Teal Swan Transcripts 544
Mô thức “Yes” (Đồng ý) trong các mối
quan hệ là gì?
19-06-2021
Nhân loại hiện
đang trong quá trình học cách vừa có thể giữ được chính mình, vừa có thể ở
trong một mối quan hệ với người khác cùng một lúc. Rất nhiều người trong xã hội
không thực sự cảm thấy điều này là khả thi. Họ nghĩ rằng: hoặc là họ có thể sống
thật với bản thân mình - nghĩa là có thể sống theo sự thật cá nhân của họ như:
mong muốn, suy nghĩ, cảm xúc, sở thích, điều không ưa, mục tiêu… - nhưng phải ở
một mình; hoặc là họ được ở bên ai đó, được gần gũi, được cảm thấy thuộc về,
nhưng cái giá phải trả là đánh mất chính mình.
Khi họ chọn cách
thứ hai, mối quan hệ đó gần như chẳng còn chút chân thật nào, rất ít trung thực
thật lòng. Việc không sống thật khiến con người kiệt sức, cảm thấy tệ, cảm thấy
như tình yêu và sự kết nối chỉ tồn tại nếu họ “đóng vai”, phải trở thành một
người khác với chính con người thật của mình.
Hành vi “giả tạo
có điều kiện” này thường bắt đầu từ thuở nhỏ. Nhiều bậc cha mẹ trên khắp thế giới
nhìn con mình như một khối đất sét thô - nghĩa là chỉ là “tiềm năng”, và nhiệm
vụ của họ là nặn khối đất ấy thành hình dáng mà họ mong muốn. Nói cách khác,
nhiều cha mẹ tin rằng công việc của họ là quyết định xem đứa trẻ nên trở thành
cái gì, và họ làm vậy dựa trên điều họ nghĩ là tốt nhất. Dù nhiều người trong số
họ có thể nói rằng họ đang làm điều tốt nhất cho con, nhưng sâu bên trong, thật
ra họ đang làm điều tốt nhất cho chính bản thân mình.
Khi mô thức này
diễn ra trong một gia đình, đứa trẻ sẽ học cách làm mọi điều cần thiết để làm
vui lòng cha mẹ - ngay cả khi những điều đó không hề đúng hoặc không chân thật
với chính bản thân nó. Và hậu quả của việc không làm vậy là bị trừng phạt. Hình
phạt đáng sợ nhất chính là bị cô lập, bị xa lánh, bị loại trừ, bị bỏ rơi. Để hiểu
rõ hơn điều này, bạn có thể xem video của tôi có tựa đề: Sự
chia tách giữa Tự do và Kết nối trong nhân loại.
Lớn lên trong
môi trường như vậy là vô cùng đau đớn và kiệt sức. Nó khiến cho việc trưởng
thành trở nên phức tạp, mệt mỏi, hoàn toàn trái ngược với cảm giác tự do và nhẹ
nhàng. Vì vậy, thật dễ hiểu khi kiểu trải nghiệm này có thể tạo ra một ham muốn
ngược lại - ham muốn có một mối quan hệ thật đơn giản, dễ dàng, không phức tạp
chút nào. Một mối quan hệ mà bạn được chấp nhận hoàn toàn, được tự do nghĩ, nói
và làm bất cứ điều gì, và dù bạn có là gì đi nữa, bạn vẫn được công nhận và yêu
thương vô điều kiện.
Vấn đề là - dù dễ
hiểu khi ta mong muốn điều ngược lại hoàn toàn - điều đó lại dễ khiến con lắc cảm
xúc văng sang cực bên kia. Và như chúng ta biết, khi con lắc văng quá xa, ta chỉ
đơn giản trải nghiệm mặt đối lập của sự rối loạn mà thôi. Bạn có thể xem video
của tôi: Con
lắc dao động trong quá trình chữa lành là gì?.
Con lắc này có
thể tóm gọn bằng cách hiểu: “Đồng ý” = Tình yêu.
Những người rơi
vào mô thức quan hệ này là những người cực đoan. Họ nghĩ: “Bạn được phép nghĩ,
nói, làm bất cứ điều gì bạn muốn, và tôi sẽ luôn chấp thuận tất cả.” Họ muốn điều
đó cho bản thân, nên họ cũng trao trải nghiệm ấy cho người khác. Họ bao quanh mình
bằng những người luôn đồng ý, luôn công nhận, luôn cho phép, và họ cũng làm điều
tương tự với người khác. Họ cố tạo ra một “tiểu vũ trụ” trong mối quan hệ, nơi
mà “không có hậu quả nào cho bất cứ điều gì.”
