Teal Swan Transcripts 395
Cách vượt qua chứng rối loạn ăn uống: Chứng
cuồng ăn (Bulimia)
22-12-2018
Các rối loạn ăn
uống ảnh hưởng đến hàng triệu người trên khắp thế giới. Chúng ảnh hưởng đến cả
nam lẫn nữ. Người ta thường dễ lầm tưởng rằng rối loạn ăn uống chỉ liên quan đến
thức ăn. Nhưng thật ra không phải vậy. Nó liên quan đến việc tìm kiếm sự an
toàn thông qua cảm giác kiểm soát. Thức ăn chỉ là công cụ để làm điều đó.
Chứng
cuồng ăn là
một dạng rối loạn ăn uống, và giống như hầu hết các rối loạn ăn uống khác, nó
ít liên quan đến thức ăn mà nhiều hơn là một cách để chúng ta cố gắng đối phó với
nỗi đau cảm xúc. Vì lý do này, chúng ta có thể nhìn chứng cuồng ăn như một dạng
nghiện hành vi.
Hôm nay tôi sẽ
đi sâu vào chứng cuồng ăn, cách để vượt qua rối loạn ăn uống này. Điều đó có
nghĩa là, trong một khoảng thời gian ngắn, người bệnh ăn nhiều hơn mức một người
bình thường có thể ăn trong cùng thời gian và cùng số lượng đó. Trong khi ăn, họ
cảm thấy mất kiểm soát với việc mình ăn gì và ăn bao nhiêu. Vì vậy, trải nghiệm
đó được coi như một cơn bùng phát.
Sau đó, người ta
sẽ tìm cách đối phó hay bù đắp cho cơn bùng phát ấy. Và họ làm điều này theo những
cách cực kỳ có hại cho bản thân, chẳng hạn như tự gây nôn (đây là cách phổ biến
nhất), do đó mới có cụm từ chu kỳ ăn vô độ và nôn mửa thường gắn với chứng cuồng
ăn. Ngoài ra, hành vi bù đắp còn có thể bao gồm dùng thuốc nhuận tràng, thuốc lợi
tiểu, các loại thuốc khác, tập thể dục quá mức hoặc nhịn ăn.
Cũng giống như
những người mắc chứng biếng ăn (anorexia), người bị chứng cuồng ăn có xu hướng
đánh giá bản thân một cách ám ảnh dựa trên hình dáng và cân nặng cơ thể, đồng
thời thường mắc chứng rối loạn nhận dạng hình thể (body dysmorphia), tức là
nhìn nhận sai lệch về cân nặng thật sự của mình.
Những hành vi bù
đắp này trong chu kỳ cuồng ăn là điều rất quan trọng cần quan sát, bởi vì chúng
đúng nghĩa là sự bù đắp. Mỗi hành vi được thiết kế để thiết lập lại thứ mà việc
cuồng ăn không mang lại: cảm giác kiểm soát.
Tự ép bản thân
nôn là một cách để lấy lại kiểm soát. Việc thiết lập hành vi ăn uống, như chỉ
ăn những loại thức ăn cụ thể hay từ một nhóm thực phẩm nhất định, hoặc nhai quá
kỹ, cũng là một cách. Bỏ bữa, tích trữ đồ ăn, hay cố tình không ăn khi người
khác đang ăn, tất cả cũng đều là những hành vi tương tự.
Khi mắc một căn
bệnh nào đó, hầu hết mọi người đều muốn có lời giải thích thuần túy về mặt sinh
lý. Nếu không thì họ tìm một lời giải thích mang tính tâm linh, như liên quan đến
tiền kiếp hay nghiệp. Nhưng tất cả những điều này chỉ nhằm tránh né thủ phạm thật
sự, đó chính là nguyên nhân tâm lý và cảm xúc.
Nếu bạn muốn tìm
nguyên nhân gốc rễ thực sự của căn bệnh, đặc biệt là với chứng cuồng ăn, bạn phải
dám đối diện với điều mà mình không muốn nhìn vào: những điều kiện tâm lý và cảm
xúc được hình thành từ tuổi thơ. Điều đó cũng có nghĩa là phải xem xét cả những
mối quan hệ hiện tại trong cuộc sống.
Với nhiều người,
mối quan hệ với gia đình gốc được họ bảo vệ như thể thiêng liêng. Họ không muốn
chấp nhận ý tưởng rằng đã từng có sự rối loạn, bất ổn trong mối quan hệ đó. Để
giữ nguyên hiện trạng, không làm “lung lay con thuyền”, họ dễ dàng chọn cách nhận
trách nhiệm rằng bản thân mình “có vấn đề”. Nhưng nếu làm vậy, họ sẽ chẳng bao
giờ có được sự nhận thức rõ ràng về những gì thật sự đang diễn ra.
Rối loạn ăn uống
là một trong những tình trạng mà để có được sự nhận thức đầy đủ, bạn phải sẵn
sàng quay lại với những điều kiện cảm xúc của tuổi thơ và đối diện với thực tế
của các mối quan hệ hiện tại.
Để hiểu động cơ
đằng sau sự nghiện hành vi đặc thù này, chúng ta phải nhìn lại những trải nghiệm
đầu đời của những người sau này phát triển chứng rối loạn này. Nếu quan sát tuổi
thơ của những người bị chứng cuồng ăn, không ngoại lệ, bạn sẽ thấy có sự gaslighting
– thao túng tâm lý, đó chính là cốt lõi nỗi đau cảm xúc của họ.
