Teal Swan Transcripts 513
Gia đình (Sự thật về gia đình)
21-11-2020
Bởi vì gia đình
là nền tảng của xã hội loài người và cũng là cấu trúc mà một con người bình thường
được sinh ra và được xã hội hóa vào đó, nên việc bạn hiểu rõ về gia đình là điều
vô cùng quan trọng. Vì lý do đó, tôi mang đến cho bạn tập này hôm nay.
Gia đình là một
khái niệm phức tạp, vì thật ra, gia đình là một nhóm người có liên hệ với nhau
hoặc qua huyết thống - cùng chung dòng máu, cùng tổ tiên - hoặc qua sự gắn kết -
như hôn nhân hoặc nhận con nuôi. Chính yếu tố “gắn kết” này làm cho khái niệm
gia đình trở nên phức tạp, vì nó ngụ ý rằng con người có thể chọn ai được xem
là gia đình của mình. Điều này có nghĩa là, dù chính phủ chỉ công nhận những mối
quan hệ được hợp pháp hóa, chẳng hạn như hôn nhân hợp pháp hoặc nhận con nuôi hợp
pháp, thì trong tâm trí của nhiều người, khái niệm “gia đình” có thể liên quan
nhiều hơn đến việc họ cảm thấy gắn bó và thuộc về với ai, bất kể có cùng huyết
thống hay không, và dù họ sống cùng một mái nhà hay cách xa nhau hàng ngàn dặm.
Khi tôi nói về
“gia đình” trong bài hôm nay, để bạn dễ hiểu, tôi đang nói đến những người có
liên hệ huyết thống hoặc gắn kết bằng hôn nhân - những người đã tạo nên khung nền
xã hội của thời thơ ấu bạn: mẹ, cha, mẹ kế, cha dượng, anh chị em, anh chị em họ,
cô dì chú bác, ông bà... Đó chính là ý nghĩa của từ “gia đình” trong tập này.
Con người là một
loài phụ thuộc vào mối quan hệ. Điều đó có nghĩa là sự sinh tồn và hạnh phúc của
con người phụ thuộc vào nhóm xã hội mà họ thuộc về. Gia đình cung cấp khung nền
để chia sẻ các nhu cầu vật chất như thức ăn và nơi ở. Nó bao hàm việc đáp ứng
nhu cầu cho nhau, việc cho và nhận sự chăm sóc, nuôi dưỡng. Nó bao gồm sự gắn
bó, cũng như các ràng buộc về đạo đức và tình cảm. Gia đình còn là nơi giúp
hình thành văn hóa và xã hội hóa con người. Gia đình cũng là nền tảng cho sự
sinh sản thành công.
Về lý thuyết, mục
đích của gia đình là để đảm bảo và duy trì hạnh phúc cho tất cả các thành viên,
và như một hệ quả, đảm bảo cho sự lành mạnh của xã hội nói chung. Vì lý do đó,
“gia đình” luôn là một trong những giá trị được con người xem trọng nhất, bất kể
thuộc nền văn hóa nào trên thế giới. Trong nhiều nền văn hóa, gia đình thậm chí
còn là giá trị cao nhất.
Chính vì xã hội
đề cao giá trị gia đình đến như vậy nên chúng ta mới có những câu nói như:
“Vạn vật có thể
đổi thay, nhưng gia đình là mãi mãi.”
“Gia đình là nơi
cuộc sống bắt đầu và tình yêu không bao giờ kết thúc.”
“Gia đình là điều
quan trọng nhất.”
Thật vậy, gia
đình là thứ không bao giờ được xem nhẹ. Tại sao? Vì gia đình là yếu tố căn bản
nhất trong cảm nhận hạnh phúc của con người. Việc tách khỏi hoặc chống lại
chính gia đình mình không chỉ là điều vô cùng đau thương, mà còn đi ngược lại bản
chất tự nhiên của con người. Thực tế, đó có thể là trải nghiệm gần nhất mà một
cá nhân có thể có với cảm giác đánh mất một phần của chính mình. Vì vậy, ta có
thể xem đó là một dạng bi kịch khi điều đó xảy ra.
