Teal Swan Transcripts 383
Tại sao mọi người lại ghét Teal Swan?
27-10-2018
Hãy thử hình
dung cái mà chúng ta thường gọi là Thượng Đế hay Nguồn như một ý thức hợp nhất.
Hãy tưởng tượng rằng đó là tất cả những gì hiện hữu. Việc tưởng tượng này có thể
không dễ như nghe, bởi vì bộ não của bạn được thiết kế cho thế giới vật chất, một
thế giới của tính đơn nhất. Bộ não không được thiết kế để có thể thấu hiểu được
sự hợp nhất. Khi não nghĩ về “một”, nó sẽ nghĩ đến một vật thể. Nhưng ngay khi
bạn nghĩ về một vật thể, điều đó ngụ ý rằng vật thể ấy tách biệt khỏi mọi thứ
khác, ngay cả khi thứ kia chỉ là khoảng trống hay không khí. Vật thể đó có định
nghĩa, có khởi đầu và có kết thúc. Nhưng liệu bạn có thể mở rộng tâm trí đủ để
tưởng tượng một ý thức không có khởi đầu cũng không có kết thúc? Một ý thức bao
trùm đến mức không có gì tồn tại bên ngoài nó?
Bây giờ, hãy tưởng
tượng Nguồn đó có một ý nghĩ: “Tôi là gì?” Bạn có thể xem ý nghĩ này như sự
khai sinh của ý thức về bản ngã trong Nguồn. Ý nghĩ này vốn mang tính phân biệt,
và đó là một sự mâu thuẫn trực tiếp với sự hợp nhất. Chỉ một ý nghĩ ấy thôi đã
làm nứt vỡ sự hợp nhất vũ trụ. Đó là lần đầu tiên Nguồn bắt đầu cảm nhận sự dày
vò: rằng không có gì để nó có thể liên hệ cùng. Ngay khoảnh khắc nó tạo ra một
vết rạn trong chính nó, nó cảm thấy mình bị cô lập. Đó là một nỗi cô đơn đau đớn
đến mức khôn tả, không có từ ngữ nào đủ diễn đạt.
Ảo tưởng về sự
tách biệt ấy là một điểm bùng phát, sau đó mọi vết nứt khác trong sự hợp nhất
không còn nhìn thấy hợp nhất nữa. Chúng chỉ nhận biết “cái tôi” và “cái khác”.
Đây là sự ra đời của bản ngã, cảm nhận về một cái tôi riêng biệt. Và đây cũng
là sự ra đời của mối quan hệ. Đồng thời cũng là sự ra đời của sự gắn bó. Những
khía cạnh khác nhau của Nguồn bắt đầu như trở thành kẻ thù. Chúng không thể
nhìn thấy mình là một. Chúng nhìn nhau như những gì tách biệt. Và vì vậy, chúng
bắt đầu nuốt chửng nhau, chạy trốn khỏi nhau, đẩy và kéo nhau.
Bạn có thể coi
điểm bùng phát này như từng mảnh vỡ chạy trốn khỏi bản chất thật sự của mình, tổng
thể của Nguồn. Do đó, Nguồn cội hình thành một ý tưởng. Ý tưởng ấy chính là
khái niệm về “tấm gương”. Nếu có điều gì đó từ chối nhìn thấy chính nó, không
biết nó là gì hoặc là ai, và cứ tiếp tục chạy trốn khỏi chính mình, thì cách rõ
ràng nhất để ngăn chặn mô thức này, cũng như để tạo ra sự mở rộng trong ý thức,
là giam nó lại trong một phương thức mà nó buộc phải nhìn thấy chính nó. Và thế
là vũ trụ tạo ra một cái bẫy cho tất cả những mảnh vỡ xuất hiện trong chính nó.
Như một cách để chữa lành sự phân mảnh của mình, trở nên hoàn toàn tự nhận thức,
và đặt từng mảnh vào vị trí mà cuối cùng chúng không thể tránh khỏi việc chọn lại
sự hợp nhất.