Vậy gaslighting
là gì? Đó là làm cho một người tin rằng thực tại của họ không tồn tại. Những gì
bạn thấy – bạn không hề thấy. Những gì bạn cảm nhận – bạn không hề cảm nhận. Những
gì bạn nghe – bạn không hề nghe. Nhận thức của bạn hoàn toàn sai lầm. Đây là lý
do tại sao hầu hết những người mắc chứng cuồng ăn thường cảm thấy như mình đang
mất trí.
Hãy tưởng tượng bạn
bước ra khỏi phòng ngủ, và trong 5 phút bạn đi vắng, tôi vào phòng thay chăn
giường của bạn. Khi bạn quay lại và hỏi tôi: “Tại sao anh làm vậy?”, tôi nhìn bạn
và nói: “Tôi không biết bạn đang nói gì. Cái chăn này vẫn ở đây suốt từ đầu.”
Cảm giác mà bạn
có trong khoảnh khắc đó chính là trải nghiệm cảm xúc của một đứa trẻ sau này
phát triển chứng cuồng ăn. Ngoại trừ một điều: trạng thái cảm xúc đó xảy ra quá
thường xuyên, đến mức cách duy nhất để đối phó là phải kìm nén, phủ nhận, chối
bỏ và tách rời khỏi cảm xúc ấy.
Và toàn bộ thực
tại đi kèm với nó. Rồi họ bắt đầu tự gaslight chính mình. Điều này có nghĩa là
họ tin vào câu chuyện thực tại mà gia đình tạo ra, và hoàn toàn cố gắng chôn
vùi phần trong họ đang gào thét: “Chuyện này không đúng!”
Ví dụ: lý do mà chúng
cuồng ăn thường đi kèm với việc bị lạm dụng tình dục thời thơ ấu, ngoài khía cạnh
liên quan đến kiểm soát (mà tôi sẽ nói chi tiết hơn sau), là bởi kiểu
gaslighting này hiện diện rất rõ, đặc biệt trong các tình huống loạn luân. Khi
một bé gái nhỏ bị cha mình lạm dụng tình dục, bên trong, nó biết chuyện này rất
đáng sợ, nó biết có điều gì đó không ổn. Nhưng câu chuyện mà người cha kể cho
nó, chẳng hạn: “Con biết không, cha và con có một mối quan hệ rất đặc biệt, và
đây là khoảng thời gian đặc biệt của chúng ta.” Hai thực tại này hoàn toàn
không khớp. Đó chính là gaslighting. Nhưng đứa bé gái sẽ có xu hướng kìm nén thực
tại cốt lõi của mình, để hòa nhập với thực tại mà người cha áp đặt.
Bằng cách đó,
khi nó bảo vệ cái nhìn của cha về mối quan hệ của họ và nói: “Cha và con có mối
quan hệ đặc biệt. Chúng ta có thời gian đặc biệt bên nhau.” – thì nó bắt đầu tự
gaslight chính mình từ bên trong. Nhưng như bạn có thể đoán, một người không thể
làm điều đó với bản thân mà vẫn khỏe mạnh được. Đây là một dạng kìm nén dữ dội
đến mức không thể nào không trào ngược trở lại. Và nó trồi lên qua đủ kiểu vấn
đề hành vi.
Mỗi khi bạn kìm
nén một điều gì đó mạnh mẽ đến vậy, khi bạn kìm nén quá nhiều cảm xúc tiêu cực,
nó hoạt động như một loại độc tố bên trong, khiến bạn cảm thấy như toàn bộ con
người mình bị nhiễm độc từ trong ra ngoài.
Một trong những
ví dụ rõ nhất mà tôi từng thấy về cơ chế này, và cách nó liên hệ đến chứng cuồng
ăn mà bạn có thể tự mình quan sát, chính là nhân vật Daisy, do diễn viên
Brittany Murphy thủ vai trong bộ phim “Girl, Interrupted”.
Không phải lúc
nào cũng phải có lạm dụng tình dục thì mới có chứng cuồng ăn. Nhưng luôn luôn
phải có gaslighting thì chứng cuồng ăn mới hình thành.
Điều quan trọng
cần hiểu là: hầu hết các gia đình không cố ý gaslight con cái. Phần lớn thời
gian, điều này xảy ra một cách vô thức. Bởi vì chúng ta quá giỏi trong việc tự
gaslight bản thân, nên ta cũng dễ gaslight người khác. Nhưng sự thật là: nó có
cố ý hay không cũng chẳng quan trọng, nó vẫn xảy ra. Và vì vậy nó vẫn gây hại.
Nó không giống
như việc ai đó lái xe tải cán lên xe bạn và làm gãy chân bạn, rồi bạn có thể
nói: “À, thật ra chân tôi không gãy, bởi vì họ không cố ý.” - Không, chân bạn vẫn
gãy.
Ví dụ: nếu một đứa
trẻ có người cha nghiện rượu và say xỉn ngất đi, nhưng mẹ lại nói: “Cha chỉ mệt
thôi. Ông ấy làm việc cả ngày dài.” – đó chính là gaslighting. Nếu trong gia
đình có xung đột sau cánh cửa đóng kín, và đứa trẻ bị buộc phải cùng mọi người
tạo ra ấn tượng với thế giới bên ngoài rằng gia đình hoàn hảo, không hề có xung
đột, thì đó là gaslighting.