Đó không phải là
tình huống lý tưởng. Tình huống lý tưởng là khi cả gia đình cùng điều chỉnh để
đảm bảo hạnh phúc cho bất kỳ thành viên nào đang cần. Và bằng cách đó, họ thực
sự trở nên gắn bó hơn theo hướng lành mạnh. Nếu được chọn, cá nhân tôi muốn mọi
công việc tôi làm với ai đó đều giúp họ xích lại gần gia đình mình hơn - không
chỉ với gia đình mà còn với tất cả những người khác trong đời họ.
Tuy nhiên, điều
này không phải lúc nào cũng xảy ra. Thật ra, nó hiếm khi xảy ra. Đáng buồn
thay, chính sự không sẵn sàng thay đổi của gia đình có thể là điều đang ngăn cản
một thành viên đạt được hạnh phúc của mình - khiến họ rơi vào tình huống tiến
thoái lưỡng nan: hoặc rời bỏ gia đình để bảo vệ bản thân, hoặc ở lại và hy sinh
hạnh phúc của chính mình.
Điều tôi sắp nói
có thể khiến nhiều người bị chạm tự ái, nên tôi báo trước. Nhưng bạn cần hiểu rằng:
việc một người tách khỏi hoặc chống lại gia đình mình là điều hoàn toàn không tự
nhiên. Nó đi ngược lại sinh học của con người, đi ngược lại nhu cầu cảm xúc, đi
ngược lại mọi yếu tố vốn có trong bản chất lành mạnh của con người.
Và chính vì điều
đó, bạn cần hiểu rằng: để một người có thể rời bỏ hoặc quay lưng lại với gia
đình mình, họ đã phải trải qua điều gì đó vô cùng cực đoan. Vấn đề là: khi những
người trong gia đình có một thành viên rời bỏ hoặc chống lại họ, họ thường không
hiểu được mức độ cực đoan của hoàn cảnh đó. Họ không nhận ra. Hầu hết thời
gian, họ nhìn lại bản thân và không thấy có gì sai.
Nếu một thành
viên đã rời khỏi hoặc chống lại gia đình, điều đầu tiên mà cả gia đình cần làm
là nhìn lại chính mình - xem điều gì trong hệ thống gia đình đó cần thay đổi.
Tôi thậm chí có thể nói rằng, nếu một người trong gia đình thực sự sẵn lòng
nhìn lại chính mình để thay đổi và hàn gắn đổ vỡ, thì mọi yếu tố đều đang ủng hộ
cho sự kết nối lại đó.
Để bạn hiểu sâu
hơn điều này, tôi sẽ đưa ra một ví dụ rất dễ gây phản ứng: giáo phái.
Bạn thường nghe
mọi người nói rằng khi một thành viên gia đình tham gia vào một giáo phái, thì giáo
phái đó đã phá hủy gia đình họ, rằng giáo phái đã chia cắt họ khỏi người thân.
Đúng là một giáo
phái thực sự sẽ cố tách cá nhân đó khỏi những người thân thiết của họ, để khiến
họ chỉ còn quan hệ với các thành viên khác trong giáo phái - và như vậy sẽ dễ
kiểm soát họ hơn. Nhưng đây là sự thật khó nuốt: trừ khi đã có sẵn một khoảng
trống, một nỗi đau, hay những nhu cầu chưa được đáp ứng do sự rối loạn trong
gia đình, thì sẽ không có khoảng trống nào để giáo phái chen vào. Không có “điểm
yếu” nào để khai thác.
Chính gia đình
là nơi tạo ra những mô thức dễ tổn thương và dễ bị tác động đó - và chính gia
đình, khi cố cứu một thành viên khỏi “giáo phái”, thật ra đang đối mặt với
chính thứ mà họ đã góp phần tạo nên và duy trì. Việc rơi vào vai “người hùng”
hay “người cứu rỗi” chỉ là một cách né tránh sự thật này, né tránh việc nhìn
vào những mô thức cần được thay đổi trong chính gia đình để thực sự giải quyết
vấn đề.
