Swaruu Transcripts 1846
Điều gì xảy ra sau khi chết: sự thật về
"giữa các kiếp sống" và các gia đình linh hồn
24-10-2025
Rồi, mình tiếp tục
chủ đề mà hôm kia chúng ta dừng lại - một chủ đề rất
hay mà tôi đặt tên là: Chuyện gì xảy ra sau khi chết? Sự thật về khoảng giữa
các kiếp sống và các gia đình linh hồn.
Đây là một cuộc
trò chuyện mà ngày trước Gosia và Swaruu đã có, tôi chắc là các bạn sẽ thích lắm.
Trước hết, cảm
ơn mọi người đã có mặt. Giờ thì đến phần mở đầu nè. Nếu các bạn muốn nhìn mọi
thứ từ một góc nhìn hoàn toàn khác với đa số mọi người… mà tôi đang để ý là
ngày càng có nhiều người bắt đầu đồng bộ với cách nhìn của chúng tôi - cái góc
nhìn mà chúng tôi đã chia sẻ suốt 7 năm nay. Thiệt luôn đó, các bạn biết mà,
tôi hoạt động rất mạnh trên X, các bạn có thể theo dõi tôi trên X.
Và nhiều người
mà tôi tương tác - tôi bình luận vào các bài đăng của họ - họ nhắn riêng cho
tôi nói rằng: “Đây chính xác là điều tôi muốn nói! Tôi cũng nói vậy nè.” Và tôi
bảo: “Ừ, đúng rồi, nhưng chúng tôi nói cái này từ 7 năm trước rồi.” Siêu thú vị
luôn khi mà cái dòng chảy thông tin trên toàn thế giới đang bắt đầu dịch chuyển
về phía những gì chúng tôi nói.
Rồi, đúng là mọi
người đang đồng bộ với chúng ta thiệt, và tôi đang để ý thấy là tôi tiếp cận được
rất nhiều người nói tiếng Anh, rất rất nhiều luôn. Để xem coi là bao nhiêu… để
coi nó có hiện ra ở đây không. À, rồi rồi, tiếp tục nè… Vô phần hồ sơ. À, cũng
không nhiều đến vậy. Trong 7 ngày thì khoảng 13.000 người. Cũng ổn đó chứ.
Rồi, tôi đã chia
sẻ buổi trực tiếp này lên mạng xã hội rồi. Như các bạn biết thì tôi có X, rất
quan trọng đó nha, X. Có nhiều thông tin lắm. Các bạn biết mà, đa số YouTuber
hiện nay đều lấy thông tin từ X. Trước đây họ lấy từ Google, nhưng tìm thông
tin bây giờ khó lắm vì nó bị chôn trong cả biển thông tin sai lệch.
Thông tin giờ bị
vùi trong một biển nhiễu loạn. Nên nhiều người đang tweet - không hiểu sao - họ
kéo nhau lên mạng xã hội X. Rất thú vị, cực kỳ thú vị. Và từ từ nền tảng đó
đang lớn dần. Nhưng mà, dĩ nhiên cũng có đầy thứ tào lao được nói trên đó. Mà
chủ đề hôm nay không phải là chuyện này.
Hiện giờ ông bạn
Avi Loeb gì đó chỉ toàn gieo sợ hãi - cái chuyện 3D
này nọ - và nhiều nhà nghiên cứu lớn ở Mỹ đang nói là người này sẽ phải giải
thích vì đang khiến mọi người hoang mang.
Rồi, buổi trực
tiếp này, như các bạn biết, tôi chia lên mạng xã hội - lên X. Trên X tôi dùng
tên Despejando Enigmas. Các bạn có thể theo dõi tôi ở đó. Trên Telegram cũng vậy, cũng Despejando Enigmas. Tôi nghĩ
tôi có chia rồi. Để xem… chắc là chia sẻ rồi. Trời ơi, nó chậm ghê luôn. Cái gì
cũng chậm. Không hiểu nổi.
À, nhớ là trên Telegram
tôi còn có một nhóm tên Despejando Enigmas – Semillas Estelares. Cảm ơn mọi người
nhiều nha.
Còn ở đâu nữa…
À, trong tất cả cộng đồng YouTube của tôi, trên Instagram nữa. Nhớ nha, nếu các
bạn muốn tham gia Nous Noble, thì nhắn cho tôi trên Instagram và cho tôi biết
các bạn muốn nói về chủ đề gì. Hiện tại tôi đã có một khách mời cho Chủ nhật
này rồi - là bạn Francés. Chắc các bạn biết rồi, Francés đó, không biết hôm nay
có ở đây không. Và còn một người khác nữa cũng nhắn cho tôi muốn tham gia trong
tuần.
Ai muốn tham gia
thì cứ nhắn: “Ê, tôi rảnh ngày này nè.” Rồi tôi sẽ xem lịch của mình. Nếu tôi rảnh
thì chúng ta sẽ làm buổi đó.
Trời ơi, nước Phần
Lan ngon thiệt sự luôn đó. Giống nước Na Uy luôn. Ngon thiệt.
Còn gì nữa ta…
Tôi còn chia sẻ ở đâu… À, Facebook. Ờ, cũng có vài người chia sẻ lại trên
Facebook. Cảm ơn mọi người nhiều.
Mà nhân tiện, để
xem… mấy ngày nay tôi cảm thấy mình tràn đầy năng lượng, và rồi vui lắm, vui thật
sự. Tôi cảm thấy hạnh phúc. Hình như là… không biết hôm qua hay hôm nay, độ cộng
hưởng Schumann lại tăng lên lần nữa. Điều đó nghĩa là gì? Nghĩa là có cái gì đó
từ Mặt Trời tác động vào Trái Đất và làm tần số tăng lên.
Và rồi mỗi người
phản ứng theo một kiểu khác nhau. Có người thì vô cùng hạnh phúc, phấn chấn,
vui vẻ - như trường hợp của tôi, tôi chỉ biết cười vui. Tôi nói: “Ủa, cái gì
đang xảy ra vậy trời?” Chỉ thấy vui. Còn có người thì bị nhức đầu, có người thức
dậy thấy mệt rã rời. Và những triệu chứng đó - nghe nói là - có vẻ liên quan đến
cái đợt tăng tần số này.
Và các bạn biết
rồi, khi tần số tăng thì có thể kéo dài… tôi cũng không biết… hiệu ứng có thể
kéo khoảng một tuần. Và đó là thời điểm lý tưởng để bạn biểu hiện những gì bạn
thật sự muốn, nếu bạn tập trung đúng chỗ.
Tôi phải nói thật
là tôi đang rất vui, nhưng tôi lại không tập trung vào những điều tôi thật sự
muốn. Dù… hôm nọ có một người phụ nữ liên hệ với tôi - mà tôi không muốn dính
dáng gì tới cô đó hết - cũng không rõ cô ấy muốn gì. Một người rất nổi tiếng, cực
kỳ nổi tiếng trong cộng đồng nói tiếng Anh, một phụ nữ lớn tuổi. Không hiểu sao
chỉ toàn phụ nữ lớn tuổi gọi cho tôi, nhưng mà thôi, tôi không muốn dây vào.
Rồi, nói vậy
thôi, xem thử mọi người nói gì trước khi bắt đầu. Mà đúng là một phụ nữ lớn tuổi
nhưng thời trẻ từng là người mẫu.
Rồi, mọi người
nói gì nè… Được rồi, chúng ta bắt đầu nha. Chào tất cả mọi người. Chúc buổi chiều
tốt lành.
Rồi, chúng ta tạo
một cuộc khảo sát nhỏ. Tương tác chút cho vui. Tôi sẽ để nó ở đây. Rất đơn giản
thôi, nha. “Có” hoặc “Không”.
Câu hỏi là… rồi,
để tôi đăng lên: Bạn có cảm nhận được sự tăng tần số của cộng hưởng Schumann
không? Có hay không?
Khởi động khảo
sát.
Rồi, giờ thì vào
chủ đề chính hôm nay. Các bạn vẫn có thể gửi câu hỏi cho tôi. Để xem… đây rồi,
phần trước.
Gosia nói: “Vậy nếu tôi chết, nếu tôi chết đối với ai
đó, tức là tôi chết đối với họ, trong khi họ vẫn còn sống. Họ đang ngủ. Vậy họ
có thể nói chuyện với tôi trong lúc họ ngủ không?”
Ý là, bạn tưởng
tượng bạn rời khỏi thân xác ở Trái Đất, và những người còn lại - bạn bè, người
yêu, con cái, cha mẹ - họ đang ngủ ở đây trên Trái Đất. Vậy họ có thể liên lạc
với bạn không?
Rồi Gosia hỏi tiếp:
“Còn với tôi trong một kiếp sống khác thì
sao?”
Cái này thì tôi
thật sự không hiểu lắm. Ý cô ấy là ví dụ bạn tái sinh ở Erra, vậy một người từ
Trái Đất - từng là người thân hoặc bạn của bạn - có thể liên lạc được với bạn
hay không?
Và Swaruu trả lời: “Tất
cả những điều trước đó chỉ là một sự thay đổi nhận thức. Nhận thức thay đổi. Mọi
thứ chỉ là thay đổi trong điểm tập trung. Bạn luôn vừa chết vừa sống - đúng hơn
là bạn luôn là một linh hồn, một nguồn, một bản thể. Tất cả những gì mang tính
vật chất như một kiếp sống chỉ là biểu hiện và một ý tưởng mà bạn - với tư cách
Nguồn - đã tạo ra. Chỉ là một ý tưởng.”
Lát nữa cô ấy sẽ
giải thích rõ hơn, rồi các bạn sẽ hiểu. Các bạn thật sự sẽ hiểu.
Gosia nói: “Tôi chưa bao giờ hiểu làm sao ai đó cố gắng
kết nối với người thân đã chết.”
