Teal Swan Transcripts 489
Đó là sự thật của họ hay sự thật của bạn?
Khái niệm về “Sở hữu sự thật”
13-06-2020
Một trong những
yếu tố cốt lõi của nhận thức là suy nghĩ, đặc biệt là tư tưởng mới - các khái
niệm mới. Nhưng một trong những vấn đề lớn nhất mà con người thường gặp với các
khái niệm là: họ “hiểu” được chúng mà không “sở hữu” chúng. Hiểu một khái niệm
là một chuyện, còn lắng nghe một khái niệm và làm cho nó trở thành một phần của
sự thật cá nhân lại là chuyện hoàn toàn khác.
Giả sử tôi làm một
video có tên là: “Không có cái gọi là Tự phá hoại bản thân”. Rất nhiều người có
thể xem video đó và “hiểu” được lý thuyết của nó. Họ có thể nắm được khái niệm,
nhưng việc chỉ nghe khái niệm đó sẽ không mang lại thay đổi gì cho cuộc sống của
họ, vì đó không phải là khái niệm mà họ đã “sở hữu”. Họ chưa thật sự dừng lại để
thử nghiệm và cảm nhận xem điều đó có đúng với bản thân họ hay không.
Nếu bạn không chủ
động dừng lại để xem một khái niệm áp dụng thế nào vào bản thân mình, thì bạn sẽ
không bao giờ biết được khái niệm đó phù hợp hay không phù hợp với bạn ở chỗ
nào. Và vì thế, bạn cũng không thể nhận thức được sự kháng cự bên trong mình đối
với khái niệm đó - nên bạn cũng không có cơ hội để vượt qua sự kháng cự ấy.
Khi gặp một khái
niệm mới, con người thường rơi vào hai trường hợp: Hoặc họ bác bỏ hoàn toàn, từ
bỏ cơ hội để thật sự tự hỏi và có thể thay đổi sự thật hiện tại của mình. Hoặc
họ chấp nhận khái niệm đó như một sự thật, dù có những phần trong bản thân không
đồng ý, và họ cứ thế ép mình tiến tới, dù bên trong chưa thật sự “đồng thuận”.
Trường hợp đầu
là công thức dẫn đến sự ngu dốt.
Trường hợp sau
là công thức đánh mất cái tôi thật sự trong lĩnh vực “sự thật cá nhân”.
Để thấy rõ điều
này trong thực tế, bạn chỉ cần nhìn vào những gia đình sùng đạo. Trong rất nhiều
gia đình cực kỳ tôn giáo, cha mẹ hoặc người chăm sóc không thật sự quan tâm việc
những khái niệm thuộc tôn giáo của họ có phù hợp với sự thật cá nhân của đứa trẻ
hay không, hoặc đứa trẻ có thể thật sự xem đó là của mình hay không. Họ không
chấp nhận bất kỳ khái niệm nào mâu thuẫn với niềm tin tôn giáo mà họ xem là
“chân lý”.
Vì vậy, điều họ
thật sự muốn chỉ là đứa trẻ phải nuốt trọn những khái niệm đó và chấp nhận
chúng, bất kể cảm nhận của đứa trẻ ra sao. Đứa trẻ học được rằng nếu làm theo
thì sẽ được thưởng, còn nếu không làm thì sẽ bị phạt. Khi đứa trẻ lớn lên và những
phần bên trong nó bắt đầu chống lại những khái niệm đó, thì sự kháng cự ấy
không được thấu hiểu hay được giải quyết trực tiếp, mà bị làm cho xấu hổ. Kết
quả là đứa trẻ học cách từ bỏ sự thật cá nhân và chỉ lặp lại lời của người lớn.