Nói cách khác: khi
ai đó gia nhập một giáo phái, đó là một triệu chứng, không phải là nguyên nhân.
Và vâng, tôi biết
điều này thật khó chấp nhận.
Điều đầu tiên bạn
cần hiểu về gia đình là: nó là một hệ thống xã hội. Hệ thống xã hội bao gồm các
vai trò, cách con người tương tác với nhau, các niềm tin... và nhiều thứ khác.
Nhưng các hệ thống xã hội rất kháng cự với thay đổi.
Một hệ thống xã
hội không phải lúc nào cũng lành mạnh, dù nó vẫn “vận hành”. Thực tế, trong xã
hội chưa thức tỉnh hiện nay, đa số chứ không phải “thiểu số”, đa số các gia
đình đều rối loạn, theo nghĩa rằng cách họ vận hành không đảm bảo được hạnh
phúc cho tất cả các thành viên.
Bởi vì mỗi người
trong gia đình được gán cho một vai trò khác nhau, nên mỗi người lại có một trải
nghiệm khác nhau về chính gia đình đó. Dù hầu hết các gia đình đều có những mặt
tích cực và tiêu cực riêng, nhưng thực tế là một số thành viên phải chịu đau khổ
nhiều hơn những người khác trong hệ thống ấy.
Bi kịch lớn nhất
trong một thế giới nơi hầu hết các gia đình đều đang vận hành theo kiểu rối loạn,
là chính các thành viên trong đó không hề nhận ra. Thật ra, hầu hết mọi người đều
nghĩ “gia đình của họ” hoàn toàn bình thường. Rất nhiều người sẽ cãi đến cùng,
rằng gia đình họ không chỉ “ổn”, mà còn “tốt”, thậm chí “tốt nhất”.
Nhưng sự thật
là: nhiều gia đình sẵn sàng chiến đấu để không thay đổi, dù việc không thay đổi
đó đồng nghĩa với việc tiếp tục gây đau khổ cho chính một thành viên của mình. Thật
ra, nhiều gia đình còn đặt điều kiện cho việc được thuộc về trong gia đình - rằng
người đó phải “giữ nguyên như cũ”, không được thay đổi, và phải tiếp tục sống
trong khổ đau.
Đây chính là lý
do tại sao những trung tâm cai nghiện thành công luôn tập trung vào toàn bộ hệ
thống gia đình, và vào việc thay đổi cách các thành viên đối xử với nhau. Nếu không
làm như vậy, chính hệ thống gia đình sẽ trở thành lực cản đối với quá trình hồi
phục của người nghiện. Thực tế, trong rất nhiều trường hợp, sự rối loạn trong
gia đình chính là nguyên nhân khiến một thành viên sa vào nghiện ngập ngay từ đầu.
Tất nhiên, hiếm
có gia đình nào chịu nhìn nhận điều đó. Khi họ đưa một người thân đến trung tâm
điều trị nghiện, hầu như không ai chỉ tay vào chính mình. Con người thường cực
kỳ kháng cự việc nhìn thấy gia đình mình như thật, cả ở mặt tích cực lẫn tiêu cực.
Trong tiềm thức (và đôi khi cả ý thức), họ sợ hậu quả nếu dám thừa nhận điều gì
đó tiêu cực về chính gia đình mình. Và thực tế là - đôi khi hậu quả đó không chỉ
nằm trong đầu họ, mà thật sự xảy ra: nếu ai đó dám nhìn nhận sự thật, họ có thể
bị chỉ trích, bị xa lánh, hoặc mất đi tình cảm và sự chấp nhận từ gia đình.
Chính vì sợ điều
đó, nhiều người bào chữa cho mọi thứ liên quan đến gia đình.
Họ nói: “Ừ thì…
cha mẹ tôi (hoặc chúng tôi) đã làm hết sức có thể rồi.”
Hoặc họ bình thường
hóa vấn đề: “Ai mà chẳng bị vậy, cha mẹ ai mà chẳng thế.”
