Teal Swan Transcripts 507
Nếu bạn không bao giờ có thể hoàn thành
được thì sao?
10-10-2020
Việc muốn hoàn tất
một điều gì đó, hay hoàn thành những gì bạn đã bắt đầu, là yếu tố quan trọng để
tạo nên thành công. Ngoại trừ khi bạn đang cố gắng “kết thúc” một điều gì đó vốn
dĩ không hề có điểm kết thúc. Một trong những lý do khiến con người đau khổ nhiều
đến vậy là vì họ tìm kiếm cái “điểm kết thúc” trong những thứ vốn không có kết
thúc. Họ muốn làm cho xong, trong khi thực tế không có cách nào để “làm xong”
được.
Điều gì sẽ xảy
ra nếu bạn không bao giờ có thể hoàn thành được nó?
Một trong những
cái bẫy phổ biến nhất trong giai đoạn đầu của hành trình tâm linh – và khi tôi
nói “giai đoạn đầu”, hãy hiểu rằng một người có thể mắc kẹt ở giai đoạn này suốt
cả đời – đó là họ tìm kiếm “điểm kết thúc” trong hành trình tâm linh của mình.
Họ nỗ lực không ngừng, thậm chí khiến bản thân kiệt quệ, chỉ để cố gắng đạt đến
vạch đích. Vạch đích đó có thể là “giác ngộ”, hay “hòa nhập hoàn toàn”, “toàn vẹn”,
“được chữa lành hoàn toàn”, “được thỏa mãn đến mức không còn ham muốn gì nữa”,
hoặc “hoàn toàn tỉnh thức, không còn chút vô thức nào trong bản thể”.
Tóm lại, họ miệt
mài hướng đến một trạng thái mà họ nghĩ là “xong rồi”, để có thể cuối cùng cảm
thấy dễ chịu. Nhưng họ không nhận ra - cho đến khi trải qua nhiều năm cố gắng
mà vẫn không bao giờ chạm đến vạch đích đó - rằng cái vạch đích ấy vốn không hề
tồn tại. Họ đang đuổi theo một đường chân trời lùi mãi.
Trước khi tôi tiếp
tục phần còn lại, tôi nên nói rõ điều này: có thể bạn sẽ nghĩ rằng tôi là kiểu
người cực kỳ thư thái, luôn sống trong khoảnh khắc hiện tại, tận hưởng hành
trình hơn là đích đến - nhưng thật ra không phải vậy. Tôi là một người rất có động
lực, luôn hướng đến thành tựu và kết quả. Tôi yêu cảm giác được tiến lên. Không
gì tuyệt hơn cảm giác hoàn thành một điều gì đó - cảm giác biến tiềm năng thành
hiện thực, làm chủ hoàn toàn một lĩnh vực.
Chính vì vậy, những
gì tôi sắp nói ra mang nhiều trọng lượng hơn:
Khi đối mặt với
một số điều, bạn cần giữ mục tiêu của mình thật lỏng lẻo. Hãy xem nó như ngôi
sao phương Bắc - không phải là đích đến để bạn phải tới, mà là thứ chỉ hướng cho
bạn đi. Hãy yêu thích tiềm năng của việc đạt được mục tiêu đó, yêu thích khả
năng hiện thực hóa thành tựu đó - trong khi vẫn ý thức rằng bạn có thể không
bao giờ đạt đến được. Thật ra, có thể chẳng ai đạt được nó cả.
Khi đó, mục tiêu
của bạn trở thành kim chỉ nam cho hướng đi trong đời, chứ không phải là thước
đo để bạn đánh giá thành công, hạnh phúc, hay thất bại của mình.
Điều này cũng đảm
bảo rằng bạn sẽ làm mọi thứ khác đi. Vì sao? Vì lúc này, hành trình và quá
trình mới thật sự quan trọng - nó quyết định mức độ hài lòng của bạn trong
chính hành trình đó. Nếu phương tiện tệ hại, thì chẳng có “đích đến” nào đủ để
biện minh, nhất là khi “đích đến” đó có thể không bao giờ tới.
Để bạn hiểu rõ
hơn, tôi sẽ đưa ra ba ví dụ cơ bản về những điều không có điểm kết thúc - hay
đúng hơn là, có thể sẽ không bao giờ có.
