Teal Swan Transcripts 439
Làm Thế Nào Để “Thắng” Trong Những Tình
Huống Thua-Thua (Không Có Ai Thắng)
14-09-2019
Ai cũng đã từng
rơi vào tình huống thua-thua trong đời, thậm chí nhiều lần. Một số người trong
chúng ta còn đang ở trong tình huống đó ngay bây giờ, nếu không muốn nói là nhiều
tình huống cùng lúc. Hiện tại, kịch bản thua-thua gần như là một phần ổn định
trong cấu trúc của thực tại không-thời gian bạn đang sống. Để bạn dễ hình dung
hơn về ý tôi muốn nói khi nhắc đến “tình huống thua-thua”, tôi sẽ đưa ra một
vài ví dụ:
Thế kỷ 18, Vương
quốc Anh quyết định rằng Scotland thuộc về hoàng gia. Người Scotland rơi vào
tình huống thua-thua: họ nổi dậy thì phải ra chiến trường, đối mặt cái chết; họ
phục tùng thì mất nước, bị đánh thuế, bị áp bức và đánh mất luôn lối sống của
người vùng cao nguyên.
Một người mẹ qua
đời, con trai bà là người đồng tính. Gia đình phản đối, không cho anh dẫn theo
chồng. Nếu anh không đi dự đám tang thì bị xem là kẻ hy sinh chịu tội, bị đổ lỗi
vì làm gia đình thêm đau buồn. Nếu anh đi, anh phải chối bỏ bản chất thật và cả
chỗ dựa của mình trong giai đoạn đau thương, đồng thời làm tổn hại mối quan hệ
với chồng.
Một đứa con trai
sinh ra trong gia đình có người cha đam mê thể thao. Khi cậu bé lại nhạy cảm,
thích đọc sách thì bị sỉ nhục, bị phạt. Cậu chỉ nhận được sự chấp nhận nếu chơi
thể thao. Nếu chơi thì cậu ghét, lại dở tệ, bị đồng đội trêu chọc. Nếu không
chơi thì bị cha ruồng bỏ, không thèm dành chút thời gian nào cho cậu.
Một người phụ nữ
kết hôn với một người đàn ông mong muốn cô gánh hết trách nhiệm làm mẹ 24/7. Nếu
cô làm theo, cô kiệt sức, thấy mình là một người mẹ tệ vì sinh ra cảm giác oán
trách con cái do phải tự hy sinh. Nếu cô dành thời gian cho bản thân, chồng sẽ
nói cô là một người mẹ và một con người tệ hại, rút lui khỏi các mối quan hệ
và bỏ ngủ ngoài ghế sofa.
Một người bạn đặt
bạn vào một trò chơi tổng bằng không. Nếu bạn không đấu tranh cho lợi ích của
mình, bạn thua. Nếu bạn đấu tranh, có thể bạn thắng, nhưng ngay cả khi thắng bạn
vẫn sẽ bị tổn thương trong quá trình đó và mất luôn mối quan hệ với người bạn
kia.
Tình huống
thua-thua, hay còn gọi là: “tình huống không có người thắng”, “tình huống tiến
thoái lưỡng nan”, hay “làm cũng chết, không làm cũng chết”, khiến ta cảm thấy bất
lực. Dĩ nhiên rồi. Chúng khiến chúng ta cảm thấy bế tắc. Nhưng điều ta không hiểu
là thật ra chính ta đang chọn sự bế tắc đó. Ta chọn không hành động.
Vậy tại sao một
người lại chọn không hành động, không thoát ra? Câu trả lời là: bởi vì đi sang
phải sẽ đau hơn, đi sang trái cũng sẽ đau hơn. Nên ta chọn không làm gì hết.
Bản thân ý thức
vũ trụ, tự thân nó, chủ yếu liên quan đến nhận thức về bản thân. Đó là toàn bộ
lý do vì sao có chiều kích vật chất và vì sao có sự sống. Nói đơn giản hơn cho
dễ hiểu: cái mà ta gọi là Thượng đế hay
Nguồn, vẫn chưa hoàn toàn biết hết chính mình. Nó đang tìm cách để tự hiểu về
chính nó.
