Teal Swan Transcripts 189 - Ý nghĩa của nỗi đau

 

Teal Swan Transcripts 189


Ý nghĩa của nỗi đau

 

25-07-2015





Chào các bạn!

 

Chỉ mất khoảng 3 giây sau khi chúng ta bước vào cuộc sống này để nhận ra rằng nỗi đau là một phần của cuộc sống. Và dĩ nhiên, chẳng ai thức dậy vào buổi sáng và nói: “Biết gì không? Hôm nay mục tiêu của tôi là có một ngày thật đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần!” Thực tế, hầu hết chúng ta dành cả cuộc đời để tránh né nỗi đau, đó gần như là một lẽ sống. Hãy nhìn vào cuộc sống của chúng ta… Dù có một số việc ta làm vì niềm vui, phần lớn những điều ta làm là để tránh hoặc thoát khỏi nỗi đau.

 

Ta đi học rồi đi làm, để đảm bảo rằng mình sẽ không phải nếm trải nỗi đau của sự túng thiếu. Ta thận trọng hết mức khi chọn bạn đời, chỉ mong tìm được người an toàn để tránh nỗi đau tan vỡ. Ta kết hôn để né cảm giác chia ly. Ta uống thuốc để không còn cảm thấy nỗi đau âm ỉ của những vết thương cũ trong thể cảm xúc. Ta gửi tiền vào quỹ hưu trí để khỏi phải chịu nỗi đau khi làm việc suốt đời.

 

Ta xem video này, về ý nghĩa của nỗi đau, cũng chính vì muốn học cách thoát ra khỏi nỗi đau. Hãy nhìn cuộc sống của bạn mà xem. Nó được thiết kế chủ yếu để tránh nỗi đau… Điều này không phải lỗi của bạn. Bạn được lập trình, giống như mọi sinh vật sống trên hành tinh này, để luôn luôn chuyển động rời xa nỗi đau và hướng tới khoái cảm. Điều này có lợi cho sự sống còn của bạn. Nếu bạn không được lập trình để tránh đau đớn và tìm kiếm dễ chịu, có lẽ bạn sẽ không sống được lâu trên Trái Đất này. Bản chất của điều đó không hề đáng sợ, cho đến khi chúng ta gán ý nghĩa đau đớn lên nỗi đau mà mình đang trải qua.

 

Cho đến khi ta khiến nỗi đau trở thành “ý nghĩa”. Và chính điều này khiến ta bắt đầu kháng cự nỗi đau. Và bạn biết rồi đấy, bất cứ điều gì ta kháng cự… thì nó sẽ tiếp diễn. Hầu hết chúng ta đều sợ hãi nỗi đau kinh khủng, không phải vì chính nó, mà vì những gì ta gán nghĩa cho nó. Vậy nên, ngay lúc này, tôi muốn bạn tự hỏi mình một cách thật lòng: “Tôi đang khiến nỗi đau mang ý nghĩa gì?”

 

Ví dụ nhé: với một người, nỗi đau có thể đồng nghĩa với việc họ đã hoặc đang làm gì đó “sai trái”, vì thế họ cần phải sửa ngay lập tức, nếu không thì họ sẽ trở nên không xứng đáng được yêu, không đủ tốt, và bị chối bỏ.

 

Mà con người, là một loài sinh vật có tính bầy đàn, thì việc bị cô lập đồng nghĩa với cái chết. Thực ra, với rất nhiều người trong chúng ta, cảm giác cô lập còn tệ hơn cả cái chết. Ta thà chết còn hơn phải sống cô độc. Nếu bạn thuộc kiểu người này, nỗi đau trở thành một số phận còn tệ hơn cả cái chết. Khi ấy, bạn sẽ sợ hãi nỗi đau tột độ. Bạn sẽ xem việc cảm thấy đau là điều “sai trái” và “tệ hại”. Bạn sẽ tuyệt vọng tìm cách thoát khỏi nỗi đau ngay khi nó vừa xuất hiện. Bạn sẽ sống trong trạng thái lo âu triền miên, cuộc sống của bạn sẽ là một nỗ lực vô vọng để kiểm soát mọi hoàn cảnh bên ngoài, chỉ để bạn không phải cảm thấy đau. Và chính điều đó lại khiến bạn đau hơn cả người bình thường.

Đây là điều mà phần lớn chúng ta đều nghĩ: chúng ta nghĩ rằng nỗi đau là “xấu” và “sai”. Nói cách khác, ta cho rằng mỗi khi ta cảm thấy đau, nghĩa là đã có điều gì đó vô cùng sai lầm. Điều này đặc biệt phổ biến trong cộng đồng tâm linh ngày nay. Bạn thấy đó, cộng đồng tâm linh hiện đại đã nhận ra một điều then chốt: cảm xúc là chiếc la bàn chỉ đường cho ta. Cảm xúc hoạt động như một hệ thống dẫn hướng, cảm xúc tích cực chỉ ra rằng bạn đang trong trạng thái hòa hợp, còn cảm xúc tiêu cực cho thấy bạn đang bị lệch khỏi sự hòa hợp.

