Teal Swan Transcripts 512
Con lắc dao động trong quá trình chữa lành
là gì?
14-11-2020
Chữa lành có
nghĩa là một sự cải thiện tích cực nào đó đang diễn ra. Ở mức cơ bản nhất, nó
có nghĩa là một mô thức đang được thay đổi theo hướng tốt hơn. Nó là điều ngược
lại với sự lặp đi lặp lại, trì trệ và dư thừa. Về bản chất, chữa lành là quá
trình biến đổi một mô thức không mong muốn thành một mô thức mà ta mong muốn.
Và rất thường xuyên, điều này có nghĩa là chúng ta đang chuyển một mô thức sang
chính thái cực đối lập của nó.
Ví dụ, nếu ta cô
đơn, thì việc chữa lành là đạt được sự gắn kết. Nếu một cái xương bị gãy, thì
chữa lành là để nó liền lại. Nếu ta cảm thấy bất lực, thì chữa lành là cảm thấy
có sức mạnh. Để hiểu sâu hơn về khái niệm “chữa lành”, bạn có thể xem video của
tôi có tựa đề: Chữa
lành là gì?
Nhưng có một mô
thức không lành mạnh thường xuất hiện khi ai đó đang trong quá trình chữa lành -
đó là một mô thức rất dễ bị nhầm lẫn với sự chữa lành thật sự. Đó là khi ai đó
đu đưa con lắc sang phía đối lập của trạng thái không lành mạnh. Nói cách khác,
họ tạo ra một “sự dao động con lắc”.
Điều này rất phổ
biến: khi con người bắt đầu quá trình chữa lành, họ thường đẩy con lắc sang cực
đối diện - tôi muốn nói là rất xa về phía đối diện trong tâm trí họ so với điều
họ từng trải qua. Và bằng cách làm vậy, họ chỉ đơn giản là trải nghiệm sự rối
loạn, lệch lạc vốn có ở đầu bên kia của thang đo. Đó là một phản ứng cực đoan,
chứ không phải là một phản ứng được lựa chọn có ý thức.
Để bạn hiểu rõ
hơn điều tôi đang nói, tôi có vài ví dụ:
Ví dụ rõ ràng nhất
là trường hợp của một người có kiểu gắn kết phụ thuộc cảm xúc trong các mối
quan hệ. Tôi thường nhấn mạnh, đặc biệt là khi nói trước đám đông, rằng chủ
nghĩa ái kỷ và sự phụ thuộc cảm xúc thật ra không phải là “rối loạn tâm lý” -
mà là một kiểu tương tác sai lệch trong mối quan hệ.
Những người mang
tính cách phụ thuộc cảm xúc - hoặc bạn có thể gọi họ là “phụ
thuộc” - đều xuất thân từ những gia đình rối loạn (cho dù họ có thừa nhận
hay không). Trong một gia đình rối loạn, trải nghiệm cảm xúc sâu bên trong thường
là: “Mạnh ai nấy lo”. Có thể bên ngoài trông như có sự quan tâm, nhưng thật ra
cảm xúc thật là như vậy.
Khi “mạnh ai nấy
lo”, thì không có khái niệm về việc cùng quan tâm đến lợi ích của nhau như
chính bản thân mình. Cũng không tồn tại khái niệm rằng: “Tôi có thể có bản sắc
riêng, và đồng thời vẫn duy trì được sự gần gũi, kết nối với bạn”. Hai khái niệm
đó không thể đồng tồn tại trong một môi trường như thế.
Kết quả là, mọi
người trong gia đình bắt đầu phát triển một chiến lược ái kỷ riêng. Người có xu
hướng ái kỷ sẽ theo đuổi lợi ích của bản thân một cách trực diện và rõ ràng.
