Teal Swan Transcripts 476 - 💞🪞☯️🤝Cách Yêu Bản Thân - Hỏi & Đáp Trực Tuyến Với Teal Swan

 

Teal Swan Transcripts 476 


Cách Yêu Bản Thân - Hỏi & Đáp Trực Tuyến Với Teal Swan

 

01-04-2020




 

Chào mọi người. Tôi rất vui vì các bạn đã tham gia cùng tôi hôm nay. Tôi biết rằng những sự kiện đang diễn ra trên thế giới khiến chủ đề hôm nay có vẻ “kém quan trọng” hơn trước kia. Nhưng thật ra, tình yêu bản thân là điều quan trọng trong mọi hoàn cảnh. Bởi vì nếu bạn không biết cách yêu bản thân, làm sao bạn có thể hiểu rõ nhu cầu của mình và biết cách đáp ứng chúng trong bất kỳ tình huống nào của cuộc sống?

 

Vì vậy, hôm nay tôi hy vọng qua buổi “hội thảo mini” này – một phần của khóa học chính – tôi có thể giúp giải đáp những câu hỏi đang khiến bạn băn khoăn, hoặc tháo gỡ những điểm bạn cảm thấy bị “kẹt” khi thực hành khóa học. Vậy thì, chúng ta cùng bắt đầu luôn nhé?

 

-------

 

CÂU HỎI: Tôi gặp khó khăn khi thực hành bài tập truyền năng lượng yêu thương vào một cốc nước rồi uống nó. Một phần trong tôi biết rõ điều đó có lợi cho mình, nhưng tôi vẫn không thể khiến bản thân thực sự làm được. Tôi cảm thấy hoàn toàn sẵn sàng cho đến khi bắt đầu tập trung cảm xúc yêu thương đó vào nước, thì tôi lại muốn đẩy nó ra xa. Có ý kiến nào cho tôi không?

 

TEAL SWAN: Vâng, điều này liên quan đến sự kháng cự nội tâm. Có một phần trong bạn cảm thấy rằng việc làm bài tập này sẽ dẫn bạn đến một điều tiêu cực nào đó. Vì vậy, bạn cần thực hành “làm việc với các phần bên trong”, cụ thể là với phần đang chống đối không muốn bạn thực hiện bài tập này - để tìm hiểu xem sự kháng cự đó thật sự là gì.

 

Tôi sẽ đưa ra vài ví dụ về nguyên nhân của sự kháng cự này. Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất là bạn phải thực hiện nó trên mức độ cá nhân, vì mỗi phần tính cách “bảo vệ” bạn đều có những lý do rất hợp lý để tồn tại.

 

Chẳng hạn, có người không muốn thất vọng, nên phần đó trong họ sẽ nói: “Tôi không muốn điều này không hiệu quả, nên tôi sẽ chẳng đầu tư năng lượng vào nó làm gì.” Hoặc một số phần khác tin rằng cách duy nhất để tồn tại là ở trong trạng thái tự ghét bản thân, vì đó là phương tiện để duy trì các mối quan hệ xung quanh.

 

Nếu bạn từng là “vật tế thần” trong gia đình (người bị đổ lỗi cho mọi thứ) - thì điều này càng đúng. Bởi vì trong vai trò đó, bạn chỉ có thể cảm thấy mình vẫn còn thuộc về gia đình bằng cách chấp nhận bị tách biệt. Nói cách khác, bạn tự khiến mình trở thành ‘vấn đề’ để vẫn giữ được sợi dây liên kết với họ. Vì thế, việc tự ghét bản thân trở thành cách duy nhất để bạn cảm thấy mình vẫn còn được kết nối với gia đình. Vì vậy, phần này đang cố giữ bạn an toàn, giữ bạn gần gũi với những người xung quanh - bởi vì, như chúng ta biết, với con người vật chất, nhu cầu an toàn lớn nhất là cảm giác được thuộc về và kết nối.

 

Do đó, cách duy nhất để phần đó cảm thấy có sự kết nối là thông qua tự ghét bản thân. Và khi bạn bắt đầu làm bất kỳ bài tập nào hướng đến tình yêu bản thân, phần đó sẽ lập tức chống đối và gây cản trở. Đó là lý do, và cũng là câu trả lời của tôi.

 

---

 

CÂU HỎI: Tôi nên hoàn thành khóa học trước khá nhanh rồi chọn công cụ phù hợp nhất với mình, hay nên dừng lại ở từng phần? Tôi thấy mình không cảm nhận được nhiều với mô-đun “Con ngựa thành Troy”, nên tôi vẫn chưa tiếp tục. Liệu có ổn không nếu tôi cứ học tiếp trong tình trạng này?

 

TEAL SWAN: Mục đích ban đầu của tôi là để mọi người thực hành tốt từng bước một trước khi chuyển sang bước tiếp theo. Tuy nhiên, nếu bạn đang gặp tình trạng như với mô-đun “Con ngựa thành Troy” - tức là không cảm thấy có sự thay đổi rõ rệt - thì tôi muốn bạn tiếp tục bài tập đó, bởi nó không tốn quá nhiều nỗ lực.

 

Và với những ai đang gặp khó khăn khi truyền năng lượng yêu thương vào cốc nước, có một cách dễ hơn: bạn có thể đặt cốc nước gần những thông điệp tích cực. Ví dụ, mở một video khẳng định tích cực trên YouTube, rồi đặt ly nước bên cạnh. Hoặc để gần nhạc tích cực, hay thậm chí là âm thanh tần số song nhịp (binaural beats) được thiết kế riêng cho việc yêu bản thân.

 

Nếu bạn duy trì thực hành đó, ngay cả khi bạn đã chuyển sang phần kế tiếp của khóa học, thì điều đó vẫn tốt. Một số bài tập có thể không thể thực hiện song song, nhưng bài tập này thì khác - bạn hoàn toàn có thể “xếp chồng” chúng lên nhau.

 

Lý tưởng nhất là bạn nắm vững bước đầu tiên, rồi thêm bước thứ hai, và cứ thế tiếp tục - chứ không phải kiểu “làm xong rồi bỏ, làm xong rồi bỏ”. Và khi bạn đã làm chủ tất cả các công cụ, nếu gặp bài nào bạn không thể thực hành đồng thời, thì hãy chọn bài mà bạn cảm thấy quan trọng nhất đối với trạng thái của mình ở thời điểm đó. Hãy xem chúng như một bộ dụng cụ, và bạn linh hoạt sử dụng khi cần.

 

---

 

BLAKE: Ồ, đây là một câu hỏi về “làm việc với các phần bên trong”.

 

CÂU HỎI: Bạn nói rằng tất cả đều là Nguồn, nên trong mỗi người đều có tiềm năng của mọi thứ, và chúng ta chính là Toàn Thể đó. Nhưng bạn cũng nói rằng khi biết điều mình không muốn, ta sẽ hiểu rõ hơn điều gì không thuộc về bản chất thật của mình - hay nói cách khác, điều mà Nguồn không chọn để trải nghiệm. Vậy làm sao ta có thể là tất cả, mà vẫn xem một phần nào đó là không phải mình? Bạn có thể giải thích rõ hơn không?

 

TEAL SWAN: Tôi rất vui vì bạn đã hỏi câu này, bởi vấn đề nằm ở ngữ nghĩa tiếng Anh. Và tôi phải nói thật - việc giảng dạy những khái niệm tâm linh như thế này rất khó! Vì vốn từ của chúng ta có giới hạn, không thể mô tả chính xác những gì diễn ra trong vũ trụ rộng lớn.

 

Nguồn nhận ra rằng nó đang sáng tạo ra mọi thứ. Nó tồn tại như vô số khả năng vô hạn. Và chúng ta, là những mảnh nhỏ của Nguồn, cũng mang trong mình những khả năng vô hạn đó.

 

Nguồn đã nhận thức được rằng mong muốn được tự nhận biết đã dẫn đến sự thật rằng mọi thứ tồn tại đều là một khả năng tiềm ẩn bên trong chính nó. Vì vậy, Nguồn đã tạo ra mọi khía cạnh của chính bản thân mình. Và với sự nhận thức này, bản chất thật của bạn là một sự lựa chọn. Bởi vì bạn có tất cả các tiềm năng trong mình, nên bạn có thể “là tất cả” theo nghĩa bao hàm, nhưng bạn trở thành điều gì là do sự lựa chọn.

 

Quá trình mở rộng của vũ trụ - thông qua trải nghiệm điều mong muốn và điều không mong muốn - đang dạy cho Nguồn biết nó muốn sáng tạo điều gì và vì thế, nó muốn trở thành điều gì.

 

-----

 

CÂU HỎI: Chúng ta có thể dùng bình nước tần số “yêu bản thân” trong cửa hàng của bạn như một cách khác để thay đổi tần số của nước không?

 

TEAL SWAN: Ừ, ý tôi chính là như vậy đó. Bất cứ thứ gì bạn cho nước “tiếp xúc” đều quyết định cách mà cấu trúc của nó được hình thành. Nước phản ứng với tranh tần số, với âm thanh, với ý định - nói ngắn gọn là bất kỳ thứ gì bạn đặt gần nó đều ảnh hưởng đến cách nó tự cấu trúc, và vì thế ảnh hưởng đến tần số tổng thể mà nó duy trì.

 

Đó là lý do tại sao bài tập này thật ra không khó lắm. Với hầu hết mọi người, việc truyền tình yêu vào ly nước rồi uống nó khó hơn nhiều so với việc chỉ để ly nước tiếp xúc với năng lượng tích cực. Tôi hơi “trách” bản thân vì đã cho các bạn quá nhiều cách “né bài tập”, vì thực ra việc bạn tập trung toàn bộ năng lượng yêu thương vào ly nước và uống nó sẽ mang lại trải nghiệm sâu sắc hơn rất nhiều. Nhưng nếu bạn vẫn đang gặp khó khăn, thì hãy xem các phương án kia như bánh tập của chiếc xe đạp – hỗ trợ trong giai đoạn đầu.

 

---

 

BLAKE: Có một người gặp khó khăn với bài tập vipassana cảm xúc, dẫn đến vòng xoáy đi xuống. Tôi có thể giải thích câu hỏi rõ hơn nếu bạn muốn.

 

TEAL SWAN: Phải giải thích đi chứ, tôi chưa hiểu.

