Teal Swan Transcripts 540
Mục đích của cuộc sống là gì? Cuộc sống
là một cuộc phiêu lưu
22-05-2021
Mục đích của cuộc
sống là gì? Câu hỏi này đã khiến nhân loại trăn trở suốt hàng thế kỷ. Đây là một
câu hỏi được bàn luận khắp nơi – trong triết học, trong tâm linh, và trong các
nền văn hóa. Điều đầu tiên chúng ta băn khoăn khi nói đến “mục đích của cuộc sống”,
bao gồm cả cuộc sống riêng của mình, là: “Liệu nó chỉ là một sự ngẫu nhiên, hay
thật sự có một lý do nào đó cho việc tôi hiện hữu, và vì vậy, có một giá trị nội
tại nào đó cho bản thân sự sống – và có thể là cho chính cuộc đời tôi?”
Vì đây là một
câu hỏi luôn hiện hữu trong tâm trí con người, hôm nay tôi sẽ trả lời câu hỏi
này cho bạn. Tôi sẽ giải thích mục đích của sự sống là gì; giá trị vốn có của sự
sống nói chung và của cuộc đời riêng bạn là gì. Nói đơn giản, tôi sẽ trình bày
một “luận điểm” cho việc đầu thai vào thân xác vật chất.
Trước khi bắt đầu,
tôi cần nói một chút: tôi sẽ dùng ngôn ngữ – cụ thể là tiếng Anh – để truyền đạt
điều này cho bạn. Tiếng Anh là ngôn ngữ được thiết kế đặc biệt cho thực tại
không-thời-gian vật chất của bạn. Tuy nhiên, “bức tranh” về lý do tồn tại của sự
sống vượt ra ngoài chiều kích đó. Vì thế, tôi sẽ dùng ngôn ngữ của một chiều
kích để cố gắng diễn tả những thực tại vượt trên nó - điều này đương nhiên có
nghĩa là ngôn ngữ sẽ luôn bị giới hạn. Và… hãy chuẩn bị tinh thần nhé.
Mục đích của sự
sống là gì?
Từ một góc nhìn
khách quan hơn, sự sống là thứ vượt ra ngoài phạm vi vật chất. Những gì mà một
nhà khoa học gọi là “sống” thật ra rất giới hạn, bởi vì họ định nghĩa sự sống
chỉ trong khuôn khổ những gì có thể được quan sát trong vật chất. Nhiều thứ mà
các nhà khoa học hiện nay cho là “vô tri vô giác”, thật ra lại hoàn toàn có sự
sống – cho dù chúng không có hình thể hữu cơ. Ngoài ra, sự sống vẫn đang diễn
ra bên ngoài hình thể vật chất này. Có vô số dạng sống đang tồn tại trong các
chiều không gian khác nhau, tách biệt với chiều mà bạn đang tập trung vào lúc
này.
Ý thức thấm nhập
mọi thứ trong vũ trụ. Từ góc nhìn khách quan, “sống” nghĩa là có khả năng nhận
biết và tạo ra tư tưởng. Do đó, bất cứ thứ gì có thể nhận biết hoặc tạo ra suy
nghĩ đều đang “sống”. Và điều quan trọng cần hiểu là não bộ không phải là nơi tạo
ra tư tưởng; bản thân bộ não chính là một tư tưởng cụ thể đã được biểu hiện ra
trong chiều vật chất này. Nhưng bởi vì cấp độ hiểu biết này quá phức tạp để con
người nắm bắt, nên bây giờ, hãy tập trung vào “lý do tại sao” bạn lại hiện thân
trong đời sống con người vật chất này.
