Teal Swan Transcripts 561
Bạn có cần một người thế tội để mối quan
hệ của bạn được tốt đẹp không?
09-10-2021
Khi chúng ta có
một mối quan hệ, cảm giác sinh tồn và lòng tự trọng của ta sẽ gắn chặt với mối
quan hệ đó. Lý do là vì con người vốn là một loài có tính phụ thuộc lẫn nhau. Để
hiểu điều này, bạn chỉ cần tưởng tượng: nếu bạn đặt một em bé xuống đất ngoài
trời và bỏ đi, đứa bé đó sẽ chết. Sự sống còn và nhu cầu của nó hoàn toàn phụ
thuộc vào người khác.
Ngay cả khi ta
trưởng thành, trở nên tự chủ hơn, giỏi hơn trong việc đáp ứng nhu cầu của chính
mình, thì ta vẫn phụ thuộc vào nhau. Chúng ta cần nhau để phát triển. Thực tế
là, chúng ta vẫn cần nhau để tồn tại. Điều đó vẫn đúng ngay cả với một người
trưởng thành về mặt thể chất.
Điều này có
nghĩa là cảm giác sinh tồn của chúng ta gắn liền chặt chẽ với hệ thống gắn bó của
mình. Rõ ràng, nếu lòng tự trọng và cảm giác sinh tồn của ta gắn liền với mối
quan hệ, thì ta sẽ trở nên gắn bó với người đó. Ngoài ra, chúng ta còn sử dụng
các mối quan hệ của mình để đo lường giá trị bản thân.
Đó là lý do tại
sao hầu hết mọi người, khi bị phản bội, lại cảm thấy vô cùng tệ về bản thân - cảm
thấy kém cỏi hơn so với người mà đối tác của họ đã ngoại tình cùng. Cái “bản
ngã” của chúng ta chính là cảm giác về cái tôi tách biệt - nó quan tâm đến khái
niệm về bản thân và sự sinh tồn. Và thực tế là, ở thời điểm hiện tại, bản ngã của
bạn đang hoàn toàn gắn liền với các mối quan hệ của bạn.
Bạn không cần phải
tự trách mình vì điều đó - thật ra điều này hoàn toàn tự nhiên trong giai đoạn
tiến hóa hiện tại của loài người. Tuy nhiên, mặt trái của việc để bản ngã phụ
thuộc hoàn toàn vào mối quan hệ là: mỗi khi có vấn đề xảy ra trong mối quan hệ,
nó trở thành một mối đe dọa khổng lồ. Đe dọa điều gì? - Chính là đe dọa bản ngã
của ta.
Khi có một vấn đề
xuất hiện trong mối quan hệ, đó thực ra là một cơ hội lớn để bản ngã tiến hóa
và trở nên có ý thức hơn. Nó cũng là một cơ hội để phát triển, để nâng cao nhận
thức, để tiến gần hơn đến điều bạn thật sự mong muốn - và thậm chí để xây dựng
một mối quan hệ tốt đẹp, sâu sắc và trọn vẹn hơn với người đó, hoặc với một người
khác trong tương lai.
Nhưng nếu bạn
không cảm thấy như vậy thì cũng đừng tự trách mình. Thực tế là - rất hiếm khi
ai đó cảm thấy rằng một vấn đề trong mối quan hệ là “cơ hội tuyệt vời để trưởng
thành” hay “cơ hội để gần gũi hơn với đối phương”. Nếu chúng ta thực sự nhìn nhận
các vấn đề trong mối quan hệ như những cơ hội, hẳn chúng ta sẽ có thái độ rất
khác. Chúng ta sẽ đón nhận chúng, sẽ đối mặt trực tiếp, sẽ cùng nhau xử lý, sẽ
sẵn sàng lắng nghe và giải quyết, dù cho quá trình đó có rối ren, để rồi cuối
cùng đi đến một cấp độ nhận thức mở rộng hơn.
