Teal Swan Transcripts 615
Tấm vé dẫn đến một cuộc sống được trao
quyền
20-08-2022
Jack 47 tuổi. Dù
đã 47 tuổi nhưng anh chưa bao giờ có một sự nghiệp đúng nghĩa. Vì vậy, anh hầu
như chỉ làm các công việc thời vụ. Do làm việc thời vụ nên lúc nào Jack cũng
thiếu tiền. Anh luôn vật lộn về tài chính. Kết quả là gần như mỗi năm anh đều
phải tìm một căn hộ mới vì giá thuê nhà ngày càng tăng. Nhưng bởi vì giá thuê
nhà tăng mà tiền lương của anh vẫn giữ nguyên hoặc thậm chí giảm xuống, nên mức
sống của anh ngày càng đi xuống.
Trong các mối
quan hệ, Jack quen một người phụ nữ nào đó, rồi cuối cùng dường như ai cũng muốn
có một cuộc sống tốt hơn - nhiều hơn những gì Jack có thể mang lại. Vì vậy, người
phụ nữ luôn rơi vào cảm giác rằng nếu muốn nâng cao chất lượng cuộc sống, thì mọi
thứ hoàn toàn sẽ đổ lên vai cô ấy; không chỉ vậy, cô ấy còn phải gánh luôn phần
của cả hai. Nghĩa là vì Jack thiếu tham vọng và không muốn bỏ công sức hay năng
lượng để cải thiện cuộc sống chung, nên cô ấy phải gánh trách nhiệm “lo cho cả
hai”, làm đảo lộn luôn động lực nam – nữ trong mối quan hệ. Kết quả là mối quan
hệ trở nên bất hạnh và mất cân bằng rất nhanh. Và rồi, Jack luôn rơi vào cảm
giác mình “không đủ tốt”.
Jack không đấu
tranh chống lại thực tế này. Anh chấp nhận nó. Nhưng khi chấp nhận, Jack đã rơi
vào trạng thái bất lực. Anh tin rằng mình không thể thay đổi điều đó. Vì đã quyết
định rằng đây là thực tế và anh không thể thay đổi nó, Jack đi đến kết luận rằng
cuộc đời thật tệ và sẽ tiếp tục tệ như vậy. Anh không muốn nỗ lực để thay đổi
vì anh không thể đối mặt với khả năng rằng: nếu anh cố gắng mà không có gì thay
đổi, thì nỗi đau sẽ còn lớn hơn. Việc tự nói với bản thân rằng anh không thể
làm gì để thay đổi giúp anh tránh khỏi việc phải bỏ chút năng lượng ít ỏi vào một
điều rồi không thu được kết quả nào. Nhưng vấn đề là Jack đã trượt vào trạng
thái thờ ơ.
Nhân tiện, nếu bạn
muốn hiểu thêm về sự thờ ơ, bạn có thể xem video của tôi mang tên: Cách
Để Chữa Lành Sự Thờ Ơ
Jack buông xuôi
trước chính cuộc đời mình. Anh hoàn toàn không bỏ chút công sức hay năng lượng
nào để thay đổi những hoàn cảnh mà anh không thích, hay thay đổi một thực tại
mà anh không mong muốn. Thay vào đó, anh dành thời gian trốn vào thế giới game
hoặc chơi các môn thể thao nghiệp dư. Và cũng vì dạng động lực này, anh đảo ngược
phân cực trong các mối quan hệ, đẩy toàn bộ áp lực lên vai người phụ nữ - điều
này không thể tránh khỏi khiến phụ nữ vừa mất tôn trọng vừa mất hứng thú với
anh. Khi một phụ nữ phải làm việc để tạo ra một cuộc sống tốt hơn cho chính cô ấy
và, nếu cô ấy yêu một người đàn ông, thì cho cả hai; cô ấy sẽ trở nên tức giận.
Vì sao? Vì cô ấy phải dốc sức để cải thiện cuộc sống chung, trong khi anh thì
chơi thể thao hoặc chơi game.
