Teal Swan Transcripts 206 - ĐÚNG ĐẮN CHÍNH TRỊ

 

Teal Swan Transcripts 206


ĐÚNG ĐẮN CHÍNH TRỊ

 

21-11-2015




Chào các bạn. Tôi biết chính xác bạn đang nghĩ gì: “Còn ai phù hợp để nói về chủ đề này hơn tôi chứ?” – Một trong những người có lẽ là không đúng đắn chính trị nhất mà bạn từng gặp. Tôi cũng cố tình và ý thức không đúng đắn chính trị vì một lý do, và bạn sẽ biết lý do đó sau.

 

Nhưng “không đúng đắn chính trị” là gì?

 

Không đúng đắn chính trị là ngôn từ, hành động hoặc chính sách được thiết kế hoặc có chủ đích gây xúc phạm hay tạo bất lợi cho một nhóm người cụ thể trong xã hội.

Còn đúng đắn chính trị thì ngược lại: đó là ngôn từ, hành động và chính sách được thiết kế nhằm tránh xúc phạm hay tạo bất lợi cho bất kỳ nhóm người nào trong xã hội.

 

Chúng ta đã thấy điều đó trong chính trị, các ứng viên cứ liên tục né tránh sự thật về cảm xúc và suy nghĩ thật của họ, chỉ để giành được phiếu bầu. Nhưng liệu chúng ta có khác gì những chính trị gia tham nhũng đó không? Không hẳn, nhất là khi chúng ta cũng quan tâm đến việc người khác nhìn nhận mình thế nào. Nhất là khi mối quan tâm chính của ta là thể hiện bản thân theo cách mà ta sẽ được người khác đón nhận và chấp nhận.

 

Chúng ta không thể bàn về đúng đắn chính trị mà không nói tới định kiến và khuôn mẫu.

 

Rốt cuộc, một người đúng đắn chính trị là người tìm cách sửa chữa những bất công trong quá khứ do định kiến và khuôn mẫu gây ra, cụ thể là bằng cách thay đổi hoặc tránh dùng những ngôn từ có thể khiến người khác cảm thấy bị xúc phạm.

 

Giờ là lúc nhìn lại thực tế: Chúng ta đều có định kiến. Chúng ta đều có những khuôn mẫu, dù có che giấu hay thừa nhận hay không.

 

Ví dụ:

Bạn đang áp dụng khuôn mẫu khi nói: “Người da đen nhảy đẹp.”

Chỉ là điều này không xúc phạm đa số người da đen nên nó không bị xem là không đúng đắn chính trị.

 

Bạn cũng đang khuôn mẫu khi nói: “Người da trắng nhảy tệ.”

Dù điều đó có thể xúc phạm người da trắng, nhưng cũng không bị coi là không đúng đắn chính trị, bởi vì người da trắng vẫn được kỳ vọng phải “trả giá” cho những tội lỗi của chế độ nô lệ trong quá khứ.

 

Còn nếu bạn nói điều gì đó tiêu cực về người da đen, chẳng hạn như: “Người da đen không biết bơi.”

Thì điều đó lại bị xem là không đúng đắn chính trị, bởi vì hiện nay có một kỳ vọng trong xã hội rằng ta phải chuộc lại bất công trong lịch sử nô lệ bằng cách không được nói điều gì có thể xúc phạm người da đen.

 

Ngày nay, việc mở lời cũng giống như đang bước trên đống kính vỡ.

 

Và tất nhiên, cái gì là đúng hay sai về mặt chính trị còn phụ thuộc rất nhiều vào quan điểm của nhóm xã hội mà bạn lớn lên trong đó. Và bạn có thể chắc chắn rằng những nhóm xã hội đó không phải lúc nào cũng đồng tình với nhau. Những nhóm xã hội càng đặt nặng các chuẩn mực và sự phù hợp, thì lại càng tận tụy với sự đúng đắn chính trị.