Tiếc thay, đó
không phải là thực tế về cách mà đa số mọi người đối diện với vấn đề trong mối
quan hệ. Khi họ cảm thấy “có vấn đề”, họ cảm thấy đó là một mối đe dọa khủng
khiếp - đe dọa đến bản ngã, đến nhu cầu, đến cảm giác sinh tồn và lòng tự trọng.
Vì vậy, thay vì đối diện trực tiếp, họ sẽ tìm cách phủ nhận, chuyển hướng, chối
bỏ, chiếu ra bên ngoài, né tránh hoặc đè nén chúng.
Và hôm nay, tôi
sẽ nói với bạn về một trong những chiến lược mà con người thường dùng để làm điều
đó - đó là: họ tìm (hoặc chỉ định) một “kẻ xấu”.
Để minh họa chiến
lược này, tôi sẽ đưa ra một ví dụ:
Ye-jun đang trong
một mối quan hệ tình cảm với Brad. Ye-jun đến từ một quốc gia khác. Để có thể ở
bên Brad, cô phải bay đến đất nước nơi anh sinh sống. Nhưng vì luật pháp ở đó
quy định, Ye-jun buộc phải kết hôn với Brad khá nhanh - nếu không, họ sẽ phải
chịu cảnh yêu xa trong thời gian dài.
Vấn đề là: bằng
việc kết hôn với Brad, Ye-jun thật ra vẫn chưa biết
rõ về cuộc sống của Brad ở đất nước đó.
Không chỉ dừng lại
ở việc Ye-jun ghét nhiều khía cạnh trong cuộc sống của Brad - cô và Brad thật
ra không hợp nhau ở rất nhiều điểm. Nhưng có hai điểm nổi bật nhất: thứ nhất,
Brad có một công việc mà anh phải luôn trong trạng thái “sẵn sàng bất cứ lúc
nào”; và thứ hai - bạn đoán xem ai là bạn thân nhất của anh? Chính là người yêu
cũ của anh ta.
Brad thích việc
mình luôn trong trạng thái bận rộn. Anh cảm thấy điều đó thật phấn khích. Anh
cũng rất trân trọng mối quan hệ mà anh có với người yêu cũ của mình. Còn Ye-jun
thì không hề có cùng cảm nhận. Trái lại, cô luôn cảm thấy như mình chỉ là lựa
chọn thứ hai, luôn đứng sau người yêu cũ của Brad - và sau cả công việc của anh
nữa.
Nhưng Ye-jun
không thể đối diện với thực tế rằng họ vốn dĩ không tương thích, bởi vì điều đó
sẽ khiến cô rơi vào hố sâu của sự xấu hổ. Cô không thể chịu nổi ánh nhìn của bạn
bè và người thân - những người sẽ nói: “Thấy chưa, tôi đã nói rồi!” - khi họ biết
cô đã vội vàng chuyển đến một đất nước khác và kết hôn quá nhanh. Thật ra, nếu
như Ye-jun biết hết những điều này về Brad trước khi cưới anh, có lẽ cô đã chẳng
bao giờ cân nhắc việc yêu đương với anh ngay từ đầu.
Nhưng bên cạnh nỗi
xấu hổ mà cô chắc chắn sẽ phải đối mặt nếu thừa nhận sự không tương thích giữa
họ, còn có một sự thật khác: cô đã gắn bó với Brad rồi. Cô đã dọn đến sống cùng
anh, đã kết hôn với anh - có nghĩa là hệ thống sinh tồn của cô hiện đang gắn liền
với Brad.
Ye-jun không thể
chịu nổi ý nghĩ đau đớn rằng Brad có thể sẽ không chọn cô, không chọn cuộc sống
mà cô mơ ước có cùng anh - mà thay vào đó, anh sẽ chọn công việc và những mối
quan hệ khác. Vì vậy, thay vì đối diện với vấn đề, cô chọn bám lấy ảo tưởng về
cuộc sống mà cô muốn hai người cùng có. Cô tiếp tục tin rằng cái hình ảnh trong
đầu mình - cuộc sống hạnh phúc mà cô và Brad sẽ cùng nhau xây dựng, thứ khiến
cô vượt đại dương để đến bên anh - mới chính là cách mọi chuyện “nên” diễn ra.
