Teal Swan Transcripts 456 - ✨🎄💝🍪🍷Làm thế nào để tận hưởng kỳ nghỉ lễ (đặc biệt là khi bạn ghét chúng)

 

Teal Swan Transcripts 456


Làm thế nào để tận hưởng kỳ nghỉ lễ (đặc biệt là khi bạn ghét chúng)

 

21-12-2019




Vâng, các bạn, cái áo len Giáng Sinh này thực sự có mặt đây. Kỳ nghỉ lẽ ra phải là khoảng thời gian trong năm mà chúng ta cảm thấy tuyệt nhất. Thời gian của niềm vui, của sự gắn kết, của lễ hội. Nhưng có một sự thật là, ngay cả khi bạn thích kỳ nghỉ, chúng cũng khiến ai nấy đều căng thẳng. Nhưng điều quan trọng là: với một số người, kỳ nghỉ lại hoàn toàn trái ngược với cái gọi là “nên như thế”. Đó là quãng thời gian tệ hại nhất trong năm. Là khi người ta cảm thấy cô đơn nhất. Là khi người ta ghét xã hội nhất. Là lúc chất chứa toàn bộ nỗi đau. Và nếu bạn thuộc nhóm này, tập hôm nay là dành cho bạn.

 

Hôm nay tôi sẽ không chỉ nói với bạn từ một góc nhìn siêu hình khách quan, mà tôi còn chia sẻ từ kinh nghiệm cá nhân. Tôi từng là người cực kỳ ghét kỳ nghỉ. Nói thật thì suốt nhiều năm liền, gần như nửa đầu cuộc đời tôi, tôi chính là người thuộc nhóm số hai trong kịch bản đó. Tôi thật sự ghét cay ghét đắng chúng. Nhưng giờ đây, tôi đang đứng trước các bạn với tư cách một người yêu thích kỳ nghỉ, thậm chí là RẤT YÊU, đặc biệt là Giáng Sinh. Vậy nên, hy vọng của tôi là có thể kết hợp giữa góc nhìn khách quan và kinh nghiệm cá nhân để đưa ra cho bạn vài bước đi đầu tiên, giúp bạn đi theo hướng học cách yêu thích kỳ nghỉ, đồng thời chỉ ra vì sao điều này lại quan trọng.

 

1. Đừng tin vào mấy câu kiểu “chỉ cần nghĩ tích cực thôi” hay “bạn chỉ đang bi quan quá mức” hoặc “bạn chỉ là kẻ hay càu nhàu thôi”.

 

Sự thật hoàn toàn ngược lại. Bạn không chỉ đơn giản là “tiêu cực”. Bạn sẽ không cảm thấy như vậy về kỳ nghỉ, trừ khi bạn có một lý do cực kỳ quan trọng và chính đáng để cảm thấy như vậy. Thay đổi góc nhìn về kỳ nghỉ chính là một hành trình chữa lành sâu sắc. Nó không hề đơn giản như việc cố gắng mỉm cười hay gượng ép suy nghĩ tích cực. Nỗi đau quanh những kỳ nghỉ phải được thừa nhận và giải quyết.

 

Một trong những cách chắc chắn khiến bạn khổ sở trong kỳ nghỉ (nếu bạn từng có trải nghiệm tồi tệ với nó) chính là ép buộc bản thân phải hạnh phúc, phải tỏ ra vui vẻ hay tệ hơn là “phải tận hưởng nó”. Nếu bạn tự đặt cho mình kỳ vọng này ngay từ đầu, thì bạn sẽ thất bại ngay lập tức. Nó phi thực tế chẳng khác gì việc mong một người vừa bị cá mập cắn khi đi bơi lại có thể ngay lập tức vui vẻ tận hưởng nước biển. Bạn phải thành thật với chính mình: “Tôi không thích kỳ nghỉ, thật ra tôi ghét chúng. Nhưng tôi muốn học cách thích chúng.”

 

Cách tiếp cận đúng là thay vì đóng chặt bản thân và từ chối hoàn toàn, hãy giữ một sự tò mò cởi mở. Giữ mong muốn và ý định tìm ra cách để thích chúng, cho dù bạn chưa tới được đó. Về bản chất, điều bạn đang hướng đến không phải là “Tôi sẽ tích cực và yêu thích chuyện này”, mà là “Tôi sẵn sàng nhìn nhận lại mối quan hệ của mình với kỳ nghỉ theo một cách khác”.

 

2. Như tôi đã nói ở ý trước, nhưng bây giờ chúng ta sẽ đi sâu hơn nhiều: nỗi đau liên quan đến kỳ nghỉ phải được đối diện và giải quyết.