Vì rất nhiều người,
khi bạn bè hay người thân qua đời, họ cố gắng kết nối qua giấc mơ hoặc qua thiền
định để liên lạc với người đó.
Và cô ấy tiếp tục:
“Nếu người thân đó đã tái sinh ở một nơi
khác thì sao? Giờ thì rõ hơn rồi.”
Bởi vì câu chuyện
là như vầy - tất cả phụ thuộc vào việc người đã rời thân xác đó… nhưng mà, đúng
là… khó hiểu thì không khó hiểu, mà khó để giải thích hơn.
Tưởng tượng nha,
tôi lấy tôi làm ví dụ luôn cho dễ. Hãy tưởng tượng tối nay tôi rời khỏi thân
xác, và ngày mai mọi người sẽ nói: “Trời, Robert chết rồi. Ổng đi rồi. Ổng chịu
hết nổi cái Trái Đất này rồi, chán quá rồi.”
Không, cái này
nè, là tóc trắng ở ria mép thôi. Ổng chán Trái Đất đến tận cổ rồi.
Rồi, tưởng tượng
có người muốn liên hệ với tôi. Chuyện có thể xảy ra là: tôi có thể đã tái sinh ở
nơi khác từ… 30 năm trước cũng nên, ví dụ vậy. Hoặc tôi quay lại Trái Đất và
đang sống ở đây - ví dụ - được 20 năm rồi. Ý tôi là vậy đó. Và người ta tìm
tôi, nhưng thật ra tôi đã tái sinh ở chỗ khác rồi. Đó là điều Gosia muốn nói.
Nhưng vì thời
gian không tồn tại, mọi thứ đều là “hiện tại”, mọi thứ đều đang xảy ra, nên có
thể là họ vẫn nói chuyện được với tôi. Có thể được, có thể không. Tất cả câu trả
lời đều nằm trong đó. Tất cả. Các bạn hiểu ý tôi không? Tất cả câu trả lời đều
nằm trong đó.
Rồi, tiếp tục.
Swaruu nói: “Đó là vì ở đó - khi bạn rời khỏi cơ thể - bất
kể bạn đi đâu, ở đâu, ở đó không có thời gian. Bạn sẽ có cảm nhận về thời gian,
nhưng nó hoàn toàn không giống với cách Trái Đất cảm nhận thời gian.”
Cô ấy nói: “Ở đó không hề có thời gian. Thời gian chỉ là
tương đối. Nó chỉ được cảm nhận như một dòng tuyến tính nếu bạn đang ở trong một
kiếp sống vật chất.”
Nghĩa là: Chỉ
khi bạn đang sống trên Trái Đất, bạn mới cảm nhận thời gian theo kiểu tuyến
tính. Còn khi bạn rời thân xác - thì không. Bạn luôn là Nguồn - như tôi luôn
nói – điều này quan trọng, cực kỳ quan trọng. Và tất cả những ai theo dõi kênh
thông tin này đều biết điều đó.
Quan trọng nè: “Điều duy nhất giới hạn bạn chính là ý nghĩ rằng
bạn bị giới hạn.” - Đó là điều duy nhất giới hạn chúng ta. Điều duy nhất giới
hạn bạn là chính cái niềm tin rằng bạn bị giới hạn. Dù bạn thích hay không
thích thì nó vẫn vậy.
Chính bạn là người
tự đặt ra giới hạn của mình. “Không, tôi ở mức thấp hơn, tôi không được như người
khác.” Không! Không có chuyện đó. Bạn đang tự đặt giới hạn cho mình đó. Hiểu ý
tôi không? Bạn là người tự giới hạn bản thân.
Có người nói:
“Tôi sinh ra… có người sinh ra có số hưởng, còn tôi thì sinh ra xui xẻo.”
Không, cái đó bạn tự nghĩ ra thôi. “Không, bạn tôi nói tôi sẽ không làm được.” Ờ,
khỏi bình luận luôn.
Để xem mọi người
nói gì…
Lobo
Azul
nói: “Nắm được thời gian phi tuyến khó
như hiểu về vĩnh cửu và vô hạn.”
Ờ, đúng rồi. Còn
về sự vĩnh cửu, với tôi thì tôi hiểu điều đó rất rõ. Không phải là tôi không hiểu,
mà nó là thứ tôi mang trong lòng. Tôi biết chắc rằng chúng ta là vĩnh cửu. Tôi
chưa bao giờ đặt câu hỏi kiểu như: “Trước khi tôi tồn tại thì có gì?” Vì như vậy
là rơi vào nhị nguyên rồi. Từ “vĩnh cửu” không hề có tính đối lập. Bạn là vĩnh
cửu, hết. Chỉ vậy thôi. Không có khái niệm “không vĩnh cửu”. Bạn là vĩnh cửu và
bạn luôn là vĩnh cửu.
Giống như từ
“tính toàn vẹn”. Nó không có mặt đối lập. Không phải là: “Có người có toàn vẹn,
có người không.” Không. Mọi thứ đều là toàn vẹn, nếu không thì không gọi là
toàn vẹn được.
Còn “tình yêu vô
điều kiện” thì lại mang tính nhị nguyên, vì nếu có tình yêu vô điều kiện thì
cũng có tình yêu có điều kiện. Nhưng “toàn vẹn” thì chỉ có một nghĩa. “Vĩnh cửu”
cũng vậy - vĩnh cửu là vĩnh cửu.
Hôm nay - khi
nào ta…? À, lúc tôi đang thiền. Có người thiền kiểu hoa sen, có người trồng cây
chuối, có người ngồi tĩnh tâm. Còn tôi thiền khi đi tập luyện. Khi tôi ra ngoài
chạy bộ, tôi bật chế độ tự động, kiểu chế độ zombie. Không có ai ngoài đó, chỉ
có tôi với hoàn cảnh của tôi. Vừa chạy vừa thiền. Và bật luôn một “con chip”
tinh thần, kiểu như tôi bắt đầu dẫn kênh thông tin - thật đó nha, không đùa đâu
- tôi có khả năng thần giao cách cảm.
Và hôm nay tôi
nghĩ về nguồn gốc của nhân loại, nguồn gốc của giống nòi Lyrian, và điều đến
trong đầu tôi không phải là tiến hóa, mà đúng như họ nói: nó luôn luôn ở đó. Từ
bên ngoài - từ những tầng cao hơn - bạn, với tư cách người tạo ra, tạo thành bất
cứ thứ gì bạn muốn, và nó xuất hiện ngay lập tức.
Ví dụ nha, thử
làm điều này xem. Nếu không tưởng tượng được thì để lại bình luận. Hãy tưởng tượng
bạn đang ở giữa đại dương. Tất cả đều là biển. Chỉ biển thôi. Các bạn tưởng tượng
được không? Tôi thì được.
Và bây giờ tôi
tưởng tượng rằng tôi tạo ra một hòn đảo - chưa có cây cối gì. Tôi tưởng tượng rất
rõ luôn. Tôi tạo ra một hòn đảo. Rồi trên đảo đó tôi tạo ra cây cối, rồi từ đó
tôi tạo ra sông suối, nước nôi, các thứ. Rồi tôi tạo ra nhân vật - từ hư không.
Tôi không tạo ra một con tinh tinh để rồi nó tiến hóa đâu. Không. Một loài linh
trưởng là một loài linh trưởng. Còn tôi tạo ra con người Lyrian.
Tôi có thể tưởng
tượng cách họ lớn lên, phát triển, tôi giữ tất cả trong tâm trí. Nhưng dĩ
nhiên, ở kiếp này tôi còn bao nhiêu việc khác cần tập trung. Nhưng bạn - vì bạn
là một mảnh của Nguồn - từ những tầng cao hơn, bạn hoàn toàn có thể biểu hiện
ra những con người đó. Và thật ra bạn từ bên ngoài chính là người biểu hiện ra
cơ thể mà bạn đang có. Bạn tạo ra nó vì bạn muốn trải nghiệm cuộc đời này. Bạn
muốn sống trải nghiệm đó.
Ở đây không có
Darwin hay thuyết tiến hóa gì hết. Thuyết Darwin là
một trong những trụ cột của Ma Trận. Và tất cả những ai tin vào Thuyết Darwin… ờ…
Darwin từng nói - nghe kỹ nha - rằng trên đỉnh thang tiến hóa là giới quý tộc:
các bá tước, các công tước, các nhà vua. Ông ta nói họ ở đỉnh của tháp tiến hóa
nhân loại.
Vậy nếu ai tin Thuyết
Darwin thì tự nhận mình là tầng dưới - là nô lệ, là người phục dịch. Bạn muốn
làm nô lệ không? Tùy bạn. Còn tôi là người tạo ra thực tại của chính mình.
Không Darwin, không Darwon gì hết. Rất đơn giản.
Và như cô ấy
nói: “Điều duy nhất giới hạn bạn chính là
ý nghĩ rằng bạn bị giới hạn.”
Ở Trái Đất người
ta điều khiển nhận thức của bạn, điều khiển câu chuyện bạn tin vào. Theo dõi
tôi trên X đi, tôi đang trả lời rất nhiều bình luận của những người đăng bài dựa
trên thông tin từ Taygetan và từ những gì tôi tự suy nghĩ. Hay lắm, học được
nhiều lắm.
Để xem mọi người
nói gì…
Ồ, moteros2238 nói: “Robert, tôi đã trải nghiệm tính phi tuyến, nơi mọi thứ dừng lại hoàn
toàn, và ở đó tôi không thấy ai khác ngoài chính mình, nơi tôi nhận ra rằng
mình có thể là tất cả.”
Tốt đó. Tôi thì
từng trải nghiệm cảm giác không có cơ thể. Không có cơ thể luôn. Tôi còn tưởng
mình chết rồi. Thật luôn đó, tôi tưởng tôi chết rồi. Một thực thể xuất hiện, và
tôi hỏi: “Tôi chết rồi phải không?” Và thực thể đó không trả lời. Tại sao không
trả lời? Không nói một tiếng nào.
