Teal Swan Transcripts 341 - 🌍🤝💔🔗❤️Làm sao mà thành ra như vậy? (Sự sụp đổ của xã hội dẫn đến nền độc lập)

 

Teal Swan Transcripts 341


Làm sao mà thành ra như vậy?  (Sự sụp đổ của xã hội dẫn đến nền độc lập)

 

21-04-2018




Con người vốn dĩ rất cô đơn. Chúng ta sống trên Trái Đất giống như những người cùng thuê chung nhà. Có vài “bạn cùng phòng” ta thích, có vài người ta thẳng thắn mà nói là chỉ muốn giết. Nhưng chúng ta không thực sự sống một đời sống chung, mà chỉ sống những cuộc đời tách biệt trong cùng một không gian. Chúng ta thiếu sự kết nối cảm xúc ngay cả khi được bao quanh bởi những người khác. Cảm giác cô đơn sâu sắc này chính là nguyên nhân gốc rễ của sự bất hạnh trong nhân loại. Nó là nguyên nhân gốc của nghiện ngập, của tự tử, của khủng bố, và cũng là gốc rễ của sự rối loạn trong cách xã hội được cấu trúc. Nhưng vốn dĩ chúng ta không phải lúc nào cũng như vậy.

 

Vậy làm sao mà thành ra thế này?

 

Ngày xưa, con người từng sống trong trạng thái kết nối cảm xúc. Trớ trêu thay, thứ đã kéo chúng ta ra khỏi trạng thái ấy lại chính là một trong những sức mạnh lớn nhất của loài người: trí tuệ. Nhờ trí tuệ, con người hình thành khái niệm về bản thân. Và đó chính là cái tôi. Cái tôi chẳng qua chỉ là ý niệm về “tôi”. Khi nghĩ về mình như một cái “tôi” tách biệt, ta bắt đầu thấy mình khác biệt với mọi thứ xung quanh và khác với người khác. Khái niệm “tôi” giống như một dạng ung thư không ngừng nhân lên, chia cắt và tách rời sự hợp nhất. Nếu bạn muốn hiểu rõ hơn điều này, hãy xem video của tôi có tựa đề “Sự hợp nhất không phải là chân lý tối thượng của Vũ trụ” (Teal Swan Transcripts 311).

 

Nhưng điều quan trọng cần thấy là sự tiến bộ trí tuệ này về sau lại gây hại gấp mười lần so với lợi ích mà nó từng mang lại.

 

Ngày trước, sự sống còn của loài người hoàn toàn phụ thuộc lẫn nhau, tôi đang nói đến sự sống còn về mặt thể chất. Chúng ta phụ thuộc vào nhau rất nhiều cho mọi nhu cầu sinh tồn, đến mức không hề an toàn nếu không hòa điệu với người khác. Không cảm nhận, không lắng nghe, không thấu hiểu một thành viên trong cộng đồng đồng nghĩa với việc phơi bày sự sống còn của bản thân vào nguy hiểm. Ai từng trải qua tuổi thơ bị lạm dụng hay từng sống dựa vào thiên nhiên sẽ hiểu điều này: cực kỳ nguy hiểm khi bạn không thể nhận ra thực tại của thứ mà mạng sống của bạn phụ thuộc vào. Khi sự sống còn phụ thuộc vào thứ gì đó, bạn sẽ vô cùng nhạy cảm với tình trạng và sự an toàn của nó.

 

Nhưng sự thật đáng sợ về việc phụ thuộc vào một thứ gì đó là bạn bị đặt vào thế hoàn toàn phụ thuộc vào nó. Ví dụ, nếu bắp (ngô) là nguồn thực phẩm chính của bạn, bạn sẽ hoàn toàn lệ thuộc vào nó. Nếu năm sau bắp không mọc, bạn sẽ gặp thảm họa. Hoặc nếu bạn phụ thuộc vào ai đó để đi săn, mà người đó không quay về, bạn sẽ chết đói.

