Teal Swan Transcripts 363
Khái niệm về bản thân, kẻ thù của sự thức
tỉnh (Chấp nhận sự xấu xa bên trong bạn)
28-07-2018
Bản ngã là một
trong những chủ đề lớn nhất trong tâm linh. Mọi bậc thầy tâm linh đều từng giảng
dạy về nó. Tóm lại, bản ngã chính là khái niệm về bản thân bạn. Nó là cái tôi
riêng biệt mà bạn gọi bằng tên của mình. Nhưng thật ra, bản ngã là sự pha trộn
của tất cả những thứ mà bạn đồng nhất với. Những thứ bạn gọi là
"tôi", "của tôi".
Trong môi trường
mà sự sinh tồn của chúng ta phụ thuộc vào việc được người khác chấp thuận, thì
cách duy nhất để bản thân tồn tại là người khác nghĩ rằng ta là người tốt. Hãy
nhớ rằng trong tâm trí con người không có sự phân định rõ ràng giữa “làm việc tốt”
và “là người tốt”, “làm việc xấu” và “là người xấu”. Điều quan trọng nhất đối với
bản ngã con người là nhìn nhận bản thân, và để người khác nhìn thấy mình là tốt.
Điều này có nghĩa là cảm giác xấu hổ (tự thấy mình là người xấu), hoặc việc người
khác nhìn bạn là người xấu, chính là kẻ thù lớn nhất của bản ngã con người. Để
hiểu rõ hơn, bạn có thể xem những video của tôi có tựa đề: “Chướng
ngại lớn nhất trong mối quan hệ (và cách hóa giải nó)” và “Làm
sao để vượt qua sự xấu hổ”.
Bởi vì sự bám chấp
lớn nhất của bản ngã là muốn nhìn thấy chính mình là tốt, nên điểm mù lớn nhất
của chúng ta chính là khi ta đang “xấu”, thường là khi ta đang làm tổn thương
người khác.
Trong phạm vi tập
này, tôi cần bạn tạm gác lại việc phán xét dựa trên quan niệm khách quan về tốt
hay xấu. Tôi cũng cần bạn tạm ngừng tranh luận về khái niệm tốt – xấu nói
chung, mà thay vào đó, chỉ cần xem xét tâm lý con người liên quan đến tốt – xấu,
và cách nó gắn liền với bản ngã.
Cảm nhận của bạn
về cái gì là tốt hay xấu sẽ thay đổi tùy thuộc vào gia đình bạn được nuôi dưỡng
và nền văn hóa mà bạn lớn lên. Do đó, có sự khác biệt tương đối trong việc con
người định nghĩa thế nào là tốt hay xấu.
Ví dụ: một gia
đình có thể coi tình dục là một phẩm hạnh, trong khi gia đình khác có thể coi
tình dục là một tội lỗi. Một nhóm xã hội có thể xem sự vị kỷ và việc hành động
theo lợi ích riêng của mình là điều tất yếu của thành công, và là dấu hiệu cho
thấy ai đó mạnh mẽ. Trong khi một gia đình hoặc xã hội khác lại xem sự vị kỷ là
điều đáng bị lên án, đáng bị loại trừ hoàn toàn.
Tôi muốn bạn hiểu
rằng khái niệm tốt – xấu của bạn ít liên quan đến đạo đức khách quan, mà liên
quan nhiều hơn đến đạo đức chủ quan mà bạn đã được lập trình. Vô thức, bạn sẽ
dành cả đời để cố gắng tránh né, xua đuổi ra khỏi bản thể bất cứ điều gì thuộc
về phạm trù mà bạn tin là “xấu”. Đồng thời, bạn cũng sẽ dành cả đời một cách vô
thức để làm mọi thứ có thể để đến gần hơn với bất cứ điều gì bạn định nghĩa là
“tốt”. Khi làm như vậy, tâm trí bạn sẽ chủ động tránh nhìn thấy những đặc điểm
này trong chính mình. Vì thế, chúng sẽ rơi xuống tầng vô thức. Để né tránh sự xấu
hổ, bạn sẽ đối phó bằng cách chối bỏ, phủ nhận và diễn giải lại sự việc để có
thể tiếp tục tin rằng mình là người tốt.
Và đây chính là
lúc mọi thứ trở nên đáng sợ. Chúng ta có thể bẻ cong bất cứ điều gì để duy trì
khái niệm về sự tốt đẹp của bản thân. Chúng ta có thể diễn giải bất cứ điều gì
để tin rằng mình là “người tốt”.
