Teal Swan Transcripts 420
Một cách để phá hủy một mối quan hệ (Câu
chuyện “Tình yêu không tồn tại”)
11-05-2019
Không có cách
nào để tôi có thể làm tập này cho bạn chỉ vì tôi yêu bạn và vì tình yêu đó mà
muốn bạn cảm thấy dễ chịu. Không, chắc chắn tôi làm tập này vì tôi muốn có thêm
nhiều người theo dõi, hoặc vì tôi muốn bạn thấy bạn rối ren tới mức khiến tôi
khó chịu, và bạn cần phải thay đổi.
Chúng ta có thể
nhận được tình yêu từ khắp nơi, nhưng việc chúng ta có thể chấp nhận và nhận ra
nó hay không lại là chuyện khác.
Mọi người thường
nghĩ rằng tôi tập trung vào các mối quan hệ chính mà một người có khi còn nhỏ
(cụ thể là với cha mẹ), vì tôi đang có một chiến dịch chống lại các bậc cha mẹ.
Nhưng hoàn toàn không phải vậy. Điều tôi đang theo đuổi là sự nhận thức. Và vấn
đề với nhận thức là: thực tại không phải lúc nào cũng là ánh nắng, kẹo ngọt và
hoa hồng. Thực tại mà chúng ta phải chấp nhận, cho dù ta có yêu cha mẹ mình bao
nhiêu, là thực tế rằng không có bậc cha mẹ nào ngày nay ở trong trạng thái hoàn
toàn khỏe mạnh, cân bằng, hợp nhất và nhận thức đầy đủ. Và điều đó có nghĩa là,
vì họ không ở trong trạng thái hoàn hảo đó, nên họ sẽ tác động tiêu cực đến sự
cân bằng, nhận thức, hợp nhất và sức khỏe của đứa trẻ.
Phần lớn cha mẹ
ngày nay không hiểu tình yêu thật sự là gì, và vì vậy không biểu lộ tình yêu thật
sự với con cái. Đa số cha mẹ không thể thành thật, ngay cả với chính họ, về lý
do tại sao họ có con. Hầu hết cha mẹ còn không nhận ra rằng những việc có vẻ
như yêu thương họ làm cho con thực chất lại là tự phục vụ bản thân và thường đi
ngược lại lợi ích tốt nhất của đứa trẻ. Đa số cha mẹ không biết cách xây dựng sự
gắn bó thân mật lành mạnh với con. Họ không biết cách nuôi dưỡng con để con thật
sự khỏe mạnh. Và họ cũng không biết cách nuôi dưỡng cảm xúc của con cái. Nhận
thức của loài người chúng ta mới chỉ ở giai đoạn sơ khai.
Dĩ nhiên, những
điều này thường nằm ở tầng tiềm thức. Rất hiếm có người cha/mẹ nào thức dậy và
cố tình tìm cách hủy hoại cuộc đời của con mình, đúng không? Phần lớn cha mẹ lại
làm điều ngược lại. Nhưng chính khao khát muốn bảo vệ cha mẹ của chúng ta lại
đang chống lại chúng ta. Khi chúng ta biện minh cho việc mọi thứ đang/đã như vậy,
hoặc tìm cớ để bao che, thì nguyên nhân là vì chúng ta sợ điều gì sẽ xảy ra nếu
không làm vậy.
Tôi muốn bạn tự
hỏi mình câu này: “"Nếu tôi thực sự thừa nhận và chấp nhận những sai lầm
mà cha mẹ tôi đã gây ra, tôi nghĩ điều tồi tệ gì sẽ xảy ra?”
Dù một số bạn,
khi thấy rõ thực tại của cha mẹ và cách nó ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của
bạn, có thể quyết định rằng điều tốt nhất là nên tạm thời tách khỏi cha mẹ.
Nhưng điều này không hề bắt buộc. Nó hoàn toàn không cần thiết.
Rất nhiều người
lo lắng, trước tiên và quan trọng nhất, rằng nếu họ thừa nhận những điều này về
cha mẹ mình thì bằng cách nào đó họ sẽ mất đi sự kết nối với họ. Điều này không
nhất thiết phải xảy ra. Nhận thức không có nghĩa là đánh mất kết nối. Nhưng
càng cố gắng bảo vệ ai đó để giữ mối liên kết, thì chúng ta càng ít có khả năng
thay đổi một mô thức. Và mô thức mà tôi sắp nói đến hôm nay, là một mô thức cần
phải thay đổi.