# 1. Giác ngộ có
thể không bao giờ có điểm kết thúc.
Giác ngộ là sự tỉnh
thức trọn vẹn, nhận thức trọn vẹn. Nó là rung động cùng tần số với Nguồn - và
vì thế, ý thức được mọi điều mà Nguồn đang ý thức. Bao gồm cả sự tự nhận thức.
Đó là khả năng nhìn thấy chân lý phổ quát, vốn là sự tổng hợp của mọi góc nhìn
chủ quan.
Vấn đề ở đây là:
con người thường có xu hướng tưởng tượng rằng Nguồn, hay Thượng Đế, hay Vũ trụ,
đang ở trong một trạng thái đã hoàn tất, và rằng chúng ta, loài người, chỉ đang
“đuổi kịp” nó. Nhưng thực ra không phải vậy. Nếu điều đó là thật, thì vũ trụ đã
không còn mở rộng nữa. Và khi đó, sẽ chẳng còn lý do nào cho sự sống – vì sự sống
chính là cơ chế để vũ trụ học hỏi, phát triển, và tiến hóa.
Sự thật mà hầu hết
con người không muốn chấp nhận là: Nguồn hay Vũ trụ vĩ đại cũng có tầng vô thức
riêng. Nó cũng đang trong quá trình nhận biết ngày càng sâu hơn về những điều
mà nó chưa biết rằng mình chưa biết. Nó đang trở nên ngày càng ý thức hơn về những
khả năng tiềm tàng có thể được biểu hiện ra từ tiềm năng thuần túy.
Điều đó có nghĩa
là Nguồn cũng đang trong quá trình tỉnh thức. Vậy nên, bất kỳ sự giác ngộ nào bạn
đạt được hôm nay, cũng sẽ tan biến vào giây phút kế tiếp, vì ranh giới tri thức
trong tâm trí của Nguồn luôn không ngừng mở rộng.
Không có thứ gọi
là “nghỉ hưu sau khi giác ngộ”, hay “điểm kết thúc của tâm linh”. Và ngay cả
khi có thể, liệu Vũ trụ có thật sự muốn chọn “sự kết thúc” đó, thay vì khám phá
tất cả khả năng tiềm tàng?
Nếu bạn hiểu được
điều này, thì mọi nhận thức bạn đạt được sẽ chỉ khiến bạn thấy rằng: “Càng tốt
đẹp, lại càng tốt đẹp hơn.”
# 2. Một điều
khác cũng không bao giờ kết thúc: Sự chữa lành.
Lĩnh vực tự cải
thiện bản thân, tâm linh, và cả tâm lý học, đều tràn ngập những người muốn
“xong cho rồi” trong hành trình chữa lành của mình. Những người này đi hết hội
thảo này đến khóa học khác, tìm đến các chuyên gia, chỉ để mong tìm được “một
câu trả lời”, “một phương pháp”, “một cú đột phá cuối cùng” - thứ mà họ tin là sẽ
chữa lành họ hoàn toàn.
Nhưng họ không
bao giờ tìm thấy nó. Thay vào đó, họ lại nản lòng, khi liên tục phát hiện hết lớp
này đến lớp khác, thậm chí là những vết thương mà họ tưởng đã chữa lành rồi. Và
bởi họ không bao giờ chạm được đến vạch đích tưởng tượng của sự chữa lành, nên
họ thấy chán nản, vô vọng, và mất lòng tin vào chính mình - như thể bản thân họ
“hư hỏng không thể sửa được”.
Thật ra, toàn bộ
vũ trụ mà bạn là một phần của nó, hay nói đúng hơn, bạn là một mảnh của nó,
đang ở trong trạng thái phân mảnh.
Nếu hôm nay tôi
nói rằng, nếu bạn thật sự hiểu được mức độ phân mảnh của Vũ trụ, vốn là tấm
gương phản chiếu chính bạn, và nếu bạn hiểu rằng tất cả mọi thứ trong sự tồn tại
- bao gồm cả con người khác - đều là một phần của bạn, thì bạn sẽ nhận ra rằng trạng
thái “được chữa lành” của bạn phải được phản chiếu qua trạng thái “được chữa
lành” của toàn bộ họ.
