Swaruu Transcripts 1825
Mật độ: Thông điệp và Liên lạc ngoài Trái
Đất - Swaruu de Erra
09-10-2025
Chào các bạn,
chào mừng quay lại với cộng đồng tuyệt vời mang tên Revelación Cósmica Semillas
Estelares.
Mọi người nghe
rõ không? Hình ảnh có ổn không?
Tôi phải nói là
YouTube đã thay đổi rồi - họ đổi cách làm livestream. YouTube đã thay đổi cách
phát trực tiếp, nhưng không sao cả.
Nếu bạn cảm thấy
mình nhìn nhận mọi thứ theo một góc độ hoàn toàn khác với số đông, thì hãy ghé
thăm trang web Swaruu.org. Hoàn toàn miễn phí. Mọi người nhớ đăng ký, không chỉ
kênh này mà cả các kênh khác được liệt kê trong phần bình luận. Và nếu bạn thấy
hay - hoàn toàn miễn phí mà - thì hãy bấm “thích” và chia sẻ buổi trực tiếp này
nhé.
Tôi cũng đã chia
sẻ livestream này lên cộng đồng YouTube của mình, vài nhóm Facebook (cảm ơn những
ai đã chia sẻ lại, tôi biết Facebook đang cập nhật gì đó, nên hơi trục trặc),
và trên mạng xã hội X, nơi tôi thường đăng nhiều tin tức các loại. Ngoài ra,
tôi cũng đã chia sẻ link livestream trên Telegram, nên nếu chưa theo dõi thì nhớ
tham gia nhé - hoàn toàn miễn phí.
Khi tôi không
livestream, tôi vẫn đăng bài trên Telegram. Bạn có thể tìm kênh Despejando
Enigmas. Ở đó, mọi người còn có thể trò chuyện trong nhóm Despejando Enigmas –
Semillas Estelares, nơi chia sẻ đủ thứ nội dung.
Giờ thì bắt đầu
nhé. Đây là phần hai của cuộc trò chuyện mà Gosia đã thực hiện với Swaruu de
Erra, về chủ đề các mật độ.
Trước khi vào phần
chính, xin nhắc lại: nếu ai muốn tham gia kênh Nous Noble, có thể viết cho tôi
trên Instagram. Nếu bạn có kiến thức về siêu hình học, tâm linh, UFO hay liên lạc
ngoài hành tinh, cứ nhắn cho tôi nhé. Cảm ơn mọi người. Giờ ta bắt đầu thôi.
Gosia hỏi: “Có người sống ở cõi 4D không?”
Swaruu trả lời:
“Ví dụ về người ở 4D là những người
Agarthian - tức là ở Agartha.”
Gosia nói: “Vậy khi chúng ta thăng lên, ta có thể nhìn
thấy các sinh thể 4D đó chứ? Giống như người lùn, thần rừng, yêu tinh...”
Swaruu đáp: “Đúng vậy. Và điều đó đang xảy ra rồi. Đó là
lý do tại sao con người bắt đầu thấy những sinh vật lạ ở quanh mình.”
Tôi đang sống ở
Phần Lan, và tôi thích vùng ít dân cư nhất, tức là miền Bắc - Lapland. Tôi rất
thích Lapland, vì đó là vùng hẻo lánh, xa xôi, toàn rừng và hồ, chỉ có vài căn nhà
thưa thớt. Ở đó có rất nhiều truyền thuyết dân gian.
Điều thú vị là
chúng tôi từng nói rằng thiên nhiên là 5D. Ở đó người ta kể lại nhiều câu chuyện
về tiên, thần lùn, yêu tinh... và có một sinh vật lạ, tên hơi dài, giống như
Yeti. Có người từng tìm thấy dấu chân và cả ảnh chụp mờ mờ. Có thể thật, có thể
không. Nhưng điều người ta khẳng định là giữa rừng, nơi không có ai, thường
nghe thấy tiếng huýt gió rất mạnh - như tiếng người nhưng vang dữ dội hơn.
Và khi bạn có tần
số năng lượng cao mà đi vào những khu như thế, khả năng gặp những sinh thể đó
là có thật.
Gosia hỏi tiếp:
“Liệu cõi 4D có phải là nơi chúng ta đến
khi ngủ không?”
Swaruu trả lời:
“Khi bạn ngủ, bạn có thể đi đến bất kỳ
nơi nào mà ý thức và tần số rung động của bạn vào thời điểm đó có thể đưa bạn đến.
Bạn chính là Nguồn ở đó - bạn tự do. Và đó là lý do tại sao khi mơ, bạn có thể
tạo ra bất cứ thứ gì. Vì bạn đang ở trong mật độ rất cao, ở “bên kia”.
Điều
duy nhất khiến bạn mơ thấy những thứ giống thế giới 3D - như xe hơi, cây cối,
nước, phố xá - là vì đó là nơi ý thức và sự tập trung của bạn đang hướng tới. Nếu
bạn tập trung vào điều khác, bạn sẽ mơ thấy điều khác.
Trên
Trái Đất, người ta thường nói rằng khi ngủ, bạn đi vào một “cõi trung giới” nhất
định. Lại là cách tư duy phân tách giới hạn của con người. Bạn không đi đến một
“nơi cụ thể” nào cả. Bạn đi đến nơi mà ý thức và tần số của bạn dẫn bạn đến.”
Rồi Gosia hỏi: “Thế còn 1D và 2D thì sao?”
Swaruu giải
thích:
“-
1D tương ứng với trạng thái ý thức như của khoáng vật - chẳng hạn đá, tinh thể
thạch anh, v.v.
-
2D là trạng thái ý thức rất tuyến tính, bị giới hạn trong nhị nguyên: chỉ nghĩ
theo hai hướng sống/chết, không nhận ra các khả năng khác. Nhiều sinh vật hoạt
động như vậy - và thật ra, nhiều con người cũng thế.”
Khoáng vật. Chúng
ta đang nói về khoáng vật à. Ở đây tôi có viên đá này - tôi mang nó về để tặng
cho một vị khách từng đến kênh Nous Noble.
Anh ấy nói với
tôi: “Nếu bạn đi về phía Bắc, hãy mang về viên đá này, nó đến từ vùng cực Bắc.”
Nó không phải từ North Cape, vì khi tôi đến đó chẳng ai nhờ mang viên đá nào cả.
Nhưng viên đá này đến từ thành phố Tromsø, một thành phố ở miền Bắc Na Uy,
thành phố lớn nhất ở cực Bắc châu Âu. Nằm ngay trong vòng Bắc Cực, thật sự là ở
giữa vùng vòng Bắc Cực luôn.
Bạn có thể không
thấy rõ, nhưng khoáng vật này về cơ bản là thạch anh trắng. Nhìn không rõ lắm
vì nó còn dính đất, hơi bẩn, tôi cũng không chắc có nên rửa hay không. Nó là thạch
anh trắng. Điều thú vị là ở vùng Bắc đó có rất nhiều thạch anh - cực kỳ nhiều,
thật sự đáng kinh ngạc, thạch anh ở khắp nơi. Vâng, loại thạch anh trắng như
viên này đây.
Được rồi, tôi nhắc
lại: “nếu nói về trạng thái ý thức, thì mức
đầu tiên có thể ví như các khoáng chất, tinh thể thạch anh, v.v. “2D” là một trạng
thái ý thức mang tính tuyến tính, bị giới hạn trong nhị nguyên - “2D” tương ứng
với sự nhị nguyên, không biết đến các khả năng khác, chỉ tập trung vào sinh tồn.
Nhiều sinh vật sống theo cách đó.”
Gosia: “Và thật ra, tôi cũng phải nói rằng có rất
nhiều người cũng vậy.”
Swaruu nói thêm:
“Đúng vậy, vì ý thức của họ vẫn còn mắc kẹt
trong 2D, hoặc thấp hơn 3D.”
“Ở 2D, sinh vật chỉ nghĩ về việc “sống sót
hay chết”.
Ở
3D thì là “sống, tồn tại, hay phát triển”.
Ở
4D, bạn biết có nhiều hơn thế, nhưng vẫn còn bản ngã gắn với cơ thể vật chất.
Phần lớn con người đang ở mức này.
Còn
ở 5D, bạn hoàn toàn nhận biết về bản thể của mình, và có thể biết cả những
phiên bản khác của chính mình nữa.”
Tôi nghĩ mình ở
đâu đó giữa 4D và 5D, vì tôi bắt đầu cảm thấy rõ hơn về bản thân, nhưng vẫn
chưa biết hết những bản thể khác của mình.
Swaruu: “Có ba cách khác nhau để hiểu về các mật độ.
Hình
thức thứ nhất là cách nhìn theo toán học của con người.
Hình
thức thứ hai là theo trạng thái ý thức ở chế độ sinh tồn.