Nhưng cách này
có vài vấn đề:
#1. Những mối
quan hệ dựa trên mô thức “Đồng ý” đều có “ngày hết hạn”.
Sớm muộn gì rồi
cũng sẽ đến lúc, trong mối quan hệ đó, một người làm hay nói điều gì đó khiến
người kia phải nói “Không”.
Và khi chữ
“Không” xuất hiện - vì điều mà người kia muốn nghĩ, nói hay làm đi ngược lại lợi
ích của đối phương - chữ “Không” đó trở thành chấn thương kích hoạt. Nó khiến
người này quay lại trạng thái thời thơ ấu: “Khoan đã, mình không thể nói hay
làm điều mình muốn sao? Vậy hóa ra mối quan hệ này cũng có điều kiện y như hồi
nhỏ.”
Họ bắt đầu cảm
thấy mối quan hệ này không tốt như họ tưởng. Cảm giác tình yêu có điều kiện
quay trở lại, mối quan hệ trở nên phức tạp, mệt mỏi, và họ lại rơi vào chu kỳ
cũ.
Tại thời điểm
đó, họ cảm thấy chỉ có hai lựa chọn: phục tùng hoặc nổi loạn. Nếu phục tùng, họ
sẽ ôm sự oán giận và xem người kia là “kẻ xấu”. Nếu nổi loạn, họ sẽ giẫm đạp
lên lợi ích của người còn lại. Thường thì họ sẽ kết thúc mối quan hệ, tự nhủ rằng
“đây không phải mối quan hệ tốt như mình nghĩ”, vì nó gợi lại cảm giác bị kiểm
soát và bị yêu có điều kiện như thuở nhỏ.
#2. Cái gọi là “Đồng
ý vô điều kiện” thật ra không phải là tự do hay tình yêu vô điều kiện - mà là
“sự dung túng lẫn nhau”.
Trong bối cảnh
này, “dung túng” có nghĩa là đồng lõa với hành vi rối loạn. Nếu bạn nói “đồng ý”
với mọi thứ, khả năng rất cao là bạn đang dung túng cho sự rối loạn của người
kia. Nói thẳng ra, họ sẽ nói “đồng ý” với cả những điều thực chất gây tổn
thương cho chính người mà họ nói rằng họ yêu, nhưng họ lại gọi đó là “yêu vô điều
kiện”.
#3. Kiểu quan hệ
này thực chất không thể tồn tại nếu có sự kết nối sâu sắc và cam kết thật lòng.
Bởi vì để có thể
nói “đồng ý” với mọi thứ mà người kia nghĩ, nói hay làm, bạn phải ngắt kết nối
với họ. Tức là, bạn phải không bị ảnh hưởng gì bởi họ. Mà để không bị ảnh hưởng,
bạn phải thật sự tách biệt, lạnh lùng, xa cách. Điều đó biến mối quan hệ thành
kiểu: “Tôi làm việc của tôi, bạn làm việc của bạn.”
Hãy ngồi yên và
cảm nhận câu này trong cơ thể bạn: “Bạn là bạn, tôi là tôi.” Nghe thì có vẻ tự
do, nhưng thật ra đó là sự cô lập được ngụy trang thành tự do.
Để minh họa điều
này, hãy xem ví dụ về một nhóm bạn:
Tất cả những người
trong nhóm bạn này, dù bây giờ đã là người trưởng thành, đều từng trải qua tuổi
thơ tương tự nhau - nơi họ cảm thấy mình chỉ được yêu có điều kiện, bị kiểm
soát hoàn toàn, và phải sống trong một môi trường đầy áp lực, thiếu chân thật.
Khi ở cạnh nhau, họ cảm thấy hoàn toàn ngược lại. Một cách vô thức, họ rất yêu
thích việc ở cùng nhau, bởi vì họ biết rằng - cho dù có bao nhiêu người khác
không đồng tình với những gì họ làm hoặc không chấp nhận quan điểm của họ - thì
chắc chắn những người trong nhóm này sẽ đồng ý, tán thành và ủng hộ mọi quyết định
mà họ đưa ra.
Họ cảm thấy được
công nhận thay vì bị phủ nhận, và cảm thấy rằng, bất kể họ làm gì, cũng sẽ
không bao giờ có hậu quả nào.