 

BLAKE (đọc câu hỏi): Khi tôi đắm mình vào cảm xúc, dù đau đớn đến mấy, tôi thường tìm được sự giải tỏa - ví dụ như qua việc khóc, chữa lành hay làm bài tập “CP Integration”*. Nhưng có những lần tôi ngồi trong cảm xúc đó và chìm hẳn vào vòng xoáy tiêu cực, không tìm được sự chữa lành hay nhẹ nhõm nào cả. Tôi nghi ngờ là vì tôi có sự kháng cự sâu sắc với cảm xúc đó, hoặc có thể là vì tôi đồng nhất hóa bản thân với nó. Tôi cố tách mình ra khỏi cảm xúc trong khi vẫn ở trong nó. Tôi đã làm điều này một mình và đôi khi cùng bạn bè, nhưng hiếm khi có người hướng dẫn “CP” chuyên nghiệp. Với những cảm xúc như sợ hãi, giận dữ, trầm cảm hay bất lực, có lúc tôi đã chìm quá sâu, đến mức sau đó cả tuần gặp toàn điều tồi tệ. Điều đó có bình thường không?

 

* CP Integration: “Completion Process Integration” - tức là quá trình tích hợp (Integration) sau khi thực hành Completion Process (Quy trình Hoàn Thiện). (Ghi chú từ người dịch bài)

 

TEAL SWAN: Không. Giờ bạn muốn tôi giải thích chuyện đang xảy ra không? Cái này tôi phải trả lời riêng theo trường hợp cá nhân rồi.

 

BLAKE: Được.

 

TEAL SWAN: Được rồi, để tôi xem có thể kết nối với góc nhìn của bạn như thế nào nhé.

 

BLAKE: Mọi người ơi, chúng tôi cũng sẽ chọn thêm vài câu hỏi từ phần bình luận trực tiếp, nên cứ thoải mái đặt câu hỏi nhé.

 

TEAL SWAN: Điều đang tạo ra sự nhiễu loạn và khiến bạn rơi vào vòng xoáy tiêu cực, chính là một phần trong bạn không thật sự muốn cải thiện. Mỗi khi có những phần khác đang trong thái độ chấp nhận cảm xúc, thì phần này lại chen vào kiểu như: “Không. Cảm xúc đau khổ này mới là thật.”

 

Bạn cần phải làm việc với phần đó - phần tin rằng nỗi đau là thật nhất, và phần muốn có ai đó cùng rơi xuống “vực sâu” với mình. Đây là điều khiến bạn khó thoát ra.

 

Rất nhiều người xung quanh bạn (kể cả những người hỗ trợ tâm lý) có xu hướng cố kéo bạn ra khỏi cảm xúc, trong khi có những phần bên trong bạn muốn ở lại trong hố sâu đó, để xem ai sẽ ở lại cùng mình, bất kể bạn có tốt hơn hay không. Những phần này muốn giữ bạn trong mức năng lượng thấp - và không muốn bạn cảm thấy hạnh phúc.

 

Vì vậy, chúng ngăn cản quá trình tự nhiên của sự nâng lên. Mỗi khi cảm giác nhẹ nhõm sắp đến, chúng hoảng sợ và kéo bạn xuống lại - hoặc đè bạn xuống, tùy mặt của “sự phân tách nội tâm” đang hoạt động.

 

Khi làm “công việc với các phần bên trong”, bạn cần làm việc cụ thể với:

 

- (A) Phần muốn ở lại trong trạng thái thấp đó, muốn người khác chứng minh rằng họ sẽ ở lại cùng bạn.

- Và (B) Phần không muốn bạn vui, vì với nó, niềm vui, sự tận hưởng đồng nghĩa với nguy hiểm và rủi ro.

 

Tôi muốn bạn thật sự nhìn vào điều này: Hồi nhỏ, mỗi khi mọi chuyện “ổn”, bạn có gặp rắc rối không? Khi cuộc sống suôn sẻ, liệu kỳ vọng của người lớn có tăng lên với bạn không?

 

---

 

CÂU HỎI: Tôi có cần phải yêu cơ thể mình để thật sự có tình yêu bản thân không? Làm sao tôi có thể chấp nhận việc tôi thấy cơ thể mình thật kinh tởm? Tôi cảm thấy đây là rào cản lớn nhất của mình, và dù tập luyện thế nào thì cũng không thể có được thân hình như mong muốn.

 

TEAL SWAN: Trong những trường hợp như vậy, bạn phải xem cơ thể của mình như một “phần” riêng biệt, và tìm hiểu mối quan hệ giữa bạn và nó. Nếu tôi ở trong hoàn cảnh cực đoan như bạn, tôi sẽ không tự dẫn dắt bản thân, mà sẽ cần người hướng dẫn “làm việc với các phần bên trong” giỏi giúp tôi làm điều đó.

 

Và đúng vậy - để đạt được tình yêu bản thân trọn vẹn, bạn cần bao gồm cả cơ thể mình. Vì cơ thể cũng là một phần của bạn, và hơn thế nữa, nếu bạn là Vũ trụ, thì cơ thể bạn cũng là một phần của Vũ trụ.

 

Tôi sẽ giúp bạn tiếp cận nó theo hướng: tách mình khỏi cơ thể như thể bạn đang quan sát nó từ bên ngoài. Sau đó, chúng ta sẽ làm việc với sự kháng cự của bạn, đồng thời giúp bạn nhìn thấy góc nhìn của cơ thể mình - rằng nó đang cố gắng phục vụ bạn, dù bằng một cách méo mó.

 

Phần lớn những người cảm thấy ghê tởm hoặc xa lạ với cơ thể mình không nhận ra rằng trạng thái đó - “thân thể kinh tởm” - thật ra là một cơ chế tự vệ. Cơ thể họ đang cố gắng bảo vệ họ, và họ chưa đủ nhận thức để hiểu hết nỗ lực mà cơ thể đã làm để giữ họ an toàn.

 

Ví dụ, tôi quen một người cũng có vấn đề tương tự (không nhất thiết là trường hợp của bạn). Khi chúng tôi làm việc cùng nhau, chúng tôi phát hiện ra rằng cơ thể cô ấy đã tự biến đổi để trở nên xấu xí, nhằm tránh bị xâm hại. Nếu cô ấy “xấu xí hết mức”, thì cha cô ấy sẽ ngừng làm những điều ông ta đã làm.

 

Vì vậy, cơ thể chỉ thay đổi hoặc biến dạng tùy theo mức độ an toàn mà người đó cảm nhận được. Điều này rất quan trọng: việc học cách “chấp nhận cơ thể mình” thật ra liên quan đến việc phát triển cảm giác an toàn, đặc biệt là với đàn ông trong trường hợp như vậy.

 

Khi bạn tách mình khỏi cơ thể và xem nó như một “phần” riêng biệt, rồi làm việc với cả hai khía cạnh, bạn sẽ hiểu gốc rễ thật sự của vấn đề, và biết cần làm gì trong hoàn cảnh cụ thể của mình.

 

---

 

CÂU HỎI: Làm sao tôi có thể tha thứ cho những điều tôi đã làm khi còn vô thức? Tôi đã mắc nhiều sai lầm trong quá khứ. Tâm trí tôi lúc nào cũng chìm trong “dòng nước” của sự chữa lành và “dòng nước” của lỗi lầm.

 

TEAL SWAN: Bạn tin rằng nếu mình tha thứ cho bản thân, nếu bạn buông bỏ, bạn sẽ phạm lại lỗi đó lần nữa. Bên trong bạn có một sự thiếu tin tưởng sâu sắc vào chính mình - điều này thể hiện ngay cả trong lời bạn nói.

 

Bạn đang bám chặt vào cảm giác tội lỗi, như một cách để đảm bảo rằng bạn “sẽ không bao giờ làm sai lần nữa”. Nhưng câu hỏi là: vì sao bạn không tin mình? Bạn nghĩ bài học đó chưa đủ sao? Bạn có nghĩ Vũ trụ mong đợi nhiều hơn ở bạn ngoài việc nhận ra lỗi và thay đổi không?

 

Bạn hãy tự hỏi:

 

- Nếu một người khác phạm sai lầm tương tự, bạn sẽ muốn họ làm gì để chuộc lỗi?

- Bạn muốn họ phải khổ sở cả đời?

- Bạn muốn họ tự hành hạ bản thân?

- Hay chỉ cần họ nhận lỗi và thay đổi là đủ?

- Họ có cần phải “đền bù” cụ thể gì không?

 

Câu trả lời của bạn cho những câu hỏi đó sẽ chỉ dẫn cho bạn bước tiếp theo. Nhưng cốt lõi vẫn là bạn phải đối diện với nguồn gốc của sự mất niềm tin vào chính mình, rằng nếu bạn “tha thứ”, thì bạn sẽ không thể sống đúng đạo đức và lương tâm nữa.

 

---

 

CÂU HỎI: Tôi đang thực hành bài tập trong mô-đun 1 (tự ghét bản thân). Tôi rất khó ở trong phần “tự ghét bản thân nhất” của mình. Tôi cũng thấy khó khi phải đóng vai “người trung gian” hay “người hướng dẫn”, vì tôi cảm thấy bế tắc và không biết cách cân bằng giữa hai phần này.

 

TEAL SWAN: Vậy thì bạn chưa thực sự kết nối được với “trung tâm”. Những gì bạn đang làm là rơi vào một phần khác, phần muốn kiểm soát toàn bộ trải nghiệm và ép mọi thứ phải thay đổi. Đó cũng là một phần khác chứ không phải bản thể trung tâm thật sự của bạn.

 

Khi mọi người mới bắt đầu làm “công việc với các phần bên trong”, điều này rất thường xảy ra - họ có một phần trí tuệ quản lý rất mạnh, khiến họ tưởng rằng đó là “cái tôi cốt lõi”, trong khi thật ra chỉ là một cơ chế bảo vệ.

 

Rất nhiều nhà tâm lý học cũng mắc phải điều này - họ nghĩ rằng bản thân lý trí nhất của mình chính là bản thể thật, nhưng thực ra đó cũng chỉ là một phần bảo vệ.

 

Nếu bạn có người hướng dẫn giỏi về “công việc với các phần bên trong”, họ sẽ nhận ra điều đó ngay - vì cảm giác năng lượng hoàn toàn khác. Phần “quản lý” đó có cảm giác kiểm soát và cố gồng, chứ không phải trung tâm tĩnh lặng.