Và
hình thức thứ ba là theo tần số ngày càng tăng của đường cong tiến hóa.
Ví
dụ, trong mô thức thứ hai - ở 1D - bạn là một khoáng chất. Bạn là, nhưng bạn
không biết rằng bạn là như vậy. 2D - bạn bắt đầu nhận thức rằng bạn là một thực
thể tách biệt khỏi những thứ khác.
Ở
3D, bạn có một bản ngã, vì lúc này bạn biết rằng bạn là một bản ngã riêng biệt.
Bạn biết rằng bạn có một cái tôi - ví dụ, bạn là “bạn”, và có những người khác.
Đó chính là 3D: “bạn là bạn, và có những người khác.”
Ví dụ, bạn đang ở
đây, và có những người khác - như Keka, Veto, Terraproyex, Maya Inés, v.v. Tất
cả đều là “những người khác.” Đây là biểu hiện của 3D.
“Ở 4D, bạn bắt đầu nhận thức rằng bạn không
chỉ là “một mình bạn”. Đúng vậy - bạn nhận ra rằng bạn là một phần của những
người khác.
Và
ở 5D, điều này trở nên rất thú vị: bạn có một bản sắc rõ ràng, nhưng không còn
là cái tôi bản ngã nữa. Bạn trở thành một “cái tôi có ý thức”, và bạn biết rằng
cùng lúc bạn vừa là chính mình, vừa là tất cả những người khác.”
Tôi nói điều này
vì sao? Không phải để hạ thấp tần số rung động của ai cả, mà để hiểu rõ hơn. Ví
dụ, một nữ hoàng Taygetan - bạn biết đấy, người Taygetan ở 5D, gần chạm đến 6D
về mức tần số - vậy thì, nếu ở trạng thái đó bạn là một “cái tôi có ý thức” và
bạn nhận ra rằng bạn vừa là chính mình vừa là tất cả những người khác. Vậy thì
làm sao bạn còn có thể có bản ngã kiểu như: “Tôi không phải là kẻ ái kỷ, nhưng Gosia
và Robert là kẻ ái kỷ”? Bạn hiểu ý tôi chứ?
Robert thì theo
đuổi danh tiếng, phụ nữ và rượu vang – Gosia thì quyến rũ đàn ông, chẳng hạn.
Nhưng còn bạn thì nói: “Không, tôi không như họ.” - Không phải vậy. Nếu bạn là
nữ hoàng, nghĩa là bạn là một “cái tôi có ý thức”, và bạn biết rằng người khác
cũng là một phần của chính bạn. Vì vậy, bạn đối xử với người khác theo đúng
cách mà bạn muốn họ đối xử với bạn.
Người 5D có ý thức
bao trùm, họ thấy và hiểu mọi thứ - vì ý thức họ là dạng holographic (toàn ảnh),
nên họ hiểu vì sao người khác hành xử theo cách của họ. Họ cảm thông, họ chân
thật, họ nhìn mọi người như chính mình.
Vậy nên, nếu Nữ
hoàng Mari nói rằng cô ấy không kém hơn Yazhi mà là ngang bằng, thì các Med Pod
y tế của người Taygetan cũng sẽ không còn tác dụng với cô ấy nữa - bởi vì cô ấy
đang ở trong một trạng thái tần số rất cao. Nhưng tất nhiên, nếu bạn đang ở một
trạng thái tần số cao như vậy, thì bạn không thể làm những video kiểu như “phản
ứng ngay lập tức”, như cô ấy từng làm với tôi chẳng hạn. À, thật ra không phải
là “không thể”, mà là mức độ ý thức của bạn không còn tương thích với điều đó nữa.
Hiểu ý tôi chứ?
Tôi nhắc lại,
trong 5D, bạn vẫn có một bản sắc rõ ràng, nhưng bạn không còn là “cái tôi bản
ngã” nữa, mà là “cái tôi có ý thức” - và bạn nhận biết rằng, đồng thời, bạn vừa
là chính mình, vừa là tất cả những người khác. Bạn là Eva Carolina, là Santiago
Duarte, là Lo Azul, là María José Laxala - bạn là tất cả. Và vì thế, bạn hiểu tất
cả mọi người, bạn hiểu tại sao họ phản ứng như vậy. Bởi vì nếu bạn có một tâm
trí mang tính toàn diện, bạn sẽ hiểu vì sao người ta hành xử như thế. Hiểu
không? Hiểu ý tôi nói không?
Bạn hiểu vì sao
mọi thứ là như vậy - vì bạn bao dung, bạn chân thành, bạn độc nhất, bạn xinh đẹp
nhất, bạn là số một. Biết tôi đang muốn nói gì chứ?
Gosia hỏi: “Trong ba cách đó, bạn cảm nhận các mật độ
theo cách nào? Vì theo lời giải thích của bạn, tôi thấy nó giống như là sự pha
trộn giữa cách số 2 và số 3 - tức là giữa trạng thái ý thức và đường cong tần số.
Hai thứ đó có thể liên hệ mật thiết với nhau không?”
Swaruu: “Tâm trí của tôi nhìn mọi thứ một cách toàn
diện. Tôi xem cả ba mô tả như những nỗ lực khác nhau để hiểu cùng một điều. Tôi
hợp nhất tất cả lại. Tôi không thể tách rời chúng; tôi sử dụng từng phần khi cần
để mô tả về một mật độ. Tôi xem tất cả chúng là một phần của cùng một lời giải
thích. Nếu phải chọn, tôi sẽ chọn cách giải thích mang tính tâm linh.”
JMV-el: “Vậy
Yazhi - nếu hiện giờ cô ấy đang ở đây, thì cơ thể vật chất của cô ấy có phải
trông như một người khoảng 18 tuổi trở lên không?”
Không, không phải
vậy. Như đã nói trong các buổi trước, vấn đề tuổi tác không hoạt động theo kiểu
tuyến tính. À, đó là khi chúng ta nói về việc “hack ma trận”. Để tôi tìm đoạn
đó nhé, có liên quan đến “lão hóa”….
Tức là, không phải
ai cũng lão hóa theo cùng một cách. Tức là, nếu xét theo thời gian, thì bây giờ
cô ấy (Yazhi) lẽ ra phải khoảng 18 tuổi. Nhưng như tôi nhớ, Yazhi có thể kiểm soát
tuổi tác của mình - cô ấy có khả năng điều khiển độ tuổi. Tuy nhiên, dù sao thì
nghe kỹ điều này nhé, vì rất quan trọng.
Gosha hỏi: “Và liên quan đến điều này, những thứ như lão
hoá, thời gian tuyến tính, v.v... thì chúng không còn thuộc về 3D nữa, đúng
không?”
Swaruu trả lời:
“Đúng rồi, đó là sự can thiệp của loài bò
sát.”
Và bên ngoài (ý
là bên ngoài Trái Đất), dường như có vẻ như vẫn có sự lão hóa tuyến tính, vì
nhìn những tấm ảnh mà “Nữ hoàng Mari” đăng thì có vẻ như cô ấy đang già đi - cô
ấy đang trưởng thành, đang lớn tuổi hơn.
Gosia: “Có lão hoá trong 5D không?”
Swaruu: “Vâng, có.”
Tôi đang nói
chính xác về điều đó: “Lão hoá là một phần
của ma trận ngay từ đầu. Nghĩa là, việc già đi là điều tự nhiên trong cơ cấu của
ma trận. Tuy nhiên, nếu có công nghệ, thì lão hoá lại được xem như một căn bệnh.
Nhưng vấn đề là - trên Trái Đất, con người lão hoá quá nhanh.”
Ở đây, chúng ta
sống chỉ bằng khoảng 10% thời gian sống của họ ngoài kia, cùng lắm là như vậy.
“Và đó là hệ quả của sự kiểm soát tâm trí
trong cuộc tấn công của loài bò sát. Thông qua kiểm soát tâm trí, chúng khiến
con người có tuổi thọ ngắn hơn.
Điều
khác biệt so với những gì nhiều người nghĩ - dựa theo các bản khắc Sumer - là
việc “hack ma trận” này diễn ra trên cấp độ tâm trí, không phải chỉ là thay đổi
sinh học.
Tức
là, việc bạn lão hoá là do sự lập trình tâm trí, hoàn toàn là kiểm soát tâm
trí, chứ không chỉ là vấn đề về gen.”
“Dĩ nhiên có sự thay đổi di truyền, nhưng điều
đó xảy ra ở khắp mọi nơi. Và chính ý thức của mỗi người cũng viết lại cấu trúc
di truyền của chính họ. Ý thức của mỗi người có khả năng tái lập trình gen của
mình.”
Ví dụ, Yazhi -
cô ấy có 8 tuổi, và có thể tiếp tục giữ cơ thể 8 tuổi đó trong 30 hoặc 40 năm,
nếu cô ấy muốn, bởi vì cô ấy tái viết mã gen của mình theo ý muốn - vì cô ấy muốn
vẫn là một đứa trẻ. Bạn hiểu chứ?
