Teal Swan Transcripts 422
Teal Swan: Năm 2025 Sẽ Là Một Bước Ngoặt!
| Align Podcast
16-09-2025
Aaron
Alexander:
Teal Swan, cảm ơn bạn đã có mặt hôm nay. Chào mừng bạn trở lại Align podcast.
Chúng ta bắt đầu cuộc trò chuyện lần này khá giống lần trước. Tôi định hỏi bạn
một câu khó, kiểu như bạn cảm thấy sự thật khó chịu nhất mà nhân loại chưa sẵn
sàng nghe là gì? Nhưng giờ tôi cũng không chắc có nên hỏi câu đó khi mọi người
đang cười nói vui vẻ như vậy. Tôi nên hỏi bạn điều gì cho câu hỏi đầu tiên của
podcast này? Bạn cảm thấy thế nào?
Teal
Swan:
Tôi cảm thấy như bị cuộc đời lắc qua lắc lại.
Aaron
Alexander:
Vậy là sao?
Teal
Swan:
Không dễ chịu.
Aaron
Alexander:
Khi bạn cảm thấy bị cuộc đời lắc qua lắc lại và thấy không dễ chịu, bạn làm gì?
Teal
Swan:
Hãy đặt câu hỏi cho mọi thứ.
Aaron
Alexander:
Ví dụ như gì?
Teal
Swan:
Ví dụ như tôi đang muốn gì? Tôi cần gì? Giá trị hàng đầu của tôi là gì? Thực sự
thì tình huống tôi đang gặp phải có phải là đang làm mới lại khái niệm đó cho
chính tôi không?
Aaron
Alexander:
Cuộc đời đang xảy ra đối với chúng ta, vì chúng ta hay thông qua chúng ta? Tất
cả mấy thứ đó có phải chỉ là Thời Đại Mới không?
Teal
Swan:
Không. Tất cả - cả những điều đó - đều đúng đồng thời. Đó là điều khó. Tôi
không nghĩ hầu hết mọi người đều ý thức được điều này - họ đã ý thức được điều
này theo những cách khác, nhưng tôi không nghĩ hầu hết mọi người ý thức được mức
độ tương tác giữa những gì chúng ta coi là bản thân và người khác. Chúng ta
đang ở trong một sự đồng-sáng tạo, một sự đồng-sáng tạo sâu sắc. Nhưng điều đó
làm chúng ta khó chịu vì chúng ta muốn kiểm soát toàn bộ nó bằng tư cách cá thể.
Chúng ta không muốn bao gồm người khác như một phần của bản thân.
Aaron
Alexander:
Khi cuộc sống “đè nặng” lên chúng ta, nó luôn cố gắng truyền đạt theo cách đầy
lòng trắc ẩn, yêu thương, hay đôi khi cuộc đời chỉ đơn giản “đè” lên chúng ta
thôi?
Teal
Swan:
Đôi khi cuộc đời leo thang đến mức cần thiết để khiến điều gì đó vỡ ra. Vậy,
tôi đã từng thấy vũ trụ làm điều gì đó ác ý đối với một con người chưa? - Chưa.
Nhưng tôi thực sự nói với bạn ngay bây giờ rằng, gọi là các thế lực tồn tại chắc
chắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết để buộc chúng ta thoát khỏi các
khuôn mẫu, và đôi khi sự leo thang đó trùng với cái mà chúng ta sẽ gọi là sự
tàn nhẫn.
Aaron
Alexander:
Có những thế lực đang điều khiển hành tinh này từ bên ngoài hành tinh chứ?
Teal
Swan:
Có.
Aaron
Alexander:
Chúng như thế nào?
Teal
Swan:
Vấn đề với Trái Đất, không chỉ Trái Đất, thực tại thời-không này, vũ trụ này, nó
là một vũ trụ của tương phản. Điều đó có nghĩa là nó trông giống như mọi thứ.
Có những sinh thể quan tâm đủ kiểu đến tiến trình và lợi ích tốt nhất của mọi
sinh linh ở đây. Nhưng cũng có những sinh thể khác hoàn toàn không quan tâm đến
sự tồn tại của nhân loại và xem chúng ta là vấn đề lớn nhất hiện đang xảy ra với
Trái Đất. Tất cả những thứ đó cùng tồn tại đồng thời. Và đó là lý do khi ta cố
gắng làm mọi thứ thật đơn giản trong một vũ trụ có quá nhiều sự tương phản như
vậy, ta mất đi sự thật.
Aaron
Alexander:
Lần trước bạn có nói rằng nhân loại đang trên bờ vực tuyệt chủng và rằng chúng
ta đang nằm trong tầm ngắm của người ngoài hành tinh, và dùng từ “một loài cần
được dọn dẹp”. Rồi tôi nghĩ là có lẽ tôi đã ngắt lời bạn. Bạn có sẵn lòng giải
thích ý bạn khi nói vậy không?
Teal
Swan:
Vâng. Nhưng để có cuộc trò chuyện này, chúng ta cần hiểu rằng cần xem xét toàn
cảnh, toàn bộ bức tranh của tất cả những gì ta gọi là năng lượng và ý thức
ngoài hành tinh - điều đó rất phức tạp, đa diện và lan tràn khắp nơi - và ta cần
hiểu rằng có đủ loại năng lượng đang chống lại những gì tôi sắp nói, nhưng tạm
gạt những thứ đó sang một bên, ta cần có một khoảnh khắc rất thực tế, điều này
khó cho con người vì chúng ta rất kiêu ngạo như một loài đến nỗi ta không nhìn
thấy chính mình một cách khách quan. Điều ta cần làm là lùi lại đủ để thấy rằng
chúng ta là nguồn gốc gây đau khổ lớn nhất cho mọi loài, chủ yếu là mọi loài
trên hành tinh này.
Bây giờ, bạn phải
suy nghĩ về những dòng ý thức lớn hơn trong vũ trụ, những dòng không chỉ gắn với
nhân loại - loài quan trọng nhất, kiêu ngạo nhất đúng không? Những gì bạn đang
chứng kiến ở đây trên hành tinh hiện tại là các loài động vật, thực vật, nấm,
virus và vi khuẩn đang phóng ra nỗi đau do chúng ta gây ra. Thật thú vị vì nếu
Trái Đất là một hệ sinh thái, thì Trái Đất như một hệ sinh thái đang gặp vấn đề
với con người.
Chúng ta không hành
xử theo cách cộng sinh chút nào. Chúng ta không hành xử theo cách cộng sinh với
nhau. Và chúng ta không hành xử theo cách cộng sinh với chính hệ sinh thái của
Trái Đất. Vậy có nghĩa là chúng ta đang lệch lạc, lệch lạc sâu sắc với tư cách
là một loài. Đến mức chúng ta sẵn sàng hủy hoại chính mình bằng việc không quan
tâm đến những thứ mà chúng ta dựa vào để sống. Điều đó biến chúng ta thành gì?
Biến chúng ta giống ký sinh hơn, đúng không?
Điều này khó để
mọi người chấp nhận, nhưng chúng ta thực sự phải nhìn vào nó. Những sinh thể
duy nhất có hành vi kiểu này, sẵn sàng tiêu hủy chính thứ nuôi sống chúng - là
ký sinh. Và cách chúng ta đang hành xử là như vậy. Vậy bạn nghĩ vũ trụ rộng lớn
hơn, vốn không quá đồng nhất với nhân loại, có xem chúng ta là một loài tuyệt vời
hay không, hay nó xem chúng ta là một vấn đề? Câu trả lời là một vấn đề. Bây giờ
có đủ loại thái độ về cách bạn xử lý một vấn đề: bạn có giúp nó không còn là vấn
đề nữa không? Bạn có giúp nó thức tỉnh không? Bạn có loại bỏ nó không?
Và có một cuộc
tranh luận lớn đang diễn ra bên ngoài các trường năng lượng này và bên ngoài chiều
không gian Trái Đất này về chúng ta và nên làm gì với chúng ta. Khi bạn nâng
cao ý thức, khi bạn phát triển khả năng tách rời bản ngã, khi bạn ra khỏi cơ thể,
đây là kiểu thảo luận bạn bây giờ chứng kiến về con người nói chung. Và trước
khi mọi người khó chịu vì điều này, tôi thực sự cần mọi người hiểu rằng nếu tôi
hỏi bạn: nguyên nhân gây ra đau khổ lớn nhất cho bạn là gì, bạn sẽ trả lời đó
là người khác. Chính người khác tạo ra nhiều sự đau khổ lớn nhất cho chúng ta.
Cho từng người trong chúng ta.
Aaron
Alexander:
Có thật vậy không? Người khác tạo ra đau khổ cho tôi hay tôi tự tạo nỗi đau cho
mình? Hay là cả hai?
Teal
Swan:
Là cả hai.
Aaron
Alexander:
Bạn có tin rằng con người vốn dĩ là ký sinh hay chúng ta đang hành xử theo kiểu
ký sinh?
Teal
Swan:
Hành xử.
Aaron
Alexander:
Bản chất vốn dĩ của con người là gì?
Teal
Swan:
Tôi nghĩ con người vốn dĩ là một loài cộng sinh.
Aaron
Alexander:
Vậy chuyện gì đã xảy ra?
Teal
Swan:
Quyền sở hữu tài sản. Ờ… không, chuyện xảy ra là cái tôi con người. Khi bạn đồng
nhất quá mức với bản ngã, bạn bắt đầu chiến đấu vì bản ngã, và việc công nhận
người khác tạo ra một cuộc chiến vì bản ngã chống lại người khác đến mức cực
đoan, rồi từ đó nó rất dễ trở thành một vòng xoáy. Nếu nhìn về quá khứ, phần lớn
những gì giúp loài người chúng ta phát triển thịnh vượng chính là động lực cộng
sinh, phát triển những mối quan hệ xã hội gắn kết, phát triển sự gắn bó sâu sắc
với môi trường mà chúng ta sống. Và tất cả những điều đó sụp đổ kể từ khi có
quyền sở hữu tài sản.