Một người trong
nhóm có vấn đề nghiêm trọng với sự cam kết, nhưng điều đó chẳng sao cả, vì mỗi
khi cô ấy quyết định nghỉ việc, bỏ qua một buổi phỏng vấn, chấm dứt một mối
quan hệ, hay đến trễ bao lâu tùy thích, cô ấy biết rằng những người bạn trong
nhóm sẽ nói: “Ừ, chắc nó không phù hợp với bạn đâu. Tụi mình hoàn toàn hiểu. Kiểu
như, chuyện đó gò bó quá. Có thể bạn sinh ra để sống theo cách riêng của mình
thôi.”
Một người khác
chỉ cảm thấy có kết nối khi được chống đối ai đó. Anh ta rất thích tạo sự gắn kết
với ba người còn lại bằng cách kéo họ về phe mình chống lại những người đang
làm anh ta khó chịu trong cuộc sống. Điều tốt là anh ta cảm thấy như được “giải
thoát khỏi cảm giác bị thao túng” khi ở cùng họ. Trong suốt nhiều tháng, nhóm
đã không ngừng củng cố cho anh ta tin rằng góc nhìn của anh ta hoàn toàn đúng.
Họ đồng ý rằng thật điên rồ khi - chẳng hiểu sao - con người cứ trở nên tệ bạc
theo thời gian. Và dù anh ta tốt đến đâu, người khác vẫn làm anh ta tổn thương
hết lần này đến lần khác.
Một người khác
trong nhóm quyết định muốn chuyển sang Đức sinh sống, vì anh ta cảm thấy “được
kêu gọi” đến đó. Tất nhiên, những người còn lại cảm thấy thất vọng vì sẽ không
còn được gặp anh ta thường xuyên, nhưng khi họ ngồi nghĩ kỹ, họ nhận ra mình
cũng chẳng muốn bị ràng buộc nếu ở trong hoàn cảnh của anh ta. Thế là họ quyết
định “bỏ phiếu cho tự do” và để anh ta đi. Thêm vào đó, họ đều thích du lịch,
nên việc anh ta chuyển sang Đức lại trở thành một cái cớ tuyệt vời để được đến
thăm một đất nước mà họ chưa từng đến.
Nói cách khác, sự
dễ dàng tuyệt đối trong việc tách rời khỏi nhau khiến tất cả các thành viên
trong nhóm cảm thấy vô cùng tự do và được yêu thương.
Và điều đó hoàn
toàn dễ hiểu. Nếu một người lớn lên trong môi trường bị yêu có điều kiện, bị kiểm
soát, họ sẽ thấy năng lượng của chữ “Đồng ý” mang lại cảm giác như tình yêu và
tự do. Họ cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể vừa là chính mình, vừa ở trong một
mối quan hệ.
Nhưng hãy suy
nghĩ về điều này: Có thể cả “Đồng ý” và “Không” đều
không liên quan đến tình yêu, hoặc có thể cả hai đều có vị trí riêng trong tình
yêu.
Vì yêu là khi bạn
xem ai đó như một phần của chính bản thân mình. Và nếu bạn thực sự xem ai đó là
một phần của mình, thì bạn không thể nói “Đồng ý” với mọi thứ, không thể chấp
thuận mọi hành vi, và không thể không bị ảnh hưởng bởi những gì người đó nghĩ,
nói hoặc làm.
Vì lý do đó, tôi
muốn bạn tự hỏi mình câu này: Trong các mối quan hệ của bạn, chữ “Đồng ý” - dù
là sự đồng ý, công nhận, cho phép, chấp thuận hay tự do - lành mạnh đến mức
nào?
Và đến mức nào
nó chỉ là một phản ứng, một dao động cực đoan không lành mạnh để đáp lại những
điều kiện đau đớn trong các mối quan hệ trước đây của bạn?
Chúc bạn có một
tuần tốt lành.
Nếu bạn thích
video này, hãy chia sẻ, nhấn thích và đăng ký kênh của tôi để xem thêm những nội
dung tương tự.
Và tôi muốn gửi
lời cảm ơn chân thành đến bạn - vì đã chủ động, dũng cảm bước vào không gian của
sự nhận thức. Không chỉ cho chính bạn, mà còn cho lợi ích của những người xung
quanh bạn.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=Ips-4d5yzT4
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.