Điều quan trọng
là: Nguồn hay Thượng đế, tức là cái tôi gọi là ý thức phổ quát, hiện tại đang ở
trong trạng thái phân mảnh. Nghĩa là sự tự nhận thức tổng thể của nó được tạo
nên bởi sự tự nhận thức của từng mảnh nhỏ.
Một ý thức phổ
quát, nếu gom tất cả mảnh vỡ ấy lại, thì nó có nhiều phẩm chất, nhưng có một phẩm
chất cốt lõi: ý chí tự do. Khi một thực thể có sẵn ý chí tự do bị phân mảnh,
thì mỗi mảnh vỡ cũng mang ý chí tự do. Và chỉ bởi vì có sự phân mảnh này, nhiều
ý chí tự do mới cùng tồn tại. Mà khi có nhiều ý chí tự do, mới có khả năng xảy
ra xung đột hoặc hòa hợp.
Tình huống
thua-thua hiện đang là một trong những cấu trúc tốt nhất để tạo ra tự nhận thức,
và nhờ đó thúc đẩy sự mở rộng trong vũ trụ. Về bản chất, tình huống thua-thua
là một cấu trúc tính chân thật.
Thoạt nhìn, nghe
có vẻ kỳ lạ, vì tình huống thua-thua thường khiến con người chọn đứng yên,
không di chuyển. Nhưng đó chỉ là tạm thời. Vì phần còn lại của vũ trụ không đứng
yên cùng bạn. Tất cả hoàn cảnh bạn đang gặp sẽ ngày càng leo thang, leo thang
mãi, cho đến khi bạn bị buộc phải chọn một trong hai hướng.
Và đây là lý do
tôi nói nó là một cấu trúc chân thật đầy sức mạnh: bởi vì không gì có thể cho bạn
biết nhiều hơn về bản thân hơn là khi bạn buộc phải lựa chọn giữa hai hậu quả
tiêu cực. Chọn giữa cái mong muốn và cái không mong muốn thì dễ. Nhưng chọn giữa
cái không mong muốn này và cái không mong muốn kia, mới thực sự nói cho bạn biết
điều gì quan trọng nhất với bạn. Nó cho bạn biết bạn thật sự, thật sự muốn gì.
Do đó, về mặt vũ
trụ, tình huống thua-thua buộc bạn phải đi vào tính chân thật cá nhân, và vì vậy
tạo ra sự mở rộng cá nhân. Mà sự mở rộng cá nhân chính là thứ thúc đẩy sự mở rộng
của toàn vũ trụ. Đây là lý do tại sao không gì bộc lộ bản chất thật của một người
rõ hơn tình huống thua-thua.
Từ góc nhìn của
Nguồn hay của ý thức phổ quát, tình huống thua-thua giống như một cái bẫy. Một
cái bẫy được tạo ra để dạy cho người đang bị mắc kẹt trong đó về tự do đích thực.
Một cách hình
dung khác là: tình huống thua-thua giống như áp lực đè lên than đá, biến nó
thành kim cương. Và đúng vậy, trong vũ trụ này tồn tại niềm tin rằng sẽ không
có sự mở rộng hay chuyển động nào nếu không có áp lực. Khi ta rơi vào tình huống
thua-thua, điều đầu tiên ta thường làm là chống lại chính tình huống đó. Ta cố
gắng làm mọi cách để thay đổi hoàn cảnh bên ngoài. Nhưng thường thì điều này
không hiệu quả trong tình huống thua-thua.
Ví dụ: nó giống
như khi ta đối diện với một tảng đá, ta lại trở thành một tảng đá khác và rồi đập
vào nó. Kết quả chỉ toàn pháo hoa tóe lửa mà chẳng có sự dịch chuyển nào. Điều
ta không làm, đó là gặp hòn đá ấy nhưng lại chọn biến mình thành dòng nước hay
một cành liễu mềm mại để thích ứng.