 

Tôi nói là PHẢI. Hầu hết các bạn, nếu ghét kỳ nghỉ, đều hy vọng rằng một ngày nào đó, mối quan hệ của mình với kỳ nghỉ sẽ tự nhiên thay đổi. Nhưng đó là một kỳ vọng hết sức phi thực tế. Những vết thương quanh kỳ nghỉ là thứ phải trực tiếp được xử lý. Bạn không sai khi ghét kỳ nghỉ. Bạn có đủ mọi lý do trên đời này để ghét chúng. Câu hỏi là: tại sao bạn lại ghét? Những ký ức đau đớn nào, những kỳ vọng tổn thương nào gắn liền với nó? Và bạn có thể thay đổi điều đó ra sao, hay tạo ra một trải nghiệm ngược lại trong hiện tại?

 

Tôi đã tạo ra một tiến trình để giải quyết kiểu nỗi đau này. Nó gọi là Quy trình hoàn thiện (The Completion Process). Để sử dụng nó với nỗi đau liên quan đến kỳ nghỉ, bạn cần cố ý để mình bị “kích hoạt” khi nghĩ về kỳ nghỉ. Nghĩa là thay vì né tránh chủ đề này, bạn phải chủ động nghĩ về những điều bạn ghét, nghĩ về những kỳ vọng đau đớn, cho đến khi cảm giác kháng cự và đau đớn nổi lên trong bạn. Và chính cánh cửa cảm xúc đó sẽ dẫn bạn đến những điều trong quá khứ chưa được chữa lành.

 

Để học cách làm điều này, bạn có thể đọc cuốn sách của tôi có tựa đề The Completion Process. Tiến trình này không chỉ giúp bạn giải quyết những gì chưa được chữa lành trong quá khứ, mà còn cho bạn biết mình cần và từng cần điều gì. Đây là điều rất mạnh mẽ, bởi vì nó có nghĩa là bạn đã có định hướng để hành động. Ví dụ: “Trong kỳ nghỉ trước tôi không cảm thấy sự gắn kết.” → “Điều tôi cần trong kỳ nghỉ là sự gắn kết.” Từ đó, bạn có thể chủ động tìm cách đáp ứng nhu cầu này và tạo nên một kỳ nghỉ khác biệt.

 

Tôi biết nhiều bạn ghét kỳ nghỉ sẽ chẳng mấy hào hứng với việc ưu tiên tập trung để giải quyết vấn đề này. Bởi vì từ trước đến giờ, bạn quen với kiểu: “Thôi thì ráng cắn răng chịu đựng, qua cho xong mỗi năm.” Nhưng tôi không biết bạn có để ý không: suốt cả năm, kỳ nghỉ trải dài khắp nơi. Chúng hiện diện ở khắp lịch. Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là bạn sẽ phải chịu đựng nỗi đau lặp lại, được bảo đảm xảy ra.

 

Còn tôi, đã đến lúc tôi phải nói: “Điều đó không thể tiếp diễn với tôi nữa.” Cuộc sống vốn đã có đủ cú sốc bất ngờ rồi, tôi không cần thêm một sự bảo đảm rằng mình sẽ đau khổ nhiều lần mỗi năm, hết năm này sang năm khác, cho đến hết đời. Không chữa lành nỗi đau kỳ nghỉ đồng nghĩa với việc bạn sẽ chắc chắn: mỗi năm, nhiều lần trong năm, bạn sẽ lại thất vọng, bị tổn thương thêm, oán trách người khác, trở thành “kẻ phá bĩnh” làm hỏng tâm trạng vui vẻ của mọi người, và lại cảm thấy lạc lõng, không thuộc về nơi đâu, bởi vì ai cũng có vẻ hòa nhập vào xã hội bằng cách yêu kỳ nghỉ và bám vào những truyền thống ngớ ngẩn.

 

Như tôi đã nói: bạn có thật sự muốn sống với một sự đảm bảo rằng mình sẽ tái chấn thương nhiều lần mỗi năm, cứ lởn vởn trong đầu như thế không?

 

3. Ngừng biện minh cho việc bạn ghét kỳ nghỉ bằng cách vin vào những “bóng tối” của kỳ nghỉ để che đậy nỗi ghét đó.

 

Những người mang nỗi đau về kỳ nghỉ thường không muốn đối diện và chữa lành sự dễ tổn thương bên trong. Chúng ta không muốn đến gần sự dễ tổn thương. Vì vậy thay vì đi thẳng vào nỗi đau cá nhân gắn với kỳ nghỉ – cái đã khiến bạn ghét chúng ngay từ đầu – bạn lại né tránh, tìm đủ lý do để che đậy, để khỏi phải nhìn vào vết thương ấy. Bạn đang biện minh cho sự căm ghét kỳ nghỉ bằng cách dùng những khía cạnh tiêu cực vô thức của nó làm vỏ bọc.