Bởi vì ngày nay
con người thật sự không biết tình yêu là gì, và vì vậy không biết cách thể hiện
nó, phần lớn chúng ta khi còn nhỏ không cảm thấy được yêu thương. Để hiểu thêm
tình yêu là gì, bạn có thể xem video của tôi có tiêu đề: Tình
yêu là gì? và Định
nghĩa của bạn về tình yêu là sai.
Nếu chúng ta lớn
lên trong vai trò như một “vật tế thần” trong một gia đình rối loạn, chúng ta cảm
thấy mình như cái thùng rác của gia đình. Nếu chúng ta lớn lên là “đứa trẻ
vàng” trong một gia đình rối loạn, chúng ta cảm thấy mình không thật sự được chấp
nhận vì chính bản thân mình, mà chỉ được chấp nhận vì ta sẵn sàng hi sinh bản
thân để đáp ứng nhu cầu của người khác. Nếu cha mẹ quá ám ảnh với thành công của
ta, chúng ta có thể cảm thấy nó thật sự liên quan nhiều hơn đến cách họ được
người khác nhìn nhận, hơn là thật sự mong điều tốt đẹp xảy đến cho ta. Nếu họ
cho chúng ta thứ gì đó nhưng lại mong chờ sự đáp trả, ta sẽ cảm thấy gánh nợ dù
họ có nói gì đi nữa.
Dù chúng ta tự kể
câu chuyện gì cho mình, chấp nhận bao nhiêu câu chuyện của họ, hay nói với người
khác thế nào, sâu thẳm bên trong, ta vẫn có thể cảm thấy rằng mình chưa từng được
yêu thương thật sự.
Cách mà chúng ta
đối phó với điều này sẽ khiến bạn bất ngờ. Để đối phó với việc không cảm thấy
được yêu thương, chúng ta đã tạo ra một niềm tin giúp ta cảm thấy bớt bất lực.
Niềm tin đó là: Tình yêu không thật sự tồn tại.
Đây là câu chuyện
rằng mọi người đều ích kỷ, để ta khỏi phải đối diện với cảm giác rằng mình
không có giá trị. Hãy nghĩ mà xem: nếu điều đau đớn nhất là cảm thấy mình không
được yêu, đồng nghĩa với vô giá trị, đói khát tình cảm, và xa cách với chính những
người mà cuộc sống của ta phụ thuộc vào, thì cách duy nhất để thoát khỏi trạng
thái cảm xúc ấy và những suy nghĩ đi kèm, chính là tự nhủ với bản thân: “Không
phải là mình không được yêu, mà là tình yêu không tồn tại.”
Điều này cho
phép ta duy trì hình ảnh bản thân thay vì cảm thấy mình hoàn toàn vô dụng. Nó
cho phép ta ở gần những người mà thực ra ta sẽ không thấy gần gũi nếu biết rõ rằng
mình không được yêu thương. Nó cũng giúp ta gán câu chuyện này cho toàn vũ trụ,
thay vì chỉ đơn thuần gắn lên bản thân mình. Và nó cho phép ta thích nghi để
đáp ứng nhu cầu của mình.
Cách mà ta thích
nghi với niềm tin rằng tình yêu không tồn tại, chính là chấp nhận chiến lược trao
đổi – giao dịch trong vũ trụ. Ta chấp nhận thực tế rằng nếu ai đó làm điều gì
đó giống như tình yêu dành cho ta, thì đó là vì họ muốn được cái gì đó cho bản
thân. Và ngược lại, bất cứ khi nào ta làm điều gì, thì cũng là để có được cái
gì đó cho chính mình.
Cách hiểu này có
một lợi ích thật sự: ngoài việc giúp ta tránh khỏi nỗi đau không được yêu, nó
còn khiến cho các mối quan hệ trở nên vừa dễ đoán vừa dễ kiểm soát. Nói cách
khác, rất dễ để hiểu rõ cái gì sẽ khiến ta bị bỏ rơi và cái gì thì không.