Jack chấp nhận
thực tế tiêu cực của cuộc đời mình, nhưng lại thêm vào đó một ý nghĩa: “và vậy
là tôi tiêu rồi, tôi chẳng làm gì được”. Vì Jack đã quyết định dựa trên việc chấp
nhận vị trí hiện tại của mình rằng anh không thể làm gì, nên giờ anh không còn
cố gắng để đạt thứ mình muốn. Thay vào đó, anh hoàn toàn buông xuôi trước điều
không mong muốn.
Giờ hãy xem một
người khác.
Blaine cũng 47
tuổi. Anh rơi vào khoản nợ y tế khổng lồ, và kết quả là đang sống trong tầng hầm
nhà ba mẹ. Anh cũng đang làm các công việc thời vụ để kiếm chút tiền, và điều
đó vẫn không đủ vì anh đang trong một mối quan hệ với một người phụ nữ có sự
nghiệp ổn định. Nhưng vì toàn bộ bối cảnh này, cô ấy là người phải gánh phần lớn
trách nhiệm tài chính. Gần đây, cô ấy nói với Blaine rằng cô cảm thấy giống như
mẹ anh hơn là người yêu của anh.
Blaine cũng gặp
khó khăn tài chính và không có sự nghiệp đúng nghĩa để nói đến. Kết quả là, hầu
hết những gì anh có thể mang lại cho một người phụ nữ trong mối quan hệ chỉ là
sự hiện diện của anh. Tất cả những điều này gom lại cho thấy cuộc đời Blaine chẳng
mấy sáng sủa, mối quan hệ của anh cũng vậy.
Tuy nhiên, khác
với Jack, Blaine không thể chấp nhận thực tế này. Ý tôi là, anh có thể, nhưng
anh sẽ không làm vậy. Vì sao? Vì Blaine cảm thấy rằng nếu anh chấp nhận hoặc
nhìn thẳng vào thực tế, anh sẽ trở nên giống Jack. Do đó, Blaine từ chối nhìn,
thừa nhận hoặc chấp nhận những sự thật đau đớn trong đời mình. Thay vào đó, anh
chỉ tập trung vào mặt tích cực. Anh “tái diễn giải” mọi điều tệ hay tiêu cực
thành điều tốt, và hành động dựa trên thực tế mà anh muốn thấy, chứ không phải
thực tế đang tồn tại.
Blaine không muốn
thực tế là anh đang làm công việc thời vụ, nên… anh không nhìn vào chuyện đó.
Anh tập trung vào ý nghĩ rằng mình là một nhà giao dịch tiền điện tử. Anh nói với
mọi người mỗi khi gặp họ: “Tôi là chuyên gia kinh doanh
tiền điện tử”. Điều anh không chịu nhìn nhận là anh không kiếm được đồng
nào từ việc đó. Dù vậy, anh vẫn tin đó là “thực tại thật sự”, và vì thế anh thường
từ chối những công việc thời vụ mà thật ra anh rất cần.
Blaine muốn thực
tế là mình có thể mua bất cứ thứ gì, vậy nên… anh cư xử như thể mình có thể.
Anh quẹt thẻ tín dụng và sống vượt quá khả năng. Anh muốn thực tế là mình có
căn hộ riêng, vậy nên anh đi tìm một căn và nói dối về thu nhập để thuê nó. Và
dĩ nhiên, tất cả những điều này chỉ khiến anh nợ nần nhiều hơn.
Anh muốn thực tế
rằng anh và bạn gái đang có một mối quan hệ tuyệt vời, vậy nên khi cô ấy phàn
nàn về cuộc sống chung, anh chỉ cho rằng cô ấy vừa có một ngày tồi tệ ở chỗ làm
và dỗ cô ấy bằng cách massage chân. Vì việc này thường làm cô ấy vui lên, anh
nghĩ rằng mối quan hệ của họ hoàn toàn ổn và hoàn toàn sốc khi một ngày nọ cô
chia tay và dọn hết đồ đi.