 

Ví dụ: Ngày Lễ Tình Nhân chỉ là cái cớ để mấy công ty thiệp và kẹo bán hàng. Nên nó đáng lẽ phải gọi là “Ngày Nhắc Nhở Người Độc Thân” thì đúng hơn. Giáng Sinh chỉ là dịp cho chủ nghĩa tiêu dùng và tàn phá thế giới bằng mấy món đồ chơi nhựa mà tụi nhỏ chơi được… 15 giây rồi bỏ. Ngoài ra, lý do duy nhất mà thiên hạ bỗng nhiên quan tâm đến người vô gia cư vào Giáng Sinh chỉ là để họ thấy bản thân mình tử tế, nên thật ra đó là sự ích kỷ đội lốt nhân ái. Ngày Lễ Tạ Ơn thì chỉ là dịp ngớ ngẩn để ăn quá nhiều với mấy người làm mình phát điên. Mà ta còn giết gần hết người bản địa để có ngày đó, vậy thì chẳng có gì đáng ăn mừng – nó giống như một cái tát thẳng vào cả một nền văn hóa. Sinh nhật á? Quên đi, thiên hạ vốn đã ích kỷ quá rồi, họ chẳng thật lòng quan tâm đâu. Thêm nữa, tôi chẳng cần ai nhắc nhở tôi già đi từng ngày.

 

Vấn đề là: bạn đúng. Bạn nói đúng về mọi mặt tối mà bạn thấy ở các kỳ nghỉ. Chẳng ai phản bác bạn cả. Mỗi kỳ nghỉ đều có những mặt tệ hại mà đa số chẳng ai buồn nhận ra. Nhưng việc tập trung vào những “bóng tối” đó chỉ là cách bạn che đậy nỗi đau cá nhân thôi, và tôi cần bạn nhận ra điều này. Nếu không, lẽ ra bạn đã có thể chỉ đơn giản bỏ qua những điều bạn không thích, giữ lại những gì bạn thích, hoặc chẳng bận tâm gì nhiều.

 

Tôi muốn bạn cân nhắc điều này: nhận thức luôn có hai mặt. Bạn đã chứng minh rằng mình rất giỏi trong việc nhìn ra và nắm bắt mặt tiêu cực của kỳ nghỉ. Nhưng… liệu bạn có đang mù mờ trước mặt còn lại của nhận thức – chính là giá trị vốn có trong kỳ nghỉ? Nếu chỉ dừng lại ở một phía, thì đó cũng không thật sự là sự tỉnh thức. Nếu bạn cứ tiếp tục chỉ nhìn vào những bóng tối này, thì bạn sẽ tiếp tục có động lực để chối bỏ kỳ nghỉ, thay vì giải quyết nỗi đau và học cách yêu thương, ăn mừng chúng theo cách phù hợp nhất với bạn.

 

 

4. Ngừng thụ động với trải nghiệm kỳ nghỉ của bạn.

 

Bạn sẽ thấy bất ngờ khi quan sát chính mình và những người khác vốn ghét kỳ nghỉ – rằng lý do kỳ nghỉ luôn tệ với họ chính là vì họ quá thụ động. Điều này cũng dễ hiểu thôi. Tại sao? Bởi vì chúng ta lớn lên trong những hoàn cảnh mà mình hoàn toàn bất lực. Trong những tình huống mà người thực sự có quyền lực thì lại chẳng quan tâm mấy đến lợi ích tốt nhất của ta. Thế là ta phát triển một kiểu “sự bất lực học được”, tức là cảm thấy mình chỉ có thể bị động chịu đựng cuộc sống xảy đến, trong đó có cả những kỳ nghỉ.

 

Nhưng kiểu mẫu này cứ giữ chúng ta trong vòng luẩn quẩn của sự thất vọng. Và để thay đổi, ta phải thật sự hành động để làm mọi thứ khác đi, chứ không chỉ ngồi hy vọng phép màu sẽ đến. Nghĩa là phải lên kế hoạch trước. Nghĩa là phải chủ động khởi đầu sự thay đổi. Khi bạn dám “nắm lấy sừng con trâu” của kỳ nghỉ, bạn thật sự có thể kiểm soát trải nghiệm của mình. Và trong trường hợp này, kiểm soát là điều tốt. Bạn thậm chí có thể kéo thêm người khác cùng tham gia. Điều này trao quyền cho bạn. Và một khi bạn làm được, bạn sẽ thấy sốc khi nhận ra mình (và nhiều người khác) đã từng thụ động ra sao, cứ hy vọng một ngày nào đó kỳ nghỉ sẽ khác đi, trong khi thực tế là nó sẽ chẳng bao giờ khác nếu bạn không chủ động thay đổi điều gì đó.