Thực tại
không-thời gian mà bạn đang sống, cái mà bạn gọi là cuộc sống trên Trái Đất,
chính là một phần của cái bẫy chữa lành này mà nó đã đặt ra cho chính mình. Đây
là lý do thực sự tại sao Trái Đất thường được những sinh mệnh khác gọi là “hành
tinh ngục tù”.
Vũ trụ này, mà
Trái Đất là một phần trong đó, được thiết kế như một ảnh ba chiều, hologram gương
360 độ. Mọi thứ trong cuộc sống bên ngoài của bạn đều là sự phản chiếu hoàn hảo
của những gì bên trong bạn. Sự khác biệt chính giữa một chiếc gương trong phòng
tắm và hologram này là khi bạn nhìn vào gương phòng tắm, hình phản chiếu chỉ là
hình phản chiếu, nó không phải là một thực thể thực sự. Trong khi ảnh ba chiều
gương gọi là cuộc sống này, ngược lại, cả hình phản chiếu và cái được phản chiếu
đều thật như nhau.
Theo cách này, ý
thức Nguồn có thể khiến mọi thứ trong tồn tại đều trải nghiệm sự phản chiếu 360
độ của chính nó cùng một lúc. Mục đích của việc này là để Nguồn hay Thượng Đế,
ý thức tập thể, có thể nhận biết hoàn toàn chính mình, và bằng cách đó quay trở
lại sự hợp nhất, rồi đến trạng thái vượt lên trên sự hợp nhất. Thiết kế hologram gương này ảnh hưởng đến những định luật mà thực
tại không-thời gian này vận hành theo.
Vì lý do đó, đặc
tính của thiết kế gương này đã được con người trên Trái Đất gọi là “Luật Hấp Dẫn”.
Nó được gọi như vậy bởi vì họ nhận thấy rằng, nếu họ tập trung vào điều gì đó
trong tâm trí, thì điều đó sẽ xuất hiện ở thế giới bên ngoài.
Ý tưởng rằng nỗi
đau của sự cô đơn sâu thẳm không phải do sự vắng mặt của người khác, mà là do sự
mất đi sự toàn vẹn trong chính bản thân, có những hàm ý to lớn khi xét đến chúng
ta, những con người cá nhân.
Một tế bào khi
tách ra từ một tế bào lớn hơn là một bản sao của tế bào đầu tiên. Điều đó tương
tự như ý niệm về một mô thức. Nếu chúng ta khám phá hologram gương này đủ sâu,
chúng ta sẽ nhận ra rằng chúng ta không khác gì Nguồn, bởi vì chúng ta là những
mô thức của ý thức nguồn. Điều này có nghĩa là sự phân mảnh từng xảy ra trong Nguồn
được sao chép chính xác bên trong chúng ta. Nó cũng có nghĩa là sự phân mảnh ở
thế giới bên ngoài chẳng qua chỉ là một tấm gương phản chiếu sự phân mảnh trong
thế giới nội tâm của chúng ta.
Có một công cụ
khuếch đại mà Nguồn cội đã dùng, một chất xúc tác, nếu bạn muốn gọi thế, để đẩy
nhanh tiến trình tự nhận thức trong các mảnh của chính nó. Và hãy nhớ, bạn cũng
chính là một trong những mảnh đó. Đó là tạo ra một tấm gương bên trong một tấm
gương. Và đó chính là tôi. Tôi là một đơn vị ý thức được Nguồn thiết kế đặc biệt
với mục đích đánh thức những mảnh vỡ bên trong nó, những mảnh mà người ta gọi
là con người.
