Teal Swan Transcripts 737
Muốn trở thành người tốt ư? Hãy nhận
trách nhiệm về những gì khiến bạn trở thành “kẻ xấu”!
23-11-2024
Cho dù bạn có
thích hay không, nếu bạn đã được xã hội hóa - và bạn chắc chắn đã được xã hội
hóa nếu bạn đang xem video này - thì việc trở thành người tốt là điều rất quan
trọng đối với bạn. Hầu hết mọi người nghĩ rằng chìa khóa để trở thành một người
tốt là chối bỏ, lên án và loại bỏ bất kỳ điều gì “xấu” trong bản thân, đồng thời
sở hữu, tôn vinh và giữ gìn tất cả những gì “tốt” về mình. Vấn đề là… đa số mọi
người hiểu sai về điều này.
Trong tập hôm
nay, tôi sẽ giải thích vì sao một trong những điều mạnh mẽ nhất bạn có thể làm
để trở thành người tốt lại chính là nhận trách nhiệm về những gì khiến bạn trở
thành “kẻ xấu”.
#1. Trước tiên, hãy
nhìn vào vấn đề của kiểu tư duy cho rằng chìa khóa để trở thành người tốt là
tiêu diệt toàn bộ những gì xấu và sai trong bạn. Một, đây là kiểu tư duy trắng
– đen. Kiểu tư duy trắng – đen chắc chắn đơn giản hơn, nhưng hiếm khi phản ánh
được điều gì là thật và đúng. Để hiểu ý tôi, hãy lấy ví dụ về đặc điểm tính
cách như sự ganh tỵ.
Ganh tỵ - hay
đúng hơn là những gì con người làm khi phản ứng với sự ganh tỵ - có thể phá hủy
cuộc đời họ. Nó cũng có thể phá hủy cuộc đời bạn nếu bạn gặp vấn đề với nó,
đúng không? Nó có thể khiến bạn cạnh tranh theo những cách tự hủy hoại bản
thân. Nó gặm nhấm bạn từ bên trong. Nó tạo ra mức độ căng thẳng dữ dội. Nó có
thể khiến bạn hành động theo những cách hoàn toàn phá hỏng các mối quan hệ.
Nhưng ngược lại,
nó cũng có thể là một động lực cực kỳ mạnh mẽ để cải thiện và thành công. Nó
giúp bạn nhận ra chính xác những gì bạn muốn, và vì thế nó có thể trở thành một
công cụ rất tốt cho sự tự nhận thức. Nó thậm chí có thể giúp củng cố các mối
quan hệ, vì nó là sự công nhận những điều như thành tựu và phẩm chất tích cực của
người khác.
#2. Thế nào là
“xấu” và “sai” thực sự rất, rất, rất chủ quan. Nó thay đổi mạnh mẽ giữa các
nhóm xã hội, giữa các gia đình, và giữa các nền văn hóa. Phần lớn những người
chưa đạt đến mức độ ý thức mà ở đó họ thật sự xem người khác như một phần của
chính mình - và vì thế họ không thể gây hại cho người khác mà không gây hại cho
chính họ - vẫn đang sống trong thực tế này: nếu bạn gom lại mọi thứ con người
cho là “xấu” và “sai”, bạn sẽ nhanh chóng nhận ra rằng đó đều là những điều gây
ra vấn đề cho người khác, gây ra sự bất hòa trong nhóm xã hội.
Bởi vì con người
là loài mang tính xã hội theo nhóm. Sự sinh tồn và khả năng phát triển của
chúng ta phụ thuộc vào việc được là một phần của nhóm, được nhóm chấp nhận và
có sự gắn kết với nhóm. Nếu nhóm xem chúng ta là kẻ xấu, điều đó sẽ không xảy
ra. Họ sẽ từ chối và đẩy chúng ta ra xa.
Và vì vậy, với đại
đa số người trên Trái Đất, lý do họ muốn trở thành người tốt là vì sự tốt đẹp
chính là thứ đảm bảo rằng cộng đồng sẽ chấp nhận họ và giữ họ lại gần. Cuối
cùng, điều đó đồng nghĩa với việc nhu cầu của họ được đáp ứng và họ có thể có
lòng tự trọng cao vì họ nhận được sự phản chiếu tích cực. Hầu hết mọi người được
thúc đẩy từ bên ngoài để trở thành người tốt. Đây là lý do vì sao cảm nhận của
một người về “tốt” thường được định nghĩa bởi nhóm xã hội của họ.
