Teal Swan Transcripts 620
Bằng chứng cho thấy "Deep End"
là Tuyên truyền
09-09-2022
Trong The Deep
End, cảnh quay đó đã bị chỉnh sửa để khiến nó trông giống như tôi vô cảm, lạnh
lùng và bình thản trước việc người khác muốn kết thúc cuộc đời mình:
Người
tham dự hội thảo: Tôi đã xem vài video của bạn và tôi nghĩ: “Ừ, được
đó, tôi có thể làm theo”. Nhưng rồi, đâu đó giữa chừng, tôi hoàn toàn không còn
chút động lực nào để làm bất cứ thứ gì.
Teal
Swan:
Nếu bây giờ tôi hỏi bạn: điều gì cần phải có để bạn hạnh phúc trong cuộc đời
này - thì câu trả lời của bạn là gì?
Người
tham dự hội thảo: Không có gì hết. Đó là vấn đề của tôi, chẳng có gì
khiến tôi hạnh phúc cả. Như là, không có gì hết.
Teal
Swan:
Và sự thật của bạn là: sẽ không có thứ gì khiến bạn hạnh phúc?
Người
tham dự hội thảo: Đúng vậy. Tôi nghĩ… tôi thậm chí không chắc mình
còn cảm nhận được điều gì nữa. Tôi không biết mình đang cảm thấy gì.
Teal
Swan:
Vậy tại sao bạn vẫn còn ở đây?
Người
tham dự hội thảo: Tôi thật sự không biết. Tại sao tôi lại bước lên
đây? Tôi không biết… vì tôi đang cố tìm hiểu… tôi thật sự đang cố hiểu...
Teal
Swan:
Không, ý tôi là… tại sao bạn vẫn còn ở đây trên hành tinh này? Kiểu như… một phần
trong bạn đang cố tìm câu trả lời và muốn sống, còn một phần khác thì lại kiểu:
“Tôi sẽ kết thúc chuyện này luôn”. “Ồ nhìn kìa, thêm một vấn đề nữa… ồ còn vấn
đề này nữa…” cứ vậy cho đến khi bạn chết. Con người có một nỗi sợ cái chết rất
dễ hiểu, nhưng lại không tự nhiên. Bạn đang có một người ngồi ngay trước mặt,
người không hề ngại đồng hành với bạn đi vào những chỗ tối tăm đó. Khi bạn thật
sự đối mặt với điểm lựa chọn đó, hãy diễn ra cả hai hướng. Tôi đang nói thật:
hãy đi tới tận cùng của những kịch bản tệ nhất, tệ hơn cả tệ nhất, rồi tự quyết
định. Không ai trong chúng ta sẽ rời khỏi cuộc đời này mà còn sống cả. Vậy câu
hỏi là: nếu bạn biết chắc điều đó, bạn sẽ làm gì khác đi?
Người
tham dự hội thảo: Cảm ơn bạn rất nhiều.
---------
Và đây là cảnh
tương tác thật sự đã diễn ra:
Teal
Swan:
Nếu bây giờ tôi hỏi bạn, và câu trả lời không được là “Tôi không biết” - bạn cứ
nói đại đi, trực giác thôi… Điều gì cần phải có để bạn hạnh phúc trong cuộc đời
này? Câu trả lời của bạn là gì?
Người
tham dự hội thảo: Không có gì. Đó là vấn đề của tôi, chẳng có gì khiến
tôi hạnh phúc cả. Như là, không có gì hết.
Teal
Swan:
Và sự thật của bạn là: sẽ không có gì khiến bạn hạnh phúc?
Người
tham dự hội thảo: Đúng vậy.
Teal
Swan:
Vậy tại sao bạn vẫn còn ở đây?
Người
tham dự hội thảo: Tôi thật sự không biết… đó… Tại sao tôi lại bước
lên đây? Tôi không biết, vì tôi đang cố tìm hiểu… tôi thật sự đang cố hiểu…
Teal
Swan:
Không, ý tôi là: tại sao bạn vẫn còn ở đây trên hành tinh này?
