật” này và tạo ra một tác phẩm nghệ thuật khác, chẳng hạn như một
công thức hay một món ăn, thì đó là tác phẩm nghệ thuật sáng tạo của con người.
Tôi muốn bạn
nghĩ về điều này: bất cứ khi nào bước vào siêu thị, hãy tưởng tượng rằng bạn
đang ở trong một phòng trưng bày. Tương tự khi bạn đi nhà hàng, hay khi có ai
đó trong gia đình nấu ăn cho bạn, hãy xem đó như đang ở một triển lãm nghệ thuật.
Những gì bạn được dọn ra hay đang cân nhắc để ăn chính là một tác phẩm nghệ thuật.
Trong vòng một
tuần, hãy cam kết 100% thực hành nhìn mọi loại thức ăn như thể nó là nghệ thuật.
Nếu bạn nấu ăn, hãy làm với ý nghĩ rằng mình đang sáng tạo nghệ thuật. Và khi
ăn một món do ai đó làm cho bạn, hãy tưởng tượng đó là nghệ thuật có thể ăn được.
Hy vọng rằng sau một tuần bạn tận tâm với việc thực hành này, cách nhìn nhận đó
sẽ trở thành bản năng thứ hai khi bạn tiếp xúc với thức ăn.
Bước
bốn:
Thực hành nhận thức về ăn uống.
Ăn uống là một
trải nghiệm giàu tính cảm giác. Nó mang đến muôn vàn cảm giác và cảm xúc. Đó là
một trải nghiệm trọn vẹn, nhưng đa phần chúng ta quá vội vã nên chẳng mấy khi
nhận ra nó là một trải nghiệm. Chúng ta không cảm nhận được cách thức ăn khiến
ta cảm thấy thế nào. Ta chẳng dành chút thời gian nào để suy nghĩ về nó. Chúng
ta ăn uống một cách vô thức.
Khi chúng ta
không hiện diện trọn vẹn trong lúc ăn và khi ăn quá nhanh, chúng ta bỏ lỡ trải
nghiệm giác quan mà thức ăn mang lại và không thực sự trải nghiệm thức ăn một
cách đầy đủ. Chúng ta coi nó là điều hiển nhiên. Ta không rút được hết sự phong
phú từ nó. Ta cũng không thể nhận ra cơ thể mình phản ứng thế nào với một số loại
thực phẩm nhất định.
Vì vậy, khi bạn
ngồi xuống để ăn, hãy cho bản thân thời gian để làm điều đó. Những nền văn hóa
có mối quan hệ lành mạnh nhất với thức ăn thường dành rất nhiều thời gian cho
việc ăn uống. Đó là một nghi thức mang tính xã hội. Điều tôi muốn bạn làm là
hãy chậm lại hoàn toàn. Hãy dành ra một khoảng thời gian chỉ để tập trung 100%
vào tiến trình và trải nghiệm ăn uống. Điều này có nghĩa là không bị xao nhãng:
hãy nhìn thức ăn, ngửi mùi, lắng nghe âm thanh của nó. Tôi muốn bạn nhắm mắt lại
khi cắn một miếng và cảm nhận nó tác động đến cơ thể bạn thế nào.
Hầu hết mọi người
tin rằng thức ăn hay trải nghiệm về thức ăn chỉ gói gọn trong miệng. Thực ra
không phải vậy. Có những loại thức ăn bạn có thể cảm nhận khắp cơ thể. Chúng
thường tập trung vào những khu vực nhất định, đi kèm với những cảm giác khác
nhau. Hãy xem bạn có thể nhận ra những cảm giác đó không. Một mẹo hay là giữa mỗi
miếng ăn, bạn hãy đặt nĩa xuống.
Bước
năm:
Với bất kỳ món ăn nào, dù đơn giản như một quả đào hay phức tạp như món cà ri,
tôi muốn bạn nghĩ về từng yếu tố, từng nguồn năng lượng đã góp phần tạo nên nó.