Ta cần chấp nhận
tình huống đang có. Ta không cần tập trung vào việc làm nó thay đổi sang một kịch
bản khác, hay buộc người tạo ra tình huống thua-thua thay đổi. Thay vào đó, ta
cần quay vào bên trong, tìm ra lựa chọn cao nhất và tốt nhất cho bản thân, dựa
trên hoàn cảnh bên ngoài.
Giả định rằng nó
sẽ không thay đổi. Nói cách khác, nếu tình huống thua-thua giống như một tảng
đá, thì ta cần trở thành như nước hay như cành liễu. Khi bạn rơi vào một tình
huống thua-thua, bạn có ba lựa chọn:
1. Tìm một cách
sáng tạo để thoát ra khỏi tình huống thua-thua.
2. Chọn không
hành động và ở yên trong sự mắc kẹt.
3. Có ý thức chọn
hệ quả ít tệ hại hơn trong hai lựa chọn.
Lựa chọn thứ nhất
– tìm cách sáng tạo để thoát ra – không phải lúc nào cũng có trong tất cả các
tình huống thua-thua. Nhưng nếu khả thi thì đây rõ ràng là cách tốt nhất. Ví dụ,
nhiều người thường thao túng để đạt được nhu cầu riêng bằng cách đặt người khác
vào tình huống thua-thua. Họ ép người kia vào một tình huống mà lựa chọn rõ
ràng nghiêng về phương án mang lợi cho họ, và như vậy họ đạt được điều mình muốn.
Nhưng nhiều khi, nếu bạn là người bị đặt vào tình huống này, bạn nhận ra chính
xác nhu cầu mà người đó đang muốn, lý do họ đặt bạn vào thế thua-thua, rồi bạn
tìm ra cách khác để đáp ứng nhu cầu ấy, thì bạn đã tìm được lối thoát cho mình.
Cách này cũng áp
dụng cho bạn. Nếu bạn mắc kẹt trong một tình huống thua-thua, hãy nghĩ về nhu cầu
của mình. Lý do khiến nó trở thành thua-thua là vì cả hai lựa chọn đều dẫn tới
việc có một nhu cầu nào đó của bạn không được đáp ứng. Vậy thì hãy nhận diện
nhu cầu nào sẽ không được đáp ứng nếu bạn chọn hướng này, và nhu cầu nào sẽ
không được đáp ứng nếu bạn chọn hướng kia. Sau đó, hãy tìm cách khác để đáp ứng
trực tiếp những nhu cầu ấy. Làm như vậy, tình huống ở cả hai phía sẽ không còn
cảm giác như mất mát, hoặc ít ra cũng không còn đau đớn đến mức khó chọn. Đây
thường là con đường ít kháng cự nhất.
Ngoài ra, thói
quen suy nghĩ theo kiểu trắng-đen cũng khiến ta không nhìn ra tình huống thực tế.
Nó làm ta trở nên cực kỳ hạn hẹp trong cách nhìn. Trong khi thật ra, trong một
kịch bản mà ta tưởng chỉ có đen hoặc trắng, thì còn có cả lựa chọn xanh, vàng,
đỏ, và nhiều sắc xám khác. Nói đơn giản, có thể có từ một đến vô số lựa chọn
thay thế tốt hơn trong hoàn cảnh đó.
Một lựa chọn
khác là “lật ngược tình thế” và đặt chính người đang ép bạn vào tình huống thua-thua
vào thế thua-thua của riêng họ. Dĩ nhiên, điều này không cải thiện chất lượng
chung của thế giới, vì nó vẫn là chiến tranh. Tuy nhiên, tôi phải nhắc đến, vì
đây vẫn là một chiến lược sáng tạo.