Rồi tôi nhận ra:
“Khoan… nếu tôi chết thì làm sao tôi còn đặt câu hỏi được?” Và tôi vẫn có nhận
thức, nhưng không cần cơ thể. Tôi nghĩ hôm nay họ cũng sẽ nói điều đó. Bạn
không cần cơ thể. Thật ra, ngay bây giờ chúng ta chỉ có ảo giác là mình đang ở
trong cơ thể - nhưng thật ra không có. Là ảo giác thôi. Dù nó rất “chắc thật” -
tất nhiên, xe đụng bạn thì bạn rời thân xác liền - nhưng vẫn chỉ là ảo giác.
Hiện giờ, có một
ông lớn tuổi trên X, nói y chang tất cả những thứ chúng tôi nói - chính xác
luôn - về người ngoài hành tinh, về bắt cóc, về tulpa - rằng tất cả đều là sự tạo
ra của chính chúng ta, tùy theo mức độ nhận thức của mỗi người. Và tôi nghe mà
kiểu: trời đất, y chang!
Rồi Gosia nói: “Ok. Và sau đó, một khi chúng ta ở trong Khoảng
Giữa Các Kiếp Sống - tức là sau khi rời khỏi Trái Đất - chúng ta luôn nói chuyện
với các thành viên trong gia đình linh hồn của mình ở đó phải không? Ý tôi là…
Tôi sẽ nói chuyện với David, người bạn đời cũ của tôi.”
Trước đây Gosia
quen với một người tên là David. Cô ấy hỏi: “Vậy ở đó tôi có nói chuyện được với ảnh không, hay điều đó không phải
là một quy tắc?”
Vì khi Gosia
quen với anh chàng này, anh ấy rất hoài nghi. Không tin bất cứ thứ gì. Không
tin vào đời sau, không tin vào sự tồn tại sau cái chết. Nói chung là không tin
vào gì hết. Anh ấy là người rất tốt, rất tử tế, nhưng hoàn toàn không tin vào bất
kỳ điều gì ngoài vật chất.
Và Gosia nói: “Tôi muốn gặp anh ấy ở đó để nói: thấy chưa,
tôi đã nói rồi, có đời sống sau khi chết.”
Và Swaruu trả lời:
“Không có quy tắc cố định nào cả, điều đó
tùy thuộc vào các bạn. Mỗi mối quan hệ đều khác nhau, giống như lúc còn sống vậy.
Và nếu bạn tìm thấy anh ấy, bạn hoàn toàn có thể nói điều đó với anh ấy.”
Swaruu hỏi tiếp:
“Anh ấy thậm chí không biết rằng có đời sống
sau cái chết sao?”
Và Gosia nói: “Không, anh ấy không tin. Anh ấy nghĩ rằng chẳng
có gì cả.”
Swaruu nói: “Nhưng có bằng chứng ở khắp mọi nơi. Điều đó căn
bản lắm.” - Điều cơ bản nhất luôn.
Đúng rồi. Có thể
- tôi không dám khẳng định - nhưng có thể đây là kiểu người đóng vai nhân vật nền
trong cuộc đời. Hiểu ý tôi không? Nếu bạn không tin vào gì hết, không tin vào bất
kỳ sự phát triển tinh thần nào, nếu bạn sống mà không mở mang gì cả, thì… bạn
hiểu rồi đó… cuộc đời bạn sẽ lụi tàn nhanh chóng.
Thật sự là khó
tin - một điều cơ bản như vậy mà có người lại không biết. Thực ra không phải
không biết, mà đối với kiểu người này thì: “Không có gì sau cái chết. Chết là hết.”
Họ nghĩ vậy đó.
Một điều đơn giản
như chúng ta là vĩnh cửu, vậy mà có người không tin.
Chúng ta là vĩnh
cửu, các bạn ạ. Và tôi khẳng định điều đó vì tôi đã trải nghiệm. Tôi đã trải
nghiệm trạng thái không có cơ thể. Có người sẽ nói: “Ờ, chắc anh mơ.” Không.
Không phải mơ. Không phải giấc mơ. Tôi từng có giấc mơ sáng
suốt rồi, và cái tôi trải nghiệm không giống giấc mơ sáng suốt, càng không
giống giấc mơ bình thường hay ác mộng. Không phải.
Tôi thật sự tin
chắc rằng tôi không trở lại Trái Đất nữa, tôi hoàn toàn chấp nhận rằng tôi đang
ở “bên kia”. Tôi hòa nhập vào trạng thái đó. Và điều kỳ lạ là tôi ở đó… chờ. Chờ
xem mình phải đi đâu. Đó là điều tôi không hiểu.
Và có vẻ như
ngay khoảnh khắc đó là lúc diễn ra việc hoán đổi. Cái “tôi” đang chờ đó thì rời
đi, và một “tôi” khác bước vào đây. Cho nên tôi có cảm giác rằng tôi quay về,
nhưng thật ra không phải tôi quay về - mà một phiên bản khác quay về, và đó là
người đang nói chuyện ở đây bây giờ.
Khó hiểu đúng
không? Đó gọi là walk-in.
Một walk-in tiếp
nhận toàn bộ ký ức, để có thể tiếp tục sống và vận hành trong bối cảnh của cuộc
đời trước đó. Nhiều người không tin được, vì họ nghĩ: “Nhưng anh vẫn giống như
trước mà.” Không - đó là do tần số tương thích, nên người mới và người cũ trông
rất giống nhau, cách suy nghĩ cũng tương tự, nhưng không phải cùng một linh hồn.
Và người ta khó
chấp nhận điều đó. Và cũng không thể chứng minh được. Nhưng những người có quyền
lực - không phải chính trị gia, mà những người trên cả họ - đều biết chuyện này
xảy ra. Và chuyện này rất phổ biến.
Đôi khi tôi nghĩ
- và chuyện này cũng liên quan đến chủ đề hôm nay - những kẻ nắm quyền lực,
không phải bọn chính trị mà là những kẻ phía trên nữa, những kẻ mà hôm nay thiết
lập lại, ngày mai gây chiến tranh, ngày kia làm động đất cuốn đi mấy ngàn người…
Tôi nghĩ rằng chúng biết sự thật này. Và chúng nghĩ kiểu như: “Cuối cùng thì họ
chỉ mang theo kinh nghiệm thôi, họ sẽ rời khỏi đây. Thậm chí nhiều người sẽ cảm
ơn vì được thoát khỏi Trái Đất.” Kiểu suy nghĩ như vậy đó.
Nhưng vấn đề là
chúng nhát gan, chúng cứ bám vào Trái Đất để tồn tại lâu nhất có thể, vì chính
chúng cũng không chắc được rằng “bên kia” có thật hay không. Còn tôi thì tôi biết
là có. Nhưng thôi, chuyện này là để suy ngẫm thêm.
Để xem mọi người
nói gì… Tôi phải đóng cái khảo sát này lại mới thấy chat được. Rồi, đóng khảo
sát.
Ồ, khảo sát biến
mất rồi.
Kết quả: 75% cảm
nhận được tần số tăng, 25% thì không.
Tôi thì cảm nhận
được. Không hiểu sao tôi thấy vui, thấy phấn chấn cả tuần nay. Không biết tại
sao. Mỗi lần ra ngoài tập luyện tôi đều thấy tâm trạng tốt - rất lạ. Và tôi
cũng thấy mình biểu hiện nhanh hơn một chút. Nhớ nha: khi bạn tìm kiếm là bạn
đang tạo ra. Bạn tạo ra.
Gosia tiếp tục -
Bạn trai cũ của cô ấy không biết rằng có bằng chứng cho sự sống sau cái chết.
Và cô ấy hỏi: “Vậy chúng ta có thể gặp lại
người thân ở đó và nói chuyện với họ đúng không?”
Và Swaruu nói: “Có, bạn có thể gặp những người thân yêu -
nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Tùy từng trường hợp. Quan trọng là: cả hai
phải muốn gặp lại nhau.”
Ví dụ: tưởng tượng
một người phụ nữ qua đời, cô ấy có chồng, nhưng cô ấy chịu hết nổi ông chồng -
ông ta là kiểu ái kỷ. Cô ấy mệt mỏi, chán ngán, đến mức rời khỏi thân xác luôn.
Nhưng người chồng lại yêu cô ấy điên cuồng. Sống vì cô ấy. Cô ấy nấu ăn cho
ông, dọn dẹp, chăm sóc, làm đủ thứ. Và ông ta thương cô ấy vô cùng, nhớ cô ấy
da diết - chuyện này có thật nha, xảy ra nhiều lắm.
Giờ bạn tưởng tượng
nha: người chồng đó cũng qua đời và muốn gặp lại vợ mình trong khoảng giữa các
kiếp sống. Nhưng rõ ràng, nếu người vợ không muốn – và khả năng là cô ấy hoàn
toàn không muốn gặp lại ông ấy – thì dù người chồng có muốn bao nhiêu đi nữa,
cũng không thấy được cô ấy. Không gặp được.
Không thể thấy được, vì tần số của họ không tương thích. Họ quá khác nhau. Quá
khác nhau luôn. Chỉ là người phụ nữ tội nghiệp đó không ly hôn thôi. Chuyện đó
xảy ra mà. Xảy ra nhiều lắm.
Rồi, xem mọi người
nói gì…
sdwmol: “Nếu đợt tăng tần số lại ảnh hưởng đến tôi
theo hướng hoàn toàn ngược lại, thì điều đó có thể được lý giải như thế nào?”