 

Nếu bạn thấy mình ở trong trạng thái kiểu “Tôi không biết phải làm gì”, hay đang cố “sửa” cảm xúc - đó vẫn là một phần có chương trình ẩn, và chắc chắn không phải bản thể trung tâm.

 

Đó là điều đầu tiên cần ghi nhớ. Hãy tiếp tục luyện tập, bắt đầu lại từ đầu nếu cần.

 

BLAKE: Rồi, từ đầu nhé?

 

CÂU HỎI: Hiện tại tôi đang thực hành phần bài tập số 1 (Tự ghét bản thân). Tôi thấy rất khó để ở lại trong phần con người tôi mà cảm thấy ghét bản thân nhất. Tôi cũng gặp khó khăn trong việc đóng vai trung gian, người hướng dẫn, vì tôi cảm thấy bị kẹt và không biết làm sao để tìm được cách dung hòa cho cả hai phần này. Tôi có cảm giác mình thiếu nhận thức để đi đến kết luận và điều đó khiến tôi vô cùng thất vọng.

 

TEAL SWAN: Câu hỏi mà bạn vừa viết, là được viết ra từ một “phần” trong bạn. Đó là phần trong bạn cần phải kiểm soát quá trình này và buộc mọi thứ phải có kết quả. Nhưng đó không phải là điều chúng ta đang hướng đến. Nếu bạn có thể tiếp cận điều này với sự tò mò hơn một chút, bạn sẽ nhận ra rằng hầu hết thời gian bạn đang hòa lẫn với phần này – phần mà bạn nghĩ là “bạn” – đó thực ra là một phần có tính quản lý rất mạnh. Nếu bạn nhận ra điều đó, thì sẽ dễ dàng hơn nhiều để ngồi ở vị trí trung tâm.

 

Khi bạn bước vào những góc nhìn khác nhau trong bản thân, tôi cảm thấy phần “người quản lý” đó trong bạn đang hoảng loạn một chút, sợ rằng mình sẽ làm sai quy trình hoặc không thể hoàn thành được. Tôi muốn bạn tưởng tượng rằng bạn là Jacques Cousteau, và bạn sắp lặn xuống đại dương. Nhưng trong lúc chuẩn bị xuống nước, bạn lại nghĩ: “Trời ơi, tôi không tin là mình làm được. Tôi không biết chuyện này có ổn không.” Bạn thấy năng lượng của mình đang ở đâu không? Nó không nằm trong trạng thái khám phá cần có để tiếp cận một phần cụ thể trong mình.

 

Vì vậy, điều rất quan trọng là bạn phải tách khỏi phần đó - phần mà bạn đã nhầm là chính mình, phần đã viết câu hỏi này ra. Ừ, đọc lại cho tôi nghe lần nữa đi, tôi cần nghe lại để xem có điều gì khác tôi cần nói thêm không.

 

CÂU HỎI: Tôi cũng gặp khó khăn trong việc đóng vai trung gian, người hướng dẫn, vì tôi cảm thấy bị kẹt và không biết làm sao để tìm được cách dung hòa cho cả hai phần này. Tôi có cảm giác mình thiếu nhận thức để đi đến kết luận và điều đó khiến tôi vô cùng thất vọng.

 

TEAL SWAN: Được rồi. Khi bạn thực sự ở trong “phần trung tâm”, bạn sẽ cảm thấy như một người quan sát khách quan. Bạn sẽ không còn cảm giác mình phải “giải quyết” vấn đề cho các phần đó. Cái “bản ngã trung tâm” thật sự không hoạt động như vậy.

 

Điều sẽ xảy ra là: bạn sẽ bắt đầu có hứng thú trong việc phơi bày nhận thức đang tồn tại ở một phần này cho phần kia thấy. Bản ngã trung tâm có thể nói điều gì đó như: “Tôi cần cả hai người cùng nhận ra rằng các bạn đều thuộc về cùng một cơ thể. Nên không có cách nào để các bạn đối lập nhau như vậy mà cả hai vẫn cảm thấy ổn được, bạn thấy không?” Khi bạn mang kiểu nhận thức này đến cho họ, thì bắt đầu sẽ có một động lực thúc đẩy để họ nhìn nhận góc nhìn của người kia.

 

Và khi bạn để họ tiếp xúc với nhận thức của nhau, tự nhiên bạn sẽ thấy họ bắt đầu tiến về trung tâm hơn. Không phải bạn phải “làm gì” cả. Chỉ cần bạn mang lại cái nhìn sâu sắc cho họ, và quan sát cách họ tương tác, thì chính họ sẽ dần tìm thấy điểm dung hòa. Nó là điều tự nhiên xuất hiện trong bạn, chứ không phải thứ bạn phải “biết sẵn”.

 

Không phải là: “Tôi phải biết hết mọi thứ.”

 

Mà là: “À, khoan đã - phần này nói rằng điều nó quan tâm nhất là sự kết nối, và phần kia cũng nói điều nó quan tâm nhất là kết nối, nhưng nó lại sợ rằng kết nối sẽ gây đau khổ. Ủa lạ chưa, cả hai đều muốn kết nối! Vậy làm sao để có sự kết nối mà vẫn cảm thấy an toàn?”

 

Toàn bộ hướng đi của giải pháp sẽ thay đổi hoàn toàn chỉ bằng việc nghe họ nói.

 

Nhưng như tôi nói, vấn đề chính của bạn là: khi bạn nghĩ mình đang ở “trung tâm”, thật ra bạn không ở đó. Bạn đang ở trong một “phần quản lý” – phần muốn kiểm soát toàn bộ các phần còn lại để giữ trật tự, nhưng là một sự kiểm soát ép buộc, chứ không phải hài hòa tự nhiên.

 

------

 

CÂU HỎI: Hiện giờ tôi đang bị kẹt ở nhà với mẹ. Tôi cảm thấy ngày càng bực bội, giận dữ và thậm chí ghê tởm với một số tính cách của mẹ - như thói ăn uống cực kỳ không lành mạnh, lười biếng, thiếu vận động, và hoàn toàn không chăm sóc bản thân. Làm sao tôi có thể học cách yêu thương những phần đó của mẹ / của chính tôi, khi chúng khiến tôi cảm thấy ghê tởm như vậy?

 

TEAL SWAN: Bạn chỉ cần nhìn thấy chúng trong chính mình. Ừm… ngay cả cách bạn viết ra chữ “yêu thương” ở đây, bạn vẫn đang nhầm nó với “tập trung vào điều tích cực”. Tôi thật sự muốn vứt cái khái niệm đó đi luôn, vì tình yêu không phải là sự tập trung tích cực. Nó có thể tự nhiên sinh ra sau khi bạn thực hành tình yêu, nhưng tình yêu đơn giản là: “Tôi nhận ra điều đó ở trong tôi, và tôi chấp nhận nó như một phần của mình.” Chỉ vậy thôi.

 

Nếu bạn đang cực kỳ ghét bỏ điều gì đó, thì trong thời thơ ấu, có thể bạn đã từng bị tổn thương bởi chính những đặc điểm đó. Và vì bị tổn thương hoặc chứng kiến người khác bị tổn thương vì chúng, bạn quyết định rằng những đặc điểm ấy là xấu xa, sai trái, và đày ải chúng ra khỏi bản thân mình. Thế là giờ đây bạn thậm chí không nhận ra những phần đó vẫn tồn tại trong bạn.

 

Giả sử bạn có một người mẹ sùng đạo quá mức, và điều đó khiến bạn bị tổn thương nặng nề khi còn nhỏ. Bạn sẽ “trục xuất” phần sùng đạo đó trong chính mình, nhưng điều đó không có nghĩa là nó biến mất. Thực tế, nó vẫn xuất hiện - có thể thông qua sự sùng tín vào chủ nghĩa vô thần, hoặc sự trung thành tuyệt đối với khoa học, hay bất cứ điều gì khác.

 

Vì vậy, điều bạn cần làm là tìm ra phần trong bạn giống như mẹ, phần đang phản chiếu điều đó ra bên ngoài. Và không phải để “tìm điểm tích cực” trong nó, mà là để tạo sự thân mật với nó - nhìn sâu vào nó, cảm nhận nó, thấu hiểu nó đến mức bạn thấy nó hoàn toàn có lý. Khi bạn hiểu được lý do tại sao phần đó tồn tại, bạn sẽ bắt đầu thấy sự kháng cự tan dần. Bạn sẽ biết được phần đó cần gì và làm sao để đáp ứng nhu cầu đó.

 

Điều này không chỉ thay đổi cách bạn tương tác với chính phần mà bạn từng chối bỏ do ảnh hưởng từ mẹ, mà còn giúp bạn biết cách giao tiếp với mẹ nữa. Khi bạn hiểu “người cuồng tín” trong chính mình - hiểu nó đến từ đâu, cần gì - bạn có thể lặp lại quá trình đó với mẹ ở bên ngoài.

 

Haha, bạn đúng là đã vô tình chọn cho mình một “bài tập” cực hay rồi đó. Tôi thề luôn, vừa buồn cười vừa không buồn cười: bây giờ rất nhiều người trên thế giới đang bị kẹt ở nhà cùng chính những người đã tạo ra vết thương trong họ ngay từ đầu. Giống như vũ trụ không cho bạn trốn khỏi quá trình “hòa nhập” nữa vậy. ~ Cười lớn ~ Thật sự chẳng vui chút nào!

 

---

 

CÂU HỎI: Càng làm “công việc với các phần bên trong”, tôi càng nhận ra rằng mình không có “ý chí tự do”. Mọi thứ ngày càng trở nên khó khăn hơn...

 

TEAL SWAN: Khoan, khoan đã. Trời ơi, tôi ước gì các bạn đang ngồi ngay trước mặt tôi bây giờ. Ý tôi là, đúng là các bạn đang ở đó, nhưng bạn hiểu ý tôi mà - tôi muốn được trò chuyện qua lại trực tiếp, vì câu nói này nghe không hợp lý chút nào. “Càng làm công việc với các phần bên trong, tôi càng thấy mình không có ý chí tự do.” Tôi đoán ý bạn là: càng thực hành, bạn càng nhận ra các “phần” chiếm quyền điều khiển nhiều hơn - chúng xuất hiện và gần như tự động phản ứng, chiếm lấy cơ thể mà bạn không kịp suy nghĩ. Tôi đoán đó là ý bạn khi nói rằng mình không có ý chí tự do, đúng không? Nếu tôi hiểu sai thì nói tôi biết nha, còn tạm thời tôi sẽ tiếp tục dựa trên ý này.

