Teal Swan Transcripts 205
Làm Sao Để Cảm Nhận (Học Cách Bắt Đầu Cảm
Nhận)
14-11-2015
Xin chào các bạn.
Như tôi đã từng nói, hiện nay chúng ta đang ở giữa thời kỳ đen tối về mặt cảm
xúc. Tất cả chúng ta đều có cảm xúc. Nhưng chúng ta lại không hiểu chúng. Và điều
này thật sự là một vấn đề.
Tại sao?
Bởi vì cốt lõi của
trải nghiệm sống nơi Trái Đất này, chính là cách mà chúng ta cảm nhận. Khi mới
bước vào cuộc sống, chúng ta trải nghiệm thế giới hoàn toàn thông qua cảm nhận.
Chúng ta cảm nhận thế giới trước khi suy nghĩ về nó. Vậy nên, rõ ràng là một vấn
đề nghiêm trọng nếu chúng ta không thể cảm nhận. Gần như là chúng ta không còn
đang sống vậy.
Mối quan hệ của
chúng ta với cảm xúc của chính mình, và mối quan hệ của chúng ta với cảm xúc của
người khác, bắt đầu từ thời thơ ấu. Nhưng chúng ta hiện đang, và đã từng, được
nuôi dạy bởi những bậc cha mẹ không hề biết cách xử lý cảm xúc của chính họ, chứ
đừng nói tới việc nuôi dạy một đứa trẻ có thế giới cảm xúc riêng.
Vậy cha mẹ làm
gì?
Họ nghe theo những
lời khuyên phổ thông, những lời khuyên chẳng hề liên quan gì tới việc nuôi dạy
một đứa trẻ về mặt cảm xúc, mà chỉ toàn tập trung vào kỷ luật. Tất cả đều xoay
quanh việc tạo ra một đứa trẻ ngoan. Nói cách khác, phần lớn các lời khuyên về
nuôi dạy con chỉ tập trung vào việc sửa sai hành vi, trong khi hoàn toàn phớt lờ
những cảm xúc ẩn sau và gây ra hành vi đó. Dù chúng ta đã tiến bộ bao xa, thì mục
tiêu của việc làm cha mẹ vẫn là tạo ra một đứa trẻ vâng lời và nghe lời, chứ
không phải nuôi dưỡng một người trưởng thành khỏe mạnh. Mục tiêu vẫn là tạo ra
một đứa trẻ “ngoan”.
Và hệ thống tư
pháp của chúng ta cũng tiếp cận theo cách y chang như vậy khi nói đến hành vi
sai trái. Chúng ta chỉ quan tâm đến việc sửa chữa hành vi sai, tạo ra những
“công dân tốt”, mà chẳng mấy quan tâm đến những cảm xúc nào đã thúc đẩy hành vi
đó.
Làm cha mẹ tốt
là phải liên quan tới cảm xúc. Xây dựng mối quan hệ tốt cũng là về cảm xúc.
Ngày nay, phần lớn
các bậc cha mẹ mắc phải ba sai lầm nghiêm trọng. Và vâng, bạn gần như có thể chắc
chắn rằng đó cũng là những sai lầm mà cha mẹ bạn đã từng mắc phải với bạn.
Bước 1: Họ không
chấp nhận cảm xúc của con mình.
Bước 2: Họ gạt bỏ
cảm xúc của con.
Bước 3: Họ không
đưa ra hướng dẫn nào liên quan đến cảm xúc của con.
Người cha mẹ
không chấp nhận cảm xúc của con, sẽ chỉ trích những biểu hiện cảm xúc tiêu cực
của đứa trẻ, và kỷ luật hoặc trừng phạt con khi con biểu lộ cảm xúc.
Người cha mẹ gạt
bỏ cảm xúc của con, sẽ coi thường cảm xúc đó, phớt lờ, hoặc tệ hơn, xem nhẹ cảm
xúc của đứa trẻ.
Còn người cha mẹ
không đưa ra hướng dẫn, có thể đồng cảm với cảm xúc của con, nhưng lại không
đưa ra giới hạn hành vi, cũng không giúp con hiểu hay học cách xử lý cảm xúc của
mình.