Tôi thì… không
biết chính xác. Nhưng tôi biết có nhiều người rất thức tỉnh vẫn bị đau đầu. Thật
đó. Người khác thì thức dậy thấy buồn, hoặc thấy mệt mỏi. Tôi cũng không biết
chắc, nhưng tôi có nói với một người rằng: Có thể bạn đau đầu hoặc mệt vì bạn
đang hoạt động rất mạnh ở cõi trung giới trong lúc ngủ. Bạn hoạt động cực kỳ
nhiều, nhưng bạn không nhớ gì vì có sự không tương thích tần số làm bạn không
mang ký ức về được.
Ví dụ nè: “Tối
qua bạn ăn gì vào buổi trưa?”
Nhiều người phải
suy nghĩ miết rồi nói: “Ủa, tôi ăn gì ta?”
Hay hỏi: “Bạn nhớ
mình đã mơ gì hôm qua không?”
Rất nhiều người
không nhớ gì hết. Cũng là do bất hòa tần số, nên ký ức không “tải về” được.
Ai cũng mơ hết.
Ai cũng mơ. Chỉ là không nhớ. Và nếu bạn không nhớ, bạn đâu biết là bạn vừa chiến
đấu ở ngoài đó, hay bị một thực thể năng lượng đuổi theo. Không biết gì hết.
Tôi đang nói chung chung thôi.
Rồi, để tiếp tục:
Swaruu nói rằng: “Đúng là bạn có thể gặp
người thân, nhưng không phải lúc nào cũng vậy, tùy từng trường hợp. Và cả hai
phải cùng muốn gặp lại. Về mặt năng lượng, hai người tìm nhau. Tần số của bạn
“kéo” đến đúng người đó. Và bạn biểu hiện ra sự hiện diện của nhau. Tất cả là vấn
đề tần số. Nếu cùng tần số, bạn sẽ gặp nhau - và nó xảy ra ngay lập tức.”
Không cần phải
“đi đâu đó” để gặp họ. Không phải du hành gì hết - trừ khi bạn muốn du hành thì
bạn tự biểu ra một hành trình cho vui. Nghe thì lạ, nhưng nó là vậy.
Trong một nơi ít
đặc (ít vật chất) hơn, nếu bạn có ý thức, bạn biểu hiện bất cứ thứ gì. Vấn đề duy
nhất là nếu bạn có nỗi sợ, bạn cũng sẽ biểu hiện nó siêu nhanh.
Ví dụ, khi tôi
có trải nghiệm rời khỏi cơ thể, tôi không hề sợ. Không có một chút sợ nào. Sợ
hoàn toàn không tồn tại. Chỉ có trạng thái chú ý, kiểu như: “Cái gì đang xảy ra
vậy?” Tôi chỉ quan sát. Tôi biết mình không có cơ thể, nhưng tôi không hề thấy
thiếu cơ thể. Tôi không cần cơ thể. Không hề.
Ý thức là ý thức.
Bạn là ý thức, và ý thức không cần cơ thể. Nên không có cảm giác sợ. Không tồn
tại luôn. Tôi không nghĩ đến sợ, cũng không nghĩ đến việc biểu hiện gì cả. Chỉ quan sát, chỉ tập trung.
Tôi chỉ là một
điểm chú ý, theo dõi cách mà ý thức của mình diễn giải mọi thứ. Và rồi mây hiện
ra, tụ lại thành hình một thực thể. Nhưng tôi không biểu hiện gì hết - dù tôi
biết rõ ở không gian ít đặc đó tôi hoàn toàn có thể biểu hiện bất cứ điều gì. Tôi
chỉ… chú ý, chú ý, chú ý.
Rồi Gosia hỏi: “Vậy không phải là như thể bạn phải đi tìm họ
trong ‘đại dương linh hồn’ ở đó?”
Và Swaruu nói: “Không. Bạn chỉ đơn giản là ‘ở đó’. Trong khoảng
giữa các kiếp sống, bạn ở đúng nơi bạn muốn trải nghiệm. Và từ đó bạn cảm nhận
thời gian như một chuỗi sự kiện tuyến tính.”
Nghĩa là: Ở “bên
ngoài”, bạn không có thời gian. Nhưng nếu bạn muốn sống, muốn trải nghiệm, thì
bạn tập trung vào một nơi - bất kỳ nơi nào: Trái Đất, Mặt Trăng, Erra - và
chính từ điểm tập trung đó bạn bắt đầu cảm nhận thời gian theo dạng tuyến tính.
Giống như bây giờ: Từ lúc bạn sinh ra đến khi bạn rời thân xác, đó là một dòng
sự kiện tuyến tính.
Và cô ấy nói tiếp:
“Nhưng chỉ khi bạn đang tập trung sống ở
đâu đó. Còn nếu bạn muốn thật sự ‘đi tìm trong biển linh hồn’, thì đó sẽ là trải
nghiệm mà bạn sẽ tạo ra.”
Và đó là lý do
cô ấy nhấn mạnh: “Điều quan trọng là phải kiểm soát điều bạn thật sự muốn.”
Điều bạn muốn là
gì?
Còn Avi Loeb thì
chỉ muốn gieo sợ hãi. Mọi người thấy rồi đó, trên X ông ta đang gieo nỗi sợ. Và
nếu không có gì xảy ra như lời ông ta nói thì ông ta sẽ phải giải thích nhiều lắm.
Họ gieo sợ hãi -
nhưng bạn chỉ sợ nếu bạn tập trung vào điều đó. Nếu bạn không tập trung, nó tan
biến.
Ví dụ, trong một
tài khoản Facebook của tôi, hôm nay xuất hiện một bài đăng. Không phải ai cũng
thấy - chỉ mình tôi thấy, theo thuật toán cá nhân, không phải bài công khai. Chỉ
xuất hiện cho riêng tôi.
Và rồi hôm nay
hiện ra hình một cô gái mà tôi từng quen ở Barcelona hồi nhiều năm trước. Trời
ơi… một cô gái - không phải nói cho sang đâu nha, tôi nói thật - một người mẫu,
người mẫu cao, tôi nghĩ còn cao hơn tôi một chút. Tôi sẽ không nói thêm nhiều
chi tiết nữa đâu. Và tôi không biết vì sao chúng tôi ngừng nói chuyện. Thiệt sự
luôn, tôi không biết vì sao, vì giữa tôi với cô ấy, năng lượng rất tốt, rất hợp.
Vậy mà ngưng nói chuyện. Tôi nghĩ là do không tương thích tần số.
Ngưng nói chuyện
với một người… nhưng đến mức không còn nhớ luôn, không nhớ là từng quen người
đó - điều đó mạnh lắm đó. Và khi tôi xem hình hôm nay tôi nói: “Ủa, trời, đây
là cô đó mà! Trời đất ơi!”
Rồi nhìn mặt cô ấy
tôi nói: “Trời ơi… thay đổi quá luôn… thay đổi ghê thật.”
Và xem hình cuộc
sống của cô ấy - trời ơi, đúng là một cuộc đời hoàn toàn khác cuộc đời tôi.
Hoàn toàn khác, không liên quan chút nào luôn.
Và chuyện này xảy
ra với nhiều bạn nữa, chỉ là bạn không nhận ra. Có nhiều người từng xuất hiện
trong cuộc đời bạn, bạn từng đối xử rất tốt với họ, nhưng rồi bây giờ bạn không
nghĩ đến họ nữa. Bạn thậm chí không nhớ họ tồn tại. Rồi một ngày bạn nhìn thấy
hình họ và nói: “Ủa, mình quen cô này mà!” - Hiểu ý tôi nói không?
Điều đó thật sự
thú vị - quá thú vị luôn.
Và đúng là chuyện
này xảy ra vì tần số. Người ta rời khỏi vòng đời của bạn, nhưng không phải vì bạn
khó chịu hay tiêu cực đâu - mà là đôi bên đều tự động tách ra. Và tôi tự hỏi: “Ủa
tại sao vậy ta?”
Nhưng thôi, nói
thiệt, bây giờ tôi đang sống ở Phần Lan, tôi rất ổn, rất hạnh phúc. Nói thiệt
luôn.
fernandocaballerojimenez460: “Tôi nhớ hầu hết, chỉ vài người là không nhớ.”
Còn tôi thì tôi
nhớ cô gái đó.
Aneli: “Xin chào Robert và mọi người. Tôi chờ
livestream xong lại bị cuốn vào cuộc gọi điện thoại.”
Winnetuo: “Tôi không thích mấy cô ‘bad girls’. Tôi
thích người thật, tự nhiên, không trang điểm.”
Không, không,
trong trường hợp cô gái tôi kể không phải kiểu ‘bad girl’ gì đâu. Không, không.
Chỉ là tôi không thể nói thêm thông tin vì mọi người sẽ bắt đầu tìm cho bằng được.
Không, cô ấy không phải kiểu đó. Chỉ là không hợp tần số, vậy thôi.
engelsalfonso: “Với cô gái tóc vàng thì tôi đồng ý với
Robert.”
Thì chỗ tôi đang
sống nè, đa số phụ nữ đều tóc vàng. Chắc 80%. Và mắt xanh, chắc 90% là mắt
xanh.
Và nhớ nha: Các
bạn là người tạo ra thực tại của mình.
neth_dfg: “Chào mọi người, có ai nhắc lại giúp tôi những ảnh hưởng mà một người có
thể cảm nhận khi tần số của họ tăng lên không?”
Thông thường thì
bạn sẽ hạnh phúc. Đó là bước đầu tiên. Bạn thấy cuộc đời mình bắt đầu xảy ra những
điều dễ chịu. Bạn bắt đầu biểu hiện được nhiều thứ. Đó là dấu hiệu rõ ràng nhất.
Và tôi nhận ra
điều này từ khoảng 1 tuần nay - tôi thấy mình rất ổn. Tôi nói với Gosia, rồi
sau đó tôi thấy bài đăng trên X nói rằng tần số tăng. Rồi hôm qua hoặc hôm nay
lại thấy bài đăng khác nói tăng nữa.
Để xem có câu hỏi
nào nữa không.
annelie-t9b: “Điều đó còn tùy tần số hiện tại của bạn.”