Lựa chọn thứ hai
là chọn đứng yên, không hành động và “mắc kẹt” một cách có chủ đích. Điều này
thực ra lành mạnh trong ngắn hạn. Ý tôi là: nếu ta không cố ý mắc kẹt chỉ để
tránh né, thì đa số chúng ta, khi bị đặt vào thế thua-thua, thường hay đưa ra
quyết định bốc đồng – nghiêng về bên này hoặc bên kia. Điều đó cũng không lành
mạnh. Cách lành mạnh hơn trong ngắn hạn là tạm dừng đủ lâu để có thể tỉnh táo
và có ý thức đánh giá toàn bộ tình huống.
Điều này trở
thành không lành mạnh khi ta dùng sự “không hành động” như một phương pháp
tránh né. Lúc đó, ta rơi vào chối bỏ, hoặc từ chối lựa chọn để người khác phải
chọn thay ta. Làm vậy khiến ta né tránh trách nhiệm và hậu quả. Nó cũng cho ta
một vị trí thoải mái hơn – dù thật ra chẳng thoải mái gì, chỉ là ít khó chịu
hơn so với việc phải chọn một trong hai hướng. Nhưng vấn đề là điều này chỉ kéo
dài được chút ít. Vì trong vũ trụ này, chẳng có gì tạm dừng cùng bạn, mọi thứ vẫn
tiếp tục leo thang, khiến lựa chọn “đứng yên” chẳng khác nào ngồi trong nồi nước
đang sôi. Nhiệt độ sẽ tăng dần, cho đến khi nỗi đau của sự mắc kẹt còn khủng
khiếp hơn là chọn một trong hai. Cơ bản, vũ trụ sẽ tiếp tục mở rộng, tiếp tục dịch
chuyển, và tăng áp lực cho đến khi lựa chọn phù hợp nhất với chân thật nội tâm
của bạn trở nên rõ ràng.
Lựa chọn thứ ba
– có ý thức chọn hệ quả ít tệ hại hơn trong hai điều xấu – sẽ nói cho bạn biết nhiều
nhất về chính mình. Trước tiên, bạn cần nhận thức rõ ràng nhất có thể về tình
huống thua-thua mà bạn đang gặp. Sau đó, bạn cần tránh rơi vào cái bẫy của cảm
giác bất lực và bị hại. Dù vậy, cảm giác bất lực và bị hại trong tình huống thua-thua
là hoàn toàn bình thường. Thậm chí tôi cho rằng đó là lành mạnh. Nó lành mạnh ở
chỗ giúp bạn nhận biết rằng mình đang thật sự bị đặt vào kiểu kịch bản đó – và
đây chính là điều mà hệ thống hướng dẫn cảm xúc của bạn đang cố nói cho bạn biết.
Nhưng bên cạnh
đó, vẫn có điều ta có thể làm: đó là nhận ra ý chí tự do của mình. Một phần việc
lấy lại sức mạnh trong tình huống thua-thua là phải có ý thức nhìn thấy ý chí tự
do của bạn bên trong nó. Hầu hết mọi người khi mắc kẹt trong tình huống thua-thua
đều đánh mất hoàn toàn kết nối với ý chí tự do của mình. Họ hay nói: “Tôi đâu
còn lựa chọn nào khác.” Nhưng sự thật là bạn vẫn có lựa chọn. Ngay cả khi có ai
đó kề dao vào cổ bạn, thì việc chọn cái chết cũng là một lựa chọn. Đây là điều
bạn phải thật sự hiểu. Ngay cả khi rõ ràng bạn bị ép đưa ra quyết định mà bất kỳ
ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ đưa ra quyết định y như vậy – khiến bạn thấy rằng
nó không phải là lựa chọn – thì nó vẫn chính là một lựa chọn.
Ngoài ra, nếu bạn
mắc kẹt trong một tình huống thua-thua và để cho người khác quyết định thay bạn,
thì đó vẫn là bạn đang đưa ra quyết định. Bạn đang dùng ý chí tự do của mình để
đặt sự lựa chọn vào tay người khác. Việc nhận thức được ý chí tự do này sẽ đem
lại cho bạn cảm giác tự chủ và quyền lực, từ đó giảm bớt nỗi đau của việc phải
chọn lựa.