Tôi sẽ không bao
giờ quên một ngày khi còn nhỏ, tôi từng đi dự một buổi “chứng đạo” của đạo
Mormon (Mặc Môn). Tôi được một người bạn thời thơ ấu mời đi - tất nhiên, người
đó đang cố gắng thuyết phục tôi theo đạo. Khi ngồi trong khán phòng, tôi thấy một
đứa bé chừng ba tuổi được bế lên để nói chuyện trước toàn thể hội chúng. Lúc
đó, nó bắt đầu lặp lại y nguyên những điều nó thường nghe trong nhà, đặc biệt
là câu “con biết nhà thờ này là chân lý”. Lúc đó nó mới ba tuổi. Và tất nhiên,
mọi người đều rơi nước mắt vì xúc động.
Nhưng từ góc
nhìn tâm lý học và linh hồn, đây không phải là điều đáng ăn mừng. Không một người
trưởng thành nào có nhận thức thật sự lại có thể cảm thấy vui khi thấy điều đó.
Bởi vì điều quan trọng nhất là đứa trẻ phải có cơ hội tìm thấy sự thật của
riêng mình. Và nếu bạn thật sự muốn điều tốt nhất cho con mình, thì điều đó phải
quan trọng hơn việc bạn cảm thấy được “đồng thuận” hay “được xác nhận” bởi đứa
trẻ.
Để hiểu sâu hơn
về việc tiếp nhận hay sở hữu một khái niệm/sự thật, hãy nhìn vào hai cách tiếp
cận phổ biến mà con người thường dùng:
1. Chấp nhận một
cách mù quáng bất chấp sựkháng cự bên trong.
2. Kháng cự lại
khái niệm, không bao giờ cho nó cơ hội được xem xét.
#1 - Những người
bác bỏ khái niệm ngay từ đầu thường là những người cảm thấy rằng khái niệm đó
đe dọa điều gì đó họ xem là quan trọng.
Ví dụ: Một người
phụ thuộc cảm xúc là người có mức độ xấu hổ cao, nên họ nghiện cảm giác được
xem là người tốt - cả trong mắt người khác lẫn chính mình. Đó là cách duy nhất
giúp họ tạm thoát khỏi những vết thương về hình ảnh bản thân. Vì vậy, khi có ai
đó nói với họ rằng: “Thật ra, sự phụ thuộc cảm xúc chỉ là một chiến lược kiểu
ái kỷ - là chủ nghĩa ái kỷ ngầm .”
Người phụ thuộc
cảm xúc có thể ngay lập tức bác bỏ: “Không, điều đó không đúng với tôi. Anh
không hiểu gì cả, tôi dành cả đời để nghĩ cho người khác.”
Nhưng bằng cách
phủ nhận như thế, họ sẽ không bao giờ nhận ra rằng mình đang có những hành vi
thao túng trong mối quan hệ để được đáp ứng nhu cầu của bản thân. Và vì vậy, họ
sẽ mắc kẹt trong các mối quan hệ rối loạn đầy đau khổ.
Hoặc ví dụ khác:
Một người nói rằng họ bị một thành viên trong gia đình ngược đãi. Phần còn lại
của gia đình có thể không từng trải qua điều đó với người bị cáo buộc kia.
Thông tin này đe dọa cảm giác an toàn của họ và phá vỡ câu chuyện lý tưởng mà họ
tin: “Chúng ta là một gia đình tuyệt vời và gắn bó nhất.” Vì sợ hãi, họ ngay lập
tức bác bỏ tính xác thực của lời tố cáo đó.
Tôi không cần phải
dạy bạn nhiều về kiểu phản ứng tự động này, vì phần lớn những người đang quan
tâm đến lĩnh vực phát triển bản thân đã hiểu rõ rằng đây là một cách tiếp cận
không lành mạnh với ý tưởng mới. Nói cách khác, họ thường nói: “Đó không phải
là sự thật của tôi!” - và cho rằng như vậy là đủ.
#2 - Giờ hãy
nhìn đến kiểu thứ hai: Những người chấp nhận một khái niệm là sự thật, dù có những
phần trong bản thân chưa đồng thuận hoặc kháng cự, thường làm vậy khi người đưa
ra khái niệm đó là người họ cho là vượt trội hơn mình - thông minh hơn, hiểu biết
hơn, hoặc giỏi hơn trong lĩnh vực ấy.
