Swaruu Transcripts 1777
Archon và kỹ thuật kiểm soát của chúng - Trò chuyện cùng Robert, Jaume Su và Lorena Martín
29-08-2025
Lorena
Martín:
Chào buổi chiều, buổi tối, buổi sáng, hay giữa đêm khuya - tùy lúc các bạn xem
buổi trò chuyện này.
Hôm nay chúng ta
có Robert kênh Despejando Enigmas và Jaume Su đến từ El
Mundo del Ojo. Sau tất cả những nghiên cứu, những tin nhắn, những file âm
thanh và dần hé lộ các điểm thông tin, chúng tôi thấy rất hợp lý khi làm rõ xem
archon là gì. Vì tất cả chuyện này đã được đặt thành vấn đề rất nhiều. Và tôi
nghĩ toàn bộ công trình nghiên cứu mà Jaume và Robert làm, cách họ mô tả ở cấp
độ ý thức và cách diễn giải của mỗi người, tôi thấy rất hay, bởi tôi ở đây và
theo trải nghiệm cá nhân, tôi muốn chia sẻ một chút chi tiết để những ai chưa
biết archon là gì, chúng xuất hiện thế nào, trông ra sao và ở thời điểm hiện tại
- trên dòng thời gian này, năm 2025 - chúng ta có thể diễn giải chúng ra sao và
chúng đã để lại bao nhiêu manh mối.
Robert, không biết
anh có muốn bắt đầu không?
Robert: À,
nếu bạn muốn thì tôi bắt đầu. Về thế giới của các archon, phải nói rằng...
thông tin hơi khó để tìm. Tại sao? Vì phần lớn thông tin bị che giấu đối với
nhân loại. Đây là chủ đề mà người ta không muốn nhân loại biết đến. Nên rất khó
để tìm thông tin về archon hay ký sinh cõi trung giới, cuối cùng những gì chúng
làm là lợi dụng con người, bằng cách hút cạn năng lượng của họ. Chúng ta sẽ nói
về cách chúng lọt vào, và sẽ xem bằng những cách nào ta có thể loại bỏ chúng.
Nhưng tôi phải nói là có rất nhiều loại archon và vô vàn dạng khác nhau.
Như Jaume nói, những
ấu trùng ký sinh có hình dạng như sứa, như sên... bất kỳ hình dạng nào, cho đến
những dạng giống người. Có đủ loại, và mỗi loại sẽ có cách riêng để hút năng lượng
con người. Có những dạng thật sự là động vật. Chỉ là vì chúng tồn tại ở trạng
thái tần số khác nên ta không nhìn thấy được, nhưng đó là những động vật có thể
có hình dạng giun, sâu, bất cứ thứ gì, nhưng về bản chất là động vật. Chỉ là
chúng ở trạng thái khác và ăn năng lượng của bạn.
Chúng có thể là
từng con một, hoặc theo bầy đàn, tùy bạn muốn nghĩ thế nào, và mục đích luôn là
hút năng lượng bạn. Rồi còn những con, nếu tôi không nhầm, có hình dạng nửa người
nửa gì đó, có trí thông minh, và đó có lẽ là những thứ nguy hiểm nhất. Nói
chung có rất nhiều loại, kể cả những người không còn thân xác, chưa tìm được lối
ra và đang ở đó, lợi dụng nhân loại một chút, thường là như vậy.
Nhưng chúng ta sẽ
nói rõ hơn cách chúng xâm nhập vào con người, nhớ rằng mỗi người có trạng thái
tần số cao và thấp. Điều này rất thú vị, Lorena, vì mọi người sẽ bảo: “Nhưng
tôi là một starseed, có tần số cao, làm sao một archon có
tần số thấp lại tiếp cận được tôi?” - Đúng không? Chúng ta sẽ bàn sau. Jaume, bạn nghĩ
sao?
Jaume
Su:
Tôi khá đồng ý với những gì anh nói. Những tài liệu tôi có về archon chủ yếu là
từ sách cổ, ví dụ El Evangelio De San Juan, nơi nói về sự hình thành con người,
giống như một cuốn Sáng Thế Ký mở rộng, giải thích cách con người được hình
thành. Nó cũng giải thích, kiểu như, Vụ Nổ Lớn (Big Bang) - sự rời khỏi nguồn ban
đầu và một sinh thể tạo ra sinh thể khác, v.v. Nó giống truyện thần thoại kiểu Tolkien: có một đấng sáng tạo tạo ra bảy sức mạnh đại
diện cho thiên nhiên, và những sức mạnh đó tạo ra các chủng tộc như yêu tinh,
v.v.
Vậy nên chúng ta
có các văn bản cổ đã nói về archon. Ví dụ Tarot
Marseille, và những gì ta thấy trong các nhà thờ lớn. Ở các nhà thờ, những
con quỷ chạm khắc - những gargoyle - đại diện cho
các sinh vật khác nhau mà Robert nhắc tới, vì bản thân archon là một tập hợp
các thực thể, mỗi thực thể giỏi một việc và chúng làm việc cho một mục đích
chung: ăn hết mọi điều tốt đẹp mà con người có, như Corrado
Malanga từng nói. Họa sĩ Bosch (El Bosco) biết rõ chuyện này, và khi ông vẽ
những sinh vật đó, mà ta thấy có vẻ ngộ nghĩnh, thực ra ông đang mô tả điều gì
đó rất gần với những sinh vật này, vốn mang hình thức nguyên mẫu: côn trùng, động
vật có vuốt, chim, những loại động vật như vậy. Bạn sẽ hiếm khi thấy một archon
được thể hiện như một con voi, nhưng như một con cá thì có.
Lorena
Martín:
Thật thú vị, tất cả những điểm đó. Thật sự.
Robert: Những
gì Jaume nói là hợp lý, vì cơ thể chúng ta đóng vai trò như bộ lọc, là cái mà
khiến mọi thứ ra từ giác quan của ta không thể nhìn thấy được. Do đó, thực tế
chúng ta quan sát được, chỉ khoảng 3% của thực tại. Nghĩa là, phía mà ta không
nhìn thấy - không nhìn thấy không có nghĩa là không tồn tại - có đủ loại sinh vật.
Có vô số động vật. Có đủ thứ. Và trong tất cả những thứ đó, có cái tốt, có cái
xấu, và có rất nhiều thứ ăn năng lượng của bạn, bám vào trường hào quang của bạn
và hút dần, rồi bạn thấy mình rơi vào tâm trạng thấp. Nhưng thôi, phần này
chúng ta sẽ nói sau.
Lorena
Martín:
Nhưng cho đến khi bạn nhận thức được, phải không? Và khi một người tỉnh thức…
Robert:
Chính xác, khi bạn có nhận thức rằng theo cách nào đó bạn đang bị ký sinh và hiểu
rõ vì sao mình bị ký sinh, và biết con ký sinh đó làm gì khi bám vào bạn, thì
lúc đó bạn sẽ hành động. Bạn sẽ không cho nó thứ nó muốn. Cuối cùng, nếu bạn
không cho nó thứ nó cần thì nó sẽ phải đi tìm người khác hoặc gì đó.
Lorena
Martín:
Điều này sẽ rất hay. Thật tuyệt, vì điều này liên quan chặt chẽ đến những người
cần làm công việc nội tâm cá nhân, bởi archon ăn từ phần bóng tối của bạn, những
thứ bạn chưa sắp xếp, chưa bộc lộ, nên nó đọng lại như dư âm. Vậy, chúng ta có
thể nói gì? Để tăng cảm xúc cho buổi trò chuyện này, các anh sẽ nói gì? Mục
đích của archon là gì?
Jaume
Su:
Ăn năng lượng.
Lorena
Martín:
Được rồi, nhưng ví dụ khi mọi người - tôi hỏi để mọi người suy ngẫm. Nhiều đồng
nghiệp của tôi nói: Lorena, tôi thích vì các bạn làm tôi phải đặt lại nhiều câu
hỏi. Chúng tôi cũng giống các bạn thôi. Chúng tôi nhìn thấy thông tin và có thể
thay đổi hoặc cập nhật theo sự kiện, theo dữ kiện và phải có một sợi dây nối,
điều quan trọng nhất là phải có ý nghĩa. Khi thấy điều gì quá hoang đường, tôi
sẽ bảo: được thôi, miễn là có thể tìm thấy bằng chứng ở đây. Nếu không thì đó
chỉ là ảo tưởng - thực tế khác với tưởng tượng, bạn có thể mơ tưởng mọi thứ,
nhưng khi bạn diễn giải những gì bạn đã biết là tồn tại thì lại là chuyện khác.
Vậy nên điểm này rất quan trọng với mọi người. Nếu archon tồn tại vì chúng ăn từ
những thứ bạn không biết mình có, thì khi ai đó gặp chuyện, điều đó đang chỉ
cho bạn điều gì đó, phải không? Nói cách khác, trong ngữ cảnh này chúng ta có
thể gọi nó là gì? Ý nghĩa chức năng của archon là gì? Tôi có giải thích rõ chỗ
này không?
Jaume
Su:
Chức năng của archon là ăn năng lượng. Nó bị ngắt kết nối khỏi Nguồn, nên cần một
nguồn cung cấp. Nhiều sinh thể gặp cùng một vấn đề nên chúng tụ lại và tạo ra
các trang trại. Thế giới vật chất hoạt động như một nhà tù cho linh hồn, và
chúng ta trong thế giới vật chất này, vì có nhận thức rất, rất hạn chế, nên
chúng ta không nhận ra rằng mình đang bị ăn. Ý tôi là, có thể khoáng chất không
nhận ra rễ cây đang ăn nó, bò ăn cây, rồi đến sư tử ăn bò, rồi con người đến,
và có những mức độ nhận thức như vậy. Vậy thì với chúng ta, hoặc là ta đứng
trên đỉnh, hoặc là có ai đó ăn chúng ta.
Điều hợp lý cần
nghĩ là gì? Bởi vì trong hình cái kim tự tháp cụt có con mắt ở trên, phần mắt
là phần không thuộc vật chất. Vậy có một phần vật chất, thế giới năm giác quan,
rồi tam giác phía trên là phần ta không nhìn thấy, là archon.
Lorena
Martín:
Điểm nhìn đó cũng rất thú vị, ờm. Bây giờ là lúc mọi thứ đang hòa lại với nhau,
vì tất cả dữ kiện có sẵn rồi, chỉ cần sắp xếp lại. Tôi nói vậy vì, khi chúng tôi
thực hiện chữa lành hoặc khi người khác đến, họ luôn nói: “Đó là một archon, đó
là như thế này, nó là...”. Nhưng nó có một chức năng, phải không?
Tức là nó có
cách thức ăn uống ngay ở người không nhận ra mình đang làm thức ăn. Ý tôi là
khi người đó ý thức hơn, theo cách nào đó bạn cân bằng lại và nói, hoặc bạn đặt
ra rào chắn nào đó, tức là tần số của bạn không còn thấp nữa; hoặc kiến thức
cũng khiến bạn ngưng là thức ăn vì bạn thay đổi tần số và bước vào một trạng
thái khác. Điều bạn nói cũng hợp lý khi chúng ta nói rằng chúng ta đang ở trong
một ma trận, trong một ma trận khác, trong một ma trận khác, trong một ma trận
khác nữa. Nghĩa là ta giải phóng mình một chút khỏi một kẻ ăn này, nhưng sẽ tới
kẻ ăn khác, phải không? Cho đến khi ta hiểu được mức tần số, chiều kích đó, và
từ đó ta nhảy lên một mức ý thức và tần số rung động cao hơn. Không biết tôi
nói có rõ không?
Jaume
Su:
Tôi muốn bổ sung chút nữa liên quan đến các chiều không gian, liên quan tới những
gì tôi vừa nói. Ví dụ về chuỗi thức ăn, khoáng vật là thứ ở dưới cùng. Thứ…..bây
giờ tôi quên mất rồi.
Robert:
Khoáng vật mà ăn cái nọ cái kia, các bạn đang nói tới thứ đó.
Jaume
Su:
Đúng, khoáng vật không thể di chuyển, nó tĩnh. Để di chuyển thì cần ai đó đá, cần
một quán tính. Cây thì mọc lên và rễ đâm xuống. Các loài động vật có vú và những
loài khác trên Trái Đất có thể di chuyển quanh đây. Vậy ta ở giai đoạn đó, vậy
thứ ở bên trên chúng ta có khả năng gì? Nếu thứ thấp nhất không di chuyển được,
thứ kế tiếp di chuyển theo một hướng, những thứ khác đi loanh quanh, thì kẻ ở phía
trên chúng ta có thể xuyên qua các chiều, vì nó đã biết không gian này. Do đó
nó phải, nó phải thay đổi “phòng ăn”.
Lorena
Martín:
Vâng.
Robert:
Đúng vậy.
Jaume
Su:
Đó là khả năng của nó và vì thế nó ăn chúng ta và vì thế ta không nhận thấy
chúng.