Người
tham dự hội thảo: Đó chính là câu hỏi mà mỗi sáng tôi thức dậy đều tự
hỏi.
Teal
Swan:
Và đó là lý do bạn bệnh nặng như vậy.
Người
tham dự hội thảo: Nghe nó rất tiêu cực. Nhưng nó… nó… nó…
Teal
Swan:
Đó là lý do bạn bệnh nặng như vậy. Đây là phần khó. Khi một người đi đến một trạng
thái tinh thần và cảm xúc mà… ý chí sống, tôi biết nó là một vòng lặp phản hồi,
nhưng nơi mà ý chí sống gần như không còn tồn tại… thì giống như một phần trong
bạn đang cố tìm câu trả lời và muốn sống, còn một phần khác thì kiểu: “Tôi sẽ kết
thúc chuyện này luôn”. “Ồ nhìn kìa, thêm một vấn đề nữa… rồi lại một vấn đề
khác…” cho đến khi bạn chết.
Người
tham dự hội thảo: Ừ.
Teal
Swan:
Vậy những gì tôi đang thấy là một dạng tự tử thụ động.
Người
tham dự hội thảo: Đúng, hoàn toàn. Và tôi mang nó theo mỗi ngày. Tôi
thừa nhận chuyện đó. Nhưng mà…
Teal
Swan:
Đây là vấn đề lớn hơn tôi nghĩ lúc đầu, bởi vì… bạn… không thể nào, dù là để
tìm sự nhẹ nhõm hay vì bất kỳ lý do gì, bạn cũng sẽ không thể đi tới đâu trong
cuộc đời này trừ khi bạn quyết định.
Người
tham dự hội thảo: Tôi rất khó đưa ra quyết định.
Teal
Swan:
Vậy thì bạn sẽ kẹt mãi trong do dự và bệnh hoài.
Người
tham dự hội thảo: Đúng. Đó chính là vấn đề mà tôi… như… nhận ra - là
tôi thậm chí không thể quyết định nổi là tôi có muốn tiếp tục sống hay không.
Teal
Swan:
Vậy thì bạn có thể tiếp tục do dự được nữa không? Lẽ ra đó phải là điều bạn làm
bài tập sáng nay. Bạn nhớ bài tập tôi nói: đây là tất cả lựa chọn của bạn - hậu
quả của việc kẹt lại là gì… đúng không?
Người
tham dự hội thảo: Đó chính là điều tôi nghĩ trong đầu.
Teal
Swan:
Vậy bạn đã làm rồi? Kiểu như: nếu mọi thứ vẫn vậy, và tôi vẫn kẹt và tôi không
thể quyết định giữa sống hay điều gì khác…
Người
tham dự hội thảo: Tôi đã làm khoảng năm kịch bản… tại vì… Tôi làm chắc
sáu kịch bản khác nhau cùng lúc vì có quá nhiều thứ… Là mọi thứ. Đó là lý do
tôi không chọn được một cái nào - tôi còn chẳng quyết định nổi nên làm cái nào.
Teal
Swan:
Nó không phải “mọi thứ”.
Người
tham dự hội thảo: Ừ.
Teal
Swan:
Nó chỉ là: sống hay chết. Tôi biết điều đó khó nghe, nhưng bạn cũng biết là bạn
đã ở ngay chỗ đó rồi. Rồi, bây giờ hãy chơi với nó. Ý tôi là: bạn đang có một
cơ hội hiếm. Bạn có một người ngay trước mặt - người không ngại đi vào những
nơi đó cùng bạn. Con người có một nỗi sợ cái chết rất dễ hiểu nhưng không tự
nhiên. Thật kỳ lạ khi sợ một điều mà ai rồi cũng sẽ gặp.
Người
tham dự hội thảo: Tôi nghĩ lý do tôi bị bế tắc là vì chồng tôi lớn
hơn tôi 46 tuổi và sức khỏe ông ấy cũng không tốt, và tôi liên tục lo lắng về
việc sẽ trở thành góa phụ, nên… đó là vấn đề chính của tôi. Mà… tôi không muốn
biến nó thành một câu chuyện bi lụy, nhưng mà…
Teal
Swan:
Thì đó chính là vấn đề.