Ý thức tập thể -
cũng được gọi là Nguồn, hay Thượng Đế, hay Allah… có rất nhiều tên gọi khác
nhau. Trong bài nói này, để nhất quán, tôi sẽ gọi đó là Nguồn. Nguồn đang trong
quá trình tự nhận thức về chính mình. Khi khái niệm “Ta” lần đầu tiên nảy sinh
trong ý thức của Nguồn, nó đã tạo ra một sự kiện còn lớn lao hơn vô hạn lần so
với vụ nổ Big Bang – điều mà bạn thậm chí không thể hình dung nổi. Khoảnh khắc
tư tưởng “Ta” xuất hiện trong ý thức của Nguồn, ranh giới liền được hình thành
– nơi trước đó không hề có ranh giới. Nó tạo ra ảo tưởng rằng có “một cái khác”
để có thể tương tác cùng, và đó chính là khoảnh khắc mà Nguồn cảm thấy cô đơn.
Rốt cuộc, bạn
không thể nghĩ đến khái niệm “Ta” mà không đồng thời làm phát sinh khái niệm
“khác” vào cùng lúc. Nhưng với Nguồn – vì Nguồn là tất cả những gì tồn tại –
không có gì “khác” để tương tác cùng. Vì vậy, Nguồn bắt đầu tự phân tách mình
ra để có thể có “ai đó” để tương tác. Nguồn chia mình thành nhiều phần – như một
bức tranh khảm.
Giờ đây, Nguồn
nhận ra rằng cảm giác “cô đơn” đó thật ra chỉ là hệ quả của tư tưởng “Ta”, và rằng
cả sự tách biệt mà nó cảm nhận cũng chỉ là kết quả của quá trình tự phân mảnh
bên trong chính nó. Vì thế, hiện tại Nguồn đang quan tâm đến việc trở về trạng
thái hợp nhất. Tuy nhiên, sự tò mò ban đầu của Nguồn - “Ta là gì?” - vẫn đang
được tiếp tục khám phá thông qua quá trình phân mảnh này và hành trình trở lại hợp
nhất.
Khi năng lượng của
Nguồn tách ra thành những tư tưởng khác nhau, và mỗi tư tưởng đó lại tạo ra những
tư tưởng mới, Nguồn càng ngày càng học được nhiều hơn về chính bản thân mình. Mỗi
tư tưởng mới là một sự rút ra mới từ năng lượng tiềm năng, giúp Nguồn hiểu thêm
về chính mình. Quá trình sáng tạo và nhận thức liên tục này được gọi là sự mở rộng.
Và nó đã diễn ra rất, rất lâu trước khi có sự tồn tại của chiều kích vật chất –
chứ đừng nói đến sự sống vật chất trên Trái Đất.
Tôi biết khi nghe
điều này, hầu hết con người cảm thấy không thoải mái, bởi họ chỉ cảm thấy an
tâm khi tin rằng Nguồn – hay Thượng Đế, hay Ý thức Hợp nhất – đã biết hết tất cả
mọi thứ. Nhưng thật ra, điều bạn phải chấp nhận là: Nguồn cũng có một tâm trí
vô thức. Nguồn chưa hoàn toàn tự nhận thức trọn vẹn về chính mình, và vì vậy, bạn
– trong hình thể vật chất này – đang hỗ trợ cho tiến trình đó của Nguồn.
Mỗi chiều không
gian là một sáng tạo nằm trong tiến trình mở rộng đó. Mỗi chiều có những quy luật
riêng, và mỗi vũ trụ trong mỗi chiều hoạt động theo những quy luật khác nhau.
Những quy luật ấy được tạo ra để hỗ trợ cho quá trình mở rộng và tự nhận thức của
Nguồn.
Khái niệm “mọi
thứ được phản chiếu trở lại bạn” – xuất hiện từ rất lâu trước khi con người
phát minh ra chiếc gương vật lý đầu tiên. Chính khái niệm này đã hình thành nên
một trong những quy luật nền tảng của thực tại không-thời-gian của bạn, mà nhiều
người gọi là Luật Hấp Dẫn. Về cơ bản, bất kỳ tư tưởng nào bạn giữ – và do đó là
rung động mà bạn mang – sẽ được phản chiếu ra bên ngoài. Từ đó, việc bạn nhận
thức về điều được phản chiếu này sẽ giúp bạn hiểu rõ hơn về điều mình mong muốn.