Hoặc họ giảm nhẹ
mức độ nghiêm trọng: “Nhiều người khác còn khổ hơn tôi (hoặc bạn) nhiều.”
Hoặc họ phủ nhận
cảm xúc của mình: “Nhưng họ đã cho tôi rất nhiều, cho tôi cuộc sống sung túc,
nên tôi mới có được thành công hôm nay.”
Nói cách khác,
con người thường rơi vào trạng thái phủ nhận khi nói đến gia đình mình - như một
cơ chế đối phó, để tránh phải đối diện với sự thật hoặc thực hiện thay đổi.
Nhưng điều này chỉ khiến họ mắc kẹt mãi trong nỗi đau.
Vì vậy, tôi
khuyên bạn nên xem ba video của tôi:
1. Hiệu
ứng bắt kịp (Vì Sao Chúng Ta Thực Sự Sợ Thay Đổi)
2. Lý
Do Thật Sự Khiến Con Người Không Thay Đổi
3. Cách
mà “sự bình thường hóa” đang làm tổn thương bạn và xã hội
Tôi muốn bạn xem
cả ba video này, đặc biệt là khi nghĩ đến gia đình
Một hệ thống xã
hội - trong trường hợp này là gia đình bạn - cùng với vai trò mà bạn đang đảm
nhận trong hệ thống đó, có thể chính là nguyên nhân khiến bạn đau khổ, và cũng
có thể là thứ đang ngăn cản bạn phát triển. Điều này vẫn đúng ngay cả khi các
thành viên khác có ý tốt, vì bản thân hệ thống gia đình rất kháng cự sự thay đổi,
nên nó cũng kháng cự việc bạn thay đổi.
Đó là lý do tại
sao khi bạn trưởng thành, việc sống cùng gia đình gốc (cha mẹ, anh chị em…) thường
ngăn cản sự phát triển cá nhân của bạn. Nói cách khác, nó khiến việc tạo ra những
thay đổi tích cực trong bản thân trở nên khó khăn hơn nhiều.
Ví dụ: giả sử bạn
nhận ra trong đời mình có rất nhiều nỗi đau liên quan đến sự thiếu thốn, và bạn
muốn thay đổi niềm tin của mình về sự sung túc, muốn trở nên thành công và dồi
dào. Nhưng nếu gia đình gốc của bạn tin rằng “tiền là nguồn gốc của mọi tội lỗi”,
hoặc rằng “chỉ có làm việc cực nhọc mới là điều đáng quý”, và họ không tin rằng
con người có thể tạo ra của cải bằng tư duy hay năng lượng của mình - mà chỉ xứng
đáng có tiền khi làm việc đủ vất vả để được “ban cho” - thì bạn đang sống trong
một môi trường tràn ngập những niềm tin cũ, những năng lượng cũ.
Môi trường đó
chính là lực cản trực tiếp đối với việc bạn muốn thay đổi, muốn hướng đến tư
duy dồi dào và thực hiện những hành động giúp mình đạt được điều đó. Bạn sẽ phải
đối đầu với đủ loại kháng cự nội tâm, và trừ khi các thành viên khác trong gia
đình thật sự sẵn sàng ủng hộ bạn, thay đổi cùng bạn (chứ không chỉ nói suông rồi
hành xử ngược lại), thì việc đó chẳng khác nào bạn đang cố gắng chữa lành ngay
trên chiến trường.
Điều bạn cần là một
hệ tư duy và một trải nghiệm khác, để thật sự dịch chuyển. Không phải cố thay đổi
trong khi vẫn bị bao vây bởi những niềm tin và hoàn cảnh cũ - chính những thứ
đã gây ra hoặc đang duy trì vấn đề của bạn.
Điều thứ hai bạn
cần hiểu về gia đình là: nó là nền tảng cho sự tồn tại thể chất của bạn. Bạn có
thể hình dung, đó là nơi bạn nhận được những “viên gạch” đầu tiên để hình thành
nên con người mình. Đó là nơi bạn có những mối quan hệ đầu đời, nơi lập trình đầu
tiên diễn ra.