Ví dụ, để một quả đào có mặt trên bàn của bạn, nó phải bắt đầu từ một hạt giống,
cần có đất, ánh nắng, mưa từ mây, năng lượng của người nông dân chăm sóc, năng
lượng từ chiếc xe tải chở nó đến cửa hàng, v.v… Điều chúng ta thường không nhận
ra là một quả đào chứa đựng tất cả những yếu tố đó.
Nếu bạn đủ nhạy,
bạn có thể nếm được cả mùa vụ, cả mưa và ánh nắng trong quả đào. Bạn thậm chí
có thể cảm nhận được sự tập trung của người nông dân dành cho quả đào đó. Công
sức bỏ ra để tạo ra chỉ một thứ duy nhất như vậy thật sự đáng kinh ngạc. Bạn
đang hấp thụ tất cả năng lượng ấy. Hãy tưởng tượng bạn lần ngược món ăn từ bàn
của mình về nguồn gốc ban đầu, như một mạch truyện. Và khi bạn làm điều này với
cả một món, chẳng hạn như cà ri, hãy làm với từng thành phần trong món đó. Hãy
trở nên nhạy cảm hơn.
Để có một mối
quan hệ tốt với thức ăn, bạn phải biết cảm nhận thức ăn. Nghĩa là trước hết bạn
phải cảm nhận được. Với những ai gặp khó khăn trong việc cảm nhận, tôi gợi ý bạn
xem video của tôi có tựa đề: “Làm
thế nào để cảm nhận”.
Chúng ta phải có
khả năng cảm nhận cảm xúc của mình để biết thức ăn đang tác động đến ta thế
nào, và để từ đó cảm nhận được loại thức ăn nào ta nên ăn. Những người có mối
quan hệ tuyệt vời với thức ăn không tuân theo một chế độ ăn cứng nhắc. Họ ăn
theo trực giác. Nên ngay cả khi bạn thấy ai đó dường như có chế độ ăn rất
nghiêm ngặt, thì nếu họ có mối quan hệ tốt với thức ăn, cách ăn đó cũng xuất
phát từ việc cực kỳ nhạy bén với trực giác, chứ không phải cứng nhắc trong suy
nghĩ.
Khi bạn đi siêu
thị, hãy chú ý cơ thể bạn phản ứng thế nào với một số loại thực phẩm. Hãy để ý
xem cơ thể bạn đang đòi hỏi điều gì. Có thể một ngày cơ thể bạn rất thèm đậu,
nhưng hôm sau lại không muốn chút nào. Có hôm bạn thấy súp lơ tràn đầy sức sống
và cảm thấy tuyệt vời nếu đưa nó vào cơ thể. Nhưng hôm khác bạn lại cảm nhận có
điều gì đó trong quá trình tạo ra súp lơ ấy khiến nó thiếu năng lượng sống, thậm
chí có thể độc hại. Chúng ta phải học cách chú ý đến những tín hiệu tự nhiên từ
cơ thể mình.
Thông thường, ta
không làm điều này. Ta phản ứng với cảm giác đói bằng sự sợ hãi, dẫn đến ăn uống
vô độ; hoặc ta quá quen thuộc với cảm giác đói đến mức bỏ mặc không cho cơ thể
ăn khi cần. Một điều khác mà ta thường làm là không nhận ra khi nào mình đã no.
Vậy nên, ta ngồi xuống bàn ăn và tiếp tục nhồi nhét thức ăn vào cổ họng dù đã
no lâu rồi. Việc bắt đầu ăn theo những tín hiệu đó là cực kỳ quan trọng.
Mối quan hệ của
bạn với cảm xúc càng gắn kết, bạn càng dễ giỏi trong việc ăn uống theo trực
giác. Bạn cũng sẽ dễ dàng nhận ra khi nào mình bị cuốn hút vào một loại thức ăn
hay một cách ăn nào đó chỉ để né tránh một cảm xúc. Nếu ta dùng thức ăn để che
lấp, để tránh né, hoặc để lấp đầy khoảng trống cảm xúc, thì nhu cầu thật sự của
ta không phải là thức ăn, mà là một điều khác. Nhưng nếu ta không ý thức được
điều đó và chỉ ăn, thì ta không thật sự đáp ứng nhu cầu thật sự của mình.