Và đây là điểm
quan trọng nhất: thay vì nhìn vào thực tế, nhìn vào sự không tương thích giữa họ,
cô lại tự thuyết phục mình rằng - “Điều duy nhất đang cản trở tôi và cuộc sống
mà tôi muốn có với Brad... chính là người yêu cũ của Brad.”
Thế là Ye-jun bắt
đầu dành hàng giờ, thậm chí hàng ngày, để cố gắng thuyết phục Brad rằng người
yêu cũ của anh là một kẻ ái kỷ, đang lợi dụng anh, và rằng mối quan hệ giữa họ
là độc hại, làm tổn thương cô rất nhiều. Tất nhiên, kèm theo đó, cô còn đưa ra
lời đe dọa: “Nếu anh không giữ khoảng cách với cô ta, em sẽ quay về nước. Em không
đáng bị đối xử như vậy.”
Nghe thì có vẻ dễ
hiểu, đúng không? Nhưng vấn đề là, ngay khi cô nói điều đó, nó lại kích hoạt những
vấn đề gắn bó của Brad trong mối quan hệ. Ngay lập tức, Ye-jun trở thành mối đe
dọa đối với cảm giác sinh tồn và lòng tự trọng của anh.
Brad, cũng giống
như cô, không muốn đối mặt với cảm giác xấu hổ hoặc nỗi sợ sinh tồn khi sự gắn
bó của mình bị đe dọa. Trong ví dụ này, Brad cũng không muốn nhìn thẳng vào sự
thật rằng giữa họ có quá nhiều điểm không hợp nhau.
Rồi có một điều
thú vị xảy ra: Brad nhận ra rằng khi anh ngừng bảo vệ người yêu cũ của mình, và
thay vào đó đứng về phía Ye-jun, chia sẻ cùng quan điểm với cô về người yêu cũ,
thì anh cảm thấy gần gũi với Ye-jun hơn. Cảm giác bị đe dọa trong mối quan hệ
cũng giảm đi. Bỗng nhiên, khoảng cách và sự căng thẳng giữa hai người dường như
biến mất. Giờ đây, họ cùng đứng về một phía, cùng hướng ra ngoài, chống lại một
“kẻ thù chung”.
Và theo cách đó,
người yêu cũ của Brad trở thành “vật tế thần” cho cả hai.
Từ đây, cả Brad
và Ye-jun đều trở nên ám ảnh với “vấn đề người yêu cũ của Brad”. Dĩ nhiên,
không ai trong họ thật sự làm gì để loại bỏ người phụ nữ đó khỏi cuộc sống của
mình. Thay vào đó, họ giữ cô ta lại. Vì sao?
Bởi vì họ cần cô
ta để duy trì ảo giác rằng mối quan hệ của họ vẫn đang hoạt động tốt. Ye-jun và
Brad cần sự hiện diện của người yêu cũ - như một “cái bia” để họ có thể trút hết
những vấn đề trong mối quan hệ của mình lên đó.
Giờ đây, Ye-jun
và Brad đang cảm thấy gần gũi với nhau hơn thông qua việc cùng đứng về một phe
– phe chống lại người yêu cũ của Brad.
Để hiểu rõ hơn về
mô thức tâm lý này, bạn có thể xem hai video của tôi: Làm
thế nào để ngừng trở thành vật tế thần và ngừng bị đổ lỗi - Bạn
có đang bị “tam giác hóa”? – Một kỹ thuật thao túng phổ biến trong các mối quan
hệ.
Brad và Ye-jun cần
người yêu cũ của Brad để mối quan hệ của họ có thể vận hành. Nói chính xác hơn,
họ cần cô ấy đóng vai “kẻ xấu” thì mối quan hệ của họ mới có vẻ như hoạt động
được.