Nếu bạn cho phép bản thân hướng suy nghĩ về điều đó, bạn sẽ thu hút nó đến với
mình – và trong một vũ trụ dựa trên luật hấp dẫn, nó sẽ lại phản chiếu ngược trở
lại bạn lần nữa. Bạn đang sống trong một “ảnh ba chiều” 360 độ được phản chiếu.
Vật chất, bản
thân nó, là một khái niệm được sinh ra trong tâm trí của Nguồn như một cách tốt
hơn để nhận thức tư tưởng. Thực chất, Nguồn – mà bạn là một mảnh nhỏ của nó –
đã tạo ra thực tại không-thời-gian vật chất này (Trái Đất) như một cấu trúc học
hỏi và tự nhận thức khổng lồ. Và bạn, với tư cách là một mảnh của Nguồn, đã chọn
phóng chiếu chính mình và đồng điệu với chiều không gian cụ thể này để hỗ trợ
cho tiến trình đó. Bởi khi bạn làm như vậy, không chỉ bạn đang phục vụ cho sự mở
rộng cá nhân của mình, mà còn phục vụ cho sự mở rộng của chính Nguồn.
Tôi nhận ra rằng
có lẽ cách dễ hiểu nhất để diễn giải khái niệm này cho con người - dù ví dụ này
có nhiều chỗ còn hạn chế và có thể bị bắt bẻ - là hãy tưởng tượng bạn là một vị
Thần biết rằng mọi thứ tồn tại đều là chính bạn. Để một điều gì đó có thể hiện
hữu, bạn phải rút năng lượng từ chính bản thân mình để tạo ra nó.
Giờ hãy tưởng tượng
rằng bạn – vị Thần ấy – đang ngồi trên ghế sô pha, trước mặt là một trò chơi điện
tử. Bạn biết rõ rằng mình là người đã tạo ra trò chơi đó, cũng giống như bạn tạo
ra mọi thứ trong sự tồn tại – bằng cách rút năng lượng của mình để hình thành
nên thế giới trong trò chơi ấy. Giờ bạn tạo ra một nhân vật trong trò chơi đó.
Khi tạo ra nhân vật này, bạn cũng chiếu ý thức của mình vào bên trong nó, nên
giờ bạn không còn chỉ có một góc nhìn nữa, mà là hai: một là “bạn” đang ngồi
trên ghế, hai là “bạn” đang sống bên trong trò chơi ấy.
Về bản chất, bạn
vừa là “bản thể Thần”, vừa là John, hay Nancy, hay bất cứ tên nào mà bạn gọi
chính mình. Nhân vật đó phải tuân theo những quy luật của trò chơi - và những
quy luật ấy tồn tại vì những lý do quan trọng và có giá trị. Mục đích là để trải
nghiệm thế giới trong trò chơi đó từ một góc nhìn cá nhân, để những trải nghiệm
tương phản trong đó làm phát sinh những mong muốn mới, những tư tưởng mới, và
vì vậy, những điều mới mẻ để nhận thức đầy đủ hơn.
Bạn có cảm thấy
rằng mình không thể thực sự hiểu một điều gì, hoặc hiểu ai đó, cho đến khi bạn
“đặt mình vào vị trí của họ” không? - Nguồn cũng cảm thấy như vậy. Chính vì thế,
Nguồn có ý định bước vào góc nhìn cá nhân của mọi điều có thể được tạo ra từ
năng lượng tiềm tàng vô hạn của mình. Và bạn biết không, việc nhận thức trong
chiều vật chất là trải nghiệm mạnh mẽ nhất có thể có. Thực tại không-thời-gian
vật chất của bạn chính là ranh giới tiên phong của sự nhận thức - là ranh giới
tiên phong của việc chiếu ra tư tưởng. Nó là điểm cực đại của sự mở rộng.
Tại sao vậy? Bởi
vì trong thực tại vật chất này, Nguồn có thể nhìn, nghe, cảm nhận, nếm và chạm
vào chính mình. Đây cũng là một thực tại đồng thuận, nghĩa là trước khi bạn đến
đây, bạn đã đồng ý rằng thế giới này sẽ là một sự đồng sáng tạo giữa bạn và tất
cả những gì cùng tồn tại trong đây. Những thực tại đồng thuận cho Nguồn biết được
nhiều hơn rất nhiều so với những thực tại cá nhân riêng lẻ.