Còn người phụ thuộc cảm xúc thì theo đuổi lợi ích của mình một cách ngầm ẩn,
gián tiếp - họ hy sinh bản thân để làm hài lòng những người ái kỷ xung quanh, với
hy vọng rằng nhờ vậy, những người đó sẽ đáp ứng lại nhu cầu của họ. Nói cách
khác, sự phụ thuộc cảm xúc là một chiến lược ái kỷ gián tiếp.
Tuy nhiên, người
phụ thuộc chưa bao giờ thật sự được trải nghiệm cảm giác vừa có bản thân riêng,
vừa được gắn kết thân mật với người khác. Họ thậm chí không thể hình dung ra điều
đó là gì. Vì thế, khi họ cố gắng chữa lành khỏi sự phụ thuộc cảm xúc, họ chỉ có
thể tưởng tượng việc đó bằng cách đu con lắc sang thái cực đối lập - nghĩa là bắt
đầu mạnh mẽ đấu tranh cho lợi ích riêng của mình, thậm chí chống lại người khác.
Người phụ thuộc
trở nên ái kỷ, nghĩ rằng như vậy là đang chữa lành. Nhưng thực ra, đó chỉ là chuyển
con lắc sang cực đối lập của sự mất cân bằng. Và vì thế, họ sẽ khổ sở, đồng thời
khiến những người xung quanh cũng đau khổ theo.
Một ví dụ khác:
giả sử ai đó có chấn thương sâu sắc quanh việc gánh quá nhiều trách nhiệm. Hãy
tưởng tượng họ là người từ nhỏ đã bị ép phải chăm sóc các em, dù không hề muốn -
đó là gánh nặng đặt lên vai họ mà họ không chọn. Khi họ bắt đầu chữa lành, con
lắc có thể đu sang cực đối diện - họ trở nên thiếu trách nhiệm, thất hứa, hoặc
hoàn toàn từ chối nhận bất kỳ trách nhiệm nào.
Và khi ở cực đó,
họ sẽ phải chịu những hậu quả đặc trưng của trạng thái mất cân bằng: mất các mối
quan hệ, không giữ nổi công việc, bị người khác làm mất hết sự tôn trọng và cảm
thấy bế tắc trong cuộc sống. Một lần nữa, họ và cả những người xung quanh đều
khổ vì sự dao động này.
Một ví dụ khác:
giả sử ai đó từng chịu nhiều đau đớn vì cảm thấy mất quyền kiểm soát bản thân
và cuộc sống. Họ có thể bị cuốn hút vào những triết lý dạy rằng, để kiểm soát
hoàn toàn cảm xúc và thực tại của mình, họ phải phớt lờ mọi điều tiêu cực và loại
bỏ tất cả những người “tiêu cực” trong đời.
Kết quả là họ tạo
ra một “bong bóng ái kỷ” – một thế giới riêng chỉ dành cho họ. Và vì thế, họ
cùng những người quanh họ sẽ phải chịu khổ bởi thái cực rối loạn mới này.
Một ví dụ nữa:
giả sử một người bị nghiện, và việc nghiện đó là chiến lược để tránh né nỗi đau
bên trong. Họ bị mắc kẹt trong vòng lặp không bao giờ kết thúc của việc chạy trốn
khỏi bản thân và cảm xúc tiêu cực.
Rồi một ngày, họ
nghe về “công việc với bóng tối bên trong” - và nhận
ra rằng có thể nhờ nó, họ sẽ hiểu được nỗi đau thật sự của mình và có thể chữa
lành nó. Nhưng khi bắt đầu, họ lại đu con lắc sang thái cực khác, trở nên ám ảnh
với công việc với bóng tối bên trong liên tục, cực đoan.
Điều này khiến hệ
thần kinh của họ kiệt quệ, thân tâm trở nên mệt mỏi, không còn khả năng tích hợp
hay xử lý những điều họ nhận ra. Và họ tự gửi cho mình một thông điệp hủy hoại:
“Có gì đó sai với tôi và tôi phải sửa nó ngay lập tức.”