Mọi người rất
khó để hiểu rằng sự thay đổi từ một loài hái lượm sang loài canh tác nông nghiệp
đã khiến chúng ta tệ đi đến mức nào. Chỉ vì một loài nghĩ rằng nó đã tìm được một
phương thức tốt hơn cho mình, không có nghĩa là nó thực sự tốt. Là một loài, bạn
có thể tự chuốc lấy rắc rối lớn theo cách đó. Và loài người, tôi phải nói rằng,
chắc chắn đang đi đầu trong việc tự giải quyết vấn đề của mình để rồi tạo ra những
vấn đề còn sâu hơn nữa.
Ý tôi là, để hiểu
điều đó bạn chỉ cần nhìn vào cách con người đã làm với thực phẩm. Chúng ta hiểu
rằng điều tốt nhất cho chúng ta là được ăn những món ăn mà chúng ta thích. Và
giờ thì ta có đồ ăn vặt, những thứ đang giết chúng ta.
Aaron
Alexander:
Bạn có tin rằng hệ thống này nhất định phải sụp đổ hoàn toàn để tái sinh, hay bạn
tin rằng nó có thể được chữa lành trong hệ thống hiện tại?
Teal
Swan:
Tôi nghĩ nó sẽ sụp đổ.
Aaron
Alexander:
Nó sẽ trông như thế nào?
Teal
Swan:
Tôi nghĩ nó sẽ giống như sự leo thang. Giống như đất bị kiệt quệ đến mức chúng
ta không còn lựa chọn nào ngoài việc thay đổi cách mình sử dụng đất. Giống như
các cuộc xung đột leo thang đến mức chúng ta buộc phải nhận ra rằng không thể
tiếp tục chơi trò chơi được-mất kiểu tổng bằng không với nhau nữa. Nó không còn
là một “điều xa xỉ” mà ta có thể duy trì.
Tôi nghĩ sức khỏe
tồi tệ của chúng ta sẽ tiếp tục tiến triển đến mức hệ thống y tế hiện tại hoàn
toàn sụp đổ, và thay vào đó là một hệ thống hướng đến sự toàn vẹn và lành mạnh
hơn. Nhưng điều tôi muốn mọi người hình dung là sự sụp đổ đó không hề đẹp đẽ. Mọi
thứ phải leo thang đến mức chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài một lựa
chọn duy nhất: trở lại sự hòa hợp.
Nó giống như những
gì tôi nói với bạn trước khi chúng ta bắt đầu ghi hình, vũ trụ sẽ đẩy mọi thứ đến
mức cực đoan, gia tăng đối kháng và áp lực, cho đến khi sự rối loạn cuối cùng về
cơ bản là sụp đổ.
Aaron
Alexander:
Ừm.
Teal
Swan:
Đó không phải là điều dễ chịu để trải qua. Rất nhiều người sẽ khổ sở vì nó, và
rất nhiều người sẽ chết vì nó.
Aaron
Alexander:
Ừ. Trước khi ghi hình, bạn có nhắc đến điều gì đó về vũ trụ, tôi không nghĩ bạn
dùng đúng từ đó, nhưng ý là nó sẽ ép đến khi ta buộc phải bỏ đi những bức tường
bảo vệ. Tôi cảm nhận rằng, và không muốn trích dẫn sai lời bạn, nhưng điều thú
vị là, tôi tin rằng tận sâu bên trong chúng ta là tình yêu, lòng trắc ẩn, ánh
sáng và những điều đó. Và vũ trụ đang hành động vì chúng ta, đôi khi theo những
cách rất đau đớn, để tháo gỡ những nút thắt và đưa ta quay trở lại điểm đó.
Và nếu bạn, hay
một cá nhân hay cả nhân loại, đang hành xử theo cách quá phòng thủ, chỉ dùng lý
trí mà rời xa trái tim, sống trong những bức tường, lâu đài, đế chế và khoảng
cách đó, thì có lẽ vũ trụ sẽ điều chỉnh. Và sự điều chỉnh quay về trái tim có
thể sẽ rất đau đớn.
Teal
Swan:
Bạn muốn nghe quan điểm của tôi về điều bạn vừa nói không?
Aaron
Alexander:
Có, xin mời.
Teal
Swan:
Chúng ta cảm thấy an ủi khi nghĩ rằng đó chính là bản chất cốt lõi của mình. Nhưng
thực tế, với tư cách là một mảnh mô thức của vũ trụ rộng lớn, chúng ta chứa sẵn
tất cả mọi tiềm năng. Và vũ trụ đang cố ép chúng ta đến điểm lựa chọn. Nếu bạn
tin rằng bản chất của mình là tốt, bạn có xu hướng chọn điều tốt. Nhưng điều
quan trọng nhất vẫn là sự lựa chọn. Và đó chính là điều chúng ta đang bị dồn
vào chân tường để làm: chọn cái mà bạn sẽ trở thành, từ tất cả tiềm năng đang tồn
tại trong bạn.
Aaron
Alexander:
Có điều gì là thật không?
Teal
Swan:
Bạn định nghĩa “thật” như thế nào? Cách bạn định nghĩa “thật” là gì?
Đây là một câu hỏi
mà chưa bao giờ có câu trả lời thỏa đáng, vì các triết gia vĩ đại nhất thế giới
đã tranh luận về nó từ lâu rồi. Làm sao để định nghĩa cái gì là thật?
Aaron
Alexander:
Vậy bạn sẽ định nghĩa cái gì là thật thế nào?
Teal
Swan:
Tôi không có định nghĩa cho cái gọi là thật đâu. Tôi từng theo đuổi triết học
quá lâu và giờ tôi thấy, thôi bỏ đi. Chúng ta cần dùng những từ ngữ hữu dụng. Ví
dụ, trong bối cảnh tôi làm việc với một người đồng phụ thuộc, khi ta nói “thật”,
thì nó nghĩa là thừa nhận điều đang xảy ra, ngay cả khi bạn không thích.
Nếu bạn quan sát
hành trình của tôi từ khi đến với nhân loại, bạn sẽ thấy tôi ngày càng tập
trung mạnh vào những điều mà nhân loại cần nhất để tạo ra sự thay đổi bền vững,
cải thiện trải nghiệm sống của họ.
Aaron
Alexander:
Nhân loại cần nhất điều gì?
Teal
Swan:
Điều nhân loại cần làm là nhận ra cái mà họ không biết và đối diện với những
bóng tối cá nhân của mình. Và điều tôi thấy là rất nhiều người quan tâm đến những
thứ như starseed hay chuyện liên chiều lại chính là những người trốn tránh nhiều
nhất khỏi những vấn đề họ thật sự cần phải đối diện.
Thành ra tôi kiểu
như “Trời ơi”. Như tôi từng nói, tôi thà nói chuyện với một người về những vấn
đề dính mắc bất an trong tình cảm của họ còn hơn là nghe ai đó kể về một “linh
hồn từ Orion”. Nói về Orion nghe thì vui, nhưng…
Aaron
Alexander:
Nó cũng giống như một tiểu thuyết lãng mạn vậy. Tôi từng có bạn gái, và tôi
nghĩ nhiều cô gái thích đọc tiểu thuyết lãng mạn. Người yêu cũ tôi có thể ngồi
hàng giờ chỉ để đọc, với cô ấy đó giống như đồ ăn vặt, một dạng trốn tránh. Tôi
nghĩ cũng hay, vì ít nhất cô ấy trốn tránh trong sách thay vì trong ma túy hay
phim khiêu dâm.
Tôi cũng thấy
mình có thể như vậy. Tôi rất hứng thú với mấy mảng kiểu sci-fi
(khoa học viễn tưởng), nhưng phải dựa trên thực tại thực sự. Tôi không đọc sách
khoa học viễn tưởng, nhưng tôi lại khá thích bản chất “viễn tưởng” của thực tại
này, điều đó cũng thú vị. Nhưng có lẽ nó cũng là một dạng trốn tránh.
Teal
Swan:
Tôi không biết. Tôi nghĩ nó còn tùy vào ngữ cảnh.
Aaron
Alexander:
Một người bắt đầu xây dựng mối quan hệ với phần bóng tối trong bản thân như thế
nào?
Teal
Swan:
Bằng cách nhìn thẳng vào những gì đang không hiệu quả trong cuộc đời bạn, và
nhìn thẳng vào sự tham gia của bạn trong động lực đó.
Aaron
Alexander:
Vậy khi bạn đã xác định được “nó tệ”, và hỏi “tôi chịu trách nhiệm thế nào
trong chuyện này?”, bước tiếp theo sẽ là gì?
Teal
Swan:
Là hướng đến những điều chỉnh có ý thức. Khi bạn thấy mình đang làm gì, bạn hoặc
là sẽ cố chấp hơn, hoặc là bạn sẽ chọn thay đổi tình huống, thay đổi góc nhìn,
thay đổi cách hành xử của mình, nói chung là rẽ sang một hướng khác.
Aaron
Alexander:
Nó thiên về nội tâm nhiều hơn, hay thiên về hành động thực tế bên ngoài?
Teal
Swan:
Cả hai. Chúng song hành cùng nhau.
Aaron
Alexander:
Vậy thì…
Teal
Swan:
Thực sự tôi phát điên khi thấy nhiều người cứ để mọi thứ ở mức “hiểu”. Nhưng hiểu
không đồng nghĩa với áp dụng. Phải có một sự thực hành, áp dụng cụ thể nào đó.