Người
tham dự hội thảo: Tôi đang tự làm mình khổ. Và tôi có một người bạn
đi cùng tôi hôm nay - bạn cũng biết - anh ấy mất vợ vì ung thư, nên tôi cố bao
quanh mình bằng những người có thể hiểu một cách tích cực và hỗ trợ tôi theo
cách lành mạnh. Lần đầu tiên trong đời tôi kiểu: “Được rồi, hãy làm điều gì đó
lành mạnh, đừng phản ứng tiêu cực nữa. Nhưng tôi vẫn bị kẹt.” Vậy nên…
Teal
Swan:
Vậy… ý bạn là bạn không muốn ở đây nữa vì lý do đó?
Người
tham dự hội thảo: Tôi nghĩ đó là một phần. Làm sao để sống một cuộc
đời… Kiểu như… tôi đã chọn điều này. Đúng không? Tôi chọn người đó, tôi ở bên
người đó. Nhưng làm sao để bạn có thể luôn ý thức rằng bạn đã chọn nó? Tại vì
tôi nghĩ một phần lớn vấn đề là… tôi còn không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Teal
Swan:
Bạn không chọn việc mất chồng. Vậy bạn đang chọn điều gì?
Người
tham dự hội thảo: Ý tôi là, chọn việc kết hôn với một người lớn tuổi
như vậy - điều mà tôi biết trước.
Teal
Swan:
Nó có đáng không?
Người
tham dự hội thảo: Có.
Teal
Swan:
Vậy đó là câu trả lời.
Người
tham dự hội thảo: Đơn giản vậy luôn hả? Tại trong đầu tôi nó phức tạp
lắm.
Teal
Swan:
Cảm xúc thì phức tạp. Nhưng câu trả lời thì đơn giản vậy đó. Nó có đáng không?
Người
tham dự hội thảo: Có.
Teal
Swan:
Vậy đó là câu trả lời của bạn.
Người
tham dự hội thảo: Đơn giản vậy luôn hả? ~ Cười ~
Khán
giả:
Đúng vậy.
Teal
Swan:
Khi tôi nhìn bạn, gần như là… à mà đây cũng là điều tôi thấy ở nhiều người hôm
nay… gần như bạn có cảm giác rằng phải có một hoàn cảnh nào đó nơi bạn chỉ cần
cảm thấy dễ chịu, và không có sự đối nghịch nào hết - nếu không thì nghĩa là có
gì đó sai. Cái quái gì vậy? Tôi… được rồi, đây là điều không xảy ra trước khi bạn
bước vào cuộc đời này: bạn không ở trong cái vùng lưng chừng trước khi đầu thai
và nói: “Biết gì không, tôi sẽ chọn gia đình đó - nhưng với điều kiện là tôi sẽ
không gặp bất kỳ chấn thương nào hết. Và nhờ việc không gặp bất kỳ chấn thương
nào, tôi sẽ có được mọi thứ tôi muốn.” Khoan đã… ước muốn sinh ra từ tương phản.
Tôi muốn mọi người
ngồi với điều đó một chút.
Ước muốn sinh ra
từ tương phản.
Nên toàn bộ tiền
đề bạn bước vào cuộc đời này phụ thuộc vào khái niệm “những điều không mong muốn”.
Không ai trong chúng ta thoát khỏi cuộc đời mà không trải qua những điều không
mong muốn. Điều quan trọng là bạn điều hướng “giữa biển cả của những điều không
mong muốn” như thế nào.
Chúng ta phải ngừng
kể cho bản thân câu chuyện rằng: nếu cuộc sống không cảm thấy tuyệt vời 24 giờ
mỗi ngày thì nghĩa là mình đang làm sai điều gì đó.
Người
tham dự hội thảo: Vâng, chắc chắn rồi.
