Swaruu Transcripts 1839 - 🔭🌌☄️🪐👁️‍🗨️HERCOLUBUS - NHÀ THIÊN VĂN BỊ LÃNG QUÊN ĐÃ CẢNH BÁO VỀ HÀNH TINH SAO CHỔI

 

Swaruu Transcripts 1839


HERCOLUBUS - NHÀ THIÊN VĂN BỊ LÃNG QUÊN ĐÃ CẢNH BÁO VỀ HÀNH TINH SAO CHỔI

 

18-10-2025




Nacho: Xin chào tất cả mọi người và chào mừng các bạn quay trở lại với kênh Sự Thật Bị Ẩn Giấu (Verdad Oculta). Hôm nay chúng ta sẽ nói về Columbus, về hành tinh – sao chổi, về người ngoài hành tinh, về các thực thể bóng tối - nói chung là chuẩn bị nổ tung đầu luôn đó! Hôm nay là thứ Sáu, và chúng ta lại có mặt cùng Robert. Tôi hứa với các bạn, hôm nay chẳng có gì được chuẩn bị trước hết, nên sẽ là một mớ hỗn loạn thật sự, nhưng tôi hy vọng các bạn sẽ thích.

 

Robert, rất vui được gặp lại anh. Cảm ơn anh đã có mặt trong một thứ Sáu nữa. Anh khỏe không?

 

Robert: Cảm ơn Nacho đã mời tôi. Tôi không biết đường truyền có bị ngắt không... À không, vẫn ổn. Cảm ơn bạn. Thật là niềm vui khi được ở đây mỗi thứ Sáu cùng cộng đồng của bạn. Tôi biết mọi người rất quý tôi. Phải nói rằng buổi trò chuyện hôm nay có thể sẽ hơi ngẫu hứng một chút, nhưng đôi khi sự ngẫu hứng lại rất hay.

 

Mà tại sao lại ngẫu hứng? Vì như bạn thấy đó, Nacho, không biết bạn có nhận ra không, nhưng hiện nay tin tức bị ném tới tấp như mưa vậy – bạn phải dành hàng giờ, thậm chí hàng ngày, để phân biệt cái nào thật, cái nào giả. Và điều khiến người ta choáng nhất là giờ đây có cả trí tuệ nhân tạo, và những người tạo video bằng AI đang tung ra các “hiện tượng” được dàn dựng như thể thật, khiến Internet bị ngập trong đống rác rưởi. Nên giờ bạn chẳng biết được liệu một cảnh quay UFO ở Đan Mạch là thật hay giả, hay một vụ nhìn thấy ở Madrid là thật hay không. Tức là... giờ chẳng còn biết đâu mà lần nữa. Vậy chuyện này rồi sẽ đi đến đâu? Và rồi còn cả những câu chuyện do AI tạo ra - tất cả thật sự đã thành một mớ hỗn độn. Tôi không biết, Nacho à, không biết 5 năm nữa YouTube sẽ ra sao luôn.

 

Nacho: Thôi nào, tích cực lên Robert, tích cực!

 

Robert: À, “tích cực” hả?

 

Nacho: Ừ, đúng rồi.

 

Robert: Ờ thì, tôi nói thật nhé - tất cả những dạng câu chuyện này, mục đích thật sự của nó là kiểm soát. Kiểm soát hiện tượng, kiểm soát nhận thức, kiểm soát toàn bộ mọi thứ đang diễn ra.

 

Nacho: Chuẩn luôn, 100%. Robert, màn mở đầu thật hoành tráng. Anh biết đấy, người ta vừa yêu anh, vừa ghét anh dữ lắm, đúng không?

 

Robert: Tôi biết, tôi biết. Nhưng càng ngày tôi càng được yêu mến nhiều hơn, tôi biết điều đó.

 

Nacho: Tốt! Giờ thì bắt đầu từ đâu đây? Hy vọng mọi người sẽ tận hưởng buổi trò chuyện thứ Sáu hôm nay. Chương trình hôm nay sẽ dài đấy - nhiều người hay hỏi “Bao giờ mới làm chương trình dài đi?” - thì đây, hôm nay là ngày đó. Tôi cũng không biết sẽ kéo dài tới bao giờ, vì chúng ta sẽ nói về rất nhiều thứ. Thật sự tôi không biết nên bắt đầu từ đâu nữa.

 

Tôi nghĩ một tiêu đề hay để mở đầu sẽ là Hercolubus. Không biết các bạn có từng nghe qua cuốn sách nhỏ tuyệt vời này chưa - trong đó có nhắc đến một hành tinh lang thang sắp tiến gần Trái Đất. Chúng ta cũng có thể nói về nhà thiên văn Carlos Muñoz Ferrada, sinh năm 1909 tại Colbún, Chile, và mất vào ngày 17 tháng 10 năm 2001 tại Villa Alemana. Ông ấy từng công bố rằng mình đã tính toán được quỹ đạo của một “hành tinh – sao chổi” sẽ đến gần Trái Đất.

 

Và nếu cộng thêm những dữ kiện khác như sao chổi 3I/Atlas, tôi có một video rất hay trong đó đưa ra giả thuyết rằng hệ Mặt Trời của chúng ta cũng đang di chuyển xuyên qua một thứ gì đó giống như “hố đen” hoặc “lỗ sâu” - đúng như những gì Carlos từng nói đến. Tôi đã trao đổi với Robert về chủ đề này, anh ấy có góc nhìn riêng, tôi cũng vậy. Tất nhiên là chẳng ai biết chắc điều gì, nhưng tôi mong các bạn sẽ thấy thú vị.

 

Vậy nhé, chúng ta có câu chuyện, có thông tin, và tôi rất muốn nói thêm về Columbus. Chúng ta có thể đọc qua cuốn sách này - chỉ khoảng 43–45 trang thôi, không dài lắm. Trong đó nói rõ về hành tinh đỏ, mà ta có thể liên tưởng đến Nibiru.

 

Cuốn sách cũng nói về người ngoài hành tinh - cụ thể là những sinh vật đến từ Sao Kim và Sao Hỏa. Mà Robert thì lại biết rất nhiều về chủ đề này, nên tôi nghĩ hôm nay chúng ta có thể tạo ra một buổi trò chuyện thật hấp dẫn.

 

À, mà Robert, tôi nhớ anh cũng muốn nói về một người cung cấp thông tin mới phải không? Hình như là anh ta từng làm việc trong một căn cứ quân sự ở Nevada - Khu vực 2, và đã tận mắt chứng kiến đủ mọi thứ kỳ lạ, đúng không?



Chúng ta còn có thêm thông tin liên quan - chú ý nhé - đến Marco Rubio, người đã xác nhận rằng các vật thể bay không xác định (UFO) thực sự đang bay lượn trên các căn cứ hạt nhân bị hạn chế. Đây là một tin rất mới.



Ngoài ra, chúng ta còn có nghị sĩ Tim Burchett, người đã nhận được lời khai về việc các UFO có kích thước bằng cả một sân bóng đá, di chuyển với tốc độ khoảng 200 hải lý một giờ, và xuất hiện trên bảy đại dương sâu thẳm.



Và thưa quý vị, giờ đây lại xuất hiện một phiên bản làm lại mới, nói rằng một cách đầy bí ẩn, căn cứ này - mà Robert, anh đã từng đưa tin về nó - chính là căn cứ mà NASA đã phát hiện lại, hay nói đúng hơn là tái phát hiện, và hiện nay nó đã hoàn toàn hoạt động trở lại, sẵn sàng để phóng vũ khí hạt nhân tới bất kỳ nơi nào họ muốn, đúng không?



Tức là, điên thật sự luôn. Và như thể chưa đủ, một vị tướng không quân Iran, Parvitz Jafari, hiện đã nghỉ hưu, từng được lệnh đánh chặn một UFO trên bầu trời Tehran vào năm 1976.




Vũ khí của ông ta bị kẹt, các hệ thống điều khiển của máy bay trở nên loạn xạ, và con tàu phát sáng ấy đã điều khiển chiếc tiêm kích của ông ta như thể nó chỉ là một món đồ chơi. Nói cách khác, công nghệ của họ vượt xa con người thời đó. Năm 1976 đấy, thưa quý vị - lúc đó tôi còn chưa ra đời. Còn anh thì có rồi phải không, Robert?

 

Robert: Ừ, tôi sinh rồi, tôi sinh rồi. Hồi đó tôi còn nhỏ lắm, chưa phải thiếu niên đâu, chỉ là một đứa bé thôi, nhưng đúng là tôi đã sinh rồi.

 

Nacho: Vậy thì… ta bắt đầu từ đâu đây, Robert? Bắt đầu từ đâu bây giờ?

 

Robert: À, để tôi xem có thể chia sẻ một bức ảnh cho bạn được không.

 

Nacho: Không biết nữa, thử xem sao.

 

Robert: Ừ, để tôi thử. Là để bạn thấy phần nào cách mà người ta đang thao túng chúng ta. À không, ý tôi là... một bức ảnh thôi.

 

Nacho: À, tiện đây…

 

Robert: Chương trình hôm nay đúng kiểu ngẫu hứng luôn đó.

 

Nacho: Trong lúc anh tìm hình nhé, Robert.

 

Robert: À rồi, tôi có rồi đây. Đây, tôi sẽ gửi cho bạn. Là hình của mô-đun Mặt Trăng, tôi sẽ gửi bạn xem - năm 1972.

 

Nacho: Tôi thích mấy cái kiểu bất ngờ này lắm. Tôi chưa thấy hình đâu, nhưng tôi đoán chắc là hình mô-đun Mặt Trăng với máy bay quân sự ở phía dưới, đúng không?

 

Robert: Đúng rồi.

 

Nacho: Tôi biết mà! Cho lên đi, xem có gửi được không.

 

Robert: Hoặc tôi gửi cho bạn qua email cũng được.

 

Nacho: Ừ, gửi mail cho tôi đi, tôi sẽ tải lên.

 

Robert: Rồi, để tôi gửi. Tôi chỉ muốn bắt đầu từ đây thôi, vì khi mọi người thấy được, họ sẽ phải sửng sốt. Được rồi, gửi xong.

 

Nacho: Tuyệt. Trong lúc tôi đang tải hình, để tôi hỏi anh một câu nhé, Robert. Anh có biết… anh biết về Diễn đàn Kinh tế Thế giới (World Economic Forum) đúng không?

 

Robert: Ừ, biết chứ.

 

Nacho: Anh có biết rằng Avi Loeb cũng đang tham gia với vai trò cộng tác viên trong Diễn đàn Kinh tế Thế giới không?

 

Robert: Biết chứ, tôi biết nhờ xem chương trình của bạn đó.

 

Nacho: Trời đất ơi… Anh nghĩ sao về chuyện đó?

 

Robert: Anh có chắc là muốn tôi nói thật không? (cười) Nói thiệt nha, lúc Avi Loeb bắt đầu xuất hiện khắp nơi, đầu tôi bắt đầu…

 

Nacho: Nổ tung luôn đúng không?

 

Robert: Đúng rồi, nổ tung luôn! Vì tôi nghĩ: “Khoan đã, đây là một người mang danh giáo sư Harvard. Tức là sao? Là mọi thứ người đó nói ra thì coi như chân lý tuyệt đối à?” - Và thế là ai nghe cũng tin sái cổ, chỉ vì đó là “một giáo sư Harvard” nói ra.




Nói cách khác, một “nhân vật có thẩm quyền” đang nói cho bạn nghe, đang áp đặt lên bạn một câu chuyện, và từ đó bạn buộc phải tin theo. Rồi, tôi thấy ta đã có hình ở đây rồi - hình mô-đun Mặt Trăng năm 1972, cùng với công nghệ máy bay từ năm 1964. Mà nhân tiện nói luôn, tôi đã từng tận mắt thấy chiếc máy bay đó ngoài đời thật, tôi còn chạm tay vào nó nữa, thật đấy. Tôi không hôn nó đâu, nhưng tôi đã chạm tay vào nó.

 

Nacho: Ở đâu, ở đâu, anh chạm vào nó ở đâu vậy?

 

Robert: Chiếc máy bay đó tôi thấy ở New York, tại bến cảng, trên tàu sân bay Intrepid - tôi có dịp đến đó. Tàu này bây giờ là một bảo tàng, chứ không phải tôi vào đó với tư cách quân nhân gì đâu nha.

 

Nacho: Anh thật lạ lùng đó, Robert. Một ngày nào đó anh phải kể về quá khứ của mình, anh đã ở đâu, đã gặp ai, làm gì. Tôi nghĩ mọi người sẽ rất thích biết điều đó. À mà Robert, anh có phải là con người thật không vậy?

 

Robert: Ờ thì, tôi đang ở trong một thân thể con người, giống như bạn thôi. Tôi ở trong một thân thể người, nhưng mà, lạ lắm - khi tôi chạm vào chiếc máy bay đó, cái lớp sơn phủ bên ngoài của nó cho một cảm giác rất kỳ quái, kiểu như… có gì đó khác thường. Nên tôi nghĩ rằng chiếc máy bay này vào năm 1972 chắc chắn là tuyệt mật. Hồi đó chúng ta chẳng biết gì về nó cả. Và rồi người ta bán cho chúng ta câu chuyện rằng họ đã bay lên Mặt Trăng, băng qua vành đai Van Allen, vượt qua bão sao, bão vũ trụ, và đến được Mặt Trăng với các phi hành gia còn sống. Không chỉ thế, họ còn phải quay trở lại, tức là một lần nữa đi xuyên qua hàng nghìn kilômét bức xạ ion hóa, y như thể đi qua một cái lò vi sóng khổng lồ, mà chẳng sao cả - không có tấm chắn, không bị hề hấn gì. Và đó là câu chuyện mà họ bán cho chúng ta, trong khi thực tế công nghệ tiên tiến thật sự lại nằm ở dưới đây, như ta đang thấy trong bức ảnh.

 

Nacho: Xin lỗi nhé, Robert, để tôi kiểm tra lại chút. Đó là hình của mô-đun Mặt Trăng và của máy bay Blackbird, đúng chứ? Anh Robert đang cho xem hai hình này. Dù sao thì, thành thật mà nói, với tư cách một người không chuyên, tôi đã xem các đoạn video hạ cánh lên Mặt Trăng, và thật sự, khi nhìn cách mô-đun bay lên, tôi thấy nó giống phim hạng B, trông giả đến mức rợn người. Nhưng Robert, tôi muốn anh làm rõ một điều, vì tôi thì vẫn luôn nghĩ rằng toàn bộ câu chuyện đổ bộ Mặt Trăng là Hollywood dựng lên, đúng nghĩa là Hollywood. Không phải là tôi phủ nhận việc con người đã từng lên Mặt Trăng - bởi vì nếu không nói rõ, người ta sẽ lại bảo: “Ủa, Robert trở thành người tin Trái Đất phẳng rồi sao?”

 

Robert: Không, không, không, không, không hề. Để tôi gửi cho bạn một tấm hình khác về Mặt Trăng, để anh thấy Mặt Trăng thật sự trông thế nào. Dĩ nhiên là hình được tạo bằng máy tính, nhưng tôi gửi ngay bây giờ. Bạn sẽ thấy Mặt Trăng thật ra là như vậy đó.