Phần gây tổn
thương nhất của việc gạt bỏ hoặc không chấp nhận cảm xúc, chính là khi cha mẹ
phủ nhận hoặc coi thường cảm xúc của con, đứa trẻ sẽ bắt đầu tin vào cách đánh
giá của cha mẹ về sự việc, và dần dần nghi ngờ chính trực giác và phán đoán của
bản thân. Hậu quả là, đứa trẻ mất lòng tin vào chính mình. Khi sự rối loạn cảm
xúc chiếm lĩnh mối quan hệ, đứa trẻ học được rằng chúng không có quyền được cảm
thấy như chúng đang cảm thấy. Nói ngắn gọn, chúng học được rằng: Cảm thấy như vậy
là sai.
Và đây là điểm mấu
chốt: Nếu cảm thấy như vậy là sai, nhưng con vẫn cảm thấy như vậy, thì chắc hẳn
phải có điều gì đó sai trái nơi chính bản thân con.
Bởi vì chúng ta
đã được dạy cách đối xử với cảm xúc như vậy, nên giờ đây chúng ta cũng áp dụng
cách đó với chính mình và với người khác trong xã hội ngày nay.
Khi ai đó đến với
ta cùng những cảm xúc mãnh liệt, ta làm gì? Ta phủ nhận, phớt lờ, tránh né, ta
làm mọi cách có thể để thoát khỏi cảm xúc đó.
Chúng ta thất bại
trong việc xây dựng sự thân mật thực sự với nhau.
Chúng ta không
biết làm thế nào để kết nối cảm xúc với người khác.
Chúng ta không
có sự kiên nhẫn cho nhu cầu cảm xúc của người khác.
Chúng ta xem cảm
xúc là sự yếu đuối.
Chúng ta gọi những
người bộc lộ cảm xúc là “nhạy cảm”. Và hậu quả là, các mối quan hệ trưởng thành
của chúng ta trở nên vô cùng thiếu lành mạnh về mặt cảm xúc.
Khi ta học được,
bằng cách này hay cách khác, trong suốt cuộc đời, rằng không ổn khi cảm thấy
như mình đang cảm thấy, hay thậm chí là không được phép có cảm xúc, chúng ta
phát triển một chiến lược đối phó cực kỳ nguy hiểm: Chúng ta từ chối, chối bỏ,
cắt lìa, kìm nén, và lẩn tránh cảm xúc của mình. Và đến một mức độ nào đó, tâm
trí vô thức tiếp quản hoàn toàn cảm xúc của ta.
Kết quả là, ta
ngừng cảm nhận. Nói đúng hơn là, ta ngừng ý thức được rằng mình đang cảm nhận. Ở
mức độ nhẹ, điều này giống như một trạng thái tê liệt kéo dài, hoặc kìm nén. Ở
mức độ nghiêm trọng hơn, đây là sự phân ly.
Cảm xúc của bạn
không chỉ là chìa khóa để có mối quan hệ tốt với chính mình và với người khác, mà
chúng còn là hệ thống định hướng cho bạn trong cuộc sống. Vì vậy, học cách cảm
nhận cũng quan trọng như việc học cách sử dụng la bàn giữa biển khơi.
Bạn càng giỏi
trong việc cảm nhận, thì mối liên hệ của bạn với cuộc sống sẽ càng sâu sắc.
Bạn càng giỏi
trong việc cảm nhận, bạn sẽ càng có sự rõ ràng.
Bạn càng giỏi
trong việc cảm nhận, bạn sẽ càng hồi phục nhanh.
Bạn càng giỏi
trong việc cảm nhận, bạn sẽ càng ý thức rõ hơn về điều mình thật sự muốn.
Bạn càng giỏi
trong việc cảm nhận, hệ thống định hướng nội tâm của bạn sẽ càng nhạy bén, và
nhờ đó, bạn sẽ dễ dàng đi vào trạng thái hòa hợp, và bắt đầu sống một cuộc đời
phản chiếu đúng trạng thái hòa hợp ấy.
Dưới đây là một
vài gợi ý giúp bạn bắt đầu quay lại với việc cảm nhận.