Khán
giả:
~ Vỗ tay ~
Người
tham dự hội thảo: Lại là chuyện đúng với sai nữa. Như là tôi đang vật
lộn với chuyện đó. Bạn hiểu ý tôi không? Tôi biết thật ra chẳng có cái đúng–sai
tuyệt đối nào, nhưng…
Teal
Swan:
Rồi, tôi sẽ giải phóng cho bạn. Được chứ? Tôi muốn… tôi sẽ nói điều này: tôi muốn
khi tôi nói ra, bạn hãy để nó thấm vào trong cơ thể bạn. Bạn sẽ không bao giờ,
ý tôi là không bao giờ tìm được một tình huống nào mà không có sự tương phản.
Đó là vấn đề. Ý tôi là: tương phản chính là nền tảng mà thực tại không–thời
gian này được thiết kế. Nếu bạn chấp nhận điều đó, thì bạn có thể chọn hệ quả của
mình. Sức mạnh nằm ở chỗ này: “Được rồi, nếu tôi nhìn vào cuộc đời mình và tôi
quyết định tôi muốn trở thành một vận động viên lướt sóng chuyên nghiệp, thì
tôi đang đối mặt với những tương phản nào?”
Người
tham dự hội thảo: Ờm… tôi không biết luôn.
Teal
Swan:
Có chứ, bạn biết mà. Nhìn đi. Bạn đã từng thấy hình ảnh họ lưới sóng… Vậy tương
phản đi kèm với điều đó là gì?
Khán
giả:
Bị thương.
Teal
Swan:
Bị thương…
Khán
giả:
Bị cá mập cắn.
Teal
Swan:
Cá mập? Cá mập…
Khán
giả:
Không có tiền.
Teal
Swan:
Đó, đúng rồi - bị thương, cháy nắng, chết đuối, cá mập… Thấy chưa? Ờ, rồi nếu
tôi muốn trở thành vận động viên lướt sóng nhưng tôi lại nói: “Nhưng mà vấn đề
là nếu bị ướt thì không thể lướt sóng đúng cách được. Hoặc có thể bạn không được
sinh ra để lướt sóng.” Bạn thấy vấn đề chưa? Bạn sẽ không bao giờ tìm được một
tình huống không có tương phản. Vấn đề là: bạn chọn tương phản nào và tại sao.
Người
tham dự hội thảo: Vậy chuyện gì xảy ra khi bạn đã chọn, và bạn biết
vì sao bạn chọn nó, nhưng rồi bạn đổi ý? Và rồi bạn không còn biết mình chọn nó
vì lý do gì nữa?
Teal
Swan:
Thì bạn đổi ý - và bạn đi hướng khác.
Khán
giả:
Đúng rồi! ~ Vỗ tay & reo hò ~
Người
tham dự hội thảo: Ừ. Tại tôi nghĩ là có nỗi sợ ở đó… nỗi sợ kiểu: “Lỡ
như cái này đúng thì sao?” hoặc “Lỡ như nó không đúng thì sao?” và tôi không biết
sự khác biệt. Tôi nghĩ có rất nhiều nỗi sợ. Sợ chọn sai.
Teal
Swan:
Ừ.
Teal
Swan:
~ Cười khúc khích ~ Rồi, bạn sẽ làm gì với nỗi sợ? Đó là câu hỏi của tôi.
Người
tham dự hội thảo: Không có gì mà bạn thật sự có thể làm với nỗi sợ…
Teal
Swan:
Có tất cả mọi thứ mà bạn có thể làm với nỗi sợ. Nhưng k
bạn
chẳng thể làm gì để chống lại nó - tôi có thể nói với bạn điều đó. Ý tôi là: bạn
sẽ cho phép nỗi sợ làm gì đối với bạn? Đó mới là câu tôi muốn hỏi bạn.
Người
tham dự hội thảo: Ờ thì tôi từng đến mức sợ một chuyện nào đó đến nỗi
tôi nghĩ: “Biết gì không, tôi sẽ không sợ nữa. Tôi không muốn sợ nữa. Tôi chọn
là không sợ.”