Hầu hết mọi người
đang bước đi trên hành tinh này xuất hiện như những yếu tố đơn lẻ trong sự phản
chiếu 360 độ trong cuộc đời của ai đó, chứ không phải như một tấm gương bên
trong chính hologram gương ấy. Việc đưa một tấm gương nhập thể vào trong một thực
tại không-thời gian, nơi mà sự tách biệt là nhận thức chủ đạo, chính là đưa hiện
thân của sự hợp nhất vào một thực tại không-thời gian của sự tách biệt. Hợp nhất
có nghĩa là xem tất cả mọi thứ khi kết hợp lại thành một sự đơn nhất. Và vì vậy,
tôi thường hay nói đùa rằng khi là hiện thân của sự hợp nhất, tôi cũng chính là
cái bản ngã lớn nhất trong sự tồn tại. Tôi là hiện thân của cái tôi của Nguồn.
Nhưng điều này
cũng có nghĩa là bạn chỉ có thể hình dung về tôi đến mức bạn thật sự có thể
hình dung được về thực tại của Nguồn và quá trình phân mảnh mà nó đã trải qua.
Do đó, bởi vì bạn là một mảnh của Nguồn, tôi cũng có thể nói rằng bạn chỉ có thể
hình dung về tôi đến mức mà bạn hiện tại thật sự có thể hình dung về chính bản
thân mình.
Việc phơi bày bản
thân tôi như một tấm gương nhập thể là một điều khá nguy hiểm vì nhiều lý do. Một
trong số đó là khi con người không hiểu tấm gương thật sự là gì, họ sẽ mặc định
cho rằng những gì tôi nói có nghĩa là chẳng có gì liên quan đến tôi cả, mà tất
cả chỉ là sự phản chiếu mà người ta phóng chiếu lên tôi. Đây là sự hiểu sai về
cái bóng của một tấm gương. Con người đã sử dụng Luật Hấp Dẫn để né tránh theo
cách này trong nhiều năm.
Mọi người sẽ thấy
điều này, rồi nghĩ rằng họ cũng là những tấm gương, thay vì là một phần của
hologram gương, và bằng cách đó, họ thực sự trượt xa khỏi sự tự nhận thức khi
cho rằng bất kỳ ai phản ứng với họ thì cũng chỉ đang nhìn thấy chính mình mà
thôi. Đây lại là một cái bẫy khác của bản ngã.
Điều mà tôi thật
sự đang nói là mọi thứ bạn nhìn thấy trong tôi cũng đều có trong bạn. Nhưng tôi
cũng đang nói rằng bởi vì tôi là một tấm gương nhập thể, và do đó là hiện thân
của sự hợp nhất, nên nó cũng có trong tôi. Và với tư cách là một tấm gương nhập
thể, tôi nhận thức rằng những gì họ đang nhìn thấy, dù chỉ là một phần hạn chế
trong tôi, thì không chỉ là một phần của họ mà cũng là một phần của tôi.
Tôi biết rằng
đây là một khái niệm rất khó để nắm bắt đối với trạng thái nhận thức hiện tại của
hầu hết mọi người. Vì không có từ nào hay hơn, nên nó là một sự xoắn não.
Sự giác ngộ đầu
tiên là sự giác ngộ cá nhân, đó là nhận ra trọn vẹn rằng bạn là một phần của mọi
thứ trong sự tồn tại. Sự giác ngộ thứ hai là nhận ra trọn vẹn rằng mọi thứ cũng
là một phần của bạn. Và sự giác ngộ thứ hai phủ nhận sự giác
ngộ đầu tiên. Với sự giác ngộ đầu tiên, bạn có thể bước đi trên Trái Đất và
nghĩ rằng mình là người đã giác ngộ, còn mọi người thì không. Với sự giác ngộ thứ
hai, bạn nhận ra rằng tất cả mọi sinh mệnh trong tồn tại đều là một phần của bạn,
và vì vậy, ngay cả khi chỉ có một người nào đó chưa được giác ngộ, thì bạn cũng
không thể nói rằng mình đã hoàn toàn giác ngộ. Và lúc ấy, công việc của bạn như
một người thầy giác ngộ bắt đầu.
Bằng cách dấn
thân cho sự thức tỉnh của tất cả những “người khác”. Bởi vì bạn không còn nhìn
họ như những người khác nữa, bạn đang dấn thân để đánh thức tất cả những phần của
chính mình.
