Teal Swan Transcripts 342 - 🧸💔🕸️🎭Con búp bê lỗi (Những mối quan hệ bất ổn)

 

Teal Swan Transcripts 342


Con búp bê lỗi (Những mối quan hệ bất ổn)

 

28-04-2018




Không cần phải là thiên tài cũng thấy rằng những mối quan hệ của chúng ta trên Trái Đất ngày nay hoàn toàn bất ổn. Cũng không cần phải là thiên tài để thấy rằng nếu không sửa chữa, nhân loại chúng ta sẽ tự hủy diệt. Hôm nay tôi sẽ phơi bày một trong những khuôn mẫu gây tổn hại lớn nhất giữa con người với nhau, để khi được đưa ra ánh sáng ý thức, hy vọng rằng chúng ta sẽ thay đổi nó.

 

Về cơ bản, chúng ta không thực sự yêu thương nhau. Chúng ta yêu cái ý tưởng về nhau, và khi chúng ta yêu cái ý tưởng về nhau, chúng ta đối xử với nhau như những vật thể chứ không phải những sinh thể sống hay con người. Chúng ta xem họ như một phần hay một nhân vật trong trò chơi tưởng tượng của chính mình.

 

Toàn bộ động lực này bắt đầu như hầu hết mọi khuôn mẫu khác trong nhân loại, từ thời thơ ấu. Hầu hết cha mẹ không có con vì đứa trẻ, họ có con để thỏa mãn nhu cầu riêng của mình. Và phần lớn con người quá vô thức, họ thậm chí chẳng hề biết lý do thực sự vì sao họ lại quyết định có con. Hơn nữa, thật khó để họ thành thật với chính mình về nguyên nhân thật sự, vì nếu thành thật, nó sẽ cho thấy sự ích kỷ.

 

Rõ ràng, cái tôi được thiết kế để che giấu chúng ta khỏi những điều có thể khiến ta trông như một người xấu. Có thể một người mẹ sinh con để bảo đảm sự gắn bó với bạn đời. Có thể để cảm thấy mình có giá trị, được công nhận. Có thể để được xã hội tôn trọng. Hoặc cũng có thể vì tin rằng trao cho một đứa trẻ điều mình chưa từng có sẽ chữa lành những tổn thương trong quá khứ của họ.

 

Vấn đề là, một đứa trẻ sinh ra vốn đã là một con người riêng biệt với số phận, ước muốn, nhu cầu, cảm xúc, suy nghĩ của riêng nó. Và hầu như chẳng có đứa trẻ nào hoàn toàn khớp với lý do ban đầu cha mẹ sinh ra nó. Khi một đứa trẻ không đáp ứng được nhu cầu của cha mẹ, đặc biệt là đúng cái nhu cầu khiến cha mẹ muốn sinh con, đó là công thức cho bi kịch. Một trong những mô thức phổ biến nhất hiện nay là một bậc cha mẹ, thường là mẹ, muốn một đứa con để thỏa mãn mong muốn của mình, giống như cách một con búp bê đáp ứng mong muốn của một bé gái bốn tuổi. Bé gái đó thấy tự tin hơn khi có búp bê, ăn mặc giống búp bê, giả vờ được búp bê cần đến, và giả vờ có sự kết nối với nó.

 

Người mẹ này không thực sự muốn một đứa trẻ là một cá thể riêng biệt. Họ muốn một con búp bê sống, một phiên bản thu nhỏ của chính mình. Họ muốn con búp bê đó hành xử đúng như họ muốn. Họ muốn nó đói khi thuận tiện, muốn có thể đặt nó xuống bất cứ khi nào họ muốn làm việc khác, và chỉ mở mắt khi họ sẵn sàng chơi cùng.

 

Họ không muốn búp bê cần đến mình khi họ không muốn bị cần đến. Với người cha, “búp bê” này thường không nhằm vào việc bù đắp sự tự tôn hay nuôi dưỡng gì cả, mà giống một biểu tượng địa vị, một chiếc cúp biết cử động. Đứa con thành công sẽ là sự xác nhận giá trị của ông ta. Với kiểu cha mẹ này, con người thật sự của đứa trẻ, cùng nhu cầu, cảm xúc, ước muốn và sự khác biệt của nó với cha mẹ, sẽ không được đón nhận.

