Teal Swan Transcripts 147 - XÂY DỰNG BỨC TƯỜNG ĐỂ GIỮ NỖI ĐAU… BÊN TRONG

 

Teal Swan Transcripts 147


XÂY DỰNG BỨC TƯỜNG ĐỂ GIỮ NỖI ĐAU… BÊN TRONG

 

18-10-2014

 



Việc những người từng bị tổn thương dựng lên các bức tường giữa họ và người khác là điều rất phổ biến. Những bức tường này được dựng nên để ngăn nỗi đau xâm nhập từ bên ngoài, nhưng mặt trái của nó là chúng cũng chặn luôn những điều tích cực như tình yêu và hạnh phúc. Nhiều chuyên gia đã nói về kiểu tường như vậy, nhưng hôm nay tôi muốn nói với bạn về một kiểu tường khác, được xây dựng bởi những người đã bị tổn thương nghiêm trọng hơn nữa. Kiểu tường này được dựng lên không chỉ để chặn tình yêu, mà còn để giữ nỗi đau ở lại.

 

Có hai kiểu người xây những bức tường để chặn tình yêu.

 

Kiểu thứ nhất là những người đã từng bị tổn thương từ sự kết nối với người khác. Đối với kiểu người này, những điều như sự vướng mắc, sự đồng phụ thuộc không lành mạnh, và những cái bẫy mặc cảm tội lỗi đã khiến cho tình yêu trở thành điều đau đớn. Họ không muốn đón nhận tình yêu bởi vì việc cho ai đó đến gần có nghĩa là bị lợi dụng hoặc bị làm tổn thương. Họ từng chịu đựng những sự xâm phạm ranh giới từ bên ngoài.

 

Kiểu người thứ hai xây tường để chặn tình yêu là những người đã từng bị tổn thương bởi sự rút lui của tình yêu từ người khác, và bởi sự mất đi hạnh phúc. Cuộc sống của họ bị dày vò bởi sự mất mát.

 

Họ từng trải qua cảm giác mất đi tình yêu, sự hỗ trợ và hạnh phúc. Họ xem hạnh phúc, tình yêu và sự hỗ trợ là những thứ phù du, không thể đoán trước. Chúng đến rồi đi một cách dễ dàng, và chấn thương từ việc đánh mất chúng khiến cho việc gắn bó với những điều đó trở nên ngu ngốc. Những người thuộc nhóm này không thể tiếp nhận tình yêu và không thể tin tưởng vào hạnh phúc. Thực tế, với họ, tình yêu và hạnh phúc không hề chân thật.

 

Điều tôi muốn tập trung trong phần chia sẻ hôm nay là một khía cạnh khác của bức tường này. Không phải khía cạnh chặn tình yêu, mà là khía cạnh giữ nỗi đau ở lại. Tôi biết bạn đang nghĩ gì – Ai lại đi xây tường để giữ nỗi đau bên trong chứ? Câu trả lời là, rất nhiều người, vì rất nhiều lý do.

 

Nhiều nghiên cứu, bao gồm cả một nghiên cứu nổi tiếng tại Đại học Oslo ở Na Uy, đã chứng minh rằng, nỗi đau có thể được cảm nhận như một điều dễ chịu, nếu người đó đã chuẩn bị tinh thần cho điều tệ hơn nhưng rồi lại tránh được nó. Những người tham gia nghiên cứu đã cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra rằng cơn đau không tệ như họ tưởng.

 

Nói cách khác, cảm giác nhẹ nhõm có thể mạnh đến mức biến một trải nghiệm tiêu cực rõ ràng như nỗi đau thành một điều dễ chịu, thậm chí là thích thú. Bạn có thể áp dụng ý tưởng này để hiểu những lý do tại sao chúng ta giữ chặt lấy nỗi đau. Tôi sẽ liệt kê một vài ví dụ ngay bây giờ:

 

Lý do số 1: Lý do phổ biến nhất khiến chúng ta để nỗi đau bước vào và giữ nó lại xuất phát từ một động lực trong thời thơ ấu. Hầu như tất cả chúng ta đều được dạy rất nhanh rằng: trẻ em ngoan thì được thưởng, trẻ em hư thì bị phạt.