Ví dụ, khi bạn ở
nhà hàng, bạn là người trả tiền. Tại sao? Vì bạn thà chết chứ không muốn mắc nợ
ai nếu họ trả hộ mình. Bạn đáp ứng nhu cầu của ai đó, với niềm tin chắc chắn rằng
nếu bạn làm vậy, bạn sẽ không bao giờ bị bỏ rơi, vì họ cần bạn. Bạn bước vào một
mối quan hệ trong đó sự trao đổi mang tính thương mại được thể hiện rất rõ, chẳng
hạn: “Tôi ở trong mối quan hệ này với người đàn ông này vì tôi xinh đẹp, tôi
mang lại cho anh ta địa vị; còn anh ta ở trong mối quan hệ với tôi vì tôi nhận
được sự an toàn tài chính từ anh ta.” Cơ bản, cuộc đời bạn trở thành một cuộc đời
giao dịch ở tầng tiềm thức.
Để hiểu thêm về
điều này, tôi muốn bạn xem một trong những video của tôi, có tiêu đề: Cắt
những sợi dây vô hình (Cách gỡ bỏ sự ràng buộc và thao túng trong các mối quan
hệ).
Nhưng mặt ngược
lại của đồng xu này, điều mà hôm nay tôi thật sự muốn bạn hiểu, chính là cách bạn
phản ứng khi có người thể hiện tình yêu với bạn trong các mối quan hệ. Cách bạn
phản ứng khi ai đó làm một điều gì đó có thể được coi là tình yêu, là bạn bóp
méo nó thành một cái gì đó khác. Bạn biến nó thành thứ gì đó không còn là tình
yêu nữa. Điều bạn làm là bóp méo nó để phù hợp với câu chuyện mà bạn đã tạo ra:
“tình yêu không tồn tại”, để tránh nỗi đau của việc cảm thấy rằng riêng bạn là
người không được yêu. Nhưng bằng cách đó, bạn đã hoàn toàn bỏ lỡ việc nhận ra
người khác đang yêu thương bạn.
Có lẽ mô thức
thú vị nhất mà chúng ta có thể thấy ở đây là: khi chúng ta dùng chiến lược này,
thật ra chúng ta đang dùng sự tự ti như một chiến lược. Điều mà tôi sắp nói có
thể khó cho một số bạn theo kịp, đừng ngạc nhiên nếu bạn phải tua lại video này
để hiểu hết: Sự tự ti là một chiến lược để bảo vệ bản ngã đích thực. Nếu bạn
không thể sống sót trong một môi trường bằng cách thể hiện chính mình một cách
chân thật, vì điều đó sẽ kéo theo hệ quả, thì bản ngã sẽ được sinh ra. Bản ngã
là một chiến lược, nó chỉ có thể tồn tại trong môi trường có sự hiện diện của
người khác. Nó là chiến lược để trở thành một “cái tôi” được chấp thuận.
Cái “bản ngã” đó
phải là thứ có thể khiến bạn được người thân yêu thương. Vì vậy, bản ngã tự nó
vốn là một người bảo vệ. Nó bảo vệ bạn bằng cách đồng ý với những người mà sự sống
của bạn phụ thuộc vào họ. Thế nên, khái niệm bản thân của bạn – cái mà khiến bạn
được cha mẹ yêu thương – là một khái niệm bản thân kém. Nó là: “Con đồng ý, con
chẳng có giá trị gì cả.” Để giữ một hình ảnh tích cực về bản thân khi không cảm
thấy được cha mẹ yêu, đồng nghĩa với việc bạn phải đối đầu với những người mà
cuộc sống bạn phụ thuộc vào. Nhưng để sống sót về mặt cảm xúc, cái bản ngã vốn
bảo vệ bản thể thật lại tách làm hai phần:
- Một phần dễ tổn
thương, cảm thấy mình vô giá trị.
- Một phần bảo vệ,
tìm ra chiến lược để có giá trị với người khác, để nhận tình yêu ở nơi vốn
không được trao một cách tự nhiên.
Khái niệm bản
thân dễ tổn thương bị đè nén, thông qua chiến lược mà bạn đang dùng để được coi
trọng: một chiến lược mang tính giao dịch. Điều quan trọng là phải thấy rằng “tự
ti” thật ra là một chiến lược, và vì thế, nó cũng không phải là con người thật
của bạn. Nó là một sự biểu hiện không chân thật.