 

5. Hãy xem lại thói quen kỳ nghỉ của bạn và chủ động thay đổi chúng.

 

Ví dụ, có thể bạn nhận ra rằng mình hay đối đầu với mọi người về “bóng tối” của họ và lại trở thành kẻ bị đổ lỗi trong gia đình. Có thể bạn đã quen với việc gánh hết trách nhiệm cho cả kỳ nghỉ, còn người khác chỉ việc xuất hiện. Có thể bạn tiêu xài quá tay. Có thể bạn thụ động chờ người khác làm cho bạn có một kỳ nghỉ vui vẻ, rồi thất vọng khi họ chẳng làm vậy. Có thể bạn ăn quá nhiều. Có thể bạn say xỉn. Có thể bạn nhận lời với tất cả mọi người rồi kiệt sức. Có thể bạn ôm trách nhiệm kết nối mọi người lại, trong khi chính họ chẳng bỏ công sức cho sự gắn kết. Có thể bạn bị căng thẳng vì làm mọi thứ vào phút chót… và còn nhiều nữa.

 

Hãy coi nó như một ván cờ bạn đang chơi với chính mình. Mỗi bước đi bạn thực hiện cần phải nhằm mục đích phá vỡ khuôn mẫu quen thuộc đang trói bạn, để kỳ nghỉ lần này có thể khác đi. Ví dụ: lập kế hoạch để tránh xung đột, cam kết chỉ uống một ly rượu, tập thể dục vào buổi sáng hôm đó, luyện tập nói “không” với những gì bạn thật sự không muốn làm, đưa ra ngày hẹn và để người khác tự chịu trách nhiệm đến, thay vì đi năn nỉ kéo họ lại. Hãy để họ chia sẻ trách nhiệm kết nối. Lập ngân sách và không vượt quá. Đảm bảo người khác cùng chia sẻ trách nhiệm cho ngày hôm đó. Đơn giản hóa danh sách việc cần làm. Bắt đầu chuẩn bị mua sắm trước vài tháng… v.v.

 

6. Đào than tìm kim cương.

 

Nếu bạn đang ở trong trạng thái chỉ muốn phủ nhận hết mọi thứ về kỳ nghỉ và ghét chúng, thì tôi sẽ chỉ cho bạn cách thay đổi điều này – đó là học cách hiểu về kỳ nghỉ. Nghĩa là bạn sẽ phải thật sự tìm hiểu về chúng: nguồn gốc của chúng, lý do chúng từng tồn tại hoặc còn tồn tại, cách chúng thay đổi theo thời gian, cách bạn đã từng ăn mừng chúng, cách mà các nền văn hóa khác tổ chức kỳ nghỉ. Và điều bạn sẽ làm ở đây chính là “khai thác” trong những kỳ nghỉ đó xem đâu là phần quan trọng đối với bạn.

 

Điều gì khiến bạn thấy vui? Điều gì thật sự đáng để ăn mừng? Bạn yêu thích điều gì? Không có gì sai khi giữ lại những truyền thống mà bạn yêu, vứt bỏ những truyền thống bạn không thích, hoặc vay mượn từ các nền văn hóa khác. Thật ra, việc trộn lẫn như vậy chính là cách để biến kỳ nghỉ thành một trải nghiệm dễ chịu hơn.

 

Ví dụ: có thể bạn ghét truyền thống ăn gà tây trong lễ Tạ Ơn, nhưng bạn lại thích ý tưởng của một bữa tiệc góp món. Hoặc thay vì ở cạnh những người làm bạn tổn thương mỗi năm, bạn có thể dành kỳ nghỉ với những người bạn thân thiết. Hãy coi việc này như việc đào bới đống than để nhặt ra những viên kim cương nằm sẵn trong mỗi kỳ nghỉ. Và khi đã làm xong, bạn sẽ chuyển sang bước tiếp theo.

 

7. Sau khi đã “đào kim cương”, hãy chủ ý tạo ra một “ly cocktail” hay một bộ sưu tập những khía cạnh mà bạn xem như kim cương trong mỗi kỳ nghỉ.

 

Điều tệ nhất bạn có thể làm nếu ghét kỳ nghỉ là cứ diễn lại mọi thứ theo kiểu “nó luôn như vậy”. Nghĩa là bạn cần chủ động tạo ra trải nghiệm “kim cương” cho chính mình.