Nếu sự thương
yêu hay tình cảm trong gia đình không chân thành mà chỉ để phô diễn, đó cũng là
gaslighting. Nếu quà tặng hay những biểu hiện yêu thương khác được dùng như một
cách để mặc cả, khiến đứa trẻ cảm thấy mắc nợ cha mẹ, nhưng cha mẹ lại nói rằng
họ làm vậy vì tình yêu, và còn khiến đứa trẻ xấu hổ khi nghĩ khác đi – thì đó
là gaslighting. Trong môi trường như thế, tình yêu trở nên ghê tởm và độc hại.
Tệ hơn nữa, bạn
chỉ có thể kiểm soát điều gì đó từ bên trong thực tại. Bạn phải ở trong thực tại
rằng con thuyền của mình sắp lao xuống thác thì mới có thể làm gì đó để thay đổi
tình huống. Nhưng ở đây, bạn liên tục bị nói rằng thực tại của mình không hề tồn
tại. Vậy bạn có thể làm được gì chứ? Bạn rơi vào tình huống mà hoàn cảnh cuộc đời
mình vốn đã rất tồi tệ, nhưng vì nó “không phải thực tại”, nên bạn chẳng có gì
để bám vào. Kết quả là bạn rơi vào trạng thái hoàn toàn mất kiểm soát.
Và sự mất kiểm
soát này còn sâu hơn thế nữa. Ranh giới chính là cảm nhận về việc ta là ai. Người
ta thường làm phức tạp hóa khái niệm ranh giới, nhưng thực ra nó chỉ là sự định
nghĩa. Nó định nghĩa tôi khác biệt với phần còn lại của thế giới như thế nào.
Đó là cảm xúc của tôi, suy nghĩ của tôi, sở thích, sự không thích, mong muốn,
nhu cầu, nhận thức của tôi. Cái gì là của tôi. Đó chính là ranh giới.
Vậy nên, ranh giới
thực ra không liên quan gì đến người khác cả, cho đến khi có xung đột xảy ra.
Khi điều định nghĩa tôi mâu thuẫn với điều định nghĩa bạn. Chẳng hạn, mong muốn
của tôi xung đột với mong muốn của bạn. Hoặc nhận thức của tôi mâu thuẫn với nhận
thức của bạn.
Ranh giới luôn
quan trọng với chúng ta, nhưng có những giai đoạn trong đời, đặc biệt lúc ta
trưởng thành và hình thành sự cá nhân hóa, việc phát triển ranh giới là cực kỳ
quan trọng. Nếu ta trải qua sang chấn liên quan đến ranh giới vào thời điểm ấy,
ta sẽ không phát triển được ranh giới lành mạnh. Ta không hình thành được cái
tôi rõ ràng hay lành mạnh. Ta cảm thấy hoàn toàn mất kiểm soát về chính bản
thân mình. Thay vào đó, người khác và hoàn cảnh sống của ta lại nắm quyền kiểm
soát ta.
Một số bậc cha mẹ,
đặc biệt là những người có tính cách ái kỷ, không thể phân biệt giữa bản thân họ
và con cái. Họ xem con cái như sự nối dài của chính mình. Vì vậy họ không thể
tôn trọng thực tại riêng của con. Họ không thể thấy rằng con mình có mong muốn
riêng, suy nghĩ riêng, cảm xúc riêng, nhận thức riêng. Do đó, họ sẽ liên tục phủ
nhận thực tại của con suốt ngày.
Kết quả là đứa
trẻ phải trải qua sự xâm phạm ranh giới không ngừng. Điều này có thể thể hiện
qua những tình huống cực đoan, như bị đánh đòn chỉ vì dám nói “không”. Hoặc những
tình huống tinh vi hơn, như đứa trẻ nói: “Con muốn cái màu đỏ.” và cha mẹ đáp: “Không,
con muốn cái màu tím.”
Điều cần hiểu ở
đây là: với những người mắc chứng cuồng ăn, kiểu
tương tác phủ nhận cái tôi này xảy ra liên tục. Những người mắc chứng cuồng ăn,
nếu thực sự còn nhớ được ký ức tuổi thơ, thường kể rằng họ cảm thấy như mình chỉ
là những con búp bê lúc nhỏ. Họ cảm thấy bản thân hoàn toàn bị phó mặc cho mọi
quyết định mà người lớn trong đời áp đặt lên họ.
Và điều đó thật
sự rất đáng sợ, bởi vì khi những người lớn này không có cách nào thừa nhận thực
tại của đứa trẻ, thì hầu hết thời gian họ đưa ra những quyết định hoàn toàn vô
nghĩa đối với đứa trẻ. Giống như khi chúng ta chơi với một con búp bê: “Tao quyết
định mày đói, nên tao sẽ cho mày bú bình.” Nghĩa là khi đứa trẻ thật sự đói thì
lại không được cho ăn.
Khi chúng phản đối
những sự xâm phạm này, chúng nhanh chóng học được rằng điều đó sẽ dẫn đến trừng
phạt, hay sự rút lại tình thương, và tệ hơn nữa là gaslighting. Chúng không thể
nói với cha mẹ rằng “đủ rồi”. Nếu chúng không thể bày tỏ sự bất mãn của mình, vốn
chính là độc tố, thì cha mẹ sẽ quay ngược lại đổ lỗi cho chúng. Điều này giống
như ép một người phải nuốt lại “chất nôn năng lượng” vào miệng mình.