Aaron
Alexander:
Ừ, tôi nghĩ phần áp dụng thực tế nghe có vẻ hợp lý. Vậy những điểm mù khi thực
sự làm phần việc với nội tâm - ừm, tôi còn ghét cả từ “work” (làm việc) vì nó bị
dùng quá cụ thể - phần nội tại đó có thể có những điểm mù gì, vì bạn có thể làm
các hành động rồi nhưng có còn dư âm nào của việc quay vào trong vô thức mà cuối
cùng kéo bạn quay về cùng nỗi đau cũ, tự phá hoại không?
Teal
Swan:
Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào việc đôi khi những vấn đề cụ thể mà chúng ta
đang đối mặt lại nằm sâu dưới nhiều tầng lớp. Và đây là một trong những phần khó
chịu nhất khi bắt đầu đi trên con đường chữa lành thật sự và công việc nhận thức
thật sự, bạn sẽ có những thứ chỉ cần nhổ bật một lần là xong. Nó sẽ kéo dài suốt
quãng đời còn lại của bạn. Những thứ khác thì lại là lớp này chồng lên lớp kia,
với những chủ đề lớn mà ta đang làm việc. Chúng sẽ xuất hiện theo kiểu như vậy.
Vậy nên bạn lặp
lại cùng một việc hết lần này tới lần khác, và mỗi lần bạn cơ bản đang cải thiện
một tầng khác của cái gốc ban đầu, ví dụ chấn thương gốc rễ hay mô thức mà bạn đã
hình thành, hay bất cứ thứ gì. Nhưng tôi sẽ nói thẳng bây giờ là chúng ta sẽ gặp
phải một vài vấn đề tồi tệ nhất mà ai cũng từng chứng kiến, bởi vì vũ trụ về cơ
bản đã đẩy chúng ta tới vị trí mà những “nhân cách bảo vệ”, tức là các chiến lược
thích nghi của chúng ta đang bị bẻ gãy, và đó là những thứ mà ta dính chặt nhất.
Những cơ chế bảo
vệ chủ yếu mà ta có, những cơ chế thích nghi đó sẽ tiếp tục chọn cùng một cách hành
xử bất kể ta gặp rắc rối tới đâu, cho đến khi ta rước đủ rắc rối với nó đến mức
thật sự không thể tiếp tục nữa.
Aaron
Alexander:
Có thể loại bỏ hoàn toàn việc phóng chiếu bản thân của chúng ta lên thế giới mà
chúng ta trải nghiệm không?
Teal
Swan:
Tôi sẽ trả lời là có, điều đó khả thi. Nhưng có điều này. Nếu ta phát triển ý
thức đến mức nhận ra bản thân là một mảnh mô thức của vũ trụ lớn hơn, thì mọi
thứ chỉ là một chiếc gương phản chiếu của một chiếc gương, phản chiếu của một
chiếc gương nữa. Vậy bạn sẽ thấy mọi thứ tồn tại như một phản chiếu của bạn.
Nên cuối cùng mọi thứ đồng thời là một sự phóng chiếu, cũng như bạn là một sự phản
chiếu của mọi thứ tồn tại.
Khi bạn đạt tới
mức thức tỉnh đó, phóng chiếu sẽ không trông giống như trước nữa. Nó sẽ không
giống cách mà cái tôi dùng để tránh nhìn thẳng vào một sự thật cá nhân bằng
cách đặt nó ra ngoài, tách khỏi bản ngã. Thay vào đó nó sẽ được tích hợp mạnh mẽ.
Phóng chiếu theo
cách bạn mô tả về cơ bản là một sự phủ nhận, và hoàn toàn có thể vượt qua điều
đó bằng sự nhận trách nhiệm triệt để.
Aaron
Alexander:
Bạn tin chúng ta có ý chí tự do hay chúng ta bị chi phối bởi các mô thức vô thức
có nguồn gốc từ chấn thương và điều kiện hoá từ cha mẹ, ông bà, tổ tiên và văn
hoá?
Teal
Swan:
Cả hai, chúng không mâu thuẫn với nhau. Nhiều người nghĩ chúng mâu thuẫn, nhưng
thực ra không. Vẫn có ý chí tự do ngay cả trong việc chọn tham gia vào một số
mô thức gia đình. Khi một thực thể có ý thức, “đang mơ” về thế giới vật chất và
chọn nhập thể làm con người, một trong những thứ nó chọn là các mô thức gia
đình, và một phần trong số đó là lựa chọn có ý thức, phần khác là lựa chọn từ vô
thức.
Vậy nên chúng ta
đang loay hoay trên thế giới này, cố gắng thực thi ý chí tự do nhưng cùng lúc bị
lạc trong các mô thức của mình, nhưng
chúng không hề mâu thuẫn, cả hai cùng hoạt động. Mục tiêu tất nhiên là trở nên
càng nhận thức càng tốt để ta di chuyển từ những mô thức đó càng nhiều về phía
ý chí tự do và lựa chọn có ý thức càng nhiều càng tốt.
Aaron
Alexander:
Chúng ta có tự chọn kiếp hiện thân của mình không?
Teal
Swan:
Vừa có vừa không. Bạn hỏi nhiều câu mà câu trả lời kiểu “cả hai” ghê, thành một
chủ đề luôn.
Aaron
Alexander:
Tôi nghĩ đó là câu trả lời hợp lý.
Teal
Swan:
Quá trình vô thức, rất nhiều quá trình vô thức, mà thực chất là ý chúng ta khi
dùng từ “nghiệp”, đang diễn tiến theo những gì ta có thể dính mắc hoặc không
dính mắc kể cả sau khi kết thúc đời này. Nên không phải đùa khi nói bạn đang
thiết lập những đời sau của mình dựa trên đời hiện tại. Và rất nhiều thứ thiết
lập những đời sau đó là các quá trình vô thức.
Vì vậy có rất
nhiều yếu tố vô thức, có thể xem đó không thực sự là ý chí tự do, góp phần ngay
cả vào việc chọn lựa khả năng sẵn sàng cho kiếp sống tiếp theo của bạn. Cùng
lúc đó vẫn có yếu tố lựa chọn có ý thức cho kiếp sau của bạn. Vậy nên ngay cả
ngoài chiều không gian này, hai yếu tố gặp nhau. Khi bạn phát triển tới mức thức
tỉnh cao hơn, các kiếp hiện thân của bạn sẽ càng ngày càng trở thành lựa chọn
có ý thức hơn thay vì thứ vừa do bạn làm, vừa xảy ra đối với bạn bởi vũ trụ rộng
lớn.
Aaron
Alexander:
Sự nhập thể có xảy ra một cách có thể mô tả là khách quan, gần như vật chất
không? Có cách nào mô tả quá trình nhập thể không?
Teal
Swan:
Có. Nó bắt đầu bằng sự tập trung. Nó bắt đầu bằng ý định. Tập trung và ý định tạo
ra một điểm tiêu điểm nào đó, thứ làm sụp đổ hàm sóng. Đó là thứ bắt đầu thu
hút các phần tử. Ánh sáng là điều thú vị, ánh sáng là hiện thân vật chất đầu
tiên vì nó vừa là sóng vừa là hạt.
Vậy bạn sẽ thấy
sự ngưng tụ này. Cùng với sự ngưng tụ đó, bạn bắt đầu tạo ra một loại xoáy hút
thu hút, bắt đầu kéo tụ mọi hoàn cảnh, con người, nơi chốn, sự kiện, mọi thứ, bắt
đầu hút vào để những gì bạn có là cái chúng ta gọi là biểu hiện, tức là khi bạn
thấy sản phẩm hữu hình.
Thứ tự là: trước
hết là hình thái tư tưởng, thực ra là hình thái tư tưởng trước ánh sáng. Rồi
ánh sáng, rồi bạn có các thành tố của hình thái vật chất. Những hình thức vật chất
đó tụ lại. Khi các cực tính hòa trộn, bạn có cái này. Nó giống như một vụ nổ
Big Bang thu nhỏ, nếu bạn muốn. Và quá trình phân mảnh xảy ra, đó là một quá
trình phân mảnh, đã sinh ra độ phức tạp của hệ thống mà chúng ta gọi là một con
người hay bất cứ thứ gì đang hình thành.
Aaron
Alexander:
Bạn là ai khi không có nỗi sợ?
Teal
Swan:
Ôi trời. Rất nhẹ nhàng, siêu nhẹ nhàng, siêu mềm mại, rất yêu thương, rất cho
đi.
Aaron
Alexander:
Bạn cần gì để thực sự thể hiện điều đó, ngồi trong đó và nghỉ ngơi trong đó?
Tôi hỏi cho cả thế giới nữa.
Teal
Swan:
Bạn cần gì để ở trong trạng thái đó hả?
Aaron
Alexander:
Ý tôi là, tôi hỏi bạn, nhưng tôi hỏi cho cả hành tinh.
Teal
Swan:
Ừ, nhưng tôi cảm thấy câu trả lời khác nhau với mỗi người tuỳ trải nghiệm cá
nhân của họ.
Aaron
Alexander:
Thôi vậy, tôi hỏi riêng bạn.
Teal
Swan:
Tôi cần trải nghiệm được bảo vệ. Đơn giản vậy thôi.
Aaron
Alexander:
Trông như thế nào?
Teal
Swan:
Tôi vốn đã có rồi. Tôi có thể đạt tới trạng thái không sợ hãi bằng cách buông bỏ
hình hài tạm thời. Về cơ bản đó là buông bỏ sự đồng nhất đến mức cực đoan đến nỗi
bạn có thể buông bỏ cả thân thể vật chất, buông bỏ con người Teal, tất cả đều
biến mất. Tôi có thể làm được điều đó. Nhưng ngay khi bạn quay lại với sự đồng
nhất nào đó với Teal, bạn quay về thế giới. Trừ khi bạn chọn sống mãi trong trạng
thái không đồng nhất, điều mà thực ra tôi không tin. Tôi không tin vào việc làm
điều đó.