Lý do là nếu người
yêu cũ của Brad chết đi, hoặc đột nhiên biến mất - hay giả sử cô ta chưa từng tồn
tại - thì sẽ chỉ còn hai khả năng xảy ra: Họ sẽ buộc phải đối diện với sự thật
rằng mối quan hệ của họ vốn dĩ không hợp nhau. Không còn kẻ thù bên ngoài, họ sẽ
bị buộc phải nhìn thẳng vào chính mình - và điều đó chắc chắn sẽ dẫn đến xung đột
thường xuyên. Hoặc, họ sẽ tìm một người khác để thay thế vai trò “kẻ xấu”, lặp
lại mô thức cũ một lần nữa.
Nói cách khác, nếu
họ chọn hướng đi thứ hai, thì họ chỉ đang thay thế “vật tế thần” cũ bằng một vật
tế thần mới, để tiếp tục duy trì chiến lược né tránh của mình.
Không cần phải
là thiên tài cũng thấy rõ rằng - mối quan hệ của họ thật ra không hề hoạt động
tốt. Vì vậy, khi tôi nói “người yêu cũ của Brad giúp cho mối quan hệ của họ hoạt
động”, ý tôi là: cô ta giúp họ duy trì ảo tưởng rằng họ vẫn còn đang ở trong một
mối quan hệ ổn định, trong khi thật ra điều đó không đúng.
Việc người yêu
cũ của Brad bị đặt vào vai “kẻ xấu giả tạo” hay “vấn đề giả tạo” giúp Ye-jun né
tránh vô số bất an trong chính bản thân cô. Nó cũng giúp cả hai người né tránh
thực tế rằng họ không hề tương thích, và đồng thời cho họ cảm giác gần gũi giả
tạo dù giữa họ có đầy mâu thuẫn.
Điều thú vị ở
đây là - trong ví dụ tôi vừa kể, Ye-jun và Brad đều cùng tham gia vào chiến lược
này. Cả hai cùng đồng ý biến người yêu cũ của Brad thành “kẻ xấu”, để duy trì mối
quan hệ.
Tuy nhiên, mô thức
này không nhất thiết phải cần cả hai người đồng ý. Nó vẫn có thể vận hành nếu
chỉ một người trong mối quan hệ chọn ra “kẻ xấu” đó.
Ví dụ, ngay cả
khi Brad không hùa theo Ye-jun, cô ấy vẫn có thể tự mình quyết định rằng “người
yêu cũ của Brad chính là vấn đề”. Và bằng cách đó, cô vẫn có thể tránh phải đối
diện với sự thật rằng vấn đề thật sự là Brad – người vốn không hợp với cô, và sẽ
không bao giờ ưu tiên cô như cách cô mong muốn.
Quan trọng hơn hết,
bằng việc đơn phương biến người yêu cũ của Brad thành “vấn đề”, Ye-jun cũng có
thể tránh không phải nhìn vào những sự thật sâu kín và đáng xấu hổ trong chính
mình - như việc cô cảm thấy rất tệ về bản thân, luôn có xu hướng ganh đua với bất
cứ điều gì khiến người khác mất tập trung khỏi cô.
Sự thật như việc
cô cần phải là ưu tiên hàng đầu trong một mối quan hệ, và vì thế cô thường bị
thu hút bởi những người đàn ông có nhiều mối quan tâm khác, để rồi có thể đặt họ
vào tình huống “thua cả hai phía”: buộc họ phải chọn giữa cô và thứ gì đó họ
yêu quý sâu sắc. Tất cả chỉ để kiểm chứng giá trị và lòng tự tôn của chính mình
thông qua việc xem anh ta có chọn cô hay không.