 

Vì vậy, con người đã làm gì?

 

Chúng ta dùng trí tuệ để thoát ra khỏi vị thế bất lực đó. Chúng ta tìm mọi cách để bớt dần sự phụ thuộc vào bất cứ điều gì liên quan đến sự sống còn. Chúng ta rời khỏi sự phụ thuộc và thay vào đó nắm quyền kiểm soát.

 

Ví dụ: chúng ta tạo ra quần áo và nhà cửa để không còn phụ thuộc vào mùa màng hay thời tiết. Chúng ta bắt đầu trồng trọt để không phụ thuộc vào sự ban tặng tự nhiên của đất đai. Chúng ta tạo ra tiền để không phải phụ thuộc vào sự thuận lòng trong trao đổi. Dù điều này mang lại nhiều lợi ích, nó cũng kéo theo hệ lụy khổng lồ.

 

Cần hiểu rằng mọi ý nghĩ đều thu hút và sinh ra những ý nghĩ tương tự. Không thể nghĩ đến “tôi” mà không nảy sinh khái niệm “của tôi”. Và từ đây, con người bắt đầu trở nên lãnh thổ hóa, xem người khác, vốn không còn liên quan trực tiếp đến sự sống còn của mình, như công cụ sở hữu hoặc như mối đe dọa.

 

Khi ngày càng ít phụ thuộc vào người khác, sự sống còn cơ bản của chúng ta không còn gắn liền với phúc lợi của người khác nữa. Thay vào đó, họ bị xem như nguồn lực để khai thác cho lợi ích riêng (nô lệ là một ví dụ), hoặc như mối đe dọa. Chúng ta bắt đầu kiểm soát họ, loại bỏ họ, và chỉ giúp đỡ có điều kiện nếu họ phục tùng. Động lực kết nối mất đi. Chúng ta ngày càng độc lập. Và đây chính là điểm mấu chốt: bằng việc tạo ra một thế giới trong đó chúng ta bớt phụ thuộc lẫn nhau, chúng ta đánh mất động lực sống còn gắn bó để cảm nhận, để thấu hiểu và kết nối cảm xúc với nhau.

 

Lần đầu tiên trong lịch sử, khi ai đó cần đến ta vì sự an toàn của họ, ta có thể nói: “Không. Sự an toàn của bạn chẳng làm gì được cho tôi cả. Tôi không mất gì nếu bạn không có nó. Tự lo lấy đi.” Đây chính là nguồn gốc của chiến tranh. Chiến tranh bắt nguồn từ chỗ: lợi ích của bạn chẳng liên quan gì đến tôi nữa, nên kệ bạn. Và chiến tranh chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn, đẩy con người vào một dạng sinh tồn khác: sống còn bằng cách chà đạp, cạnh tranh xem ai ích kỷ hơn.

 

Chiến tranh còn khiến con người đau đớn đến mức không còn năng lực để giúp nhau. Người sống sót trở về thường mang PTSD nặng nề, không dành thời gian cho vợ con. Vợ thì tan nát vì chiến tranh, chẳng còn gì để trao cho con cái. Thế là trẻ lớn lên trong môi trường thiếu thốn tình cảm, chỉ được lo ăn mặc qua loa. Chúng học được rằng sự an toàn của cha mẹ chẳng liên quan gì đến mình. Đây chính là sự bỏ mặc về mặt cảm xúc, đôi khi còn là lạm dụng. Để hiểu rõ hơn về sự bỏ bê về mặt tình cảm, hãy xem video của tôi có tựa đề "Đại dịch ngày nay và cách chữa trị" (Teal Swan Transcripts 176).