Nói cách khác, tuổi
thơ của bạn trong gia đình chính là nơi mà các mô thức bắt đầu hình thành - những
mô thức đó hoặc giúp bạn hướng đến thành công và hạnh phúc, hoặc đẩy bạn về
phía thất bại và đau khổ.
Hãy tưởng tượng:
bạn nướng một chiếc bánh, và khi lấy ra nếm thử, nó không thể ăn nổi. Việc đầu
tiên bạn làm là gì? Bạn sẽ xem lại nguyên liệu mà mình đã dùng, đúng không?
Hoặc nếu một phần
mềm bị lỗi, việc đầu tiên bạn làm là kiểm tra lại đoạn mã gốc, hay chương trình
ban đầu.
Cũng như vậy,
khi một người bước vào hành trình tự nhận thức, họ cần phải có thói quen truy
tìm nguồn gốc của các vấn đề trong cuộc sống người lớn - trở về với gia đình
nơi chúng bắt đầu. Việc kháng cự không muốn làm điều đó, vì “muốn giữ tình
nghĩa với gia đình”, sẽ khiến họ không thể nhận thức được vấn đề, và do đó không
thể biết cần làm gì để giải quyết nó.
Nói thẳng ra,
đôi khi - và thật bi kịch - con người chọn sự trung thành với gia đình hơn là
trung thành với chính hạnh phúc của mình, dù điều đó đồng nghĩa với việc tự kết
án bản thân sống trong đau khổ suốt đời.
Ví dụ: tôi từng
biết một người phụ nữ bị đặt vào vai trò “cô bé giúp việc của gia đình”. Cô chỉ
được chấp nhận trong hệ thống gia đình này khi luôn làm mọi thứ để hỗ trợ, chăm
sóc người khác. Đó là cách duy nhất để cô nhận được sự công nhận. Cô chỉ cảm thấy
“được yêu thương” khi người ta nói: “Con bé ngoan quá, lúc nào cũng giúp đỡ mọi
người.”
Dần dần, điều đó
trở thành nền tảng cho bản sắc của cô. Bởi vì chính vai trò đó giữ cho cô “an
toàn” trong gia đình, đảm bảo rằng cô sẽ có chỗ thuộc về. Nhưng hậu quả là cô
rơi vào một mô thức tự hy sinh mãn tính - lúc nào cũng quên mình, dồn hết năng
lượng cho người khác.
Cô gọi cho tôi
than vãn chuyện này hết ngày này qua tháng khác, suốt nhiều năm liền - rằng cô bị
mắc kẹt trong vòng lặp tự hy sinh - cho đến một ngày, cô phát hiện mình bị ung
thư. Và không phải loại ung thư nào khác, mà là một dạng được gọi trong cộng đồng
sức khỏe tự nhiên là “Ung thư của sự hy sinh bản thân”.
Cô ấy đủ hiểu biết
và ý thức để biết điều đó không phải ngẫu nhiên. Ngay khi biết chẩn đoán, cô hiểu
rằng bệnh ung thư này chính là thông điệp, là một “người biện hộ đảo ngược” đến
để nói với cô rằng: “Cô phải đặt ước mơ, khát vọng và bản thân mình lên hàng đầu
- ngay bây giờ - nếu không...”
Cô biết rằng nếu
tiếp tục sống theo ý người khác, tiếp tục “ngoan ngoãn làm điều đúng đắn” theo
quan điểm của gia đình, cô sẽ chết.
Và dĩ nhiên, khi
gia đình biết tin, họ lại gây áp lực như thường lệ - yêu cầu cô tuân theo ý họ
về cách điều trị. Cô gọi cho tôi, nói rằng chính gia đình đã đẩy cô vào tình huống
bi kịch này: rằng cách duy nhất để được chấp nhận là làm điều họ cho là đúng,
trong khi cô biết rõ rằng toàn bộ lý do khiến căn bệnh này xuất hiện là để buộc
cô phải làm điều ngược lại - phải phá vỡ mô thức đó.
Nhưng cuối cùng,
bạn đoán xem cô chọn gì?