 

Khi còn nhỏ, tình yêu chính là sự sống còn. Ta cảm thấy rằng bị bỏ rơi đồng nghĩa với cái chết. Vì vậy, ta cần giữ được tình yêu còn hơn cả thức ăn hay nước uống. Nghĩa là: làm điều “xấu” = rủi ro mất đi tình yêu = rủi ro chết.

 

Nếu chúng ta có cha mẹ thờ ơ và phớt lờ ta khi ta vui, hoặc tệ hơn, cảm thấy bị đe dọa khi ta hạnh phúc, ví dụ như nổi cáu với năng lượng vui vẻ của ta, ngắt ngang cuộc chơi để bắt làm việc nhà, tỏ ra khó chịu với sự vui vẻ của ta, hoặc tệ hơn, trừng phạt ta vì cảm thấy tốt, ta sẽ ngầm hiểu rằng: cảm thấy tốt là điều xấu.

 

Và ngược lại, nếu gia đình ta chỉ thể hiện sự chú ý và ủng hộ khi ta đau khổ hoặc gặp chuyện rắc rối, ta sẽ học được rằng nỗi đau là điều có giá trị, là điều đúng đắn.

 

Làm điều "xấu" nghĩa là không được yêu, và như vậy, là chết. Vì thế, chúng ta bắt đầu xem cảm xúc tồi tệ là điều tốt, và cảm xúc tích cực là điều xấu.

 

Nhưng trước khi hoàn toàn đổ lỗi cho cha mẹ về cơ chế này, hãy nhìn kỹ hơn vào một thủ phạm khác, đó là tôn giáo. Hãy nhìn vào các tôn giáo trên thế giớim rất nhiều trong số đó truyền bá tư tưởng rằng đau khổ là đức hạnh, hoặc người đau khổ nhiều nhất là người tốt.

 

Tôi muốn chia sẻ một ví dụ. Cách đây vài năm, tôi từng có một khách hàng có mẹ là một tín đồ Công giáo sùng đạo. Ngay từ trước khi sinh con, bà đã mang niềm tin rằng chịu khổ là đức hạnh, giống như Chúa Jesus trên thập tự giá. Khi thân chủ của tôi còn nhỏ, mỗi khi cô ấy chơi đùa và cười vui, mẹ cô sẽ nổi giận vì cảm thấy bị lãng quên. Bà trở nên bực tức, đuổi cô vào phòng, hoặc nhắc lại điều gì đó khiến cô buồn. Nhưng khi cô bị trầy gối, bị bệnh, hay bị bắt nạt, mẹ lại ôm cô vào lòng và cho cô quà.

 

Hãy nhớ rằng não bộ chúng ta liên kết tình yêu với sự sống còn, vì vậy, cách duy nhất để cô bé này được yêu và còn sống, là phải không vui vẻ và bị tổn thương. Cô bắt đầu hướng đến những hoàn cảnh khiến mình khổ sở, tìm đến những người làm tổn thương mình, và thậm chí làm tổn thương bản thân, trong một nỗ lực vô thức để “trở thành người tốt” và từ đó được yêu thương.

 

Cho đến khi trưởng thành, cô vẫn tin rằng chỉ những người đau khổ mới xứng đáng có hạnh phúc và được yêu thương. Hệ thống niềm tin “tốt là xấu và xấu là tốt” của cô rối loạn đến mức cô đến gặp tôi sau 7 năm trong trại điều trị do tự làm tổn thương và nhiều lần tự tử.

 

Mẫu hình này rất phổ biến ở những người lớn lên trong gia đình có cha/mẹ ái kỷ, và hãy nhớ rằng, một người ái kỷ sẽ không bao giờ nhận mình là ái kỷ, mà luôn nhận mình là người hy sinh hết mình và khiến bạn cảm thấy có lỗi vì điều đó.