Rất nhiều người
cũng như vậy - họ cần tìm một “kẻ xấu” để duy trì cảm giác rằng mối quan hệ của
họ vẫn hoạt động, trong khi thật ra thì không. Rất nhiều người tập trung vào một
“vấn đề giả” chỉ để tránh phải đối diện với vấn đề thật - vấn đề thật vốn đe dọa
hơn nhiều.
Và cũng có rất
nhiều người lớn lên trong những gia đình nơi cha mẹ phải biến họ thành “kẻ xấu”
hay “vật tế thần” để có thể tạm giữ cho cuộc hôn nhân của chính họ không sụp đổ.
Một khi bạn nhận
thức được điều này, hãy hiểu rằng động lực “kẻ xấu” này có thể áp dụng cho bất
cứ thứ gì, không chỉ là con người. Bạn có thể biến bất cứ thứ gì thành “kẻ xấu”:
một người, một nơi chốn, một sự vật, một tình huống, thậm chí là một con vật -
bất cứ thứ gì. Chỉ cần có “kẻ xấu” đó, bạn có thể duy trì ảo tưởng rằng mối
quan hệ của mình vẫn đang hoạt động.
Điểm chung trong
mọi trường hợp là: bất cứ thứ gì bị bạn đặt vào vai “kẻ xấu” đều chỉ là một
hình thức né tránh. Nó là một chiến lược trốn tránh thực tại.
Để hiểu sâu hơn
về cơ chế này, bạn có thể xem video của tôi có tựa đề: Sự
chệch hướng (Cơ chế đối phó với điều tồi tệ)
Vì chiến lược
này mang lại quá nhiều “lợi ích” và giúp bạn né tránh được quá nhiều cảm xúc
đau đớn, tôi không ảo tưởng rằng chỉ với việc ngồi đây nói chuyện về mô thức
này, bạn sẽ ngay lập tức nhận ra mình đang mắc kẹt trong đó.
Thực tế là - bạn
sẽ chống lại điều đó. Bạn sẽ khẳng định rằng “tôi không như vậy”. Bởi vì khi bạn
nhận ra rằng mình đã đặt ai đó vào vai “kẻ xấu giả tạo”, thì điều đó đồng nghĩa
rằng bạn chính là người đã làm điều sai trái, đúng không?
Và vì vậy, toàn
bộ khái niệm về bản thân của bạn sẽ nổi lên chống lại sự nhận thức đó.
Và như chúng ta
đều biết - “khái niệm về bản thân” chính là kẻ thù của sự thức tỉnh, và do đó,
nó là đối cực của nhận thức.
Để hiểu sâu hơn
về điều này, hãy xem video của tôi có tiêu đề: Khái
niệm bản thân: kẻ thù của sự thức tỉnh.
Vì việc nhận ra
bản thân mình đang rơi vào mô thức này thật sự rất khó, nên tôi muốn bạn giả định
rằng có thể bạn đang ở trong đó.
Nếu bạn đang
trong một mối quan hệ - bất kỳ mối quan hệ nào - mà bạn cảm thấy mình đã nắm rất
rõ “vấn đề” là gì, dù đó là một người, một nơi, một sự việc, hay một tình huống
nào đó... thì tôi muốn bạn tự hỏi những câu sau đây:
Câu
hỏi #1:
Điều gì sẽ tệ đến
mức nào nếu bạn thừa nhận rằng giữa hai người có những điểm không tương thích,
hoặc rằng mối quan hệ này thật ra đang có vấn đề, hoặc thậm chí là nó không thể
vận hành như hiện tại?
Dựa trên ví dụ
trước, Ye-jun và Brad đều cảm thấy rằng nếu họ thừa nhận điều đó, tức là họ phải
chấp nhận một sự thật cay đắng: rằng những nhu cầu của họ sẽ không bao giờ được
đáp ứng trong mối quan hệ này, rằng họ sẽ không bao giờ có thể mang lại cho
nhau điều mà mỗi người thực sự cần, và điều đó đồng nghĩa với việc cả hai lại
quay về vạch xuất phát, phải đối mặt với nỗi sợ tìm lại một người bạn đời phù hợp
- điều mà cả hai đều tin rằng “người đó không tồn tại”.