Một lý do là: trải
nghiệm từ bên trong nhân vật hoàn toàn khác với việc chỉ là một nhân vật khác
quan sát nhân vật đó. Khi bạn trải nghiệm cả từ bên trong lẫn bên ngoài, bạn học
được nhiều hơn. Còn nhiều lý do khác - thật ra đủ để viết thành một quyển sách -
nhưng một lý do nữa khiến thực tại đồng thuận tạo ra sự mở rộng lớn như vậy là
vì trong thực tại đồng thuận, bạn tìm thấy sự đồng thuận - tức là những chân lý
bao quát phát sinh từ ý thức tập thể đang cùng tham gia vào trải nghiệm đó.
Không bao giờ,
trong bất kỳ trường hợp nào, việc Nguồn chọn chiếu mình vào “nhân vật” mà bạn gọi
bằng tên của mình là điều ngẫu nhiên. Luôn có một lý do rất quan trọng cho điều
đó - bạn có thể gọi đây là mục đích sống của mình. Dựa theo ví dụ trước, bởi vì
có ý định ban đầu khi bước vào trò chơi này, nên mỗi kiếp sống được sinh ra
trong cấu trúc ấy đều góp phần nâng cấp trò chơi.
Ý định đó nằm bên
trong bạn. Bạn được tạo ra theo hình ảnh của Nguồn, và toàn bộ hệ thống cảm xúc
dẫn đường của bạn cũng được tạo ra theo hình ảnh của Nguồn. Vì thế, mục đích sống
của bạn không thể tách rời niềm vui của bạn. Khi bạn theo đuổi những gì khiến
mình cảm thấy tốt, bạn sẽ được dẫn dắt đến sự hòa hợp với mục đích hiện thân của
mình trong thế giới này. Đó là lý do vì sao rất nhiều bậc thầy – những người hiểu
được nguyên lý này – dạy con người hãy theo đuổi niềm vui của mình. Và hơn thế,
nhiều người còn dạy rằng mục đích của cuộc sống chính là niềm vui.
Mỗi sinh thể có
một góc nhìn khác nhau, vì vậy có một trải nghiệm khác nhau về cuộc sống. Đó là
lý do vì sao chiếc ghế có cảm nhận khác với con chó khi bị đá – mỗi góc nhìn tạo
ra những trải nghiệm khác nhau, và từ đó, sinh ra những tư tưởng mới. Đây cũng
là lý do vì sao mỗi sinh thể, dù là con người hay không, đều có một vị trí vô
giá trong bức tranh tổng thể của vũ trụ.
Bạn bước vào một
góc nhìn khác (một kiếp sống khác) để khai thác trọn vẹn mọi nhận thức có thể từ
sự tồn tại cụ thể đó. Và tổng hòa của tất cả những góc nhìn chủ quan này tạo
nên góc nhìn khách quan phổ quát – tức là nhận thức toàn vũ trụ (Nhận thức phổ
quát).
Điều đó có nghĩa
là: mục đích tối hậu của sự sống chính là quá trình Nguồn tự nhận thức về chính
mình, mà bạn là một mảnh nhỏ của tiến trình đó. Quá trình Nguồn trở nên tự nhận
thức được hiện thực hóa thông qua quá trình mở rộng, và quá trình mở rộng này được
phục vụ mạnh mẽ bởi trải nghiệm làm người trong thực tại vật chất mà bạn gọi là
“cuộc sống trên Trái Đất”. Bạn có thể gọi đây là mục đích thực tế hơn của sự sống.
Tuy nhiên, còn một
mục đích ít mang tính thực dụng hơn – và đó chính là sự sống tự nó.