Một điều khác bạn
có thể làm nếu bị cuốn vào tình huống thua-thua, đó là thay đổi cách bạn nghĩ về
sự lựa chọn đó. Tôi không thể cho bạn thấy trực tiếp điều này, nhưng tôi cần bạn
hiểu: điều làm thay đổi cảm xúc của bạn về một việc chính là góc nhìn của bạn về
nó. Vậy nên, nếu bạn có thể có ý thức thay đổi góc nhìn về quyết định mình đang
đưa ra, bạn có thể thay đổi luôn cảm xúc của mình.
Ví dụ:
- Ta có thể thay
đổi ý nghĩa mà ta gán cho trải nghiệm. (Để hiểu thêm, hãy xem video của tôi có
tựa: Ý
Nghĩa – Nút Tự Hủy).
- Ta có thể tập
trung vào bài học ẩn trong tình huống. Điều này giúp ta cảm thấy trải nghiệm đó
sẽ góp phần vào thành công và hạnh phúc trong tương lai, đồng thời giúp ta
tránh tái diễn hoàn cảnh đã đưa ta vào vị trí đó ngay từ đầu.
- Ta có thể tìm
cách nghĩ về hệ quả theo hướng làm ta cảm thấy tốt hơn, hoặc ít ra bớt nặng nề
hơn.
- Ta có thể nhận
ra rằng mọi nỗi đau đều thực chất bắt nguồn từ sự chia tách. Nếu tôi thấy cả
hai lựa chọn đều dẫn tới đau đớn, thì thực ra tôi đang thấy rằng cả hai kịch bản
đều đưa tôi đến sự chia tách khỏi một điều gì đó. Vậy câu hỏi là: chia tách khỏi
cái gì? Khi khám phá ra điều đó, tôi có thể tự hỏi: liệu việc đưa ra lựa chọn ấy
có thật sự khiến tôi mất đi điều đó không? Và tôi cũng có thể tìm cách khác để
giữ lại hoặc đạt được điều ấy.
Một cách khác để
thay đổi cách nghĩ về tình huống thua-thua, đó là hiểu rằng trong mỗi mất mát
luôn có hạt giống của một sự chiến thắng. Ví dụ: khi Hitler lên nắm quyền, đó
là một mất mát lớn cho thế giới nói chung, và đặc biệt cho một số quốc gia. Tuy
nhiên, nhìn từ góc độ phổ quát, Thế chiến II – cụ thể là giai đoạn Hitler cầm
quyền – đã góp phần hình thành khát vọng tập thể về hòa bình, mạnh mẽ hơn bất kỳ
giai đoạn nào khác trong lịch sử loài người.
Giờ thì, tình huống
mà bạn tìm kiếm một “thắng–thắng” ẩn chứa bên trong một kịch bản thua-thua thường
chỉ hiện ra rõ khi nhìn lại sau này. Tuy nhiên, bạn vẫn có thể chủ động tìm kiếm
nó trước thời điểm đó. Một trong những ví dụ thường gặp nhất, dễ chấp nhận hơn
nhiều so với ví dụ về Hitler mà tôi vừa nêu, là chuyện một mối quan hệ tan vỡ.
Lúc đó, người ta cảm thấy như thể mình mất tất cả, như thể đó là điều tồi tệ nhất
có thể xảy đến. Nhưng rồi vài năm sau, họ lại bước vào một mối quan hệ với người
thật sự phù hợp với mình. Đến khi nhìn lại, họ nhận ra “hạt giống của sự thắng”
đã nằm sẵn trong cái mất kia, và quyết định khi ấy, dù đau đớn, hóa ra lại là
quyết định tốt nhất họ từng đưa ra.
Giờ tôi sẽ nói với
bạn một điều có thể thay đổi cảm giác đau khổ mà bạn trải qua trong các tình huống
thua-thua đến mức bạn sẽ không bao giờ nhìn chúng theo cách cũ nữa. Đó là: nếu
bạn đang mắc kẹt trong một tình huống thua-thua khiến bạn đau đớn, thì nỗi đau
đó thực chất bắt nguồn từ hai phần bên trong bạn đang rơi vào xung đột nhu cầu.