Khi đó, công việc
với bóng tối bên trong lại trở thành một hình thức tự bạo hành mới, chỉ khác ở
chỗ nó nằm ở đầu bên kia của cây gậy - thay vì chạy trốn khỏi bản thân, giờ họ
lại tấn công chính mình. Và vì thế, họ sẽ khổ, và cả những người xung quanh họ
cũng sẽ khổ theo.
Một ví dụ khác:
hãy tưởng tượng có ai đó bị người khác làm tổn thương sâu sắc. Họ cảm nhận nỗi
đau khi phải phụ thuộc và kết nối với người khác, nên khi bước vào quá trình chữa
lành, họ có thể đu con lắc sang cực đối diện - nghĩa là tách biệt khỏi người
khác và trở nên cực kỳ độc lập. Vì vậy, họ rơi vào ảo tưởng rằng mình có thể
hoàn toàn tách biệt, không cần ai và không phụ thuộc vào bất kỳ điều gì hay ai
cả. Họ đẩy mọi người ra xa. Sâu bên trong, họ biết rằng họ rất cô đơn. Họ hành
xử theo cách gây tổn thương cho người khác, bởi vì họ không còn thật sự kết nối
với họ nữa - và vì sự tách rời đó, họ thậm chí không nhận ra điều mình đang làm.
Kết quả là, họ và những người xung quanh cùng chịu khổ từ thái cực mất cân bằng
mới này.
Một ví dụ khác:
hãy tưởng tượng có người rất hào hứng và tràn đầy hy vọng, nhưng rồi họ trải
qua một biến cố khiến họ sụp đổ hoàn toàn, rơi vào thất vọng tột độ. Khi “chữa
lành”, người này có thể đu con lắc sang cực đối diện. Bằng cách đó, họ bắt đầu
tin rằng điều tồi tệ sẽ luôn xảy ra, họ chấp nhận một kiểu tư duy bi quan, tiêu
cực - tự làm mình nản lòng, tự làm mình thất vọng trước khi cuộc đời kịp làm điều
đó với họ. Họ dần trở nên hoài nghi cay độc, mất hết niềm tin. Và vì thế, họ mắc
kẹt trong năng lượng tiêu cực mãn tính, duy trì mô thức tự hủy hoại bản thân,
trong khi thái độ tiêu cực của họ khiến người khác từ chối trao cho họ sự tử tế,
tin cậy và ngọt ngào mà sâu thẳm họ vẫn khao khát. Một lần nữa, họ và người
khác cùng khổ đau từ cực đoan rối loạn mới này.
Đến đây, qua các
ví dụ trên, tôi nghĩ bạn đã hiểu điều tôi muốn nói. Nhưng tôi không muốn bạn
nghĩ rằng điều tôi đang khuyên - hay điều “lành mạnh” - là con người phải cố đạt
đến một trạng thái cân bằng nào đó. Bởi vì thật ra, con người không thể thật sự
hình dung được sự cân bằng mà không gắn nó với ý niệm “cộng thêm” hoặc “bớt đi”
một thứ gì đó.
Đây cũng là tư
duy đằng sau khái niệm “cân bằng giữa công việc và vui chơi” - bằng cách làm việc
nhiều hơn hoặc ít đi, tùy vào việc cần bao nhiêu để đạt tỉ lệ ngang nhau giữa
hai bên. Nhưng nếu bạn sống cuộc đời dựa trên khái niệm “cân bằng”, bạn sẽ kiệt
sức - vì bạn sẽ không bao giờ thật sự biết phải thêm hay bớt bao nhiêu để đạt đến
“điểm hoàn hảo” đó. Nó sẽ không bao giờ xảy ra.
Không những thế,
bạn cũng không thể tự hiện thực hóa bản thân nếu cứ mải mê điều chỉnh sao cho
giảm bớt một phần nào đó trong bạn, và làm nổi bật phần khác - chỉ để đạt được
một “phiên bản cân bằng” theo hình dung chủ quan của bạn. Làm vậy, bạn đang giới
hạn chính mình, thay vì để cả hai cực đối lập phát triển trọn vẹn và học cách
cùng tồn tại hài hòa.