 

BLAKE: Ừ, đúng rồi, đó là lý do tôi chọn câu hỏi này. Cô ấy rất bực bội về chuyện đó, và bắt đầu giận dữ, nghĩ rằng mình đang làm sai hoặc rơi vào ngõ cụt.

 

TEAL SWAN: Rồi, đọc hết câu hỏi đi.

 

CÂU HỎI: Càng làm việc với các phần, tôi càng thấy mình không có ý chí tự do. Mọi thứ ngày càng trở nên khó khăn, và tôi cảm thấy như...

 

TEAL SWAN: Tôi cần bạn đổi cách diễn đạt này. Tôi sẽ để bạn nói hết câu, nhưng cần bạn thay đổi cách nhìn: Càng làm việc với các phần, bạn càng nhận ra rằng mình đang bị kẹt trong tính tất định. Điều đó không có nghĩa là bạn không có ý chí tự do, và hai điều này hoàn toàn khác nhau.

 

Và đúng, bạn đang nhận ra mức độ mà bạn bị ràng buộc trong tính tất định - bạn đang nhận ra mức độ mà tất cả mọi người đều bị như vậy. Nhưng chính sự nhận ra đó lại là bước đầu tiên của tự do ý chí. Bạn hiểu ý tôi chứ?

 

Bước đầu tiên để có được tự do ý chí, là nhận ra bạn đã không thực sự có nó đến mức nào.

 

--------

 

CÂU HỎI: Dạo này mọi thứ ngày càng khó khăn, và cảm giác như tụi tôi phải cố gắng dữ lắm mới có thể thay đổi được một chút trong cuộc sống. (Giờ tôi đang giận nè) Có phải tôi đang dùng sai cách hay là tôi vướng phải cái bẫy nào đó rồi?

 

TEAL SWAN: Không đâu, bạn vừa chạm vào thực tế đó. Mọi người à, tôi đã nói điều này rất lâu rồi và giờ tôi sẽ nói lại… “Nhận thức” chính là viên thuốc đỏ trong phim Ma Trận. Nếu bạn nuốt viên thuốc đó, thì bạn sắp thấy được một sự thật về vũ trụ này - và nó sẽ khiến bạn tức điên lên! Nên, nhận thức trong một thế giới mà chúng ta tạo ra - một thế giới được xây dựng dựa trên chủ nghĩa tất định - thì chẳng vui chút nào. Nó vừa tuyệt vời, vừa tệ hại cùng lúc.

 

Bạn sẽ bắt đầu nhận ra... kiểu như, hồi thế kỷ 16 chẳng hạn, chuyện “ai đó chọc giận bạn thì cứ chặt đầu họ đi” là chuyện bình thường. Thật đó, không ai phản ứng gì luôn, và người ta còn xem việc đó như trò giải trí nữa. Chỉ đến khi con người bắt đầu “tỉnh ra” một chút, mới thấy: “Trời ơi, thật là man rợ.” Ngày nay, với mức độ nhận thức hiện tại, chúng ta thấy “Trời ơi, ghê quá.”

 

Nên rất nhiều thứ trong cuộc sống này – bao gồm cả việc bạn đang sống từ những phần trong con người mình bị chi phối bởi định đoạt và tổn thương – khi bạn bắt đầu tỉnh thức và nhận ra điều đó, bạn sẽ cảm thấy như thể “Chúng ta vẫn đang sống trong Thời Trung Cổ.” Bạn sẽ cảm thấy như mình vừa quay về quá khứ. Và tin tôi đi, càng nhận thức sâu, cảm giác đó càng mạnh hơn.

 

Nhưng mặt kia của đồng xu là: bạn sẽ ở trong trạng thái có ý chí tự do. Ý tôi là, nếu bạn thật sự nhận ra sự man rợ của việc “chặt đầu người khác” – và nhận ra điều đó là một phần trong bạn – thì bạn có còn muốn làm vậy không? - Tất nhiên là không.

 

Nên bạn sẽ có quyền tiếp cận đến những mức độ tự do phi thường, niềm vui phi thường, sự sống và sự hiện hữu phi thường. Cùng lúc đó, bạn cũng có nhận thức sâu sắc đến mức khiến người ta chỉ muốn ngồi ôm gối và ru mình ngủ như một đứa trẻ - dù họ 40 hay 80 tuổi đi nữa. Thế nên, bạn giống như đang ở trên một chuyến tàu lượn cảm xúc vậy.

 

Không có gì sai đang xảy ra với bạn cả, bạn không làm sai đâu. Chỉ là bạn đang thức tỉnh khỏi chủ nghĩa tất định - cái mà, nhân tiện nói luôn, chính Chúa Jesus cũng từng dạy hàng ngàn năm trước, khi Ngài nói về tự do ý chí và tình yêu.

 

Bạn cần thấy rằng phần lớn những gì bạn đang làm thực ra chỉ là chương trình phản xạ tự động, là những phản ứng vô thức phát sinh từ những sang chấn đã làm vỡ nát tâm thức của bạn. Khi bạn có khả năng lựa chọn, đó chính là điều mà Ngài đã dạy - đó là tự do ý chí. Sự lựa chọn là tất cả. Nhưng “có lựa chọn” không có nghĩa là nó sẽ vui đâu. Vì ở trong trạng thái nhận thức cao - tức là bạn hoàn toàn có lựa chọn - không phải lúc nào cũng dễ chịu.

 

Nên không có gì tệ đang xảy ra hết, chỉ là bạn đang trở nên nhận thức hơn. Và nhân tiện, nếu mọi người đều thức tỉnh, thế giới này sẽ khác hẳn. Đó chính là mục tiêu của những người như chúng tôi - những người đang giảng dạy ở vai trò này: Mong muốn con người tỉnh thức, thấy rõ sự điên rồ đến mức họ không thể tiếp tục đưa ra những lựa chọn như cũ. Và nếu họ không còn lặp lại những lựa chọn đó, bạn sẽ sống trong một thế giới lành mạnh cho con người.

 

 

 

 

 

-----------------------

 

 

 

 

 

 

CÂU HỎI: Trong bài tập “Nếu một người yêu thương chính mình thì họ sẽ làm gì?”, tâm trí tôi thường sợ hãi trực giác của bản thân. Có lời khuyên nào cho việc thực hành “công việc với các phần bên trong” trong tình huống này không?

 

TEAL SWAN: Những phần sợ hãi khi ra quyết định thường lo lắng về hậu quả. Nên trong bất kỳ tình huống nào khiến bạn mất lòng tin, tôi sẽ hỏi thẳng phần đang nghi ngờ đó. Và việc này có thể diễn ra rất nhanh, không cần nghi thức gì đâu.

 

Khi bạn làm quen với công việc với các phần bên trong, nó trở nên tự nhiên hơn, giống như thiền vậy. Chỉ cần nhắm mắt, cho phép phần đang nghi ngờ trong bạn bước ra và nói điều nó muốn nói.

 

Nếu tôi ở vị trí của bạn, tôi sẽ làm vậy mỗi khi cảm thấy nghi ngờ: để phần đó bước ra và nói vì sao. Dựa vào điều nó nói, bạn sẽ biết mình đang đối diện với điều gì và những sang chấn nào cần được chữa lành. Bởi vì một người không tự nhiên mà sợ hãi lựa chọn của mình đâu.

 

Không có đứa trẻ nào sinh ra lại sợ chọn đôi giày nào để mang. Tụi nhỏ chỉ chọn thôi. Chúng ta trở nên sợ hãi vì từng có trải nghiệm sang chấn liên quan đến lựa chọn - thường là khi người nuôi dưỡng chúng ta đã trừng phạt nặng nề khi ta chọn điều không đúng ý họ. Nên phần công việc là chữa lành những sang chấn đó. Đó chính là Completion Process (Quy trình Hoàn thiện).

 

Song song với việc để phần nghi ngờ được nói ra, ta cần giúp phần đó đối diện và chữa lành nỗi sợ của nó.

 

---

 

CÂU HỎI: Teal, bạn từng nói “Yêu thương là xem ai đó như một phần của chính mình.” Vậy trong thực tế, điều đó trông như thế nào? Bạn có thể cho ví dụ cụ thể về sự khác biệt giữa việc “xem ai đó là một phần của mình” và “không xem họ là một phần của mình” không?

 

TEAL SWAN: Rồi, để tôi mời một người trong nhóm vào nhé - đây là lý do tôi luôn có đội hỗ trợ bên cạnh, để ta có thể minh họa thực tế. Tôi đoán bạn đang hỏi về việc “xem người khác là một phần của mình”, chứ không phải là các phần bên trong của chính mình, đúng không?

 

Thành viên cộng đồng (C.M.): Đúng rồi, ví dụ như, làm sao tôi có thể xem bạn là một phần của chính mình?

 

TEAL SWAN: Tốt. Vậy ta sẽ làm rõ bằng ví dụ – một cái có và một cái không.

 

C.M.: Giả sử trong bữa ăn, tôi mang ra một tô rau mùi.

 

TEAL SWAN: (Cười) Ôi trời, cảm ơn nha, tôi biết sắp có chuyện đây rồi.

 

C.M.: Tôi biết bạn có thể ngửi thấy mùi đó từ xa, và bạn ghét nó. Nhưng tôi thì thích ăn rau mùi. Nếu tôi “xem bạn là một phần của tôi”, thì tôi sẽ trộn rau mùi vào phần ăn của mình trước, rồi mới mang ra bàn, để bạn không ngửi thấy. Hoặc tôi sẽ ăn vào lúc khác.

 

TEAL SWAN: Và tại sao điều đó khiến bạn cảm thấy ổn?

 

C.M.: Vì tôi vẫn được ăn rau mùi.

 

TEAL SWAN: Chính xác. Đây chính là điều tôi muốn nói khi nói “xem người khác như một phần của mình.”

 

Nó có nghĩa là tôi không thể làm bạn đau mà không tự làm mình đau. Niềm vui của bạn cũng là một phần trong niềm vui của tôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải nói: “Vì bạn không thích rau mùi, nên thôi tôi cũng không ăn nữa.” - như vậy là phủ nhận bản thân.