Bước
1:
Bạn cần thừa nhận mình đang ở đâu.
Hãy bắt đầu bằng
cách nói: "Được rồi, tôi thật sự gặp khó khăn trong việc hiểu được cảm xúc
của mình, hoặc thậm chí là cảm nhận nói chung." "Thật ra, tôi cảm thấy
khá tê liệt."
Bạn cần ý thức rằng
mình không thực sự biết mình đang cảm thấy gì, thì mới có thể chủ động chuyển
hướng sự chú ý về phía cảm nhận và bắt đầu cảm nhận lại.
Hãy hồi tưởng về
tuổi thơ và cả cuộc đời bạn cho đến thời điểm hiện tại.
Điều gì đã khiến
bạn đóng cửa với cảm xúc?
Điều gì đã khiến
bạn ngắt kết nối với cảm xúc và ngừng cảm nhận?
Khi nào bạn học
được rằng việc cảm nhận cảm xúc là một mối đe dọa hoặc mang rủi ro?
Những trải nghiệm
nào bạn đã phải thích nghi theo?
Tôi sẽ gợi ý cho
bạn: sự thiếu kết nối và thiếu nhận thức cảm xúc thường liên quan tới kiểu gắn
bó né tránh ở trẻ em, mà sau này phát triển thành kiểu gắn bó gạt bỏ ở người lớn.
Điều này xảy ra khi một đứa trẻ không nhận được sự hỗ trợ cảm xúc ổn định hoặc
đáng tin cậy từ người chăm sóc, nên buộc phải thích nghi bằng cách tập trung
vào việc tự chủ và không phụ thuộc vào người khác.
Điều đó không có
nghĩa là cha mẹ hoàn toàn thờ ơ, mà là họ, hoặc những người chăm sóc quan trọng
khác, cũng từng có kiểu gắn bó gạt bỏ, và truyền lại thông điệp rằng họ không
phải là chỗ dựa đáng tin, nhất là về mặt cảm xúc. Vì vậy, việc dựa vào họ, tìm
kiếm sự kết nối và thân mật với họ là điều nguy hiểm về mặt cảm xúc. Một đứa trẻ
có thể phản ứng bằng cách tạo khoảng cách với cha mẹ, thể hiện thái độ dửng
dưng với mối quan hệ, và phát triển niềm tin rằng: "Tôi ổn mà. Tôi không cần
ai cả. Họ đâu phải là thứ quan trọng nhất với tôi, nên tôi ổn khi sống một
mình."
Bước
2:
Thực hành quay trở lại với cơ thể.
Thường thì khi
ta không có chút kết nối nào với cảm xúc của mình, đó là bởi vì ta đang sống “rời
khỏi cơ thể”.
Thế giới hiện đại
đầy tốc độ khiến chúng ta luôn bận rộn tương tác với thế giới bên ngoài, đó là
nơi mà sự chú ý của ta bị cuốn vào. Và khi ta quá tập trung vào thế giới bên
ngoài mà bỏ rơi thế giới bên trong, ta đánh mất khả năng hiểu mình đang cảm thấy
như thế nào.
Vậy nên, tôi muốn
bạn tưởng tượng rằng làn da của bạn chính là ranh giới giữa thế giới bên trong
và bên ngoài. Và bạn sẽ hình dung mình đang đưa năng lượng, gọi là linh hồn, ý
thức hay bất cứ từ nào bạn thích, quay trở về lại bên trong cơ thể.
Tôi cần lưu ý rằng
nếu bạn từng cảm thấy không an toàn trong chính cơ thể mình, lúc nhỏ hoặc bất kỳ
lúc nào trong đời, thì động lực để “sống bên ngoài cơ thể” sẽ càng trở nên mạnh
mẽ, vì cơ thể không còn là vùng an toàn nữa. Tuy nhiên, chúng ta cần học cách
làm chậm lại và chủ động tưởng tượng rằng ý thức của mình đang rơi xuống, chìm
trở lại vào trong cơ thể.