Vì vậy, việc hòa
nhịp với thức ăn, với thói quen ăn uống và với cảm xúc quanh việc ăn uống, nhận
ra khi nào ta đang làm điều đó, là một cách tuyệt vời để ta can thiệp vào tiến
trình ấy, nhờ vậy ta có thể đáp ứng đúng nhu cầu thật sự thay vì dùng thức ăn để
che đậy. Thực tế, hầu hết chúng ta đều khá giỏi trong việc cảm nhận thức ăn, miễn
là ta tập trung chú ý vào nó.
Hầu hết chúng ta
đơn giản là không dành thời gian để giao tiếp với thức ăn của mình. Vì thế, ta
để cho tiềm thức chi phối các lựa chọn ăn uống. Thức ăn càng tươi sống, càng ít
qua chế biến, thì càng dễ để giao tiếp với nó. Hãy học càng nhiều càng tốt về
thức ăn, đặc biệt là những khía cạnh tích cực của nó. Kiến thức chính là sức mạnh.
Thức ăn không chỉ
là nghệ thuật, mà còn là những viên gạch xây dựng nên sự khỏe mạnh của bạn.
Chúng không chỉ là nguồn vui thích, mà còn là liều thuốc. Bạn sẽ có một mối
quan hệ hoàn toàn mới với chanh, chẳng hạn, khi bạn nhận ra rằng nó không chỉ
là hương vị của quả chanh. Bạn có thể dùng chanh để làm sáng tóc, giảm viêm,
tăng cường miễn dịch, kích thích tiêu hóa… và còn nhiều nữa. Bạn cũng sẽ có một
mối quan hệ hoàn toàn mới với món xào khi hiểu rằng điều tạo nên hương vị tuyệt
vời chính là chiếc chảo mà nó được nấu. Người thật sự giỏi xào nấu bằng chảo
thì không bao giờ rửa chảo. Ở châu Á, điều đó có nghĩa là cái chảo dùng để nấu
bữa tối cho bạn hôm nay cũng chính là cái chảo đã nấu bữa tối cho bà ngoại bạn
cách đây tám, chín năm, mà chưa từng được rửa.
Khi nấu, nhiệt
làm giãn nở các lỗ nhỏ li ti trong kim loại, và hương vị từ các món ăn ngấm vào
trong đó rồi không bao giờ biến mất. Vì vậy, mỗi món bạn ăn đều thấm đẫm tất cả
những hương vị ấy, và đó là lý do vì sao hương vị không thể tái tạo lại được.
Những chiếc chảo này đặc biệt đến mức trong nhiều gia đình, chúng được coi như
bảo vật gia truyền, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Hãy tự trồng thức
ăn và tự nấu ăn. Một số bạn sẽ ghét việc trồng trọt, đó không phải sở thích của
bạn. Một số khác thì yêu thích. Có người ghét nấu nướng, có người lại đam mê.
Nhưng tôi không thể nói hết được rằng mối quan hệ của bạn với thức ăn sẽ trở
nên sâu sắc đến mức nào khi bạn tự trồng và/hoặc tự nấu nó. Bạn vẫn có thể có một
mối quan hệ tuyệt vời với thức ăn ngay cả khi không làm hai điều này. Nhưng nếu
bạn muốn cải thiện mối quan hệ với thức ăn, tôi mong bạn ít nhất hãy thử.