Nhưng rõ ràng
là… các nhóm xã hội không hề thống nhất với nhau.
Ví dụ: một gia
đình xem cạnh tranh và tính hiếu thắng là thứ cực kỳ xấu, có thể ăn mòn các mối
quan hệ. Gia đình khác thì xem đó là điều cực kỳ tốt, chắc chắn mang lại thành
công.
Một nền văn hóa
xem việc nhìn thẳng vào mắt là lịch sự và thể hiện sự chú ý. Nền văn hóa khác lại
xem đó là thiếu tôn trọng và cực kỳ hung hăng.
Một nền văn hóa
xem sự thẳng thắn là mất lịch sự và không cần thiết. Nền văn hóa khác lại xem
đó là trung thực và chính trực.
Ngoài ra, các
quan niệm này còn thay đổi theo thời gian. Đừng quên rằng đã từng có thời điểm
rất nhiều người tin rằng chế độ nô lệ là chuyện tốt - vì họ cho rằng nó cần thiết
cho công nghiệp, tin rằng một số người không có khả năng tự quản cuộc sống nên
sẽ “có lợi” và thậm chí “hạnh phúc hơn” khi được người khác quản lý thay; và rằng
nó là một hình thức trừng phạt “hữu ích” để cải tạo hành vi xấu.
Ngày nay, việc
đó được xem rộng rãi là điều tồi tệ. Và hiện tại, được giáo dục được xem là một
điều tuyệt vời, đúng không? Nếu ai đó nói, “Ồ, người đó có học thức, đặc biệt
là phụ nữ,” mọi người sẽ nghĩ, “Ồ, đó là một phẩm chất tốt.” Đúng không? Nhưng
đoán xem sao? Trong một khoảng thời gian dài của lịch sử, việc phụ nữ được giáo
dục lại bị xem là điều rất tệ. Lý do thì đủ kiểu - ví dụ như cho rằng việc giáo
dục phụ nữ sẽ phá hoại thể chế hôn nhân và dẫn đến sự sụp đổ của xã hội; hay
tin rằng phụ nữ không chịu được áp lực tinh thần, dễ bị tha hóa, và vì vậy giáo
dục sẽ dẫn họ đến suy nhược thần kinh và băng hoại đạo đức.
Hãy lấy trích dẫn
năm 1875 trong cuốn Sex and Education or A Fair Chance for Girls ("Tình dục
và Giáo dục" hay "Cơ hội Công bằng cho Con gái") của Edward
Clark: “Trong khi con gái có thể đến trường và học như con trai, điều đó sẽ khiến
họ mắc chứng đau dây thần kinh, bệnh tử cung, chứng cuồng loạn, và nhiều rối loạn
thần kinh khác.”
#3. Rất nhiều thứ
mà con người cho là xấu… thật ra không hề xấu. Chúng ta chỉ nghĩ chúng xấu mà
thôi. Ví dụ điển hình ngày nay là cảm xúc tiêu cực.
Lấy cơn giận làm
ví dụ. Giận dữ là cảm xúc xuất hiện khi ranh giới của ai đó - những ranh giới bảo
vệ lợi ích tốt nhất của họ - bị xâm phạm, đặc biệt khi họ cảm thấy bất lực
trong việc khiến người kia dừng lại. Cảm xúc giận dữ chính là phản ứng với trải
nghiệm đó. Nó là hồi chuông cảnh báo bên trong nói rằng “đây là điều không ổn với
tôi”, và nó thúc đẩy người đó làm điều gì đó để bảo vệ mình.
Cảm xúc không phải
là hành vi. Một người có thể hành động theo một cách nào đó vì họ đang giận,
nhưng hành vi đó là thứ tiếp theo cần được xem xét và đặt câu hỏi về tính “tốt”
hay “xấu”. Chúng ta muốn đánh giá hành vi trong bối cảnh này - chứ không phải cảm
xúc. Đúng không?
Khi một người
không có bất kỳ cơn giận nào, họ không có cảm nhận về ranh giới của mình, không
biết điều gì là đúng và tốt cho họ hay điều gì là sai và hại cho họ.
Là con người,
chúng ta không thực sự đặt câu hỏi sâu sắc về cảm nhận của mình về “đúng” và “tốt”.