Robert:
Đúng. Nó ở trạng thái tần số khác. Nghĩa là kẻ ở trên nhìn thấy tất cả những gì
ở dưới, còn kẻ ở dưới không thấy kẻ ở trên. Hòn đá không thấy cái cây, cây
không thấy con bò…
Jaume
Su:
Chính xác.
Robert: Con
bò không thấy con người và con người không thấy thứ đang hút cạn năng lượng
mình.
Jaume
Su:
Chính xác.
Robert: Và
nó leo lên, , không dừng lại ở đây, nó tiếp tục leo. Nhưng dù sao thì….
Jaume
Su:
Không, còn nữa, còn nữa, phải không?
Robert: Còn
nhiều hơn nữa. Nhưng dù sao, cũng giống như bạn tương thích để những thực thể
này, chúng hút năng lượng bạn, sẽ có những thực thể khác có thể ít ồn ào hơn,
có thể là tích cực.
Thực thể tiêu cực
hút năng lượng bạn, đó là điều logic, tôi nói là logic vì bạn vẫn có một cơ thể
tạo năng lượng cả ngày. Những thực thể đó sẽ hướng tới cơ thể này hơn cơ thể
kia, tùy theo trạng thái tần số của người đó. Chính sự tương thích tần số khiến
chúng hút cạn năng lượng bạn.
Rõ ràng sẽ có
người dễ tiếp cận hơn người khác, và điều đó thấy rõ ở người bị nhốt trong bệnh
viện tâm thần, người nghiện ngập, nghiện rượu, thuốc lá, v.v., tất cả những thứ
đó làm bạn hạ tần số. Nếu bạn không có những chứng nghiện đó hoặc đã bỏ được,
khả năng cao là qua đường thần giao cách cảm, những thực thể này sẽ tìm cách
kéo bạn trở lại con đường đó.
Ví dụ, bạn đã bỏ
rượu nhưng một ngày đùng một cái bạn bảo: “Thôi, lon bia thôi,” rồi uống một
cái này cái kia và lại quay trở về chứng nghiện cũ. Archon ở đó, có thể là một
linh hồn không còn thân xác muốn nếm lại, hoặc người ấy khi sống đã có chấp trước
với rượu, thuốc lá, hay bất cứ thứ gì. Đó là một thông tin thú vị.
Jaume
Su:
Nhân tiện, Lorena, tôi không biết bạn có biết không, nhưng hôm qua Rober và tôi
đã nói về archon.
Robert: Ừ.
Lorena
Martín:
Wow.
Jaume
Su:
Và anh ấy không biết chủ đề này cho tới khi chúng tôi bắt đầu buổi trực tiếp.
Robert: Tôi
biết, nhưng từ một góc nhìn khác, vì Jaume có cách diễn đạt...
Jaume
Su:
Đúng, nhưng anh không biết chúng tôi sẽ đề cập chủ đề đó.
Robert: Vâng,
tôi không biết.
Jaume
Su:
Có vẻ như chúng ta sẽ nói về chuyện khác.
Robert:
Chúng tôi nghĩ nói về mặt trăng.
Jaume
Su:
Bây giờ tôi đang nghĩ: đây là sự đồng bộ hay là do archon?
Lorena
Martín:
Ừ thì, tôi có thể nói rằng... thật ra tất cả đều là các mức độ của ý thức, phải
không? Hay là mức độ của sự thấu hiểu. Ví dụ, từ góc nhìn của tôi, từ những gì
tôi đã đọc trong sách cho đến việc nó có thể chữa lành như thế nào, thì cách bạn
diễn giải tất cả những điều đó khi nó biểu hiện trong “dòng thời gian” của bạn
cũng quan trọng. Theo tôi, giả sử như nó đang cho thấy một mức độ ý thức nào
đó, vì nó ăn năng lượng từ chúng ta. Chúng ta sẽ hiểu rằng mỗi lần tưởng như
mình có tần số rung động cao hơn, có khả năng nhiều hơn trước, là lúc chúng ta
thoát ra thêm một chút khỏi ảnh hưởng của “kẻ săn mồi”, đúng không?
Nhưng rồi chúng
ta lại gặp phải một cấu trúc lớn hơn. Bởi nếu có một archon nhỏ, thì chắc hẳn
phải có “mẹ” của nó, hay nói cách khác là nguồn gốc, nơi phát sinh toàn bộ ý định
đó, tạo ra một làn sóng lan tỏa giống như ăng-ten. Tôi nhìn nó như một cái tổ
ong. Có “nữ hoàng”, và thông qua những chuyển động rung tần số như vẫy cánh, bà
ta báo hiệu cho tất cả các mô thức archon con của mình. Trong suốt quá trình
nghiên cứu, tôi nhận ra rằng một phần của vấn đề là các mô thức archon hình
thành qua “tâm linh giả”. Xin lỗi, nhưng tôi phải nói ra điều này. Đó là những
cấu trúc hút năng lượng, nuôi dưỡng và thổi phồng cái tôi, làm con người tự thần
thánh hóa bản thân. Tôi từng rơi vào trạng thái đó... Thực tế, tôi và Jaume đã có
một cuộc trò chuyện rất sâu sắc, lần đầu tiên tôi cũng chia sẻ công khai.
Tôi tự coi mình
như một con chuột bạch, để cho người khác phân tích và đặt câu hỏi, bởi vì tôi
từng trải nghiệm chuyện bị cấy ký ức, đến mức phải tự hỏi: “Suy nghĩ này có thật
sự là của tôi không?”. Sau đó tôi bắt đầu phân tích cuộc đời mình, để xem những
gì tôi được nghe có phù hợp với mục đích linh hồn tôi hay không. Tôi còn tự hỏi
liệu điều đó có chính xác theo thời gian, theo tâm trí hay không. Vì nếu không,
chúng ta chỉ như những con rối, bị hứa hẹn hay bị làm cho tin rằng “wow, tất cả
đều ở đó”, nhưng cuối cùng thì chuyện gì xảy ra với đời sống thực, với các giá
trị và những điều bình thường của mình?
Thế là tôi đã tự
phân tích, nhìn vào những biểu hiện hay triệu chứng xảy ra với những người có
“dây nối” hay “lối mở” nào đó để archon hoặc các năng lượng kia xâm nhập. Và ta
có thể thấy điều đó trong nhiều sự kiện khác nhau. Ví dụ như bóng đá, các buổi
hòa nhạc, quán bar, vũ trường... tất cả tạo nên một dạng rung động khiến người
ta cứ “muốn nhiều hơn”. Đó chính là nơi chúng làm tổ, nơi có “tổ lớn”. Nhưng nếu
đi xa hơn, sang những nghiên cứu mang tính tiên phong, như Jaume hay Rober, thì
còn liên quan đến các vì sao, như Sirius chẳng hạn. Anh có cả một video rất hay
về điều đó.
Tôi nghĩ rằng
bây giờ chúng ta giống như những người chơi đã tìm thấy tất cả các manh mối
quan trọng. Đây là phần việc của tôi, đây là phần việc của Jaume, còn đây là phần
của Rober. Mỗi người đều góp một mảnh ghép. Không cần phán xét, chỉ đơn giản là
chia sẻ: “Tôi có mảnh này, tôi có mảnh kia”. Với trải nghiệm của tôi, tôi đã thấy
rõ cảm giác ở trong một sự kiện, giống như bị ăn một “cú thôi miên”, khiến tôi
lạc vào trạng thái mơ hồ kéo dài mấy ngày. Khi nhận ra điều đó, tôi buộc phải
ngắt kênh, bởi vì tôi đã bắt đầu nói ra những điều có thể tiết lộ quá nhiều với
chúng.
Đằng sau tất cả
luôn có một người chỉ huy, và họ khiến mọi thứ không bao giờ kết thúc. Họ đưa
ra các “lịch trình” hay “nguyên tắc”, buộc mọi người cùng tập trung một kiểu, một
dạng rung động, như thể kết nối thành một mạch trung tâm. Khi mọi người đều học
và chú ý cùng một thứ, năng lượng đó như được sạc vào một cục pin khổng lồ, rồi
bị hút đi để nuôi dưỡng hệ thống khác.
Theo quan sát của
tôi, chúng luôn hoạt động từ chỗ vô hình, nhưng biết rất rõ những “sợi dây” cần
giật. Đặc biệt, chúng chọn những người nhạy cảm tâm linh nhất để dẫn dắt, và nhờ
đó mà biết được cách suy nghĩ của con người trước khi tạo ra một sản phẩm hay một
hệ thống kiểm soát. Chính vì vậy mà thuật toán của chúng hoạt động tốt đến thế:
chúng biết tập thể đang cần gì, rung động theo cảm xúc nào, và đã chuẩn bị sẵn
những “bẫy năng lượng” phù hợp.
Ví dụ, khi chúng
ta bước vào Kỷ Nguyên Bảo Bình, nếu con người chưa giải quyết được cảm xúc, họ
sẽ dùng chính những cảm xúc đó để móc nối. Cho nên, nhiều người đi qua một
“cánh cửa” và rơi ngay vào vòng kiểm soát đã được chuẩn bị. Điều quan trọng là
phải tự thay đổi tần số rung động của mình, nếu không thì vẫn bị cuốn theo tổ
ong đó.
Những ai thật sự
thức tỉnh, bắt đầu đi những con đường riêng, có thể ở Ai Cập, Mexico hay bất cứ
đâu. Họ để lại những “tia sáng” giúp những người còn mắc kẹt có cơ hội cảm nhận
một rung động khác, để từ đó đánh thức sự rung động trong tế bào, kết nối lại với
phiên bản cao hơn của chính mình. Và khi nhiều người rung động cao hơn, thì sự
chênh lệch giữa họ với hệ thống kiểm soát kia ngày càng thu hẹp. Người thức tỉnh
sẽ đối mặt trực tiếp với chính thực thể đã tạo ra cơ chế giữ loài người trong sự
thiếu hiểu biết.
Ví dụ đơn giản:
bây giờ người ta mới nhận ra nước có fluoride, kem đánh răng có fluoride làm
vôi hóa tuyến tùng, hay thực phẩm bị nhiễm hóa chất... nhưng khi còn nhỏ thì chẳng
ai biết. Thế thì biết đâu giờ đây chúng ta cũng vẫn còn như trẻ con so với các
chủng loài khác thông minh hơn nhiều?
Nói vậy để thấy
rằng “archon” không chỉ là khái niệm trong sách, mà còn hiện diện ngoài đời thực.
Chúng có thể xuất hiện trong cõi trung giới, trong chính trường, trong y tế,
giáo dục. Ở tầng cao hơn, chúng đang làm con người trở thành một khối tư tưởng
đồng nhất, mất khả năng sáng tạo và mất đi “tia sáng trong sạch” của riêng
mình. Người rung động cao sẽ sáng tạo, can đảm và sống với sự hiểu biết của
chính mình, thay vì chỉ hòa vào đám đông.
Kinh nghiệm và
ký ức của chúng ta đều được lưu giữ như các “viên nang thông tin” trong chính
trường năng lượng, trong cái gọi là “hologram”. Người xưa như các druid đã làm
vậy với đá và thạch anh, lưu giữ cả năng lượng và tri thức. Khi tôi đến Glastonbury và chạm vào những phiến đá, tôi cảm giác
như nhận được một luồng thông tin, và bộ não tôi có thể giải mã nó.
Những ai công nhận
tính đa chiều của bản thân đều sẽ cảm nhận điều đó. Và bây giờ, chúng ta hợp nhất
để trở thành một ý thức chung, để hiểu vì sao những thứ này được tạo ra. Giống
như một vết thương: bạn không thể chữa lành nếu không ý thức được nó tồn tại.
Việc nhận thức được rằng nó có thật và có lý do tồn tại chính là bước đầu tiên
để “cân bằng trò chơi”.
Anh hiểu ý này
chứ?
Robert:
Vâng, vâng. Vấn đề là... xin lỗi, tôi hơi lộn xộn một chút... Vấn đề là con người
có xu hướng nhân cách hóa mọi thứ. Tất cả những gì họ không hiểu thì họ sẽ nhân
cách hóa, kể cả với chủ đề archon. Họ tưởng rằng archon sẽ cư xử như con người,
trong khi đó hoàn toàn sai lầm. Và thêm nữa, archon cảm nhận thời gian theo một
cách hoàn toàn khác chúng ta. Nếu cộng thêm việc chúng ta chỉ cảm nhận được 3%
thực tại thì rõ ràng chúng ta không làm được nhiều lắm, nhưng vẫn có thể làm được
vài điều.
Câu hỏi là: vậy
chúng tiếp cận chúng ta bằng cách nào?
Chúng có thể tiếp
cận qua những người khác. Như bạn vừa nói, nếu bạn là người có nhiều năng lượng,
thì bạn sẽ thu hút một archon mạnh mẽ hơn, ở tầm cao hơn. Cho nên, rõ ràng là,
Lorena, bạn sẽ không bị một archon “hạng thường” tấn công như kiểu một người chỉ
ngồi cả ngày xem TV đâu. Bạn sẽ gặp “top ten” luôn đấy.