Cộng thêm vào đó
là nỗi xấu hổ khi phải ly hôn, nỗi sợ về ánh nhìn của gia đình, của xã hội - đặc
biệt là trong trường hợp của Ye-jun, vì cô là một nhà tâm lý học.
Câu
hỏi #2:
Hãy tưởng tượng
rằng vấn đề cụ thể đó - người đó, tình huống đó, sự việc đó - hoặc là không hề
tồn tại, hoặc là nó hoàn toàn diễn ra đúng như bạn mong muốn. Vậy thì, liệu vấn
đề có biến mất hoàn toàn không? Hay nó xuất hiện lại ở một hình thức khác?
Dựa vào câu trả
lời của bạn - rằng liệu vấn đề đó có “tái sinh” ở nơi khác hay không - bạn sẽ
thấy rõ vấn đề thật sự trong mối quan hệ là gì.
Ví dụ, giả sử
Brad tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp nhất: tức là giữa Ye-jun và người yêu cũ
của anh hoàn toàn không có vấn đề gì. Cả hai thậm chí còn trở thành bạn thân,
đi uống trà cùng nhau dù anh không có mặt.
Nếu điều đó xảy
ra thật, thì liệu mọi rắc rối có hoàn toàn biến mất, và Brad có ngay lập tức có
một mối quan hệ tuyệt vời với Ye-jun không?
Hay anh vẫn sẽ
ngồi đó, lại một lần nữa mong rằng Ye-jun bớt chiếm hữu, bớt phụ thuộc hơn?
Và khi đó, liệu
vấn đề có tái hiện dưới dạng khác không?
Ví dụ: bây giờ
cô có bắt đầu ghen với những mối quan hệ khác của anh không? Hoặc bắt đầu khó
chịu với công việc của anh, muốn anh nghỉ việc để có nhiều thời gian dành cho
cô hơn?
Bài tập này sẽ
giúp cả Brad và Ye-jun nhận ra rằng vấn đề thật sự không phải là người yêu cũ của
Brad, mà là họ có những hình dung hoàn toàn khác nhau về việc mối quan hệ nên
trông như thế nào, và về cách họ muốn sống cuộc đời của riêng mình.
Câu
hỏi #3:
Sự thật nào về bản
thân bạn, về người kia, hoặc về mối quan hệ này mà bạn đang không dám thừa nhận
vào lúc này?
Bạn đang làm thế
nào để biến “vấn đề” thành một người khác, một tình huống khác, hay một thứ gì
đó khác - thay vì nhìn thẳng vào sự thật đau đớn hoặc đáng sợ về chính bạn, về
người đó, hay về mối quan hệ này?
Theo ví dụ trước:
Ye-jun không chịu chấp nhận sự thật rằng Brad không muốn ưu tiên cô theo cách
mà cô mong muốn được ưu tiên. Anh muốn một kiểu sống khác. Cô cũng không chịu
nhìn vào sự thật về chính mình - rằng cô muốn được đặt ở vị trí số một, và
không muốn phải cạnh tranh với bất kỳ ai, đặc biệt là với người yêu cũ của bạn
đời.
Cô từ chối chấp
nhận rằng Brad thật sự thích một lối sống hoàn toàn khác, và không muốn ưu tiên
cô theo cách mà cô cần anh phải làm. Brad cũng đang tự dối mình. Anh không dám
thừa nhận rằng anh thật ra không muốn ưu tiên Ye-jun theo cách cô yêu cầu, và rằng
cô không hề có hứng thú với việc duy trì sự hiện diện của người yêu cũ trong cuộc
sống của họ.