 

Lý do số 2: Một lý do khác khiến ta xây tường giữ lại nỗi đau, là bởi ta cảm thấy mình phải ghi nhớ một phần của bản thân đã bị mất đi. Khi người thân yêu của ta qua đời, ta cảm thấy mình đang phản bội họ nếu tiếp tục sống và cảm thấy hạnh phúc. Điều tương tự cũng áp dụng cho chính ta, nếu một phần nào đó trong ta đã bị tổn thương nặng đến mức “biến mất”, ta cảm thấy rằng nếu ta tiếp tục sống, tiến về phía trước, và hạnh phúc, là đang phản bội chính mình.

 

Lý do số 3: Một lý do khác là ta cảm thấy nỗi đau là điều duy nhất ta có thể tin tưởng được. Ai cũng cần cảm giác an toàn và ổn định, và điều đó đến từ cảm giác chắc chắn. Nhu cầu căn bản của con người là cảm giác chắc chắn, cụ thể là chắc chắn rằng mình có thể có được niềm vui và tránh được nỗi đau.

 

Nhưng nếu ta bị tổn thương và thất vọng quá nhiều đến mức không thể tin rằng niềm vui là điều có thật, ta sẽ đảo ngược mọi thứ. Ta bám lấy điều duy nhất chắc chắn trong cuộc đời, đó là nỗi đau. Trong đời ta, nỗi đau là thứ chắc chắn, vì vậy nó có vẻ thật hơn cả tình yêu hay hạnh phúc. Việc biết chắc mình có thể dựa vào nó, hoặc thậm chí chủ động kéo dài nó, khiến ta có cảm giác an toàn. Nghe thật đau lòng, đúng không? Niềm vui duy nhất ta chắc chắn có thể cảm nhận, lại chính là sự chắc chắn có thể đoán trước được của nỗi đau.

 

Điều này rất thường thấy ở những người từng bị thất vọng hết lần này đến lần khác trong cuộc sống. Họ giữ mình ở mức thấp để tránh phải trèo lên rồi ngã xuống. Nỗi đau là an toàn, vì dù bạn luôn đau, nhưng bạn không mất đi điều gì cả. Bạn không bị nghiền nát bởi sự mất mát của hạnh phúc hay tình yêu.

 

Lý do số 4: Một lý do khác khiến chúng ta có thể dựng lên bức tường cho phép Nỗi đau đi vào và giữ nó lại, là vì chúng ta đã học cách không còn tin tưởng vào những điều mang lại cảm xúc tích cực đến mức ngược lại, ta chỉ còn biết tin vào những điều tiêu cực. Trong cuộc sống, ta thường xuyên bị vây quanh bởi những người thích "bọc đường" cho những lời lăng mạ. Lời khen giống như mở cửa cho người khác, để lời xúc phạm đi vào sâu hơn. Nếu những người trong cuộc đời bạn thường xuyên hành xử như vậy, cái Tốt sẽ bị dùng để chống lại bạn, và bạn bắt đầu mất niềm tin vào cái Tốt. Bạn học được rằng điều Tốt không thật sự chân thành.

 

Tôi đã nói về mô thức này, khi cái Tốt bị dùng chống lại chúng ta, trong video YouTube của tôi có tựa đề “Cách để Đón nhận”. Nếu những người trong cuộc sống của bạn sử dụng Tình yêu như một công cụ để mặc cả, thì Tình yêu và Hạnh phúc luôn đi kèm cảm giác tội lỗi, nghĩa vụ và nợ nần. Vì lý do đó, ta cảm thấy thứ duy nhất có thể tin được chính là Nỗi đau.

 

Lý do số 5: Chúng ta dùng Nỗi đau để cảm thấy an toàn, như một loại "đệm đỡ". Nó không chỉ ngăn ta cảm thấy mất mát hay sốc, mà còn đóng vai trò như một lớp đệm. Hãy nhìn vào xã hội mà ta đang sống, một trong những câu nói phổ biến nhất là: "Điều gì không giết được bạn sẽ khiến bạn mạnh mẽ hơn." Và một số người trong chúng ta tin điều này một cách sâu sắc. Chúng ta cố gắng chịu đựng thật nhiều nỗi đau, hoặc "lót đệm" bản thân bằng nó, hay chấp nhận thật nhiều đau khổ, để rồi trở nên đủ mạnh, đến mức miễn nhiễm với nỗi đau trong tương lai.