Vậy nên chúng
không thể thừa nhận sự xâm phạm đó hay dừng nó lại. Hãy tưởng tượng sự tuyệt vọng
trong tình huống đó. Chúng bắt đầu cảm thấy hoàn toàn mất kiểm soát đối với
chính bản thân, y như một con búp bê nếu nó có sự sống, nhưng bị đối xử như một
món đồ, không có quyền chọn lựa riêng.
Cách duy nhất để
đứa trẻ đối phó với môi trường này là từ bỏ ranh giới của chính mình, cùng với
nhận định về thực tại, rồi bắt đầu tự gaslight chính mình và tự xâm phạm ranh
giới của mình, chỉ để giữ sự gần gũi với nhóm xã hội. Vì thế, những người mắc
chứng cuồng ăn cảm thấy mình tràn ngập độc tố, và buộc phải tìm cách loại bỏ
nó.
Họ cũng cảm thấy
hoàn toàn bất lực, không thể thoát khỏi những con người, nơi chốn và sự việc
đang gây đau đớn cho mình. Điều này dẫn đến một cảm giác nội tâm rằng: “Tôi
không thể chịu đựng thêm nữa.” Tệ hơn, do những trải nghiệm thời thơ ấu ấy, họ
không cảm thấy có ai để trông cậy, những người an toàn, hỗ trợ, hay có thể tạo
không gian cho thực tại của họ. Kết quả là họ cảm thấy hoàn toàn đơn độc.
Nói cách khác, họ
phải kiểm soát nguồn năng lượng đang bùng lên bên trong bằng cách nào đó, nhưng
phải làm điều đó trong bí mật.
Điều quan trọng
cần hiểu là: với những người mắc chứng cuồng ăn, mối
quan hệ của họ với thức ăn phản chiếu mối quan hệ của họ với tình yêu. Nó giống
như một thứ mà người ta tuyệt vọng cần có để cảm thấy dễ chịu, được xoa dịu và
an ủi. Vì thế, họ không thể kiểm soát được việc tìm đến nó, bởi vì trong đó có
sự khao khát tuyệt vọng. Nhưng một khi đã nuốt vào, nó kéo theo hệ quả, giống
như một quả táo độc đối với một người đang chết đói.
Đây chính là
cách mà tình yêu tồn tại trong gia đình thời thơ ấu của họ. Và đây cũng là cách
thức ăn tồn tại với họ bây giờ. Thức ăn dường như là thứ duy nhất an toàn và
đáng tin cậy, vừa là nguồn khoái lạc, vừa là cách duy nhất để hấp thụ năng lượng,
và cũng là cách an toàn nhất để bù đắp cho cảm giác kiệt quệ hoàn toàn. Nó có vẻ
như là cách duy nhất để làm dịu nỗi đói khát cảm xúc, những cảm xúc mà qua
gaslighting, họ bị dạy rằng mình không được phép có. Vậy nên họ không hề có khả
năng chịu đựng chúng.
Thức ăn làm dịu
nỗi đau mà họ không thể trực tiếp thừa nhận, nỗi đau không được nhìn thấy,
không được cảm nhận, không được lắng nghe, không được thấu hiểu. Để họ có thể cảm
thấy an toàn rằng ai đó sẽ quan tâm đến lợi ích tốt nhất của mình. Nhưng họ đã
học được rằng mình không thể tin tưởng điều đó. Vậy nên ngay khoảnh khắc họ nuốt
thức ăn, nó giống như vừa bị phản bội.
Họ cảm thấy mình
bị phản bội bởi chính thức ăn, giống như từng bị phản bội bởi một thành viên
trong gia đình, từ người mà việc nhận tình thương lại trở thành nguy hiểm. Và họ
cũng cảm thấy mình phản bội chính bản thân, vì đã quá ngu ngốc mà lại rơi vào
cái bẫy ấy một lần nữa. Họ cảm thấy ghê tởm bản thân, xấu hổ về chính mình.
Tất cả những điều
đó dẫn đến câu hỏi: Cần điều gì để chữa lành chứng cuồng ăn?
1.
Điều quan trọng nhất bạn có thể làm để vượt qua chứng cuồng ăn là ngừng
gaslight chính mình và ngừng để người khác gaslight bạn.
Thực tế, và điều
này có thể khó chấp nhận, không có cách nào để chữa lành chứng cuồng ăn nếu bạn
không ngừng tự gaslight mình.
Bạn phải nhìn thấy
rằng trong tuổi thơ, bạn đã bị gaslight. Hết lần này đến lần khác. Bạn liên tục
bị dẫn dắt để tin rằng thực tại của mình không tồn tại. Rằng bạn không thấy điều
bạn thấy. Rằng bạn không nghe điều bạn nghe. Rằng cảm xúc bạn có là thứ bạn
không nên có. Có lẽ bạn vẫn đang bảo vệ cái “thực tại” mà gia đình đã bắt bạn
chấp nhận như thật.
Lý do chứng cuồng
ăn rất khó để vượt qua là bởi vì bạn phải sẵn sàng trải qua một sự sụp đổ thực
tại, để quay trở lại với thực tại cốt lõi thật sự của mình, cái mà bạn đã kìm
nén, phủ nhận, chối bỏ và vứt bỏ từ lâu. Bạn phải ngừng bảo vệ thực tại được
trao cho bạn.