 

Ví dụ, có thể bạn là kiểu người mỗi năm đều ngồi chờ xem ai sẽ tặng bạn món quà đúng ý hoặc sắp xếp hoạt động đúng như bạn mong muốn. Có khi bạn còn thử thách người khác bằng cách không nói với họ hôm đó là sinh nhật bạn, chỉ để xem ai nhớ, để kiểm chứng xem mình có được yêu thương không. Nếu bạn muốn một kỳ nghỉ tốt đẹp, bạn không thể tiếp tục như vậy. Bạn cần lên kế hoạch trước. Hãy tự hỏi: “Tôi thật sự muốn gì trong ngày sinh nhật? Ngày tuyệt vời nhất đối với tôi sẽ như thế nào? Và tôi có thể trực tiếp tạo ra nó như thế nào?”

 

8. Đừng ngồi lưng chừng trên hàng rào nghĩa vụ.

 

Nghĩa vụ giống như trạng thái bạn đang ngồi trên hàng rào. Bạn không thật sự nói “có” hoàn toàn với một việc, nhưng bạn cũng chẳng nói “không” dứt khoát.

 

Trong nội tâm, điều này có nghĩa là phần trong bạn cảm thấy “phải làm” đang chà đạp phần trong bạn không muốn làm. Đây là một dạng phản bội chính mình. Vậy nên cực kỳ quan trọng là bạn phải làm việc với cả hai phần đang xung đột đó, tìm ra một điểm gặp nhau, một sự hòa giải hoặc một lựa chọn thứ ba để cả hai phần trong bạn đều có thể đồng ý.

 

Để hiểu rõ hơn cách làm, bạn có thể xem video của tôi có tựa đề: Phân mảnh (Căn bệnh toàn cầu). Tôi cũng sẽ sớm làm một video riêng về “làm việc với các phần bên trong”, bạn có thể chờ xem.

 

Hãy nhìn thẳng vào những nghĩa vụ, những buổi tụ tập gượng ép này và quyết định: hoặc hoàn toàn tự nguyện tham gia, hoặc không làm, hoặc làm một điều hoàn toàn khác. Sống bị điều khiển bởi nghĩa vụ thì chẳng phải là sống. Nó sẽ khiến kỳ nghỉ trở thành thảm họa. Thật ra, có thể bạn sẽ thấy thú vị khi biết rằng tần số rung động của “nghĩa vụ” gần như giống hệt với “mắc nợ”.

 

Vấn đề đặt ra là: Tại sao bạn lại đang làm điều bạn không muốn? Và tại sao bạn lại không muốn làm điều đó?

 

9. Đừng sợ việc ăn mừng kỳ nghỉ vào ngày khác với ngày thật.

Điểm này có thể thay đổi cả cuộc đời bạn. Để tôi giải thích tại sao: Cơ thể bạn như một chiếc đồng hồ sinh học. Bạn có “trí nhớ cơ thể”. Và đoán xem? Lịch ngày tháng cũng nằm trong đó. Nghĩa là cơ thể và sinh học của bạn đã được lập trình sẵn những liên tưởng và kỳ vọng tiêu cực gắn với một số ngày nhất định.

 

Khi bạn thay đổi ngày ăn mừng, bạn đã phá vỡ khuôn mẫu đó. Bạn có thể “hack” hệ lập trình này bằng cách tổ chức Giáng Sinh vào ngày 24, hoặc sinh nhật vào cuối tuần, hoặc sau ngày thật. Với những ngày khác này, bạn chưa có ký ức gắn liền, nên bạn có thể tạo mới một trải nghiệm tích cực. Cách này giúp bạn dễ tận hưởng kỳ nghỉ hơn rất nhiều.

 

Sau một thời gian, khi những vết thương cũ quanh ngày lễ không còn kích hoạt nữa, bạn có thể linh động quay về ăn mừng đúng ngày thật. Nhưng đến lúc đó, ngày lễ gốc sẽ không còn kéo theo những ký ức đau buồn, vì bạn đã làm gián đoạn cái vòng lặp ký ức cơ thể ấy.

 

Ăn mừng kỳ nghỉ vào ngày khác với ngày thật cũng giải quyết nhiều rắc rối liên quan đến gia đình. Tôi phải nói rõ từ đầu: Tôi không có trách nhiệm nói với bạn rằng việc ở bên gia đình có lành mạnh hay không – đó là lựa chọn cá nhân của bạn. Nếu gia đình bạn có những kiểu mẫu độc hại, bạo hành, thì việc ăn mừng cùng họ có thể không phù hợp.