Blaine không muốn
nhìn, thừa nhận hay chấp nhận bất cứ điều gì khiến anh cảm thấy tệ về bản thân
hoặc về cuộc đời mình. Vậy nên… anh tự nói với mình rằng những gì anh muốn trở
thành sự thật đã là sự thật rồi. Rằng nó đã là thực tại được biểu hiện. Và anh
đưa ra quyết định dựa trên ảo tưởng đó. Hành động theo ảo tưởng đó.
Khi làm vậy,
Blaine xa rời thực tế đến mức hành vi của anh thường trông như người có vấn đề
tâm lý. Không chỉ vậy, anh sống trong một thế giới tưởng tượng mà chỉ có mình
anh tồn tại. Điều đó nghĩa là anh tự cô lập mình, và vì vậy anh bỏ mặc những
người trong cuộc đời mình.
Ngoài ra, anh ấy
cứ liên tục đưa ra những quyết định sai và chọn lựa sai vì những quyết định và
chọn lựa đó không dựa trên thực tế - chúng dựa trên ảo tưởng. Dựa trên điều mà
anh muốn là “thật”, và vì thế anh đã tự quyết định rằng nó đã là thật rồi.
Những gì bạn vừa
thấy trong hai ví dụ đó chính là khuynh hướng tự nhiên của con người khi đối mặt
với một thực tại không mong muốn. Tôi sẽ nói thật rõ cho bạn:
Khi đứng trước một
thực tại không mong muốn, con người thường:
1. Chấp nhận thực
tại không mong muốn đó, rồi rơi vào trạng thái bất lực để buông bỏ điều họ muốn
mới là thực tại; và từ đó không còn làm gì để thay đổi nó sang một điều tốt
hơn.
2. Từ chối nhìn
vào thực tại không mong muốn và thay vào đó hành động theo “thực tại” mà họ muốn
trở thành sự thật.
Cả hai cực này đều
đưa con người vào rắc rối cực kỳ nghiêm trọng.
Đây là ý tôi muốn
nói:
Với chiến lược
thứ nhất, khi một người chấp nhận thực tại nhưng lại rơi vào trạng thái: “Vậy
thì tôi chẳng làm được gì”, họ trượt vào sự bất lực hoàn toàn. Khi họ đã tin chắc
rằng mình chẳng thể làm được gì, họ không còn nhìn thấy bất kỳ điều gì mà họ có
thể làm để thay đổi tình huống.
Ví dụ, thời gian
Jack dành để chơi game hoàn toàn có thể dùng để học một kỹ năng giúp anh kiếm
được nhiều tiền hơn, hoặc tìm kiếm và ứng tuyển các công việc khác. Với tất cả
những người xung quanh Jack, ai cũng thấy rõ rằng anh hoàn toàn có thể làm gì
đó để cải thiện tình hình - dù anh tin chắc rằng mình bất lực. Và cũng rõ ràng
với mọi người rằng Jack không hề bỏ chút nỗ lực nào để thay đổi cuộc đời mình,
bất kể anh ghét cuộc sống hiện tại ra sao. Thật ra họ liên tục cảm thấy bực bội
với thái độ thụ động và thờ ơ của anh.
Bởi vì phần thực
tế mà Jack không chấp nhận chính là việc anh hoàn toàn không hề bất lực trong
chuyện kiếm tiền - nếu thật sự anh muốn.
Khi dùng chiến
lược thứ nhất, đoán xem? Bạn hoàn toàn không ở trong toàn cảnh thực tế. Vì sao?
Vì dù bạn thừa nhận phần thực tại không mong muốn, nhưng đây là điều bạn không
chấp nhận: bạn không nhìn và không chấp nhận những yếu tố tích cực, những yếu tố
có lợi của thực tại mà bạn có thể tận dụng để tạo ra sự thay đổi. Bạn không ở
trong thực tế liên quan tới những gì bạn có thể làm để tạo ra điều bạn muốn.
Và còn nguy hiểm
hơn: bạn không còn là người chủ động trong tiến trình phát triển bản thân nữa.