Như ví dụ tôi
đưa trước đó: bạn chính là đứa trẻ mà cha mình nói rằng “Con chỉ đang có một mối
quan hệ đặc biệt.” Và giờ bạn tiếp tục kể lại câu chuyện đó: “Chúng con chỉ có
một mối quan hệ đặc biệt.”
Bạn cần phải coi
cảm xúc, suy nghĩ, nhận thức, và thực tại của mình là những điều vô cùng quan
trọng để được thừa nhận. Bởi vì đây là sự thật: chế độ mặc định của bạn là tự
gaslight bản thân. Bạn đang làm điều đó với chính mình suốt thời gian. Và bây
giờ là lúc bắt đầu bắt quả tang bản thân trong lúc đang làm vậy.
2.
Bạn ăn vô độ là vì bạn có những nhu cầu cảm xúc rất thật không được đáp ứng. Và
vì những nhu cầu đó không được đáp ứng, cộng thêm việc bạn liên tục vi phạm
ranh giới của chính mình, bạn thường xuyên rơi vào cảm xúc tiêu cực.
Vậy thì những
nhu cầu được nhìn thấy, được cảm nhận, được lắng nghe, được thấu hiểu của bạn
đang thế nào? Hoàn toàn chẳng được đáp ứng gì cả. Bạn ở cạnh người khác và tạo
ra ấn tượng rằng mình cảm thấy gần gũi với họ, trong khi thực ra không phải vậy.
Có phải không?
Sự thật là,
trong nhiều khoảnh khắc, bạn chẳng hề cảm thấy như thế. Nhưng đó là sự thật bạn
giữ cho riêng mình. Thực tế là bạn đang gaslight thế giới và gaslight chính
mình, bằng cách tạo ra sự chia tách giữa thực tại của nỗi cô đơn trong bạn và
hình ảnh mà bạn đang thể hiện ra ngoài. Bạn đang đói khát về mặt cảm xúc. Đó là
thực tại.
Các mối quan hệ
đã không an toàn cho bạn, nên bạn đang sống tách biệt khỏi mọi người. Và sự
công nhận mà bạn đang đói khát, đó không phải thứ mà bạn có thể thao túng để lấy
từ người khác. Nhưng đó lại chính là điều bạn đang cố làm.
Nếu thành thật với
chính mình, bạn sẽ thấy: lý do bạn cố kiểm soát hình dáng, cân nặng và vẻ ngoài
của cơ thể, là bởi vì bạn đang cố thao túng người khác để nhận được sự công nhận.
Nhưng vấn đề là: họ đâu thật sự công nhận bạn, nếu bạn phải thao túng để có được
điều đó.
Hãy bước ra khỏi
không gian chia tách, xấu hổ và sợ hãi, để bước vào sự kết nối thật sự. Bạn phải
thay đổi mối quan hệ của mình với tình yêu thì mới có thể thay đổi mối quan hệ
của mình với thức ăn. Đây là một tiến trình quá dài để nói chi tiết trong một
video ngắn. Để học cách làm điều này, hãy tìm đọc cuốn sách của tôi: “Giải
mã của sự Cô đơn (The Anatomy Of Loneliness – How To Find Your Way Back To
Connection).”
3.
Bạn ăn vô độ là để đáp lại những cảm xúc tiêu cực.
Như chúng ta đã
nói, cốt lõi của chứng cuồng ăn chính là sự gaslighting
(thao túng tâm lý khiến người ta nghi ngờ chính cảm nhận của mình) liên tục.
Hãy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra khi bạn có một cảm xúc tiêu cực lúc còn nhỏ. Cảm
xúc đó có được thừa nhận không? Nó có được coi là thật không? - Hoàn toàn
không!
Điều bạn học được
là cảm xúc tiêu cực sẽ không được chấp nhận. Tệ hơn nữa, bạn còn có thể đã học
rằng cảm xúc tiêu cực thậm chí không hề tồn tại. Điều này có nghĩa là mỗi khi bạn
cảm thấy một cảm xúc tiêu cực, bạn sẽ phản ứng theo đúng cách mà bạn đã được điều
kiện hóa từ trước: bạn sẽ phủ nhận, chối bỏ và từ khước nó. Bạn sẽ cố gắng chối
bỏ nó, và dùng thức ăn để dập tắt nó. Vì hãy nhớ rằng, bạn tin rằng nó không được
phép tồn tại.
Để đảo ngược điều
này, bạn phải làm ngược lại hoàn toàn so với những gì bạn đã được điều kiện
hóa. Khi bạn cảm thấy một cảm xúc, bạn phải tiến về phía nó, thay vì trốn tránh
nó. Điều cần hiểu là: nếu bạn cố gắng rời xa một cảm xúc, bạn đang không hiểu cách
cảm xúc hoạt động. Việc chạy trốn hay né tránh điều gì đó thực chất chính là một
hình thức kháng cự. Và bạn đang sống trong một vũ trụ nơi mọi thứ bạn kháng cự
sẽ càng kéo dài. Điều đó có nghĩa là bạn sẽ biến một ngọn lửa nhỏ thành cả một
trận cháy rừng.