 

Nacho: Trong lúc anh gửi, để tôi nói thêm - tôi thấy rất thú vị chỗ anh nói khi nãy. Thật ra, nếu người ta đã phát triển được công nghệ tiên tiến như vậy, mà vẫn bán cho chúng ta hình ảnh thô sơ của “mô hình” tàu đổ bộ Mặt Trăng, thì điều đó cho thấy khái niệm về các dự án đen, các hợp đồng thầu phụ, như kiểu Lockheed Martin chế tạo Blackbird, hoàn toàn có lý. Nói cách khác, đang tồn tại một chương trình không gian bí mật thật sự, và công nghệ được công bố cho công chúng chỉ là phiên bản giả lập, lỗi thời. Điều đó cho thấy rõ ràng có gì đó không khớp. Và chính điều này là điều mà chúng ta sẽ bàn tiếp - về những lời khai liên quan đến công nghệ tiên tiến đang tồn tại.

 

Tức là, công nghệ mà người ta bảo là của người ngoài hành tinh - rất có thể là của chính chúng ta. Còn người ngoài hành tinh thật sự, họ phải phát triển vượt xa chúng ta, không chỉ về vật chất mà cả tâm linh. Và như người ta nói, “trong khu vườn của Thượng Đế phải có đủ mọi thứ” - đúng vậy, phải có đủ mọi thứ.

 

Robert: Đúng rồi, và chúng ta sẽ liên kết tất cả điều này với Hercolubus, cùng với nhà thiên văn người Chile đó. Dĩ nhiên, tôi luôn nói với tất cả sự tôn trọng, nhé. À, bạn đã gửi cho tôi rồi - là về ông Ferrada, đúng không?

 

Nacho: Ừ, vậy anh muốn bắt đầu với Hercolubus hay với Carlos?

 

Robert: Trước hết, tôi muốn bạn chia sẻ hình ảnh Mặt Trăng mà tôi vừa gửi nhé.

 

Nacho: Được, tôi mở liền.

 

Robert: Làm ơn nhé.

 

Nacho: Không cần “làm ơn” đâu, tôi mở rồi đây.

 

Robert: Rồi, để chúng ta cùng nói về vì sao không thể có chuyện con người hạ cánh lên Mặt Trăng được. À quên, ý tôi là đổ bộ lên Mặt Trăng.

 

Nacho: Lý thuyết cho rằng Mặt Trăng thực ra là một loại vệ tinh nhân tạo đang ngày càng được nhiều người ủng hộ, đặc biệt là khi chuyện quay lại Mặt Trăng đang gặp quá nhiều khó khăn. Anh thì vẫn luôn xem xét khả năng đó, đúng không? Còn tôi thì nghĩ đơn giản rằng Mặt Trăng là một mảnh vỡ - do một vụ va chạm khổng lồ khi Hệ Mặt Trời hình thành. Nhưng ai cũng có quyền có ý kiến riêng mà.

 

Robert: Phải, chúng ta đã nói về chuyện này rồi. Thực tế là đang có nhiều người bắt đầu nhắc lại ý tưởng “Trái Đất từng không có Mặt Trăng”. Đây, bức ảnh này là để chúng ta cùng nhìn thấy. Bạn thấy hình đẹp không, Nacho?



Nacho: Hình này đẹp thật đó, rất ấn tượng. Tôi thấy nó rất “ngầu”.

 

Robert: Ừ, để mọi người dễ hình dung nhé - Mặt Trăng theo như hình này cho thấy: phần mà ta thấy được là mặt sáng, còn phần khuất của Mặt Trăng thì có bản chất kim loại. Nó rất giống với “Ngôi sao Tử thần” (Death Star) trong phim Star Wars, đúng không? Như các bạn đã biết, điện ảnh thường che giấu sự thật dưới dạng ẩn dụ như vậy.

 

Rồi, bây giờ nói đến Mặt Trăng nhé. Tại sao một phần của nó trông tự nhiên, trong khi phần còn lại thì chúng ta không biết bên trong có gì? Đó chính là mặt khuất, nơi mà người ta đã cho chúng ta xem những hình ảnh đầy hố va chạm, như thể Mặt Trăng đang đóng vai trò một tấm khiên chắn trước một điều gì đó.

 

Theo những gì tôi được kể - và điều này có liên quan đến Hercolubus, theo một cách nào đó - thì đã từng xảy ra các cuộc chiến trong không gian, trong đó một hành tinh đã bị hủy diệt. Chúng ta từng nói về chuyện này rồi. Hành tinh đó được gọi là Tiamat, hay còn được biết đến với cái tên Lucifer, nghĩa là “ánh sáng của bình minh”. Vì sao lại gọi như vậy? Vì Tiamat từng đóng vai trò như một “mặt trời thứ hai”.

 

Tại sao ư? Vì Tiamat chủ yếu là một hành tinh nước, nên nó phản chiếu ánh sáng Mặt Trời, khiến nó phát sáng như một mặt trời khác. Có thể nói rằng trong quá khứ, Trái Đất từng có hai mặt trời: Mặt Trời hiện nay và Tiamat, một hành tinh nước hoạt động như tấm gương phản chiếu ánh sáng.

 

Và rồi chuyện gì đã xảy ra? Chuyện là Tiamat đã bị phá hủy hoàn toàn - nói thẳng ra là nổ tung. Vì nó được cấu tạo chủ yếu từ nước, chỉ cần một vụ nổ nhỏ cũng khiến hành tinh này tan rã, phát nổ, và lượng nước khổng lồ đó, như chúng ta từng nói lần trước, đã ảnh hưởng đến Sao Hỏa.




Câu chuyện vẫn tiếp tục như thế này - sau vụ nổ đó, vết sẹo để lại trên Sao Hỏa vẫn còn đó. Hành tinh này bị tàn phá hoàn toàn, đến mức Sao Hỏa không thể giữ được lượng nước khổng lồ ấy. Thật ra, Trái Đất khi quay quanh quỹ đạo vẫn có thể gặp phải những túi nước còn sót lại trong không gian, và mỗi khi điều đó xảy ra, có thể xuất hiện các thảm họa tự nhiên lớn. Có thể thôi, chứ không phải là tôi đang nói theo kiểu tận thế đâu nhé.

 

Tóm lại, vụ nổ ấy đã làm mất cân bằng toàn bộ hệ Mặt Trời. Hệ Mặt Trời vốn vận hành như một bộ máy đồng hồ hoàn hảo, nơi mọi hành tinh đều khớp với nhau. Nhưng khi một hành tinh biến mất, sự cân bằng ấy bị phá vỡ, khiến quỹ đạo của Trái Đất trở nên rất lệch, rất elip.

 

Vậy thì, các chủng tộc ngoài hành tinh đã làm gì để giúp Trái Đất để có thể thích hợp cho sự sống trở lại? Bởi vì một khi quỹ đạo lệch như vậy, Trái Đất không còn khả năng duy trì sự sống nữa: mùa đông thì đột ngột, mùa hè cũng đột ngột - nhiệt độ có thể nhảy từ âm 50 độ lên đến 40 độ dương, làm sao sống nổi. Và lúc ấy, họ đưa vào vị trí hiện nay của Mặt Trăng một con tàu sinh quyển của người Andromedan, dù đã bị hư hại, để làm neo giữ cho Trái Đất ổn định. Họ cố định nó vào quỹ đạo của Trái Đất, để hành tinh này không còn quay quá lệch nữa. Họ làm điều đó bằng năng lượng phát ra từ Mặt Trăng, tác động lên từ trường của Trái Đất - tất cả là công nghệ điều khiển năng lượng.

 

Và từ đó, họ duy trì Trái Đất trong một trạng thái nhân tạo - 3D, trong khi trạng thái tự nhiên của nó vốn là 5D. Nói cách khác, chúng ta đang sống trong một ma trận bên trong một ma trận khác, như thể đang mơ trong một giấc mơ, hiểu ý tôi không? Và chúng ta bị mắc kẹt hoàn toàn ở đây. Như tôi từng nói, rất khó để rời khỏi Trái Đất - nghe có vẻ nặng nề, nhưng đúng là bạn không thể thoát đi, dù còn sống hay đã chết, trừ khi bạn có được tri thức đúng đắn. Nhưng thôi, đó là một câu chuyện khác.

 

Tiếp theo, vì Mặt Trăng là kim loại, nên tôi nghĩ nó phản xạ ánh sáng Mặt Trời rất mạnh, hoặc có tác dụng gì đó tương tự - tôi không nhớ rõ chi tiết, nhưng nó có liên quan đến điều đó. Rồi họ phủ lên nó một lớp hologram (hình chiếu ảo) - chính là “Mặt Trăng” mà ta nhìn thấy từ Trái Đất. Một hologram Mặt Trăng được tạo ra để con người không đặt câu hỏi gì cả, để chúng ta tách biệt hoàn toàn khỏi thực tại, nhất là thực tại ngoài hành tinh.

 

Nhưng vấn đề là con tàu – Mặt Trăng này đã rất hư hại, nên các chủng tộc sao phải liên tục bảo trì nó, để duy trì hologram ấy. Bởi vì nếu hologram đó sụp đổ, con người sẽ thấy toàn bộ sự thật, sẽ hoảng loạn và đặt ra vô số câu hỏi.

 

Và chính vì vậy mà tôi liên hệ điều này với câu chuyện “dấu chân người trên Mặt Trăng” - bởi vì như thể họ đang cười nhạo chúng ta ngay trước mặt vậy. Khi Neil Armstrong nói “một bước nhỏ cho con người, một bước vĩ đại cho nhân loại”, thì ở tầng vô thức, họ đang nói thẳng với chúng ta rằng: “Trái Đất chỉ là một vệ tinh, và bạn chẳng thể làm gì được đâu.”

 

Mặt Trăng không có cát, không có đất đá như người ta nói. Nó hoàn toàn bằng kim loại, gần như hợp kim titan. Không phải là có các tòa nhà trên đó, mà là một cấu trúc tròn khổng lồ, với những phần nhô ra - tất cả đều thuộc cùng một lớp vỏ kim loại. Bên trong, nó được cấu tạo như củ hành, gồm nhiều tầng hình cầu lồng vào nhau, giống như búp bê Nga. Hàng lớp cầu chồng cầu, đó chính là cấu trúc thật của Mặt Trăng.

 

 

 

 

 

 

 

 

---------------------

 

 

 

 

 

Nacho: Vậy thì, nói cách khác, ta đang bàn về kỹ thuật kiến tạo hành tinh, đúng không? Có thể hiểu là một nền công nghệ tiên tiến đã can thiệp, định hình lại hệ Mặt Trời của chúng ta. Theo những gì anh kể, có vẻ như ta đang nói đến “cuộc chiến Orion” - một cuộc chiến không gian cổ xưa. Nhưng có một điều không thể phủ nhận, đó là khi ta nhìn lên Mặt Trăng, dù nó là hologram như anh nói, hay là một mảnh của Trái Đất hoặc của Tiamat bị văng ra, thì ta vẫn thấy vô số hố va chạm.

 

Nếu đúng là hologram, thì tất nhiên có thể giải thích được. Nhưng nếu Mặt Trăng thật sự đã bị va đập, thì với kiến thức thiên văn hiện nay, ta chưa hề quan sát thấy những va chạm mạnh đến mức tạo ra các hố khổng lồ như vậy. Tức là, đã phải xảy ra một điều gì đó rất lớn trong lịch sử vũ trụ học - có thể là sự hình thành hệ hành tinh, một hệ Mặt Trời được kiến tạo, giống như một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ khổng lồ vận hành qua hàng thiên niên kỷ.

 

Và từ đó, ta có thể thấy xuất hiện các hiện tượng như sao chổi 3I/Atlas, các thiên thể liên sao, hoặc thậm chí những “tàu thăm dò” ngoài hành tinh, những “xa lộ không gian” xuyên qua hệ Mặt Trời - những điều mà khoa học chính thống vẫn biết rất ít.

 

Robert: Đúng rồi.

 

Nacho: Con người chỉ sống được 100, 200 năm, giỏi lắm thì 150. Nhưng những điều này diễn ra trong hàng nghìn, thậm chí hàng chục nghìn năm. Và điều đó đặt ra câu hỏi: như J. J. Benítez từng được hỏi trong một buổi phỏng vấn gần đây - “Anh nghĩ sao về 3I-Atlas? Nó có liên quan đến Gog không?” - ông trả lời: “Có liên quan, nhưng không phải vậy. Nó còn lớn hơn thế nhiều.”

 

Chính điều này khiến tôi suy nghĩ: Nếu như đúng như Hercolubus hay nhà thiên văn Carlos Muñoz Ferrada từng nói, chúng ta đang ở trong một khu vực của hệ Mặt Trời chưa được khám phá hết, có thể tồn tại hành tinh X, hành tinh Y, một lỗ sâu, hoặc một ngôi sao đen, thì chúng ta có thể đang đi qua một “vùng chuyển tiếp”. Và trong mỗi chu kỳ như thế, những mảnh thiên thạch, hay “dư âm của cuộc chiến Orion”, lại xuất hiện trở lại.

 

Tôi rất thích cách mà các nhóm Taygetan giải thích - họ dùng ngôn ngữ mà con người có thể hiểu được, để đầu óc chúng ta không nổ tung. Khi họ nói về “Ma Trận”, đó không chỉ là bộ phim - mà là một khái niệm về nhận thức.

 

Robert: Chính xác.

 

Nacho: Có thể là mọi sự thật đều đã được tiết lộ cho chúng ta, chỉ là ở dạng méo mó để ta có thể hiểu được.

 

Robert: Hoàn toàn có thể.

 

Nacho: Giả sử cứ mỗi 12.000 năm thế giới lại được “tái khởi động”, thì nghe cũng hợp lý, đúng không?

 

Robert: Có thể lắm.

 

Thật ra, đúng là như vậy. Khoảng 12.500 năm trước, có những sự kiện trùng khớp với đại hồng thủy, với lũ lụt toàn cầu, đúng không?

 

Nacho: Chính xác. Chúng ta từng nói về chuyện đó rồi - khoa học đã chứng minh rằng có một thời kỳ băng hà kết thúc khoảng 12.000 năm trước, trùng với những gì Kinh Thánh mô tả về Đại hồng thủy. Ngoài ra, còn có hơn 14 nền văn minh cổ trên khắp thế giới cùng kể về một sự kiện tương tự. Tôi cũng từng làm một chương trình riêng về chủ đề đó. Và anh biết không, Robert, trong một chương trình khác, tôi và anh từng nói về một nền văn minh cổ tồn tại “trước cả Mặt Trăng”, nhớ không?

 

Robert: Ờ, hình như gọi là Selenitas hay gì đó, tôi không nhớ rõ.

 

Nacho: Tôi cũng không nhớ, nhưng đúng là vậy.

 

Tóm lại, có nhiều điều rất thú vị để bàn. Vậy bây giờ anh muốn chuyển qua chủ đề UFO từ từ, hay bắt đầu luôn với Hercolubus đây?

 

Robert: Nói về… thôi được, tôi muốn nói về Hercolubus, về Carlos Muñoz Ferrada, phải không? Hercolubus.

 

Nacho: Ừ, đúng rồi - hành tinh sao chổi. Nếu anh muốn, anh có thể giới thiệu trước, hoặc tôi giới thiệu trước cũng được.

 

Robert: Ờ… để xem.

 

Nacho: Thôi để tôi giới thiệu sơ trước về Hercolubus, rồi sau đó ta nói sâu hơn, rồi mới chuyển qua chủ đề người ngoài hành tinh nhé.

 

Robert: Ừ, được.

 

Nacho: Vậy thì, Carlos Muñoz Ferrada - ông này sinh năm 1909 và mất năm 2001. Vốn là một người đi biển chuyên nghiệp, nhưng đồng thời ông cũng nghiên cứu thiên văn học, khí tượng học và dự đoán địa chấn. Ông tốt nghiệp trường Hàng hải Pilotines ở Chile năm 1929 với bằng phi công hạng ba, sau đó trở thành phi công hạng nhất của Hải quân Thương mại Quốc gia. Ngoài ra, ông còn dạy thiên văn và khí tượng học trong Hải quân, từng làm kỹ thuật viên khí tượng, rồi giữ chức trưởng phòng khí tượng của hãng hàng không LAN Chile.