 

Đây là nơi mà lựa chọn thứ ba trở nên vô cùng quan trọng. Vì trong một vũ trụ nơi tất cả đều là một phần của tổng thể, thì không thể có chuyện “hoặc tôi hoặc bạn”. Tôi không thể hy sinh bản thân để làm bạn vui mà vẫn đang ở trong trạng thái yêu thương chính mình. Nhưng tôi cũng không thể vì lợi ích của mình mà làm tổn thương bạn - vì bạn cũng là một phần của tôi.

 

Còn trong kiểu “người ái kỷ” và “người lệ thuộc cảm xúc” hành động, người ta thường chỉ thấy hai cực: “Hoặc tôi hy sinh mình để bạn vui”, hoặc “Tôi mặc kệ bạn để tôi được vui.” Cả hai đều sai.

 

C.M.: Sẽ luôn có người phải chịu tổn thương.

 

TEAL SWAN: Đúng rồi, và đó chính là điều mà tôi đang muốn nói. Để con người thật sự sống trong trạng thái tự yêu thương, hay tình yêu nói chung (thứ mà loài người gọi là “yêu”), chúng ta phải tiến hóa vượt qua mức đó. Vừa rồi bạn đưa ví dụ về rau mùi, và hay ở chỗ là tôi không hề gợi ý, bạn tự nghĩ ra luôn đó.

 

C.M.: Tại vì đó là chuyện mới xảy ra gần đây mà.

 

TEAL SWAN: Rồi, vậy ta nghĩ thêm vài ví dụ khác nhé.

 

C.M.: Ý bạn là ví dụ thực tế hay ví dụ giả định cũng được?

 

TEAL SWAN: Cứ thoải mái. Tôi muốn đưa cho họ nhiều ví dụ, vì người này đang hỏi xin nhiều ví dụ mà.

 

C.M.: Vậy thử lấy ví dụ trong một mối quan hệ đi. Giả sử như...

 

TEAL SWAN: Cứ xem như là giữa tôi với bạn nhé.

 

C.M.: Được. Vậy giả sử ta đang trong một mối quan hệ, và tôi chợt nhận ra là mình muốn có một mối quan hệ đa ái.

 

TEAL SWAN: Ôi trời... còn tôi thì lại chỉ muốn một mối quan hệ một vợ một chồng thôi.

 

C.M.: Thấy chưa, phản ứng đầu tiên của tôi sẽ là: “Vậy giờ sao? Tôi đâu muốn vậy, thì tôi phải làm gì đây?”

 

TEAL SWAN: Bước đầu tiên sẽ là thấu hiểu. Nghĩa là ta phải phát triển sự thân mật sâu sắc xoay quanh khái niệm này. Khi có sự khác biệt như vậy, ta phải đào sâu vào lý do tại sao. Tại sao bạn lại muốn mối quan hệ đa ái?

 

C.M.: Tôi chỉ cảm thấy mình muốn được kết nối với nhiều người hơn, kiểu... về mặt tình dục ấy.

 

TEAL SWAN: Tại sao?

 

C.M.: Ưmmm... như thể có một khoảng trống bên trong tôi mà tôi nghĩ điều đó có thể lấp đầy được.

 

TEAL SWAN: Khi chỉ ở bên tôi thôi, bạn cảm thấy trống rỗng à? Nghe dễ chịu ghê ha.

 

C.M.: Nhưng bạn biết không, chỉ cần tôi nói ra điều đó thôi, tôi cũng nhận ra có thể có một điều gì đó sâu hơn mà tôi chưa nhận thức được, khiến tôi muốn điều đó. Và có thể ta có thể cùng nhau nhìn vào nó.

 

TEAL SWAN: Tuyệt. Đó chính là bước đầu tiên ta sẽ làm. Tại sao? Vì bạn vẫn muốn ở bên tôi, đúng không?

 

C.M.: Đúng rồi, tôi vẫn muốn có cái “chúng ta”.

 

TEAL SWAN: Tốt. Vậy bước đầu tiên của chúng ta với tư cách một cặp đôi là cùng nhau tìm hiểu điều đó. Nhưng lưu ý: tôi không tiếp cận bạn bằng thái độ kiểu “Bạn muốn vậy là vì bạn bị tổn thương, còn tôi đã chữa lành rồi, nên để tôi giúp bạn chữa lành nhé.” Không. Cách tiếp cận là: “Rồi, vậy thì chúng ta cùng hiểu điều này nhé. Đây là chuyện của cả hai chúng ta.”

 

Và chính bạn là người khởi đầu câu nói “Có thể có điều gì đó bên trong mà tôi chưa nhìn thấy,” vì bạn đã dùng từ “trống rỗng”. Vậy nên ta cùng đi sâu vào điều đó. Hoặc là điều đó hé lộ rằng thật ra mong muốn này không có lợi cho bạn, hoặc là ngược lại – nó thật sự đúng với bạn. Và vì tôi đã cùng bạn đi qua quá trình đó, nên tôi có thể hiểu được nó.

 

Sau đó, tôi sẽ tự hỏi: “Vậy điều này có tốt cho tôi không?” – rồi cùng đi sâu vào lý do tại sao có hoặc không.

 

Giả sử trong tình huống tệ nhất, khi ta xem xét hết rồi, thì hóa ra nó thật sự phù hợp với bạn, nhưng lại không phù hợp với tôi. Khi đó, ta đang đối diện với sự không tương thích thật sự.

 

Điều đó có nghĩa là, tôi vẫn phải muốn điều tốt nhất cho cả bạn và cho chính mình. Chúng ta đã nói rằng cả hai đều muốn người kia hiện diện trong đời mình, đúng không? Nhưng điều đó có thể đồng nghĩa rằng mối quan hệ lãng mạn giữa hai ta không thể tiếp tục nữa. Vậy thì giờ, ta phải cùng nhau tìm ra “cấu trúc mới tốt nhất” cho mối quan hệ này - ví dụ như ta vẫn sống cùng nhau không?

 

C.M.: Ừ, có thể.

 

TEAL SWAN: Vậy đó, rồi ta lại quay lại với hai điều: lợi ích của tôi và lợi ích của bạn. Chúng ta chỉ đang cố tạo nên một sự “ăn khớp” tốt nhất có thể - sao cho cấu trúc mới đó là điều cao nhất và tốt nhất cho cả hai, trong hoàn cảnh hiện tại.

 

C.M.: Đúng vậy.

 

TEAL SWAN: Rồi, đó là một ví dụ. Giờ ta làm thêm ví dụ khác đi, cho dễ hiểu hơn, vì tôi nghĩ khi họ hiểu những ví dụ đơn giản thì họ sẽ dễ áp dụng vào những tình huống khó hơn, hoặc có khả năng không tương thích cao hơn.

 

C.M.: Ví dụ như... tôi cảm thấy bạn thật sự muốn tôi rửa hết chén dĩa trước khi đi ngủ, còn tôi thì thích để sáng hôm sau mới làm. Tôi muốn dành buổi tối để xem phim thư giãn.

 

TEAL SWAN: Được rồi, vậy tại sao?

 

C.M.: Vì tôi cảm thấy suốt cả ngày mình đã làm quá nhiều thứ, và tới tối mà còn phải làm thêm nữa thì cơ thể như tắt nguồn luôn, không còn năng lượng. Nên tôi muốn để sáng làm, khi có sức hơn.

 

TEAL SWAN: Còn tôi thì ngược lại - khi chén bát chưa rửa, tôi cứ nghĩ về nó cả đêm, không ngủ được. Sáng dậy mà thấy nó còn đó, tôi lại phải nhắc bạn, và cảm giác như tôi đang có thêm một đứa con nữa vậy. Nên, vấn đề của tôi là áp lực tinh thần, còn của bạn là áp lực thể chất.

 

C.M.: Tôi không biết là bạn lại suy nghĩ nhiều như vậy về chuyện đó luôn á.

 

TEAL SWAN: Suốt cả đêm đó.

 

C.M.: Vậy khi bạn nghĩ về chuyện đó, cảm giác gì xuất hiện trong bạn?

 

TEAL SWAN: Tôi không tin là nó thực sự sẽ được hoàn thành.

 

C.M.: À, tức là bạn không tin tôi sẽ làm vào sáng hôm sau?

 

TEAL SWAN: Đúng vậy.

 

C.M.: Vậy nếu tôi thật sự làm đều đặn thì sao? Nếu bạn thấy rõ là có một thói quen được thiết lập - rằng tôi luôn làm buổi sáng - thì bạn có sẵn lòng cho tôi thử không?

 

TEAL SWAN: Tôi có thể thử, nhưng thật ra tôi thấy trong quá khứ có nhiều chuyện bạn nói sẽ làm mà không làm, nên tôi cảm thấy đó là một mô thức lặp lại.

 

C.M.: Ừm... tôi hiểu. Tôi muốn cam kết với điều đó, nhưng tôi cũng nhận ra những gì bạn nói đúng - tôi từng không làm được vài việc như vậy. Nên có lẽ ta có thể xem xét việc thuê ai đó rửa giúp? Hoặc nhờ ai trong cộng đồng giúp chẳng hạn?

 

TEAL SWAN: Chúng ta đâu có tiền đâu.

 

C.M.: Trời... ~cười lớn~ Ừ thì, tôi vẫn muốn chén được rửa, chỉ là làm vào buổi tối khiến tôi thấy mệt. Tôi chỉ đang cố tìm cách để hai ta đều cảm thấy ổn khi làm việc đó.

 

TEAL SWAN: Giờ nếu bạn cảm nhận năng lượng giữa hai ta đi, bạn sẽ thấy là ta bắt đầu phân cực rồi đó. Vì tôi đang chỉ đấu tranh cho phía tôi thôi. Bạn cảm nhận được không? Khi bạn xem, đây chính là cách người ta bắt đầu rơi vào rắc rối trong mối quan hệ. Tôi đang chỉ đấu tranh cho tôi, chứ không cho lợi ích của anh. Trong khi nếu bạn cảm nhận năng lượng, anh lại đang quan tâm đến lợi ích của tôi nhiều hơn.

 

Nên ngay lúc này, tôi phải tự dừng lại và hỏi: “Có phải tôi chỉ đang cố giành phần thắng không?” Nếu vậy, thì điều đó không thể tồn tại trong một mối quan hệ, vì bạn là một phần của tôi. Tôi không thể “thắng” bạn, rồi vẫn mong mối quan hệ này yên ổn được.