 

Tuy nhiên, nếu bạn đã quyết định muốn ăn mừng với gia đình, nhưng đồng thời cũng biết rằng năm nào cũng sẽ xảy ra chuyện tương tự khiến kỳ nghỉ bị phá hỏng, thì việc đổi ngày có thể giúp bạn. Bạn có thể tổ chức kỳ nghỉ của mình vào một ngày khác, trọn vẹn theo ý bạn, làm tất cả những điều “kim cương” mà bạn đã chọn. Khi đã có trải nghiệm riêng rồi, thì gia đình không thể phá hỏng kỳ nghỉ của bạn được nữa.

 

Vậy nên, khi đến ngày lễ thật cùng gia đình, bạn bước vào với tâm thế: “Tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra. Đây chỉ là một ngày khác mà tôi đang làm điều này, và tôi có mặt để cho họ có kỳ nghỉ họ muốn.” Chỉ riêng sự thay đổi góc nhìn này – nhờ việc dời ngày lễ của bạn – đã đủ để biến đổi cả mối quan hệ với gia đình. Tôi đã thấy chuyện này xảy ra nhiều lần.

 

Giả sử bạn có một gia đình rối loạn, và những người bạn buộc phải trải qua kỳ nghỉ cùng họ luôn khiến bạn khổ sở. Nếu bạn vẫn quyết tâm ở lại, thì bạn phải chấp nhận một điều: họ sẽ không thay đổi. Những người khiến bạn ghét kỳ nghỉ, nếu đến giờ họ vẫn không thay đổi – nhất là khi bạn đã nói ra và cho họ đủ cơ hội để điều chỉnh, mà họ vẫn không làm – thì bạn phải chấp nhận sự thật này: họ sẽ chẳng bao giờ đổi cả.

 

Bạn sẽ bất ngờ khi thấy rằng việc chấp nhận điều này có thể giải tỏa phần lớn sự kháng cự và nỗi đau bạn mang trong lòng khi nghĩ đến họ và những kỳ nghỉ.

 

10. Bây giờ, sự chấp nhận là điều mà hầu hết mọi người không hiểu, bởi vì họ nhầm lẫn sự chấp nhận với sự tán thành.

 

Không, tôi không yêu cầu bạn phải thích điều đó, tôi cũng không yêu cầu bạn đồng tình với nó. Bạn sẽ không trở nên “ổn” với việc ông bạn luôn buông ra những lời châm chọc đầy mỉa mai xúc phạm bạn. Điều tôi muốn nói là: chấp nhận nghĩa là nuốt trọn tính xác thực của một sự việc. Tôi không thích việc Hiroshima đã xảy ra, nhưng nó đã xảy ra. Liệu tôi có thể chấp nhận rằng nó đã xảy ra, để tôi không còn liên tục chống đối với thực tế rằng nó đã xảy ra không? Đó chính là kiểu chấp nhận mà tôi đang nói tới.

 

Khi bạn làm được điều này, bạn sẽ không còn thất vọng mỗi năm, hy vọng rằng một ngày nào đó ông bạn sẽ thức dậy và không còn buông ra những lời nhận xét đó nữa. Bởi vì mỗi năm, bạn lại thất vọng và khổ sở khi mong mọi thứ sẽ khác đi, trong khi sự thật là nó sẽ chẳng bao giờ khác. Hãy tách riêng nhu cầu của bạn trong những dịp lễ khỏi nhu cầu rằng chính họ phải là người đáp ứng những nhu cầu đó. Sau cùng, hãy thành thật mà nói, đến giờ bạn đã bao giờ kiểm soát được họ chưa? Chưa từng đúng không?

 

Kỳ vọng rằng một ngày nào đó, bằng một phép màu nào đó, mọi thứ sẽ khác đi chính là một trong những cách tự làm tổn thương bản thân lớn nhất. Sự chống đối của bạn với cách mà họ đang là là điều dễ hiểu, nhưng nó sẽ không khiến họ thay đổi. Nó chỉ khiến bạn đau khổ triền miên.

 

Ví dụ, nếu có thể trông đợi rằng mẹ bạn sẽ mua cho bạn một món đồ mà bạn thậm chí chẳng quan tâm từ cửa hàng giá rẻ, thì hãy đến với tâm thế mong đợi điều đó, chứ đừng hy vọng năm nay sẽ khác đi. Nếu có thể trông đợi rằng bố bạn sẽ chất vấn bạn về những điều mà ông ấy cho là chưa đạt trong cuộc sống của bạn, thì hãy chuẩn bị trước: hãy vây quanh bạn bằng những người nhìn thấy giá trị trong những gì bạn làm, và mang theo sẵn những câu trả lời để đưa cho ông ấy.