Cô chọn đứng về
phía gia đình. Cô tuân theo ý họ, vì cô “không chịu nổi ý nghĩ rằng nếu mình chết
mà chưa làm theo điều họ muốn, họ sẽ luôn nói xấu cô ấy và về việc cô ấy có thể
sống như thế nào.” "Giá mà cô ấy đã làm điều đúng đắn".
Thật ra, đó chính
là điều mà họ muốn cô làm. Cô đã chọn sự gắn bó với gia đình – và cả việc gia
đình sẽ nhìn nhận, nhớ về cô thế nào sau khi chết – thay vì chọn chính sự sống
của mình. Không chỉ là sự sống sót, mà là sự tồn tại thật sự. Và cuối cùng, cô
đã chết.
Đừng bao giờ xem
nhẹ sức mạnh của những tương tác trong gia đình – nó có thể ngăn cản sự trưởng
thành, sự phát triển và cả sức khỏe tinh thần của một thành viên trong đó.
Ở góc nhìn tích
cực hơn: khi bạn chọn đi theo tự nhiên di truyền, bao gồm ký ức tổ tiên và những
trải nghiệm được nuôi dưỡng trong gia đình, thì về mặt ẩn dụ, bạn đang chọn một
bộ bài. Một số lá bài trong đó, ta có thể đánh giá là “tệ hại”, còn vài lá khác
thì “tuyệt vời”.
Ví dụ: hãy tưởng
tượng một vận động viên người Scandinavia. Anh ta có thể đã chọn được “lá bài
tuyệt vời” – đó là sức mạnh thể chất phi thường và sự cuốn hút giới tính. Nhưng
ngược lại, anh ta cũng có thể đã rút phải “lá bài kém may mắn” – sự lạnh lùng,
xa cách, khiến cho các mối quan hệ của anh trở nên trống rỗng và thiếu gắn kết
cảm xúc.
Chúng ta cần học
cách chuyển hóa hoặc nâng tầm những “lá bài xấu” mà ta thừa hưởng từ gia đình,
đồng thời tận dụng tối đa những “lá bài tốt” đã đến với ta nhờ thuộc về dòng họ
đó. Mỗi người đều có cả món quà xuyên thế hệ lẫn gánh nặng xuyên thế hệ cần được
nhận ra và xử lý.
Tổ tiên là một yếu
tố cực kỳ mạnh mẽ trong quá trình tự nhận thức và tự hiện thực hóa bản thân khi
bạn đang mang thân thể con người. Đây là lý do tại sao tôi thường khuyên ai đó
nên quay về quê hương – một phần trong hành trình thức tỉnh – để hiểu sâu hơn về
nguồn gốc của mình. Để hiểu thêm về điều này, bạn có thể xem video của tôi có tựa
đề: Cha
mẹ bạn đã làm đúng điều gì
Điều thứ ba bạn
cần hiểu về gia đình là: một số gia đình thật sự đang tồn tại trong trạng thái
độc hại khi tương tác với nhau. Họ đang sống trong cái mà tôi gọi là “bộ tộc
bóng tối” (shadow tribe). Nghĩa là, thay vì đảm bảo hạnh phúc cho các thành
viên, kiểu gia đình này trực tiếp ngăn cản điều đó.
Khi gặp tình huống
này, câu hỏi đặt ra là:
- “Đâu là ranh giới để bạn quyết định rằng việc ở gần
họ không còn lành mạnh nữa?”
- “Hoặc rằng việc không giao tiếp với họ mới là điều
lành mạnh?”
Tôi sẽ không đưa
ra câu trả lời cho bạn, vì đó không phải quyền của tôi. Đây là câu hỏi chỉ bạn
mới có thể tự trả lời.
Về tổng thể, không
nhất thiết phải cắt đứt liên lạc hay tách khỏi gia đình thì mới có thể chữa
lành, phát triển, hoặc cải thiện. Trên thực tế, điều lý tưởng là ngược lại: một
gia đình có ý thức sẽ ủng hộ và đồng hành trong quá trình đó.