 

Và khi ta tin vào khái niệm rằng chính ta là người tạo nên thực tại của mình… thì cảm xúc tiêu cực trở thành chỉ dấu về việc ta đang tập trung vào điều gì, là thứ ta muốn tạo ra, hay là điều ta không muốn tạo ra trong thực tại của mình.

 

Ngay lập tức, cảm xúc tiêu cực, và nỗi đau, trở thành kẻ thù số một. Nỗi đau bị xem là một “lỗi sai”. Nỗi đau trở thành điều “không đúng”. Vậy bạn phải làm sao khi bạn mang tư tưởng như vậy và bạn đang đau?

 

Điều bạn cần làm là thay đổi tận gốc cách bạn nhìn nhận về nỗi đau và ý nghĩa của nó.

 

Bắt đầu nhé: Nỗi đau không “sai” và không “xấu”. Nó là bằng chứng cho thấy bạn đang sống. Tê liệt mới là dấu hiệu của sự chết dần.

 

Nỗi đau là một trải nghiệm đa chiều, nó tồn tại trên cả ba tầng: thể xác, cảm xúc và tinh thần. Và bất kể bạn cảm nhận nỗi đau từ tầng nào đi nữa, nó luôn ảnh hưởng đến cả ba.

 

Vậy chức năng của nỗi đau là gì?

 

Nó thu hút sự chú ý của ý thức hiện diện nơi bạn. Đây chính là lý do vì sao khổ đau từ bao đời nay lại là cánh cửa chính dẫn tới sự giác ngộ. Sự hiện diện của ý thức sẽ chuyển hóa khổ đau thành sự tỉnh thức. Vì vậy, mục tiêu của ta không nên là cố gắng xua tan nỗi đau.

 

Ta cần để nỗi đau dẫn dắt ta đến những gì cần được nhận ra và biết đến. Nó cảnh báo ta rằng ta đang lệch khỏi sự hòa hợp. Nó là yếu tố then chốt trong quá trình chữa lành. Một ngày nào đó, y học hiện đại sẽ nhận ra rằng: nỗi đau thực chất kích hoạt các cơ chế tự sửa chữa, những cơ chế mà không có nỗi đau thì sẽ không được kích hoạt. Nỗi đau chỉ cho ta phần nào trong bản thân cần được đưa trở lại trạng thái cân bằng, để ta trở nên toàn vẹn hơn.

 

Một lần nọ, tôi giảng dạy cho một nhóm chuyên gia y tế, và có người đã chia sẻ với tôi một ý tưởng rất đẹp: Các chữ cái trong từ “PAIN” có thể được viết tắt thành: Pay Attention, Integrate Now – Chú ý, và hợp nhất ngay bây giờ.

 

Nỗi đau buộc ta phải đánh giá lại và thay đổi cuộc đời mình. Mục đích của cuộc sống là giúp ý thức trở nên ý thức về chính mình. Nỗi đau là chất xúc tác cho sự tự hiểu biết. Nó đánh thức ta khỏi cơn mê vô thức, và vì thế, những ai trải qua nỗi đau được trao cho cơ hội “thức tỉnh”. Nỗi đau là một hệ thống phản hồi sinh học, nó cho ta biết về chính mình. Nó là một sứ giả gọi ta trở về với bản thân.

 

Thế nhưng, quá thường xuyên, khi ta nghĩ rằng nỗi đau là “xấu”, ta lại bắn chết người đưa tin.

Nỗi đau kêu gọi sự hiện diện. Khi ta chìm vào nỗi đau, nó khiến người khác hiện diện với ta, thường là dưới hình thức hỗ trợ. Nỗi đau liên kết chúng ta theo cách đó. Nó bình đẳng hóa ta, tạo ra trải nghiệm chung. Điều này rất sâu sắc, cả với người khác, lẫn với chính bản thân ta. Nỗi đau kéo ta trở lại giây phút hiện tại. Nó khiến ta hiện diện trọn vẹn với chính mình. Rất nhiều khổ đau trên hành tinh này bắt nguồn từ việc chúng ta suốt ngày tìm cách trốn chạy khỏi chính mình. Ta hiếm khi hiện diện hoàn toàn với bản thân, hoặc với khoảnh khắc hiện tại.

 

Nỗi đau mời gọi ta quay về với thực hành tâm linh sâu sắc: sự hiện diện, điều trái ngược hoàn toàn với sự tự ruồng bỏ. Nỗi đau là chất xúc tác cho sự mở rộng của toàn thể vũ trụ. Và sự mở rộng của vũ trụ xảy ra thông qua sự mở rộng của từng cá nhân.