 

Ông cũng học Kỹ thuật và Vật lý Thực nghiệm tại Đại học Chile, và hoàn thiện chuyên môn tại các hội thiên văn ở Paris và Milan. Người ta nói rằng ông là thành viên của Hội Thiên văn Dijon và giám đốc Đài Thiên văn Panama trong vòng 5 năm.

 

Đến năm 1948, ông xây dựng đài quan sát riêng tại Villa Alemana, thực ra là một phòng thí nghiệm tự chế, với các thiết bị do chính ông lắp ráp từ đồ cũ - một người tự học đúng nghĩa, kiểu thiên tài nhỏ bé nhưng đầy sáng tạo. Người ta cho rằng ông đã tiên đoán được một số trận động đất lớn ở Chile, chẳng hạn như trận động đất Chillán năm 1939.

 

Tuy nhiên, ông là một nhân vật gây tranh cãi: có người xem ông như một nhà tiên tri, có người lại coi ông là kẻ hoang tưởng. Nhà thiên văn nổi tiếng José Maza từng gọi ông là kẻ bịp bợm, cho rằng các dự đoán của ông hoàn toàn không có cơ sở khoa học.

 

Trong tiểu sử của ông cũng có ghi rằng ông không thích phỏng vấn hay nổi tiếng, mà thích làm việc âm thầm để đóng góp bằng kết quả hơn là danh tiếng. Anh có muốn nói tiếp không, Robert?

 

Robert: À không. Theo như tôi đang đọc, ông ấy nói về một hành tinh đang tiến lại gần Trái Đất - vừa giống một sao chổi, vừa giống một hành tinh.

 

Nacho: Vâng, một quỹ đạo dạng sao chổi, tức là một đường bay lạ, nhưng có khối lượng khổng lồ như một hành tinh.

 

Robert: Nhưng điều đáng nói là nó to gấp sáu lần sao Mộc.

 

Nacho: Trời đất, đúng là khổng lồ thật!

 

Robert: Ừ, và… điều tôi muốn mọi người hiểu là thế này - nhân loại chỉ có thể tạo ra công nghệ tương ứng với trình độ ý thức của chính mình. Có lẽ nhiều người chưa hiểu ý tôi, nhưng rồi sẽ hiểu thôi.

 

Nacho: Không, không - họ hiểu đó, Robert à. Cộng đồng này toàn người nghiên cứu huyền học cấp tiến, chứ đâu phải dạng thường đâu!

 

Robert: Không, ý tôi là như vầy: bạn chỉ có thể tạo ra công nghệ phù hợp với nhận thức của bạn. Nếu bạn là người vật chất, duy vật và máy móc, thì công nghệ bạn tạo ra cũng chỉ phản ánh đúng giới hạn đó. Bạn không thể vượt qua những gì mình có thể nhận thức. Tức là, công nghệ của bạn bị giới hạn - và được thiết kế để bị giới hạn.

 

Và từ nền công nghệ cùng toán học hạn chế ấy, ông Carlos Muñoz Ferrada đã tính toán ra nhiều điều, theo như những gì tôi đã đọc…



Những phép tính mà ông ấy nói đến… nhưng rõ ràng, theo tôi nghĩ thì ông ta thật ra không hề “thấy” gì bằng mắt thường cả, mà đúng hơn là ông cảm nhận được năng lượng - ông bắt được một dạng tín hiệu năng lượng nào đó, tôi tin là vậy.



Nacho: Ông ấy từng giải thích rằng thi thể hành tinh đó sẽ tiến gần đến hệ Mặt Trời từ một khu vực nằm giữa Mặt Trời của chúng ta và một “Mặt Trời đen”, cách khoảng 32 tỷ km. Ở đây các bạn đang xem hình minh họa gần đúng. Tôi nghĩ trước khi đi sâu vào cách ông ấy tính toán quỹ đạo, vì thật ra ông tính được hết, thì tôi muốn hỏi anh, Robert - anh nghĩ sao về cách chúng ta hiểu vũ trụ hiện nay? Rõ ràng Trái Đất không phẳng, điều đó khỏi bàn, nhưng…

 

Robert: Không, Trái Đất là hình cầu, Trái Đất là-

 

Nacho: Đúng, nhưng điều tôi muốn nói là, vào thời đó, ông ấy tin rằng có một Mặt Trời đen. Vậy “Mặt Trời đen” mà ông đề cập có nghĩa là gì? Và theo hiểu biết của anh, Robert, điều đó có thể ám chỉ cái gì?

 

Robert: Theo tôi thì, thật ra có một hành tinh đã biến mất về mặt vật lý, nhưng năng lượng của nó vẫn còn đó. Dù mắt ta không thấy, năng lượng ấy vẫn hiện diện trong hệ Mặt Trời.

 

Nacho: Nghĩa là nằm trong hệ Mặt Trời, chứ không phải bên ngoài à?

 

Robert: Đúng vậy, nằm trong hệ Mặt Trời. Có một trường năng lượng vẫn còn ở đó, chỉ là vật chất bị hủy diệt, nên ta không thể nhìn thấy, nhưng năng lượng vẫn tồn tại. Và điều đó ảnh hưởng đến quỹ đạo của Trái Đất. Tôi nghĩ nếu có một công nghệ đặc biệt nào đó - mà tôi nghi ngờ ông Carlos có thể tiếp cận được hồi 1973 - thì ông có thể cảm nhận được năng lượng ấy, nhưng không biết chính xác nó là gì. Thế nên ông gọi nó là “Mặt Trời đen”, vì có thể dựa trên kích thước hoặc sức hút năng lượng của nó.

 

Nacho: Xin lỗi cắt lời anh chút để nối lại mạch nhé. Thực tế là - theo giới thiên văn hiện đại, kể cả những người nghiên cứu sâu nhất, họ đều đồng ý rằng hệ Mặt Trời có nhiều hành tinh hơn tám hành tinh chính thức hiện nay. Họ đang nói về “hành tinh X”, “hành tinh 9” hay “hành tinh Y” - những thiên thể mà quỹ đạo của các tiểu hành tinh vùng ngoài Sao Hải Vương cho thấy có gì đó đang kéo chúng lại. Có một lực hấp dẫn lạ ở đó, nhưng chưa rõ là gì: một hành tinh khổng lồ, một hố đen, hay thứ gì khác.

 

Và tôi nghĩ Đài quan sát Rubin sắp tới sẽ xác nhận điều này - họ đã nghi ngờ từ năm 2022–2023, và giờ có vẻ sắp công bố phát hiện.

 

Vậy Robert, theo hiểu biết của anh, có nhiều hành tinh hơn trong hệ Mặt Trời không?

 

Robert: Có, chắc chắn là có. Và để không nói sai, theo như những gì các Taygetan nói với tôi, thì họ gọi hệ Mặt Trời này là Sun 13 - “Mặt Trời + 13 hành tinh”. Nhưng nếu nhìn theo danh sách chính thức, ta chỉ có tám: Sao Thủy, Sao Kim, Trái Đất, Sao Hỏa, Sao Mộc, Sao Thổ, Sao Thiên Vương, Sao Hải Vương. Còn theo họ thì hệ này có 13 hành tinh, và phần lớn trong số đó có sự sống.

 

Ví dụ, ở hành tinh xa nhất, họ nói rằng có một chủng tộc Mantis - giống bọ ngựa khổng lồ cao khoảng 2,5 mét, rất thông minh, trung lập, và cũng có mặt trên Sao Hỏa. Họ bảo vì một lý do nào đó, nhân loại bị ngăn không được thừa nhận 13 hành tinh này.

 

À, và họ còn nói rằng Plutón (Sao Diêm Vương), dù bị hạ cấp trong giới khoa học, thực ra vẫn được xem là một hành tinh đối với các chủng tộc sao. Việc “loại bỏ Sao Diêm Vương” chỉ là vì lý do huyền học ở Trái Đất.

 

Nacho: Đúng rồi, và người hạ bậc Sao Diêm Vương khỏi danh sách hành tinh chính là ông Brown, nhà thiên văn ấy. Ông ta loại bỏ Sao Diêm Vương vì kích thước và khối lượng nhỏ.

 

Thế nhưng, ngay cả với khoa học hiện đại, dù có tiến bộ đến đâu, họ vẫn chưa thể phát hiện hoặc dám công nhận rằng có thêm nhiều vật thể đang quay quanh Mặt Trời. Và đó chính là điểm mấu chốt của vấn đề.

 

Điều này không hề điên rồ, vì đã có bằng chứng thực tế rằng tồn tại nhiều hệ sao đôi - tức là hai Mặt Trời trong cùng một hệ hành tinh, thậm chí nhiều hơn. Không có gì bất thường cả.

 

Vậy tôi hỏi anh: liệu chúng ta chỉ có một Mặt Trời vì đó là điều người ta bảo chúng ta tin, trong khi chúng ta còn chưa phát hiện hết những hành tinh gần mình? Liệu các thiên thể, đống mảnh vụn, hoặc năng lượng bao quanh hệ Mặt Trời có đang bị kéo bởi một thứ khác, một “Mặt Trời đen” như ông Carlos nói không?

 

Nhiều người cho rằng “không gian trống rỗng”, nhưng thật ra điều đó không đúng - không gian không bao giờ trống rỗng, mà đầy những dòng năng lượng, dạng chất lỏng vi tế mà các nền văn minh cổ đại gọi là “biển nguyên thủy”. Đó là lý do vì sao họ vẫn tin rằng vũ trụ đầy “nước”, hay đúng hơn là một dạng năng lượng lỏng, nền tảng của mọi thứ. Nhưng thôi, nếu đi sâu vào đó chắc ta phải nói tám năm mất.

 

Robert: (cười) Không đâu.

 

Nacho: Vậy thì, theo như ông Carlos quan sát, thỉnh thoảng có những hành tinh khác tiến vào hệ Mặt Trời, với quỹ đạo cực kỳ dài - và ông không phải người duy nhất nói vậy. Vậy thì, ông điên hay sao? Tôi hỏi anh điều này vì theo vũ trụ học Taygetan mà anh chia sẻ, thì chúng ta nằm ở rìa ngoài của Ngân Hà, đúng không?

 

Robert: Đúng, gần như ở rìa, nhưng để tôi nói thêm trước khi quên - theo các Taygetan, không gian thật ra là “nước” ở dạng tần số khác. Tất cả là tần số, và “nước” ở đó chỉ là một trạng thái năng lượng cao hơn.

 

Và điều đó không chỉ họ nói, mà các nhà thiên văn cũng xác nhận - Trái Đất nằm ở mép ngoài của một nhánh Ngân Hà, gần như ở biên giới, trong vùng không gian sâu. Chúng ta không hề ở trung tâm vũ trụ, như những người tin Trái Đất phẳng vẫn nói.

 

Và như Aneeka từng đùa, Trái Đất nằm ở “lỗ của chòm sao Kim Ngưu” - nghe buồn cười, nhưng ý là ở rìa ngoài cùng của dải Ngân Hà.

 

Nacho: (cười) Hay đấy. Và cũng thú vị nữa là có những tầm nhìn khác, chẳng hạn Kólob, trong các chương trình trước của tôi, nói rằng toàn bộ Ngân Hà xoay quanh một “Mặt Trời trung tâm”, một nguồn sáng thiêng liêng, được gọi là Thượng Đế - Kólob.

 

Nếu ta so sánh điều đó, có thể mọi Mặt Trời là những vị thần, vì chúng ban sự sống và ánh sáng. Và có thể chúng ta đang ở rìa xa của ánh sáng ấy, trong vùng bóng tối, nơi thế giới vật chất đặc và tách biệt với nguồn sáng trung tâm - nên chúng ta sống trong 3D, bị bao quanh bởi bóng tối, thực thể tiêu cực, cho đến khi vũ trụ tiếp tục mở rộng và chúng ta tiến hóa hơn.

 

Nghe có vẻ triết học, nhưng cũng đẹp đấy chứ, phải không? Nhưng quay lại chủ đề chính. Nếu toàn bộ hệ Mặt Trời đang quay quanh một lực hấp dẫn lớn hơn, một Mặt Trời to hơn hay một hố đen, thì mọi thứ chúng ta thấy chỉ là lớp bên ngoài của một hệ thống rộng lớn hơn.

 

Robert: Đúng, chúng ta đang quay, nhưng ý bạn là chúng ta có thể giao nhau với một hành tinh lớn…

 

Nacho: Không, không phải vậy đâu. Ý tôi là nếu Mặt Trời cùng các hành tinh đang xoay quanh một trung tâm lớn hơn, thì giống như một nguyên tử, nơi hạt nhân ở giữa, còn các electron quay quanh. Vũ trụ hoạt động theo cùng một mô thức, dù là cấp độ vi mô hay vĩ mô.

 

Và trong trường hợp đó, có thể các “hành tinh lang thang” - như người xưa kể - thật sự tồn tại. Có tài liệu cổ nhắc đến một hành tinh tên là Marduk, đến từ một hệ sao khác, có thể là Alpha Centauri, cách chúng ta 4,2 năm ánh sáng. Để đến được đây, phải di chuyển với tốc độ ánh sáng trong bốn năm liền - thật điên rồ.

 

Và đó chính là ý tưởng về “các hành tinh lang thang” - giống như Hercolubus hay 3I/Atlas hiện nay, mà người ta nói là đang đến từ trung tâm thiên hà, mất hàng tỷ năm di chuyển để đến được đây.

 

Nghe đúng là khoa học viễn tưởng, nhưng chỉ vì chúng ta chưa ý thức được quy mô thật sự của vũ trụ thôi.

 

Robert: Chính xác. Chúng ta vẫn chưa ý thức nổi kích thước, tỷ lệ, và chiều sâu thật sự của mọi thứ.

 

Nacho: Chúng ta thật sự không ý thức được đâu. Thôi được, để tôi nói dễ hiểu nhé. Những quỹ đạo siêu elip này - những vật thể đến từ bên trong thiên hà, đến từ một Mặt Trời khác, gọi tạm là Mặt Trời Đen - không phải là một ngôi sao bình thường, vì nếu là vậy thì ta đã thấy được nó rồi. Những quỹ đạo elip khổng lồ đó thực sự tồn tại, bởi vì chúng ta không hề ở trung tâm vũ trụ đâu, thưa các bạn. Và đôi khi, những hành tinh có khả năng chứa sự sống - như trường hợp Hercolubus mà chúng ta sắp nói - lại tiến gần hệ Mặt Trời của chúng ta, gây ra nhiều biến động. Chỉ cần nhìn vào số lượng khổng lồ của các tiểu hành tinh quanh đây là thấy.

 

Tại sao lại có NEO (Near-Earth Objects) bay quanh Trái Đất? Tại sao còn có vành đai Kuiper ngoài xa nữa? Chuyện gì đã từng xảy ra ở đó? Toàn là vô số tiểu hành tinh có cùng thành phần, nào là nước đá, băng, hợp chất hữu cơ… Điều đó cho thấy đã có những sự kiện vũ trụ cực kỳ dữ dội.