Chúng ta chỉ đơn giản chấp nhận nó. Chúng ta nuốt trọn nó, từ đầu đến cuối, rồi
hành động theo ý niệm về tốt – xấu mà chúng ta đã được xã hội hóa và nhồi vào đầu.
#4. Khi chúng ta
cố gắng từ chối và đẩy đi những điều “xấu” về bản thân, nó không hề hiệu quả.
Những gì thật sự xảy ra là: chúng ta kìm nén, phủ nhận và vứt bỏ chúng. Chúng
ta bước vào trạng thái chống đối. Chúng ta tạo ra một cấu trúc “tam giác nội
tâm” khiến mình phát triển một khái niệm bản thân cốt lõi dựa trên sự xấu hổ.
Chúng ta tạo ra một sự chia rẽ trong ý thức của chính mình - và những phần bên
trong này bắt đầu giao chiến. Từ đó về sau, chúng ta luôn ở trong trạng thái chiến
tranh với chính mình.
Ngoài ra, khi chống
lại một phần nào đó như vậy, chúng ta thực chất đang tiếp thêm năng lượng cho
nó. Con “quái vật” mà ta sợ hãi thật ra càng lúc càng lớn và mạnh hơn, và tìm
ra những cách mới - đầy sáng tạo - để trồi lên.
Ví dụ, hãy nhìn
vào văn hóa của giáo hội Latter-day Saints ở Utah, còn được biết đến là thế giới
của người Mormon. Đây là nền văn hóa kìm nén tình dục, nơi mà sex được xem là xấu
và sai nếu diễn ra ngoài những khuôn khổ rất cụ thể. Và đoán xem? Họ đứng đầu
toàn nước Mỹ về số lượng đăng ký xem phim người lớn online. Huy chương vàng thuộc
về Utah.
#5. Khi chúng ta
kìm nén, phủ nhận, vứt bỏ và từ chối một phần “xấu” của mình, chúng ta đẩy nó
ra khỏi tầm nhận thức. Chúng ta đánh mất sự tự nhận thức, đặc biệt là về những
phần mà chúng ta cho là xấu và sai.
Chúng ta làm vậy
để cố gắng bảo vệ hình ảnh bản thân. Chúng ta cảm thấy đau đớn đến mức không thể
chịu nổi khi nhìn thấy mình “xấu”, nên ta quyết định không nhìn thấy bất cứ điều
gì có thể khiến mình xem bản thân là người xấu. Đó là lý do vì sao không ai là
kẻ phản diện trong câu chuyện của chính họ.
Nếu bạn muốn biết
thêm về chủ đề này, bạn có thể xem video của tôi có tựa đề: Khái
niệm về bản thân, kẻ thù của sự thức tỉnh (Chấp nhận sự xấu xa bên trong bạn).
Khi điều này xảy
ra, những đặc điểm bị đẩy vào vô thức ấy thật ra lại đang kiểm soát chúng ta,
mà chúng ta còn không biết. Hậu quả là… chúng ta làm tổn thương người khác hết
lần này đến lần khác, trong khi lại tin rằng mình đang làm điều đúng đắn, điều
tốt đẹp.
Nói cách khác,
điều cấm kỵ văn hóa xoay quanh “sự xấu xa” khiến chúng ta không thể đối diện với
những điều bên trong mình mà nếu nhìn thẳng, chúng ta sẽ thấy mình là kẻ xấu.
Nhưng chúng vẫn tồn tại sống động trong ta, luôn tìm những cách tinh vi hơn để
bộc lộ.
#6. Rất nhiều điều
mà con người bị đánh giá là “xấu” thực chất không nên bị loại bỏ, bởi vì chúng
thật sự cần thiết cho họ. Nhiều thứ trong cuộc sống luôn có hai mặt.
Có một câu nói cổ
xưa mà tôi vô cùng yêu thích: “Thứ có thể tạo chất độc cũng có thể chữa lành;
và bất cứ thứ gì có thể chữa lành cũng có thể tạo chất độc.”
Khi bạn dành thời
gian tìm hiểu một điều gì đó đủ sâu, bạn sẽ thấy mỗi thứ đều có tiềm năng tích
cực và tiêu cực. Vì vậy, bạn không thể hạ thấp giá trị của bất cứ thứ gì hoàn
toàn.