Rồi Gosia nói: “Vậy thì toàn vũ trụ đều có quá trình lão
hoá, chỉ là không nhanh như ở đây thôi, đúng không?”
Swaruu: “Đúng vậy. Trước đây họ từng nói rằng, ngoài
Trái Đất, sự lão hoá diễn ra rất chậm, kể cả khi bạn không có Med Pod, bạn vẫn
sẽ lão hoá - nhưng rất chậm.”
Nếu bạn đã kích
hoạt ADN, đã đánh thức toàn bộ tiềm năng năng lượng của mình, thì bạn lão hoá
chậm hơn nhiều.
Ví dụ, nếu bây
giờ tôi rời Trái Đất với thân thể hiện tại, rất có thể quá trình già đi sẽ đảo
ngược một chút. Tôi không biến thành người 20 tuổi ngay, nhưng tuổi sinh học sẽ
dừng lại và lùi nhẹ một chút, rồi sau đó tiến rất chậm. Tức là, nó sẽ chậm lại
đáng kể. Nó giống như cơ thể bắt đầu tự kiểm soát chính mình.
Vì thế, bạn vẫn
sẽ già đi, nhưng không cùng tốc độ như trên Trái Đất. Ví dụ, một người sống
trong không gian có thể 150 tuổi, nhưng khi nhìn họ, bạn sẽ nghĩ họ chỉ khoảng
50 tuổi thôi, vì họ lão hoá rất chậm.
Nghe kỹ, Swaruu
nói rằng: “Ở ngoài kia, tốc độ lão hoá chậm
hơn gấp 10 lần so với Trái Đất. Vì vậy, tuổi thọ trung bình là khoảng 950 năm.
Và vì thời gian ở đó là linh hoạt, nên người ta không chết vì tuổi già. Thực tế,
nếu họ muốn, họ có thể tiếp tục sống mãi.”
Dĩ nhiên, nếu có
Med Pod thì họ gần như bất tử - miễn là họ còn gắn bó với thân thể vật chất.
Rồi Swaruu nói
thêm: “Khi còn nhỏ, từ 0 đến 20 tuổi, tốc
độ tăng trưởng nhanh hơn, nhưng sau đó thì rất chậm. Khi đạt đến độ trưởng
thành (khoảng 20–30 tuổi), tiến trình già đi gần như dừng lại.”
Điều đó phụ thuộc
vào từng cá nhân, vì như đã nói, Yazhi là Swaruunian - và tất cả các Swaruu đều
sinh ra trong không gian sâu, ngoài tầm ảnh hưởng của bất kỳ ma trận nào. Do
đó, họ có toàn quyền kiểm soát thân thể của mình.
Ví dụ, một người
Taygetan nếu muốn trông già hơn, họ có thể khiến cơ thể mình trông như vậy. Họ
tự điều chỉnh ngoại hình theo ý muốn.
Được rồi, tiếp
theo, Gosia nói: “Bây giờ chúng ta hãy
nói về 6D và cao hơn nữa. Ở 6D có gì? Và có thể giao tiếp với các sinh thể ở đó
không?”
Swaruu trả lời: “Chỉ khi họ muốn. Hãy xem nó như là cõi trung
giới của 5D, giống như 4D là cõi trung giới của 3D. 5D và 6D cũng như vậy -
chúng tồn tại, nhưng không hoàn toàn ở dạng vật chất theo quan điểm của tôi, dù
theo quan điểm của họ thì họ là vật chất. Càng lên cao, mức độ đậm đặc càng giảm
đi.”
Tôi nhắc lại: những
sinh thể ở các mật độ cao ấy, họ chỉ liên lạc với bạn nếu họ muốn thôi. Hãy xem
6D như là cõi trung giới 5D, giống như 4D là cõi trung giới của 3D vậy. Nó tồn
tại, nhưng không hoàn toàn vật chất theo góc nhìn của tôi, dù từ góc nhìn của họ
thì nó là vật chất. Giống như ma hay những thứ tương tự vậy - với chúng ta,
chúng như bóng mờ, như làn sương, thứ gì đó mờ ảo, nhưng đối với linh hồn đó
trong thực tại của họ thì họ có thân thể vật chất; họ không thấy mình mờ ảo, mà
như một người thật, rắn chắc. Càng lên cao thì càng ít đặc hơn; các mô thức
thay đổi. Bạn vẫn có thể trông như có một thân thể ở đó, nhưng gần như hoàn
toàn là năng lượng - sự biểu hiện của một ý định, vĩnh hằng, và có ý thức rằng
bạn đang hiện hữu.
Gosia: “Vũ trụ vật chất của chúng ta chủ yếu là 5D.
Nhưng có những vũ trụ vật chất khác nữa”
Swaruu nói: “Chúng cũng là vật chất, nhưng từ góc nhìn của
họ thôi” - điều này rất quan trọng - từ góc nhìn của họ thì là vật chất – “nhưng từ góc nhìn của chúng ta thì đó là
năng lượng. Không nằm trong mặt cõi hiện sinh này, nằm ngoài những quy tắc chi
phối thế giới vật chất ở đây.”
Nghĩa là có nhiều
hơn thế nữa… tôi nghĩ họ muốn nói vậy. Nhưng với chúng ta, đó là năng lượng;
còn với họ, thì không phải năng lượng.
Gosia: hỏi: “Ai sống ở tầng 6, 7, 8, 9? Mật độ ý thức cao
tới mức nào cho đến khi chạm đến Nguồn? Có chủng tộc cụ thể nào không?”
Và Swaruu nói: “Như tôi đã nói, nó là một dải liên tục, nên
không bao giờ thật sự kết thúc, có lẽ nó vận hành theo dạng vòng xoắn ốc, nơi
mà điểm cao nhất của một vũ trụ lại là điểm thấp nhất của một vũ trụ khác, hoặc
có thể là cùng một vũ trụ - cả hai cách đều đúng. Một vòng tròn, một xoắn ốc.
Và bạn cũng có thể xem nó như đang tiến gần về phía Nguồn, vâng, nhưng như bạn
sẽ thấy, vì nó là một xoắn ốc nên thật ra không bao giờ ‘đến được’ Nguồn. Nói
đúng hơn, Nguồn luôn nằm trong đó - tất cả đều bao gồm trong Nguồn.”
“Đó là những cõi của các sinh thể ánh sáng.
Tôi hiểu rằng họ chỉ hiện thân khi họ muốn - khi họ muốn nói chuyện với bạn, họ
sẽ hiện ra trong một hình dạng nào đó. Có nhiều ví dụ lắm, nhiều nhất là ở
Alcyone, và cũng có nhiều Amelie, ở Aldebaran…”
Vâng, đó là tên
của hai chủng tộc này, và điều họ nói thật thú vị. Họ hiện ra để bạn có thể
tương tác với ai đó theo một cách nào đó, bạn hiểu chứ? Thật thú vị. Họ chỉ
mang hình dạng đó khi họ muốn thôi.
Ví dụ, tôi luôn
kể lại chuyện đã xảy ra với chính mình - tôi kể vì đó là điều tôi từng trải. Tôi
nhớ khi tôi trải nghiệm chuyện đó, tôi thật sự nghĩ rằng mình đã chết. Thật
luôn, tôi còn hỏi: “Tôi chết rồi sao?” nhưng không có câu trả lời. Sinh thể ấy
hiện ra trước mặt tôi - nó hiện ra để tôi có thể thấy. Nó tự hình thành, vật chất
hóa lại, “vật chất” trong ngoặc kép thôi. Khuôn mặt, chiếc áo choàng… à không,
nó không mặc áo choàng trắng, và cũng không có tóc, chỉ có phần da - hơi trong
suốt một chút. Và tất cả chuyện này xảy ra trước khi tôi có liên lạc với người
Taygetan.
Trải nghiệm đó của
tôi, các bạn có thể xem trên kênh Agencia Cósmica - tôi nghĩ đó là một trong những
video đầu tiên trên kênh, buổi phỏng vấn của tôi, cách đây nhiều năm rồi, trước
khi tôi có liên hệ. Ở đó tôi kể về lần hiện thân của sinh thể này.
Gosia hỏi: “Bạn đã bao giờ nói chuyện với họ chưa?”
Và Swaruu trả lời:
“Chúng tôi làm điều đó suốt mà - họ là những
người luôn hướng dẫn chúng tôi, lúc nào cũng vậy. Tôi vừa nói chuyện với một
trong số họ, ở mật độ 6 hay 7 gì đó, không lâu trước đây.”
Gosia hỏi: “Bạn nói chuyện với họ như đang nói với chúng
tôi bây giờ, hay là bằng thần giao cách cảm? Và bạn có thấy họ không?”