Đúng, đúng rồi.
Nhưng mà như thế này: nếu bạn là người có tần số cao, thì dù có bị dao động
chút xíu, bạn vẫn sẽ cảm nhận được cú hích năng lượng. Bạn phải cảm nhận. Tôi
thì cảm nhận rõ. Những lần khác có người cảm nhận còn tôi thì không thấy gì.
Nhưng đợt này thì có.
Rồi tiếp tục
nha…
Swaruu nói: “Các bạn phải rõ ràng về điều mình muốn mọi
lúc. Và đó cũng là lý do nhiều người
trên Trái Đất không sẵn sàng quay về Nguồn.”
Vì sao?
“Vì nếu họ quay về trong trạng thái tâm trí hỗn
loạn, họ sẽ biểu hiện ra những tình huống kinh khủng cho chính họ - y chang như
họ vẫn làm ở Trái Đất. Và đó là lý do có bao nhiêu đau khổ của những người thật
sự đang sống ở đây.”
Đó chính là vấn
đề.
Khi bạn rời khỏi
cơ thể này, những gì bạn đã hấp thụ, những ai bạn đã kết nối, cách bạn suy nghĩ
- tất cả sẽ quyết định bạn biểu hiện ra điều gì.
Để xem… điều mà
tôi không biết - thật sự không biết - là: người có tần số thấp thì họ nghĩ gì?
Tôi đoán nếu tưởng
tượng thì chắc là kiểu người hung hăng, ganh tị, đố kỵ, tiêu cực… tất cả những
gì kéo tần số xuống. Những người đó rung động thấp, còn những người khác thì
tích cực, tiến lên.
Nên… tôi nghĩ là
vậy thôi. Và rồi có người nói: “Nhưng những gì anh nói là tương đối mà.”
Ừ, nhưng nhớ nè:
điều định nghĩa cái ác là gì? Không phải tự hủy hoại người khác - cái ác tự hủy
chính nó. Điều tiêu cực, tần số thấp - cuối cùng nó tự hủy. Đó chính là tần số
thấp: tự hủy diệt.
Rồi Gosia hỏi: “Vậy làm sao chúng ta nói chuyện với gia đình
linh hồn của mình ở đó nếu chúng ta không có cơ thể?”
Giờ Swaruu bắt đầu
nói về cơ thể.
Nếu không có cơ
thể, bạn có thể biểu hiện ra một cơ thể, hoặc chỉ giao tiếp bằng thần giao cách
cảm. Làm sao chúng ta kết nối với người thân khi rời khỏi đây?
Và Swaruu nói một
điều rất quan trọng: “Bạn có ảo giác rằng
bạn có một cơ thể - nếu đó là điều bạn muốn.”
Tôi nhắc lại: Bạn
có ảo giác rằng bạn có một cơ thể nếu đó là điều bạn muốn.
“Và cảm giác đó y như khi bạn đang có cơ thể
thật, vì thực ra bây giờ - tôi, bạn, tất cả mọi người - cũng đang trong ảo giác
rằng mình có cơ thể Bao gồm cả những người không tin. Điểm khác biệt duy nhất
là ở đó, bạn biết chuyện gì đang xảy ra, nên bạn kiểm soát được.”
“Khi ở đó - tức ở “bên kia” - bạn giao tiếp bằng
thần giao cách cảm, nhưng nếu bạn muốn nói bằng “lời” thì vẫn được.”
Gosia nói: “Rất thú vị, cảm ơn đã giải thích. Giờ, khi ở
giữa các kiếp - sau khi rời cơ thể - nếu ta quyết định tái sinh, ta có chọn gia
đình mới của mình không?”
Swaruu: “Có.”
Làm sao chọn gia
đình? Từ bên ngoài - từ cõi cao hơn - bạn chọn gia đình của mình.
Swaruu nói: “Vâng, để thấy rằng các bạn có ‘tự do ý chí’.
Ở bên ngoài, bạn biết hết những gì sẽ xảy ra trong cuộc đời bạn.”
Ở bên ngoài,
không có thời gian. Bạn biết toàn bộ câu chuyện của đời mình. Nhưng khi bạn nhập
vào cơ thể, bạn quyết định quên hết, vì nếu không quên, trải nghiệm sẽ không
còn ý nghĩa.
Tức là: “Ở bên ngoài bạn biết trước mọi thứ. Nhưng
khi xuống Trái Đất, bạn xóa trí nhớ để trải nghiệm cuộc đời thật, vì nếu không
thì cuộc đời chẳng còn mục đích.”
Một số người có
thể nhớ quá khứ - nhưng không nhớ tương lai. Nhớ tiền kiếp thì có, nhưng không
nhớ kiếp hiện tại sẽ đi về đâu.
Và dù bạn tái
sinh một lần nữa vào cùng chỗ, cùng gia đình, thì vẫn sẽ khác. Không thể giống
hệt được. Nếu giống thì mất ý nghĩa rồi.
Rồi xem xem mọi
người nói gì…
Antonio
Somera:
“Tại sao một số người - như tôi - đôi khi
có giấc mơ tiên tri?”
Điều đó liên
quan đến Nguồn, tất nhiên rồi. Khi bạn rời cơ thể trong giấc ngủ, bạn ở trong một
tầng ít đặc hơn. Bạn tương thích tần số với một số thông tin, nên nó đến với bạn.
Có lẽ bạn “hỏi” hoặc bạn mở ra tần số phù hợp nên thông tin chảy đến qua giấc
mơ.
Tùy bạn muốn làm
gì với giấc mơ đó. Có khi ai đó đang cảnh báo bạn về điều sẽ xảy ra trong đời.
Rồi có người
nói: “Vâng, bạn đang truy cập vào Nguồn.”
Đúng. Nhưng thật
ra ai cũng truy cập Nguồn, chỉ là nhiều người không nhớ, nhất là trong giấc mơ.
engelsalfonso1138: “Tôi nhớ ba kiếp sống ở đây: một kiếp tôi là
người Ai Cập, một kiếp tôi là một nhà sư và một kiếp tôi là một nhà văn. Còn từ
bên ngoài chỉ nhớ được việc ở trên một con tàu và bước vào đây bằng phương pháp
nhập thể… nhưng mà giờ tôi mệt rồi.”
Rồi Swaruu sẽ
nói điều rất thú vị về tổ tiên. Khi nào đến đoạn đó, các bạn sẽ hiểu tại sao cần
hỏi cha mẹ về ông bà cố, về cuộc đời họ. Tôi thì không hỏi được vì cha mẹ và
ông bà tôi đều mất rồi.
Rồi, chúng ta
kéo lên nào - nhớ ở lại đến cuối vì đoạn nói về cụ cố rất quan trọng.
sandrabarrazaardiles: “Khi rời khỏi đây, mình có nhớ những gì đã sống
không?”
Tôi nghĩ là có. Bạn
sẽ nhớ. Nhưng tuỳ người.
Tôi dựa trên trải
nghiệm của mình: khi tôi rời cơ thể và nghĩ rằng mình chết rồi, tâm trí tôi -
lúc đó - vẫn cảm thấy mình “đang sống”, nhưng không nhớ chút gì về đời ở Trái Đất
vì nó… không liên quan. Tâm trí tôi trống rỗng, trắng xoá. Nếu ai hỏi về cuộc đời
tôi, chắc tôi trả lời được, nhưng tôi không nghĩ gì về đời sống của mình lúc
đó.
Giống như bây giờ,
khi bạn đang xem chương trình này, bạn đâu có nghĩ về cha mẹ, họ hàng, hay chuyện
đời thường. Bạn đang tập trung vào đây. Tôi cũng vậy. Không nghĩ đến đời sống vừa
qua.
Nên nếu tôi tái
sinh nơi khác - tôi đoán tôi sẽ nhớ lại nguồn gốc của mình. Có lẽ sẽ nhớ, tôi
nghĩ vậy.
Dù sao đi nữa, tất
cả những gì bạn từng sống trên Trái Đất sẽ được giữ lại trong tầng vô thức, và
chính điều đó sẽ hình thành tính cách của bạn: bạn là ai, bạn cư xử thế nào, bạn
hiểu thế giới ra sao. Tất cả những gì bạn học được ở đây và trong các kiếp trước
đều góp phần tạo nên con người bạn trong hiện tại.
Ví dụ nè: Hãy tưởng
tượng một lớp có 30 học sinh. Tất cả bắt đầu học lớp 1. Tất cả có cùng giáo
viên, cùng lịch học, cùng chơi những trò giống nhau. Tưởng tượng họ sống trong
trường nội trú và chỉ gặp cha mẹ vào cuối tuần, ở đó 8 năm liền.
Tuy nhiên, mỗi đứa
lại cư xử hoàn toàn khác nhau. Tại sao?
Vì mỗi đứa đã sống
nhiều kiếp khác nhau trước đó, mang theo những kinh nghiệm khác nhau, và những
kinh nghiệm ấy định hình chúng trong kiếp này. Đó là lý do người này thích
toán, người khác thích thể dục.
Những gì bạn học
trên Trái Đất sẽ hữu ích cho kiếp sau, nhưng phần lớn sẽ nằm trong vô thức. Thứ
bạn nhớ nhiều nhất chính là những trải nghiệm, tốt có, xấu có. Còn tất cả những
gì còn lại thì nằm trong tầng vô thức. Và chính vô thức - chứ không phải ý thức
- định hình số phận của bạn.
------------------
Winnetuo: “Tần số cao là tình yêu. Chỉ vậy thôi.”
Đúng, đúng rồi.
Và một điều nữa…
nghe hơi sến chút, mà tôi vốn không phải kiểu người sến súa nha, không có mặc
áo choàng hay kiểu tâm linh màu mè đâu. Nhưng tôi nhớ cái thực thể xuất hiện
trước mặt tôi mặc áo choàng trắng, rất rộng, cổ áo tròn. Và cảm giác lúc đó là
một sự bình yên khủng khiếp, một thứ không thể diễn tả bằng lời.