Nếu bạn có thể giải quyết xung đột nhu cầu giữa hai phần này, bạn sẽ tìm thấy sự
hòa hợp nội tâm. Khi đó, hoặc bạn sẽ nhìn ra những lựa chọn khác ngoài những gì
ban đầu bạn thấy, hoặc bạn sẽ có thể đưa ra một quyết định rõ ràng giữa hai lựa
chọn không mong muốn, mà không còn đau khổ đến mức ấy.
Ví dụ, chính tôi
đang trong một tình huống thua-thua với vai trò một giáo viên tâm linh. Nếu tôi
cho mọi người thấy khía cạnh con người của mình - cảm xúc, cơ thể có chảy máu,
nhu cầu đi vệ sinh, ăn uống, sở thích cá nhân… những thứ không khớp với hình ảnh
“bậc thầy tâm linh” trong mắt họ - thì họ sẽ gạt bỏ hoàn toàn khía cạnh “bậc thầy
tâm linh” của tôi. Nói cách khác, họ sẽ lấy nhân tính của tôi làm lý do để phá
vỡ hình ảnh thiêng liêng mà họ đang gán cho tôi. Họ không còn xem trọng điều
tôi dạy nữa, và vì vậy cũng chẳng còn lý do gì để lắng nghe tôi thay vì một người
khác, đặc biệt là những người chỉ giỏi thể hiện khía cạnh bậc thầy tâm linh của
họ.
Nhưng nếu tôi chọn
hướng ngược lại - không bao giờ cho thấy khía cạnh con người, nhu cầu thể chất
hay cảm xúc - thì điều xảy ra là người ta bắt đầu tin rằng đó mới là hình mẫu
chuẩn của con người. Hệ quả là họ chối bỏ chính nhân tính của mình. Hệ quả là
con người không thể hợp nhất bản thân. Hệ quả là ta có một thế giới đầy những
người “tâm linh nguy hiểm”, đi khắp nơi với sự từ chối toàn bộ chiều kích 3D.
Đó rõ ràng là một tình huống thua-thua, phải không?
Lý do nó khiến
tôi đau đớn đến vậy là bởi bên trong tôi có một phần muốn chỉ cho thấy “mặt bậc
thầy tâm linh”, để người khác lắng nghe, tiếp nhận và thực sự cân nhắc những điều
tôi nói. Nhưng cũng có một phần khác muốn bộc lộ khía cạnh nhân tính của mình,
muốn đem điều đó ra công khai để người ta thấy rằng hai khía cạnh này có thể
cùng tồn tại, có thể hòa hợp - để nhân tính và thần tính có thể hòa quyện. Nếu
tôi có thể tạo ra sự hợp nhất giữa hai phần bên trong mình - phần muốn phơi bày
nhân tính và phần không muốn - thì nỗi đau của tôi sẽ giảm đi rất nhiều. Tôi sẽ
nhìn thấy sự thật nảy sinh từ sự hợp nhất đó, một “yếu tố thứ ba”, và đưa ra
quyết định một cách có ý thức, sao cho cả hai phần đều đồng thuận với lựa chọn
tôi đưa ra.
Chính vì cách tiếp
cận này đối với các tình huống thua-thua rất mạnh mẽ, nên nó phụ thuộc hoàn
toàn vào việc bạn hiểu khái niệm sự phân mảnh của ý thức. Tôi khuyên bạn hãy
xem video của tôi có tựa: Sự
phân mảnh (Căn bệnh toàn cầu).
