Teal Swan Transcripts 421 - 🪞🌌☯️💡Sự thật khách quan (Chúng ta có tự tạo ra thực tại của riêng mình không?)

 

Teal Swan Transcripts 421


Sự thật khách quan (Chúng ta có tự tạo ra thực tại của riêng mình không?)

 

18-05-2019




Trước khi tôi đi sâu vào chủ đề này, tôi phải nói trước rằng không có cách nào để tôi có thể diễn đạt cho trọn vẹn về chủ đề thực tại hay chân lý, trong khoảng thời gian ngắn ngủi của bất kỳ tập nào trong loạt video này. Đã có những triết gia cống hiến cả đời mình cho những đề tài này.

 

Nhưng khi đã nói vậy rồi, hãy bắt đầu với “Chân lý tuyệt đối” (Absolute Truth) tồn tại ở mọi nơi, mọi lúc. Nó là một điều gì đó cố định. Nó không thể thay đổi và đã được xác định sẵn. Ví dụ điển hình là: không thể có “hình vuông tròn”.

 

Điều đầu tiên cần hiểu về Chân lý tuyệt đối là: thật ra không có cách nào để tranh luận chống lại nó. Bất cứ khi nào bạn cố tranh luận chống lại Chân lý tuyệt đối, bạn buộc phải dùng đến một dạng Chân lý tuyệt đối nào đó. Khi người ta cố tranh luận chống lại Chân lý tuyệt đối bằng những câu như: “Không có cái gọi là chân lý.” hoặc “Chân lý là tương đối.” hoặc “Không ai biết chân lý là gì.” - thì những phát biểu đó bản thân chúng lại là những tuyên bố mang tính Chân lý tuyệt đối. Vậy nên gợi ý của tôi là: đừng cố tranh luận chống lại Chân lý tuyệt đối, vì bạn không thể. Thật ra còn tệ hơn: bất cứ khi nào bạn tranh luận chống lại Chân lý tuyệt đối, điều đó lại chứng minh rằng nó tồn tại.

 

Còn “Sự thật khách quan” (Objective truth) thì phức tạp hơn một chút. Bởi vì nếu ta gọi đó là “định nghĩa của vũ trụ”, hay bạn có thể gọi là Nguồn hay Thượng Đế, thì định nghĩa của khía cạnh đó của vũ trụ về Sự thật khách quan rất khác với định nghĩa của con người về Sự thật khách quan.

 

Định nghĩa của con người về Sự thật khách quan là: một điều gì đó đúng, độc lập với góc nhìn chủ quan của một cá nhân, bao gồm cả sự chi phối của thành kiến cá nhân. Nhưng khi một người còn đồng nhất với bản thân, điều này là bất khả thi. Bởi vì họ buộc phải quan sát mọi thứ qua lăng kính chủ quan cá nhân của mình. Thật ra, mỗi tôn giáo đều tin rằng họ đang tranh luận về Sự thật khách quan.

 

Tuy nhiên, định nghĩa của vũ trụ về Sự thật khách quan lại hoàn toàn khác. Nó là tổng hòa của tất cả các góc nhìn chủ quan gộp lại thành một góc nhìn khách quan lớn hơn. Nói cách khác, Sự thật khách quan là sự dung hợp của mọi góc nhìn chủ quan; khi gộp lại, chúng hình thành nên Sự thật khách quan về bất kỳ chủ đề nào.

 

Điều này có nghĩa là bạn không thể nắm bắt Sự thật khách quan, trừ khi bạn:

 

1. Đã thoát khỏi sự đồng nhất với góc nhìn chủ quan cá nhân của mình, và

2. Đã có thể mở rộng tâm trí đủ rộng để thấu hiểu và dung chứa mọi góc nhìn (tôi phải nhấn mạnh là mọi góc nhìn chủ quan) liên quan đến bất kỳ chủ đề nào mà bạn đang quan sát, hoặc đang được quan sát từ bất kỳ góc nhìn chủ quan nào.

 

Đây chính là bản chất tối hậu của tâm trí của Nguồn, với giả định rằng Nguồn chính là toàn bộ năng lượng và do đó là toàn bộ ý thức trong sự tồn tại.