 

Mà chúng ta mở rộng bằng cách nào? - Bằng cách hình thành mong muốn.

 

Nỗi đau cho ta biết điều gì là không mong muốn, để từ đó ta nhận biết rõ ràng điều mình mong muốn, rồi đi theo hướng đó, và như vậy, ta mở rộng…

 

Toàn bộ tiến trình mà ta gọi là “tiến hóa”, thực chất là hệ quả của nỗi đau. Sự khó chịu sinh ra ước muốn, và ước muốn ấy dẫn đến một quá trình tiến hóa mà nhờ đó ta hòa hợp với điều mình khao khát. Nỗi đau tạo ra một con người có nội lực. Mỗi lần ta cảm thấy đau, ta buộc phải tìm kiếm nguyên nhân. Để làm được điều đó, ta phải đối mặt với những nỗi sợ tồn tại trong thân và tâm. Ta phải đối diện với những điều mà ta vẫn đang tìm cách tránh né. Và bằng cách làm như vậy, ta dần trở nên bình thản hơn, hiện diện hơn, dũng cảm hơn khi đối diện với sợ hãi, cho đến khi những điều ta sợ không còn quyền lực gì với ta.

Ta phát triển một dạng “miễn dịch dịu dàng”.

 

Nỗi đau chính là sự tương phản. Ta cần sự tương phản để hiểu bất cứ điều gì, để trở nên có nhận thức. Ta cần “trắng” để hiểu “đen”, cần “đen” để hiểu “trắng”. Sự tương phản mà nỗi đau mang lại là thứ tuyệt đối cần thiết để ta có thể cảm nhận niềm vui. Ta không thể biết khoái cảm là gì nếu chưa từng nếm trải nỗi đau. Theo cách này, nỗi đau làm phong phú thêm cho những trạng thái cảm xúc tích cực và mở rộng khả năng cảm nhận niềm vui. Mức độ mà bạn từng khổ đau chính là mức độ mà bạn có khả năng trải nghiệm niềm vui tương ứng ở cực đối lập.

 

Nỗi đau cũng là chiếc nôi của lòng trắc ẩn. Ta phải biết nỗi đau thì mới có thể nhận ra nó nơi người khác. Ta phải biết nỗi đau thì mới có thể đủ quan tâm để kiến tạo một thế giới không còn khổ đau.

 

Nỗi đau là chất xúc tác để cải thiện mọi mối quan hệ trong cuộc đời bạn: Mối quan hệ với cuộc sống. Mối quan hệ với người khác. Mối quan hệ với Vũ trụ rộng lớn. Và trên hết, mối quan hệ với chính bản thân bạn.

 

Nỗi đau trở thành khổ đau khi nó không được đáp ứng bằng sự hiện diện. Khi ta cố gắng phủ nhận, kìm nén, chối bỏ hay từ chối nỗi đau. Và cũng khi ta thêm vào đó những "ý nghĩa đau đớn". Khổ đau là câu chuyện về nhận thức. Là khi bạn thêm vào nỗi đau một lớp ý nghĩa khiến nó trở nên khổ sở hơn, ý nghĩa về điều đang diễn ra hoặc ý nghĩa về chính nỗi đau đó.

 

Để hiểu rõ hơn cách mà ý nghĩa biến nỗi đau thành khổ đau, tôi muốn bạn xem video trên YouTube của tôi có tựa đề: “Ý Nghĩa: Nút Bấm Tự Hủy” (Teal Swan Transcripts 184).

 

Có một sự thật được biết đến rộng rãi: Ý nghĩa của nỗi đau quyết định cách con người trải nghiệm nó.

 

Ví dụ: trong Thế chiến thứ hai, nhiều binh lính phải trải qua các ca phẫu thuật gần như không có thuốc gây mê. Nhưng phần lớn họ vẫn chịu đựng được, và báo cáo rằng họ chỉ cảm thấy rất ít đau đớn, là bởi vì ý nghĩa mà họ gán cho vết thương của mình. Họ cảm thấy tự hào về nó. Và chính niềm tự hào ấy khiến họ không còn cảm thấy khổ sở vì vết thương nữa. Hãy đối xử với nỗi đau như một người thầy, và học hỏi từ nó.

 

Bạn có thể hình dung nỗi đau của mình.

 

Thấy nó trong tâm trí.

Nó có màu gì?

Kết cấu ra sao?

Nó bắt đầu từ khi nào?

Dựa trên trải nghiệm, bạn nghĩ khi nào nó sẽ dừng lại hoặc dịu đi?

Nó lớn đến mức nào?

Nó nằm ở đâu?

Nó không tồn tại ở đâu?

Hãy khám phá các “ranh giới” của nỗi đau.