 

Thay vào đó, nó bị xem như một mối đe dọa với hình ảnh bản thân của cha mẹ. Sự tồn tại của đứa trẻ bị coi như phủ nhận sự tồn tại của cha mẹ. Đứa trẻ này còn có những nhu cầu không phù hợp với lịch trình của cha mẹ. Hệ quả là, cha mẹ sẽ vô thức từ chối đứa con. Sự từ chối này dẫn đến hai con đường, cả hai đều cực kỳ đau đớn.

 

Khi còn nhỏ, một đứa trẻ không thể hình dung ra sự sống tách biệt khỏi cha mẹ. Trẻ sơ sinh thực sự không thể tự lo lắng. Trẻ sơ sinh cũng không thể tự xoa dịu bản thân. Khi bị từ chối, em bé trải nghiệm một cảm giác trống rỗng, như một thú cưng hay món đồ chơi biết cảm nhận bị bỏ lên kệ.

 

Tôi khuyên bạn hãy xem bộ phim của Pixar mang tên Toy Story. Nhưng khi xem, hãy tưởng tượng hai đứa trẻ Andy và Sid chính là cha mẹ của những món đồ chơi. Trải nghiệm kinh hoàng mà rất nhiều người trong chúng ta từng có với cha mẹ chính là nỗi kinh hoàng khi bị biến thành một món đồ chơi. Một món đồ chơi cho cha mẹ thỏa mãn sự mong muốn, hoặc không. Chúng ta có thể là món đồ chơi được sinh ra, sống rồi chết trên kệ mà chẳng bao giờ được trân trọng.

 

Hoặc ta là món đồ chơi trông thật tuyệt khi còn trong hộp, nhưng khi mở ra thì gây thất vọng lớn, bị từ chối rồi đặt lên kệ. Hoặc ta được yêu thương trong một khoảng thời gian trước khi họ mất hứng, hoặc bị thay thế bằng một “đồ chơi” mới hơn, một đứa em. Hoặc ta được yêu thương mãi mãi với điều kiện phải trở thành chính xác những gì họ muốn ta trở thành.

 

Điều chúng ta khao khát chính là có người nhìn thấy ta là thật, và yêu thương ta mãi mãi vì cái thật đó. Nếu ta bị xem như búp bê lỗi vì không thể uốn mình vừa khít với mong muốn của cha mẹ, ta sẽ bị từ chối và đặt lên kệ, thường vào cái tuổi mà ta còn chẳng thể tự lo cho mình. Hoặc ta bị trừng phạt trực tiếp. Giống như một món đồ chơi hay thú cưng bị lãng quên, ta có thể được cho ăn, mặc quần áo, nhưng không thực sự có một đời sống.

 

Cuộc đời ta chỉ có sự chuyển động, ý nghĩa và hơi thở cảm xúc khi có sự tương tác. Khi không có, ta trải qua cơn lo âu chia ly khủng khiếp. Ta chìm đắm trong địa ngục khi biết mình chẳng có giá trị gì với người mà cuộc đời ta phụ thuộc vào. nTa cảm thấy mình không thật sự tồn tại nếu thiếu họ. Ta cảm thấy cái địa ngục vĩnh hằng khi bản thân và sự sống của ta hoàn toàn nằm trong tay một người khác, người mà ta chẳng thể khiến họ trân trọng ta đủ để “chơi cùng”. Ta không biết liệu họ có quay lại với ta hay không, và cả khi họ quay lại, nó cũng không xóa được sự thật rằng ta đã từng bị từ chối bởi người mà ta coi trọng nhất. Khi ta cố gào thét để giành lại tình thương, giành lại sự sống kèm theo nó, thì chẳng có phản hồi nào.