Ví dụ:
- Một bậc cha mẹ
có thể đánh con mình tàn nhẫn, nhưng lại tin rằng mình là cha mẹ tuyệt vời vì
đang nuôi dạy một đứa trẻ có kỷ luật.
- Một kẻ giết
người hàng loạt có thể chặt xác nạn nhân và nhét vào thùng trong căn hộ của hắn,
nhưng lại tự tin rằng mình đầy đạo đức vì hắn đang “giữ cho họ an toàn”.
- Một người đàn
ông có thể quan hệ với gái mại dâm và tự nhủ rằng mình là người tốt vì đã trút
bỏ căng thẳng lên cô ta, thay vì về nhà và trút lên vợ.
- Một người có
thể bắn chết một chính trị gia và tin rằng mình là “cứu tinh” vì đã bảo vệ mọi
người khỏi chính sách của ông ta.
- Một kẻ khủng bố
có thể giết cả một nhóm người và tin rằng mình là anh hùng, bởi vì nhóm người
đó chính là “kẻ xấu”.
- Một fan hâm mộ
có thể biến thành kẻ ghét bỏ một ngôi sao nổi tiếng, và tin rằng mình tốt đẹp
vì đã chống lại người mà họ cho là xấu vì một lý do nào đó.
Bạn cần hiểu rằng
mọi cuộc chiến trong lịch sử đều được tiến hành dựa trên tiền đề: chúng ta có
thể giết hại, tra tấn hay đối xử vô nhân đạo với người khác bởi vì điều đó
“chính đáng”, bởi vì ta là người tốt, còn họ là kẻ xấu.
Hình thức cạnh
tranh cao nhất xảy ra trong một bản ngã vô thức chính là: “Tôi có thể khiến
mình trở thành người tốt bằng cách biến bạn thành kẻ xấu.”
Kết quả là,
chúng ta không nhận ra hay chịu trách nhiệm cho những gì mình nói và làm, cách
mình cư xử và tác động mà nó gây ra cho người khác. Và kết quả là, chúng ta
không thay đổi. Chúng ta khiến việc hàn gắn trong các mối quan hệ trở nên bất
khả thi.
Chúng ta không đủ
tỉnh thức để có thể giác ngộ và sống đúng với bản chất của nó. Chúng ta góp phần
vào sự đau khổ trên Trái Đất mà không hề nhận thức rằng mình đang làm vậy. Khi
chúng ta gia tăng đau khổ cho hành tinh mà không hề hay biết gì về điều đó,
chúng ta đang đẩy thế giới này phải chịu thêm đau khổ.
Một trong những
trải nghiệm đau đớn nhất mà bạn có thể gặp trong đời là “thực tại song song”. Tức
là bạn có thể ngồi chung một căn phòng với một người khác về mặt thể xác, nhưng
lại sống trong một nhận thức hoàn toàn khác về thực tại. Tôi đã đi sâu vào điều
này trong video trước. Nhưng điều chúng ta cần hiểu là: nhu cầu phải thấy bản
thân mình là “người tốt” đã tạo ra một điểm mù trong sự tự nhận thức, một điểm
mù đủ lớn để chứa đựng những thực tại song song này.
Loại thực tại
song song được tạo ra bởi sự bám chấp tuyệt đối vào ý niệm phải nhìn thấy bản
thân mình là “tốt” bằng mọi giá, chính là thực tại song song chủ yếu tồn tại giữa
cha mẹ và con cái.
Ví dụ: một bậc
cha mẹ có thể sống trong thực tại rằng họ là những cha mẹ tuyệt vời, vì họ cho
con mình mọi cơ hội, cho con bất cứ thứ gì con muốn, gửi con đến những trường nội
trú sang trọng và đặc quyền nhất. Nhưng thực tại của đứa trẻ lại có thể là: cha
mẹ chúng thực sự là cơn ác mộng, cha mẹ liên tục chối bỏ chúng, chẳng bao giờ
dành thời gian cho chúng, liên tục đặt chúng dưới những tiêu chuẩn mà chúng
hoàn toàn không thể đạt tới. Đứa trẻ này sống trong một khoảng trống cảm xúc.
Đây là hai thực tại khác nhau mà cha mẹ sống trong đó và đứa trẻ sống trong đó.
Nhưng cha mẹ hoàn toàn không thể thấy được. Tại sao? Bởi vì họ đã quyết định rằng
mình là “người tốt”.
Sự bám chấp của
một người vào việc phải thấy bản thân là “tốt”, cùng với sự phủ nhận hoàn toàn
những điều “xấu” bên trong họ, khiến họ sống trong một thực tại hoàn toàn khác
với người khác. Để hiểu thêm, bạn có thể xem video của tôi có tựa đề: “Thực
tại song song nguy hiểm nhất”.
