Teal Swan Transcripts 384
Kẻ điên - một bài thơ của Teal Swan
28-10-2018
Từ chốn hoang vu
lạc lối,
một cuộn phim chậm
rãi hiện ra.
Tôi thấy tôi – một
đứa trẻ,
chạy chân trần,
bùn đất loang trên má.
Bàn chân chưa từng
biết bê tông vô hồn,
bàn tay chưa từng
chạm vào kính, vào sắt thép lạnh lùng.
Tôi vẫn là kẻ xa
lạ với thế giới.
Tôi đã bỏ lại sự
giản đơn ấy sao?
Nghĩ rằng “quan
trọng” sẽ ngọt ngào?
Càng nhiều người
thấy tôi, họ càng chẳng thấy gì.
Tôi hóa thành
chiếc bóng,
thành bất cứ điều
gì họ cần tôi phải thành,
để họ yêu tôi.
Thành bất cứ điều
gì họ cần tôi phải thế,
để họ ghét tôi –
thay vì chính bản thân họ.
Không còn giản
đơn nữa.
Tiếng gọi đã kéo
tôi rời xa hoang dã,
ném tôi vào thế
giới vô hồn, khắc nghiệt.
Những ngôi nhà
thờ bằng nước mắt
hát lên khúc điếu
văn
điếu văn cho niềm
vui xưa kia thuộc về con người.
Nhưng họ chẳng
nhớ, nên chẳng hề tiếc nuối.
Họ bước đi trên
bê tông,
cảm thấy như đã
đánh mất một điều gì đó.
Gào to hơn,
càng lúc càng
to,
cố vươn qua lớp
kính, lớp sắt, lớp bê tông
để chạm đến họ.
Như giọng kẻ
điên bị giam cầm
sau bức tường suy
đồi của trại tâm thần.
Chính kẻ điên mới
là kẻ tỉnh táo.
Chính kẻ điên mới
là kẻ tỉnh táo.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=dCT7U4FtPuo
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.