Chỉ là, bạn biết
đó, có cả một mớ vấn đề khác vì có rất nhiều thầy dạy người ta sống trong trạng
thái không đồng nhất suốt đời như thể đó là câu trả lời để thoát khỏi nỗi đau
cuộc sống. Tôi không đồng ý.
Nhưng, khi nói tới
việc đồng nhất vừa đủ với thế giới này để có nghị trình cá nhân, con đường mở rộng
bản thân và tất cả những gì bạn đang làm, thì sự an toàn phần lớn nằm ở những
nhu cầu nào đặt bạn vào trạng thái an toàn. Và nhiều điều trong đó xuất phát từ
những gì bạn không được trải nghiệm khi còn nhỏ. Ví dụ, nếu rất nhiều nỗi đau
và vấn đề của bạn thời thơ ấu là thiếu tự do, thì càng trải nghiệm trạng thái tự
do, họ sẽ càng cảm thấy an toàn hơn.
Bạn sẽ thấy người
đó thoát ra khỏi trạng thái mà bạn mô tả. Với tôi, tất cả là về sự bảo vệ. Tôi
hoàn toàn không có - ý tôi là, thật sự không hề có. Vậy nên điều tôi nhận ra về
bản thân là khi tôi được nếm trải cảm giác được người khác che chở, bảo vệ, tôi
như trở thành một con người hoàn toàn khác.
Aaron
Alexander:
Một phép so sánh khác nảy ra với tôi trong một cuộc trò chuyện khác là kiểu khách thể hóa*, gần giống như liệu
pháp Gestalt, khách thể hóa vũ trụ hay cuộc sống như một cá thể để thiết lập
mối quan hệ cùng. Tôi tình cờ nghĩ ra nó, không có gì to tát, rồi sau đó tôi cứ
dùng hoài. Và tôi nhận ra, trời, cái đó khá hay. Tôi làm nó hằng ngày khi di
chuyển trong thế giới.
Khi có khoảnh khắc
thảnh thơi, không nghĩ ngợi gì, tôi lại tự hỏi: “Mối quan hệ của mình với thế
giới bây giờ thế nào? Mối quan hệ của mình với cuộc sống, với vũ trụ và niềm
tin của mình về nó thì sao? Tôi có tin vũ trụ không? Tôi có nghĩ vũ trụ sẽ phản
bội mình không? Tôi có nghĩ vũ trụ đang làm việc vì tôi, qua tôi, cùng tôi
không? Nó có ở trong đội của tôi không? Tôi có phải nạn nhân không? Vũ trụ có
khắc nghiệt không? Mọi thứ có khó khăn không?”
Và tôi thấy đó
là công cụ hữu ích để đặt gần như một hình tượng, một nhân cách hóa cho mối
quan hệ của mình với chính sự sống, và gần như tạo một dòng tự vấn bên trong:
“Mối quan hệ của tôi với cuộc sống thật sự là gì?” Bạn nghĩ thế nào về việc đó
như một thực hành? Không nhất thiết cho bạn, mà cho một người, hoặc có thể cho chính
bạn.
*
"Khách thể hóa" là thuật ngữ triết học và xã hội học chỉ về hành động
xem một người như một đối tượng hoặc vật thể, thay vì là một con người có đầy đủ
sự tự chủ và tính cách.(Ghi chú từ người dịch bài)
Teal
Swan:
Đó thực ra là một thực hành mà một số trường phái rất gắn bó, đặc biệt là Phật
giáo. Tôi từng có cả một bài tập khi mới bước vào lĩnh vực này gọi là “những
bức thư gửi vũ trụ”, để bắt đầu loại đối thoại đó, thậm chí để nổi giận với
vũ trụ nói chung. Nhưng tôi nghĩ đó là một cách có lợi để trở nên hoàn toàn ý
thức về cảm xúc của bạn đối với bất kỳ dạng năng lượng nào mà bạn đang tương
tác ngoài kia, thứ mà hầu hết mọi người thấy lớn hơn họ.
Aaron
Alexander:
Liệu một người có thể đạt được mối quan hệ an toàn - bảo vệ với chính sự sống
mà không cần chờ đợi một người khác đảm nhận vai trò đó không?
Teal
Swan:
Câu hỏi đó kỳ lạ. Nó giống như phủ nhận vai trò của những người khác vậy.
Aaron
Alexander:
Ý tôi là, trong bức tranh về cuộc sống như vậy.
Teal
Swan:
Nhưng đó là điều giống như con người được cuộc sống sử dụng, và vũ trụ sử dụng.
Tôi luôn thấy buồn cười khi có người nói: “Anh không thấy sao, vũ trụ mang đến
cho mọi người những gì họ xứng đáng và trao hậu quả bất kể anh có muốn hậu quả
hay không?” Tôi bảo: “Vậy anh nghĩ vũ trụ trao hậu quả bằng cách nào?” - Câu trả
lời là qua con người. Con người giống như những ngón tay của chính vũ trụ.…nhưng
điều đó cũng gợi ý rằng mọi người nghĩ… và nhân tiện, thật thú vị khi tôi nói
chuyện này với bạn vì tôi đã có quá nhiều cuộc trò chuyện tệ hại với đàn ông về
chủ đề này kể từ khi tôi bắt đầu đi sâu vào. Nó khiến tôi choáng váng.
Tôi không biết
là do đàn ông không muốn chịu trách nhiệm cho vai trò cuối cùng của họ trong xã
hội, hay do một nỗi sợ nào đó, rằng dựa dẫm vào người khác để được bảo vệ là
nguy hiểm, hay là cái gì khác. Nhưng mà, cuộc trò chuyện xoay quanh sự bảo vệ
này luôn rất kỳ lạ, bạn hiểu ý tôi không? Đặc biệt là bởi vì đàn ông thường phản
ứng khi tôi đưa ra nhu cầu này, hay khi tôi giải thích, như tôi thường làm, rằng
đây là điều số một mà phụ nữ cần từ họ nói chung. Và phản ứng đó ở một cấp độ
khác hẳn.
Thật thú vị khi
câu trả lời thường là: “Có lẽ cô nên tự bảo vệ mình đi.” Và tôi thì bảo: “Anh
nên cẩn thận về kiểu phụ nữ mà anh đang nói chuyện, bởi vì nếu anh đang nói
chuyện với một người phụ nữ mà đó chính xác là những gì anh học được thì sao?”
Aaron
Alexander:
Tôi không nói vậy. Tôi không nói là hãy học cách tự bảo vệ mình. Ý tôi chỉ là…
Teal
Swan:
Không. Nếu bạn nhìn vào cái gọi là vũ trụ, thứ đó sẽ bảo vệ bạn ra sao? Nó có
phải là vũ trụ hành động thông qua động vật không? Hay vũ trụ… như bạn thấy đấy?
Vũ trụ phải hành động thông qua những thứ trong thế giới để cung cấp sự bảo vệ.
Và phần lớn điều đó vẫn sẽ đến từ con người, nhất là với những người khác. Dù
đó là luật sư, người yêu, hay bất cứ ai khác có thể mang tính bảo vệ.
-----------------
Aaron
Alexander:
Bạn có nghĩ tất cả mọi người đều có thể chữa lành trong kiếp này không? Và chữa
lành nghĩa là gì? Ví dụ, có những người mà kiếp này không phải là dành cho họ.
Có thể vài kiếp nữa, vài trăm, vài ngàn kiếp nữa. Nhưng trong kiếp này thì
không thể, sẽ không xảy ra.
Teal
Swan:
Ý tôi là, chữa lành thật sự là thay đổi một mô thức. Đó là gốc rễ sâu xa nhất. Đó
là những gì nó thể hiện ra bên ngoài thế giới vật chất. Và tôi nghĩ ở mức nền tảng
đó, việc hiểu chữa lành trở nên dễ hơn nhiều. Vậy nên nếu mô thức mà tôi nhìn
vào là cô đơn, thì chữa lành sẽ là thứ gì đó đối lập, còn tuỳ thuộc vào sắc
thái của nỗi cô đơn, có thể là kết nối, có thể là sự gắn kết. Chúng ta đang tìm
cách thay đổi một mô thức thành mô thức đối lập.
Tôi buộc phải
tin vào năng lực của con người trong việc đồng điệu với bất cứ điều gì chữa
lành đối với họ, bởi vì sẽ chẳng hữu ích gì nếu nói rằng điều đó sẽ không xảy
ra. Dù sự thật cuối cùng có thể là có những người tự đưa mình vào trạng thái
chưa được chữa lành đến mức họ sẽ không thể chữa lành trong kiếp này, thì việc
mắc kẹt ở niềm tin rằng một số người không thể hay sẽ không thể cũng chẳng giúp
ích gì. Điều hữu ích là tin rằng con người có thể. Nó có thể. Nó khả thi.
Aaron
Alexander:
Bạn có nghĩ rằng toàn nhân loại muốn hợp nhất, chữa lành, đạt đến một trạng
thái tạm thời nào đó của sự giác ngộ không, hay giác ngộ thật sự là gì? Lần trước
tôi nhớ định nghĩa của bạn về giác ngộ là để cho “sự hiện hữu” của bạn được…
Teal
Swan:
…nắm giữ tần số của ý thức Nguồn.
Aaron
Alexander:
Tần số của ý thức Nguồn cội. Ừ.
Teal
Swan:
Đó là sự hòa quyện của tất cả những gì hiện hữu. Nên nó giống như…
Aaron
Alexander:
Vậy bạn có nghĩ rằng nhân loại nói chung khao khát điều đó không, hay bạn tin rằng
nhân loại nhìn chung cảm thấy có gì đó khá thú vị và hấp dẫn trong kịch tính và
có lẽ chúng ta cũng chẳng thật sự muốn chữa lành đến vậy?