 

11. Đây là một điểm rất quan trọng. Tôi muốn bạn tập trung nhiều hơn vào trải nghiệm ngày lễ mà bạn sẽ mang đến cho người khác, thay vì chỉ chăm chăm vào trải nghiệm bạn sẽ nhận được từ họ.

 

Khi chúng ta có những tổn thương liên quan đến ngày lễ, hãy thành thật mà nói, nó hầu hết đến từ những gì chúng ta không nhận được. Nó liên quan đến những chuyện đã xảy ra, nhưng chủ yếu là về những điều chưa bao giờ xảy ra. Vì vậy, khi bên trong chúng ta còn những “đứa trẻ nhỏ” với nhu cầu không được đáp ứng trong ngày lễ, chúng ta thường chạy vòng quanh với thái độ ích kỷ vô thức: “Làm sao để tôi được thỏa mãn? Bạn sẽ làm gì cho tôi?” Và điều này vô tình đưa chúng ta vào năng lượng chờ đợi – đòi hỏi – thất vọng, khiến chúng ta liên tục hụt hẫng về người khác.

 

Chuyển hướng sự tập trung sang việc tạo ra trải nghiệm ngày lễ cho người khác chính là lý do mà nhiều người ghét ngày lễ bỗng dưng trở nên yêu thích chúng khi họ có con. Nhưng bạn không cần phải có con mới thay đổi được điều đó. Bạn có thể chủ động rèn luyện bản thân để đi vào năng lượng cho đi, thay vì chỉ chăm chăm vào nhận lại. Cảm giác khi bạn chủ động tạo ra niềm vui cho người khác thật sự rất tuyệt vời.

 

Ví dụ: tổ chức một bữa tiệc, đưa ai đó đi ngắm đèn, tạo bất ngờ bằng một món quà ý nghĩa, nướng bánh cho họ, viết thư tay, tham gia hoạt động từ thiện, biến giấc mơ Giáng Sinh của một đứa trẻ thành sự thật, sắp xếp một buổi gặp mặt, hay giới thiệu cho họ một trải nghiệm văn hóa ngày lễ mới.

 

Để tôi kể cho bạn một chút trải nghiệm cá nhân. Điều thật sự thay đổi thái độ của tôi với ngày lễ (ngoài việc tôi quyết định không còn bị động nữa) chính là vào một năm trong tuổi đôi mươi, tôi mệt mỏi vì cứ ghét ngày lễ. Vậy là tôi bắt đầu làm kẹo– như kẹo caramen, kẹo bạc hà bơ, bánh rum – rồi mang tặng cho từng người hàng xóm. Dĩ nhiên, có một hai người nhìn tôi như thể tôi đang định… bỏ độc họ, vì thời nay ai còn tin ai cho không cái gì đâu. Nhưng đa số thì mở cửa ra là vui mừng: “Trời đất, bạn có muốn vào nhà uống gì đó không?” Nó trở thành một kết nối ngay lập tức. Và bạn biết không, trước đó tôi thậm chí còn chẳng tin rằng mình có khả năng khiến ai đó muốn kết nối với mình.

 

Chính khoảnh khắc đó tôi mới thật sự trải nghiệm cái cảm giác không còn là nạn nhân của ngày lễ nữa. Tôi có thể trở thành sự thay đổi mà tôi muốn thấy. Và nhìn khuôn mặt mọi người rạng rỡ còn khiến tôi hạnh phúc gấp nhiều lần so với bất kỳ món quà nào mà ai đó có thể tặng tôi. Nó còn chữa lành sâu sắc cho tôi, vì tôi đã có cơ hội mang đến cho người khác những trải nghiệm ngày lễ mà bản thân tôi chưa bao giờ có.

 

12. Nhiều người trải qua nỗi đau tột cùng trong các dịp lễ vì những người thân yêu đã mất. Đặc biệt là khi họ mất ngay vào những ngày lễ đó.

 

Không thể phủ nhận rằng sự vắng mặt của họ tạo ra một khoảng trống đầy đau đớn. Những ký ức tiêu cực và đau khổ gắn với sự mất mát ấy cũng trở thành một mối liên kết tiêu cực với ngày lễ.