Thế thì làm sao
một archon có thể đến với bạn?
Nó có thể đến
qua một người. Bạn có thể hỏi: “Nhưng nếu tôi đang ở trạng thái tần số cao, làm
sao người đó có thể tiếp cận tôi?”. Rất đơn giản thôi. Chúng ta đang sống trên
cùng một hành tinh, chia sẻ một thực tại khá giống nhau, nhờ vào những “thỏa
thuận nhận thức”. Ví dụ, cho dù tần số cao hay thấp, tất cả chúng ta đều đồng
thuận rằng cái này là một cái ly, và trong ly có nước.
Nên bạn có thể
đi trên đường và gặp một người tần số thấp. Người đó sống trong một thực tại
khác hẳn bạn, nhưng họ vẫn có thể chạm vào bạn. Và khi đó, có thể người này sau
này sẽ tấn công bạn như một kẻ ái kỷ. Hai người có thể gặp nhau vì có điểm
chung nào đó, ví dụ cùng thích thổi sáo hay chơi violon. Chính khoảnh khắc đó tạo
ra sự “tương thích tần số”. Tùy vào trạng thái của bạn lúc ấy mà người kia có
thể bước vào thực tại của bạn. Và nếu đó là một kẻ ái kỷ thì nó sẽ tìm cách hút
cạn năng lượng bạn. Do đó, bạn phải thật sự ý thức về điều này.
Đó là một cách
chúng xâm nhập thông qua thân thể người khác. Ngoài ra, nó cũng có thể xảy ra
khi bạn rơi vào trạng thái “xui xẻo liên tiếp” – kiểu than phiền: “Sao mình
toàn gặp xui xẻo”. Càng như thế, bạn càng hạ tần số và trở nên tương thích với
năng lượng tiêu cực. Ngược lại, khi bạn liên tục cảm thấy “may mắn”, bạn thu
hút sự may mắn. Tất cả đều dựa trên sự tương thích tần số.
Vậy thì để thoát
khỏi chúng, trước hết bạn phải biết được cái gì đang gây hại cho bạn. Khi bạn ý
thức được sự hiện diện của chúng – mà nhiều người còn không biết mình đang bị
bám – thì bạn mới có thể gỡ bỏ. Chúng là những sinh thể ở một thực tại khác, có
dạng năng lượng, và nếu bạn nhìn thấy được, bạn có thể loại bỏ. Nhưng vì bạn
không thấy, nên cách tốt nhất là vận động: chơi thể thao, đạp xe, trượt ván, hoặc
đơn giản là dùng nước – tắm, bơi... Nước giúp rửa sạch chúng. Nhưng nhớ, nếu
sau đó bạn lại hạ tần số, thì chúng sẽ quay lại. Cơ bản là vậy thôi.
Giờ thì, Jaume,
ý bạn thế nào?
Jaume
Su:
Tôi nghĩ một cách khác nữa là nhịn ăn. Nhịn ăn sẽ “bỏ đói” chúng. Khi bạn không
ăn, chúng cũng không có thức ăn. Điều này còn mang tính biểu tượng nữa. Đây là
cách làm cho chúng suy yếu, để khi tâm trí tách ra khỏi tinh thần, bạn sẽ nhìn
rõ con người thật sự của mình. Lúc đó bạn nhận ra sức mạnh của mình, bởi vì
chúng đã yếu đi. Bạn làm chúng yếu đi bằng cách từ chối thức ăn. Đây là phương
pháp của tôi.
Lorena
Martín:
Tuyệt quá. Hôm qua tôi cũng vừa...
Jaume
Su:
Ồ, tôi định cho các bạn xem vài hình ảnh về archon mà tôi tìm được, phải tra cứu
về bộ Marseille.
Đây là archon điển
hình. Nó ngồi trên quả địa cầu, nắm giữ tri thức – tức là nó giữ lấy ánh sáng.
Còn con người thì là nô lệ của nó. Đây là hình ảnh ở mức “mã biểu tượng”. Còn
hình ảnh khác thì rõ kiểu “quái vật” hơn, giống như ma quỷ. Những sinh vật này
có hình cá, và trong nghệ thuật, đôi khi người ta vẽ chúng trên đầu nhân vật, để
cho thấy chúng đang ăn ý nghĩ, năng lượng hay hành động của người đó.
Có một thủ pháp
khác, ví dụ như hình “người treo ngược” đang đi xuống, còn những sinh vật này
thì lè lưỡi liếm lấy anh ta. Bức vẽ có nhiều điểm neo như thể là một bộ phim
chuyển động, cho thấy cảnh những con cá đang liếm và hút năng lượng từ nhân vật
đó.
Lorena
Martín:
Wow.
Jaume
Su:
Những hình vẽ cổ xưa. Và gần như giống một bộ phim hoạt hình vậy, vì có những
“thủ thuật” tạo hình với tới hai mươi điểm neo, để cho thấy rõ cảnh vật hạ xuống
từ từ. Quả thật là một kho báu. Chúng ta có thông tin về các archon, chắc chắn
rồi.
Và còn một loại archon
khác mà tôi muốn nói tới. Điều này được Don Ju... à không, Carlos Castaneda đã nói vào khoảng năm 1996–1997,
trong cuốn sách cuối cùng của ông. Nhưng trước đó thì Carpenter, đạo diễn phim,
cũng đã nói, khi ông làm bộ phim “Ellos Viven” (“They
Live” – “Họ sống, chúng ta ngủ”). Ở phút thứ 3, giây 33, ông ta nói rằng
ngay từ khi sinh ra, chúng ta đã mang trong người một archon cấy ghép. Ngay từ
khi sinh ra. Nghĩa là có một thực thể đi kèm với bạn, nó hút năng lượng từ bạn,
đồng thời gieo ý niệm vào trong đầu, làm bạn phản ứng theo một cách nào đó.
Ví dụ, khi bạn nổi
giận, thì nó “ăn no” năng lượng. Ngoài ra còn có những archon khác, hay các thực
thể khác cũng nuôi sống bằng năng lượng của chúng ta. Tất cả vận hành như một hệ
thống thống nhất, được tích hợp trong cái mà ta gọi là Ma Trận. Đó chính là phần
“nhà bếp” của khách sạn, phần mà ta không nhìn thấy.
Robert:
Đúng vậy.
Lorena
Martín:
Nghe rất thú vị ở chỗ này.
Jaume
Su:
Vâng.
Lorena
Martín:
Vì như cách giải thích, archon còn được gọi là “bậc thầy ngụy trang”. Nó có thể
giả dạng, ở cấp độ năng lượng, có khi giống như một người thân nào đó để làm ra
những thỏa thuận nào đó...
Jaume
Su:
Chính xác, chính xác.
Lorena
Martín:
Vì nó biết... Vậy nên điều quan trọng, hãy để ý: tôi nhiều lần nhấn mạnh trong
năm qua rằng cần phải “hiểu rõ chính mình”. Tất cả thông tin bên ngoài đều hữu
ích, nhưng cuối cùng mục đích là để bạn tự phân định, để thấy rằng điều gì có ý
nghĩa cho mình, và mình dùng nó như thế nào. Vì không phải thông tin nào cũng hữu
ích cho tất cả mọi người. Đó là lý do ngay từ đầu tôi luôn nói: tôi chịu trách
nhiệm cho những gì tôi nói, chứ không chịu trách nhiệm cho việc người khác hiểu
thế nào. Tôi nói vậy để tránh hiểu lầm thôi. Nhưng nhờ sự chia sẻ này mà nhiều
người cộng hưởng với tần số của mình, và kết nối. Đó cũng là lý do kênh của tôi
mang tên “Resonando con tu Esencia” (“Cộng hưởng với
bản chất của bạn”).
Jaume
Su:
Vâng.
Lorena
Martín:
Tôi chia sẻ ra và nhờ tiếp tục duy trì tần số của mình, nhiều người tìm thấy sự
cộng hưởng. Có thể không giống hệt nhau, nhưng rất gần gũi. Tôi tin rằng nhiều archon
biết rõ những điều bạn bỏ bê ở chính mình, và đó là “thức ăn” cho chúng. Cho đến
khi bạn nhận ra: “À, cái đó vốn là ‘bánh mì kẹp’ của tôi, giờ tôi bỏ nó đi rồi”,
thì archon sẽ không còn gì để ăn. Đó là một điểm rất quan trọng.
Tôi cũng nghĩ rằng
nhiều người trong chúng ta đã xuống đây để “giải phóng” một số đồng đội của
mình, hay đánh thức nhóm của mình - những người có sứ mệnh hành tinh. Hoặc nếu
xem đây như một “nông trại”, thì có người tìm thấy lối thoát, ví dụ như Jaume
nói: “Này các bạn, tôi tìm thấy một chiếc cầu nhỏ, hay khoét được một cái lỗ ở
đây, đi theo tôi”. Dù sao thì cũng là một thử thách. Vì nếu loại bỏ “kẻ xấu”,
trò chơi kết thúc. Và chuyện này cứ lặp lại: chúng ta ở đây là vì... Nếu không
có thử thách, chúng ta không thể tiến hóa. Từ nhỏ tôi đã cảm nhận như vậy.
Jaume
Su:
Lorena, với tôi thì bạn có thể bỏ kẻ xấu đi ngay bây giờ cũng được.
Lorena
Martín:
(cười) Thật ra hôm trước tôi cũng nghĩ, nếu không còn bí ẩn thì mọi chuyện kết
thúc luôn. Nhưng đôi khi tôi cũng tự hỏi: “Có khi nào chính chúng ta xuống đây
để làm cho mọi thứ phức tạp hơn không?” (cười). Vì nếu không thì chẳng còn gì để
trải nghiệm.
Hôm trước khi
trò chuyện với vài người bạn, chúng tôi cười phá lên khi nhận ra: “Ồ, thì ra
đây chính là hạnh phúc”. Nó đến bất ngờ, từ bên trong, chứ không phải từ bên
ngoài. Chỉ cần một khoảnh khắc bạn cảm nhận nó. Tôi nghĩ cả tôi, Jaume, Rober,
và tất cả những ai ở đây, đều làm điều này vì niềm vui. Chúng ta thích tìm hiểu,
thích tri thức, bởi nó cho chúng ta cảm giác tự do. Được tự do nắm bắt một ý tưởng
và phân định theo cách của mình. Có người sẽ nói “chúng ta chẳng có tự do ý chí
đâu”, nhưng...
Jaume
Su:
Với tôi thì không phải vì vui, mà vì tôi thấy “mình có trách nhiệm”. Tôi không
coi nó là “vui vẻ”, nhưng đã làm thì tôi cố gắng tận hưởng khi làm.
Lorena
Martín:
Ý anh là anh cảm thấy có nghĩa vụ phải làm vậy?
Jaume
Su:
Đúng vậy. Khi tôi khám phá ra những điều này, tôi cảm thấy bắt buộc phải chia sẻ
với mọi người. Ví dụ khi tôi thấy viễn cảnh “ngày thu hoạch linh hồn” trong “El
jardín de las delicias” (Khu vườn lạc thú), tôi hiểu rằng mọi thứ đều có hồi kết.
Và khi bạn có tình thương với con người, bạn muốn cảnh báo họ. Bạn sẽ đồng cảm
cả với những người mình chưa từng gặp. Và bây giờ, nhờ có các phương tiện truyền
thông, tôi có thể truyền tải thông tin mà mình tìm ra, ở mức độ nào đó có thể
chứng minh được. Bởi vì điều tôi thấy giống như một thác nước đang đổ xuống. Và
tôi muốn hét lên với hàng xóm mình: “Này, mau rời khỏi con đường này đi, nó
nguy hiểm, kết cục sẽ rất tệ. Ta phải thoát ra thôi”.
Lorena
Martín:
Nhưng tôi hỏi một chút nhé. Nếu anh muốn cảnh báo người thân vì phát hiện điều
gì đó quan trọng, thì tôi, ở đây, cũng cảm thấy mình phát hiện điều quan trọng.
Và khi tôi nói với anh: “Jaume, tôi cũng đã nhận ra một điều lớn lao”, thì
nghĩa là tôi cũng đã có bằng chứng cho riêng mình.
Tôi là người
hoài nghi, không dễ tin. Trước khi quyết định hay khẳng định điều gì, tôi đều
nghiên cứu kỹ. Nên nếu tôi đã chọn con đường này, nghĩa là tôi đã cân nhắc, đã
chấp nhận cả hậu quả. Vì thế tôi nghĩ những người như chúng ta cần rất nhiều
dũng khí. Tôi đang ở Mexico, nhiều thầy shaman nói với tôi rằng cần phải có bản
lĩnh lớn. Bởi vì chúng ta công khai gương mặt, ánh mắt, giọng nói, và nói với
thế giới rằng: “Này, có một tần số khác, có một cách suy nghĩ khác, và bạn có
thể thay đổi tần số rung động của mình”.