Một cách hữu ích
để hỗ trợ quá trình này là xoa bóp hoặc giữ lấy mắt cá chân và bàn chân khi bạn
làm điều đó, nhằm giúp bạn được tiếp đất và kết nối với thế giới vật chất. Nằm
trong nước ấm cũng là một phương pháp tốt hỗ trợ quá trình này. Một kỹ thuật
tôi rất yêu thích là khi bạn hít vào, hãy hình dung rằng bạn đang hít thở vào
bên trong cơ thể, như thể ý thức đang từ từ chìm sâu vào trong.
Hít vào, thở ra
sâu. Việc này giúp cho ý thức của bạn an trú lại trong cơ thể.
Bước
3:
Nhận ra rằng không có cảm xúc nào là bị mất đi hay ngoài tầm với.
Bạn có thể nghĩ
rằng có điều gì đó trong bạn quá tổn thương, hoặc quá sâu sắc, đến nỗi bạn
không thể chạm đến được những cảm xúc đó, rằng chúng đã mất đi mãi mãi. Nhưng
điều này không bao giờ là sự thật. Bạn luôn có thể tiếp cận cảm xúc của mình.
Chúng luôn gửi cho bạn những tín hiệu phản hồi chính xác, dù bạn có ý thức được
những tín hiệu đó hay không.
Cảm xúc luôn phản
ánh trung thực sự thật bên trong bạn về bất kỳ hoàn cảnh nào mà bạn đang đối mặt.
Vậy nên, điều ta cần làm là quay trở về với sự thật bên trong ấy, quay trở về với
những cảm giác đang cố gắng phản ánh bạn và sự thật của bạn.
Hãy nhớ lại hình
ảnh: làn da là ranh giới giữa thế giới bên trong và bên ngoài. Việc bạn cần làm
là bắt đầu quay về, kiểm tra thế giới nội tâm của mình, kiểm tra xem bạn đang cảm
thấy như thế nào. Rất nhiều người trong chúng ta bỏ qua cảm xúc nhanh đến mức
mà trí óc và hành động đã vội vã nhảy vào, không cho ta đủ thời gian để thực sự
nhận ra mình đang cảm thấy gì.
Vì vậy, điều đầu
tiên tôi muốn bạn làm là mua một quyển sổ tay nhỏ, thứ mà bạn có thể mang theo
trong ngày, và đảm bảo bạn có đồng hồ bấm giờ (hoặc điện thoại cũng được). Hãy
cài hẹn giờ ngẫu nhiên vài lần trong ngày. Khi đồng hồ reo, đó là lúc bạn quay
sự chú ý vào thế giới bên trong và xem mình đang cảm thấy gì, rồi ghi lại điều
đó vào sổ tay.
Bạn có thể ghi lại
cảm xúc cụ thể như "xấu hổ", "vui vẻ", v.v... Nếu bạn không
chắc mình đang cảm thấy gì, hãy in một bảng liệt kê các cảm xúc khác nhau, và
khi đồng hồ báo, bạn có thể dò trong bảng để tìm cảm xúc phù hợp với trạng thái
nội tâm lúc đó. Hoặc bạn có thể ghi lại những cảm giác đơn thuần như "căng
thẳng", "phồng lên", "rung rung".
Sau khi bạn đã
quen với việc nhận diện và ghi lại cảm xúc hay cảm giác, bạn có thể bước sang
giai đoạn tiếp theo: nhận biết xem cảm xúc đó đang phản ánh điều gì, đang phản ứng
với điều gì.
Ví dụ, giả sử bạn
kiểm tra lại chính mình và thấy có cảm giác xấu hổ. Có thể bạn sẽ nhận ra rằng
mình đã cảm thấy như vậy từ sáng nay, kể từ khi sếp đột nhiên gọi tên bạn trong
buổi họp công ty.
Bước
4:
Hãy tận dụng những phản ứng cảm xúc mãnh liệt mà bạn trải qua trong ngày hoặc
trong cuộc sống.