Và khi nhận ra
điều đó, bạn sẽ bị choáng ngợp, bởi vì bạn sẽ hiểu rằng sự chữa lành toàn diện -
cho cả Vũ trụ và cho chính bạn - không thể hoàn thành trong một kiếp sống. Khi
đó, bạn sẽ ngừng nghĩ rằng mình có thể “sửa chữa tất cả”. Và cũng đồng thời, bạn
sẽ hiểu rằng bạn không cần phải được chữa lành hoàn toàn mới có thể cảm thấy tốt
hơn.
Rất thường thấy,
trong giai đoạn đầu của hành trình chữa lành hay hành trình tâm linh, người ta
có niềm tin rằng phải chữa lành trọn vẹn một điều gì đó thì mới cảm thấy dễ chịu.
Nhưng thực tế không phải như vậy.
Mỗi bước chữa
lành - dù nhỏ đến đâu - đều mang lại sự cải thiện rõ rệt, niềm nhẹ nhõm nhiều
hơn, và cuộc sống tốt đẹp hơn. Vì vậy, nếu bạn nhìn quá trình chữa lành như một
hành trình suốt đời, thay vì vội vã muốn “làm xong hết cho rồi”, bạn sẽ vẫn có ý
định và khát khao được chữa lành, nhưng không còn sự tuyệt vọng muốn sửa chữa tất
cả mọi thứ.
Mỗi khi bạn nhận
ra có điều gì đó cần được chữa lành, bạn sẽ cảm thấy phấn khởi - vì đó là cơ hội
để mọi thứ trở nên tốt hơn nữa. Và mỗi khi bạn chữa lành được một mô thức, một
tầng lớp cảm xúc hay tâm trí, bạn sẽ lại có cảm giác rằng: “Càng tốt đẹp, lại
càng tốt đẹp hơn.”
# 3. Một điều
khác có thể sẽ không bao giờ kết thúc: Mong muốn.
Ngay cả mong muốn
được thoát khỏi mong muốn, cũng chính là một mong muốn.
Điều quan trọng
là: Mong muốn chính là nguồn gốc tạo nên sự mở rộng - cả trên cấp độ cá nhân lẫn
vũ trụ. Mong muốn không phải là “kẻ xấu” như bạn từng được dạy. Bạn chỉ đau khổ
khi tin rằng điều mình muốn sẽ không bao giờ đạt được, hoặc khi mong chờ đến một
ngày nào đó ham muốn bỗng dưng biến mất.
Nói cách khác, nếu
bạn tin rằng “một khi có được tất cả những gì mình muốn, thì mình sẽ không còn
muốn gì nữa” - thì ngày đó sẽ không bao giờ đến. Một mong muốn không thể tồn tại
trong bạn nếu nó không có mục đích được hòa hợp và thể hiện ra. Và vì vậy, mong
muốn sẽ không bao giờ chấm dứt.
Dù bạn có bao
nhiêu, đạt được điều gì đi nữa, bạn vẫn sẽ luôn muốn thêm - và muốn những điều
khác nữa.
Niềm vui cần được
tách biệt khỏi mong muốn. Dĩ nhiên, khi bạn hòa hợp với mong muốn của mình, bạn
có thể cảm thấy vui - nhưng niềm vui thật sự có thể đến từ sự mở rộng và điều
chỉnh liên tục của những mong muốn ấy.
Khi bạn hiểu rằng
mong muốn sẽ không bao giờ kết thúc, bạn sẽ cảm thấy thư giãn hơn với việc “đạt
được tất cả những gì mình muốn”.
Hãy làm hòa với
mong muốn. Hãy làm hòa với sự tương phản - giữa cái bạn muốn và cái bạn không
muốn - vì chính điều đó tạo nên mong muốn của bạn.
Nếu bạn chấp nhận
được tất cả những điều này, bạn sẽ không còn coi “đạt được mọi điều mình muốn”
là vạch đích kết thúc, nơi mà bạn tin rằng mình sẽ hoàn toàn hạnh phúc. Thay
vào đó, niềm vui của bạn sẽ đến từ việc liên tục điều chỉnh, định hướng, hòa hợp
và theo đuổi những mong muốn của mình - xuyên suốt cả hành trình sống.
Và khi đó, bạn sẽ
lại thấy rằng: “Càng tốt đẹp, lại càng tốt đẹp hơn.”