Nếu bạn không có
cách nào để trồng trọt ở nơi mình sống, hãy xem những video của những người đam
mê việc này. Hãy thử nấu ăn, bắt đầu từ điều thật sự đơn giản. Hiện nay có rất
nhiều video hướng dẫn cách nấu ăn trên mạng và YouTube. Chỉ cần làm theo. Tự
mình thử xem. Bạn sẽ sớm nhận ra mình thích hay ghét việc đó. Nếu thích, bạn có
thể tăng dần độ phức tạp của món ăn. Nếu không thích hoặc không muốn làm, bạn
chỉ cần xem kênh Food Network. Tôi không thể diễn tả hết được cảm giác tuyệt vời
khi ngồi xem ai đó thật sự đam mê nấu nướng, vừa nấu vừa chia sẻ về nấu ăn.
Hãy ngừng tự trừng
phạt bản thân vì những gì bạn đã ăn. Cảm giác tội lỗi sẽ chẳng giúp gì được bạn,
vì bạn không thể “ăn lại” những gì đã ăn. Việc tự trừng phạt chỉ khiến mức độ
căng thẳng trong cơ thể tăng lên, làm cho việc hấp thụ thức ăn trở nên khó khăn
hơn. Và khó khăn ở đây không phải theo nghĩa “bạn sẽ không béo”, mà ngược lại,
nó sẽ khiến bạn mập hơn.
Thật ra, chức
năng của cảm giác tội lỗi chỉ là để thông báo cho bạn rằng bạn cho rằng quyết định
mình đã đưa ra là sai. Vậy thì bạn có hai lựa chọn: một là đưa ra một quyết định
khác, ngay tại đây và bây giờ; hai là thuyết phục bản thân rằng quyết định bạn
đã đưa ra không hề sai. Đó là hai cách duy nhất để thoát khỏi tội lỗi. Càng nhiều
căng thẳng xoay quanh việc ăn uống, mối quan hệ của bạn với thức ăn càng tệ.
Tập thể dục điên
cuồng hay ép mình ăn rất ít để “bù đắp” cho việc đã ăn quá đà là công thức của
thảm họa. Nó khiến cơ thể bạn rơi vào trạng thái
“yo-yo”* cả về năng lượng lẫn thể chất, và điều đó vô cùng có hại. Ăn kiêng
và tập luyện có thể trở thành một dạng tự kiểm soát và tự trừng phạt nghiêm khắc.
Giữ những loại thực phẩm mà bạn coi là “vấn đề” trong nhà cũng là tự trừng phạt
bản thân, giống như việc giữ rượu trong nhà khi bạn là một người nghiện rượu.
* Trạng thái “yo-yo” (hay còn gọi là hiệu ứng
yo-yo) thường dùng để chỉ tình trạng lên xuống thất thường, lặp đi lặp lại theo
chu kỳ, giống như con lắc của đồ chơi yo-yo. (Ghi chú từ người dịch bài)
Hãy làm cho mối
quan hệ với thức ăn trở nên cá nhân sâu sắc, bởi vì nó vốn dĩ là như vậy. Cơ thể
bạn cần những loại thức ăn khác với người khác. Mối quan hệ của bạn với thức ăn
sẽ khác với bạn đời, bạn thân, sếp hay đồng nghiệp. Và càng cá nhân hóa mối
quan hệ ấy, bạn càng gắn kết sâu sắc với thức ăn. Đừng so sánh những gì bạn ăn
với người khác ăn. Điều quan trọng nhất là quyết định thức ăn có ý nghĩa gì đối
với bạn.
Khi ý thức của bạn
mở rộng, sự nhạy cảm của bạn với thức ăn cũng sẽ tăng lên. Những gì bạn từng ăn
được, bạn sẽ không thể ăn nữa. Bạn sẽ không còn dung nạp chúng. Nhưng tôi cũng
phải nói rằng, năng lượng của việc ép mình kiêng khem là
không lành mạnh khi ta muốn xây dựng một mối quan hệ tích cực với thức ăn.
Nghĩa là, ngoại trừ những món mà trực giác của bạn cho bạn biết là tuyệt đối
không nên ăn, tôi không muốn bạn cấm tuyệt đối bản thân ăn một thứ gì đó chỉ vì
ý niệm trong đầu bạn.