 

Vậy hãy nghĩ xem: nếu có một vật thể khổng lồ đang đến gần, chẳng hạn như Hercolubus hay Gog... Hy vọng là không, chúng ta chỉ đang giả thuyết thôi. Nhưng nếu có thể một tàu thăm dò như 3I/Atlas - và hiện nay có hàng triệu thiên thể nhỏ liên tục di chuyển trong vũ trụ - thì tại sao một hành tinh khổng lồ lại không thể đến gần chứ? Đó là giả thuyết của tôi.

 

Robert: Vấn đề là, nếu nó thật sự đến, tôi nghĩ chúng ta chẳng kịp nhìn thấy đâu - không chỉ chúng ta, mà cả vài thế hệ sau cũng không. Bởi vì những hiện tượng như vậy xảy ra trong khung thời gian hàng triệu năm, chứ không phải trong tuổi thọ ngắn ngủi của con người. So sánh thì chúng ta chỉ như đời sống của một con kiến hay con bọ chét thôi.

 

Nacho: Chính xác. Giống như có một vật thể khoảng 20 km, phát ra khí hoặc năng lượng, nhưng chỉ khi đi vào quỹ đạo Sao Mộc thì chúng ta mới phát hiện được. Thế nên mới hỏi: “Ủa, vậy các cơ quan không gian để làm gì? Các chương trình bí mật để làm gì? Tại sao không phát hiện sớm hơn?” Như trường hợp 3I/Atlas nổi tiếng, họ chỉ công bố vào ngày 1 tháng 7. Chúng ta đang mù thật sự, không thể thấy xa hơn “sân sau vũ trụ” của chính mình. Thật là ngớ ngẩn, Robert ạ, vậy mà nhiều người vẫn tin mù quáng.

 

Bởi vì biết đâu 3I/Atlas chỉ sượt qua Sao Hỏa, thì vật thể kế tiếp có thể sượt qua Trái Đất, hoặc thậm chí đâm vào Mặt Trăng. Rồi chúng ta sẽ nghe tin: “Trời ơi, chúng ta chỉ có bốn tháng để chuẩn bị!”. Nghe như phim viễn tưởng luôn, Robert.

 

Robert: Đúng vậy. Và khi nào các nhà thiên văn không thể giấu nổi nữa, vì đã quá rõ ràng, thì họ mới công bố. Còn trước đó, khi chưa ai ngoài họ thấy được, thì họ giữ im lặng tuyệt đối.

 

Nacho: Giờ đây, cả cộng đồng thiên văn đang xôn xao vì mọi người bắt đầu lo ngại thật sự, nên họ nghiên cứu ráo riết. Dù sao thì ông Carlos Muñoz Ferrada cũng từng nói rằng một hành tinh khổng lồ sẽ tiến gần Trái Đất. Thôi được, chuyện quỹ đạo và chi tiết kỹ thuật không quan trọng lắm. Giờ ta hãy nói thẳng về Hercolubus, được chứ, Robert?

 

Robert: Được rồi.

 

Nacho: Cuốn sách Hercolubus là một trong những cuốn khiến tôi rất say mê và tôi rất khuyên mọi người nên đọc. Chỉ tốn nửa tiếng thôi, không dài đâu. Và tôi muốn anh, Robert, cho ý kiến thêm vì biết đâu anh có thể liên kết được nhiều thông tin hơn.

 

Nội dung mở đầu nói rằng:

 

Nhân loại đang bị mê hoặc bởi những lời tiên đoán của những kẻ tự xưng là nhà khoa học, trong khi thực tế họ chỉ đang lừa dối nhân loại bằng những lời nói dối được tô vẽ đẹp đẽ. Họ làm méo mó sự thật.

 

Hôm nay, chúng ta sẽ nói về Hercolubus - hành tinh đỏ đang tiến về Trái Đất. Theo nhiều nguồn tin, các nhà khoa học đã quan sát được nó, và nói rằng nó chỉ là một vật thể “nặng vài tấn” như món đồ chơi trẻ con. Nhưng thực tế không phải vậy. Hercolubus, hay còn gọi là Hành tinh Đỏ, to gấp 5 đến 6 lần Sao Mộc - một gã khổng lồ mà không gì có thể cản hay làm lệch hướng được.

 

Người Trái Đất nghĩ rằng đó chỉ là trò đùa, nhưng thực ra đó là khởi đầu của sự kết thúc đối với Trái Đất. Nó đã đến. Và các thế giới khác trong hệ Mặt Trời đều biết điều này, họ đang tìm cách giúp đỡ để ngăn chặn thảm họa. Nhưng không ai có thể dừng lại được, bởi vì đây là hình phạt mà nhân loại xứng đáng phải nhận để kết thúc thời đại tội ác.”

 

Chúng ta tạm dừng ở đây nhé, Robert. Anh thấy sao?

 

Robert: Ờ, nói thật thì… “tội ác của nhân loại” thì có thể hiểu được, nhưng…

 

Nacho: Không sao đâu, nếu anh thấy khó tin thì cứ nói thẳng, đừng ngại, không cần phải đồng ý với tôi.

 

Robert: Không, không, thật ra… cho tới giờ thì tôi thấy chưa có gì quá lạ. Có thể chỉ hơi kỳ ở chỗ một hành tinh to gấp sáu lần Sao Mộc thôi - vì với kích thước đó, nó gần như bằng một ngôi sao nhỏ rồi, chứ không còn là hành tinh nữa.

 

Nacho: Ừ, nhưng Mặt Trời còn to hơn nhiều mà.

 

Robert: Đúng, đúng, nhưng nếu vậy thì nó sẽ giống như một “sao lùn trắng”, tức là một Mặt Trời nhỏ hơn, chứ không phải hành tinh.

 

Nacho: Ừ, đúng rồi. Dù sao thì, nếu Mặt Trăng nhỏ hơn Trái Đất chín lần, thì hãy tưởng tượng một vật thể to hơn Trái Đất bốn đến sáu lần - thật sự là một quái vật vũ trụ. Nếu thứ đó đến gần, chắc chắn ai cũng sẽ nhìn thấy được.

 

Cho nên, ý Robert nói cũng đúng: nếu nó thật sự đang tiến lại, thì hoặc là sẽ mất hàng thiên niên kỷ nữa mới tới, hoặc là chúng ta đang bị bịt mắt, chỉ thấy một chấm sáng nhỏ mà họ không nói thật.

 

Nhưng điều khiến tôi chú ý là phần nói về “liên minh các nền văn minh ngoài hành tinh” đang giúp đỡ hệ Mặt Trời của chúng ta để ngăn chặn thảm họa. Chỉ riêng ý đó thôi cũng rất đáng suy ngẫm, nhất là khi ta đang sống trong thời điểm nhiều thông tin về UFO và liên hệ ngoài hành tinh đang được tiết lộ ồ ạt.

 

Nếu nhìn lại, từ những năm Billy Meier cách đây gần 80 năm, đến những người như anh, Robert, vẫn cùng một thông điệp lặp lại: “Nhân loại đang đi sai hướng, đang tự hủy diệt, và phải thức tỉnh.”

 

Dù bạn tin hay không, thì mẫu số chung của mọi cuộc tiếp xúc với người ngoài hành tinh đều nói điều đó - rằng thế giới này đầy rẫy sự độc ác, và nếu con người không tỉnh ra, chúng ta sẽ tự kết liễu chính mình.

 

Robert: Vâng, vâng. Nhưng tôi - tôi nghĩ mấy chuyện đó là do… những cuộc tiếp xúc, tức là những người ngoài hành tinh tiếp xúc với nhân loại họ làm như vậy. Bởi vì chuyện này hơi phức tạp: mọi người cần biết rằng chúng ta là người sáng tạo thực tại của mình, nhưng theo một cách nào đó chúng ta không tạo được thực tại như mong muốn. Thế nên họ truyền thông tin…

 

Nacho: Nhắc nhở chúng ta về tư duy đúng.

 

Robert: Ừ. Ở Trái Đất họ truyền thông tin để người ta nhìn nhận mọi thứ khác đi, để từ đó tạo ra một thực tại khác hẳn với những gì ta đang quan sát. Vậy nên, thông tin mà người ngoài hành tinh đưa đến thay đổi cách bạn nhìn thực tại, để bạn bắt đầu tạo nên những gì mình thực sự muốn. Rồi điều đó biểu hiện ra ngoài, ví dụ là các sự kiện liên quan đến Hercúbulus. Nói ngắn gọn là: bạn sẽ trải nghiệm những thứ tương thích với tần số của bạn. Nếu tần số của bạn thấp, bạn sẽ tương thích với các sự kiện tần số thấp, ví dụ như nọ, bạn đi ngoài đường vấp ngã và gãy tay - đó là một sự kiện nhỏ. Rồi tần số tiếp tục hạ xuống, lại có chuyện rò nước trong bếp… Tôi nói mấy chuyện nhỏ thôi.

 

Vì vậy họ gửi thông tin để bạn không còn tương thích với các sự kiện tiêu cực ấy, tức là làm cho bạn tương thích với những điều tích cực hơn một chút. Thông tin đó nhằm giảm khả năng bạn trải nghiệm các sự kiện kiểu Hercúbulus. Như tôi đã nói với bạn khi chưa lên sóng, có vẻ Hercúbulus không đến một mình, nó đi kèm rất nhiều vệ tinh - Zecharia Sitchin cũng có nói điều tương tự: hành tinh ấy mang theo nhiều vệ tinh và nguy hiểm là cái vệ tinh đó quét sạch mọi thứ nó gặp. Nên tất nhiên, không nên tương thích với bất kỳ sự kiện kiểu đó.

 

Và tôi chắc chắn là sẽ có một can thiệp không phải từ Trái Đất để ngăn không cho hành tinh bị hủy diệt hoàn toàn. Họ (những nền văn minh khác) trân trọng hành tinh này, chứ không phải chỉ trân trọng nhân loại – mà là họ quý hành tinh.

 

Nacho: Vâng. Những điều anh nói rất có lý: toàn bộ thông tin mang màu sắc thảm họa kia, dù một số người gán vào kinh thánh rằng “kết cục đã được viết”, thì có xảy ra hay không, khi nào xảy ra thì chỉ có Chúa biết. Nhưng nếu có một kết thúc - như đã có những lần “khởi động lại” trước đây: Atlantis, Lemuria, các lục địa biến mất - thì tất có một chu kỳ hoặc tự hủy. Điều đó giải thích vì sao ta tìm thấy dấu vết nền văn minh trước lịch sử ghi chép.

 

Tóm lại, điều anh nói rất hay: chúng ta là kẻ sáng tạo thực tại. Nếu người ngoài hành tinh, Pleiadian, thiên thần, Jesus, Thượng Đế hay bất kỳ ai gửi cho chúng ta thông điệp hy vọng, và chúng ta nhận lấy thông điệp hy vọng đó, thì chúng ta có thể xây dựng một thực tại khác. 100% đồng ý với anh - phần còn lại là rác rưởi.

 

Nói với tư cách cá nhân, tôi có một buổi truyền thông khiến tôi sững sờ - một ngày nào đó tôi sẽ chia sẻ. Tôi có năm văn bản khác nhau từ cùng một người, tôi chẳng cần nói gì nhiều, chỉ lắng nghe thông điệp, hỏi trong đầu thôi - tôi hoàn toàn bị choáng. Một thông điệp dành cho tôi là: hãy giữ suy nghĩ tốt, xây dựng bằng suy nghĩ, đừng để trống rỗng. Khoảng trống giữa những suy nghĩ tích cực chính là nơi mọi rắc rối, mọi thực thể xấu, mọi suy nghĩ tiêu cực len vào. Đừng để khoảng trống đó; đừng để nghi ngờ và sợ hãi có chỗ trú. Đây là thông điệp “từ bên kia” chứ không phải chuyện vớ vẩn. Tôi thực sự bị choáng.

 

Quay lại điều anh nói: Columbus - theo các nguồn, đó là một thế giới có nền văn minh riêng, trong đó con người cũng có sự xấu xa tương tự như ở đây. Mỗi hành tinh, mỗi thế giới có dân cư của nó; đừng nghĩ các nhà khoa học có thể dễ dàng tấn công và huỷ diệt nơi đó vì họ cũng có vũ khí để đáp trả - nếu bị tấn công thì phản ứng sẽ đến ngay và kết quả sẽ còn thảm hơn. Trong vòng vận động của sự sống mọi thứ trở lại điểm khởi hoặc kết thúc. Ở lục địa Atlantis có chuyện tương tự, với mức độ nhẹ hơn.

 

Nhưng trong lần tái diễn này, Trái Đất của chúng ta thậm chí không chịu nổi nếu có một hành tinh khác đi ngang quá gần - nó sẽ nổ tung thành từng mảnh. Điều này các nhà khoa học hoàn toàn không biết, vì họ cho rằng mình quá quyền năng, với những vũ khí có thể tiêu diệt cả những khối khổng lồ như thế. Họ đã lầm to.

 

Điều sắp xảy ra trong thời gian ngắn tới đây chính là sự tan rã của cái gọi là Tháp Babel mà họ đã xây dựng. Họ đã hoàn tất nó rồi, và giờ là lúc hậu quả tiêu cực đổ xuống toàn nhân loại. Các nhà khoa học có thể phủ nhận điều này bằng lý thuyết của họ, như họ vẫn làm và đã từng làm - bóp méo sự thật chỉ vì kiêu ngạo, hư danh và khát vọng quyền lực.

 

Họ sẽ cười như những con lừa hí lên, bởi họ không đủ khả năng nhận thức hậu quả của những gì mình đã làm. Họ đã làm ô nhiễm hành tinh này bằng bom nguyên tử, chỉ để chiếm hữu nó - mà quên rằng Thượng Đế và công lý của Ngài vẫn tồn tại, và Ngài sẽ nghiền nát tất cả.

 

Và với những con thú, người ta không thể nói về Thượng Đế được - vì chúng chỉ biết hí lên. Qua hành động của mình, chúng đã chối bỏ Ngài. Chúng tưởng mình là thần thánh - nhưng sự thật thì không phải vậy.

 

Robert: Vấn đề không phải là nhân loại, mà là vài người quyền lực điều khiển thế giới. Nhân loại không phải là vấn đề chính. Khi anh nói “tháp Babel sẽ sụp”, tôi hiểu là những kẻ cai trị thế giới sẽ ngã. Nhưng họ đã kiểm soát quá nhiều, kiểm soát mọi kiểu câu chuyện. Hôm nay tôi xem một phóng sự về cách họ thâm nhập mọi phương tiện truyền thông để làm giảm uy tín hiện tượng UFO. Họ đặt người “người trong cuộc” trông tử tế, nói lý lẽ chặt chẽ, nhưng nhiệm vụ thực chất là phát tán thông tin sai lệch.

 

Đến mức bạn tự hỏi: chuyện này là gì nữa? Họ sợ đến mức không biết kiểm soát câu chuyện ra sao. Một cách họ cố bịt là dùng AI để tạo ra đủ loại hiện tượng giả mạo: khi ai đó quay được thứ lạ trên trời rồi đăng lên mạng, lập tức sẽ có tiếng nói bảo đó là sản phẩm AI, là deepfake; thế là mọi người bối rối, chẳng ai biết thật hay giả nữa. Đó là cách che phủ sự thật bằng những lời dối trá. Hiểu ý tôi không?

 

Nacho: Robert, có một điều tôi thật sự muốn bàn với anh, vì tôi tin anh sẽ có một góc nhìn rất thú vị - đó là: chúng ta chắc chắn đang sở hữu công nghệ tiên tiến, đến mức có thể đưa các sinh vật ngoài Trái Đất  trở về hành tinh của họ. Nhưng đó là hiểu biết của chúng ta về công nghệ mà ta biết đến, còn những thứ bị che giấu thì sao? Không thể phủ nhận rằng tồn tại một chương trình không gian bí mật, và rằng các cường quốc đang nắm giữ công nghệ vượt xa cả Star Trek - thậm chí có thể vượt qua nó.