Teal
Swan:
Vậy nó có hiệu quả không?
Người
tham dự hội thảo: Khoảng… 50% thôi. ~ Cười ~
Teal
Swan:
Vậy là… không. Nhưng điều mà… đây, mọi người nghe nè: chúng ta ghét cảm xúc.
Không ai muốn mất đi người mình yêu… nhưng câu hỏi là: Yêu anh ấy có đáng
không? Có đáng để trải nghiệm nỗi đau thật sự đó không? Nhiều nỗi đau của bạn
xuất phát từ việc cảm xúc tiêu cực từng bị xem là sai suốt cuộc đời bạn. Kiểu
như: mất chồng đã đủ khủng khiếp rồi, mà giờ cảm thấy đau buồn vì mất chồng
cũng bị xem là không ổn nữa.
Người
tham dự hội thảo: Đúng đó, vì tôi có mấy người quen chắc chắn sẽ nói
với tôi: “Tôi đã nói rồi mà. Tôi đã nói đừng làm chuyện XYZ.”
Teal
Swan:
Đừng dành thời gian với những người đó.
Người
tham dự hội thảo: Đúng… đó…
Khán
giả:
~ Vỗ tay ~
Người
tham dự hội thảo: Đó cũng là vấn đề lớn nhất của tôi.
Khán
giả:
Kể cả khi là gia đình.
Người
tham dự hội thảo: Là gia đình thật. Nói thẳng ra là vậy.
Teal
Swan:
Ừ, ở mức đó đúng là tàn nhẫn.
Người
tham dự hội thảo: Ừ, kiểu như có một nhóm người tự đặt mình vào nhóm
“Chúng tôi không đến đó, chúng tôi không nói chuyện với người đó”, chỉ vì lựa
chọn tôi đã đưa ra để ở bên người tôi đang ở cùng.
Teal
Swan:
Nhưng bạn có thích lựa chọn của mình không?
Người
tham dự hội thảo: Tôi còn không biết nữa. Vì nó quá khó. Kiểu như…
đôi khi cảm giác như nó không đáng. Như… làm sao để biết lựa chọn mình đưa ra
có đáng không khi…
Teal
Swan:
Bạn chơi luôn mặt còn lại.
Người
tham dự hội thảo: Vâng. Mặt còn lại là: “Tôi khổ sở và cô đơn.” ~ Cười
~ Ít nhất là bây giờ thì vậy.
Teal
Swan:
Được, vậy chơi luôn trò đó. Vậy là bạn khổ sở và cô đơn một thời gian… Nếu cảm
giác đó tốt hơn, thì chọn điều đó. Bạn hiểu là… chúng ta thường không diễn ra
hai mặt đủ sâu. Chúng ta thật sự nên làm điều đó. Khi thật sự đối mặt với điểm
lựa chọn, hãy chơi cả hai phía.
Người
tham dự hội thảo: Vậy làm sao để làm thế?
Teal
Swan:
Trong đầu. Hãy đi đến tận cùng… Tôi nói thật đó - hãy đi đến tận cùng của kịch
bản tệ nhất, tệ hơn cả tệ nhất, và mọi thứ ở giữa. Rồi dựa trên những gì bạn thấy,
bạn quyết định. Chúng ta hiếm khi chịu đi tới cùng. Giống như chúng tôi đang
tán tỉnh nhau vậy, nhưng không thật sự dám đi đến cuối cùng trong tâm trí.
Người
tham dự hội thảo: Đó chính là điều tôi đang làm.
Teal
Swan:
Và bạn sẽ kẹt mãi ở đó. Bạn phải lao xuống luôn. Ý tôi là… lao thẳng xuống đúng
cái bạn sợ nhất.
Người
tham dự hội thảo: Vậy làm sao để “lao thẳng xuống”? Tôi không chế giễu
gì đâu, tôi chỉ… làm sao bạn làm vậy?
Teal
Swan:
Được, nếu tôi lao thẳng xuống, tôi sẽ diễn ra toàn bộ trải nghiệm mất chồng
mình.