 

Chúng ta đang cố gắng tạo ra một khả năng miễn dịch với nỗi đau. Nỗi đau cũng có thể nâng cao giá trị bản thân của chúng ta. Anh hùng thì phải chịu đựng nỗi đau tột độ, vì vậy, ta có thể giữ nỗi đau lại và tiếp tục tái tạo nó để được người khác nhìn nhận như một người hùng.

 

Lý do số 6: Một lý do khác khiến ta để nỗi đau đi vào và giữ lại, là vì ta đang cố hét lên “Xin thương xót tôi!” với Vũ trụ sau khi nó đã làm tổn thương ta hết lần này đến lần khác. Ta có thể dùng nỗi đau như một lá cờ trắng để ngăn người khác làm tổn thương ta. Ý tưởng ở đây là: “Nếu tôi đã bị thương sẵn rồi, bạn sẽ không còn hứng thú để làm tôi tổn thương thêm nữa.”

 

Lý do số 7: Một lý do khác nữa là: ta cố gắng tránh né sự đổ lỗi hoặc trách nhiệm tiêu cực. Nếu bạn đang kiệt sức hay cô đơn và không muốn chịu trách nhiệm cho chính mình, bởi vì điều đó có thể đồng nghĩa với việc đối mặt với rất nhiều điều, thì nỗi đau có thể được dùng như một cái cớ để né tránh trách nhiệm. Ta có thể nghĩ rằng mình phải chịu đau đớn thì người khác mới giúp đỡ, mới tử tế, mới cho ta điều gì đó, mới không bắt ta chịu trách nhiệm, hoặc sẽ gánh trách nhiệm thay cho ta.

 

Nỗi đau là một cái cớ rất mạnh mẽ. Ta cảm thấy tồi tệ về bản thân nếu mọi chuyện là lỗi của ta, đặc biệt nếu ta từng bị trừng phạt vì những lỗi lầm của mình khi còn nhỏ. Nhưng nếu không phải chịu trách nhiệm cho những điều đã gây tổn thương cho bản thân hoặc người khác, thì ta vẫn có thể cảm thấy "ổn" về chính mình. Nỗi đau có thể được dùng như một cách để duy trì lòng tự trọng, bằng cách tự miễn trừ cho bản thân khỏi trách nhiệm của những gì mình đã làm trong quá khứ.

 

Lý do số 8: Một lý do khác khiến ta để nỗi đau đi vào và giữ nó lại, là vì ta cảm nhận được sự nhẹ nhõm (hoặc cảm xúc tích cực) sau khi nỗi đau được lấy đi. Cảm giác nhẹ nhõm xảy ra khi thứ gì đó gây ra nỗi đau dữ dội được gỡ bỏ, đủ để khiến những người đang vật lộn với nỗi đau cảm xúc hay thể xác cực độ cố tình để nỗi đau xuất hiện trong cuộc đời mình, hoặc tự gây ra nỗi đau, chỉ để rồi được cảm thấy sự nhẹ nhõm sau đó.

 

Những người có xu hướng tự hại bản thân đặc biệt dễ bị rơi vào kiểu gắn bó này với nỗi đau. Tôi sẽ cho bạn một ví dụ: Giả sử tôi gọi điện cho bạn và nói rằng ngôi nhà của bạn sắp bị siết nợ. Rồi 15 phút sau, tôi gọi lại nói rằng đó chỉ là nhầm lẫn giấy tờ, một lỗi nhỏ trong văn phòng. Bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, không phải vì bạn vừa nhận được tin tốt, mà vì tin xấu đã được gỡ bỏ.