 

Tức là, chúng ta đã có khả năng đó. Tất cả sự bí mật, tất cả những công nghệ, những hiệp ước, giao dịch ngầm, các chương trình thám hiểm không gian... tất cả những điều ấy có thể mang một ý nghĩa khác, không hẳn là thứ đáng sợ như người ta tưởng - chẳng hạn như một nền văn minh phản loạn đến để hút năng lượng hay hủy diệt nhân loại - mà biết đâu họ đang thực hiện một nhiệm vụ nào đó to lớn hơn, vượt khỏi tầm hiểu biết của con người, vượt xa cả trí tưởng tượng của chúng ta.

 

Giả sử, chỉ giả sử thôi nhé, nếu chúng ta đã tiến rất xa về công nghệ, có phi đội, có tàu khổng lồ, và họ đang kiểm soát mọi thứ ra vào Trái Đất, thực hiện một chiến dịch quân sự hay nhiệm vụ bí mật, thì liệu có thể họ đang chuẩn bị cho một điều gì đó lớn sắp xảy ra với Trái Đất không?

 

Ở đây tôi không nói đến việc viện cớ chi tiêu ngân sách kiểu như “À, chúng ta cần thêm một kính James Webb nữa để xem có nước hay không”. Không. Tôi muốn nói là, nếu vẫn còn tồn tại bóng tối và quyền lực, thì những con người mặc đồ đen không phù hiệu ấy có thể đang làm gì đó. Họ đang hành động. Liệu có thể họ đang thực sự tham chiến - theo đúng nghĩa đen không?

 

Robert: Có, có, điều đó hoàn toàn có thể. Tôi tin như vậy. Và tôi nhớ hình như đã nói về điều này trong một chương trình trước của bạn rồi. Theo như họ (Taygetan) nói, thì những trận chiến và những quyết định lớn nhất liên quan đến Trái Đất thật ra xảy ra ở cõi trung giới - trong thế giới mà con người không nhận thức được bằng thân thể vật chất.

 

Tôi nhắc lại: việc bạn không cảm nhận được không có nghĩa là nó không tồn tại. Thực tế, có rất nhiều người - và tôi biết nhiều người sẽ cười khi nghe tôi nói điều này - nhưng có người thức dậy mỗi sáng trong tình trạng mệt lả, kiệt sức như vừa bị đánh đập, và không hiểu tại sao. Họ hỏi: “Chuyện gì xảy ra với tôi vậy, sao hôm nay mệt quá?” Chính là vì họ đã chiến đấu, hoạt động, hoặc làm việc rất nhiều trong cõi trung giới.

 

Khi họ quay về thân thể vật lý và tỉnh dậy, họ không nhớ được gì, vì có sự chênh lệch tần số, khiến ký ức từ cõi ít vật chất hơn không thể chuyển vào ý thức 3D. Thế là họ cảm thấy mệt, uể oải, buồn bã mà không hiểu nguyên do - vì họ đã chứng kiến nhiều thứ trong cõi đó.

 

Khi bạn rời khỏi thân thể vật chất, ý thức của bạn mở rộng - bạn thấy được thực tại thật, và đó chính là điều họ (Taygetan) từng nói với tôi.

 

Và ở đây, ta bắt đầu chạm đến khái niệm người ngoài hành tinh liên chiều. Họ nói: “Chúng tôi tồn tại ở dải tần số từ 5 đến 6D. Từ đó, chúng tôi có thể thấy được toàn bộ các tầng thấp hơn. Ví dụ, chủng loài bò sát tồn tại ở tần số 4D, nên chúng tôi thấy được họ, nhưng họ không thể thấy chúng tôi, trừ khi chúng tôi hạ tần số xuống để tương tác.”

 

Vì thế, cách duy nhất để con người tương tác với họ là khi họ hạ tần số và xuất hiện trong cõi vật chất này. Còn không thì chỉ có thể giao tiếp qua hình thức dẫn kênh - nhưng để làm được điều đó, bạn phải đạt đến tần số tương thích với họ.

 

Hiểu ý tôi chứ?

 

Nacho: Hoàn toàn hiểu. Tôi đồng ý với anh.

 

Robert: Thế nên, à… những trận chiến lớn thực ra đang diễn ra ở một tầng tần số khác, nơi mà chúng ta không thể nhìn thấy và cũng không hề biết tới, trong khi khoa học lại bảo rằng những điều đó không tồn tại. Vấn đề, Nacho à, là người ta muốn chúng ta sống tách biệt hoàn toàn khỏi thực tại thật. Và một trong những công cụ được dùng để đạt điều đó chính là “khoa học”.

 

Nó nói với bạn: “Cái này có thể làm, cái kia không được làm.” - nhưng thực ra đó là giới hạn được dựng lên để kiểm soát nhận thức của con người.

 

Tôi không phủ nhận giá trị của khoa học hiện nay đâu - nhân loại đã làm được những điều tuyệt vời với những gì mình có, nhưng chúng ta vẫn đang bị giam trong một nhà tù, một nhà tù tinh thần. Và chính bản thân mỗi người là người tạo nên song sắt nhà tù ấy, thông qua những gì mình tin và không tin.

 

Điều quan trọng nữa là những người bạn chọn ở gần mình. Có những người sẽ bảo:

 

“Nacho, đừng làm vậy, chuyện đó sẽ hỏng thôi.”

“Ủa, giờ định mở chương trình mới ở nhà hả? Thôi bỏ đi!”

 

Nhưng bạn thì nói: “Không, tôi muốn làm chuyện này. Tôi muốn làm cho đúng, cho ra hồn.”

 

Anh hiểu ý tôi chứ? Bạn phải rất cẩn thận với người mà mình kết nối, vì sẽ có người nâng đỡ bạn - đó là những người bạn nên ở bên - và cũng có những người sẽ kéo bạn xuống.

 

Nacho: 100% đồng ý, Robert. Tôi rất thích điều anh vừa nói.

 

Robert: Ừ, chính xác là vậy.


Nacho: Bởi vậy đó, tôi mới gặp anh vào mỗi thứ Sáu, Robert. Tôi không gặp ai khác. Dù họ có kênh lớn hơn, nổi tiếng hơn, nhưng tôi không chịu nổi năng lượng của họ, không xem được, không hợp. Cho nên là vì đồng điệu, tôi mới làm việc với anh. Thật sự rất thích cách anh nói.

 

Và đúng như anh nói, công nghệ và khoa học của chúng ta đã tiến rất xa - ta ngày càng hiểu thêm nhiều điều. Từ chỗ không biết gió từ đâu mà có, giờ ta biết gió hình thành thế nào, biết về sóng vô tuyến, tần số, tia hồng ngoại, tia cực tím... Với công nghệ, ta bắt đầu nhìn thấy được những tầng sâu hơn của thực tại.

 

Và đến khi chúng ta vượt qua được giới hạn hiện tại, tôi tin rằng có những công nghệ tiên tiến hơn nhiều đã tồn tại rồi, chỉ là chưa được tiết lộ. Nếu anh đồng ý, Robert, ta sẽ ghi hình cho phần tiếp theo, vì bây giờ...

 

Robert: Ừ, được thôi - ta nói đã hơn một tiếng rồi.

 

Nacho: Còn hai phút nữa thôi, và ta cần nói nhanh về hiện tượng bí ẩn, những tin mới nhất...

 

 

 

 

 

 

 

 

 

---------------------

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Robert: Tôi muốn liên hệ phần này với một nhân chứng nội bộ mới, tên là... à, tôi quên mất tên rồi.

 

Nacho: Joshua.

 

Robert: Đúng rồi - Joshua Shelton. Anh ta từng làm việc trong một căn cứ quân sự, và anh kể rằng khi báo cáo về các vụ nhìn thấy UFO, không ai hỏi han gì cả. Họ chỉ bảo anh không được làm thôi miên hồi quy, vì “có thể nói ra quá nhiều điều”. Thật ra anh này sau đó còn phải gọi xe cứu thương, hình như bị sỏi thận hay chuyện gì đó tương tự.

 

Nacho: Ừ, tôi nhớ rồi.

 

Xin lỗi, Robert, để tôi làm rõ chút nhé.

 

Robert: Vâng.

 

Nacho: Chúng ta còn khoảng 11 phút. Joshua là người tố cáo mới mà Ross Coulthart vừa phỏng vấn gần đây. Tôi từng làm video về ông này rồi - ông từng làm việc tại căn cứ S2 trong căn cứ Agnes (nếu tôi nhớ không lầm).

 

Robert: Ừ, đúng, hoặc Ellis, đại loại thế.

 

Nacho: Đúng rồi - Ellis. Và anh ta trông cực kỳ tiều tụy, thấy rõ trên gương mặt, như thể đã trải qua điều gì kinh khủng - giống như nhiều người từng tham gia các dự án tuyệt mật khác. Được rồi, Robert, anh tóm tắt cho tôi những gì Joshua thấy, nhé?

 

Robert: Vâng. Người đàn ông này, trước hết, khi đến căn cứ đó, họ cho làm một loạt bài kiểm tra tâm lý để xem có đủ tin cậy không. Vì dĩ nhiên, không thể cho người mất ổn định làm việc trong khu vực nhạy cảm, nhất là ở đây…

 

Nacho: Là căn cứ hạt nhân, đúng chứ?

 

Robert: Đúng. Căn cứ hạt nhân chứa bom nhiệt hạch có khả năng xóa sổ toàn bộ nền văn minh nhân loại. Anh ta nói rõ: “Đây không phải trò đùa.” Họ được lệnh bắn hạ ngay lập tức bất kỳ ai xâm nhập căn cứ, vì vũ khí hạt nhân không được phép xảy ra sơ suất.

 

Ngoài ra, họ thường xuyên kiểm tra tâm lý, đảm bảo mọi người đều ổn định. Điều này rất quan trọng, vì những gì Joshua kể không phải ảo giác - anh ta thật sự nhìn thấy những điều kỳ lạ.

 

Anh ta nói ngay ngày đầu tiên đến căn cứ, có một quả cầu sáng xuất hiện. Họ được một sĩ quan đưa đi “tham quan cơ sở” sau khi vượt qua kỳ kiểm tra. Và các sĩ quan nói rằng trong mọi căn cứ có tên lửa hạt nhân, đều xảy ra hiện tượng siêu nhiên - mọi nơi đều có, hiếm nơi nào không.

 

Khi Joshua được chấp thuận và vào ca ban đêm - thời điểm hay xảy ra những chuyện đó - họ đang đi tuần tra thì chuông báo động vang lên. Cảm biến nhiệt quanh căn cứ phát hiện vật thể lạ. Họ đi đến một ngọn đồi trong khu vực, và thấy một quả cầu ánh sáng trắng - điều kỳ lạ là nó không phát sáng ra ngoài, chỉ tự phát quang như đang nuốt ánh sáng vào trong.

 

Quả cầu này lơ lửng trên hàng rào, rồi khi họ tiến lại, nó bắt đầu di chuyển có chủ ý, như thể nó biết mình đang bị theo dõi. Joshua mô tả nó như một quả bóng chuyền lớn khoảng 1 mét đường kính, màu trắng ngọc trai, phát sáng nhẹ nhưng không chiếu sáng xung quanh.

 

Họ nhận ra vật thể có trí tuệ, vì nó thay đổi hướng khi bị đuổi theo, rồi biến mất vào sa mạc. Nhưng điều khiến Joshua ngạc nhiên là không ai trong căn cứ bàn luận hay điều tra gì, như thể họ biết rõ chuyện đó là gì nhưng giữ kín, mỗi người chỉ được biết phần việc của mình, không hỏi thêm.

 

Sau đó, Joshua còn nghe nói về một hiện tượng gọi là “Người Phụ Nữ Trắng” - một thực thể sáng xuyên qua hàng rào mà không bị cản, không ai hiểu nổi bằng cách nào. Ngoài ra, họ cũng thường xuyên nhìn thấy “bóng đen” khổng lồ, những sinh thể to lớn, khi soi đèn thì biến mất ngay, nhưng vẫn cảm nhận được sự hiện diện của chúng.

 

Theo lời họ nói với tôi, những sinh thể đó thật ra là người ngoài hành tinh liên chiều. Họ tồn tại ở một hành tinh khác, có tên và khoảng cách cụ thể với Trái Đất, mà tiếc là tôi không nhớ chính xác.

 

Những sinh thể ấy vẫn là thực thể vật chất trong thế giới của họ, nhưng vì tồn tại ở tần số khác, nên chúng ta nhìn thấy họ như bóng mờ, chứ không phải hồn ma. Họ hiện hữu một phần (khoảng 20%) trong thế giới vật chất của chúng ta, còn phần còn lại ở tầng tần số khác, nên ta chỉ cảm nhận họ như những cái bóng chuyển động.

 

Nacho: Nếu anh đồng ý thì tôi muốn nói một điều về chuyện này. Nhìn xem, trong thế giới linh hồn, những gì mà các linh hồn không còn thân xác hay thực thể ở cõi trung giới thể hiện ra cho chúng ta thấy - nói một cách đơn giản - chính là “từ ngữ”, là năng lượng giao tiếp. Cái “linh hồn” đó - tức là bản thể tinh thần mà tất cả chúng ta đều có, cũng như các dạng sống khác - chúng ta không thể nhìn thấy hay chạm vào, nên với ta, nó dường như không tồn tại, dù nó có thể đang ngồi ngay bên cạnh, lắng nghe Nacho nói chuyện.

 

Robert: Ừ, đúng vậy.

 

Nacho: Nhưng nó thật sự tồn tại - ở dạng một loại chất lỏng hay năng lượng vi tế, mà trong Thuyết Linh Hồn gọi là “periespíritu” (thể trung gian giữa thể vía và thể xác). Nó là một lớp bao quanh, nằm giữa vật chất và tinh thần, chính nhờ lớp bao đó mà những thực thể vô hình - kể cả người ngoài hành tinh - có thể tồn tại và tương tác với chúng ta.

 

Trong thế giới tâm linh, người ta vẫn chưa tách bạch rõ được ranh giới giữa “linh hồn” và “ngoài hành tinh”, vì mọi thứ dường như hòa lẫn qua loại vật chất này, một trạng thái vật chất khác mà con người chưa biết đến, dù các thế lực quyền lực có thể biết. Chính nhờ nó mà có hiện tượng “bóng ma”, để ta dễ hình dung.

 

Vậy nên, có thể chất lưu năng lượng mà anh nói, cái 20% hiện hữu trong thế giới vật chất ấy, chính là trạng thái vật chất khác - thể dẫn trung gian, qua đó các thực thể vô hình có thể tồn tại trong thực tại của ta và ta có thể cảm nhận được chúng.

 

Robert: Ừ, khả năng cao là vậy.

 

Nacho: Giờ thì câu hỏi là: Nếu họ có thể ẩn mình, tại sao lại hiện hình? Nếu mục đích là theo dõi chúng ta, tại sao họ lại để bị thấy? Chính điều đó làm người ta phải suy nghĩ.

 

Robert: Ừ, đó là chuyện mà chúng ta không thể biết được. À, và Nacho, bạn biết không, Joshua còn kể một chuyện rất thú vị - về những “orbs” (quả cầu sáng). Anh ấy nói rằng thường người ta chỉ thấy chúng trong ảnh chụp - những đốm sáng nhỏ li ti, người ta tưởng là bụi hoặc ánh sáng phản chiếu - nhưng ở đây, anh ấy nói đến những orbs thật sự lớn, không phải ảo giác.