 

Bây giờ, hãy xem xét “Sự thật chủ quan” (Subjective Truth). Sự thật chủ quan là điều được cho là đúng dựa trên góc nhìn chủ quan cá nhân của một người hay một sự vật. Nó bao gồm trải nghiệm cá nhân, cảm xúc, suy nghĩ, nhu cầu, ham muốn, sở thích và ý kiến cá nhân. Khi bạn còn đồng nhất với bản ngã, điều duy nhất bạn có thể nhận thức là Sự thật chủ quan. Bạn phải vượt thoát khỏi “cái tôi” và dung chứa các góc nhìn khác bằng cách nhận ra người khác là một phần của bạn, chứ không tách biệt với bạn, thì bạn mới có thể nhận thức vượt ra ngoài Sự thật chủ quan.

 

Trước khi chúng ta đi sâu vào Sự thật khách quan, có một điều tôi cần nêu ra ở đây: có một sự khác biệt rất lớn giữa việc nói rằng bạn nắm giữ Chân lý tuyệt đối hay Sự thật khách quan, và việc nói theo cách tuyệt đối.

 

Hầu như tất cả những người đưa ra ý kiến ​​của mình với thế giới bên ngoài, dù là thầy giáo, giáo sư, chính trị gia, nhà tâm linh hay chuyên gia ở bất kỳ lĩnh vực nào, đều diễn đạt quan điểm của họ với thế giới, một cách nói mang tính tuyệt đối. Họ nói theo cách tuyệt đối. Họ nói như thể ý kiến, lập trường hay góc nhìn của họ chính là Sự thật khách quan.

 

Giờ thì tất cả chúng ta đều biết rằng, việc xem xét khả năng rằng góc nhìn của bạn có thể không thật sự là Sự thật khách quan của một tình huống nào đó là một điều rất quan trọng, đúng không? Bởi vì khi chúng ta đóng chặt tâm trí trước khả năng rằng có thể tồn tại một chân lý nào đó đúng đắn hơn nhiều so với những gì góc nhìn chủ quan của ta có thể hiểu vào lúc này, thì chúng ta mới có khả năng mở rộng bản thân. Vì vậy, việc khẳng định rằng góc nhìn cá nhân của bạn chính là Sự thật khách quan là điều khá nguy hiểm. Nhưng tôi không cần phải nói điều này với bạn đâu, chúng ta đều đã biết điều này.

 

Ngược lại, việc cố gắng bắt buộc mọi người phải nói theo một cách thể hiện rằng họ nhận ra góc nhìn của mình chỉ là chủ quan, thật ra chỉ là bạn đang cố tránh né chấn thương tâm lý của chính mình. Ngoài ra, một người có quan niệm linh hoạt về Sự thật khách quan và có thể chấp nhận khả năng rằng họ không nắm giữ Sự thật khách quan, vẫn có thể (vì những lý do rất cụ thể) chọn cách nói theo cách tuyệt đối. Nếu việc người khác nói theo cách tuyệt đối khiến bạn khó chịu, thì bạn cần phải nhìn lại chấn thương cụ thể của chính mình.

 

Ý tôi là thế này: những người cảm thấy khó chịu khi người khác nói theo cách tuyệt đối thường là những người từng bị tổn thương bởi các nhân vật có thẩm quyền, những người không hề nắm giữ Sự thật khách quan, mà chỉ áp đặt Sự thật chủ quan của họ lên tất cả mọi người trong gia đình, không hề dung chứa cho bất kỳ góc nhìn nào khác. Mỗi khi ai đó nói theo kiểu tuyệt đối, họ sợ rằng nỗi đau cũ sẽ lặp lại.

 

Nếu những vết thương đó đã được chữa lành, thì một tâm trí khép kín có thể vẫn khiến bạn cảm thấy bị đe dọa, nhưng việc một người nào đó nói theo cách tuyệt đối sẽ không còn là vấn đề nữa. Bạn sẽ không còn sợ mình bị bỏ qua, cũng không còn sợ Sự thật chủ quan của mình bị nuốt chửng và xóa bỏ.

 

Đây là chỗ mà tôi muốn bạn dừng lại và thôi sợ hãi Chân lý tuyệt đối khi áp dụng cho vũ trụ nói chung. Chúng ta không nói về những kẻ bạo quyền, những kẻ nói theo cách tuyệt đối vì họ thật sự không dung chứa góc nhìn của bạn.

 

Định nghĩa của vũ trụ về Sự thật khách quan chính là sự tổng hòa của mọi góc nhìn chủ quan. Điều đó có nghĩa là, để vũ trụ có thể sở hữu Sự thật khách quan, nó buộc phải dung chứa và xem xét góc nhìn của bạn. Đúng không?