Ví dụ: Họ xem một
vị thầy tâm linh là người có nhận thức cao hơn mình, nên họ sẽ chấp nhận hoàn
toàn khái niệm tâm linh đó, không thử nghiệm xem nó có thật sự đúng với mình
hay không.
Những người này
thường tự nhủ rằng: “Một ngày nào đó, tôi tin là mình sẽ hiểu và sống được theo
điều này.”
Về bản chất, họ
tạo ra một hình mẫu lý tưởng - rằng họ phải phát triển để “đạt tới” sự thật đó,
vì họ tin đó là điều đúng đắn, là điều mà một con người “toàn vẹn và hòa hợp”
cuối cùng phải thể hiện được. Và cho đến khi điều đó xảy ra, họ vẫn xem mình
đang ở trạng thái “chưa hoàn thiện”, và cố gắng tiến tới một ngày nào đó - nơi
mà sự thật kia sẽ trở thành sự thật của chính họ.
Những người làm
như vậy tin rằng khi một người nào đó mà họ xem là cao hơn mình đưa cho họ một
“sự thật”, thì sự thật đó nhất định phải đúng đối với họ - bất kể có phần nào
trong bản thân họ đang phản đối. Họ cũng cảm thấy rằng sẽ có hậu quả hoặc phần
thưởng nếu họ chấp nhận hay không chấp nhận khái niệm đó.
Thực tế là, ngay
bây giờ bạn có thể thấy rất nhiều người hành xử như vậy trong cuộc tranh luận
quanh Covid-19 gần đây, về các biện pháp an toàn xã hội như đeo khẩu trang hay
giãn cách. Rất nhiều người đơn giản là làm theo việc đeo khẩu trang và giãn
cách vì ai đó ở vị trí cao hơn nói vậy, hoặc vì họ quá sợ hãi và xấu hổ nếu đi
ngược lại khái niệm rằng “điều đó là cần thiết”. Họ sợ bị xem là ngu ngốc hoặc
xấu xa nếu không chấp nhận khái niệm đó như là sự thật.
Nói cách khác, họ
không thật sự dành thời gian để khiến khái niệm đó trở thành sự thật của riêng
mình. Họ không làm việc với khái niệm ấy và với sự kháng cự bên trong, để rồi
đi đến một sự thật cá nhân cho riêng mình. Và những người làm vậy thường cảm thấy
bị kiểm soát, vì họ đang chơi trò “được-mất” với chính những phần bên trong
đang kháng cự. Họ như đang nói với bản thân: “Không! Tao không nghe mày đâu.
Tao thắng, mày thua!”
Và bất cứ khi
nào bạn đấu đá nội tâm theo kiểu thắng-thua, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy bất an. Những
người như vậy sau đó sẽ chiếu cảm giác bất an đó ra bên ngoài, lên người đã đưa
cho họ khái niệm ấy.
Ngoài ra, giả sử
họ chấp nhận khái niệm đó, dù nó không thật sự là sự thật của họ, thì chuyện gì
sẽ xảy ra? Họ sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm nào cho việc xem đó là sự thật của
mình. Thay vào đó, họ sẽ chuyển hết trách nhiệm và lỗi lầm sang người đã nói ra
khái niệm đó ngay từ đầu, kiểu như: “Chính anh là người đã phá hủy cuộc đời
tôi!”
Mẫu hành vi này
rất phổ biến trong các cộng đồng tâm linh hay phát triển bản thân, đặc biệt là
khi mọi người đi theo một vị “guru” cụ thể.
Ví dụ: Giả sử bạn
ngồi nói chuyện với một nhà tâm lý học hoặc một thầy tâm linh, và họ nói với bạn:
“Nhìn xem, bạn đang ở trong một mối quan hệ bạo hành.”