Để hiểu khía cạnh
này của “mục đích sống”, bạn phải hỏi một người lướt sóng rằng vì sao anh ta lướt
sóng; hỏi một kẻ lữ hành rằng vì sao anh ta đi du lịch; hỏi một đầu bếp rằng vì
sao họ yêu việc nấu ăn; hỏi một đứa trẻ rằng vì sao nó leo cây. Nói cách khác, mục
đích nằm trong chính hành động đó, chứ không phải ở một kết quả hay phần thưởng
nào khác.
Đó là niềm say
mê thuần túy trong trải nghiệm của việc được phóng chiếu vào chiều không gian
này, để có trải nghiệm cụ thể này: được sống nhiều hơn, hiểu biết nhiều hơn,
chiếu ra nhiều tư tưởng và khát vọng hơn, nhìn thấy những tư tưởng ấy thành
hình trong thế giới vật chất – và khi những điều mới đó hiện hữu, bạn lại đang
đứng trong một góc nhìn mới, nơi lại tiếp tục sinh ra những tư tưởng, mong muốn
và biểu hiện mới.
Được chạm, được
nếm, được ngửi, được cảm nhận và được nghe những biểu hiện đó - nghĩa là một phần
trong mục đích của sự sống là sự phấn khích trong chính hành trình ấy. Sự tồn tại
vật chất là một cuộc phiêu lưu kỳ vĩ. Đây là nơi mọi hành động diễn ra, là lý
do vì sao rất nhiều góc nhìn phi vật chất lại quan sát và hướng về sự sống trên
Trái Đất.
Nếu bạn có thể chấp
nhận rằng đây là một cuộc phiêu lưu, và chủ động chọn nó, thì việc trải nghiệm
của bạn là “tốt” hay “xấu” sẽ không còn quá quan trọng, vì tất cả đều có giá trị.
Vật chất mang một cường độ không thể phủ nhận – cả tích cực lẫn tiêu cực. Không
có gì giống như sự sống vật chất trên Trái Đất. Đây là nơi bạn có thể chạm vào
làn da người mình yêu, cảm nhận sự vắng mặt, trải nghiệm một sự kết thúc và một
khởi đầu, nếm những hương vị khiến bạn rơi nước mắt, và nghe những âm thanh lay
động linh hồn trong thân thể mình.
Việc đi qua những
tương phản mãnh liệt của thực tại này, cảm nhận sức mạnh của những mong muốn
sinh ra từ đó, và theo đuổi những mong muốn ấy để nhìn thấy chúng hiện thực hóa
qua mọi giác quan, là một sự viên mãn ngọt ngào – mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì bạn
có thể tìm thấy ở nơi nào khác.
Khi chúng ta trải
nghiệm điều gì đó như sự cô lập, nó khiến ta khao khát tạo ra sự gắn kết và hiện
thực hóa điều đó trong thế giới vật chất. Và bạn biết không, cho đến khi ta làm
được điều đó, nó vẫn sẽ còn được ghi lại như một “công việc còn dang dở.”
Khi bạn chết đi,
những việc chưa hoàn thành liên quan đến những điều mà trải nghiệm trong đời
khiến bạn khao khát được tạo ra và trải nghiệm, sẽ thôi thúc bạn quay lại cuộc
sống.
Điều tiếp theo
tôi cần nói với bạn, tôi sẽ nói như thể bạn nhận biết rằng bạn chính là Nguồn.
Bạn là một mảnh của Nguồn, và do đó, không thể tách rời khỏi nó. Vì vậy, tôi sẽ
nói trong ngữ cảnh của “chúng ta” thay vì “tôi”.
Chúng ta hiểu rằng
mình là một đại dương năng lượng tiềm năng. Chúng ta muốn nhìn thấy mọi thứ có
thể được biểu hiện từ đại dương năng lượng đó. Chúng ta muốn thấy, nghe, cảm nhận,
nếm, chạm vào mọi thứ ấy. Hoàn toàn dễ hiểu nếu bạn bước vào thực tại không-thời
gian này và cảm thấy mình đang chịu đựng, bạn sẽ nghi ngờ vì sao mình lại đến
đây ngay từ đầu, hay liệu điều đó có xứng đáng hay không - nhất là khi bạn đã
quên rằng việc đến đây là một sự lựa chọn có ý thức mà bạn từng đưa ra.