Và tôi tin, bất
kể ta ở đâu, chỉ cần một người tạo ra một ý tưởng mới – như một dạng giả kim
thuật – thì đã tạo ra một thuật toán khác, mở ra một cánh cửa mới. Tôi chia sẻ
điều này bởi tôi cảm nhận rõ ràng, và có thể chứng minh rằng tôi đang rung động
tốt, đang thu hút, đang dẫn dắt gia đình mình đi cùng. Tôi không tách rời mà hợp
nhất. Và tôi chứng minh rằng có thể giải quyết được, miễn là ai muốn thì hãy
cam kết thay đổi. Còn ép buộc thì không được. Ta không thể kéo người khác dậy
và bảo: “Dậy đi, vì tôi nói thế”. - Không.
Chúng ta chỉ để
lại dấu vết, ghi chép, sách vở, những trải nghiệm. Để khi người khác quay lại đọc,
xem, họ sẽ hiểu. Ví dụ có người giờ xem lại video tôi đăng cách đây 5 năm, họ
nói: “Wow, Lorena, bạn đã nói trước rồi”. Nhưng lúc đó thì người ta không đón
nhận, họ còn chế giễu. Giống như Robert, khi anh ấy chia sẻ, lúc đầu chúng ta bị
“ăn tát năng lượng” vì mọi người bị sốc, không chấp nhận. Còn bây giờ thì khác.
Trước kia bình luận không phải “cảm ơn, cảm ơn” như bây giờ đâu, mà toàn kiểu:
“Bạn điên rồi, bạn bị gì vậy?”. Nhưng đó chính là ảnh hưởng của egregore*. Tôi
cảm thấy đó chính là hồi kết của egregore trước đây của tôi. Khi tôi nhận ra
egregore, tôi thấy rõ: “À, các bạn có cùng kiểu phản ứng, cùng ánh mắt, cùng biểu
tượng”.
*
Egregore là một khái niệm huyền bí đại diện cho một thực thể phi vật chất phát
sinh từ suy nghĩ tập thể của một nhóm người riêng biệt. Một Egregor giống như một
thực thể.
Vậy nên tôi tin
chúng ta đang tiến tới “thời khắc cuối”. Và khi ấy, sẽ có những người bắt kênh
với các thực thể cao hơn, mang tần số, ngôn ngữ, âm thanh, sự hiện diện khác biệt,
vì toàn bộ luân xa của họ đã trở thành một “ăng-ten sống”. Và khi họ bước tới gần
những người tần số thấp hơn, giống như một cú sốc điện giúp tim đập lại, thì sự
rung động đó đánh thức người khác. Khi một người tỉnh thức, cả mạng lưới của họ
cũng bắt đầu thức dậy. Bởi vì người mẹ biết rằng mình có nhiều đứa con, chúng
là những hạt giống nhỏ, những mảnh mô thức trong cùng một dòng thời gian. Tôi
không biết, nhưng hai anh chắc hiểu tôi.
Jaume
Su:
Vâng.
Lorena
Martín:
Jaume, bây giờ tôi hiểu anh như là “quá khứ”, còn Robert là “tương lai”.
Robert: Tôi
hoàn toàn đồng ý, bởi vì mọi thứ đều vận hành dựa trên nền tảng tần số. Một tần
số cao lúc nào cũng sẽ mạnh hơn một người có tần số thấp. Vấn đề là khi có quá
nhiều người cùng rung ở tần số thấp, thì nó lại tạo thành một tần số rất mạnh.
Còn tần số cao thì thường sẽ đơn độc, hoặc có khi lại bị tần số kia hút vào. Tất
cả đều là vấn đề tần số. Và một điều rất quan trọng khác, tôi không muốn lạc đề,
đó là con người phải hiểu rằng, như bạn vừa nói, chúng ta cần làm công việc bên
trong. Đây là điều vô cùng quan trọng.
Ví dụ như
Lorena, Lorena thật sự có bao nhiêu phần là chính Lorena và bao nhiêu phần là một
con người?
Để tôi giải
thích. Ít nhất tôi biết rằng cơ thể này chỉ là một cái bình chứa. Bên trong mỗi
cơ thể có thể là bất kỳ giống loài sao nào. Đó mới là bản chất thật sự của bạn.
Nhưng khi bạn bước vào thân xác con người, ý thức sẽ co lại, bị lọc qua cơ thể
vật chất. Lúc này bạn có một bản dạng, một cái tên, ví dụ như bạn – Lorena – gắn
với thân xác này. Vậy thì Lorena, có bao nhiêu phần là bản chất thật sự, là bản
thể sao của bạn, và bao nhiêu phần là “con người”? Nhất là khi ta chỉ cảm nhận
được khoảng 3% thực tại. Có những sinh thể đang hút năng lượng ta, không phải
vì muốn “tấn công” mà đó là cách chúng tồn tại.
Phần lớn con người
không thấy được chúng, lại thêm việc chúng tồn tại trong một không gian-thời
gian hoàn toàn khác, đến mức có thể biết trước cả cách ta hành động trong tương
lai. Vì vậy, theo tôi, “tự do ý chí” cũng chỉ là ảo tưởng. Bạn tưởng rằng mình
có thể chọn, nhưng thật ra mọi thứ đã ở đó rồi. Nhưng dẫu vậy, một người có tần
số cao vẫn có thể thay đổi môi trường xung quanh, như những gợn sóng khi thả
hòn đá xuống hồ. Mọi thứ đều là tần số. Và đúng, tôi hiểu điều bạn nói. Đây là
chủ đề vừa triết lý vừa sâu xa.
Câu hỏi đặt ra,
tôi không cần bạn trả lời ngay, là: Lorena có bao nhiêu phần là bản chất thật của
bạn và bao nhiêu phần là “con người”? Khi vượt qua ngưỡng “con người”, bạn đã ở
một tầng khác. Nhưng để đạt đến đó, bạn phải thoát khỏi cái vô thức tập thể –
cái đang tạo ra Ma Trận. Và khi ra khỏi đó, bạn sẽ nhìn thấy nhiều điều hơn. Giống
như Jaume từng thấy một phụ nữ bị mấy con “sên ký sinh” bám và hút năng lượng.
Anh kể đi,
Jaume.
-------------------
Jaume
Su:
Tôi kể ngắn thôi. Tôi có một người bạn, hình như bị đau lưng hay gì đó. Lúc đó
tôi ở trong phòng với cô ấy và chồng, tôi làm vài động tác hỗ trợ năng lượng. Đột
nhiên, tôi như mở được cửa sổ nhận thức, và thấy cô ấy bị bao quanh bởi một cái
chuông thủy tinh khổng lồ. Thứ ta thấy không phải cái chuông, mà là nước bên
trong nó, trong đó có vô số thứ giống như sên, di chuyển cực nhanh vòng quanh.
Tôi thấy cảnh đó thì giật mình lùi lại, rất sốc. Sau đó tôi kể lại cho cô ấy,
và hỏi: “Cô đã làm gì vậy?”. Cô ấy nói: “Hôm qua tôi đi chợ, và bị một bà gypsy
nguyền rủa”.
Lorena
Martín:
Wow.
Jaume
Su:
Nghĩa là ở đây có sự truyền nhiễm năng lượng, từ cá nhân này sang cá nhân khác.
Gọi là “mắt quỷ” hay “lời nguyền” cũng được.
Lorena
Martín:
Nó có thật, đúng không? Và anh thấy được bằng mắt thường sao?
Jaume
Su:
Đúng vậy. Tôi thấy rõ như đang thấy bạn, nhưng tôi biết đó nằm ở một lớp thực tại
khác. Đôi khi tôi thấy được, nhưng chỉ thỉnh thoảng, không kiểm soát được. Nếu
muốn tôi có thể rèn luyện thêm, nhưng tôi không làm.
Lorena
Martín:
Tôi thì hay thấy ánh sáng, thấy những quả cầu năng lượng. Ví dụ trong các buổi
gặp gỡ, đặc biệt ở những sự kiện hay buổi tĩnh tâm, gần đây ở trong rừng, tôi
còn thấy được cả “các mã năng lượng”. Tôi thấy các ký tự, thấy những quả cầu
ánh sáng vàng, và dạo gần đây còn thấy nhiều năng lượng màu xanh lam, như cả một
vùng không gian trước mắt luôn rung chuyển xanh dương. Giấc mơ của tôi cũng trở
nên sáng suốt hơn, và nhất là khi nhìn vào ai đó, tôi có thể nghe được ý nghĩ của
họ.
Điều này bắt đầu
kích hoạt mạnh mẽ khi tôi đến đây. Dần dần, tôi còn có thể dự đoán chuyện sắp xảy
ra, và nó thực sự xảy ra. Giống như đi trước thực tại một bước. Và như Jaume
nói, tôi cũng đã tự vấn bản thân rất nhiều trong mấy tháng gần đây – về chuyến
đi Istanbul, về những biến cố – tôi tự soi lại mình, phân tích sâu để hiểu được
hành trình và quyết định của bản thân.
Trong khoảng một
năm rưỡi vừa qua, nhất là từ lúc đến Glastonbury, tôi bắt đầu cảm nhận nhiều điều,
và điều đó dẫn tôi đến Mexico hôm nay. Ở đây, với múi giờ khác châu Âu, tôi cảm
nhận cơ thể mình rõ hơn, lắng nghe tiếng nói của linh hồn thay vì tâm trí. Tôi
học cách kích hoạt cơ thể, học từ các shaman, học cách nói chuyện từ trái tim.
Từ đó, mọi thứ trong đời tôi đều phải có ý nghĩa. Nếu tôi không sống cuộc đời
mình mong muốn, thì ai đang sống thay tôi?
Tôi nghĩ, dù tự
do ý chí có thể chỉ là tương đối, nhưng ít nhất, với những “lựa chọn nhỏ” mà
tôi được đưa ra, tôi vẫn thấy vui, thấy phù hợp. Tôi coi nó như một trò chơi, một
trải nghiệm. Nhưng quan trọng là không chỉ ở lời nói, mà ở chỗ “bạn nói từ đâu”.
Nếu tôi nói từ sự lo lắng, hoài nghi, thì người khác sẽ cảm nhận được sự bất an
đó. Còn nếu tôi sống thật, nhất quán, thì những gì tôi nói chính là “mã sống” –
là trải nghiệm, tiếng cười, và năng lượng chân thật mà người khác có thể cảm nhận.
Nhưng nếu bạn
không làm chủ hóa thân của mình, thì những thực thể khác có thể dùng nó. Chúng
có thể ký hợp đồng, điều khiển qua bạn, và sau đó bạn tự hỏi: “Tại sao chuyện
này lại xảy ra với tôi?”. Bởi vì bạn đã để cho thực thể khác bước vào. Do đó,
quan trọng là phải sống trong hiện tại, giữ cân bằng, đừng mãi bận tâm quá khứ
hay lo lắng tương lai.
Trước đây tôi từng
quá khắt khe với bản thân, luôn ép mình phải làm nhiều, học nhiều. Nhưng rồi
tôi nhận ra, tôi phải biết chăm sóc chính mình. Khi có sự cân bằng, tôi mới thật
sự tiến bước. Nếu không, ta chỉ mãi bị mắc kẹt trong những vấn đề của thế giới,
mà chẳng đi được đâu.
Và thường thì,
khi một người mới thức tỉnh, việc đầu tiên họ nghĩ là phải “cứu cả thế giới”.
Nhưng đó lại là một cái bẫy. Bạn chỉ cần giống như một nhạc công: cứ thổi sáo,
chơi nhạc của mình. Ai đi ngang qua sẽ nghe thấy. Bạn không cần chạy khắp nơi
ép người ta lắng nghe.
Jaume
Su:
Vâng, tất nhiên rồi. Nhưng tôi hình dung nó giống như bạn tỉnh dậy và thấy chăn
trên giường mình đang bốc cháy – rồi nhận ra chăn của mọi người khác cũng đang
cháy, và bạn muốn báo cho họ biết. Đó là một phản ứng hoàn toàn tự nhiên và bộc
phát.
Lorena
Martín:
Ừm…
Jaume
Su:
Nó hoàn toàn mang tính cảm xúc.
Lorena
Martín:
Đúng vậy. Nhưng thấy anh không, chúng ta đang nhìn sự việc từ những góc độ khác
nhau, rất hay. Sẽ có người thấy quan điểm này hợp lý, cũng sẽ có người thấy
quan điểm của Jaume hợp lý. Và cũng có những người vận dụng cả hai bán cầu não
cùng lúc, không nghiêng hẳn bên nào, mà sẽ nói: “Cả hai đều đúng, vì nếu tôi ở
tần số này thì tôi thấy theo cách đó, còn nếu tôi ở tần số kia thì tôi lại nhìn
ra theo cách khác”. Điều đó rất tuyệt. Như tôi đây, khi ở trong cơ thể nữ, tôi
có thể cảm nhận những loại tần số khác, mà với tôi, đó là một trải nghiệm khác
hẳn – thứ chưa từng được viết trong sách.