Điều này nghĩa là sự phát triển cá nhân sẽ xảy ra đối với bạn hoặc bất chấp bạn.
Và đó là một vị trí cực kỳ nguy hiểm để đặt bản thân vào.
Nếu bạn muốn hiểu
thêm về lý do tại sao không chủ động tham gia vào sự phát triển của chính mình
lại là một lời mời nguy hiểm, bạn có thể xem video của tôi mang tên: Tại
sao việc mãi ở trong vùng an toàn lại nguy hiểm.
Chiến lược thứ
hai - từ chối nhìn vào những yếu tố không mong muốn của thực tại đến mức bạn sống
trong một “thực tại ảo” nơi những gì bạn muốn đã là sự thật - cực kỳ nguy hiểm.
Vì nó khiến bạn trượt khỏi thực tế. Trượt vào một thế giới tưởng tượng. Và khi
bạn rời khỏi thực tế như vậy, bạn tạo ra một “bong bóng tự luyến” chỉ dành cho
một mình bạn. Điều này tạo ra một thực tại cảm nhận song song, và nó phá hủy
các mối quan hệ. Ý tôi là phá hủy thật sự.
Bên cạnh đó, khi
bạn sống trong một thực tại cảm nhận song song quá cực đoan, bạn bắt đầu hành xử
theo kiểu một người có vấn đề tâm thần. Không chỉ vậy, vì bạn đã trượt vào một
thực tại cảm nhận riêng biệt, bạn khiến mình trở nên cô lập. Dù bạn có chịu thừa
nhận hay không. Bạn cũng khiến những người khác trong đời mình trở nên cô độc.
Nghĩa là bạn gia tăng sự chia tách trong vũ trụ.
Khi một người
dùng chiến lược này, họ thường bắt đầu hành xử theo những cách đáng sợ và nguy
hiểm. Vì sao? Bởi vì họ không còn nhận thức được bất kỳ nguy hiểm hay rủi ro
nào trong những quyết định hoặc hành động mà họ đưa ra.
Ngoài ra, hoàn
toàn có thể chắc chắn rằng khi một người trượt vào chiến lược thứ hai, họ thực
ra không có chút quyền lực nào cả. Vì họ không ở trong thực tế, nên mọi quyết định
hay hành động họ đưa ra không tác động lên thực tế. Và vì vậy, bất kỳ hậu quả
nào xảy ra sẽ không phải là hậu quả mà họ mong muốn.
Đáng tiếc là tôi
phải nói với bạn rằng các thực hành tâm linh hiện đại đã góp phần rất lớn vào
chiến lược thứ hai này - đặc biệt trong các cộng đồng tâm linh xoay quanh việc
khai thác “luật hấp dẫn”. Có một quan niệm lan truyền rằng phủ nhận hoặc không
thừa nhận điều không mong muốn, chỉ tập trung vào điều bạn muốn như thể nó đã
là sự thật, chính là cách để “biểu hiện”. Điều này không đúng. Đây là cách để bạn
trở nên rối loạn tâm lý và trượt vào một thực tại song song mang tính tự luyến.
Những công cụ
giúp bạn biểu hiện điều bạn muốn, bao gồm hình dung như thể bạn đã có điều đó,
phải đi kèm với sự sẵn sàng nhìn vào thực tế và nhìn nhận bản chất của chúng. Để
sống một cuộc đời có sức mạnh và tạo ra điều bạn muốn trong thực tế, bạn phải
có khả năng thừa nhận những gì đang tồn tại - kể cả những phần bạn không muốn -
và đồng thời luyện tập tập trung và hành động theo hướng điều bạn muốn.
Để bạn hiểu rõ
hơn mức độ nguy hiểm của chiến lược thứ hai trong việc đối phó với một thực tại
không mong muốn, tôi muốn bạn tưởng tượng thế này: bạn là một bác sĩ trong bệnh
viện và có một người đến với tình trạng xuất huyết nội tạng, nhưng bạn không muốn
nhìn vào thực tế rằng họ đang xuất huyết nội tạng - bởi vì điều bạn muốn thấy
là họ khoẻ mạnh. Vậy nên bạn quyết định: “Nếu tôi nhìn bạn là người khoẻ mạnh,
thì bạn sẽ khoẻ mạnh”.
