Teal Swan Transcripts 188
Sự Giải Thoát (Thực Hành Không Dính Mắc)
18-07-2015
Xin chào các bạn.
Danh tính là trạng
thái của việc trở thành “Cái tôi”. Một cái tôi riêng biệt. Một từ khác cho điều
này là “Bản ngã” (ego). Bạn không thể có cảm nhận về cái tôi mà không đồng thời
có cảm nhận về cái “không phải tôi”. Danh tính đã phục vụ cho sự Mở Rộng của Vũ
Trụ, bởi vì Sự Hợp Nhất không thể tự nhận thức được chính nó. Rõ ràng là để nhận
thức được điều gì, bạn phải đang đứng từ một điểm đối lập. “Trắng” cần phải có
để nhận thức được “Đen”, và “Đen” cũng cần để nhận thức được “Trắng”. Vì vậy, Ý
thức Vũ trụ đã cần đến sự đơn nhất, để trở nên ý thức về chính nó.
Giống như con cá
không thể nhận biết nước cho đến khi nó đã trải nghiệm không khí, và vì thế,
danh tính được hình thành. Một cách giải thích thực tiễn hơn đối với bạn, đó là
cái tôi tách biệt, hay bản ngã, là điều kiện cần thiết để bạn có thể trải nghiệm
Sự Hợp Nhất hay Giác Ngộ. Bất cứ khi nào chúng ta gắn một điều gì đó với cái
tôi, chúng ta “đồng nhất” với nó. Nó trở thành một phần của chúng ta. Chúng ta
xem nó không phải là một thực thể tách rời, mà là một phần trong con người
mình, nếu không muốn nói là toàn bộ con người mình. Hãy tưởng tượng rằng “bạn”
(khái niệm về bạn) là như thế này:
Nếu bạn đồng nhất
với một suy nghĩ, suy nghĩ đó trở thành bạn. Nếu bạn đồng nhất với một người,
người đó trở thành bạn. Điều đó bắt đầu hình thành nên khái niệm về cái tôi. Và
đây chính là bản chất thật sự của sự dính
mắc. Ví dụ: tôi tức giận... tôi đồng nhất với con mình vì đó là “con của
tôi”... Đây chính là cấu trúc tính cách của bạn, là bản ngã của bạn, một sự kết
hợp khổng lồ của tất cả những điều bạn đang đồng nhất với. Một tập hợp những điều
bạn dính mắc vào. Và nếu bất kỳ một điều nào trong số đó bị đe dọa, đó là lúc
chúng ta phản ứng dữ dội.
Giả sử ai đó đến
và đe dọa một người mà bạn dính mắc vào (hoặc bạn cảm thấy có sự đe dọa); cảm
giác như bạn đang bị kéo ra, bạn có thấy lực hút cảm xúc đó không? Đó chính là
phản ứng cảm xúc khi bạn cảm thấy đối tượng mà bạn đồng nhất đang bị đe dọa. Nếu
điều bạn đồng nhất bị đe dọa, bạn sẽ trải nghiệm điều đó như thể chính bản thân bạn đang bị đe dọa, bởi vì bạn
không phân biệt được giữa cái mà bạn đang đồng nhất và chính mình, nên bạn xem
đó là một cuộc tấn công cá nhân.
Người ta có thể
tranh luận rằng: việc đồng nhất không sao cả, miễn là chúng ta đồng nhất với những
điều khiến ta cảm thấy dễ chịu. Nhưng... đừng vội. Bất kỳ hình thức đồng nhất
nào với điều gì khiến bạn thấy tốt đẹp, thì đồng thời cũng là sự đồng nhất với điều đối lập của nó. Nói cách khác, mọi
trạng thái tích cực mãnh liệt đều ẩn chứa trong nó hạt giống của trạng thái đối
lập, hay tiềm năng cho sự đối cực đó.
Ví dụ, cảm giác
“xứng đáng” ẩn chứa trong nó hạt giống của “không xứng đáng”. Phấn khích mang
theo hạt giống của thất vọng. Nhưng điều đáng lo hơn nhiều, đó là ta thường đồng
nhất với những điều khiến ta cảm thấy tồi tệ. Và bằng cách làm thế, chúng ta lại
có động lực để giữ những điều đó sống mãi bên trong mình, để tiếp tục củng cố
chúng. Chúng ta cần chúng để duy trì cảm nhận về cái tôi.