 

Nên tôi phải dừng lại, hít sâu, và tiếp nhận điều đó: “Bạn không muốn rửa chén vào buổi tối.” ~Thở dài ~

 

C.M.: Vậy nếu ta thử tìm máy rửa chén cũ thì sao? Tôi nghĩ tôi sẽ dễ chịu hơn nhiều khi chỉ cần cho chén vào máy, hơn là ngồi rửa bằng tay. Có thể đó sẽ là khoản đầu tư nhỏ mà về lâu dài lại giúp ích cho cả hai.

 

TEAL SWAN: Ừ, nghe được đó. Nhưng nếu người ta đã có sẵn máy rửa chén thì sao?

 

C.M.: Thì ta nghĩ thêm chứ. ~cười~

 

TEAL SWAN: Bạn đang đưa ra nhiều ý tưởng, nhưng đồng thời bạn cũng đang nhận ra nguồn gốc của sự kháng cự trong chính mình, hiểu không? Nhiều cặp đôi hay cãi nhau về chuyện “rửa chén”, nhưng thật ra nó chẳng liên quan gì đến chén cả. Tôi thì lại đang đấu tranh cho tôi, nhưng gốc rễ không phải vì chén, mà là vì tôi từng thấy bạn không giữ lời. Nên cuộc nói chuyện này thật ra không còn là về việc rửa chén nữa.

 

Và đây chính là nhận thức: “Ồ, hóa ra cuộc nói chuyện thật sự cần xoay quanh vấn đề niềm tin. Tôi không tin rằng bạn sẽ làm điều mình nói, và vì vậy, tôi cảm thấy mọi trách nhiệm đều đổ lên vai tôi.”

 

C.M.: Được rồi. Tôi cảm thấy với điều đó thì mình có thể cùng nhìn vào những khía cạnh mà bạn nghĩ là tôi đang làm như vậy, và tìm hiểu xem tại sao tôi lại làm thế.

 

TEAL SWAN: Và sự sẵn lòng của bạn khi làm điều đó là vì sao?

 

C.M.: Bởi vì tôi không muốn bạn bị tổn thương.

 

TEAL SWAN: Chính xác, đó cũng là lý do tại sao tôi làm điều này cho bạn. Thấy không, chỉ cần bắt đầu từ chỗ đó thôi là toàn bộ hướng đi đã thay đổi hoàn toàn. Rồi từ đó, ta đi sâu vào - điều gì khiến tôi đau như vậy, và tại sao?

 

Giả sử ta đổi chủ đề, thì bạn sẽ muốn thật sự hiểu tại sao việc tôi không được giữ lời lại khiến tôi tổn thương đến thế. Và nếu bạn xem tôi như một phần của chính mình, thì bạn sẽ không còn muốn để tôi trải qua cảm giác đó nữa - cũng như tôi không muốn bạn cảm thấy như thể tôi là “mẹ” của bạn. Tôi biết bạn không thích điều đó - cảm giác như bị tôi cằn nhằn, và bị xem như một đứa trẻ không đáng tin. Nó khiến bạn khó chịu.

 

Vậy nên, thông thường, giải pháp trong những trường hợp có sự đối kháng như thế này, khi cả hai xem nhau là một phần của chính mình, thường sẽ đến từ phía bạn. Bởi vì nếu bạn không muốn bị kiểm soát, thì bạn phải là người chọn cách chủ động đứng lên. Đúng chứ? Và rồi bạn sẽ truyền đạt rõ ràng cách mà bạn sẽ làm điều đó, và cả hai có thể cùng nhau thống nhất rằng: “Điều khiến tôi cảm thấy an tâm hơn là nếu có một hướng hành động rõ ràng mà tôi có thể làm, trong trường hợp bạn không làm điều bạn đã nói.”

 

C.M.: Đúng rồi, như là có một hậu quả nếu tôi nói sẽ làm gì đó…

 

TEAL SWAN: Tôi không muốn nó là một “hình phạt” tôi áp đặt lên bạn. Nó phải là hậu quả mà bạn tự đặt ra cho chính mình.

 

C.M.: Ừ, được rồi. Vậy chúng ta cùng nghĩ thử xem. Giả sử tôi cũng muốn xem lại cách sắp xếp ngày của mình, để buổi tối tôi vẫn còn năng lượng làm việc đó.

 

TEAL SWAN: Được. Và tôi có thể xem thử nếu tôi bắt đầu ngày mới theo cách khác, thì chuyện đó có thể trở nên dễ chịu hơn không. Nhưng giả sử tôi nói là tôi sẽ làm, rồi lại không làm, và sáng ra bạn thức dậy, thấy đống chén dĩa kia vẫn còn đó, như “ác mộng thành sự thật”, và cảm thấy tất cả gánh nặng lại đè lên bạn.

 

Đúng rồi. Được rồi, chắc các bạn cũng hiểu mạch này đang đi đâu rồi ha? Cốt lõi ở đây là khi tôi xem bạn như một phần của chính mình - hay bất kỳ ai bên ngoài cũng vậy - điều đó chỉ có nghĩa là tôi chịu một phần trách nhiệm cho cảm xúc đang diễn ra.

 

C.M.: Ừ.

 

TEAL SWAN: Rằng chúng ta không phải hai thực thể tách biệt trong hai vũ trụ riêng rẽ. Mọi điều tôi làm đều có phản ứng tương ứng, và tôi không thể “làm hại” bạn mà không làm hại chính tôi. Vậy nên, ta bắt đầu hành động bằng cách thấu hiểu, lắng nghe, cảm nhận, thật sự nhìn thấy người kia cần gì và động cơ đằng sau là gì - để biết cách phản ứng đúng với họ. Nếu đây không phải là mối quan hệ trực tiếp, mà là ví dụ như Donald Trump chẳng hạn - bạn đâu có mối quan hệ cá nhân với ông ta, nhưng tôi nói hãy xem người đó như một phần của chính bạn - thì điều đó đơn giản là: bạn tìm phần trong bạn giống như ông ấy. Và rồi hỏi: “Tôi có thể tiếp nhận phần đó như thế nào? Tôi có thể hiểu, cảm nhận, nhìn sâu vào nó ra sao, để đáp ứng nhu cầu của phần đó trong tôi?” Và khi làm vậy, bạn sẽ thay đổi cách bạn tương tác với thế giới.

 

Đó là lý do vì sao, ví dụ, một người đã hòa nhập được “phần tội phạm” trong mình, họ sẽ không còn thấy khó chịu khi nói chuyện hay tiếp xúc với người trong thế giới tội phạm. Họ hiểu được tâm lý đó. Họ vẫn có thể cẩn trọng, vẫn khóa cửa nhà, tôi không nói rằng nếu có tên trộm đột nhập thì họ sẽ kiểu “Ôi trời ơi, tôi yêu bạn quá!” - không phải vậy. Mà là họ không còn phản ứng dữ dội hay đối kháng nữa, nên họ hành động từ tình thương.

 

Tôi có một ví dụ hay hơn: Giả sử bạn đang học cách xem một con cá mập như là một phần của chính mình. Trước mặt bạn có một con cá mập và một con cá nhỏ mà bạn rất quý. Yêu thương không có nghĩa là trong thế giới vật chất - nơi chúng ta có những thân thể riêng biệt - bạn cứ phải “hòa hợp tất cả” và “mọi thứ đều bao dung hết”. Bởi nếu bạn làm vậy, bạn sẽ bỏ con cá nhỏ vào chung với con cá mập. Chuyện gì sẽ xảy ra?

 

C.M.: Nó sẽ bị ăn mất.

 

TEAL SWAN: Thấy chưa? Tình thương của tôi dành cho con cá mập có nghĩa là tôi phải thấy nó, cảm nhận nó, hiểu nó. Khi làm vậy, tôi hiểu rằng trong sinh vật này có bản năng săn mồi, có máu khát trong nó. Vậy nên, chính vì yêu thương, tôi sẽ không để con cá nhỏ ở gần nó. Vì tôi xem cả hai là một phần trong mình, và tôi hành động vì lợi ích tốt nhất cho cả hai - tôi mới đưa ra quyết định đặt chúng ở hai hồ riêng biệt.

 

Thường thì khi ta chưa hiểu rõ “lấy người khác như một phần của chính mình” thật sự có nghĩa là gì, ta mới dễ rơi vào việc chiếu rọi: “Tôi sẽ làm như vậy, nên người kia chắc cũng vậy.” Nhưng thật ra, nếu ta thật sự nhìn sâu, cảm nhận và hiểu trọn vẹn bản thể của người kia, thì ta sẽ không hành động theo phản ứng đó. Hy vọng điều đó có ý nghĩa với bạn.

 

C.M.: Vậy trong tình huống đó, tôi có thể nói: “Được rồi, tôi sẽ điều chỉnh ngày của mình, để có năng lượng buổi tối mà làm việc đó.” Rồi khi thức dậy, tôi có thể nói: “Không thuê người dọn được thì để tôi trả tiền.”

 

TEAL SWAN: Hmmm, bây giờ thì bạn đang chủ động rồi đó. ~ Cười ~

 

C.M.: Và rồi ta tiếp tục từ đó.

 

TEAL SWAN: Ừ, hay đó.

 

------

 

CÂU HỎI: Tôi nhận ra rằng khi thực hành yêu bản thân bằng những công cụ này, tôi lại càng nhận thức rõ rằng mình không yêu bản thân, và tôi đang cố trốn tránh chính mình. Vậy liệu sẽ yêu thương hơn nếu tôi chỉ đơn giản ở bên trong chính mình - kể cả với những phần cảm thấy hoàn toàn vô nghĩa và vô giá trị - mà không cố trốn chạy khỏi cảm giác đó? Phải chăng những phần đó đang nhận được thông điệp rằng “có điều gì đó sai với chúng”?

 

TEAL SWAN: Đúng vậy. Trong trường hợp của bạn, công việc nội tâm mà bạn đang làm đang gửi đi thông điệp rằng bạn làm điều đó vì bạn “cần được sửa chữa”, chứ không phải vì bạn muốn điều tốt đẹp cho mình. Vì vậy, điều cực kỳ quan trọng là bạn phải hiểu rằng có hai động cơ khác nhau đằng sau mọi loại “công việc chữa lành”. Thật lòng mà nói, ví dụ nhé - giả sử bạn là một người nghiện.

 

C.M.: Ừ.