Nhưng đôi khi, một
người có thể rơi vào hoàn cảnh mà chữa lành hoặc tiến triển là điều bất khả thi
nếu họ vẫn còn giữ liên lạc với một thành viên nào đó trong gia đình - ít nhất
là trong một giai đoạn nhất định của quá trình chữa lành.
Ví dụ: giả sử có
người có lòng tự trọng rất thấp, và họ đang nỗ lực để cải thiện. Họ có thể cần
phải tạm thời tách ra khỏi những thành viên gia đình liên tục chỉ trích họ, cho
đến khi họ đủ vững vàng để khi nghe những lời chỉ trích ấy, nó không còn làm họ
tổn thương sâu sắc như trước.
Vấn đề lớn nhất
là rất nhiều gia đình thể hiện những mô thức hoặc hành vi vô cùng rối loạn, thậm
chí mang tính lạm dụng mà họ không hề nhận ra. Trên thực tế, hầu hết các gia
đình đều tin rằng họ đang làm điều đúng đắn và đầy yêu thương, trong khi thực
ra lại là điều ngược lại.
Ví dụ:
- Một người cha
có thể nghĩ rằng việc ép con phải đạt thành tích học tập xuất sắc là điều tốt
cho con, nhưng thực chất, ông ta đang gieo vào con niềm tin rằng chỉ khi trở
thành người thành công vượt trội thì mới xứng đáng được yêu thương.
- Một người anh
trai có thể tin rằng đánh em để “dạy cho mạnh mẽ” là hành động yêu thương,
nhưng thực ra, nó chỉ khiến đứa em học được rằng thế giới này không an toàn và
chẳng ai bảo vệ mình cả.
- Một người mẹ
có thể dùng công sinh thành làm “đòn bẩy cảm xúc”, khiến con cảm thấy mắc nợ và
phải chăm sóc bà để “đáp nghĩa”. Bà có thể cho rằng đó là tình yêu, nhưng thật
ra đó là sự trói buộc.
Rất nhiều sự hủy
diệt, tổn thương và rối loạn đã được ngụy trang dưới danh nghĩa tình yêu. Và chừng
nào ta chưa nhận ra rằng điều đó không phải là yêu, ta sẽ không thể tạo ra sự cải
thiện trong các mối quan hệ, trong gia đình, và trong xã hội nói chung.
Vì vậy, điều cực
kỳ quan trọng là phải dám nhìn thẳng vào sự rối loạn đó, nhận diện nó, để những
mô thức ấy không còn lặp lại trong nhân loại.
Bạn cần hiểu rằng
gia đình nào cũng có những rối loạn nhất định, dù bạn có nhận ra hay không. Điều
này đặc biệt đúng nếu bạn là người bị thu hút bởi công việc phát triển bản
thân, chữa lành, hoặc tâm linh.
Thẳng thắn mà
nói, những người đang tìm kiếm tình yêu từ vũ trụ, hoặc đang cố hiểu chính mình
để chữa lành nỗi đau cuộc đời, thường là những người xuất thân từ các gia đình
có mức độ rối loạn cao hơn trung bình. Và dù bạn đánh giá mức độ rối loạn đó là
nhẹ hay nghiêm trọng, nó đều đã ảnh hưởng tiêu cực đến bạn – dù bạn có nhận ra
hay chưa.
Bạn phải can đảm
nhìn vào những mô thức độc hại ấy và thay đổi chúng, nếu không, bạn đang tự chọn
sống trong sự bế tắc.
Khi tôi nói về gia
đình và vai trò của nó trong lập trình đầu đời – thứ định hình các mô thức
trong đời sống trưởng thành – nhiều người ngay lập tức phản ứng phòng thủ. Họ bào
chữa hoặc hợp lý hóa mọi hành vi của gia đình.
Nhưng sự thật
là: ai cũng có lý do hợp lý cho việc họ làm, từ góc nhìn của riêng họ. Điều đó không
xóa bỏ thực tế rằng tổn thương đã xảy ra. Việc họ có “lý do chính đáng” không
làm biến mất nỗi đau mà họ đã gây ra.