 

Nhưng nếu bạn chưa để ý thì: Việc nói thật lòng mà không làm ai đó bị xúc phạm là chuyện gần như không thể.

 

Nghe này: Khát khao và ý định nói năng sao cho không làm tổn thương người khác, đó là một động cơ rất cao đẹp. Tôi thậm chí đã làm một video về điều này. Nếu bạn muốn, bạn có thể xem video có tên: " Tính chân thực vs Chỉ đơn giản là một kẻ tồi tệ" (Teal Swan Transcripts 193)

 

Nhưng hãy trung thực đi, một kẻ kỳ thị thực sự sẽ chẳng lãng phí thời gian để xem video trên YouTube về sự đúng đắn chính trị. Vì vậy video này không dành cho họ. Video này không dành cho những người chẳng quan tâm đến việc làm người khác tổn thương, hay việc mình có bị đánh giá xấu hay không. Nó dành cho những người còn lại, những người không chịu nổi ý nghĩ sẽ trở thành kẻ xấu trong mắt người khác chỉ vì nói ra suy nghĩ thật của mình.

 

Vậy thì vấn đề của sự đúng đắn chính trị là gì?

 

Đầu tiên, bạn không làm điều đó để giảm bớt đau khổ. Bạn không thành thật. Điều bạn đang làm là cẩn trọng. Cẩn trọng để trông cho “tốt đẹp”.

 

Sự đúng đắn chính trị không giải quyết được các vấn đề thật sự mà nó vốn được tạo ra để sửa chữa. Nó cho phép mọi người âm thầm giữ định kiến và khuôn mẫu, trong khi lên án người khác khi họ làm điều tương tự.

 

Tôi sắp làm nhiều người khó chịu khi nói điều này, nhưng: Những khuôn mẫu không tự nhiên mà có, chúng tồn tại vì có điều gì đó phía sau nó. Chúng ta có thể chọn bị xúc phạm vì sự tồn tại của khuôn mẫu đó và đòi hỏi mình không bị đánh đồng vào đó, Hoặc, ta có thể sống không theo khuôn mẫu đó, và để người khác tự thấy rằng định kiến của họ không còn đúng.

 

Ví dụ: “Tôi là một người sống tâm linh.”

 

Bạn có biết có một khuôn mẫu cho rằng người tâm linh thì vô trách nhiệm không? Nghe có thể khó chịu, và tôi có thể cảm thấy mình không giống thế.

 

Nhưng muốn biết sự thật không? Tôi biết rất nhiều người tâm linh sống cực kỳ vô trách nhiệm. Vậy nên tôi có thể chọn tức giận vì khuôn mẫu đó và đòi người ta đừng gán nó cho tôi, hoặc tôi cứ tiếp tục sống có trách nhiệm, để từ đó người khác hình thành một nhận định khác về những người sống tâm linh, dựa trên chính tôi.

 

Sự đúng đắn chính trị đã tiếp tay cho việc tạo ra điều cấm kỵ. Nó khiến một số chủ đề trở thành “không được đụng đến”. Và đó là một vấn đề lớn. Khi điều gì đó bị dồn xuống tầng sâu, nó sẽ âm ỉ và mưng mủ. Chúng ta không còn được phép bộc lộ những sự thật khó nghe và không dễ chịu đang ẩn sâu bên trong mình.

 

Rõ ràng, nếu ta không thể bộc lộ những sự thật đó một cách đủ trực tiếp để giao tiếp hiệu quả hay giải quyết các vấn đề liên quan đến chúng, thì cả xã hội cũng chẳng thể tiến xa hơn. Nó khiến ta không thể thật sự thoải mái với nhau. Chúng ta luôn phải “diễn”, luôn tìm cách thao túng cách người khác nhìn mình, trong khi giấu kín bản chất thật của mình.