Người
tham dự hội thảo: Ồ… chuyện đó đáng sợ thiệt.
Teal
Swan:
Ừ. Nhưng tôi còn làm gì nữa? Tôi sẽ ngồi đó, gần như là một dạng thiền có ý thức,
và tôi sẽ đi qua từng bước một của nó - trước khi nó xảy ra. Vì đó là lựa chọn
của bạn đúng không? Hoặc bạn ở lại với anh ấy, hoặc bạn rời đi. Rồi tôi cũng làm
điều tương tự với phía còn lại. Tôi hình dung mình rời đi… Tôi nhìn xem tôi sẽ
làm gì. Có lẽ tôi sẽ ở một mình một thời gian. Tôi nhìn xem điều gì ở phía bên
kia. Tôi quan sát cảm giác của mình về việc tôi rời bỏ anh ấy. Tất cả những
khía cạnh đó. Và khi nhìn thẳng vào “con hổ” đó, bạn sẽ ngạc nhiên. Vì sự thật
cá nhân của bạn sẽ trồi lên và nó kiểu như: “Tôi biết tôi sẽ làm gì.” Nhưng
“tôi biết tôi sẽ làm gì” luôn đi kèm với nỗi đau. Nhưng có những nỗi đau xứng đáng.
Đó là ý tôi khi nói “hãy chọn loại tương phản của bạn”.
Người
tham dự hội thảo: Nhưng hai cái đó là hai cực đối nghịch. Đó là vấn
đề.
Teal
Swan:
Ừ, nhưng tôi còn không thể nói chuyện với bạn về điều bạn sẽ… vì bạn đang… bạn
đang tranh luận ngay từ đầu rồi.
Người
tham dự hội thảo: Đúng vậy, tôi đang tranh luận đó.
Teal
Swan:
Cái tranh luận đó là một chiến lược né tránh. Bạn thấy không? Bạn biết điều tôi
thấy thú vị không? Tôi cần nói điều này với cả nhóm… Chỉ cần cho tôi biết bạn cảm
nhận thế nào về điều này… Gần đây tôi nhận ra một điều: nhân loại rất thích kể
câu chuyện rằng nếu bạn tìm được “đúng người”, thì người đó sẽ không chết, hoặc
bạn sẽ không mất họ.
Người
tham dự hội thảo: Không đúng hả?
Teal
Swan:
Không. Ai rồi cũng mất người bạn đời của mình. Tôi muốn bạn ngồi với điều đó một
chút, vì nó không phải câu chuyện Disney đâu.
Người
tham dự hội thảo: Vâng.
Teal
Swan:
Ý tôi là… đây là điều chúng ta hay nói với bạn bè mình đúng không? Khi họ bị
chia tay hoặc người yêu/một người thân mất, chúng ta kiểu: “Nhìn đi, có người tốt
hơn dành cho bạn, nếu không thì anh ta đã không chết.” Trừ khi bạn là người cực
kỳ hiếm nằm trong dạng “hợp đồng linh hồn” mà bạn chết cùng lúc với người yêu,
còn lại thì 99,9% mọi người sẽ mất người họ yêu.
Người
tham dự hội thảo: Tôi nghĩ là tại vì họ dạy Romeo và Juliet trong
trường… Tôi nghĩ nó làm hỏng nhận thức của mọi người. Đó chỉ là ý kiến của
tôi thôi.
Khán
giả:
~ Cười ~
Người
tham dự hội thảo: Bao nhiêu người ở đây biết một cặp đôi chết cùng
lúc? Không thực tế đúng không?
Teal
Swan:
Không, không thực tế. Nhưng tôi thấy lạ là chúng ta có một thái độ hoàn toàn
khác khi người yêu chết ở tuổi 20 so với khi họ chết ở tuổi 80.
Người
tham dự hội thảo: Với tôi thì rất lạ. Ý tôi là… tôi đâu biết ai ở
hoàn cảnh giống tôi. À, tôi biết một người, nhưng cô ấy khổ sở lắm… ~ Cười ~ bạn
hiểu không?