Bạn hãy tận dụng
những phản ứng cảm xúc mãnh liệt đó như thể chúng chính là hồi chuông cảnh báo,
đang nói rằng: "Này, hãy chú ý tới tôi!" – "Có điều gì đó thật sự
quan trọng bạn cần nhận ra ở đây." Hãy hướng sự chú ý vào bên trong và ngồi
lại với cảm xúc ấy. Dành cho nó sự hiện diện trọn vẹn và không điều kiện. Đừng
cố tránh né, lờ đi, sửa chữa hay chữa lành cảm xúc đó. Thay vào đó, hãy ôm trọn
cảm xúc, dù nó có đau đớn đến đâu.
Hãy ở cùng với cảm xúc thay vì cố thay đổi
nó. Hãy lắng nghe xem nó đang muốn nói gì với bạn, nó cần bạn biết điều gì.
Quan sát những cảm giác và cảm xúc diễn ra trong cơ thể bạn, chúng sẽ trở nên mạnh
hơn khi bạn tập trung vào chúng.
Tôi muốn bạn hít
thở liên tục, không ngưng lại không cần thiết giữa các nhịp. Hít vào và thở ra
bằng mũi.
Hãy để ý tới cảm
giác đang diễn ra trong bạn. Mục tiêu của bạn là ở cùng những cảm xúc này, tức
là thật sự ở bên chính mình, trong trạng thái bạn đang có, ở đây và ngay lúc
này.
Nếu bạn muốn hướng
dẫn chi tiết hơn về quy trình này, hãy xem video YouTube của tôi có tiêu đề: “Cách
Chữa Lành Cơ Thể Cảm Xúc” (Teal Swan
Transcripts 124).
Bước
5:
Hãy tạo ra những trải nghiệm cảm xúc cho chính mình, cả nhẹ nhàng lẫn mãnh liệt.
Mục tiêu của
toàn bộ thực hành này là để bạn hiểu rõ mình cảm thấy như thế nào trong từng
tình huống khác nhau.
Dưới đây là một
vài ví dụ về những trải nghiệm cảm xúc bạn có thể thử để quan sát phản ứng bên
trong mình đối với những điều diễn ra bên ngoài:
Bạn có thể đi
chơi tàu lượn ở công viên giải trí, xem các bộ phim được thiết kế để khơi gợi
những cảm xúc khác nhau trong bạn, giao tiếp với những người đến từ các nền văn
hóa và nhóm xã hội khác nhau, leo núi, để làn da bạn được chạm nhẹ bởi thứ gì
đó mềm mại, tham gia vào một cuộc tranh luận hoặc tình huống căng thẳng về mặt
cảm xúc, bơi ngoài biển, mắc kẹt trong giao thông, chủ động cảm nhận hoặc cho
phép mình cảm nhận nỗi đau của người khác, ghé thăm nơi trú ẩn cho người vô gia
cư hoặc trại động vật bị bỏ rơi.
Hãy xem bạn có
thể nhận ra không chỉ những phản ứng cảm xúc mãnh liệt, mà còn cả những cảm xúc
tinh tế hơn trong các tình huống đời thường.
Bước
6:
Quan sát cách cảm xúc của bạn phản ứng trực tiếp với suy nghĩ.
Tôi muốn bạn cố
ý nghĩ đến một suy nghĩ thật kinh khủng, và rồi quan sát phản ứng cảm xúc của
mình với suy nghĩ đó. Sau đó, hãy nghĩ đến một suy nghĩ thật tuyệt vời, và tiếp
tục quan sát cảm xúc của bạn phản ứng ra sao. Hãy thử chơi đùa với nhiều kiểu
suy nghĩ khác nhau.
Suy nghĩ có thể
xuất hiện dưới dạng hình ảnh (ví dụ: bạn tưởng tượng ra một rạn san hô), hoặc
dưới dạng lời nói (ví dụ: “Trời ơi, tôi thật ngu ngốc”). Tôi muốn bạn quan sát
phản ứng cảm xúc của mình với nhiều dạng suy nghĩ, đặc biệt là những suy nghĩ ở
hai thái cực đối lập.
Bước
7:
Bạn cần đối mặt với điều mà bạn nghĩ là sẽ xảy ra theo hướng tiêu cực nếu bạn bắt
đầu cảm nhận.