 

Bây giờ, nếu tôi nói với bạn rằng việc một người nói theo cách tuyệt đối cũng có nhiều lợi ích cũng như tiềm ẩn nguy hiểm thì sao? Khi chúng ta đối diện với một lập trường vững chắc, sẽ khó để gạt nó sang một bên. Chúng ta buộc phải thử “mặc” nó vào, buộc phải xem xét nó, bởi vì nó không để lại một cánh cửa nào cho bản ngã chạy trốn, né tránh hay vô hiệu hóa tuyên bố đó.

 

Tôi muốn bạn hình dung bài diễn văn nổi tiếng của Martin Luther King, “I have a dream” (Tôi có một giấc mơ). Hãy tưởng tượng nó nếu không được nói theo cách tuyệt đối. Để bạn hiểu được lợi ích của việc nói theo cách tuyệt đối, tôi sẽ trích một đoạn ngắn trong bài diễn văn đó hôm nay. Trước tiên, tôi sẽ đọc cho bạn phiên bản nguyên gốc, rồi sau đó tôi sẽ đọc lại theo cách mà nhiều người trong số bạn có lẽ sẽ thích hơn - nếu ông ấy không nói theo cách tuyệt đối mà nói như thể ông ấy hoàn toàn ý thức rằng đó chỉ là góc nhìn chủ quan của mình.

 

Phiên bản nguyên gốc:

 

Cách đây một trăm năm, một người Mỹ vĩ đại, dưới cái bóng biểu tượng của ông mà chúng ta đang đứng hôm nay, đã ký vào Tuyên ngôn Giải phóng nộ lệ. Sắc lệnh trọng đại này là một ngọn hải đăng rực rỡ của hy vọng cho hàng triệu người nô lệ da đen đã bị thiêu đốt trong ngọn lửa bất công tàn khốc. Nó đến như bình minh hân hoan chấm dứt đêm dài của cảnh nô lệ. Nhưng một trăm năm sau, người da đen vẫn sống trên một miền đất cô độc của nghèo đói giữa đại dương mênh mông của sự thịnh vượng vật chất. Một trăm năm sau, người da đen vẫn còn quằn quại nơi góc khuất của xã hội loài người và thấy mình như bị lưu đày trên chính quê hương mình.”

 

Phiên bản đã sửa (không nói theo cách tuyệt đối):

 

“Cách đây một trăm năm, có lẽ có một người Mỹ vĩ đại, và dưới cái bóng biểu tượng của ông mà chúng ta đang đứng hôm nay, đã ký vào Tuyên ngôn Giải phóng nộ lệ. Theo ý kiến cá nhân của tôi, đây là một sắc lệnh trọng đại. Và theo quan điểm của tôi, nó đã là một ngọn hải đăng hy vọng cho hàng triệu nô lệ da đen, những người mà tôi và nhiều người khác tin rằng đã bị thiêu đốt trong ngọn lửa bất công tàn khốc. Với những ai cảm thấy đó là bất công, ngay cả khi chủ nô nghĩ ngược lại, thì nó vẫn đến như một bình minh hân hoan chấm dứt đêm dài của cảnh nô lệ. Nhưng một trăm năm sau, chúng ta có lẽ nên xem xét một góc nhìn rằng người da đen vẫn sống trên một miền đất cô độc của nghèo đói giữa đại dương mênh mông của sự thịnh vượng vật chất. Tôi tin rằng một trăm năm sau, người da đen vẫn còn quằn quại nơi góc khuất của xã hội loài người và thấy mình như bị lưu đày trên chính quê hương mình.”

 

Tôi hy vọng bạn cũng cảm thấy rùng mình như tôi khi đọc phiên bản đó. Nhưng vấn đề là: nếu ông ấy thực sự đã đọc bài diễn văn ấy theo kiểu đó vào thời điểm ấy, bạn có đoán được ai sẽ cảm thấy cực kỳ thoải mái không? - Chính là những kẻ từng sở hữu nô lệ.

 

Nguy cơ của việc không nói theo cách tuyệt đối khi bạn đang truyền đạt một ý kiến là ở chỗ: bản ngã sẽ nắm lấy bất kỳ cánh cửa nào để thoát khỏi sự khó chịu. Nó không cần phải thử đặt chân lý vào để trải nghiệm. Nó không bị đối diện trực diện.