Thường thì con
người không ý thức rõ ràng về những nhu cầu của chính mình. Nhưng tất cả mọi
người trong vũ trụ này đều có một “gót chân Achilles”. Điều mà đa số không biết,
là mặt đối lập của gót chân Achilles ấy chính là một nhu cầu khẩn thiết. Ví dụ,
nếu điểm yếu của ai đó là sự cô lập, thì nhu cầu sâu thẳm của họ có thể là một
sự gắn kết an toàn và luôn hiện diện. Và đây chính là thứ mà người khác sẽ tận
dụng nếu họ muốn đặt bạn vào một tình huống thua-thua. Họ sẽ dùng đúng điểm yếu
nhất và cũng là nhu cầu sâu nhất của bạn.
Nếu bạn đang ở
trong một kịch bản thua-thua, thì việc quan trọng nhất là phải nhận thức được nhu
cầu cốt lõi nằm bên dưới “gót chân Achilles” của mình, bởi đó gần như chắc chắn
là thứ đang bị người khác khai thác. Khi bạn nhận thức rõ ràng về nhu cầu ẩn
phía sau “gót chân Achilles” của mình, bạn cần tìm cách đáp ứng trực tiếp nhu cầu
đó, để người khác không thể lợi dụng sự thiếu hụt ấy để kiểm soát bạn.
Ví dụ, người A
có thể lợi dụng “gót chân Achilles” của người B là nhu cầu thuộc về, để ép người
B phải luôn có mặt và cho họ dựa vào. Giải pháp của người B là tìm những nơi
khác, những cách khác để có được cảm giác thuộc về, nhờ đó nó không còn là một
điểm đau mà người A có thể khai thác nữa, và nhu cầu của B được thỏa mãn theo
cách lành mạnh.
Một sự thật thú
vị dành cho những ai quan tâm: nếu bạn không thực sự tìm ra nhu cầu khẩn thiết ẩn
bên dưới “gót chân Achilles” của mình, thì bạn sẽ không bao giờ nhận ra có vô số
lựa chọn tồn tại trong bất kỳ tình huống nào. Vì sao? Bởi vì những lựa chọn ấy
không trực tiếp hướng đến việc đáp ứng nhu cầu đó. Do vậy, bất kỳ “giải pháp
thay thế” nào bạn tìm ra cho một tình huống thua-thua cũng sẽ chẳng thực sự giống
như một giải pháp thay thế, vì chúng không chạm vào đúng nhu cầu sâu nhất mà bạn
vẫn chưa ý thức được.
Điều bạn sẽ nhận
ra là: khi bạn trở nên ý thức được nhu cầu khẩn thiết ấy và tìm cách đáp ứng trực
tiếp nó, thì bỗng nhiên có cả trăm lựa chọn khác nhau xuất hiện liên quan đến
tình huống mà trước đó bạn nghĩ mình đang mắc kẹt.
Một điều khác nữa:
nếu bạn không nhận diện nhu cầu này và không đáp ứng trực tiếp nó, thì bạn chẳng
còn lựa chọn nào ngoài việc phải thao túng. Thực chất, mọi sự thao túng đều chỉ
là không đi thẳng đến nhu cầu của mình, mà vòng vèo tìm cách thỏa mãn nó một
cách gián tiếp. Vì lý do này, tôi gợi ý bạn xem video của tôi có tựa: Đáp
ứng nhu cầu của bạn!.
Trong vũ trụ
này, nơi mà điều tôi vừa mô tả đã xảy ra - tức là ý chí tự do bị phân mảnh, khiến
mọi mảnh vỡ và mọi sinh thể đều có ý chí tự do riêng - thì để sự hợp nhất thật
sự diễn ra, mỗi phần phải tự chọn sự hợp nhất bằng chính ý chí tự do của mình.
Hiển nhiên, sự hợp nhất chỉ có thể diễn ra trong kịch bản thắng-thắng, chứ
không phải trong thắng-thua hay thua-thua.
Tôi sẽ thêm một
giai thoại nhỏ dành cho những ai quan tâm đến khía cạnh huyền bí này: có một sự
thật thú vị về sự hợp nhất và kịch bản thắng-thắng liên quan đến tiến hóa loài.