 

Một lần, họ có ca trực ngẫu nhiên, tức là lịch canh gác thay đổi bất định để tránh bị theo dõi. Trong một buổi như thế, họ đi vào bên trong một nhà chứa máy bay, và khi bước vào, họ đứng sững lại: bên trong có những quả cầu sáng đang bay lơ lửng, di chuyển quanh không gian, giống như có trí tuệ - không thể chạm vào được, nhưng rõ ràng chúng phản ứng với sự hiện diện con người.

 

Ngoài ra, có một chuyện rất kỳ lạ nữa mà Joshua kể: trong một lần vào sâu bên trong một silo hạt nhân, nơi có cánh cửa thép dày khoảng một mét, khi cánh cửa được đóng lại, bên trong chỉ có anh ta và một quân nhân khác, người kia đứng cách khoảng 15 mét phía trước. Khi cửa đã khóa, họ nghe thấy tiếng gõ mạnh từ phía sau cánh cửa - đoàng, đoàng - như thể có ai đó bị nhốt bên ngoài. Nhưng cửa này không thể mở ra được, phải có quy trình và cấp phép đặc biệt. Họ không hiểu chuyện gì xảy ra, vì rõ ràng không có ai ở đó, mà tiếng gõ vẫn vang lên trên tấm thép dày cả mét.

 

Nacho: Ừ, chuyện đó làm tôi nhớ đến phim Stargate, trong căn cứ ở trong núi ấy - những cánh cửa khổng lồ như vậy, một khi đóng lại là khóa kín hoàn toàn. Chúng dày khủng khiếp.

 

Robert: Đúng, có khi còn dày hơn cả một mét. Tôi cũng từng thấy mấy loại cửa như thế.

 

Nacho: Những căn cứ như vậy thường được thiết kế để chịu được vụ nổ hạt nhân, nên vách dày, lõi bê tông cốt thép, kín tuyệt đối. Nhưng ý anh là thực thể kia bị kẹt lại bên trong, không thể thoát ra khỏi vật chất, đúng không?

 

Robert: Đúng vậy, nó bị kẹt. Có thể đó là một dạng sinh thể vô hình, vốn có thể đi xuyên qua vật chất, nhưng gặp một số loại vật chất nhất định thì không thể vượt qua.

 

Nacho: Có khi hệ thống của căn cứ biết rõ sự tồn tại của những sinh thể đó, và thiết kế cấu trúc đặc biệt để ngăn chúng vượt qua, hoặc để giữ chúng lại bên trong. Ý đó nghe rất thú vị.

 

Tóm lại, điều chúng ta đang hiểu là: các căn cứ quân sự, đặc biệt là nơi thử nghiệm vũ khí hạt nhân hoặc nhiệt hạch, là những điểm nóng của các hiện tượng siêu nhiên. Những sự kiện này xảy ra liên tục từ khoảng năm 2000 đến 2006, chứ không chỉ là một vụ UFO đơn lẻ. Họ ghi nhận đủ loại hiện tượng: sinh thể bóng tối, người phụ nữ áo trắng, những khối năng lượng khổng lồ, và cả tàu tam giác.

 

Robert: Đúng, tàu tam giác. Và chưa hết - Joshua kể rằng một lần anh ra ngoài căn cứ khi đang không trong ca trực, thấy một người lính đang hút thuốc. Họ nói chuyện được một lúc, thì người lính bỗng đứng sững, mắt mở to, nhìn chằm chằm lên trời. Joshua quay lại nhìn thì thấy một UFO, dạng hình cầu hoàn hảo, đường kính khoảng 14–16 mét, không có cánh, bay chậm như trực thăng.

 

Phần phía trước phát sáng như dòng dung nham - ánh đỏ cam chuyển động - phản chiếu ánh sáng xuống mặt đất. Anh ta nói: “Tôi từng ở không quân, tôi biết đâu là máy bay, đâu không phải. Cái này không phải máy bay. Không có cánh, không có cánh quạt. Nó bay ngang qua đầu tôi, y như trong phim.”

 

Điều kỳ lạ là khi sau đó phóng viên Ross Coulthart hỏi lại về vụ này, Joshua lại không nhớ gì hết. Anh ta ngạc nhiên: “Kỳ lạ thật, sao tôi không nhớ chuyện này?”

 

Và Coulthart xác nhận là anh đã kể chuyện đó trước đây, nhưng giờ trí nhớ anh bị xóa trắng - không phải do nói dối, mà có vẻ như một dạng thao tác tâm lý khiến anh không còn “tương thích tần số” với ký ức đó, nên không thể truy cập vào ký ức, dù nó vẫn tồn tại ở đâu đó trong tâm trí.

 

Nacho: Xin lỗi nhé? Nhưng đến thời điểm này, những ai đã hiểu nhiều về chuyện này, chúng ta có thể nghe lời khai của một nhân chứng mới giải thích nhiều điều thú vị, đúng không? Nhưng chúng ta cũng đã bàn về khả năng của các cơ quan chính phủ trong việc gợi ý, cấy những suy nghĩ hay ảo giác cho người ta. Anh hiểu ý tôi chứ? Nói thật là, Robert, đâu là thật và đâu là giả? Tôi nghĩ mọi người muốn biết là: chuyện gì đang diễn ra? Họ có đang bán cho chúng ta một câu chuyện hay không? Họ có đang cố kiểm soát câu chuyện thông qua Ross Coulthart, những nhân chứng mới, để rồi không cho phép chúng ta nhấn nút tung bom hạt nhân hay gì đó? Hay là chuyện đó thực sự đang xảy ra, Robert?

 

Robert: Không, ở chừng mực  nào đó họ đang kiểm soát ta theo một kiểu nào đó. Thật ra, tôi nghĩ anh ta (người nhân chứng) đã thấy rất nhiều thứ hơn nữa. Và tôi sẽ nói lý do. Tôi không biết có nói với bạn trước chương trình trực tiếp hay chưa, hay ngay đầu chương trình… Không biết đây sẽ là phần hai hay ta tiếp tục quay video. Người này ở Las Vegas - chú ý - bị cấm đi xem show, tức là Nevada, Vegas, Area 2… không phải Area 51, mà Area 2. Người đó bị cấm đi xem biểu diễn, bị cấm cho thôi miên, bị cấm sử dụng một số loại thuốc gì đó. Họ cấm gần như mọi thứ.

 

Và người đó nói: “Ừ, tôi đã thấy nhiều chuyện, nhưng…” Ý là anh ta biết nhiều hơn, nhưng chính anh ta không nhận ra mình biết nhiều hơn. Một hôm anh ta bị sỏi thận hay vấn đề gì đó, gọi xe cấp cứu thành phố. Khi lên xe cấp cứu thì binh lính cũng đến, và họ bắt đầu thẩm vấn y tá - một cuộc thẩm vấn rất nghiêm ngặt: có uống thuốc không, anh làm việc gì… Họ muốn biết liệu người này có tiết lộ điều gì không. Anh ta sững sờ và nói: “Tôi còn thấy thương họ vì cuộc thẩm vấn đó.”

 

Và bạn tự hỏi: có phải anh ta biết nhiều hơn không, nhưng vì công nghệ nào đó họ làm cho những ký ức đó không tương thích với anh, vì họ không xóa được bộ nhớ hoàn toàn. Thay vào đó, qua tần số, bằng cách nào đó, họ khiến anh quên đi.

 

Rồi quay lại chuyện UFO - thú vị là, tôi nghĩ người này tên là Joshua Shelton hay gì đó. Joshua nói: “Kỳ lạ là tôi không nhớ chuyện này, nhưng tôi sẽ kể.” Có một UFO bay ngang - kiểu UFO điển hình - và họ thấy nó hạ dần sau những ngọn đồi. Họ không nghe thấy tiếng gì, như thể là ảnh ba chiều: không tiếng động, chỉ thấy bề mặt kim loại phản xạ ánh sáng. Sau mấy đồi họ thấy một tia chói rất mạnh, mọi người lăn xuống đất hoặc che chắn để không bị sóng xung kích hất ngược. Họ nghĩ UFO va chạm, nên lập tức tổ tuần tra chuẩn bị với kính nhìn đêm, v.v., Culthart hỏi có ghi nhiệt không và anh ta bảo không nhớ. Khi họ tới nơi mà đáng lẽ nó va chạm thì không có gì - không có xác, không có mảnh vỡ. Họ đứng bần thần. Kỳ lạ nhất là trong căn cứ không ai hỏi thêm, như thể ai cũng biết chuyện gì đang diễn ra nhưng không nói ra.

 

Rồi còn một hiện tượng nữa: các tổ tuần tra rời đi và sau đó mất dạng - họ biến mất và không trở lại cho tới nửa tiếng sau. Chuyện này có trong video. Vậy nên rất nhiều chuyện lạ xảy ra. Câu hỏi là: những silo hạt nhân đó có bị đặt ở “vùng năng lượng” nào đó không? Có phải nằm trên đường ley hay nơi xảy ra hiện tượng siêu nhiên? Và những căn cứ được dùng hai mục đích: một là để chứa vũ khí, hai là để tránh người tò mò tiếp cận vùng nhạy cảm nhất - đúng không? Họ canh gác để không ai lọt vào. Có lần vài thiếu niên chui vào, họ kể: “Chúng tôi đã dọa cho tụi nó một phen nhớ đời” (cười).

 

Nacho: Ừ… Trả lời câu hỏi của anh thì cũng phức tạp. Ta hiểu rằng chính phủ Mỹ hay một số nhánh có công nghệ tiên tiến, đúng. Rõ ràng người nhân chứng không biết hết mọi chuyện, anh ta chỉ biết một vài phần.

 

Robert: Vâng, chỉ biết vài chuyện thôi.

 

Nacho: Không hợp lý nếu một đơn vị công nghệ cao lại “đùa giỡn” trong các căn cứ hạt nhân. Vậy có hai khả năng: một là toàn bộ chuyện này là giả, họ đang dựng một màn kịch để bán một câu chuyện - có thể chấp nhận được. Hai là chính phủ và các nhánh quân đội đã quen sống chung với một hiện tượng vượt quá nhận thức của họ, nên họ chỉ chấp nhận nó. Giống như tam giác Bermuda - một con tàu biến mất, rồi thôi. Có những sự kiện không thể giải thích, chỉ là phần trăm xảy ra.

 

Có khả năng chúng ta đang chứng kiến sự tiết lộ dần dần của một thực tại: thưa các bạn, chúng ta không đơn độc. Hiện tượng lớn hơn nhiều so với một vật thể vật chất. Nó luôn ở giữa chúng ta.

 

Nhưng rất khó tưởng tượng một chính phủ chuyên bảo vệ chúng ta mà lại không thừa nhận về mặt kỹ thuật là họ dễ bị tổn thương ở mức độ này. Không phải đơn giản như “chúng ta ở trong mê cung quay vòng”, Robert. Anh biết không? Nó liên tục không có một lời giải đơn nhất.

 

Robert: Điều lạ với tôi là người ta tạo ra mọi thứ để khiến chúng ta không biết. Từ mọi góc độ, nhằm để ta không rõ thật - giả.

 

Nacho: Robert, tôi muốn nói với anh một điều - nếu anh đồng ý. Hôm nay tôi không dùng máy quay xịn, chỉ có webcam thôi, nhưng tôi nghĩ chủ đề này sẽ “nổ tung” luôn đó. Câu tôi muốn hỏi là: nếu ta tạm gác qua hiện tượng người ngoài hành tinh - ta biết là nó có thật, nó tồn tại, nhưng tạm bỏ qua - và giả sử ta đang cùng tồn tại với những thực thể vô hình, không thấy được nhưng vẫn ở đây, một dạng thực tại song song. Trong “thang bậc” của những thực thể này, ta có thể gọi họ là “những linh hồn không còn thân xác”.

 

Giờ ta có nhiều cấp độ: những “linh hồn cao cấp”, mà ta có thể gọi là thiên thần, ở tần số cao hơn, như Robert từng nói, họ có thể hạ tần số xuống để tương tác với chúng ta. Còn những thực thể ở tần số thấp hơn thì không thể đi lên, nhưng lại có thể xuống sâu hơn nữa. Trong nhóm đó có những thực thể tiêu cực, nặng nề, xấu xa hơn, tạm gọi là ác linh - họ muốn làm gì thì làm, có thể can thiệp vào thực tại của ta.

 

Ngay lúc này, quanh ta có cả thực thể tích cực lẫn tiêu cực. Những thực thể xấu có thể can thiệp vào thực tại của chúng ta, vì họ có khả năng đi xuyên qua lớp năng lượng của cõi trung giới để bước vào thế giới vật chất. Họ luôn ở đây, chỉ là chúng ta không thấy. Họ tạo ra và xóa bỏ hiện tượng theo ý muốn - họ có thể tạo ra những vụ UFO, người phụ nữ áo trắng, các sinh thể bóng tối, “người đội mũ” trong giấc mơ - những hình tượng mà từ xưa từng được gọi là thần linh, thần jinn, ác quỷ, hay thiên thần.

 

Những điều chúng ta thấy - ở căn cứ quân sự, nhà thờ, hay điểm năng lượng trên Trái Đất mà anh từng nhắc tới - đã luôn tồn tại như vậy. Lúc nào cũng có kẻ đùa cợt, kẻ ác, và những kẻ ngu ngốc tôn thờ năng lượng đen tối đó bằng các nghi lễ tà thuật - không hiểu họ nghĩ gì khi muốn kết nối với kiểu năng lượng đó. Nhưng cũng có thực thể ánh sáng, thiêng liêng, rực rỡ, đối lập hoàn toàn. Anh hiểu ý tôi chứ, Robert?

 

Robert: Ừ, ừ, đúng rồi, hoàn toàn đúng.

 

Nacho: Sự pha trộn giữa những gì chúng ta thấy - thật ra chỉ là sự tương tác giữa những thực thể “đùa giỡn” với thế giới của chúng ta, đơn giản là vì họ thích làm vậy. Tôi tưởng tượng một thực thể tiêu cực - không cần gọi là ác linh, cứ nghĩ như một “Hitler tí hon” - đang khoái trá khi nhìn thấy một người đau khổ, hay đang cười ngặt nghẽo khi nhìn nhóm satanist giết gà làm nghi lễ. Anh hiểu ý tôi không?

 

Và chính những thực thể đó cũng liên lạc qua các buổi cầu cơ, Ouija, hoặc thông điệp tự động, qua viết tay, ghi âm tâm linh - và chúng cười vào mặt con người, chế nhạo, đưa thông tin nửa thật nửa giả, chỉ để thỏa mãn thú vui trêu chọc của chúng. Vậy nên câu hỏi thật sự, Robert, là: chính phủ đang sợ điều gì?

 

Robert: Chính phủ sợ rằng chúng ta sẽ tỉnh thức, rằng chúng ta sẽ biết mình không đơn độc, rằng ta đang sống trong một thực tại rộng lớn hơn - nơi có những thứ bạn vừa nói. Họ không muốn ta biết. Họ muốn ta sống mê muội, ngu dốt, và họ đạt được điều đó bằng rất nhiều cách. Và đúng, những thực thể đó thật sự tận hưởng điều này.

 

Nacho: Vì nếu anh để ý, hiện tượng UFO hay “người ngoài hành tinh” thật ra rất phi lý. Nó vô cùng siêu thực, Robert. Không có logic nào trọn vẹn - như thể nó được dàn dựng trong chính thực tại của chúng ta, kiểu “trêu chọc loài người”. Khi thì gửi thông điệp tiên tri, lúc thì răn đe hoặc an ủi, nói về hy vọng, ánh sáng, hay thức tỉnh tinh thần - và cuối cùng vẫn quy về một thông điệp: “Hãy tốt lành, hãy tỏa sáng, hãy nghĩ tích cực.”