Bây giờ, khi bạn
đã cảm nhận được ý niệm này, tôi muốn bạn tự hỏi mình một điều về bất cứ việc
gì mà bạn đang “muốn hoàn thành”:
Tại sao bạn muốn
làm cho xong?
Bạn hình dung kết
quả hoặc hậu quả sẽ là gì nếu bạn không làm được nó?
Bạn có thấy
trong đó ẩn chứa sự kháng cự nào không?
Hãy thật sự nhìn
sâu vào bên trong để tìm câu trả lời - thay vì vội vàng cho rằng “muốn hoàn
thành” là sai. Bởi nếu bạn cho rằng điều đó là sai, bản thể của bạn sẽ không
bao giờ đủ an toàn để bộc lộ câu trả lời mong manh và chân thật cho câu hỏi đó.
Khát khao tuyệt
vọng muốn “làm xong một việc gì đó” có thể đơn giản chỉ là một hình thái của sự
kháng cự đối với một điều cụ thể nào đó.
Vì vậy, bạn có
thể xem video của tôi có tựa đề: Khẩn
Cấp! Hãy Đối Diện Với Sự Kháng Cự Của Bạn Trước Khi Làm Bất Cứ Điều Gì Khác.
Sau đó, tôi muốn
bạn hỏi lại bản thân: “Nếu hôm nay tôi biết chắc 100% rằng không có cách nào để
hoàn thành nó, rằng tôi sẽ không bao giờ làm xong được, thì tôi sẽ sống khác đi
như thế nào - hôm nay, ngày mai, và những ngày tiếp theo?”
Khi bạn trả lời
được câu hỏi này, bạn sẽ tìm thấy niềm vui đích thực của mình.
Bởi vì những người
có mức độ mãn nguyện cao nhất trong cuộc sống là những người vẫn tiếp tục đi về
phía mục tiêu, vẫn theo đuổi ngôi sao phương Bắc của khát vọng, vẫn nỗ lực đạt
được điều gì đó - ngay cả khi họ biết rằng mình có thể sẽ không bao giờ đến
đích.
Đó chính là biểu
hiện của tình yêu dành cho “hành động”, chứ không phải cho “kết quả đã hoàn tất”.
Ví dụ: Jacques
Cousteau có mục tiêu khám phá toàn bộ đại dương của thế giới. Dù biết rằng có
thể không thể hoàn thành trong một đời người, ông vẫn tiếp tục làm - vì ông yêu
việc được làm điều đó. Mỗi lần ông tiến xa hơn, “Càng tốt đẹp, lại càng tốt đẹp
hơn.”
Hoặc ví dụ khác:
Một người yêu thích công việc “shadow work” (làm việc với
bóng tối nội tâm) không hề tìm cách loại bỏ phần bóng tối của mình, hay đạt
đến trạng thái hoàn toàn tỉnh thức - dù đó có thể là mục tiêu của họ. Họ theo
đuổi nó như ngôi sao phương Bắc mà có thể họ sẽ không bao giờ chạm tới.
Lý do họ tiếp tục
mỗi ngày, là vì họ yêu việc được khám phá, được nhận biết nhiều hơn, họ yêu những
kết quả và nhận thức mà quá trình đó mang lại. Mỗi lần như thế, “Càng tốt đẹp,
lại càng tốt đẹp hơn.”
Mỗi lần “làm việc
với bóng tối nội tâm” khiến họ ý thức thêm một tầng sâu trong bản thân, họ lại
cảm thấy hứng khởi hơn. Việc nhận ra rằng mỗi ngày đều có vô tận khả năng để trở
nên ý thức hơn, và còn vô số điều để khám phá, khiến họ phấn khích.
Hãy thử nghĩ mà
xem: Nếu bạn tuyệt vọng muốn mọi thứ kết thúc, thì có thể bạn chưa thật sự yêu
việc được làm nó. Và bạn không đến với cuộc sống này để ghét bỏ chính việc “sống
đời mình”.
Chúc bạn một tuần
thật tốt lành.
Nếu bạn thích
video này, hãy chia sẻ, nhấn thích, và đăng ký kênh để xem thêm nội dung tương
tự. Và tôi muốn cá nhân gửi lời cảm ơn đến bạn - vì đã dũng cảm bước vào không
gian của nhận thức, không chỉ vì bản thân bạn, mà còn vì lợi ích của những người
xung quanh.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=zThNj0ac9VE
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.