Có thể gọi là
“tình yêu”, nhưng tôi thấy từ “tình yêu” quá nhỏ để diễn tả cảm giác đó. Nó giống
như… bạn đang ở nhà, ở nơi thuộc về bạn, hạnh phúc, an toàn tuyệt đối. Không có
khái niệm “nguy hiểm”. Không có suy nghĩ tiêu cực nào tồn tại. Là một cảm giác…
kỳ lạ nhưng đẹp đến mức không diễn tả được.
Tôi cũng nhớ rằng
tôi nhìn thẳng phía trước - toàn là bầu trời. Không thấy đất. Tôi cũng không
quay đầu nhìn 360 độ. Chỉ nhìn phía trước. Có một thực thể xuất hiện trước mặt.
Và tôi cảm nhận có thứ gì đó xung quanh, nhưng không thấy rõ, cũng không bận
tâm. Không có lo lắng. Không có sợ hãi. Một trải nghiệm rất lạ, nhưng không hề
tiêu cực.
Và khi trở lại
Trái Đất, tôi nghĩ: “Cuộc đời phải sống khác đi. Phải sống kiểu khác.”
Gosia nói: “Ok. Và về điều bạn kể liên quan đến chu kỳ
luân hồi, ý tôi hiểu là trong một kiếp nào đó, tôi có thể từng là chị gái của bạn
chẳng hạn?”
Và giờ tới phần
cực kỳ quan trọng về ông bà.
Swaruu trả lời: “Đúng, đó là điều xảy ra thường xuyên. Cha bạn
có thể từng là chị bạn; mẹ bạn có thể từng là con bạn; bạn có thể từng là cha họ…
v.v. Thông thường, trên Trái Đất, điểm chú ý (ý thức) của một linh hồn sẽ chờ
khoảng hai thế hệ trước khi quay lại thể xác.”
Tức là, tuy thời
gian “ở bên ngoài” không tồn tại, nhưng khi nhìn từ góc độ Trái Đất, thì linh hồn
sẽ quay lại sau khoảng 2 đời.
Và Swaruu nói tiếp:
“Vì vậy, rất có thể một người chính là… ông
bà của chính mình.”
Nghĩa là nếu ông
cố hoặc bà cố của bạn còn sống, họ mang cùng một ý thức với bạn, chỉ là từ một
góc nhìn khác. Bạn chính là họ - nhưng là một phiên bản khác.
“Nhưng đây là một mô thức mà linh hồn thường
đi theo. Không phải luật cố định, nhưng rất phổ biến.”
Rồi anh ấy làm một
khảo sát: “Ông bà cố của bạn còn sống không? Có hay không?”
Nếu có, hãy nói
chuyện với họ, hỏi những điều mang tính siêu hình - vì khả năng rất lớn là đó
cũng chính là bạn.
Gosia nói: “Như một dạng vòng lặp.”
Swaruu: “Đúng. Các vòng lặp là cách khác để mô tả động
lực của việc tái sinh. Chúng xảy ra khi linh hồn bị ám ảnh bởi việc ‘làm cho
đúng’ ở lần tiếp theo. Nhất là những linh hồn rời thân xác một cách tự nguyện (tự
sát)” - tôi nói tránh chữ đó để không bị kiểm duyệt.
Những người rời
thân xác như vậy - “khi sang “bên kia” và
thấy bản chất thật của cuộc sống trên Trái Đất, họ muốn quay lại để “vượt qua”
thử thách. Nhưng khi họ quay lại, các vấn đề quay lại mạnh hơn, khó hơn, để xem
họ có vượt qua được không.”
Và đúng vậy - những
ai rời thân xác tự nguyện thường quay lại để lặp lại bài học, nhưng ở độ khó
cao hơn.
Và Swaruu tiếp tục:
“Những linh hồn đó quay lại và cuộc đời mới
sẽ dữ dội hơn. Những khó khăn khiến họ rời thân xác ở kiếp trước sẽ quay lại mạnh
hơn, vì họ muốn vượt qua nó.”
Ai đó hỏi: “Nhưng
nếu chúng ta là starseed thì điều đó không ảnh hưởng đúng không?”
Chúng ta đang
nói ở mức khái quát. Không phải ai cũng là starseed, vì nếu toàn nhân loại đều
là starseed, tần số của hành tinh này đã hoàn toàn khác rồi.
Hoặc ở đây đang
có thêm nhiều người không phải starseed - tôi không nói những người trong phần
chat, mà là ngoài kia, đầy rẫy - họ phát ra một tần số, và tần số đó thấp. Thấp
đơn giản vì nó thấp. Không phải vì họ xấu, ác hay tiêu cực gì cả. Chỉ là họ
rung động thấp. Thế thôi.
Còn starseed thì
rung động cao và xuống đây cố ý để nâng tần số Trái Đất, để giúp những người
rung động thấp. Nhưng những người rung thấp đó không phải người xấu, chỉ đơn giản
là họ có tần số thấp.
Và starseed, cho
dù không làm gì, vẫn có tác dụng. Nhiều người nói: “Ok, tôi là starseed, vậy mục
đích sống của tôi là gì?”
Rất đơn giản: Mục
đích của bạn là sống trên Trái Đất và hạnh phúc. Vậy thôi. Tận hưởng cuộc sống,
ăn thứ cơ thể bạn yêu cầu - nhưng theo họ nói thì không uống rượu.
Tiếp theo, Swaruu
nói rằng những người rời thân xác tự nguyện (tôi phải nói tránh để không bị kiểm
duyệt) sẽ hối hận và quay lại nhiều lần, cho đến khi họ học được bài học buông
bỏ. Điều đó quan trọng - học cách buông bỏ.
Gosia hỏi: “Hiểu rồi. Giờ quay lại từ ‘giữa các kiếp sống’
trở về Trái Đất. Vậy mối quan hệ gia đình của chúng ta quan trọng thế nào khi
còn sống ở đây? Hay nó chỉ là phương tiện để chúng ta xuất hiện tại đây, rồi
sau đó có thể rời xa cũng không sao?”
Swaruu trả lời: “Quan trọng chỉ khi bạn muốn nó quan trọng. Nếu
một thành viên trong gia đình - kể cả cha hoặc mẹ - cản trở hạnh phúc hoặc sự
phát triển của bạn, bạn có thể tách khỏi họ mà không có hậu quả gì, ngoài những
gì bạn tự cảm nhận. Nhiều gia đình chỉ là gen, chỉ là ràng buộc sinh học. Không
có điểm chung gì cả. Và đó là lý do họ
luôn xung đột. Điều này rất phổ biến khi ai đó bắt đầu thức tỉnh. Tình huống xuất
hiện như sau: Hoặc tôi sống theo mong đợi của gia đình, hoặc tôi đi theo con đường
của mình.”
Trường hợp của
tôi, tôi đã chọn đi theo con đường riêng. Tôi rời đi. Rời hẳn. Đó là điều bình
thường - ai cũng phải sống cuộc đời riêng. Bạn không thể sống với cha mẹ cả đời.
Tôi rời nhà khá
sớm. Thực ra thì… không phải tôi rời nhà - mà là cha mẹ tôi chuyển đi, vì họ có
một căn nhà khác. Thế nên khoảng 18–20 tuổi tôi sống một mình ở Barcelona. Tôi
học, tôi làm việc ở đó. Cuối tuần thì hoặc ở lại chơi với bạn, hoặc xuống thăm cha
mẹ. Nhưng tôi sống một mình hoàn toàn.
Đó, cuộc đời là
vậy.
Xem mọi người
nói gì…
Có người nói: “Vậy
nghiệp thì sao? Người tự rời thân sẽ quay lại với vấn đề gì đó?”
Tất cả mọi người
đều mang theo “hành trang” từ giữa các kiếp. Ai cũng mang theo cả balô của
mình. Vì bạn chính là vấn đề của bạn. Bạn đi đâu, vấn đề đi theo đó.
Ví dụ: bây giờ
có rất nhiều người Venezuela sang Tây Ban Nha. Rất nhiều. Nếu bạn là người rắc
rối trong nước mình, thì qua Tây Ban Nha bạn vẫn rắc rối. Nếu bạn không phải kiểu
người gây rắc rối ở nước mình, sang Tây Ban Nha bạn cũng sẽ sống ổn. Vấn đề nằm
ở bạn - vì tần số của bạn tạo ra hoàn cảnh của bạn.
Đi đâu cũng vậy:
Phần Lan, Na Uy… nếu bạn vận hành tốt, bạn sẽ sống tốt. Còn nếu bản thân bạn là
vấn đề, bạn sẽ có vấn đề ở mọi nơi.
Tôi nói
Venezuela như ví dụ - cũng có thể là Peru, Argentina, miền Bắc Campuchia hay miền
Nam Việt Nam - hoàn toàn giống nhau. Chỉ là ví dụ thôi.
Ở Barcelona, tôi
chỉ từng gặp đúng hai người Venezuela. Một người bán donut trong tiệm, người
còn lại là khách quen trong một quán trà đạo tên Mantra - một nơi có nhiều người
cởi mở, quan tâm đến tâm linh.
Chúng ta kết
thúc khảo sát: “Cụ cố của bạn còn sống không?”
Chỉ 5% trả lời
“có”. Rất thú vị đó.
Giờ khi bạn đã
biết những điều này, chẳng phải bạn tò mò sao?
Cụ cố của bạn có
liên quan gì với bạn?
Họ là ai với bạn
ở tầng linh hồn?
Bạn có thân với
họ không?
Họ có ở nhà bạn
không?
Bạn có thăm họ
không?
Rất đáng để suy
nghĩ.
Moteros: “Bạn chính là vấn đề của mình, và đó là lý do
bạn ở đây - để giải quyết nó.”