 

Cha mẹ vẫn tiếp tục cuộc sống của riêng họ, như thể bên trong ta đang hét gào nhưng không phát ra tiếng. Hoặc họ khiến ta cảm thấy xấu hổ vì đã vươn ra tìm họ bằng lời nói hay hành động. Ở mức độ bản năng, nó giống như có ai đó lấy một chiếc máy cắt cỏ cũ xộc thẳng qua lồng ngực, phổi và xương sườn ta. Chúng ta thường tìm đến nghiện ngập để tê liệt nỗi đau từ vết thương không lời này. Chúng ta lớn lên thành kiểu người cảm thấy mình thật sự không có sự sống nếu thiếu người bạn đời.

 

Và điều xảy ra là chúng ta lại tìm đến những người bạn đời lặp lại cùng một khuôn mẫu từ chối chúng ta. Hoặc họ không hề trân trọng ta ngay từ đầu, hoặc họ yêu ta một thời gian rồi lại bỏ rơi chúng ta. Nếu chúng ta là “con búp bê” có thể kiểm soát cách mình hành xử để hoàn toàn phù hợp với điều cha mẹ muốn, thì ta giống như G.I. Joe* ngồi trong buổi tiệc trà vậy. Chúng ta cũng không được yêu vì con người thật của mình, mà thay vì bị loại bỏ vì để lộ bản chất thật, chúng ta lại giả vờ trở thành một người khác. Áp lực từ sự giả tạo này khiến ta cảm thấy như mình không hề có một cuộc sống cá nhân.

 

* G.I. Joe: một món đồ chơi lính vốn không hợp với bữa tiệc trà, nhưng lại bị đặt vào đó và phải “giả vờ” phù hợp. Nó tượng trưng cho những đứa trẻ hay người lớn phải chối bỏ bản chất thật để làm vừa lòng người khác. (Ghi chú từ người dịch bài)

 

Bản sắc của ta bị nuốt chửng, vì thế ta buộc phải đẩy mọi người ra xa và sống cô đơn để có thể cảm thấy mình tồn tại. Ở mức độ bản năng, nó giống như con ruồi bị mắc kẹt trong mạng nhện, bị quấn chặt đến nghẹt thở và đồng thời bị ăn sống từng chút một. Chúng ta lớn lên thành kiểu người cảm thấy như mình không thể có một đời sống trọn vẹn nếu không đẩy người khác trong đời mình ra xa. Khi trưởng thành với kiểu mô thức này, điều xảy ra là ta sẽ muốn có một mối quan hệ, và rồi ta sẽ tự trình bày sai về bản thân. Ta sẽ là G.I. Joe giả vờ làm “cô bé Muffet**” nếu đó là điều người kia muốn. Nhưng ta chỉ có thể duy trì trò diễn đó một thời gian, trước khi áp lực dồn nén buộc ta phải vùng dậy giành lấy tự do, tuyên bố rằng ta hoàn toàn khác với cái vỏ bọc mà mình từng thể hiện, và rằng ta xứng đáng được yêu thương vì chính con người thật của mình.

 

** Cô bé Muffet: là nhân vật trong một bài đồng dao cổ của Anh rất nổi tiếng với trẻ em. Nội dung kể về cô bé Muffet đang ngồi ăn sữa đông với nước sữa (curds and whey) thì bỗng có một con nhện bò tới, làm cô bé hoảng sợ bỏ chạy. Hình ảnh “Cô bé Muffet” từ đó trở thành biểu tượng cho sự ngây thơ, yếu đuối và dễ sợ hãi. (Ghi chú từ người dịch bài)

 

Điều này không chỉ khiến các mối quan hệ của ta chỉ còn tồn tại theo điều kiện của riêng ta, điều mà không ai có thể chấp nhận, mà còn khiến ta tự đặt mình vào tình huống bị từ chối. Chính là kiểu từ chối mà ta đã từng trải qua với cha mẹ, hoặc là kiểu ta đã không cho phép mình đối diện. Đó là trải nghiệm khi ai đó nói: “Tôi không yêu bạn vì chính bạn, tôi yêu cái điều mà bạn đã giả vờ trở thành.”

 

Trong cả hai trường hợp, ta đều nhận được thông điệp rằng ta không hề có giá trị trong mắt người đã trao cho ta sự sống. Ta hoặc phải trở thành điều họ muốn thì mới được yêu, hoặc không thể trở thành điều họ muốn để được yêu. Vì thế, chúng ta vốn dĩ đã bị từ chối.