 

Nếu bạn làm yếu đi tần số của phát biểu bằng cách nói điều gì đó như: “Một khả năng là bạn có thể không hứng thú với bất kỳ ai mà bạn đang hẹn hò, bởi vì thực ra bạn sợ sự gần gũi với bất kỳ ai,” thì bản ngã sẽ tận dụng ngay cánh cửa mà bạn để ngỏ đó. Rằng cái “khả năng” ấy chỉ là khả năng. Về cơ bản, bản ngã của bạn sẽ nói: “Ồ, bởi vì đó chỉ là một khả năng, nên có lẽ nó không đúng.”

 

Việc nói theo cách tuyệt đối là một công cụ, cũng giống như việc nói theo cách thể hiện rằng góc nhìn của bạn chỉ là một góc nhìn, cũng là một công cụ.

 

Nếu chúng ta định nghĩa Sự thật khách quan theo cách mà vũ trụ định nghĩa, khác với định nghĩa của con người, nghĩa là: Sự thật khách quan chính là sự tổng hòa của mọi Sự thật chủ quan liên quan đến một chủ đề cụ thể nào đó, thì điều này có nghĩa là Sự thật khách quan thật sự tồn tại. Và nếu Sự thật khách quan thật sự tồn tại, thì điều đó cũng đồng nghĩa rằng Thực tại khách quan cũng thật sự tồn tại.

 

Điều này có nghĩa là có những điều vốn dĩ là sự thật, bất kể một cá nhân có nhận ra chúng là sự thật hay không. Điều này cũng có nghĩa là có một thực tại tồn tại, bất kể một người có nhận ra thực tại đó hay không. Việc nói rằng không có Sự thật khách quan cũng nguy hiểm không kém so với việc một cá nhân cho rằng Sự thật chủ quan của họ chính là Sự thật khách quan. Nói rằng không có Thực tại khách quan bởi vì “chúng ta tạo ra thực tại của chính mình” cũng nguy hiểm không kém so với việc khẳng định rằng chúng ta hoàn toàn không tạo ra thực tại nào cả. Những dao động như con lắc trong tư tưởng này không hề hòa hợp và cũng không phải là những triết lý được tích hợp. Chúng chỉ là phản ứng đối nghịch lại với sự giới hạn và nỗi đau đã trải qua từ cực đối lập và trước đó.

 

Thay vì nhồi nhét cho bạn, thử thách của tôi dành cho bạn là hãy ngồi lại với chính mình và chiêm nghiệm về sự nguy hiểm tiềm ẩn của những góc nhìn cực đoan này liên quan đến cả sự thật lẫn thực tại. Vấn đề, hoặc có lẽ là may mắn, trong tình huống này là: không có cách nào để bạn biết được, từ vị trí hiện tại của bạn, rằng một người nào đó thực sự đang nói lên Sự thật khách quan, hay chỉ đơn thuần nói ra từ góc nhìn chủ quan của họ. Có thể một ai đó chỉ đang nói Sự thật chủ quan, nhưng nhầm lẫn nó thành Sự thật khách quan, và vì họ nhầm lẫn như vậy nên bạn cũng có thể nghe theo và coi đó là Sự thật khách quan trong khi nó chỉ là chủ quan. Nhưng cũng có thể, từ chỗ bạn đang đứng, một người thật sự đang nói Sự thật khách quan, còn bạn thì lại gạt bỏ nó như thể chỉ là Sự thật chủ quan, chỉ vì nó đi qua cái miệng của một cá nhân.

 

Vấn đề là thế này: bạn sẽ không thể biết liệu đó có phải là Sự thật khách quan hay không, cho đến khi chính bạn phát triển được khả năng mở rộng bản thân đủ rộng để dung chứa tất cả những góc nhìn chủ quan, và từ sự hòa quyện của tất cả những góc nhìn đó, sự thật sẽ tự trồi lên từ tổng thể hợp nhất ấy. Cách tốt nhất để mở rộng bản thân đủ rộng nhằm thực sự tiếp cận Sự thật khách quan, là:

 

1. Buông bỏ sự đồng nhất hóa với cái tôi. Rõ ràng, bạn không thể nào thấy được Sự thật khách quan nếu bạn chỉ nhìn đời qua lăng kính của riêng mình.