 

Đôi khi, nếu ta trải qua nỗi đau trong cuộc sống, hoặc để nó vào, thì phần còn lại của cuộc sống sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi đem ra so sánh. Chúng ta thực sự cảm thấy nhẹ nhõm khi trải nghiệm những điều trước đây từng là nỗi đau, vì giờ đây, chúng cảm thấy "dễ chịu", nếu đem ra so sánh.

 

Lý do số 9: Một lý do khác khiến ta để nỗi đau vào và giữ lại, là nếu ta từng là "Bệnh nhân Được Chỉ Định" trong gia đình. Bệnh nhân Được Chỉ Định (hay viết tắt là IP – Identified Patient) là người trong gia đình (thường là một đứa trẻ) bị chọn, một cách vô thức, để "diễn ra" những mâu thuẫn bí mật bên trong của gia đình. Điều này giúp các thành viên còn lại tránh phải đối mặt với nỗi đau của chính họ. IP là người gánh chịu những rối loạn bị chia tách khỏi hệ thống gia đình. Nói đơn giản, IP là vật tế thần của gia đình, là “vấn đề” của cả nhà.

 

Đứa trẻ IP thường là người có cấu trúc nhân cách "vô hiệu hóa" nhất đối với cấu trúc nhân cách của cha mẹ trong gia đình. Khi ấy, cha mẹ phải đứng trước hai lựa chọn, hoặc đối mặt với những cảm xúc tiêu cực trong chính họ và những phần họ cảm thấy bị phủ nhận, hoặc họ sẽ quay sang đổ lỗi cho đứa trẻ, cho rằng đứa trẻ là nguyên nhân khiến họ cảm thấy tồi tệ. Bằng cách biến đứa trẻ thành vấn đề, họ được xem là nạn nhân và là người “vị tha”, và do đó tránh phải đối mặt với nỗi đau nội tâm của chính mình.

 

Nếu bạn nghi ngờ mình từng là IP trong gia đình, tôi khuyến khích bạn hãy nghiêm túc tìm hiểu về “Mô thức Bệnh nhân Được Chỉ Định”.

 

Nếu ta từng là IP, thì chúng ta đang sống với một mối quan hệ rất phức tạp với Nỗi đau. Điều đầu tiên là: danh tính đầu đời của ta gắn liền với cảm giác có gì đó sai nơi bản thân, và gắn liền với việc luôn ở trong đau khổ. Điều thứ hai là: gia đình của ta dựa vào việc ta là vấn đề, đó là cách duy nhất để họ trốn tránh mâu thuẫn nội tâm của chính mình. Gia đình ta phụ thuộc vào việc ta tiếp tục giữ vai trò IP, bởi vì toàn bộ cấu trúc gia đình sẽ sụp đổ nếu không còn ai gánh vác vai trò ấy. Nếu họ buộc phải đối mặt với những bóng tối và tổn thương của chính mình, không còn ai để đổ lỗi, họ sẽ đau đớn và khổ sở.

 

Cuối cùng, ta là vật tế thần tối hậu. Gia đình muốn giữ ta trong vai trò đó. Họ thật sự có thể làm mọi thứ, kể cả làm tổn thương và bỏ rơi ta, chỉ để giữ ta lại trong vai trò ấy, để họ không phải đối diện với nỗi đau của chính mình. Thật mỉa mai, để giữ được tình yêu, sự hỗ trợ và sự gắn kết của gia đình, ta phải tiếp tục đau đớn và tiếp tục gặp rắc rối. Ta đang đau khổ để được yêu thương.

 

Nếu bạn nghi ngờ rằng mình đã, một cách vô thức, xây nên bức tường ấy trong đời sống, một bức tường không cho phép tình yêu, sự hỗ trợ và hạnh phúc đi vào, nhưng lại để nỗi đau, sự tổn thương và xúc phạm tràn vào… thì tôi muốn bạn tự hỏi mình những câu hỏi sau:

 

Câu hỏi 1: Tại sao tôi lại cần phải đau đớn?

Câu hỏi 2: Điều gì sẽ tệ đến mức nào nếu tôi được yêu thương?