 

Khái niệm bản thân của ta tràn đầy sự xấu hổ. Tự ghét bản thân nảy sinh vì ta cảm thấy mình vốn không đáng yêu, hoặc vì ta đã bị bỏ rơi tình cảm, ta không thể trở thành hình mẫu để được yêu thương. Chúng ta khao khát tình yêu đến mức muốn cắt bỏ những phần khiến mình bị từ chối ra khỏi bản thể. Ta khao khát trở thành điều sẽ khiến ta được yêu, và để đạt được điều đó, ta chấp nhận sống trái ngược với con người thật của mình. Nói một cách cơ bản, chúng ta đã nội tâm hóa thông điệp nguyên thủy mà cha mẹ vô thức gửi cho ta: họ đối xử với ta như một món đồ có thể sử dụng tùy ý, thay vì một con người.

 

Đây chính là cội rễ của sự tự ghét bỏ. Để hiểu rõ động lực này, hãy xem video của tôi với tựa đề “Tự ghét bản thân – Cơ chế đối phó nguy hiểm nhất” (Teal Swan Transcripts 336).

 

Nếu chúng ta sinh ra từ những cha mẹ muốn chúng ta trở thành một điều gì khác với chính mình, thì chúng ta đã tự ghét chính mình một cách sai lầm. Hãy tưởng tượng ai đó thật sự muốn một bức tượng ngựa, nhưng lại đi mua một… con ngựa thật. Đó chính là công thức dẫn đến tự ghét bản thân.

 

Tại sao? Vì họ sẽ ghét phân ngựa. Họ sẽ ghét việc nó quá to. Ghét chuyện phải tập luyện cho nó, phải chăm sóc, chải chuốt nó. Không thể tránh khỏi, họ sẽ bỏ mặc con ngựa, để nó cô độc, cho đến khi cuối cùng, hy vọng là họ sẽ đem tặng nó đi.

 

Vậy, con ngựa có nên ghét bỏ bản thân vì nó không phải là tượng ngựa không? Hay vấn đề thật sự nằm ở người đã quyết định mua ngựa trong khi cái họ thật sự muốn là một món đồ trang trí?

 

Thực tế là, rất nhiều cha mẹ không thực sự muốn một đứa con. Họ muốn một con búp bê biết cử động. Và khi cha mẹ nhìn ta như tài sản, như một vật thể, thì dĩ nhiên họ không thể hòa hợp với ta. Cũng như một đứa trẻ không thể thực sự hòa hợp với món đồ chơi biết cảm nhận, trong khi nó chỉ kéo lê món đồ đó bằng cái cổ. Đây chính là nỗi kinh hoàng trong trải nghiệm sống của chúng ta.

 

Khi không có sự hòa hợp, ta không thể cảm thấy được yêu, vì ta không thể xem điều gì đó như một phần của mình nếu ta thậm chí không cảm nhận được thực tại của nó. Nó chỉ là một nhân vật trong trò chơi tưởng tượng của riêng ta. Lớn lên trong thực tại này, ta sẽ cảm thấy mình chỉ là một vật thể trong thế giới của người khác. Nó khiến ta cũng đối xử với người khác như thể họ chỉ là vật thể trong thế giới của mình. Điều đó khiến cho không một mối quan hệ nào có ý nghĩa gì hơn ngoài công dụng mà người kia đem lại cho nhu cầu của ta. Nó biến cả thế giới thành một nơi của những món đồ chơi và kẹo lặt vặt. Một thế giới nơi ta không thể thực sự nhìn, nghe, cảm nhận hay thấu hiểu và trân trọng nhau vì con người thật. Một thế giới nơi ta không thể tìm được ai thực sự tương hợp và có thể hòa hợp với ta để ta cảm thấy được yêu thương.  Chúng ta không thể hòa hợp với nhau. Chúng ta phải học cách hòa hợp để phá vỡ động lực này.

 

Để học cách làm điều đó, hãy xem video của tôi với tựa đề “SỰ CỘNG HƯỞNG (Chìa khóa cho một mối quan hệ tốt đẹp)” (Teal Swan Transcripts 238).