2. Tích hợp những phần phân mảnh bên trong chính mình.

3. Phát triển đến trạng thái mà tôi gọi là “Ý thức quan sát”.

 

Để hiểu sâu về những khái niệm này, hãy xem các video của tôi có tiêu đề: Sự Giải Thoát (Thực Hành Không Dính Mắc), Sự phân mảnh (Căn bệnh toàn cầu), và Hành Trình Cân Bằng Nội Tại (Sự thay thế hiện đại cho Con đường Trung Đạo). Bạn cũng có thể bắt đầu thực hành việc bước vào góc nhìn của những sinh mệnh khác bằng một phương pháp mà tôi gọi là Kỹ thuật Bạch tuộc. Để học kỹ thuật này, hãy xem video của tôi với tiêu đề đúng như vậy: Kỹ thuật Bạch tuộc.

 

Thực tại là một sự đồng sáng tạo. Có rất nhiều người ngoài kia đang dạy rằng thực tại là sự đồng sáng tạo, nhưng đồng thời cũng lại dạy rằng bạn tạo ra thực tại của riêng bạn. Nghĩ về điều đó một chút đi - đó hoàn toàn là một sự mâu thuẫn về mặt thuật ngữ. Thực tế rằng thực tại là sự đồng sáng tạo có nghĩa là bạn góp phần vào sự kiến tạo thực tại, nhưng bạn không phải là người duy nhất tạo ra thực tại. Nó cũng có nghĩa là, để bạn có thể vận dụng luật hấp dẫn nhằm tạo ra một “thực tại nhỏ riêng cho một mình bạn”, bạn thật sự phải bước vào một trạng thái ảo tưởng. Bạn phải đứng hẳn trong góc nhìn chủ quan đến mức bạn đánh mất hoàn toàn góc nhìn khách quan. Điều đó hàm ý rằng bạn đã rơi vào “sự thật giới hạn trong 3D” rằng bạn tách biệt khỏi tất cả mọi thứ, và còn tin vào ảo tưởng rằng: chỉ cần trong thực tại chủ quan của bạn, bạn hạnh phúc, thì việc những khía cạnh khác của bạn, mà bạn nhìn nhận như những người khác, không hề quan trọng.

 

Nói rằng: “Tôi tạo ra thực tại của riêng mình” là sự thiếu hiểu biết. Đó là việc dùng sự thật tâm linh về sự sáng tạo và nhận thức để chối bỏ thực tại khách quan, chỉ vì sở thích và ưu tiên cá nhân. Giờ, những người yêu thích loại triết lý này thường thích nó vì nó khiến họ cảm thấy ít bất lực hơn. Phần lớn nhân loại đang sống trong tâm thế: “Tôi chẳng tạo ra cái gì cả, cuộc đời chỉ xảy ra với tôi.” Vậy nên, việc thoát khỏi cảm giác bất lực bằng cách hiểu rằng bạn có thể tạo ra thực tại, quả thật là điều tuyệt vời. Nhưng nó cũng cực kỳ, cực kỳ nguy hiểm.

 

Hầu hết những người rơi vào nhóm này thường chuyển từ từ một lối sống phụ thuộc vào thế giới, sang một lối sống tự ái trong cách họ liên hệ với thế giới. Nói đơn giản, họ chỉ muốn biện minh để làm bất cứ điều gì họ muốn, bất kể tác động đến những thứ khác. Thực tại cũng dung chứa cả những sự thật tưởng như mâu thuẫn, bởi vì thực tại phải dung hòa cho các chiều kích khác nhau.

 

Bởi vì mọi sự vật trong sự tồn tại đều là một phần của Nguồn, và do đó đều được thấm nhuần năng lực bẩm sinh để sáng tạo, nên bạn có thể tạo ra thực tại. Và mọi người khác cũng vậy. Câu hỏi đặt ra là: bạn sẽ tạo ra thực tại đó trong ảo tưởng? Hay trong sự hòa hợp với Sự thật khách quan?

 

Luật hấp dẫn vốn là một thiết kế thật sự tuyệt vời của vũ trụ để tự tìm hiểu chính nó. Nó là một công cụ được tạo ra chuyên biệt cho sự tỉnh thức. Nhưng những người học được rằng, bởi vì toàn bộ vũ trụ này vận hành như một tấm gương, họ có thể tạo ra bất kỳ thực tại nào mà họ muốn trải nghiệm, thì thực ra họ đã tìm thấy lỗ hổng nguy hiểm vốn có trong luật hấp dẫn.