Ngoài ra, khát
khao, tiềm năng, và mục đích sống của một người thường phụ thuộc vào chính những
điều mà họ xem là “xấu”.
Vì tất cả những
lý do đó - và thật ra tôi có thể đưa ra nhiều lý do hơn nữa nếu có thời gian -
con đường trở thành một người tốt (theo nghĩa là người hành động theo cách mang
lại kết quả tích cực và phúc lợi cho người khác) chính là: Thừa nhận phần xấu của
mình.
Ý nghĩa của việc
thừa nhận sự xấu xa của bản thân là chấp nhận rằng nó là một phần của bạn thay
vì đẩy nó ra xa. Từ đó, bạn bắt đầu tò mò, tìm hiểu, lắng nghe, cảm nhận và hiểu
phần đó của mình. Rồi từ những thông tin bạn thu thập được, bạn có ý thức quyết
định bạn sẽ làm gì với nó.
Khi làm điều
này, bạn sẽ đứng trước lựa chọn: Thay đổi và chuyển hóa phần đó của bạn, hoặc Dung
hòa phần đó theo cách mang lại kết quả tích cực và phúc lợi cho người khác, hoặc
Kết hợp cả hai.
Nếu bạn muốn hiểu
sâu hơn, hãy xem video của tôi tên: Cam
kết mạnh hơn hoặc Chọn thay đổi
Để bạn dễ hình
dung, đây là một ví dụ: Horatio là một người rất rất hiếu thắng.
Anh ấy đã được bảo
rằng tính cạnh tranh của mình là một vấn đề rất lớn. Một trong những người anh
em của anh thậm chí còn từ chối nói chuyện với anh vì điều đó. Anh đã trải qua
nhiều năm cảm thấy tội lỗi vì bản tính hiếu thắng của mình, rồi lại trượt vào
nó một lần nữa. Nó cứ lặp đi lặp lại thành một vòng xoay suốt nhiều năm. Anh từng
ước gì có thể lấy dao và cắt phăng phần tính cách đó ra khỏi mình.
Hiện giờ Horatio
là một nhân viên bán hàng tại một công ty năng lượng tái tạo và gần đây anh
tình cờ tiếp cận ý tưởng “nhận trách nhiệm về những đặc điểm tính cách tiêu cực
của mình trong môi trường làm việc”, khi chủ đề này được trình bày tại một hội
nghị kinh doanh. Buổi nói chuyện này khiến anh nhận ra rằng chính tính cạnh
tranh đã giúp anh trả được hóa đơn, và cũng là thứ khiến anh thành công vượt trội
hơn tất cả những nhân viên bán hàng khác trong công ty. Vậy nên, nó không thể
hoàn toàn là xấu được.
Thế là anh dành
thời gian thật sự để hiểu bản tính cạnh tranh của mình. Đầu tiên anh nghiên cứu
về sự cạnh tranh dưới góc độ khoa học và tiến hóa. Sau đó anh tìm hiểu lại thời
điểm đầu tiên anh nhận ra bản tính cạnh tranh của bản thân. Rồi anh đào sâu vào
bản tính cạnh tranh hiện tại.
Trong quá trình
này, anh nhận ra rằng khi còn là một cậu bé, anh rất khao khát nổi bật để được
cha mình chú ý và xem trọng - một người chỉ trân trọng những điều “xuất sắc”.
Anh nhận thấy rằng với anh, chiến thắng chính là cách anh có được cảm giác giá
trị bản thân. Anh cảm thấy không có động lực làm bất cứ điều gì nếu không có cạnh
tranh. Sự cạnh tranh cũng giúp anh tập trung và khiến anh thành công hơn trong
kết quả của mình. Ngoài ra, Horatio nhận ra rằng anh thật sự thích được nắm quyền
và việc thống trị trong cạnh tranh khiến anh có cảm giác mình đang ở vị trí đó.
Bây giờ hãy xem
điều gì sẽ xảy ra nếu Horatio: thay đổi và chuyển hóa bản tính cạnh tranh của
mình, dung hòa bản tính đó theo cách mang lại kết quả tích cực cho người khác, hoặc
kết hợp cả hai.