 

Chúng ta cần hiểu rằng: sẽ không thể có bất kỳ cuộc đối thoại hay trao đổi ý nghĩa nào, nếu ta không thể nói về các chủ đề cấm kỵ, hoặc không thể bộc lộ suy nghĩ và cảm xúc thật của mình về bất kỳ chủ đề nào. Chúng ta đang tiếp tay cho sự phân hóa và chia rẽ tiêu cực khi cấm đoán sự giao tiếp cởi mở theo cách này.

 

Khi chúng ta quá cẩn trọng với một số nhóm người nhất định, điều đó có nghĩa là ta đang thừa nhận và đối xử với họ như một nhóm riêng biệt. Đồng thời, ta cũng đang nuôi dưỡng sự xấu hổ. Nếu chúng ta nghĩ hoặc cảm thấy theo một cách nào đó mà ta từng được dạy là “không được phép” nghĩ hay cảm nhận như vậy, thì ta bắt đầu lên án chính mình.

 

Việc ta “không nên” nghĩ hoặc cảm thấy theo cách đó không làm thay đổi điều gì cả. Nó không khiến cảm xúc ấy biến mất. Vậy nên ta bị thuyết phục rằng: có điều gì đó sai trái hoặc tệ hại trong chính con người mình.

 

Bạn muốn một sự thật phũ phàng chứ?

 

Sự thật phũ phàng là: “Có rất nhiều sự thật phũ phàng mà chúng ta không muốn đối mặt.” Nhìn vào chúng không dễ chịu chút nào, và có thể khiến ta thấy bị xúc phạm. Nhưng nếu không làm vậy, thì chẳng khác nào ta đang chèo thuyền ngược dòng mà không có mái chèo.

 

Có rất nhiều sự thật sâu sắc sẽ khiến người khác bị tổn thương hoặc tức giận. Có rất nhiều sự thật sâu sắc bên trong bạn mà có thể khiến bạn trông chẳng tốt đẹp gì. Nhưng vì sự chân thật, điều cần thiết là phải để những sự thật đó lộ diện, để ta có thể xử lý chúng một cách có ý nghĩa.

 

Điều cực kỳ quan trọng là: Bạn phải nói điều bạn thực sự nghĩ, và nghĩ điều bạn thực sự nói.

 

Với tư cách là một người dạy tâm linh, tôi thực sự cảm thấy rất bực bội vì tôi liên tục gặp quá nhiều người trên thế gian này thà nghe một lời nói dối trắng trợn, còn hơn nghe một ai đó nói ra điều gì đó không đúng đắn chính trị.

 

Nếu chúng ta liên tục kiểm duyệt bản thân trong bất kỳ chủ đề nào có thể gây tranh cãi, xúc phạm hay bị xem là điều cấm kỵ, chúng ta sẽ tự giam mình trong một nhà tù của sự kiềm chế biểu đạt và sự đạo đức giả tự cho mình là đúng.

 

Bạn có biết có bao nhiêu người trong chúng ta cam chịu sống chung với “con voi trong phòng”? Không chỉ một con đâu, cả một bầy voi to tướng.

 

Và tôi sẽ nói cho bạn biết: Một phần trong hành trình tu tập tâm linh của bạn là phải vạch trần những “con voi” đó.

 

Hãy nhìn thẳng vào vấn đề: Nếu chúng ta không thể nói về các chủ đề cấm kỵ, nếu chúng ta không thể nói về định kiến và khuôn mẫu, nếu chúng ta không thể bàn về những điều khiến mình bối rối, hay những điều mình thực sự tò mò, vì sợ làm người khác bị xúc phạm, thì làm sao chúng ta có thể tìm ra giải pháp thực sự cho các vấn đề? Làm sao chúng ta có thể vượt qua nỗi đau bên trong mình, hoặc vượt qua sự thiếu hiểu biết về nhau?

 

Tôi đang kêu gọi chấm dứt cái lệnh cấm ngầm ngột ngạt này, lệnh cấm đang trùm lên nhân loại.

 

Tôi thách bạn: Hãy cởi mở về định kiến của bạn. Cởi mở về những khuôn mẫu mà bạn mang theo. Cởi mở với những sự thật không dễ nghe mà bạn đang sợ phải lộ diện. Tôi thách bạn hãy sống chân thật.