Mỗi cảm xúc đều
hợp lệ. Hãy ngồi lại với từng cảm xúc một. Mỗi cảm xúc giống như một tấm màn
che cho một sự thật cá nhân đang cố gắng trồi lên ý thức của bạn. Nếu bạn cố
“ăn hết” cảm xúc đó, bạn sẽ không bao giờ nhận được sự thật cá nhân ấy. Và sự
thật cá nhân đó chính là điều đang cố giúp bạn đưa ra những quyết định đúng đắn
cho bản thân trong cuộc sống. Để biết thêm thông tin về tất cả điều này, hãy
xem video của tôi có tựa đề: “Lời
kêu gọi đánh thức cảm xúc”.
Bạn cần học cách
thừa nhận và học cách biểu đạt sự thật ẩn dưới những cảm xúc này. Nếu không, bạn
sẽ tiếp tục cảm thấy độc hại. Mô thức ăn uống vô độ rồi bù trừ bằng các cách kiểm
soát hình thành bởi vì bạn đã không lắng nghe những cảm xúc đó ngay khi chúng
còn nhỏ. Bạn phớt lờ tín hiệu của cơ thể, không đưa ra những điều chỉnh nhỏ như
ngủ đủ giấc, hay từ chối những việc không cần thiết, hoặc ăn những bữa nhẹ
trong ngày. Và kết quả là, bạn rơi vào tình huống phải đối diện với một ngọn lửa
nhỏ đã trở thành cả một trận cháy rừng.
4.
Phát triển ranh giới lành mạnh.
Dù bạn có thích
hay không, vì bạn đang sống trong trải nghiệm cá nhân ở thực tại không-thời
gian này, bạn có cảm xúc riêng, bạn có suy nghĩ riêng, bạn có mong muốn, sở
thích, nhận thức riêng. Điều đó hoàn toàn ổn. Giờ bạn đang nghe điều này từ một
giáo viên tâm linh, nên hãy thật sự lắng nghe: việc phát triển một cảm giác mạnh
mẽ về cái tôi cũng quan trọng như việc vượt lên trên bản ngã. Điều quan trọng
là bạn phải biết rằng bạn có khả năng chọn lựa cái gì và bao nhiêu để tiếp nhận,
cũng như khi nào cần nói “đủ rồi”. Nhưng để có thể đưa ra quyết định đúng đắn
cho bản thân thay vì cảm thấy bất lực vì sợ hậu quả, bạn cần phát triển cái tôi
này. Để biết cách làm điều đó, hãy xem video của tôi có tựa đề: “Ranh
giới cá nhân và Sự thống nhất (Cách phát triển ranh giới lành mạnh)”.
5.
Hãy đi sâu vào những cảm xúc đau đớn mà bạn đã cố gắng né tránh thông qua vòng
lặp nghiện hành vi này.
Những cảm xúc
như: mất kiểm soát, cảm giác mình thật ghê tởm, cảm giác độc hại từ bên trong,
cảm giác mình hoàn toàn điên loạn và không thuộc về đâu. Hãy đối diện trực tiếp
với những cảm xúc này bằng The
Completion Process (Quy trình Hoàn Thiện). Tôi đã phát triển một tiến trình
được thiết kế đặc biệt để giải quyết những vấn đề chưa được giải quyết, đang tạo
nên yếu tố cảm xúc bên trong bạn, yếu tố này chính là nguồn gốc của chứng nghiện
ngay từ đầu. Tôi đã viết một cuốn sách về tiến trình này có tên: The Completion
Process. Tôi cũng đã đào tạo nhiều người để hướng dẫn tiến trình này. Bạn cũng
có thể xem video của tôi có tựa đề: “Làm
thế nào để chữa lành cơ thể cảm xúc” để học một phiên bản rút gọn của tiến
trình. Đây cũng có thể là một công cụ mạnh mẽ để khôi phục bạn về thực tại thật
sự của mình và tự giải thoát khỏi gaslighting liên quan đến gia đình bạn đã lớn
lên.
6.
Vì có quá nhiều phần trong bạn bị chối bỏ và kìm nén, nên bạn đã tạo ra các mảnh
vỡ trong ý thức. Bạn bị chia tách dữ dội.
Đây là cách
chính yếu mà con người vật chất đối phó. Nhưng bạn đã buộc phải đối phó theo
cách thái quá, và đó là lý do bạn cảm thấy tình trạng hỗn loạn nội tâm thường
trực. Để giải quyết sự chia tách này và kết nối lại với những cảm giác, suy
nghĩ, nhận thức, mong muốn và thực tại mà bạn đã kìm nén, hãy xem video của tôi
có tựa đề: “Sự
phân mảnh (Căn bệnh toàn cầu)”. Và bắt đầu thừa nhận, làm việc trực tiếp với
những mảnh vỡ nội tâm đối lập của bạn. Tôi đã giải thích chi tiết cách làm điều
này trong video. Khi làm vậy, bạn sẽ khôi phục khả năng liên hệ với bản thân
theo một cách mà bạn có cả sự thấu cảm lẫn sự thấu hiểu. Chính sự thấu cảm và
thấu hiểu này dành cho những phần của bạn sẽ khiến bạn không còn phải đoán mò
mình cần gì để trở nên tốt hơn. Thay vào đó, bạn sẽ biết rõ.
7.
Hấp thụ năng lượng từ tất cả các giác quan.
Khi mắc chứng cuồng
ăn, hầu hết chúng ta thường cảm thấy rằng cách duy nhất để tiếp nhận năng lượng
là thông qua miệng. Nhưng đó không phải cách duy nhất. Và đó là một cách rất hạn
chế. Hơn nữa, đó là một cách tiếp nhận năng lượng mà bạn đã gắn với rất nhiều cảm
xúc tiêu cực.