Hãy nhớ rằng, những
nữ tu sĩ ngày xưa, hay còn gọi là “phù thủy trắng”, họ kết nối với sao trời, với
những gì ngoài kia, và rồi điều đó dần mang lại ý nghĩa. Lúc đó họ không thể diễn
tả bằng lời, mà là qua âm thanh – vì chưa ai phiên dịch nó. Và đó chính là điều
mà nhiều người trong chúng ta đang làm. Tôi tin rằng trong thời đại này, rồi anh
sẽ thấy, vì tôi luôn ghi lại mọi thứ, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Nếu không
phải năm 2026 thì cũng sớm thôi, tất cả sẽ được tiết lộ. Tôi có cảm giác như thể
trò chơi này đang sắp kết thúc một cấp độ.
Khi kết thúc, sẽ
có sự “tổng kết”: “Ồ, thì ra chương trình này được thiết kế thế này”. Những nhà
sáng tạo giỏi nhất sẽ tiếp tục tạo ra một kịch bản khác, ít sai sót hơn, sau
khi đã rút kinh nghiệm. Tôi cảm thấy rằng hiện tại, mỗi giống loài đều đại diện
cho một trạng thái ý thức, một nhiệm vụ hay một vai trò riêng. Ví dụ: người Á
Đông thì được phân loại theo văn hóa và sự phát triển của họ; người châu Âu,
người Mexico cũng vậy. Nhưng chung quy chúng ta vẫn là dạng hình người. Không
phải mèo, mà là con người.
Robert: Con
người, con người.
Lorena
Martín:
Đúng vậy, chúng ta là con người. Và trong loài người ở Trái Đất, vẫn có sự phân
biệt: đây là người da đỏ, kia là…
Jaume
Su:
David Icke từng giải thích rất rõ rằng các chủng tộc khác nhau chỉ là những
phiên bản khác nhau của cùng một chương trình.
Lorena
Martín:
Đúng vậy.
Robert:
Chính xác.
Lorena
Martín:
Còn về mặt năng lượng, ta có thể nhìn thấy một ý thức tập thể. Ví dụ, người ta
hay hỏi: “Người Tây Ban Nha nghĩ gì?”. Tất nhiên không phải tất cả đều giống
nhau, nhưng phần lớn thì có một “mẫu số chung”. Như tôi, khi mới sang đây, có
người vẫn chào “Olé, olé”. Tôi nói: “Trời ơi, giờ còn đâu đấu bò nữa mà ‘olé’”.
Tôi phải giải thích rằng, vâng, đấu bò từng là một phần văn hóa, nhưng giờ thì
không. Điều này cũng giống như trò chơi đã được “cập nhật”. Cái phù hợp trước
đây, giờ không còn hợp nữa, nó đã thay đổi.
Robert:
Đúng vậy, lịch sử bao gồm nhiều thứ. Vấn đề là phải tích hợp hết lại, như bạn
đã nói lúc nãy. Sức mạnh lớn nhất là sự tích hợp, chứ không phải tình yêu có điều
kiện, vì tình yêu có điều kiện chỉ là giới hạn. Phải tích hợp tất cả. Và về việc
“đánh thức” con người – bạn không thể đánh thức tất cả. Vì có những người muốn
trải nghiệm cuộc sống của họ như nó vốn có. Một điều rất thú vị nữa, khi bạn
nói đến “các chủng tộc”, “những màu da khác nhau”, thì cuối cùng họ vẫn là con
người.
Bởi vì một con
mèo ở Úc, ở Mexico hay ở Alaska đều cư xử giống nhau. Và con người cũng vậy –
dù ở Hồng Kông, Zimbabwe, Alaska hay Peru, họ vẫn là con người. Chỉ khác nhau
những “chương trình nhỏ”. Ví dụ: ở Tây Ban Nha, dù bạn có thích hay không, văn
hóa của họ vẫn là vậy, từ chuyện đấu bò hay ăn churros với chocolate. Ở Mexico
thì có chương trình riêng, và ở mỗi đất nước đều có chương trình riêng. Điều đó
khiến người cùng một quốc gia có sự đồng điệu hơn so với người từ quốc gia
khác. Tôi không mâu thuẫn đâu, nó là vậy đó.
Một điều thú vị
là, ở Tây Ban Nha – đất nước tôi biết rõ – bạn có thể gặp người Phần Lan hoặc
người Anh, nhưng họ sống, cư xử, di chuyển chẳng khác gì người Tây Ban Nha. Và
ngược lại, ở Phần Lan, bạn gặp người ngoại quốc mà nhìn họ như người Phần Lan chính
hiệu, chỉ khác cái “vỏ ngoài”. Hiểu ý tôi chứ? Điều đó cho thấy, nhìn từ ngoài
vũ trụ, tất cả đều là con người.
Nhưng như tôi đã
nói lúc đầu, bên trong những “bình chứa” này có thể là bất cứ giống loài nào:
Urmah, Andromedan, Antarian, Taygetan… vô số loài. Và đây chính là lý do số một
khiến nhân loại không thể thống nhất, vì mỗi loài có mục tiêu riêng. Rất khó để
nhân loại thật sự đoàn kết.
Lorena
Martín:
Vâng, đúng vậy.
Robert: Điều
này còn quan trọng ở chỗ: khi chúng ta rời khỏi thân xác này, chúng ta sẽ không
còn chung một vô thức tập thể nữa. Mỗi loài sẽ có vô thức tập thể riêng, vì khi
đó họ là chính họ – Urmah hay bất cứ gì. Còn ở đây, chúng ta đang chơi cùng một
trò chơi với thân xác con người. Cho nên đừng quá nghiêm trọng hóa cuộc sống,
hãy xem nó như một trò chơi. Cuối cùng, điều quan trọng là trải nghiệm. Và như
lúc đầu ta nói về archon, nó cũng chỉ là một phần trải nghiệm.
Giống như con bò
ở Ấn Độ đầy ruồi muỗi. Nó sẽ bị ký sinh, vì đó là trải nghiệm của nó. Và ở đây
cũng vậy, ta có muốn hay không, thì trải nghiệm con người cũng bao gồm việc bị
những sinh vật ở cõi trung giới thấp hút năng lượng. Ngoài ra còn có những thực
thể mạnh hơn, hình người, có thể quấy nhiễu bạn suốt ngày – và đúng là chúng có
tồn tại.
Lorena
Martín:
Chủ đề này thật sự phức tạp. Và có lẽ chúng tìm kiếm một dạng thông tin nào đó.
Robert:
Đúng vậy. Chúng biết hết mọi thứ về con người. Chúng biết tất cả, vì với chúng
không có khái niệm không gian hay thời gian.
Jaume
Su:
Chúng đọc trực tiếp ký ức của chúng ta. Thực ra, đó chính là điều mà chúng ta
đã thấy trong buổi trực tiếp hôm qua. Chúng lấy thông tin từ ký ức của chúng ta
rồi chiếu ngược lại cho ta thấy. Ví dụ, tôi nghĩ nhiều khi người ta chết, rời
khỏi thân xác, thì thấy người thân hiện ra, trải qua một trải nghiệm cận tử rồi
quay lại. Đó chính là hình ảnh của “lá bài phán xét”. Tôi biết các bạn nhìn hơi
khó vì ánh sáng chói quá. Nhưng tôi tin rằng phần lớn những gì ta thấy khi bước
qua cánh cửa không gian chiều khác đó thật ra chỉ là archon cải trang. Và khi nói
về số lượng người có thể “thoát”, một điều tôi nhận ra trong tarot Marseille –
trở lại với tarot Marseille – là lá “Mười kiếm”.
Trong lá này, ở
đây có một thanh kiếm, ở kia có một cây gậy. Nếu vẽ một vòng tròn xung quanh,
ta sẽ có tỉ lệ vàng dạng hình tròn. Giống như một chiếc bánh được cắt thành hai
phần: một phần lớn và một phần nhỏ. Phần lớn tượng trưng cho những người không
thoát được. Phần nhỏ là những người có thể thoát. Nhưng mà, nếu từ nhỏ bị nhồi
sọ trong trường học, thì phần nhỏ đó sẽ còn nhỏ hơn nữa.
Robert:
Đúng rồi.
Jaume
Su:
Và trong phần nhỏ đó có bao gồm 144.000 người được “đóng ấn”, tức là những người
sẽ ngồi trước ngai vàng của Chúa. Đây chính là chỗ liên quan tới chủ đề Sirius
vào cuối kỳ “thu hoạch”.
Robert: Thực
ra, rất ít người thoát ra. Tức là thoát khỏi bánh xe luân hồi samsara này – vốn
vận hành dựa trên tần số – thì cực kỳ ít.
Jaume
Su:
Ở chỗ tôi sống, chắc cũng chỉ có vài người thôi.
Robert: Ít
lắm, bởi vì bạn phải thật sự có ý thức và chịu trách nhiệm với những gì bạn tiếp
nhận. Đây là điều vô cùng quan trọng. Không có nghĩa là tất cả mọi người phải
thấy giống chúng ta. Không, bạn muốn thấy cái gì thì tùy bạn, nhưng phải ý thức
rằng cuộc đời bạn ngắn ngủi, hỗn loạn và giới hạn. Cho nên số người thoát ra rất
ít. Và vì mọi thứ vận hành qua tần số, cộng thêm sự thao túng của truyền thông
đại chúng, chúng khiến bạn – tức là ý tưởng và suy nghĩ của bạn – trở nên tương
thích với thực tại này, để rồi, quay lại với lũ archon, chúng dễ dàng vắt kiệt
năng lượng bạn.
Và như bạn nói,
Lorena, ngay từ đầu, có nhiều chính trị gia… thật ra bên trong họ có archon nhập.
Tại sao? Vì họ nắm quyền lực, và thông qua quyền lực có thể gây đau khổ cho phần
lớn dân chúng. Cho nên, vâng, archon bám vào chính những chỗ đó. Ta thấy rõ ở vị
tổng thống Tây Ban Nha, ví dụ, ông ta đã bị hút cạn. Hôm qua chúng ta cũng đã
nói trong buổi trực tiếp rồi: rõ ràng họ chỉ còn là “vỏ rỗng”, không còn hành xử
theo nhu cầu thực sự của người dân nữa. Và điều này diễn ra toàn cầu, ở khắp
nơi trên thế giới.
Jaume
Su:
Đúng vậy, họ hoàn toàn mất kết nối với sự đồng cảm dành cho người dân. Đây chắc
là nhân vật bị ghét nhất hiện nay ở Tây Ban Nha, thế mà vẫn ung dung xuất hiện
trên TV, vẫn được đi nghỉ mát miễn phí.
Lorena
Martín:
Nhưng điều đó cho thấy cách chúng ta hành động như một tập thể. Bởi vì nếu một
người không hiểu nổi chính mình thì càng không thể hiểu hàng xóm. Không có sự
tôn trọng nào hết. Về cơ bản, họ đang chỉ thẳng vào mặt ta rằng chúng ta không
hề có trách nhiệm với bản thân. Bởi vì, dựa trên nguyên tắc “mắt chỉ thấy được
cái mà tâm trí hiểu”, nếu bạn không biết sắp xếp suy nghĩ hay hành động của
mình, không tự hỏi vì sao mình làm điều đó, thì tập thể cũng vậy thôi, rồi cuối
cùng phải có ai đó đứng lên cầm lái. Và thế là có một kẻ lên nắm quyền, còn ta
thì đi theo như đàn cừu. Bản thân tôi không xem TV, nhưng đa số thì có. Họ
không hề bận tâm liệu cuộc sống của mình có vận hành tốt không.
Robert:
Đúng vậy, Lorena, vì người ta không chịu trách nhiệm cho những gì họ tiếp nhận,
mà dồn hết cho “chuyên gia”, cho những kẻ có vẻ có thẩm quyền. Bạn hiểu ý tôi
chứ? Đó là truyền thông chính thống, là cơ quan nhà nước. Vâng. Và như Jaume đã
nói, thực ra những thực thể này vốn đã tách khỏi Nguồn, chúng nuôi sống mình nhờ
vào... Ở đây ta gọi đó là “egregore”, tức là những thực thể được tạo ra bởi
chính con người. Khi bạn cứ tập trung vào điều gì đó tiêu cực, bạn nuôi dưỡng
nó. Và cuối cùng, chính cái thực thể bạn tạo ra sẽ quay lại hút năng lượng từ bạn.
Jaume
Su:
Đó chính là vấn đề phát sinh thêm. Vì khi đã tạo ra rồi, bạn phải nuôi dưỡng
nó. Đây là vấn đề chồng thêm vào vấn đề archon – những cái vốn có sẵn, và cả những
thứ mới sinh ra do chúng ta cộng hưởng với nó.
Robert:
Chính xác.