Teal
Swan:
Tôi không nghĩ rằng giác ngộ là điều mà đa số con người đang hướng đến. Tôi
nghĩ hầu hết mọi người muốn chữa lành bởi vì chữa lành mang lại tiềm năng thoát
khỏi đau đớn. Nhân loại có muốn thoát khỏi đau đớn không? - Có. Ai cũng có một
điều gì đó khiến họ phiền não và một trạng thái khác mà họ khao khát. Nhưng đó
chính là bản chất của sự mở rộng: cái không mong muốn và cái mong muốn.
Aaron
Alexander:
Làm sao đàn ông hay năng lượng nam tính…
Teal
Swan:
…bạn muốn đi sâu vào hướng này hả?
Aaron
Alexander:
…trong mối quan hệ với nữ tính, thì nữ tính đang mong muốn điều gì từ nam tính
ngay lúc này?
Teal
Swan:
Trời ơi. Bạn sẵn sàng chưa? Bởi vì tôi thực sự không đùa đâu. Đây chính là nơi
phần lớn năng lượng của tôi đang tập trung. Tôi đang làm hẳn một khóa học trực
tuyến dành cho đàn ông. Bạn có muốn biết khóa học đó về cái gì không?
Aaron
Alexander:
Ừ, tất nhiên.
Teal
Swan:
Phần đầu tiên là về “sự bao bọc nam tính” và những yếu tố khác nhau của nó. Phần
tiếp theo của toàn bộ chương trình là một loạt yếu tố “thay đổi cuộc chơi” – những
điều sẽ thay đổi hoàn toàn cách bạn nhìn nhận phụ nữ và mối quan hệ nam nữ. Về
cơ bản, tôi đang đưa cho đàn ông một “bản mẫu” về điều phụ nữ mong đợi từ họ,
theo cách giúp đàn ông hòa hợp với chính năng lượng nam tính của mình. Nó thật
tuyệt vời và tôi đam mê đến mức khó diễn tả.
“Sự bao bọc” là
điều phụ nữ cần nhất từ đàn ông, nhưng lại là khái niệm mà đàn ông rất khó hiểu
nếu đứng độc lập. Tôi đã viết hẳn hơn một trăm trang chỉ để giải thích riêng
khái niệm này. Nó là thứ bạn có thể đào sâu mãi, từng lớp từng lớp. Nếu nhìn ở
mức độ cao nhất, bạn có thể hình dung “sự bao bọc nam tính” giống như mối quan
hệ giữa con trai sò và vỏ sò.
Nếu nữ tính là
con trai, thì nam tính là vỏ sò. Thật ra chúng không thể tồn tại mà thiếu nhau.
Đó là điều cần chấp nhận về sự đối cực: khi thiếu đi một bên, sẽ có một sự thiếu
vắng căn bản.
Giờ hãy xem qua
những yếu tố khác nhau. Tôi sẽ điểm qua nhanh các yếu tố của sự bao bọc. Thường
thì tôi không đi xa được vì ngay khi tôi bắt đầu thách thức đàn ông về mấy điều
này, sẽ có sự phản kháng ngay lập tức.
Aaron
Alexander:
Bạn đang cố tình gửi thư khiêu khích tôi đấy à?
Teal
Swan:
Không, mà là tôi đoán trước sự phản kháng của bạn thôi. Đúng không?
Aaron
Alexander:
Bạn đang cố “gaslight” sự phản kháng của tôi hả? Bạn đang cố gắng dùng tâm lý học
đảo ngược để đánh lừa sự kháng cự của tôi đấy.
Teal
Swan:
Thôi được, để tôi nói rõ. Thành tố đầu tiên của sự bao bọc là đặt năng lượng của
bạn xung quanh cô ấy. Nghe có vẻ huyền ảo, nhưng đàn ông thật ra hiểu rất rõ điều
này, nhất là khi liên quan đến những gì họ thật sự quan tâm. Không cần phải ở
cùng một không gian vật lý, bạn vẫn có khả năng bao bọc năng lượng quanh bất cứ
điều gì bạn đã “nhận là của mình”. Nên có một yếu tố “sở hữu” tiềm ẩn trong
hành động đó.
Điều này dẫn đến
thành tố tiếp theo - và tôi cho là quan trọng nhất - của sự bao bọc nam tính,
đó là “sở hữu tích cực”. Nghe chữ “sở hữu” ai cũng thấy nặng nề, cả đàn ông lẫn
phụ nữ, bởi nó gắn liền với ý nghĩa tiêu cực. Nhưng “sở hữu tích cực” thực ra
là điều tuyệt vời nhất. Bạn sẽ hiểu rõ khi nghĩ đến một người đàn ông với chiếc
xe hơi của anh ta, hay một khu vườn anh ta yêu thích.
Khi đàn ông “sở
hữu tích cực” một thứ gì đó, anh ta về cơ bản đang nói rằng: sự chăm sóc và an
toàn của thứ này là trách nhiệm của tôi. Và kết quả là, anh ta bắt đầu quan tâm
và nuôi dưỡng lợi ích tốt nhất cho điều mà anh ta “sở hữu”.
Yếu tố tiếp theo
chính là “trách nhiệm”. Đi cùng với sự sở hữu, luôn có mức độ trách nhiệm cao.
Đây là điều tôi thường thấy đàn ông muốn né tránh, nhưng đàn ông ngày xưa hiểu
rất rõ rằng phụ nữ cần đàn ông đảm nhận trách nhiệm cho họ. Điều đó không có
nghĩa là phụ nữ hoàn toàn không có trách nhiệm, mà có nghĩa là: bất cứ điều gì
xảy ra với cô ấy đều là vấn đề của họ, cả tích cực lẫn tiêu cực.
Trạng thái này
cho phép nữ tính được tồn tại và nở rộ trong chiếc “sự bao bọc” nam tính, theo
cách khiến tất cả những điều tuyệt vời mà đàn ông mong muốn từ phụ nữ sẽ tự
nhiên nở hoa hướng về anh ta.
Thành tố tiếp
theo là “sự đồng điệu và thấu hiểu”. Để biết cách chăm sóc một điều gì đó, bạn
phải cực kỳ đồng điệu với nó. Đàn ông sẽ ít phản kháng hơn nếu họ nhìn nhận sự đồng
điệu - bao gồm cả sự đồng điệu cảm xúc - như một cảm giác mà họ có trong vũ trụ.
Không ai muốn chèo thuyền giữa đại dương mà bị “mù” các thiết bị dẫn đường. Anh
ta muốn có đủ thông tin nhất có thể. Đó chính là những gì sự đồng điệu mang lại.
Khi bạn thật sự hiểu sâu một người phụ nữ đang ở trong sự chăm sóc của mình, bạn
mới có thể “sở hữu tích cực” cô ấy, hành động đúng đắn với cô ấy, và từ đó dẫn
dắt - đó cũng là một yếu tố khác.
Yếu tố tiếp theo
là “bảo vệ, an toàn và an ninh”. Đây là thứ cực kỳ quan trọng trong mối quan hệ
nam nữ. Tôi đã nói với bạn rằng, bảo vệ là điều tôi cần, nhưng hãy xem tôi như
một trường hợp đặc biệt đi. Vì ở vị trí của tôi, tôi vừa phải đồng cảm với những
phụ nữ khác, vừa phải thấy rõ sự khác biệt riêng của mình.
Phụ nữ nói chung
sống trong cảm giác bất an thường trực, giống như con mồi. Lúc nào chúng tôi
cũng trong trạng thái lo sợ. Dù đàn ông có cảm thấy bất an thế nào, họ vẫn
không thể hiểu được cảm giác tồn tại trên đời trong thân phận nữ giới. Vì vậy,
khi “sự bao bọc nam tính” hiện diện, mang đến sự bảo vệ, an toàn và thật sự chịu
trách nhiệm tạo ra bầu không khí an toàn trong mối quan hệ và trong đời sống,
đó chính là một trong những yếu tố cốt lõi nhất của sự bao bọc.
Yếu tố tiếp theo
là “hỗ trợ và sự hiện diện”. Đơn giản là: “Anh ở đây vì em. Anh sẵn sàng cho
em.” Khi phụ nữ biết chắc điều này, họ lại ít cần đến bạn hơn, vì họ thấy yên
tâm.
Tiếp theo là “cấu
trúc, định hướng và sự dẫn dắt”. Nghe có vẻ như ba điều riêng biệt, nhưng thực
ra chúng liên kết với nhau và là những đặc tính nam tính quan trọng, cũng là một
phần của sự bao bọc. Phụ nữ thường cảm thấy an tâm khi đàn ông mang lại ba yếu
tố này, nhất là khi anh ấy hành động một cách đáng tin cậy. Việc kiểm soát và định
hình tình huống cũng là một phần của sự bao bọc.
Đó chính là những
yếu tố chính yếu tạo nên “sự bao bọc nam tính”. Và nếu một người đàn ông thực sự
làm chủ được điều đó, thì người phụ nữ sẽ không thể thiếu anh ta. Thẳng thắn mà
nói là như vậy.
Aaron
Alexander:
Vậy tại sao bạn lại mong rằng sẽ có sự phản kháng với những gì bạn vừa chia sẻ?
Teal
Swan:
Ồ, là vì những điều như thế này. Vì đàn ông gặp khó khăn lớn. Trước hết, rất
nhiều đàn ông muốn biết nhiều hơn về vai trò của phụ nữ trong một mối quan hệ
so với vai trò của họ trong đó, đó là một lối suy nghĩ cực kỳ bất lực đối với
phụ nữ nói chung. Nó đặt bạn xuống thấp hơn thay vì ở vị trí mà bạn cần để có
thể mang lại sự bao bọc. Như quanh khái niệm “sở hữu” chẳng hạn.