Bây giờ, hãy tưởng
tượng rằng vì điều này mà bạn hành xử như thể người đó hoàn toàn khỏe mạnh. Bạn
tự nói với mình rằng việc họ bị choáng chỉ là do họ lái xe đến bệnh viện và bị
say xe. Bạn tự nói với mình rằng bụng họ căng phồng và đau là vì họ bị đầy hơi,
và bạn còn “gaslight” (thao túng) họ tới mức bằng cách bảo rằng họ hoàn toàn ổn,
rồi cho họ một cây kẹo mút và tiễn họ về nhà với nụ cười trên mặt bạn.
Trong trường hợp
này, rất dễ để thấy rằng bạn hoàn toàn không ổn về mặt tinh thần. Không chỉ vậy,
vì bạn không ở trong thực tế nên bạn không thể làm gì để thay đổi thực tế đó,
và do đó bạn tự biến mình thành người bất lực một cách không cần thiết. Và
không chỉ vậy, vì bạn sống trong cái “thực tại” mà bạn muốn nó trở thành thật,
bạn không đưa ra những lựa chọn đúng đắn đối với bệnh nhân này và bạn không
hành động đúng đối với họ… Và đoán xem? Hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Nếu bạn sử dụng
chiến lược giả vờ rằng điều bạn muốn là thật đã là thật, thì bạn đang tự biến
mình thành người bất lực một cách không cần thiết, bởi vì những gì bạn làm
không tác động lên điều gì thật sự đang tồn tại. Đó là điều thứ nhất.
Điều thứ hai: Bạn
đang tạo ra một thực tại cảm nhận song song, bạn đang phá hủy các mối quan hệ,
và bạn sẽ tự kéo mình vào hàng loạt rắc rối không cần thiết.
Nếu bạn nhận ra
mình đang trượt vào chiến lược thứ hai, bạn sẽ được lợi khi xem hai video của
tôi. Video đầu tiên tên: Thực
tại, và video thứ hai tên: Thực
tại song song nguy hiểm nhất
Cả hai chiến lược
này đều bắt nguồn từ trải nghiệm thời thơ ấu của chúng ta. Khi chúng ta còn nhỏ,
điều cực kỳ quan trọng là phải trải nghiệm được rằng khi chúng ta gặp một thực
tại không mong muốn, thì chúng ta có thể làm gì đó để thay đổi nó. Một đứa trẻ cần
học được rằng: “Nếu điều này là điều mình không muốn, hoặc nếu mình không thích
nó, mình có thể làm gì đó để mang lại điều mình muốn.”
Vì lý do đó, điều
quan trọng là một đứa trẻ thấy được cha mẹ - ví dụ như vậy - đối diện với những
yếu tố không mong muốn trong đời họ và tạo ra những cải thiện tích cực. Cũng rất
quan trọng để một đứa trẻ trải nghiệm cảm giác rằng cha mẹ hoặc người lớn là đồng
minh trong việc thay đổi những điều trong cuộc sống của đứa trẻ khiến nó đau khổ.
Nói một cách đơn
giản, khi còn nhỏ, điều quan trọng là chúng ta phải học rằng mình không bất lực
trước những điều không mong muốn. Dù chúng ta chấp nhận rằng những điều không
mong muốn có tồn tại, chúng ta vẫn có một mức độ chủ động nào đó để cải thiện
chúng.
Khi lớn lên
trong môi trường như vậy - môi trường lành mạnh hơn - chúng ta học được rằng
mình không bất lực trước những yếu tố không mong muốn của cuộc đời. Rằng chúng
ta có thể chủ động hành động. Và mức độ sức mạnh đó đối với những điều không
mong muốn giúp chúng ta có đủ dũng khí để nhìn trực diện vào chúng.