Việc bạn nhận ra
và thay đổi những mô thức gây tổn hại không phải là sự phản bội gia đình - mà
là hành động hướng đến một cuộc sống tốt hơn, một hệ thống gia đình lành mạnh
hơn, và một tương lai thế hệ không lặp lại sai lầm cũ. Nhưng nếu gia đình của bạn
lại xem điều đó là phản bội, thì điều đó nói lên rất nhiều điều.
Các gia đình cần
phải đặt giá trị của sự nhận thức, cải thiện, tiến hóa, và hạnh phúc của từng
thành viên lên trên việc bảo vệ hình ảnh “chúng ta đúng” hay “chúng ta tốt đẹp”.
Thật đáng buồn, nếu các gia đình - hay thậm chí chỉ một vài cá nhân trong đó - chịu
thay đổi vì lợi ích và sức khỏe tinh thần của nhau, thì việc chữa lành sẽ diễn
ra cực kỳ nhanh chóng.
Con người sẽ chữa
lành cùng gia đình, thay vì chữa lành bất chấp gia đình hay chống lại gia đình.
Tôi thường nghĩ
về điều này khi làm việc với ai đó: đôi khi, tất cả những gì họ cần để thay đổi
ngay lập tức chỉ là một lời cho phép từ một thành viên trong gia đình. Nhưng vì
không có sự cho phép đó, họ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan: “Tôi có nên làm
điều khiến mình bị xem là phản bội người thân, hay tôi tiếp tục hy sinh bản
thân?”
Chúng ta cần tiến
tới một điểm nơi việc nhận thức mặt tối và ánh sáng của gia đình, đặt câu hỏi
và đề xuất thay đổi hệ thống, không bị xem là phản bội.
Trong một gia
đình lý tưởng, mọi người sẽ nhận thức rằng sức khỏe của hệ thống phụ thuộc vào
sức khỏe của từng thành viên. Họ sẽ nhìn thấy gia đình như một thực thể sống,
cũng cần phát triển, thay đổi và tiến hóa, giống như từng cá nhân. Khi một
thành viên cần thay đổi để được khỏe mạnh và hạnh phúc, cả gia đình cùng thay đổi
vì điều đó, thì sự gắn kết, thân mật và yêu thương thật sự mới có thể nở hoa.
Hiện nay, bạn thấy
nhiều dòng họ đang dần biến mất. Một phần lý do là vì những dòng họ đó không chịu
tiến hóa. Họ mắc kẹt trong mô thức cũ, chống lại sự mở rộng của vũ trụ, và vì
thế, dòng họ đó phải chấm dứt.
Ý thức của một
dòng họ không thể trì trệ mãi. Khi mỗi thế hệ mới được sinh ra, ý thức của dòng
họ ấy tiến thêm một bước.
Đứa trẻ chính là
bước tiến tiếp theo, là người đại diện cho sự mở rộng của gia đình. Đó là lý do
vì sao nhu cầu và khát vọng của con trẻ thường có vẻ như đối lập với thế hệ trước
- vì chúng đang kêu gọi thế hệ đó phải thay đổi, để tiến hóa cùng với sự sống.
Khi cả hệ thống
gia đình cùng chấp nhận thay đổi toàn diện, để đảm bảo phúc lợi cho từng thành
viên, thì sự gần gũi, yêu thương và kết nối thật sự mới có thể xuất hiện.
Vì vậy, đừng nhầm
lẫn giữa việc ai đó giúp bạn nhìn thấy mô thức rối loạn trong gia đình để thay
đổi nó cho tốt hơn với việc ai đó đang cố tách bạn khỏi gia đình.
Chúc bạn một tuần
thật tốt lành.
Nếu bạn thích
video này, hãy chia sẻ, nhấn thích và đăng ký kênh của tôi để xem thêm nhiều nội
dung tương tự. Và tôi muốn chân thành cảm ơn bạn – vì đã có can đảm bước vào
không gian của nhận thức, không chỉ cho chính bạn, mà còn cho lợi ích của những
người xung quanh bạn.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=qUmN6OP4FRE
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.