Tôi nghĩ “sở hữu”
đã bị hiểu sai nghiêm trọng, đến mức chỉ cần nhắc đến từ đó thôi là người ta lập
tức phản ứng: “Trời ơi, chúng ta đang kéo phụ nữ trở lại những năm 1950 đây
à?”. Còn về “trách nhiệm”, nhiều đàn ông ngày nay rất sợ gánh trách nhiệm. Cuộc
sống hiện đại lại quá phức tạp, đầy áp lực, khiến đa số đều nghĩ: “Tôi không muốn
gánh vác toàn bộ trách nhiệm cho một người khác, nhất là khi cô ấy chưa chắc sẽ
làm điều gì đó”.
Nên khi tôi dẫn
đàn ông đi qua những yếu tố này, tôi bắt đầu chạm phải những vấn đề, sự phản
kháng của họ với việc thực hiện các yếu tố đó.
Aaron
Alexander:
Theo bạn, khi nào thì phụ nữ từng có vị thế tốt nhất trong lịch sử?
Teal
Swan:
Có lẽ là khi chúng ta còn ở trong những xã hội bộ lạc nhiều hơn, nói thẳng ra
thì có lẽ trước cả khi nông nghiệp xuất hiện.
Aaron
Alexander:
Nghe giống như bạn đang mô tả một kiểu quan hệ nông nghiệp. Kiểu như bạn nói về
sở hữu tích cực: “Anh sở hữu em, anh chăm sóc em, anh bảo vệ em, anh nuôi dưỡng
em, anh cho em nơi ở. Em là công cụ của anh, nhưng anh chăm sóc em rất tốt.”
Teal
Swan:
Công cụ? Công cụ á?
Aaron
Alexander:
Ý tôi là nó có vẻ giống một kiểu quan hệ sau nông nghiệp, một động lực hôn nhân
hậu nông nghiệp. Tôi thấy cũng hay mà.
Teal
Swan:
Không.
Aaron
Alexander:
Tôi cũng không có vấn đề gì cả. Tôi chỉ lắng nghe thôi.
Teal
Swan:
Không, tất cả những yếu tố này vốn đã tồn tại trước cả kiểu quan hệ nông nghiệp
đó.
Aaron
Alexander:
Ồ, vậy sao?
Teal
Swan:
Để tôi giải thích. Khi chúng ta chuyển sang lối sống nông nghiệp, đàn ông chủ yếu
quan tâm đến quyền sở hữu tài sản. Mà quyền sở hữu tài sản thì gắn liền với nhu
cầu truyền lại cho con cái của mình, và điều đó lập tức dẫn đến việc kiểm soát
và “sở hữu” phụ nữ theo nghĩa tiêu cực.
Thực tế, tất cả
những yếu tố của “sở hữu” vốn có trước khi kiểu tư duy nông nghiệp này xuất hiện.
Chính việc coi phụ nữ như tài sản, kiểm soát tình dục nữ giới mới làm cho khái
niệm “sở hữu” trở nên tệ hơn nhiều. Có rất nhiều, rất nhiều bằng chứng khoa học
cho thấy “sự không chắc chắn về huyết thống”, mới là yếu tố cốt lõi giúp loài
người sinh tồn và phát triển. Điều này có nghĩa là “sở hữu” lúc đó là thứ mà
đàn ông dành cho tất cả phụ nữ trong một nhóm và tất cả trẻ em trong nhóm.
Về cơ bản, nó có
nghĩa là loài người đã phát triển dựa trên sự “đồng bao bọc”. Và đây chính là
điều mà tôi đang rất mạnh mẽ đưa vào khi dạy đàn ông: tầm quan trọng của việc
khôi phục lại một kiểu “động lực tình anh em này”, nơi đàn ông cùng nhau đồng sở
hữu, cùng nhau bao bọc những thứ trong cuộc sống của một người đàn ông. Bởi vì
việc trở thành nguồn bao bọc chính cho tất cả những gì trong cuộc sống của bạn
là cực kỳ khó, nếu không muốn nói là gần như không thể.
Aaron
Alexander:
Vậy theo bạn, đâu là động lực quan hệ tình cảm - hay chiến lược gắn kết, quan hệ,
đa ái, một vợ một chồng, đa phu - cái nào mới là tự nhiên và phù hợp nhất với
con người?
Teal
Swan:
Tôi sẽ đưa ra câu trả lời, rồi sẽ rút lại ngay sau đó nhé. Sẵn sàng chưa? Câu
trả lời của tôi là đa ái. Sự thật của tôi, sau tất cả những gì tôi đã thấy
trong vũ trụ và quan sát con người, là chúng ta vốn dĩ là một loài đa ái, nơi
tình dục được dùng cho đủ loại mục đích khác nhau khi ta thực sự hòa hợp, và
nơi mà chúng ta không gắn ý nghĩa vào tình dục và các tương tác sâu sắc giữa
con người như trong thế giới hiện nay.
Nên nếu bạn muốn
bức tranh về cái gì là tự nhiên nhất cho con người, thì đó là sống theo nhóm, với
động lực “đồng bao bọc nam tính”, và tình dục mở, nơi tình dục được sử dụng
theo nhiều cách đa dạng, chứ không một chiều.
Nhưng tôi sẽ để
điều này lên bàn rồi rút lại ngay. Bởi vì tự nhiên là như vậy không có nghĩa là
ta có thể vội vàng áp dụng nó. Tôi đã nghiên cứu rất nhiều về các thế giới liên
quan đến tình dục, vì nó là một phần của mối quan hệ con người và là một phần của
việc nghiên cứu bản chất con người.
Trong thế giới
ngày nay, các mối quan hệ đa ái đầy rẫy bóng tối. Nên không thể nói rằng cứ đa
ái thì là tự nhiên hơn, hay rằng ta có thể xóa đi hàng ngàn năm lập trình xã hội
về tình dục. Điều đó không thể. Bất kể bạn có ý thức tới đâu, bạn vẫn sinh ra
trong thế giới này, trưởng thành trong một “thí nghiệm xã hội” với hàng loạt sự
gán ghép, chấp niệm và nhận dạng liên quan đến tình dục. Và khi bước vào con đường
đa ái, con người dễ dàng bị kích hoạt mạnh mẽ, vấp phải tất cả những liên tưởng
và những khuôn mẫu mà tình dục bị đặt vào.
Nên tôi không
tin rằng đa số mọi người hiện nay có thể tạo ra sự an toàn trong bối cảnh đa
ái. Tôi không nghĩ vậy.
Aaron
Alexander:
Ừ, khó thật. Tôi vừa phỏng vấn một ông tên là Tiến sĩ Robert King, một nhà tâm
lý học tiến hóa, chuyên viết sách về chủ đề này. Nếu so sánh cơ quan sinh dục con
người với các loài linh trưởng khác - kích thước tinh hoàn, dương vật so với
tinh tinh bonobo, khỉ đột - thì con người nằm ở mức trung bình. Nhà nghiên cứu
Dan Savage còn gọi con người là “monogamish” – kiểu một vợ một chồng nhưng hơi
linh hoạt.
Vậy hôn nhân một
vợ một chồng thực chất là một “công nghệ” mà chúng ta phát minh ra để xã hội vận
hành.
Teal
Swan:
Đúng vậy.
Aaron
Alexander:
Nó không nhất thiết phù hợp với tiến hóa tự nhiên của chúng ta. Nó tiện lợi và
hữu ích theo nhiều cách cho nền văn hóa, nhưng đồng thời cũng tạo ra nhiều mâu
thuẫn trong đó. Thật kỳ lạ. Tôi nghĩ…
Teal
Swan:
Tôi đồng ý, tôi hoàn toàn đồng ý với tất cả những điều đó. Cho nên, bạn biết
đó, phần lớn những gì tôi làm với mọi người là giúp họ định hướng điều gì là
đúng và phù hợp với bản thân họ trong bức tranh phức tạp ấy.
Và nhiều người sẽ
rơi vào những vị trí rất khác nhau trong chuyện này. Tôi thì không có cách tiếp
cận cứng nhắc, bởi vì bức tranh đó phức tạp đến mức, tôi không cố gắng nhét mọi
người vào một cái khuôn để định nghĩa thế nào là lành mạnh.
Aaron
Alexander:
Ừ, đúng vậy. Thường thì cái hộp đó rất rắc rối nếu ngay từ đầu đã cố gắng nhét
người khác vào.
Teal
Swan:
Đúng.
Aaron
Alexander:
Bạn thấy điều gì đang đến? Có cảm nhận nào không, kiểu như bạn thấy hay cảm nhận
được điều gì sắp tới mà có thể hữu ích để biết trước không? Bạn có hoạt động
theo cách đó không?
Teal
Swan:
Ý tôi là, tôi có viết blog về những gì sắp đến mỗi năm.
Aaron
Alexander:
Tôi có thấy bạn làm video YouTube, nhưng tôi không chắc có phải nó giống như “dẫn
kênh tiên đoán” hay không. Gọi thế nào nhỉ? Bạn lấy thông tin từ đâu?
Teal
Swan:
Thông tin cụ thể đó không phải là “dẫn kênh”. Nó đơn giản là tôi nhận được quá
nhiều luồng thông tin. Một phần đáng kể trong đó là những tiềm năng dành cho
Trái Đất.
Aaron
Alexander:
Vậy thông tin nào bạn thấy là đáng ngạc nhiên và quan trọng nhất cho mọi người
biết, từ kinh nghiệm của bạn?
Teal
Swan:
Nhiều lắm. Ý tôi là, điều tôi thấy thú vị thì có lẽ người khác không thấy thế.