Lorena
Martín:
Nhưng, xin lỗi hai anh, quay lại điều tôi nói từ đầu – làm sao để nhận biết, để
những ai mới nghe tới đây có thể hiểu dễ dàng? Ví dụ, bất cứ thứ gì mang tính lặp
lại, ép buộc, hay khiến bạn khó chịu. Một chuyện khác là, giả sử tôi thích đi tập
gym, tôi tự tạo thói quen, nhưng tôi vẫn biết khi nào nên nghỉ, như lúc tôi có
kinh nguyệt thì tôi không đi. Như vậy tôi vẫn kiểm soát được. Nhưng những cấu
trúc archon thì khác, tôi từng thấy gần đây: nếu bạn không hoàn thành đúng số
năm, số ngày, số buổi… thì họ bảo bạn chưa đạt, chưa đủ, rồi cứ bắt bạn kéo dài
mãi. Như vậy họ giữ bạn trong vòng kiểm soát, kiểm soát tiến trình phát triển của
bạn.
Ví dụ, một người
học tự do có thể đọc một cuốn sách và chỉ trong một tuần đã hiểu, trong khi người
khác cần cả năm. Nhưng đó là vì họ tự do điều chỉnh nhịp độ của mình. Người
không biết làm chủ bản thân thì không biết đặt giới hạn, không biết nói
“không”, không biết khi nào không muốn làm hay không muốn gặp ai. Thế là họ chấp
nhận tất cả, chỉ vì được hứa hẹn “đây là con đường đến ánh sáng”. Nhưng thực tế,
họ giận chồng, bỏ mặc con, không chăm sóc bản thân, không nghỉ ngơi đầy đủ, vẫn
phải có mặt ở đó “vì đó là ánh sáng”. Đây chính là một dạng “niềm tin archon”.
Tôi đã thấy chuyện này xảy ra. Người ta sống mà không biết tại sao, làm việc
trong chế độ tự động, không còn sự tự vấn.
Thế là, lấy cớ
“tôi đang dẫn kênh thông điệp”, “tôi thấy”, “tôi cảm nhận”… nhưng thực chất
không biết mình đang làm gì. Họ có trực giác nhưng không nghe, chỉ làm theo cái
“giọng nói” đó, rồi cuối cùng lại hỏng chuyện. Tôi đi một khóa tĩnh tâm, trở về
thì mọi thứ đảo lộn, tôi hoang mang về mọi thứ. Vậy còn cảm nhận thật sự của bạn
đâu? Giá trị của bạn ở đâu? Ít nhất, bạn cũng nên tự hỏi liệu những gì mình
đang làm, đang nhận được có thật sự xứng đáng với mình không.
Bởi vì tôi nói
thật, nhiều người trong chúng ta đã làm, đã gieo hạt từ lâu, thì giờ cũng tới
mùa “thu hoạch”. Chẳng lẽ lúc nào cũng chỉ làm, làm, cứu, cứu, mà không bao giờ
được hưởng quả sao? Giống như bạn trồng cà chua, chẳng lẽ không bao giờ được
ăn? Phải có lúc thu hoạch chứ. Nhưng nhiều người không biết khi nào nên dừng.
Khi cái gì đó cứ bắt bạn “làm, làm, làm” đến mức kiệt sức. Vì lúc đó bạn đã mất
hết sinh lực, nguồn năng lượng ít ỏi còn lại cũng bị hút sạch. Đó là lúc bạn phải
phân biệt rõ: nếu những gì bạn làm mang lại sự dư dả năng lượng, bạn sáng rực
lên, thì đúng là bạn đang kết nối với Nguồn. Nhưng nếu không, mà chỉ kéo lê
thân xác, cáu gắt với mọi người, chán nản với cuộc sống – thì đó là archon. Tôi
giải thích vậy có rõ không? Đây chính là cách để nhận diện một cấu trúc archon
trong những thứ ngày nay đã trở thành bình thường, thành hệ thống.
Jaume
Su:
Nhưng… một trong những sai lầm gốc rễ mà con người mắc phải – và vì thế cấu
trúc archon mới dễ dàng tồn tại – đó là con người không hiểu chính mình. Không
hiểu bản thân thì làm sao hiểu được vấn đề. Thế nên, người ta tìm đến những thứ
gây xao nhãng: đi đây, đi đó, tìm trò giải trí. Tôi không nói nó tốt hay xấu,
nhưng tất cả đều vì một lý do: họ không biết phải làm gì với cuộc đời mình. Tại
sao lại ngồi trước TV? Bởi vì bạn không biết làm gì với cuộc sống của mình cả.
Chỉ đơn giản vậy thôi.
Robert:
Vâng, nhưng ở đây chúng ta lại mở ra thêm nhiều vấn đề khác. Trước hết, theo
như thông tin mà tôi có thì thật ra không có cuộc đời nào là lãng phí cả. Tất cả
đều chỉ là trải nghiệm sống, dù chúng ta có thích hay không. Ví dụ, nếu tôi thấy
một người sống cuộc đời đơn điệu, nhàm chán, tôi có thể nghĩ họ đang “phí phạm
cuộc đời”. Nhưng đối với họ thì không phải vậy, đó là trải nghiệm sống của họ.
Nhưng có một điều
rất thú vị, chính là điều mà những người Taygetan từng nói với tôi. Tất cả
thông tin mà tôi có được đều từ họ. Họ nói rằng: Ở Trái Đất này có một hiện tượng
gọi là “nhân vật nền”, hay “nhân vật không phải người chơi” (NPC). Tức là, với
mỗi một người thật mà bạn gặp ngoài đường, thì có thể sẽ có đến 7–8 người khác
không phải là người thật, mà chỉ là những hình mẫu được tạo ra từ vô thức tập
thể. Bên trong họ hoàn toàn trống rỗng, không có ai cả. Giống như một trò chơi,
như trong phim Ma Trận vậy – chỉ là ảo ảnh. Họ tồn tại chủ yếu để khiến bạn phản
ứng.
Nghĩa là khi bạn
thấy ai đó “không làm gì hết”, thật ra điều đó chỉ để tạo ra phản ứng nơi bạn,
bởi vì sâu xa thì không có ai ở đó cả. Nếu bạn trò chuyện với họ, bạn sẽ nhận
ra chỉ toàn những câu nói rất hời hợt, vì bên trong không có gì cả. Khó ở chỗ
là ta không dễ biết được ai là “người thật” và ai không. Bởi vì khi chạm vào, họ
vẫn giống hệt con người bình thường, và tất cả chỉ là sản phẩm của vô thức tập
thể – nó tạo ra những nhân vật kiểu đó, và cả những tình huống, bởi vì nội tâm
của bạn được phản chiếu ra thế giới bên ngoài. Do đó, tôi sẽ không bận tâm nhiều
đến những người kiểu “chẳng quan tâm gì đến cuộc sống”. Đó cũng là lý do tôi
nói: ai không muốn thức tỉnh thì cứ để họ vậy, vì có khi ngay cả họ cũng chẳng
thật sự tồn tại. Ý tôi là vậy đó.
Jaume
Su:
Vâng, chuyện này thực ra đã được nhắc đến trong các văn bản cổ xưa rồi, như
trong “Phúc Âm Bí Mật của John” mà tôi vừa đề cập,
cũng có nói đến những “nhân vật nền” này – vốn chẳng là gì cả, chỉ là phần lấp
đầy trong trò chơi. Nhưng tôi có một thắc mắc: làm sao để nhận ra họ? Tôi có thể
quan sát hành vi, mẫu hình ứng xử... nhưng tôi không có cách nào chắc chắn được
cả.
Robert:
Đúng rồi. Người ta nói rằng khi bạn nói chuyện với họ, các cuộc trò chuyện thường
sẽ rất đơn giản, nông cạn. Nhưng không chỉ dừng lại ở “con người”, mà còn cả
nhà cửa, kiến trúc nữa. Giống như ta đang sống trong một màn hình trò chơi vậy.
Tuy nhiên, trải nghiệm mà bạn có được thì vẫn là thật. Đó là lý do nhiều người
khi “rời khỏi đây” đã nói: “Ôi trời!”. Thậm chí có người còn muốn quay lại Trái
Đất để chơi tiếp. Và chính điều đó tạo ra sự nghiện ngập: bạn bước vào trò chơi
này, rồi chẳng muốn rời đi. Giờ thì bạn có thể nghĩ: “Tôi chỉ muốn thoát khỏi
Trái Đất thôi”. Nhưng khi đã thoát ra, bạn lại trải qua sự mở rộng ý thức và tự
nhủ: “Wow! Tôi muốn quay lại để chơi tiếp, trò chơi này quá kinh ngạc!”. Và thế
là bạn lại quay lại, cứ ở mãi trong đó. Nhưng vì bạn là vĩnh cửu, nên chẳng có
gì phải lo. Rồi sớm muộn bạn cũng sẽ rời đi. Không ai bị lạc cả.
Jaume
Su:
Ừ, có một lá bài tarot tên là “Bánh Xe Số Phận”. Nó được thiết kế theo cách các
nhân vật xoay ngược chiều kim đồng hồ, biểu trưng cho sự tiến hóa.
Và trong đó có hình
một nhân vật cầm kiếm, ở một cõi khác. Đó chính là kẻ “gặt hái”. Bạn có thể
quay vòng vòng trong bánh xe, nhưng sẽ đến một ngày lưỡi kiếm chém xuống. Tôi
thì sẽ không mạo hiểm quay lại quá nhiều lần đâu. Tôi không làm vậy.
Robert: Tôi
cũng vậy. Tôi cũng không.
Jaume
Su:
Mỗi khi nghe tiếng bánh xe xoay và tiếng lưỡi dao…
Lorena
Martín:
Nhưng rồi thì cũng sẽ có một lúc nó chém xuống thôi. Điều tôi thắc mắc là: Những
kẻ đang canh giữ cái bánh xe đó, họ có bạn bè, có cuộc sống gì không? Ai đã tạo
ra họ? Hẳn họ cũng có một vai trò nào đó chứ? Như anh vừa nhắc đến lá bài tarot
đó, có thể cho tôi xem lại được không? Tôi hỏi thế vì mọi người thường chỉ tập
trung vào con người, nhưng còn kẻ cầm lưỡi dao kia thì sao? Ai đã đặt hắn vào
đó?
Jaume
Su:
Đó chính là archon điển hình.
Lorena
Martín:
Nhưng hẳn là cũng phải có thứ gì đó đã tạo ra nó chứ. Archon cũng có chức năng
tồn tại của nó. Nó cũng phải có cách để nuôi sống bản thân.
Jaume
Su:
Vâng, đó vẫn là cùng một nhân vật, chỉ khác là phiên bản nhỏ hơn thôi.
Vì vậy, đó là một
dạng sinh thể khác. Còn “con quỷ” trong tarot thì tượng trưng cho cả hệ thống.
Còn cái nhân vật cầm lưỡi hái kia thì giống như một “công nhân nông trại” cấp
cao – vì nó ở một bình diện khác, và là kẻ quyết định, là người cầm lưỡi hái.
Lorena
Martín:
Nhưng chắc chắn cũng có nhiều “nông trại” khác nữa, đúng không? Ý tôi là, nếu
chúng tồn tại, vậy chúng “thu hoạch” để làm gì?
Jaume
Su:
Chúng thu hoạch để chúng ta trở thành nguồn nuôi dưỡng cho các ngôi sao mà
chúng kết nối. Khi chúng không có nguồn trực tiếp, chúng kết nối vào các ngôi
sao để hút năng lượng từ đó. Nhưng ngôi sao thì sẽ cạn kiệt dần, nên chúng phải
liên tục nuôi dưỡng nó. Và để làm được vậy, chúng tạo ra một hệ thống kim tự
tháp – chính là cái xã hội mà chúng ta đang sống – để canh tác và “nuôi trồng”
chúng ta như một nông trại. Vì sao lại là kim tự tháp? Bởi vì tâm thức của
chúng là kiểu tâm trí bầy ong, mà bầy ong thì luôn có cấu trúc kim tự tháp. Thế
nên, thế giới mà chúng dựng lên để chúng ta sống cũng chính là bản sao y hệt
cách chúng vận hành và hiểu về thực tại.
Lorena
Martín:
Hoàn toàn chính xác. Thực tế là...
Jaume
Su:
Chúng sống trong một thế giới kim tự tháp.
Lorena
Martín:
Thật ra, cuốn sách đó khiến tôi chú ý nhiều vì nó nói đến phần di truyền mà họ
giữ lại, rồi cách họ “tiêm” nó vào trong các avatar này. Và rồi, theo họ nói, nếu
bạn nhớ lại, nếu bạn kích hoạt được năng lực của mình và nhớ ra trò chơi, thì
điều đó giống như một bài kiểm tra xem bạn mất bao lâu để nhận ra mình là ai, để
nhớ lại chính mình.
Khi bạn nâng tần
số lên cao hơn và bắt đầu kích hoạt nhiều hơn, thì họ nói rằng bạn có thể rời
đi và được đưa về hành tinh kia, nơi bạn sẽ gặp lại gia đình. Nhưng chính ở điểm
này tôi thấy lạ: “Tại sao phải cần ai cho phép mình mới được gặp lại gia đình?