Swaruu đáp: “Chỉ thấy trong cõi trung giới thôi.”
Nghĩa là, nhiều
người trong các bạn cũng có thể thấy họ trong cõi trung giới - nếu các bạn biết
cách tìm và biết họ là ai, thì sẽ có khả năng gặp được họ. Còn nếu bạn không
tương thích với tần số đó, thì bạn sẽ không thể thấy họ, thậm chí chẳng biết họ
tồn tại. Nhưng khi bạn có thông tin, hiểu biết về họ, thì khả năng gặp được họ
tăng lên rất nhiều.
Gosia hỏi tiếp:
“Bạn đang nói đến phần cõi trung giới của
mật độ 6D à?”
Swaruu trả lời:
“Đúng vậy, cõi trung giới 6D và 7D. Đôi
khi họ có thể can thiệp hoặc “hack” thiết bị liên lạc của chúng tôi, nhưng điều
đó hiếm khi xảy ra. Bạn phải nâng tần số của mình lên, và họ thì hạ tần số của
họ xuống để có thể tương tác, để kết nối.”
Nói cách khác, bạn
nâng tần số của bạn, còn họ thì phải hạ tần số của họ xuống để nói chuyện với bạn.
Tôi không biết cô ấy có giải thích chi tiết trong phần này không, nhưng nói lại
cho rõ: bạn phải nâng tần số của mình, và họ sẽ hạ tần số của họ để liên lạc với
bạn.
À, YouTube đã
thay đổi giao diện làm video trực tiếp rồi, bây giờ không còn hiển thị thời lượng
buổi phát nữa. Không thấy luôn, không biết chúng ta đang trực tiếp bao lâu rồi…
À, chắc cũng được khoảng 40 phút rồi.
leticiacarreon2928: “Tôi cũng là một ‘walk-in’! Cảm ơn bạn rất
nhiều, trải nghiệm của bạn rất giống với của tôi, có lẽ chúng ta là gia đình
linh hồn.”
Tôi thì, chuyện
xảy ra với tôi… lúc đó tôi không hề biết đó là gì, cho đến khi họ (Taygetan) bắt
đầu nói về khái niệm “walk-in”. À, “walk-in”… nhưng các bạn nhớ không, tôi từng
viết một quyển sách - quyển này tôi vẫn còn giữ đây, để tôi cho các bạn xem.
Đây, trong cái laptop cũ này nè, cái màu trắng này, chạy siêu chậm luôn. Trong
máy này vẫn còn một bản sao của cuốn sách tôi viết - đúng rồi, ở trong này. 365
trang, tôi viết nó từ rất lâu rồi - khoảng ba tháng sau khi tôi trải nghiệm
chuyện đó. Lúc đó tôi vẫn còn nhớ khá rõ nên tôi đã viết hết ra, và bây giờ tôi
vẫn giữ trong máy này.
Điều thú vị là
lúc đó tôi hoàn toàn không biết gì về “walk-in” cả. Nhưng trong sách, tôi có viết
lại rằng tôi như thể đang cùng họ di chuyển từ nơi này sang nơi khác, thay đổi
thân thể bên trong một con tàu, trong những kiểu “buồng” đặc biệt. Tôi thật sự
không biết gì về chuyện này đâu, nhưng trong trải nghiệm đó, chúng tôi chuẩn bị
đi đến một nơi khác, và họ nói rằng “những cơ thể này không phù hợp”, nên họ sẽ
đổi sang thân thể khác. Nhưng luôn có một người trong nhóm làm việc đó, và hầu
như lần nào cũng là tôi. Tôi luôn đi cùng họ, và tôi ghi lại hết tất cả trong
sách, vì tôi nghĩ “nếu không viết lại, chắc mình sẽ quên mất”, nên tôi đã viết
ngay lúc đó.
Chuyện về
“walk-in” - có rất nhiều người là walk-in: họ đến trong một thân thể ở nơi này,
rồi rời đi, chuyển sang nơi khác. Nhưng theo tôi biết thì không ai “được đón bằng
tàu” cả. Ý tôi là… có gì đó mà tôi vẫn chưa hiểu rõ, nhưng tôi có ghi lại ở đó.
Và đúng là, trong một số trường hợp, quá trình đó cũng có thể diễn ra qua một
“buồng hoán đổi”, nhưng chúng ta thật sự không biết chính xác. Tuy nhiên, họ (Taygetan)
nói rằng việc walk-in đổi thân thể thường xảy ra trong những sự kiện mang tính
chấn động - chẳng hạn như tai nạn nghiêm trọng. Khi đó, linh hồn ban đầu rời
đi, và một linh hồn khác bước vào thân thể ấy. Thông thường, linh hồn mới có mức
ý thức cao hơn linh hồn đã rời đi.
Trong trường hợp
của tôi thì không phải vậy. Tôi chỉ đang nằm trên giường thôi. Nhưng cảm giác
như thể có ai đó “điều khiển từ xa” vậy - rất kỳ lạ. Bạn thử tưởng tượng xem,
công nghệ của họ tiên tiến đến mức nào…
Nhân tiện, bây
giờ tôi sẽ kể thêm một chuyện khác nhé. Cảm giác mà tôi có lúc đó là thế này:
tôi tỉnh dậy - à, tôi sống ở Barcelona, trong một căn hộ hai tầng - tôi đi xuống
tầng dưới, vì tầng trên là chỗ làm việc của tôi. Tôi đi xuống phòng ăn, lúc đó
chắc là mùa hè, vì tôi cảm thấy nóng, trời nóng lắm. Tôi xuống tầng dưới, tầm
giữa trưa, và tôi định nằm nghỉ một chút. Tôi định nằm xuống cái ghế sofa trong
phòng ăn - một cái sofa siêu to, rất đẹp, màu trắng, tôi nhớ nó lắm, trắng
tinh, và được làm thủ công, làm bằng tay, đặc biệt dành riêng cho tôi. Thời đó
tôi kiếm được rất nhiều tiền, nên để ai nói rằng tôi làm mấy chuyện này vì tiền
- không đâu, tôi không làm vì tiền. Tôi làm vì tôi muốn, không phải vì tiền.
Vậy nên tôi có
cái ghế sofa trắng đó, làm thủ công, rất đẹp. Tôi ngồi xuống sofa để duỗi người
một chút, nhưng vừa mới ngồi xuống thì lại đứng dậy. Tôi không định đi về phòng
ngủ, nhưng trên đường đi đến đó, tôi cảm giác như có gì đó đang dẫn tôi đi -
chính tôi đang đi, nhưng đồng thời như có một lực nào đó kéo tôi theo. Giống
như ai đó gọi tôi, ai đó gọi tôi, và tôi cứ đi, đi về phía phòng ngủ của mình.
Tôi nằm xuống giường, nhưng trước khi nằm, tôi còn cởi giày ra rất cẩn thận -
tôi nhớ rõ điều đó. Tôi mang giày thể thao. Tôi nhớ đôi tôi mang có màu cát,
màu be nhạt, trông giống kiểu Ion Smith nhưng không phải, chỉ là giống thôi,
màu cát nhạt. Tôi nhớ rất rõ, tôi để hai chiếc giày song song cạnh nhau, rồi nằm
xuống giường. Và ngay lập tức - thật sự là ngay lập tức - tôi xuất hiện giữa bầu
trời.
Nhưng điều đặc
biệt là không hề có hành động bạo lực nào hết. Không có chút gì gọi là bạo lực,
không hề, hoàn toàn không. Mọi thứ diễn ra êm dịu, nhẹ nhàng, và tôi chỉ nghĩ:
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Và mọi thứ diễn ra cực kỳ nhanh, thật sự rất
nhanh. Tại sao tôi biết là nhanh? Vì tôi đang đeo kính áp tròng. Mà bình thường,
mỗi khi tôi chợp mắt nghỉ trưa hay gì đó, tôi luôn tháo kính ra - nhưng lần này
thì không. Có nghĩa là, tôi nằm xuống giường, rồi… ra ngoài luôn, thoát ra
luôn.
Thời gian tôi ở
“bên ngoài” đối với tôi cảm giác như khá lâu, khá dài. Tôi nằm trên giường, rồi…
xong. Khi tôi tỉnh dậy, tôi tự hỏi: “Cái gì đã xảy ra vậy?” Và điều lạ là kính
áp tròng của tôi không bị khô - điều đó có nghĩa là không hề có nhiều thời gian
trôi qua. Nhưng khi tôi ngồi dậy, tôi cảm thấy khác hẳn. Tôi không còn là “tôi”
nữa - hay đúng hơn là tôi cảm thấy có gì đó rất khác, rất lạ. Tôi đứng dậy, và
tôi không nhớ rõ là việc đầu tiên tôi làm là gì - có thể là tôi mở tủ quần áo
ra. Trong phòng có một cái tủ, và… tôi thấy nó kỳ lạ. Tôi biết đó là tủ của
tôi, vì khi nhìn quanh, tôi nhận ra đây vẫn là phòng mình, nhưng mọi thứ lại
trông lạ lẫm vô cùng.