 

Bạn có thể nhìn vào các ứng viên chính trị và nghĩ rằng mình khác họ rất nhiều. Nhưng sự thật là: Chúng ta đang làm đúng y những gì họ làm, chỉ khác là trong phạm vi nhóm xã hội nhỏ của mình. Họ có thể đang cố gắng lấy lòng cả một quốc gia, còn bạn thì đang cố gắng lấy lòng cả căn phòng.

 

Điều đáng nói là: Bạn có thể đã được “bầu chọn” vào một nhóm xã hội nào đó, nhờ vào một phiên bản KHÔNG PHẢI LÀ BẠN. Vậy thì, bạn không muốn được “bầu chọn” vì con người thật của mình sao?

 

Nếu bạn được chấp nhận vào một nhóm nào đó bằng cách nói những điều bạn không thật lòng nghĩ, và che giấu điều bạn thực sự cảm thấy, thì bạn không phải là người được chấp nhận, mà chỉ là lớp mặt nạ được trau chuốt kỹ lưỡng, hợp chuẩn xã hội kia được chấp nhận mà thôi.

 

Bài thực hành dành cho bạn: Lần tới, khi bạn thấy mình đang cố gắng trau chuốt lời nói, chỉ để đảm bảo người nghe không bị xúc phạm, và để giữ hình ảnh “đẹp” của bản thân, hãy tháo nút chai và nói ra đúng điều bạn thực sự muốn nói, một cách thô mộc, không qua lọc.

 

Hãy đủ dũng cảm để nói ra sự thật như bạn đang thấy, và cũng hãy đủ dũng cảm để chấp nhận rằng có thể mình sai, hoặc có thể sự thật mình biết chưa phải là toàn bộ. Cách nói e dè, rón rén thì rỗng tuếch, vì nó thiếu đi bản chất thật của bạn. Nó giống như lớp kem phủ mà không có chiếc bánh bên trong. Và bạn sẽ không bao giờ đủ cẩn thận để tránh làm phiền lòng tất cả mọi người.

 

Ngoài ra, chẳng phải bạn muốn có một cuộc trò chuyện thực sự, về điều mình thực sự nghĩ và cảm, cho dù điều đó có thể gây khó chịu, hơn là cứ phải giả vờ mình không nghĩ và không cảm như vậy sao? Chẳng phải bạn muốn bầu chọn hoặc từ chối một ứng viên chính trị, dựa trên những gì họ thật sự nghĩ và cảm, chứ không phải dựa trên lớp mặt nạ họ đeo ra ngoài sao?

 

Tôi khuyến khích bạn, như một phần của hành trình tâm linh, hãy quan tâm đến sự thật thô mộc của bạn, đến sự chân thật của bạn, hơn là việc bạn có “đẹp” trong mắt người khác hay không.

 

Tôi thách bạn vạch trần con voi trong phòng. Tôi thách bạn nói ra những điều dù biết là sẽ khiến người khác khó chịu. Không phải để làm họ tổn thương, mà để bạn thực sự chạm tới cốt lõi suy nghĩ và cảm xúc của mình.

 

Tôi khuyến khích bạn vạch trần những điều bị coi là cấm kỵ. Hãy đối thoại một cách cởi mở về mọi thứ, kể cả những chủ đề nhạy cảm. Chỉ khi đó, bạn mới thấy được sự thay đổi tích cực, thật sự và bền vững. Chỉ khi đó, chúng ta mới có thể xích lại gần nhau – thay vì nuôi dưỡng thêm sự khác biệt.

 

Tóm lại:

Điều tôi khuyến khích bạn làm là: Hãy đem sự đúng đắn chính trị của bạn ra và đốt nó đi.

 

Hãy xem cảm giác được tự do là như thế nào.

 

Chúc bạn một tuần thật tốt lành.

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=TfmijdPgyaI

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.