Teal
Swan:
Hầu hết những người trải qua điều bạn đang nhìn vào đều lớn tuổi hơn bạn rất
nhiều.
Người
tham dự hội thảo: Ừ.
Teal
Swan:
Vậy thay vì biến nó thành chuyện: bạn đang tự phán xét bản thân dựa trên tuổi của
bạn và tuổi của anh ấy…
Người
tham dự hội thảo: Đúng.
Teal
Swan:
Hãy ngừng làm vậy. Hãy coi đó đơn giản là: mất người bạn đời. Vậy thôi. Không
quan trọng bạn 80 và 90 hay 20 và 70, đó vẫn là mất người bạn đời. Và tôi có thể
hứa với bạn: rất nhiều người trải qua điều đó.
Người
tham dự hội thảo: Tôi nghĩ đúng vậy. Ừ, tôi nghĩ tôi chỉ cần… tôi
cũng không biết… chỉ là…
Teal
Swan:
Tôi không nghĩ bạn sai khi chọn kết hôn với người này.
Người
tham dự hội thảo: Thật không?
Teal
Swan:
Thật.
Người
tham dự hội thảo: Ồ… đó là một vấn đề lớn.
Khán
giả:
~ Vỗ tay ~
Nó lớn thiệt.
Tôi nghĩ đó có lẽ là lý do duy nhất tôi bước lên đây - nghe có vẻ ích kỷ, nhưng
đó thật sự là tất cả những gì tôi cần nghe.
Teal
Swan:
Tôi đang nói sự thật. Không phải vì tôi muốn bạn cảm thấy dễ chịu.
Người
tham dự hội thảo: Vì tôi đã bị nói biết bao nhiêu lần: “Lựa chọn tệ
hại, lựa chọn sai lầm, rồi cô sẽ thành góa phụ, rồi cô sẽ phải đẩy xe lăn cho anh
ấy…” Nó rất nặng nề.
Teal
Swan:
Vậy thì… có những phụ nữ bị phản bội, bị lấy hết tiền, và không bao giờ tìm được
bạn đời… Ý tôi là… bạn thấy đó. Ừ. Hãy chọn hệ quả của bạn. Tôi nghĩ bạn đã chọn
đúng. Nó sẽ đau.
Người
tham dự hội thảo: Nó sẽ đau lắm.
Teal
Swan:
Nhưng một đống thứ mà mấy người hai mươi mấy tuổi gọi là “lựa chọn đúng đắn”
cũng đau không kém…
Người
tham dự hội thảo: Điều đó cũng giúp tôi, vì khi bạn nói điều đó… một
trong những điều tôi hay nhắc bản thân - và tôi không biết có lành mạnh không -
nhưng… tôi nghĩ về những người bạn bằng tuổi hoặc lớn hơn chút, và tôi nghĩ: “Rồi,
họ đang làm gì? Và tôi đang làm gì?” Rồi tôi nghĩ: “Wow, tôi đang ở một vị trí
tốt. Vì tôi có điều này, trong khi họ đi nhậu, đi tiệc - cũng không sao - nhưng
tôi đang làm công việc tâm linh. Tôi đang làm điều đó, cùng với người đang dạy
tôi cách làm.”
Khán
giả:
~ Reo hò & vỗ tay ~
Teal
Swan:
Làm tốt lắm.
Người
tham dự hội thảo: Vậy nên tôi quyết định… nó đáng. ~ Cười khúc khích
~ Tôi nghĩ tôi chỉ cần quyết định thôi. Kiểu như… tôi cần…
Teal
Swan:
Bạn chỉ cần quyết định rằng nó đáng. Như bạn vừa quyết định đó.
Người
tham dự hội thảo: Tôi quyết định rồi.
Teal
Swan:
Tôi đồng ý.
Người
tham dự hội thảo: Gì cơ?
Teal
Swan:
Tôi đồng ý.
Người
tham dự hội thảo: Được rồi, cảm ơn bạn.
Khán
giả:
~ Vỗ tay ~
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=FttbzcZufns
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.