Câu hỏi 3: Điều gì sẽ tệ đến mức nào nếu tôi hạnh phúc, hoặc cảm thấy dễ chịu?

 

Nếu chúng ta đã xây nên kiểu tường thành như vậy, thứ cho phép nỗi đau đi vào và giữ nó lại, thì điều đầu tiên cần làm là nhận ra rằng đây từng là một cách rất thông minh mà ta dùng để đối phó với tổn thương và sang chấn trong quá khứ. Đây không phải là lỗi lầm hay thất bại. Đây là điều ta đã làm để sống sót.

 

Chỉ riêng việc nhận thức được rằng ta có bức tường này giữa bản thân và người khác, đã đủ để làm nó rạn nứt, và nó không còn vững chắc như trước. Việc tiếp theo chúng ta cần làm là cho phép những điều mang lại cảm giác tích cực, như hạnh phúc và tình yêu, đi vào cuộc sống của mình.

 

Và nếu bạn gặp khó khăn khi đón nhận cảm xúc tích cực, tôi muốn bạn xem video YouTube của tôi mang tên: “Cách để đón nhận”.

 

Một video khác mà tôi muốn bạn xem có tên là: “Làm Thế Nào Để Nâng Cao Tần Số và Gia Tăng Rung Động Của Bạn” (Teal Swan Transcripts 033). Nếu bạn cho phép những điều mang cảm xúc tích cực thấm vào từ từ, thì những cảm xúc tích cực đó sẽ bắt đầu làm loãng những cảm xúc tiêu cực bên trong bạn, để chúng không còn đau đớn đến vậy nữa.

 

Điều thứ ba mà chúng ta cần làm là đưa ra một lựa chọn. Chúng ta cần quyết định xem liệu mình đã thực sự sẵn sàng để đối mặt với những cảm xúc đau đớn, để chìm sâu vào chúng và tích hợp chúng vào Bản Thể Rộng Lớn hơn của mình, để trở nên trọn vẹn. Hoặc, liệu chúng ta chưa sẵn sàng để làm điều đó và thay vào đó muốn tách mình ra khỏi những cảm xúc tiêu cực.

 

Nếu quyết định của bạn là tích hợp những cảm xúc tiêu cực đó, tôi muốn bạn xem video YouTube của tôi có tựa đề: “Chữa Lành Cơ Thể Cảm Xúc” (Teal Swan Transcripts 124), trong đó tôi giải thích chính xác cách làm thế nào để tích hợp những cảm xúc tiêu cực đó.

 

Bước tiếp theo là rơi khỏi tình yêu với Nỗi Đau bằng cách nhìn thấy hết tất cả những tổn hại mà nó thực sự đã gây ra cho cuộc sống của bạn. Rồi sau đó, làm cho bản thân trở nên nhạy cảm trở lại, để bạn có thể cảm nhận được những cảm xúc tích cực khi chúng xuất hiện, và rồi, đi theo Niềm Vui của mình. Chúng ta cần phát triển những chiến lược để giúp bản thân cảm thấy an toàn.

 

Hiện giờ, nỗi đau đã trở thành “cảm giác an toàn” đối với bạn. Hãy tìm ra những phương pháp khác để khiến bản thân cảm thấy an toàn. Hãy lập một danh sách những điều giúp bạn cảm thấy an toàn, dán nó lên tường trong nhà bạn, và mỗi khi bạn cảm thấy không an toàn, hãy quay lại danh sách đó và chọn một điều gì đó trong đó để làm.

 

Nếu có thể, chúng ta nên tận dụng các kỹ thuật trị liệu thân thể (Somatic Therapy Techniques). Khi chúng ta đã trở nên chai lì với nỗi đau vì ta cứ để nó xâm nhập và giữ nó lại, thì ta đã bị tách rời khỏi cơ thể của mình, ta bị ngắt kết nối khỏi Sự Thật của bản thân. Ta sống trong trạng thái không có thân thể.