 

Chúng ta cần trở nên thật rõ ràng về những lý do sâu kín, thậm chí đen tối, vì sao ta muốn có con trước khi sinh ra chúng. Chúng ta phải chấp nhận rằng một đứa trẻ sinh ra là một cá thể riêng biệt với đời sống riêng của nó.

 

Nó không phải một vật thể. Nó không phải một con búp bê. Nó sẽ không hành xử theo lịch trình của ta. Nó sẽ có nhu cầu đúng vào những lúc ta thấy bất tiện nhất. Nó sẽ có cảm xúc, ước muốn, khao khát, sở thích, và số phận riêng.

 

Và thường thì, nó sẽ rất khác với ta. Điều chúng ta cần dạy cho con cái là chúng có thể có toàn bộ bản sắc đó mà không hề mất đi chúng ta. Rằng chúng có thể chắc chắn rằng chúng vẫn sẽ luôn có ta bên cạnh. Chúng ta cần thoát khỏi mô hình gia đình hạt nhân đơn lẻ. Sự hủy hoại đứa trẻ bắt nguồn từ việc chúng ta liên tục tách rời khỏi cộng đồng.

 

Càng tách biệt thành những gia đình đơn lẻ, hay giờ đây là những gia đình tan vỡ, thì càng ít nguồn lực dành cho đứa trẻ. Tất cả những gì chúng có chỉ là cha mẹ, hoặc đôi khi là chỉ một người cha hoặc mẹ ở gần chúng. Và hãy thành thật, chúng ta không thể lúc nào cũng có mặt cho con cái. Nhưng chúng ta phải tin rằng đó là trách nhiệm của ta để tìm ai đó có thể ở đó khi ta không thể. Bằng cách này, chúng sẽ không cảm thấy mình phải trở thành một con búp bê trong thế giới của ta, và chúng sẽ không bao giờ thấy mình bị bỏ rơi.

 

Hãy tưởng tượng được yêu vì chính con người thật của mình, và mãi mãi. Chúng ta cần thấy rằng ta vẫn có một cuộc sống, bất kể người khác có hay không có tương tác với ta hay không, và rằng việc chọn có sự tương tác trong đời là lựa chọn cá nhân. Chúng ta cần học cách vừa có bản thân vừa có người khác cùng một lúc. Có người khác trong đời ta không bao giờ được phụ thuộc vào việc ta phải trở thành đúng cái họ muốn. Đã đến lúc sống một cuộc đời chân thật, chọn nhìn thấy người khác vì chính con người họ, thay vì ép họ vào vai diễn trong trò chơi tưởng tượng của ta.

 

Nếu ta làm điều này ngay từ đầu với mọi người, ta sẽ tìm thấy những người thực sự tương hợp, và họ sẽ thật sự yêu ta vì chính con người ta. Để biết cách làm điều đó, hãy xem video của tôi với tựa đề “Làm Thế Nào Để Sống Thật Với Chính Mình” (Teal Swan Transcripts 299).

 

Con người đáng giá vô hạn lần hơn so với công dụng mà họ đem lại trong đời ta. Nếu ta tiếp cận thế giới theo bất kỳ cách nào khác, thì những gì ta đang làm chính là đối xử với con người như những vật thể. Ta đang đối xử với họ như những con búp bê.

 

Ta mong đợi họ phải vừa vặn với trò chơi tưởng tượng mà ta đang chơi trong thế giới riêng. Khi làm vậy, ta đang duy trì sự cô lập trên hành tinh này. Ta đang duy trì sự chia cắt giữa mỗi người với trái tim của nhau và với mạng lưới kết nối chung. Nếu tiếp tục điều này, chúng ta sẽ tiếp tục tạo ra sự chia rẽ. Chính sự chia rẽ này nằm ở cội rễ của mọi hành động khủng bố và chiến tranh mà bạn thấy trên hành tinh này.

 

Đã đến lúc phá bỏ khái niệm về con búp bê lỗi và con búp bê có thể vận hành hoàn hảo theo chỉ dẫn. Đã đến lúc học cách yêu thương những gì là chân thật.

 

Chúc bạn một tuần tốt lành.

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=Tgn8Yaj9EgQ

 

https://tealswan.com/

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.