Tôi sẽ cho bạn
vài ví dụ: khi tôi nhìn thấy một thứ gì đó đẹp đẽ, cái đẹp mà tôi đang ngắm
chính là năng lượng. Tôi có thể tưởng tượng rằng mình đang hút nó qua đôi mắt
và để nó lan tỏa khắp toàn bộ cơ thể. Hơi thở là một thứ rất dễ được dùng để tiếp
nhận năng lượng. Tôi có thể đơn giản tưởng tượng rằng mỗi lần tôi hít thở, tôi
đang hít vào năng lượng, và nó đang lấp đầy từng tế bào nhỏ nhất, từng khúc
xương, từng cơ quan trong cơ thể. Gần giống như một quả bóng đang được bơm hơi.
Một ví dụ khác:
tôi có thể tưởng tượng rằng tất cả các lỗ chân lông của mình giống như những
cái miệng nhỏ đang hút năng lượng từ bên ngoài mọi lúc. Khi tôi nghe một âm
thanh mà tôi thích, tôi có thể để âm thanh đó lan tỏa và lấp đầy cơ thể mình. Tất
cả những điều này đều là cách để nuôi dưỡng bản thân. Tin tốt là điều này sẽ
khiến bạn cảm thấy ít bị bỏ đói hơn, ít bị kiệt quệ hơn, và bạn không cần phải
căng thẳng vì lượng calo khi làm vậy.
8.
Hãy để cảm xúc của bạn trở thành phần quan trọng nhất trong đời sống.
Nếu bạn mắc chứng cuồng ăn, bạn sẽ rất khó khăn với niềm vui nói
chung. Nó không phải là thứ mà bạn dễ dàng tiếp cận. Đến mức nhiều người trong
số bạn thường nghĩ rằng niềm vui chỉ có thể tìm thấy qua thức ăn. Và nếu không
có yếu tố đó trong đời, thì sẽ chẳng còn gì để bạn tận hưởng nữa. Điều rất phổ
biến ở những người mắc chứng cuồng ăn là họ sẽ đưa ra đủ loại lý do để biện
minh tại sao việc tận hưởng niềm vui là điều bất khả thi, hoặc tại sao niềm vui
không thể xảy ra với họ. Nhưng hãy nhìn vào những lời biện minh đó. Bạn phải mạo
hiểm đặt ưu tiên vào việc làm những điều chỉ vì nó mang lại niềm vui cho bạn. Đừng
sống cuộc đời và đưa ra quyết định chỉ dựa trên cái gọi là “phải làm”. Làm vậy
biến cuộc sống của bạn thành một gánh nặng, chứ không phải một sự lựa chọn. Nó
vừa hút cạn bạn, vừa duy trì thực tại rằng thức ăn sẽ là niềm vui duy nhất của
bạn. Cho dù đó chỉ là một “niềm vui kiểu táo độc”.
9.
Điều này sẽ khó khăn với bạn, bởi vì những người mắc chứng cuồng ăn thường cũng
phải vật lộn với tính cầu toàn.
Bạn không thể tiếp
cận việc giải quyết chứng cuồng ăn theo cùng cách mà bạn thường tiếp cận hầu hết
mọi việc, đó là: “Tôi sẽ làm hết mọi thứ một lần luôn.” Cách này sẽ không hiệu
quả. Chữa lành không vận hành theo kiểu đó, cuộc sống cũng không vận hành theo
kiểu đó.
Mỗi lần bạn vừa
trải qua một cơn ăn vô độ, bạn lại tự nói với mình: “Không bao giờ nữa.” Hãy
nhìn vào áp lực mà điều này đặt lên bạn. Bạn đã biết rằng chính những cảm xúc
đau đớn hay tiêu cực này mới thật sự là nhiên liệu cho hành vi ăn vô độ của bạn.
Và ở đây, bạn lại đang thêm áp lực vào trạng thái cảm xúc đó, khiến bạn dễ rơi
vào cơn ăn vô độ hơn thay vì ít hơn.
Đây là điều bạn
thường tự nói với mình: bạn sẽ giảm cân, vượt qua sự xấu hổ, bắt đầu đưa ra những
quyết định đúng đắn cho bản thân và có những ranh giới lành mạnh từ bây giờ trở
đi.
Bạn vừa gom nhiều
quá trình chữa lành lại với nhau, trong đó có một số có thể mất nhiều năm, và bạn
lại nói: “Tôi sẽ làm hết, thực ra nó phải xong rồi mới đúng.” Như thể mọi thứ cản
trở bạn chỉ đơn giản là do bạn chưa quyết tâm đủ. Điều đó hoàn toàn không đúng.
Nó giống như việc nói: “Tôi sẽ hết lười biếng và ngày mai tôi sẽ vác tòa nhà
Empire State sang Pháp.” Bạn đang tự đặt mình vào thế thất bại.
Bởi vì bất kỳ ai
trên đời cũng sẽ thất bại trong chuyện đó. Tôi biết bạn tuyệt vọng đến mức nào
để chấm dứt vòng lặp này. Tôi biết rằng khi bạn tuyệt vọng thì điều cuối cùng trên
đời bạn muốn nghe là một việc gì đó sẽ mất nhiều thời gian. Nhưng đó là sự thật.
Thực tế là, việc chữa lành chứng cuồng ăn sẽ không thể diễn ra trong một đêm.