 

Và thêm một điều nữa: con người thường thích nhìn Sự thật khách quan như một thứ rất tĩnh tại. Nhưng Sự thật khách quan thực chất luôn luôn tiến hóa. Lý do cho điều này, và đây là điều khiến nhiều người khó chịu, là vì chính Nguồn, chính vũ trụ, chính ý thức, cũng luôn tiến hóa. Nói cách khác, Nguồn cũng có tâm thức vô thức. Bởi vì Nguồn có tâm thức vô thức và luôn luôn mở rộng, luôn trong quá trình trở nên ý thức hơn về chính nó, nên hiển nhiên điều này có nghĩa là Sự thật khách quan cũng phải thay đổi. Điều này cũng có nghĩa là nguồn đang theo đuổi điều gì? Câu trả lời là: Chân lý phổ quát. Càng trở nên có ý thức hơn về chính nó, thì càng nhiều sự thật về chính nó biểu hiện, và sự thật ấy rốt cuộc cũng thay đổi.

 

Nếu bạn bước vào góc nhìn của Nguồn, thì từ góc nhìn đó, khi nhìn lại những con người nói những điều như: “Không có sự thật vì mọi sự thật đều là chủ quan.” hoặc “Không có thực tại, bởi vì bạn tạo ra nó.” - thì đó chính là những người thật ra đang làm đình trệ vũ trụ. Từ quan điểm của vũ trụ, những con người ấy thực ra đang chống lại sự mở rộng của vũ trụ. Họ đang tự đưa mình ra ngoài cuộc chơi của sự truy cầu chân lý phổ quát, của Sự thật khách quan. Vì thế, vũ trụ coi lối tư duy này là một sự trốn tránh. Nó cũng nhìn nhận những người nói rằng không có Thực tại khách quan, bởi vì bạn có thể và nên tạo ra thực tại riêng của mình, là đang bị mắc kẹt trong một “bong bóng tự luyến”, và do đó chống lại Chân lý phổ quát về sự hợp nhất. Vũ trụ thấy rằng lối suy nghĩ này là một phản ứng thái quá đối với sự bất lực đã được trải nghiệm trước khi triết lý này ra đời. Vì vậy, nó cũng chẳng hòa hợp hơn việc bạn coi mình bất lực trước sự sáng tạo của người khác.

 

Điểm mà chân lý phổ quát hay góc nhìn khách quan đang ở vào lúc này, là hy vọng mọi sự vật trong tồn tại có thể chấp nhận một Sự thật khách quan hơn rằng tất cả là một, và do đó mọi góc nhìn chủ quan đều có thể được dung chứa trong tiến trình đồng sáng tạo để kiến tạo ra điều thực sự hòa hợp cho mọi sinh mệnh đang hiện hữu. Nghĩa là, ngay bây giờ, nó muốn tất cả sinh mệnh tìm được trạng thái hòa hợp, và do đó cùng nhau sáng tạo theo cùng một hướng. Bởi vì từ góc nhìn hiện tại của nó, nếu mọi người đều tạo ra cái mà họ muốn tạo, thì thường là vì họ không hòa hợp và không xem nhau như một phần của chính mình, nên họ sáng tạo đối nghịch với nhau.

 

Về bản chất, trong tiến trình phân mảnh, trong một vũ trụ mà mỗi mảnh đều được thấm nhuần cho tự do ý chí và đồng thời cũng là sản phẩm phụ của sự quyết định vô thức, có quá nhiều mảnh trong vũ trụ đang sáng tạo đối nghịch với nhau thay vì hòa hợp với nhau, đến mức điều này không còn phục vụ cho Nguồn nữa. Chính nhờ hiểu được Sự thật chủ quan của từng mảnh, mà chúng ta mới đi đến Sự thật khách quan và từ đó biết được điều gì thật sự hòa hợp để kiến tạo. Đây là cái mà ta có thể gọi là sáng tạo có ý thức, thay vì sáng tạo bị dẫn động bởi sự quyết định vô thức.

 

Nhưng, sau khi đã nói tất cả những điều này về Sự thật khách quan, thì sự thật là: bạn không có cách nào biết được liệu đây có thực sự là Sự thật khách quan, hay nó chỉ là góc nhìn chủ quan của tôi.

 

Chúc bạn một tuần tốt lành.

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=DoLe4Dudg7g

 

https://tealswan.com/

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.