 

Điều thứ năm mà chúng ta cần làm là cống hiến cuộc đời mình cho việc thực hành sự mềm mỏng. Mỗi quyết định bạn đưa ra cần phải được cân nhắc theo câu hỏi: “Điều này khiến tôi trở nên mềm mỏng hơn hay cứng rắn hơn?”.

 

Ví dụ: nghỉ việc là mềm mỏng hơn hay cứng rắn hơn? Câu trả lời đầu tiên nảy ra trong đầu bạn là câu trả lời đúng.

 

Chúng ta có thể áp dụng điều này ở cấp độ suy nghĩ, cấp độ lời nói, và cấp độ hành động.

 

Suy nghĩ này tôi đang nghĩ, mềm mỏng hay cứng rắn?

Câu tôi đang nói, mềm mỏng hay cứng rắn?

Việc tôi đang làm, mềm mỏng hay cứng rắn?

 

Chúng ta cần chủ động chọn con đường mềm mỏng hơn.

 

Chúng ta cần nhận ra rằng mình đang giữ Nỗi Đau gần bên bằng cách tiếp tục duy trì sự cứng rắn với bản thân và với thế giới. Và ta cần lựa chọn khác đi, để trở nên mềm mỏng hơn thay vì cứng rắn.

 

Điều thứ sáu là: hãy nhìn lại danh sách chi tiết những lý do vì sao chúng ta có thể đã dựng lên một bức tường cho phép nỗi đau xâm nhập và giữ nó lại. Trong mỗi trường hợp, ta cần tìm kiếm nhu cầu chưa được đáp ứng. Nếu ta có thể tìm ra những cách khác nhau để đáp ứng những nhu cầu đó, ta có thể buông bỏ chiến lược gắn với nỗi đau mà mình đang dùng hiện tại.

 

Bên cạnh đó, hãy lấy những câu trả lời mà bạn đã đưa ra cho ba câu hỏi mà tôi đã hỏi bạn trước đó trong phần này, và cũng áp dụng cùng một quá trình. Hãy khám phá từ những câu trả lời đó xem: nhu cầu nào thực sự đang được thỏa mãn thông qua việc giữ lại nỗi đau, và tìm những cách khác để đáp ứng những nhu cầu đó, để bạn không còn cần đến chiến lược nỗi đau đó nữa.

 

Nếu bạn là một người cảm thấy mình không thể ngừng chịu đựng đau khổ, có thể bạn cảm thấy như có điều gì đó không ổn với mình. Có thể bạn cũng từng nghe người khác nói rằng bạn hẳn là thích cảm giác trầm cảm, hoặc bạn bị rối loạn tâm lý, hay bạn có nghiệp xấu… Tôi hứa với bạn rằng không phải như vậy.

 

Tất cả những gì đã xảy ra là trải nghiệm sống của bạn đã khiến bạn bám víu vào nỗi đau để tránh những nỗi đau còn tệ hơn. Trong cuộc đời mình, bạn vẫn đang tiến về phía trước, bạn không thể không tiến về phía trước. Nhưng nếu bạn dùng nỗi đau để ngăn chặn những nỗi đau trong tương lai, thì bạn đang lái xe mà vẫn kéo thắng tay. Việc mong đợi bạn có thể “đơn giản buông tay khỏi phanh” là một điều tàn nhẫn, bởi vì suốt bao lâu nay, chính cái phanh đó là thứ đã giữ bạn an toàn.

 

Thế nhưng, năng lượng mà bạn cần để giữ cái phanh tay đó, dù nó đã từng giúp bạn an toàn, giờ đây lại đang ngăn bạn sống một cuộc đời mới. Tôi hứa với bạn rằng: nếu bạn học được cách buông lơi cái phanh tay ấy, buông bỏ sự gắn bó với nỗi đau, thêm một chút mỗi ngày, thì chẳng bao lâu nữa, bạn sẽ được sống một cuộc đời tốt đẹp hơn rất nhiều so với hiện tại.

 

Chúc bạn một tuần mới thật tốt lành!

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=SutayVe_DFo

 

 

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.