Cô không muốn có
bất kỳ ai quanh Brad khiến cô cảm thấy nhu cầu của mình bị đe dọa. Nhưng thay
vì đối diện với điều đó, Brad tự thuyết phục bản thân rằng nếu anh có thể khiến
Ye-jun và người yêu cũ hòa hợp, thì mọi thứ sẽ trở nên “êm đẹp”.
Câu
hỏi #4:
Nếu bạn biết chắc
100% rằng “vấn đề bên ngoài” trong mối quan hệ thực ra chỉ là sự phản chiếu của
“vấn đề bên trong” giữa hai người, thì vấn đề thật sự đó là gì?
Một cách khác để
nhìn nhận là: Giả sử Thượng Đế hoặc Vũ trụ xuất hiện trước mặt bạn hôm nay và
nói rằng, “Thứ mà bạn nghĩ là vấn đề bên ngoài của mối quan hệ - thật ra không
phải là vấn đề. Vấn đề thật sự nằm bên trong bạn, bên trong người kia, và do
đó, nó là vấn đề nội tại giữa hai người.”
Vậy thì, vấn đề
thật sự đó sẽ là gì?
Quay lại ví dụ của
chúng ta: Vấn đề “người yêu cũ của Brad” chỉ là một biểu hiện bên ngoài của những
bất an sâu thẳm trong mối quan hệ - những nỗi sợ liên quan đến tầm quan trọng
và sự ưu tiên.
Nó cũng là sự phản
chiếu của thực tế rằng Brad và Ye-jun có những mong muốn hoàn toàn khác nhau -
về việc họ muốn mối quan hệ của mình trông như thế nào, và về việc họ muốn những
mối quan hệ khác trong cuộc đời họ diễn ra ra sao.
Câu
hỏi cuối cùng: Điều gì sẽ xảy ra nếu vấn đề trong mối quan hệ của bạn
biến mất hoàn toàn?
Nghĩa là - nó
không còn tồn tại nữa. Bạn thức dậy, và phù thủy vung đũa phép một cái - phù! -
Vấn đề đó biến mất.
Vậy, chuyện gì sẽ
xảy ra?
Nếu câu trả lời
của bạn là: “Vậy thì mối quan hệ của tôi sẽ ổn thôi”, thì tôi có một tin nhắn
cho bạn: Bạn vừa rơi vào bẫy câu hỏi mẹo.
Bởi vì sự thật
là, nếu bạn trả lời “mọi thứ sẽ ổn” cho câu hỏi vừa rồi, thì điều đó có nghĩa
là: Bạn không đang ở trong thực tại về bản chất của các mối quan hệ nói chung. Bạn
không ở trong thực tại về chính mối quan hệ mà bạn đang có. Và đặc biệt là, bạn
không nhìn thấy thực tại về “vấn đề cụ thể” mà bạn đang đối mặt trong mối quan
hệ đó.
Giờ thì tôi sẽ
nói với bạn một sự thật khó nuốt, nhưng bạn phải chấp nhận nếu bạn thật sự muốn
có một mối quan hệ lành mạnh: Mọi vấn đề bên ngoài đang xảy ra trong một mối
quan hệ chỉ là sự phản chiếu của một vấn đề bên trong mối quan hệ đó.
Lấy ví dụ Ye-jun
và Brad. Họ có thể cảm thấy rằng người yêu cũ của Brad đang là mối đe dọa đối với
mối quan hệ của họ. Họ tin rằng mối đe dọa đó đang tấn công từ bên ngoài, khiến
mối quan hệ trở nên bất ổn. Nhưng thật ra, đó chỉ là sự phản chiếu của những vấn
đề bên trong.
Cụ thể là: Ye-jun
có những bất an sâu sắc liên quan đến giá trị bản thân, tầm quan trọng, và vị
trí của cô trong cuộc sống của Brad. Và sâu xa hơn, là sự khác biệt căn bản giữa
hai người: Brad có một hình dung hoàn toàn khác về cuộc sống và mối quan hệ lý
tưởng so với Ye-jun.