Rồi tôi nhớ là
tôi đi ra phòng ăn, có cái bàn ăn ở đó - một cái bàn thủy tinh tuyệt đẹp, thật
sự rất đẹp, thời đó mua cái bàn đó tốn không ít tiền đâu. Nhưng tôi lại không cảm
thấy nó là “của tôi”. Mọi thứ rất lạ lùng. Và từ thời điểm đó trở đi, tôi không
ăn thịt nữa. Không ăn một chút thịt nào hết. Suốt nhiều năm, tôi không đụng đến
thịt, cũng không uống sữa. Dù đúng là tôi vẫn ăn phô mai và mấy thứ từ sữa,
nhưng không uống sữa nữa.
Và kể từ đó, tôi
bắt đầu thấy những điều rất kỳ lạ… Ở ngoài đường, những thứ thật lạ thường, kỳ
quái.
Rồi sau đó, dần
dần những chuyện đó… tôi bắt đầu quên hết, chúng cứ mất dần đi. Nhưng rõ ràng
là tôi đã viết cuốn sách đó, bởi vì tôi biết mình sẽ quên mọi thứ, nên tôi viết
lại để không quên đi. Cuốn sách ấy tôi vẫn còn giữ, ở đó. Nhiều người bảo tôi:
“Sao anh không xuất bản nó đi?” - nhưng tôi nói: “Không, không, không.” Tôi vẫn
giữ nó, vẫn còn ở đó. Bây giờ, tôi biết là nó vẫn còn, và tôi muốn chắc chắn rằng
mình vẫn giữ được nó. Tôi muốn chắc chắn điều đó. Nhưng quan trọng hơn, tôi
đang kể lại chuyện này vì có một phần trong đó nói về cái trải nghiệm… kiểu như
là… một cái ống trụ nằm ngang. Tôi không biết chính xác họ làm gì qua những cỗ
máy đó, nhưng họ có thể chuyển bạn sang một thân thể khác - hoặc gửi bạn trở lại
Trái Đất, trong một thân thể trên Trái Đất. Là như vậy đó, thật đáng kinh ngạc.
À, mà nhân tiện,
về cuốn sách đó - tôi có in thử ra, in ba bản bằng máy in. Ba bản. Rồi cả ba đều
bị bỏ đi hết. Không còn quyển nào. Giờ chỉ còn lại bản tài liệu Word, nằm trong
chiếc laptop kia. Mà chiếc laptop đó, thật ra đã nhiều năm rồi tôi chưa mở lên.
Không biết giờ nó còn chạy hệ điều hành được không. Đã rất nhiều năm rồi tôi
không bật nó. Có lẽ tôi nên thử mở xem sao. Cũng tò mò thật?
giselapaolacalvaresi6902: “Tôi không có ký ức gì từ thời thơ ấu, chắc
phải đến khoảng tám tuổi tôi mới bắt đầu có ý thức về sự tồn tại của mình. Và
sau đó, chỉ có vài ký ức rời rạc cho đến tầm mười hai tuổi thôi. Giống như chỉ
nhớ lại được những mảnh nhỏ.”
Đúng vậy, có vẻ
như ta đã trải qua điều gì đó tương tự nhau.
Ví dụ như bây giờ,
tôi đang sống chung với chị tôi. Và khi chị ấy kể lại chuyện ngày xưa, tôi hoàn
toàn không nhớ gì hết. Tôi thật sự không nhớ. Thỉnh thoảng có những hình ảnh vụt
qua, những khoảnh khắc ngắn - nhưng nói chung, không có gì rõ ràng trong đầu
tôi. Trong tâm trí tôi, mọi thứ chỉ bắt đầu ghi lại rõ ràng từ năm 2007–2008 -
chính là lúc chuyện đó xảy ra với tôi. Từ năm 2007–2008 trở đi, tôi nhớ mọi thứ
rất rõ. Còn trước đó, thì tất nhiên vẫn có ký ức, những ký ức cơ bản để bạn tồn
tại, sống và hòa nhập với xã hội, nhưng không có cảm giác là thật sự “nhớ”.
Tôi có vài ký ức
thú vị về người “đã ra đi” - cũng là tôi, nhưng là phiên bản trước. Tôi nhớ rất
rõ cảm giác, ví dụ như khi bạn cố gắng đi bộ, bạn ra lệnh cho cơ thể bước đi,
nhưng không thể. Giống như bạn không gửi đúng tín hiệu cho cơ thể, nên nó không
di chuyển được. Thật kỳ lạ.
Tôi cũng nhớ là
hồi còn đi học - tôi “walk-in” vào năm 2007, nhưng vẫn giữ được ký ức của người
trước đó, cũng là tôi. (Mà muốn hiểu chuyện này thì bạn phải xem hết các video,
nếu không sẽ không nắm được mạch đâu). Tôi nhớ có lần chúng tôi đến sân vận động,
chỗ điền kinh, hình như là Munchywick. Tôi rất thích chạy, thật sự thích lắm.
Thật ra, tôi nghi ngờ là có ai bằng tuổi tôi mà chạy nhanh hơn tôi không - nhất
là ở tốc độ cao, như 100, 200, đến 500 mét - chạy hết tốc lực, không ai thắng
tôi đâu. Còn về đường dài thì… thôi, tôi cũng chịu, tôi không giỏi đường dài,
nhưng mấy cuộc đua nước rút thì tôi cực kỳ mê.
Tôi nhớ hồi học ở
trường đó, chúng tôi có tổ chức chạy thi. Nhưng tôi đứng trên sân, và… tôi
không nhớ nổi cách phải chạy như thế nào. Thật sự, tôi không nhớ cách điều khiển
cơ thể để chạy. Tôi đứng đó, cố đi mà không được. Giống như mệnh lệnh trong đầu
không được truyền đúng. Tôi tự hỏi: “Chuyện gì xảy ra với mình vậy?” - đúng như
thể tôi không biết cách ra lệnh cho thân thể hoạt động.
Ờ, chuyện này lạ
lắm, kiểu như là “nó” (ý thức) đi vào mà không có thân thể, và mệnh lệnh thì
không được truyền đúng - rất kỳ lạ. Giờ thì chuyện đó không còn xảy ra với tôi
nữa, không còn nữa.
mariamiranda4935: “Tôi nhớ rất rõ những năm đầu đời, khoảng ba
tuổi. Nhưng tôi cũng còn nhớ tới bốn kiếp trước nữa. Và tôi cũng biết rằng đây
là kiếp cuối cùng của tôi ở đây, trong cõi này”.
Vâng, có những
người nhớ được, có người không. À, trên kênh Nous Noble, tôi từng mời người bạn
của chúng tôi là Franky Frank - anh ấy nhớ rất rõ kiếp sống trước cuối cùng của
mình, nhớ hoàn toàn chính xác, rất chi tiết. Tôi không chắc là anh ấy có nhớ
thêm những kiếp khác không, nhưng kiếp đó thì anh nhớ rất rõ.
Rồi, tiếp nha, để
không bị lạc chủ đề.
Gosia hỏi: “Bạn có từng nghĩ rằng có thể các bạn cũng bị
mắc kẹt ở đó (5D), giống như chúng tôi bị kẹt ở đây, là do điều gì đó họ đã làm
- rằng họ đã tự giam mình trong mật độ 5D? Hay bạn cho rằng sự tồn tại trong 5D
là điều tự nhiên?”
Và Swaruu trả lời:
“Vì ở đó không có thời gian, nên việc ‘giải
quyết vấn đề trong quá khứ’ không có ý nghĩa gì đối với họ.” - Hãy để ý kỹ điều này. – “Với họ, không có chuyện ‘sửa lỗi trong quá khứ’, bởi vì với họ, thậm
chí khái niệm ‘quá khứ’ cũng không tồn tại trong nhận thức. 5D là sự biểu hiện
tự nhiên của một thực thể thuộc cõi năng lượng vi tế trong vật chất.”
Thú vị ha.
Gosia lại hỏi: “Nhưng tôi hiểu rằng họ cũng có vật chất mà?”
Và Swaruu nói: “Họ chỉ có thể được xem là ‘vật chất’ theo
quan điểm của chính họ. Từ góc nhìn của họ thôi.”
Swaruu trả lời
tiếp: “Ở 7D, chỉ còn năng lượng và ý thức”
- đúng vậy, năng lượng và ý thức nhìn từ góc độ 5D – “Có vật chất, nhưng vật chất chỉ tồn tại như là kết quả của một ‘ý định
muốn biểu hiện’.”