Bởi vì bạn xem họ
cao hơn mình, bạn liền chấp nhận điều đó mà không thật sự sở hữu nó như sự thật
của bản thân. Bạn chỉ tin là đúng vì họ nói đúng. Thế là bạn chấm dứt mối quan
hệ đó. Nhưng hai ngày, ba ngày, hay một tháng sau, bạn rất cô đơn, cuộc sống của
bạn trở nên tệ hơn, và bạn quay lại trách: “Tất cả là lỗi của anh, chính anh bảo
tôi chia tay. Anh nói đó là mối quan hệ bạo hành mà!”
A ha! Chính chỗ
đó lộ ra ngay - bạn đã không thật sự sở hữu sự thật rằng mình đang ở trong một
mối quan hệ bạo hành. Đó không phải là sự thật của bạn tại thời điểm đó. Về cơ
bản, bạn đang sống theo sự thật của người khác, vì bạn cảm thấy “mình nên như vậy”.
Sở hữu một sự thật
nghĩa là bạn nhận lấy sự thật đó từ người khác và làm cho nó trở thành của
riêng mình, để rồi mọi quyết định bạn đưa ra dựa trên sự thật ấy đều là trách
nhiệm của bạn. Khi đó, bạn có sự vững vàng cá nhân và sức mạnh nội tâm thực sự.
Mẫu hành vi chấp
nhận một khái niệm là sự thật, dù có những phần trong bạn không đồng ý với tính
đúng đắn của nó, thường xuất hiện ở những người có chiến lược xã hội dựa trên
“sự hòa hợp” - nghĩa là họ giữ an toàn xã hội bằng cách hoà tan vào người khác.
Để hiểu “sự hòa
hợp”, hãy tưởng tượng hai dòng suối hòa vào nhau. Cảm giác hòa hợp đó mang lại
sự dễ chịu cho con người. Nhưng người dựa vào sự hòa hợp để thấy mình an toàn
thường không có ranh giới cá nhân rõ ràng. Nếu bạn muốn hiểu thêm về ranh giới,
hãy xem video của tôi: Ranh
giới cá nhân và Tính thống nhất - Cách phát triển ranh giới lành mạnh.
Họ sợ hãi bất kỳ
điều gì đe dọa cảm giác gắn bó và đồng nhất của mình, nên họ phủ nhận mọi sự thật
có thể khiến họ cảm thấy khác biệt hay xung đột. Họ tránh đối diện với sự kháng
cự ấy - thứ có thể giúp họ hiểu và giải tỏa sự đối lập nội tâm. Những người như
vậy thường là những đứa trẻ từng đối phó bằng cách tuân phục cha mẹ, đến mức từ
bỏ bản thể thật của mình để được chấp nhận.
Cả hai cực - phủ
nhận khái niệm ngay từ đầu hoặc chấp nhận nó ngay lập tức - đều không lành mạnh.
Phủ nhận và gọi một khái niệm là “sai” chỉ vì một phần trong bạn nói rằng nó
không phù hợp hay không đúng với bạn, khiến bạn mắc kẹt và mất nhận thức. Nếu bạn
muốn hiểu thêm, hãy xem video của tôi: Vấn
đề với việc chỉ tin vào những gì ‘cộng hưởng’ với bạn.
Giờ tôi sẽ nói
điều này - có thể bạn sẽ không thích đâu, đặc biệt là những ai có vấn đề với trật
tự cấp bậc:
Thực tế là có những
người nhìn thấy những điều mà bạn không thấy. Có những người thông minh hơn, giỏi
hơn trong lĩnh vực của họ, biết nhiều hơn, và nhìn sâu hơn vào vũ trụ so với bạn.
Giờ, không tôn
trọng những gì họ nói - tôi nói tôn trọng, không phải chấp nhận - đến mức không
chịu xem xét rằng “liệu điều này có thể đúng không?”, không chịu thử nghiệm nó,
thì đó là một dạng thiếu nhận thức sâu sắc.