 

Những đứa trẻ lớn lên trong môi trường này phát triển niềm tin cốt lõi rằng: sự an toàn của tôi không được phép phụ thuộc vào bất cứ ai khác. Chúng trở nên vị kỷ, tin rằng cuộc sống là việc mỗi người chỉ biết nghĩ đến bản thân. Chúng học các chiến lược để thỏa mãn nhu cầu riêng mà không cần sự quan tâm yêu thương từ người khác. Đây chính là nền móng của hệ thống gia đình rối loạn, mô hình gia đình phổ biến nhất hiện nay. Và vòng lặp này tiếp tục truyền từ thế hệ sang thế hệ, như một loại ung thư: ung thư của sự vô tâm.

 

Dần dần, chúng ta mất cả động lực lẫn khả năng thực sự nhìn thấy, lắng nghe và cảm nhận nhau. Chúng ta bắt đầu sống trên Trái Đất như những cá thể hoàn toàn tách biệt, nhưng ở cạnh nhau. Và không, đây không phải là lành mạnh. Đây không phải là “tự chủ” mà là “độc lập”. Càng độc lập, ta càng bớt quan tâm đến người khác. Càng bớt phụ thuộc, ta càng mất kết nối. Cấu trúc xã hội ngày nay chỉ tiếp tục tách rời con người xa hơn nữa. Chúng ta đã trở thành một xã hội rối loạn trong gắn kết và quan hệ, nhưng lại tôn vinh sự độc lập, tự lo cho mình như một niềm tự hào.

 

Bằng việc suy nghĩ để thoát khỏi sự phụ thuộc, cuộc sống trên Trái Đất trở thành một trò chơi được-mất: bạn đấu với tôi. Ảo tưởng rằng một người có thể thắng còn người kia thua mà không ảnh hưởng gì đến bên thắng. Nhưng chính điều mà ta sáng tạo ra để cải thiện sự sống lại trở thành thứ hủy diệt nó.

 

Giờ đây, nhân loại đang bước vào một giai đoạn tiến hóa ý thức nơi mà tiến trình này sẽ bị đảo ngược. Trớ trêu thay, nó không phải bằng cách loại bỏ cái tôi, mà là dùng chính cái tôi như cánh cửa mở ra. Cái tôi phải hiểu rằng nó phụ thuộc vào người khác. Chúng ta phải giành lại động lực để kết nối, để gắn bó, để cảm nhận và thấu hiểu nhau. Chúng ta phải tái nhận thức hoàn toàn rằng lợi ích của mọi sinh thể, dù là người hay không, đều không thể tách rời với chính chúng ta.

 

Khi thực sự nhận ra điều này, ta sẽ chọn kết nối theo cách cho phép ta cảm nhận trọn vẹn người khác. Sẽ không còn sự bỏ mặc về mặt cảm xúc. Không còn khoảng trống bên trong con người. Không còn lạm dụng. Không còn chiến tranh. Không còn bất kỳ hình thức tách rời nào. Và đây là chỗ tôi muốn mở rộng tầm nhìn của bạn: chúng ta đang bước vào giai đoạn phải chủ động chọn sự phụ thuộc.

 

Hãy cảm nhận phản ứng của bạn với câu nói đó. Nó cho thấy bạn đã được lập trình thế nào. Không hề có gì là yếu đuối khi bạn chọn phụ thuộc một cách có ý thức. Sự phụ thuộc chỉ an toàn và trở thành tương thuộc thật sự khi cả hai bên đều hiểu rằng lợi ích của người kia gắn liền với phúc lợi của chính mình. Trong một mối quan hệ như vậy, không ai có thể bị lợi dụng, vì ta coi người khác như một phần của bản thân. Và khi điều này xảy ra, ảo tưởng về “người khác” biến mất. Khái niệm “tôi” và “của tôi” cũng tan biến theo.

 

Chúng ta trở nên như thế này vì đã từ chối phụ thuộc, tin rằng sống còn phụ thuộc vào việc trở nên độc lập. Nhưng giờ đây, sự sống còn của nhân loại trên hành tinh này lại phụ thuộc vào việc chúng ta chủ động chọn sự phụ thuộc.

 

Chúc bạn một tuần tốt lành.

 

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=hOUvytorwtI

 

https://tealswan.com/

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.