Nhiều vị thầy
tâm linh nhấn mạnh tầm quan trọng của việc không đồng nhất – ngừng đồng nhất với
những thứ bên ngoài chúng ta, đặc biệt là với người khác. Nhưng theo tôi, chính
những điều bên trong mà ta tưởng là bản thân mình mới là nguyên nhân gây ra khổ
đau lớn nhất.
Chúng ta thường
đồng nhất sâu sắc nhất với ba khía cạnh chính của bản thân: Thân thể, Suy nghĩ,
và Cảm xúc. Mỗi yếu tố này thực chất là những biểu hiện khác nhau của Ý Thức - Nguồn.
Nhưng ta lại nhầm lẫn những biểu hiện đó là toàn bộ con người mình.
Giống như một họa
sĩ quá đồng nhất với bức tranh của mình đến mức quên mất rằng bản thân anh ấy
là nhiều hơn thế. Nói cách khác, chúng ta tưởng mình là cảm xúc, tưởng mình là
cơ thể, tưởng mình là những suy nghĩ. Và vì vậy, chúng ta dính mắc đến mức bị ảnh
hưởng vô cùng sâu sắc. Chúng làm ta đau khổ.
Những người có cảm
xúc tiêu cực, suy nghĩ tiêu cực hay thân thể đau đớn sẽ chịu khổ đến mức cảm thấy
cuộc sống là một địa ngục. Đây chính là lý do tại sao không đồng nhất là một
trong những thực hành tâm linh cao nhất mà bạn có thể thực hiện.
Để không đồng nhất
khỏi một điều gì đó, bạn chỉ cần nhận ra rằng nó không phải là bạn, rằng nó tách
biệt với bạn. Bạn có thể không đồng nhất khỏi bất kỳ thứ gì, chẳng hạn như nỗi
đau.
Để không đồng nhất khỏi nỗi đau, bạn chỉ cần nhìn nó như
một “cái tôi khác”. Bạn có thể hình dung nỗi đau như một thực thể riêng biệt.
Và khi bạn trải nghiệm nó, bạn có thể quan sát như thể đang nhìn một thực thể
tách biệt đang phản ứng.
Lúc này, bạn
không còn xem nỗi đau là của mình nữa, vì bạn đã “khước từ” nó. Nhưng điều quan
trọng nhất mà bạn có thể làm trong việc thực hành không đồng nhất, đó là: không
đồng nhất khỏi suy nghĩ, cảm xúc và thân thể của bạn.
Bạn sẽ nhận thấy
rằng các dính mắc với những thứ bên ngoài, người, nơi chốn, sự vật..., sẽ tự động
rơi rụng, đơn giản chỉ nhờ việc này. Vì những dính mắc bên ngoài đó đều được lọc
qua dính mắc gốc rễ của chúng ta với
cảm xúc, suy nghĩ và thân thể.
Phần khó nhất của
thực hành tâm linh là phải chấp nhận những nghịch lý đối lập vốn có trong một
vũ trụ đa chiều. Sự thật không nhất thiết phải giống nhau ở các tầng cấp khác
nhau của thực tại. Đôi khi chúng mâu thuẫn, nhưng mỗi sự thật đều đúng ở tầng của
nó.
Ở tầng cao nhất
của sự Thật, tất cả là Một. Người họa sĩ và bức tranh hoàn toàn là một. Cho
nên, bất kỳ hình thức không đồng nhất nào cũng đều làm tăng cường sự phân cực giữa Cái Tôi và cái Khác trong vũ trụ này.
Khi không còn gì là “khác” với bạn, không phải tâm trí bạn, cơ thể bạn, cảm xúc
của bạn, người khác, bàn bếp, con chó, đám mây hay vỉa hè xi măng, thì lúc đó bạn
mới thấy được sự Thật.
Nhưng để thấy,
chứ chưa nói tới việc trải nghiệm, sự Thật đó, bạn phải không đồng nhất khỏi những
thứ đang khóa chặt bạn trong cảm giác danh tính cá nhân.
Cái tôi giả
(False Self) giống như một tổ hợp những điều bạn đồng nhất với. Giống như những
lớp hành, bạn lột từng lớp một để để phơi bày sự thật về Con người và Bản chất
thực sự của bạn. Lúc đó, Bản Ngã thật sự sẽ được hé lộ.
Chúng ta không
thực hiện quá trình “tách ra khỏi những điều mình đồng nhất” bằng một thái độ
chống cự. Làm vậy chỉ khiến vấn đề kéo dài. Thay vào đó, điều ta cần làm là
hoàn toàn cho phép bản thân nhận ra sự đồng nhất ấy. Và trong chính sự nhận ra
đó, ngay lúc đó, bạn đã không đồng nhất khỏi chính điều bạn đang quan sát.