Khi chúng ta
không có những trải nghiệm đầu đời như vậy, chúng ta thường học được rằng chẳng
ai có thể làm gì với những yếu tố không mong muốn của thực tế. Chúng ta mang cảm
giác bất lực trước những điều mình không thích trong cuộc sống, và rồi chúng ta
quyết định đối phó với cảm giác bất lực này bằng cách nào ít đau đớn nhất đối với
riêng mình.
Hoặc chúng ta đối
phó bằng cách chấp nhận những thực tại không mong muốn và buông xuôi vào một cảm
giác bất lực giả tạo, để tập trung vào thứ gì đó khác chứ không phải cải thiện;
hoặc chúng ta đối phó bằng cách từ chối nhìn vào những thực tại không mong muốn
và sống trong một ảo tưởng nguy hiểm, như thể điều mình muốn là thật đã đang là
thật.
Nói cách khác,
khi chúng ta có cảm giác bất lực sai lầm đối với những điều không mong muốn
trong đời, chúng ta hoặc hoàn toàn buông xuôi trước chúng - chắc bạn từng gặp
những người như vậy rồi - kiểu như: “Tôi chẳng làm được gì, nên tôi sống như vậy
luôn.” Hoặc, chúng ta đi theo hướng ngược lại và trượt vào một lớp phủ giả tạo.
Đó chính là điều xảy ra khi bạn bước vào ảo tưởng rằng điều bạn muốn là thật đã
là thật.
Nếu bạn muốn tìm
hiểu thêm về cơ chế “lớp phủ” này, tôi có một video rất phù hợp để bạn xem, tên
là: LỚP
PHỦ (Điều Gì Ngăn Cản Bạn Có Một Mối Quan Hệ Thật Sự)
Trong cuộc sống
này, tấm vé dẫn đến một cuộc đời có sức mạnh là nhìn thẳng vào thực tại. Và thực
tại bao gồm cả những yếu tố mong muốn lẫn không mong muốn của cuộc sống. Cái
này không phủ định cái kia. Và từ đó, chủ động tham gia vào tiến trình phát triển
- bằng cách tận dụng những yếu tố tích cực, dễ chịu, đồng thời chủ động thay đổi
những yếu tố không mong muốn thành điều mà chúng ta muốn.
Chúng ta được
sinh ra để nhìn vào thực tại (những gì đang diễn ra) và chủ động tạo ra những
gì chúng ta muốn trở thành thực tại (điều chúng ta muốn). Điều này không chỉ tạo
ra sự mở rộng và phát triển cho chính chúng ta mà còn cho những người xung
quanh, cho xã hội loài người, cho thế giới và cả vũ trụ.
Tiến trình liên
tục sàng lọc những sự tương phản trong thực tại thời gian–không gian này để biến
điều không mong muốn thành điều mong muốn nghĩa là chúng ta liên tục ở trong
quá trình vừa biết ơn những gì đang có, vừa tiếp tục tạo ra sự cải thiện.
Chúng ta buông bỏ
ý tưởng rằng mục tiêu là đạt đến một điểm cuối nơi mọi thứ đều hoàn hảo và
không còn gì để cải thiện nữa. Chúng ta tận hưởng trò chơi khám phá và thay đổi
liên tục để tốt lên hơn nữa, và chúng ta bắt đầu sống từ không gian của câu:
“Càng tốt, thì lại càng có thể tốt hơn nữa.”
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Nếu bạn thích
video này, hãy nhấn nút thích 👍,
đăng ký kênh của tôi và chia sẻ video này với bạn bè. Bạn cũng có thể nhấn vào
biểu tượng 🔔 để được thông
báo khi tôi đăng video mới.
Tôi muốn gửi lời
cảm ơn chân thành đến bạn vì sự dũng cảm khi bước vào hành trình nhận thức của
chính mình.
Hẹn gặp bạn
trong video kế tiếp.
https://www.youtube.com/watch?v=S7vhu_I5a60
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.