Bạn cần làm sáng
tỏ ý định tích cực ẩn giấu đằng sau việc không cảm nhận. Thực tế là, con người
chỉ làm những điều mà ở mức sâu xa, có lợi cho họ. Vậy nên, đằng sau bất kỳ trải
nghiệm tiêu cực nào, bao gồm cả việc không thể cảm nhận, luôn có một ý định
tích cực đang giữ cho trạng thái ấy tiếp diễn. Chúng ta cần tìm ra ý định tích
cực đó.
Hãy hỏi bản thân:
"Điều tồi tệ gì sẽ xảy ra nếu tôi cảm nhận?"
Câu trả lời có
thể là: "Tôi sẽ mất kiểm soát."
Vậy thì hãy hỏi
tiếp: "Vậy ý định tích cực ẩn giấu của tôi khi không cảm nhận là gì?"
Câu trả lời có
thể là: "Tôi sẽ được giữ quyền kiểm soát."
Bạn cần hòa giải
với hoặc buông bỏ sự kháng cự với điều mà bạn đang cố né tránh bằng việc không
cảm nhận, để rồi bạn có thể cảm nhận được. Bạn cũng cần thay đổi góc nhìn của
mình về việc bạn đang được cái gì khi chọn không cảm nhận, để bạn có thể cho
phép bản thân ý thức được cảm xúc của mình.
Ví dụ, bạn cần
buông bỏ sự kháng cự với cảm giác mất kiểm soát, hoặc nhận ra rằng cảm xúc
không đồng nghĩa với việc bạn mất kiểm soát. Hoặc bạn cần từ bỏ nhu cầu phải kiểm
soát, nếu như ý định tích cực ẩn giấu đằng sau việc không cảm nhận là để kiểm
soát tình hình. Khi bạn nhận diện được ý định tích cực ẩn giấu đằng sau việc
không cảm nhận, bạn sẽ tìm ra những cách khác để đáp ứng nhu cầu đó trong mình,
và nhờ vậy, bạn không cần phải “tắt cảm xúc” nữa.
Bước
8:
Cho phép mình thể hiện cảm xúc mà giờ đây bạn đã ý thức được.
Về lâu dài, việc
này không chỉ dừng lại ở việc thể hiện cảm xúc nói chung, mà còn là thể hiện cảm
xúc theo cách có ý nghĩa với người khác. Nếu bạn muốn học cách biểu đạt cảm
xúc, hãy xem video YouTube của tôi có tiêu đề: “Cách Thể Hiện Cảm Xúc” (Teal Swan Transcripts 056).
Bước
9:
Hãy sẵn sàng cảm nhận và cho phép mình trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt
vốn thật sự tồn tại ở tầng sâu nhất trong việc bạn đang sống ở Trái Đất này.
Có một sự thật
thú vị là: chúng ta sống trong một thế giới mà tồn tại thứ gọi là cảm xúc che đậy.
Cảm xúc che đậy là cảm xúc tồn tại để giữ bạn tránh khỏi những cảm xúc rung động
thấp hơn. Bạn có thể hình dung cảm xúc che đậy giống như lớp băng nổi trên mặt
hồ sâu, bạn có thể trượt trên đó mà không bị chìm xuống. Đó chính là chức năng
của một cảm xúc che đậy.
Ví dụ, giận dữ
thường che giấu nỗi sợ bên dưới. Tương tự, tê liệt hay thiếu cảm xúc thực ra là
cảm xúc che đậy cho tuyệt vọng. Tuyệt vọng là trạng thái mất hết hy vọng, là sự
bất lực tột cùng.
Bạn cần đối mặt
với nó. Khi bạn sẵn sàng công nhận, cảm nhận và trải nghiệm sự tuyệt vọng, thì
tê liệt không còn lý do để tồn tại nữa. Mỗi khi cảm giác tuyệt vọng xuất hiện
bên trong bạn, hãy xem đó là cánh cửa dẫn bạn đến tự do, tự do khỏi sự ngắt kết
nối, và là cánh cửa mở ra để bạn có thể cảm nhận trở lại.
Bước
10:
Hãy hạ “lính gác” xuống.