Tức là, vật chất
chỉ hiện ra khi có ý định tạo ra nó. Nghĩa là, họ có thể cố gắng tự biểu hiện để
bạn nhìn thấy họ trong một vũ trụ của vật chất đặc, như ở 5D chẳng hạn. Họ cố gắng
biểu hiện ra trong vũ trụ vật chất đặc này, chỉ bằng ý định thôi.
Và rồi Gosia hỏi:
“Lúc trước bạn có nói rằng tần số là sự
dao động của vật chất. Vậy đến lúc nào vật chất hoàn toàn biến mất?” - Câu
hỏi hay đó.
Swaruu đáp: “Vật chất chỉ tồn tại ở mức tần số phù hợp với
mật độ nó chiếm giữ. Khi dao động trở nên quá nhanh, vật chất chuyển hóa thành
năng lượng - dần dần mất tính rắn và trở thành năng lượng tiềm năng, thành
ether.” - Nghĩa là, nó quay trở về Nguồn,
trở về năng lượng tiềm tàng. – “Ở 7D chẳng
hạn, bạn phải tập trung rất mạnh bằng ý định. Phải tập trung cao độ để vật chất
có thể biểu hiện ra đúng nơi, đúng hình dạng bạn mong muốn. Chính bạn sẽ tự biểu
hiện bản thân theo hình dạng mà bạn muốn.”
“Họ”
- những thực thể ở tầng đó - luôn hiện hữu và biết tất cả. Họ không còn hứng
thú với bất kỳ điều gì mà vật chất có thể mang lại như trải nghiệm nữa. Họ là ý
thức thuần khiết. Họ không còn quan tâm tới chuyện du hành, ăn uống, lái xe, đi
tàu, bay... chẳng gì cả. Họ chỉ là ý thức thuần túy.”
Gosia hỏi tiếp:
“Bạn vừa nói ở đó phải tập trung nhiều bằng
ý định để vật chất biểu hiện ở nơi và theo cách mình muốn - vậy hình dạng đó vẫn
thuộc 7D hay sẽ hiện ra ở 5D?”
Swaruu đáp: “Có thể ở bất kỳ mật độ nào, kể cả 3D. Nghĩa
là những thực thể này có thể tự biểu hiện trong 3D, ở bất cứ nơi đâu họ muốn.”
Gosia nói: “Tôi đang cố hiểu rõ là ở mức nào thì vật chất
không còn tồn tại nữa - như ta biết nó.”
Swaruu đáp: “Tôi sẽ nói, điều đó xảy ra trong giai đoạn
chuyển tiếp giữa 6D và 7D.”
Gosia lại hỏi: “Ở đó, các bạn có còn nhận thức cá nhân hóa về
cái tôi không?”
Swaruu trả lời:
“Cái tôi” bắt đầu tan biến khi bạn cảm nhận
rằng bạn là tất cả. Cái tôi bắt đầu tan rã khi bạn nhận ra rằng bạn là mọi thứ.”
Gosia hỏi: “Khi nào thì điều đó xảy ra? Có thể nhận thấy
điều đó ngay cả ở 5D không - khi bạn bắt đầu cảm thấy mình là nhiều người cùng
lúc? Nó xảy ra dần dần à?”
Có vẻ như câu hỏi
này làm khó nữ hoàng rồi ha, nặng đô đó, trước đây chưa bị hỏi vậy đâu!
Nhưng đúng như Swaruu
nói: “Cái tôi bắt đầu tan biến khi bạn cảm
thấy bạn là tất cả. Và bạn có thể nhận ra điều đó dần dần, ngay cả ở 5D, khi bạn
bắt đầu cảm thấy mình là nhiều người cùng lúc.”
Rất hay, rất thú
vị. Tôi nhắc lại đoạn đó vì thật sự rất đáng chú ý. Như bạn biết đó, một “nữ
hoàng” là đại diện cho toàn bộ nền văn minh của cô ấy - nghĩa là cô ấy phải cảm
nhận mình chính là toàn thể chủng tộc hay nền văn minh của mình. Và ở cấp độ cô
ấy đang ở, cô ấy biết rằng mọi thứ, kể cả Trái Đất, theo cách nào đó, cũng là
chính cô ấy. Vì vậy, bạn không thể hành xử tệ bạc hay làm hại chính mình được.
Tức là, cho dù họ
có làm bạn tổn thương hay gây đau đớn, hay bất cứ điều gì đi nữa, hoặc cho dù bạn
hiểu theo cách nào - thì chúng tôi, thực ra, chưa từng làm hại ai cả. Chúng tôi
chỉ đơn giản là cảnh báo cho cộng đồng thôi. Vì vậy, chuyện này không phải là
cá nhân, mà nên được hiểu đúng theo bản chất của nó.
Gosia và tôi, từ
góc nhìn của chúng tôi, chỉ đơn giản là đã thông báo cho cộng đồng biết rằng có
điều gì đó không ổn, rằng có gì đó ở đây không khớp. Nhưng thay vì nhìn nhận mọi
thứ theo cách tổng thể, họ lại tung ra vài video thảm hại, chỉ khiến tình hình
tệ hơn, và tôi nhấn mạnh lại - đó không phải là Mari. Một Nữ hoàng, và lại là
người Taygetan, sẽ không bao giờ làm những việc tầm thường như vậy. Bạn hiểu ý
tôi chứ?
Đến lúc đó, bạn
sẽ nhận ra có sự xâm nhập - rằng người đứng sau chuyện này bị cái tôi chi phối:
muốn nổi tiếng, muốn tiền bạc, muốn được chú ý, đại loại như vậy. Và điều đáng
buồn là mọi người không nhận ra. Họ bám vào một giọng nói, một hình tượng, mà
chẳng cần quan tâm tới bản chất thông tin. Thật sự rất nghiêm trọng.
Tức là, những
người theo dõi - thay vì lắng nghe chúng tôi - lại nghe theo một nhân vật đang
lợi dụng tất cả. Và hết chuyện. Họ tin vào một giọng nói, một hình tượng, nhưng
thật ra phía sau đó chẳng có ai cả. Tôi nói thật, không có ai ở đó hết.
Thực tế là, có
những người trong nhóm đã nhận ra điều này. Bạn có thể xem trên Telegram, trong
kênh Despejando Enigmas – Semillas Estelares - có một người rất tinh ý, nhận ra
những chi tiết và chia sẻ với cộng đồng. Để tôi xem… đây rồi, người đó là Alonso
Moreno Valencia. Cô ấy để ý kỹ, phát hiện ra nhiều điều, rồi chia sẻ để mọi người
cùng thảo luận.
Tôi muốn nói rằng
chuyện này thật sự rất thú vị - bởi vì nó liên quan đến điều trước đó: “Cái tôi
bắt đầu tan biến khi bạn cảm nhận rằng bạn là tất cả.” Bạn có thể nhận ra điều
này ngay cả ở 5D, khi bạn bắt đầu cảm thấy mình là nhiều người cùng lúc. Nó xảy
ra dần dần. Và ở đây, chúng ta đang nói về một người - nếu đúng là thật - thì
giữa “cái người trước đây” và “người hiện nay” đã có một khác biệt lớn.
Nếu thật sự đây
là một Minerva Swaruu, thì có một điểm chung mà tất cả các Swaruu đều có - tất
cả - đó là: họ được sinh ra trong không gian sâu.
Vì sao họ lại
sinh ra trong không gian sâu?
Bởi vì ở đó
không có bất kỳ ma trận nào có thể ảnh hưởng đến họ. Ở Trái Đất, chúng ta bị ảnh
hưởng bởi ma trận này; ở nơi khác, cũng có những ma trận khác. Càng đi sâu vào
không gian, bạn càng ít bị chi phối bởi bất kỳ ma trận nào. Nghĩa là họ là ý thức
thuần túy, là chính họ hoàn toàn.
Ví dụ nha - Juan
Francisco, bao nhiêu phần trong bạn là “Juan Francisco” thật sự, và bao nhiêu
phần là “con người”?
Phần con người,
có thể nói, chính là phần thuộc về ma trận - phần đang ở Trái Đất này. Còn
“Juan Francisco”, tên vũ trụ của bạn, là bản thể thật, là phần ở bên ngoài ma
trận.
Vậy, trong bạn,
có bao nhiêu phần là con người (thuộc ma trận), và bao nhiêu phần là “Juan
Francisco” - phần sao bên ngoài đó?
Hãy tưởng tượng,
nếu bạn là một starseed Urmah chẳng hạn, và bạn đang ở trong một thân thể con
người. Dĩ nhiên, bạn không thể hành xử như mèo Urmah ngoài không gian được - bạn
phải hành xử như một con người. Có thể nói, khoảng 95% của bạn là con người, và
5% còn lại là bản chất thật - phần cốt lõi khiến bạn hành động, cảm nhận và sống
theo cách của mình.