Tôi đã vẽ sơ đồ
này để giải thích: nếu đây là bản thể thật, thì bản ngã - cái phần tự bảo vệ -
đứng chắn phía trước. Sau đó bản ngã tách ra. Tất cả sự phân mảnh đang xảy ra về
cơ bản đều là sự phân mảnh của bản ngã (nó có thể tách nhiều lần). Nhưng ở đây
có một sự chia cực rõ ràng:
- Chiến lược khiến
bạn được chấp thuận, giữ bạn an toàn vì nó làm cha mẹ vừa lòng, bằng cách đồng
ý với họ – chính vì vậy, bản thân chiến lược đó là sự xấu hổ.
- Phần bị đè nén
lại chính là những phẩm chất tích cực.
Đây là một trong
những lý do tôi từng nói rằng: những gì nằm trong “cái bóng” không phải lúc nào
cũng tiêu cực. Đôi khi nó là những điều tích cực. Nếu bạn đang dùng chiến lược
này, thì xấu hổ là chiến lược của bạn để đạt được sự gần gũi, và vì vậy nó
chính là phần tự bảo vệ. Nhưng như bạn thấy, tất cả những mảnh vỡ đó chỉ là các
phần nhỏ tách ra từ người bảo vệ ban đầu, vẫn đang che giấu bản thể thật.
Nếu bạn quan sát
bản thân, bất cứ khi nào có ai đó làm điều gì giống như tình yêu, hoặc là bạn
không tiếp nhận, hoặc là bạn bóp méo nó thành một thứ gì đó bạn có thể chấp nhận
được, một thứ khác với tình yêu, để rồi bạn lấy nó làm cách đáp ứng nhu cầu của
mình.
Ví dụ:
- Ai đó làm một
điều tử tế cho bạn, bạn nghĩ: “Chắc là họ muốn được cái gì đó chứ?” rồi bạn quyết
định xem đó là gì và trao lại cho họ.
- Ai đó giúp bạn
thay đổi một mô thức trong đời, bạn nghĩ: “Không phải họ yêu mình, mà là vì mô
thức này của mình quá phiền toái nên họ muốn mình thay đổi cho họ.”
- Ai đó nấu ăn
cho bạn, bạn tự nhủ: “Vì họ muốn được công nhận tài năng.”
- Ai đó giúp bạn
khỏe mạnh hơn hoặc giảm cân, bạn cho rằng: “Vì họ quá xấu hổ khi bị thấy đi cạnh
mình.”
- Ai đó làm việc
nhà giúp bạn để bạn bớt áp lực, bạn nghĩ: “Hoặc là vì họ muốn giải tỏa cảm giác
tội lỗi, hoặc là vì đơn giản việc đó cần phải làm thôi.”
- Ai đó rủ bạn
đi du lịch, bạn tự nhủ: “Vì họ không muốn đi một mình.”
Tôi có thể kể ra
hàng loạt ví dụ như vậy. Nếu bạn muốn thấy một nhân vật minh họa rõ nét cho chiến
lược này, hãy xem Connie Baker do Jennifer Goodwin thủ vai trong bộ phim “Mona
Lisa’s Smile” (Nụ cười của Mona Lisa).
Khi bạn vận hành
trong thế giới bằng chiến lược này, điều xảy ra là bạn rơi vào tư duy thiếu thốn,
nơi bạn như chết đói, vì phải làm việc vô cùng cực nhọc cho mọi thứ mình có được.
Bạn phải biến mọi thứ thành một cuộc giao dịch. Bạn phải làm việc thật nặng nề
cho mọi điều đến với mình. Đồng thời, bạn còn xây những bức tường ngăn mình khỏi
cảm giác dễ chịu. Nhưng khi làm thế, bạn không chỉ dựng tường để ngăn nỗi đau
bên ngoài, mà còn giữ chặt nỗi đau bên trong.
Vì vậy, tôi muốn
bạn xem hai video của tôi:
- XÂY
DỰNG BỨC TƯỜNG ĐỂ GIỮ NỖI ĐAU… BÊN TRONG
Chúng ta đang sống
trong một thế giới mà thành thật mà nói, con người không biết cách yêu thương
nhau. Điều quan trọng là chúng ta phải hiểu khi nào ai đó đang hành xử theo kiểu
giao dịch nhưng lại gọi đó là tình yêu. Chúng ta phải nhận ra khi họ làm điều gì
đó và nói rằng đó là vì chúng ta, trong khi thật sự nó hoàn toàn vì họ.
Nhưng hãy dừng lại
một chút. Nếu bạn là một trong những người thấy mình liên quan đến nội dung
này, thì bạn đã quá rõ về phía đó của vấn đề rồi. Điều bạn còn thiếu trong nhận
thức, chính là khả năng nhận ra và tiếp nhận khi thật sự có ai đó đang yêu
thương bạn.