Để bạn dễ hiểu
hơn, tôi sẽ đưa ra một ví dụ khác: Hãy tưởng tượng có một cặp vợ chồng, trong
đó người chồng là một quân nhân. Quân đội liên tục điều anh ấy ra nước ngoài
công tác, hết lần này đến lần khác.
Người vợ bắt đầu
tin rằng: “Vấn đề trong hôn nhân của chúng ta chính là quân đội.” Và thế là,
trong tâm trí cô, “quân đội” trở thành kẻ xấu trong câu chuyện của họ.
Nhưng - chờ chút
- thật ra đó chỉ là một “kẻ xấu giả tạo”. Tại sao?
Vì nếu ta nhìn
sâu hơn vào ý nghĩa bên trong của vấn đề này, ta sẽ thấy: Người vợ thật ra muốn
có một người chồng hiện diện bên cạnh mình - một người cùng cô nuôi dạy con
cái, cùng xây dựng cuộc sống gia đình. Cô không muốn phải sống cô đơn suốt
quãng đời còn lại, một mình nuôi con, trong khi chúng hầu như không biết cha
mình là ai.
Bây giờ, giả sử
ta phỏng vấn riêng người chồng, không có vợ ở đó - để anh nói ra sự thật của
riêng mình. Bạn nghĩ anh sẽ nói gì?
Anh nói rằng: Ý
tưởng về “một cuộc sống bình thường” với anh chính là địa ngục. Anh không thật
sự thích việc nuôi dạy con cái. Anh say mê cảm giác phấn khích khi được điều đi
nước ngoài, khi được làm những công việc mà anh cảm thấy có ý nghĩa. Anh ghét
kiểu công việc 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều. Và anh cũng thích cảm giác có một
mái ấm an toàn - có một người vợ đang chăm sóc con cái của anh ở nhà.
Vậy, vấn đề thật
sự trong mối quan hệ này là gì? - Đó là sự khác biệt sâu sắc giữa hai người -
giữa nhu cầu, giữa giá trị, giữa cách họ muốn sống.
Mọi “vấn đề bên
ngoài” chỉ là biểu hiện của những xung đột nội tại đó. Nếu một người cần có “kẻ
xấu” để mối quan hệ của họ vận hành, thì mối quan hệ đó thật ra không hề vận
hành. Nếu một người cần có “vật tế thần” để cảm thấy tốt về bản thân, thì thật
ra, họ không cảm thấy tốt về bản thân chút nào.
Bởi vậy, khi bạn
chỉ định ai đó làm “kẻ xấu” để mối quan hệ của mình trông như thể đang hoạt động,
thì thật ra, bạn đang né tránh vấn đề thật - hoàn toàn. Điều này không chỉ gây
tổn thương cho bạn và những người xung quanh, mà còn khiến vấn đề thật không
bao giờ được giải quyết.
Và điều đó có
nghĩa là, “vấn đề thật sự” trong mối quan hệ của bạn sẽ tiếp tục không được xử
lý - ngày này qua ngày khác, tuần này qua tuần khác, thậm chí nhiều năm liền.
Điều thú vị là:
tại sao con người lại chọn cách này?
Bởi vì họ đang
tránh né một nỗi đau ngắn hạn mãnh liệt, một nỗi đau mà họ nghĩ mình không thể
đối mặt được, để đổi lấy một xung đột âm ỉ kéo dài mà họ nghĩ rằng có thể chịu
đựng được. Nhưng điều đó chỉ có nghĩa là - họ không nhìn thấy hậu quả dài hạn của
việc này.
Chúc bạn có một
tuần tốt lành.
Nếu bạn thích
video này, hãy chia sẻ, nhấn thích, và đăng ký kênh của tôi để xem thêm nhiều nội
dung tương tự. Và tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến bạn - vì đã đủ dũng cảm
để bước vào không gian của nhận thức, không chỉ cho chính bạn, mà còn vì lợi
ích của tất cả những người quanh bạn.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=q-ilzowBhSs
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.