Còn nếu bạn sinh
ra trong không gian sâu, không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ma trận nào, thì khi bạn
hiện diện ở đây, trong thực thể đó - có bao nhiêu phần là “Yazhi”, và bao nhiêu
phần là “Taygetan”?
Tôi sẽ nói: chỉ
có Yazhi mà thôi. Cô ấy có một thân thể, bởi vì cô ấy đã tự biểu hiện thân thể
đó ra - vậy thôi.
Cơ thể chỉ là sự
phản chiếu của ý thức. Nhưng trong trường hợp của họ - những người sinh ra
trong không gian sâu thẳm - thì họ là 100% chính họ. Họ có thể làm bất cứ điều
gì với cơ thể của mình. Họ muốn thế nào thì nó sẽ thế ấy. Già đi chậm hơn,
nhanh hơn, hay hầu như không già - tùy họ. Họ có thể giữ hình dạng của một cô
bé mãi mãi nếu muốn, vì họ hoàn toàn làm chủ cơ thể của mình.
Điều này khiến
tôi nhớ tới Bruce Lipton - bạn có biết ông ấy không? Vâng, Bruce Lipton.
Vậy nếu Yazhi
làm được như vậy, và Mari - vốn cũng có đặc điểm tương tự, gần như giống hệt -
thì tại sao cô ấy lại cư xử theo cách như hiện nay? Tôi không hiểu nổi. Thật sự
không hiểu. Gosia cũng không hiểu, và nhiều người khác cũng thấy hoang mang.
Rồi Gosia hỏi: “Theo như bạn nói trước đây, bạn đã từng trải
nghiệm mình là một thực thể 7D trong một mật độ khác - hay một kiếp sống khác. Bạn
còn nhớ điều đó à? Bạn nhớ thế nào về cõi 7D?”
Và câu trả lời rất
thú vị - hãy để ý kỹ, vì điều này trùng khớp với những gì nhiều người từng kể lại
khi họ có trải nghiệm cận tử (NDE), khi họ tưởng rằng mình đã chết. Trong trạng
thái đó, họ cảm nhận rằng mọi thứ là tình yêu - tất cả đều là yêu thương - và họ
không muốn quay lại Trái Đất nữa. Nhưng rồi khi quay lại, họ thấy mình ở đây,
và kể từ đó, họ nhìn nhận cuộc sống hoàn toàn khác đi.
Riêng tôi, khi
tôi rời khỏi thân thể mình - thật sự là rời khỏi hoàn toàn - thì một “cái tôi
khác” bước vào. Cái người mà bạn thấy bây giờ chính là người đó, đang hành động
như tôi, nhưng tôi vẫn giữ ký ức về việc ở “bên kia”. Tôi không nhớ gì nhiều,
chỉ nhớ khoảnh khắc mình ở đó.
Khi ở đó, tôi
không cảm nhận được nóng, lạnh, gió hay bất kỳ cảm giác vật lý nào. Bởi để cảm
nhận được những thứ đó, bạn phải có một cơ thể - một lớp lọc giúp bạn cảm nhận.
Nhưng tôi không có cơ thể, nên không cảm thấy gì hết. Tuy nhiên, tôi có ý thức.
Và điều tôi cảm nhận - nếu phải diễn tả - thì giống như tình yêu, nhưng tinh
khiết đến mức vượt ra ngoài khái niệm “tình yêu” mà ta biết. Nó là… ồ… là sự bình
an tuyệt đối, sự thư giãn sâu, là cảm giác như đang ở nhà. Giống như bạn đang ở
trong chính ngôi nhà thân thuộc của mình, vào khoảnh khắc hạnh phúc nhất, an
toàn nhất, tràn đầy niềm vui và mãn nguyện. Vâng, chính là như vậy - hạnh phúc
và an toàn, như đang ở nhà.
Nhưng tôi vẫn có
một thắc mắc: “Khoan đã, đây là sao? Có phải tôi chết rồi không?” Tôi muốn kiểm
chứng, nhưng thực thể ở phía trước tôi không trả lời. Dường như tôi chưa cần biết
điều đó - chưa đến lúc phải biết.
Và tôi nghĩ: “Nếu
tôi chết thật, vậy sao tôi vẫn có thể đặt ra câu hỏi này?” - tôi vẫn đang nhận
thức, vẫn còn là một thực thể có ý thức. Và chính vào khoảnh khắc đó, mọi thứ
chuyển hóa, rồi tôi tỉnh dậy.
Tôi nói “tình
yêu”, vì mọi người đều gọi cảm giác đó là tình yêu. Nhưng thật ra nó còn hơn thế
nữa - có điều tôi không có từ nào để mô tả. Nó là một điều gì đó - vượt ngoài mọi
ngôn từ.
Tôi nhớ khi kể lại
trải nghiệm đó với họ, họ nói: “Có thể anh đã ở trong Nguồn. Anh đã chạm đến
Nguồn.” Nhưng Nguồn không phải là một nơi - nó giống như bạn đang ở trong tất cả,
hòa vào mọi thứ. Là một trạng thái “là tất cả”.
Và hãy nghe điều
Swaruu nói - nó y hệt: “Tôi nhớ mình tràn
ngập trong tình yêu và bình an. Tất cả những gì tôi muốn hay cần đều được đáp ứng
ngay lập tức. Tôi có thể thấy tất cả cùng một lúc, cảm nhận tất cả cùng một
lúc. Tôi là tất cả. Và khi là tất cả, bạn không còn cần gì nữa, vì bạn là mọi
thứ.”
Chính xác, cảm
giác của tôi cũng vậy. Tôi không có thân thể, và tôi cũng không muốn có thân thể.
Thực thể đứng trước mặt tôi thì có, nhưng tôi không hề thấy thiếu thốn, không hề
nghĩ “ồ, người kia có thân thể, mình cũng muốn một cái”. Không, không hề. Tôi
không cần nó. Tôi chỉ tồn tại - chỉ tồn tại trong ý thức thuần túy.
Cảm giác đó, là
cảm giác hợp nhất - tan hòa vào tất cả, trở thành Toàn Thể. Bạn là tất cả.
Nhưng vì mọi thứ diễn ra quá nhanh, nên tôi không có thời gian để làm gì cả -
tôi chỉ ở trong trạng thái chờ đợi, tĩnh lặng, quan sát, không hề biểu hiện hay
hành động gì.
Ý là, tôi chỉ
đang ở trong trạng thái quan sát, xem chuyện gì đang xảy ra. Mọi thứ thật sự rất
thú vị. Tôi nghe thấy: “bạn là các hành tinh, là bụi liên sao, là cỏ cây trên
những thế giới xa xôi, là mọi sinh vật lớn nhỏ.”
“Nếu bạn có thể kết nối với điều đó – với mọi
sinh vật, dù lớn hay nhỏ – bạn có thể kết nối với tất cả cùng một lúc, trở
thành tất cả cùng một lúc, trọn vẹn trong chính mình. Mỗi ký ức của mọi cảm
xúc, mọi trải nghiệm, đều hiển hiện; bạn nhận ra mình là tất cả, và bạn ý thức
được mọi thứ, vì tất cả đang diễn ra đồng thời - bởi vì không có thời gian. Bạn
chỉ tồn tại.”
Đúng là không có
thời gian, nhưng tôi cảm nhận có “cái gì đó”, vì vẫn có chuyển động, có cảm
giác về thời gian - ý thức của tôi dường như gắn liền với khái niệm thời gian.
Tuy nhiên, điều đó rất lạ, vì mọi thứ dường như diễn ra rất chậm, mọi chuyển động
đều nhẹ nhàng. Nhưng khi tôi tỉnh dậy, cảm giác như không có quá nhiều chuyện xảy
ra, dù thực ra đã rất nhiều. Tôi cứ nhìn lên những đám mây, và giữa lúc các đám
mây đang tạo hình thành một sinh thể, dần dần hình dạng đó trở nên rõ ràng hơn,
rồi biến đổi - trước đó, nó còn giơ tay chào tôi, làm ký hiệu này nè. Rõ ràng
là có thời gian trôi qua, nhưng tôi không hề cảm thấy lâu chút nào. Hoàn toàn
không. Đó là một trải nghiệm cực kỳ dễ chịu. Tôi không có lời nào để diễn tả -
thật sự không có từ nào đủ.
Gosia nói: “Đó là một mô tả tuyệt vời, cảm ơn bạn. Tôi cảm
thấy một phần của bản thân tôi vẫn đang ở đâu đó trên 5D. Tôi muốn kết nối lại
với tầng đó.”
Và cô ấy hỏi: “Nếu ý thức của chúng ta không bị giới hạn
trong một mật độ nhất định như bạn từng nói, thì tại sao nhận thức của tôi lại
không vươn tới được nơi đó? Tại sao tôi vẫn bị giữ trong giới hạn của 3D đến
5D, trong khi bản thể cao hơn của tôi ở trên đó?”