Điều đó nói lên
rằng, bạn cũng không nên mù quáng chấp nhận điều gì chỉ vì nó “được cho là
đúng”. Bạn cần kiểm tra lại bản thân, làm việc với sự kháng cự bên trong đối với
khái niệm đó, để rồi quyết định xem có muốn sở hữu nó như sự thật của mình hay
không.
Đây chính là quy
trình “thử một khái niệm cho vừa với mình”, để xác định liệu nó có thể trở
thành một phần của sự thật cá nhân hay không.
Đó chính là ý
nghĩa thật sự của việc có “một tâm trí cởi mở” - không phải là tâm trí trống rỗng,
mà là tâm trí sẵn sàng thay đổi và tiếp nhận những sự thật mới.
Một thời gian
trước, tôi đã làm video có tên: “Khẩn
cấp! Hãy đối diện với sự kháng cự của bạn trước khi làm bất cứ điều gì khác”.
Trong đó, tôi giải thích rằng “kháng cự” chỉ đơn giản là lực đối lập, là bất kỳ
lực nào chống lại điều đang xảy ra.
Khi đối diện với
sự kháng cự đó, chúng ta thường hoặc hoàn toàn đi theo nó, hoặc hoàn toàn chống
lại nó. Khi ta cố ép mình vượt qua, ta thật ra đang phớt lờ nó. Ta không xử lý
trực tiếp sự kháng cự, và vì vậy ta làm nó mạnh hơn - vì ta đang kháng cự chính
sự kháng cự của mình.
Quy tắc vàng là
thế này: Nếu bạn cảm thấy bất kỳ sự kháng cự nào bên trong mình, bạn phải xử lý
nó trước khi làm bất kỳ điều gì khác. Không nên hành động khi còn kháng cự.
Vì vậy, khi bạn
cảm thấy mình đang “đạp thắng”, hoặc chưa hoàn toàn sẵn sàng đồng thuận với điều
gì đó, hãy tìm hiểu, nhận diện và giải quyết sự kháng cự ấy. Hãy thành thật với
chính mình, dù bạn có thấy xấu hổ hay không.
Vậy nên, đây là
một khái niệm để bạn thử áp dụng: Khi ai đó đưa ra một khái niệm hay “một sự thật”,
bạn hãy ngồi lại với chính mình, đủ lâu để thật sự thử nghiệm khái niệm đó, nhận
ra những phần bên trong đang kháng cự, đi sâu vào chúng, để xem sự thật cá nhân
của bạn là gì, và liệu bạn có thể thật sự sở hữu nó hay không.
Sẽ không hiệu quả
nếu bạn chỉ hy vọng rằng một ngày nào đó mình sẽ “đồng hóa” được với những sự
thật mà người khác giỏi hơn mình đưa ra.
Tôi sẽ cho bạn một
ví dụ - hy vọng sẽ giúp bạn dễ hiểu hơn:
Giả sử bạn bắt đầu
học chơi tennis, và bạn tìm được một huấn luyện viên tennis thật sự tuyệt vời...
Ý tôi là, anh ta thật sự là người giỏi nhất thế giới. Bạn có người huấn luyện
tuyệt vời nhất.
Có đúng là người
này biết về tennis nhiều hơn bạn không? - Chắc chắn rồi!
Họ có chơi giỏi
hơn bạn không? - Chắc chắn luôn!
Họ ở vị thế cao
hơn bạn? - Cũng đúng nốt!
Nhưng điều đó
không có nghĩa là “sự thật” của họ phải là “sự thật” của bạn. Giả sử họ nói với
bạn rằng bạn nên làm một điều gì đó khác đi - không có nghĩa là bạn cứ việc chấp
nhận và nuốt trọn lời họ nói rồi xem như xong. Không ổn nếu bạn chỉ hiểu điều
đó một cách khái niệm rồi cứ làm theo lời họ, chấp nhận điều họ nói dù bản thân
bạn thật sự chưa hiểu. Thực tế, bạn nên dừng lại và dành thời gian thật sự để
hiểu nó, để bạn có thể làm chủ những gì họ đang cố dạy bạn, và khiến nó trở
thành của riêng bạn. Khi đó, bạn sẽ tiếp tục hành động trong trạng thái hòa hợp,
thay vì trong trạng thái kháng cự.