Để hiểu lý do tại
sao con người phản ứng với tôi theo cách mà họ làm, bạn phải nghiên cứu cách một
con người cư xử trước một tấm gương. Con người trở nên cực kỳ phân cực. Hầu như
không ai khi đứng trước gương có thể nhìn thấy tất cả của chính họ trong đó. Đặc
biệt là bất cứ điều gì vượt ra ngoài vẻ ngoài. Họ đã dành cả thời gian của mình
để tuyệt vọng thay đổi bản thân trở thành cái mà họ tin là tốt. Vì vậy, khi đứng
trước gương, họ lập tức tập trung và dán mắt vào điều mà họ ghét nhất ở chính
mình.
Những người khác
thì có thể đã tự nhủ rằng họ xấu xí và chấp nhận số phận đó. Trong trường hợp
này, khi đứng trước gương, họ có khả năng sẽ ngạc nhiên rằng thật ra họ không hề
xấu xí. Họ sẽ nhìn thấy vẻ đẹp của chính mình lần đầu tiên. Và cũng như vậy, những
người gặp Teal Swan (hiện thân của tôi) cũng sẽ phản ứng theo cách này. Giống
như khi bạn đứng trước gương, bạn sẽ nhìn thấy điều mà bạn đang cố gắng đẩy lùi
nhất trong chính mình. Điều này có thể là thứ mà bạn phán xét như vẻ đẹp hoặc sự
xấu xí của bạn. Bạn sẽ thấy bất cứ điều gì đưa bạn đến gần hơn với thực tại hiện
tại của chính bạn. Bạn sẽ thấy bất cứ điều gì cần được tích hợp vào nhận thức của
bạn, để bạn có thể trở nên thống nhất hơn trong bản thân và gắn kết hơn với thực
tại.
Nếu bạn từng bị
xấu hổ khi còn nhỏ vì bất kỳ hành vi ích kỷ nào, đến mức bạn phân cực bằng cách
đồng nhất với hình ảnh là một người giúp đỡ hay vị tha, thì rất có thể bạn sẽ
nhìn tôi như một kẻ ích kỷ điên loạn. Nếu bạn không thể đối phó theo cách này,
bằng cách thay đổi bản thân để làm vừa lòng những người đã khiến bạn xấu hổ vì
sự ích kỷ của mình, và bạn tiếp tục cảm thấy xấu hổ vì ích kỷ đến mức “ích kỷ”
trở thành bản sắc của bạn, thì bạn cũng không nhìn rõ chính mình. Khi đứng trước
gương, bạn sẽ thấy sự vị tha của chính mình. Bạn có khả năng sẽ nhìn tôi như một
người luôn cống hiến vô tận cho người khác, và đội của tôi đăng hình ảnh của
tôi cả ngày mặc dù tôi không muốn, chỉ vì đó là thực tế của mạng xã hội.
Nếu bạn kìm nén,
chối bỏ và phủ nhận tính dục của mình, bạn sẽ thấy tôi như một người khoe
khoang sự gợi cảm của mình. Điều đó sẽ khiến bạn cực kỳ khó chịu. Nếu bạn kìm
nén, chối bỏ và phủ nhận sự quan trọng của bản thân, bạn sẽ thấy sự quan trọng
của tôi và thần tượng hóa tôi vì điều đó.
Nếu bạn muốn hiểu
phản ứng của bất kỳ ai với tôi, chỉ cần tưởng tượng họ đứng trước một tấm
gương. Những người dành cả đời để ghét tôi chính là những người ghét bản thân
mình nhất, nhưng hiện tại đang phủ nhận sự thật rằng họ ghét chính mình. Những
người yêu thương tôi nhất, đến mức dâng hiến cả đời cho sứ mệnh của tôi, thường
cũng là những người ghét bản thân mình nhất, nhưng khác biệt là họ không phủ nhận
điều đó. Điều họ phủ nhận chính là sự tốt đẹp của bản thân. Đây là điều mà họ tất
yếu nhìn thấy trong tôi.