À, rõ ràng rồi,
nếu không xem hết các video thì sẽ không hiểu được. Nhất là với những người mới.
Tôi khuyến khích mọi người đăng ký kênh - hoàn toàn miễn phí - để giúp thông
tin này đến với nhiều người hơn.
Swaruu: “Tất cả chúng ta đều là sóng đứng. Sóng đứng
là một khái niệm năng lượng - trong đó năng lượng tiềm năng vốn phân tán khắp
nơi được tập trung lại ở một điểm, vì điểm đó đang nhận được sự chú ý mạnh mẽ.
Nó tập trung vào một điểm - ví dụ như vào bạn, vào một người cụ thể: Eva, hay
Jarrah Florestal chẳng hạn.”
Tại sao điểm đó
lại nhận được nhiều sự chú ý như vậy? Bởi vì bạn đã quen tập trung sự chú ý vào
bản sắc hiện tại của mình - bản ngã, cái tôi hiện tại.
Như Swaruu nói: “Khi chúng ta giải thoát khỏi mọi sự bám chấp
và chỉ đơn giản là hiện hữu, chúng ta có thể tiếp cận những điểm chú ý khác, những
“sóng đứng” khác. Chúng ta có thể trở thành bất cứ điều gì mình muốn. Nhưng để
làm được điều đó, bạn phải ở trong mật độ cao hơn - như 7D chẳng hạn - nơi năng
lượng tiềm năng có thể biểu hiện thành vật chất thông qua ý định sáng tạo của một
ý thức.”
Được rồi, còn
chút nữa thôi, tôi sẽ đọc hết một lượt rồi trả lời câu hỏi.
Gosia hỏi: “Điều này quan trọng với tất cả mọi người -
làm sao chúng ta ngừng tập trung vào ‘phương tiện bản ngã’ của mình để có thể
di chuyển những làn sóng năng lượng?”
Swaruu trả lời:
“Bằng cách vượt lên chính mình, hiểu rằng
bạn còn nhiều hơn thế. Hãy buông bỏ bản ngã - đó là kết quả tự nhiên của sự tan
rã của cái tôi.”
Gosia hỏi lại: “Như thế nghĩa là sao? Trong một thiền định
sâu, hay khi ta chết đi?”
Swaruu đáp: “Đúng vậy. Khi bạn chết đi, hoặc trong một trạng
thái thiền sâu, bạn sẽ vượt qua được bản ngã, vượt lên chính mình.”
Gosia: “Trước khi đầu thai trở lại trong vai trò
Gosia, giữa 3D và 5D, có một phần trong ý thức của tôi thuộc về tầng 7D trở lên
đã đẩy sự chú ý của tôi ra ngoài. Tại sao? Có lẽ điều đó quay lại câu hỏi gốc:
Tại sao Nguồn lại tự đẩy chính mình ra ngoài?”
Swaruu nói: “Là vì ý định sáng tạo ra một điều gì đó mới,
nói cách khác - đó là sự khai sáng.”
Đó cũng là điều
mà tất cả chúng ta đều làm: luôn luôn mở rộng ý thức, luôn luôn tiến hóa trong
nhận thức. Sự khai sáng không phải là một nơi chốn. Nó chỉ đơn giản là sự mở rộng
liên tục - giống như Nguồn, không bao giờ là một địa điểm cố định.
Gosia nói: “Nhưng trước khi Nguồn tự đẩy chính mình ra
ngoài như vậy, thì chúng ta, với tư cách là ý thức ở mật độ cao hơn - chúng ta,
là Nguồn - có biết rằng việc quay trở lại sẽ khó khăn không? Hay là chúng ta
không biết?”
Swaruu đáp: “Nguồn, tức là chúng ta, biết. Nguồn luôn biết.
Và tôi chắc rằng mục đích của cuộc phiêu lưu này là để Nguồn tự quay trở lại với
chính mình. Khi Nguồn quay trở về, nó trở nên mở rộng hơn bao giờ hết. Dù vậy, ở
đây, chúng ta đang chạm tới một lĩnh vực mà không ai có thể biết chính xác - kể
cả chúng tôi.”
Và để kết thúc,
hãy chú ý xem Gosia kết thúc cuộc trò chuyện như thế nào, và Swaruu cũng kết
thúc ra sao.
Đối với tất cả
những người từng nói rằng “chúng tôi ra lệnh cho họ”, thì không phải như vậy.
Không hề. Họ chỉ muốn chia sẻ thông tin, không có chuyện ra lệnh ai cả. Giống
như Mari - mỗi ngày đều đăng một video, không ai bắt ép cô ấy làm vậy; cô ấy
làm vì muốn chia sẻ. Và tất cả những người khác cũng đều vậy - chỉ đơn giản là
chia sẻ thông tin. Còn những người nói rằng họ đang bị “ra lệnh” thì có lẽ
chính họ mới là những người đang ra lệnh cho người khác.
Gosia nói: “Đúng vậy, tôi rất vui vì cuộc trò chuyện
mang tính siêu hình này. Thật lòng tôi rất vui khi được nói chuyện với bạn, biết
rằng các bạn cũng đang ở trên hành trình tâm linh như chúng tôi. Cảm ơn bạn rất
nhiều, giờ tôi hiểu thêm về các mật độ rồi. Tôi rất quý bạn, và trân trọng thời
gian bạn dành cho tôi.”
Khi Gosia nói
“tôi rất quý bạn và trân trọng thời gian bạn dành cho tôi”, đó không phải là một
kiểu thao túng cảm xúc. Gosia thật sự quan tâm đến Swaruu. Thao túng cảm xúc là
kiểu như nói “tôi cần tiền để cứu một bé gái rất tội nghiệp ở đâu đó” hay “những
đứa trẻ mồ côi ở Congo đang cần giúp đỡ - nếu không có tiền quyên góp thì tôi
không thể tiếp tục được.” Đó mới là thao túng cảm xúc.
Còn Swaruu đáp lại:
“Tôi cũng trân trọng thời gian của bạn. Cảm
ơn, hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Đó là một mối
quan hệ cộng sinh, cả hai đều quý mến nhau thật lòng. Gosia thật sự rất thương Swaruu.
Và nhân tiện -
các bạn sao rồi? Mọi người khỏe chứ? Biết tôi muốn nói gì không? Khi tôi hỏi vậy,
tôi cũng không hề thao túng cảm xúc ai cả.
Chỉ là lúc đó có
một người, tên mã CIC01, người ấy không chịu nổi khi thấy họ (Swaruu và nhóm)
thực sự quý mến chúng tôi. Không chịu nổi chuyện đó.
Và như Swaruu
nói: “Tôi cũng trân trọng thời gian của bạn,
cảm ơn, hẹn mai gặp lại.”
Carlos
Alberto:
“Chúng ta là vĩnh hằng. Dù bạn có biết
hay không, chúng ta là vĩnh hằng.”
Giờ cũng khuya rồi,
ở Phần Lan bây giờ là 1 giờ 20 sáng. Với những bạn mới - nhớ đăng ký kênh nhé,
hoàn toàn miễn phí. Việc đó giúp kênh phát triển.
À, nhân tiện, nhớ
là tôi có kênh Despejando Enigmas, nơi tôi chia sẻ những tin tức rất thú vị. Có
người vừa chia sẻ một hình ảnh về năng lượng plasma - một hình xuyến. Đó là một
dạng năng lượng plasma hình vòng xuyến, đặt trong một bình thủy tinh có dây điện,
di chuyển theo dạng sóng mềm mại - trông thật kỳ diệu. Có rất nhiều tin tức mới
kiểu đó.
Thôi, chỉ vậy
thôi các bạn ạ. Gửi đến mọi người một cái ôm thật mạnh mẽ. Hẹn gặp lại vào ngày
mai. Đừng quên để lại câu hỏi trong phần bình luận nhé, tôi luôn đọc hết.
Đừng để mình đồng
bộ với những sự kiện tiêu cực. Tần số phải luôn dao động, lên xuống như sóng -
chứ nếu nó đứng yên, là không ổn đâu.
Thôi, gửi một
cái ôm lớn đến tất cả các bạn - cảm ơn mọi người đã tham gia, cảm ơn các thành
viên mới, các khán giả cũ, và các bạn điều hành. Một cái ôm thật mạnh!
À, và nhớ, nếu bạn
muốn tham gia kênh Nous Noble - kênh khác của tôi - nơi mọi người có thể cùng
chia sẻ, thì hãy nhắn tin cho tôi qua Instagram nhé. Dù bạn biết về UFO học,
siêu hình học, hay thời sự, hoặc là một người có nhận thức mở rộng, đều được
chào đón.
Một lần nữa, gửi
đến tất cả các bạn một cái ôm thật mạnh mẽ, và hẹn gặp lại vào ngày mai. Cảm
ơn!
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=3MLrM7Ygpog
https://swaruu.org/transcripts
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.