Nhưng khi bạn kết
nối lại với mục đích của sự sống và bức tranh toàn cảnh, và biết rằng bạn đã đến
đây để trải nghiệm chuyến phiêu lưu phong phú của cấu trúc tư tưởng trong không
gian-thời gian này, bạn sẽ khơi lại cam kết và lòng tò mò mà bạn đã mang theo
khi bước vào đời sống này. Không có vùng trung gian nào khi nói đến sự sống. Bạn
không thể “hơi hơi” cam kết với sự sống. Để tạo ra được bất kỳ điều gì, để biểu
hiện bất cứ thứ gì, bạn phải hoàn toàn cam kết với chính sự sống.
Rất nhiều người
có một mối quan hệ “có điều kiện” với cuộc sống. Dễ hiểu thôi, nhưng tôi muốn
nói cho bạn biết một điều: khi bạn đến đây, bạn không có mối quan hệ có điều kiện
với sự sống, cũng không có kỳ vọng có điều kiện nào. Bạn không đến đây để chịu
đựng, bạn đến để phiêu lưu. Bạn biết rằng con đường phiêu lưu cụ thể mà bạn chọn
đi sẽ giúp bạn mở rộng bản thân và góp phần mở rộng cả vũ trụ. Bạn biết rằng
mình có thể làm được điều này bằng cách theo đuổi đam mê độc nhất của mình.
Bạn đã sẵn sàng
để đuổi theo niềm vui của mình đến tận cùng Trái Đất, dù biết rằng không phải mọi
điều bạn gặp ở đây đều dễ chịu. Vì vậy, tôi muốn hỏi bạn vài điều:
- Điều gì trong
cuộc sống khiến cho việc trải qua những điều không mong muốn, tiêu cực hay đau
đớn vẫn đáng giá?
- Làm sao cuộc sống
có thể vẫn tốt đẹp, ngay cả khi nó tệ hại?
- Điều gì cần xảy
ra để bạn buông bỏ mối quan hệ “có điều kiện” với sự sống?
- Điều gì đang
khiến bạn chống lại sự sống?
- Giá trị nội tại
của sự sống là gì?
- Bạn trân quý
điều gì trong cuộc sống vật lý này?
Hãy viết ra danh
sách đó.
Một điều tôi muốn
bạn nhớ là: cuộc sống vật chất là sự biểu hiện của cả mặt tích cực lẫn tiêu cực.
Không có gì hoàn toàn tốt hay hoàn toàn xấu, bởi vì hai mặt đối cực này tồn tại
trong mọi thứ. Chúng ta gọi đó là sự tương phản. Nghĩa là, trong mọi điều tích
cực đều có yếu tố tiêu cực, và trong mọi điều tiêu cực đều có yếu tố tích cực.
Ví dụ, mất việc
có thể khiến bạn cảm thấy mất an toàn, nhưng đồng thời mang lại cho bạn sự tự
do cá nhân mà trước giờ bạn chưa từng có. Tuy nhiên, ngay cả sự tự do cá nhân
cũng có cả mặt tốt và mặt xấu.
Con người thường
xem nhẹ cuộc sống, và điều đó cũng dễ hiểu. Thường thì người ta chỉ biết quý trọng
hương vị thật sự của thức ăn khi họ đói, chỉ biết trân quý cảm xúc khi họ từng
bị tê liệt cảm xúc. Nhưng tôi muốn bạn tưởng tượng thật nghiêm túc: chuyện gì sẽ
xảy ra nếu toàn bộ cuộc sống vật chất chỉ có mặt tích cực? Nếu mọi thứ chỉ toàn
tốt lành, thì điều tiêu cực ẩn bên trong đó sẽ là gì?
Đừng khép mình lại
trước trải nghiệm. Hãy thay đổi cách bạn nhìn nhận trải nghiệm của mình. Việc
đóng lòng lại, gán cho trải nghiệm những ý nghĩa đau đớn, và cho rằng mình bất
lực trong việc tạo ra thay đổi để có trải nghiệm mà bạn muốn - chính điều đó mới
tạo nên sự đau khổ. Đó là lý do con người biến “trải nghiệm” thành kẻ thù.