Bạn không thể thật
sự chấp nhận hay khuất phục trước một “sự thật” mà bạn chưa thể làm chủ như thể
đó là sự thật của chính mình. Khi bạn cố làm vậy, bạn sẽ cảm thấy không thoải
mái, cảm thấy lạc nhịp với chính mình và cả với người đang trình bày “sự thật”
đó. Tôi sẽ nói thật với bạn - bởi vì tôi rất hiểu điều này trong công việc của
mình - rằng việc cố gắng truyền đạt một khái niệm cho ai đó đang trong trạng
thái kháng cự hoàn toàn, là điều chẳng vui vẻ gì. Khi một người rơi vào kháng cự
hoàn toàn, nghĩa là họ đã đầu hàng trước sự kháng cự của mình, chứ không còn cố
gắng làm việc trực tiếp với nó nữa. Tôi không dám nói thay cho tất cả mọi người
trên đời, nhưng đa phần, nếu họ thật sự muốn bạn hiểu được một khái niệm nào
đó, họ sẽ đủ kiên nhẫn để ngồi cùng bạn miễn là bạn còn sẵn lòng làm việc với
chính sự kháng cự bên trong mình, cho đến khi bạn có thể chạm đến được “sự thật
cá nhân” của riêng bạn.
Giờ tôi muốn bạn
thử “mặc thử” một khái niệm mà tôi sắp nói đây nhé. Sẵn sàng chưa?
Những người chỉ
mong bạn chấp nhận một khái niệm họ đưa ra - như thể đó là sự thật tuyệt đối -
mà bất kể nó khiến bạn cảm thấy thế nào, thì họ có thể là những người rất nguy
hiểm. Một lý do nữa khiến bạn cần “thử” một khái niệm để biến nó thành của
riêng mình, là vì nếu không làm vậy, bạn đang chối bỏ sự thật cá nhân của chính
mình.
Bạn có lẽ đã
nghe nhiều người buộc tội nhau là “bị tẩy não”. Đôi khi đó chỉ là lời buộc tội vô
căn cứ, vì người ta không nhận ra rằng bạn đang thể hiện sự thật của chính
mình. Nhưng cũng có rất nhiều trường hợp, khi ai đó buộc tội người khác bị tẩy
não, thật ra người đó đang cảm nhận rằng người bên kia chỉ đang lặp lại lời người
khác nói, mà chưa thật sự tiếp nhận “sự thật” đó như của chính mình. Nói cách
khác, họ đang gạt bỏ sự thật bên trong của mình để chạy theo một “sự thật”
khác, dù chính họ đang có sự kháng cự nội tâm - và mọi người xung quanh đều cảm
nhận được điều đó.
Hãy làm chủ ý
chí tự do của bạn. Bạn có một cái “tôi”, vì thế bạn có khả năng và quyền tự
nhiên để quyết định điều gì là thật đối với bạn. Bạn không được sinh ra để khuất
phục trước các khái niệm hay “sự thật”. Bạn được sinh ra để thử nghiệm chúng, để
rồi quyết định xem có muốn làm chủ chúng hay không. Một người thật sự khôn
ngoan là người dám thử các khái niệm mới, sẵn sàng đối diện và làm việc với sự
kháng cự bên trong mình, để đạt đến một cảm nhận sâu sắc hơn về “sự thật”, thứ
mà họ có thể thật sự làm chủ.