 

TEAL SWAN: Vậy phần đó chính là “một phần trong tôi” trong kịch bản này, hiểu không? Tôi sẽ giả vờ rằng bạn là một phần trong tôi. Giả sử bạn là người nghiện, tôi có thể đưa bạn đi cai nghiện, mua cho bạn sách, đăng ký khóa học cai nghiện… nhưng xuất phát từ năng lượng: “Bạn cần phải được sửa.” “Chuyện này không ổn đâu, nó đang làm khổ tôi, làm khổ tất cả mọi người.” “Chuyện này không thể chấp nhận được.” - bạn có cảm được sự phản kháng trong năng lượng đó không?

 

C.M.: Tôi có cần trả lời như phần đó không?

 

TEAL SWAN: Ừ.

 

C.M.: Tôi cảm thấy bạn thậm chí không nhìn thấy tôi, cũng không cố hiểu tôi thật sự cần gì. Tôi cảm giác bạn đang đoán, thay vì lắng nghe tôi - trong khi điều tôi thật sự cần chỉ là được gần gũi với bạn.

 

TEAL SWAN: Thấy không, đó chính là điểm khác biệt. Bây giờ nếu tôi làm điều đó với năng lượng: “Tôi muốn gần gũi với bạn. Tôi làm điều này vì tôi muốn bạn được đáp ứng nhu cầu.”

 

C.M.: Ừ.

 

TEAL SWAN: Thì năng lượng hoàn toàn khác. Tôi có thể vẫn thực hiện cùng hành động - mua sách, đăng ký khóa học, dành thời gian - nhưng với tâm thế: “Tôi làm điều này vì tôi muốn bạn cảm thấy tốt hơn. Tôi đau khi bạn đau.” Cảm năng lượng đó khác thế nào?

 

C.M.: Nó khác chứ. Nó mở ra không gian để tôi vẫn có thể trò chuyện cùng bạn. Tôi thấy rằng bạn thật sự muốn tôi hạnh phúc, và bạn đau khi tôi đau, nhưng điều tôi cần bạn thấy là: có những điều thật sự giúp tôi cảm thấy tốt hơn - mà không hẳn là những điều bạn nghĩ sẽ giúp.

 

TEAL SWAN: Chính xác. Và đó là lý do tại sao việc thật sự cảm nhận sâu vào những phần bên trong mình lại quan trọng đến như vậy. Đúng như bạn vừa nói, có những phần trong bạn cảm thấy như thể bạn đang làm những điều này không vì lý do đúng đắn, và bạn cần lắng nghe chúng - để nhận được phản hồi chính xác về điều đó. Nhưng thật ra, điều mà chúng thực sự cần lại thường là điều ngược lại với những gì bạn nghĩ.

 

Vậy... khi bạn nói “hãy chăm sóc nỗi sợ của mình như một đứa trẻ đang khóc”, bạn có ý gì? Và nỗi sợ thì liên quan gì đến tình yêu bản thân? Liệu có nhiều loại nỗi sợ khác nhau không?

 

Đây là cách nỗi sợ liên quan đến tình yêu bản thân: Chúng ta phải nhìn nhận rằng trong toàn vũ trụ có hai chuyển động cơ bản - một là hướng ra xa, và một là hướng lại gần. Tình yêu là năng lượng hướng lại gần: “Tôi bao gồm bạn.” Còn nỗi sợ thì hoàn toàn ngược lại với tần số của tình yêu: “Tôi loại trừ bạn.” Nó là sự tách biệt. Đó chính là bản chất của nỗi sợ.

 

Hãy tưởng tượng một người đang ở trong trạng thái sợ hãi. Hãy hình dung họ đang ngồi trong một vòng tròn, và bắt đầu đẩy mọi thứ ra ngoài khỏi vòng tròn đó. Chẳng bao lâu sau, họ chỉ còn lại một mình trong vòng tròn đó. Hoặc ngược lại - nếu họ ở bên ngoài vòng tròn và đẩy tất cả những gì bên trong ra xa, thì họ cũng sẽ lại cô độc, chỉ khác là lần này ở ngoài vòng tròn, trong khi mọi thứ khác ở bên trong. Về bản chất, nỗi sợ là sự chia tách. Bạn không thể là người thường xuyên làm điều đó trong thế giới bên ngoài mà không tạo ra sự phản chiếu tương tự bên trong. Đây là điều tôi muốn mọi người hiểu về vũ trụ dựa trên tính phân mảnh.

 

Ví dụ, nếu tôi sợ sự giận dữ - tôi sợ một người đang tức giận, thì tôi sẽ đẩy người đó ra xa. Nhưng tôi không thể làm điều đó mà không đồng thời đẩy luôn phần bên trong mình - phần có cảm xúc giận dữ - ra xa. Thế là tôi tạo ra một sự phân mảnh nội tâm. Tôi đang loại bỏ một phần của chính mình, và đó là điều ngược lại với tình yêu bản thân.

 

Thường thì chúng ta nghĩ về tình yêu theo hướng tích cực - điều mà tôi không thích, vì nếu ta hiểu như vậy thì sẽ nghĩ rằng “Ồ, tôi chỉ cần thích hết mọi thứ về bản thân mình.” - Không. Điều tôi muốn là bạn bao gồm tất cả những phần trong bạn, và nỗi sợ là điều ngược lại với việc đó. Nỗi sợ khiến bạn loại trừ những phần bên trong mà bạn sợ - những phần bạn có phản ứng tiêu cực, phán xét, hoặc muốn đẩy ra xa. Khi bạn sợ, bạn đang đẩy đi. Vậy nên, nỗi sợ có liên hệ mật thiết với tình yêu bản thân, bởi vì khi ở trong trạng thái sợ hãi, bạn đang đẩy chính những phần của bản thân mình ra xa. Chỉ là hầu hết chúng ta không hiểu rằng mình là một mảnh của vũ trụ, và khi ta đẩy một thứ gì đó ra ngoài, chẳng hạn “Tôi sợ các thành viên KKK”, ta không nhận ra rằng có một phần bên trong mình chính là hình ảnh phản chiếu đó, và khi đẩy nó ra xa, ta cũng đang làm điều ngược lại với tình yêu bản thân.

 

Rồi, có phần nào nữa trong câu hỏi đó không nhỉ?

 

À, “Làm sao để chăm sóc nỗi sợ như một đứa trẻ đang khóc?”

 

Bất cứ khi nào bạn cảm thấy sợ hãi, tức là bạn đang đẩy một phần bên trong mình ra xa - phần đang sợ hãi đó. Bởi vì nếu bạn lớn lên trong một môi trường nơi nỗi sợ không được chấp nhận, thì ngay cả phần dễ bị tổn thương bên trong - phần muốn được đẩy ra xa - bạn cũng sẽ có xu hướng loại trừ. Và như vậy, ta lại càng làm tình huống rối thêm. Vì vậy, phần dễ tổn thương đó cần được bao dung và đón nhận.

 

Khi bạn mang những phần sợ hãi ấy trở lại, bạn sẽ cảm nhận được một mức độ dễ bị tổn thương rất sâu, khiến chúng giống như trẻ con. Tôi dùng ví dụ “đứa trẻ” không phải vì các phần này thật sự là trẻ con, mà vì con người dễ hiểu khái niệm chăm sóc khi nghĩ đến trẻ nhỏ. Bạn sẽ không đối xử với một đứa trẻ sợ hãi theo cách bạn thường làm với một người lớn sợ hãi. Nếu một đứa bé đang hoảng sợ, bạn có khả năng sẽ bế nó lên, dỗ dành, tìm hiểu nó cần gì, hoặc giải thích nhẹ nhàng để nó bớt sợ. Chứ bạn sẽ không nói kiểu: “Thôi im đi, uống bia là hết sợ liền.”

 

Vì vậy, tôi mới dùng ví dụ “chăm sóc nỗi sợ của bạn như một đứa trẻ đang khóc” - để giúp mọi người hiểu năng lượng đúng đắn cần có khi đối diện với những phần trong mình đang sợ hãi và đẩy mọi thứ ra xa. Hay nói cách khác, đối với những phần trong bạn mà chính bạn đang loại trừ. Bạn hiểu ý tôi chứ?

 

C.M.: Hiểu rồi.

 

 

-------

 

BLAKE: Nói đến trẻ con, có rất nhiều câu hỏi liên quan đến con cái, và câu này bao quát được khá nhiều điều.

 

CÂU HỎI: “Con gái tôi dường như là hiện thân của tất cả những phần trong tôi mà tôi từng chối bỏ hoặc phủ nhận, và điều đó kích hoạt tôi dữ dội. Tôi đang cố gắng xử lý những phản ứng đó, làm công việc nội tâm của mình, đồng thời vẫn muốn hiện diện và phản ứng đúng mực với con bé. Có lúc tôi làm được, có lúc không. Tôi cảm thấy như mình đang gửi cho con bé thông điệp rằng tôi không ổn định và không đáng tin cậy trong cách phản ứng. Điều đó khiến tôi rơi vào vòng xoáy tội lỗi, vì dù bị con kích hoạt, tôi vẫn rất muốn làm tốt và khiến con cảm thấy được yêu thương, được hỗ trợ. Làm sao tôi có thể vừa làm công việc tự yêu bản thân, vừa giữ mối quan hệ tốt với con?”

 

TEAL SWAN: Hai việc đó thật ra là một. Cách tôi sẽ giúp bạn xử lý tình huống này là như sau: Hãy nói thẳng với con bạn đúng những gì bạn vừa viết trong tờ giấy này - tất cả đều ở đó rồi. Điều đầu tiên bạn sẽ nói, nếu con bạn đủ lớn để hiểu, là: “Nhìn nè, đây là điều gọi là sự kìm nén. Đây là những gì mẹ/ba từng làm - mẹ/ba kìm nén tất cả những phần trong mình, phán xét chúng. Và con đến trong cuộc đời mẹ/ba để giúp mẹ/ba hợp nhất lại những phần đó. Có lúc mẹ/ba làm rất tệ, nhưng mẹ/ba đang thật sự cố gắng. Mục tiêu của mẹ/ba là tái hòa nhập tất cả những phần bị tách rời trong chính mình.” - Và rồi, điều đó phải trở thành cam kết thật sự của bạn.

 

Một trong những công cụ mạnh mẽ nhất của cha mẹ là - khi bạn đã hiểu cách làm việc với “các phần bên trong” - hãy đi vào phần bên trong bạn đại diện cho đứa con của bạn. Phần này có thể là một phần duy nhất, hoặc là một “vùng chứa lớn” có nhiều phần nhỏ bên trong, giống như mô hình phân mảnh. Bạn có thể gọi nó là “phần bên trong tôi là con gái tôi”, hoặc cụ thể hơn: “Tôi chọn trở thành phần bên trong mình là con gái tôi khi cô ấy _________ [điền vào hành vi khiến bạn bực bội].”