Đó là: mọi loài săn mồi cuối cùng rồi cũng sẽ tuyệt chủng. Thực tế, những loài
ăn xác thối - vốn thường bị xem là “thấp kém nhất” - lại là một bước tiến hóa
vượt trội hơn loài săn mồi, và thực ra chúng hòa hợp nhiều hơn với khát vọng phổ
quát về sự nhất thể và hợp nhất.
Những người thường
rơi vào các kịch bản thua-thua lớn nhất chính là những người chối bỏ bản chất
chân thật của mình nhiều nhất. Đây là những người lớn lên trong một gia đình mà
để “phù hợp” với hệ thống, họ buộc phải phủ nhận những phần to lớn trong chính
mình, đặc biệt là những nhu cầu cơ bản nhất. Họ cứ tiếp tục sống như vậy, bất
chấp tiếng gọi nội tâm không ngừng vang lên: “Đây không phải con đường đúng cho
tôi. Điều này không phù hợp với tôi.” Kết quả là, họ xây dựng cả cuộc đời mình
trên một nền tảng dối trá mà không hề hay biết. Không phải là dối trá có chủ ý
hay dối trá theo nghĩa đạo đức, mà là “tôi đang hành động theo hướng ngược lại
với sự chân thật của chính mình”. Vì vậy, khi phải đối diện với sự thật, họ có
nhiều thứ để mất hơn.
Đây là những người
không chú ý đến các tín hiệu nhỏ bé mà vũ trụ gửi đến để thúc giục họ sống thật
với chính mình, và vì vậy, tình huống cứ leo thang. Ví dụ: một người phớt lờ tất
cả những dấu hiệu ấy, tiếp tục hành xử theo cách không chân thật, và rồi họ kết
hôn với một người hoàn toàn không phù hợp. Họ thậm chí chẳng muốn ở gần người
đó trong vòng 50 dặm, vậy mà vẫn có con chung. Họ ở lại trong cuộc hôn nhân, sống
khổ sở. Cuối cùng họ chia tay, và giờ thì những đứa trẻ có một mái ấm tan vỡ.
Cách để tránh
rơi vào những tình huống thua-thua lớn là: hãy thay đổi thật nhanh chóng, ngay
từ khi mọi thứ còn nhỏ. Nghĩa là bạn cần phản ứng ngay với mức khó chịu rất nhỏ,
thay vì để nó tích tụ. Hãy chú ý đến “cái nóng” khi nó mới xuất hiện, trước khi
vũ trụ vặn nhiệt độ lên cao. Để hiểu thêm về điều này, hãy xem video của tôi: Làm
Thế Nào Để Sống Thật Với Chính Mình.
Một tình huống thua-thua,
dù ai cũng ghét, nhưng thật sự cho bạn thấy nhiều điều nhất về chính mình. Nó
buộc bạn phải sống ngay thẳng. Nó buộc bạn phải đối diện với sự thật của mình.
Nó buộc bạn phải hợp nhất nội tâm. Nó buộc bạn phải nhận ra mong muốn thật sự
và điều gì thật sự quan trọng với bạn. Giá trị cốt lõi của bạn luôn được bộc lộ
rõ ràng qua các kịch bản thua-thua.
Điều tốt nhất bạn
có thể làm để không còn liên tục thấy mình mắc kẹt trong các tình huống thua-thua,
đó là hãy cam kết với sự hợp nhất: cam kết với sự hợp nhất bên trong chính
mình, và cam kết với sự hợp nhất bên ngoài với mọi thứ.
Thực tại
không-thời gian mà bạn đang gọi là “nhà” này vận hành theo luật phản chiếu, hay
còn gọi là Luật Hấp Dẫn. Điều này có tác động vô cùng lớn đối với bạn, nếu bạn
vẫn liên tục thấy mình trong các tình huống thua-thua. Lý do là: nếu bạn ngừng
đặt bản thân vào các kịch bản thua-thua, và ngừng đặt người khác vào các kịch bản
thua-thua, thì bạn cũng sẽ ngừng phải trải qua chúng.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=F7HTW7xBFjU
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.