Đau khổ là một
phần của cuộc sống, nhưng nó có mặt tích cực: đau là tín hiệu cho thấy bạn cần
thay đổi điều gì đó. Nếu bạn không thay đổi khi nỗi đau xuất hiện để nói rằng
“hãy thay đổi đi”, bạn sẽ rơi vào khổ sở. Nhưng hãy tưởng tượng một cuộc sống
không có đau khổ - khi đó sẽ không có mong muốn mới nào được sinh ra, không có
sự mở rộng, không có chuyển động.
Vẻ đẹp của trải
nghiệm vật chất là bạn có thể thay đổi những gì mình trải qua. Điều này có
nghĩa: đừng bao giờ chấp nhận rằng “nó vốn dĩ phải như vậy” hay “nó được định sẵn
như vậy”. Hãy tìm cái “có thể” trong bất kỳ trải nghiệm nào mà bạn muốn.
Bạn được sinh ra
để trải nghiệm sự biểu hiện của những điều bạn khao khát, bởi vì khi làm vậy, bạn
đang tạo ra sự mở rộng - điều đang phục vụ cho toàn thể vũ trụ. Vũ trụ không được
lợi khi bạn bị mắc kẹt; nếu bạn kẹt, thì vũ trụ cũng kẹt. Nói cách khác, bạn có
thể thay đổi chuyến phiêu lưu của mình. Nhưng để làm vậy, bạn phải sẵn lòng
thay đổi.
Để hiểu rõ hơn
lý do tại sao con người không thay đổi, bạn có thể xem video của tôi có tựa đề:
Lý
do thật sự khiến con người không thay đổi.
Bạn cần nhận ra
rằng cuộc sống là một cuộc phiêu lưu, và không ai thoát khỏi nó khi còn sống.
Cuộc sống không “xảy ra với bạn” - không ai đến đây mà không lựa chọn nó. May mắn
hay lời nguyền chẳng liên quan gì hết.
Những người
buông xuôi vào thói quen, không chịu thay đổi, chỉ chờ cuộc sống “xảy ra với họ”
thay vì chủ động sống, thì chỉ đơn giản là đến cái chết một cách an toàn. Dù vậy,
cái chết cũng có giá trị, bởi nếu không, nó đã không tồn tại. Một trong những
giá trị lớn nhất của cái chết chính là nó khiến bạn nhận ra giá trị của sự sống.
Vì vậy, nếu bạn
quyết định ngừng chống lại những điều bạn không muốn trong đời, và thay vào đó hành
động hướng tới điều bạn muốn, thì hành động đó sẽ là gì?
Cuộc phiêu lưu
nào bạn sẽ chọn cho đời mình, nếu bạn có thể chọn bất kỳ cuộc phiêu lưu nào?
Và nếu bạn đủ
can đảm để dồn toàn bộ suy nghĩ, lời nói, hành động của mình về hướng điều mà ngay
lúc này bạn biết rằng bạn muốn, thì bạn sẽ chọn điều gì?
Đừng sống chỉ để
chờ “kiếp sau”. Cuộc đời này không phải là một bài kiểm tra cần vượt qua. Hãy bắt
đầu sống với tình yêu dành cho chính quá trình sống, như thể đây chính là nơi
đáng sống nhất. Dù sao đi nữa, cuộc sống vật chất vẫn là một dự án chưa hoàn
thành, và điều tuyệt vời nhất chính là được chứng kiến xem nó sẽ kết thúc như
thế nào.
Chúc bạn một tuần
thật tốt đẹp.
Nếu bạn thích
video này, hãy chia sẻ, nhấn thích, và đăng ký kênh để xem thêm nhiều nội dung
như thế. Và tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến bạn - vì đã chủ động và dũng
cảm bước vào không gian của sự nhận thức, không chỉ cho chính bạn, mà còn cho những
người xung quanh.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=Bz9AO0B2-y4
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.