Và nó cũng không phải là việc bạn có thể hoàn tất chỉ vì bạn quyết định rằng nó
phải xong. Như thể việc nó chưa xong là một thất bại cá nhân.
Bạn sẽ phải bắt
đầu với từng việc một và trở thành “bậc thầy” trong việc đó trước khi chuyển
sang việc tiếp theo. Và bạn phải chấp nhận rằng sẽ có lúc tái phát. Nhưng không
có gì trong số này có nghĩa là bạn đang thất bại dưới bất kỳ hình thức nào.
Những tiêu chuẩn
bạn đặt ra cho bản thân là bất khả thi. Bạn cần ngừng việc tự lừa dối mình rằng
có ai đó làm được, nên nếu bạn không làm được thì bạn là kẻ thất bại hoặc kém cỏi
theo cách nào đó. Khi bạn cố gắng dừng tất cả những điều mà bạn gán nhãn là “xấu”
cùng một lúc, thì tất cả chúng lại cùng quay trở lại. Điều này chỉ khiến bạn cảm
thấy mất kiểm soát hơn. Nhưng thật ra không phải vì bạn mất kiểm soát, mà vì bạn
đã tự đặt mình vào tình huống đó.
10.
Giả sử bạn thật sự đang đối diện và chữa lành phần cảm xúc bên trong chứng cuồng
ăn, thì bạn có thể bắt đầu ăn theo cách khiến bạn cảm thấy dễ chịu.
Nếu bạn muốn hiểu
chính xác việc chữa lành là gì, bởi vì đôi khi khi tôi nói: “Miễn là bạn đang
chữa lành cảm xúc” - thì điều đó nghe vô nghĩa - hãy xem video của tôi có tựa đề
“Chữa
lành là gì?”
Ăn để cảm thấy dễ
chịu hoàn toàn khác với việc ăn kiêng, ám ảnh về calo, hay ăn theo cảm xúc. Nó
không phải là bất kỳ thứ nào trong số đó. Nếu bạn bắt đầu ăn với ý nghĩ rằng bạn
ăn để cảm thấy dễ chịu (không phải ăn theo cảm xúc), thì điều xảy ra là bạn sẽ
tự nhiên và trực giác mà chọn đúng thứ dành cho mình, cũng như cách ăn uống phù
hợp với bạn.
Ví dụ: tôi sẽ
không ăn một miếng bánh sô-cô-la lớn vì tôi biết rằng tôi sẽ bị nhức đầu và thấy
uể oải nếu tôi ăn nó. Tôi biết rằng nếu tôi ăn súp, tôi sẽ cảm thấy ấm áp và có
nhiều năng lượng hơn. Ăn theo cách này không chỉ giúp bạn kết nối lại với sự thật
cá nhân của riêng bạn, mà còn làm giảm đi khả năng bạn cảm thấy mình đã “sai lầm”
khi ăn một món nào đó - điều vốn dẫn đến hành vi nôn ói. Để có thêm thông tin về
cách thực hiện điều này, hãy xem video của tôi có tựa đề “Làm
thế nào để cải thiện mối quan hệ của bạn với thực phẩm.”
Như hầu hết các
chủ đề khác, tôi có thể viết một cuốn sách, thậm chí vài cuốn sách, về cách chữa
lành chứng cuồng ăn. Nhưng trong video này, tôi đã đưa ra những điểm quan trọng
nhất. Tôi có thể hứa với bạn rằng, nếu bạn thực sự thực hành những điểm này, nếu
bạn bắt đầu áp dụng những thay đổi này, bạn sẽ trải nghiệm được sự chữa lành
liên quan đến chứng cuồng ăn.
Với điều đó, cần
nói thêm rằng việc một người vừa mắc chứng cuồng ăn vừa mắc chứng biếng ăn
(anorexia) là khá phổ biến và hoàn toàn có thể xảy ra. Vì lý do đó, nếu bạn nhận
thấy một số triệu chứng của chứng biếng ăn cũng tồn tại trong bạn, song song với
chứng cuồng ăn, tôi khuyên bạn hãy xem video của tôi: “Làm
thế nào để vượt qua rối loạn ăn uống: Chứng biếng ăn.” Nó sẽ cho bạn một cái nhìn đầy đủ về nhận thức
mà bạn cần cho sự chữa lành của mình.
Đã đến lúc khôi
phục lại cảm nhận về chính mình. Đã đến lúc nhận ra rằng bạn có những lý do rất
chính đáng để cảm thấy như bạn đang cảm thấy. Rằng những nhận thức của bạn là
quan trọng. Rằng bạn có những nhu cầu cần phải được đáp ứng. Và điều quan trọng
là bạn phải bày tỏ thực tế đó với người khác. Đã đến lúc khôi phục lại cảm nhận
về thực tại. Và ngừng việc tự gaslight bản thân. Và ngừng việc cho phép người
khác gaslight bạn. Tôi có thể hứa rằng bằng việc làm điều này, bạn sẽ không chỉ
chấm dứt cuộc xung đột đang diễn ra không ngừng bên trong mình, mà bạn còn đang
tạo ra những lựa chọn đúng đắn cho bản thân. Những lựa chọn sẽ dẫn bạn thẳng đến
một cuộc sống thật sự trọn vẹn. Một cuộc sống, nơi mà tôi có thể hứa, bạn sẽ trải
nghiệm niềm vui.
Chúc bạn có một
tuần tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=vQvNBVvCt3g
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.