Giờ thì... tôi sắp
vạch trần lớp vỏ bọc của bạn. Nếu bạn là kiểu người gặp khó khăn trong việc cảm
nhận, thì không phải là bạn có điều gì đó hỏng hóc. Sự thật là: bạn quá giỏi
trong việc chặn cảm xúc từ sớm, đến mức bạn không cho phép mình cảm nhận chúng.
Bạn cảm thấy cảm xúc đang đến gần, và bạn làm mọi cách để không va vào nó. Bạn
cần nhận thức được quá trình này đang xảy ra bên trong mình.
Nó diễn ra như
sau: bạn sử dụng các kỹ thuật tinh thần (rất tiềm thức) để rút khỏi bất kỳ trải
nghiệm nào mà bạn có nguy cơ phải cảm nhận những cảm xúc “không được phép” cảm
nhận.
Ví dụ, bạn có thể
ngay lập tức viện đến việc “vượt lên về mặt tâm linh”, hoặc xem nhẹ sự kiện đó,
hoặc lao vào một hành vi gây nghiện nào đó để làm phân tán sự chú ý. Bạn sử dụng
năng lực nhận thức và khả năng cảm nhận cực kỳ nhạy bén của mình để tránh né cảm
xúc, ngay cả trước khi nó kịp xảy ra.
Và bạn biết
không? Những người như bạn, cực kỳ giỏi trong việc phi cá nhân hóa hay “phi cảm
xúc hóa” trải nghiệm, thực chất lại là những người nhạy cảm cảm xúc hơn người
bình thường rất nhiều. Bạn nhạy tới mức có thể nhận ra cảm xúc từ rất xa, và bạn
tránh nó trước khi nó kịp chạm tới bạn ở cấp độ sinh lý. Bạn nhạy với những
thay đổi cực nhỏ trong cơ thể: thay đổi ánh sáng, ngôn ngữ cơ thể, nhiệt độ da,
đổ mồ hôi, sự kích thích. Bạn nhanh chóng tránh xa cường độ của những trải nghiệm
đó bằng cách sử dụng đầu óc để phân tích, điều đó ngắt hoàn toàn điện tích của
cảm xúc.
Vậy bạn thực sự
đang làm gì? - Bạn dập tắt cảm xúc trước khi nó có cơ hội bộc lộ.
Vậy bạn cần làm
gì? - Bạn cần làm ngược lại.
Hãy bắt đầu nhận
thức rõ những chiến lược bạn đang dùng để tránh cảm xúc. Bạn có giác quan thứ
sáu trong việc cảm nhận thời điểm cảm xúc sắp xảy ra và thoát khỏi nó. Giờ bạn
phải chọn không thoát khỏi nó nữa.
Tôi biết điều
tôi đang yêu cầu bạn làm giống như kiểu: “Này, cứ bước ra đứng trước đoàn tàu
đang lao tới đi, bạn sẽ ổn thôi.”
Tôi hiểu điều đó
thật đáng sợ. Nhưng nếu bạn thật sự muốn cảm nhận và có một cuộc sống, cuộc sống
sinh ra từ chính cảm nhận đó, bạn phải để đoàn tàu ấy lao vào mình. Vì vậy, hãy
nhìn thẳng vào những kỹ thuật bạn đang dùng để né tránh cảm xúc, và hạ “lính
gác” xuống. Đừng viện tới các suy nghĩ và hành động cũ để trốn chạy nữa. Hãy
cho phép mình thực sự cảm nhận trọn vẹn “cú va chạm” của cảm xúc, thứ mà bạn vẫn
thường cố né tránh từ sớm.
Cảm nhận là dấu
hiệu của một cuộc sống thật sự. Và một cuộc sống không có cảm nhận, thì chẳng
phải là cuộc sống. Hãy để cho trải nghiệm cảm xúc của cuộc sống chảy qua bạn một
cách trọn vẹn. Và nếu bạn sợ đến chết vì điều đó, hãy để nỗi sợ ấy cũng được chảy
qua bạn hoàn toàn. Rồi chẳng bao lâu nữa, bạn sẽ cảm thấy mình sống lại.
Chúc bạn một tuần
thật tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=iO6R_95Zobg
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.