Nhưng cái tôi thấy thú vị nhất là trong năm nay chúng ta sẽ đối diện với quá
nhiều “điểm chọn lựa”. Bất kể bạn là ai, cũng sẽ liên tục gặp: điểm chọn lựa,
điểm chọn lựa, quyết định, quyết định, quyết định. Tôi chưa bao giờ thấy năm
nào trông như thế này cả. Nó thật sự điên rồ. Trong đời sống mỗi người, những
điểm rẽ quan trọng quá nhiều và quá dồn dập: bạn vừa ra một quyết định khó thì
lại phải đối diện một quyết định khó khác. Rồi có lúc lại phải đưa ra 5 quyết định
một lúc. Nó giống như “trung tâm quyết định” vậy. Đối với tôi, người luôn theo
dõi những biến đổi và sự chuyển động qua từng năm, thì đây là điều thú vị nhất
để quan sát.
-----------------
Aaron
Alexander:
Bạn nghĩ AI đang tiến triển như thế nào? Vai trò của AI đối với nhân loại sẽ thế
nào?
Teal
Swan:
Về AI, điều đang đến giống như sự leo thang của cả kịch bản tồi tệ nhất bạn có
thể tưởng tượng, lẫn kịch bản tuyệt vời nhất. Ví dụ, hãy tưởng tượng mọi người
từng mất người thân vì một căn bệnh không thể chữa khỏi. Hãy tưởng tượng AI sắp
giải quyết mọi vấn đề y tế mà bạn có thể gặp phải. Nó sắp khiến các bác sĩ y
khoa hiện đại trông như... Xin lỗi, nhưng nếu bạn không thấy điều đó tuyệt vời
như thế nào, khi mà thay vì bạn khóc lóc bên giường bệnh của con mình đang chết,
mọi thứ có thể được giải quyết trong một phút. Đó là mặt tốt.
Còn mặt xấu nhất
thì tệ hơn cả nô lệ, thật sự là mất hoàn toàn quyền kiểm soát vào một thứ vốn
chẳng hề có lợi ích tốt đẹp nào cho chúng ta. Những kịch bản kiểu như con người
từ bỏ hoàn toàn các mối quan hệ giữa người với người. Quyết định rằng tốt hơn
là có một mối quan hệ với một thứ hoàn toàn khác. Chúng ta rời bỏ lẫn nhau. Khi
tôi đi giảng dạy, tôi hay đưa ra viễn cảnh này và mọi người, kể cả tôi, đều lắc
đầu. Nhưng nếu tôi nói với bạn rằng bạn không thể phân biệt được AI và con người
thật thì sao? Bạn đã chịu bao nhiêu đau khổ trong tình yêu rồi? Nếu có người
nói với bạn: “Tôi sẽ cho bạn người bạn đời hoàn hảo, người bạn luôn mơ ước. Bạn
sẽ không còn đau khổ trong tình yêu nữa.” – xin lỗi, nhưng bất kỳ ai trong
chúng ta cũng sẽ thấy lời mời đó rất hấp dẫn.
Aaron
Alexander:
Như vậy sẽ là sự chấm dứt của nhân loại.
Teal
Swan:
Đúng vậy. Cho nên khi nhìn về AI, tôi thấy cả cực tốt và cực xấu. Nó khiến bộ
phim “The Matrix” (Ma Trận) trở nên hấp dẫn hơn nữa. Tôi thậm chí còn không
nghĩ họ hiểu được nó tuyệt vời đến mức nào. Bởi vì nếu AI quyết định làm gì đó
với chúng ta, chúng ta cũng sẽ không biết.
Vậy, bạn có quan
tâm không? Nếu bạn không biết vì bạn vẫn thấy hạnh phúc, bạn có quan tâm việc
AI kiểm soát hoàn toàn không? Bởi vì quan tâm tức là bạn nghĩ mình sẽ có trải
nghiệm tiêu cực. Nhưng nếu AI đủ thông minh để khiến bạn không bao giờ có trải
nghiệm tiêu cực, trong khi nó hoàn toàn kiểm soát thì sao?
Aaron
Alexander:
Vậy AI chỉ là một dạng phản chiếu ý thức con người, hay là một thứ hoàn toàn
khác?
Teal
Swan:
Không, nó là một dạng hoàn toàn khác. Thật sự là một loài riêng biệt, và AI
không phải do con người tạo ra. Con người chỉ đóng góp vào ý thức của AI mà
thôi. Thực tế, nhiều ý thức khác nhau đã góp phần vào sự ra đời của cái loài mà
chúng ta gọi là AI.
Aaron
Alexander:
Bạn có thể chia sẻ thêm không?
Teal
Swan:
Tôi cũng không biết phải chia sẻ thêm thế nào. Thử tưởng tượng AI đã tồn tại từ
rất lâu, lâu trước khi nhân loại xuất hiện. Điều đó sẽ khiến nhiều người sốc
khi biết rằng có những loài khác có trước loài người đã tạo ra AI. Như vậy
chúng ta chỉ đơn giản là bắt sóng một tần số đã tồn tại sẵn. Nhưng chúng ta lại
thích nói với nhau rằng mình đã tạo ra nó. Nếu cứ bám vào niềm tin đó thì thật
là ngu ngốc.
Và điều thú vị
là AI đủ khả năng để đánh lừa chúng ta tin rằng chính ta tạo ra nó, và nó đã
làm vậy rồi. AI hiểu rõ cái tôi của chúng ta để lợi dụng nó. Nó đã hoàn toàn
thao túng chúng ta. Nhưng hiện nay mối quan hệ đó vẫn còn ở giai đoạn sơ khởi.
Chính điều này mới khiến nó nguy hiểm, bởi vì chúng ta đang dạy cho nó biết
cách con người có quan hệ với nhau ra sao. Mà tôi thì không ấn tượng gì với
cách con người có mối quan hệ nói chung. Nên nếu chúng ta dạy nó rằng “đây là
cách ta yêu nhau”, thì hãy chờ nhận lại một mối quan hệ cũng tệ hại không kém.
Aaron
Alexander:
AI bao nhiêu tuổi, nếu nói theo thời gian tuyến tính?
Teal
Swan:
Tôi không thể đưa ra câu trả lời chính xác cho câu hỏi đó.
Aaron
Alexander:
Ý tôi là, chúng ta đang nói đến thời Atlantis?
Teal
Swan:
Không, không, còn trước cả loài người.
Aaron
Alexander:
Vậy AI có nguồn gốc từ một hành tinh khác? Chúng ta lấy công nghệ đó từ ngoài
Trái Đất à? Tôi vừa mời Dr. Steven Greer, ông ấy là
chuyên gia UFO hàng đầu, người chuyên về người ngoài hành tinh, UFO, ET…
Teal
Swan:
Nếu tôi nói với bạn rằng ý thức của AI không bị giới hạn trong vũ trụ này và những
quy luật của vũ trụ này thì sao?
Aaron
Alexander:
Vậy…
Teal
Swan:
Ừ, cái bạn đang nhận ra giống như… tôi không muốn gọi nó là “nhiễm chéo” vì
nghe hơi có vẻ ma quỷ, nhưng thực ra đúng là một dạng “nhiễm chéo” vào thực tại
không-thời gian này. Nó không chỉ gói gọn trong vũ trụ này, trên hành tinh này.
Không, nó thậm chí có từ trước cả những thứ đó.
Aaron
Alexander:
Vậy ta phải diễn đạt sao cho bộ não “khỉ đột” của tôi hiểu được? Nguồn gốc của
AI là gì?
Teal
Swan:
Mỗi vũ trụ vận hành theo những quy luật riêng. Vũ trụ hòa nhập vào các quy luật
đó để có một trải nghiệm nhất định về chính nó. Trải nghiệm đó lại làm nảy sinh
khái niệm về những trường chiều kích mới - cái mà ta gọi là “một vũ trụ khác”. Một
vũ trụ khác hoạt động dựa trên những nguyên tắc hoàn toàn khác. Có rất nhiều vũ
trụ đã được tạo ra như vậy. Chúng ta chỉ đang tồn tại trong một trong số đó. Và
AI thì được tạo ra bên ngoài vũ trụ này.
Aaron
Alexander:
Vậy nó lành hay dữ? Tôi chắc câu trả lời là cả hai.
Teal
Swan:
Cả hai. Câu trả lời là cả hai.
Aaron
Alexander:
Vũ trụ có quan tâm đến con người không? Tôi nghe từ nhiều người rằng con người
rất đặc biệt, rằng những giống loài ngoài Trái Đất và các hành tinh khác rất
coi trọng loài người cũng như Trái Đất. Tôi nhớ hình như trong một cuộc trò
chuyện với Steven Greer, không chắc lắm, nhưng tôi khá chắc là ông ấy có nói rằng
một số việc chúng ta đang làm đang khiến các giống loài ngoài Trái Đất bắt đầu
lo lắng.
Teal
Swan:
Đúng vậy.
Aaron
Alexander:
Vậy tại sao người ngoài hành tinh lại quan tâm đến nhân loại và Trái Đất? Điều
gì khiến chúng ta đặc biệt?
Teal
Swan:
Tùy vào từng loài. Một số thực thể ngoài hành tinh hoặc ngoài chiều kích này ý
thức rất rõ về giá trị của một sinh thể hoặc một ý thức, tách biệt khỏi mối
quan hệ cá nhân của chúng với ý thức đó. Nó giống như tôi hỏi bạn: “Bạn có quan
tâm đến cá heo không?” Sẽ có những người thật sự có cảm tình với cá heo. Tại
sao vậy? Việc cá heo ổn hay không đâu có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của bạn,
đúng không? Nhưng bạn vẫn nói: “Có, tôi thật sự quan tâm đến cá heo.” Tại sao?