Cơ chế này khiến
cho một mối quan hệ thực sự trở nên bất khả thi. Nếu một người tin chắc rằng họ
là “người tốt”, thì đồng nghĩa họ đã quyết định rằng không có gì cần phải thay
đổi ở bản thân mình, từ suy nghĩ, lời nói, hành vi cho đến hành động. Họ đã tự
kết luận rằng chẳng có gì cần khắc phục, vì vậy lỗi lầm nhất định phải thuộc
hoàn toàn về phía bên kia. Và khi họ nghĩ rằng mình chẳng có gì cần sửa chữa,
thì cũng sẽ không bao giờ có sự giải quyết nào thực sự diễn ra. Điều này cũng
có nghĩa là chúng ta sẽ liên tục “thao túng tâm lý”
người khác hoặc liên tục bị người khác “thao túng tâm lý”.
Nếu chúng ta
mong muốn được thức tỉnh, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải học cách
sống cùng với sự khó chịu không thể diễn đạt thành lời khi đối diện với cái “xấu”
bên trong chính mình. Chúng ta phải học cách nhìn bản thân hoàn toàn từ góc
nhìn của người khác. Chúng ta phải thấy rõ cái gì là của mình và cái gì là của
họ, rồi chịu trách nhiệm thực sự với phần của mình để có thể tạo ra sự chữa
lành quanh nó. Chúng ta phải sống trong không gian của lòng trắc ẩn, nơi chúng
ta dung chứa thực tại của người khác như một phần của thực tại của chính mình.
Chúng ta phải coi người khác là một phần của chính mình. Chỉ vậy thôi.
Người an toàn nhất
trên đời, và cũng là người thức tỉnh nhất, chính là người có thể nhìn thấy cái
“xấu” của mình và nhìn thấy cái bóng của chính mình. Người có khả năng nhìn ra
sự xấu xa và cái bóng của bản thân thì mới có thể thật sự đưa ra những quyết định
có ý thức trong đời sống, thay vì chỉ bị điều khiển chủ yếu bởi tâm trí vô thức.
Ngược lại, người
nguy hiểm nhất trên hành tinh là kẻ kém thức tỉnh nhất, kẻ có thể bẻ cong bất cứ
điều gì họ nghĩ, nói hay làm để phù hợp với ý niệm mà họ đã quyết định sẵn: rằng
họ “vốn dĩ là người tốt tuyệt vời”. Đây là kiểu người có thể làm bất cứ điều
gì, nghĩ bất cứ điều gì, nói bất cứ điều gì rồi biến nó thành niềm tin rằng đó
là bởi vì họ “tốt”.
Chúng ta đã thấy
điều này trong lịch sử. Chúng ta thấy điều này ở mọi người. Ai cũng tìm cách biến
mình thành “người tốt” vì những gì họ làm theo một cách nào đó. Một trong những
ví dụ cực đoan nhất chính là Hitler. Nếu bạn phỏng vấn Hitler, ông ta sẽ không
bao giờ nói mình là “người xấu”. Ông ta hoàn toàn không có nhận thức rằng mình
là kẻ xấu. Trái lại, lý do ông ta nhốt những con người kia, đưa họ vào phòng
hơi ngạt, làm thí nghiệm trên thân thể họ, và trục xuất họ khỏi dân số Đức, là
vì ông ta tin rằng mình đang cứu nước Đức. Ông ta là một “đấng cứu tinh”. Đó
chính là khái niệm về bản thân ông ta. Và chính khái niệm ấy đã ngăn cản ông ta
có sự tự nhận thức.
Khái niệm về bản
thân, đặc biệt là sự không sẵn lòng nhìn nhận cái xấu trong chính mình, sự bám chấp
tuyệt đối vào ý niệm rằng mình là người tốt bằng mọi giá, cùng với sự không chịu
dung hòa cảm giác xấu hổ, chính là kẻ thù tuyệt đối của sự thức tỉnh và của sự
tự nhận thức.
Nếu bạn mong muốn
có được sự tự nhận thức, nếu bạn mong muốn thức tỉnh, bạn phải sẵn sàng dung
hòa cảm giác xấu hổ và nhìn nhận cái xấu trong chính mình, để có thể chăm sóc
nó một cách đầy từ bi, và nhờ đó đảm bảo rằng nó sẽ không tác động tiêu cực đến
đời sống của bạn hay đời sống của những người xung quanh.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=Xs5wYPeTfpI
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.