Người khôn ngoan
sẽ không bao giờ chấp nhận một khái niệm mới, trừ khi họ có thể thật sự xem
khái niệm đó là một phần của sự thật cá nhân. Và điều này chính là một tấm lưới
an toàn - một cơ chế bảo vệ giúp bạn không bước tiếp cho đến khi bạn có thể làm
chủ điều gì đó như là “sự thật” của riêng bạn. Đó là hành động làm chủ sức mạnh
của mình, thay vì trao nó đi. Khi bạn làm điều này, bạn sẽ không còn dễ bị tổn
thương nữa: một mặt, bạn không còn dễ rơi vào sự thiếu hiểu biết; mặt khác, bạn
cũng không còn dễ bị những người khác thao túng bằng cách buộc bạn phải chấp nhận
điều họ muốn, như trong các giáo phái chẳng hạn.
Nếu bạn nói: “Ồ,
Teal Swan nói thế…”, “Eckhart Tolle nói thế…”, “Chúa Jesus nói thế…”, “Justin
Bieber nói thế…”, “Donald Trump nói thế…” - thì bạn không thật sự đang thể hiện
sự thật của mình. Bạn chỉ đang lặp lại “sự thật” của người khác. Điều mà người
ta thật sự quan tâm - và điều bạn nên quan tâm - là “sự thật của bạn” là gì.
Hãy tự hỏi: “Đây có phải là sự thật của tôi, hay là sự thật của họ?”
Bạn không nên
quan tâm việc mình “hiểu” một khái niệm hay không, mà nên quan tâm liệu bạn có
“cảm nhận được” rằng nó đúng hay không. Nói cách khác, điều quan trọng không phải
là bạn hiểu nó, mà là bạn có thể làm chủ nó. Và bạn không nên tiến thêm bước
nào - về mặt cảm xúc, tinh thần hay thể chất - cho đến khi bạn chạm tới một
khái niệm mà bạn thật sự có thể làm chủ và chịu trách nhiệm về nó. Vì chỉ khi bạn
thật sự thấy, cảm nhận, lắng nghe, nhận ra và hiểu nó, bạn mới có thể nói rằng:
“Đây là sự thật của tôi.”
Khi bạn thử một
khái niệm và thật sự làm việc với nó - nghĩa là làm việc với cả sự kháng cự bên
trong mình - bạn sẽ đạt tới một sự thật cao hơn. Đây là điều mà mọi triết gia
vĩ đại đều hiểu: nếu có hai triết gia, hai người cùng ngồi lại và chia sẻ “sự
thật” của họ, thì một trong hai điều sẽ xảy ra - hoặc một người buông bỏ “sự thật”
của mình và đón nhận khái niệm của người kia như một “sự thật” mới, hoặc bằng
việc nhìn cả hai góc nhìn chủ quan một cách khách quan, họ sẽ cùng nhau chạm đến
một “sự thật” cao hơn cả hai.
Tôi mong bạn thật
sự mở rộng tâm trí, sẵn sàng thử những khái niệm mà tôi đang trình bày với bạn.
Tôi mong bạn giải quyết những kháng cự bên trong mình đối với các khái niệm đó,
để có thể đi đến “sự thật thật sự” của chính bạn. Trái với điều bạn có thể
nghĩ, tôi hoàn toàn không có hứng thú việc bạn chấp nhận những gì tôi nói nếu
nó không phải là sự thật của bạn, và nếu bạn không thể thật sự làm chủ nó. Vì rốt
cuộc, nếu bạn không thể nhận ra điều gì là sự thật của mình, thì bạn cũng không
thể áp dụng bất kỳ khái niệm nào tôi dạy vào chính bản thân bạn được.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Nếu bạn thích
video này, hãy chia sẻ, nhấn “thích”, và đăng ký kênh của tôi để xem thêm nhiều
nội dung tương tự nhé. Và tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến bạn, vì đã có
đủ sáng suốt và can đảm để bước vào không gian của nhận thức - không chỉ cho bản
thân bạn, mà còn vì lợi ích của những người xung quanh.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=SxZC-Qxs8sU
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.