Tôi nhớ một lần -
không biết là Athena, Yazhi, Swaruu hay Aneeka nói - mà họ đưa ra ví dụ: “Hãy lấy
một doanh nhân và một người thất nghiệp. Đưa họ đến New York. Không tiền, không
gì cả. Bắt đầu từ số 0.”
Một thời gian
sau, bạn sẽ thấy: Người từng là doanh nhân sẽ lại tạo ra cơ hội, lại thành
công. Người không làm gì trước đó sẽ vẫn không làm gì. Doanh nhân có thể lập
công ty, có nhà cửa, việc làm. Người kia thì vẫn không có gì. Vì cuối cùng, bạn
mang theo chính bạn, đi đâu cũng vậy.
Và với ví dụ đó,
ý tôi muốn nói là: bạn chính là vấn đề của bạn. Bạn thế nào ở đất nước của bạn
thì sang nước khác bạn cũng sẽ như vậy. Nhưng đúng là khi bạn ở một nơi khác,
phiên bản tốt nhất của bạn thường xuất hiện. Ở nước khác, bạn trở thành bản
nâng cấp của mình - đúng như vậy.
Còn tôi, ví dụ
như ở Phần Lan này, tôi chưa từng chủ động đi tìm việc. Vì những gì tôi đang
làm - chia sẻ, phổ biến thông tin - đã là một công việc rồi. Nhưng mà đời đúng
là kỳ lạ.
Tôi nhớ cách đây
hai năm, tôi đi một lễ hội - đi một mình - một lễ hội nhạc Phần Lan. Toàn người
Phần Lan. Và vì tôi hiểu về tần số, hiểu những gì các cô ấy đã dạy, nên tôi quyết
định thử nghiệm: “Tôi sẽ không chủ động tiếp cận ai. Để xem tần số của tôi sẽ
kéo ai đến với tôi.” Tôi biết mọi thứ vận hành theo tần số - và đúng là như vậy.
Tôi ngồi xuống một
bàn, không có ai hết. Tôi gọi một món gì đó để uống. Ngồi nghe nhạc. Thì một
người đàn ông tiến đến. Tầm tuổi tôi. Ông ấy bắt chuyện. Rất thân thiện, rất dễ
mến.
Rồi sau đó, bốn
cô gái nữa cũng đến ngồi cùng bàn. Tất cả đều thân thiện, vui vẻ. Mọi thứ rất
nhẹ nhàng, tự nhiên. Đó chính là tần số.
Người đàn ông
đó, khi biết tôi không phải người Phần Lan và không nói tiếng Phần Lan, ông ấy
đề nghị: “Tôi có một công ty gỗ. Tôi muốn mời anh vào làm. Anh có thể học tiếng
Phần Lan với chúng tôi.” Ông ấy nói thẳng luôn.
Rồi hỏi tôi: “Anh
sống ở đây như thế nào? Có gia đình, có bạn gái không?”
Tôi nói tôi sống
một mình, không có bạn gái.
Ông ấy tiếp: “Tôi
có một người bạn nữ, sống một mình. Tôi nghĩ anh sẽ rất hợp với cô ấy.”
Tôi kiểu: “Ủa gì
vậy? Cái gì vậy trời? Đây là cái gì?”
Rồi mọi chuyện kết
thúc khi tôi về nhà. Nhưng điều đọng lại trong tôi là: Chúng ta đúng là người tạo
ra thực tại của mình. Tôi từ chối đề nghị vì tôi bận việc chia sẻ nội dung và
không có thời gian.
Nhưng điều tôi
muốn nói là: Tất cả đều là tần số. Mọi người cảm nhận được. Nó thật sự kinh ngạc.
Nên khi người ta
nói tôi “đánh mất trứng vàng” hay đại loại vậy, tôi bảo: “Không, xin lỗi, bạn
hiểu sai rồi. Tôi có thể làm bất cứ thứ gì. Cơ hội xuất hiện từ mọi hướng.” Người
ta không hiểu điều đó - nhưng nó là sự thật. Tần số tạo ra thực tại. Thật sự kỳ
diệu.
Có người nói: “Robert,
nếu anh đến Tây Ban Nha tôi mời anh donut!”
Rồi tôi kể thêm
điều này - không hề đùa nhé, Gosia có thể xác nhận: Khi tôi và Gosia đi Thụy Điển,
buổi tối chúng tôi ra ngoài dạo chơi. Không phải nói quá - cả đàn ông lẫn phụ nữ
đều mời tôi mọi thứ. Gosia chứng kiến hết.
Cứ tới bàn là
người ta hỏi: “Hai bạn muốn uống gì?”
Và tôi nói thật:
“Gosia, tôi không uống gì đâu, tôi không có tiền.” Rồi họ mời.
Y chang khi
chúng tôi đến Na Uy - cũng vậy. Tới Helsinki - cũng vậy. Đi với Gosia - cũng vậy.
Đàn ông cũng mời,
phụ nữ cũng mời. Tôi không hiểu sao nữa - chắc họ thấy tôi dễ thương, hay hợp gu
gì đó. Trong khi tôi… không có một xu trong túi. Mà người ta cứ mời. Thật sự
điên rồ.
Nhưng tất cả đều
là tần số.
Rồi xem mọi người
nói gì…
Có người bảo: “Anh
rất cuốn hút.”
Tôi nói thật: ở
Thụy Điển họ không biết tôi là ai. Họ không hề biết tôi làm nội dung. Không hề
biết tôi nổi tiếng trong lĩnh vực này. Nhưng họ cứ tiếp cận.
Tôi tự hỏi: “Chắc
tôi giống ai đó họ từng gặp.”
Nhưng dù sao thì
- họ mời. Phụ nữ cũng vậy. Nhiều cô tiến đến, bắt chuyện. Có vài cô say say,
nhưng nói chung là nhiều tình huống rất kỳ lạ.
Rồi Gosia lúc
nào cũng phải nói: “Không, không, chúng tôi không phải cặp đôi đâu nhé.”
Rồi Gosia nói tiếp:
“Vậy khi chúng ta thức tỉnh, còn gia đình
thì không, ta phải cư xử thế nào?”
Ý là: Khi chúng
ta tin vào những điều này, hiểu những điều này, còn họ thì không hiểu gì cả -
ta phải làm sao?
Tôi nhắc lại câu
hỏi: Khi chúng ta thức tỉnh, còn gia đình thì không - ta phải đối xử thế nào? Khi
ta tin vào những điều này, còn họ thì không tin.
Gosia hỏi như vậy,
và Swaruu trả lời: “Trước hết, bạn phải
hiểu mỗi thành viên trong gia đình đang ở đâu trong quá trình thức tỉnh tinh thần
của họ. Bạn có thể đưa ra chủ đề để nói chuyện - nhưng chỉ dừng ở việc đưa ra
thôi. Chỉ nên mở rộng chủ đề khi chính họ là người hỏi thêm. Họ phải là người
muốn nghe thêm.”
“Tôi biết
nhiều người khi họ thức tỉnh sẽ trải qua một số giai đoạn. Một trong số đó là
muốn kể cho tất cả mọi người những gì họ đang trải nghiệm. Họ muốn đánh thức tất
cả mọi người, cho họ thấy mọi điều sai trái trên thế giới - những điều người
đang ngủ không nhìn thấy. Nhưng, trừ khi những người đó sẵn sàng và chuẩn bị
tinh thần để thức tỉnh, thì bạn không thể làm gì cả. Và nếu bạn cố gắng ép buộc
họ nghe về bất cứ điều gì liên quan đến thức tỉnh - bạn chỉ trở thành phiền phức
đối với họ.”
Bạn không thể ép
ai nhìn vào chủ đề này. Không thể.
Các thuyết âm
mưu, người ngoài hành tinh, ma quỷ, tinh thể, thạch anh, bài tarot, quái vật hồ
Loch Ness… Nói những thứ đó với người không sẵn sàng chỉ khiến họ tránh xa bạn.
Swaruu nhấn mạnh:
“Đây chỉ là một giai đoạn. Người mới thức
tỉnh luôn trải qua giai đoạn đó. Sau này, người đã thức tỉnh sẽ hiểu rằng không
thể làm gì để thay đổi người khác.”
Đúng như vậy. Người
ta không muốn nghe bạn nói những thứ ấy.
“Bạn có thể đưa ra một góc nhìn khác, nhưng
chỉ vậy thôi.”
“Cuối cùng, họ phải học cách giữ lại cho
riêng mình, và không chia sẻ với gia đình nếu biết họ không tiếp nhận được. Điều
này áp dụng cho cả bạn bè nữa. Những người bạn không còn chung tần số, không
còn chung mối quan tâm với người đang thức tỉnh - họ sẽ tự động rời khỏi cuộc đời
bạn.”
Như cô gái mà
tôi từng quen - rồi biến mất. Không phải vì cãi nhau. Mà vì… không còn khớp tần
số nữa. Tôi cũng chẳng nhớ đến cô ấy. Và tôi đoán cô ấy cũng chẳng nhớ đến tôi -
tôi không có bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào. Tôi cũng không kiểm tra điện thoại
mỗi ngày nên chẳng để ý. Không có gì cả.
Rồi xem mọi người
nói gì…
engelsalfonso: “Điều đó đúng. Tôi đã từng tốn rất nhiều năng
lượng cố gắng đánh thức người khác, cho đến khi tôi hiểu rằng việc thức tỉnh là
chuyện cá nhân, và mỗi con đường đều là duy nhất.”
Đúng hoàn toàn.
Có người nói: “Tôi
từng cố đánh thức người khác.”
Không, không,
không - tôi thì không. Tôi không đánh thức ai cả. Không bao giờ.