Vậy nên, nếu bạn
thèm khoai tây chiên, hãy cứ ăn. Chỉ cần đảm bảo bạn ăn vào lúc thích hợp. Thời
điểm rất quan trọng trong việc xây dựng mối quan hệ tích cực với thức ăn. Rõ
ràng, nếu bạn đang đói lả thì việc ăn cả một phần khoai tây chiên sẽ không tốt
cho cơ thể. Nhưng một người sẽ thực sự khỏe mạnh hơn nếu họ cho phép bản thân
ăn một ít khoai tây chiên, thay vì cấm tuyệt đối không được đụng vào chỉ vì một
ý niệm trong đầu về món đó. Nếu ai đó gọi món tráng miệng, hãy cho phép bản
thân ăn một muỗng để cảm nhận sự thư thái và sự tuôn chảy của năng lượng giữa bạn
và thức ăn.
Đừng bao giờ cố
tình ép mình nhịn ăn. Việc nhịn ăn có thể cực kỳ tốt cho sức khỏe khi nó được
thực hiện để yêu thương cơ thể hơn. Nhưng nhiều người trong chúng ta lại không
nhịn ăn vì lý do đó. Ta nhịn ăn vì có một mối quan hệ tồi tệ với thức ăn và sự
kiểm soát quá mức với cơ thể. Khi ta nhịn ăn theo cách này, nó không hề xuất
phát từ sự yêu thương bản thân và nó phá hủy mối quan hệ của ta với thức ăn.
Không chỉ vậy, nó còn khiến cơ thể rơi vào trạng thái căng thẳng, thiếu thốn,
và vâng, điều đó thậm chí ảnh hưởng đến khả năng kiếm tiền của bạn.
Nhưng khi chúng
ta làm vậy, cơ thể sẽ nhận được thông điệp kiểu như: chết rồi, chết rồi, chết rồi,
tôi không thể chắc chắn rằng mình sẽ được nuôi dưỡng, nên tôi phải tích trữ lại.
Điều này có nghĩa là bạn cần ăn thường xuyên.
Một số người cảm
thấy rất khỏe khi ăn những phần nhỏ suốt cả ngày. Một số khác thấy thoải mái
khi ăn ba bữa chính vào giờ giấc chuẩn mực. Cũng có những người thấy dễ chịu
khi ăn theo bữa nhưng không theo những khung giờ tiêu chuẩn mà xã hội bạn lớn
lên đặt ra.
Hãy để trực giác
của bạn biết đâu là thời điểm đúng cho riêng bạn. Nhưng hãy cho phép bản thân
được ăn. Hãy để thời gian ăn uống trở thành một trải nghiệm xã hội. Hãy để nó
là cách để cho và nhận tình thương.
Thức ăn là một
điều cực kỳ gắn kết xã hội. Nó có khả năng kết nối chúng ta lại với nhau. Nó
đưa con người đến gần nhau hơn. Không quan trọng chúng ta thuộc nền văn hóa nào
hay sống ở châu lục nào, có một điều mà tất cả chúng ta đều đồng ý: đó là thức
ăn ngon. Sẽ đặc biệt có lợi nếu bạn xây dựng các mối quan hệ với những người có
cách nhìn tương tự về thức ăn.
Ví dụ, nếu bạn
ăn chay và đó là lựa chọn trực giác của bạn, thì kết bạn với những người ăn
chay khác sẽ làm cho bữa ăn trở nên thú vị hơn nhiều so với việc bạn là người
ăn chay duy nhất trong nhóm bạn mà sở thích số một của họ là thịt nướng. Hãy để
việc ăn uống trở thành một khoảng thời gian cùng nhau tận hưởng. Hãy để nó trở
thành một trải nghiệm được chia sẻ. Hãy ăn để cảm thấy dễ chịu, và ăn những gì
khiến bạn cảm thấy dễ chịu. Hãy ngẫm kỹ câu này vì nó thật sự quan trọng.