 

Nếu làm vậy, ta tạo ra tương lai đẹp. Còn nếu chìm trong năng lượng tiêu cực, trong những trò đùa của thế lực đen tối, thì mọi thứ sụp đổ.

 

Có lần có một cô gái viết cho tôi - tôi thấy rất thú vị. Cô ấy kể rằng mình mơ thấy một giấc mơ tiên tri về điều sắp xảy ra với chính mình. Và chị gái cô cũng mơ cùng nội dung đó, như thể cả hai cùng nhận thông điệp từ một nơi nào đó, kiểu như “Coi chừng, cô sắp chết đấy”. Anh thấy không? Những thiên thần, thực thể, hay người ngoài hành tinh can thiệp bằng cách mà ta có thể hiểu được trong khuôn khổ của Ma Trận này.

 

Robert: Đúng rồi, đó là điều mọi người cần hiểu. Tôi đã nghe bạn nói điều này trong video gần đây của bạn và phải thốt lên: “Chà, tuyệt quá.” Bởi vì thực chất, tất cả chúng ta là Một. Ở trong thực tại này, trong Ma Trận Trái Đất này, mọi người chỉ là những mảnh của một ý thức duy nhất, một ý thức tập thể, bị phân tán theo mô thức thành những điểm chú ý riêng biệt, chính là mỗi chúng ta.

 

Nacho: Để tôi thêm một câu vào điều anh vừa nói nhé. Trong cuộc phỏng vấn tôi từng làm với cha mẹ của Sergi - cậu bé 13 tuổi đã mất và sau đó liên lạc được qua một nhà ngoại cảm - cuốn sách tên là Petons de Llum (“Những nụ hôn ánh sáng”) có một câu định nghĩa rất hay: “Nhiều trái tim nhỏ trong một trái tim lớn.”

 

Robert, đó chính là điều anh đang nói.

 

Robert: Chính xác! Đó chính là điều mà những người Taygetan từng nói. Hoàn toàn trùng khớp. Vì vậy, đôi khi những người cùng nhóm, cùng tần số như các binh sĩ trên xe đó, được kết nối bằng ý thức, và ai đó trong mạng lưới ấy đã gửi tín hiệu cảnh báo, khiến mọi người dừng lại cùng lúc. Tôi tin nếu không có cảnh báo đó, chuyện bi thảm đã xảy ra.

 

Nhưng nói lại: họ không muốn chúng ta biết điều này. Họ không muốn chúng ta hiểu rằng mình là Một, rằng chúng ta đang sống trong một Ma Trận do họ dựng, nơi những thực thể – gọi là ác quỷ hay bất kỳ tên gì – đang hút năng lượng của chúng ta.

 

Và như Salvador Freixedo từng nói: “Chúng ta chính là trang trại năng lượng của họ - loài người là nguồn nuôi dưỡng họ.”

 

Nacho: Hoặc là họ tận hưởng, Robert. Họ tận hưởng điều đó.

 

Robert: Ừ, đúng vậy, họ tận hưởng thật. Bạn biết không, Nacho, tôi cũng chẳng thể nào hiểu nổi… ví dụ một người giàu có nhất thế giới, có tất cả mọi thứ trong tay - họ vui thú kiểu gì? Bạn tưởng tượng đi, khi đã có hết mọi thứ, thì người ta còn có thể “hưởng thụ” bằng cách nào? Có thể là họ bắt đầu vui thú bằng quyền lực, bằng việc chế giễu người khác, kiểu như: “Giờ thì tụi mình sẽ cười vào mặt mấy tên lính tội nghiệp này. Để tụi nó thấy ai mới là kẻ có quyền thật sự.” Rồi họ tiếp tục làm chuyện khác nữa, chỉ để thấy mình vượt trên người khác.

 

Vì mọi thông tin đều bị phân tầng, ta không biết được gì cả. Nhưng nếu thử đặt mình vào góc nhìn đó - (cười) - họ thật sự đang sống trong một thực tại hoàn toàn khác chúng ta, quá khó tin.

 

Và điều tôi muốn nói ở phần cuối chương trình này là: chúng ta luôn muốn gắn nhãn cho mọi thứ. Người ta bảo: “Ồ, đó là loài bò sát, tụi nó muốn hút adrenochrome gì đó” - tôi chẳng bao giờ bận tâm mấy thứ đó. Hoặc “đó là người xám đến từ Zeta Reticuli”… Chúng ta cứ cố phân loại, gắn nguồn gốc, nhãn mác, mà quên mất điều cốt lõi.

 

Nếu đơn giản hóa tất cả, thì đó chỉ là những thực thể không thuộc thế giới này, liên lạc với ta và nói: “Này, lắng nghe đi. Không quan trọng tôi là Pleiadian, hay Bò sát, hay Arcturian. Không quan trọng tôi đến từ Zeta Reticuli, hay Orion. Điều duy nhất quan trọng là: hãy tỉnh thức, hãy sống tốt, đừng nuôi tư tưởng xấu, đừng hại ai, đừng gieo lời độc hại, hãy tỏa sáng.”

 

Đó chính là thông điệp cổ xưa nhất, giản dị nhất, mà con người đã bỏ quên suốt hàng thiên niên kỷ: “Đừng bám vào bóng tối - hãy tỏa sáng.”

 

Cuối cùng thì chỉ còn lại vậy thôi. Tên tôi là gì không quan trọng, điều quan trọng là thông điệp. Đó là “lời trăn trối của vũ trụ”, Bạn hiểu không?

 

Và thật ra rất nhiều người được tiếp xúc cũng nói y hệt. Khi hỏi họ “Các anh đến từ đâu?”, những thực thể đó không bao giờ trả lời.

 

Nacho: Tôi cũng từng trải qua chuyện đó.

 

Robert: Hả?

 

Nacho: Ừ, trong một buổi giao tiếp, thật sự rất mạnh mẽ. Tôi không chỉ muốn kể lại, tôi muốn sau này cho mọi người trực tiếp chứng kiến.

 

Robert: Bạn được thực hiện một buổi dẫn kênh à?

 

Nacho: Không, là buổi giao tiếp tâm linh qua trung gian, kiểu như phiên ngoại cảm. Trong đó, đôi khi tôi hỏi: “Tên anh là gì? Tôi muốn biết tên anh.” Rồi họ im, chuyển chủ đề khác, và cuối cùng chỉ nói: “Tên không quan trọng. Hãy ghi nhớ thông điệp.”

 

Một số thực thể có nói tên, nhưng phần lớn đều bảo không cần biết.

 

Robert: Nhưng bạn biết tại sao họ không nói tên không?

 

Nacho: Tôi không biết, Robert, anh nói đi.

 

Robert: Vì tần số của họ quá giống bạn, đến mức họ đồng nhất với bạn. Họ không tách biệt khỏi bạn, mà là một khía cạnh khác của cùng một ý thức. Nên nếu bạn cứ khăng khăng đòi biết tên, họ sẽ nói ra một cái tên bất kỳ thôi. Nhưng thực chất, họ chỉ đang phản chiếu chính bạn từ một góc nhìn khác.

 

Nacho: Chuẩn luôn. Tôi tưởng anh định nói rằng, những thực thể “cao hơn” không cần cho tên, vì khi đó sẽ hình thành mối liên kết cảm xúc. Và khi con người gắn bó với tên đó, họ sẽ tạo ra sự lệ thuộc. Một thực thể khiến bạn lệ thuộc thì không thể thật sự cao cấp được, anh hiểu không? Vì chỉ người có tâm thức rất cao mới hiểu rằng: “Dù tên anh ta là Jaimito hay bất cứ gì, anh ấy ở đó, tôi ở đây. Mỗi người một cõi.”

 

Như mẹ tôi hay nói: “Mỗi người ở nhà mình, và Chúa ở trong nhà của tất cả.” Nhưng có nhiều người không hiểu, họ sẽ gọi tên, cầu khấn, nài nỉ, lệ thuộc vào thực thể đó.

 

Robert: Đúng vậy.

 

Nacho: Khi anh không tạo liên kết cảm xúc, không hỏi tên, thì thực thể đó chỉ trao cho anh thông điệp - “Đây, nhận hay không tùy anh.” Thế thôi.

 

Cũng rất sâu sắc đấy, nhưng thế giới này thật kỳ lạ, Robert. Con người có đủ kiểu, và chẳng ai ở cùng một mức độ cả.

 

Robert: Ừ, đúng, và đó chính là vấn đề. Có người ở tần số rất cao, nhưng vẫn phải đi qua “đường ống” của ý thức tập thể, tức là vẫn phải sống giữa đa số những người còn ở mức thấp hơn. Họ đã vượt lên rồi, nhưng vẫn phải ở lại để duy trì tần số cao và giúp thức tỉnh nhân loại.

 

Nacho: Tôi muốn nói với anh điều này, Robert. Ví dụ như những sinh thể bóng tối xuất hiện trong căn cứ, như căn cứ S2 chẳng hạn. Giờ mọi người có thể nghĩ: “Trời ơi, nếu đúng là họ vào được đó, thì họ muốn gì? Muốn biết chỗ đặt nút bấm à? Hay mã kích hoạt hạt nhân? Họ tìm thông tin gì vậy?” Nhưng cũng có thể không phải vậy đâu. Có thể đó chỉ là một linh hồn không còn thân xác từ thế kỷ thứ 9, vô tình hiện hình lại và nghĩ: “Ờ, tôi sẽ đi vào căn cứ chơi cho vui.” Đơn giản là chán, muốn học hỏi, muốn biết thêm điều gì đó. Anh hiểu ý tôi chứ?

 

Robert: Có thể lắm.

 

Nacho: Nhiều khi chúng ta cứ cố tìm một lời giải kiểu “chắc chắn phải là một loài bò sát đội lốt con người”, hay “điệp viên từ Liên Xô cũ”, “người Nga được cử đến để do thám”… Nhưng có lẽ không cần phải đi xa đến vậy đâu. Hôm nay chúng ta nói hơi nhiều rồi, Robert, nên tôi muốn hỏi anh một câu cuối cùng. Anh nghĩ gì về Hercolubus, Cometa Planeta và 3I/Atlas? Tôi muốn nghe ý kiến cá nhân và chuyên môn của anh.

 

Robert: Ờ, theo tôi, 3I/Atlas hoàn toàn khác hai cái còn lại. Vì sao? Vì 3I/Atlas là vật thể đã được xác định rõ ràng, có bằng chứng, hình ảnh, và đã được quan sát chính thức. Còn Hercolubus hay “Cometa Planeta” thì chưa có hình ảnh nào, chỉ có một nhà khoa học nói rằng qua tính toán quỹ đạo và năng lượng thì có thứ gì đó tồn tại, nhưng chưa có bằng chứng cụ thể. Còn 3I/Atlas thì có.

 

Vậy 3I/Atlas có thể là gì? Nó hoàn toàn có thể là một con tàu, nhưng thử nghĩ xem, nếu thật sự là một con tàu, họ có bao giờ nói ra không? Tôi thì cho rằng không đời nào. Họ sẽ tiếp tục chơi trò giấu kín như thường lệ thôi.

 

Nacho: Làm sao họ có thể nói rằng đó là tàu được chứ? Anh tưởng tượng xem hệ quả xã hội sẽ khủng khiếp thế nào không? Nếu tivi công bố: “Một con tàu dài 20 km đang gửi tín hiệu vô tuyến và tín hiệu sự sống.”

 

Mọi người sẽ phản ứng ra sao? Họ sẽ nói: “Anh đang nói cái gì vậy?” Không, không, không thể nào.

 

Robert: Ừ, không bao giờ.

 

Nacho: Dù có là ở Diễn đàn Thế giới (World Forum) hay là Tổng thống đi nữa, nếu họ nói vậy, thiên hạ cũng sẽ phản ứng: “Anh đang nói nhảm gì thế?”

 

Robert: Điều đầu tiên mọi người sẽ hỏi là: “Khoan đã, đó có phải là tàu vũ trụ thông minh của người ngoài hành tinh không? Nếu đúng thì tại sao họ không đến Trái Đất? Nếu họ đến, thì đến để làm gì? Còn nếu không đến, thì tại sao?” - câu hỏi muôn thuở.

 

Nacho: Thật ra cũng có lý. Nếu giả thuyết đúng rằng có sự sống trên Sao Hỏa, hoặc Sao Mộc, thì tất nhiên Trái Đất cũng được “biết đến” trong vũ trụ. Tôi tin là chúng ta phải được biết đến - về mặt không gian mà nói, Trái Đất đặc biệt lắm. Nếu họ đang thực hiện một nhiệm vụ thám sát Hệ Mặt Trời, thì họ có thể ghé qua các hành tinh khác, chứ không nhất thiết chỉ đến Trái Đất. Có thể trọng tâm của họ là Sao Hỏa hoặc Sao Mộc, và Trái Đất chỉ là một phần trong bản đồ khảo sát thôi. Có lẽ họ chỉ đang cập nhật dữ liệu về hệ Mặt Trời - ai mà biết được, đúng không?

 

Robert: Hoàn toàn có thể.

 

Nacho: Dù sao thì một điều rõ ràng là: thứ đó đã đi vào hệ Mặt Trời. Theo dòng nghiên cứu khoa học, người ta nói nó đến từ trung tâm Dải Ngân Hà. Vậy thì điều không thể phủ nhận là nó có thật, nó đang ở đây, và người ta đã quan sát thấy. Tôi vừa bàn chuyện đó với một người bạn cũng tên là Robert, anh ấy cũng nói điều tương tự. Tôi nghĩ giới thiên văn học chính thống - kiểu như NASA và các tổ chức lớn - đã thấy nhiều điều hơn những gì họ công khai.

 

Robert: Tất nhiên rồi.

 

Nacho: Ừ. Họ cứ giả vờ nhìn xa 150 năm ánh sáng, nói rằng “chúng tôi đang nghiên cứu tín hiệu từ hành tinh X”, nhưng thứ đang ở ngay trước mắt thì lại im lặng. Vì cộng đồng thiên văn độc lập - tức là những người có kiến thức, có thiết bị, đang tự quan sát - đã nhìn thấy rõ ràng, đã theo dõi được. Một khi người dân đã thấy, họ không thể chối bỏ nữa. Vậy nên các tổ chức đó chỉ còn cách giữ im lặng, thận trọng, bưng bít, ẩn giấu sự thật. Không thể phủ nhận điều đó được.

 

Robert: À, mà này, tôi định nói với bạn một chuyện. Để xem… tôi có thể tìm được hình không. Có một con tàu quân sự nhỏ, rất giống tàu Columbia, nhưng nhỏ hơn. Không biết bạn đã nghe nói chưa, nó là tàu quân sự, thi thoảng xuất hiện, không chắc có phải của NASA hay không, nhưng thuộc dạng bí mật quân sự, và nó có tên riêng rồi.

 

Nacho: Anh nói là tàu giống shuttle, như tàu con thoi à?

 

Robert: Đúng, tàu giống kiểu con thoi, có tên đó, để tôi nhớ xem…

 

Nacho: Có phải X-36 hay X-36B gì đó không?

 

Robert: Ờ, hình như đúng, nghe tên giống vậy.

 

Nacho: Ừ, nhưng mà thật buồn cười, đúng không? Các sứ mệnh không gian giờ đã có cả loại tàu con thoi bí mật. Thế giới này đi xa thật rồi - “chúng ta đã đi hàng năm ánh sáng rồi đó, thưa quý vị!”