Khi người khác
đang cố gắng thể hiện tình yêu với bạn và bạn dùng chiến lược này, cảm giác giống
như bạn bỏ đồng xu vào điện thoại công cộng mà nó liên tục rơi ra khỏi khe. Điều
này khiến cho những người trong cuộc đời bạn cảm thấy tình yêu họ trao đi không
được tiếp nhận.
Điều này khiến
người khác cảm thấy họ không được bạn yêu thương. Nó khiến bạn trở thành một
người kiệt quệ, đói khát, sống trong một thế giới thiếu thốn. Nó khiến bạn
không thể phân biệt được giữa những người thật sự yêu bạn và những người không
yêu bạn. Nó khiến bạn không thể đối diện với nỗi đau thật sự trong đời mình, điều
mà bạn đang cố tránh né: cái khái niệm tồi tệ về bản thân và nỗi đau khi không
được những người mà bạn luôn tự nhủ rằng “họ đáng lẽ phải yêu thương mình nhất”
thật sự trân trọng và yêu thương. Những người mà bạn khao khát mãnh liệt nhất
được gần gũi và được coi trọng.
Nếu bạn cần giúp
đỡ để đối diện với vết thương này, hãy thử Completion Process (Quy Trình Hoàn
Thiện). Bạn có thể đọc cách thực hiện tiến trình này trong cuốn sách của tôi, vốn
có tựa đề rất rõ ràng: The
Completion Process. Và nếu bạn muốn được hỗ trợ trực tiếp, bạn có thể tìm một
người thực hành tiến trình này tại: www.thecompletionprocess.com
Chiến lược này
chính là một chiến lược của sự tránh né và kháng cự. Và bạn đã biết rồi, bất cứ
điều gì ta chống cự thì nó sẽ tiếp tục tồn tại. Vì vậy, điều sẽ còn tồn tại
trong cuộc đời bạn là một cuộc đời nơi bạn không bao giờ cảm thấy được nuôi dưỡng
một cách chân thật, và những người trong cuộc đời bạn cũng không bao giờ cảm thấy
tình yêu của họ thật sự được bạn tiếp nhận.
Rất khó để ai đó
có thể hoàn toàn cam kết với một người không bao giờ tiếp nhận họ. Và chúng ta
cũng không thể thật sự cam kết, cho dù ta có nói gì đi chăng nữa, bởi vì chúng
ta chỉ có thể cam kết trong chừng mực còn tồn tại sự giao dịch.
Nếu bạn có một
người trong đời giống như vậy, thì điều bạn phải làm là giúp họ nhận thức được
khi nào bạn đang làm điều gì đó hay thể hiện điều gì đó cho họ vì tình yêu. Bởi
vì theo bản năng họ sẽ bóp méo nó, nên hãy nhắc họ: “Này, tôi thật sự đang làm
điều này cho bạn vì tôi yêu bạn.”
Cách khác, và
cũng là cách duy nhất để làm cho nó trở nên an toàn, là phải chỉ ra những lúc
và những hoàn cảnh mà bạn không làm điều đó vì tình yêu, mà thật ra là vì một sự
trao đổi. Nó khiến cho mối quan hệ an toàn hơn khi chúng ta có thể nói: “Ừ, tôi
đang làm điều này để cái kia có thể xảy ra.” Điều đó còn an toàn hơn việc không
cho thấy tính giao dịch, vốn là cách mà hầu hết chúng ta vẫn đang làm.
Nếu chúng ta tiếp
tục sống dựa trên câu chuyện này, thì chúng ta sẽ tiếp tục duy trì chính cái thế
giới đã tạo ra nỗi đau này, đã tạo ra chiến lược này ngay từ đầu. Vì vậy, sự
thay đổi của thế giới phải bắt đầu từ chính bạn.
Hãy nhận ra những
điều bạn đang làm chỉ để được người khác đáp ứng nhu cầu của mình. Và hãy nhận
ra câu chuyện mà bạn đang tự kể cho bản thân mỗi khi có ai đó thể hiện tình yêu
với bạn. Và quan trọng nhất, hãy nhận ra vết thương mà bạn đang cố tránh né bằng
cách tự kể với mình câu chuyện rằng “tình yêu không tồn tại.”
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=reJb7U9njf0
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.