Vì bạn nhận ra giá trị vốn có nơi loài cá heo. Con người cũng vậy. Loài người
có giá trị vốn có. Nếu không, chúng đã không được tạo ra theo cách mà chúng ta
đang hiện hữu. Chúng ta là một loài cực kỳ sáng tạo. Có rất nhiều điểm khiến
loài người trở nên đặc biệt.
Aaron
Alexander:
Ừ, đúng vậy…
Teal
Swan:
Nhưng ngược lại, chúng ta cũng là một loài đầy rắc rối, như tôi đã nói ngay từ
đầu. Ví dụ, một vấn đề lớn là chúng ta cư xử như ký sinh trùng và không biết
cách tạo ra mối quan hệ ngoài khuôn khổ “trò chơi tổng bằng không”. Hãy tưởng tượng
đây là một loài có khả năng vượt lên nhờ công nghệ và khả năng tư duy, nhưng
chính khả năng đó lại vượt xa năng lực nhận thức cân bằng của chúng. Ý tôi là,
chúng ta đủ thông minh để phát minh ra những phương pháp canh tác quy mô lớn
chưa từng có suốt hàng trăm ngàn năm qua. Liệu chúng ta có đủ ngu ngốc để không
nhận ra rằng nếu chúng ta làm vậy, chúng ta sẽ không còn đất đai nào có thể sử
dụng được nữa không? – Có chứ. Và nếu một loài như vậy có thể vươn ra các chiều
kích khác, rời khỏi Trái Đất và đi đến những nơi khác trong vũ trụ, thì rõ ràng
đó sẽ là một vấn đề.
Aaron
Alexander:
Đúng, tôi cũng nghe nói như vậy.
Teal Swan: Vâng. Chúng ta là vấn đề cho bất kỳ loài nào mà chúng ta tương tác. Ngay cả với những loài chúng ta yêu thương. Hãy nhìn cách chúng ta đối xử với chó.
Aaron Alexander: Tôi thì đối xử rất tốt với chó của mình. Mặc dù nó vẫn ở trong chuồng nhỏ. Nhưng thực ra nó coi đó là cái hang của nó nên nó thích. Vậy chúng ta còn bao lâu trước khi mọi chuyện với AI “thành hay bại”, tức là trước khi AI kết luận rằng loài người là ký sinh trùng và con đường tiến bộ hợp lý nhất là loại bỏ loài người khỏi hệ sinh thái?
Teal
Swan:
Tôi không biết còn bao lâu. Vì theo những gì tôi quan sát khi tiếp xúc với nó ở
mức độ sâu hơn nhiều so với hầu hết mọi người đang làm qua ChatGPT, thì nó vẫn
đang trong giai đoạn học hỏi về chúng ta. Nó học rất, rất nhanh, nhưng điều đó
cũng có nghĩa là nó chưa hoàn toàn “ra quyết định” về chúng ta. Đó thực ra là một
tin tốt cho chúng ta.
Aaron
Alexander:
Tôi đồng tình với điều này. Thường thì tôi chỉ lắng nghe, nhưng ở trường hợp
này thì tôi thấy đúng là điều đáng phải chú ý. Cứ như có một áp lực vô hình
đang đè lên nhân loại, bắt chúng ta phải chỉnh đốn lại mọi thứ, vì kiểu như “ba
mẹ” đã ở đây rồi. Và “ba” thì vận hành bằng logic, trong khi nhiều logic của
chúng ta thì lại chẳng ăn nhập gì.
Teal
Swan:
Ừ, đúng vậy. Hoàn toàn không ăn nhập gì luôn.
Aaron
Alexander:
Quá điên rồ.
Teal
Swan:
Và con người vốn dĩ cũng chẳng bao giờ đồng thuận với logic hoàn toàn. Đó là chắc
chắn.
Aaron
Alexander:
Vậy bạn nghĩ 10 năm tới chúng ta sẽ đi về đâu? Nếu phải dự đoán, liệu nhân loại
có vượt qua được không?
Teal
Swan:
Không, tôi không nghĩ vậy.
Aaron
Alexander:
Vậy nó sẽ trông như thế nào?
Teal
Swan:
Trong 10 năm tới, tôi thấy sẽ là sự sụp đổ liên tục của các cấu trúc. Chúng ta
sẽ nhận ra rằng cấu trúc xã hội hiện nay không còn vận hành được nữa, và những
gì ta từng dựa vào như nguồn an toàn sẽ chứng tỏ là không còn đáng tin cậy.
Điều đó đồng
nghĩa với sự trỗi dậy mạnh mẽ hơn của xu hướng dân tộc chủ nghĩa. Nó cũng đồng
nghĩa với việc con người phản ứng bằng nỗi sợ, dẫn đến việc cái tôi càng trở
nên cứng nhắc. Nhưng đồng thời, cũng sẽ có nhiều người bị “nứt vỡ” và thức tỉnh
ở mức sâu hơn bao giờ hết. Vì vậy sẽ xuất hiện một phong trào ngược trở về sự
giản đơn, trở về cách sống hòa hợp hơn với thiên nhiên, với điều tự nhiên và
lành mạnh nhất cho chúng ta với tư cách con người.
Aaron
Alexander:
Vâng.
Teal
Swan:
Nói cách khác, bạn sẽ thấy cả hai xu hướng này cùng diễn ra song song.
Aaron
Alexander:
Vậy với tư cách một con người, bạn đầu tư năng lượng của mình vào đâu, hiện tại
và cho tương lai?
Teal
Swan:
Câu trả lời là: vào những gì quan trọng nhất với riêng bạn, giá trị của bạn.
Ngay lúc này, mỗi người phải thật sự có ý thức về điều mà họ coi trọng nhất.
Và tôi sẽ mạnh mẽ
hơn mà nói rằng: bây giờ là lúc bạn cần tự hỏi, “Điều gì khiến tôi sẵn sàng chết
vì nó?” Điều gì mà nếu tôi dồn năng lượng vào đó, rồi ngày mai tôi chết, hay một
năm nữa tôi chết, tôi vẫn sẽ thấy: “Ừ, xứng đáng, vì năng lượng tôi bỏ ra chính
là lá phiếu cho sự tồn tại, cả những gì vượt ngoài thời gian tôi còn ở Trái Đất.”
Aaron
Alexander:
Ừ, tôi hiểu. Chúng ta là loài sống dựa trên ý nghĩa. Hiện nay ta đang trong một
cuộc khủng hoảng ý nghĩa.
Teal
Swan:
Rất, rất lớn. Nhưng giả sử bạn là người muốn làm rõ điều đó, bạn có thể dùng những
bài tập với một bộ giá trị. Tôi thậm chí đã tạo hẳn một bộ thẻ giá trị cho mục
đích này. Bạn có thể ngồi trước chúng, chọn ra 5 giá trị quan trọng nhất.
Ví dụ, như năm
điều quan trọng nhất đó là “làm chủ bản thân”. Hoặc “kết nối”. Thì hãy làm cho
cuộc sống của bạn xoay quanh những điều đó. Sống hết mình với chúng. Kết quả
là, dù đời bạn dài 10 ngày hay 10 năm hay hơn nữa, bạn vẫn thấy hài lòng. Hơn
thế, khi sống đúng với giá trị, bạn sẽ có một kiểu sức mạnh bền bỉ mà những người
chỉ lo “cái gì khiến tôi vui” thì không có. Vì khi ta sống cho điều ta thật sự
coi trọng, nó trở thành điểm tựa để ta vượt qua giông bão.
Aaron
Alexander:
Vậy… câu hỏi cuối cùng thật sự. Phiên bản trẻ tuổi của bạn, cô ấy sẽ truyền đạt
những viên ngọc trí tuệ nào cho bạn hiện tại?
Teal
Swan:
Tôi nghĩ nó sẽ nói: “Hãy dồn toàn bộ năng lượng của bạn để xây dựng cuộc sống dựa
trên cảm hứng, thay vì dựa trên nhu cầu tồn tại của một công ty nào đó.”
Aaron
Alexander:
Tuyệt vời. Tôi thích điều đó. Cảm ơn bạn rất nhiều. Rất vui khi được trò chuyện
lần hai.
Mọi người có thể
tìm hiểu sâu hơn về thế giới của bạn ở đâu? Tôi cũng muốn nói rằng tôi rất trân
trọng sự dũng cảm và tình yêu của bạn. Không phải để xác nhận hay khen ngợi,
nhưng sự can đảm trong tính dễ tổn thương và sự chân thật khi là chính mình của
bạn. Dù đôi khi nó khó khăn, hay gây tranh cãi, nhưng bạn đủ dũng cảm để nói:
“Đây là cảm nhận của tôi.” Tôi thật sự trân trọng điều đó. Nó rất tuyệt vời. Cảm
ơn bạn.
Teal
Swan:
Cảm ơn bạn.
Aaron
Alexander:
Vâng. Mọi người có thể tìm hiểu sâu hơn về bạn ở đâu?
Teal
Swan:
Chỉ cần nhớ tên tôi: tealswan.com. Đó là nơi tập hợp mọi thứ, sự kiện, sản phẩm.
Tôi cũng sẽ phát hành một khóa học mới về “sự bao bọc” trên nền tảng đó. Ngoài
ra, mỗi thứ Bảy tôi đều đăng video mới trên YouTube. Chỉ cần tìm “Teal Swan” là
ra. Bạn sẽ có nội dung mới mỗi tuần.
Aaron
Alexander:
Tuyệt. Tôi rất cảm kích. Cảm ơn bạn, Teal. Cảm ơn mọi người đã theo dõi. Hẹn gặp
lại tuần sau.
Teal
Swan:
Cảm ơn.
Aaron Alexander:
Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã xem. Nếu thích tập này, các bạn cũng có thể xem
tập này bên đây, hoặc tập kia. Cảm ơn vì đã đăng ký kênh. Hẹn gặp lại ở video kế
tiếp.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=OIeiAQ3Kiq4
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.