 

Robert: Mà nghe nói Trung Quốc cũng có một con tàu tương tự, không đùa đâu nhé. Họ có một loại tàu quân sự nhỏ, và người Taygetan từng nói với tôi rằng một phần hàng hóa mà những con tàu này chở chính là những khối lập phương nhỏ - không phải vệ tinh Starlink đâu, mà là các khối năng lượng, thiết bị dạng lập phương được thả quanh Trái Đất để làm điều gì đó…

 

Nacho: Ừ, cái đó… đúng rồi, anh nói tiếp đi.

 

Robert: Hàng ngàn, hàng vạn khối lập phương màu đen, tôi nhớ là màu đen đó, được phóng quanh Trái Đất. Và họ nói với tôi rằng bên trong những khối lập phương đó chứa đầy camera - toàn là camera.

 

Nacho: Ừ, tôi hiểu.

 

Robert: Nhờ vậy, họ có thể kiểm soát toàn bộ những gì diễn ra quanh Trái Đất, theo dõi bằng hình ảnh mọi thứ, biết rõ mọi con tàu đang di chuyển trong quỹ đạo. Nói đơn giản là, họ biết hết tất cả. Chỉ là họ sẽ không bao giờ nói ra, nhưng thật sự là họ biết mọi thứ.

 

Nacho: Tất nhiên. Anh xem nè, Robert - tôi đoán chắc không phải cái này, nhưng có thể là CubeSat. Đó là loại vệ tinh siêu nhỏ, tôi từng muốn phóng một cái theo kiểu đó. Nó là vệ tinh rẻ tiền, giờ thậm chí người ta còn làm bằng gỗ, anh tin không? Cuối cùng thì mục đích là phóng nó lên, cho nó hoạt động được vài năm.

 

Cái CubeSat này rất kinh tế nếu so với vệ tinh truyền thống. Anh chỉ cần gắn một camera, có thể là camera hồng ngoại, nhiệt, hay quang học bình thường, rồi thu dữ liệu trong suốt thời gian hoạt động. Dự án có thể chỉ tồn tại một năm, nhưng hãy tưởng tượng cảnh quay mà nó thu lại được!

 

Vậy nên câu hỏi là: dĩ nhiên là ngoài không gian đã có hàng triệu camera được thả ra rồi. Điều phi lý duy nhất sẽ là nếu chưa có. Khi anh đã tốn công phóng lên không gian, thì chẳng ai lại chỉ mang theo một vài con chuột hay cây trồng để làm thí nghiệm. Không, họ chèn đủ thứ thiết bị vào, lợi dụng mỗi chuyến bay. Ý tôi là, thật sự có quá nhiều thứ được giấu kín.

 

Và, này, đừng quên một điều - mọi người hay quên lắm - anh nhớ ông chủ trang trại Skinwalker không? Tôi không nhớ rõ, hình như ở Las Vegas. Ông ấy tên là Robert Bigelow, chủ của Bigelow Aerospace. Cha ông ta làm giàu nhờ bất động sản, còn ông ấy thì mua lại Skinwalker Ranch và tham gia chương trình nghiên cứu AUWSAP, sau này trở thành AATIP - chương trình mà ai cũng biết có Luis Elizondo tham gia.

 

Ở Bigelow Aerospace, ông ta từng phát triển các mô-đun không gian dạng phồng lên, kiểu “căn hộ không gian” để sống trên sao Hỏa hoặc trong quỹ đạo. Và rồi - ông ta biến mất khỏi truyền thông, không ai còn biết gì về ông nữa. Như thể mọi thứ đã được “nuốt chửng” hoàn toàn.

 

Giờ thì sao? Sao Hỏa chắc chắn đã được khai thác rồi, không gian cũng đã bị chiếm dụng, và tin mới nhất là Trạm Vũ trụ Quốc tế (ISS) sẽ ngừng hoạt động vào năm 2030. Cũng đến lúc rồi, sau bao nhiêu năm từ thời trạm MIR. Và giờ người ta nói rằng nhiều trạm vũ trụ tư nhân sẽ thay thế, kiểu như “phiên bản thương mại hóa” của ISS. Tôi nghe mà chỉ biết nói: “Thôi nào, đừng đùa nữa.”

 

Cuối cùng thì sao? Họ đã biết tất cả từ lâu rồi. Điều kỳ lạ là vẫn có người tin rằng: “Ô, sao chổi 3I/Atlas mới được phát hiện hồi tháng Bảy.” Xin lỗi, nhưng điều đó thật ngây thơ. Ngành vũ trụ Hoa Kỳ - toàn là những người “mù”, ngồi trong văn phòng ăn lương, giả vờ làm việc, trong khi chắc đang xem phim Finding Nemo! (cười lớn) Không đùa đâu, Robert, chuyện này thật buồn cười.

 

Ngay cả một công ty Tây Ban Nha cũng đang chuẩn bị tự phóng vệ tinh, với các nguồn lực riêng của họ. Tôi quên tên công ty rồi, nhưng họ đang làm thật đấy, và tôi rất nể họ.

 

Robert: Một công ty Tây Ban Nha đang phóng vệ tinh hả?

 

Nacho: Đúng, tên của tên lửa là Maura… hay Miura gì đó.

 

Robert: Miura.

 

Nacho: Đúng rồi, Miura. Họ là những chuyên gia giỏi, và chắc chắn sẽ thành công, nhưng công nghệ đó đã lỗi thời rồi. Dù sao cũng xin chúc mừng họ vì đã làm được điều tuyệt vời.

 

Nhưng nếu so với NASA, anh tưởng tượng xem - họ có ngân sách khổng lồ, vậy mà vẫn diễn trò. Dù sao thì hôm nay chúng ta đã nói đủ mọi thứ rồi, Robert. Một buổi trò chuyện dài thật đấy, kể cả khi không có máy quay (cười). Cảm ơn anh rất nhiều vì đã tham gia cùng tôi hôm nay. Anh có muốn nói gì trước khi kết thúc không?

 

Robert: Chỉ là… mọi người có thể tìm thấy tôi trên kênh Despejando Enigmas, hoặc trên hai kênh khác là Revelación Cósmica Semillas Estelares. Và bạn tôi, Gosia, ở các kênh Agencia Cósmica và Space Academy – Sector Tierra. Rất vui được ở đây với bạn. Tôi nghĩ buổi nói chuyện này thật sự đáng suy ngẫm - chúng ta đang sống trong thực tại nào? Họ đang giấu điều gì? Chúng ta có đang sống trong một “Ma Trận Nemo” không? (cười)

 

Nacho: Đúng rồi, chính xác! Theo cách nói đó thì quân đội đang sống trong Nemo, cứ xem Nemo trong vòng lặp vô tận (cười). Giống như lần họ tập hợp hơn tám trăm tướng lĩnh lại để “báo cáo đặc biệt” gì đó, nói nào là “chúng ta đã phóng hai tàu ngầm đến tọa độ X”… Và mọi người chỉ nhìn nhau kiểu: “Ủa, ông đang nói cái gì vậy trời?” Thật ra chắc họ cũng biết hết rồi. Thôi thì bật phim Nemo lên mà xem, xem đi xem lại cho vui (cười).

 

Nhưng dù sao, cảm ơn anh nhiều lắm, Robert. À, mà anh làm trực tiếp gần như mỗi ngày đúng không? Ở kênh nào nhỉ?

 

Robert: Ở kênh Revelación Cósmica Semillas Estelares. Tôi nói về Ma Trận, ý thức, và các chủ đề liên quan.

 

Nacho: Tuyệt vời. À, tôi thấy anh còn hợp tác trong một kênh khác với một chuyên gia, đúng không?

 

Robert: À, đúng rồi. Anh ấy có kênh tên là El Mundo del Ojo. Người này phân tích biểu tượng cực kỳ giỏi. Bạn nên mời anh ấy lên chương trình, thật đó. Anh ta giải mã những thứ kinh ngạc lắm - tôi còn nhớ anh ấy nói về bìa tạp chí The Economist, không phải bản giả đâu nhé, mà bản thật, và phân tích sâu đến mức tôi phải nói: “Trời ơi, đúng là như vậy thật.”

 

Nacho: Đúng rồi, tôi rất thích cách anh ấy nói, rất tự nhiên, có năng lượng tích cực. Và hai anh còn nói về chủ đề các thực thể, về cách hiểu ý nghĩa cuộc sống thông qua âm nhạc, biểu tượng và nghệ thuật - tôi thấy quá hay. Anh ấy đúng là một người giải mã biểu tượng xuất sắc. À, mà có một cô gái tham gia chung buổi đó nữa, tôi quên tên rồi.

 

Robert: À, Lorena Martín, của kênh Resonando con tu Esencia.

 

Nacho: Đúng rồi, nhớ rõ luôn, anh bạn ạ.

 

Robert: Ừ, tụi tôi có một nhóm riêng, hầu như nói chuyện với nhau mỗi ngày.

 

Nacho: Và người đàn ông đó đã chỉnh lại cô ấy, nói rằng không, không phải như vậy. Ý ông ta là, những thực thể tiêu cực, ở cõi trung giới thấp, hay gọi là ác quỷ, hoặc có người thích gọi là egregor, thực ra chúng ta nên đơn giản hóa mà gọi là “thực thể tiêu cực”. Chúng nuôi sống mình bằng năng lượng con người, giống như ký sinh trùng, hút năng lượng sống của chúng ta. Cô gái kia thì phản đối, nói: “Còn nếu…” - và tôi thì đồng ý với cô ấy. Vì điều tôi muốn làm rõ là: mọi hình thức tồn tại, dù có hại với ta theo góc nhìn con người, đều có mục đích riêng.

 

Nếu có một thực thể mà ta có thể thật sự gọi là THƯỢNG ĐẾ, thì mọi sự việc đều có lý do để tồn tại. Ngay cả khi chúng ta đang bị “thu hoạch” bởi các thực thể tiêu cực, thì chúng ta cũng đang giúp chúng học hỏi và tiến hóa. Vì “công việc” của những sinh thể ở cõi thấp hơn chính là phải phát triển và tiến về phía ánh sáng. Anh hiểu ý tôi chứ?

 

Nói cách khác, khi người ta làm những nghi lễ đen tối, kiểu như giết gà, cầu xin hại ai đó bằng bệnh tật - thì thực thể mà họ triệu gọi, dù là linh hồn lang thang, djinn, hay egregor, có thể thật sự giúp họ… nhưng đổi lại bằng một cái giá. Tuy nhiên, ý nghĩa thật sự của việc đó không phải là để phục vụ con người, mà là để chính thực thể đó có cơ hội nhận ra và ngừng gây hại, bắt đầu tiến hóa về phía ánh sáng.

 

Anh hiểu không? Chỉ riêng việc tương tác với con người, nhìn thấy cách con người nghĩ, đôi khi cũng khiến chúng thức tỉnh: “Ồ, hóa ra mọi chuyện còn có thể được nhìn theo cách này.” Trong một buổi giao tiếp tâm linh, kể cả một thực thể khó chịu, tiêu cực nhất, về lâu dài cũng có thể thay đổi. Vì mọi thứ trong thế giới vật chất đều là chu trình tiến hóa, và chu trình cuối cùng là tiến lên. Không phải mắc kẹt trong cái xấu, không phải mãi là “ác quỷ”. Ngay cả ác quỷ cuối cùng cũng phải trở về với ánh sáng. Anh thấy không, đó là một song song rất thú vị mà tôi chỉ muốn làm rõ: mọi thứ đều có trật tự, có logic riêng của nó.

 

Thật đáng tiếc là con người không hiểu được logic ấy vì bị giới hạn trong nhận thức. Nhưng phải có một trật tự, nếu không thì mọi thứ sẽ là hỗn loạn. Và anh xem, ngoài vũ trụ không hề hỗn loạn như ta tưởng. Khi nhìn lên trời, mọi thứ vận hành như một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ - cực kỳ chính xác, có trật tự, dù vẫn có những vùng “hỗn loạn cục bộ”. Vậy nên, đó chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, không nói rằng đó là chân lý tuyệt đối.

 

Robert: Đúng rồi, Nacho. Bạn nói đúng. Không có chân lý tuyệt đối đâu. Mọi thứ đều có thể đúng, và việc các quan điểm mâu thuẫn không có nghĩa là cả hai đều sai.

 

Nacho: Chính xác. Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng tồn tại một chân lý gốc, dù có nhiều “chân lý cá nhân”. Ai cũng có “sự thật” của riêng mình, nhưng đó chỉ là thiếu thông tin thôi. Tôi không nói sự thật của tôi là tuyệt đối, mà chỉ là một phần của bức tranh lớn. Ví dụ, để tôi kể anh nghe chuyện này - có lần tôi đính chính lại một tập phát sóng, vì có người nhắn cho tôi: “Này, Nacho, ở trang của ESA (Cơ quan Vũ trụ châu Âu) họ đang chặn vài hình ảnh đó.”

 

Robert: Ừ, tôi có xem, tôi thấy video đó rồi.

 

Nacho: Tôi lúc đó nói “Wow, thật là bí ẩn!”. Nhưng sau khi tìm hiểu kỹ hơn, sự thật đơn giản là ESA mất khoảng 6 tháng để công bố hình ảnh. Thế thôi, chẳng có gì bí ẩn cả. Nếu anh không đọc kỹ, anh sẽ tưởng rằng họ đang che giấu điều gì, nhưng không phải. Ở phần chú thích họ viết rõ: “Sau 6 tháng, dữ liệu sẽ được công khai.” Nếu anh chịu đọc kỹ, sẽ hiểu ngay.

 

Và ngay cả kênh “Atraviesa lo desconocido” cũng xác nhận y như vậy - giống như tôi đã nói. Nhưng vẫn có người khăng khăng bảo: “Không, chắc chắn là họ đang giấu rồng hay gì đó.” (cười) Anh thấy đó, nếu anh muốn thấy rồng, thì anh sẽ thấy rồng.

 

Vậy nên, hãy dùng lý trí. Sự thật mới là thứ giải thoát chúng ta. Không phải lúc nào chúng ta cũng đúng, nhưng hãy cố tiến gần hơn tới sự thật. Sai thì sửa, nhận sai thì tiến hóa. Đừng tưởng rằng ta biết hết rồi. Tôi là người sai hàng tỷ lần, Robert.

 

Robert: Tôi cũng vậy, tôi phạm sai lầm suốt. Có quá nhiều thông tin mà.

 

Nacho: Đúng rồi. Nhưng điều quan trọng là chúng ta làm điều này bằng thiện chí, không phải để lập giáo lý hay tôn giáo gì cả. Chỉ là chia sẻ kiến thức, ai thấy phù hợp thì cùng đồng hành, ai không thì cứ bấm “đóng lại”, thế thôi. Không cần hận thù, không cần tranh cãi.

 

Và cảm ơn anh rất nhiều, Robert, vì buổi trò chuyện hôm nay - gần hai tiếng đồng hồ luôn đó.

 

Robert: Ừ, gần hai tiếng thật.

 

Nacho: Gần hai tiếng. Cảm ơn anh, bạn tôi.

 

Robert: Cảm ơn bạn, Nacho. Một cái ôm thật chặt đến bạn và toàn bộ cộng đồng của bạn.

 

Nacho: Cảm ơn, các bạn. Hy vọng mọi người thích buổi nói chuyện này, và hẹn gặp lại trong tập sau.

 

Robert: Chào nhé, tạm biệt.

 

 

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=ZKIrowA_BIU

 

https://swaruu.org/transcripts

 

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.