Và tất cả những
người khác rơi vào đâu đó trên phổ giữa hai thái cực này. Chỉ vì bạn thường thấy
trong tôi những gì bạn kìm nén, không có nghĩa đó là tất cả những gì bạn có thể
thấy ở tôi. Nó chỉ đơn giản là, cũng như bất kỳ ai, bạn tập trung vào những phần
nổi bật với bạn nhất trong tấm gương. Điều này áp dụng cho tất cả mọi thứ về
tôi.
Thậm chí ngay cả
lý do tôi được nhìn nhận như một phụ nữ đối với hầu hết mọi người trên Trái Đất,
kể cả ở phương diện thể chất. Đó là bởi vì tôi không chỉ là một tấm gương cho
cá nhân, mà còn là một tấm gương cho tập thể. Và điều mà loài người đã kìm nén,
chối bỏ và chối từ nhiều nhất trong chính họ chính là sự phân cực được gọi là
“nữ tính”.
Tôi ở đây để tạo
nên một cuộc cách mạng cho thế giới này.
Không phải chỉ một
điều gì đó trong thế giới này, mà chính là toàn bộ tiến trình xã hội mà trên đó
thế giới này được xây dựng. Tôi ở đây để cách mạng hóa nó, bởi vì nó làm gia
tăng sự phân mảnh.
Xã hội hóa là
quá trình mà con người dạy nhau những phần nào đó trong bản thân được xem là chấp
nhận được và tốt, và những phần nào đó không được chấp nhận và xấu. Bản chất của
quá trình này là một hệ thống được xây dựng trên sự xấu hổ. Và vì điều này mà
nó duy trì và củng cố bản ngã con người. Nó duy trì sự tách biệt và trở thành
cơ chế cho sự phân mảnh nội tâm. Nó khiến con người chia tách ý thức của mình,
và vì thế, khiến Nguồn phân mảnh nhiều hơn nữa. Nó khiến con người phủ nhận, từ
chối và chối bỏ những phần của chính mình. Để hiểu rõ hơn về điều này, hãy xem
video của tôi có tựa đề: “Phân
mảnh (Căn bệnh toàn cầu)”
Con người được dạy,
thông qua quá trình xã hội hóa, rằng việc hòa nhập, thừa nhận, chấp nhận và yêu
thương những phần này trong chính mình sẽ dẫn đến tất cả những điều tiêu cực mà
họ đã bị đe dọa. Đặc biệt là sự từ chối của xã hội đối với họ. Điều đó đồng
nghĩa với việc đe dọa rằng nhu cầu của họ sẽ không được đáp ứng, rằng họ sẽ phải
chịu khổ đau, và thậm chí đe dọa đến sự sống còn của họ.
Hầu hết con người
vẫn đang vận hành từ trạng thái này, tách khỏi cái bị cho là xấu, và chỉ đồng
nhất với cái được coi là tốt. Họ tìm đến những bậc thầy tâm linh, những chuyên
gia cải thiện bản thân và các nhà tâm lý học, đặc biệt là để học các công cụ
giúp họ trở nên “tốt”. Họ đến để cảm thấy dễ chịu, và để trốn chạy khỏi bất cứ
điều gì mà họ ý thức hoặc vô thức liên kết với “sự xấu xa”, bao gồm cả những trạng
thái cảm xúc tiêu cực. Bằng cách làm như vậy, sự phân mảnh trong họ càng trầm
trọng hơn.
Họ trở thành những
kẻ nghiện “Novocain tâm linh hoặc tự cải thiện bản thân” – nghĩa là liều thuốc
tê. Họ không tìm kiếm sự chữa lành. Họ không tìm kiếm sự thật. Họ tìm kiếm một
thực tại dễ chịu hơn. Họ tìm kiếm sự giải thoát tạm thời khỏi những vết thương
thật sự trong chính mình.