Cách dễ nhất để
hình dung điều này, là tưởng tượng những điều bạn đồng nhất giống như những
cánh hoa hồng, khi được phơi dưới ánh mặt trời (ý thức), chúng sẽ tự rơi khỏi
cành.
Cố gắng đẩy ra
những điều bạn đồng nhất chỉ khiến bạn dính chặt vào chúng hơn. Bạn sẽ cảm thấy
bị chính mình từ chối. Bạn tự kích hoạt một phản ứng sinh tồn mãnh liệt từ
chính việc tự chối bỏ bản thân. Bạn không thể cố lấy đi điều gì đó từ chính
mình mà không gây tổn thương cho bản thân.
Liên quan đến cơ
thể, tâm trí và cảm xúc, bạn không thể “cố ngắt kết nối” khỏi những khía cạnh
đó mà không khiến chúng bị cảm nhận như là sự “bỏ rơi chính mình”.
Cách để cho phép
những phần đó dần rơi khỏi Bản Ngã thật sự, là nhận diện những điều bạn đang
dính mắc vào. Hãy lấy một tờ giấy trắng và viết ra tất cả những điều bạn nghĩ rằng
mình có thể đang dính mắc vào.
Tất nhiên, danh
sách thật sự thì dài hơn nhiều, nhưng đây là một bài tập về ý thức. Một cách tốt
để tìm ra điều bạn đồng nhất là nhìn vào những gì bạn gọi là “của tôi”. Ví dụ:
khi bạn nói “bạn bè của tôi”, bạn đã đồng nhất, và do đó, dính mắc, với họ. Hoặc
hãy xem bạn điền gì vào chỗ trống khi nói: “Tôi là…”. Những điều bạn ghi vào
đó, bạn cũng đang đồng nhất với chúng.
Ví dụ: khi bạn
nói “Tôi gợi cảm”, bạn đang đồng nhất với việc “là người gợi cảm”. Hãy cố gắng
nhận diện những suy nghĩ và niềm tin mà bạn dính mắc. Ví dụ: một niềm tin bạn
có thể đang đồng nhất là: “Tiền không mọc trên cây.”
Cố gắng nhận diện
những cảm xúc mà bạn đồng nhất. Cảm xúc bạn đồng nhất thường là những cảm xúc
mãn tính, lặp đi lặp lại, và có thể định hình cả bầu không khí cảm xúc của cuộc
sống bạn. Ví dụ, thất vọng có thể là một trong số đó.
Hãy cố gắng nhận
diện những phần của cơ thể mà bạn đang đồng nhất. Ví dụ: nếu bạn nghĩ mình “mập”,
bạn đang đồng nhất với việc “là người mập”. Nhớ rằng: bất cứ điều gì bạn đồng
nhất sẽ gây ra phản ứng mạnh mẽ trong bạn.
Bản ngã xem điều
đó như một phần trong khái niệm về chính nó. Bất cứ khi nào những điều đó bị đe
dọa, bản ngã sẽ phản ứng và phòng thủ. Nó có động lực để duy trì những phần đó
của cuộc sống bạn, ngay cả khi chúng gây đau khổ, bởi vì bản ngã xem mất đi những
điều đó như là diệt vong.
Chúng ta thậm
chí có thể đồng nhất với chính nỗi đau. Thật trớ trêu phải không? Đây chính là
một trong những trạng thái đau khổ nhất: đồng nhất với nỗi đau, vì bản ngã sẽ
tìm kiếm đau đớn chỉ để củng cố cảm giác về cái tôi.
Nhưng có một điều
thú vị: những người đồng nhất với đau đớn, thường sẽ đau khổ đến mức, trong một
khoảnh khắc chớp nhoáng, họ hoàn toàn không đồng nhất khỏi chính mình. Nó giống
như một dạng tự sát cảm xúc. Đây chính là điều diễn ra trong trải nghiệm Thức Tỉnh
Tự Phát.
Và từ đây, thực
hành thật sự bắt đầu khi ta trở nên ý thức về những gì ta đang đồng nhất ngay
khi chúng xuất hiện hay tạo ra phản ứng trong ta. Cách dễ nhất để làm điều này
là quan sát cảm xúc. Hãy xem cảm xúc mãnh liệt như một tiếng chuông cảnh tỉnh,
một chiếc chuông thiền, báo hiệu rằng bạn cần dành trọn vẹn sự hiện diện và chú
ý cho khoảnh khắc này.