 

Nếu nỗi đau này có thể lên tiếng, nó sẽ nói gì với bạn?

Nó cần gì?

 

Chúng ta cần sẵn sàng lựa chọn hiện diện cùng nỗi đau và buông xuôi để đón nhận nó, dùng nỗi đau như công cụ để chuyển hóa bản thân.

 

Hãy thấy được sự thật rằng: Nỗi đau là một người bạn đồng hành cho sự cải thiện, chứ không phải là kẻ thù.

 

Để hiểu cách hiện diện cùng nỗi đau, hãy xem video YouTube của tôi có tựa đề: “Cách Chữa Lành Thể Cảm Xúc” (Teal Swan Transcripts 124).

 

Chúng ta thường bị đồng nhất hóa hoàn toàn với nỗi đau của mình. Điều này đặc biệt đúng nếu nỗi đau ấy là mạn tính, tức là điều bạn phải chịu đựng liên tục trong đời sống hằng ngày. Khi điều này xảy ra, bạn sẽ mất khả năng nhận ra rằng: Nỗi đau không phải là bạn.

 

Bạn lớn hơn rất nhiều so với nỗi đau của mình. Nỗi đau giống như gợn sóng trên mặt hồ. Nó là một điều gì đó đang diễn ra bên trong mặt hồ, nhưng không phải là toàn bộ cái hồ.

 

Nếu ta đã đồng nhất với nỗi đau, có lẽ điều tốt nhất ta nên làm là tách mình ra khỏi nỗi đau.

 

Để làm điều đó, ta hình dung nỗi đau như một thực thể tách biệt hoàn toàn. Và khi ta bắt đầu cảm thấy đau, ta ý thức được rằng chính thực thể nỗi đau đó đang bị "kích hoạt" hoặc “nạp điện”, chứ không phải là chính bản thân ta. Từ trạng thái đó, ta có thể quan sát nó.

 

Khi ta trải qua đau mạn tính, điều đó có nghĩa là nỗi đau không còn đơn thuần là một trải nghiệm nữa. Ta đã không dùng nỗi đau để tạo ra sự thay đổi mà nó đang cố kêu gọi, và thay vào đó, nỗi đau trở thành chính con người ta. Nó trở thành thực tại của ta. Trở thành bản sắc của ta. Bản ngã giờ đây đã đồng nhất với nó và xem nó như một phần không thể thiếu để được tồn tại.

 

Chúng ta cần thành thật hỏi bản thân những câu sau:

 

- “Điều gì tệ hại có thể xảy ra nếu tôi ngồi lại với nỗi đau này và cho phép nó tồn tại hoàn toàn, thay vì cố gắng xua đuổi nó?”

- “Điều gì cần xảy ra, hoặc tôi cần làm gì, để có thể thật sự cho phép nỗi đau này hiện diện trọn vẹn?”

- “Điều gì xấu có thể xảy ra nếu nỗi đau này thật sự biến mất mãi mãi?”

 

Để hiểu sâu hơn về việc thoát khỏi sự đồng nhất, tôi mời bạn xem video YouTube của tôi có tên: “Sự Giải Thoát (Thực Hành Không Dính Mắc)” (Teal Swan Transcripts 188).

 

Chúng ta đã bị xã hội hiện tại lập trình để không được cảm nhận. Chúng ta bị lập trình để tin rằng: nếu bạn cảm thấy đau, nghĩa là có điều gì đó đã rất sai. Rằng bạn cần phải sửa chữa. Rằng có điều gì đó “không ổn”. Nhưng đó không thể nào xa sự thật hơn. Chính thái độ này đã thúc đẩy mọi loại nghiện ngập, vì nó khiến ta tin rằng ta phải thoát khỏi nỗi đau càng nhanh càng tốt. Nó khiến ta kháng cự nỗi đau, và vì thế, lại càng đau thêm.

 

Lần tới khi bạn cảm thấy đau, hãy nhắc nhở chính mình rằng: Nỗi đau là chất xúc tác cho sự chuyển hóa đích thực trong cuộc sống.

 

Nỗi đau là một trong những điều tốt nhất có thể xảy đến với bạn. Không có gì “sai” cả, cũng giống như chẳng có gì “sai” khi bạn cảm thấy đau trong lúc đang chuyển dạ sinh con. Nỗi đau là dấu hiệu rằng bạn đang trong quá trình mở rộng. Bạn đang trở nên có ý thức và tỉnh thức. Bạn đang tiến hóa để trở thành con người mà bạn được sinh ra để trở thành.

 

Nỗi đau đến với cuộc đời bạn để bạn có thể bước trọn vẹn vào cuộc đời mà bạn thực sự sinh ra để sống tại nơi này. Bạn đang tiến đến trạng thái tự hiện thực hóa.

 

Chúc bạn một tuần thật tốt lành.

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=sXr5C0V8yzg

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.