Nếu bạn tiếp cận
thức ăn theo cách này, toàn bộ mối quan hệ của bạn với thức ăn sẽ buộc phải
thay đổi. Điều này có nghĩa là hãy ăn những gì khiến bạn tràn đầy năng lượng, đừng
ăn những thứ làm bạn cảm thấy trì trệ. Nếu bạn ăn theo cách này, tôi không thể
nói hết được rằng bạn sẽ nhẹ nhõm đến mức nào trong mối quan hệ của mình với thức
ăn. Đừng ăn chỉ để thay đổi con số trên bàn cân, cũng đừng ăn vì bạn nghĩ rằng
mình nên hay không nên làm điều gì đó. Chỉ cần chú ý thật kỹ đến việc từng loại
thức ăn khiến bạn cảm thấy như thế nào.
Hãy bắt đầu một
cuốn nhật ký ăn uống. Điều này nghe có vẻ cơ bản và đơn giản, nhưng nó có thể
thay đổi hoàn toàn cách bạn tiếp cận thức ăn, và giúp bạn nhận ra đủ loại điều
cần điều chỉnh trong mối quan hệ của mình với thức ăn. Hãy theo dõi các bữa ăn
và cả những bữa lót dạ giữa giờ. Với mỗi lần ăn, hãy ghi lại bạn đã ăn gì, môi
trường khi ăn ra sao, hương vị, hình dáng và mùi thơm của món ăn thế nào, nó
khiến bạn cảm nhận gì trong cơ thể cũng như về mặt cảm xúc. Hãy mô tả bạn thích
trải nghiệm bữa ăn đó đến mức nào, trên thang điểm từ 1 đến 10. Sau đó giải
thích lý do vì sao bạn lại chọn mức điểm đó.
Bữa ăn là một phần
thiêng liêng trong cuộc sống. Nó thiêng liêng và đặc biệt. Và bởi vì nó chiếm
nhiều thời gian trong ngày của chúng ta, mà không có cách nào tránh khỏi, nên
chúng ta cần làm cho nó trở nên đặc biệt hơn. Điều này có nghĩa là hãy tạo ra bất
kỳ thay đổi nào khiến bữa ăn trở nên đặc biệt và thiêng liêng hơn đối với bạn.
Ví dụ, bạn có thể
dành sự chăm chút đặc biệt cho một số món ăn trong các ngày lễ. Bạn có thể đảm
bảo rằng bữa ăn là lúc mọi thành viên trong gia đình dừng mọi việc để có một trải
nghiệm chung. Bạn có thể chọn dùng chén đĩa, muỗng nĩa mà bạn thấy đẹp. Bạn có
thể uống từ những chiếc ly mà bạn thích. Bạn có thể lấy thức ăn mang đi ra khỏi
hộp giấy, cho ra đĩa sứ để ăn. Bạn có thể đào sâu tình yêu và kiến thức của
mình về một số nguyên liệu. Bạn có thể cố gắng tìm mua những nguyên liệu đặc biệt.
Bạn có thể ăn theo mùa.
Hãy tự hỏi: làm
sao để mỗi lần ăn uống trở nên đặc biệt và thú vị hơn?
Cảm nhận của bạn
về toàn bộ quá trình liên quan đến thức ăn, từ việc trồng trọt hay mua sắm cho
đến chế biến và ăn uống, sẽ quyết định mức độ mà bạn được nuôi dưỡng bởi thức
ăn, cũng như mối quan hệ bạn có với nó. Thức ăn nhiều hơn là chỉ để duy trì sự
sống; nó còn là sự nuôi dưỡng cho tâm hồn, cảm xúc, trí óc và cả cơ thể. Càng làm
cho quá trình này trở nên dễ chịu, mối quan hệ của bạn với thức ăn sẽ càng tốt
đẹp.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=FV9YLmdcFpo
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.