Tại sao lại phải mắc nợ ai để họ đưa mình về gặp cha mẹ?”. Ý của họ giống như
kiểu: nếu bạn ngoan, làm đúng “bài tập” mà họ giao thì họ sẽ “đảm bảo” rằng bạn
sẽ được đoàn tụ với cha mẹ. Điều đó khiến tôi phải để ý, vì cách họ cứ nói đi
nói lại có thể khiến bạn bị mê hoặc, vô thức chấp nhận những gợi ý đó.
Theo cách tôi hiểu,
những thực thể này giống như một ý thức tập thể được thu gọn lại ở mức của trò
chơi. Khi bạn nhận ra chúng, bạn sẽ biết cách “né” chúng, nhưng để làm được vậy,
bạn phải thấy được toàn bộ trò chơi: ý định, chi tiết, biến thể, và cả hai phía
cùng lúc – mà không phán xét. Từ trạng thái trung tính đó, bạn có thể nói: “Ồ,
đây là một nước đi hay, một sự sáng tạo tốt”, bởi vì bạn hiểu rằng mọi thứ được
tạo ra đều có chức năng của nó.
Ở góc nhìn này, archon
– những kẻ “thu hoạch” – thật ra chỉ là một phần của hệ thống, và còn có nhiều
cấp độ khác với chức năng tương tự. Tôi biết nghe thì phức tạp và có thể gây sự
bất hòa cho nhận thức, nhưng tôi thích như vậy, vì nó khiến người ta phải suy
nghĩ lại. Nếu chúng ta chỉ lặp lại những gì đã biết thì quá dễ dàng, còn nếu thử
đặt ra một khả năng mới, dù điên rồ, cũng sẽ mở thêm con đường cho người khác.
Tôi không nói rằng mình “đã đạt đến”, nhưng ít ra có thể gieo được một ý hướng
để người khác bắt sóng, bởi vì những thông tin này vốn đã có trong trường năng
lượng.
Ví dụ, nếu ta
đang nuôi dưỡng một ngôi sao, thì thử nghĩ ngược lại: có khi chính các
“starseed” – những người đã nhận ra trò chơi này – lại muốn gửi đi một thông điệp
để nhân loại có thêm tự do, để thoát khỏi các cấu trúc đang biến ta thành “pin
sạc”. Đó là lý do nhiều người trong chúng ta đang cố gắng đánh thức khả năng tự
chủ, học cách đặt giới hạn, không dính mắc vào quá khứ hay tương lai, không
chìm trong kịch tính – vốn là điều làm tụt tần số. Khi thoát ra khỏi “vũng năng
lượng đặc quánh” này, ta trở thành một thực thể tự chủ, không phụ thuộc, đủ
dũng khí và khả năng phản ứng. Và chỉ cần có một người làm được, thì họ sẽ trở
thành tấm gương để người khác nhìn vào mà nhận ra: “À, có thể làm được”.
Đây chính là lý
do tôi gọi giai đoạn hiện nay là “kỳ huấn luyện cuối cùng”, hay “tiến sĩ vũ trụ”.
Ai sẽ đạt được tấm bằng đó? Tôi không nói là mình. Nhưng tôi cảm thấy rằng
chúng ta đang cộng hưởng để ráp nối những mảnh ghép, và bức tranh lớn đó sẽ thể
hiện toàn bộ một “kỷ nguyên”, một tần số dữ liệu mà có lẽ các thực thể cao hơn đang
quan sát. Tôi có cảm giác rằng trò chơi này sắp kết thúc, rằng chúng ta đang đến
gần điểm cuối cùng.
Tôi biết tôi đã
đi hơi xa khỏi chủ đề archon, nhưng với Robert thì tôi tin là anh hiểu. Các bạn
biết đó, không dễ để làm một buổi trò chuyện như thế này, vì tôi phải liên tục
phá bỏ những khung sẵn có. Nhưng tôi nghĩ điều đó cần thiết. Không phải để khẳng
định rằng đây là sự thật, mà để ném ra những mảnh ghép cho ai đó suy ngẫm, rồi
có thể nó sẽ hữu ích cho một số người.
Jaume
Su:
Ừ, nhưng vấn đề là tôi và bạn nhìn từ hai góc nhìn khác nhau. Bạn thì coi nó giống
như một công viên trò chơi, còn tôi thì thấy nó như một lò mổ, một dây chuyền sản
xuất thực phẩm. Với tôi, chuyện này bi thảm lắm, không phải trò chơi gì cả. Nó
giống như bị thiêu đốt trong địa ngục mãi mãi, trở thành thức ăn cho một ngôi
sao, chỉ vì không hiểu rằng mình đang bị giam giữ. Với tôi, đó không phải “trò
chơi”, mà là sự tra tấn.
Lorena
Martín:
Nhưng thử nghĩ xem, nếu anh nâng tần số lên cao hơn, ý thức anh sẽ mở rộng hơn,
anh sẽ thoát khỏi sự rung động của sợ hãi và lo lắng. Và chính sự tự tin đó mới
cho anh tự do.
Jaume
Su:
Vâng, đúng vậy. Tôi đồng ý.
Lorena
Martín:
Ý tôi không phải là phủ nhận. Điều đó có tồn tại. Nhưng anh thì đang mô tả tầng
đầu tiên của tòa nhà, còn những người khác lại mô tả tầng bốn, tầng bảy.
Jaume
Su:
Dĩ nhiên rồi. Bạn có sứ mệnh riêng, tôi cũng có. Bạn có thể đến với một nhóm
người cần nghe theo cách của bạn. Tôi lại đến với một nhóm người khác, họ muốn
tìm hiểu những thứ tôi chia sẻ. Mỗi người có một “mảnh đất” của mình. Ví dụ,
tôi thích hiện tượng UFO, nhưng tôi ít khi nói về nó, vì tôi muốn tập trung vào
các biểu tượng, ẩn ý, và thủ pháp hình ảnh – đó mới là lĩnh vực của tôi.
Lorena
Martín:
Chính vì vậy mới có một trật tự, và nhờ trật tự đó mà có cái gọi là “trật tự
thiêng liêng”. Đây cũng là một phần trong tiến trình mà chúng ta đang tham gia.
Robert: Tôi
thì nhìn nó như một trường học, nơi để học hỏi.
Lorena
Martín:
Vâng, tôi cũng vậy.
Robert: Một
nơi để học hỏi, nhưng rất khắc nghiệt, rất, rất, rất khắc nghiệt. Theo như tôi
nghe thì đây là nơi để đầu thai, khó nhất trong tất cả – đó chính là Trái Đất,
thuộc top 10 mức khó nhất. Dĩ nhiên, tôi đang nói theo quan điểm cá nhân, kiểu
khái quát thôi. Ý tôi là, không phải tôi muốn tỏ ra cao siêu hay gì, nhưng có
những điều quá rõ ràng.
Nếu nhìn tổng thể
thì nhân loại quả thật đang gặp khó khăn. Vì sao? Chỉ cần nhìn tình hình thế giới
hiện tại là thấy. Nhưng để đưa ra một chút hy vọng – mà tôi cũng không chắc là
hy vọng thật hay ảo – thì tôi tin rằng con người đến Trái Đất này là tự nguyện.
Vấn đề là nhiều người khi đến đây lại quá bám chặt vào ý tưởng của mình, rồi bị
cuốn vào vòng quay ở đây và mắc kẹt. Nên điều rất quan trọng là mỗi người phải
chịu trách nhiệm với những gì mình làm.
Ngoài ra, có nhiều
cách để đến Trái Đất. Một trong số đó là đến thẳng từ Nguồn, nhập thể trực tiếp
vào đây. Những người này sẽ gặp khó khăn hơn để rời đi, không phải là không thể,
nhưng khó khăn lắm. Bởi vì để thoát ra, bạn phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về
mọi thứ. Nhưng cũng có những người khác đến Trái Đất để giúp tập thể này. Và
thường họ là những người công khai, xuất hiện trước công chúng, chia sẻ kiến thức,
truyền đạt thông tin. Nhiều người trong số họ, không phải tất cả, nhưng nhiều
người khi rời khỏi đây thì tỉnh dậy ở một nơi khác – có thể là trên một con
tàu, hay một không gian khác. Nó giống như phim “Avatar”.
Trong phim, cơ
thể họ nằm trong một Med Pod, rồi tỉnh dậy, trong khi hoát thân của họ hoạt động
ở đây. Đến khi hoàn thành nhiệm vụ, họ rời khỏi hóa thân và tỉnh lại trên tàu.
Và mọi trải nghiệm họ có trên Trái Đất, tốt hay xấu, đều được mang theo.
Nhiều starseed đến
đây là để giúp người khác thoát khỏi vòng quay này thông qua kiến thức. Tôi thì
nhìn sự việc theo một góc khác, không u ám đến vậy. Tôi từng có một trải nghiệm
cá nhân: tôi rời khỏi cơ thể này và thấy chính mình nhập vào nó. Đừng hỏi tôi bằng
cách nào, câu chuyện dài lắm. Nhưng tôi thấy rõ ràng là mình không bị ép buộc, không
bị ép buộc khi đến đây. Tôi đến hoàn toàn tự nguyện. Và cũng như vậy, sẽ có những
người đến tự nguyện, rồi cũng sẽ rời đi tự nguyện.
Họ không thể giữ
bạn lại được. Điều duy nhất họ có thể làm là khiến bạn tập trung sự chú ý vào
Trái Đất. Nó giống như bạn chọn một kênh truyền hình. Họ biết kênh nào bạn
thích và chỉnh cho bạn xem, rồi bạn chỉ tập trung vào Trái Đất. Vì sao? Vì sâu
bên trong bạn thích thế. Dù có khổ đau, vẫn có người thích xem phim kinh dị, những
thứ làm tụt tần số. Và chính những video đó lại lan truyền mạnh nhất trên mạng.
Có người như vậy, không thay đổi được.
Nên kiểu video
mà chúng ta đang làm sẽ không bao giờ đạt một triệu lượt xem đâu. Tôi cũng muốn
lắm, nhưng thực tế là vậy. Nó phản ánh xã hội rõ ràng. Bạn hiểu ý tôi không?
Nên tôi không nhìn sự việc quá tiêu cực, bởi vì cuối cùng bạn là người sáng tạo
ra thực tại của mình. Khi bạn rời khỏi thân xác, ý tưởng và niềm tin bạn mang sẽ
là thứ bạn trải nghiệm và tạo ra. Nhưng rồi tất cả cũng sẽ tan biến, vì cái còn
lại cuối cùng chính là bản chất thật sự.
Đúng là nhiều điều
Jaume nói cũng chính xác. Tôi không phản bác ai cả, mỗi người có một góc nhìn.
Có thể bạn sẽ thấy những hiện tượng, hình ảnh quen thuộc, thậm chí người thân
xuất hiện để đánh lừa bạn – như trong bộ phim mà hôm qua chúng ta với Jaume có
nhắc đến. Nhưng thực chất, bạn sẽ đến nơi phù hợp với tần số rung động của
mình. Nếu bạn rung động như Trái Đất, bạn sẽ ở lại Trái Đất. Nếu bạn rung động
khác, bạn sẽ đi nơi khác. Dù là đâu, tôi không biết, nhưng chắc chắn là không
còn gắn với cơ thể nữa. Ý thức không nằm trong thân xác – ý thức là tất cả. Bạn
là một mảnh mô thức của Nguồn.
Mô thức nghĩa là
gì? Hãy hình dung cái ly này là Nguồn. Nếu tôi làm rơi xuống đất, nó vỡ ra nhiều
mảnh. Nhưng mỗi mảnh, dù lớn hay nhỏ, đều có bản chất y hệt cái ly ban đầu. Bạn
cũng vậy, bạn chính là Nguồn. Không phải mảnh nào lớn hơn thì mới đại diện cho
Nguồn – tất cả mảnh đều là Nguồn. Nên cuối cùng, bạn sẽ đi nơi bạn muốn. Tôi có
chắc 100% không? Không dám nói tuyệt đối, nhưng tôi tin là vậy, bởi vì bạn là
người tạo ra thực tại của mình, dù bạn có thích hay không. Nếu chúng ta chấp nhận
rằng không hề có thế giới vật chất, rằng tất cả chỉ là cõi trung giới, chỉ là ý
tưởng – mà khoa học cũng đang chứng minh điều này – thì rõ ràng mọi thứ là như
vậy. Bạn hiểu ý tôi chứ? Không biết… Lorena, bạn có hiểu tôi không?
Jaume
Su:
Rồi, rồi, rồi. Tôi hiểu.
Lorena
Martín:
Rõ ràng lắm. Nếu theo cách đó, thì vì tất cả chỉ là năng lượng, tất cả đều là
cõi trung giới, nên khi ta bắt sóng một tần số mới, ta sẽ nhận dữ liệu mới. Và
khi ta là kết quả của cái mình đang tiếp nhận, thì ta không thể còn nghĩ theo
cách cũ nữa, vì ta không còn là cái cũ nữa. Tức là chỉ cần hôm nay ta thở, ta
đã khác hôm qua rồi.