 

Khi bạn hòa nhập và làm việc với phần đó, bạn sẽ nhận ra những nhu cầu thực sự đang ẩn phía sau, và khi bạn hiểu điều đó, việc giao tiếp và phản ứng với con sẽ trở nên rất khác. Bạn sẽ không tiếp cận bằng thái độ cũ nữa, không dùng chiến lược cũ, cũng không nói theo kiểu cũ. Bạn sẽ đến với một mức độ hiểu biết hoàn toàn khác.

 

Khi đó, bạn có thể giao tiếp với con theo cách khiến con dễ dàng điều chỉnh hành vi của mình - vì cách bạn nói chuyện, cách bạn phản ứng đã thay đổi, nên con sẽ dễ dàng nhận ra điều cần thay đổi. Hoặc ngược lại, bạn chính là người cần thay đổi, và bạn sẽ nhận ra: “À, thì ra lý do tôi phản ứng như vậy là vì ba/mẹ tôi từng làm điều đó với tôi, khiến tôi cảm thấy điều đó sai trái. Giờ khi tôi đã chấp nhận lại phần đó trong mình, tôi không còn quan tâm hay phản ứng với hành vi này nữa.”

 

Tất cả nằm ở việc “trở thành phần bên trong bạn là người kia” trong từng tình huống cụ thể. Cách này cũng áp dụng cho các mối quan hệ nói chung. Tôi từng làm việc với một phụ nữ có người chồng cực kỳ khó chịu - “khó chịu” còn là nói nhẹ. Mỗi khi ông ấy bộc lộ một trong hàng tá hành vi khiến cô ấy phát điên, cô ấy đều nói: “Tôi chọn trở thành phần bên trong mình là chồng tôi khi ông ấy _______ [điền vào hành vi đó].” Chúng tôi làm vậy nhiều lần đến mức toàn bộ cách cô ấy tương tác với ông chồng thay đổi hoàn toàn. Cô ấy nhận ra rằng phần lớn lý do khiến mình bị “mắc kẹt” trong mối quan hệ đó là vì cô chưa chấp nhận lại những phần đó trong chính mình. Khi cô làm được, cô quyết định rời đi - và đó là lựa chọn của tất cả các phần trong cô.

 

Nhưng tôi cũng từng thấy điều ngược lại: có người, khi họ tái hòa nhập được những phần bị tách rời, thì mối quan hệ bắt đầu chuyển hóa hoàn toàn - trở thành điều mà họ luôn mong muốn. Cả hai hướng đều có thể xảy ra, nhưng đó chính là cách để xử lý.

 

Trời, tôi thật sự muốn làm các buổi thực hành cho gia đình. Nếu người ta cho phép tôi tổ chức hội thảo lại, tôi rất muốn làm những buổi chữa lành liên thế hệ, hoặc hội thảo về mối quan hệ, nơi tôi có thể làm việc trực tiếp với những vấn đề kiểu như vậy.

 

BLAKE: Wow, nghe tuyệt quá.

 

C.M.: Thật tuyệt khi có những bậc cha mẹ đủ tỉnh thức để đặt được một câu hỏi như vậy. Bởi vì, nếu cha mẹ tôi mà từng hỏi một câu giống như câu bạn vừa hỏi... chắc tôi ngã xuống đất luôn quá. ~ cười ~ Tôi thật sự thấy tuyệt vời khi biết rằng bây giờ có những đứa trẻ sẽ có được cơ hội đó - điều mà, thành thật mà nói, tôi nghĩ là tôi sẽ không bao giờ có được.

 

TEAL SWAN: Đúng vậy.

 

---------

 

BLAKE: Khi chúng ta sắp kết thúc buổi phát trực tiếp hôm nay, tôi chỉ muốn hỏi bạn có điều gì muốn nói thêm về tình yêu bản thân, về những gì thế giới đang trải qua ngay lúc này - khi mọi người phải ở yên trong nhà, và cơ hội mà họ có để làm việc với chính mình không?

 

TEAL SWAN: Được rồi, tôi sẽ thành thật với các bạn. Tôi là người ủng hộ sự nhận thức. Và nhận thức nghĩa là phải nhận biết được tất cả các khía cạnh. Vũ trụ này tồn tại trong tính hai mặt - có nghĩa là luôn có mặt tích cực và mặt tiêu cực. Nên tôi ủng hộ việc thật sự nhìn thấy những điều tích cực đang diễn ra trên thế giới, nhưng không phải bằng cách phủ nhận điều tiêu cực.

 

Tôi phải nói thật là, gần đây mỗi khi nghe ai đó nói kiểu “Trời ơi, đây là một cơ hội tuyệt vời để phát triển!”, tôi lại thấy... buồn nôn một chút. Bởi vì điều đó không phản ánh đầy đủ sự thật. Đây không phải là một cơ hội tuyệt vời. Những gì đang xảy ra trên thế giới ngay bây giờ - tôi thật sự không có từ nào để mô tả hết được. Trong thời gian tới, sẽ có rất nhiều biện pháp kiểm soát được đặt ra với lý do “để ngăn chuyện này xảy ra lần nữa”. Và còn nhiều động lực ẩn phía sau những gì đã xảy ra khiến cho tình huống này xuất hiện ngay từ đầu.

 

Vì vậy, chúng ta phải đối diện với sự thật rằng: đây không phải là một phước lành. Những gì đang diễn ra không phải là một điều may mắn. Nó là một sự biểu hiện. Một sự biểu hiện của những tổn thương và đổ vỡ sâu sắc trong từng con người - và trong mối quan hệ giữa con người với thế giới.

 

Và bạn sẽ phải trải qua đau khổ vì điều đó. Nếu bạn không nhận ra, nghĩa là bạn đang tự bịt mắt mình. Nhưng đồng thời, mỗi hoàn cảnh tàn phá sâu sắc đều mở ra một cánh cửa mới. Thế nên, bây giờ nhân loại đang đứng giữa hai điều: một cánh cửa khổng lồ đã đóng lại, và một cánh cửa khổng lồ sắp mở ra.

 

Tôi không muốn mọi người rơi vào kiểu tư duy “Chỉ nhìn vào mặt tích cực thôi nào!”, vì tôi không dạy về lạc quan mù quáng - tôi dạy nhận thức. Hãy nhìn thấy cả hai mặt.

Về mặt tích cực, chưa bao giờ con người lại bị “mắc kẹt” với chính mình nhiều như lúc này. Rất nhiều cơ chế né tránh mà bạn từng dựa vào - bây giờ bạn không còn làm được nữa. Nếu bạn bị buộc phải ở nhà, bạn không thể trốn vào công việc, tiệc tùng hay các hoạt động bên ngoài. Vũ trụ, một cách nào đó, đang ép con người phải đối diện với xung đột nội tâm của chính mình.

 

Và điều đó càng mãnh liệt hơn nếu bạn đang sống cùng gia đình - bởi vì gia đình chính là nơi đã tạo ra phần lớn các mảnh vỡ bên trong bạn. Bây giờ bạn bị “nhốt chung” với họ, và bạn không thể trốn tránh nữa.

 

Vì vậy, cơ hội ở đây là để bạn nhìn rõ và nhanh chóng giải quyết những mâu thuẫn nội tâm mà trước giờ bạn trì hoãn. Và đồng thời, khi một hệ thống sụp đổ, bạn có thể tự hỏi: “Mình muốn điều gì xuất hiện ở phía bên kia?”

 

Khi một căn nhà bị cuốn bay, bạn sẽ xây lại nó thế nào? Bạn sẽ xây lại căn nhà cũ, hay tạo ra một căn nhà mới? Bạn muốn giữ lại điều gì từ cái cũ, và muốn mang điều gì mới vào? Và quan trọng hơn, bạn sẵn sàng từ bỏ bao nhiêu thứ? - đó là câu hỏi lớn nhất mà nhân loại sắp phải đối diện.

 

Bởi vì, thành thật mà nói, làn sóng tương lai sẽ là sự phân biệt dựa trên sức khỏe. Sức khỏe sẽ trở thành hình thức kỳ thị mới trên hành tinh này.

 

Bạn đang bước vào một thế giới nơi mà để có được những quyền tự do cơ bản nhất của con người - kể cả quyền được kết nối với nhau - bạn sẽ phải đáp ứng những điều kiện nhất định. Và những điều kiện đó sẽ được đặt ra sao cho phù hợp với lợi ích của những người nắm quyền kiểm soát.

 

Vì thế, đây là thời điểm vô cùng quan trọng để tự hỏi: “Mình sẵn sàng đánh đổi bao nhiêu để có được những nhu cầu cơ bản?” - đặc biệt là nhu cầu kết nối.

 

Và điều đó khiến tôi đau lòng sâu sắc. Đau lòng không chỉ ở mức độ con người, mà còn ở mức độ vũ trụ.

 

Nhân loại đang bị ném vào một cấu trúc phản chiếu khổng lồ, nơi nó nhìn thấy chính mình rõ ràng đến mức - nếu bạn bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ bạn sẽ không sống sót qua nó.

 

Vậy nên, đúng, đây là một thời điểm buồn đối với tôi - nhưng cũng là thời điểm để nhân loại định nghĩa lại chính mình.

 

Chưa bao giờ việc hợp nhất những phần bị tách rời bên trong bạn lại quan trọng đến thế. Bởi vì giờ đây, những chia rẽ bên trong bạn có thể được phản chiếu ra bên ngoài theo cách có thể hủy diệt cả nhân loại.

 

Và tôi - tôi là người yêu tự do, cũng như yêu sự kết nối. Và đó chính là cuộc chiến đang diễn ra ngày nay.

 

Tôi chỉ hy vọng mọi người nhìn xuyên qua bức màn, thay vì tự kể cho mình câu chuyện rằng “mọi thứ chỉ xoay quanh một loại virus và rồi mọi chuyện sẽ quay về như cũ.”

 

Bởi vì, thật lòng mà nói, mọi thứ sẽ không bao giờ quay lại như trước nữa.

 

BLAKE: Cảm ơn Teal. Wow... Tôi không biết nói sao, nhưng tôi thật sự thích khi bạn nói thẳng, nói thật như vậy.

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=SahoXkv-YRI

 

https://tealswan.com/

 

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.