Sự cân bằng cố gắng
tạo ra trạng thái ổn định giữa hai thái cực, thay vì kết hợp chúng lại. Còn ý
thức đang tiến hóa hướng đến sự hợp nhất - nơi mà hai cực đối lập kết hợp lại để
hình thành một điều hoàn toàn mới, là tổng hòa của cả hai.
Để hiểu rõ hơn,
bạn có thể xem video của tôi có tựa đề: Sự
cân bằng chết tiệt! – Suy nghĩ lại về cân bằng và Ý nghĩa thật sự của việc trở
nên cân bằng
Khi tôi nói rằng
“chữa lành là trải nghiệm điều đối lập”, ý tôi là: Một người thiếu một điều gì
đó thì cần trải nghiệm cảm giác có được điều đó. Hoặc nếu bạn từ bỏ một phần
nào của bản thân, thì chữa lành là đón nhận lại phần đó.
Ví dụ:
- Với người từng
bị người khác làm tổn thương, việc chữa lành là được người khác giúp đỡ.
- Với người phụ
thuộc cảm xúc, việc chữa lành là học cách vừa có bản thân riêng, vừa giữ được sự
kết nối sâu sắc với người khác, bao gồm cả việc xem lợi ích của người khác như
một phần lợi ích của chính mình, mà không đánh mất bản thân.
- Với người nghiện,
việc chữa lành là dùng công việc với bóng tối để nhìn thấy bản thân thật sự,
bao gồm cả việc nhận ra và yêu thương đáp ứng những nhu cầu thật của mình.
- Với người cảm
thấy bất lực trước cảm xúc tiêu cực, việc chữa lành là học cách nhìn rõ hiện tại,
thấy điều mình mong muốn, và chủ động, đầy sức mạnh để thu hẹp khoảng cách giữa
hai điều đó.
- Với người mang
chấn thương vì gánh nặng quá lớn, việc chữa lành là bước vào quyền tự do ý chí,
chọn điều mình muốn chịu trách nhiệm và điều mình không muốn, để thấy rằng chính
sự lựa chọn ấy mới tạo ra sức mạnh và cuộc sống có lợi cho bản thân.
- Với người từng
thất vọng trong cuộc sống, việc chữa lành là được chứng kiến niềm hy vọng của
mình thành hiện thực.
Khi nói về chữa
lành, điều quan trọng là phân biệt được đâu là quá trình chữa lành thật sự, đâu
là chỉ đu con lắc sang cực đối lập không lành mạnh. Phân biệt giữa một phản ứng
cực đoan và một phản hồi được chọn có ý thức là điều cốt lõi.
Tin tốt (và cũng
là tin xấu) là: bạn sẽ học được từ mọi điều mình làm. Vì vậy, nếu ai đó đu con
lắc sang một phía, họ sẽ trải nghiệm toàn bộ sự rối loạn, đau khổ và hậu quả
tiêu cực của phía đó - và điều đó sẽ khiến họ dần tiến gần hơn đến sự chữa lành
thật sự.
Tuy nhiên, bạn có
thể rút ngắn thời gian và tránh được những tổn thương mà sự dao động đó gây ra
cho bản thân và người khác - chỉ bằng cách nhận thức được xu hướng này trong
hành trình chữa lành của mình. Hãy tạm dừng và thật sự suy ngẫm, xem đâu mới là
trải nghiệm chữa lành thật sự.
Chúc bạn có một
tuần tốt lành.
Nếu bạn thích
video này, hãy chia sẻ, nhấn thích và đăng ký kênh để xem thêm nhiều nội dung
như thế. Và tôi muốn chân thành cảm ơn bạn, vì đã có can đảm và chủ động bước
vào không gian nhận thức, không chỉ vì chính mình, mà còn vì lợi ích của tất cả
những người xung quanh bạn.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=fU-9gfw1C2w
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.