Nó là một quá
trình tiếp nối. Vì vậy, điểm khởi đầu của chúng ta – tức là nơi sự vật được vật
chất hóa – cũng quan trọng. Ở đó, như Jaume hay chỉ ra, trong thế giới hình ảnh,
thế giới “con mắt”. Tôi thì trong những buổi “Hãy Tạo Hình Cho Ánh Sáng Của Bạn”
của mình, nhiều khi tôi đưa những video mà Robert chia sẻ, vì họ giải thích quá
rõ ràng. Tôi chỉ cần cho học viên xem là đủ, khỏi phải giải thích lại. Nên tôi
luôn nói với các bạn: chúng ta đang làm việc như một đội.
Bởi vì bây giờ,
tôi sẽ sống trải nghiệm này trực tiếp. Vì sao? Vì chúng ta đang đi với tốc độ
nhanh hơn trước. Thông tin đến nhanh hơn nhiều. Ngày xưa không có công cụ này,
còn giờ ta có công nghệ trong tay, nhưng cũng có quá nhiều thông tin giả. Nên
trong thời đại này, ta được kêu gọi rằng: “Hãy sống nó, hãy trải nghiệm nó, và
phải có sự phân biệt rõ ràng, đừng mù mờ”. Và thế là ta tham gia vào ván bài.
Ngày xưa, năm 19 tuổi tôi cũng “mua trọn gói” đời sống nhân loại – kết hôn, có
nhà cửa, đủ cả. Giờ bước vào con đường tâm linh cũng vậy, tôi lại “mua trọn
gói” – tham gia đủ các khóa học, trải qua hết. Con người vốn thế.
Nhưng rồi bạn nhận
ra: con đường không phải ở đó. Vậy bạn đang phục vụ ai? Bạn đang nghe ai? Cho đến
khi bạn nhận ra rằng bạn phải nghe chính mình. Và rồi bạn hiểu rõ hơn bản thân,
thậm chí thấy rằng, à, mình đã để lại dấu vết ở chỗ này. Khi bạn biết rõ cá
tính mình, bạn hiểu vì sao bạn nói câu đó, vì sao bạn làm cử chỉ đó. Nhờ vậy bạn
dễ nhận ra điều không thật nơi người khác.
Bởi vì khi ai đó
hành động không tự nhiên, bạn sẽ cảm thấy liền là có gì đó sai, không thật. Và
tần số cao nhất chính là sự chân thật. Người nói một cách thẳng thắn, nhẹ
nhàng, là vì họ không sợ buông ra điều đó, bởi vì họ đã trải qua. Giống như tôi
biết làm món trứng tráng, tôi nói chắc nịch, bình thản, và khi đưa chảo cho
tôi, tôi làm ngay, không căng thẳng. Nhưng nếu người kia không có “mã sống” đó,
họ sẽ bị chặn lại, họ nói dối, họ đeo mặt nạ.
Và chuyện đang xảy
ra là: ai không “sạch” thì không thể lên được tầng này. Vì vậy tôi thấy buồn cười
khi nhiều người cứ nói, nhưng thực tế là: nếu không sạch, không thể vượt qua. Họ
gọi đây là “ngọn lửa pha lê”, vì nó tinh khiết hơn. Tôi cảm thấy rõ những tia
năng lượng, những làn sóng đang tràn vào, gột bỏ từng lớp rung động thấp. Nó giống
như đang tháo mặt nạ của mọi người – những nhân cách giả, những cái tôi cũ – để
cài đặt chương trình mới.
Và khi đó, nhiều
người mới chợt nhận ra: “Ủa, hóa ra bao lâu nay tôi đang mang theo những lớp
suy nghĩ của bà mình, cha mình, thầy cô, sếp…”. Giờ thì tất cả đang bị xóa đi,
để họ trở lại sự rõ ràng vốn có. Không phải là bạn có gì mới, mà chính là bạn
trở lại với cái bạn luôn có. Và từ đây, tiếp tục bước đi.
Những ai đã biết
rõ nguồn gốc của mình, bây giờ là lúc họ lộ diện. Còn lúc đầu, khi tất cả mới bắt
đầu, chẳng ai biết mình đi đâu. Như tôi hồi nhỏ, từng muốn đi tu làm nữ tu ẩn dật.
Và rồi, bạn thấy đó…
Robert: Tôi
muốn…. tôi muốn trở thành..., là gì ta? Ờ… Ờ, giống giống như là tu sĩ. Ờ… gọi
sao ta? À, nhà truyền giáo. Ở châu Phi. Đúng, đúng rồi.
Lorena
Martín:
Tôi thì muốn làm nữ tu và tham gia vào những chuyến đi của Hội Chữ thập đỏ, kiểu
như hoạt động tình nguyện đó.
Robert: Ê,
có khi tụi mình đã gặp nhau ở châu Phi rồi đó, với Jaume ngồi đó đánh trống.
Jaume
Su:
Mấy bạn biết tôi từng muốn làm gì không?
Robert:
Không.
Jaume
Su:
Tôi… tôi từng muốn làm nhà phát minh. Tôi muốn làm nhà phát minh, tôi còn có một
cuốn sổ ghi chép, vẽ phát minh, vẽ sơ đồ các thứ. Kiểu như bỏ đồng xu vào đây,
nó đi qua một ống này, chạm vào cái gì đó… Giống giống như mấy phát minh của
giáo sư Franz ở Copenhagen, truyện tranh đó, chắc bạn nhớ chứ? Tôi cũng vậy
thôi. Tôi muốn làm nhà phát minh vì tôi giỏi vẽ và thích sáng tạo, kết nối các
thứ với nhau. Có lẽ vì vậy mà sau này tôi cũng giỏi kể mấy mánh vẽ trong tarot,
vì tarot về cơ bản cũng là một “phát minh nho nhỏ” thôi. Nó được ghép lại từ
các mảnh, thủ thuật hình ảnh, ký hiệu…
Lorena
Martín:
Ừ, còn tôi thì từ nhỏ đã mê trò ghép hình. Tôi là đứa nhỏ vừa viết vừa ngồi ghép
hình, vừa nghe Discovery Channel. Người ta bảo: “Cái này không làm được đâu”.
Tôi lại nói: “Rồi, để Lorena làm”. Từ nhỏ tôi đã mê những thứ bất khả thi. Vậy
nên, rốt cuộc thì chúng ta cũng giống như nhà giả kim, luôn tìm tòi ý tưởng mới,
ghép những thứ khác nhau, và chính điều đó giữ chúng ta “pi, pi, pi” ở đây. Trò
chơi này là vậy đó.
Thật ra thì chúng
ta đang sống trong “nông trại con người”, nhưng cũng giống như chú nai con phải
chạy nhanh để không bị sư tử bắt vậy. Phải chạy nhanh hơn, phải giữ cơ thể khỏe
mạnh, đại loại vậy. Miễn còn có ý nghĩa. Tôi thấy chúng ta như ở hai đầu sợi
dây nhưng cùng chia sẻ một kiến thức. Điều thú vị của buổi trò chuyện này là
như vậy, ít ra là tôi cảm nhận thế, và có lẽ nhiều bạn đang xem cũng cảm thấy
thế. Nhờ mấy buổi đối thoại thế này mà ba ý thức hoàn toàn khác nhau, tưởng như
chẳng liên quan, nhưng rốt cuộc cũng gặp nhau ở một điểm chung. Dù có “hóa thân”
thế nào, không phải loài mèo, cũng không phải loài chim, mà phải khoác thân người
để ở đây cùng chia sẻ, cùng hướng đến một mục tiêu: giúp người ta ý thức ít nhất
về cái mà họ đang thấy hôm nay trong chính ngôi nhà mình.
Thông điệp của cả
ba chúng tôi tôi rốt cuộc cũng là: bạn có ý thức được về cái bạn đang có, cái bạn
đang rung động và đang hành động không? Có hay không? Tôi nghĩ người nào tắt
chương trình hôm nay chắc cũng khó ngủ, vì sẽ bắt đầu thấy mọi chuyện rõ ràng
hơn. Còn nếu chưa thì cứ xem Jaume với Rober kìa. Thú vị lắm.
Robert:
Không, không phải đâu, tôi chỉ đang nghĩ nhiều thứ quá, nhiều quá.
Jaume
Su:
Bạn nói nhanh quá, mà tôi lại phải dịch trong đầu để hiểu, nên không thể phản hồi
ngay được, hoàn toàn không thể.
Lorena
Martín:
Nhiều khi tôi như đang ở trong rừng vậy đó, Mệ Trái Đất
lại nhắc nhở tôi phải chậm lại, thư giãn, tận hưởng. Vì tôi biết khi trở về
châu Âu, đầu óc lại chạy liên tục, không ngừng nghĩ. Ở đây thì tôi chỉ rung động,
cảm nhận, rồi khi về nhà, tôi mới ngồi viết và sắp xếp tất cả.
Jaume
Su:
Tôi hiểu. Tôi từng sống ở Senegal, nhịp sống ở đó hoàn toàn khác.
Lorena
Martín:
Đúng rồi.
Jaume
Su:
Khi trở về đây thì mọi thứ mờ mịt hết vì mọi thứ chạy nhanh quá.
Lorena
Martín:
Ừ, căng thẳng lắm. À, chắc máy tính tôi sắp tắt rồi, với lại chúng ta cũng đã
nói chuyện gần hai tiếng.
Robert: Gần
hai tiếng, đúng rồi.
Jaume
Su:
Vậy chúng ta tạm biệt thôi.
Lorena
Martín:
Tôi định nói thêm vài điều, nhưng thôi. Các bạn, đây coi như tổng kết của mấy
tháng qua rồi. Tôi nghĩ lần tới, nếu Jaume hay Robert muốn nói thêm thì tôi nhường.
Không biết các bạn có từng nghe về những thực thể “mắt đỏ” chưa, những thực thể
xuất hiện khi đi vào một số hệ thống cấp bậc khác.
Robert:
Chưa.
Jaume
Su:
Tôi có nghe chút ít, nhưng thật sự không đủ thông tin để nói sâu. Nhưng mà chúng
ta còn một buổi hẹn nói về cách thoát khỏi matrix, và tôi có thể chia sẻ điều
đó.
Lorena
Martín:
Ok.
Jaume
Su:
Lần đó không làm được vì máy quay hỏng, nhớ không?
Lorena
Martín:
Được rồi, tuyệt vời.
Jaume
Su:
Hôm qua có một bạn để lại lời nhắn trong buổi live, hỏi bao giờ làm buổi đó.
Lorena
Martín:
Khi nào đến Barcelona. Tôi thì có nhiều tài liệu mới để chia sẻ, về những cuộc
chiến đang diễn ra ở cõi trung giới, chiến tranh Orion, và nhiều điều đang xảy
ra. Có những nguồn thông tin trái ngược nhau hoàn toàn, nhưng lại trùng khớp.
Điều đó khiến tôi đặt ra nhiều câu hỏi mới. Nhưng rồi cũng sẽ gỡ dần ra thôi. Vậy
nhé, Jaume hay Robert có muốn nói lời chào không?
Robert: Ok,
để tôi chào trước. Cảm ơn Lorena đã mời tôi đến kênh của bạn. Cảm ơn Jaume. Và
tôi muốn nhắn rằng mọi người hãy có trách nhiệm với cái mình tiếp nhậm, từ đó sẽ
nhận ra nhiều điều, thậm chí biết mình có bị ký sinh hay không. Các bạn có thể
tìm tôi trên kênh “Despejando Enigmas” hoặc “Revelación Cósmica Semillas
Estelares”. Ngoài ra còn có bạn tôi, Gosia, với kênh “Agencia Cósmica” và “Space
Academy Sector Tierra”.
Lorena
Martín:
Tôi sẽ để link ở phần mô tả.
Robert: Cảm
ơn, cảm ơn Lorena.
Lorena
Martín:
Cả hai kênh luôn. Còn Jaume?
Jaume
Su:
Buổi gặp này thật sự rất vui. Đã lâu rồi tôi chưa làm livestream. Với Robert
thì từng làm rồi, nhưng ba người cùng nhau thì chưa. Rất tuyệt. Xin gửi lời
chào đến tất cả khán giả. Các bạn có thể tìm thấy tôi ở kênh “El mundo del ojo”
và trong các video của tôi, ngay phần mô tả dưới tiêu đề sẽ có link đến các
kênh và nơi tôi hoạt động. Cảm ơn tất cả các bạn.
Lorena
Martín:.
Vậy thôi, cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn theo dõi suốt hai tiếng đồng hồ, với
nhiều người thì thời gian trôi qua nhanh lắm. Hẹn gặp lại ở chương trình sau. Tạm
biệt.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=_jV4pIvIJGM
https://swaruu.org/transcripts
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.