Có người còn
nghĩ tôi và Gosia là một cặp. Không, không, không phải đâu. Và đó chính là vấn
đề - khi tôi đi cùng Gosia, phụ nữ tưởng chúng tôi là đôi, nên họ không dám tiếp
cận. Chỉ những cô nào liều thì mới bước tới.
Ở Phần Lan cũng
vậy. Có lần chúng tôi còn được mời đi sauna chung - tôi và Gosia - nhưng chúng
tôi không đi. Nhiều chuyện rất thú vị.
Rồi xem tiếp…
JateiCapitan: “Hình như có ai mời Robert đi Hawaii bao trọn
gói?”
Đúng - đúng đó. Giờ
tôi còn đang được mời sang Na Uy nữa. Sau mùa đông, có một phụ nữ mời, rồi một
người đàn ông cũng mời (đừng nghĩ bậy nha).
Người đàn ông đó
bảo: “Tôi có một mảnh đất lớn. Tôi biết anh có xe camper, anh có thể đến ở đó
bao lâu tùy thích.”
Còn ở Hawaii thì
tôi có thể tới bất cứ lúc nào, với bất cứ ai. Nhà có sẵn. Tất cả chi phí - bao
gồm cả máy bay - đều trả hết.
Tôi hỏi các bạn:
Cảm thấy sao? Có ai muốn đi cùng không?
(Đùa thôi, đùa
thôi nha!)
Nhưng đúng là
như vậy. Không phải tôi bịa.
Rồi có người
nói: “Cẩn thận kẻo ngày hôm sau người ta kiểm tra ví.”
Không đâu - họ
thật sự mời. Người địa phương thấy bạn là người nước ngoài, họ nói: “Đây là đồ
uống truyền thống của chúng tôi.” Rồi mời bạn uống.
Và người ta nói
người Phần Lan ít nói. Tôi thì thấy mọi người nói chuyện với tôi hoài. Chỉ có
tôi là không nói được nhiều - vì tôi không biết tiếng Phần Lan. Chỉ nói được
vài câu cơ bản.
Đi Hawaii? Tôi
thích chứ. Tất nhiên là thích. Nhà ở Hawaii cực kỳ đắt đỏ, vậy mà họ nói: “Qua
nhà tôi ăn, đừng lo thức ăn mắc.” Quá hoàn hảo.
Tiếp tục…
Swaruu nói: “Người yêu và vợ/chồng cũng vậy. Nhưng cha, mẹ,
anh chị em thì có thể trở thành vấn đề. Họ không dễ để ‘rời xa’, kể cả khi bạn
muốn. Vấn đề đầu tiên là bạn phải quyết định có muốn hay không. Và tệ hơn nữa nếu
bạn còn trẻ và vẫn phụ thuộc vào họ, sống dưới mái nhà của họ. Vì họ sẽ cảm thấy
có quyền can thiệp vào cuộc sống của bạn - dù sao họ cũng là cha mẹ, anh chị em
của bạn.”
“Do đó, bạn phải mạnh mẽ và hiểu cho rõ rằng:
Không phải trách nhiệm của bạn là phải đánh thức gia đình. Và tốt hơn hết là giữ
những điều thuộc về sự thức tỉnh cho riêng bạn, càng nhiều càng tốt.”
“Tôi nói
‘càng nhiều càng tốt’ vì không thể giấu hết mọi thứ bên trong bạn. Ví dụ, bạn
có thể muốn ngừng ăn thịt. Và họ sẽ tìm cách ép buộc bạn ăn. Bạn có thể phải bịa
ra một lý do ‘logic’ để giải thích vì sao bạn không muốn ăn, vì họ không thể hiểu
được lý do mang tính tinh thần sâu sắc của bạn.”
Điều này xảy ra
với chính tôi. Khi tôi ở Pháp - một câu chuyện khác nữa.
Ở Pháp, tôi
không có một xu dính túi. Tôi sống khoảng 3 tháng - hoặc 4 tháng - đi từ
château này sang château khác, kiểu như những lâu đài nhỏ. Ba tháng không có nổi
một đồng. Hoàn toàn không có gì. Và người ta mời tôi TẤT CẢ mọi thứ. Không bỏ
ra đồng nào. Trời ơi, thật sự tôi cũng ngạc nhiên.
Đến mức một phụ
nữ nói với tôi: “Này, anh không thấy mình hơi quá đáng sao?”
Tôi hỏi: “Quá
đáng gì?”
Cô ấy nói: “Anh
chẳng bao giờ trả tiền cho bất cứ thứ gì.”
Tôi mới đáp: “Ủa,
làm sao tôi trả được, khi ai cũng mời tôi?”
Cô ấy hơi táo bạo
một chút, nhưng là người tốt.
Tôi chỉ nói: “Nếu
người ta mời tôi thì tôi đâu có lỗi.”
Tôi sống như thế
mấy tháng, đến khi quay về Barcelona tôi nói: “Thôi, đủ rồi, đủ rồi.”
fabrecalde: “Đúng, không phải trách nhiệm của bạn - nhưng
hãy tìm người cùng tần số với bạn. Và họ sẽ xuất hiện.”
Đúng.
engelsalfonso: “Chị tôi cũng là starseed. Trước khi đến đây
tôi biết họ sẽ là chị em tôi.”
Có người trêu: “Nếu
Robert không đi Hawaii thì tôi đi thay anh ấy.”
Rồi ai đó hỏi: “Người
mời anh đi Hawaii có tóc vàng không?”
Có - tóc vàng, mắt
xanh - và là một phụ nữ lớn tuổi.
Swaruu tiếp tục
nói:
“Trong trường hợp anh chị em ruột, họ cũng có
thể là vấn đề - dù không sống chung - vì họ luôn biết cách ‘ấn đúng nút’ của bạn.”
“Lời khuyên của tôi: Nếu bạn thấy vấn đề đến
từ gia đình, hãy giữ sự thức tỉnh cho riêng bạn. Không phải trách nhiệm của bạn
phải đánh thức họ. Trách nhiệm duy nhất bạn thật sự có - là với chính bạn. Nếu
bạn thực sự muốn nói, hãy cẩn thận với những gì bạn nói.”
Gosia nói: “Đôi khi tôi cảm thấy mình nên chia sẻ nhiều
hơn, mở lòng hơn một chút, vì nếu không cho họ lựa chọn thì họ thậm chí không
biết những điều này tồn tại. Nhưng tôi không làm vậy vì không muốn tranh luận với
người kiểu: ‘Người ngoài hành tinh có thật không? Làm sao bạn biết? Bắt đầu từ
đâu?’ Vậy nên tốt hơn là tôi không nói gì cả.”
Swaruu trả lời: “Được, bạn có thể đưa ra lựa chọn khác, nhưng
ý tôi là: hãy cẩn trọng khi nói chuyện với thành viên gia đình mà bạn đã biết
chắc chắn là họ không tiếp nhận được những điều này.”
Rồi xem người
xem đang nói gì…
Đã gần 1 giờ 30
rồi. Chúng ta livestream gần 2 tiếng - 1 tiếng 40 phút.
Có người hỏi: “Anh
có nói tiếng Pháp không?”
Có, tôi hiểu rất
rõ, nói được một chút. Tôi từng học tiếng Pháp ở Barcelona. Khi sống ở Pháp,
tôi thậm chí mơ bằng tiếng Pháp. Để học một ngôn ngữ bạn phải sống như người bản
địa. Xem TV, nghe radio, nghe họ nói chuyện - như vậy mới học được.
Ở nơi tôi sống,
ai cũng nói tiếng Tây Ban Nha - tất cả đều nói tiếng Castilla - nhiều đến mức
tôi hiểu lầm rằng ở Pháp người ta nói tiếng Tây Ban Nha!
Và như tôi từng
nói: Bạn có thể mơ giấc mơ của người khác, vì chúng ta có thần giao cách cảm.
Tôi nhớ mình từng
ngủ và mơ rằng tôi xem TV bằng tiếng Pháp - và tôi hiểu hoàn toàn, như thể đang
nghe tiếng Tây Ban Nha vậy. Chắc là tôi đang mơ giấc mơ của ai đó.
Tiếng Pháp viết ra thì càng dễ hiểu - nhất là
với người Catalan. Bạn cầm một tờ báo tiếng Pháp lên, bạn đọc và hiểu gần hết. Chỉ
vài từ khác. Nên học tiếng Pháp rất dễ. Tiếng Ý cũng vậy.
Rồi, hết rồi,
các bạn. Nếu có câu hỏi thì để lại trong bình luận.
Như đã biết, hãy
tập thể dục. Tôi mỗi ngày chạy trung bình 14–16 km, không đùa đâu. Hôm nay mới
chạy 13 km vì bắt đầu mưa. Tôi dậy rất sớm và chạy như cái máy - nên mới có mấy
cái bọng mắt này, vì ngủ rất ít.
Hy vọng các bạn
thích buổi livestream. Nhớ đăng ký, chia sẻ, bình luận.
Và nhớ theo dõi
tôi trên X - tôi đăng những bài cực chất.
Thôi, không dài
dòng nữa, tôi xin kết thúc tại đây. Hy vọng các bạn thích buổi livestream này.
Những video từ X
tôi sẽ đăng ở Red Agartha. Ai mới thì nhớ theo dõi tôi trên Red Agartha, hôm
qua tôi vừa đăng một video mới.
Gửi một cái ôm
thật lớn và cảm ơn tất cả mọi người đã tham gia, góp phần, cảm ơn các bạn điều
phối và những ai đã để lại câu hỏi trong phần bình luận, cũng như tất cả những
người đã tham gia cuộc khảo sát.
Chúc mọi người
thứ Năm vui vẻ.
Nhớ rằng các bạn
là người tạo ra thực tại của mình và hãy luôn là người quan sát. Và khi đi đâu
làm gì, hãy đi với tần số cao. Còn nếu đang ở tần số thấp… tốt nhất ở nhà.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=Ueydfoyt72E
https://swaruu.org/transcripts
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.