 

Tuy nhiên, có một mô thức mà ít ai nhận ra: chúng ta thường giữ chặt lấy nỗi đau như một cách để duy trì kết nối với người mình yêu thương đã mất. Tận hưởng ngày lễ khi thiếu họ có thể khiến bạn cảm thấy như thể mình đã phản bội họ. Trong khi đó, việc tiếp tục đau khổ lại giống như bằng chứng cho thấy bạn vẫn còn yêu thương, vẫn còn gắn bó với họ. Vì vậy, việc không chịu vui vẻ hay từ chối kỷ niệm trở thành “vật chứng” cho tình yêu ấy. Đó là lý do nhiều người cảm thấy nếu họ bắt đầu tận hưởng ngày lễ, thì chẳng những phản bội người đã mất mà còn đánh mất kết nối với họ.

 

Nếu bạn thấy điều này có vẻ giống tình trạng của mình, bạn có thể thử thiền dẫn dắt trên website của tôi mang tên “Replacing The Pain” (Thay thế nỗi đau). Và dù nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng sự thật là bạn nên tự hỏi: “Người thân yêu của tôi sẽ mong tôi sống thế nào? Tôi có muốn người tôi thương, nếu họ ở trên mây nhìn xuống, phải đau khổ từng dịp lễ không? Hay tôi mong họ hạnh phúc?” Vậy thì làm thế nào bạn có thể vừa tưởng nhớ họ, vừa duy trì sự kết nối ấy, mà không biến nỗi đau thành sợi dây gắn bó duy nhất với họ?

 

13. Hãy cố gắng mở rộng ý thức và sự nhận biết bằng cách nhìn ra và công nhận những khía cạnh tích cực của ngày lễ nói chung.

 

Nghi lễ là một phần vô cùng quan trọng trong tâm lý con người, trong sức khỏe tinh thần của chúng ta. Trên thực tế, nghi lễ là điều thiết yếu để loài người phát triển. Nhiều người ghét ngày lễ, thậm chí cả những người yêu ngày lễ, thường không ý thức được điều này. Nhưng sự thật là con người đã tạo ra nghi lễ từ thuở sơ khai, và nếu điều đó kéo dài đến tận bây giờ, chắc chắn nó phải phục vụ cho một lý do quan trọng.

 

Ví dụ: nghi lễ mang đến cái cớ để ăn mừng, để cố tình tạo ra niềm vui. Nó kích thích các giác quan. Nó đánh dấu những điều quan trọng với chúng ta. Nó có thể đem lại ý nghĩa, sự đặc biệt và sự gắn kết cho cuộc sống. Nó tạo ra sự chắc chắn, dự đoán được niềm vui, điều gì đó để mong đợi. Nó nâng cao trải nghiệm ẩm thực – vốn là chủ đề trung tâm của giao tiếp con người. Nó tạo ra cảm giác kết nối, tính liên tục và cả sự hoài niệm qua nhiều thế hệ. Nó giúp mọi người gắn bó, là lúc để bày tỏ tình yêu thương và củng cố các mối quan hệ xã hội – điều sống còn cho sức khỏe tinh thần.

 

Điều tôi thấy thú vị nhất là: nghi lễ tập thể cực kỳ quan trọng cho sự phát triển não bộ của trẻ nhỏ. Nó thiết yếu cho quá trình hình thành kỹ năng xã hội của chúng. Và thực tế là xã hội hiện đại càng đánh mất kết nối với nghi lễ, thì sự phát triển của trẻ em càng trở nên thiếu lành mạnh.

 

Vậy nên, bạn hãy tìm hiểu xem giá trị của các ngày lễ nằm ở đâu. Bạn có thể hỏi những người yêu thích ngày lễ: “Tại sao?” Và cũng đừng mong đợi một khoảnh khắc hoàn hảo kiểu phim Hallmark. Đừng để những album ảnh trên mạng đánh lừa bạn rằng ai cũng có những khoảnh khắc “thần tiên”. Tin tôi đi, bức hình cả nhà cười rạng rỡ bên cây thông Noel thường được chụp ngay sau khi bọn trẻ vừa đánh nhau chí chóe và con gà tây thì rơi xuống sàn.

 

Cuộc sống, bao gồm cả tổn thương, nhu cầu và sai lầm, sẽ không dừng lại chỉ vì ngày lễ. Những khoảnh khắc hoàn hảo sẽ đến bất ngờ. Và tôi hứa với bạn: bạn có thể thay đổi thái độ từ chỗ ghét sang chỗ yêu các ngày lễ. Bạn có thể chủ động tạo ra những ngày lễ đầy ý nghĩa. Bạn có thể gom lại những “viên kim cương” trong mỗi ngày lễ để biến chúng thành những dịp đáng mong chờ mỗi năm.

 

Chúc bạn có một tuần trọn vẹn.

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=GHEln8baSLE

 

https://tealswan.com/

 

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.