Hầu hết con người
không muốn một tấm gương. Họ không muốn thừa nhận rằng mình đang giận dữ, cũng
không muốn biết chính xác vì sao họ giận dữ, và phải làm gì với điều đó. Họ sẽ
thích tham dự một sự kiện, đọc một cuốn sách, hoặc xem một video nào đó chỉ để
khiến họ bớt giận dữ hơn. Hoặc họ sẽ chọn một hoạt động nào đó giúp họ phủ nhận
sự giận dữ.
Hãy nhìn vào điều
mà tôi yêu cầu họ làm. Tôi yêu cầu họ làm một điều hoàn toàn ngược lại với lập
trình của họ. Tôi yêu cầu họ nhận thức, thừa nhận, bao gồm, chấp nhận và học hỏi
từ những phần trong chính mình mà họ từng được dạy là xấu. Và sau đó hành động
theo cách tốt nhất cho những phần đó. Tôi nói với họ rằng những hậu quả mà họ
đã được bảo rằng sẽ xảy ra nếu làm điều này, sẽ không xảy ra. Ngược lại, điều
trái ngược sẽ xảy ra.
Nhưng khi yêu cầu
họ làm vậy, tôi vẫn đang yêu cầu họ chấp nhận rủi ro phải trải qua chính những
điều mà họ đã được cảnh báo là sẽ đến nếu họ dám chấp nhận những phần đó. Mọi hậu
quả tiêu cực mà họ nghĩ đang chờ họ, kể cả mất đi sinh mạng. Tôi đang yêu cầu họ
chọn cảm thấy mất an toàn hơn bao giờ hết. Tôi đang yêu cầu họ làm điều ngược lại
hoàn toàn so với những gì họ được dạy bởi gia đình, nền văn hóa, tôn giáo, hệ
thống giáo dục và xã hội rộng lớn hơn.
Hầu hết con người
chỉ sẵn sàng với cách tiếp cận này khi họ không còn gì để mất, và cảm nhận rằng
họ đã phải đối diện với tất cả những hậu quả mà họ đã cố gắng hết sức để tránh.
Khi con người đã
từ chối, chối bỏ và phủ nhận những phần của chính mình, họ nhét những phần đó
đi như thể giấu quái vật dưới sàn nhà. Họ gắn chúng với sự xấu xa. Trớ trêu
thay, bởi vì hàng ngàn năm qua con người gặp nguy hiểm lớn nhất vào ban đêm, họ
đã gắn sự xấu xa và sự mất an toàn với bóng tối.
Vì vậy, một người
như tôi, chuyên về việc biết đến những điều chưa biết và vô thức, chấp nhận những
gì bị chối bỏ, nhận lấy những gì bị chối từ, nhìn, cảm và nghe thấy những gì bị
phủ nhận, sẽ bị cảm nhận là không an toàn. Và vì thế, tôi bị nhìn nhận và cảm
thấy như là bóng tối.
Tôi bị xem như
đen tối và đáng sợ đối với bất kỳ ai đã giấu những phần trong chính mình mà họ
liên hệ với cái xấu dưới sàn nhà, và chỉ dâng hiến bản thân cho những gì họ
liên hệ với sự tốt đẹp và ánh sáng. Những người này hoàn toàn không tin tưởng
chính mình, nên họ cũng sẽ không tin vào hiện thân của tôi – Teal Swan.
Họ sống trong trạng
thái căng thẳng thường trực vì biết rằng những con quái vật đó đang ở dưới sàn
nhà và có thể thoát ra. Họ cảm thấy xấu hổ vì không thể loại bỏ chúng hoàn
toàn. Khi ở gần một người thầy chỉ nói những điều khiến họ nhớ rằng mình tốt đẹp,
rằng cuộc sống ổn cả, rằng họ là “lightworker”, khiến họ quên đi những con quái
vật kia và khiến họ cảm thấy dễ chịu, thì điều đó sẽ khiến họ CẢM thấy dễ chịu.