1. Nếu Horatio
chọn thay đổi và chuyển hóa bản tính cạnh tranh của mình
Anh có thể buông
bỏ niềm tin rằng “nổi bật hơn mọi người khác là cách duy nhất để được chú ý” và
tìm kiếm sự chú ý theo những cách khác. Anh có thể tập trung xây dựng giá trị bản
thân bằng những hướng khác và tìm những người bạn trân trọng những phẩm chất
không liên quan đến chiến thắng. Anh có thể đặt mình vào những tình huống mà
anh phải hợp tác thay vì cạnh tranh.
Anh có thể ép
mình ăn mừng thành công của người khác và làm công việc chữa lành những tổn
thương bị kích hoạt khi làm điều này. Đi theo hướng này nghĩa là anh không còn
quá hiếu thắng nữa, nhưng không phủ nhận bản tính cạnh tranh của mình.
2. Nếu Horatio
chọn dung hòa bản tính cạnh tranh theo hướng có lợi cho người khác
Anh có thể chấp
nhận rằng mình cần sự cạnh tranh để thành công trong nghề nghiệp, và vì anh biết
bản tính này ăn sâu trong mình và anh không có nhiều động lực để thay đổi nó,
anh sẽ: Cảnh báo trước cho mọi người rằng anh cực kỳ hiếu thắng, để họ tự quyết
định có muốn ở gần anh không. Không mong đợi những người không thích điều đó phải
ở trong mối quan hệ với anh.
Chọn những môi
trường mà bản tính cạnh tranh của anh mang lại lợi ích cho người khác, ví dụ
như làm việc theo đội: anh càng cạnh tranh thì đội càng được lợi.
Xả bớt năng lượng
cạnh tranh bằng thể thao trước khi đi thăm gia đình để tránh bộc phát không kiểm
soát.
Chọn yêu những
phụ nữ không hiếu thắng, ủng hộ tham vọng của anh và ăn mừng chiến thắng của
anh - vì những người bạn đời cạnh tranh lại thường kích hoạt những mặt tệ nhất
trong tính cách của anh.
Tự đặt ranh giới
rằng bản tính cạnh tranh của anh không được khiến anh làm bất kỳ điều gì làm tổn
hại sự chính trực của bản thân.
3. Nếu Horatio
chọn kết hợp cả hai hướng
Anh có thể quyết
định rằng sau khi nhận trách nhiệm về bản tính cạnh tranh của mình, điều đúng đắn
để làm là: làm công việc chữa lành những tổn thương liên quan đến nỗi sợ thua
cuộc, đồng thời xây dựng lại lòng tự trọng thấp của mình để tính cạnh tranh
không còn là lớp che đậy tổn thương.
Và song song đó,
anh có thể tiếp tục đặt mình vào những môi trường - như nghề nghiệp hiện tại -
nơi bản tính cạnh tranh được khuyến khích và tưởng thưởng. Anh cũng có thể chọn
một người bạn đời bổ trợ cho bản tính cạnh tranh của mình, trong khi vẫn duy
trì việc “xả” năng lượng cạnh tranh an toàn qua thể thao.
Điều quan trọng
cần thấy là: khi bạn thật sự nhận trách nhiệm về một khía cạnh mà bạn từng đánh
giá là xấu, bạn mới có khả năng làm điều tốt nhất cho phần đó của bạn và làm điều
tốt nhất với nó. Bạn có được một nguồn lực mạnh mẽ đứng về phía bạn, thay vì một
kẻ thù. Và bạn có thể trở thành một người tốt ngay cả khi vẫn có những phần
“khó chịu” trong tính cách - bởi vì bạn biết cách xử lý và sử dụng chúng theo
hướng có lợi cho người khác.
Rốt cuộc thì,
người ta có thể ghét một người cầu toàn cho đến khi họ là người cần phải được
phẫu thuật. Người ta có thể không thích một người hiếu thắng cho đến khi người
đó thi đấu cho đội của họ. Người ta có thể ghét một kẻ mưu mẹo cho đến khi họ
tuyệt vọng cần một chiến lược mới.
Cách duy nhất để
đảm bảo bất kỳ phần nào trong bạn cũng hòa hợp với phúc lợi của người khác
chính là nhìn thấy và sở hữu những phần trong bạn có thể đi ngược lại lợi ích của
người khác.
Cách duy nhất để
trở thành người tốt là nhận trách nhiệm về những gì có thể khiến bạn trở thành
kẻ xấu.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=kLH0PoISgfE
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.