Có điều gì đó bạn
cần nhận ra. Có điều gì đó bạn cần ý thức đến. Và chính trong việc nhận ra, bạn
đã ở trong trạng thái của Bản Ngã thật sự, quan sát cái tôi tạm thời, thay vì
hoàn toàn chìm trong góc nhìn của cái tôi đó.
Không còn ở dưới
nước, bạn đang ở trên mặt nước, nhìn xuống nước. Khi một cảm xúc mạnh xuất hiện,
hãy đối diện với nó bên trong bạn, thay vì phản ứng hay tìm cách chạy trốn khỏi
nó. Khi bạn cảm nhận nó, hãy dùng cảm xúc ấy như lời nhắc nhở rằng: đây là Thể
Cảm Xúc đang bị kích hoạt như hàng rào điện. Hãy nói: “Đây không phải là tôi.”
Chính việc đồng nhất với cảm xúc mới là điều khiến bạn đau khổ, chứ không phải
bản thân cảm xúc đó.
Chỉ cần nhận ra
và để nó hiện diện. Đừng cố ngừng quan tâm đến cảm xúc. Đừng cố thay đổi nó. Một
điều thú vị là nếu bạn dùng những “cú chạm” này, khi có điều gì đó bạn đồng nhất
bị tác động, làm cơ hội để hiện diện trọn vẹn, bạn sẽ mở lòng đón nhận trực
giác và cái nhìn sâu sắc.
Thay vì phản ứng,
bạn sẽ nhận ra điều gì đã kích hoạt bạn và tại sao. Bạn có thể nhận được cái
nhìn giúp làm tan biến phản ứng đó.
Khi nói đến cảm
xúc tiêu cực, bạn có thể thấy ta đồng nhất với chúng qua ngôn ngữ mình dùng. Ví
dụ: ta nói “Tôi buồn”, “Tôi giận” – ngụ ý rằng đó là toàn bộ con người mình,
thay vì nhận ra rằng: mình đang trải nghiệm cảm xúc ấy.
Đừng lo lắng rằng
không đồng nhất sẽ dẫn đến kìm nén hay đè nén cảm xúc. Trái lại, không đồng nhất
chính là điều đối lập với đè nén.
Nó là khoảnh khắc
mà Ý Chí Tự Do được đưa vào trải nghiệm, cho phép bạn lựa chọn cách thể hiện cảm
xúc đó.
Hãy hình dung thế
này: khi bạn hoàn toàn hiện diện với phản ứng cảm xúc hay suy nghĩ, bạn đang
chiếu ánh sáng thuần khiết của Ý thức vào những góc tối, và ánh sáng ấy gần như
đốt cháy chúng, như cuộn phim bị bén lửa.
Khi bạn nhận ra
và quan sát một suy nghĩ mà không dính vào nó, bạn không thêm năng lượng cho nó
nữa. Bạn đã bước ra khỏi nó. Điều này làm dừng chuỗi suy nghĩ tiêu cực đang kéo
theo những suy nghĩ cùng tầng. Bạn dừng được đà của chuỗi suy nghĩ tiêu cực, bạn
cắt được vòng xoáy.
Về thân thể, nếu
bạn nghĩ rằng mình là cơ thể, mỗi lần cơ thể thay đổi, bạn gần như mất luôn
danh tính, điều này thật đáng sợ phải không?
Chúng ta có thể
luyện tập quan sát cơ thể như một trải nghiệm mà ta đang có, thay vì xem nó là
“mình”. Đó chính là ý tưởng cốt lõi rằng: “Chúng ta là sinh mệnh tâm linh đang
có trải nghiệm làm con người.”
Khi bạn quan sát
thân thể, thấy nó, cảm nhận nó, trải nghiệm nó, thì chính khoảnh khắc ấy, bạn
không còn là thân thể nữa. Bạn đã không đồng nhất khỏi nó.
Bạn không phải
là bản ngã... Bạn không phải là cái tôi tách biệt... Trong khoảnh khắc bạn ý thức
được bản ngã, bạn đã không đồng nhất khỏi nó.
Và điều bạn có
thể thấy một cách rõ ràng nhất, chính là những gì bạn không phải. Khi bạn trở
nên cực kỳ ý thức về những gì bạn không phải, thì tấm màn ngăn bạn khỏi sự nhận
biết về cái là bạn, sẽ được dỡ bỏ.
Và tất cả những
gì còn lại sau khoảnh khắc nhận ra ấy... chính là Bản Ngã thật sự, bản thể đích
thực của bạn. Đó là một trạng thái Bình An, là một trạng thái không lay chuyển.
Chúc bạn có một
tuần tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=uRfkTg8-I7I
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.