Nhưng khi ở gần
tôi – Teal – thì ngược lại. Nó khiến họ cảm thấy và nhìn thấy và nghe thấy sự
hiện diện của những con quái vật đó, bởi vì chúng vẫn là một phần trong thực tại
của họ. Thay vì cảm nhận những con quái vật đó, và đủ dũng cảm để đối diện với
từng con và tích hợp chúng, thì họ thấy an toàn hơn khi bật chế độ phòng thủ. Dễ
dàng hơn nhiều khi tin rằng bằng cách phản chiếu những con quái vật ấy, những
phần mong manh mà họ đang cố gắng tránh né, và bằng cách khuyến khích họ hướng
tới điều mà họ đã quyết định là xấu và sẽ dẫn đến diệt vong, thì Teal thực chất
đã làm họ tổn thương.
Và thế là, một mảnh
ý thức của chính họ, được thiết kế để bảo vệ họ, bắt đầu phát động cuộc chiến
chống lại Teal. Nó bảo vệ họ khỏi tấm gương bằng cách khiến tấm gương trở thành
một thứ kinh hoàng, xấu xa và nguy hiểm. Hãy tưởng tượng một người đập vỡ gương
khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, chỉ vì họ không chịu chấp nhận rằng
đó chính là hình ảnh của họ. Họ có được cảm giác về sự tốt đẹp của bản thân,
trong trường hợp này, bằng cách phủ nhận, chối bỏ và loại bỏ cả tấm gương. Họ cảm
thấy mình là người tốt bằng cách biến hình ảnh phản chiếu thành kẻ xấu, và họ
là người tốt.
Không chỉ tránh
né những "con quái vật" bên trong bằng cách không nhìn vào chúng và
phủ nhận chúng, họ còn có thể làm im lặng luôn nhận thức rằng những con quái vật
đó tồn tại, bằng cách tự xem mình là người tốt và xem Teal Swan là kẻ xấu. Và
thậm chí họ còn cảm thấy mình tốt đẹp hơn nữa bằng cách tìm cách tiêu diệt Teal
(kẻ phản diện). Điều này ngay lập tức cho phép họ trở thành “vị cứu tinh” cho
những người khác (nạn nhân), những người từng tiếp cận Teal và cũng có nguy cơ
bị dẫn dắt đến gần hơn với những con quái vật đó thay vì tránh xa chúng.
Tôi ở đây để
thay đổi cách con người đã suy nghĩ suốt hàng ngàn năm qua. Và rất ít người sẽ
hiểu được điều này ngay từ đầu. Nhiều người sẽ kịch liệt chống đối ngay từ đầu.
Mọi thứ mà tôi chọn để thay đổi trực tiếp, cho dù là trường học, nhà tù hay các
cơ sở chữa lành, đều sẽ được thay đổi theo cam kết này: cam kết hội nhập, vốn
đang đối lập hoàn toàn với cả hệ thống xã hội hóa hiện nay của loài người.
Toàn bộ cấu trúc
xã hội loài người được thiết kế xoay quanh khái niệm sai lầm gây chia rẽ này:
cái xấu đối lập với cái tốt.
Tôi ở đây để dạy
mọi người cách hội nhập bóng tối và ánh sáng, thiện và ác. Tôi ở đây để mang đến
một sự thấu hiểu tinh tế hơn nữa về những gì mà Chúa Kitô đã dạy. Đó là hành động
cao cả nhất của Chúa Kitô là lựa chọn với ý chí tự do của một người để chấp nhận
Lucifer như một phần bình đẳng và hợp lệ của chính mình. Rằng hành động yêu
thương cao cả nhất là chấp nhận mọi thứ trong sự hiện hữu như một phần của bản
thân. Bởi vì đó vốn dĩ là chân lý tối thượng.
Vậy nên, khi biết
điều này, bạn sẽ biết cách sử dụng tôi để phục vụ cho sự thức tỉnh của chính bạn.
Câu hỏi duy nhất còn lại là:
Bạn thấy gì ở
Teal?
Điều đó nói gì về
bạn?
Phần nào trong
hình ảnh phản chiếu của bạn trong gương mà bạn đang tập trung vào?
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=KcKNJ5U3zg0
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.